Yun nằm ôm lấy mẹ, được bà nhịp nhịp vỗ lên tay, không biết vì hạnh
phúc hay đau khổ, một giọt nước nhẹ chảy và nó chìm trong giấc nồng
bên vòng tay mẹ.
Bảo Kỳ mắt hướng lên trần nhà, tai cũng được mẹ ru êm, cậu thở dài
một tiếng rồi cũng ngủ ngon lành.
Đêm dài cứ thế trôi qua trong ấm áp.
Tình thương của ba mẹ dành cho con cái là vô bờ bến, nó đủ lớn để
gạt đi nỗi đau và cho họ một phút bình yên. Nên hãy nhớ, gia đình
dù sao vẫn là nơi tuyệt vời nhất !
Chap 54
Kỳ Lâm bước đến cửa sổ, kéo rèm cửa ra đón nắng sớm. Khẽ nheo mắt ,
suốt một đêm qua cậu chưa hề chợp mắt, xoay người cử động để bớt
mỏi. Bắt đầu từ lúc Zan đi ngủ cậu đã ngồi trên giường, tay chống
lên gối và ôm đầu suy nghĩ đến tận giờ.
Một đêm trắng đã cho cậu nhận ra dứt khoát là cách tốt nhất, không
thể cứ yếu lòng mà dây dưa tình cảm với Yun, như thế chỉ càng làm
nó và cậu mệt mỏi hơn thôi. Ngày hôm nay cậu sẽ đưa mọi thứ trở lại
nơi nó bắt đầu, Kỳ Lâm khi yêu Yun đã thay đổi, vậy thì giờ nếu
ngừng yêu cũng phải thay đổi.
Một ngày mới thực sự đã bắt đầu, chẳng biết là ngày vui hay buồn,
chim chóc cũng vì thế mà phân vân không hót, gió chẳng thổi, con
người im bặt. Khung cảnh có thể nói là chuẩn mực của sự im
lặng.
_Anh ! Zan với anh ra ngoài ăn sáng nhé !- cô bé đẩy cửa bước vào,
giọng háo hức vui vẻ như ngày hôm qua là ai đó chứ không phải cô bé
đã khóc.
_Ừ, đợi anh một chút, mà sao em lại không gõ cửa thế kia.- cậu quay
ra nhìn, nhíu mày khó chịu.
_Hì, Zan xin lỗi anh mà, bắt bẻ người khác thì giỏi, mà Zan thắc
mắc anh có giấu gì trong này không mà giữ kinh vậy chứ !
_Em nghĩ là anh giấu được gì trong này, thôi đi ra ngoài nhanh, bộ
muốn nhìn anh thay quần áo à.- cậu xuề xoà, xua tay đẩy Zan ra
cửa.
Giấu à, tất nhiên là có giấu chứ, chỉ có điều cậu không hề để ý đến
thứ cậu đã giấu thôi, một chiếc chìa khoá…chiếc chìa đã chốt chặt
một thứ quan trọng.
Cùng thời điểm đó tại Dinh thự Dương Gia.
_Yun ! Dậy nào !- Nguyên Khang khẽ gọi và lay lay nhẹ người
nó.
Nó nhúc nhích làm cậu tưởng nó đã tỉnh, ai dè nó xoay người qua
bên, trùm chăn kín lại ngủ tiếp.
_Yun ! Dậy xem, em lười quá nhé !- cậu phì cười rồi nói lớn tiếng
hơn một chút.
Bảo Kỳ chống hông đứng ngay cửa, đưa tay gãi đầu.
_Cậu gọi kiểu đấy ai mà dậy, tệ thế không biết.
_Thế chứ cậu gọi xem Yun có dậy không ?
_Học hỏi này !- cậu cúi người kề sát tai Yun, cười cười-
YUN!!!!!!!!- cậu la lớn lên một tiếng.
Ngay lập tức Yun bật dậy, xoa xoa lỗ tai, nhíu mày nhìn cậu.
_Anh chơi kì quá, điếc hết tai Yun rồi.- nhìn nhìn lại giường- Ủa,
sao em lại ở phòng em thế này?
Câu hỏi của Yun làm Nguyên Khang nghệch ra, không ở phòng mình thì
còn ở đâu được.
_Lúc khuya ba mẹ đi rồi, nên anh bế em về phòng cho em ngủ tiếp, mà
em cũng hay thật, ngủ chẳng biết trời đất gì cả.
_Ba mẹ đi rồi à- Yun nghe xong xịu mặt xuống ngay, niềm vui cũng
chẳng được kéo dài bao lâu cả.
_Xí nữa thì quên mất, em ra ngoài với anh đi, tranh thủ hôm nay xả
stress chút.- Nguyên Khang lập tức nói vào để Yun thôi không buồn
nữa.
_Vậy thì hai anh ra ngoài đi, ôi, cái tai của em.- Yun nói rồi liếc
mắt nhìn Bảo Kỳ, xoa nắn cái tai còn lùng bùng của mình rồi đi vào
phòng tắm.
Bảo Kỳ khoác vai Nguyên Khang ra khỏi phòng rồi tỉ mỉ dặn dò.
_Em gái tớ đang khá thoải mái đó, cậu cố gắng làm em vui hơn đi
nhé, trông cậy ở cậu.
_Còn cậu, có khá hơn chút nào chưa.
Bảo Kỳ khẽ cười rồi nhún vai.
_Cố lên, rồi sẽ qua hết cả thôi.- rồi cả hai cùng nhau xuống dưới
nhà đợi Yun.
Yun và Nguyên Khang cùng nhau đi bộ trên đường, bây giờ họ sẽ đến
quán ăn rồi sau đó tận hưởng một ngày cuối tuần.
_Yun, em thấy mình ổn chứ.- Nguyên Khang mở lời và không nhìn sang
bên cạnh, hai người họ vẫn đang bước song song nhau.
_Em có gì mà không ổn.- Yun đáp trả, nhưng ngữ điệu dường như là
đang hỏi lại cậu thì đúng hơn.
_Thật vậy không ?- cậu cố giấu cảm giác, vui vẻ hỏi Yun nhưng trong
lòng rất buồn, cậu buồn vì Yun không nói thật lòng mình với
cậu.
Yun quay sang cậu, gật gật đầu rồi mỉm cười. Lâu rồi cậu không nhìn
thấy nụ cười rạng ngời như nắng ấy. Nghĩ cũng thật lạ, tính tình và
cách xử sự giống mưa, còn nụ cười lại đẹp như nắng. Yun quả thật là
một cô gái rất đặc biệt.
Hai người vui vẻ đi cùng nhau chưa lâu thì ở hướng ngược lại, họ
nhìn thấy Zan đang khoác tay Kỳ Lâm bước đi. Zan cũng nhanh chóng
nhìn thấy Yun, cô bé tỏ vẻ khó chịu với Yun ra mặt, kéo tay Kỳ Lâm
bước đến.
_Chà, hai người sáng sớm đã đi cùng rồi cơ à, hạnh phúc quá nhỉ?-
Zan cười tít mắt, cố ý nhận mạnh hai chữ “ hạnh phúc “.
Kỳ Lâm lịch sự mỉm cười chào, nụ cười xa lạ đến bất ngờ. Ba người
còn lại cũng phải ngơ ra vì hành động ấy một lúc. Nguyên Khang
nhanh chóng quay lại chủ đề của Zan.
_Hai người cũng vậy thôi, mà hai người đang đi đâu thế ?!
_Bọn em định đi ăn sáng.- cô bé chăm chú nhìn sang Yun, rồi cố ý tỏ
ra tình tứ lấy chiếc hoa bàng vướng trên áo Kỳ Lâm xuống.
Cậu chỉ im lặng mà không nói gì, cũng không tỏ thái độ gì.
Duy chỉ có Nguyên Khang là hiểu được lí do của những việc đó, cậu
nhìn Kỳ Lâm và Zan một lúc rồi ngẫm nghĩ.
“ Cậu có thật là định quay về như trước kia không Kỳ Lâm “
_Phải rồi nhỉ, anh hãy vỗ béo Yun vào giúp em, dạo này thấy Yun gầy
quá, em ấy phải tròn thêm chút nữa thì mặc trang phục phù dâu mới
đẹp. Mà tốc độ nhanh nhanh vào mới được đó nha anh !- Zan vui vẻ
dặn dò Nguyên Khang, trong câu nói chứa đầy ẩn ý.
_Nhanh là bao lâu hả chị ?!- Yun sau một hồi im lặng thì lên tiếng,
nó hỏi đúng ngay ý đồ Zan đang nói làm cô bé càng thêm khó
chịu.
_Em có vẻ còn nôn nóng hơn cả chị nhỉ, chừng không đầy một tháng
nữa đâu em.- trong giọng nói của Zan có chút gì đó khá chanh
chua.
_Vậy thì phải chúc anh chị hạnh phúc rồi.- kết thúc câu nói, Yun
nhìn thẳng vào hai người, cười lạnh, nụ cười đó làm ý chí của Kỳ
Lâm bỗng chốc mềm nhũn đi, nó lạnh lẽo đến nỗi khiến cậu như đóng
băng.- Bọn em đi trước nhé !
Rồi Yun khoác tay Nguyên Khang bước qua họ, bờ vai Yun còn khẽ chạm
vai Kỳ Lâm khi lướt qua, tự dưng cậu thấy tim mình đau nhói. Thà là
nó cứ đánh đập trách mắng cậu còn hơn là đối xử lạnh nhạt với cậu
thế này. Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cậu cùng Zan bước đi và
không một lần quay đầu nhìn lại.
Một lần nữa, họ đi về hai hướng ngược nhau.
Yun cố bước nhanh hơn, nỗi đau trong nó giờ đây đã được đẩy đến cực
điểm, buốt giá và tê liệt.
Tận cùng của nỗi đau không phải là nước mắt, mà là một nụ cười…
lạnh ngắt đến vô tình.
Yun đang và sẽ như thế, nó bước đi không lâu thì dừng lại, ngay tức
khắc ngồi xuống tay ôm gối, có cái gì đó khiến khí quản nghẹn lại,
ngạt thở, nó gần như không thở được. Đau lắm, tim đang rất đau, Yun
chỉ tiếc không thể bóp nghẹt nó đi để không còn cảm giác nữa.
_Yun à, em làm sao vậy, em thấy không khoẻ chỗ nào sao ?- Nguyên
Khang cũng ngồi xuống theo nó, cậu nhìn nó lo lắng.
_Em…không sao.- nó khó nhọc nói nên lời, gương mặt nhợt nhạt nhìn
cậu.
_Em làm anh cáu đấy nhá, em đừng nghĩ em không nói thì người khác
sẽ không biết rằng em đang đau, cho dù không thể nói với ai thì
ngay đến cả anh cũng không được sao chứ.- Nguyên Khang bực mình
quát.
Yun cố gắng điều hoà nhịp thở, giương đôi mắt mệt mỏi lên nhìn
cậu.
_Anh…anh xin lỗi, thực sự anh không cố ý, anh chỉ là không chịu
được khi thấy em như thế này.- Nguyên Khang ngay lập tức dịu
xuống.
_Em mới là người có lỗi, anh không phải xin lỗi em đâu.
_Vậy thì từ giờ hãy nói cho anh biết cảm nhận của em được
chứ.
Yun gật đầu, nó cố gắng đứng dậy. Cậu nhanh chóng đỡ lấy khi thấy
nó khó khăn để đứng vững.
_Lên đây anh cõng.- cậu kéo người nó sát vào tấm lưng to lớn của
mình.
_Thôi anh, em tự đi được mà.
_Hay là em muốn anh bế đây, nhanh lên, từ giờ anh sẽ không bao giờ
chiều ý em nữa đâu.
Yun cũng ngoan ngoãn leo lên, ngả người tựa đầu vào lưng cậu cảm
nhận nhịp điệu chầm chậm của từng bước chân. Nó khép hờ đôi mắt,
thở hắt ra.
_Anh à ! Yun cảm thấy mệt lắm, khó chịu lắm…- nó khẽ thủ thỉ để
Nguyên Khang có thể nghe.
_Yun ngoan, cố gắng thêm một chút nữa đi em, chịu đựng một chút nữa
thôi, sau cơn mưa em sẽ thấy được cầu vồng.
Sập tối, trên nền trời là một màu đỏ nhè nhẹ, kèm theo một vài đám
mây đen, gió mang hơi nước như cũng lạnh hơn.
_Em vào nhà đi kẻo lạnh, anh về nhé, hẹn gặp lại em ngày mai.-
Nguyên Khang cười dịu dàng, nụ cười làm ấm lòng người đối diện, cậu
thực sự vui vì ngày hôm nay, ít nhất Yun đã chịu nói ra với cậu
điều nó nghĩ.
_Anh về cẩn thận.- rồi nó đứng nhìn cậu bước đi. Có một điều mà nó
vẫn chưa hiểu, chỉ cần như thế này Nguyên Khang đã cảm thấy hạnh
phúc biết bao, chỉ cần được ở bên cạnh nó chứ chẳng cần có một chỗ
đứng nào trong tim nó cả.
Ngay khi bóng cậu vừa khuất, Yun cũng quay đi, nhưng nó không đi
vào nhà.
Chap 55
Xem ra ông trời vẫn còn rất thương nó nhỉ, ông để nó buồn nhưng
ngày ngày vẫn miệt mài đổ mưa, từng làn mưa cứ giăng kín bầu trời,
một màu trắng xoá và trong trẻo. Từng hạt nước cứ nhẹ rớt trên đôi
vai nhiều mỏi mệt.
Cứ đi cứ đi, đến lúc thấy đôi chân mỏi nhừ nó dừng chân tại một
công viên nhỏ, ngồi xuống chiếc ghế đá trắng, chân đu đưa đá tung
làn nước mát lạnh đọng dưới nền, chốc chốc lại nhẹ cười.
Đột nhiên không cảm thấy nước rơi xuống người mình nữa trong khi
mưa vẫn đang rơi. Nó ngước lên nhìn, trên đỉnh đầu đang hiện diện
một chiếc ô, và chủ nhân của chiếc ô đó là Hoàng Quân. Cậu cười
hiền nhìn nó rồi ngồi xuống bên cạnh. Toàn thân cậu cũng ướt sũng
vậy mà lại cầm theo ô.
_Anh ? tại sao lại ở đây ? – Yun nhíu mày hỏi, có vẻ hơi mất tự
nhiên.
_Tại em không biết đó thôi, anh lúc nào cũng ở phía sau em cả.- cậu
nói có chút trầm tư, mắt nhìn vô định vào khoảng không gian trước
mặt.
_Anh theo dõi em đó à !- nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên, nó hỏi
cậu khi chân vẫn mải nghịch nước, có chút đùa giỡn.
_Phải nói là anh dõi theo em chứ nhỉ ?!- cậu nhìn sang nó, trầm
ngâm, thở hắt ra một tiếng rồi nhỏ giọng nói.- Từ lúc ở sân bay,
anh chẳng khi nào thôi dõi theo em cả, cứ phải nhìn em từ phía sau,
thật chẳng dễ chịu chút nào !
Một phút. Tất cả chìm trong im lặng, một không gian đủ để mọi phẫn
uất lắng xuống.
_Em…yêu Kỳ Lâm sao ?- ngập ngừng một chút, cậu hỏi, giọng buồn
bã.
_Haiz, chán em thật, em lại đi trên còn đường mòn ngày trước rồi
anh à ! – nó quay sang cậu, nở một nụ cười.
_Ừ, con đường đó do anh khai quật, xin lỗi em nhé, mệt mỏi rồi phải
không, vai anh đây này.
_Không, Yun đã nói là sẽ không dựa vào vai người làm em tổn thương
mà, lời đã nói, nhất định phải làm chứ anh !
Hoàng Quân im lặng, cậu hiểu Yun nhiều hơn nó nghĩ, cậu biết Yun
luôn cố gắng mạnh mẽ để không phải nương nhờ bất cứ ai, và cậu cũng
hiểu, cố gắng như thế càng mệt mỏi hơn. Nhưng có lẽ nỗi đau mà cậu
đã gây ra lớn tới mức nó chẳng muốn dính dáng gì đến cậu.
Nhưng mối quan hệ khi trở thành “ đã từng yêu “ thì trong tim người
con gái ấy vẫn còn bóng hình của cậu, có điều là nó trở thành một
thứ người ta muốn cất giữ và quên đi.
Cơn gió lạnh lùa qua, như một phép màu để cậu nhận ra rằng mình đã
sai khi cứ một mực níu giữ tình yêu ấy. Lạnh. Một cảm giác rất
thực, xuyên thấu. Cậu muốn chuộc lại lỗi lầm ấy ngay lúc này, không
phải là có thể xoa dịu nhưng cậu muốn san sẻ nỗi đau ấy. Để cảm
nhận một phần những gì cậu đã khiến nó trải qua !
Trong cuộc sống có đôi lúc chóng vánh như thế, nhưng ta lại thay
đổi được rất nhiều thứ, phải không ? :)
_Không dựa vào người làm em tổn thương, thì dựa vào anh, với tư
cách một người luôn mong muốn được quan tâm em thì được chứ, anh
muốn mối quan hệ của chúng ta được thay đổi.
_Thay đổi, như thế nào cơ.- vẫn là một thái độ thân thiện với cậu,
cũng đúng thôi, có được mấy người Yun có thể thân thiết được
chứ.
_Một người để em có thể trút bầu tâm sự, bất cứ lúc nào, được
không, gọi là….gì nhỉ…tri kỷ ?! - cậu nhíu mày, suy nghĩ mới ra
được từ tri kỷ làm Yun bật cười.
_Anh đi Mỹ chẳng lâu mà có vẻ sắp quên mất tiếng mẹ đẻ rồi, không
được đâu, quê hương phải là nhất biết chưa !? – Yun vui vẻ “ răn đe
“ cậu. Rồi nó ngả người gối đầu lên chân cậu, ngửa mặt lên trời
nhắm mắt hứng những giọt nước mát, một cảm giác khoan khoái lạ
thường.
Cậu nhìn Yun một lúc lâu, em luôn đối xử với mọi người một cách rất
đặc biệt Yun ạ, và vì thế mà anh yêu em, thiên thần thì luôn đem
lại hạnh phúc cho người khác chứ bản thân cũng đâu sướng ích gì.
Nếu có thể, hãy nhắm mắt lại và yên bình một chút đi em nhé !
Tình yêu có thể khiến con người ta vì lợi ích của mình thì cũng có
thể khiến ta vì lợi ích của người ta yêu. Tình yêu mà Hoàng Quân
dành cho Yun đâu hẳn đã hết, chỉ là có một điều còn quan trọng hơn
cả được yêu…đó là làm cho người mình yêu được hạnh phúc.
Ở văn phòng tập đoàn The Best, Khắc Minh đứng khoanh tay dựa tường
nhìn ra ngoài mưa. Mấy hôm nay cứ mưa mãi thế không biết.
Vẻ lạnh lùng trong cậu giờ đây biến mất, thay vào đó là một chút
trầm tư. Cậu đang suy nghĩ về việc của Lý Phong, con người ấy ắt
phải trả giá, cậu cần có được bằng chứng. Một cách sát thực nhất,
và bằng chứng phải đủ sức thuyết phục để ông ta có thể đi tù, như
thế mọi người mới được yên ổn.
Hiện giờ, người duy nhất có thể làm việc đó là cậu, chỉ cậu. Và
không gì khiến cậu lung lay ý định đó được.
Đột nhiên trong suy nghĩ vang lên một nụ cười giòn tan, ngọt dịu
của ai đó. Cậu ngẩn người ra một lúc, lập tức lắc lắc đầu xua đi ý
nghĩ. Một nụ cười ấm như khói tách trà thơm, thoang thoảng trong
bầu không khí lành lạnh ngày mưa.
Sáng hôm sau, tiết trời trở nên dịu nhẹ sau một cơn mưa tầm tã, cây
cối cũng xanh tươi hơn. Những cánh hoa tuy có hơi ủ rũ nhưng cũng e
ấp nở ra đón ngày mới, thời điểm thật tuyệt để bình minh ló
dạng.
Lại một ngày mới sang !
Hôm nay Nguyên Khang sang đón Yun đi học, hai người họ và Bảo Kỳ đi
cùng nhau. Bằng cách nào đó Yun và Nguyên Khang thân thiết hơn,
cũng bằng một cách nào đó, các Angels ít đi cùng nhau hơn.
Hạ Băng hớn hở tìm một góc trong trường nhìn hoạt cảnh sẽ diễn ra
sau kế hoạch của mình. Nhưng hoàn toàn ngược lại, nhỏ nhìn thấy Zan
đến trường cùng Kỳ Lâm, tay trong tay vui vẻ, nhỏ bắt đầu nổi
khùng.
Và tâm trạng càng tệ hơn khi thấy Nguyên Khang cười nói đi cạnh Bảo
Ngọc. Sức chịu đựng hạn hẹp đến đó là hết. Nhỏ thật sự giận dữ, ánh
mắt nhìn Yun như muốn thiêu đốt, độc ác và nham hiểm luôn là hai từ
thích đáng để nói về Hạ Băng.
“Người ăn hại nhất trong chuyện này là Zan, chính con nhỏ đã làm kế
hoạch của mình đi lệch “- Hạ Băng nắm chặt tay tức tối.
Lúc vào lớp, nhìn thấy gương mặt vui vẻ của Zan là lại tức điên
lên, nhưng ngay lập tức sắc mặt nhỏ dịu lại, tiến đến gần Zan, chất
giọng dịu ngọt lại được cất lên một cách có chủ ý.
_Zan và Kỳ Lâm có vẻ hạnh phúc nhỉ ?- điệu bộ khinh thường trong
câu nói mà chỉ có những người tinh ý mới có thể nhận ra.
_Cảm ơn Băng, trời thương Zan mà !
_Ừm…có lẽ trời thương cậu, nhưng còn sót đôi số chỗ, vì người mà Kỳ
Lâm yêu vẫn còn hiện diện gần anh ý, tình cũ không rủ cũng tới, cố
gắng mà nắm giữ hạnh phúc nhé bạn!- nhỏ ngồi xuống chỗ mình ở bàn
trên, ra vẻ tư lự rồi quay lên trên sau đó.
Zan ngay lập tức bị kích động bởi câu nói của Hạ Băng, cô bé hiện
giờ không đủ lí trí để nhận thấy Hạ Băng đang cố tình dắt mình đi.
Cô bé chỉ lo về Yun, từ lúc biết Kỳ lâm có tình cảm với Yun cô bé
đã chả ưa Yun tí nào. Trong tình yêu thứ đáng sợ nhất chính là cơn
ghen, nó cuồng nộ đến nỗi lấn át cả lý trí và con tim.
Hạ Băng và Zan giờ có cùng quan điểm: Yun, sự có mặt của Yun phải
trở nên vô hình.
Nhưng trong chuyện này Hạ Băng là người cao tay hơn, nhỏ đã mấy lần
muốn hại Yun mà không được, xem ra lần này “ có đao để mượn “
rồi.
Chap 56
_Anh này, nếu Yun không gặp chúng ta chắc mọi chuyện sẽ khác phải
không anh ?- Zan hỏi Kỳ Lâm khi hai người cùng đi dạo sân trường,
trong câu nói của cô bé có chút gì như là tiếc nuối, nhưng cũng lẩn
khuất một bức xúc.
_Ừ, nhưng vốn dĩ từ nhỏ em ấy đã gắn kết với cuộc sống của chúng
ta, chỉ do chúng ta không biết thôi. - Kỳ Lâm trả lời, mắt vẫn
hướng về phía trước không biểu lộ sắc thái cảm xúc nào cả.
_Thế nếu một lần nữa chúng ta không biết đến sự tồn tại của cô bé
thì sao hả anh, chắc là mọi người bình yên nhỉ ?- cô bé nói có chút
sợ hãi, chút hy vọng. Ai trong hoàn cảnh này cũng thế cả thôi, vốn
đã định sẵn Kỳ Lâm là của cô bé cơ mà.
Zan không hoàn toàn nhu nhược hay dễ bị người khác sai khiến, ở
phương diện của cô bé muốn Yun biết mất như chưa hề tồn tại là lẽ
dĩ nhiên. Con người ta vốn tham lam, luôn muốn cái gì là của mình
thì sẽ không ai giành mất, và điều đó càng đúng với một cô bé từ
nhỏ đã mất mát quá nhiều như Zan.
Kỳ Lâm là chỗ dựa duy nhất và mãi mãi, cô bé tuyệt nhiên không muốn
san sẻ với bất kì ai, ích kỷ, đúng, và với bản tính không thích
tranh giành, Zan mơ ước Yun sẽ không tồn tại, để không ai cản bước
chân cô bé đến với Kỳ Lâm, có lẽ như thế mọi thứ mới thật đẹp làm
sao.
Bận bịu với những suy nghĩ cô bé cũng quên bén là Kỳ Lâm chưa hề
trả lời câu hỏi ấy. Cậu vẫn song song bước cùng Zan, gương mặt
không chuyển biến nhưng trong lòng bỗng cảm giác như cơn bão sáp
quét đến, lo lắng, hồi hộp. Một lí do duy nhất, là Yun.
Cậu tình nguyện đứng từ xa dõi theo Yun, chỉ cần nó bình an thì dù
có thế nào cậu cũng chịu, dù có đổi bằng bản thân mình.
Lá bàng rơi rụng trên sân, lác đác vài cánh hoa cũng bị cuốn theo
gió, lững thững, mơ màng, rơi rồi lại rơi…
_Tối qua em lại đi tắm mưa sao, anh nghi lắm.- Nguyên Khang cau có
trách mắng rồi nhìn sang nó, nhận thấy thái độ hối lỗi cậu lại xịu
xuống ngay, chả thể nào mà nổi nóng với Yun được.- Em không hạn chế
cái sở thích hại sức khoẻ ấy được sao, em yếu lắm, mà cứ dầm mưa
hoài thế này thì.
_Thì có làm sao đâu anh, em kh….- vừa định nói không sao nó đã kịp
thời im lặng trước ánh mắt của Nguyên Khang.
Bảo Kỳ vui vẻ nhìn cô em gái ngang bướng hôm nay bỗng dưng nghe lời
đột xuất, bỏ tay vào túi quần đến ghé sát tai Nguyên Khang một
câu.
“ Đừng có tình thương mến thương trước mặt tớ hoài thế, ganh tị đấy
“- rồi cậu lại cười và bước đi ra cửa. Đụng mặt Kỳ Lâm và Zan bước
vào. Đột nhiên tất cả niềm vui ngưng tụ trong mây, rơi xuống thành
mưa, nụ cười tắt hẳn trên môi Bảo Kỳ. Cậu nhìn thấy trong ánh mắt
Kỳ Lâm có gì đó khang khác.
_Yun ơi, em sao mà chẳng tự lo cho mình được chút nào thế này,
không thể dựa dẫm người khác được mãi đâu em !- Zan ngồi xuống ghế,
vẻ ghen ghét lộ rõ mồn một, tính tình cô bé vốn trẻ con mà
lại.
_Chị có hơn em không ?!- không thách thức, không mỉa mai, Yun cứ
nói đều đều làm Zan càng bực tức, tính khí nông nổi khiến cô bé có
thể sẽ làm liều.
Nhưng cố gắng kìm chế, cô bé im lặng, xem như chưa có gì từng xảy
ra, thong thả ngắm mây trời đất.
Tự bao giờ thiên thần phải sống ở nơi oán thán này, trần gian, lắm
mưu toan và mệt mỏi, thiên đường trở nên xa xôi hơn bao giờ hết,
nhắm mắt chìm sâu một giấc dài tỉnh lại mới biết chẳng phải là
mơ…
Muốn chìm sâu một giấc nữa nhưng nhận ra đó là sự thật, cay nghiệt
và đau lòng, dù cố cách mấy cũng chẳng thay đổi được.
_Chiều nay gặp nhau ở hoa viên trường, nhớ nhé.- Zan tranh thủ nói
thêm một câu trước khi đi ra ngoài.
4:30 pm
Hoa viên trường RoYal buổi chiều lộng gió.
Một góc khuất của trường bị đám học sinh bỏ quên nhưng vẫn luôn
được chăm sóc cẩn thận. Hoa viên trường nguy nga, lộng lẫy như vườn
thượng uyển của vua chúa ngày xưa với đủ loại hoa cỏ.
Những mùi hương dìu dịu quyện vào gió rồi bay lên không trung, Zan
đã chờ sẵn trước đó, Yun bước đi chầm chậm một cách cẩn
trọng.
_Chị cần gặp em làm gì?
_Thẳng thắn với nhau đi, ở đây còn mỗi hai chúng ta thôi.
_Vấn đề gì kia ?
_Kỳ Lâm, em và anh ấy có tình cảm với nhau mà, đúng không, thế thì
chấm dứt đi.- Zan nói như ra lệnh.
_Nếu em nói không thì sao !- Yun bình thản đáp lời, và Zan hiểu đó
là một lời thách thức.
“ bốp “ – âm thanh được tạo ra từ sự va chạm dùng nhiều sức lực và
bực tức của bàn tay Zan và má Yun. Hằn lên đôi má trắng trẻo những
đường vân tay đỏ ngầu.
_Chị lấy tư cách gì đánh Yun đây, đừng cư xử hồ đồ như thế.- đưa
tay sờ vào má, Yun phản kháng ngay lập tức nhưng vẫn có chút nhường
nhịn.
_Hồ đồ à, nực cười quá rồi cô bé ạ, lấy tư cách là vợ tương lai của
người em muốn cướp đoạt thì được chứ.- Zan nói khi bị con quỷ ghen
tuông gặm nát lý trí, cô bé liệu có thật như thế không.
_Buồn cười, nếu Yun muốn cướp thì chị còn ở đây đánh Yun được à,
duy chỉ một lần này thôi, đừng tái diễn lần nữa, Yun mệt rồi, hãy
giành thời gian ghen tuông đó mà giữ lấy tình yêu của chị, Yun sẽ
chẳng can dự, vậy đã đủ hài lòng chị rồi chứ. Chào chị.- dứt lời
Yun quay lưng đi chẳng nói thêm gì.
Cơn gió mạnh lùa qua hàng mi, cuốn đi những hạt nước nhỏ. Một cái
tát. Cho tình yêu của nó. Một cái tát.
Nó bước nhanh hơn rồi chạy ra cổng trường, Zan đứng lại im lìm, sự
việc vừa diễn ra khiến cô bé chưa kịp thích ứng, lần đầu tiên cô bé
đánh người.
Chiều tối hôm đó, ở tập đoàn The Best.
Khắc Minh là người duy nhất ngoài tên bảo vệ còn ở lại công ti, tay
trợ lí của Lý phong vừa đi khỏi cách đây 10’.
Cậu nhân lúc không ai chú ý, lẻn vào phòng làm việc của hắn, mọi
thứ chìm trong bóng tối, cứ mập mờ. May mà văn phòng của hắn không
quá nhiều chi tiết rườm rà nên cậu không va phải thứ gì.
Khắc Minh lục lọi đủ thứ nơi, ngăn tủ, kệ tài liệu, tìm cả những
nơi có thể cất giấu tài liệu mật…nhưng kết quả là một con số 0 tròn
trĩnh.
Bất chợt cậu tia mắt đến chiếc lap đặt trên bàn làm việc, không ở
trong giấy thì nó sẽ được chuyển thành các dãy dữ liệu trong máy
tính. Nhưng cậu không tin hắn ta sơ suất đến nỗi lưu các dữ liệu
tối mật ấy trong máy tính mà không có phương thức bảo vệ nào, chắc
hắn không chủ quan đến độ đó nếu là cận vệ của Lý Phong.
Nhẹ chân tiến tới chiếc bàn, cậu mở lap và bỗng dưng thấy hồi hộp.
Có rất nhiều thư mục trong máy, nhưng đa phần nó là những dữ liệu
sáo rỗng về tình hình hoạt động của The Best.
Chẳng nhẽ lại không có, trong giây phút thất vọng cậu chợt click
vào một tệp tin đòi hỏi password. Đây rồi ! Cậu khẽ reo lên trong
đầu. Nhưng vấn đề tiếp theo được đặt ra, mật khẩu là gì ?
Phải rồi, có lần cậu đã nhìn thấy hắn lướt trên bàn phím, một cách
rất nhanh và có vẻ muốn che giấu với cậu. Khắc Minh nhắm mắt lại,
mường tượng lại ngày hôm đó, cậu lướt bàn phím theo như trí
nhớ.
“Wrong password “- cậu lại cố hình dung ra kĩ hơn nữa, nhập lại
thêm một lần.
“Wrong password “- mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán cậu, chắc chắn
phải có lập trình nhập pass ba lần, đây là lần cuối cùng, cậu lấy
hơi thật sâu rồi làm lại một lần nữa.
“ OK ! “ dòng chữ đỏ hiện trên màn hình làm cậu thở phào.
Nhưng tiếp theo trên màn hình lại hiện ra một bảng yêu cầu pass,
tình trạng căng thẳng ngày một tăng lên, không gian tĩnh mịch càng
khắc hoạ điều ấy rõ nét hơn. Cậu cố gắng nhập pass một lần nữa,
ngay lúc máy đang xử lí dữ liệu, cậu nghe thấy tiếng leng keng vang
lên từ chiếc chìa khoá ngoài cửa.
_Anh mở nhanh giúp tôi, tôi bỏ quên điện thoại ở trong rồi !- đó là
giọng nói tay quản lí, phải làm sao ?!
Khắc Minh nhanh chóng thoát ra và shut down con lap, ưu điểm của
căn phòng lúc đầu là trống trải, nhưng cái gì tốt đều là con dao
hai lưỡi, giờ đây Khác Minh không có chổ nào để trốn, hắn ta mà vào
thì hỏng việc hết. Tiếng bước chân ngày một gần, tiếng leng keng
cũng lớn hơn...
Chap 57
Khắc Minh nhìn đi nhìn lại căn phòng tối đen với chút ánh sáng mờ
ảo từ ánh trăng hắt vào, căn phòng hoàn toàn chẳng có chỗ trống để
nấp mà không bị phát hiện. Đơn sơ một cái bàn làm việc, tủ sách và
một vài vật dụng chiếm diện tích nhỏ. Trong khi căn phòng lại quá
rộng.
Rõ ràng khi sắp xếp các vật dụng như thế này chủ nhân của nó đã
lường trước mọi sự việc có thể xảy ra. Một cái đầu thông minh và
nhạy bén.
Ánh trăng hắt vào, cậu chợt nhận ra thứ ánh sáng duy nhất hiện diện
trong căn phòng. Từ đâu, nó hắt vào…..từ cửa sổ. Nhanh chân bước
đến quan sát khung cửa sổ, các hành động được cậu thực hiện một
cách dứt khoát và nhanh chóng.
Đẩy nhanh hai cánh cửa ra, cậu cúi nhìn xuống bên ngoài, có duy
nhất một mảng tường thừa ra, khoảng cách chẳng vừa bàn chân. Văn
phòng công ti được xây dựng như một toà cao ốc, hiếm những căn
phòng có cửa sổ, nên mảng tường thừa đó là móng cho một tầng lầu.
Cậu quay lại nhìn phía cửa, có vẻ như họ đang tra chìa khoá vào ổ.
Và nhanh chóng cậu trèo ra ngoài.
Chân trụ lên mảng tường đó, với tay ôm lấy chiếc cột cạnh bên. Cậu
nhóm người qua kéo chiếc cửa sổ lại vừa kịp lúc cánh cửa lớn được
ông bảo vệ mở ra. Và khoảnh khắc ấy nhanh chóng được tay trợ lý thu
vào tầm mắt, ít nhất có thể xem đó là sự việc khác thường khi trước
lúc ra về hắn đã khoá cửa cẩn thận.
Khắc Minh nhìn xuống đất, vị trí cậu đang ở cách mặt đất khoảng 9
tầng lầu, gió đang thổi mạnh, có cảm giác như sắp rơi. Nếu những
người sợ độ cao hay chưa qua khoá đào tạo trở thành sát thủ để dễ
dàng tẩu thoát ở bất cứ địa hình nào như cậu có thể sẽ chết
khiếp.
Đơn giản vì trọng lượng cơ thể nặng, nơi trụ chân không đảm bảo,
nếu không muốn nói là có thể trượt ngã bất cứ lúc nào và thêm vào
đó là áp lực tâm lí của người sắp bị phát hiện có thể sẽ khiến
người đó bất cẩn và rơi xuống nhanh chóng.
Nhưng Khắc Minh hoàn toàn có thể xử lí chuyện này, cậu nhìn thấy
ánh sáng đèn điện từ ban công tầng phòng tay trợ lí, ban công đó
cách cửa sổ cậu đang đứng một gian phòng. Cậu hít một hơi thật sâu,
nhìn về phía ban công bên trái mình và bước chập chờn, gió cứ thổi
mạnh làm đôi lúc cậu lơi tay.
_Trợ lý Huỳnh, anh đi đâu vậy.- ông bảo vệ kêu lên khi thấy hắn xăm
xăm đi về phía cửa sổ.
Hắn không nói không rằng, chân cứ bước nhanh tới, đẩy mạnh cửa sổ
một cách bạo lực như muốn khẳng định với kẻ nào đó ngoài kia rằng
hắn đã tóm được và người ấy sẽ tiêu đời. Nhưng người bị bắt gặp sẽ
là một kẻ nào đấy chứ không phải Khắc Minh.
Ngay khi hắn đẩy cửa sổ cậu đã kịp thời trèo vào ban công tầng 9,
lần thứ hai trong ngày may mắn mỉm cười với cậu. Tay trợ lí tia mắt
khắp mảng tường nhỏ, ánh mắt có chút mừng rỡ và nghi hoặc, liệu có
ai đã đến đây khi hắn không có mặt ?
Nên là không, và có lẽ là không, vì không ai có thể trốn thoát bằng
cách đi trên mảng tưởng chỉ mỏng như sợi dây, trừ khi đó là một
diễn viên xiếc. Lý do nào hắn không nghi ngờ Khắc Minh, vì cơ bản
hắn không hề biết con trai chủ tịch là một tay sát thủ cao
cấp.
Ngay sau đó Khắc Minh cũng nhanh chóng lẻn khỏi công ti như chưa
từng xảy ra chuyện gì, đây là lần đầu tiên cậu thấy khoá đào tạo kĩ
năng đó thật sự giúp ích cho mình, trốn thoát một cách ngoạn
mục.
Nhưng bây giờ việc tìm hiểu có lẽ sẽ khá khó khăn, chắc chắc hắn sẽ
đề cao cảnh giác. Đành vậy, lần sau sẽ phải cẩn thận hơn nhiều lần.
Bây giờ còn mình cậu với đêm, đêm nay gió đặc biệt lớn và mạnh, như
những đợt rét của mùa đông.
Ở một băng ghế đá, Yun ngồi thừ ra và suy ngẫm, về cái tát, về tình
yêu còn quá non nớt của những con người rất trẻ, có lẽ chúng chưa
đủ vững chải để cam chịu phong ba. Vì nếu không nó đã không quên
Hoàng Quân và lại tiếp tục đau khổ khi yêu Kỳ Lâm.
Từng đợt gió rét buốt cứ lùa qua người đứa con gái nhỏ nhắn chỉ mặc
vỏn vẹn bộ đồng phục trường, chiếc váy ngắn và áo sơ mi, chẳng hề
có thêm chiếc áo khoác. Gió cứ làm nhói buốt tâm hồn, cái lạnh thẩm
thấu từng tế bào cảm giác, rất rất lạnh, đôi chân nó tê cóng, nhưng
vẫn chẳng hề có ý định về nhà.
Đứa con gái ấy đã ngồi chỗ đó hơn bốn giờ đồng hồ, không khóc,
không buồn, gương mặt cứ lạnh tanh vô cảm, cứ ngồi đó, hứng chịu
rất nhiều đợt gió lạnh, cứ im lặng, không than vãn, không nhúc
nhích.
Người ta bảo khi nỗi đau trong tâm hồn quá lớn thì những cơn đau mà
thể xác cảm nhận được cũng chẳng đáng là gì, có lẽ niềm tin, tình
yêu vụn vỡ quá nhiều giờ đây cũng khiến cảm xúc trong nó chai sạn,
trái tim đến lúc cần phải đóng băng.
Yếu mềm như thế là quá đủ, khi đã không còn biết đau con người ta
sẽ lãnh cảm với mọi thứ. Cái tát của Zan lúc chiều đã khiến cho Yun
suy nghĩ rất lâu, khi yêu thương không được đón nhận mà ngược lại
còn bị khinh miệt thì tình yêu còn có nghĩa gì không. Nguyên Khang
nói đúng, lời hứa chẳng qua cũng chỉ là sự đánh cược với niềm tin,
không tin thì lời hứa cũng không còn.
Hạnh phúc đó, yêu thương đó, ấm áp đó, nhưng dường như nó không
xứng đáng có được, vậy thì trao hạnh phúc đó lại cho người khác
thôi. Trông mong, hy vọng làm gì nữa, hão huyền.
Cười, hành động duy nhất trong bốn giờ qua của nó, nụ cười tuyệt
đẹp, nhưng băng lãnh đến chết người.
Gió lại lùa qua một lần nữa, lạnh hơn, tê buốt hơn.
Trên chiếc ghế đá mà Khắc Minh nhìn thấy, đó có phải Bảo Ngọc,
nhưng tại sao lại cô độc và buồn bã như vậy, liệu cậu có nên…. Bước
chân cậu quay sang hướng nó đang ngồi, một bước, hai bước, rồi dừng
lại.
“ Không ! “ -một mệnh lệnh lập tức vang lên trong não bộ. và cậu
quay lại vị trí ban đầu.
“ Nhưng có lẽ em đang cần một ai đó “- một ý nghĩ khác lập tức ra
lệnh ở trung khu thần kinh, và mệnh lệnh này đương nhiên có tác
dụng hơn với người đang rất rất muốn đến bên nó như cậu.
Bước chân rõ ràng có cố ý nhanh hơn, nhưng khi đến gần, cậu ngập
ngừng, có nên quay đi trước khi em nhìn thấy, tỗi lỗi của tôi vạn
lần không xoá mờ, hay là nên quay đi, để em bình yên riêng em tốt
hơn không ?
_Lại đây đi.- nó nói, không nhìn sang cậu, giọng nói lạnh lùng khác
hẳn sự tự tin và cao ngạo trước đây. Nó nhận ra cậu vì cảm giác
lạnh lẽo cô độc của cậu trở nên quen thuộc với nó rồi, một cái gì
đó đang lập lại trong trí nhớ- một người bạn, người quen.
Và như được lập trình sẵn, cậu bước lại gần, ngồi xuống, len lén
nhìn người con gái nhỏ. Gương mặt mỏi mệt và đôi môi nhợt nhạt
khiến cậu chua xót.
_Lâu rồi không gặp, anh vẫn khoẻ chứ ?!- nó quay sang nhìn cậu, đôi
môi khẽ cong lên, thái độ thân thiện giờ đây cũng đóng băng lại
rồi, nụ cười của thiên thần đã tắt.
_Chúng ta đã gặp nhau, chỉ là không muốn đối diện, không phải vậy
sao ?- Khắc Minh tư lự, giọng nói lạnh lùng pha lẫn chút buồn phiền
và ái ngại.
_Ừ, tôi cũng không rõ, vẫn muốn đến không gian đó, có anh, một điều
quá đỗi quen thuộc, và này- nó nói, và chợt kêu lên như muốn cậu
chú ý hơn - …Đừng ngần ngại gì cả, tôi quên hết rồi, anh cũng đừng
nên nhớ gì cả, mà có gì để nhớ nhỉ, tôi vừa thức dậy, sau một cơn
mơ dài.
_Vì người đó sao, người đã mang…em đi…- cậu nhẹ nhõm, tỏ thái độ
quan tâm đến nó một cách ân cần.
_Ừ ! Nhưng đừng nhắc đến người ấy, sau cơn mơ đã hết rồi, anh và
mẹ, có tin tức gì không ?- nó hiền từ trong chất giọng lạnh lùng
băng giá, ánh mắt mệt mỏi chớp nhẹ.
_Tôi đã tìm được mẹ, và sẽ đón bà về.- cậu nhiệt tình, vui vẻ kể
với nó, một cách mừng rỡ và sảng khoái, có thể nói nó là người duy
nhất biết được niềm hạnh phúc này của cậu.
_Và anh, đang làm một việc hết sức nguy hiểm.
_Phải, sẽ thành công, nhất định phải !- cậu đáp lời, ánh lên trong
đôi mắt nâu một sự kiên quyết lớn lao. Họ vẫn luôn như thế, luôn
hiểu được ý người kia dù chẳng ai nói gì nhiều, vì giữa họ là một
mối liên kết vô cùng đặc biệt, không nói vẫn cứ hiểu.
Có vẻ như họ hiểu đối phương như hiểu rõ bản thân mình, một điều
rất đỗi tuyệt diệu. Nó nghiêng người tựa vào vai Khắc Minh, nhỏ
giọng thì thào.
_Lại như ngày xưa nhé, cố lên, sẽ luôn có tôi ở đây.- dứt câu nói
nó cũng thôi tựa vai cậu và đứng dậy.- Tôi về đây, hẹn anh một ngày
đẹp trời, lại một chiếc bánh kem nữa nha !
Cậu mỉm cười gật đầu, cô gái ấy vẫn luôn khác lạ như thế, dù có trở
nên lạnh lùng đang ghét vẫn vô cùng dễ thương, cậu nhìn theo bước
chân loạng choạng của nó.
Đôi chân tê cứng có vẻ như không chịu nghe lời, đầu nó cũng ong lên
và bất ngờ, vóc dáng nhỏ bé đổ rạp xuống nền, nó ngất xỉu…
Chap 58
Đôi chân tê cứng có vẻ như không chịu nghe lời, đầu nó cũng ong lên
và bất ngờ, vóc dáng nhỏ bé đổ rạp xuống nền, nó ngất xỉu…
Phút chốc, gió ngưng thổi, chân ngừng bước, nó ngã quỵ và mê man.
Khắc Minh ngay lập tức lao đến, ánh mắt và cử chỉ không kiềm nổi sự
lo lắng đang ngùn ngụt bùng lên. Gương mặt Yun nhợt nhạt chẳng còn
chút thần sắc, đôi môi khô tái nứt nẻ dưới tiết trời lạnh
giá.
Nhịp thở thi thoảng ngắt quãng và gắng gượng, nó cỏ vẻ mệt lắm rồi.
Cậu nhanh chóng gọi xe cứu thương, nhưng nóng lòng không đợi được,
cậu bế thốc Yun lên và chạy đi, mong là xe và người nhanh chóng gặp
nhau. Đôi chân thoăn thoắt lướt trong màn đêm lạnh, ánh mắt cậu cứ
thi thoảng lại ngó nhìn nó, hỗn độn nhiều lo âu.
“ Em làm sao thế này, làm ơn, đừng bị gì được không ? Tỉnh lại nhé,
xin em !!! “- bàn tay cậu cố giữ lấy nó chặt hơn, di chuyển thật
nhanh, cơ thể nó lạnh buốt, hơi thở cũng trở nên yếu ớt hơn. Gương
mặt úp vào người cậu, đôi mắt vẫn nhắm nghiền không biến
chuyển.
Ò í e….- tiếng xe cứu thương vang lên, nó sắp đến rồi.
“ Cố thêm chút nữa em nhé, không sao cả “- cậu thủ thỉ nói với nó
mà cũng như đang tự trấn an chính mình, cầu mong là như thế.
Bác sĩ và y tá nhanh chóng đẩy băng ca xuống, họ nhanh chóng dùng
bình trợ hô hấp và đưa Yun về bệnh viện trung tâm. Suốt quãng đường
đi Khắc Minh luôn nắm chặt tay Yun và nhìn nó không rời mắt, lo
lắng cho một người là thế này đây, lâu rồi cậu mới có cảm giác
này.
Sốt ruột vì đến 9 giờ hơn mà Yun chưa về, Bảo Kỳ gọi cho Nguyên
Khang và cả hai cùng cuống lên khi biết Yun chẳng đi cùng cậu. Sau
đó, điện thoại Yun đổ chuông không ngừng. Ngay khi được thông báo
tình hình, chẳng ai còn đủ thời gian để nghĩ vì sao Khắc Minh ở
cạnh Yun, họ tức tốc lên đường.
Khắc Minh ngồi chờ trước phòng cấp cứu, thẫn thờ, lo âu, hai tay
đan vào nhau, chống lên gối và cậu cúi mặt xuống sàn, chờ
đợi…
Tiếng bước chạy gấp rút tới gần, Nguyên Khang và Bảo Kỳ đến ngay
sau đó, mồ hôi nhễ nhại và lòng bừng bừng như thiêu đốt, sau cánh
cửa đóng chặt kia là người con gái họ yêu thương nhất, chờ đợi một
người sau cánh cửa cấp cứu của bệnh viện là một điều khó khăn không
tưởng.
_Khắc Minh, em gái tôi bị làm sao thế ?- Bảo Kỳ nhíu mày hỏi, giọng
e dè nhưng vẫn giữ thái độ hoà nhã.
_Cô ấy đột nhiên ngất xỉu, cả người lạnh toát, tôi không biết.- cậu
trả lời trong tâm trạng thẫn thờ.
Và rồi sau đó không ai nói thêm bất cứ điều gì, tất cả tâm tư, lo
lắng, ánh mắt và con tim đều hướng về cánh cửa… 10 phút, 20 phút
trôi qua, cánh cửa vẫn im lìm, Nguyên Khang đứng chờ sẵn luôn ở
cửa, cậu muốn mình được biết tình hình của Yun đầu tiên.
Điều họ chờ đợi đã đến, đèn phòng tắt, cánh cửa bật ra, ông bác sĩ
bước ra ngoài. Nhanh như chớp, ba người con trai cao lớn vây quanh
ông, hỏi đủ cả.
_Yun/ Em gái tôi / Bảo Ngọc không sao chứ ?- ba người cùng đồng
thanh.
_Các cậu bình tĩnh.- ông ta ôn hoà nhìn ba người con trai gia thế
lừng lẫy trước mặt, nhận ra được sự lo lắng trong mỗi người ông ta
cười nhẹ để trấn an.
_Phổi của cô ấy vốn yếu, do dầm mưa hoặc ở ngoài gió lạnh khiến
phổi sưng lên, cô ấy bị viêm phổi, không nặng lắm, hãy chăm sóc
thật kĩ, tránh các mùi hương khó chịu và gió lạnh là được.
Ba người thở phào nhẹ nhõm khi ông bác sị dứt lời, cùng đồng thanh
nói lời “ cảm ơn “. Ông bác sĩ bật cười rồi đi thẳng.
Trong phòng bệnh, nó vẫn nằm yên bất động, gương mặt vẫn chưa hồng
hào trở lại, đôi môi vẫn còn khô nứt, ngồi cạnh bên, Nguyên Khang
thấm nước vào bông gòn rồi thấm lên môi nó, anh yêu em nhiều lắm,
em biết không ?
“ Anh xin lỗi vì đã để em bị thế này, tất cả là do anh, nhanh nhanh
tỉnh lại với anh đi nhé ! “- ánh mắt nhìn Yun xót xa, cậu nghĩ
thầm.
Bảo Kỳ và Khắc Minh cũng ngồi cạnh bên, sự tĩnh lặng càng làm thời
gian dài lê thê. Không tiếp xúc gì nhiều với Khắc Minh, Nguyên
Khang và Bảo Kỳ cũng như Kỳ Lâm trước đây, nhận ra Khắc Minh không
xấu xa như họ vẫn nghĩ, vì ít ra cậu ấy cũng quan tâm đến Yun như
họ.
_Hai người về nghỉ ngơi đi, để tớ ở lại trông Yun được rồi, mai hẳn
vào, nghỉ ngơi dưỡng sức ngày mai thay tớ nhé !- Nguyên Khang lên
tiếng phá vỡ sự im lặng chết người ấy.
_Ừ, thế cũng được, cậu ở lại thì tớ yên tâm rồi, Khắc Minh, chúng
ta cùng về nào.- Bảo Kỳ trả lời, quay sang Khắc Minh nói rồi hai
người đứng dậy, có chút luyến tiếc nhưng cũng nhanh chóng đi ra
cửa.
_Cảm ơn cậu đã giúp em gái tôi nhé !- Bảo Kỳ vỗ vai Khắc Minh, mỉm
cười.
_Không có gì đâu, tôi nợ cô ấy rất nhiều nữa mà !- rất nhiều ánh
mắt ngưỡng mộ dõi theo, kia có phải là … hai thiên thần không
?
Ngày hôm sau, trong căn phòng hội tụ một lúc năm người con trai
thân thiết với Yun, Nguyên Khang, Bảo Kỳ, Khắc Minh, Kỳ Lâm và
Hoàng Quân. Đôi mắt Yun chớp chớp rồi hé mở, không cần nói mọi
người ắt cũng hiểu sự vui mừng trên gương mặt họ thế nào nhỉ.
_Yun, em tỉnh lại rồi, em có thấy khó thở hay mệt ở đâu không ?-
Bảo Kỳ nhanh chóng hỏi, cậu đưa tay sờ lên trán nó, mỉm cười.
_Em….khoẻ rồi….mà sao…. mọi người lại ở đây hết vậy.- nó nói khó vì
cái cổ họng khô khốc.- Nó tia nhìn một lượt tất cả gương mặt mừng
rỡ và dừng lại ngay khi nhìn vào ánh mắt ngại ngần của Kỳ Lâm,
hoang mang, quay sang Bảo Kỳ- Anh ơi, người này, tại sao cũng có
mặt ở đây, em có quen anh ấy hả ?- giọng nói nghi hoặc và ánh mắt
khó hiểu nhìn cậu.
Tất cả mọi người đều ngơ người, Yun tại sao lại không nhớ Kỳ Lâm là
ai chứ.
_Em không biết cậu ấy thật sao ?- Bảo Kỳ hướng ánh nhìn ái ngại về
Kỳ Lâm, hỏi nhỏ Yun.
_Không, em không quen anh ấy mà, anh kêu anh ấy ra ngoài được
không, Yun không muốn gặp người lạ.- nó nhíu mày suy nghĩ, rồi
ngước lên nhìn cậu lắc đầu, nói nhỏ, trong giọng nói biểu lộ một sự
sợ hãi.
_Em à, cậu ấy…- Bảo Kỳ chưa kịp nói đã bị Kỳ Lâm ngăn lại, cậu lắc
đầu rồi bước đi ra ngoài, buồn bã, thất vọng, đau.
_Nhưng….gọi bác sĩ đến kiểm tra thử đi.- Hoàng Quân lên tiếng trong
hốt hoảng.
Chap 59
_Em à, cậu ấy…- Bảo Kỳ chưa kịp nói đã bị Kỳ Lâm ngăn lại, cậu lắc
đầu rồi bước đi ra ngoài, buồn bã, thất vọng, đau.
_Nhưng….gọi bác sĩ đến kiểm tra thử đi.- Hoàng Quân lên tiếng trong
hốt hoảng.
Kỳ Lâm ra ngoài, đứng nép sau cửa sổ, lẳng lặng nhìn vào trong, chờ
các y bác sĩ chẩn đoán lại cho Yun rồi cậu sẽ về. Anh đứng đó, rất
gần em, đưa đôi tay mà không thể chạm vào…vì…em không muốn.
Sau một hồi xem xét và đặt ống nghe, ông bác sĩ khẳng định.
_Cô ấy không bị thương vùng đầu nên tuyệt nhiên không thể xảy ra
tình trạng mất trí nhớ, có chăng chỉ là do bị một cú shock nào đó
nên tinh thần bất ổn, nếu lo lắng các vị có thể đưa cô ấy đi xét
nghiệm lại. Nhưng trước mắt đừng bắt cô ấy nói chuyện nhiều, sẽ rất
khó thở, nhớ hạn chế để cô ấy tiếp xúc với các thứ có hương
nồng.
_Vâng, cảm ơn, nhưng có lẽ không cần đâu ! – Nguyên Khang lên
tiếng, ngó nhìn biểu cảm trên gương mặt Yun, “ em quả thật rất biết
cách làm tổn thương người khác “.
Kỳ Lâm nghe xong câu của ông bác sĩ thì cũng nhẹ nhõm bước đi, chỉ
cần nó không sao thì dù có quên cậu đi cũng chẳng hề hấn gì, cố vui
nhưng tận sâu trong tim cậu, có một nỗi sầu dâng lên chất ngất,
nuốt trọn cả tình yêu và đau đớn.
Cậu đi bộ về nhà để đảm bảo mình không mất tập trung mà xảy ra tai
nạn, chỉ làm khổ Yun thôi cậu đã muốn chết đi vì tim đau, thế nên
cũng nên nghĩ cho Zan một chút, đừng làm ai rơi vào hoàn cảnh giống
cậu nữa. Người người lướt qua, lũ lượt xe cộ cũng lướt qua, ồn ào,
phức tạp, cậu rẽ vào một con hẻm vắng, thất thểu bước đi.
“ Anh ước gì thứ tình cảm anh dành cho em không phải là tình yêu,
để khi chia xa anh không quặn đau như thế này. Nhưng anh hiểu, và
anh sẽ dừng lại vì điều đó có thể mang lại hạnh phúc đến cho em.
Tất cả những gì anh có thể làm cho em chỉ có vậy, để em đến bên một
người có thể đối xử với em tốt hơn anh. Tình yêu mà anh dành cho em
trở thành một khoảng trống com tim, mà khoảng trống ấy chỉ dành cho
em, riêng em và mỗi em thôi ! Chẳng sao lấp đầy !
Anh ghét nhìn thấy em tổn thương, sợ phải nói với em lời tạm biệt,
nhưng mà anh đã làm điều đó, nên phải quay mặt đi và gượng cười để
lòng không đau em nhỉ ? Có nhiều lúc một mình anh tự hỏi nếu như
người đó không phải là em- người quan trọng với anh nhất thế gian
này thì sẽ tốt hơn phải không ? Anh yêu em, yêu em nhiều lắm, nhưng
chỉ có thể nói lên điều ấy trong suy nghĩ của mình mà thôi.
Người mang lại cho em hạnh phúc là một ai khác, chẳng phải là anh,
vì thế em cứ hãy quên anh đi, quên như chưa từng quen biết. Đẩy em
đến với người khác là một quyết định đau lòng nhưng có lẽ là đúng
đắn nhất mà anh có thể làm cho em lúc này. Đừng quay lại nhìn anh,
mãi mãi đừng làm như vậy em nhé, có thể anh sẽ không giữ được lòng
mình nếu em nhìn lại, vì thế, xin em đừng yêu anh ! Mong rằng em
hạnh phúc Yun nhé ! “
Đó là những tâm tư nặng trĩu lòng cậu suốt những ngày qua, suốt con
đường về nhà, và có thể là mãi sau này nữa.
Cậu đẩy cổng, đi thẳng vào nhà mà chẳng hề chú ý đến Zan mặc cho cô
bé í ới gọi, một mạch thẳng lên phòng, Zan cũng chạy theo, và cậu
kịp đóng cửa trước khi cô bé đến. Cậu đi vào phòng tắm, mở vòi nước
và đứng đó, để nước rửa trôi những thương đau còn vấn vương. Nhắm
mắt lại. Có lẽ cậu cần một giấc ngủ sau cả tuần trắng đêm để lấy
lại bình tĩnh, một giấc ngủ khá dài, vì cậu đang rất mệt.
Bảo Kỳ vừa đi về, Khắc Minh thì cũng đi từ rất lâu rồi, còn Nguyên
Khang và Hoàng Quân túc trực ở lại. Yun cũng vừa ngủ, tranh thủ
không gian yên vắng, Hoàng Quân mở đầu cuộc trò chuyện giữa hai
người.
_Cậu nghĩ gì về việc Yun không nhớ ra Kỳ Lâm ?
_Thế còn cậu ?- Nguyên Khang nhìn sang, hỏi ngược lại Hoàng
Quân.
_Tôi tin là không phải !
_Tôi cũng giống cậu thôi, việc giả vờ quên một người sẽ làm tim
thêm buồn, Quân nhỉ !- cậu nói với Hoàng Quân mà như cố tình để Yun
nghe thấy.
_Ừ, thẳng thắn đối diện mới là cách tốt nhất, chạy trốn chỉ mệt mỏi
thêm thôi, tất cả chúng ta đều biết như thế, mỗi cô bé ngốc nghếch
ấy là không.- bắt nhịp được với ý đồ của Nguyên Khang, cậu cũng trả
lời bằng cách y như thế.
Trên chiếc giường bệnh trắng tinh, Yun nắm quay mặt vào trong, lòng
cứ nặng thêm nặng thêm, những cơn đau dồn dập rồi nhẹ nhàng không
thôi làm tim day dứt, một nỗi nhớ quay quắt khôn nguôi. Một hình
dung từ lâu đã ăn sâu tìm thức, cố xoá nhưng vẫn đọng lại, cố quên
nhưng mãi nhớ.
Nó cố nhíu mắt lại để giọt nước mắt không tràn ra, nó ép bản thân
không được khóc vì anh nữa, nó yêu anh, yêu nhiều hơn những gì trái
tim nhỏ nhoi có thể, nhưng tình yêu trưởng thành và phải chết đi
trong im lặng. Não nề, ê chề, tại sao nhất thiết phải là em, luôn
là em, tại sao người đau khổ lại là em.
Trên chiếc bàn bên cạnh, có bốn bó hoa bi trắng, chúng đều tương tự
nhau và giống với bó hoa mà anh đã tặng, một loài hoa đơn giản,
không mùi hương nhưng thật đẹp. Bốn bó hoa, bốn con người, một sự
trùng hợp đáng yêu và đáng thương. Đáng yêu là vì đó là loài hoa
Yun thích và đáng thương ở chỗ đó cũng là loại hoa lần đầu Yun được
tặng.
Đau là khi tim đau, tim bật khóc nhưng miệng vẫn cười.
Bên anh chẳng lâu nhưng kỉ niệm quá nhiều, em bị thương anh luôn là
người chữa lành, để rồi bây giờ người làm em bị thương lại chính là
anh, nên buồn hay nên vui, vì vết thương này chính em sẽ phải tự
băng bó, thật khó khi không có anh ở bên. Người làm em tổn thương,
người làm em đau khổ nhưng em chẳng thể nào oán thán hay ghét bỏ,
vẫn cứ yêu anh nhiều hơn mỗi ngày, vẫn nhớ anh đều đặn mỗi đêm, em
phải làm gì để cắt đứt tất cả.
Em tự biết rằng trốn chạy không phải là cách, nhưng em sợ đối diện,
sợ nhìn thấy anh bên một người khác, em rất sợ nên nhủ lòng quên
đi. Có lẽ giả vờ không nhớ anh là cách ấu trĩ nhất, nhưng dường như
nó tốt cho em nhất. Làm anh buồn em chẳng vui. Nhưng nên như thế mà
phải không, một ngày nào đó khi tất cả trở thành quá khứ chúng ta
sẽ là những người bạn anh nhé….nếu….em có thể…. !
Văn phòng tay trợ lý Huỳnh.
Khắc Minh và hắn đang soạn thảo một dự án phát triển kinh tế cho
tập đoàn. Khắc Minh liên tục nhìn động tác tay của hắn để chắc chắn
hắn không giả vờ làm cùng cậu mà thực hiện công việc của công ti VC
kia. Con lap đối diện với con lap của cậu, một cự li gần dễ quan
sát.
Khoảng hơn 10’ đầu hắn vẫn làm việc bình thường, nhưng vừa rồi hắn
vừa nhập cái pass hôm trước mà cậu nhập, Khắc Minh vờ đánh máy,
nhướng đôi mắt lên một cách kín đáo để quan sát. Bàn tay hắn vừa gõ
“Dc108hL”, cụm pass cũng đặt theo cách đặt biệt, chữ hoa lẫn
thường. Khi chắc chắn rằng mình không nhìn lầm, cậu lại bình thản
đanh máy tiếp tục công việc.
Một lúc sau tay trợ lý nhận được điện thoại và đi ra ngoài. Trước
khi đi không quên nhắn lại.
_ Tôi sẽ ra ngoài khá lâu, cậu làm xong ra ngoài khoá cửa lại hộ
tôi, phần việc của tôi đã hoàn thành, nếu muốn cậu có thể xem lại.-
nói xong hắn đi ra ngoài.
Khắc Minh nhanh chóng chuyển chỗ ngồi, mở lap hắn lên và vào tệp
tin hôm trước, lần này dễ dàng hơn, password được nhập và tệp tin
được mở ra tức thời. Là một văn bản Word. Dài 10 trang và hoàn toàn
trắng tinh. Ngay lập tức cậu bôi đen 10 trang ấy và thấy được hai
điều.
Nó thực sự làm cậu bất ngờ, ở trang thứ 5 là một mật mã khác “ Ck
309- n15-d4 “ được viết dưới size 7, một dòng kí tự mà nếu không để
ý thật kĩ sẽ dễ dàng bỏ qua.
Và điều làm cậu sững sờ là lời thách thức được viết size 20 ở cuối
trang 10. “ Không cần biết ngươi là ai, nếu có gan và đủ thông minh
hãy tìm ra lời đáp cho mật mã đó, cất giấu mọi bí mật “.
Là thật hay là một cái bẫy, hắn có tự tin đến nỗi khiêu khích như
thế không, cậu shutdown máy và trở về phòng làm việc của mình. mật
mã mới, và một lời thách thức mang tính rủ rê. Tên đó liệu đang
muốn làm gì, hắn muốn có người tìm ra bí mật hay muốn thủ tiêu
người muốn tìm ra bí mật.
Một dấu hỏi lớn được đặt ra, chưa có lời đáp.
Một góc sân trường RoYal, Zan và Hạ Băng.
_Không giấu gì cậu, mình yêu Nguyên Khang và nhất định anh ấy sẽ là
của mình, con nhỏ Bảo Ngọc đó sẽ chẳng bao giờ được bên anh ấy, nó
cướp hạnh phúc của mình thì sẽ phải trả giá, mình chắc chắn.- đanh
thép và đay nghiến từng chữ, Hạ Băng như muốn thể hiện rõ “khả
năng” của mình cho cô gái ngây thơ kề bên.
_Mình cũng không ưa gì cô bé, nhưng Nguyên Khang có yêu cậu không
?- Zan e dè trước thái độ của Hạ Băng.
_Cậu đúng là khờ, phải tự giành lấy tình yêu chứ ở đó mà chờ đợi
được à, mình biết cậu cũng yêu Kỳ Lâm, và con yêu nữ ấy cũng đang
lăm le anh ta, nên cẩn thận, tốt nhất là nên làm nó biếng đi một
cách êm đẹp.
_Bằng cách nào ?
Hạ Băng kề tai Zan nói nhỏ, sau đó mỉm cười _Cậu có muốn cùng làm
với mình không ?
_Nếu hại cô bé thì không được, mình không thể tàn nhẫn với cô bé
được.
_Cậu ngây thơ quá sức chịu đựng của mình rồi đấy, thôi được, cậu cứ
suy nghĩ đi, đường còn dài, nếu cậu muốn để con nhỏ cướp mất Kỳ Lâm
thì cứ việc nương tay.- cười khẩy một tiếng rồi Hạ Băng bỏ đi. Zan
đứng nhìn theo mà chưa khỏi bàng hoàng.
Chap 60
12 giờ đêm tại bệnh viện.
Trời càng về đêm gió thổi càng lớn, âm thanh ảm đạm rít lên, đập
trên khung cửa sổ kính, những tiếng gào thét của thiên nhiên lồng
lộng không gian, nó không ngủ được, nhìn khắp gian phòng thì thấy
Hoàng Quân ngồi tựa lưng vào ghế nhắm mắt ngủ, Nguyên Khang thì
cũng về nghỉ rồi.
Nó vén chăn bước xuống đất, đôi chân trần chạm nền làm cơ thể khẽ
run, lạnh toát. Vừa bước đi nó vừa nghỉ ngơi để phổi có thể hô hấp
đều, giờ mới hiểu sự cần thiết của việc thở, khó thở đã thế này
chẳng trách không thở được thì sẽ chết, tim và phổi cứ ì ạch hoạt
động suốt, điều hoà cho những hơi thở ngắn mà gấp rút.
Vừa đi ra cửa nó đã nhìn thấy Kỳ Lâm, choáng váng, mỏi mệt. Cậu
đứng im, tay khoanh trước ngực, để cơ thể dựa vào tường và đôi mắt
nhắm lại. Nhìn cậu hệt như một vệ sĩ canh gác, nhưng mà thực chất
đó là điều mà cậu muốn làm, cậu đã đứng đây hơn 6 giờ đồng hồ chỉ
để tận hưởng cảm giác duy nhất là được ở gần nó, cậu rất muốn được
nói chuyện, được chăm sóc Yun, nhưng thật đáng buồn là cậu chỉ có
thể lén nhìn nó qua cửa sổ.
Đêm nay cậu sẽ đứng canh ở đây và sáng mai khi Yun và mọi người
thức cậu sẽ đi về, cậu không muốn làm ai bận tâm cả. Cậu tự thấy
mình càng ngày càng trở nên tồi tệ, bước ra cửa bao lần là bấy
nhiêu lần muốn quay bước vào nhà, vậy mà vẫn cứ đi, vẫn cứ đến đây
để thầm lặng dõi theo Yun trong chua xót, đắng cay. Nhưng điều làm
cậu đau lòng nhất là chẳng bao giờ thấy Yun nở nụ cười.
Yun đứng ngay bệ cửa, nhìn thấy cậu, tim bỗng dưng thắt lại, khó
thở hơn. Nó nhắm mắt lại lấy bình tĩnh nhưng khi mở mắt ra người
con trai ấy vẫn hiện diện ở đó, rất gần. Gương mặt ấy giờ đây hốc
hác quá, thần sắc trông cũng nhợt nhạt quá, trong vô thức bàn tay
nó đưa lên muốn chạm vào mặt cậu. Ừ thì đã cố gắng rồi đó, mà nó
cũng có quên được đâu, càng cố lại càng nhớ nhiều hơn.
Yêu nhưng không thể nói là yêu, nhớ nhưng phải cố gắng mà quên. Tại
sao ? Tại sao giữa hai người luôn có một khoảng cách vô hình, có
một cản trở khiến ai ai cũng đau khổ. Nếu cả hai đến với nhau thì
người đau khổ sẽ là Zan, nó hiểu Zan đáng được nhận sự chở che của
cậu hơn nó, vì ít nhất bên cạnh nó còn có rất nhiều người, còn Zan
thì chẳng ai cả.
Nó phần nào cũng hiểu cảm giác mà một đứa con gái lớn lên không có
mẹ, vì thế nên không thể nhẫn tâm đến độ tướt đoạt cả Kỳ Lâm, vốn
dĩ từ đầu Kỳ Lâm đã ở bên Zan. Có trách thì trách số phận đã để họ
lãng quên điều đó như vậy.
Như bừng tỉnh, nó buông lõng tay khi sắp chạm vào mặt cậu. Hít một
hơi thật sâu nó từ từ đi ra sảnh bệnh viện, ngoài ấy chắc sẽ không
nồng nặc mùi thuốc khử trùng như trong này.
Biết quay đi là nên mà vẫn cứ luôn quay đầu ngó lại, con người đúng
là buồn cười. Nó cười nhạt rồi vẫn chăm chăm cúi mặt mà bước đi,
cho đến khi giật mình vì giọng nói lạnh như băng của ai đó.
_Tôi biết thế nào em cũng đi ra ngoài mà, có biết cần phải kiêng
gió lạnh không ?
Nó nhè nhẹ ngước mặt lên nhìn, định trốn đi mà cũng còn bị bắt gặp
thế này thì… Người con trai trước mặt nhìn nó với đôi chút giận dữ,
nên nói là cô bé này không biết chăm sóc bản thân hay là cứng đầu,
ngang ngược đây.
_Tôi …- nó ấp úng, rõ là mình sai rành rành ra đó nên không cãi đi
đâu được.
_Không nói gì nữa, vào phòng đi nhanh lên.- cậu thuyết giáo, khoác
lên người nó chiếc áo khoác của mình.
_Nhưng mà…
_Còn nhưng nữa, vào trong ấy đi, tôi có chuyện cần nhờ.- Khắc Minh
xoay người kéo nó đi về phòng.
Cả hai người họ đều không nhìn thấy trong một góc khuất, đôi bàn
tay cầm chiếc áo khoác của Kỳ Lâm vừa hụt hẫng buông xuống. Cậu
đắng lòng quay mặt đi hướng khác, mấy lần rồi như thế, lúc cậu muốn
đến gần quan tâm nó một chút là sẽ có người khác làm trước cậu.
Chắc em đã không biết khi không thấy em trên giường bệnh anh đã lo
lắng tới mức nào !
Họ vẫn nhìn thấy nhau, vẫn muốn chạm vào nhau, nhưng họ luôn phải
đối diện với người kia trong hoàn cảnh đau lòng nhất, tại sao giây
phút đôi tim họ hướng về nhau họ không thể nhận ra điều đó, ông
trời thật biết trêu ngươi con người. Cứ như rằng họ sắp gặp nhau
trên đường là nó lại mọc ra một ngã rẽ, để một trong hai bẽ ngoặt
bước đi cho người còn lại đứng nhìn lòng mặn đắng.
Như lúc này đây, khi Yun về đến phòng chẳng còn thấy Kỳ Lâm đâu
nữa, một cảm giác hụt hẫng xâm chiếm. Biết nhìn thấy là đau nhưng
vẫn muốn thấy, biết đứng nhìn là đau khổ nhưng vẫn muốn dõi
theo.
_Anh vừa định đi tìm em, sao giữa đêm em còn đi đâu vậy cơ chứ ?!-
Hoàng Quân thở phào khi thấy Yun vào phòng cùng Khắc Minh.
_Cô ấy định đi hóng gió đêm, phải canh giữ thật kĩ mới được.
_Em đúng là cứng đầu quá sức, bệnh đến thế mà còn muốn làm càng à
?!- Hoàng Quân đưa tay toan kí đầu nó, nhưng lại xịu ngay khi bắt
gặp ánh mắt buồn, cậu lấy tay xoa đầu nó, cười buồn.- Thôi vào
giường nghỉ ngơi đi.
_Anh muốn nói gì với em mà !- sau khi vào giường ngồi, nó chợt nhớ
và hỏi Khắc Minh.
Cậu gật đầu và tỏ thái độ e ngại trước Hoàng Quân, dù gì đây cũng
là chuyện tối mật, không thể để lộ ra ngoài như thế được.
_Anh yên tâm, anh ấy cũng như tôi thôi, có thể sẽ giúp được gì cho
anh thì sao.- Yun nói nhỏ khi hiểu được chuyện cậu muốn nói là
gì.
_Cậu cứ nói, nếu ngại thì tôi có thể ra ngoài, cần gì thì nếu trong
khả năng tôi có thể giúp, chúng ta là bạn cùng lớp mà, đừng
ngại.
Nghe Hoàng Quân nói, Khắc Minh mới chợt nhớ ra cậu là học sinh mới
của lớp, bản tính không để tâm đến người khác là vậy.
_ Hai người có biết mật mã “ Ck 309-n15-d4 “ có nghĩa là gì không
?- cậu hỏi, sau khi cảm thấy tin tưởng ở Hoàng Quân, vì nếu đã là
một người thân thiết với Bảo Ngọc thì người đó ắt hẳn là người
tốt.
_Anh mở được tệp tin đó rồi à ?- nó lên tiếng.
_Ừ, thấy được mật mã đó và một lời khiêu khích “ Không cần biết
ngươi là ai, nếu có gan và đủ thông minh hãy tìm ra lời đáp cho mật
mã đó, cất giấu mọi bí mật “.- cậu nhăc lại nguyên văn câu nói đó
cho nó nghe, nó có vẻ trầm tư một lúc, sau đó lại nói.
_Có vẻ như hắn thật sự muốn dẫn đường cho anh đấy, cũng có thể hắn
muốn nhờ anh giúp hắn cũng nên.- nó trầm ngâm đưa ra lời nhận xét
của mình.
_Anh biết chủ của mật mã đó đang ở đâu không?- sau một hồi im lặng,
Hoàng Quân lên tiếng.
_Chung cư TM !- Khắc Minh đáp gọn, cả cậu và nó cùng đổ sự chú ý
sang Hoàng Quân.
_Có thể là vậy rồi, đó là chung cư thuộc công ti nhà tôi, các phòng
được lấy số thứ tự từ 300 đến 399. Có thể đó là mã số chìa khoá hộp
thư của hắn cũng nên. Nhưng còn n15-d4 thì…
_Có thể là vị trí hộp thư của hắn, hàng ngang thứ 15, cột thứ 4.
Nhưng mà chẳng lẽ hắn lại khai rõ mồn một ra như thế thật sao.- Yun
lên tiếng, rồi đăm chiêu suy nghĩ.
_Có thể đây chỉ là một cái bẫy.- Hoàng Quân lập tức nói.
_Nhưng cũng có thể là thật.- Khắc Minh thốt lên, rồi cả ba người
cùng nhau suy ngẫm, nên hay không nên tìm hiểu về chiếc hộp thư
ấy.
Một đêm trằn trọc cũng trôi qua, chưa ai đủ niềm tin để xác thực
mật mã được giải đã đúng hay chưa, và ý đồ thực sự của tay trợ lí
là gì.
Sáng hôm sau, một ngày nắng ấm, đánh thức ngày mới bằng những ánh
nắng nhẹ xuyên qua mọi thứ, luồn khí ấm áp tràn đi khắp nơi.
Zan quyết định hôm nay sẽ vào thăm Yun, cô bé đúng là chẳng ưa gì
Yun thật, nhưng cũng không đến nổi hiểm độc như Hạ Băng. Cái tát
hôm trước mà cô bé dành cho Yun đến giờ vẫn còn thấy ray rứt, hay
lấy hôm nay để giảng hoà vậy.
Dọc đường đi, Zan mua cho Yun một tô cháo và một ly cacao nóng. Vừa
ngại ngần vì có lỗi vừa nóng lòng muốn gặp Yun xin lỗi, suốt quãng
đường Zan cứ phải gọi là cuống cả lên.
Vừa vào đến cửa cô bé đã thấy Yun ngồi thụp xuống đất ho liên tục,
cả người rung lên vì cố gắng thở đều, đôi mắt long lanh rơm rớm
nước. Nó cứ vừa ho vừa cố thở trông vô cùng mệt mỏi.
Đặt vội đống đồ ăn lên bàn, Zan chạy đến vuốt lưng cho Yun, nhìn
Yun thế này ai cũng thấy đau lòng. Một hồi sau đó, khi đã thấy khá
hơn Yun mới ngước lên nhìn Zan.
_Chị đến đây… có việc gì không !?- nó hỏi mà giọng ngắt
quãng.
_Chị đến thăm và muốn xin lỗi em thôi, mà em bị làm sao vậy.
_Chắc do khi nãy em uống nước đá thôi, không sao đâu.
_Em lên giường ngồi nghỉ nhé !- Zan bỗng thấy buồn, vậy mà suýt nữa
mình còn sắp nghe theo Hạ Băng làm hại em ấy cơ.- À, chị có mua cái
này cho em.
_Cảm ơn chị nhé, các anh ấy đi mua đồ ăn rồi, không khéo bệnh xong
em không mặc vừa váy phù dâu cho chị đâu.- Yun cố tình bông
đùa.
_Ơ, có cả Zan ở đây à ?!- Bảo Kỳ bối rối lên tiếng.
Nguyên Khang mỉm cười chào Zan, cậu lại vừa nhìn thấy bóng Kỳ Lâm
đi khuất. Cậu ấy lúc nãy đã ở đây.
Chap 61
Cứ đều đặn như thế hai hôm rồi, Kỳ Lâm cứ đến, rồi lại đi trong im
lặng. Nguyên Khang nhìn thấy mà cũng nhói lòng thay cho bạn, đành
rằng cậu hiểu những suy nghĩ trong Kỳ Lâm, nhưng mà để Yun ở bên
cậu theo cách này đâu phải là tốt. Thà hai người cứ vui vẻ bên nhau
để cậu lẳng lặng ở bên Yun thì sẽ hạnh phúc hơn nhiều.
Cứ như trước đây, ngày ngày họ cùng đến trường, rồi đùa giỡn, những
ngày ấy đối với cậu cũng không hẳn là quá hạnh phúc, nhưng ít ra
mỗi ngày cậu còn thấy Yun cười, nụ cười làm rung động trái tim
người khác. Không như bây giờ, cảm xúc của chính mình em còn chẳng
dám xác định.
Ánh nắng nhẹ chiếu xuyên qua đôi mắt ấm, loé lên trong ấy một hy
vọng mỏng manh của cậu, hy vọng mọi chuyện trở nên tốt đẹp.
Tầng trệt chung cư TM, tay trợ lí cẩn thận đến mở ngăn tủ hộp thư
của mình, văn kiện hắn để vẫn còn nguyên đó. Hắn nhếch môi tạo
thành một nụ cười, trong ánh mắt có chút chờ đợi và hụt hẫng…
Nhanh chóng đóng tủ lại, hắn bỏ chiếc chìa khoá bằng đồng vào túi
quần rồi đi thẳng đến công ti, có một nỗi u uất, chưa biết khi nào
sẽ được giải toả. Một con người thông minh sắc sảo nhưng không đủ
sức để làm việc mình muốn làm, thật đáng tiếc !
Hôm nay Khắc Minh đến trường, cậu lại làm việc quen thuộc như bao
năm qua vẫn làm, lên tầng thượng, nằm lên chiếc ghế gỗ và ngửa mặt
lên trời. Những thanh âm đủ cung bậc nơi này luôn là điều tuyệt
diệu nhất mà cậu cần để tinh thần được nghỉ ngơi.
Hôm nay tự nhiên thấy thiếu vắng một cái gì đó, một giọng nói rất
quen. Hai hôm rồi Hà Vân không gọi cho cậu, cũng chẳng biết tự lúc
nào cậu đã có thói quen chờ điện thoại vào 10 giờ sáng mỗi ngày và
nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô bé vọng ra từ điện thoại những lúc
ấy, giọng nói dịu dàng như mây trôi, tinh khôi không vướng
bận.
Nằm gác tay lên trán, cậu lại suy nghĩ về cái mật mã của hộp thư,
đến bây giờ mọi giả thiết được đặt ra đều gắn kèm hai từ “ có thể
“, vì nhìn chung là chưa có gì để đảm bảo hay chắc chắn. Nhưng nếu
không tim hiểu thì làm sao biết là thật hay giả. Đánh liều một phen
vậy. Cậu lấy điện thoại ra bấm bấm mấy con số.
_Cảm ơn cậu.- Khắc Minh dập máy, thở dài một tiếng rồi nhắm mắt
thiếp đi, cả đêm rồi chưa chợp mắt. Cậu cần một giấc ngủ sâu, có
lẽ.
_Sao nào, đã nghĩ thông chưa, cậu sẽ giúp mình chứ ?- Hạ Băng hỏi,
giọng điệu có chút đắc ý.
_Không, có lẽ mình sẽ không làm thế đâu, vì em ấy chẳng có ý định
tước đoạt anh ấy từ mình, mà có lẽ anh Khang yêu em ấy, nên cậu
cũng dừng lại đi. – Zan suy nghĩ khá lâu rồi mới trả lời, cô bé nhỏ
nhẹ khuyên nhủ Hạ Băng mà đâu hay nó càng phản tác dụng.
_Cậu câm ngay đi, đừng có nói những điều mình không biết nữa, nếu
không muốn tôi cho cậu ăn tát thì khôn hồn mà ngậm miệng lại, đừng
có ở đó mà lên giọng dạy khôn tôi, lo mà giữ cái thân mình kìa.- Hạ
Băng lườm cho Zan một cái sắc lẻm rồi bỏ đi.
“ Nực cười, khuyên nhủ tao à, thông minh gớm nhỉ, để rồi xem mày có
cùng phe với tao không, đừng có mà giả vờ giả vịt, làm thiên sứ vài
hôm nữa đi cưng nhé ! “- nhỏ bước đi mà suy nghĩ độc địa vang lên
trong khối óc, khao khát độc chiếm lấn át lí trí của Hạ Băng từ lâu
lắm rồi.
Từ khi còn bé nhỏ đã học được ở hai vị thân sinh cao quý rằng nếu
muốn một thứ gì đó là của mình thì bằng mọi giá phải khiến nó là
của mình. Cho dù khiến người khác thê lương đến mức nào cũng phải
chiếm đoạt cho kì được. Có lẽ dần theo năm tháng nhỏ thấm nhuần cái
tư tưởng ấy mất rồi.
Nhỏ muốn Nguyên Khang, và Yun là cái gai nhỏ muốn nhổ. Cho kì
được.
Lần này nhỏ sẽ làm gì không một ai có thể biết trước được. Hạ Băng,
khối băng trong mùa hè, trong lửa, nhưng vẫn không hề tan chảy. Đủ
biết sự gai góc của tảng băng ấy ở mức độ nào. Nhỏ đích thị giống
hoàn toàn với cái tên kiêu sa, nhiều ẩn ý của mình, gai góc và…độc
ác.
Ở bệnh viện.
Canh lúc Yun vừa ngủ, Nguyên Khang kéo Hoàng Quân và Bảo Kỳ ra
ngoài nói chuyện.
_Hai cậu có đang nghĩ điều tớ nghĩ không, chúng ta có cùng một mối
bận tâm mà, đúng chứ ?!- cậu nói nhanh và nhỏ, mong rằng nó không
nghe thấy.
_Ừ, có lẽ.- hai người còn lại đồng thanh.
_Lúc nào Kỳ Lâm cũng đến đây rồi lặng lẽ đi, có lẽ cậu ấy rất muốn
gặp Yun, nhưng mà…- Nguyên Khang lấp lửng.
_Tớ hiểu cậu muốn nói gì mà, Zan, cậu ấy luôn xem nặng việc bảo vệ
Zan suốt đời, cậu ấy không muốn làm khác đâu.- Bảo Kỳ tư lự.
_Nhưng mà Yun và cậu ấy yêu nhau.- Hoàng Quân lên tiếng, cậu dựa
lưng vào tường thở dài.
_Và chúng ta ở đây để tìm cách giải quyết vấn đề, tớ không chịu nỗi
tình cảnh này lâu thêm được đâu.- Nguyên Khang nhìn hai người bạn
kỳ vọng.
_Vậy chúng ta sẽ….
Chap 62
_Cậu không thấy là mình liều à ?- Hoàng Quân quay sang hỏi Khắc
Minh trước khi họ bước vào khu chung cư TM, đây là một quyết định
nguy hiểm, cậu mong Khắc Minh sẽ làm đúng.
Cơn gió len qua các kẽ lá cây được trồng thành một dải men bên lối
đi vào khu chung cư, cơn gió đêm cứ thi thoảng làm người ta ớn
lạnh, Khắc Minh im lặng một lúc lâu, rồi ánh mắt nâu của cậu sáng
lên, một niềm tin mãnh liệt vào việc mình làm, cương quyết và mạnh
mẽ.
_ Ta đi thôi !- hai người cùng rảo bước dài vào khu chung cư.
Không khó để nhìn thấy một dãy các hộc tủ nhỏ hình vuông được đánh
số từ 300 đến 399 được dùng làm hộp thư cho các căn hộ. Trong lúc
đợi Hoàng Quân đến quầy trực của bảo vệ lấy chìa khoá tủ, Khắc Minh
nhìn vào hàng ngang thứ 15, cột thứ 4, con số 309 trên góc trái tủ
nhanh chóng được thu vào mắt.
Mật mã đó vậy là hoàn toàn đúng, chỉ còn lại một vế sau, cậu dám mở
chiếc tủ ấy ra không, tất nhiên là dám. Cậu ngày càng vững tin hơn
vào suy nghĩ hắn muốn cậu giúp sức trong việc này.
_Minh ! Chìa khoá này, việc còn lại là phụ thuộc vào cậu.- Hoàng
Quân vỗ vai Khắc Minh và đưa cho cậu chiếc chìa khoá.
Hít một hơi căng tràn cuống phổi, cậu tra chìa khoá vào ổ, không
gian im bặt, Hoàng Quân chăm chú nhìn theo. Hai người bảo vệ cũng
thôi đánh cờ mà ngó nhìn xem hai người kia định làm gì. “ Cạch “-
chốt cài đã bật mở, bằng động tác dứt khoát, Khắc Minh mở cánh cửa
tủ ra.
Trong ngăn tủ có 1 phong bì lớn màu vàng và một mẩu giấy note. “
Tôi biết cậu sẽ tìm đến, nếu đã vậy hãy gặp tôi để nói cho thẳng
thắn nhé “. Khắc Minh cảm thấy nhẹ nhõm khôn cùng, điều cậu mong
đợi mười mấy năm qua chỉ có thế. Hoàng Quân đứng bên cạnh cũng thở
phào nhẹ nhõm, họ lo lắng cho nhau đấy, những con người chỉ vừa gắn
kết với nhau đây thôi.
Cầm văn kiện trong tay mà Khắc Minh chưa khỏi mừng rỡ. Cậu đứng im
nhìn vào nó, đưa tay mở phong bì và đọc sơ lượt các con chữ, tài
liệu tối mật của VC, của Lý Phong. Hai người bảo vệ hụt hẫng quay
mặt lại, tiếp tục ván cờ của mình, những tưởng là có trò hay để
xem, hoá ra chỉ là mở tủ lấy thư.
_Thôi, yên tâm rồi, tối nay mọi người có thể yên giấc rồi, chúng ta
về nào.- Hoàng Quân lên tiếng khi thấy Khắc Minh cứ đứng giữ khư
khư lấy phong bì màu vàng, rút chìa khoá đem trả rồi cậu khoác vai
Khắc Minh đi về, đêm nay là đêm sáng trăng, ánh sáng huyền diệu ấy
lung linh trong đôi mắt Khắc Minh, về nhà, cậu có việc cần làm
ngay.
Tâm trạng cậu bây giờ nhẹ bẫng, những tảng đá lớn đè nặng bấy lâu
nay như được một đòn bẩy nhẹ nhàng cho rơi xuống vách núi cao. Mẹ,
mẹ cậu sắp về với cậu rồi. Hạnh phúc là như thế.
Về đến nhà, cậu đi lướt qua Lý Phong mà cũng chẳng mảy may chú ý
như mọi hôm, nhanh chân lên phòng, chốt chặt cửa lại, cậu vén màn
cửa sổ nhìn xuống tán cây ven đường đang lấp lánh dưới ánh sáng của
trăng, của những ngọn đèn đường vàng rực. Ngày hôm nay cảnh vật
thật đẹp.
“ Vừa sáng, có chuyện gì sao anh ? “- giọng nói trong trẻo của mây
trời vang lên ở bên kia đầu dây, tại nước Pháp xa xôi và đẹp
đẽ.
_Tôi có một chuyện rất vui, à, nhưng nếu mẹ tôi về đây thì tôi cần
một người chăm sóc bà. – đang vui mừng bỗn nhiên cậu tuột lại, suy
nghĩ một chút.
“ Ý anh là sao, anh có thể đưa phu nhân về nước sao ? “- giọng cô
bé hoài nghi nhưng ẩn náu đâu đó là một hy vọng lớn lao.
_Ừ ! Tôi có thể, sẽ không còn mối nguy hại nào nữa, còn cô, có muốn
về thăm gia đình chứ ?!
“ Có nghĩa là anh đã tìm ra cách để…- Hà vân dừng lại và lặng nhìn
xung quanh- Em nhớ gia đình mình nhiều lắm, em xa họ rất lâu rồi “-
câu nói sau giọng cô bé run run, cách xa, mong nhớ…cũng vì gia đình
mà cô bé mới phải lưu lạc nơi đất khách, có thể trở về là niềm vui
sướng nhất thế gian.
_Vậy hãy chờ thêm một thời gian ngắn nữa đi, tôi sẽ sang đón hai
người về, sẽ sớm đoàn tụ nhau thôi, tôi hứa đấy, vậy nhé, chào cô.-
Khắc Minh nở nụ cười, vui và ấm áp.
“ Dạ, chào anh ạ, anh ngủ ngon nhé “
Cuộc nói chuyện dừng lại ở đó, nụ cười ấm của Khắc Minh như vượt
muôn vạn dặm xa đến ngoại ô đất nước lộng lẫy ấy, làm nở lên trên
đôi gò má Hà Vân hai cái mặt trời bé con. Lần đầu tiên trong đời,
có một người con trai quan tâm đến cô bé như cậu, rất nhiều lần như
thế rồi.
Trên nhành cây cao, một nụ hoa vừa mới nở, giống như một cái gì đó
là nguyên nhân của mặt trời bé con trên mặt Hà Vân và nụ cười ấm áp
của Khắc Minh.
Sáng hôm sau.
Như đã hẹn, Khắc Minh đến gặp tay trợ lý trên sân thượng của tập
đoàn The Best, gió trên cao cứ lồng lộng thổi, mát mẻ và sảng
khoái, hai con người luôn như đối lập nhau giờ lại gặp nhau với tư
cách là một người cộng sự. Đời có nhiều chuyện bất ngờ.
_Lấy được rồi chứ ?! - hắn lên tiếng khi Khắc Minh vừa đứng bên
cạnh.
_Tất nhiên, sao lại phụ công anh như thế được.
_Không thắc mắc vì sao tôi lại đưa nó cho cậu à ?!- hắn đung đưa
chân, nhìn sang cậu dò hỏi.
_Chẳng phải chúng ta gặp nhau hôm nay để nói về điều này sao ?-
Khắc Minh nói nhẹ, nhìn sang đáp lại.
_Khâm phục trí thông minh của cậu, cả sự dũng cảm gan dạ của cậu
nữa, cái mà tôi không có, thật đáng buồn cho một kẻ như tôi, lại
phải nhờ vả một cậu thanh niên ít tuổi hơn mình như thế.- hắn chợt
cười rồi nhìn về phía xa.
_Chẳng có gì đáng buồn cả, vì tôi cũng cần nhiều sự giúp sức của
anh mà, rất nhiều ấy chứ.
_Cảm ơn cậu- hắn tư lự một lúc rồi nói- Tôi đã chuẩn bị rất nhiều
tài liệu mật để tố cáo ông ta, nhưng sự an toàn của cả gia đình tôi
không cho phép, lần này tôi đặt cược vào cậu sinh mạng của 4 người
tất cả đấy.- hắn nhìn cậu lần nữa, mỉm cười, trao cậu một ánh nhìn
kì vọng.
_Ừ ! cả tôi nữa là 5, chúng ta cần cố gắng vì sự tồn tại của chính
mình chứ nhỉ.
_Phải rồi ! Cố lên anh bạn trẻ, còn bước cuối cùng, cậu hãy tự
quyết định đi, dùng nó trói buộc ông ta hay giao cho pháp
luật.
_ Tôi có cách rồi, anh cứ yên tâm, ông ta phải trả bằng chính những
gì mình đã gây ra cho người khác chứ. Nhưng tại sao anh lại giao nó
cho tôi ?
_Thứ nhất vì tôi không đủ gan để qua mặt ông ta, mà chắc gì cảnh
sát đã chịu nghe theo bằng chứng mà tôi có, cần một ai đó có thể
làm được nhiều hơn tôi. Thứ hai, cũng chẳng biết là vì sao nhưng
tôi thấy cậu đủ khả năng làm chuyện ấy, có thể một vận mệnh nào đó
đã sắp đặt để tôi chuyển giao nó cho cậu thì sao.- anh ta cười, đá
lăn viên đá cuội dưới chân.
Tại bệnh viện
Nguyên Khang với Bảo Kỳ thậm thụt ngoài cửa, hai người cứ nhắc đi
nhắc lại một cái gì đó rất khẽ với nhau, rồi chỉnh lại tư thế cho
thêm bình tĩnh, họ bước vào và chuẩn bị một công cuộc đặc biệt cho
Yun. Cho một tương lai tươi đẹp phía trước.
…..Nhưng….liệu có thật sự tươi đẹp hay không...
Chap 63
Nguyên Khang và Bảo Kỳ đẩy cửa bước vào phòng bệnh, Yun đang ngồi
trên giường quay lưng đối cánh cửa, nó im lặng thản nhiên để nỗi cô
đơn nuốt trọn tâm trí, nghĩ gì lúc này cũng không còn ý nghĩa gì
nữa cả, cứ im lặng là giải pháp an toàn nhất. Rồi nó nhẹ cười, một
cách để dụ dỗ bản thân, xoa dịu những nỗi buồn cứ cuồn cuộn dâng
lên như những con sóng luôn đổ ập vào bờ.
Hai cậu nhìn nhau, rồi Bảo Kỳ gật đầu, việc họ sắp làm một mặt có
thể để Yun tự xác định được lòng nó muốn gì, hai là như ném viên đá
lớn vào mặt hồ chỉ vừa mới yên ả. Nhưng mà mặt hồ yên ả đâu có
nghĩa là tận sâu dưới đáy, nước không chảy cuồn cuộn phải không
?!
_Em đang buồn chuyện gì sao Yun ?! – Nguyên Khang tiến đến bên cạnh
chiếc giường trắng, ngồi xuống kế bên nó, cậu đưa tay xoa xoa đôi
vai mỏng manh yếu đuối. Bảo Kỳ ngồi xuống chiếc ghế phía đối diện.
Các ánh mắt giao nhau, một bầu không khí khiến Yun cảm thấy khó
thở.
Nó lắc nhẹ đầu, đôi mắt long lanh nhìn hai cậu, kì vọng họ đừng
nhắc lại vết thương lòng mà nó đang đeo mang, sợ, sợ lắm rồi.
_Em gái ngốc à !- Bảo Kỳ xoa đầu nó cười thương yêu - Từ lúc anh em
mình gặp nhau chưa lần nào anh làm được chuyện gì đó có ý nghĩa cho
em cả, vậy nên lần này, ít nhất lần này thôi anh muốn giúp em tìm
ra con đường đúng cho mình, được không ?!- đôi mắt cậu rướn nhẹ
nhìn nó, cảm thông.
Giúp Yun hạnh phúc là làm người con gái cậu yêu đau khổ, quyết định
chọn một trong hai là cả một quá trình đấu tranh gay gắt với bản
thân. Zan hay Yun với cậu đều quan trọng, nhưng không thể vì một
người con gái mà đánh đổi hạnh phúc của đứa em cậu yêu thương
nhất.
Là một người anh trai cậu có trách nhiệm, nghĩa vụ và đặc biệt là
cậu muốn tìm cho Yun một người xứng đáng với nó. Và tất nhiên cậu
càng phải để Yun được sống trong tình yêu của mình. Có đôi khi tình
yêu là bất diệt, nhưng cũng có đôi khi vượt lên trên tất cả mọi khổ
đau, hy vọng và sự trường tồn, tình thân là thứ tình cảm vững mạnh
nhất.
_Con đường đúng ? Cho em sao ? Để làm gì, em vẫn luôn đi trên con
đường đúng mà !- nó hiểu, nhưng cố tình lảng tránh ý định của Bảo
Kỳ.
_Để em được yêu, được hạnh phúc với quyết định của bản thân, Yun à,
em có thể bắt ép mình thôi nghĩ về cậu ấy, nhưng mà trái tim em vẫn
đập và nó vẫn không ngừng khiến em yêu cậu ấy nhiều hơn, em không
thấy em đang tự làm mình đau đó sao.- Nguyên Khang đáp lời, cậu
nhìn sâu vào đôi mắt Yun để nắm bắt sự rung chuyển ở đó, nhưng nó
mảy may bỏ mặc ánh mắt tìm kiếm của cậu, vẫn long lanh và đen
láy.
_Em thật sự là có đau, nhưng sẽ hết nhanh thôi, em đã đi rồi và sẽ
không quay lại, hai anh đừng khuyên nhủ em, em hiểu mình đang làm
những gì mà.- đôi mắt có chiều sâu vô tận ấy xoáy vào ánh nhìn của
Nguyên Khang, làm cậu rung chuyển vì nét đẹp làm ngây lòng người
khác của nó, trong veo.
_Nhưng cậu ấy cũng yêu em, vì cớ gì mà hai người đau khổ, cố trốn
tránh nhau rồi cố tìm nhau để nhìn lén đối phương như vậy, đau
nhưng không nói thì nỗi đau sẽ giết chết em dần mòn đấy ngốc ạ.-
giọng Bảo Kỳ như tha thiết hơn, cậu khuyên nhủ nó bằng sự van nài
và chua xót.
_Em yêu Kỳ Lâm và Kỳ Lâm cũng yêu em, né tránh nhau làm gì cho thêm
đau khổ, em phải lấy dũng khí để bước lên trên tất cả, đôi khi ích
kỉ một chút, nghĩ cho mình một chút mới là đúng em à, nếu lần này
em bỏ mặc tình yêu nó sẽ chẳng bao giờ quay lại với em lần nữa, sẽ
hối hận cả một quãng đời còn lại, yêu thương đã bao giờ có tội đâu
em.
Bảo Kỳ nói rồi Nguyên Khang nói, cụm từ Kỳ Lâm cũng yêu nó được
nhắc lại hai lần khiến trái tim nhỏ bé như mặt hồ phẳng lặng lúc
trước giờ đây xoáy lên, nước cuồn cuộn chảy xiết, tràn ngập vào bờ.
Có một cái gì đó dâng lên bất chợt rồi nghẹn lại trong cuốn họng,
các giây thần kinh cảm giác cứ rung lên từng hồi theo cảm xúc của
chủ nhân. Dâng tràn, rồi ngắt quãng rồi lại dâng tràn.
Đó là điều mà nó luôn cố gắng để không nghĩ đến, luôn cố để thôi hy
vọng một ngày được biến thành công chúa cổ tích, cuộc sống ngập
tràn sắc hồng của tình yêu. Một sự thật đằng sau một sự thật rằng
nó là một con thú hoang bị thương trong rừng rậm mà luôn cố bỏ chạy
khỏi người muốn trị thương cho mình, để mỗi lúc chạy trốn càng đau
thêm một chút, rồi lại thêm một chút.
Lạc lõng, chơi vơi, hiện thực rồi quá khứ. Kỳ Lâm. Cái tên mà nó
vẫn chưa từng một lần dám cất tiếng gọi với tất cả cảm xúc yêu
thương, mong nhớ. Kỳ Lâm- người luôn bên nó mỗi giấc mơ, bên nó
trong suy nghĩ mỗi đêm thức trắng. Dù cố im lặng hay che giấu.
Trong quá khứ hay hiện tại, lòng nó vẫn có một Kỳ Lâm, một người nó
yêu thương hơn tất cả. Kỳ Lâm- là căn nguyên của mọi thứ, của mọi
cảm xúc chi phối nó lúc này.
Mực nước trong hồ cứ dâng lên ngùn ngụt, phá vỡ các con đê rồi tràn
đi khắp nơi, cố gắng lắm nó mới ngăn được những giọt nước mặn đắng
tràn lên trong tuyến lệ, giọng nói nghẹn ngào của người đang cố kìm
chế cất lên, nổi bần bật trong không gian yên vắng.
_Yêu thương đã bao giờ có tội đâu anh, nhưng nếu em yêu thương em
sẽ trở thành người có tội, vì em là kẻ chen ngang, đáng lẽ mọi thứ
sẽ khác nếu em không xuất hiện, đáng lẽ phải như thế rồi.- giọng nó
nhỏ dần, lẽ ra cứ để nó làm Vy Linh, một người sẽ chẳng bao giờ
quen biết với các anh thì mọi chuyện sẽ chẳng thành ra như thế
này.
_Nếu em không xuất hiện thì sẽ chẳng ai khiến anh yêu thương nhiều
như thế, sẽ chẳng ai khiến anh quan tâm, lo lắng nhiều như thế, sẽ
chẳng ai khiến anh lo nghĩ phải làm sao, phải làm thế nào để cô ấy
hạnh phúc như thế, nhưng mà em vẫn xuất hiện, để làm mọi người yêu
thương em, vậy nên em phải có trách nhiệm với mọi người một chút,
hiểu không.- Nguyên Khang nói mà lòng cậu quặn thắt, cậu choàng tay
ôm Yun vào lòng, đau đớn lắm chứ.