Kỳ Lâm ngồi đối diện với Bảo Kỳ, tay liên tục khuấy tách cà phê,
mắt dán chặt vào nó mà tâm hồn nơi tận chân mây.
Không biết giờ này Yun đang làm gì, có bị đau không, có lại sốt lên
không? Mà hai người ấy đi chơi những đâu rồi nhỉ, nói với nhau
những gì, ngay từ đầu cậu không muốn Yun đi mà.
Bảo Kỳ vỗ vai Kỳ Lâm cái rõ đau, giọng có chút mỉa mai, châm
chọc.
_Nè, cậu để hồn ở đâu rồi, rủ tớ đi cà phê mà vào quán lại chẳng
nói gì, cứ hầm hầm vậy là sao?
_Hôm nay Nguyên Khang rủ Yun đi chơi rồi, nên tớ mới đi tìm cậu,
không thì ở nhà vui hơn.
_Haha, ra là vậy, Nguyên Khang cũng biết lựa lúc quá ta, không khéo
lại huynh đệ tương tàn cho xem, tớ không biết đâu nhá, tớ không gả
em gái cho hai cậu đâu.
_Cậu nói thế là ý gì chứ, cậu không gả thì hai bác gả cho tớ, lo
gì.- Kỳ Lâm chặt chém lại Bảo Kỳ.
_Ừm, cậu nhớ đấy, haizzz, nhớ em gái yêu của tớ quá, mấy hôm rồi
không gặp, nhà tự nhiên vắng vẻ hẳn ra, cậu mau mà trả em tớ về đấy
nghe chưa!
_Ừ, biết rồi mà.- Kỳ Lâm cười xoà, cậu mong giữ Yun ở lại mãi chứ
làm gì mà khuyến khích nó về.
Cậu nhìn ra cửa thì thấy nhóc Huy, hôm nay nhóc bán tận đây cơ à,
cậu vừa thấy tội vừa thấy ấm ức cái ôm trước nhóc nói cậu không có
đầu óc và không biết cách ăn nói.
Cậu hí hửng chạy ra cửa, gọi lớn.
_Huy, nhóc vào đây xem!
_Ơ, ông anh ngố ngố hôm bữa đây mà, chị Linh có đi cùng ông anh
không?!- nhóc ngó xung quanh tìm kiếm rồi đi vào trong theo Kỳ
Lâm.
Hôm nay còn gọi là ông anh ngố ngố, ức quá mà.
_Nhóc ăn kem hay uống gì không gọi đi, tí mua mang về cho bé Bu với
mấy đứa kia nữa, anh trả cho.- tuy Kỳ Lâm tính có chút trẻ con
nhưng mà vẫn rất biết cách quan tâm em nhỏ đúng không?!
_Ý đồ gì đây ông anh?!
_Kỳ Lâm, ai thế!- Bảo Kỳ chả biết sự tình thế nào.
_À quên, nhóc là người quen của Yun, bọn tớ có gặp nhau một lần-
nhìn sang nhóc Huy- Anh ấy là anh trai chị Linh đấy nhóc.
_À, chào anh, là anh trai chị Linh chắc không như ông anh ngố này
đâu phải không?- Huy quay sang làm quen.
_Ừ, tất nhiên rồi, anh kết nhóc rồi đó, khẩu khí được lắm.- Bảo Kỳ
thích thú, cứ cười không ngừng.
_Ơ, lại còn hùa theo, cậu có còn là bạn tớ không vậy chứ?- mặt Kỳ
Lâm méo xệch.
_Khoản này tớ không rõ, haha, kỉ niệm ngày làm quen anh mua hết vé
số giúp nhóc nhá.
_Được thế thì cảm ơn anh, đấy, ông anh cư xử anh chị Linh có phải
hơn không?- nhóc Huy lại được thể chọc ghể Kỳ Lâm.
Cậu có thể nói là đang tức xịt khói, ai như cậu không kia chứ, dắt
nhóc vào để hai người hùa nhau chọc phá, hết nói nổi.
_Em mệt không?- Nguyên Khang và nó cùng ngồi xuống chiếc ghế đá,
thở hồng hộc, nãy giờ hai người chẳng biết đã chơi hết bao nhiêu
trò.
_Có ạ, em thấy nóng quá, chóng mặt nữa.- Yun đổ mồ hôi rất
nhiều.
_Em chắc lại bệnh rồi, người nóng hổi nè, hay mình về nhà nha!- cậu
đưa tay sờ vào trán nó.
_Dạ.- nó thở hắt ra, người cứ lâng lâng, đầu óc quay cuồng.
Nguyên Khang nhanh chóng lấy xe đưa nó về, cậu thấy rất lo.
Chap 45
Chiếc xe đưa hai người về nhà Kỳ Lâm, trước cổng là một người đàn
ông trung niên đầu lất phất vài sợi bạc, ông cứ nhìn vào căn nhà,
thậm thụt bước tới bước lui, đưa tay lên chuông nhưng không lần nào
dám bấm, ánh nhìn có chút ngại ngần.
Yun nghiêng đầu ra cửa xe nhìn ngó, chau mày lại suy nghĩ rồi quay
vào nhìn Nguyên Khang.
_Anh, ai đứng ở đó vậy, thái độ kì quá.
Nguyên Khang cũng nhìn ra ngoài, ánh nắng hắt qua tấm kính làm cậu
chói mắt chẳng nhìn rõ.
_Anh cũng không biết nữa, xuống xe thử xem sao ?
Hai người ra ngoài, bước chân ngày càng gần hơn, mặt Nguyên Khang
tỏ ra vui vẻ.
_Dạ, cháu chào bác, bác đến tìm Kỳ Lâm sao ?
_Chào cháu, bác vẫn không dám vào nhà, nó gặp bác hẳn sẽ không
vui.- ông khẽ thở dài, các nếp nhăn xô nhẹ vào nhau, một nỗi niềm
vương đầy ưu tư.- Cô bé này là….
_À, đây là con gái chủ tịch Dương, em gái của Bảo Kỳ, em ấy hiện ở
cùng nhà với Kỳ Lâm.- quay sang Yun- Bác đây là ba của Kỳ
Lâm.
Ông nhìn nó một chút, ánh nhìn thiện cảm, cô gái ở cùng nhà với con
trai ông chắc là người cậu thân thiết lắm, giống như cô bé Zan ngày
trước.
_Cháu chào bác!- nó lễ phép cúi đầu, hôm nay ông đến tận đây tìm Kỳ
Lâm chứng tỏ ông thật sự hối lỗi rồi.
_Ừ, chào cháu.- ông mỉm nhẹ môi.
Đột nhiên điện thoại Nguyên Khang reo lên, cậu nghe máy rồi quay
lại từ giã.
_Bác và em vào nhà đi ạ, cháu có việc xin phép về trước, anh về nhé
!- cậu cười rồi bước nhanh ra xe và đi mất.
Gương mặt đôi chút không thoải mái, cậu đạp ga nhanh hơn để về nhà,
giọng mẹ qua điện thoại khá bực dọc, lần này ba mẹ về chắc lại do
bác quản gia kể lể.
_Cháu mời bác vào ạ.- Yun đầy cổng tươi cười, Kỳ Lâm thật là, chẳng
bao giờ chịu khoá cổng. Ông Trịnh đi theo Yun vào nhà, nhìn ngắm
xung quanh thật kĩ lưỡng, ông đúng là chẳng đáng làm một người ba,
chỗ con ở mà ông chỉ mới đến lần đầu tiên.
_Mời bác ngồi, để cháu đi lấy nước.- nó nhanh chân chạy vào bếp
mang ra một ly nước mát, nhìn dáo dác khắp nơi cũng không thấy Kỳ
Lâm.
Nó nhấc máy gọi cho cậu.
“Anh đi đâu vậy, về nhà nhanh nhé!”
Nghe Yun gọi về nhà, cậu vui không thể tả, nhanh chóng rời khỏi cửa
hàng cậu toe toét trả lời.
“Anh về ngay, đợi anh chút.”
Ông im lặng dò xét căn nhà, cách bày biện không khác ngôi nhà cũ
của gia đình ông là mấy, nhớ ngày xưa vợ ông đã tự tay trang trí
từng góc nhỏ nhất, chắc Kỳ Lâm muốn nhà mình có hình bóng của mẹ,
ông đúng là một ngươi chồng, người cha thất bại, đẩy người mình yêu
thương rời xa để giờ một mình nhấm nháp cô đơn, ông có tội.
_Mời bác dùng nước, anh Kỳ Lâm ra ngoài rồi, chắc anh ấy sắp về,
bác ngồi chờ một chút nhé.
_Cảm ơn cháu, cháu dễ thương lắm, cháu ngồi xuống nói chuyện với
bác một chút nhé.- ông ôn tồn.
_Dạ được.- nó vui vẻ ngồi xuống nhưng cũng mong Kỳ Lâm về nhanh
nhanh để nó còn đi lên lầu, nó cảm thấy người cứ như đang lơ lửng
rất khó chịu.
_Cháu biết chuyện gia đình bác chứ.- thấy nó gật đầu, ông nói tiếp-
Thật ra hôm nay bác tới đây là muốn xin lỗi nó, bác thực sự hối
hận, bác chờ đợi ngày hai cha con đoàn tụ đã lâu lắm rồi nhưng có
vẻ như nó hận bác nhiều lắm.- ánh mắt mang nặng một nỗi buồn, ông
cứ chậm rãi nói cho nó nghe nỗi lòng.
_Bác đừng nghĩ vậy, thực ra cháu thấy anh ấy cũng rất yêu bác,
nhưng vì yêu nhiều nên anh ấy không chấp nhận được sự thật thôi,
bác hãy nói rõ cho anh ấy hiểu, cháu tin rồi hai người sẽ hoà thuận
mà.
Kỳ Lâm vừa bước đến cửa, gương mặt tươi cười chuyển sắc, trong ánh
mắt cậu chất chứa hận thù, thảm cảnh ngày xưa, con người này, cậu
không muốn nhớ, không muốn nhắc lại mà sao cứ gặp, sao cứ thích làm
khó cậu thế này chứ.
Yun đứng dậy tiến đến chỗ Kỳ Lâm, nó thấy cậu đang mất bình
tĩnh.
_Anh về rồi à, bác đến tìm anh có chuyện muốn nói đấy.- nó nói vui
vẻ rồi kề tai cậu nói nhỏ- Anh nhớ lời em nói chứ, cố kiềm chế và
lắng nghe ông nhé!
Giọng nói ngọt ngào dịu dàng làm cậu dễ thở hơn một chút, phải, lần
trước Yun có bảo cậu phải nghĩ thoáng hơn một chút, tránh né mãi
cũng không phải là cách, cậu sẽ im lặng lần này để xem ông muốn nói
những gì, tốt nhất ông nên biết hối lỗi.
Yun kéo tay Kỳ Lâm đến bộ ghế sofa
_Bác và anh cứ nói chuyện, cháu lên lầu chút ạ, xin phép bác.- nó
muốn cho hai người một không gian riêng và cũng muốn nghỉ
ngơi.
Bóng Yun vừa khuất, cậu mở giọng lạnh ngắt.
_Ông tìm tôi có việc gì?
_Ba, ba muốn xin lỗi con, chừng ấy năm đau khổ ba biết lỗi lầm ngày
xưa là quá lớn, ba có tội với bà ấy, ba có tội với con, chính ba đã
làm mọi chuyện ra thế này, ba đáng chết.- ông nói giọng nghẹn ngào,
ánh mắt nhìn cậu cầu khẩn, đôi bàn tay run run muốn chạm vào vai
cậu nhưng ông không dám.
Tình yêu thương của đấng sinh thành tồi tệ như ông dù có lớn cách
mấy cũng đâu có đáng trân trọng, ông tự nhủ như thế, để con mình
sống đơn độc bao nhiêu năm qua không tình thương, không người thân
mà giờ ông muốn được tha thứ thì đâu dễ dàng gì.
Không hiểu sao lần này cậu không phản ứng khi ông xưng là ba, vì
chắc là cậu đang thấy một con người lầm lỡ đang lần từng bước trong
đêm tối muốn quay trở về, có cái gì đó gọi là chân thật nơi ông,
nhưng không, đâu thể dễ dàng như thế, ông ấy phải trả giá cho sai
lầm của mình.
_Đơn giản là nhận sai thì sẽ được tha thứ sao?- thanh âm trầm và
lạnh lại vang lên.
Từ trên ghế ông cúi người quỳ rạp xuống sàn, hành động làm cậu bàng
hoàng.
_Ông làm gì thế, đừng giả vờ, đứng lên đi.- ngữ khí vẫn vậy nhưng
lòng cậu chẳng dễ chịu chút nào.
_Không, ba đáng phải chịu như thế, ba xin con, hãy tha thứ cho
người cha không ra gì như ba, ba thật sự hối hận rồi, hình bóng mẹ
con chẳng khi nào thôi làm ba tự dày vò mình, bao năm qua ba cô
độc, lạnh lẽo, tự gánh chịu lỗi lầm ba biết mình sai rất nhiều, ba
đáng tội khi giết chết mẹ con, khiến gia đình ta tan nát và khiến
con mất đi mái ấm, ba đáng chết, đáng chết, đáng chết….
Mỗi từ đáng chết là ông lại đập đầu xuống nền một cái, rất đau, rất
mạnh nhưng như thế đã thấm vào đâu, những giọt nước trong suốt từ
khoé mắt đang tràn ra, quá khứ ngày xưa bao giờ gột rửa cho
sạch.
Nhìn ông tự hành hạ thân xác cậu thấy xót xa khôn cùng, nhanh như
cắt cậu bước đến xốc ông dậy.
_Đừng dập đầu trước tôi và thú tội như thế, vì người ông gây tội là
mẹ tôi kìa, ông phản bội lại tình yêu của bà, hành hạ bà đến chết
trong đau đớn, buồn cười thay bà vẫn một mực dặn tôi phải yêu
thương ông, hãy làm gì đó khiến linh hồn mẹ tôi được yên
bình.
Cậu nói rồi quay lưng sang hướng khác, cậu không muốn thấy ông ấy
yếu đuối tội lỗi trước mặt cậu.
_Con trai…- ông nghẹn ngào, lời cậu nói hoàn toàn đúng, ông khiến
bà chết trong tình yêu của chính bà, bà yêu ông quá nhiều để rồi
ông làm bà khổ sở.
_Về đi, mọi chuyện đến đây thôi, ông hãy sống và làm vui lòng mẹ
nơi chín suối.
Ông im lặng cất bước ra khỏi căn nhà, niềm đau bủa vây tâm hồn cằn
cỗi, cậu muốn ông chuộc lỗi với mẹ tức là chịu chấp nhận bỏ qua cho
ông, cảm ơn trời, cảm ơn con con trai. Ông quay lại nhìn người con
của mình một lần nữa.
“Cảm ơn con vẫn sống tốt, con suy nghĩ chính chắn hơn ba nghĩ nhiều
lắm con trai, ba sẽ làm mọi cách để vong linh mẹ con được yên nghỉ,
cảm ơn con”
Ngày hôm nay, cậu đã làm được một việc mà mình tưởng chừng sẽ chẳng
bao giờ làm được, cậu đã suy nghĩ biết bao đêm về những việc đã
qua, mẹ cậu muốn cậu yêu ông cũng phải có lí do của bà, vì ông khi
đó lầm đường lỡ bước, dù không nói nhưng trong lòng cậu đã thầm bỏ
qua cho ông, có lẽ ngần ấy thời gian đã đủ để ông nhận ra cái sai
của mình.
Kỳ Lâm thở phào nhẹ nhõm, thật ra cậu cũng thoải mái khi làm được
việc đó đó chứ. Chỉnh lại chiếc nơ nhỏ trên hộp quà, cậu mỉm cười
rồi đi lên lầu.
_Mẹ à, con không qua Anh đâu, con muốn ở đây hơn, mọi việc con có
thể tự xoay xở mà.- Nguyên Khang chau mày, cố gắng thuyết
phục.
_Nhưng mà ở đây xa Anh lắm, ba mẹ đâu thể chăm sóc con được, lần
trước con suýt nữa gặp nạn lớn mà ba mẹ cũng chẳng hề hay biết, lỡ
may con có chuyện gì thì ba mẹ biết sống sao.- mẹ cậu lo lắng nói
ra suy nghĩ, bà muốn cậu đi cũng có cái lí của bà.
Dù cái lí của bà có mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa cũng chẳng thể
thay đổi suy nghĩ của cậu, chẳng phải vì đây là mảnh đất quê hương
mà cậu sống từ bé mà còn vì mảnh đất này, người con gái mà cậu yêu
thương nhất đang sống, cậu không thể tưởng tượng nổi nếu cách xa cô
ấy nỗi nhớ sẽ dâng lên đến mức nào.
Dù không là người cô ấy yêu thương nhưng chỉ cần cô ấy ở gần cậu,
cô ấy bình an, cô ấy hạnh phúc và mỉm cười thì cậu bằng lòng đánh
đổi tất cả.
_Nhưng còn chi nhánh Shine ở Việt Nam, hơn nữa con lớn rồi, bao năm
qua con sống một mình được thì bây giờ hà cớ gì lại không, con muốn
tự lập và được làm những gì con thích mà, như cũ mẹ nhé!
Mẹ rất yêu cậu, bà luôn cưng chiều đứa con trai duy nhất của mình,
cậu luôn dịu dàng, nhẹ nhàng với bà, vì thế cậu muốn gì bà cũng đều
đáp ứng, nên lần này cũng không ngoại lệ.
_Thôi được rồi, nhưng nhớ là chuyện gì cũng phải cho ba mẹ biết
nghe chưa, nhà ta chỉ có mình con thôi đó!- bà cười hiền.
_Dạ, con biết rồi.- cậu mỉm cười.
Đó là gia đình Nguyên Khang, đầm ấm, hạnh phúc, có thể nói trong
Angels cậu là người duy nhất có diễm phúc ấy. Bảo Kỳ thì từ nhỏ đã
sống trong lớp con nuôi, ba mẹ lại thường xuyên xa nhà. Kỳ Lâm thì
gia đình tan vỡ từ lâu. Mỗi người một hoàn cảnh, và bản thân họ đã
gắn kết với nhau thành một gia đình.
Chap 46
Kỳ Lâm lên phòng thấy Yun nằm rút trong chăn, mắt nhắm hờ mệt mỏi,
mặt nó ửng đỏ lên vì nóng, hơi thở nhè nhẹ yếu ớt cậu lại lo sốt vó
lên, cậu ngồi xuống giường ánh mắt nhìn Yun da diết.
_Yun ơi, em có làm sao không, có nóng lắm không, em đã ăn gì chưa?
Hay anh lấy cháo với thuốc cho em nhé, đợi anh một tí thôi.
Cậu hớt hải xuống nhà, lục đục gì đó trong bếp rồi nhanh chân chạy
lên lầu.
_Em cố ngồi dậy chút nào. - cậu đỡ Yun dậy cho nó tựa đầu vào gối,
tay cố nương nhẹ hết sức có thể, cậu sợ nó đau.
Từ khoé mắt Yun, một giọt nước trong veo, nóng hổi tràn ra trên
gương mặt xinh xắn, rơi xuống tay cậu, xúc giác cậu còn cảm nhận
được cái ấm nóng đó, cậu ngước lên nhìn. Đôi mắt Yun hơi đỏ lên,
nước mắt lưng tròng, đôi mắt khiến con người ta nhìn vào cứ ngỡ tim
mình đang vỡ vụn theo cảm xúc trong nó.
Bất kì ai nhìn thấy đôi mắt ấy đều muốn bảo bọc che chở chứ đâu chỉ
riêng mình cậu, sao lúc này cậu lại thấy yêu thương nó nhiều hơn,
tình yêu ấy có thể vượt cả vạn trùng khơi, cao hơn khoảng cách giữa
trời và đất, một vòng tay ôm sẽ chẳng bao giờ là đủ.
Khoảnh khắc đôi tim kề nhau, Yun thấy mình vỡ oà trong hạnh phúc,
trong hơi ấm từ cậu, một cảm giác nhớ nhung khó nói nên lời.
_Yun vừa thấy ác mộng, sợ lắm.- nó nghẹn ngào, nước mắt thấm trên
ngực áo cậu, nhưng nó không khiến cậu thấy nóng mà khiến cậu thấy
hạnh phúc vô bờ, khi sợ sệt nó cần cậu, điều đó làm cậu vui mừng
biết bao.
Nó thực sự cũng không hiểu nổi trạng thái hiện tại của mình là thế
nào, lúc Nguyên Khang ngỏ lời, người nó nghĩ đến lại là Kỳ Lâm, lúc
gặp ác mộng nó cũng muốn được cậu ôm ấp trong vòng tay, lúc Khắc
Minh chĩa súng vào nó nó cũng mong được gặp cậu, gần cậu là bình
yên, là an toàn, có một sự khác lạ vô hình nào đó, có một cái gì đó
làm trái tim mỏng manh trở nên ấm áp diệu kì.
_Anh có thể ôm em thế này mỗi khi em cần anh không? - một câu nói
có thể là ích kỷ, nhưng hiện tại nó chỉ nghĩ đơn giản như thế, nó
thích cảm giác nằm gọn trong vòng tay cậy không âu lo.
_Anh lại muốn được ôm em mỗi ngày, mỗi khi nhớ em nữa, vòng tay anh
sẵn sàng dang rộng để giữ lấy em.- cậu mỉm cười rồi hôn nhẹ lên
trán nó.
_Anh nhớ nhé!
_Một lời hứa cho sự vĩnh cửu. À, em để chân lên xíu nhé.- cậu nhích
người ra, kéo chân nó đứng lên, với tay lấy chiếc hộp thắt nơ xinh
xinh khi nãy.
Cậu rút nhẹ chiếc nơ, mở nắp hộp và lấy ra một chiếc lắc, một chiếc
lắc làm từ bạch kim được mắc vài cánh cỏ may mắn và vài chiếc kẹo
xinh xinh. Cậu luồn tay đeo vào chân nó, cài khoá lại. Chiếc lắc
này do chính cậu nghĩ ra, chốt gài của nó không giống những chiếc
lắc khác mà thay vào đó là một cái ổ khoá nhỏ, và tất nhiên chỉ có
cái chìa khoá trên tay cậu đây là có thể mở được.
_Tặng em!- cậu vui thích với ý nghĩa của chiếc lắc mà hôm trước cậu
đã tìm thấy trên google “tặng lắc chân và chính tay mình đeo vào
chân cho người mình yêu thì sẽ giữ được cô ấy bên cạnh mãi mãi”, để
khặng định thêm sự mãi mãi cậu đã làm thành cái ổ khoá, rất đáng
yêu và trẻ con.
Yun tròn mắt ngắm chiếc lắc, nó đưa tay sờ vào, thanh kẹo và cỏ may
mắn chạm vào nhau kêu leng keng rất vui tai, nó thích thú cảm ơn mà
nào hay “ý đồ đen tối” của Kỳ Lâm.
_Hì, thôi, anh đút em ăn nhé!
_Em tự ăn được mà, có phải con nít đâu.
_Em mà lớn với ai đâu chứ, chưa đủ 18 tuổi thì vẫn là trẻ con,
aaaaa nào.- cậu giành lấy tô cháo một mực bắt nó phải ăn
.
Khoảng sân phía sau cô nhi viện An Bình, nắng trải màu vàng dịu
ngọt trên bờ vai quá nhiều mỏi mệt của Khắc Minh, trảng cỏ dưới
chân cậu vẫn còn ẩm ướt sau hơn 1 giờ tưới nước, không gian vắng vẻ
cô quạnh đến thắt lòng.
Gió vẫn thổi từng cơn nhè nhẹ đánh xào xạc cành cây cao, tụi nhóc
giờ này hầu như đã ngủ, các sơ cũng tranh thủ nghỉ ngơi, chỉ có cậu
một mình ở đây trải suy nghĩ về miên man vô cực.
Renggggg, chuông điện thoại vang lên, cậu chán chường đưa tay vào
túi lấy nó ra, người gọi cho cậu chỉ có thể là Lý Phong, chắc ông
muốn biết cậu đã xong việc chưa và làm gì mà không về báo
cáo.
Nhưng trái lại, vọng ra trong điện thoại là giọng nói ấm áp của một
cô gái.
“Đây là số của anh Khắc Minh đúng không ạ?”
_Phải, là tôi đây.
“Em là Hà Vân, người chăm sóc cho… phu nhân chủ tịch… mẹ của anh
đây ạ”- một giọng nói ấm, dịu dàng và có phần như đang lén
lút.
“Dạ vâng, bà hiện được chủ tịch cho người chăm sóc ở ngoại ô Pháp,
anh cứ yên tâm về bà, bà vẫn khoẻ….nhưng mà….”
_Nhưng mà chuyện gì?
“Nhưng mà thần kinh bà không được ổn định, dường như bà không còn
nhớ gì về anh hay những gì đã diễn ra đâu ạ.”
_Tại sao lại như vậy chứ?- cậu vừa vui mừng đó lại nghe được tin
buồn này.
“Em nghe các bác sĩ nói bà bị kích động mạnh nên thần kinh bị tổn
thương, là một triệu chứng sốc tâm lí ạ, bà Phụng có kể với em
chuyện của phu nhân nên hôm nay em đánh liều gọi về báo cho anh
biết.”
_Tôi muốn đến gặp bà.
“Bây giờ không được đâu ạ, chủ tịch có tai mắt ở đây nhiều lắm, anh
đừng lo, em sẽ gọi cho anh biết tình hình của phu nhân thường
xuyên, vậy nhé, khi khác em gọi lại”- cô nói nhanh rồi cúp máy như
sợ ai đó nghe thấy.
Khắc Minh có đôi chút hụt hẫng, nhưng cậu phải cảm ơn cô bé ấy
nhiều lắm. Dù chỉ mới nói vài câu nhưng cậu thấy rất tin tưởng Hà
Vân.
Bà Phụng là người hầu của mẹ cậu từ ngày cậu còn bé, lúc mẹ cậu
được đưa đi thì bà cũng không còn ở biệt thự họ Lý, bà rất quí phu
nhân nhưng lệnh chủ tịch mà bà dám cãi thì sẽ khó sống, thế nên
ngần ấy năm bà cũng chẳng hề hé nửa lời với cậu cũng như chẳng liên
lạc với người thân ở Việt Nam, để cậu kiếm tìm trong mù mịt.
May thay nhờ cô bé Hà Vân này mà cậu biết mẹ cậu giờ vẫn ổn, cuối
cùng người độc ác nhất vẫn là Lý Phong. Cậu nắm chặt chiếc điện
thoại trong tay, mắt hằn lên những tia căm thù đỏ ngầu.
Mối lo ngại của cậu thời gian qua là mẹ, nhưng hiện tại cậu biết mẹ
ở đâu, tạm thời cứ để mẹ ở đó, có cô bé ấy cậu sẽ biết được tình
hình của mẹ, Lý Phong chắc cũng không ngờ tới sự việc ngày hôm nay,
cậu sẽ sớm đón mẹ về, nhưng trước hết phải để kẻ “gieo gió” phải
“gặt bão” đã.
Bảo Kỳ thấy nhớ em gái, thế nên cậu vào phòng nó rồi chỉnh lại một
vài thứ, cảm giác trống trải lại ùa về, bước ra lan can cậu cũng
ngắm nhìn cảnh vật như cách nó hay làm.
“Kỳ Lâm và Nguyên Khang đều yêu Yun, nhưng nếu như vậy Zan sẽ thế
nào”
Cậu nhìn mông lung nào ngoài vòm trời rộng, tâm trí khắc khoải bóng
hình một người con gái.
Có quá nhiều nỗi lo, bây giờ chưa là lúc nhưng rồi mai này
sẽ…
Ai sẽ đau khổ, hay là tất cả…
Cậu không biết và cũng không muốn biết.
Cô em gái bé bỏng của cậu đã tổn thương nhiều rồi, cậu mong muốn em
mình phải thật hạnh phúc trong cuộc sống mới, nhưng có vẻ khó quá
chăng?!
Cậu cứ nhìn về phía xa như thế, nghĩ ngợi rất nhiều, vì trong tất
cả hiện giờ cậu còn là người sáng suốt nhất, hay vì hình hài đó quá
đặc biệt khiến cậu hay nhớ về.
Con đường không bao giờ bằng phẳng, và cuộc sống cũng chẳng bao giờ
hồng, những con người trẻ, điều gì chờ đợi họ ngày mai…
Chap 47
Một góc khuất hoa viên trường RoYal, hôm nay chỉ mỗi Angel Nguyên
Khang đi học, để giết thời gain trong khi chả có ai để tán chuyện
cậu ra đây ngồi ngắm mây trời và suy nghĩ một chút.
Gió lay hàng cây, chim chóc trên cao hót líu lo một bản nhạc trong
trẻo nào đó, điều kiện thuận lợi để cậu có cho mình một khoảng
lặng, lắng nghe những điều chân thật nhất tận sâu con tim.
Cậu yêu Yun, hoàn toàn đúng, cậu yêu Yun rất rất nhiều, Yun là tình
yêu đầu của cậu nên tình cảm đó càng sâu đậm hơn, như những nếp gấp
trên một tờ giấy dù có vuốt thế nào cũng chẳng bao giờ thẳng thớm
lại được, cậu cũng thế, dù cho Yun có từ chối cậu, hay sẽ yêu một
người khác đi chăng nữa, cậu vẫn sẽ ở bên Yun, yêu Yun và thể hiện
tình cảm một cách thầm lặng như thế…
Vì cậu yêu Yun vô điều kiện, chẳng cần đáp trả hay bất kì điều gì,
có thể người khác sẽ nói cậu ngốc, nhưng cậu chấp nhận ngốc để được
yêu Yun, một tình yêu trường tồn với thời gian….
Khi nghĩ về Yun, khoé môi cậu luôn vẽ lên một nụ cười, tim cậu luôn
đập nhanh hơn bình thường một chút, nhưng mà việc này diễn ra
thường xuyên, vì cậu nhớ Yun 7/ 24 giờ mỗi ngày, và có thể nhiều
hơn như thế !
Giây phút bình yên của cậu bị dập tắt khi bóng dáng diễm kiều của
Hạ Băng đổ xuống bên cạnh chỗ cậu đang ngồi, nụ cười trên mặt cậu
phút chốc tắt ngúm, ánh mắt không nhìn sang bên cạnh mà nhìn về
phía những hàng cây.
_Anh không thể nhìn em một chút sao, xem em ra không khí như thế
chỉ mỗi anh thôi, và vì thế mà em yêu anh!- Hạ Băng giở giọng trách
móc, nhưng rồi lại mơ màng trong tình yêu dẹp đẽ của mình.
_Trong tôi là sự tồn tại của một người khác, cô hãy từ bỏ đi.
_Là con Bảo Ngọc đấy chứ gì hả anh, hưiz, xem ra nó cũng chẳng vừa
gì, nam sinh trường này cũng đổ vì cái vẻ thiên thần của nó nhiều
lắm, lại còn là tiểu thư cao quý, đáng để làm tình địch của em đấy
chứ.- nhỏ cười nửa miệng, ánh mắt nhìn xoáy vào không gian.
_Cô chẳng có gì để so sánh với Bảo Ngọc, hãy chấp nhận rằng tình
yêu không phải là thứ để chiếm đoạt hay giành giật.- Nguyên Khang
nói đều đều càng làm sự phẫn nộ trong nhỏ được nâng lên.
_Em chẳng-có-gì sao, anh xem thường em quá rồi đấy, nếu em chẳng có
gì thì phải làm cho con bé ấy không còn gì để mà còn tranh giành
với em chứ nhỉ, hai đối thủ phải ngang tài ngang sức đúng không
anh, nếu không là em, cũng sẽ chẳng là nó.- một nụ cười quyến rũ và
hiểm độc, chắn chắn Hạ Băng sẽ không dừng lại khi nào có được
Nguyên Khang.
_Cô ấy sẽ lại được đổi bằng tôi, hãy cẩn thận.- chẳng ai nói rõ với
ai điều gì nhưng bản thân họ đều biết rất rõ, chẳng phải họ đều
đang thách thức người còn lại đó sao.
_Anh…anh dám….- Hạ Băng tức nghẹn không nói nên lời, anh vì con nhỏ
đó mà đánh đổi bản thân một lần chưa đủ sao.
Nguyên Khang im lặng không nói làm Hạ Băng tức tối bỏ đi, nhỏ hứa
hẹn một điều “ đẹp đẽ “ cho Bảo Ngọc ngày nó trở lại.
Hành lang đầy gió, buổi trưa vắng vẻ ít người, Hoàng Quân tranh thủ
bỏ tiết đi dạo, cậu muốn tìm hiểu đôi chút về ngôi trường mới, tìm
hiểu về môi trường sống của Yun hiện tại. Mới nửa năm trôi qua mà
cuộc sống thay đổi quá nhiều.
Thời gian cứ vùn vụt trôi đi chẳng chờ đợi ai cả, thời gian vùi lấp
nỗi đau rồi lại vực chúng dậy, nghiệt ngã, ôi thời gian, những vòng
quay bất tận của kim đồng hồ, bao giờ….sẽ thôi làm tim đau…
Yun ngày xưa và Yun bây giờ chả có gì khác nhau cả, chỉ là tổn
thương nhiều hơn nên cũng biết cách giả vờ hơn, à không, có khác ấy
chứ nhỉ, Yun ngày xưa là của cậu còn hiện tại thì không, cậu đã
đánh mất và đang muốn tìm lại.
“ Aaaaa”
Cậu đang đủng định cho tay vào túi quần thong dong dạo chơi thì
nghe tiếng hét thất thanh của một cô gái. Chạy theo tiếng hét ra
một góc sân, cậu nhìn thấy một cô bạn học sinh lớp 11, mái tóc uốn
xoăn ấn tượng đang ngồi bệt xuống đất với đôi chân rỉ máu.
_Cô bị làm sao vậy, chảy máu kìa, cần tôi giúp không?!- cậu nhanh
chóng tiến lại, nâng đôi chân trắng nõn lên xem xét.
_Không, không cần, tự đấy tôi làm được.- Hạ Băng gạt phắt lòng tốt
của Hoàng Quân sang bên, mặt nhỏ khó chịu.
Cậu nhanh chóng rụt tay lại, cho vào túi rồi chuẩn bị quay đi,
trước khi đi không quên dặn lại cô nàng đỏng đảnh kia một
câu.
_Đừng bất lịch sự thế cô bạn, không cần tôi giúp thì đừng hối hận,
chân cô có làm sao thì đừng đổ cho tôi là ok, đi đây.- rồi cậu quay
người, cố bước chầm chậm xem cô ta có nhờ mình giúp hay
không.
Hạ Băng lẩm nhẩm gì đó trong miệng, nhỏ đưa tay sờ vào chỗ chảy
máu, rồi lại rít lên vì xốn, nhỏ không dám rút mảnh thuỷ tinh vỡ ấy
ra, biết thế để cậu ta giúp đi là rảnh nợ, làm thế nào đây nhỉ, kêu
đám bạn lại mất công bọn nó lại chí choé, thôi thì đành vậy.
_Anh gì đó, giúp tôi một chút đi!- nhỏ gọi với theo Hoàng Quân,
nhưng cậu vẫn giả vờ không nghe thấy.
“Tên này quá đáng mà “ - nỏ nghĩ thầm_ Nhờ anh đấy, quay lại giúp
tôi với.- giọng điệu có phần van nài.
_Gọi tôi sao?- Hoàng Quân quay đầu lại, tỏ vẻ ngây thơ.
_Ừ, giúp tôi lấy nó ra đi- Hạ Băng vẫn giữ thái độ đó nhưng trong
lòng đang tức sôi lên.
_Không giúp không công đâu, làm hướng dẫn viên cho tôi tham quan
trường, được chứ.- chuẩn bị lấy mảnh thuỷ tinh ra cậu lại ngừng và
ngước lên nói.
_Ừ, ừ, anh làm nhanh nhanh lên cái.- gì chứ nhỏ sợ nhất là bị đau,
tiểu thư vốn không động chạm thứ gì, ăn sung mặc sướng từ bé
mà.
Hoàng Quân cười cười, lấy tay quệt máu sang bên, nhìn vào lòng bàn
chân nhỏ một lúc rồi đưa tay nắn nắn vết xước, hồi sau rút ra một
mảnh thuỷ tinh, Hạ Băng chỉ kịp “ á “ một tiếng thì mọi chuyện đã
xong xui, cậu rút chiếc khăn trong túi ra, quấn chân nhỏ lại rồi
đứng dậy.
_Xong ! Bây giờ thì thực hiện lời hứa cho tôi đi !
Hạ Băng nhổm người đứng lên, nhích nhích vài bước.
_Anh hành hạ người khác trong tình trạng này, hay nhỉ, xem như tôi
trả nợ, xong rồi thì đừng phiền.
_Ừ, tôi cũng chả mong gì.- Hoàng Quân xuề xoà qua loa, nếu tìm được
người giúp cậu đã chả phải dạo sân trường với cô nàng kiêu căng
này.
Khắc Minh gõ cửa phòng Lý Phong với một gương mặt lạnh như hàn
băng, một ý nghĩ thôi thúc cậu phải làm việc này càng sớm càng
tốt.
_Con trai, nhiệm vụ ta giao con đã làm xong rồi à.
_Chưa!- ngắn gọn, cậu làm ông ta ngạc nhiên cực độ, vậy là điều ông
ta nghi ngờ hoàn toàn xác đáng.
_Vậy con đến tìm ta làm gì, để xin tội sao con trai.- giọng điệu
ngọt ngào của ông ta làm cậu tức tối, nực cười, ông ta đáng để cậu
xin tội sao, đừng hòng.
_Tôi muốn được làm việc ở công ti.
_Lý do gì khiến con có ý định này.
_Đánh đổ tập đoàn Dương Hoàng.- ánh mắt cậu kiên nghị, cậu biết ông
ta đang đò xét điều đó.
Lý Phong cười nửa miệng, con thâm hiểm lắm con trai, chắc là tình
cảm hai đứa rạn nứt sau vụ việc con muốn giết nó nên con dùng cách
này để trả thù chứ gì, không hổ danh là truyền nhân của ta
mà.
_Nhưng còn vị trí sát thủ cho ta, ta sẽ thiệt thòi nếu con làm việc
cho công ti, ta không cho phép ai được quyền, kể cả con.
_Sẽ làm cả hai.
Đến lúc này thì ông ta hoàn toàn tin tưởng ý định của Khắc Minh,
cậu muốn làm hai việc cùng lúc vì thù riêng, được, rất được là
khác, có một trợ thủ như Khắc Minh là lợi chứ chẳng hại vào đâu
được.
_Vậy thì con làm trợ lí cho ta, công việc dạo này bừa bộn quá, tuần
sau vào việc nhé con trai, ta tin tưởng ở con đấy.
Khắc Minh gật nhẹ đầu rồi ra khỏi phòng, làm gì cậu cũng mặc, miễn
là cậu đạt được đích cuối cùng của mình. Khắc Minh sau đó cũng ra
khỏi nhà, bóng cậu trong chiếc ô tô lướt đi, nhẹ tênh…
Kỳ Lâm ghé qua shop hoa trước khi trở về nhà, cậu vừa đi mua thức
ăn cho bữa tối, mấy hôm nay Yun chỉ toàn ăn cháo cậu nấu chắc ngán
lắm, nghĩ thế nên hôm nay cậu sẽ cho nó đổi khẩu vị một chút.
_Cô lấy cho tôi bó hoa bi kia nhé, gói thật đẹp vào.- Kỳ Lâm vui vẻ
nhìn cô chủ shop.
_Anh tặng bạn gái ạ!- cô chủ cũng niềm nở chào hỏi.
_À không, tôi tặng vợ.- cái cảm giác mong muốn Yun là gia đình cậu
vẫn chả tài nào từ bỏ được, vì câu nói đó của cậu mà các nhân viên
nữ trong shop cứ rụng rời cả ra, trẻ thế mà có vợ rồi kia á, vợ lại
còn được cưng thế kia, lòng cô nào cũng ao ước “ giá mà mình được
như cô ấy “….
Kỳ Lâm chẳng màng đến sự có mặc của ai ở đây cả, cậu chỉ nhìn thấy
bó hoa trắng xinh xinh kia và cô “ vợ “ của cậu ở nhà, lòng cứ rộn
ràng từng phút.
Về đến nhà, Kỳ Lâm vụt thẳng lên lầu, giấu bó hoa bi mà cậu đã dặn
chủ shop hàng chục lần là phải gói cho thật khéo, vì đây là bó hoa
đầu tiên cậu tặng “vợ” cơ mà.
_Yun!
_Dạ- Yun bất ngờ quay lại.
_Tặng vợ, à quên tặng em, nhanh lành vết thương em nhá!- cậu chìa
bó hoa ra trước mặt với tâm trạng vui sướng, tay còn lại gãi gãi
đầu vì suýt nữa đã để lộ “thiên cơ”.
Lần đầu tiên được nhận hoa, Yun vui vô cùng, nếu không muốn nói là
mặt nó đang ửng lên vì hạnh phúc.
Yun bước tới gần cậu hơn một chút, nó kiễng chân đặt lên má cậu một
cái hôn rất nhẹ rồi lại nhìn vào bó hoa mỉm cười, nụ cười toả nắng
cả trong đêm.
_Cảm ơn anh nhé!
Khỏi phải nói thì mọi người cũng biết nhỉ, Kỳ Lâm giờ tâm trạng
đang ở tận chín tầng mây, cậu chỉ thấy tiếc là chưa hét lên vì vui
mừng.
_Chắc là mỗi ngày anh sẽ phải tặng em vài bó hoa mất thôi.
Yun và cậu cùng cười, hoàng hôn ấm cũng đang mỉm cười, nếu khoảnh
khắc này là mơ cậu sẽ nguyện ngủ mãi và mong đừng ai đánh thức cậu
dậy, còn nếu đây là thật thì thời gian kia xin hãy ngừng trôi, để
anh được hạnh phúc khi có em…
Chap 48
Hôm nay là một ngày nắng, nắng rọi sáng những con đường quen và lạ,
nắng đánh thức cánh hoa còn ngại ngần chưa hé nở, nắng rúc rích vui
đùa cùng gió, nắng chạy, nắng đi….
_Anh này, chắc đến lúc Yun phải về rồi nhỉ ? Không thể cứ trốn
tránh mãi được, phải tập làm quen thôi ?!- nó nói buồn, mắt hướng
ra ngoài cửa sổ, thi thoảng lại thở dài.
Kỳ Lâm bước lại gần cửa sổ, ánh mắt buồn bã nhìn nó, cậu biết rồi
nó sẽ đi nhưng không mong là sớm như thế, cậu lấy tay xoa xoa vai
nó, cười hiền.
_Cố lên em à, anh sẽ luôn bên cạnh em, con đường em đi rất gian nan
nhưng hãy cứ vững tin em nhé, về phần Hoàng Quân, nếu không còn gì
nữa em hãy thẳng thắn đối diện với cậu ấy, trốn tránh chẳng giải
quyết được gì cả.
Yun đứng dậy, vòng tay ôm lấy cậu, giữ một chút hơi ấm nó còn cảm
nhận được, Yun sẽ luôn cần một bờ vai, và nó mong đó là bờ vai của
cậu, chẳng biết từ lúc nào Kỳ Lâm với Yun trở nên thật quan trọng,
nó thấy mình cần Kỳ Lâm ở bên hơn ai hết…
Hai người họ ôm nhau như thế khá lâu, yêu thương chưa cất lời nhưng
bản thân ai cũng hiểu, vì đơn giản khi yêu ta cảm nhận tình yêu
bằng một tâm hồn vô cùng nhạy cảm.
Chiều hôm đó Bảo Kỳ đến đón Yun về, Kỳ Lâm đứng nhìn theo một lát
rồi quay vào trong, chỉ mới mấy hôm mà ngôi nhà đâu đâu cũng tràn
ngập hình ảnh của Yun, chưa cách xa bao lâu mà sao cậu nhớ quá, Yun
không hay nói nhưng sao âm thanh vẫn vang vọng, cậu chợt cười, là
vì cậu quá yêu !
Trường Royal một ngày đầu tuần.
Từ hôm lễ kỉ niệm Yun nghỉ học đến tận giờ, các Angels cũng chẳng
mấy hôm đến trường. Nhưng hôm nay, được tin cả bốn người họ cùng
quay lại trường nên tất thảy học sinh cứ gọi là nháo nhào cả lên,
Bảo Ngọc là công chúa của Royal mà bấy lâu nay họ chẳng hay biết,
nhân tình cứ bàn tán xôn xao.
Khung cảnh thật sự hỗn độn khi bốn người cùng bước xuống từ xe Bảo
Kỳ, Yun vẫn ăn mặc như lúc trước nhưng cái gia thế hiện tại khiến
ánh nhìn của mọi người thay đổi quá nhanh, trầm trồ ngưỡng mộ có,
ganh ghét có, có cả ánh nhìn nhớ thương của hai con người, và sự
cay độc của Hạ Băng.
Bầu không khí nghiêm trọng mỗi nơi mà Yun đi qua, các cậu bạn cùng
lớp cũng ý tứ hơn trong cách giao tiếp, họ thường hay nhìn trộm nó
nhiều hơn, thầy cô cũng như các nhân viên nhà trường thì luôn ưu
tiên nó thái quá, vâng, vì hiện tại nó là một thiên kim tiểu thư và
tất cả mọi người đều biết điều đó.
Nó đợi lúc căng tin vắng nhất mới đi ra đó, đi ngược hướng với nó
là Hoàng Quân, ánh mắt cậu lấp lánh niềm vui, cậu nở nụ cười, nó
lúc này chẳng còn tâm trí để đáp lại nụ cười đó, thậm chí nó còn
không nhận thấy người đang đi là cậu nữa, nó cứ nhìn phía trước rồi
bước thẳng.
_Em định xem anh là người vô hình sao?!- thấy nó lướt qua cậu quay
lại nói với theo.
Nó sững người, còn chưa kịp nhận ra là ai, nó quay lại và nhìn thấy
cậu.
_À không, em không có ý đó.
_Em không khoẻ à ?- cậu nhìn thấy nó không tập trung nên bước đến
hỏi.
_Em chỉ đang nghĩ một số chuyện, thôi chào anh nhé!- nó mỉm cười
rồi bước nhanh, nên làm điều gì đó để sau tình yêu là tình bạn, anh
cứ hy vọng rồi sẽ lại thất vọng, nó là người hiểu trái tim mình hơn
ai hết.
Con đường quen trong vô thức bước chân vẫn sẽ đi, nó rẽ sang góc
hành lang định lên tầng thượng nhưng chợt khựng lại, ngước nhìn lên
những bậc thềm, nơi đó in dấu bước chân nó mỗi ngày, nhớ những điều
quen thuộc.
Nhớ lan can ngập gió, nhớ những cuộc nói chuyện không đầu không
cuối, nhớ một người bạn lạnh lùng và rất rất kiệm lời, nhớ cả bờ
sông ngày hôm đó, “từ nay đừng xem tôi là bạn”.
Nó cúi đầu xuống buồn rười rượi, mới có mấy ngày mà biết bao nhiêu
thứ thay đổi, nó quay đi, sẽ không bao giờ lên đó nữa.
Ở một góc nào đó, Khắc Minh nhìn thấy, tim cậu đau lắm, rất muốn
nói xin lỗi, mà không có cơ hội, cậu đã rất mong nó bước lên bậc
cầu thang nhưng khi thấy nó quay đi cũng rất nhẹ lòng, như vậy có
lẽ sẽ tốt hơn, cứ xem như chưa có gì xảy ra là tốt nhất.
Liệu có quay lại nơi bắt đầu được không khi mà những vết rạn cứ
loang lổ và lớn dần, vòng xoay cứ nối tiếp vòng xoay, chẳng có đâu
là điểm dừng. Cuộc đời vốn là một vòng tròn lẩn quẩn.
Hôm nay Bảo Kỳ thường xuyên trầm tư, cậu nhìn Nguyên Khang và Kỳ
Lâm cùng lo lắng cho Yun mà đâm ra nghĩ ngợi, không hiểu sao cậu cứ
có cảm giác bất an.
Một ngày trôi qua với biết bao cảm xúc, buồn vui lẫn lộn, nó về nhà
rồi ngã phịch ra giường, nhắm mắt rồi nó thiếp đi.
Hôm nay là ngày đầu tiên Khắc Minh đến làm việc tại tập đoàn The
Best, công việc không quá khó khăn nhưng cũng chẳng nhàn hạ gì, cậu
làm trợ lý đặc biệt cho chủ tịch, rất “ oai phong “, tuy còn rất
nhiều trở ngại nhưng cậu vẫn có thể hoàn thành công việc.
Cùng vai trò với cậu còn một trợ lý khác và cậu thấy tên ấy cứ có
gì đó đáng nghi, hiện giờ anh ta đang bàn việc với ông trong phòng
và cậu đang…nghe lén.
_ Thưa chủ tịch, chuyến hàng bên công ti VC có nên chuyển ngay
không ạ, em thấy không nên để lâu.- tay trợ lý hỏi e dè.
_Ta là chủ công ti và ta chưa ra lệnh thì ngươi đừng tò mò, đừng
nhiều chuyện.
_Vâng thưa chủ tịch!
_Còn chuyện gì nữa không?
_Đợt hàng vừa rồi chúng ta khó khăn lắm mới mang về trọn vẹn, em
lo…
“Hàng”, “trọn vẹn”, “công ti VC”, họ đang nói về vấn đề gì vậy nhỉ,
Khắc Minh nghe và mập mờ suy diễn một vài điều, chợt điện thoại cậu
vang lên.
Hai người trong phòng lập tức nghi ngờ, tay trợ lý nhanh chóng ra
mở cửa xem xét tình hình, may là cậu kịp thời tắt điện thoại và
tránh đi chỗ khác.
Cuộc gọi của Hà Vân suýt nữa đã khiến cậu bại lộ. Từ giờ lại càng
phải cẩn thận hơn.
Giấc ngủ ngắn của Yun bị đánh thức bởi cuộc gọi của Kỳ Lâm, cậu rủ
nó sang nhà, nói là có bất ngờ gì đó bắt nó nhất định phải qua. Nó
lồm cồm ngồi dậy, chọn một chiếc váy vàng nhạt xinh xắn, ngắm nghía
trước gương rồi cười vui.
Kỳ Lâm đang loay hoay trong khuôn bếp, cậu muốn tự tay làm vài món
ăn thật đặc biệt để bày tỏ lòng mình với Yun. Từ hôm Yun về nhà đến
giờ cậu cứ suy nghĩ mãi về chuyện đó, cậu yêu và cũng muốn được
yêu, cậu muốn nói cho Yun hiểu những cảm xúc tuyệt vời trong tim
mình.
Hôm nay không hoa, không nến lãng mạn, trên bàn ăn chỉ có vài món
ăn cậu tự tay nấu, và cậu thì có một trái tim chân thật, màn tỏ
tình mà cậu nghĩ đến là sự chân thành, là những gì rất thật và
không cần những thứ hoa mỹ đi kèm.
Cậu nhìn lại bàn ăn, chỉnh sửa cách bày biện cho đẹp mắt, nhìn ra
đồng hồ, tim lại đập nhanh, hồi hộp quá không biết, tí nữa không
biết cậu có nói trôi chảy không hay cứ lắp ba lắp bắp như mấy anh
chàng trên phim nữa.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu hít thật sâu để lấy thêm dũng khí rồi
bước ra với gương mặt hạnh phúc, đưa tay vặn năm cửa cậu cảm nhận
rõ tay mình đang run run, cảm giác thật sự thú vị.
Cánh cửa mở ra, cậu nhìn thấy một nụ cười rạng rỡ, nhưng….cậu lại
rơi vào trạng thái thất thần, ngỡ ngàng, cậu bất ngờ đến nỗi chẳng
nói nên lời.
_Anh Kỳ Lâm, Zan nhớ anh quá đi mất, giờ Zan học xong rồi, Zan về ở
luôn với anh không đi nữa đâu!- cô gái tên Zan reo mừng, cô bỏ
valise của mình ra rồi ôm chầm lấy cậu mừng rỡ.
Riêng Kỳ Lâm, cậu chết lặng, Zan, tại sao cậu lại có thể quên cái
tên này như vậy chứ, là Zan…
_Chà, anh Lâm ngày nào bé xíu mà giờ đẹp trai quá rồi này, sau này
con chúng ta chắc sẽ được ảnh hưởng chút gen đẹp trai từ baba nó, à
mà anh vẫn còn nhớ lời hứa với mẹ em đó chứ.- cô nheo mắt tinh
nghịch hỏi.
_Ừ, anh nhớ.- cậu cười méo xệch, anh chỉ vừa nhớ thôi em à, tại sao
có thể quên nhanh như vậy được chứ, anh đúng là chẳng ra gì.
Zan mỉm cười rạng rỡ, còn cậu cứ nhìn vô hồn vào khoảng không phía
sau cô bé, cậu thừ người ra, tim thắt lại, lẫn lộn, mọi thứ làm cậu
quay cuồng, ngày xưa, bây giờ, ở hai thời điểm cậu đều nợ hai người
một lời hứa, chẳng bao giờ có thể thực hiện cả hai.
_Anh mà không nhớ thì Zan cũng bắt anh phải nhớ, anh đã tự nhận
trách nhiệm bảo vệ cho Zan suốt đời nên anh không được thất hứa
đâu, hi, mà sao anh có vẻ không vui thế.- cô bé nghiêng đầu nhìn
cậu.
_À, anh…đâu có, anh vui chứ.- nụ cười này cũng không tròn trĩnh hơn
là mấy, cậu thực sự không ngờ có ngày này.
Zan lại một lần nữa ôm lấy cậu vui mừng, ngày nhỏ cô vẫn hay ôm cậu
nũng nịu, tất cả trở thành thói quen mất rồi. Cậu đưa tay vỗ vỗ nhẹ
vai cô, chia sẻ niềm vui và cũng tự an ủi bản thân mình.
_Anh Kỳ Lâm!- Yun ngước mặt lên và sững sờ trước hình ảnh vừa đập
vào mắt mình, tự dưng nó thấy mình như choáng khi thấy anh đang ôm
một cô gái nào đó.
_Yun!- Kỳ Lâm thấy khó xử, giữa ngang trái này cậu chẳng biết nên
làm gì, cậu chẳng muốn làm ai đau, cậu nợ cả hai người họ.
_Ai vậy anh?- Zan giật giật áo cậu hỏi nhỏ.
_À…đây là…em gái Bảo Kỳ.- cậu nói mà lòng quặn thắt, nỗi đau ập đến
dồn dập, đáng lẽ cậu muốn nói Yun là người con gái cậu yêu hơn cả
bản thân và hơn cả bất kì thứ gì trên thế gian này, nhưng sự thật
là cậu không được phép, tồi tệ, cậu chẳng xứng đáng với điều
đó…
_Chào em, chị cũng là bạn của anh Bảo Kỳ, hồi lúc nhỏ cũng có nghe
anh ấy nói có cô em gái.- Zan tươi cười, cô còn tưởng Kỳ Lâm có bạn
gái cơ, may là không phải.- À quên, chị xin tự giới thiệu, chị là
Zan, tương lai sẽ là người cùng anh Kỳ Lâm răng long đầu bạc.- cô
nói trong hạnh phúc, vui đùa thân thiết với Yun.
Câu nói dí dỏm của Zan đưa Yun xuống tận vực sâu, ngỡ ngàng, bàng
hoàng, điều gì đang diễn ra, đâu là thật để nó có thể tin, điều nó
cảm nhận được từ anh hay là cô gái xinh xắn trước mặt nó đây. “
Răng long đầu bạc”- từ ngữ hàm ý hạnh phúc đó nghe sao mà chua xót
quá. Tuột dốc…bầu không khí bỗng chốc thật nặng nề và ảm đạm.
_À…- Yun bất giác buông ra một từ, hụt hẫng, tuyệt vọng, rồi nó
ngước lên nhìn Zan mỉm cười lịch sự.
_Em là Yun nhỉ, em xinh quá cơ, à, em đã đến rồi vào nhà chơi với
anh chị nhé!- cô bé hoà nhã ngỏ lời mời mà khiến Yun chết
lặng.
Nhà, nơi này có vẻ thân thuộc với chị ấy quá, nó cúi mặt cười lạnh,
nơi này nó muốn là một nơi riêng của nó nhưng có vẻ là không được
rồi, nó đã sớm có chủ là người khác kia, cô đơn, lạc lõng, trai tim
nhỏ cứ rên rỉ, nấc lên những câu từ đứt đoạn. Kỳ Lâm im lặng không
biết nên nói gì, cậu cảm thấy dù nói gì cũng sẽ khiến Yun đau lòng
hơn thôi.
_Không cần đâu chị, em có việc phải đi ngay ạ, chào anh chị.- Yun
nói nhanh rồi quay bước chạy ra cổng, giọt nước mắt ấm nóng vừa
tràn khỏi bờ mi, nó không muốn anh nhìn thấy, bây giờ thì thật sự
là nó mất hết tất cả rồi, một chút hy vọng còn không đủ để hình
thành niềm tin, đau quá, tim nó đang thắt lại, đau lắm….
Ánh mắt dõi theo bóng hình nó đến khi đi khuất, anh cũng đang đau
lắm em biết không, vì anh mà tất cả lại gặp nhau như thế này, xin
lỗi em, anh xin lỗi, chỉ xin em đừng khóc vì anh…Cậu muốn chạy theo
để nói cho nó hiểu ngày hôm nay cậu gọi nó đến để làm gì, muốn chạy
theo để ngăn những giọt nước mắt ấy đừng rơi, nhưng mà sự hiện diện
của Zan và lời hứa với mẹ cô bé đã giam chân cậu lại, anh thật tồi
phải không em !
_Anh không định đưa Zan vào nhà à ?!
_Ừ, em vào nghỉ ngơi đi rồi xuống dùng cơm, anh làm bữa tối rồi, để
anh ra đóng cửa.
Cậu lững thững bước, vốn dĩ chẳng bao giờ Kỳ Lâm biết đến khái niệm
khoá cổng, cậu chỉ muốn níu giữ một chút nơi Yun vừa đi qua, đi ra
phía cửa để có cơ hội trông về phía Yun một lần, tình yêu của cậu,
phải làm sao ???
_Nguyên Khang.- Kỳ Lâm nửa mừng nửa khó hiểu, sao cậu ấy lại có mặt
đúng lúc này, thôi thì…
_Cậu làm gì mà thểu não ghê thế ?!- Nguyên Khang ngước lên nhìn,
quan tâm hỏi han.
_Zan về rồi, Yun vừa đến đây, em ấy vừa chạy đi, cậu đuổi theo giúp
tớ với, nhớ là đừng để Yun khóc.- Kỳ Lâm nói nhanh, có phần nhắn
nhủ.
Nguyên Khang nghe xong lập tức chạy đi, cậu không khó để nhận ra
Yun thích Kỳ Lâm hơn, lúc này chắc em đau lòng lắm phải không em
?!
Cậu đứng lặng nhìn Nguyên Khang, nhìn yêu thương xa tầm tay mà
chẳng thể làm gì để níu giữ, lẽ ra người chạy đi phải là cậu, mọi
chuyện chỉ có thể nói là đã được an bài.
Yun đưa tay lên miệng ngăn lại những tiếng nấc, chân nó vẫn cứ bước
đi những bước vô hồn, những giọt nước long lanh không ngừng tràn
khỏi bờ mi, hàng lệ đắng vẫn chưa tài nào khô được, con đường mờ
dần trong nước mắt, mặn đắng ngập tràn con tim, rát, buốt, tê tái.
Cố cắn chặt môi để nước mắt ngừng rơi mà không được, nước mắt rơi,
và máu cũng bắt đầu ứa ra.
Bước chân nặng nề hơn lúc nào hết, trời càng về đêm càng lạnh,
giương đêm giăng kín tâm hồn lạnh giá, nỗi đau cứ lấp đầy nỗi đau,
chiếc váy cũng chẳng đủ để giữ ấm, chân cứ đi chẳng biết đâu là lối
về.
Sao người anh yêu nhất thiết phải là em ?
Sao người em yêu nhất thiết phải là anh ?
Tại sao em cứ phải yêu ?
Chẳng phải đau thương ngần ấy đã đủ ?
Nó cứ nấc lên từng tiếng, nghẹn ngào, nỗi đau còn lớn hơn cả biển,
em sợ phải đau nhưng mà vẫn cứ yêu anh, để rồi lại đau lần nữa, em
không dám tin ai nhưng lại tin anh, để rồi niềm tin lạc mất, đi về
phía em sao chỉ có bóng tối và nỗi cô đơn giá buốt đến thế
này.
Nguyên Khang chạy tới, cuối cùng anh đã tìm thấy em, cậu nhìn bóng
Yun thẫn thờ mà lòng cũng đau biết mấy, cậu vòng tay ôm nó từ đằng
sau.
_Yun ngoan, đừng khóc một mình em nhé !
“ Đừng khóc một mình, mà hãy khóc trên vai anh”- Kỳ Lâm đã từng nói
với nó như thế, và giờ anh nhắc lại, tim như vừa có ai đó xiết
chặt, không thở được, nỗi đau không cất lời mà cứ nấp kĩ vào trong,
gào thét.
Nước mắt ướt vòng tay cậu, lạnh lắm, một cảm giác cô độc đau
đớn.
_Tại sao lại là em hả anh?- nó nghẹn ngào mà như hét lên, quá sức
chịu đựng thật rồi.
Cậu xoay vai nó lại, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe mà không biết phải nói
gì, nó có thể mạnh mẽ nhưng trước tình yêu tất cả cũng chỉ là tâm
hồn mong manh. Cậu xiết chặt vòng tay hơn, để nó còn cảm nhận được
một chút hơi ấm từ cậu.
_Đừng tự làm mình đau hơn nữa, em xứng đáng được nhiều hơn như
thế.
Nước mắt quyện cùng niềm tin, mong nhớ, yêu thương giờ đây chẳng
còn ý nghĩa gì cả. Trước mắt nó giờ chỉ còn lại một màu đen.
_Em hãy can đảm lên, đừng khóc nữa em, vẫn còn có anh ở bên em mà,
đừng nhìn lại những gì đã qua, mạnh mẽ lên, khi em mỏi mệt hãy tựa
vào vai anh, nhé, lau khô nước mắt và đứng lên !
Yun im lặng.
_Kỳ Lâm…cậu ấy đã nói anh đuổi theo em!
_Anh đừng nhắc nữa, em không đủ nghị lực để nghe nữa đâu.- Yun quay
quắt sang hướng khác, lấy tay bịt chặt tai lại.- Lời hứa, niềm tin,
mọi thứ đều tan nát rồi.
_Lời hứa… suy cho cùng… chỉ là sự đánh cược với niềm tin, niềm tin
không còn thì em đừng nghĩ đến bất kì lời hứa nào cả, bình tâm lại,
bước tiếp, cuộc sống không hồng không có nghĩa nó là màu đen, những
gì em thấy không có nghĩa nó là sự thật.
_Nhưng mà đó là sự thật, mọi thứ là giả dối…- phần sau nó nhỏ giọng
lại, vẫn là không muốn tin.
Nguyên Khang im lặng, nên nói gì để Yun không đau, đúng đó là sự
thật nhưng cậu tin tình cảm của Kỳ Lâm là chân thành, mà bây giờ
điều đó sẽ chỉ làm Yun thêm cay đắng mà thôi. Còn cả Bảo Kỳ, mọi
người đều bị cuốn vào một vòng xoáy, tất cả sẽ cùng bị tổn thương,
nhưng chẳng cách nào để thay đổi.
Kỳ Lâm đã báo cho Bảo Kỳ biết Zan trở về, điều Bảo Kỳ lo lắng đã
xảy ra, dù thật tâm cậu không muốn phải xa Zan chút nào cả, bốn năm
qua không khi nào cậu thôi nhớ về cô bé tinh nghịch ấy, nhưng mà
người Zan chọn lại là Kỳ Lâm. Cậu đau đớn nhưng cậu chấp nhận để
người cậu yêu được vui vẻ hạnh phúc.
Dù có hơi ích kỷ với Zan, nhưng cậu thà để Zan rời xa tất cả hơn là
gặp nhau để rồi ngang trái thế này, tình yêu không có lỗi nhưng nó
khiến con người làm lỗi với nhau…
Nỗi đau một lần nữa sẽ nhắc lại, chắc chắn sẽ đau hơn gấp ngàn
lần.
Chap 50
_Anh Bảo Kỳ…- Yun nghẹn ngào ôm chầm lấy anh trai tìm sự che chở,
nó bé bỏng trong vòng tay anh thể hiện một cách chân thật cảm xúc
ngổn ngang trong lòng mà đâu hay điều đó làm cậu day dứt và đau
đớn, trong tình yêu này ai cũng là kẻ đáng thương.
_Em gái ngoan, nín đi em nhé, hôm nào anh sẽ xử tội cậu ấy thay
em.- cậu đưa tay vuốt mái tóc vỗ về đứa em nhỏ.
Yun ngước lên nhìn cậu, đôi mắt đỏ hoe, long lanh nước muốn nói
rằng cậu đừng làm thế, đừng làm gì cả. Rồi nó cúi xuống, làm giọt
nước đọng trên mi rơi nhanh xuống sàn, nuốt đắng vào tim nó xoay
nhẹ gót bước lên phòng mình.
Cậu đứng đó nhìn theo, chẳng biết phải đau xót hay vui mừng, mừng
cho Zan hay đau cho Yun, hai người đều là những người cậu vô cùng
yêu thương, chẳng ai là quan trọng hơn ai cả, cậu cũng chẳng sướng
ích gì nhưng dặn lòng phải mạnh mẽ để còn làm chỗ dựa cho
Yun.
_Cậu không sao chứ, chúng ta phải cùng cố gắng vượt qua giai đoạn
này, chắc rồi sẽ ổn cả thôi.- Nguyên Khang đứng nhìn hai anh em Yun
từ nãy đến giờ mới lên tiếng, cậu vỗ vai Bảo Kỳ động viên.
_Ừ, tớ sớm biết sẽ có ngày này, nhưng cũng chẳng làm gì được.
_Đừng tự trách mình như thế, rõ ràng lỗi chẳng thuộc về ai trong
chúng ta, số phận định sẵn như thế, chúng ta cần vượt qua để trưởng
thành, lúc này Yun rất cần một người anh mạnh mẽ, cố lên nào
!
_Cậu vẫn còn tỉnh thế cơ à !
_Chẳng phải giờ tớ là trụ cột của mọi người sao chứ.- Nguyên Khang
bông đùa, cố gắng làm vui cậu bạn thân.
_Anh Lâm, anh chưa ngủ sao.- Zan đẩy cửa vào phòng nhìn thấy Kỳ Lâm
còn ngồi thừ ra trên giường.
_Không, anh chưa ngủ, lần sau có vào em nhớ gõ cửa giúp anh nhé !-
Kỳ Lâm có hơi không vui, cậu cần không gian yên tĩnh để suy nghĩ,
và vì căn phòng này cất giữ rất nhiều hình ảnh của Yun, không được
sự cho phép của cậu thì không bất kì ai được lấp đi hình ảnh
đó.
_Vâng, Zan biết rồi, sao anh cáu thế, việc gì phải câu nệ mấy
chuyện ấy, anh chưa ngủ hay mình cùng xem phim nha, hay là kể
chuyện lúc nhỏ, hồi đó vui anh nhỉ.- cô bé vui vẻ liến thoắng một
cách vô tư.
_Để hôm khác nhé Zan, hôm nay anh hơi mệt, Zan cũng về phòng nghỉ
sớm đi.
_Vậy thôi ạ, ngày tháng còn dài, hì hì, anh sớm muộn cũng là của
Zan mà, Zan ngủ đây, anh ngủ ngon.- cô bé vui vẻ ra đóng cửa rồi đi
về phía căn phòng cuối dãy, Kỳ Lâm đã phải thay khoá mới để có chỗ
ngủ cho cô bé.
Còn cậu một mình trong căn phòng vẫn còn in dấu giọng nói, nụ cười
ngọt ngào của Yun, những vòng tay ôm khiến cậu chìm trong hạnh
phúc, vì cớ gì mà anh phải khiến Yun đau thế này kia chứ, là anh
sai mà, anh nhớ em, nhớ nhiều lắm, rất rất nhiều nhưng biết làm sao
để nói cho em biết điều đó…
Cậu lặng im ngắm nhìn xung quanh, vì đâu mà hình ảnh Yun cứ đong
đầy rồi hiện hữu thường trực ở mọi ngóc ngách cậu nhìn thấy, cậu
nhớ lúc Yun bắt cậu hát cho mình nghe rồi nhẹ nhàng chìm vào giấc
ngủ, cậu nhớ Yun thút thít ôm lấy cậu khi gặp ác mộng, cậu nhớ Yun
cười, nhớ…cậu nhớ Yun đến phát điên lên được.
Trách nhiệm, hai từ ấy cũng đồng thời hiện về cùng hình ảnh của
Yun, cậu cần phải có trách nhiệm với lời hứa của mình, hơn nữa đó
là lời hứa với một người đã khuất, một người đã vì cậu mà ra đi mãi
mãi.
Năm 11 tuổi, ngày tang lễ của mẹ, nhìn chiếc quan tài lạnh lẽo cất
giữ mẹ bên trong, nhìn thấy môi cười của mẹ trong bức ảnh để trên
bàn thờ, nhìn thấy người cha đã chính tay giết mẹ mình, nhớ lại
những gì đã trải qua, Kỳ Lâm chịu một áp lực quá lớn, có quá nhiều
cảm xúc mà một cậu bé 11 tuổi vẫn chưa thể tường tận.
Cậu dồn nén mọi thứ vào bên trong, im lặng, tang lễ mẹ chỉ vỏn vẹn
vài người thân, hai người bạn thân của cậu, ba mẹ của Bảo Kỳ và
Nguyên Khang, Zan và mẹ cô bé- bác ấy là người bạn duy nhất của mẹ
cậu.
Bầu không khí nặng nề, lạnh lẽo, sự mất mát lớn lao làm cậu bùng
phát khi nghe ông Trịnh quan tâm đến mình.
_Con trai, ba xin lỗi, con đừng quá đau lòng!
_Con trai? Đừng đau lòng? Vậy tôi nên đau lòng khi ông chết, hay
tôi chết ? Đi đi, đi ngay, ông làm hoen ố giấc ngủ của mẹ tôi, đi,
còn nếu ông không đi, tôi sẽ đi.- cậu hét lên bằng tất cả phẩn uất
, chịu đựng, khinh bỉ bấy lâu rồi vụt chạy ra đường.
Mọi người nháo nhào chạy theo cậu.
Kettttttttttttttt…………..ầm……phịch.
Một chiếc ô tô đâm sầm vào mẹ Zan khi bà đẩy cậu ra khỏi nó, trong
tích tắc, máu loang đầy trên đường, Kỳ Lâm sa sầm, Zan khóc thét
lên khi thấy mẹ mình đầm đìa máu me.
_Mẹ ơi..mẹ ơi…máu nhiều quá mẹ ơi, mẹ, mẹ mở mắt ra cười với Zan đi
mà mẹ.- cô bé lay người mẹ khóc nấc lên, bà đã quá mệt, khi sắp
buông xuôi tất cả, tình mẫu tử thiêng liêng khiến bà gượng lại chút
sức lực cuối cùng.
_L..â..m…con.- bà thì thào, yếu ớt.
_Dạ, bác, bác ơi, bác đừng có làm sao mà, bác muốn nói gì với Kỳ
Lâm vậy ạ.- cậu bừng tỉnh, nhanh chóng chạy đến nắm chặt tay
bà.
_Bác ơi, Kỳ Lâm sẽ chăm sóc cho Zan mà, bác tỉnh dậy đi mà bác
ơi….- cậu gào lên, lay người bà dữ dội, sau đó bà được đưa vào viện
nhưng đã quá muộn.
Hai người phụ nữ đau khổ cùng dắt tay nhau đi về thiên đường, bỏ
lại dương gian hai đưa con thơ trên cuộc đời đầy chông gai, Zan vốn
đã mồ côi cha, giờ đây mất mẹ, cô bé chỉ còn cậu là điểm tựa cuối
cùng, chẳng khi nào cậu thôi nghĩ mẹ Zan chết là do mình, cậu đã
từng thề trước vong linh hai người mẹ sẽ bảo vệ cô bé suốt
đời.
Hai đứa trẻ đã nương nhau mà sống rồi lớn lên, Zan mong muốn là cô
dâu của cậu, điều đó cũng là một phần của lời hứa ngày xưa, Zan đã
đi Mỹ tham gia khoá đào tạo mỹ thuật- giải thưởng cho một cuộc thi
mà cô bé tham gia. Bẵng đi bốn năm cậu quên mất cái tên Zan, quên
mất trách nhiệm nặng nề của mình, để rồi yêu một người con gái tha
thiết, để rồi quá khứ chạm tương lai, sai lầm nối tiếp sai
lầm.
Anh yêu em và anh chưa từng có cơ hội nói với em điều ấy, ông trời
ngăn anh lại đúng lúc phải không em, ông không cho anh làm em đau
thêm nữa, vậy mà anh đã từng ước sẽ được ôm em trong tay mỗi ngày,
đúng là mơ tưởng, tình yêu của anh…chắc đến lúc phải dừng lại
rồi…
Nhưng mà có lẽ Kỳ Lâm đã lầm, vì yêu thương theo một cách nào đó ta
chẳng thể nào dừng lại được, dù rằng ta có yêu thương một người
khác thì tình yêu mà ta đã từng trao vẫn còn đó, nguyên vẹn với
thời gian.
Màn đêm huyễn hoặc vây lấy Yun, nó chốt chặt cửa phòng, tắt đèn,
thu mình trong một góc, con tim vẫn thổn thức những nhịp xót
xa.
Con tim anh vụn vỡ, một mảnh vỡ nào đó cứa sâu tim em…đau…rỉ
máu…
Dặn lòng đừng khóc mà sao nước mắt cứ tuôn, giá mà anh và em là hai
đường thẳng song song, như thế có nghĩa chúng ta không cùng một con
đường, nhưng tại sao cứ phải cùng một lối đi mà để em luôn dõi theo
bước chân anh như thế ?!
Em đau lắm, anh biết không !
Tại sao trong tình yêu em luôn là người bị bỏ lại, em đã làm gì
sai, từng tiếng nấc giam giữ nơi cổ họng, nghẹn đắng, tim đau và cơ
thể cứ run lên nhức nhối, nó bất lực, chẳng còn cách nào để vực dậy
bản thân, làm sao để đứng lên và bước tiếp.
Bờ vai ai để em dựa vào mà khóc, vòng tay ai sẽ ôm lấy em khi cô
đơn ?
Đêm nay, lại một đêm thức trắng…
Chap 51
Một ngày mới, ngày mà các thiên thần không sống ở thiên đường,
trong Angel’s room hiện giờ là bầu không khí nặng nề đặc quánh đội
lốt vui vẻ trên những gương mặt luôn cố gắng gượng cười, nụ cười
thật nhất là của Zan, cô bé hoạt náo từ khi vừa bước chân
vào.
Nhưng…sự có mặt của cô bé bên cạnh Kỳ Lâm khiến cả cậu, Bảo Kỳ và
Yun đều cảm thấy không thoải mái, họ mắc kẹt trong sự thân thuộc
của Zan và cô bé ngây ngô vẫn chưa thật sự hiểu ra mọi
chuyện.
_Anh Kỳ, anh nói hai bác cho Zan vào học cùng với, ở Mỹ Zan đang
học lớp 11 đó, tại nhớ anh Kỳ Lâm quá nên học xong khoá đào tạo Zan
về luôn, nhé anh !- khoác lấy tay Kỳ Lâm, cô bé vô tư nũng nịu như
hồi bé, gọi tên cậu thân mật làm cậu thoáng sững sờ, cảm giác thân
thương vồ lấy tâm trí đang túng quẫn.
_Ừ…Zan cứ nộp hồ sơ thôi.- cậu trả lời có chút ấp úng, dù sao Zan
cũng là người con gái cậu yêu, dù có bị cô ấy làm tổn thương đến
thế nào cậu cũng chẳng thể tỏ ra lãnh cảm.
Cô bé thích thú cười tươi, nụ cười xiết lấy nỗi nhớ mong bốn năm
qua vẫn không thôi âm ỉ lòng cậu, nụ cười mà cậu biết Zan chẳng bao
giờ dành cho cậu. Vậy nhưng vẫn vui, con người ta khi yêu trở thành
một kẻ đần luôn để cảm xúc lấn át.
Yun, Nguyên Khang và Kỳ Lâm chẳng hề nói một lời. xong câu trả lời
Bảo Kỳ cũng im lặng, mỗi người để tâm tư ở một nơi khác nhau, không
gian tĩnh lặng càng tạo điều kiện cho Zan suy nghĩ linh hoạt, cô bé
quay phắt sang Kỳ Lâm làm cậu giật mình thu ngay ánh mắt đang dõi
theo Yun lại.
_Anh này, 18 tuổi Zan mới đủ tuổi kết hôn, hay là mình đính hôn
trước đi. Zan phải cầm chân anh trước khi bị những cô gái khác cướp
mất, chưa gì các anh đã là Angels rồi cơ, phải tranh thủ mới được.-
cô bé ra chiều suy nghĩ, giọng nửa đùa nửa thật.
Yun nghe mà bừng tỉnh, nó chẳng hề biết gì đến lời hứa của Kỳ Lâm,
một thoáng sững sờ, gương mặt vẫn bình thản, không một gợn cảm xúc,
Yun giỏi kháng cự cảm xúc ngày xưa đang trở về.
Kỳ Lâm hoảng hốt, cậu không muốn Yun biết chuyện này, nhìn nó dò
xét, cậu thở hắt ra “ còn trông mong gì nữa mà dấu diếm “, cậu cần
phải dập tắt mọi hy vọng vê Yun, quay sang Zan.
_Sao em lại nói chuyện này ở đây ?- hơi nhíu mày, cậu nói.
_Mọi người đều là người nhà cả mà, nói ra để mọi người còn tính
toán hộ em, phải không anh Khang ?
Bất ngờ bị nhắc đến tên Nguyên Khang quay sang cô bé ngớ người, lần
thứ hai cô bé lại cắt ánh nhìn về phía Yun.
_Em nói gì, nói lại được không?
_Xì, anh lơ đễnh quá nhé, Zan nói là Zan bắt bí anh Lâm ở đây để
các anh còn tính toán giúp Zan chuyện cưới hỏi ấy thôi mà.
Một phút, mọi người rơi vào im lặng sau câu nói tưởng chừng quá
bình thường của cô bé.
_À, phải rồi.- cậu trả lời xuề xoà, ánh mắt thi thoảng lại nhìn
biểu hiện của Yun.
Vậy là tất cả đều đã nói ít nhất một câu, trừ Yun, nó lờ đi mọi
chuyện xung quanh, một đêm thức trắng đã vực dậy vỏ bọc hoàn hảo
ngày nào.
Zan bất ngờ chạy đến quàng tay Yun thân thiện.
_Yun ! Ngày cưới của chị và anh Kỳ Lâm em là phù dâu cho chị nhé,
xinh thế này cơ mà, bọn mình phải về phe nhau không thì bị mấy ông
anh này ăn hiếp đó.
Bị bất ngờ trước hành động của Zan, Kỳ Lâm nhìn Yun ái ngại, anh
vốn dĩ không muốn làm tổn thương em kia mà. Nguyên Khang và Bảo Kỳ
cũng nín thở nhìn xem Yun phản ứng thế nào.
Trái lại với lo lắng của mọi người, nó mỉm cười hoà nhã với Zan rồi
gật đầu chấp thuận.
Sững sờ, họ đều không ngờ Yun có thể bình thản như thế, nó thật sự
khiến mọi người phải ngạc nhiên.
Nó và anh cùng ở đây, ánh mắt giao nhau mà đôi tim chẳng còn chung
một nhịp đập, lỡ làng, mọi thứ từ khi bắt đầu đã là một sai lầm,
lại thêm một dấu vết không xoá được.
Cảm nhận được sự ngột ngạt ngày càng chiếm lĩnh bầu không khí nơi
đây và sức chịu đựng của mình còn hạn hẹp, Yun mỉm cười rồi nói đi
ra ngoài có việc.
Bước chân gấp gáp khiến Yun lướt qua mà không hề nhận ra sự tồn tại
của con người đang lén lút nghe trộm. Hạ Băng nửa tình cờ nửa chủ ý
nghe hết câu chuyện vừa rồi, nhỏ hiểu được việc này sẽ khiến Nguyên
Khang gần Yun hơn, và điều đó nhỏ không chấp nhận.
Khi Yun và Kỳ Lâm có tình cảm với nhau Nguyên Khang vẫn một mực ở
bên cạnh nó thì giờ đây còn điều gì cản bước chân cậu, Hạ Băng cười
nửa miệng rồi nhìn về phía con tốt tương lai của mình trong căn
phòng, sẽ có một màn kịch hay.
Nếu như Hạ Băng đứng ở bên phải cánh cửa thì Hoàng Quân cũng đang ở
bên phải nó, hai con người cùng vô tình và cố ý nghe được ẩn khuất
của họ, và ai cũng chuẩn bị cho mình một kế hoạch. Vẻ như vòng xoáy
sắp trở thành con lốc lớn hay có thể là một cơn bão.
Hoàng Quân lập tức đuổi theo Yun.
_Có phải giờ em muốn khóc.- cậu lên tiếng khi chỉ còn cách nó bước
chân.
Nó im lặng và vẫn bước tiếp, chẳng màn đến cái giọng nói kia.
_Em vẫn định lờ anh mãi sao?- cậu cố gắng với theo lần nữa.
Vẫn một lần nữa không hồi đáp, cậu khó chịu chạy lên trước mặt nó,
gặng hỏi.
_Có phải em sẽ lờ anh suốt đời như thế không?
_Nếu không thế thì em làm gì, quay về để anh tiếp tục hy sinh bảo
vệ mạng sống cho em à.- nó nói có chút gì đó khinh khỉnh, nó vẫn
tôn trọng cậu đấy thôi nhưng cậu không hài lòng thì đành
chịu.
_Em…- cậu chẳng biết phải trả lời ra sao.
_Em? Làm sao? Em vẫn ổn, rất ổn, và nếu có muốn khóc em cũng sẽ
chẳng khóc trên bờ vai người đã từ bỏ em, không bao giờ.- Yun nói
chắc nịch và bỏ đi.
Tức giận từ Kỳ Lâm được trút sang cả cậu, nhưng mà hoàn toàn đúng,
chẳng ai lại đi dựa dẫm người làm tổn thương mình.
Cậu cúi đầu buồn bã…nhưng mà…nếu điều đó chỉ làm cậu suy nghĩ thì
nó đã đánh gục tư tưởng của Kỳ Lâm, cậu cũng kiếm cớ ra khỏi phòng
đuổi theo Yun, câu nói đó dường như là dành cho cậu, phải, em sẽ
chẳng bao giờ khóc trên vai anh, cậu đau lòng khôn xiết.
Nhưng đâu đó trong tâm vẫn mừng rỡ, vì không khóc trên vai anh em
sẽ khóc trên vai một người khác tốt hơn anh, như vậy là đủ, cậu
quay bước, mệt nhoài, một ngày tắt nắng, có lẽ bão sắp về.
Yun cảm thấy cần một ai đó lúc này, chân vẫn cứ bước, tâm trí bay
đâu mất rồi, đến khi chợt tỉnh thì nó nhận ra mình đang ở tầng
thượng, cảnh lâu chưa đến, người lâu chưa gặp, gió vẫn cứ thổi mạnh
nơi đây, và trên chiếc ghế Khắc Minh vẫn nằm nhắm nghiền mắt hướng
lên trời.
Một cử động nhỏ cậu còn nghe thấy huống hồ tiếng bước chân nặng
trịch của người con gái ấy, ngoài cô ấy ra còn ai cả gan dám lên
đây, nhưng tại sao cô ấy lại đến, và tại sao không nói gì.
Khắc Minh vô cùng thắc mắc nhưng lại không dám mở mắt ra, cậu sợ
cảm giác tội lỗi khi nhìn thấy dáng vẻ thiên thần kia, cậu sợ đôi
mắt đen láy ấy nhìn cậu.
Đứng nhìn hồi lâu về phía Khắc Minh, nó quay đi xuống cầu thang, dù
chẳng nói gì được với cậu nhưng nó thấy lòng nhẹ nhõm hơn một tí, ở
đó vẫn còn có một người đại cô đơn, nỗi đau mà nó đáng phải chịu đã
là gì.
Tự bào chữa, tự tìm lí lẽ để an ủi bản thân nó vẫn cứ bước đi về
phía trước và dường như không có ý định dừng lại.
Khi nghe thấy tiếng bước chân nó quay đi cậu mới mở mắt ngồi dậy,
chỉ có thể nhìn bóng dáng cô đơn của cô ấy khuất đi, cậu lại tự
trách “giá mà” cậu dám hỏi cô ấy một câu, có lẽ bây giờ cô ấy có
chuyện gì đó muốn nói, nếu không đã không đến đây để thấy kẻ đáng
chết như cậu.
Cuộc đời vẫn thế, thời gian vẫn trôi và con người vẫn không thôi ao
ước “ giá mà “….
Nhưng để đến lúc ao ước có phải là quá muộn.
Chap 52
Ngoại ô nước Pháp, một vùng đất đẹp đẽ, thơ mộng và bình yên. Một
ngày nắng nhẹ, gió đủ lớn để thổi bay những phiền muộn trong lòng.
Hà Vân đẩy chiếc xe lăn đưa phu nhân chủ tịch đi dạo.
Cô bé chỉ có thể gọi là đáng yêu chứ không xinh, gia đình nợ tập
đoàn The Best một khoảng lớn nên cô bé mới phải rời xa gia đình mà
sang tận đây để chăm sóc phu nhân trả nợ. Bù lại cô bé được theo
học trường ở Pháp, âu cũng là may mắn cho con nợ như cô.
Nhưng mà Lý Phong nào có dễ dãi với con nợ của mình như thế, điều
lão ta cần là trí tuệ và sức lao động của cô mấy mươi năm sau này
cho tập đoàn hùng mạnh của mình kia, như thế chẳng lời hơn gấp bội
sao chứ.
Hà Vân tinh khôi như mây trời, cô bé thật sự tốt bụng, chỉ gặp Khắc
Minh duy nhất một lần mà cô bé bị cái dáng vẻ đơn độc kia cám dỗ để
trở nên liều lĩnh. Vậy nên cô mới gọi cho cậu. Sự giúp đỡ có lẽ cả
đời cậu mang ơn. Nhìn lên đồng hồ trên tay mình, cô bé bấm số gọi
cho Khắc Minh.
_Chào cô !- ngay sau hồi chuông thứ hai, cậu bắt máy.
_Hôm nay em đưa phu nhân đi dạo, anh có muốn nói chuyện với bà
không ?!- cô bé vui vẻ, hiền hoà.
_Cảm ơn cô nhiều ! – cô bé là người con gái thứ hai trong đời cậu
cảm ơn.
Hà Vân đưa điện thoại kề tai mẹ Khắc Minh.
_Mẹ !- Tiếng gọi ngỡ đã chẳng còn có thể cất lên vụt tan khỏi vòm
họng, cậu ngỡ ngàng trong niềm vui sướng, hạnh phúc. Cuối cùng cậu
cũng đợi được đến ngày lại được gọi mẹ.
Về phần bà, kể từ khi bị cú sốc tâm lí đó bà chẳng hề mở miệng nửa
lời, gương mặt vô hồn chẳng cảm xúc, các dây thần kinh cảm giác
dường như cũng tê liệt, và bây giờ, khi nghe đứa con trai yêu
thương nhất gọi mình bà cũng chẳng hề có gì thay đổi, chỉ có trong
đôi mắt buồn, một cái gì đó long lanh… như là nước.
_Khắc Minh có lỗi với mẹ nhiều mẹ ạ, con xin lỗi, mẹ đợi con, đợi
con thêm chút nữa thôi, con sẽ đến gặp mẹ, chúng ta sẽ sống cùng
nhau, mẹ sẽ không phải khổ nữa đâu.- cậu dịu dàng nói chuyện với mẹ
như ngày còn nhỏ, ý chí cũng trở nên mãnh liệt vô cùng.
Tích tắc, đôi mắt bà sáng lên rồi bình thường trở lại, có lẽ tận
sâu trong tiềm thức bà còn biết rõ những gì đang diễn ra, bà còn
nhớ đứa con trai của bà nhiều lắm.
_Cảm ơn cô, hãy giúp tôi chăm sóc bà thêm một thời gian nữa.
_Anh yên tâm đi ạ, đó cũng là việc của em mà!
Cuộc nói chuyện điện thoại của hai người luôn chỉ xoay quay tình
hình sức khoẻ của phu nhân, nhưng một sự liên kết vô hình nào đó
khiến hai người gần nhau hơn, và tin tưởng nhau hơn.
Khắc Minh tắt điện thoại, kéo rèm cửa sổ nhìn xuống đường, trời
đang mưa, rất lớn, gió dập mạnh từng hàng cây, rũ rượi. Nhìn mưa,
cậu nhớ có lần nó đã nói với cậu nó yêu mưa. Một lần nữa cậu mỉm
cười “ chắc giờ này đang tắm mưa “, rồi cậu ngẩn người nhìn mưa
thêm chút, chút nữa…
Sân trường giờ còn mỗi nhóm 5 người của Kỳ Lâm, Yun, Nguyên Khang,
Zan và Bảo Kỳ. Zan có ý định mọi người sẽ cùng nhau la cà sau giờ
học, tất nhiên là tất cả chẳng ai từ chối nhưng bầu không khí ngột
ngạt từ sáng vẫn chưa có dấu hiệu khá lên.
Vừa lên xe thì trời đổ mưa, những hạt mưa cứ không ngừng bắn vào
cánh cửa bên cạnh làm nó cảm thấy quyến luyến, nhìn ra đường qua ô
cửa cứ mờ dần nó vội khều lưng Nguyên Khang.
_Anh, cho Yun xuống đi, mọi người cứ đi chơi vui vẻ nhé, em xin
lỗi, hôm khác chúng ta lại đi chung ! – nói xong nó đẩy cửa bước
xuống đường, làn nước mát lạnh tràn xuống cơ thể làm nó vô cùng
sảng khoái, mà cũng buồn vô tận…nó nhanh chân rẽ sang con đường
khác để mọi người không nhìn theo.
Ba ánh mắt yêu thương nhìn theo bóng dáng nó, mọi người cũng rời đi
sau đó. Họ thừa biết dù có ngăn cản thì việc Yun đến với mưa cũng
là điều hiển nhiên. Họ dừng lại tại một quán ăn sau vài phút, ra
khỏi cửa xe mà Kỳ Lâm vẫn cứ quanh quẩn nghĩ về Yun.
Mấy lần Yun tắm mưa sau đó luôn bị bệnh, vậy mà vẫn cứng đầu, có
điều cậu hiểu, chỉ khi thật sự mệt mỏi Yun mới đi dầm mưa. Nghĩ tới
nghĩ lui, cậu vẫn lo lắng cho Yun không thể tả.
_Mọi người vào trong đi, tớ đi đây một lát.- nói xong cậu quay
nhanh ra khỏi quán.
_Anh…mưa mà, anh lại đi đâu vậy.- Zan khó chịu gọi với theo.
_À…không sao đâu, cậu ấy đi chút về thôi.- Nguyên Khang thừa hiểu
Kỳ Lâm chạy đi đâu, cậu chỉ mong Kỳ Lâm có thể làm Yun vơi đi chút
đau khổ.
Cơn mưa tầm tã, rơi như trút nước, mọi người ai nấy nhanh chóng về
nhà hay tìm chỗ trú mưa, riêng chỉ mình Yun chầm chậm bước trên con
đường trắng xoá nước, mưa hôm nay sao mặn quá, mưa làm mắt Yun
cay.
Cảnh vật trước mắt cứ nhoè dần cùng nỗi cô đơn, thi thoảng nó
khoanh tay lại xoa xoa cho đỡ lạnh, nhớ lắm lần đầu tiên cùng anh
tắm mưa, nhớ hơi ấm trên bờ vai anh khi anh cõng nó ngủ, nhịp chân
chậm của anh cứ tràn về trong tiềm thức, rõ nét đến nỗi nó nhìn
thấy trước mắt anh đang cõng nó.
Buồn, rơi nước mắt, nó cũng chẳng thể ngờ rằng mình yêu anh nhiều
như thế, cảm giác này còn đau đớn gấp mấy lần trước đây, ở cạnh
nhau chẳng lâu mà sao kỉ niệm quá nhiều, chắc phải cố gắng nhiều
lắm mới có thể vượt qua, mà cũng chẳng biết là có thể không
nữa.
Đột nhiên nó cảm thấy có cái gì đó vừa chạm vào da rồi thấy ấm hơn
hẳn, nó nhìn lại thì nhận ra chiếc áo khoác của Kỳ Lâm lúc nãy, cậu
đang đứng ngay bên cạnh. Nó cúi mặt xuống, nhắm mắt lại cho nước
mắt tràn ra ngoài rồi mới nhìn lên cậu.
_Anh ở đây làm gì ?!
_Anh thấy lo…cho em…- cậu ngập ngừng như người có tội.
_Em không sao !- nó nói rồi quay sang hướng khác, ánh mắt đượm
buồn.
_Anh…xin lỗi…thật tình anh không muốn mọi chuyện xảy ra như thế
này, em….
_Em hiểu, anh không phải lo, anh hãy chăm sóc cho chị Zan cẩn thận
vào, chị ấy rất cần anh bên cạnh.- Yun ngắt lời cậu, tâm trạng hụt
hẫng vô cùng, cậu đã chẳng còn ngăn nó nói “ không sao “ như ngày
trước.
_Ừ…- cậu trả lòi buồn, nó còn chưa nghe được vế sau của câu nói,
cậu đã định bảo là “ em đừng cứ nói không sao nữa ”, nhưng mà có lẽ
dừng lại thì tốt hơn, mấy hôm nay cậu cứ luôn cẩn trọng trong lời
nói, và mỗi lần ấy cậu đều nghĩ đến “ làm sao để Yun không buồn
“
_Có lẽ anh sẽ không giữ lời đã hứa với em được…nhưng anh tin Nguyên
Khang có thể làm điều đó tốt hơn anh.- cậu đưa tay định chạm vào
vai để xoay nó lại nhưng lại thôi.
_Hezz- nó thở mạnh ra, mỉm cười- anh đừng lo lắng như thế, anh chỉ
cần sống tốt vào là được, còn giờ thì anh về đi, trả lại không gian
yên tĩnh cho Yun.- nó cố vui vẻ, đưa tay đẩy cậu đi.
Kỳ Lâm chần chừ một chút rồi cũng đi, cả hai cùng cố nén tiếng thở
dài, hai người quay lưng đối nhau, đi về hai hướng khác nhau, nhưng
mà mấy ai biết được rằng trong lòng họ vẫn mãi nghĩ về nhau.
Em sẽ học cách chịu đựng những nỗi đau, trăn trở một mình em. Em sẽ
học cách bước đi một mình trên đôi chân của chính em để không cần
điểm tựa là anh nữa. Em sẽ lấy khoảng thời gian ngắn ngủi được bên
cạnh anh làm động lực đứng lên…và… em…sẽ cố….
Mấy đêm rồi, họ- những con người vướng mắc trong cái gọi là Tình
Yêu vẫn trằn trọc không cách nào chợp mắt.
Canteen trường một buổi sáng.
Hạ Băng đưa tay chỉnh lại chiếc nơ xinh trên đầu rồi nở nụ cười
ranh mãnh, nhỏ bước tới gần Zan. Cô bé đang loay hoay chọn thức ăn
cho bữa sáng của Kỳ Lâm và mọi người.
_Chào bạn cùng lớp, cậu có cần biết một số thông tin đặc biệt gì về
Kỳ Lâm không, mình có thể giúp, tớ thấy cậu dường như là một phần
trong họ và cậu để ý Kỳ Lâm nhỉ.- Hạ Băng đứng cạnh bên, lấy một
chiếc khay rồi cũng ra điệu đang chọn lựa. Nhỏ nói bằng giọng dịu
dàng và vô cùng thân thiện.
_Hi, chào Hạ Băng, còn vấn đề đó mình tin mình biết nhiều về Kỳ Lâm
hơn cậu tưởng đấy.- cô bé cũng vui vẻ trả lời một cách tự tin với
người bạn mới quen.
_Thật sao, kể cả trong thời gian cậu không ở đây à ?!- Hạ Băng giả
ngơ.
_À…- Zan ngập ngừng…vẻ tự tin vừa rồi cũng biếng mất, cô bạn kia
nói đúng, bốn năm qua nó chẳng mấy khi liên lạc về cho cậu.
_Nếu cậu biết rồi thì thôi vậy, chắc mình lo hơi thừa.- bắt được
biểu cảm trên mặt Zan, nhỏ tiếp tục.
_Thế cậu nói xem…cậu biết được những gì…các anh ấy giờ nổi tiếng
quá rồi nhỉ.- Zan bình tĩnh lại, cô bé dò hỏi nhưng tỏ ra không
quan tâm, tiếp tục lấy thức ăn bỏ vào khay. Và biểu hiện vụng về đó
chẳng thể qua được mắt Hạ Băng.
_Ừm…mình biết khá nhiều…bắt đầu từ gì nhỉ, à, cô bé Bảo Ngọc, công
chúa của RoYal, có vẻ như ảnh hưởng không nhỏ đến Kỳ Lâm đâu đấy.-
nhỏ cười hiền và ẩn sau nụ cười đó là cái cười đắc thắng khi nhỏ
thấy Zan suy tư.
“ Yun sao ? “- Zan ngẩn người, ánh mắt anh ngày hôm đó, rồi cả việc
anh bỏ đi sau Yun một lúc…đúng là đáng để suy nghĩ, à, còn cả hôm
mình mới về.- cô bé suy ngẫm lại và bắt đầu rối lên.
Nhận ra được sắc thái trên mặt Zan, nhỏ biết mình đã hoàn thành mục
tiêu, vờ nhìn đồng hồ, nhỏ quay sang Zan thân mật.
_Thôi chào cậu nhé, tí nữa bọn mình vào lớp rồi nói chuyện tiếp,
hẹn gặp lại cậu.
_Chào cậu.- Zan cũng vờ tươi cười.
“ Đúng là ngây thơ, mà ông trời quả không phụ lòng người, còn để
mình và nhỏ đó học cùng lớp, phen này Nguyên Khang chỉ còn cách về
bên mình”- Hạ Băng ngẫm nghĩ rồi cười thâm hiểm.
Zan ngừng tay, cô bé nhìn theo Hạ Băng.
Hoàng Quân đứng cạnh và nghe rõ mọi chuyện, bằng thái độ cẩn trọng,
cậu nhận ra được hàm ý không tốt trong lời nói của cô bạn cùng
trường đỏng đảnh ấy, sao lại có thể thay đổi bất thường như vậy
được.
Chap 53
Zan nhanh chóng về Angel’s room, cô bé chọn cách im lặng để nhìn
nhận vấn đề, nhất định phải tìm hiểu cho rõ việc gì đang diễn ra
thời gian cô bé vắng mặt.
Sau hơn bốn tiếng đồng hồ lang thang trong cơn mưa tầm tã, quả thật
là hôm nay Yun bị bệnh, nó sụt sịt mũi từ sáng đến giờ, Kỳ Lâm nhìn
thấy mà nhói lòng, cậu đang tiến đến định đưa cho Yun chiếc khăn
thì Zan vào. Đành ngậm ngùi rụt tay lại để Yun nhận lấy khăn từ
Nguyên Khang.
Đã dặn lòng đừng tỏ ra quan tâm hay để ý tới Yun mà sao cậu không
làm được, bất kì hành động nhỏ nhặt nào của Yun cậu cũng để mắt
tới. Nhưng mà cậu hiểu, nếu càng tỏ ra như vậy càng khiến Yun đau
khổ nhiều hơn và có thể cả Zan cũng đau khổ. Đầu óc của một thằng
con trai có trách nhiệm vẫn còn có thể kháng cự trái tim luôn muốn
thể hiện yêu thương của cậu đôi chút.
Zan nhìn thấy Yun được Nguyên Khang săn sóc cũng nhẹ nhõm đôi phần,
cô bé như thường lệ tiến lại ngồi gần Kỳ Lâm và hoạt náo căn phòng.
Và lại một lần nữa khiến thiên đường hoá thành trần gian với những
cảm xúc được che đậy.
Một hồi lâu sau đó, cô bé quay sang Yun hồ hởi.
_Yun! Hay là em với chị ra canteen đi, ra đó lấy sữa nóng uống cho
khoẻ, sẵn dẫn chị đi dạo trường với, đi cùng mấy ông anh này chán
lắm, đi em. - thấy Yun có vẻ đồng ý, Zan kéo tay Yun đi, luôn miệng
huyên thuyên trên trời dưới đất.
Giờ này trong gian phòng chỉ còn lại ba người, Bảo Kỳ nhìn sắc mặt
hai người bạn thân của mình một lúc rồi lên tiếng.
_Tớ đi đây một chút, hai cậu giải quyết với nhau đi.- hơn ai hết
cậu hiểu rõ mức độ rắc rối trong chuyện tình cảm này, cứ để họ có
quyết định cho riêng mình.
Bảo Kỳ đi khỏi, căn phòng bỗng chìm trong im lặng, Kỳ Lâm mắt vẫn
dán chặt vào những hạt nắng ngoài sân, cậu nhớ những ngày mưa bên
Yun, nhớ kinh khủng, luyến tiếc cách mấy thì có lẽ cũng đã đến lúc
trao tay người con gái cậu yêu thương nhất cho một người có thể đối
xử tốt với cô ấy hơn cậu.
_Nguyên Khang, tớ nhờ cậu một việc.- cắt nhanh ánh nhìn day dứt, Kỳ
Lâm quay sang Nguyên Khang nói bằng thái độ cương quyết.
_Có phải là về Yun !?- Nguyên Khang nhìn Kỳ Lâm thấu hiểu.
_Ừ- nghe nhắc về Yun, đôi mắt cậu có hơi trùng lại, đứng cạnh
Nguyên Khang, cậu đặt tay lên vai như gửi gắm- Tớ hiểu tình cảm mà
cậu dành cho Yun, có lẽ ở bên cạnh cậu cô ấy sẽ hạnh phúc.
_Cậu có thật sự mong muốn như thế không ? Kết thúc như thế này cho
cậu và Yun.- cậu nhìn xoáy vào Kỳ Lâm và mong Kỳ Lâm trả lời thật
lòng.
_Tớ có thể làm gì khác, Yun sẽ chỉ đau khổ hơn thôi!- giọng cậu nhỏ
lại, đượm buồn, thoáng đâu đó là một tiếng thở dài rất khẽ.
_Tớ nên nói cậu ngốc hay là vì cậu ngốc thật, Yun sẽ hạnh phúc thế
nào được khi mà đang đau khổ như thế vì cậu chứ ! Cô ấy nghĩ là cậu
lừa dối đấy, sao không giải thích rõ ràng.- Nguyên Khang gằng
giọng, lần đầu tiên cậu tỏ thái độ này với Kỳ Lâm.
_Giải thích thì giúp ích được gì không ? Cứ để Yun hiểu như thế
càng tốt, cô ấy sẽ càng quên tớ đi nhanh hơn, mà cậu cũng đừng nói
gì cả, chỉ cần yêu thương Yun thật nhiều vào, yêu giúp luôn cả phần
của tớ !- Kỳ Lâm mỉm cười khích lệ Nguyên Khang, nụ cười đẹp mà sao
thấy chua chát quá.
_Zan!!!!!!- tiếng gọi của Bảo Kỳ vang lên ngoài cửa làm cả hai giật
bắn, ra cửa họ đã thấy Zan nước mắt đầm đìa chạy đi. Ngay lập tức
Kỳ Lâm đuổi theo.
Tình hình là Zan đang cùng Yun ra canteen thì cô bé sực nhớ là mình
bỏ quên điện thoại trên bàn, lúc quay lại cô bé đã nghe được toàn
bộ sự việc, điều Hạ Băng nói hoàn toàn đúng, vậy mà mọi người chẳng
hề nói với cô một lời, Zan cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương
nặng nề.
Kỳ Lâm đưa tay bắt lấy tay Zan để kéo cô bé dừng lại.
_Em đã nghe thấy sao ?
_Vậy anh còn định giấu Zan đến bao giờ chứ !?- gương mặt xinh xắn
giàn giụa nước, cô bé đáp lời trong bực tức.
_Anh không phải giấu em, anh chỉ sợ làm em tổn thương thôi, xin lỗi
!- cậu ra sức khuyên giải, dỗ dành.
_Vậy nếu bây giờ Zan biết thì Zan bình thường à!- nhìn sang Bảo Kỳ
vẫn còn đang im lặng- Anh chở Zan đi đâu đó hóng gió đi anh
Kỳ.
_Zan ! Anh xin lỗi mà, anh thực sự không cố tình muốn giấu
em.
Zan mặc, cô bé thong dong bước ra ngoài cổng.
_Đừng lo, để tớ khuyên cô ấy.- Bảo Kỳ nhìn Kỳ Lâm khích lệ.
_Giúp tớ nhé.
Bảo Kỳ tức tốc đi lấy xe, Kỳ Lâm đứng lại một mình, cậu hoàn toàn
thất bại, cuối cùng thì cả hai người họ đều đau khổ, cậu chẳng phải
là tội tệ quá sao chứ, người mình yêu hay người yêu mình cậu đều
chẳng biết cách quý trọng để rồi cùng làm họ tổn thương, chẳng sai
khi bảo cậu là một thằng tồi.
Giữa lúc rối rắm của mọi người, khuất sau một cái trụ tường Hạ Băng
nhếch môi cười khẩy.
_Hơi muộn đấy, nhưng đến lúc kéo màn lên rồi!
Bờ sông, gió bốc hơi nước lên rồi mang đi khắp nơi tạo thành một
không gian khoáng đãng. Bên cạnh một gốc cây cao, Zan ngồi thút
thít cùng Bảo Kỳ.
Nhìn từng hàng nước cứ lăn dài trên má cô bé mà cậu không khỏi
chạnh lòng, chạnh lòng vì cô ấy buồn bã và tổn thương, chạnh lòng
vì tự hỏi đã bao giờ có một giọt nước rơi ra từ khoé mắt ấy là cho
cậu. Đưa tay chạm nhẹ vào đôi gò má, cậu gạt đi những giọt trong
veo rồi nhỏ giọng nói.
_Em đừng buồn nữa, Kỳ Lâm không phải cố ý muốn giấu em đâu!
_Anh cũng biết việc này đúng chứ !
Cậu khẽ gật, cúi mặt buồn bã, tự dưng Zan chồm tới ôm lấy cậu, cô
bé lại khóc to hơn và mượn bờ vai cậu dựa vào. Dù rất buồn, rất mệt
mỏi nhưng cậu luôn sẵn lòng chìa vai cho Zan, người con gái mà cậu
yêu và hy sinh rất nhiều.
_Zan ghét anh, ghét anh Lâm, anh Khang, tại sao lại giấu Zan chứ,
Zan không đáng để được biết chuyện hệ trọng như vậy sao, Zan không
thích bị mọi người lừa như thế đâu.- cô bé nũng nịu rồi giật phắt
dậy- Mà không, Zan lại càng phải đẩy nhanh việc làm lễ đính hôn với
anh Kỳ Lâm mới được, anh ấy là của Zan, anh ấy đã hứa là sẽ ở bên
Zan.- trong lời nói của cô bé có một chút gì đó hoang mang, kỳ
vọng
_Em chắc với quyết định này chứ !- cậu lo lắng hỏi, đó là vì cậu lo
cho hạnh phúc của Zan chứ chẳng phải vì mong muốn cho mình một cơ
hội, cậu từ bỏ cái ao ước ấy tự lâu rồi.
_Chắc chắn, em đợi điều này trở thành sự thật lâu lắm rồi cơ !- mắt
cô bé long lanh khi nói về việc được Kỳ Lâm chở che suốt đời.
_Có tình yêu chứ ?
Câu hỏi của Bảo Kỳ làm Zan ngập ngừng một lúc, cô bé chẳng nghĩ
nhiều, hạnh phúc về ngày được cùng Kỳ Lâm sánh bước trên lễ đường
là điều mà từ bé Zan đã biết sẽ có ngày được thực hiện.
_Có chứ anh, em rất cần anh ấy bên cạnh, không có anh ấy Zan chẳng
biết sống ra sao cả.- cô bé vô tư trả lời.
Câu trả lời làm cậu thêm lần nữa đau xót, ngậm ngùi, nỗi đau phải
nuốt ngược vào trong là nỗi đau lớn và âm ỉ nhất.
Nhưng mà cô bé đã bỏ qua một điều, cần và yêu là hai khái niệm hoàn
toàn khác nhau, nếu thật sự cần Kỳ Lâm cô bé đã không thể cách xa
cậu bốn năm dài với khoảng địa lí nửa vòng trái đất.
Đến tối cô bé mới chịu về nhà.
Sau bữa cơm tối trong im lặng, Zan mở lời trước.
_Nếu anh muốn Zan bỏ qua thì hãy làm một việc.
_Em nói đi.- cậu chăm chú lắng nghe bằng thái độ hối lỗi.
_Em muốn sớm làm lễ đính hôn. Vì việc này cũng không sớm thì muộn
sẽ diễn ra, em chỉ muốn tiến hành sớm một chút, hình phạt nhẹ nhàng
cho anh lắm rồi đó.
_Ừ, làm như ý em đi.- cậu mím nhẹ môi mỉm cười, bây giờ cậu thật sự
phải buông tay Yun, phải từ bỏ, nhất định phải thế.
Bản Tình Ca Đầu Tiên còn chưa hát cho trọn vẹn, có phải mọi chuyện
đã chấm dứt rồi không ?!
Đêm nay trăng sao sáng vằng vặc màn đen, ánh sáng hắt vào cửa làm
Yun càng khó chợp mắt. Nó cứ hết trở mình thì lại suy nghĩ vẫn vơ
rồi thở dài thườn thượt.
Nó ôm gối mở cửa đi xuống phòng ba mẹ. Đưa tay gõ cửa rồi mới bước
vào.
_Con gái của ta, có việc gì không con ?- bà dịu dàng hỏi, có phần
ngạc nhiên khi thấy nó tay cầm theo gối.
_Con…tối nay cho Bảo Ngọc ngủ cùng ba mẹ nhé !
_Được chứ con gái, chúng ta chưa bao giờ ngủ cùng nhau mà.- ba nó
vui vẻ lên tiếng, ông lấy chiếc gối trên tay nó chèn giữa gối hai
người, rồi đập đập lên đó- Lại đây nào viên ngọc quý của ta, bà
cũng tắt đèn đi nào.
Lòng Yun trở nên ấm áp lạ kỳ, cảm giác này nó đã chờ đợi tận 16
năm, cuối cùng cũng có lúc giấc mơ thành hiện thực. Nó mỉm cười
hạnh phúc nhìn hai đấng sinh thành một hồi lâu, họ vất vả như thế
cũng vì muốn cho nó và anh trai một cuộc sống tốt đẹp.
_Lại đây đi con gái, đêm nay ta hát ru con ngủ nhé !
_Bà hát à ?!- ba nó nhìn mẹ, ánh mắt bông đùa.
_Chứ chẳng phải ngày xưa ông mê mẩn giọng hát tôi còn gì.- mẹ nó
nhanh chóng đáp trả.
_Bảo Ngọc à, con nằm sát ta này, nhớ bịt chặt tai lại đừng nghe bà
ấy hát, con sẽ thức trắng đêm cho coi.- ba nó nhỏ giọng đi, thi
thoảng lại ra bộ lắc đầu.
Hành động của hai người họ làm nó phì cười, không ngờ ba mẹ của nó
cũng biết trêu đùa nhau thế này cơ, đây đúng là gia đình mà nó đã
từng mơ ước. Những tiếng cười nói, tình yêu thương.
_A ! Mọi người định ngủ cùng mà không có Bảo Kỳ à, dỗi.- cậu đứng
nhìn Yun cười một lúc rồi mới lên tiếng, giả bộ quay mặt đi.
_Đấy con thấy chưa con gái, anh trai con nó chả ra dáng đàn ông
chút nào, lại đi dỗi với em, ta phải dậy con lại mất Kỳ ạ.
_Baaa…- cậu kéo dài tiếng ba tỏ ý không hài lòng làm ông phì
cười.
_Thôi được rồi con trai, đêm nay cả nhà ta ngủ cùng, không hờn dỗi
gì nữa nhé !- mẹ nó hiền từ lên tiếng.
Nghe xong Bảo Kỳ vọt đi lấy gối rồi quay lại trong tích tắc.
_Xong !- cậu chạy tới cười cười, thở hì hục.
_Không đủ chỗ đâu, anh nhường Yun đi !- nó nheo mắt, phồng má nhỏng
nhẽo.
_Đủ mà, anh không nhường đâu.
Rồi không ai nói gì với ai, cả hai cùng tranh nhau trèo lên giường
trước.
_Em nằm cạnh mẹ.
_Không, anh nằm giữa ba mẹ.
Hai anh em bỗng hoá trẻ con giành giật nhau chỗ ngủ, muộn phiền lo
toan tự dưng cũng tan đâu mất. Như thế mới nói gia đình là điểm tựa
cho con người mỗi lúc gặp phải chông gai trên đường đời nghiệt ngã.
Người ta có rất nhiều nơi để đi nhưng chỉ có duy nhất một nơi để
về- đó là nhà.
Giằng co mãi, anh em nó còn oẳn tù tì để giành chỗ, nhưng cuối cùng
Bảo Kỳ cũng nhường cho Yun nằm cạnh ba mẹ. Mẹ, đến Yun, đến ba rồi
mới tới cậu, may mà chiếc giường đủ rộng nên mọi người nằm khá
thoải mái.
Mẹ cất tiếng hát trong veo, một bài hát tha thiết nhẹ nhàng đưa hai
đứ con yêu lớn đầu mà còn rất con nít của bà vào giấc ngủ.
Mẹ là những tiếng hát ấm áp ru con khi đông lạnh về
Mẹ là những ánh nắng lấp lánh đưa con đi trên đường quê
Để con khôn lớn lên dang rộng đôi vai
Rồi đưa chân bước đi theo từng đêm vui
Mẹ vẫn thứ tha dù cho con mang bao nhiêu lầm lỗi.
Mẹ đã có phút dấu nước mắt cho con thơ ngây nụ cười
Mẹ đã có những lúc thức trắng cho con bao đêm ngủ say
Ngày con nâng bó hoa xinh chào tương lai
Mẹ cô đơn đứng bên hiên đầy mưa bay
Trên mỗi bước đi, xin mãi khắc ghi tình mẹ bao la biển trời.