- Lan Phương hơi mập, tập nhảy giảm cân. Kỳ Yến hơi yếu, tập
nhảy để rèn thể lực. Lệ Dương rụt rè quá, tập thế này cho bớt rụt
rè!
- Thế còn Lưu Linh thì sao? – Lan Phương lên tiếng.
- Vì tớ biết nhảy, nên tớ sẽ dạy cả ba người. Phòng chúng ta sẽ lấy
tên nhóm nhảy là Tứ Đại Mỹ Nhân, đảm bảo tiết mục phòng mình sẽ đặc
sắc nhất cho mà xem.
Lưu Linh đã nói đến thế nên chúng tôi không còn gì để phản đối vì
quả thực, cô ấy nhảy rất đẹp. Hơn nữa nhảy cũng không lâu như đóng
kịch và cũng không đáng sợ như hát nên chúng tôi miễn cưỡng đồng ý.
Đến giờ nghĩ lại quãng thời gian ấy thật tuyệt. Nếu không phải bởi
lần chuẩn bị tiết mục văn nghệ ấy có lẽ chúng tôi đã không gần nhau
đến thế. Tôi cũng sẽ không hiểu được con người tốt bụng, biết quan
tâm đến người khác ở Lưu Linh để có thể mở rộng lòng mình và chia
sẻ với cô ấy về những khúc mắc trong cuộc sống. Nhất là sau khi mẹ
tôi qua đời, người động viên, chăm sóc tôi nhiều nhất là Lưu
Linh.
- Ê! Ngốc! Thừ người ra thế. Gọt hoa quả đi! – Cô bạn ra
lệnh.
- Ừ thì gọt! Sao mà ăn giỏi thế. Nói thì lắm mà ăn cũng
nhiều.
- Thì vì nói nhiều nên phải ăn nhiều để bù lại năng lượng đã mất
mà.
Tôi biết dù mình có nói gì thì Lưu Linh cũng có cách đáp trả nên
tốt nhất là nghe lời cô ấy. Khi đi ra phòng khách tôi ngó vào phòng
ngủ và có thấy ánh đèn hắt vào từ phía ngoài. Tò mò, tôi bước vào
trong, ánh đèn ấy được hắt qua từ căn phòng đối diện. Vẫn là người
đàn ông đó đang đứng nhìn chằm chằm vào cửa sổ. Tôi định thần lại
và ra gọt hoa quả. Một lúc sau Lưu Linh đi ra và lại ồn ào khiến
tôi quên mất kể cho cô ấy nghe việc tôi bắt gặp người đàn ông
kia.
Tối đi ngủ, tôi nhắm mắt trong khi thấp thỏm lo âu. Nửa đêm, cổ
họng khát khô khiến tôi tỉnh giấc. Mắt nhắm mắt mở tôi bước xuống
giường, nền nhà mát lạnh không khiến tôi tỉnh ngủ là mấy. Tôi gật
gà gật gù theo tiếng nước chảy vào cốc, bỗng tôi giật mình khi cửa
phòng ngủ của mẹ mở toang, ánh đèn nhấp nháy từ ngoài hắt vào. Tôi
chạy vội vào phòng mẹ mà không bật đèn. Trong phòng rèm cửa không
kéo, từ phía nhà đối diện, ô cửa sổ mở toang như hai đôi mắt trợn
tròn xoáy vào căn hộ tôi đang ở.
- Lưu Linh!
Tôi gọi lớn. Nhưng không thấy ai đáp lại. Tôi chạy sang phòng để
gọi Lưu Linh thì cảnh cửa đóng rầm lại. Một luồng gió lạnh lướt qua
gáy. Cửa sổ phòng mẹ bỗng mở toang.
Bộp… vết năm ngón tay ướt nhoè nhoẹt đập vào cửa kính. Tim tôi thót
lại. Tôi gọi tên Lưu Linh đến khàn đặc cổ họng nhưng không thấy cô
bạn trả lời. Tôi loạng choạng lùi về sát tường rồi ngồi thụp
xuống.
Á… Tôi hét ầm lên. Ở phía cuối giường Lưu Linh đang nằm đó, đầu tóc
rũ rượi, miệng nhỏ máu và đôi mắt không nhắm nhìn sâu vào tôi. Cổ
họng tôi nghẹn ứ. Nhịp thở của tôi tăng nhanh dần, tim không ngừng
đập loạn xạ trong lồng ngực.
Bộp... thêm một vết năm ngón tay dán vào cửa kính. Vệt nước nhoè đi
khiến bàn tay trở nên dị dạng. Trong đầu tôi chỉ còn suy nghĩ phải
trốn thoát, phải trốn thoát khỏi nơi này. Tôi nhìn Lưu Linh rồi run
rẩy đứng dậy, mồ hôi rịn khắp người. Tôi bước ngang theo bờ tường,
tay chạm vào tay vặn cửa. Cửa khẽ mở nhưng lại bị gió hút vào khiến
cánh cửa đóng rầm lại một lần nữa. Tôi tự nhủ phải thật nhanh kéo
cánh cửa ấy ra và chạy đi, nếu không tôi sẽ không thể nào thoát
được.
Tôi đưa tay ra mở cửa. Bộp… tiếng động ở phía cửa kính khiến tôi
giật mình, mái tóc đen xù cùng với bộ mặt kì dị của một người đàn
ông làm tôi hét ầm lên. Nước mắt nhoà cả khuôn mặt tôi, tôi thực sự
hoảng loạn. Gã kia bám vào thành cửa sổ và đang cậy tấm lưới mỏng
manh để vào trong phòng. Môi gã không ngừng mấp máy, gã nói kèm
theo âm thanh của tiếng gió rít ngoài kia khiến tôi như bất động.
Tôi đứng như trời trồng nhìn gã đàn ông lạ mặt kia bước vào phòng,
tiến dần về phía tôi, hai tay thõng thượt dần đưa lên như muốn bóp
cổ tôi. Tôi hoảng hốt dùng hết sức lực mở bung cửa, tôi quay lưng
tháo chạy, nhưng… rầm! Toàn thân tôi nhẹ bỗng rồi rơi xuống sàn nhà
đau đớn. Tôi ngoái đầu nhìn về phía sau, bàn tay Lưu Linh đang túm
gọn lấy cổ chân tôi. Cô bạn cười một tràng dài. Tiếng cười man rợ.
Mắt tôi nhắm nghiền vì sợ hãi, cảm giác đau buốt khiến tôi không
thể thở được. Cảm giác như có thứ gì đó đang kề sát rất gần rất gần
mặt tôi. Tôi mở mắt.
- Mơ thấy gì mà ư ử ư ử như chó con thế? – Lưu Linh nhìn tôi, cười
sằng sặc, tay cô bạn đang bóp chặt mũi tôi. Thấy tôi đã tỉnh, Lưu
Linh mới bỏ tay ra.
Tôi đưa tay lau trán mướt mồ hôi. May mà chỉ là mơ.
- Ác mộng! Mơ thấy cái gã quái dị kia ấy.
- Thì ban ngày mày nghĩ đến nhiều, ban đêm mơ là chuyện bình thường
mà. Dậy đi để tao còn về. Mẹ tao vừa gọi điện bảo về nhà mẹ tao nhờ
việc gì đó.
- Ăn sáng đã!
- Thôi! Có việc gì gấp ấy. Tao đi nhé. – Lưu Linh nói rồi chạy ra
ngoài như một cơn gió. Cánh cửa đóng rầm lại phũ phàng.
Tôi cũng rời khỏi giường và nhìn sang nhà đối diện, chỉ có tấm rèm
kéo kín mít che kín tất cả mọi thứ bên trong. Có lẽ do tôi tự tưởng
tượng mà ra thôi. Tôi cho hai lát bánh mỳ vào lò vi sóng và tự pha
cho mình một tách café và quyết định rằng sau khi ăn sáng tôi sẽ
tìm cách để cạy miếng gỗ trong tủ quần áo ra.
Sau bữa sáng, tôi tìm một chiếc dao dọc giấy, một đôi đũa inox và
một chiếc búa nhỏ để bắt đầu công việc của mình. Tôi nhìn sang căn
hộ ở toà nhà đối diện một lúc lâu rồi mới cẩn thận kéo rèm và bắt
tay vào việc của mình. Tôi cẩn thận để từng chồng quần áo đã được
gấp gọn gàng lên trên giường. Mảnh gỗ lại hiện ra đầy ngạo mạn.
Nhưng dù thế nào, hôm nay tôi cũng phải mở được nó ra bằng được bởi
có thể sau phía sau mảnh gỗ ương bướng là sự thật mà tôi tìm
kiếm.
Tôi lấy dao dọc giấy chọc qua khe hở, khi tôi đâm sâu chiếc dao vào
có chạm vào vật gì đó nhưng chưa phải chạm đến miếng gỗ chắn lưng
của tủ quần áo. Điều ấy càng khiến tôi chắc nịch rằng ở phía trong
có vật gì đó quan trọng. Di chuyển lên xuống chiếc dao, những tiếng
cạch cạch khi dao chạm vào hai đầu của miếng gỗ báo hiệu bên trong
có sự nối liền của mảnh gỗ nhỏ với chiếc tủ quần áo này bằng thanh
kim loại. Cả bốn cạnh của miếng gỗ đều có những thanh kim loại như
vậy.
Tôi chợt nhớ ra là tôi bị kim châm, nghĩa là đầu kim ở phía ngoài
mà cây kim không thể tự dưng có thể cắm vào miếng gỗ như vậy. Miết
tay trên miễng gỗ, chỉ là cảm giác gợn gợn do mảnh gỗ không được
mài nhẵn. Vị trí cây kim được cắm vào lần trước là ngay tâm của
miếng gỗ nên tôi cố tìm lại vị trí ấy và dùng dao dọc giấy đâm vào
nhưng chưa được một centimet thì chiếc dao của tôi bị khựng
lại.
Tôi đoán là bên trong có một ổ khoá nên chạy ra bếp lấy dao gọt hoa
quả, dù bé nhưng đủ cứng để khiến khoảng gỗ ở trung tâm bung ra, ổ
khoá hiện ra rõ mồn một. Tôi nhìn ổ khoá rất lâu. Ổ khoá có kết cấu
lạ, lỗ khoá bên trong là những miếng kim loại xếp so le dày đặc.
Tôi chưa từng thấy chiếc chìa khoá nào có thể tra vào ổ khoá này,
tôi cũng không có khiếu phá khoá nên cách phá hỏng miếng gỗ xung
quanh ổ khoá khả quan hơn nhiều.
Ngẫm nghĩ một lúc tôi mở máy tính và vặn loa hết cỡ list nhạc ầm ỹ
tôi vừa chọn. Với âm thanh ồn ã này thì chẳng ai có thể nghe được
tiếng búa chan chát bổ vào tủ gỗ. Nhưng mọi việc không đơn giản như
vậy. Ban đầu tôi đặt chiếc đũa kê chạm vào miếng gỗ và gõ búa,
chiếc đũa cũng lún dần vào miếng gỗ nhưng được khoảng hai phút sau
thì nó không di chuyển thêm chút nào. Tôi ngừng tay rút chiếc đũa
ra, hoá ra ở bên trong còn một lớp kim loại che chắn, và miếng kim
loại ấy không hề bị lõm vào chút nào bởi chiếc đũa.
Tôi ngồi bệt xuống đất trước tình huống oái oăm này. Mi mắt tôi tự
động cụp xuống vài giây lại mở ra. Tôi cầm dao dọc giấy và dò thử
lại độ dày của miếng gỗ. Cả miếng gỗ và kim loại ấy dày khoảng một
centimet. Miếng kim loại tuy chỉ dày khoảng hai ba centimet nhưng
là thách thức lớn với tôi. Khó mà có thể phá nó ra
được.
Tôi buộc phải chuyển hướng sang bốn miếng chốt ở các góc cạnh. Kê
chiếc đũa vào góc của miếng gỗ và ra sức gõ búa. Năm phút. Mười
Phút. Hai mươi phút. Chỉ là tiếng kim loại chạm vào kim loại mà
không có sự chuyển biến nào khác. Tay tôi đỏ bừng, nóng rần rật. Mồ
hôi vã ra ướt tóc mái. Tôi ra ngoài rửa mặt, rửa tay để bớt nóng và
nghĩ xem có cách nào để gỡ được miếng gỗ ra không.
Cuối cùng thì vẫn chỉ còn cách kiên trì với búa và đũa. Tôi lấy
chiếc gối trên giường xuống kê đầu gối. Từ nãy giờ quỳ gối dưới sàn
nhà khiến đầu gối tôi đỏ hết cả. Tôi dùng hết sức gõ mạnh nhất có
thể. Gõ liền chừng năm phút mà không được. Quá bực tức, tôi dùng
búa đập thẳng vào mặt trong của tủ, bỗng từ phía trên một vật kim
loại rơi sượt qua đầu tôi. Mắt tôi sáng lên khi nhìn thấy vật ấy.
Là một chiếc chìa khoá. Tôi hết nhìn lên lại nhìn xuống rồi tôi
đứng hẳn lên ngăn trên của tủ quần áo, khi tôi với tay lên thì mới
biết ở gần nóc tủ có một khe nhỏ và chìa khoá đã ngoan ngoãn nằm
trong đó.
Chiếc chìa khoá làm bằng bạc rất đẹp. Ở thân khoá những cạnh lồi ra
lõm vào như một con nhìm xù lông. Đầu khoá được chạm trổ cầu kỳ.
Tôi háo hức tra khoá vào ổ. Trong tích tắc, cửa khoá mở ra và hiện
ra mắt tôi không chỉ là bí mật tôi tìm kiếm. Mắt tôi hoa
đi.
CHAP 7
Tôi nhẹ nhàng lấy từng chiếc hộp ra và đặt nhẹ nhàng chúng xuống
nền nhà. Có tất cả ba chiếc hộp, chúng đều được chạm trổ tinh tế và
có đính những viên đá sáng lấp lánh. Khi lấy những chiếc hộp ra,
tôi dùng điện thoại để soi vào bên trong hốc tủ và thấy một màu
vàng chói. Lấy tay miết những cạnh phía trong hốc tủ, cảm giác mát
lạnh khiến tôi rùng mình. Sau rùng mình, tôi lấy dao dọc giấy miết
trên mặt kim loại vài lượt, rồi vài chục lượt, màu vàng chói vẫn
không bị phai đi. Phải, lớp kim loại ở phía trong tủ không phải mạ
vàng mà được làm bằng vàng. Tôi ngỡ ngàng trước những thứ đang bày
ra trước mắt tôi. Mọi thứ giống như một giấc mơ, trong căn hộ tôi ở
giờ đang lưu giữ một kho báu. Một kho báu không biết của
ai!
Tôi nhìn sang ba chiếc hộp nhỏ bé bên cạnh. Không chần chừ, tôi
chọn lấy một chiếc hộp và mở ra. Bên trong chiếc hộp là những viên
đá bé li ti sáng lấp lánh. Tôi hiểu, đấy không chỉ là đá. Tôi lấy
viên to nhất cầm trên hai đầu ngón tay và cứa nhẹ lên chiếc cốc
thuỷ tinh trên bàn. Như tôi dự đoán, những viên “đá” ấy làm xước
chiếc cốc, chúng đều là kim cương. Có lẽ cả những viên đá gắn ở
trên ba chiếc hộp này cũng vậy.
Tôi mở tiếp hai chiếc hộp còn lại. Một chiếc hộp có năm bức ảnh
chân dung của năm người: Lý Vỹ Đông, Dương Phi Điệp, Lưu Dương (mẹ
tôi), Lưu Soái Trì và Thôi Hồng Châu. Tôi chỉ nhận ra được ba
người, là mẹ tôi và bố mẹ anh còn hai người còn lại tôi không biết
họ là ai.
Tôi mở nốt chiếc hộp còn lại, tay run run cầm mẩu giấy duy nhất ở
trong đấy. “Hãy ngoan ngoãn làm theo những gì tôi nói. Nếu bây giờ
tiêu tiền bừa bãi không khác nào lên tiếng “Lạy ông tôi ở bụi này”,
nên cô chịu khó kham khổ một thời gian, tiền bạc tôi sẽ đưa cô
không thiếu một xu. Nhưng thằng bé, tôi sẽ mang đi và đó là cái giá
cho việc cướp người đàn ông của tôi dành cho cô.”
Tôi sững người. Thì ra, những câu chuyện mẹ kể, đều không phải là
sự thật. Tôi lấy tờ giấy đó ra ngoài, và chia phần kim cương ở
chiếc hộp đầu tiên vào chiếc hộp. Sau đó tôi cất cả ba chiếc hộp
vào chỗ cũ. Nhưng khi đặt hộp xuống tôi lại phát hiện thêm một
thứ.
Đó là một bọc to bằng bàn tay hình khối chữ nhật. Tôi luốn cuống mở
ra. Bên trong là một khối bột trắng. Linh tính chẳng lành, tôi lẳng
lặng đem túi bột đó cùng với tàn tro của mẩu giấy trong chiếc hộp
thả vào bồn cầu. Tôi nhanh chóng dọn dẹp mọi thứ, để lại chìa khoá
vào vị trí cũ. Căn hộ lại trở về dáng vẻ bình yên của nó, chỉ có
tôi đánh mất đi vẻ thản nhiên của mình.
Tôi bước vào nhà tắm lúc nào không hay biết. Dòng nước nóng khiến
đầu óc tôi tỉnh táo hơn nhưng cũng mụ mị hơn. Hàng loạt những câu
hỏi, giả thiết hiện lên trong đầu tôi. Chen chúc. Lúc
nhúc.
Tôi không biết việc tôi huỷ bỏ túi bột ấy đi sẽ dẫn đến hậu quả hay
kết quả ra sao, nhưng tôi e sợ, nếu túi bột ấy còn, nếu nó là ma
tuý như tôi nghĩ, thì mọi chuyện sẽ đi về đâu. Theo bản năng, tôi
chắc rằng đó là ma tuý. Bởi với số tài sản lớn như vậy, chỉ có từ
việc buôn hàng cấm mà thôi. Giá mà tôi sai, thì tốt biết mấy! Tôi
nghĩ đến mẹ. Một người phụ nữ hiền lành, dịu dàng và thương yêu tôi
hết mực lại từng là người đi cướp chồng của người khác sao? Mọi thứ
đều đảo lộn hết cả.
Dù tôi biết, những hiện vật còn lại không còn giá trị tố giác ai,
nhưng tôi muốn biết, muốn biết những việc họ đã làm.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me http://yeutruyen.wapsite.me/ ,chúc các bạn vui
vẻ)
Dù sự thật đau lòng nhưng ta vẫn cố đi tìm kiếm.
Dù sự thật là trái đắng nhưng ta vẫn cam chịu nuốt
trôi.
Và dù bằng chứng của sự thật đã tiêu tan, ta nên nhắc nhở mình
rằng, đó đã từng là sự thật.
Tắm xong, tôi sấy tóc và nằm lăn lên giường. Tôi thiếp đi lúc nào
không biết. Giấc ngủ tôi chập chờn những giấc mơ, những cơn ác
mộng.
Tôi tỉnh dậy bởi tiếng đập cửa thình thịch và tiếng rột roạt của dạ
dày. Tôi liếc nhìn đồng hồ, đã là một giờ và tôi đã ngủ hơn hai
tiếng đồng hồ. “Ai lại đến vào lúc này nhỉ?” tôi nghĩ thầm trong
đầu.
- Xem ai đến đây! – Lưu Ninh bước vào khi tôi vừa mở cửa, hai tay
cậu xách hết túi này đến túi kia.
- Cậu vừa gõ cửa bằng gì thế? – Tôi hỏi khi thấy tay cậu nặng trĩu
đồ.
- Đương nhiên là bằng chân rồi! – Lưu Ninh giơ chân ra rồi nói tiếp
– Tớ sợ cậu ở nhà một mình buồn nên đến chơi với cậu
đây.
- Rảnh rỗi thế! Mà sao cậu biết nhà tớ ở đây? – Giờ tôi mới nhớ ra
tôi chưa từng để Lưu Ninh đưa về nhà hay nói địa chỉ nhà cho cậu
ấy.
- Tớ là đặc vụ mà!
Tôi chỉ tay về phía sofa, Lưu Ninh thấy thế thì đặt đồ lên bàn và
ngồi xuống. Cậu ấy thở hồng hộc, như thể việc leo lên tầng ba tiêu
tốn cả mấy ngàn calo của cậu ấy vậy. Lưu Ninh tự nhiên như ở nhà,
cậu ấy tự rót nước uống và mở ti vi xem. Tôi đi vào bếp nấu mỳ tôm.
Năm phút sau, tôi bê bát mỳ nghi ngút khói đi ra, ngồi đối diện với
Lưu Ninh.
- Gì thế? – Lưu Ninh hỏi.
- Mỳ tôm! Hỏi lạ. Chưa thấy mỳ tôm bao giờ à? – Tôi
đáp.
- Sao ăn mỳ, trưa nay chưa ăn gì à?
- Nãy ngủ quên, giờ mới ăn.
- Nếu biết thế này thì tớ đến sớm hơn nấu cơm cho cậu
rồi.
- Báu lắm ý!
- Thôi, ăn đi. Chiều tớ ở đây ăn cơm cùng cậu.
Nói rồi Lưu Ninh lại chúi mắt vào ti vi như thể lâu rồi cậu ấy
không được nghỉ ngơi thư giãn vậy. Tôi ngồi bên chăm chú vào bát
mỳ, quả thực giấc ngủ kéo dài khiến tôi đói. Dù hơi bất ngờ vì sự
xuất hiện của Lưu Ninh nhưng tôi cũng cảm thấy an tâm phần nào. Căn
hộ đối diện giờ là ẩn số với tôi. Có phải họ đang theo dõi ngôi nhà
này hay không? Tạm gác lại những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, ít ra
tôi có Lưu Ninh ở đây và tôi sẽ luôn an toàn khi ở bên cậu
ấy.
Ăn xong, tôi rửa bát và bắt đầu khám phá những thứ đồ Lưu Ninh mang
đến. Cậu ấy mang đến bánh ngọt, bim bim, ô mai, táo và một tấm thảm
nhảy. Thấy tôi hứng thú khám phá chiếc thảm nhảy, Lưu Ninh quay
sang khẽ cười.
- Đến giờ quậy rồi!
Dứt lời, cậu ấy mở hẳn tấm thảm, đặt cẩn thận xuống đất rồi lấy mớ
dây rợ loằng ngoằng nối với ti vi. Trong khi tôi vẫn đang mắt tròn
mắt dẹt nhìn Lưu Ninh tự biên tự diễn thì cậu ấy đã nối xong mọi
thứ và đang hào hứng điều chỉnh âm lượng ở ti vi.
Chiếc thảm như chiếc mạng nhện với những mảng màu lớn, nổi hơn cả
là những mũi tên chĩa ngang dọc chéo xiên. Lưu Ninh chọn một bản
nhạc chậm – Please tell me why, hai bàn chân cậu ấy di chuyển khá
linh hoạt, có vẻ như đã được tập từ trước.
- Cậu muốn thử không? – Lưu Ninh quay qua hỏi tôi trong khi chân
vẫn không ngừng nhún nhảy.
- Tớ chịu, chẳng biết nhảy đâu. – Tôi lắc đầu.
- Tớ biết là cậu biết nhảy mà.
Lưu Ninh nói rồi bước ra khỏi thảm và đẩy tôi thay chỗ cậu ấy. Tôi
ngại ngùng nhưng cũng đung đưa người theo. Tôi nhớ Lưu Linh – cô
bạn cùng phòng khi trước nói với chúng tôi rằng âm nhạc kết hợp với
những động tác của vũ đạo có thể giảm bớt căng thẳng. Với tôi bây
giờ, biết đâu vận động lại là một ý kiến hay. Lưu Ninh khá giữ ý,
cậu ấy không bình luận gì mà chỉ đứng ở phía sau, nhìn tôi và cười
thầm. Tôi đoán vậy.
- Coi như là khởi động xong rồi nhé! – Lưu Ninh lên tiếng khi bản
nhạc kết thúc – Bây giờ tớ với cậu thi xem ai nhảy điểm cao hơn,
người thua sẽ bị phạt.
- Ê! Sao chẳng công bằng chút nào thế! Rõ ràng là cậu nhảy giỏi hơn
tớ và tớ sẽ bị thua rồi.
- Thế thi nhảy ba bài, cho cậu tập cả ba luôn rồi thi. Được
chưa?
Tôi giả bộ đưa tay lên cằm suy nghĩ. Nếu nhảy trước một lần rồi thì
chắc là sẽ ổn. Nhưng nếu lỡ mà thua thì…
- Thua thì sao? – Tôi hỏi.
- Ai thua nấu cơm!
- Đơn giản thế thôi à? – Tôi ngạc nhiên. Hoá ra đầu óc Lưu Ninh
không đen tối như tôi nghĩ.
Sau một hồi tranh luận, tôi và Lưu Ninh chọn ra được ba bản nhạc vô
cùng “hầm hố”. Chúng tôi oẳn tù tì và quyết định Lưu Ninh là người
nhảy trước.
Bản nhạc thứ nhất. December.
Lưu Ninh di chuyển theo các bước nhảy rất đẹp, đôi tay cậu ấy cũng
kết hợp nhịp nhàng với đôi chân, như thể cậu ấy đã từng học nhảy từ
rất lâu vậy. Lưu Ninh khá tự tin, thỉnh thoảng cậu ấy liếc nhìn tôi
cười tự đắc. Nhưng cũng vì vậy mà cậu ấy bị lỡ cú Finish ở gần
cuối. Lưu Ninh hậm hực với số điểm 203. Số điểm ấy không bằng số
điểm tôi tập nhảy ban nãy thế nên tôi khá yên tâm.
Rút kinh nghiệm từ Lưu Ninh, tôi chú tâm từ đầu, đến gần cuối,
trước Finish tôi chỉ còn kém Lưu Ninh 10 điểm và với cú xoay vòng –
điệu nghệ - trên màn hình, tôi vượt qua cậu ấy và chiến thắng
thuyết phục với số điểm 281. Lưu Ninh khá hậm hực, cậu ấy nhanh
chóng vào tư thế cho bản nhạc thứ hai. Hey Mama.
Lần này tiết tấu điệu nhảy nhanh hơn nhưng vì tập trung hơn nên Lưu
Ninh chỉ bỏ qua vài lượt nhảy, nhưng lần này cậu ấy không bỏ lỡ
phần quan trọng nhất và được 290 điểm. Ở bản nhạc thứ hai tôi để lỡ
nhiều và ngậm ngùi thua, chỉ được 265 điểm. Tỉ số được cân bằng và
lúc này ưu thế nghiêng về Lưu Ninh vì S-I-G-N – bản nhạc cuối cùng
là bản nhạc có tiết tấu vô cùng nhanh.
- Cậu chịu thua luôn đi, tốn thời gian làm gì! – Lưu Ninh nháy mắt
cùng với nụ cười khiêu khích.
Dù biết là mình khó mà thắng được nhưng chịu thua thì lại là điều
tôi không muốn.
- Thua thì cũng phải thua đẹp chứ! – Tôi hất hàm nhìn Lưu
Ninh.
Thấy bộ dạng ương bướng của tôi Lưu Ninh đưa tay giả làm súng nhằm
thẳng vào tôi… pằng… pằng… pằng.
Bản nhạc nhanh khiến Lưu Ninh bị vấp nhiều chỗ nhưng cậu ấy vẫn đạt
điểm số khá cao, cao hơn cả bài đầu tiên, 225 điểm. Tôi bước vào
thảm nhảy với trạng thái ấm ức. Tôi vừa nhảy được vài bước thì Lưu
Ninh chen ngang.
- Hình như có ai gõ cửa!
- Đừng có phá tớ! – Tôi nói.
Lưu Ninh không nói gì, tôi cũng không biết biểu hiện của cậu ấy ra
sao vì lúc ấy mắt tôi đảo như rang lạc vừa nhìn màn hình, thỉnh
thoảng lại liếc xuống chân tìm lại vị trí các nút nhảy.
- Tớ nói thật mà, hình như có ai gõ cửa ấy!
- Nhà tớ thì làm gì có ai đến mà gõ cửa! – Tôi đạp.
Bịch… bịch… bịch…
Ầm… ầm… ầm… Tiếng đập mạnh phát ra từ phía cửa. Đúng là có người
đang gõ cửa, đúng hơn là đạp cửa. Tôi chạy về phía ti vi giảm nhỏ
tiếng rồi nhanh chóng chạy ra mở cửa.
Xuất hiện trước mặt tôi là một người phụ nữ đứng tuổi đang mặc đồ
ngủ với khuôn mặt cáu cẳm miễn cưỡng chuyển sang nụ cười gượng
gạo.
- Nhà cô ở tầng dưới. Thằng bé nhà cô nó sốt khó ngủ, cháu ở trên
này ồn quá. Phiền cháu mở nhạc tiếng nhỏ xuống và bớt giậm chân lên
sàn được không. – Người phụ nữ ấy nói với sự nhã nhặn nhất có
thể.
- Cháu xin lỗi cô! – Tôi luống cuống – Xin lỗi cô. Cháu tắt nhạc
ngay đây.
- Cảm ơn cháu! – Người phụ nữ đáp rồi đi vội xuống cầu thang. Tiếng
trẻ con khóc ở tầng dưới khiến tôi áy náy.
Tôi chạy ngay vào nhà tắt ti vi. Lưu Ninh vào theo sau tôi, nhẹ
nhàng đóng cửa. Tôi định trách Lưu Ninh vì rủ rê tôi làm ồn, nhưng
khi thấy vẻ mặt đầy vẻ ăn năn của cậu ấy khiến tôi chẳng thể tức
được. Dù sao thì cậu ấy cũng muốn tôi vui.
- Coi như cậu thua nhé. – Tôi mở lời.
- Há! – Lưu Ninh ngạc nhiên - hiểu ra vấn đề - cãi – Rõ ràng lúc
nãy điểm cậu rất thấp mà.
- Tớ không biết! Tớ đã nhảy hết đâu. Đang nhảy thì phải dừng giữa
chừng. – Tôi cãi ngang.
Lưu Ninh cười trước thái độ trẻ con của tôi. Cậu ấy đứng dựa vào
tường, tay khoanh trước ngực, chân vắt chéo, nhìn cậu ấy tôi không
nghĩ chỉ là một anh chàng làm ở quán café. Bỗng dưng mọi thứ quanh
cậu ấy dường như tối lại, để cậu ấy nổi bật, lấp lánh với nụ cười
thánh thiện cùng giọng nói ấm áp.
- Thôi được rồi, nhường cậu đấy. Tớ chỉ muốn biết cậu có sẵn lòng
nấu cơm cho tớ ăn không thôi, chứ tớ thì luôn sẵn lòng nấu cho cậu
ăn.
Thú thực lúc ấy tôi chỉ muốn chạy lại để ôm lấy cậu ấy. Một cảm
giác rất khó tả. Có phải là “sét đánh” không nhỉ? Tôi mỉm cười khá
ngớ ngẩn, như thể vừa đạt được quán quân của cuộc thi “đạp thảm”
vậy.
Thoả thuận xong chúng tôi thu dọn lại bãi chiến trường. Lưu Ninh
cẩn thận lấy một chiếc giẻ lau thảm rồi mới nó vào hộp cùng với mớ
dây rợ loằng ngoằng. Tôi thì dọn dẹp lại bàn ghế, bỏ những vỏ đồ ăn
vặt mà cả hai bày ra từ nãy giờ.
Dọn dẹp xong cả hai ngồi dựa trên ghế, tìm một bộ phim hoạt hình để
xem. Ở những pha hài hước, chúng tôi chỉ rúc ríc cười vì sợ ảnh
hưởng đến hàng xóm. Thi thoảng tôi liếc nhìn Lưu Ninh. Khi cười cậu
ấy không có vẻ ưu tư của một chàng trai phải trở nên chững chạc,
già dặn trước tuổi. Tôi cũng không thấy sự bươn trải hay than phiền
về cuộc đời mỗi khi cậu ấy cười. Dù tôi hiểu, số phận, cuộc sống
của cậu ấy không ngọt ngào như vậy.
Ngồi được một lúc thì Lưu Ninh tự động đứng dậy, đi vào bếp và
chuẩn bị bữa tối. Quả thật cậu ấy mang đến sự ấm áp cần thiết, tôi
gần như quên hết những phiền muộn ban sáng. Với lấy chiếc gối ở
cuối ghế sofa, tôi ôm nó và gặm nhấm niềm vui.
Đôi khi cần tìm những niềm vui nho nhỏ để tạm quên đi những nỗi
buồn lớn.
Đôi khi những khó khăn ở phía trước có thể được giải quyết bằng sự
cố gắng từng li từng tý.
Đôi khi nếu ta không với tay ra giữ lấy hạnh phúc, hạnh phúc sẽ
tuột khỏi tay ta lúc nào không biết.
Lưu Ninh nấu cơm khá yên lặng nhưng khi tôi chạy vào để ngó trộm
cậu ấy thì mới biết rằng mọi thứ không lặng yên như tôi nghĩ. Cậu
ấy vừa nấu cơm vừa nghe nhạc, những bài hát nhẹ nhàng phát ra từ
điện thoại như con người sâu lắng của cậu ấy vậy. Lưu Ninh yêu
thích nấu ăn, tôi biết điều ấy nhưng cảm giác được nhìn một chàng
trai chú tâm vào món ăn anh ta nấu là một cảm giác khó tả. Trái tim
tôi lại như loạn nhịp.
- Ê! Nhìn gì thế?
Lưu Ninh hỏi khi thấy tôi đứng rình rập ở cửa. Tôi không nói gì mà
chạy biến đi luôn. Làm sao mà tôi có thể để cậu ấy thấy mặt và tai
tôi đang nóng rần rật lên được. Lưu Ninh không thèm đuổi theo, tôi
biết. Cũng như khi pha café, cậu ấy chỉ xử lý tôi khi pha xong
café.
Bữa tối diễn ra khá im lặng. Không phải vì ngại ngùng hay điều gì
khác mà bởi đồ ăn Lưu Ninh nấu quá ngon.
- Cậu mở quán ăn được đấy! – Tôi nói sau khi dùng lấy ăn lau miệng
– No chết đi được.
- Chết vội làm gì? Chết thì không thấy quán ăn của tớ khai trương
đâu!
- Cậu định mở quán ăn thật à? Nếu thế tớ sẽ là khách quen. – Tôi
hỏi, mà không để ý mình bị hớ.
- Không thật, tớ thích pha café hơn. – Lưu Ninh nói, bỗng dưng nhìn
đồng hồ.
- Sao thế? Cậu bận gì à?
- Ừ, có chút việc. Cậu rửa bát nhé. Tớ phải đi bây giờ.
Lưu Ninh vào rửa tay rồi đi ra quàng khăn kín cổ và khoác thêm
chiếc áo dày cộp. Tôi đi ra cửa tiễn cậu ấy. Lưu Ninh nhìn chằm
chằm vào tôi. Tim tôi lại đập thình thịch. Tôi nhớ lần trước khi
cậu ấy đưa tôi về kí túc, bỗng dưng tôi hi vọng cậu ấy sẽ hôn tôi,
một lần nữa. Hình như lúc ấy gương mặt tôi vẽ lên suy nghĩ của tôi
khiến Lưu Ninh tủm tỉm cười.
- Tớ về đây! – Nói rồi Lưu Ninh quay đi.
Không hiểu lúc ấy nghĩ gì tôi đã kéo tay cậu ấy lại và kiễng chân,
đặt một nụ hôn nhẹ vào má cậu ấy. – Đi cẩn thận nhé!
Lưu Ninh bị bất ngờ, cậu ấy hơi xấu hổ và chạy nhanh xuống cầu
thang. Tôi cũng vào nhà, đóng cửa lại. Tim tôi vẫn còn rạo rực.
Hình như tình cảm của tôi dành cho cậu ấy trên mức quý, trên cả
thích rồi thì phải.
“- Lệ Dương! Sao lại chủ động như vậy?
- Không biết nữa, bỗng dưng muốn hôn!
- Có thích Lưu Ninh không?
- Không biết, chắc có!”
Nếu màn độc thoại này cứ tiếp diễn trong đầu tôi có lẽ tôi sẽ không
kiểm soát được hành động của mình mất. Tôi đi rửa bát và vẫn nghĩ
lung tung nhưng mi mắt tôi bắt đầu díu lại. Đây ắt hẳn là ảnh hưởng
của vụ “đạp thảm” ban nãy. Tuy còn khá sớm nhưng tôi quyết định đi
ngủ. Dù sao những ngày nghỉ thì nên nghỉ ngơi.
Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ không mộng mị cho đến khi chiếc
điện thoại ở đầu giường rung bần bật.
“Giờ tớ mới về đến nhà. Cậu ngủ chưa? Ngủ sớm đi nhé. À, mà chị
Hiểu Thư cũng hỏi kỳ nghỉ cậu có đến làm không đấy, hôm nay tớ quên
bảo với cậu.” – Tin nhắn của Lưu Ninh.
Tôi mắt nhắm mắt mở trả lời lại tin nhắn của cậu ấy. “Tớ chuẩn bị
đi ngủ đây. Cậu cũng ngủ sớm đi. Chắc vài ngày nữa tớ đi làm, ở nhà
cũng không có việc gì để làm mà.”
“Ừ, ngủ ngon. Kiss.” – Chính tin nhắn này của Lưu Ninh khiến tôi
mất ngủ. Cậu ấy vẫn còn thích tôi!
Tôi muốn ngủ nhưng tin nhắn của Lưu Ninh khiến tôi không thể ngủ
được. Tôi không dám nhắn lại. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ mà quên mất
rằng gần đây tôi có sợ cửa sổ, một ánh đèn loé qua rồi loé lại. Tôi
nhìn qua cửa rèm và thở phào khi thấy ánh đèn được chiếu lên từ đám
choai choai dưới đường, còn nhà đối diện thì không một ánh
đèn.
Tạm quên Lưu Ninh, tôi nghĩ về những chiếc hộp ban sáng và những
cái tên sau mỗi tấm ảnh. Không bật đèn, tôi chỉ lấy máy tính rồi
lăn hẳn xuống sàn nhà nằm. Tôi vẫn sợ nếu ở nhà đối diện có người
đang theo dõi tôi thật thì tôi phải cẩn trọng hơn nữa. Có thể ai đó
sẽ không để lọt mắt nhất cử nhất động của tôi.
Lúc này chiếc giường đủ cao để ở ngoài không ai thấy tôi chưa ngủ.
Tôi gõ nhanh “Thôi Hồng Châu”. Kết quả tìm được khá nhiều, nhưng đa
phần là blog và các trang mạng của những người tầm tuổi tôi. Kéo
đến trang thứ sáu thứ bảy mà vẫn không có kết quả cần tìm, tôi mới
nghĩ ra người đàn ông đó chắc cùng thời với bố của Tiểu Vũ, tôi
chọn vừa một năm – cách đây hai mươi năm, 1992. Kết quả vẫn hiện ra
một vài người cùng tên sinh năm 1992 nhưng ở mục cuối của trang đầu
tiên hiện lên một bài báo cách đây hai mươi năm. “Thôi Hồng Châu –
Tội phạm ma tuý và cái chết bí ẩn.”
Tôi ấn vào bài báo, ở ngay phần đầu bài báo là một bức hình lớn của
người đàn ông đó – giống bức ảnh trong chiếc hộp kia. Trong bài báo
ấy cũng nhắc đến tên của vị cảnh sát đã bắt được Thôi Hồng Châu, đó
chính là Lưu Soái Trì – cảnh sát chìm. Cả đêm, tôi tìm kiếm và đọc
nghiến ngấu những thông tin về hai người đó. Hết ngạc nhiên này đến
ngạc nhiên khác, hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
(bigbang3g.sextgem.com)
CHAP 8
Nhưng mặc nhiên trong những bài báo, những mẩu tin tức tôi đọc được
không hề nhắc đến ba cái tên mà tôi quen. Mọi thứ như đi vào ngõ
cụt. Quá khứ chỉ là một cảnh sát chìm đã thâm nhập và bắt được đầu
sỏ của đường dây ma tuý. Cái chết của Thôi Hồng Châu chỉ là sự bịt
đầu mối của những kẻ trong đường dây đã tẩu thoát. Và không lâu sau
đó, vị cảnh sát kia cũng bị sát hại.
Tôi như đang đi lạc giữa mê cung bí ẩn. Càng đi càng rối, càng đi
càng mệt, càng đi trái tim càng bị tổn thương. Năm người thì ba
người đã không còn, chỉ còn lại hai người biết được thực hư câu
chuyện. Tôi cũng không biết mình nên làm gì. Đã hai mươi năm trôi
qua, liệu tôi có tìm được gì của quá khứ xa xôi ấy?
Tôi vẫn nằm trên sàn và thiếp đi lúc nào không biết. Gần sáng, cái
lạnh khiến tôi rùng mình, leo lên giường, ngủ trong cơn mộng mị.
Càng giữa đông trời càng chuyển lạnh. Cứ một lớp băng được cào đi
thì vài ngày sau lại một trận tuyết ngập. Tuyết như muốn dùng sự
lạnh lẽo của mình để bao phủ những hận thù, đớn đau. Căn hộ đối
diện gần đây không có động thái gì lạ, có lẽ do tôi tự khiến mình
sợ hãi hơn mà thôi.
Từ sau hôm bác Vỹ Đông đến nhà, Tiếu Vũ không còn liên lạc với tôi
nữa. Không biết vì lý do gì. Tôi vu vơ nhắn tin cho anh nhưng không
thấy hồi âm. Có phải có một mối nguy hiểm nào đó đang đeo đuổi tôi,
anh ấy, bác ấy, người phụ nữ ấy hay không? Có phải những việc của
quá khứ vẫn chưa chấm dứt.
Ở nhà không có việc gì làm khiến tôi hay suy nghĩ linh tinh nên tôi
quay lại quán café để làm. Thấy tôi, chị Hiểu Thư rất vui, Lưu Ninh
cũng vậy. Thấy tôi đến, Lưu Ninh pha ngay một tách café, vị ngọt
quen thuộc của Café Đậu Đỏ khiến tôi thấy ấm áp.
Gần tết, quán café đông hơn thường lệ. Những cô cậu sinh viên tầm
tuổi tôi tụ tập gặp nhau sau cả kỳ học vất vả. Họ nói chuyện rôm
rả, kể cho nhau nghe những câu chuyện trường lớp, bè bạn, tình yêu.
Nhìn lại chính mình, tôi bỗng thấy cuộc sống của mình nhạt lạ. Trừ
những ngày lang thang thuở bé, đôi chân tôi chưa rời khỏi mảnh đất
này. Bạn bè tôi không nhiều, đúng hơn là lên đại học tôi mới kết
bạn và cũng chẳng nhiều nhặn gì. Chỉ có ba cô bạn cùng phòng, để
gọi là bạn thực sự thì chỉ có Lưu Linh.
- Mang café lên tầng 2 này Lệ Dương. Bàn 13 nhé! – Lưu Ninh đẩy
khay về phía tôi. Tôi cười, rồi vờ như mình đang không nghĩ linh
tinh gì.
Khi tôi về đến quầy phục vụ, Lưu Ninh nhìn tôi một cách kỳ quặc,
tay cậu ấy đưa lên cằm vẻ suy ngẫm, miệng không ngừng lẩm bẩm những
thứ mà chỉ mình cậu ấy nghe thấy. Cuối cùng, những âm thanh chỉ cảm
nhận được bằng đôi mắt cũng bật lên thành tiếng.
- Dạo này cậu sao thế? Tâm trạng không tốt lắm? Hay suy nghĩ đâu
đâu ấy! – Lưu Ninh nói.
- Tớ á! Có sao đâu. – Tôi trả lời.
Lưu Ninh đưa tay lên giữ nhẹ hai bên má tôi, nói thầm thì: - Chỉ
cần cậu muốn chia sẻ, tớ sẽ luôn ở bên.
Tôi ngượng ngùng gỡ tay Lưu Ninh ra, mặt cúi gằm. Chưa kịp nói gì
thì chị Hiểu Thư khiến cả hai chúng tôi giật mình.
- Đang giờ làm việc nhé! – Nói rồi chị nháy mắt trêu
chọc.
Tôi sững người chưa biết giải thích sao để chị Hiểu Thư không hiểu
lầm thì chị đã đi ra ngoài. Tôi quay sang lườm Lưu Ninh một cái
cháy lông mày. Dù là tôi có cảm tình với cậu ấy, dù là giờ tôi đã
biết mình thích Lưu Ninh hơn nhưng tôi không thích thể hiện tình
cảm nơi đông người. Và thực ra, giữa tôi và Lưu Ninh có phải là yêu
hay không, điều ấy còn chưa rõ ràng. Tôi lấy một chiếc khăn rồi đi
lau mấy bàn trống bỏ mặc Lưu Ninh đứng ở quầy phục vụ.
Đến giờ ăn trưa tôi cũng không ngồi cùng cậu ấy mà mang quyển nhật
ký ngồi ở một bàn trống, vừa ăn vừa hí hoáy viết. Mọi thứ đã trở
nên quá sức với một người kém biểu đạt qua lời nói như tôi. Từ bé
tôi cố hoà đồng với mọi người nhưng trong tôi luôn có một bức tường
cao ngăn cách tôi chia sẻ những gì mình nghĩ với người khác. Khi
ấy, mẹ động viên tôi rất nhiều, kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện,
động viên tôi. Bà cũng nói rằng nếu như tôi không thể nói ra, vậy
thì hãy viết nhật ký, đừng để mọi thứ đè nặng lên mình như vậy. Và
tôi vẫn luôn làm theo lời mẹ. Gần đây, tôi viết nhiều hơn, những
trang của cuốn nhật ký đã dần về cuối.
Mẹ nói với tôi rằng viết nhiều không chứng tỏ rằng tôi không ổn,
chỉ là vì cuộc sống của tôi có quá nhiều màu sắc mà thôi và tôi
cũng đừng thấy buồn khi một viết đến trang cuối cùng của cuốn nhật
ký, hãy bắt đầu viết một cuốn mới, biết đâu lúc ấy tôi có những suy
nghĩ khác về những gì tôi đã từng cảm nhận.
Hôm nay tuyết lại rơi nhưng không phải vì thế bên ngoài ít người
qua lại. Tôi không thích tuyết rơi nhưng Lưu Ninh thì khác vì nó
khiến cậu ấy vui. Tôi khẽ liếc nhìn Lưu Ninh, cậu ấy chăm chú nhìn
tôi – gần như theo dõi vậy. Thấy tôi nhìn, ánh mắt cậu ấy tránh đi
và chuyển hướng về chiếc điện thoại. Chưa đầy một phút sau, điện
thoại tôi rung lên.
“Tớ xin lỗi. Đừng giận nhé!” – Có lẽ thói quen muốn ở một mình của
tôi khiến cậu ấy hiểu lầm. Tôi không trả lời tin nhắn mà ngước lên
nhìn cậu ấy cười và nhắn lại. “Ừ, tớ không giận, chỉ là thỉnh
thoảng tớ muốn ở một mình. ”
Điện thoại tôi lại rung lên, nhưng không phải là tin nhắn của Lưu
Ninh.
“Em đang làm gì thế? Anh có việc cần gặp em.” Tôi ngạc nhiên trước
tin nhắn của Tiếu Vũ.
“Em đang ở quán café. Có việc gì thế anh?”
“Mấy giờ em về? Anh sẽ chờ ở siêu thị gần nhà em.”
Tôi nhắn tin trả lời lời Tiếu Vũ và lại bị những suy nghĩ vần vò.
Đang có chuyện gì xảy ra vậy? Tôi đem cuốn nhật ký cất vào ngăn tủ
của mình, Lưu Ninh nhìn tôi với ánh mắt tò mò.
Trò đời luôn thích bỡn cợt con người, khi thì vồn vập yêu thương,
khi thì lạnh lùng tàn nhẫn.
Nếu như đã đi lạc vào mê cung, tôi sẽ chọn cách đi của riêng mình,
dù sớm hay muộn, dù có chịu nhiều tổn thương, tôi tin tôi sẽ tìm
được lối ra.
Về chiều trời trở lạnh. Tôi kéo kín mít áo khăn, lúc này cả người
tôi chỉ hở ra đôi mắt. Lưu Ninh định đưa tôi ra bến xe bus nhưng
tôi từ chối, tôi không muốn cậu ấy bị chị Hiểu Thư
trách.
- Không đưa cậu về được, ngại quá! – Lưu Ninh nói.
- Có gì mà ngại. Cậu vào làm đi.
Tôi đi hẳn thì Lưu Ninh mới quay vào quán. Quán café gần trường tôi
nhưng lại cách nhà tôi khá xa. Vì kì nghỉ tôi về nhà nên tôi chỉ
làm ca sáng và ca chiều, may là chị Hiểu Thư giờ cũng đã cởi mở hơn
với tôi. Đến bến xe bus, tôi đang đứng run lập cập vì rét thì một
chiếc xe quen thuộc dừng ngay trước mặt. Tiếu Vũ mở cửa và gọi tôi
lên xe.
- Sao anh bảo chờ ở gần nhà? – Tôi hỏi.
- Anh ở gần quán café từ lúc nãy, thấy em đi một mình anh mới qua
đón em, chứ không thì không dám đâu.
- Sao thế?
- Chuyện dài lắm, có người theo dõi anh và em nên không thể để họ
phát hiện chúng ta gặp nhau.
Tiếu Vũ nói với vẻ hoàn toàn nghiêm túc khiến tôi lo lắng. Có phải
anh ấy đã điều tra ra điều gì hay không?
Tiếu Vũ lái xe không quá nhanh, suốt đường về anh gấp gáp kể tôi
nghe những điều anh biết. Đôi lúc, anh dừng lại câu chuyện để nhìn
vào kính chiếu hậu xem có ai theo dõi chúng tôi không. Mọi chuyện
đã trở nên rắc rối hơn tôi nghĩ. Tôi chỉ biết dính chặt vào ghế và
tiếp nhận những gì Tiếu Vũ nói. Anh, cũng chỉ như tôi, là kẻ đào
bới sự thật.
- Thời gian tới anh sẽ đi Cao Phong, có thể sẽ tìm ra điều gì đó. Ở
một mình em phải cẩn thận, nhớ giữ gìn sức khoẻ và với cậu bạn làm
cùng quán café, anh nghĩ cậu ấy không đơn giản đâu. – Tiếu Vũ dặn
tôi trước khi dừng xe. – À, nhớ xoá tin nhắn hôm nay của anh
nữa.
Tôi xoá tin nhắn của anh trước khi xuống xe. Tôi đi nhanh về nhà,
tôi cần một nơi tĩnh lặng để có thể sắp xếp mọi thứ đang nhảy loạn
xạ trong đầu. Mải đi mà tôi không thấy có một chiếc xe tiến tới
phía tôi với tốc độ khá nhanh. Đến khi định thần được, tôi tránh
qua một bên. Chiếc xe vẫn lao về và đâm thẳng về phía tôi. Tôi chỉ
biết bụng và đầu tôi rất đau, sau đó thì ngất đi.
Khi tỉnh lại, tôi thấy đầu hơi nhức và khó chịu. Tôi cố cử động mi
mắt nhưng mãi đôi mắt của tôi mới lười biếng mở khẽ. Lưu Ninh đang
ngồi cạnh giường nhìn tôi đầy lo lắng.
- Cậu tỉnh rồi à? Có đau lắm không?
- Ư… đỡ tớ ngồi dậy.
Lưu Ninh làm theo lời tôi. Đến lúc này thì tôi hoàn toàn xác định
được tình cảnh của mình. Đầu tôi được băng một lớp mỏng, bụng tôi
khá đau nhưng không bị băng bó, chân tay đều không sao. Ngồi được
một lúc tôi tự trườn mình nằm xuống. Ở tư thế ngồi, bụng tôi không
thoải mái cho lắm.
- Sao cậu lại ở đây vậy? – Tôi hỏi.
- Lúc chiều tớ đang làm thì có người gọi điện cho tớ từ điện thoại
của cậu báo rằng cậu bị xe đâm. Lúc đấy tớ bắt taxi đến đó và đưa
cậu vào viện luôn. Đầu cậu bị đập vào vỉa hè và chảy máu, nhưng bác
sỹ nói chụp X – quang và CT đều không có vấn đề gì. Ở bụng thì cũng
không nghiêm trọng, chỉ va chạm phần mềm chứ không sao. Nghỉ ngơi
vài ngày là hết đau thôi.
- Tại tớ không cẩn thận. Thế tớ xuất viện được chưa? – Tôi hỏi Lưu
Ninh
- Muộn rồi lạnh, cậu ở đây một tối. Mai làm thủ tục xuất viện cũng
được. Cậu có đói không, tớ lấy cháo cho cậu ăn nhé!
Tôi gật đầu, rồi lại hỏi Lưu Ninh. – Cái xe đâm tớ, nó
đâu?
- Chạy rồi! – Lưu Ninh nói giọng bực tức – Tớ mà tóm được nó
tớ….
Tôi không nói gì thêm. Tôi e sợ những gì Tiếu Vũ nói là đúng. Có lẽ
đã có người theo dõi hai chúng tôi.
Tôi khá đau và mệt nên ăn không đến nửa bát cháo. Lưu Ninh sốt ruột
nhìn tôi. Tôi biết là cậu ấy rất lo lắng cho tôi, nhưng chính tôi,
giờ cũng lo lắng cho chính mình. Tai nạn hôm nay không phải là sự
vô ý, có thể đó là một lời cảnh cáo. Điều khiến tôi sợ hãi bây giờ
không phải là tôi sẽ nhận hậu quả thế nào từ việc đào bới sự thật,
mà tôi sợ mình không tìm được đến tận cùng gốc rễ của
nó.
Sáng hôm sau, Lưu Ninh làm thủ tục xuất viện, nhận thuốc rồi đưa
tôi về nhà. Cậu ấy chuẩn bị sẵn cho tôi bữa chiều và bữa tối – hai
nồi cháo rồi mới đi làm.
Lưu Ninh đi rồi tôi thẫn thờ nhìn sang nhà đối diện.
“Em không sao chứ, cứ ở nhà nghỉ ngơi đến khi nào khỏi hẳn thì đi
làmh nhé.” Chị Hiểu Thư nhắn tin cho tôi, có lẽ Lưu Ninh đã đến
quán và xin phép nghỉ giúp tôi. Đáng lẽ ra chị ấy nên biết từ lúc
Lưu Ninh đưa tôi đến bệnh viện mới đúng chứ nhỉ? Tôi thở dài, có lẽ
muộn chị ấy ngại hỏi. Tính chị ấy vẫn vậy.
Tôi nằm trên giường lắp ráp lại những điều mà Tiếu Vũ nói hôm qua.
Tôi không nghĩ là Tiếu Vũ lại dễ dàng đón nhận sự thật về thân phận
mình đến vậy. Khi anh nói cho tôi nghe sự thực, tôi cảm nhận được
anh không còn nghĩ mình là con của ai, mà anh tiếp nhận mọi thứ với
trực quan của một nhà báo. Và tôi biết, anh sẽ theo đuổi sự thật
đến cùng.
Số phận như được sắp đặt cho chúng tôi vậy. Tôi viết những câu
chuyện cho mình, có nhân vật là tôi, là anh, là Lưu Ninh và tất cả
mọi điều tôi đón nhận. Còn anh, anh dường như học báo để biết được
sự thật về cuộc đời mình.
“Lần em đến nhà anh đấy, tối hôm đấy bố mẹ anh đã cái nhau, có nhắc
đến em, mẹ em, cả hai người khác là Lưu Soái Trì và Thôi Hồng Phúc.
Anh nghĩ họ đều là người lớn nên chỉ còn em là người anh có thể
tiếp cận. Thú thật ban đầu anh đã không thật sự thích em, có chút
hiếu kỳ nhưng chưa phải là… em hiểu đấy.
Rồi sau đó anh học môn Báo chí Chính pháp, thầy giáo anh có vô tình
nhắc đến một bài báo về Thôi Hồng Châu, ban đầu anh ngờ ngợ, nhưng
sau khi anh hỏi thầy giáo về sự việc khi ấy, thì anh nghĩ mọi
chuyện không đơn giản như anh đã nghĩ.
Không chỉ đơn giản là anh là con của ai, mà những chuyện dang dở
ngày xưa cần phải chấm dứt. Mà có khi nào em nghĩ, cái chết của mẹ
em, không phải do vô tình không?”
Tôi cố nhích người dậy mở máy tính nhưng bụng quá đau nên không thể
ngồi được, tôi bất lực lấy điện thoại gọi cho Lưu Linh.
- Rảnh không? Qua nhà tao đi. Hôm qua bị xe đâm, đau không làm gì
được, ở nhà buồn quá.
- Há? Sao thế con ranh? Sao lại bị đâm? Tao đến ngay đây. – Lưu
Linh tua một tràng rồi cúp máy cái rụp.
Nửa tiếng sau Lưu Linh đã có mặt tại nhà tôi. Nhìn cô bạn bơ phờ
đứng ngoài chờ tôi mở cửa khiến tôi phì cười.
- Còn cười được hả con ranh. Đâm thế nào? Đau thế nào? – Lưu Linh
nhìn vết băng trên đầu tôi sốt ruột hỏi.
- Ừ, hôm qua đi đường lạnh quá, hơi bất cẩn, chắc bị thằng ranh trẻ
trâu nào phóng ẩu nó đâm.
- Thế nó đâu? Có bồi thường gì không?
- Chạy rồi. Lúc đấy tao bị ngất, tỉnh dậy thì đã ở viện rồi. Vào
phòng tao đi, tao chỉ nằm được thôi.
May mà có Lưu Linh đến trò chuyện với tôi. Chắc do cô bạn nói quá
lên hay hốt hoảng thái quá khiến mẹ của Lưu Linh khi nghe tin tôi
bị tai nạn cũng lo lắng theo. Cô bạn ngồi kể chuyện đông tây,
chuyện mẹ bắt ở nhà học nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa, bắt tìm bạn trai
vân vân và vân vân. Được cái Lưu Linh còn có khiếu hài hước khiến
những câu chuyện cô ấy kể đều khiến tôi phải bấm bụng để
cười.
- Đói chưa? Ăn gì không tao làm cho, cho mày làm chuột bạch
luôn.
- Thôi khỏi, sáng nay Lưu Ninh đưa tao về có nấu luôn cháo cho tao
rồi, mày đun lại là được.
- Gớm, đào hoa có khác. Thế nằm im đây nhé, tao vào bếp tiếp quản
thành quả của chàng đây.
Lưu Linh đi rồi tôi xem mấy cuốn sách mà cô bạn mang đến. Lưu Linh
quả là tâm lý, biết tính tôi nếu ở im một chỗ mà không có máy tính
hay sách truyện gì đó để đọc thì tôi sẽ không thể chịu được nên cô
bạn mang mấy cuốn tiểu thuyết đến. Tôi nhìn qua có vẻ là hợp gout
của tôi. Đang nằm im thì tiếng ken két ở gian ngoài khiến tôi rùng
mình.
- Gì thế Lưu Linh? – Tôi hỏi với ra.
- Xong rồi đây. – Tôi chưa thấy Lưu Linh đâu mà chỉ thấy chiếc bàn
gỗ ở ngoài phòng khách đã được đẩy vào trong phòng của
tôi.
- Cứ nằm im đấy đi, tao tự đẩy vào được. – Lưu Linh
nói.
Sau đó thì chiếc bàn được nằm đúng vị trí, ở ngay gần giường. Lưu
Linh đứng dậy thở hồng hộc rồi lại phi luôn vào bếp. Chưa đầy năm
phút cô bạn quay lại với hai bát cháo khá to – được đặt trên mặt
thớt. Rồi Lưu Linh chạy vào bếp cất thớt và mang thêm một đĩa hoa
quả. Có vẻ như cô bạn chuẩn bị mọi thứ khá chu đáo.
- Đùa, kiếm được người yêu như Lưu Ninh thì sướng. Chiều người yêu
thì phải biết.
- Mày đi mà kiếm. – Tôi đùa, mà không biết hai tai tôi đang đỏ dần
lên.
- Mày có mà cho ý, nhìn tai mày đang đỏ lên gay gắt kia
kìa.
Lưu Linh không ngừng trêu đùa tôi. Dường như cô bạn lém lỉnh ấy đã
nhìn ra được điều gì đó khác biệt giữa tôi và Lưu Linh. Ăn trưa
xong tôi ngoan ngoãn uống thuốc và chẳng mấy chốc đã buồn ngủ. Lưu
Linh đi về khi tôi đã ngủ say.
Khi tôi tỉnh dậy mới giữa chiều, ánh nắng ngoài kia vẫn hắt nhạt
tạo màu lung linh cho tuyết. Tôi nhìn sang bên cạnh vẫn còn nguyên
đĩa hoa quả được gọt cẩn thận và bọc một lớp nilon. Mấy cuốn truyện
cũng được xếp gọn gàng phía đầu giường. Tôi lấy một cuốn định đọc
nhưng chợt nghĩ ra, tôi lấy máy tính đặt lên chiếc bàn, giò thì tôi
có thể nằm mà sử dụng máy tính. Tôi vào trang cá nhân của Tiếu Vũ
để xem một vài thứ, tôi nhớ ra là tôi cần thông báo cho Tiếu
Vũ.
Tôi lấy máy gọi cho anh, anh nghe máy, nhận thông tin và cúp máy
nhanh. Sau đó anh gửi tin nhắn hỏi thăm tôi và không quên dặn tôi
xoá tin nhắn và cuộc gọi trong máy.
Nằm trong chăn mà tôi thấy run rẩy, không hiểu là do trời lạnh hay
bởi tôi sợ hãi. Nếu hôm qua kẻ báo tin cho Lưu Ninh rằng tôi bị xe
đâm chính là kẻ đâm tôi và nếu tôi chưa xoá tin nhắn của Tiếu Vũ
thì không biết mọi chuyện còn đến đâu nữa.
Tôi lạch tạch gõ vào trang web tìm kiếm vài từ khoá.
CHAP 9
Theo những thông tin Tiếu Vũ nói, tôi tìm hiểu về thân thế và cái
chết của Lưu Soái Trì. Ông ấy chết trong căn hộ của chính mình, do
một vụ hoả hoạn, mọi thứ trong nhà đều cháy rụi nên không thể tìm
được thủ phạm gây án. Cảnh sát đã điều tra những người thân tín của
Thôi Hồng Châu nhưng không có manh mối. Họ kết luận do sơ suất,
chập điện gây cháy nhà. Điều không bình thường là gia đình có ba
người, nhưng chỉ có hai vợ chồng ở trong nhà, cậu con trai hai tuổi
khi ấy không thấy xác nhưng lại mất tích sau vụ hoả hoạn
đó.
Liệu mẹ tôi có liên quan gì đến vụ việc ghê rợn thế này. Tôi khẽ
rùng mình nhớ lại gói bột trắng trong tủ quần áo và cả số tài sản
ấy nữa. Số tài sản ấy đủ cho rất nhiều người sống sung sướng cả
đời.
Nằm mãi cũng mỏi, tôi cố ngồi dậy rồi đi ra ngoài phòng khách rót
nước uống. Đến giữa phòng khách tôi thấy cảm giác hơi lạ, có lẽ bởi
chiếc bàn đã bị chuyển đi tạo nên khoảng trống. Nhìn tấm lót sàn bị
xước, tôi hơi xót. Khi nào hết đau hẳn có lẽ tôi sẽ dùng tiền lương
một tháng để thay toàn bộ lớp lót mới, dù sao thì cũng sắp sang năm
mới. Hi vọng một thứ gì đó mới mẻ sẽ mang lại nhiều điều may mắn
hơn.
Khi quay lại giường thì tôi nhận được tin nhắn của Tiếu Vũ, anh nói
rằng anh tìm hiểu được vài điều mới, khi về sẽ đến thăm tôi và anh
cũng thuê người bí mật bảo vệ tôi. Tin nhắn của Tiếu Vũ khiến tôi
yên tâm hơn nhiều, ít ra là anh ấy vẫn đang an toàn. Tôi xem lại
một lần tin nhắn của Tiếu Vũ và xoá đi.
Cảm giác ở một mình trong khi không khoẻ thật là khó chịu. Trước
kia, có lẽ mẹ cũng vậy, thậm chí còn khó chịu hơn tôi bởi chờ đón
bà là cái chết, là sự rời xa tôi, rời xa Tiếu Vũ – con đẻ của bà.
Khi ấy mẹ đã nghĩ gì? Tôi chỉ biết trong những câu chuyện mẹ kể thì
bác Vỹ Đông – cha của Tiếu Vũ là người mẹ yêu nhưng họ không thể
đến với nhau vì họ có cuộc sống của riêng mình.
Vì sao người phụ nữ ấy lại làm vậy? Bà ấy đem Tiếu Vũ đi, và chăm
sóc anh ấy như con đẻ? Bà ấy có yêu thương Tiếu Vũ không hay chỉ
muốn trả thù mẹ tôi nên mới vậy. Bất giác, tôi sợ người đàn bà
quyền lực với nụ cười lạnh buốt ấy. Tôi lên Baidu và tìm thông tin
về bà.
Không ít bài báo giật tít với cái tên Dương Phi Điệp - một người
phụ nữ quyền lực đi lên từ ngành an ninh. Bà chính là cấp trên của
Lưu Soái Trì, người đã bắt được Thôi Hồng Châu. Ra vậy. Có thể bà
ấy chính là cấp trên, mà cũng chính là một nhân vật trong đường dây
buôn ma tuý ấy. Nếu như… nếu như người phụ nữ ấy là một tội phạm ma
tuý, tôi không dám nghĩ kết cục dành cho tôi sẽ là gì nếu cứ đi sâu
vào quá khứ thế này.
Lấy chiếc gối kê vào đầu giường, tôi ngồi dựa lưng và nhìn ra ngoài
cửa sổ. Tuyết rơi. Tuyết rơi liền ba hôm nay rồi. Chỉ còn hai tuần
nữa là đến tết. Tết này, chắc sẽ cô đơn lắm đây. Tôi nhìn sang nhà
đối diện, người đàn ông lạ mặt lại xuất hiện nhưng lần này gã không
nhìn chằm chằm vào cửa sổ nhà tôi mà lúi húi dọn dẹp trong nhà, dù
căn phòng không mấy bừa bộn.
Có vẻ như vị thế của tôi và gã đã hoán đổi cho nhau. Giờ thì tôi là
người đang nhìn chằm chặp vào căn hộ ấy. Gã vừa dọn dẹp, thi thoảng
lại ngước lên và thấy tôi. Gã lúng túng cúi xuống. Tay gã vụng về
cầm chiếc khăn lau đi lau lại cửa kính. Tôi đoán gã là một kẻ biến
thái ưa ngăn nắp gọn gàng. Khoảng mười phút thì gã lau xong ô cửa,
không thiếu một centimét vuông nào cả. Sau đó, gã từ từ kéo rèm cửa
lại, không cho tôi làm phiền gã thêm nữa.
Tôi thở dài, tự cười một mình, chọn bừa một cuốn tiểu thuyết và nằm
đọc. Hết nằm nghiêng trái lại nghiêng phải cuối cùng tôi gấp cuốn
sách lại vì tiếng kêu rột rột phát ra từ bụng. Cũng gần sáu giờ
rồi. Lười biếng đặt chân xuống giường, tôi đi vào bếp. Thời gian
chậm chạp trôi như kiến bò gốc đa, một ngày trôi qua thật nhàm
chán.
Đến tối, ăn cháo và uống thuốc xong, tôi kéo chiếc chăn mỏng ra
sofa nằm xem ti vi. Bỗng có tiếng gõ cửa khiến tôi giật mình. Ai
lại đến vào lúc này nhỉ. Tôi chậm chạp đi về phía cửa, tiếng đập
cửa càng lúc càng dồn dập.
- Lưu Ninh à? – Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Không tớ thì ai. Cậu làm gì mà nhắn tin không trả lời, gọi điện
không nghe máy thế. Tớ cứ tưởng cậu bị làm sao. – Lưu Ninh nói như
mắng tôi.
- Tớ để điện thoại trong phòng. Ở nhà một mình chán quá. Buồn chết
đi được.
- Cậu còn đau nhiều không? – Lưu Ninh ân cần hỏi.
- Vẫn. Chẳng làm được gì. Cả ngày chỉ nằm thôi.
Lưu Ninh không hỏi gì thêm, cậu ấy đi vào bếp, lụi hụi ở trong đó
một lúc lâu. Không cần vào trong tôi cũng biết cậu ấy đang kiểm tra
nồi cháo xem tôi có ngoan ngoãn ăn hay không. Tiếng vòi nước mở xối
xả, cậu ấy đang rửa mấy chiếc bát tôi vứt chỏng chơ ở đó. Sau đó
thì đến tiếng băm băm chặt chặt. “Lại một nồi cháo mới nữa rồi.”
Tôi nghĩ thầm trong đầu.
- Tớ nấu cháo thịt băm, mai đổi bữa cho cậu. Đang yếu thì chịu khó
ăn cháo. Khỏi ốm rồi thì thích ăn gì tớ mời nhé.
- Cậu chu đáo quá. Lưu Linh khen cậu mãi, nói thích có người yêu
như cậu.
- Lưu Linh? – Lưu Ninh ngạc nhiên hỏi tôi.
- À, bạn cùng lớp, cùng phòng của tớ, trưa nay cậu ấy qua
đây.
- Xinh không? – Lưu Ninh nói – Giới thiệu cho tớ đi.
Lúc này Lưu Ninh đã đến gần tôi, đầu cúi sát xuống. Tôi cúi mặt
tránh đi. Ai mà biết được cậu ấy sẽ làm gì tiếp theo. Cậu ấy nhếch
mép cười rồi quay đi ngồi xuống ghế đối diện. Mãi tôi mới dám ngẩng
mặt lên. Cậu ấy cười nhe nhởn như muốn trêu tức tôi.
Lưu Ninh ngồi nói chuyện với tôi, lát lát cậu ấy lại chạy vào bếp.
Đến khi nấu xong cháo thì cậu ấy mới về, trước khi về, cậu ấy dặn
dò tôi đủ thứ và không quên hôn nhẹ lên má tôi.
Đêm ấy tôi ngủ ngon, không biết vì mệt, vì thuốc hay vì điều gì
khác.
(bigbang3g.sextgem.comchuc cac ban vui ve)
Trong vài ngày, ngày nào Lưu Ninh cũng đến nhà, nấu ăn và nói
chuyện phiếm với tôi. Lúc rảnh rỗi tôi đọc truyện hay nhắn tin nói
chuyện với Tiếu Vũ. Gần một tuần thì tôi đỡ hẳn, vết thương trên
đầu chỉ còn là vết xước nhỏ. Cũng chỉ còn vài ngày là tết, tôi gọi
điện cho chị Hiểu Thư nói rằng sau tết mới đi làm lại, chị đồng ý
và hỏi thăm qua sức khoẻ của tôi. Tiếu Vũ nhắn tin cho tôi nói rằng
anh đã về và hỏi tôi khi nào đi sửa sang mộ cho mẹ để anh đưa tôi
đi.
Khi biết Tiếu Vũ đi cùng tôi, Lưu Ninh không vui, anh nhìn tôi với
ánh mắt tức giận nhưng nhanh chóng dịu xuống khi tôi nhẹ nhàng
nói:
- Có lẽ tớ sẽ có nhiều điều muốn chia sẻ với cậu, hi vọng là cậu đủ
kiên nhẫn.
Càng gần tết tuyết rơi càng nhiều, càng dầy. Hết lớp tuyết này đến
lớp tuyết khác thay nhau phủ lên cuộc sống tưởng như yên ả. Hôm ấy
Tiếu Vũ đến đón tôi từ sớm, nhìn anh gầy đi, đôi mắt sâu nhìn xoáy
vào tôi. Anh bảo tôi lên xe ngồi trước còn anh cất đồ tôi chuẩn bị
mang đi ra ghế sau của xe. Quay lại nhìn anh cẩn thận để túi đồ,
tôi thấy bên cạnh cũng có một túi đồ khác, chắc anh cũng tự chuẩn
bị.
- Đi nhiều thế chắc anh mệt lắm. – Tôi mở lời.
- Ừ, cũng hơi mệt. Em thì thế nào, còn đau không? – Anh quay sang
nhìn tôi, lo lắng hỏi.
- Một chút thôi, bây giờ đi lại bình thường rồi, mấy hôm trước em
chỉ ở nhà nằm và ăn cháo trường kỳ thôi.
- Anh đang điều tra về Lưu Ninh, anh cảm giác có điều gì không bình
thường ở cậu ấy.
- Lưu Ninh?
- Ừ, giữa em và cậu ấy có vẻ không đơn thuần là bạn nhỉ? – Anh thở
dài rồi nói tiếp – Anh không dám giữ em cho riêng mình, anh tôn
trọng tình cảm trong em nhưng hãy sáng suốt đừng để mọi thứ đi quá
xa. Anh không muốn em bị tổn thương.
Tiếu Vũ nói mà không nhìn tôi, anh nhìn đường, hai bàn tay nắm chặt
vào vô lăng. Dường như thời gian và những thay đổi đã khiến trong
Tiếu Vũ đánh mất đi cậu bé nghịch ngợm, cũng không còn thấy một
chàng trai ưa nói ưa cười ưa khua môi múa mép. Chỉ còn anh lặng lẽ,
điềm đạm, ưu tư.
Hai chúng tôi bước vào con đường nhỏ, lác đác quanh khu nghĩa trang
rộng lớn có những đám khói lờ dờ bay lên cao. Đông lạnh, ai cũng
kín mít, chẳng rõ mặt người. Những xác pháo đỏ nhoè nhoẹt lẫn vào
băng tuyết chỉ khiến cảnh sắc nơi đây thêm u ám. Tiếu Vũ lặng im
theo sau tôi. Tôi biết giờ anh đang có rất nhiều tâm trạng. Lần đầu
tiên anh gặp người sinh ra mình là khi người ấy đã đi rất xa, mẹ
của anh, giờ chỉ sống trong kí ức của những người quanh
anh.
Đến mộ của mẹ, tôi lấy một chiếc chổi nhỏ để quét lớp tuyết dầy.
Tiếu Vũ đứng thất thần nhìn tấm ảnh nhỏ ở bia mộ. Nhìn anh như vậy
tim tôi nhói đau. Nước mắt lăn một vệt dài, đóng băng lạnh buốt
trên má. Bàn tay to lớn của anh chầm chậm miết trên tấm ảnh. “Mẹ à,
Tiếu Vũ đến thăm mẹ rồi đấy. Mẹ có thấy không?” Tôi thì thầm. Quét
dọn xong tôi giúp anh bày hoa quả.
- Sao anh biết mẹ thích hoa hồng vàng? – Tôi hỏi.
Anh không trả lời tôi. Đến khi tôi gọi anh vài lần anh mới giật
mình hỏi lại: - Em vừa bảo gì thế?
Tôi lắc đầu, anh cũng không hỏi lại mà lầm lũi cúi xuống. Tôi biết
anh đang cố để che đi những cảm xúc của anh. Gỡ cả hai bó hoa tôi
và anh mua, tôi bó lại thành một bó lớn đặt lên trên. Hồng vàng
kiêu hãnh trong khung cảnh lạnh giá. Tiếng pháo lẹt đẹt, xác pháo
bay xác xơ bay lên cùng với đám tro của tiền vàng tạo nên bức tường
vô hình ngăn cách tôi và anh. Khói leo lắt bay mà đủ làm mắt
cay.
Giọng đều đều, tôi phá tan bức tường u ám kia bằng câu chuyện về
mẹ. Tôi kể anh nghe về mẹ, về những gì tôi biết về anh từ nhỏ. Mẹ
luôn nhớ sinh nhật của anh, tôi cũng vậy vì năm nào cũng thế, cứ
đến sinh nhật anh hai mẹ con đều tổ chức sinh nhật dù thiếu nhân
vật chính. Giọng tôi trở nên méo mó khi nhắc đến những chiếc áo,
chiếc khăn mẹ đan mà chưa một lần đưa cho anh. Và cả khi tôi vào
đại học, cuối tuần mẹ đều chờ đợi tôi về để nấu những món ăn thật
ngon – những món ăn bố anh thích – anh thích và đôi mắt vỡ vụn khi
nghe tôi nhắc đến tên anh.
- Cuộc sống của em và mẹ luôn có anh! – Tôi nhìn anh. Tiếu Vũ đưa
tay lau nước mắt trên má tôi rồi ôm tôi vào lòng. Bờ vai, đôi bàn
tay rắn chắc run rẩy siết mạnh.
- Cảm ơn em đã ở bên mẹ, ở bên anh.
- Không, em phải cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ đã đưa em ra khỏi cuộc sống
lang thang, để có một gia đình, một mái nhà. Với em, quan tâm đến
anh chính là niềm vui duy nhất em có thể đem đến cho
mẹ.
Tiếu Vũ buông tay ra, ngạc nhiên hỏi tôi: - Em không phải con đẻ
của mẹ?
- Không, em là đứa trẻ không gia đình được mẹ đưa về
nuôi.
Anh nhìn tôi lâu hơn như không tin vào mắt mình. Phải chăng anh đã
nghĩ tôi và anh là anh em ruột?
Chúng tôi trở về khi đã quá trưa. Anh mời tôi ăn trưa, chúng tôi
ngồi đối diện nhau, vụng về, xa lạ.
- Em sẽ chờ anh chứ? – Tiếu Vũ hỏi.
- Chờ anh?
- Chờ cho mọi việc sáng tỏ. Thời gian qua anh đã rất mệt mỏi. Những
ẩn số luôn ám ảnh anh, nhất là khi anh biết mẹ đẻ của mình là ai.
Anh đã nghĩ, em là em gái của anh. Anh đã buông tay khi biết không
thể… em hiểu đấy, anh đã nghĩ rằng anh thất tình. Nhưng anh không
thể đừng việc quan tâm đến em, có lúc anh tự nhủ với mình rằng, anh
vẫn có thể quan tâm đến em, vì em là em gái của anh, cũng vì giờ
đây có thể anh là người thân duy nhất của em nên anh còn phải bảo
vệ và chăm sóc em. Anh cần em chờ anh, Lệ Dương ạ.
Tôi đã rất xúc động khi anh nói vậy. Tôi biết giờ đây tôi hiểu
anh.
- Tí nữa anh đưa em đi mua một ít đồ nhé. Em muốn dọn dẹp lại nhà,
sắp tết rồi.
Anh mỉm cười gật đầu, một nụ cười không gượng gạo. Một nụ cười tôi
đã gặp từ lâu. Nụ cười của anh khiến tôi an tâm hơn
nhiều.
Cả buổi chiều hôm ấy anh kể tôi nghe về mẹ. Chuyến đi Cao Phong của
anh là về quê ngoại của mẹ, nơi mà tôi chưa đến, chỉ thoáng biết
qua những câu chuyện hiếm hoi về ngoại mà mẹ kể cho
tôi.
Mẹ là một thiếu nữ đẹp trong thôn. Cứ sang xuân, ở đó cả thôn lại
trồng hoa, các loại hoa nhiều màu sắc, chỉ riêng có mẹ thích trồng
hoa hồng vàng – loài hoa mẹ thích. Nhưng mẹ đã rời thôn nhỏ bé ấy
đến thành phố này, rồi làm việc trong công ty của Thôi Hồng
Châu.
- Mẹ chưa từng kể cho em? Mẹ nói rằng mẹ đã làm phụ việc ở quán
ăn…
- Ừ, đó là sau khi lên thành phố và trước khi Thôi Hồng Châu tìm
gặp mẹ. Sau đó anh không tìm được gì thêm. Mọi việc xảy ra đã quá
lâu rồi. Nhưng anh nghĩ họ có mối quan hệ mật thiết và mẹ biết rõ
những việc Thôi Hồng Châu làm.
- Lưu Soái Trì thì sao? – Tôi hỏi.
- Lưu Soái Trì và bố anh là bạn thân, ông ấy đã nhờ bố anh sắp xếp
cho mẹ một công việc sau khi bắt được Thôi Hồng Châu. Cũng có lẽ từ
đấy bố và mẹ quen nhau.
- Anh biết vì sao anh không ở với cả bố và mẹ không?
- Bố anh nói rằng khi ấy mẹ anh – mẹ bây giờ đã rất tức giận khi
phát hiện bố ngoại tình. Nhưng bà đã chịu nhịn vì bà vô sinh, sau
đó đón anh về nuôi. Dù sao thì anh cũng phải cảm ơn bà ấy vì bà ấy
luôn đối tốt với anh.
Tôi ghi nhớ mọi thứ, có nhiều chi tiết không trùng hợp và cần được
làm sáng tỏ. Tôi vờ như mọi thứ anh nói đều đúng, tỏ ra vui
vẻ.
Sau khi mua xong giấy lót nền nhà và một vài thứ chuẩn bị cho tết
anh đưa tôi về nhà. Đây là lần thứ hai Tiếu Vũ vào nhà tôi nhưng
anh như trở thành người khác. Anh nhìn mọi đồ đạc một cách chăm
chú. Để anh ở ngoài phòng khách, tôi vào phòng của mẹ lấy tấm hình
hồi nhỏ cho anh xem. Anh cầm khung ảnh ấy lâu rất lâu rồi ôm nó vào
ngực.
- Dọn nhà xong em lấy cho anh vài thứ nữa. Giờ anh vào phòng ngủ
giúp em kéo cái bàn ra đây đi. – Tôi nói.
- Thay xong lót nền nhà rồi anh với em khiêng nó ra cũng được
mà.