Nước Mắt Của Nắng - Nụ Cười Của Mưa
Cát Thảo
Nguồn: viettruyen
Post By : YeuTruyen.Wapsite.me
Link: http://yeutruyen.wapsite.me
CHAP 1
Những tia nắng len yếu ớt qua tấm rèm rọi vào mắt khiến tôi thức
giấc. Do dự vài giây, tôi kéo tấm rèm. Ánh nắng không còn khẽ khàng
nhưng cũng chẳng gay gắt, nắng vẫn mang một màu tươi mới. Dụi đôi
mắt sưng húp vì khóc cả đêm, tôi mới ngỡ ngàng nhận ra, tuyết đã
rơi. Con đường phía dưới lấm tấm tuyết, trên nóc những chiếc ô tô
phủ đầy tuyết trắng. Hôm qua, cái xơ xác của lá khô khiến đất trời
ảm đạm, hôm nay cái tinh khôi của tuyết trắng khiến người ta bàng
hoàng. Tuyết rơi đêm, ông trời lén lút đem cho đứa con – mảnh đất
nơi này tấm áo khoác khó phai màu, khó hoen ố. “Đông thật sự đã
sang”, tay vuốt khung ảnh, tôi thầm thì với anh như
vậy.
Có lẽ, anh chưa bao giờ biết sự tồn tại của tấm ảnh
này,
****
Tôi trở về nhà sau những ngày thi cử căng thẳng. Thú thật, tôi
không thích về nhà vì sợ cô đơn, nhất là trong thời tiết lạnh lẽo
như thế này, nhưng tôi không thể để người tôi yêu thương nhất cô
đơn được. Mẹ tôi lúc nào cũng luôn một mình, khi bà sống, khi bà
nuôi tôi và cả khi bà ra đi. Nếu có ai hỏi tôi, thế nào là đau khổ,
tôi sẽ nghĩ ngay đến mẹ và nói rằng “Hãy nhìn vào bà ấy!” Một ngày
đông rét mướt. Bịt kín từ đầu đến chân, cúi gằm mình tránh rét, tôi
bước trên lớp tuyết khá dày. Tuyết lạo xạo dưới chân. Ngoài đường
chẳng vì thế mà ít người qua lại, người ta , ai cũng khoác lên mình
áo lông vũ, giày đi tuyết, những mũ những khăn. Gương mặt của ai
cũng như nhau, đều bị tuyết phủ lên vẻ lạnh lùng buốt giá. Tôi
khựng lại bởi dáng người quen thuộc ở phía trước.
- Em về nhà sao không nói với anh ? - Anh bước đến bên tôi, và
hỏi.
- Em nghĩ là, em không phải nói với anh… - Tôi ấp úng trả
lời.
- Em đừng trốn tránh anh nữa, được không?
Anh lại cười, nụ cười ấm áp, nụ cười của mưa, tôi ước, thêm một lần
mẹ được nhìn thấy nụ cười ấy. Mẹ tôi, người luôn giữ gìn khung ảnh
của anh,mẹ nhìn, mẹ vuốt ve, có lúc nước mắt lặng lẽ rơi. Tiếu Vũ,
là con của mẹ, là niềm vui và cũng là nước mắt của bà. Cũng có lẽ,
bởi anh là Tiếu Vũ nên bà gọi tôi là Lệ Dương. Mẹ tôi là một người
phụ nữ đẹp nhưng nghèo khó, mẹ anh là một người đàn bà sang trọng
nhưng chẳng thể sinh con. Nhưng bởi ông – bố anh là người đàn ông
dịu dàng, nên mẹ đã dành cho ông không chỉ một đứa con mà cả tình
cảm sâu kín trong trái tim bà. Họ đưa anh đi khi anh mới ba tháng
tuổi, và anh chẳng thể biết sự thật ấy.
Tôi là một đứa trẻ được mẹ đem về nuôi. Cũng từ lúc ấy, tôi biết
gọi tiếng “mẹ”, mẹ được gọi “con”. Hai mẹ con sống trong một căn hộ
nhỏ, đồ đạc đơn sơ. Lúc mới về đây, tôi hỏi mẹ :
- Mẹ ơi ! Cậu bé kia là ai vậy ?
- Không phải cậu bé đâu con, là anh trai con đấy ?
- Sao anh không ở đây với mình hả mẹ ?
- Ừ, anh có một gia đình khác.
- Con muốn gặp anh quá.
Mẹ chỉ vuốt tóc tôi mà không nói gì. Lúc ấy, tôi không đủ lớn để
hiểu những nhớ nhung mẹ dành cho anh, tôi cứ ngây ngô cứa thêm nỗi
đau vào lòng mẹ. Buổi tối trước khi đi ngủ, tay mẹ trôi trên khung
hình, miệng mẹ thầm thì điều gì đó. Tôi làm theo mẹ, và thì thầm
với anh, đủ để mẹ nghe thấy “Tiếu Vũ à, anh ngủ ngon
nhé!”
Càng lớn, tôi càng bớt ngây ngô. Tôi thấy đôi mắt mẹ sâu trũng như
để giấu nước mắt. Tôi biết, mẹ rất vất vả. Mẹ làm việc tại một siêu
thị lớn, công việc bận rộn, nhưng đồng lương chỉ đủ để trang trải
cuộc sống hàng ngày. Đến một hôm, tôi về nhà thấy cửa không đóng và
một đôi giày nam. Trong nhà, mẹ và người đàn ông ngồi giữ khoảng
cách, nhưng bàn tay mẹ nằm gọn trong bàn tay người đàn ông ấy. Thấy
tôi, họ giật mình buông tay ra.
- Con về rồi !
- Về rồi à con, chào bác đi !
- Cháu chào bác ạ. - Tôi vẫn lễ phép chào, dù thấy hơi lạ vì cảnh
tượng vừa rồi.
- Ngoan quá. - Bác hiền từ nhìn tôi, ánh mắt thật ấm áp thân
quen.
Tôi ngồi trong nhà, băn khoăn không biết có nên ra ngoài ngồi không
vì mẹ và bác đang nói chuyện, nhưng tôi lại tò mò muốn biết người
đàn ông kia là ai, sao mẹ và ông ấy lại thân mật đến vậy. Chừng năm
mười phút sau, mẹ gọi tôi ra, người đàn ông ấy đã về, tôi mới dám
hỏi mẹ.
- Bác ấy là ai hả mẹ ?
Mẹ lưỡng lự nhìn tôi hồi lâu. – Mẹ nghĩ là đã đến lúc con đủ lớn để
biết mọi chuyện.
Mẹ ôm lấy tôi, trầm ngâm kể : - Con vẫn hỏi mẹ vì sao Tiếu Vũ không
ở cùng chúng ta phải không ? Chuyện xảy ra cách đây cũng gần hai
mươi rồi. Cha Tiếu Vũ khi ấy không còn trẻ, dù cố gắng nhưng gia
đình ấy vẫn không thể có con. Khi ấy, mẹ Tiếu Vũ gặp mẹ phụ việc ở
một hàng ăn, nên ngỏ lời với mẹ. Mẹ cũng không hiểu vì sao bà ấy
lại chọn mẹ, bà ấy hứa sẽ cho mẹ một căn hộ nhỏ và tìm một công
việc tốt hơn. Ban đầu mẹ không đồng ý, nhưng khi một người phụ nữ
chấp nhận để chồng mình có con với người khác, chấp nhận nuôi một
đứa trẻ không phải máu mủ của mình đã khiến mẹ đã suy nghĩ rất
nhiều. Lúc ấy bà ngoại bệnh, gia đình khó khăn, nên lần thứ hai bà
ấy quay lại, mẹ đã đồng ý. Cha của Tiếu Vũ là một người đàn ông
tốt, khi mẹ mang bầu, bác ấy không chỉ đến thăm mẹ, mà đến thăm cả
bà ngoại. Khi bà ngoại mất, bác ấy cũng động viên mẹ rất
nhiều
- Thế sao bác ấy vẫn mang anh Tiếu Vũ đi mà không để anh ấy ở lại
đây với mẹ ?
- Hôm nay bác ấy đến để báo cho mẹ Tiếu Vũ đã đỗ vào trường X,
trường mà Tiếu Vũ thích.
- Sau này con cũng sẽ thi vào đó.
- …..
- Mà có phải anh ấy là Tiếu Vũ, nên mẹ gọi con là Lệ Dương không
?
Mẹ chỉ xoa đầu tôi, đôi mắt mẹ cười, nhưng buồn lắm. Khi ấy, tôi
chưa thể hiểu hết nỗi đau trong mẹ. Tôi, đơn thuần chỉ tìm thấy sự
đồng điệu của hai người phụ nữ, tôi không giận bà ấy – người đã
mang Tiếu Vũ đi, vì có lẽ, trong bà cũng ẩn chứa nỗi đau, nỗi đau
của một người không có thiên chức làm mẹ, bởi vậy bà phải chăm sóc
và yêu thương một đứa trẻ không phải máu mủ ruột thịt. Và có lẽ, bà
cũng là người tốt thì mới có thể hành động như vậy, cũng như mẹ
nhận tôi về nuôi, nhận một đứa trẻ xa lạ về làm con.
Tôi chỉ biết đôi mắt mẹ buồn xa xăm, chứ tôi không biết rằng, ở nơi
xa xăm ấy là nỗi đau của một người đem con mình cho người khác,
không chỉ đau, mà còn xót. Có lẽ, bà luôn day dứt, bà muốn được
nghe tiếng gọi “Mẹ” từ Tiếu Vũ, bà thèm cảm giác thức đêm, canh
giấc ngủ cho con trai, hay ầu ơ những câu dân ca mộc mạc. Giấc ngủ
con thiếu lời ru của mẹ, sự lớn lên của con thiếu bàn tay mẹ chăm
sóc. Nhưng, Tiếu Vũ sẽ chẳng bao giờ cảm nhận được điều ấy, bởi với
anh, người phụ nữ kia mới là mẹ anh. Với tôi khi ấy, Tiếu Vũ là một
người vừa gần gũi, vừa xa vời, vừa hạnh phúc, vừa ẩn chứa những
điều đắng cay. Và những điều đắng cay, mà bản thân Tiếu Vũ không hề
biết.
Thời gian mải miết trôi, những cố gắng của tôi cũng được đền đáp.
Tôi đỗ vào trường X. Và tôi bắt đầu tìm anh. Tôi lên mạng, tìm
trường X và tên anh. Thật lạ, kết quả chỉ có một. Chỉ một cái tên
Lý Tiếu Vũ hiện ra, tôi ngỡ ngàng nhìn tấm hình đại diện, đó là một
chàng trai với nụ cười rất rực rỡ. Nụ cười của mưa là như vậy sao ?
Anh đã khác, đã khác với tấm hình khi bé rất nhiều. Anh không còn
là cậu bé tôi vẫn nói chúc ngủ ngon hàng ngày, mà đã ra dáng đàn
ông và rất chững chạc. Nhưng có lẽ, vẫn là anh có nụ cười của mưa,
mướt một màu mát mẻ, không ưu phiền. Tôi kết bạn với anh, và lặng
lẽ theo dõi những dòng trạng thái, những tấm ảnh anh chụp, những MV
anh xem, tôi, chỉ đơn giản muốn biết cuộc sống của anh thế nào, có
hạnh phúc hay không, thật may mắn là cuộc sống của anh luôn vui
vẻ.
Kì học đầu tiên tôi không đăng kí những môn tự chọn, những ngày
cuối tuần tôi về nhà với mẹ. Mỗi ngày của tôi có bạn bè, có học tập
nhưng mẹ không phải vậy, tôi không muốn thấy mẹ đơn côi trong căn
nhà ấy. Tôi mang về nhà những câu chuyện trường lớp và cả những câu
chuyện của anh. Có lẽ không bao giờ tôi quên được hình ảnh của mẹ
khi ấy, khi tôi nhắc đến Tiếu Vũ. Chỉ hai từ “Tiếu Vũ” mà khiến đôi
mắt mẹ vụn vỡ, những trũng sâu, những trong veo mẹ gìn giữ bấy lâu
bỗng trào dâng, òa trên gương mặt khắc khổ của mẹ. Mẹ khóc. Mẹ
cười. Nhưng, tuần nào cũng vậy, tôi vẫn về và nhắc đến anh, đôi mắt
mẹ vẫn vỡ vụn. Mẹ vẫn khóc. Mẹ vẫn cười. Cũng như tôi biết, mẹ vẫn
buồn, nhưng mẹ cũng vui. Tôi vẫn dõi theo anh, ngày ngày, khi mở
máy tính, việc đầu tiên tôi làm là vào xem trang cá nhân của anh,
việc ấy khiến đám bạn cùng phòng nói tôi thích anh, tôi chỉ cười,
đôi khi đâu cần giải thích. Có đôi lần anh cũng vào trang của tôi,
có lẽ anh cũng tò mò hoặc thấy khó chịu về việc tôi thường xuyên
đến thăm “nhà” anh như vậy. Nhưng rồi mọi chuyện lại lặng
trôi.
Kì học thứ hai, tôi vẫn không đăng kí môn tự chọn. Tôi đến trường
nhưng hầu như không ở lại kí túc. Mẹ bị bệnh nằm viện nên mỗi khi
không có giờ học tôi lại đến với mẹ. Tôi mơ hồ cảm giác sẽ chẳng
còn nhiều thời gian ở bên mẹ. Thời gian qua đi nhanh thật nhanh,
nhanh đến mức tôi chẳng kịp nhận ra vẻ héo hắt ở mẹ. Mẹ khéo léo
giấu đau thương trong từng nụ cười, và có lẽ, cả một nụ cười lúc mẹ
ra đi. Mẹ ra đi vào một ngày nắng hạ hiu hắt, là ngày thi cuối kì,
tôi làm bài thi trong tâm trạng gấp gáp, bất an. Đêm trước mẹ bên
tôi, dựa gương mặt hốc hác lên bờ vai ướt đẫm, mẹ khóc, mẹ nhớ anh
và mẹ nhớ cả cha anh. Tôi chưa từng thấy mẹ yếu đuối đến vậy, tôi
lặng im lắng nghe từng hơi thở yếu ớt, từng lời nói chua chát mẹ
nói ra.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me BigBang3G.SextGem.Com ,chúc các bạn vui
vẻ)
Hôm sau, khi đám bạn vừa nộp bài thi vừa tíu tít nói về dự định du
lịch trong kì nghỉ thì tôi vội vàng mở điện thoại. Tin nhắn bác sỹ
gửi khiến trái tim tôi vỡ vụn. Chưa khi nào tôi thấy quãng đường từ
trường đến bệnh viện lại dài đến vậy, và cũng chưa khi nào, nước
mắt của tôi miên man đến thế.
Mẹ đã ra đi, ra đi khi không kịp nhìn tôi lần cuối, ra đi khi những
câu chuyện về anh còn dang dở, ra đi khi những nỗi đau của mẹ còn
chất đầy. Họ an ủi tôi rằng khi ra đi mẹ không hề đau đớn, họ nhắn
nhủ với tôi rằng mẹ xin lỗi vì không thể ở bên và chăm sóc tôi
nhiều hơn, họ an ủi tôi rằng mẹ rất yêu tôi, nếu như tôi yêu mẹ thì
phải mạnh mẽ, đừng suy sụp. Họ nói, họ cứ nói, họ vẫn nói. Có lẽ
bởi họ không biết, mẹ là người cho tôi cuộc sống, mái nhà và tình
yêu thương, nếu không có mẹ, giờ này tôi sẽ là ai, liệu tôi có còn
tồn tại trên thế gian này nếu ngày ấy mẹ không đưa tôi đi, nếu mẹ
không đưa cho tôi chiếc bánh bao nóng khi tôi đang bới thùng rác để
tìm thứ gì đó cho vào bụng. Với tôi, mẹ là tất cả, tôi ở bên mẹ mà
chưa thể báo đáp mẹ một ngày, dù tôi có tỏ ra ngoan ngoãn hay giỏi
giang, nhưng tôi vẫn chưa từng chăm lo cho mẹ, dù chỉ một
ngày.
- Bác đã thanh toán viện phí, bác cũng sẽ giúp cháu lo liệu tang
lễ. Cháu đừng quá buồn phiền, hãy để mẹ cháu nơi suối vàng yên tâm
về cháu.– Người phụ nữ ấy nói với tôi như thế, nhưng tôi chẳng thể
đáp lời.
Mẹ đã mãi mãi ra đi, và tôi lại đơn độc trên thế gian này. Mẹ mang
đi một trái tim dang dở, một gia đình dở dang, và mang đi cả tôi
của ngày có mẹ. Tôi lại là tôi, lại một mình đơn độc trên cõi đời.
Trong tháng hè, tôi xin làm thêm tại một tiệm cà phê, vừa để tránh
những tháng ngày cô đơn, vừa để kiếm thêm tiền tiêu vặt. Khi ra đi,
mẹ để lại cho tôi một khoản tiền, có lẽ vừa đủ để tôi học xong đại
học. Cha của Tiếu Vũ nói sẽ giúp tôi chi trả học phí, nhưng tôi
không muốn, dù sao tôi cũng đã đến tuổi có thể tự lo cho mình, tôi
không còn phải là đứa trẻ năm tuổi cù bất cù bơ khi
xưa.
Tôi trở lại trường sau kì nghỉ hè, mọi thứ dường như đã thay đổi.
Bạn bè biết chuyện của gia đình tôi nên cũng động viên an ủi, nhưng
không phải vì thế mà tôi có thể an nhiên cười như xưa. Tôi trốn vào
góc nhỏ của riêng mình, đi học, làm thêm, dõi theo anh và về thăm
mẹ. Mỗi lần đến thăm mẹ, tôi mang theo những câu chuyện về anh, chỉ
có điều, đáp lại tôi không còn là nước mắt và nụ cười vụn vỡ của mẹ
mà chỉ là gió hiu hiu thổi, cỏ khe khẽ đong đưa. Phải chăng, mẹ
đang về lắng nghe và dõi theo anh.
Một chiều thu nhạt nhòa nắng, tôi nhớ mẹ. Tôi nằm bên Tây hồ nhìn
trời xanh. Tôi khóc. Nước mắt không ngừng lăn, vội vã, và tôi cũng
không muốn những giọt nước mắt ấy ngừng, tôi cần biết mình còn có
những lúc yếu đuối. Tiếng bước chân đang đến gần khiến tôi quay đầu
lại nhìn. Đó là anh. Tôi ngồi dậy, nhìn về phía hồ nhưng không vội
lau những giọt nước mắt.
- Bạn cho mình địa chỉ mail được chứ? – Anh chậm rãi hỏi, có chút
ngượng ngùng. Tôi gật đầu, anh lúng túng lấy cuốn sổ nhỏ và chiếc
bút từ trong ba lô đưa cho tôi. Tôi viết, và cảm giác đôi mắt anh
đang soi vào tôi như ánh sáng soi vào bóng tối. Tôi bỏ đi sau khi
trả lại bút và sổ cho anh. Anh nói với theo. – Cảm ơn!
Tối về phòng tôi nhận được mail của anh. Những câu ngắn ngủi xen
lẫn những dấu ba chấm, dường như anh rất ngập ngừng khi viết những
dòng chữ ấy vậy. “Chào bạn! Mình là Lý Tiếu Vũ, lớp báo năm ba. Hôm
nay, mình có… .vô tình .chụp hình bạn….lúc bạn khóc. Tấm hình ấy
rất đẹp…nếu có thể, bạn có thể….cho phép mình…dùng tấm hình ấy…đi
dự thi được không ? Bạn trả lời mình sớm nhé. Cảm ơn bạn
nhiều.
P/S: Mà địa chỉ này, có phải của… Lưu Lệ Dương, lớp văn năm hai
không?”. Tiếu Vũ gửi mail kèm theo những tấm hình của tôi, tôi
không nghĩ là khoảnh khắc ấy đã lọt vào ống kính của anh. Những yếu
đuối tôi giữ cho riêng mình đã bị anh phát hiện, và anh còn muốn để
nhiều người khác cùng xem, điều ấy với tôi là không thể chấp nhận
được, tôi trả lời, chỉ vẻn vẹn hai chữ “Không được.”
Buổi học hôm sau có lẽ đã bình thường với tôi nếu như không có sự
xuất hiện của anh. Anh đến và một lần nữa muốn tôi đồng ý để anh
dùng tấm ảnh ấy đi dự thi.
- Nếu bạn không đồng ý, ngày nào mình cũng sẽ đến lớp bạn cho đến
khi bạn đồng ý! – Anh rời lớp tôi với một lời tuyên chiến như vậy.
Tôi đã bị vài cô bạn lườm nguýt rồi ỳ xèo, ở học viện này có ai
không biết anh – có tiền – đẹp trai – chưa có người yêu. Vậy mà anh
lại nói với tôi những lời như vậy, điều ấy khiến nhiều cô gái thấy
khó chịu. Đám bạn cùng phòng tôi rất ngạc nhiên không hiểu có
chuyện gì, bởi họ biết tôi vẫn hay lên trang cá nhân của anh, người
nói câu ấy, theo phỏng đoán của mọi người đáng lẽ nên là tôi nói
mới phải.
- Có chuyện gì thế? Sao Tiếu Vũ lại tìm mày thế?– Lưu Linh hỏi tôi
khi tan học.
- Ừm, Tây hồ đi. – Dọc đường đi, và cả rất lâu rất lâu ngồi bên Tây
hồ, tôi kể cho Lưu Linh nghe chuyện của tôi, những điều tôi cất giữ
bấy lâu, cả lý do vì sao tôi quan tâm đến anh như vậy. Lưu Linh ngỡ
ngàng, tôi biết, điều ấy cũng là dễ hiểu.
- Để anh ấy dùng tấm hình ấy đi. Coi như mày không hề biết
chuyện.
- Như vậy có được không?
- Tiếu Vũ đâu có biết chuyện, không sao đâu. Chứ cứ từ chối, giấu
diếm, bệnh nhà báo của anh ấy trỗi dậy, thì mọi thứ còn rắc rối
hơn.
Tôi suy nghĩ về những gì Lưu Linh nói. Nhưng tôi vẫn băn khoăn một
điều, tôi có nên để anh ấy đem bức ảnh đi dự thi không. Ảnh anh
chụp quả thật rất đẹp, đó là tôi mà chẳng phải là tôi. Ánh nắng
hồng nhạt của một chiều hoàng hôn rọi thấu qua giọt lệ trên gò má,
một giọt nước long lanh chứa đựng đủ màu sắc của cầu vồng. Nếu như,
nếu như anh mang bức ảnh ấy đi thi, rồi mọi người cũng sẽ biết đến
tôi. Rồi sẽ có những điều gì sẽ đến, quả thật tôi không
biết.
Tôi vẫn chưa đồng ý để anh mang ảnh đi dự thi. Ba ngày trôi qua
miết mải và mệt mỏi. Ngày ngày anh đến lớp học của tôi một cách
ngoan cố rồi ngồi im một chỗ để đám con gái rối rít cả lên. Chỉ có
tôi là mệt mỏi.
Cuối cùng cũng đến cuối tuần. Tôi đến thăm mẹ. Có lẽ chỉ có những
giây phút yên bình bên mẹ mới khiến tôi thấy thoải mái hơn. Vẫn là
những câu chuyện dở dang tôi mang đến cho mẹ. Gió hiu hiu lướt qua
lay động đám cỏ. Bỗng tôi giật mình bởi sự xuất hiện của anh. Những
câu chuyện tôi kể cho mẹ, anh có nghe thấy?
- Bức ảnh tôi chụp bạn là những bức ảnh rất đẹp, tại sao bạn không
đồng ý để tôi đem đi dự thi?
- Mà kể cả bạn không đồng ý, tôi cũng sẽ mang đi dự thi. – Tiếu Vũ
lạnh lùng nói. Như thể, anh không còn kiên nhẫn.
- Nếu được giải, tôi sẽ chia một phần giải thưởng cho
bạn.
Anh bỏ đi. Nhẹ tênh. Tôi, hụt hẫng, lo sợ.
Rồi anh làm thật. Anh gửi những bức ảnh ấy đi dự thi, và anh còn
chia sẻ trên trang cá nhân của anh, và tôi. Ban đầu đám lớp tôi ỳ
xèo nhưng sau một thời gian, mọi thứ đều lắng xuống. Cho đến một
hôm.
Đó là lần thứ hai tôi gặp người phụ nữ ấy. Bà đẹp, sang trọng và
quý phái.
- Cuộc sống của cháu vẫn ổn cả chứ? – Bà nhẹ nhàng hỏi tôi khi đặt
tách café xuống.
- Dạ, vâng ạ.
- Nếu có khó khăn gì, cứ liên hệ với bác. – Bà nở một nụ cười đôn
hậu, rồi nói tiếp. – Bức hình đạt giải của Tiếu Vũ là chụp cháu
đúng không?
Tôi đã rất ngạc nhiên. Bức hình đã đoạt giải. – Cháu đã không đồng
ý để anh ấy mang những bức ảnh đó đi dự thi. Cháu…
- Bác biết, Tiếu Vũ có kể với bác. Có lẽ cháu cũng đã nghĩ đến việc
nếu Tiếu Vũ biết tất cả… Vậy nên, cháu hãy coi như không có việc gì
xảy ra. Hôm nhận giải, Tiếu Vũ có lẽ sẽ đưa cháu đến. Chúng ta sẽ
cư xử như những người xa lạ, được chứ?
- Vâng ạ.
Mối duyên giữa tôi và anh dường như chưa dứt. Tôi muốn trốn, muốn
tránh nhưng chẳng thể nào thoát được ra khỏi tầm mắt của anh. Anh
đến tìm tôi để báo rằng anh đạt giải Sáng tạo cho bức ảnh đó. Nhưng
lần này anh không lạnh lùng như trước. Khi tôi từ chối đến dự lễ
nhận giải, anh đã khéo léo đưa ra lời đề nghị khác. – Vậy có một
bữa tiệc nho nhỏ để chúc mừng, bạn đừng nói là bạn cũng sẽ từ chối
nhé! Năn nỉ đấy.
Và tôi chẳng thể khước từ thêm một lần nào nữa đề nghị của
anh.
Bữa tiệc nho nhỏ của anh được tổ chức tại nhà. Một biệt thự lớn, đủ
để hiểu mức độ giàu có, xa hoa. Bạn bè anh là những người ăn mặc,
trang điểm như những ngôi sao, với những thứ đồ hàng hiệu và trang
sức lấp lánh. Tôi bị choáng ngợp. Cũng phải thôi, bởi tôi đâu phải
là người của thế giới ấy.
Khi tôi theo anh bước vào phòng khách, mọi ánh mắt dồn về phía tôi
như thể tôi là vật thể lạ. Rồi họ vỗ tay rầm rầm, hô hào tán thưởng
khi anh giới thiệu tôi chính là người trong ảnh, người giúp anh có
được thành công và giải thưởng. Tôi ngượng nghịu nép vào anh. Rất
may, sau đó anh đưa tôi đến gặp bố mẹ anh. Và chúng tôi, cư xử như
đã ngầm thỏa thuận từ trước. Rồi, một lúc sau, đám bạn của anh vây
lấy tôi như thể những con sói hào hứng khi thấy cừu non. Có lẽ, họ
lạ với những người như tôi. Họ buông lời trêu đùa, rồi thăm dò mối
quan hệ giữa anh và tôi. Tôi chỉ biết im lặng, lặng lẽ nhắn tin cho
anh. “Tôi muốn về.”
Anh lập cập chạy đến khi tôi đang chào bố mẹ anh.
- Sao về sớm thế?
- Sáng mai còn dậy sớm đi làm thêm.
- Con đưa Lệ Dương ra ngoài, bắt xe cho cô bé đi. – Bố anh
nói.
- Vâng
(bigbanng3g.sextgem.com)
Tôi cúi chào hai bác một lần nữa rồi bước vội. Anh đi bên cạnh tôi,
ba hoa chích chòe. – Đã nói là sẽ được giải rồi mà. Mà hôm nay nhìn
hiền lành thỏ non thế! Mà sao hay lên trang của tôi thế? Yêu thầm
tôi à?
Tôi thấy mệt mỏi trước những câu hỏi dồn dập, chỉ thở dài. – Mệt
rồi. Vào đi. Tôi tự về được. Bye.
CHAP 2
Tôi về đến kí túc, và cảm thấy quá mệt mỏi. Khi tôi vừa bước vào
phòng thì đám bạn nhao nhao cả lên.
- Đi dự tiệc thế nào? Có gặp nhiều anh đẹp dzai không?
- Sao không mang gì ngon ngon về cho các bạn thế?
- Tiếu Vũ không đưa mày về à? Cứ tưởng anh ấy thích mày
mà?
- Dự tiệc chán. Dzai thì có đẹp nhưng não không có nếp nhăn. Tiếu
Vũ và tao chẳng có gì, đừng nghĩ linh tinh. Tao mệt quá. Đi ngủ
đây. Sáng mai còn phải đi làm ca sáng. – Tôi nói, rồi nằm lăn ra
giường.
- Lọ Lem sắp thành công chúa rồi, làm thêm gì nữa. – Cô nàng Lan
Phương vẫn dai dẳng trêu chọc tôi.
- Thôi, nó mệt thật đấy, tha cho nó đi. – Lưu Linh nhìn tôi đầy
thông cảm, rồi lại lên giọng đàn chị. – Dậy thay quần áo, đánh răng
rửa mặt rồi ngủ, con ranh này.
Tôi lại ngồi dậy, làm theo những gì Lưu Linh nói. Rồi, cuối cùng
tôi cũng được an phận trên chiếc giường nho nhỏ của mình. Nhắm chặt
đôi mắt, tôi cố ru mình vào giấc ngủ thật khó khăn. Những hình ảnh
ban tối cứ chập chờn trong đầu, từ ngôi nhà lớn, từ vẻ xa xỉ của họ
đến cả đám bạn của Tiếu Vũ, và đặc biệt là bố và mẹ anh. Đều là lần
thứ ba tôi gặp họ, nhưng, mọi sự cảm nhận của tôi lại chợt xoay
vòng. Người phụ nữ ấy vẫn sang trọng và quý phái, nhưng sâu trong
đôi mắt ấy, ẩn chứa một điều gì đó rất khó hiểu. Còn người đàn ông
ấy, lạ thật lạ, tôi mơ hồ cảm thấy chút nghi ngại và e sợ về người
đàn ông ấy. Rồi tôi chìm dần vào giấc ngủ với những cơn ác mộng
không tên. Những âm thanh chát chúa, những gương mặt méo mó vây
quanh lấy tôi, tôi chỉ có thể la hét và bật dậy. Trời vào cuối thu,
se se lạnh mà khắp người tôi, mồ hôi vã ra như tắm. Tôi hoảng sợ
định thần lại và nhìn quanh phòng. Chỉ là đêm đen bao trùm. Phía
giường của Lan Phương động đậy, kèm theo tiếng càu nhàu. – Giữa
đêm, hét gì thế. Ngủ đi.
Sáng sớm, tôi thức dậy và đi làm khi mọi người còn cuộn tròn trong
chăn. Đôi mắt tôi thâm quầng vì mất ngủ. May sao, cơn gió nhẹ ban
sáng khiến tinh thần tôi phấn chấn lên đôi chút. Đất trời dường như
chẳng còn muốn níu kéo những ngày thu héo quắt. Lá vàng, lá đỏ rớt
rụng theo những đợt gió mơn man. Có lẽ, chỉ vài ngày nữa thôi, đất
trời sẽ đổi khác. Có chăng, tâm thế con người cũng sẽ
khác?
Quán café vẫn vậy. Sáng sớm không có mấy người. Chỉ có tôi và Lưu
Ninh. Hai đứa lau dọn rồi chỉnh lại bàn ghế.
- Lệ Dương vào phòng nghỉ nằm một lát đi. Xem chừng mệt quá. Tí chị
Hiểu Thư đến thì tớ gọi. – Lưu Ninh nhẹ nhàng nói.
- Có sợ chị Hiểu Thư trách không? Tớ cũng mệt quá, muốn nghỉ một
lát, đêm qua gặp ác mộng, chẳng dám ngủ.
- Vào trong nghỉ đi. Không sao đâu. – Lưu Ninh cười
xoà.
Lưu Ninh vẫn luôn vậy. Hiền lành và tốt bụng.
***
Tôi lại có một thời gian yên bình ngắn ngủi, nhưng mọi thứ không
như tôi nghĩ, tất cả chưa dừng lại. Đôi khi cây muốn lặng mà gió
chẳng ngừng, gió vẫn vần vũ, xoay vòng, xoáy lấy, chồm lấy, ngoạm
lấy thân cây nhỏ bé, dường như, gió muốn tước đoạt đi tất cả sinh
khí yếu đuối của cây vậy. Trang cá nhân của tôi bị đám bạn của Tiếu
Vũ vào thăm thường xuyên. Đôi khi có những lời nhắn, trêu đùa mỗi
khi tôi vào xem trang của Tiếu Vũ. Nhưng, mệt mỏi hơn, là khi Tiếu
Vũ tìm tới tôi.
- Này! – Tiếu Vũ dúi một chiếc phong bì vào tay tôi.
- Gì thế?
- Tôi đã nói là nếu có giải thì chia cho bạn mà. 50/50, hai ngàn
rưỡi. Cảm ơn. – Anh nói là vậy, cười là vậy nhưng có chút hằn học
và khó chịu.
- Ừ thì nhận. Cảm ơn. – Tôi nói rồi quay vào lớp học.
- Chờ đã. Tôi muốn hỏi…
- Nói!
- Sao bạn hay vào trang của tôi vậy? Có tình cảm với tôi sao? Hay…
- Tiếu Vũ do dự rồi nói tiếp. – Hay, bạn biết gì về
tôi?
- Anh chụp nhiều ảnh đẹp, nên tôi thích xem. Vậy thôi.
- Thế sao khi tôi muốn đem ảnh chụp bạn đi thi bạn lại không đồng
ý?
- Tôi không thích vật thể anh đề cập đến là tôi. Thôi vào lớp
rồi.
- Chờ đã… nhưng tôi thích bạn.
- Đừng ngốc, chàng trai. Anh đâu biết gì về tôi. – Nói rồi tôi chạy
vào lớp. Tiếu Vũ vẫn đứng đấy một lúc rồi mới đi khỏi. Mặt tôi đỏ
bừng cả lên. Tôi không biết ý của Tiếu Vũ là gì, nhưng câu nói ấy
của anh khiến tim tôi đập mạnh. Bối rối. Tôi rất bối
rối.
“Đúng là tôi không biết gì về bạn, nhưng bạn khác với những gì tôi
đã gặp, khác với tất cả những người xung quanh tôi. Có lẽ là, tôi
thích bạn.” – Tin nhắn được gửi đến từ Tiếu Vũ, lần trước khi đến
nhà anh tôi đã phải cho anh số điện thoại, và tôi lại thấy phiền
phức về điều ấy. Mọi chuyện ngày càng trở nên rắc rối, và ngoài tầm
kiểm soát của tôi. Lời tỏ tình từ một người con trai, một người con
trai rất đặc biệt. Tôi không biết nên làm thế nào. Dù với mọi
người, Tiếu Vũ là một chàng trai giỏi giang, giàu có và hạnh phúc
thì với tôi, anh chỉ là một người anh – một câu bé – một người bất
hạnh. Và tôi hoài nghi, anh thật sự thích tôi ư, hay là một trò
chơi, một cuộc đánh cược giữa anh và bạn anh chẳng hạn. Hay bởi,
một điều gì đó mà Tiếu Vũ đã mập mờ biết đến. Tôi gục đầu xuống
bàn, tay vẫn nắm chặt lấy điện thoại.
- Sao thế? – Lưu Linh hỏi.
- Buồn ngủ.
- Ngủ đi.
Bí mật không phải là chiếc kim dưới đáy biển sâu.
Bí mật là chiếc kim trong quả bóng bay, rồi có một ngày, chiếc kim
sẽ tự chọc vỡ bóng bay, hoặc là, bóng bay sẽ bị vỡ, tự vỡ, để rơi
chiếc kim ra ngoài.
Và, mọi việc xảy đến với tôi không phải là câu chuyện cổ tích của
nàng Lọ Lem, bởi, tôi không hề thích mang giày thuỷ
tinh.
Ngày mới tôi nhận được tin nhắn của anh vào tám giờ sáng. Tin nhắn
thứ hai luôn là khi tôi đang ăn trưa ở căng tin. Tin nhắn thứ ba là
sáu giờ chiều. Và, lời chúc ngủ ngon là tin nhắn cuối cùng. Một
ngày, bốn tin nhắn, như thể anh hẹn giờ để nhắn tin cho tôi
vậy.
- Dạo này có chuyện gì à? – Lưu Ninh đặt một ly café trước mặt tôi,
hỏi.
- Mấy chuyện linh tinh ý mà? Café gì đây? Vị hơi bị mới. – Tôi nháy
mắt.
- Ừ, tớ đang thử chế hương vị mới, thấy cũng được, nhưng chưa biết
đặt tên. Giúp nhau đi.
- Ừm, xem nào…
- Nước Mắt Của Nắng, được không?
- Sến súa thế!
- Sến súa nhưng mà là tâm ý của người ta, Lưu Ninh nhỉ. – Chị Hiểu
Thư – chủ quán đứng ở quầy nói chêm vào. Hôm nay chị vui tính lạ,
còn trêu cả tôi, thế mà Lưu Ninh chỉ tủm tỉm cười chẳng nói
gì.
- Chị thấy được không? – Lưu Ninh quay qua hỏi chị Hiểu
Thư.
- Em là người chế ra nó mà, chị đương nhiên là tôn trọng cái tên em
đặt rồi. Tí Lệ Dương ra ghi thêm vào bảng thông báo café mới ở
ngoài kia nhé. Nước Mắt Của Nắng.
Cứ nghĩ chị Hiểu Thư và Lưu Ninh chỉ nói đùa, vậy mà việc tôi phải
làm lại là thật. Vậy là nghiễm nhiên ý nghĩa của tên tôi chễm chệ ở
trên bảng thực đơn, và hình như, đó cũng chính là tên của bức ảnh
được giải của Tiếu Vũ. Mọi thứ diễn ra trùng hợp như được sắp đặt
sẵn.
Tiếu Vũ cứ liên tục nhắn tin cho tôi trong suốt một tuần thì anh ấy
bắt đầu thay đổi bài bản. Thay vì việc nhắn tin theo giờ đã định,
anh dường như trở nên linh hoạt và “lắm điều” hơn. Anh bắt đầu kể
lể về một ngày của anh thế nào, làm gì, có lúc nói nhớ tôi. Mọi thứ
như một trò đùa vậy, nhưng thế cũng tốt, tôi có những điều về anh
để kể cho mẹ. Cho đến một hôm. – Cho một ly Nước Mắt Của Nắng. –
Anh bước vào, nhìn thực đơn, nói nhanh rồi ngồi ở chiếc bàn đơn gần
cửa sổ. Anh cười, một nụ cười quỷ quyệt nhưng lại hấp dẫn. Nhưng
anh đến đây làm gì không biết? Phải chẳng anh đang thực sự tìm hiểu
về tôi. Tôi khẽ nhíu mày. Anh đang nhìn vô định vào thứ gì đó ở
ngoài, bỗng anh quay lại, thấy vẻ mặt cau có của tôi, anh nháy mắt
đắc thắng.
Lưu Ninh như chưa biết quan hệ giữa tôi và anh. Cậu ấy từ tốn pha
café, và lẩm nhẩm hát. – Lệ Dương mang ra cho khách đi
này?
- Lưu Ninh mang đi. – Tôi chối.
- Mang đi, trốn việc à? Tớ pha café rồi mà.
Tôi ngập ngừng rồi cũng đặt café vào khay và mang ra cho anh. Cứ
coi anh như những người khác khác là được, có thể anh vô tình đến
chứ không phải do biết tôi ở đây mới đến như tôi nghĩ.
Thời gian trôi qua chậm chạp như kiến bò gốc đa. Mười phút. Hai
mươi phút. Ba mươi phút. Anh vẫn ngồi một mình, nghịch điện thoại,
xem tạp chí, và có lúc, dường như nhìn chằm chằm vào tôi, khiến Lưu
Ninh thắc mắc.
- Sao tên kia cứ nhìn cậu thế?
- Quen nhau đấy.
- Quen mà sao cậu thấy hắn như mèo thấy chó thế?
- Ừ, thì đúng mà mèo và chó mà.
- Kìa, kìa…! – Lưu Ninh chỉ về phía Tiếu Vũ. – Khách gọi
kìa.
Khi tôi quay ra, thì cũng là lúc người phụ nữ ấy – mẹ Tiếu Vũ bước
vào. Tôi cúi đầu chào bà, bà mỉm cười hiền dịu đáp lại. Tiếu Vũ
chọn thêm một tách Nước Mắt Của Nắng cho mẹ anh. Tôi khẽ nhíu mày,
rồi lại nặn một nụ cười thật tươi.
- Cháu làm ở đây à? Có vất vả không? – Người phụ nữ ấy hỏi
tôi.
- Vâng, cháu làm thêm ở đây. Cháu làm theo ca nên cũng không vất vả
ạ - Tôi nói, rồi lại cúi đầu chào thêm một lần nữa và quay vào quầy
phục vụ.
Lưu Ninh nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu. Tiếu Vũ và mẹ nói chuyện
một lúc lâu. Trông họ khá là hoà hợp. Và nhìn từ bề ngoài thế này,
chẳng ai có thể biết rằng họ không phải là mẹ con đẻ. Đôi lúc, họ
nhìn về phía quầy phục vụ. Lưu Ninh cười hiền lành, đáp lại rất
lịch sự trong khi tôi khá gượng gạo. Khi họ rời khỏi quán café, tôi
cảm thấy như được giải thoát khỏi tù ngục. Từ Tiếu Vũ, đến mẹ anh
và cả sự trêu chọc của cậu bạn bên cạnh.
- Cậu quen cả bác ấy à? – Lưu Ninh hỏi tôi.
- Ừ.
- Đừng nói là, quan hệ giữa hai người là….
- Nghĩ linh tinh gì thế. Chuyện dài lắm.
Tôi thở hắt ra, rồi kể cho Lưu Ninh chuyện về bức ảnh của Tiếu Vũ,
chuyện tôi đến nhà anh ta thế nào, đương nhiên, tôi không thể kể
nhiều hơn thế. Lưu Ninh là người khiến tôi có thể tâm sự, nhưng
chưa phải điều gì cũng có thể nói với cậu ấy. Lưu Ninh chăm chú
nghe tôi kể, cằm nằm gọn trên lòng bàn tay, còn cùi trỏ thì chống
vào mặt bàn. Và, đột nhiên, cậu khuỵu cả tay xuống khi tôi khô khốc
nói “Hết”.
Mọi thứ cứ từ từ diễn ra như vậy, như một trái bóng bay to thật to
với chiếc kim bé tí bên trong dần bay lên trời. Nếu như một ngày,
chiếc kim kia khiến bóng vỡ, hay nắng, hay gió, hay mưa, hay những
cành cây cao lớn khiến trái bóng bung vỡ, để trơ trụi chiếc kim
kia, thì, sẽ ra sao? Tôi không dám nghĩ đến điều ấy.
Gần đây, tôi nhận được nhiều tin nhắn từ Tiếu Vũ hơn, dường như
những thứ anh nói đều rất thật, nhưng, tôi vẫn không nghĩ rằng anh
thích tôi, phải chăng có gì ở sau đó. Lạ, thật lạ. Nhưng tôi không
thể cứ lặng im mà đoán mò mọi thứ như vậy, không vào hang cọp sao
bắt được cọp, và tôi bắt đầu trả lời những tin nhắn của anh. Khi
trên lớp, khi ở kí túc, khi ở quán café tôi nói chuyện với anh, và
điều ấy dường như mang đến cho tôi không ít rắc rối. Bạn cùng phòng
tôi, đặc biệt là Lan Phương bắt đầu thêu dệt câu chuyện cổ tích của
nàng Lọ Lem, và rồi cô bạn cũng chẳng ngượng ngùng mang điều đó đến
lớp buôn dưa lê với đám bạn. Dù là cùng lớp, nhưng tôi cảm giác như
nhiều ánh mắt thiện cảm nhìn về tôi. Còn ở quán café, Lưu Ninh tỏ
thái độ không ưa ra mặt. Có một lần, chiếc điện thoại tôi trong
ngăn kéo rung lên bởi tin nhắn của Tiếu Vũ. Lưu Ninh nhìn thấy tên
anh chàng kia, cậu hỏi và khi biết là anh thì cậu tỏ vẻ không hài
lòng.
Thời gian cứ chầm chậm trôi, tíc ta tíc tắc như chiếc đồng hồ gắn
trên tường. Ở ngoài, trời xanh nắng vàng nhưng tuyết rơi loã xoã.
Những bông tuyết trắng tinh bay miên man giữa bầu trời. Tôi khẽ thở
dài.
- Sao thế? – Lưu Ninh hỏi.
- Tuyết rơi.
- Tuyết rơi thì sao? Đẹp mà.
- Ừ, đẹp thì có đẹp nhưng sáng nay tớ từ trường ra, cây gẫy lá rụng
hơi nhiều. – Tôi lại thở dài, thườn thượt.
- Ôi tiểu thư của tôi. Ai đã giết chết con người lãng mạn trong
tiểu thư rồi. Lá rụng để sau này mọc lá mới, cành gẫy để sau này
mọc cành mới. Thử café mới đi, xem tâm trạng có khá khẩm hơn
không.
Tôi nhấp một ngụm café. Quả thật, hôm nay tôi như một con người
khác cảm nhận cuộc sống. Mùa đông năm nay đến sớm, cuối tháng mười
tuyết đã rơi. Nhiều người nghĩ tuyết đẹp, nhiều người thích thú
thoả thuê đi nghịch tuyết, nắm những nắm tuyết thật to ném vào
nhau, tôi cảm nhận được niềm vui ấy, nhưng sao, trước mắt tôi chỉ
là màu trắng tang tóc thê lương. Mùi nhựa cây xộc đầy lên mũi,
những giọt nhựa lăn dài đóng băng trên thân cây. Hàng đám lá xanh
lìa cành. Ừ, tuyết có đẹp. Nhưng thật lạnh lùng và tàn
nhẫn.
- Sao? Khá hơn không? – Lưu Ninh hối hả hỏi tôi.
- Ừ, ngon. Mà sao cậu pha café ngon thế nhỉ.
- Ừ thì pha café là nghề của tớ mà, không pha ngon sao nhận vào
làm.
- Cũng phải. – Tôi cười, nháy mắt với Lưu Ninh.
- Lưu Ninh, em pha hai tách Nụ Cười Của Nắng, còn Lệ Dương chuẩn bị
cho chị hai miếng bánh kem nhé.
- Ok, boss. – Cả hai đồng thanh và nhấm nháy nhau.
Không biết lần này chị Hiểu Thư hẹn hò với anh chàng nào. Hiểu Thư
là một phụ nữ khá thành đạt, chị chưa đến ba mươi, và quán café này
cũng do chị tự mở từ thời sinh viên nên đến giờ tạm coi là thứ
thương hiệu. Có điều, chị ấy vẫn lẻ bóng. Nhưng không vì thế mà
Hiểu Thư u sầu, chị vẫn khá lạc quan, và khi có đối tượng nào đó
tán tỉnh, chị thường hẹn họ đến đây, như là một cách quảng cáo cho
quán vậy. Và đương nhiên, chị luôn giả vờ như mình là khách quen
chứ không phải là chủ quán. Những lúc như vậy, nhìn chị rất “đáng
yêu”, khác với vẻ nghiêm khắc hàng ngày.
Hiểu Thư ngồi mơ màng bên cửa sổ, tay vô tình lật giở những trang
tạp chí. Khoảng mười phút sau, chị nhìn điện thoại và mỉm cười vẫy
hai đứa tôi. Tôi vừa đặt những thứ tôi và Lưu Ninh chuẩn bị lên bàn
và quay vào quầy phục vụ thì sững người vì sự xuất hiện của Tiếu
Vũ. Càng ngạc nhiên hơn, khi Tiếu Vũ bước về phía tôi, mỉm cười rất
tươi. Khi đến gần phía tôi, anh đưa tay khiến tôi giật mình tránh
sang một bên, ở phía sau, chị Hiểu Thư cười vang. Tôi quay lại
nhìn, chị cũng đang đưa tay ra và cười rất tươi.
- Rất vui được gặp cậu! – Thư Hiểu nói khi bắt tay Tiếu
Vũ.
- Em cũng vậy, rất vui khi được gặp bà chủ trẻ - xinh đẹp. – Tiếu
Vũ bắt đầu múa mép.
Tôi thật không hiểu đâu mới là con người thật của anh ấy. Có lúc,
tôi thấy anh như đứa trẻ, có lúc lại như ông cụ, có lúc là con –
của – mẹ, và nhiều con người khác nữa trong anh. Gương mặt tôi dần
trở nên khó hiểu, và tôi thấy Lưu Ninh dường như cũng vậy. Cậu khẽ
nhíu mày, và tỏ vẻ hài lòng. Rồi, tôi và cậu ấy không tám chuyện mà
lặng lẽ làm việc mình cần làm, nhưng đôi khi chúng tôi vẫn có gắng
len lén nhìn về phía ấy. Họ nói chuyện như đã quen biết từ lâu.
Bỗng họ nói gì đó, nhìn tôi và Tiếu Vũ lấy ra từ trong túi xách vài
khung ảnh với nhiều kích cỡ khác nhau. Hiểu Thư nhìn những bức ảnh
ấy với vẻ khá ngạc nhiên xen lẫn thích thú. Họ nói chuyện thêm một
lúc thì Tiếu Vũ đeo túi xách lên vai, có vẻ như anh ấy định ra về.
Nhưng không biết do nhã ý hay muốn trêu chọc tôi, anh bước về phía
quầy phục vụ, nhìn chằm chằm vào tôi và nói:
- Người mẫu bé nhỏ, chăm chú làm việc đi, đừng nhìn ngang nhìn dọc
nữa.
Vì chị Hiểu Thư ở đấy nên tôi chẳng thể làm gì Tiếu Vũ cả, chỉ biết
cười gượng gạo, may mà chị Hiểu Thư không có vẻ bực tức gì khi Tiếu
Vũ nói vậy. Đến khi Tiếu Vũ đi hẳn, chị gọi Lưu Ninh đến và bảo Lưu
Ninh đi treo những bức ảnh kia lên. Tôi đã muốn đâm đầu vào tường
khi nhìn những bức ảnh ấy, là tôi, là chùm ảnh “Nụ cười của nắng”
do Tiếu Vũ chụp. Dù đã biết qua về bức ảnh Tiếu Vũ chụp tôi, nhưng
biểu hiện của Lưu Ninh dường như cũng là ngoài những gì cậu ấy
nghĩ. Cậu ấy nhìn rất lâu, rất sâu và mỉm cười khó hiểu. Nhiều khi
tôi thấy sợ những nụ cười ấy của Lưu Ninh, trông cậu ấy như thể
đang nắm giữ âm mưa gì đó, khác với vẻ hiền lành mọi khi của
cậu.
- Lệ Dương. Đẹp thật đấy. – Lưu Ninh khen, giọng cậu pha chút châm
biếm.
- Này, đừng có trêu tớ nữa. Tớ xử lý cậu đấy.
- Đẹp thật mà Lệ Dương, nhìn em trên ảnh, công nhận như người mẫu
chuyên nghiệp.
- Thôi em xin hai người, cho em chút bình yên. – Nói rồi tôi chạy
vào phòng nghỉ, nếu tôi còn ở đấy, hai người ấy sẽ trêu đến khi tôi
không tìm được lỗ nẻ nào để chui vào mất.
Tôi không nghĩ sự việc sẽ xảy ra theo hướng này. Không hiểu anh
nghĩ gì mà làm như vậy. Cuộc sống của tôi bị đảo lộn từ khi tôi gặp
anh, cứ như thể chúng tôi là khắc tinh của nhau vậy. Ở phía ngoài,
chị Hiểu Thư và Lưu Ninh đang tìm chỗ treo tranh thì phải, cứ nhốn
nháo cả lên, không hiểu hôm nay bà chủ trẻ có uống nhầm thuốc gì
không nữa. Khi tôi đi ra ngoài thì mọi thứ có vẻ như đã xong, và lù
lù ngay ở quầy phục vụ là một bức, hình như là bức ảnh được giải,
phía dưới bức ảnh có ghi “Tiếu Vũ – Lệ Dương”. Mặt tôi xị ra như
chẳng thể xị hơn. Hai người kia thì cười nói rất vui
vẻ.
- Tẩm ngầm tầm ngầm mà ghê ta phết, Lưu Ninh nhỉ! – Chị Hiểu Thư
nói. Lưu Ninh chỉ cười.
- Chị cứ trêu em nữa là em không làm đâu. – Tôi phụng phịu. Từ
trước đến giờ tôi sợ nhất là bị chị Hiểu Thư trách hay không cho
tôi làm ở đây nhưng cứ nhè tôi mà trêu thế này, tôi chỉ còn biết
cách “oằn”.
- Thôi, thôi. Thì không trêu nữa. Hai đứa làm đi, chị đi ra ngoài
có chút việc.
Chỉ còn tôi và Lưu Ninh ở lại quán. Mặt tôi bỗng dưng nóng và đỏ
lựng cả lên. Lưu Ninh cứ nhìn chằm chằm vào tôi làm tôi không dám
ngẩng mặt nhìn cậu ấy.
- Cậu và Tiếu Vũ thật sự không có gì chứ?
- Ý cậu là sao? – Tôi cố tình ngây thơ hỏi lại.
- Mình thấy anh ta có vẻ quan tâm thái quá đến cậu. Giống như là…
yêu. – Lưu Ninh chậm rãi nói.
- Không có chuyện ấy đâu.
- Nếu vậy, cậu làm bạn gái mình nhé. – Lưu Ninh vẫn nhìn tôi. – Tớ
thích cậu, lâu rồi.
CHAP 3
- Nếu vậy, cậu làm bạn gái mình nhé. – Lưu Ninh vẫn nhìn tôi. – Tớ
thích cậu, lâu rồi.
(bigbang3g.sextgem.com chuc cac ban vui ve)
Tôi bất ngờ trước lời đề nghị của Lưu Ninh. Dù tôi có cảm tình với
cậu ấy, nhưng chưa phải là thích, càng không phải là yêu, chỉ đơn
thuần là bạn và bạn. Thấy tôi có vẻ ngượng ngùng, Lưu Ninh nhẹ
nhàng nói: - Không cần trả lời tớ ngay đâu, tớ cũng biết thế này là
hơi bất ngờ nên Lệ Dương cứ suy nghĩ đi.
- Ừ. – Tôi chỉ có thể nói vậy.
Mọi thứ ngày càng trở nên rắc rối và tình cảm con người cũng vậy.
Những lời tỏ tình không đúng lúc khiến tôi thấy phiền phức. Với
Tiếu Vũ thì tôi có thể thẳng thừng từ chối anh, hay tìm một lí do
nào đấy khiến anh thấy hợp lý nhưng với Lưu Ninh thì khác, tôi cảm
thấy sự chân thành trong lời nói và cả những việc cậu ấy làm. Những
khi đi làm, Lưu Ninh luôn ân cần chăm sóc tôi hoặc những khi quán
đông khách, mỗi khi về kí túc tôi luôn nhận được tin nhắn nhắc nhở
đi nghỉ sớm của cậu ấy. Nhưng tất cả chưa đủ để nói thích hay yêu,
trái tim tôi dường như vẫn chưa rung động.
***
Ly café bốc khói thơm ngào ngạt khiến tôi thấy thoải mái. Lưu Linh
ngồi đối diện tôi, tay cũng cầm một chiếc ốc, miệng xuýt xoa: -
Trời lạnh mà được uống café, lại của mày pha thì nhất!
- Chỉ được cái giỏi nịnh, ở quán café học mót được đấy. – Tôi cười.
Tôi rất thích hương vị của Nụ Cười Của Nắng, bởi vậy đã nhờ Lưu
Ninh dạy tôi cách pha chế. Theo như quy định ở quán, thì Lưu Ninh
không được phép truyền bí quyết cho nhân viên làm theo ca như tôi,
nhưng vì tôi năn nỉ, cộng thêm tên tôi gắn liền với loại café ấy
nên Lưu Ninh mới đồng ý, với điều kiện là chỉ được tự pha để
uống.
- Sao dạo này không bận gì mà cũng không đi làm thế? Lại còn tự pha
café, có chuyện gì ở quán sao?
Tôi ậm ừ rồi đáp: - Lưu Ninh nói thích tao.
- Thích thì nhích thôi, có gì đâu. – Lưu Linh lém lỉnh
đáp.
- Cả Tiếu Vũ cũng nói thích tao. Nhưng quan trọng là tao chẳng
thích ai cả. Tim cứ như đóng đá ý.
- Gì? – Lưu Linh giật mình bật dậy – Tiếu Vũ…
- Khẽ thôi. Ai nghe thấy lại đồn ầm lên thì mệt lắm. Tao đang đau
hết cả đầu lên đây. Đi học thì dễ đụng mặt Tiếu Vũ, đi làm thì lại
gặp Lưu Ninh, phiền chết đi được.
- Ôi, bạn tôi, nhìn thế mà đào hoa nhỉ. Mà mày không thích ai thì
chuyển qua cho tao đi. – Lưu Linh vẫn già giọng trêu ghẹo
tôi.
- Cho hết đấy. Tao từ chối Tiếu Vũ rồi, nhưng chưa biết phải làm
thế nào với Lưu Ninh cả. Ngại.
Lưu Linh nghe tôi nói thì vẫn cười rung bần bật, rồi cô bạn thản
nhiên nhấm nháp café. Sau cùng, cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt dịu
dàng nhất, như người chị với người em, nói với tôi rằng: - Chuyện
tình cảm, thì cứ nghe theo trái tim mách bảo. Yêu ai cũng được, kể
cả không yêu cũng chẳng sao, miễn là đừng bạc đãi trái tim và chính
mày là được. Và, mày cũng đủ thông minh, khôn khéo để biết nói
những lời từ chối mà không làm đau lòng người khác mà, phải
không?
Tôi im lặng không nói gì. Ừ, thì tình cảm thì cứ để trái tim quyết
định. Tôi quay vào máy tính của mình, lạch tạch gõ dòng chữ. “Tình
yêu như một con cún nhỏ, khi ta chạy thì nó đuổi, khi ta đuổi thì
nó chạy, khi ta đứng im thì nó sủa!” Sau khi ấn nút gửi, dòng trạng
thái của tôi đã được cập nhật. Lưu Linh chạy qua chỗ tôi, cốc vào
đầu tôi một cái đau điếng.
- Nghịch quá thôi mày! Tối lại có người đau tim thao
thức.
Tôi trở lại quán café sau một tuần xin phép nghỉ. Trái với những gì
tôi nghĩ, chị Hiểu Thư không những không hài lòng mà lại tỏ ra quan
tâm và nhẹ nhàng với tôi hơn trước. Hình như chị nghĩ vì chuyện
Tiếu Vũ đến quán hôm trước khiến tôi thấy phiền. Lưu Ninh thì có vẻ
không vui và hơi mệt mỏi, tôi còn thấy rõ trên trán cậu ấy có những
mụn nhỏ li ti, chắc cậu ấy lại thức khuya và uống nhiều café mới
như vậy.
- Mọi việc ổn cả chứ? – Chị Hiểu Thư hỏi tôi.
- Ổn chị ạ, tuần vừa rồi em không đi làm, nên chị trừ lương hoặc để
em làm bù vào các tuần sau chị nhé.
- Ừ, không sao, chị sẽ trừ tiền lương của em cho các bạn làm thay.
Mà em phải cảm ơn Lưu Ninh ấy, có hai hôm không tìm người làm thay
em được, cậu ấy làm một mình, hơi vất vả cho cậu ấy.
- Xin lỗi cậu. – Tôi e dè nói.
Lưu Ninh không nói gì, chỉ nhìn tôi cười hiền. Thú thực, một tuần
không đi làm tôi cũng nhớ nơi này. Không biết từ khi nào, nơi này
đã trở thành một góc nhỏ ấm áp trong tôi. Từ khi không còn mẹ, tôi
chỉ còn một mình trên cõi đời này. Không một chỗ dựa, không một
người thân, cũng chẳng có gia đình. Quán café này mang đến cho tôi
nhiều niềm vui, khi là nhìn những đôi bạn trẻ hẹn hò, có khi là
cuộc gặp gỡ của những người lớn tuổi bàn công việc, hay là một ngày
cuối tuần một cô bé cùng mẹ bước vào quán. Mẹ cô bé sẽ uống một
tách café, còn cô bé sẽ thưởng thức một phần bánh kem. Những khi
ấy, tôi thấy mình không đơn độc với cuộc sống xung
quanh.
- Này, đang nghĩ gì thế? – Lưu Ninh đẩy tách café về phía tôi,
hỏi.
Tôi mỉm cười, cầm tách café lên và nhấp một ngụm, may là tôi nhấp
một ngụm nho nhỏ chứ nếu không tôi sẽ không biết làm thế nào để
nuốt trôi ngụm café ấy. Đắng ngắt. Mặt tôi nhăn lại. Lưu Ninh nhìn
tôi cười khoái chí, rồi đẩy tiếp một tách café khác về phía tôi.
Tôi hơi do dự rồi cũng nếm thử tách café tiếp theo, đương nhiên là
một ngụm rất nhỏ. Gương mặt tôi lần này vẫn chẳng thể khá khẩm hơn,
tôi vẫn cố gắng để không nhè ra. Lưu Ninh vẫn điềm tĩnh, nhìn tôi
hỏi.
- Sao thế?
- Dạo này cậu sao thế? Pha thế này ai dám uống? Một cái thì đắng
ngắt, một cái thì ngọt khé cổ.
Lưu Ninh cười lớn. Có vẻ cậu ấy rất hài lòng vì cho tôi nếm hai
loại đồ uống như vậy.
- Cho chừa đi, lần sau không dám tuỳ tiện nghỉ làm như vậy nữa. –
Lưu Ninh lại lấy thêm một chiếc tách khác, lớn hơn hai tách vừa rồi
khiến tôi có phần e sợ. Mọi lần, tôi không ngại làm chuột bạch nếm
những loại nước uống cậu ấy pha chế vì chúng đều rất ngon nhưng hôm
nay thì khác, cứ như thể Lưu Ninh đang trả thù tôi vậy, trả thù tôi
không nghe máy, không nhắn tin trả lời cậu ấy, cũng không chịu đi
làm. Lưu Ninh nhẹ nhàng đổ tách café đầu tiên vào chiếc tách lớn,
rồi đến tách café thứ hai. Rồi cậu thêm một ít bột gì đó trong một
chiếc lọ thuỷ tinh nhỏ, dường như là mới được mua về quán, sau đó,
cậu khuấy đều tất cả.
- Đây! Xong rồi! Lần này thì uống hết cả cốc nhé! – Lưu Ninh cười
lớn, rồi nhớ ra điều gì, cậu đưa cho tôi một cốc nước trắng – À,
uống một ngụm nước nhỏ trước rồi mới uống café.
Tôi ngoan ngoãn nghe lời Lưu Ninh, dù sao thì người không đúng là
tôi, trẻ con hư thì phải chịu phạt. Nhưng tách café lần này hương
vị hoàn toàn khác, vị đắng và ngọt hoà quyện với nhau tạo nên vị
nồng rất lạ và ấm áp, và mùi thơm cũng khá lạ lẫm nữa.
- Mới chế nữa à? Sao không cho tớ uống cái này từ đầu, còn chơi ác
nhau. – Tôi nói, tay cầm tách café và chực đưa lên miệng khi câu
nói kết thúc.
- Ừ, tách café này được gọi là Đậu Đỏ (đậu đỏ, còn có ý nghĩa khác
là tương tư), cũng như nỗi nhớ của một người dành cho người mình
thương yêu vậy. Khi xa cách thì đắng ngắt như tách café đầu tiên,
khi nhớ về những kỉ niệm nho nhỏ thì ngọt ngào mà day dứt như tách
đậu đỏ thứ hai, và khi gặp mặt thì hoà quyện như tách café em đang
cầm ấy.
Tôi chỉ biết gật gù thưởng thức café mà không dám ngẩng mặt quá
cao, vì lúc này mặt tôi nóng rực. Lưu Ninh nói về cách ý nghĩa của
tách café mà cứ như nói ra tâm trạng của anh ấy vậy. Có chàng trai
nào lại ngọt ngào đến như vậy chứ, trái tim nằm trong băng của tôi
khẽ run lên cựa mình nhưng nhanh chóng, lý chí lại quay trở
lại.
- Hay thật. Mà sao em chưa thấy ở bảng báo thực đơn mới. Để em ra
ghi nhé.
Lưu Ninh gật đầu.
Mọi thứ lại diễn ra như hàng ngày. Chỉ đôi khi, suy nghĩ của tôi
vụt treo lên cành cây ở ngoài đường chỉ bởi không biết phải nói thế
nào với Lưu Ninh. Khi uống tách Đậu Đỏ, tôi biết trái tim mình có
rung động, nhưng như vậy vẫn là chưa đủ. Nếu khi trước, khi Lưu
Ninh chưa nói thích tôi mà cậu ấy diễn giải về ý nghĩa hương vị của
café, tôi sẽ chỉ thấy cậu ấy thật sâu sắc và tình cảm, nhưng bây
giờ, khi cậu ấy ám chỉ nguyên do nỗi nhớ của cậu là từ phía tôi lại
khiến tôi thay đổi suy nghĩ. Hơn nữa, dù tôi và Lưu Ninh quen biết
nhau không phải một hai ngày, nhưng tôi chưa biết nhiều, cũng chưa
thực sự hiểu gì về cậu ấy. Tôi chỉ biết rằng cậu ấy chỉ học hết cấp
ba rồi đi học các khoá học về làm bánh và pha chế đồ uống nhưng tôi
luôn cảm nhận được một con người sâu sắc và tình cảm. Chỉ có
điều…
- Lưu Ninh à! Tớ xin lỗi, tớ quý nhưng không thích cậu, thế nên
không thể trở thành bạn gái cậu được. – Tôi ngập ngừng nói với Lưu
Ninh trước khi ra về. Đôi lông mày cậu khẽ nhíu lại rồi giãn ra.
Còn tôi thì càng rối bời, như thể tôi vừa làm tổn thương cậu ấy
vậy.
- Ừ, mình cũng đoán vậy. Có lẽ cậu cũng có lí do riêng khi từ chối
mình. Nhưng mình còn cơ hội không?
- Cơ hội gì?
- Nếu như thật sự cậu và Tiếu Vũ hay chàng trai nào khác chưa phải
là người yêu, mình vẫn có thể theo đuổi cậu chứ… Ý mình là, mình có
thể tìm hiểu và chia sẻ về mình nhiều hơn với cậu được chứ. – Lưu
Ninh điềm tĩnh nói, đôi mắt cậu nhìn tôi như thôi miên.
- Ừ.
Sự dư thừa và không đúng lúc đôi khi khiến ta mệt mỏi.
Hãy đưa cho tôi cốc nước khi tôi khát.
Và đưa cho tôi bánh mỳ khi tôi đói.
Chứ đừng đưa bánh mỳ khi tôi khát.
Bạn sẽ có cảm giác thế nào khi một chàng trai cưa cẩm bạn? Bạn sẽ
rung rinh hay thấy phiền phức? Và nếu như cùng một lúc có hai chàng
trai tán tỉnh bạn thì sao? Cuộc sống của bạn sẽ thế
nào?
Tôi đang là người như vậy. Cuộc sống không thiếu những giây phút
bận rộn và đau đầu vì học hành, tiền bạc và những chàng trai. Tiếu
Vũ là Lưu Ninh vẫn nhắn tin cho tôi và tin nhắn của họ dần xoáy
nhiều hơn vào cuộc sống riêng tư, đôi lúc tôi chỉ biết im lặng, vì
có những thứ không phải lúc nào ta cũng có thể sẻ chia được. Ở nơi
làm, Lưu Ninh vẫn luôn chăm sóc tôi. Còn ở trường học, lâu rồi tôi
không gặp Tiếu Vũ mà chỉ nhận được tin nhắn của anh ấy.