Tám năm sau.
Sáng sớm đi vào văn phòng, Quan Nghị liền nhạy cảm phát hiện bầu
không khí trong phòng làm việc có chút khác với ngày thường, sự háo
hức bao trùm cả căn phòng.
Xưa nay quan hệ với mọi người không được tốt lắm, cũng không giao
tiếp nhiều với đồng nghiệp, đương nhiên không ai chủ động đến nói
cho anh có chuyện gì xảy ra.
Mãi đến tận giữa trưa, một nữ đồng nghiệp hẹn anh ăn cơm. Cô ta lập
lờ tỏ vẻ đã có hảo cảm với anh được một thời gian. Mọi người đều đã
là người trưởng thành, mặc dù anh có quan hệ rất lạnh nhạt với
những người trong kinh doanh nhưng không đến mức ngây ngô mà không
biết có người muốn bày tỏ tình cảm với mình. Vì thế nếu cần thì anh
luôn dùng hết khả năng để từ chối lời mời một cách khéo léo
nhất.
Có điều đây không phải là trọng điểm, quan trọng là từ miệng cô ta
mà anh biết được, cảm giác khác thường khi nãy là bởi vì chỉ thị
nhân sự mới của công ty.
“Anh không biết sao? Sáng nay mọi người cũng thảo luận về tin tức
trong thông báo mới được ban hành đấy”
Vậy nên buổi trưa trước khi ra ngoài dùng bữa, anh tiện đường đi
xem thử bản thông báo về nhân sự mới được đồn đại kia.
3 giờ chiều.
Công ty cho nhân viên nửa giờ để nghỉ giải lao, có thể đi ra ngoài
hít thở không khí hoặc uống chút trà.
Liêu Huệ Như đến gần anh, khom người nhìn kĩ thần sắc của anh,
“Quan Nghị, anh có khỏe không?”
Anh ngẩng lên, gượng gạo ép ra một chút cười, “Không có việc gì
đâu”
“Nhưng trông thần sắc anh không được tốt. Buổi trưa anh không đi ăn
cơm à? Có muốn ăn chút gì không? Ở kia tôi có ít bánh bao”
“Không cần, cám ơn”. Đã từng có bài học kinh nghiệm, phải cẩn thận
khi mở rộng mối quan hệ, không báo đáp được thì đừng tiếp nhận ý
tốt của cô gái nào nữa, làm tăng thêm gánh nặng trong lòng, loại
cảm giác này rất đắng.
Đợi cô ta đi xa, anh mới lấy tay đè chặt dạ dày, cắn răng chịu đựng
từng đợt co rút đau đớn.
Hít sâu vài lần, cảm giác đau đớn đã giảm bớt, anh với hộp thuốc,
lấy ra hai viên, nhìn chăm chú vào tay, anh lộ ra một nụ cười
khổ.
Nhìn thấy cái tên đã lâu không còn nhắc tới trên công văn nhân sự,
trái tim dậy sóng mãnh liệt, cũng không còn bình tĩnh như
trước.
Lạc Thải Lăng…
Tám năm… một thời gian dài như vậy, đủ để xóa đi tất cả những
chuyện cũ với tình cảm xa xưa, nhưng anh chưa từng quên quá khứ,
anh còn nợ cô một câu, nếu không nói thì đời này vĩnh viễn không
thể an lòng để bắt đầu một cuộc sống mới.
———-
Đầu tháng.
Sáng sớm tỉnh lại, cảm giác đau đớn ở dạ dày lại ập đến dữ dội
khiến ngay cả xuống giường anh cũng phải cố hết sức.
Mệt mỏi ngã lại trên gối, thở dài không thể cố được nữa.
Từ khi cái tên kia một lần nữa xuất hiện trong cuộc đời anh, anh
liên tục mất ngủ mấy đêm nay, áp lực tâm lý, cộng thêm mất ngủ,
tinh thần đã không thể chịu được thêm nữa, bệnh dạ dày kinh niên
cũng hoành hành vào những lúc thế này, quả thực chẳng có gì
lạ.
Hôm nay là ngày Thải Lăng chính thức nhậm chức, căn cứ vào thông lệ
của công ty những năm trước, sẽ tới các ban ngành để làm quen với
môi trường làm việc, nhưng anh nghĩ, hôm nay anh rất khó đi ra khỏi
cái cửa này.
Bọn họ luôn để vuột mất nhau. Tám năm trước, bỏ lỡ đường tình; tám
năm sau, bỏ lỡ lần gặp lại.
Lòng chua xót, không biết tim đau hay cơ thể đau, anh nhắm mắt lại,
chấp nhận sự thật.
Xin nghỉ ngơi hai ngày, anh trở lại vị trí làm việc, trong văn
phòng đã có đề tài mới nóng hổi, tuy là không thích bàn tán cùng
mọi nguời, nhưng ít nhiều anh vẫn nghe thấy giám đốc nhân sự mới
xinh đẹp trẻ trung thế nào. Chỉ riêng thân phận “con gái rượu của
chủ tịch” thôi là đã đủ để những chàng trai muốn đỡ phải phấn đấu
trong ba mươi năm nóng lòng muốn thử. Vài hôm sau, nghe đồn danh
sách những cái tên theo đuổi cô đã nhiều không kể xiết.
Bên tai, nghe người ngoài miêu tả cô xinh đẹp tự tin thế nào, phong
cách thanh lịch khiến cho những người đàn ông độc thân ở khắp các
ban ngành từ cao xuống thấp đều điên cuồng mê muội, vạch ra các
mánh khóe theo đuổi… Chỉ có anh, bất động như núi.
Giữ nguyên quy luật của cuộc sống mẫu mực, đi làm và tan tầm đúng
giờ, ngày qua ngày vẫn như cũ, danh sách dài những người điên cuồng
kia, không bao giờ có anh.
“Trưa nay cùng nhau ăn cơm nhé”
11 giờ đúng, di động truyền đến tin nhắn chỉ vỏn vẹn một câu như
vậy.
“Được”
Anh gửi tin trả lời. Thời gian dùng cơm buổi trưa, ở nhà hàng gần
công ty gặp Diêu Thiên Tuệ.
Ở một bàn khác trong nhà hàng, cô gái vô thức gảy gảy thức ăn trong
đĩa lớn trước mặt, ngồi đối diện cô là một chàng trai có nụ cười ấm
áp, đôi mắt ánh lên vẻ hiểu rõ, “Có muốn đổi chỗ hay không?”
“Không cần”. Cuộn sợi mì lên, ăn một cách thành thục
“Chỉ sợ là không cảm nhận được mùi vị”
“Đỗ Phi Vân!” Hạ thấp giọng, ý tứ cảnh cáo.
“Được được được, không trêu em nữa” Anh là người thông minh, tuyệt
đối sẽ không vạch trần tầm mắt không khống chế được của cô, luôn
dừng lại ở chỗ kia.
“Nghe nói, em làm cho toàn công ty… không, là hơn nửa đàn ông độc
thân trong giới kinh doanh điên cuồng mê muội và theo đuổi?”. Cầu
thang yên ắng, đi đến nơi có ít người qua lại, rời khỏi phía sau
nhà hàng, Đỗ Phi Vân bắt đầu nói chuyện phiếm rất hào hứng.
———-
“Thế nào? Anh ghen?”
“Sao anh phải ghen? Tung hỏa mù thôi mà. Người cần ghen phải là ở
đâu đó không có trong danh sách kia”
Lơ đãng một câu, khiến ngực cô như bị đâm.
Người đó… quả thực chưa từng điên cuồng vì cô, chưa từng… coi cô là
quan trọng.
“Gặp lại anh ta, có cảm giác gì?”
“Chả có cảm giác gì hết” Một tiếng hừ nhẹ phản đối.
“À, không có cảm giác gì. Vậy ai ngày đầu tiên đi làm, vừa nhìn
thấy tên họ kia liền hoảng sợ trong lòng?”. Nếu như vậy mà nói là
không có gì, thì anh thật sự không biết phải thế nào mới gọi là ‘có
cảm giác’.
Lạc Thải Lăng trừng anh một cái, nhưng không có cách nào phản
bác.
Quả thực cô không muốn gặp lại anh trong tình huống như vậy; cùng
nơi làm việc, cùng là nhân viên một công ty, ngày đầu tiên làm cô
không kịp chuẩn bị. Trong ngày đầu tiên giám đốc mới nhậm chức cả
gan nộp đơn xin nghỉ phép, trừ anh thì ngoài ra chắc chắn không tìm
được người thứ hai.
Công ty này là của ba cô, cô xuất hiện ở đây là việc không ngoài dự
đoán, vậy còn anh? Cũng làm việc ở đây, đơn giản chỉ là trùng
hợp?
Điều này, khiến cô lập tức hoảng loạn.
“Anh còn dám nói! Người đi du học là em, chứ không phải anh, em
không tin anh không biết chuyện anh ấy làm trong này”. Lại còn
không nói trước cho cô!
“Anh biết…” miễn cưỡng tiếp tục, “Không chỉ như vậy, những chuyện
liên quan đến anh ta trong tám năm qua, anh đều biết hết, bao gồm
cả chuyện anh ta cùng Thiên Tuệ chưa từng đứt liên lạc…” Anh dừng
một chút. “Em muốn nghe không?”
“Không cần”. Không cần anh nói, người không mù cũng có thể nhìn ra
được.
“Vậy, em định thế nào?” Trước khi cô đi du học, bọn họ từng có ước
định, không cần phải chờ đợi, nếu ngày nào đó cô trở về, anh vẫn
chưa gặp được người con gái khiến mình động lòng, và cô gặp lại
Quan Nghị cũng không còn cảm giác, vậy thì bọn họ sẽ đến với
nhau.
Hiện tại, quyết định của cô là gì?
Vấn đề này, không cần trả lời nữa. Lạc Thải Lăng tiến lên, ngẩng
mặt, “Hôn em…”
Tạm biệt Diêu Thiên Tuệ, anh cố ý đi đường xa, chọn lối đường mòn
không người về công ty.
Anh cần chút thời gian, để suy nghĩ lắng đọng lại.
Nhìn thấy trước thang máy có trưởng phòng Long đang đứng đợi, chân
anh chuyển hướng, cứ như vậy mà đi đến phía cầu thang bộ.
Mười tầng lầu đối với anh mà nói, tập mãi cũng thành thói quen, đã
từng có người vì anh leo sáu tầng lầu trong suốt một năm mà không
thấy khổ cực.
Từng bước, từng bậc, đi trong vô thức, đắm chìm trong những suy
nghĩ của bản thân.
Đến chỗ rẽ, hai thân ảnh triền miên hôn nhau đập vào mắt.
Tuấn nam mỹ nữ thực rất xứng đôi, giống như những thần tượng đẹp
như tranh vẽ trên màn ảnh.
Năm tháng cùng cười đùa, nắm tay nhau leo lên tầng lầu giờ đã thật
xa xôi. Anh không làm kinh động đến bất cứ ai, nhẹ nhàng thay đổi
phương hướng.
Một tầng cuối cùng… anh vẫn nên đợi đi thang máy.
———-
Thường xuyên đau dạ dày, đối với anh mà nói đã không còn là một
chuyện mới mẻ, nhưng gần đây, số lần đau đã tăng thêm nhiều. Trong
trí nhớ, số lần đau ít nhất chỉ có năm ấy, có một người luôn luôn ở
bên cạnh tha thiết dặn dò, ngày ngày chăm sóc…
Anh cau mày, uống thuốc, cố nhịn với tay lấy bản báo cáo công việc,
trốn khỏi phòng họp.
Bộ phận IT, vốn không có những quy định cứng ngắc khi làm việc,
phần lớn các đồng nghiệp cũng ở trong phòng họp đọc tạp chí, uống
cà phê, còn có người đi ra ngoài uống trà chiều, toàn bộ bộ phận
IT, anh xem như người có kỷ luật nhất.
Mệt mỏi quá. Anh thả lỏng sức chống đỡ, mí mắt hạ xuống.
Ôm tập tài liệu từ phòng thông tin đi ra, qua cánh cửa khép hờ của
phòng hội nghị, thoáng nhìn thân ảnh bên trong, Lạc Thải Lăng bước
chậm lại, để ý thấy tay trái anh đang đè vào vị trí dạ dày, sắc mặt
tái nhợt đầy mồ hôi.
Đồ ngốc! Làm biếng mà cũng không biết đóng cửa.
Nhẹ nhàng khép lại cửa phòng họp, trên đường quay về văn phòng, lại
lần nữa vô thức nhớ tới anh hình như chưa ăn bữa trưa.
Đáng đời! Ai kêu anh vừa thấy Diêu Thiên Tuệ liền mất hồn mất vía,
ngay cả tâm trạng ăn cơm cũng không có. Cũng không xem lại cơ thể
mình thuộc cái dạng gì, chỉ cần có tình yêu là đã no, nên đau chết
đi mới đúng.
Thật sự rất không muốn để ý tới chuyện này, nhưng ánh mắt anh khi
nhìn Diêu Thiên Tuệ, vẻ mặt hoảng hốt, cơm trên bàn ăn còn không
động đến, cứ thay nhau hiện lên trong đầu cô.
Grừ! Thật phiền phức! Cô không tình nguyện mà thấp giọng nguyền
rủa, chân hướng về phía anh.
Khi Quan Nghị tỉnh lại, đã là 1 tiếng sau.
Cảm giác đau đớn đã giảm bớt, anh đứng dậy quay lại bàn làm việc,
thấy trên mặt bàn rất nhiều bánh bao với sữa tươi, anh nhíu mày,
nghĩ thầm đợi lát nữa phải nói với cô Liêu một tiếng, anh không thể
nhận.
Đang muốn chuyển số đồ ăn đó ra một góc, bỗng thấy có một tờ giấy
được kẹp dưới hộp sữa.
“Đồ ngốc!”
Chữ viết này, giọng điệu giáo huấn này, tìm khắp trong trí nhớ,
cũng chỉ tìm ra một người.
Mày cau lại rồi giãn ra, anh dừng động tác, sau đó, bóc vỏ bao,
từng miếng từng miếng từ tốn nhai kĩ, nuốt vào bụng.
Trước lúc tan tầm, ông trời đổ mưa phùn rả rích đùa giỡn người
trần, nhìn làn xe cộ qua lại như con thoi mà cắn răng chán
nản.
Quan Nghị cười khổ. Xem ra vận số của anh hôm nay thật xui xẻo,
sáng mai trước khi đi làm cần phải xem lịch.
Ở cổng công ty, một nhóm người vẻ mặt đau khổ, nhìn trời càng ngày
mưa càng lớn mà thêm rầu rĩ, còn anh đứng nhìn chằm chằm vào những
vũng nước mưa trên mặt đất, mặc cho tâm trí đi hoang…
Có chiếc xe màu đỏ chạy qua, bọt nước bắn lên, anh vẫn không nhúc
nhích. Lát sau, bỗng lùi lại, dừng trước mặt anh, mở cửa xe gọi
anh, “Quan Nghị, lên xe đi”
Anh ngẩn người, không thể phản ứng.
“Nhanh lên!” Lạc Thải Lăng thúc giục.
Mưa to táp vào trong xe, ánh mắt của những đồng nghiệp có quen biết
lẫn xa lạ đang tụ tập hướng về phía này ngày càng nhiều, anh không
còn cách nào, quyết định cứ lên xe trước đã.
“Nhà ở đâu? Em đưa anh về” quay lại đường, cô mở miệng hỏi.
Anh nói địa chỉ, sau đó thở dài.
Có thể xác định, ngày mai anh sẽ thành đề tài bàn tán trong công
ty.
“Sao lại thở dài?” nghiêng đầu nhìn anh một cái, rồi lại quay về
chú ý tình hình phía trước.
“Thở dài vì em muốn bất cứ việc gì, anh vẫn không thể nào từ
chối”.
“Như vậy không tốt?”
“Không phải không tốt”. Chỉ là sau khi cô đi rồi mới phát hiện, khi
bọn họ ở cùng nhau cô luôn luôn là người chủ động, lúc cô tuyệt
vọng thu tay lại, cho dù anh có lòng, cũng mù mờ không biết từ đâu
để tiếp tục.
“Đã lâu không gặp nhau, vừa thấy em liền thở dài, thật không cho em
chút thể diện” cô cười nhẹ.
Anh nhìn nghiêng khuôn mặt đang cười của cô. Nghĩ đến rất nhiều khả
năng, nhưng lại không ngờ rằng, cô mỉm cười với anh.
Ở công ty, có vài lần đi sát qua, ánh mắt chạm nhau, nhưng lại chưa
từng thật sự đối mặt, nói với nhau vài lời.
Không có cảm xúc mãnh liệt đặc biệt, cũng không có những cảnh kích
động quá mức, có chăng chỉ là như những người bạn cũ, đối xử với
nhau nhạt như nước.
Không thể không nói, tình cảnh này nằm ngoài dự đoán của anh.
“Anh tưởng rằng em rất hận anh” trầm mặc một hồi, anh cúi đầu
nói.
“Hận? Tại sao phải hận?” cô nhíu mày, cười yếu ớt nói, “Em sống rất
tốt!”
Hận – chứng tỏ còn nhớ mãi không quên được quá khứ. Mà cô lại nói,
tại sao phải hận? Đến hận cô cũng không muốn hao tổn cho anh rồi
sao?
Rất lạnh nhạt, thật sự rất lạnh nhạt… Lạnh nhạt đến không còn chút
cảm giác.
Anh nhận ra điều này.
“Cũng tốt… Như vậy ít nhất lương tâm anh cũng cảm thấy bớt áy náy”
cô cũng không bị tổn thương nhiều như anh nghĩ, không phải
sao?
Vậy chí ít anh có thể yên lòng đôi chút.
“Có câu, tám năm trước chưa kịp nói với em, anh nợ em rất nhiều,
thế nhưng nợ sâu sắc nhất, vẫn là một câu nói. Anh vẫn luôn nghĩ,
nhất định phải chính miệng nói với em, anh…”
“Không cần, nếu em đã muốn quên, dù là nói hay không thì đối với em
cũng chẳng còn quan trọng nữa”. Hẳn nhiên là mắc nợ, cũng là không
thể đáp lại, nếu đã không thể đáp lại, nói hay không cũng đâu có gì
khác biệt? Lời xin lỗi của anh, cô đã nghe rất nhiều lần, không bao
giờ cần thêm nữa.
“Thật không? Không quan trọng?”. Trong nháy mắt, nét mặt thoáng
hoảng hốt, “Cũng đúng. Nói hay không, thật sự không khác
biệt”
Cô ấy, có Đỗ Phi Vân, có cuộc sống mới.
Anh nhẹ thở một hơi, “Ừ, như vậy rất tốt, thật sự rất tốt. Anh có
thể yên tâm, đi làm những chuyện anh muốn làm”
Kítttt! Cô đạp mạnh phanh xe, “Đến rồi!”
Quan Nghị suýt chút nữa là đụng phải kính chắn gió, ảo não vì bản
thân quên cài dây an toàn. Đã từng đụng một lần, tay trái thiếu
chút nữa thành vật trang trí, anh cũng không có cánh tay trái thứ
hai cho cô chơi.
Nghe thấy anh lẩm bẩm, lông mày cô dựng đứng, “Anh nói hết chưa?
Xuống xe!”
Cô mất hứng. Mặc dù không rõ vì sao lại như vậy, nhưng cô đúng là
rất nóng nảy.
Quên đi, lúc cô tức giận, anh chẳng bao giờ hiểu được.
Anh đem tiếng thở dài nuốt lại trong bụng, không phản đối mở cửa
xe.
“Chờ một chút!” một chiếc ô được ném cho anh.
Bất kể là anh không biết nguyên nhân khiến cô tức giận, nhưng cô
chưa bao giờ bỏ mặc anh vì tức giận.
Chưa bao giờ.
Anh cầm ô đứng trong mưa, đến tận khi hình ảnh chiếc xe đã biến mất
hồi lâu, vẫn không rời đi.
———-
“Quan Nghị, trưa nay cùng nhau ăn cơm đi!”
Đang gõ bàn phím liền ngừng lại, ngẩng mặt lên nhìn nữ đồng nghiệp
đứng dựa vào cạnh bàn.
Gần đây, dường như thường có người hỏi anh câu này.
Thỉnh thoảng, Thải Lăng cũng mời anh ăn cơm, không có ý gì khác,
chỉ là như người quen cũ, lại vừa khéo làm cùng công ty, nhân tiện
mà thôi.
Song có điều, những người khác lại không nghĩ như vậy, bắt đầu từ
cái hôm trời mưa cô đưa anh về ấy, lời đồn đại về bọn họ vẫn chưa
dừng lại, hơn nữa ở nhà ăn lại bị một nhóm đồng nghiệp nhìn thấy,
lời đồn càng xôn xao.
Anh từng nghĩ, có chăng nên bớt tiếp xúc, tránh gây điều tiếng hơn
nữa? Dù sao hiện tại cô đã có Đỗ Phi Vân, không biết anh ta có để ý
hay không. Mỗi khi muốn nói như vậy, nhưng nhìn cô hoàn toàn không
nghĩ phức tạp đến thế, anh cũng không nói ra được.
Hôm nay quản lý của các phòng ban phải họp ở tầng mười hai, cô sẽ
không ra ngoài dùng cơm.
Anh mở miệng đang muốn cự tuyệt…
“Anh có phải đang theo đuổi giám đốc Lạc, cùng tôi ra ngoài ăn cơm
sợ bị cô ấy hiểu lầm?”
Anh khựng lại, “Không có chuyện này”. Sự liên tưởng phong phú của
nhân loại, cuối cùng anh cũng đã được biết.
“Vậy đi thôi, tôi biết ở trong con hẻm nhỏ sau công ty mới mở một
tiệm mì sợi, do một người Nhật Bản mở, mùi vị chính cống, dẫn anh
đi ăn thử”
“Mì sợi?”, khóe môi anh khẽ nhếch, “Được”
Sau nhiều lần bị từ chối, không nghĩ rằng anh lại đồng ý, trái lại
cô ta trở nên ngây dại.
Phía sau cách đó không xa, Lạc Thải Lăng ôm một bản công văn vừa đi
xuống, đứng tại chỗ vài giây, giẫm lên giày cao gót dưới chân rời
đi, nện trên sàn nhà những tiếng vang rất mạnh, không hiểu được là
đang tức giận với ai.
Quan Nghị nghe thấy, hơi hơi nghêng người, chăm chú nhìn bóng dáng
nhỏ bé của cô rời đi.
12 rưỡi.
Ăn đại vài miếng, anh liền nói xin lỗi với Liêu Huệ Như, ra về
trước.
Mang theo hộp canh nóng lên tầng mười một, Lạc Thải Lăng vẫn đang
họp ở tầng trên, anh đem bữa trưa nhờ thư kí ở ngoài cửa chuyển
lại.
Ít nhiều cũng đã nghe qua những lời đồn đại, lại nhìn đến “cơm trưa
tình yêu”, cô thư kí nhịn không được trêu chọc anh, “Rõ ràng có thể
giao cho thư kí bên công văn, cô ấy lại khăng khăng muốn đích thân
đưa, có thể nói cho tôi biết, mấy người của bộ phận IT rất đẹp trai
sao? Bằng không sao giám đốc của chúng tôi cứ động một chút lại đi
đến đó?”
“… Để nguội rất khó ăn”. Hỏi một đằng trả lời một nẻo.
10 phút sau khi anh rời đi, Lạc Thải Lăng họp xong trở lại, nhận
lấy bữa trưa từ tay thư kí, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Điều thứ nhất anh cần phải nhớ kĩ đó là, em thích ăn mì sợi…
Anh thật sự nhớ kĩ?
Mở nắp hộp ra, hơi nóng của canh xông vào đáy mắt, một mảng mông
lung
Nợ em một hạnh phúc – Chương 10
Nhậm chức đã được một tháng, cuối tuần, đồng nghiệp trong công ty
giúp cô làm một buổi tiệc chào mừng, không phân biệt ban ngành,
tham dự tự do. Người đến không ít, ánh mắt lướt qua toàn bộ, không
thấy thân ảnh quen thuộc kia, cũng không ngoài dự đoán của cô.
Những trường hợp thế này, từ trước đến giờ anh không tham gia. Rượu
làm không khí nóng lên, ăn uống ồn ào, nhảy múa hết mình, tránh
trong góc thân thiết với nhau cũng có… Giữa căn phòng hỗn loạn, cô
lại chỉ cảm thấy… hiu quạnh.
Cô là nhân vật chính của tối nay, bị mời rượu không ít. Mùi rượu từ
ngực và bụng cuộn lên, cô mê man ôm đầu, rời khỏi pub, tìm điện
thoại, mở danh bạ ấn số…
12 giờ đúng.
Tắm rửa xong, đang chuẩn bị đi ngủ, tiếng chuông điện thoại ở đầu
giường vang lên, Quan Nghị đưa tay ấn xuống nghe máy, bên tai
truyền đến tiếng lẩm nhẩm yếu ớt, “Anh đã ngủ chưa?”
Anh hơi sửng sốt, bỏ điện thoại ra nhìn người gọi đến, xác định
không nhận lầm giọng nói kia, mới nhíu mày để lại bên tai.
“Em uống rượu say rồi, tới đây đón em được không? Em muốn đến chỗ
anh”
Có phải cô gọi nhầm số? Giọng điệu lúc này có chút quyến rũ như cô
gái nhỏ sau khi say, đang nỉ non làm nũng với người yêu… Cô muốn
gọi cho Đỗ Phi Vân sao? Xem ra là đã quá say.
Anh cũng không định phân rõ phải trái vào lúc này, nói ngay, “Chờ
anh, anh đi ngay”
Anh biết nơi tổ chức tiệc rượu, thay quần áo, tới chỗ cô bằng tốc
độ nhanh nhất.
Cô ngồi xổm trên vỉa hè, chịu đựng cảm giác nôn mửa khó chịu.
“Thải Lăng?” anh lo lắng cúi gần xuống.
“Anh tới rồi!” ngẩng mặt nhìn anh, môi nở nụ cười thỏa mãn như hoa,
đem cơ thể mềm nhũn dựa vào người anh. Dáng vẻ hoàn toàn ỷ lại,
giống như anh là cả thế giới của cô…
“Đi nào, anh đưa em về” nhận lấy chìa khóa xe từ cô, ôm thắt lưng
giúp cô đứng dậy.
“Em muốn đến chỗ anh” cô mở miệng yêu cầu.
Anh bước từng bước một, không nói, tiếp tục đi về phía trước.
Không nói gì, tức là đồng ý. Cô thở dài, hai tay ôm chặt eo
anh.
Để cô ngồi ổn định xuống bên phải ghế lái, thắt dây an toàn, mới
đứng vững lại trên đường.
Bầu không khí bên trong xe im lặng, cô dựa vào lưng ghế, khép hờ
mắt, xem ra có vẻ đã rất mệt.
Anh tắt điều hòa, mở hờ cửa kính, không khí bên ngoài sẽ khiến cô
khá hơn một chút.
Ngoài đường ban đêm rất yên tĩnh, bọn họ đều im lặng, chỉ có tiếng
nhạc phát ra từ radio, nhè nhẹ vang lên trong xe, hết bài này đến
bài khác.
‘Đối mặt với sự im lặng chưa từng có của anh
Lại cảm thấy hoang mang vô cùng
Cuối cùng mở lời nói ra quyết định
Em muốn quên đi cuộc tình này
Anh chưa bao giờ thử hiểu em
Yêu anh còn hơn cả bản thân mình
Nhưng những cố gắng mà em đã làm
Anh nhìn thấy nhưng lại không để tâm đến
Mang trái tim trao cho anh
Trả nợ tình
Đau khổ đến mấy em vẫn cam chịu
Nhưng anh lại không động lòng
Không cảm kích
Một mảnh chân tình theo gió bay xa
Nhận về đau khổ
Tình vẫn như trước
Một mực yêu anh không thể dừng lại
Cho dù có quay đầu lại
Vẫn cứ sai lầm
Vẫn yêu anh không muốn cách rời’
(Ca khúc Từ của Lâm Hiền)
Tại sao… lại phát bài hát này?
Anh vừa nghe được, tâm trạng hơi chấn động, tay nắm chặt vô-lăng,
mắt nhìn sang phía cô, cô im lặng khác thường, hơi nhíu mày, không
thể nhìn ra cảm xúc.
Cô ấy cũng nghe thấy?
Chạy xe đến dưới khu nhà anh ở, anh giúp cô vào nhà, hỏi “Cần tắm
rửa không?”
“Cần” đương nhiên, đưa tay đòi quần áo.
Sau khi tắm, trên người cô có cùng một mùi sữa tắm thơm giống anh,
mặc quần áo quá cỡ của anh, tẩy lớp trang điểm, dung nhan thuần
khiết dường như không hề thay đổi sau tám năm, ẩn tình trong đôi
mắt vẫn là quyến luyến, nháy mắt, anh cơ hồ như có ảo giác, nghĩ về
những ngày cũ…
Bối rối dời mắt đi, dứt mình ra khỏi đôi mắt trong vắt như nước
kia, không cho phép bản thân càng lún sâu vào ảo giác.
“Em ngủ trên giường, anh ngủ ở sô-pha” anh chỉ cái giường, với cuốn
tạp chí lật xem, không dám nhìn cô nữa.
“Anh có thể… lên đây ngủ, em không ngại” cô nhẹ nhàng nói.
Tạp chí rơi xuống đất. Tắm xong mà cảm giác say rượu không giảm đi
tí nào sao?
Không hiểu được mình đang khẩn trương cái gì, anh bối rối đến mức
nhìn hơi tức cười.
“Em, em ngủ trước đi”
Dường như cô muốn nói gì, nhưng lại thôi, cuối cùng gật đầu, bò lên
phía bên trái giường.
Thời gian trôi qua bao lâu, anh không biết, chim đỗ quyên ở đồng hồ
treo tường phát ra từng tiếng kêu báo giờ.
3 giờ đêm. Một chữ trên tờ tạp chí cũng chưa lọt vào đầu anh, cô
nằm nghiêng người, chăn bông kéo cao đến tận má, để lại chỗ trống
lớn bên phải giường.
Anh di chuyển cơ thể cứng ngắc, lặng yên không một tiếng động đến
chỗ giường trống cô để lại nằm xuống, tắt đèn ngủ gần trên đầu
giường, căn phòng chìm vào bóng tối.
Anh không ngủ được, nhắm mắt, khứu giác lại trở nên nhạy cảm. Cùng
một mùi hương sữa tắm nhưng lại tỏa ra những mùi thơm khác nhau
trên người họ, giao hòa thành hơi thở ái muội giữa đàn ông và đàn
bà.
Hương thơm dịu dàng quanh quẩn ở cánh mũi, lại nghĩ đến thân hình
mềm mại của cô nằm ngay bên cạnh, cơ thể anh vì cô mà vô thức trở
nên căng thẳng.
Mùi hương nữ tính phảng phất càng thêm rõ ràng, thắt lưng được cánh
tay ngọc ôm chặt, anh kinh ngạc, “Thải Lăng?”
Cô không làm gì khác, chỉ là đem khuôn mặt dựa sát vào ngực
anh.
Cô nhớ tới cuộc đối thoại vừa tình cờ nghe được từ mấy đồng nghiệp
trong công ty…
“Thì ra, Quan Nghị với giám đốc Lạc, thật sự chỉ là bạn bè mà
thôi!”
“Sao cô biết?”
“Chính miệng anh ấy nói với tôi! Vốn trưa nay anh ấy nhận lời mời
ăn cơm cùng tôi còn làm tôi cao hứng một chút, ai ngờ vừa ăn mì vừa
nói với tôi, anh ấy đã có bạn gái rồi!”
“Thật ngu ngốc! Giám đốc Lạc điều kiện tốt như vậy, những người
khác tranh nhau giành lấy, anh ta cư nhiên lại không cần.”
“Rất nhiều đàn ông muốn cướp đoạt không có nghĩa là anh ấy cũng
động lòng phải không? Anh ấy nói anh ấy là người rất có nề nếp,
trong lòng chỉ có thể có một người, lấp đầy trái tim rồi thì không
thể chứa người khác nữa, cô gái kia đã ở trong lòng anh ấy rất
nhiều năm, cuộc đời này sẽ không hết yêu người ấy. Cho dù điều kiện
của giám đốc Lạc có tốt hơn đi nữa, thì người như thế là không thể
đả động được.”
Chỉ có người như thế, là không bị đả động.
Chết tiệt, rất đúng. Cô đã tự mình chứng minh, không phải
sao?
“Thải Lăng?” nhẹ nhàng lại gọi một tiếng. Cô ấy đang ngủ sao?
“Gọi Diêu Thiên Tuệ thì thân thiết ngọt ngào ‘Tuệ’, gọi em thì luôn
khách khí ‘Thải Lăng’, rất phân biệt đối xử!”. Đáp án là, cô không
ngủ.
Quan Nghị ngạc nhiên cười, “Em muốn anh gọi ‘Lăng’?”
“Cũng không khó nghe lắm” tiếng hừ nhẹ gần như không nghe
thấy.
“Anh không biết em lại so đo cái này”
Cô hừ một tiếng, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng trượt xuống, phủ lên sống
lưng cứng ngắc của anh.
“Thải Lăng, em…” anh khàn giọng, quên mất muốn nói gì… bởi vì bàn
tay nhỏ bé đã chui vào bên trong áo ngủ, phủ lên da thịt ấm nóng,
thậm chí… càn quấy đến cực điểm mà hôn mút phần da thịt cổ anh lộ
ra ở cổ áo, hết sức cố ý để lại dấu vết.
Quan Nghị bị cô trêu trọc toàn thân nóng như lửa, đầu lưỡi lướt
trên làn da mẫn cảm ở cổ anh, hôn đến vành tai, đồng thời ngậm
vào.
Chết người! Anh nặng nhọc thở dốc, dục vọng mãnh liệt càn quét qua
cơ thể.
“Tốt nhất em nên dừng lại ngay lập tức, nếu không…” nếu không anh
sẽ không thể cam đoan về hành vi của mình.
“Nếu không thì sao?” hết sức khiêu khích , ngửa đầu hôn anh.
Anh quay mặt đi, cự tuyệt nụ hôn của cô, lẳng lặng nói, “Anh không
phải Đỗ Phi Vân.”
Cô liếc nhìn anh kì quái, “Đâu ai nói anh phải”. Sau đó, kiên quyết
hôn chặt.
Nụ hôn của cô, có chút ngang ngược, không cho phép cự tuyệt mà quấn
mút, thì thầm, “Quan Nghị, Quan Nghị, Quan Nghị… tên ngốc…”
Vậy ra, ngay từ đầu là cô muốn tìm anh? Không phải gọi nhầm
số?
Con ngươi anh nóng lên, bịt kín môi cô, cuồng nhiệt giống như muốn
chiếm đoạt hơi thở, dây dưa cùng cô hôn sâu.
Không giống như ngày thường, anh gần như thô lỗ xé bỏ quần áo trên
người của cả hai, vội vã đòi hỏi, chiếm lấy.
“A…” Quá nhanh. Đôi mi thanh tú của cô nhíu lại, trong chốc lát
chưa thể thích ứng anh xâm nhập, cảm thấy có chút đau.
Anh không thể dừng lại, ôm chặt lấy cô, hôn cô. Cơ thể cô rất chặt
chẽ, rất ấm áp, bao dung anh, khiến anh trở nên điên cuồng, chỉ có
thể xâm nhập hết lần này đén lần khác, cuồng nhiệt, sau đó cùng cô
bùng cháy đến cực hạn.
Trời đã sáng, anh vẫn không muốn dậy, vô thức ôm sát thân thể mềm
mại đang nằm trong ngực.
Lần này… không chỉ ba lần? Anh nhớ lại.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn trên khuôn mặt cô, xem ra anh đã
khiến cô mệt muốn chết. Ngay cả anh cũng không ngờ, đêm qua anh lại
không thể khống chế được, bây giờ khắp người đau nhức.
Anh nghĩ, tình trạng của cô chắc cũng không khá hơn chút nào.
Vốn định ôm cô ngủ thêm một lúc nữa thì cô cũng thức dậy.
Trong lòng đột nhiên trống rỗng, trong nháy mắt cảm thấy mất mát.
Anh mở mắt ra, “Thải Lăng?”
“Em đi trước, tạm biệt!” mặc lại quần áo của hôm qua, đơn giản nói
xong câu đó, thản nhiên xoay người.
Chỉ có vậy?
Đêm qua cô dịu dàng như nước, dường như theo ánh nắng sớm nay bốc
hơi lên, anh mê muội nhìn vẻ mặt đã trở nên lãnh đạm của cô.
“Em… tối hôm qua…” anh nói một cách khó khăn.
“A, đúng rồi, tối qua rất tuyệt, cảm ơn” cô đáp lại tự nhiên, không
hề ngượng ngùng.
Trái tim anh đập từng hồi khó chịu. Biểu hiện của cô rất thoải mái,
hoàn toàn giống như người trưởng thành giải quyết chuyện tình một
đêm.
“Không có… ý nghĩa gì sao?” Kể cả một chút, cũng không có?
Không nghĩ rằng anh sẽ hỏi vậy, Lạc Thải Lăng ngạc nhiên, cười,
“Đương nhiên là có. Làm tình với anh rất thích, em hiểu rõ anh,
cũng quen với sự đụng chạm của anh, vậy nên tìm đến anh. Mọi người
đều đã là người trưởng thành, việc này có gì kì lạ sao?”
“… Không kì lạ” anh đáp nhỏ, gần như tự nói.
Đây chỉ là một màn nam nữ hoan ái đơn thuần, những chấp nhất mà anh
đặt vào đó, còn hơn cô rất nhiều. Cô đã… không thèm để ý thứ gì
nữa.
Bởi vì bỏ qua những cảm xúc rối rắm phức tạp, mới có thể cứ thế mà
thản nhiên trải qua một đêm vui sướng.
“Anh không dùng biện pháp tránh thai” anh nhẹ giọng nói với
cô.
“Anh yên tâm, lát nữa em sẽ ra hiệu thuốc mua thuốc” Có một loại
thuốc gọi là ‘tránh thai khẩn cấp’ gì đó, trong 72 giờ sẽ có hiệu
lực, đừng nói anh không biết?
Không có bất kì lưu luyến gì, vạch ra ranh rới rất rõ ràng, không
để lại vướng mắc.
Cô thật sự, không còn giống như lúc trước. Cô 28 tuổi, đã như một
cô gái hiện đại trưởng thành, tự tin. Giải quyết mọi việc… kể cả
với anh, đều dùng tác phong dứt khoát…
Không có một chút quyến luyến.
Cô, không bao giờ còn là một Lạc Thải Lăng luôn ân cần vô hạn, dịu
dàng vô cùng với anh như trước nữa
———-
“Lạc Thải Lăng đã trở về?”
Vừa thấy mặt, Diêu Thiên Tuệ vội hỏi ngay.
“Em đã biết?” tin tức lan truyền thật là nhanh.
“Nhìn biểu hiện của anh, nếu em không hỏi, anh định không nói cho
em biết đúng không?” anh trầm mặc, thể hiện là cô đã đoán đúng.
“Chẳng lẽ anh chưa nói với cô ấy?”
Anh cau mày, nhìn chằm chằm vào đồ ăn trên bàn, không nói.
“Anh không nói, để em nói” cô thuộc trường phái hành động, tuy ra
ngoài xã hội đã lâu, tuổi cũng đã lớn hơn, nhưng tính tình hoàn
toàn không thay đổi.
“Đây là chuyện của anh và cô ấy, Tuệ, em đừng nhúng tay vào”. Anh
ngẩng đầu, nét mặt kiên định.
“Nếu em đoán không sai, anh căn bản là không định nói gì, đúng vậy
không?”
“Không có gì để nói”
“Cái gì gọi là không có gì để nói? Tám năm trước rõ ràng anh đã
muốn cứu vãn mọi chuyện, cũng rõ ràng luôn chờ cô ấy trở về, không
nói cho cô ấy, làm sao cô ấy biết? Trong lòng cô ấy sẽ chửi mắng
anh là kẻ vô tình vô nghĩa”
“Vậy thì phải làm thế nào? Có lẽ hiện tại, cô ấy đã có những lựa
chọn khác, người vẫn giữ lấy tình cảm này, không vượt qua được là
anh, không nên kéo cả cô ấy xuống nước”
“Nếu anh cứ ôm chặt ý nghĩ đó, thì anh cứ ở đấy mà đợi cô ấy mãi!”
cô sắp bị anh làm cho phát điên.
“Đây là anh nợ cô ấy”
Chỉ một câu đơn giản, Diêu Thiên Tuệ bỗng nhiên hiểu rõ.
Anh chờ, không có nghĩa là hy vọng đợi được cô ấy, chỉ đơn thuần là
‘chờ’ mà thôi, giữ lấy tình cảm với cô ấy, mà đợi chờ không mục
đích.
“Quan, em thật sự không biết phải nói với anh như thế nào…”
Từ trong hốt hoảng hoàn hồn lại, anh nở nụ cười khổ.
Tuần đầu tiên Thải Lăng về nước, buổi trưa anh và Diêu Thiên Tuệ
hẹn nhau dùng bữa, anh lập tức bị chất vấn.
Thật ra anh biết mình không bình tĩnh đến vậy, bằng không, khi cô
vừa về nước, tâm trạng sẽ không hỗn loạn, ngay cả bữa trưa cũng
không muốn đụng vào.
Đừng nói không nghĩ đến gặp cô sẽ có kết quả gì, cho dù có nghĩ
tới, một đêm tốt đẹp kia, đã đủ để an ủi tám năm chờ đợi của
anh.
Anh đã thử muốn nói, nhưng dáng vẻ thản nhiên hờ hững, sự cởi mở
phóng khoáng của cô làm anh thật sự nói không nên lời, không thể
lấy tám năm tương tư, ép buộc cô đáp lại.
Vì vậy, anh lại lui về một góc, lặng lẽ không nói, lặng lẽ chờ đợi.
Mọi thứ, không có gì khác biệt.
Anh không thể nói với Thiên Tuệ, cái cảm giác này, kì thực rất chua
xót, rất đau khổ.
Sau hôm ấy, cô ngẫu nhiên vẫn tới chỗ anh ngủ lại, không thường
xuyên, số lần có thể đếm trên đầu ngón tay, đúng là chỉ tình cờ nhớ
tới.
Anh cực không thích loại cảm giác này, làm tình nhưng lại không
yêu, giống như tình một đêm trai gái đầy rẫy ngoài kia, sáng hôm
sau lại trở về với quỹ đạo của cuộc sống thường nhật.
Bắt đầu từ lúc nào mà bọn họ trở thành bạn tình chỉ có thể tìm nhau
phát tiết dục vọng, không thể thổ lộ tình cảm?
Cho dù thế này đều là hình thái sinh hoạt phổ biến của trai gái
đương thời, nhưng đây không phải điều anh muốn. Anh cũng không ngờ
rằng mối quan hệ của bọn họ trở nên lạnh lùng như vậy, thân thể
nồng nhiệt kết hợp, tâm hồn lại giá lạnh cách xa, điều này làm ngực
anh… đau buốt từng cơn.
Mặt bàn bị ai đó nhẹ gõ vài cái, anh lấy lại tinh thần, theo ngón
tay nhỏ nhắn nhìn dần lên, không biết Lạc Thải Lăng đã đến trước
mặt anh từ lúc nào.
“Đang nghĩ gì vậy? Em gọi cũng không nghe thấy”
Tầm mắt di chuyển theo động tác của cô, cô kiễng chân, ngồi nửa
mông lên phía trước bàn, váy bó lấy đùi ngọc cùng đôi chân thon dài
cân xứng, có thể nhìn thấy cảnh xuân mơ hồ dưới váy. Hành động này
với đàn ông có nghĩa là một ám hiệu gần như khiêu khích.
Anh vẫn… quen với việc cô ôm lấy eo anh, đem thân hình mềm mại rúc
vào trong lòng anh, điệu bộ hồn nhiên làm nũng, không thích ứng
được với việc cô quá mức lõi đời quyến rũ lẳng lơ.
Anh lướt mắt qua, không muốn lưu luyến thêm trong cảnh xuân gợi cảm
ấy, không để ý đến vẻ mặt của cô đã hơi cứng đờ.
“Em vừa nói gì? Anh không nghe rõ”
“Em nói…” nghiêng người về phía anh, ghé vào tai anh nói nhỏ, “Đêm
nay em đến tìm anh”
Không ngờ tới cô sẽ nói những lời này ở nơi đông người, anh nhìn
khắp xung quanh theo phản xạ. Toàn bộ văn phòng trống không, mọi
người đều đã đi ăn trưa, chả trách cô không lo sợ.
Cô đến tìm anh, cũng chỉ có một chuyện để làm, không giống như
trước kia, cho dù không làm gì, chỉ ôm nhau ngủ cũng cảm thấy tim
ấm áp…
Lồng ngực chua xót, anh nhẹ giọng từ chối, “Anh có việc”
“Vậy à!” cô nhún nhún vai, không hề gì rời khỏi mặt bàn, “Được rồi,
em tìm người khác”
Trái tim lại một hồi đau nhức, anh quay lại nhìn chằm chằm bóng
lưng của cô.
“Thải Lăng!” anh gọi cô
“Còn có việc gì?”
“Sau 10 giờ, được không?” anh không thể khống chế mà nói ra những
lời này.
“Ok!” cô trả lời, cười yếu ớt rời đi.
Vì sao… lại trở thành như vậy? Anh chống tay lên trán, nhắm mắt
lại.
Rất mệt mỏi, rất đau xót, nhưng anh lại không có cách nào kiểm soát
tất cả những chuyện này.
———-
Một hồi tình ái vui vẻ cuồng nhiệt qua đi, anh thở dốc, đem mặt
chôn vào bộ ngực sữa non mềm, dư vị sau hoan ái vẫn còn khuấy
động.
Anh vẫn ở trong cô, không vội vã rút ra, cô vòng tay ôm anh, bàn
tay nhẹ nhàng vỗ lên vai anh.
Giây phút anh lưu luyến nhất khi lên giường với cô là vào lúc này.
Cô dịu dàng ôm anh, hôn anh, không phải vì ham muốn thể xác, mà là
sự thân mật hết sức tự nhiên. Cũng chỉ có giờ khắc này, anh mới có
thể mơ hồ cảm nhận được một chút dấu vết của quá khứ.
Đầu vai tê dại, cô lại đang nghịch ngợm cắn cắn lung tung. Chỉ có
điểm ấy, cô vẫn không thay đổi, rất thích hôn cổ anh, đồng thời,
tạo thành nhiều vết hồng, vô số lần anh đã nghi ngờ là do cô cố
ý.
Chỉ cần đêm trước bọn họ ở cùng với nhau, hôm sau ai nhìn thấy anh
cũng sẽ không cần hoài nghi anh đã làm gì, những vết tích của cuộc
làm tình, muốn che cũng không che được.
Ngược lại, anh rất chú ý, không lưu lại dấu vết gì trên người cô,
sợ danh dự của cô bị tổn hại, sợ cô không thể nói rõ với người đàn
ông khác, sợ… gây phiền nhiễu cho cô.
Cô lại hôn cổ anh, anh cũng không ngăn cản, dù sao thì đây cũng
không phải một, hai lần, thôi thì cứ chiều theo ý cô, cô vui vẻ là
tốt rồi.
“Thải Lăng, em có nghĩ đến… chuyện kết hôn hay không?”. Anh, cô,
còn có Đỗ Phi Vân, không thể cứ tiếp tục như thế này, cô hẳn là
hiểu rõ.
Nếu bây giờ cô yêu Đỗ Phi Vân thì bọn họ không nên tiếp tục dây dưa
thân thể, không nên khiến cô cùng lúc qua lại với hai người đàn
ông, đối với ai cũng không toàn tâm toàn ý. Lại nếu, cô đối với anh
còn chút lưu luyến, như vậy, có hay không một ít khả năng cô sẽ gả
cho anh?
Loại quan hệ này, anh thật sự không muốn cứ tiếp tục.
Lạc Thải Lăng dừng động tác, “Kết hôn? Anh nói em và anh?”
“Ừ. Em nghĩ sao?”
“Này, đừng tưởng rằng em không biết anh đang suy nghĩ cái gì. Lại
là mấy luận điệu chịu trách nhiệm cũ rích, anh cũng không phải là
người đàn ông duy nhất của em, muốn chịu trách nhiệm còn chưa tới
lượt anh, bỏ bớt cái tinh thần trách nhiệm nặng nề đó đi”. Cô còn
không hiểu rõ anh sao? Tám năm trước anh vì ý thức trách nhiệm mà
qua lại với cô, cuối cùng cô trở thành trò cười, bị nói là “lấy sự
áy náy để trói chặt đàn ông”, nếu cô ngã hai lần cùng một chỗ, thì
còn ngu ngốc hơn cả anh.
“… Anh hiểu rồi” anh che giấu ánh mắt, xoay người rút ra.
Có phải… cô đã quá nặng lời? Anh cứng ngắc rời khỏi, cô cảm nhận
được.
“Quan Nghị…” cô khẽ gọi, nằm sát lại phía sau anh, mang theo một
chút day dứt mà chủ động hôn anh, lòng bàn tay theo bờ vai anh nhẹ
vuốt xuống, đụng chạm cơ thể trần trụi của anh.
Anh quay đầu lại, “Em muốn một lần nữa?”
“Ừm, có thể chứ?”
“Được” cô muốn, anh đáp ứng. Cũng chỉ có thể như vậy…
Giấu đi đau xót trong lòng, anh xoay người đè lên cô, lại nhen lên
lửa tình. Như muốn bù đắp cái gì, cô đáp lại rất nhiệt tình, hai
thân thể kết hợp không còn khoảng cách, cộng hưởng, ở bất kì thời
điểm nào đều muốn khắc sâu cảm nhận. Tâm hồn lại… xa không thể chạm
tới.
———-
Bốp!
Đau đớn theo xương gò má lan ra, trong nháy mắt tầm nhìn mờ mịt,
đến khi bên tai truyền đến tiếng hét kéo dài của Diêu Thiên Tuệ,
anh mới phát hiện mình ngã ngồi trên mặt đất.
Thế này… là sao?
Miệng nếm được chút máu tanh, anh chậm chạp ngẩng đầu, đối diện với
một khuôn mặt vô cùng giận dữ.
“Đỗ Phi Vân, anh dựa vào cái gì mà đánh anh ấy?”
“Nắm đấm này, là tôi đánh thay Thải Lăng, để anh vĩnh viễn nhớ kĩ,
những tổn thương mà anh gây cho cô ấy còn đau đớn hơn một đấm này
trăm nghìn lần” nói xong câu đó, Đỗ Phi Vân xoay người bước
đi.
Thải… Lăng? Cái tên này khiến anh ngay lập tức lấy lại được ý
thức.
“Đợi đã” anh vội vàng ngồi dậy, “Thải Lăng cô ấy… có khỏe
không?”
Sau hôm đó, cô không xuất hiện trước mặt anh nữa. Chẳng lẽ, sự thật
đúng như cô nói trước khi rời đi, sẽ không dây dưa gì với anh
nữa?
“Anh dựa vào cái gì để hỏi?” Đỗ Phi Vân quay nửa người lại, vẻ mặt
giễu cợt.
“Một người đàn ông phụ lòng cô ấy, hiểu lầm cô ấy thì dựa vào đâu
mà hỏi? Họ Quan kia, tốt nhất anh nên nhớ kĩ, lúc trước là chính
anh tự tước bỏ tư cách được bảo vệ cô ấy, sau này cho dù có người
khác thay thế, cho dù anh có hối hận muộn màng, cũng không có quyền
tranh giành!”
“Đỗ Phi Vân, anh đứng lại!” anh chưa kịp phản ứng, Diêu Thiên Tuệ
đã tức giận gọi anh ta lại.
“Anh đã lấy lại công bằng mà anh muốn, vậy còn em thì sao? Anh
không có lời giải thích nào cho em sao?”
Đỗ Phi Vân im lặng, “Xin em tin anh, anh thật sự đã cố thử, nhưng
xin lỗi, anh vẫn không thể yêu em. Chuyện này không liên quan gì
đến Thải Lăng, là anh nợ em, em có hận, xin em chỉ hận anh thôi,
đừng gây khó dễ cho cô ấy”
Diêu Thiên Tuệ khóc, bởi vì anh chưa bao giờ có ý định bảo vệ cô
như vậy.
Những lời này, văng vẳng bên tai. Anh hối hận không kịp, quả thực
Đỗ Phi Vân đã đoán đúng.
Lúc ấy anh không thể bỏ mặc Diêu Thiên Tuệ khi tâm trạng cô đang
rất cực đoan và suy sụp, đợi đến khi cảm xúc dần hồi phục, rốt cuộc
mới có thể ngồi xuống nói hết mọi chuyện, tâm tư lắng xuống, anh
chưa bao giờ hiểu rõ như lúc này.
Tình yêu say đắm trước đây, thực sự đã qua rồi. Đã từng trả giá quá
nhiều, thấy cô đau đớn tuyệt vọng, anh không thể thờ ơ. Nhưng tình
yêu bị chia cách, cũng đã một thời gian dài, cảm giác một khi đã
phải nhạt, cũng không thể tìm lại tình cảm đã ôm ấp của ngày
xưa.
Khi Thải Lăng xoay người rời đi, cảm giác như bị rút cạn, trống
rỗng, anh mới nhận ra đó là tình yêu. Chưa được bao lâu, cô đã ở
sâu trong lòng anh như vậy, mà anh lại chưa từng nhận thấy.
Về phần Thiên Tuệ, kì thực không khó lí giải. Cô giống như người bị
rơi xuống nước, lúc ấy anh lại là khúc gỗ trôi duy nhất, cô bám víu
vào là chuyện thường tình, cô gần như bất lực, cần một chút an ủi
cùng bảo vệ, cho nên khi đó, anh không thể bỏ đi.
Nhưng bọn họ không thể nào ở cùng một chỗ, cô không thương anh, anh
cũng không yêu cô, điểm này cả hai người đều rất rõ ràng.
Như Đỗ Phi Vân đã nói, anh ta đã thử yêu Thiên Tuệ, nhưng không thể
làm được, việc này có thể trách Đỗ Phi Vân sao? Trách Thải Lăng
sao? Chỉ có điều Thải Lăng so với Thiên Tuệ có chút khác biệt, cô
ấy thành công đi vào trong lòng Đỗ Phi Vân, còn Tuệ thì không, làm
sao trách được ai?
Biết rõ, bình thường trở lại, Tuệ có thể khôi phục bình tĩnh như
trước, chỉ có anh, rốt cuộc không thể quay về.
Đã quen với bóng dáng có thể xuất hiện trong mỗi ngóc ngách nhà anh
bất cứ lúc nào, mỗi ngày anh đều chờ mong, để rồi lại thất vọng.
Trong chuyện tình cảm, anh rất vụng về, luôn luôn là cô chủ động.
Cô đi rồi, trong lòng đã hết hy vọng đối với anh. Anh bối rối không
biết phải làm thế nào để lấy lại được niềm tin nơi cô, làm thế nào
để khiến cô hiểu được, anh thật sự… rất quan tâm đến cô.
Anh hiểu rõ hơn bất cứ ai khác, anh đối với cô, quá mức thua thiệt,
một lần lại một lần bỏ qua cảm giác của cô, nghĩ rằng cuối cùng cô
vẫn bao dung, nghĩ rằng trong tương lai sẽ có nhiều cơ hội để bù
đắp lại, vì thế luôn làm cho cô khóc, làm cô thương tổn, anh khiến
cô chịu nhiều uất ức như vậy, để đến cuối cùng khi cô đã quá mệt
mỏi, buông xuôi những cố gắng với anh, anh lại không có mặt mũi nào
mà đi níu kéo.
Đỗ Phi Vân nói đúng, đúng là anh hối hận đã quá muộn.
Bịch! Một cái xoay người, đụng vào góc bàn, bừng tỉnh. Vỗ vỗ bên gò
má đau nhức, nhất thời còn không phân biệt được đâu là thật đâu là
ảo.
Đến khi khuỷu tay chạm vào da thịt trần trụi của người nằm bên
cạnh, anh mới nhớ, hôm nay Thải Lăng ở lại đây qua đêm.
Bật đèn ngủ, hơi nâng người dậy, chăm chú ngắm nhìn cô sau cơn hoan
ái, nét mặt mệt mỏi đang ngủ.
Cô ở trên giường anh, anh có thể dùng đủ mọi cách ôm cô, lấy thân
thể yêu cô, nhưng lại mơ hồ không chạm đến được trái tim cô. Rốt
cuộc cô yêu Đỗ Phi Vân nhiều hơn hay quyến luyến anh nhiều hơn? Anh
không rõ nữa, mỗi khi chiếm giữ lấy cô, vui sướng càng mãnh liệt,
lòng càng đau.
Tâm tình của cô lúc trước cũng giống như vậy sao? Cứ mãi đuổi theo
một trái tim không thể chạm đến, mỏi mệt mà lo lắng không
yên…
“Đừng…” tiếng nỉ non từ môi cô thoát ra, anh nghe không rõ, nghiêng
người cố nghe những âm thanh nhỏ xíu.
“… Không… Đừng đi… không phải cố ý… Thực xin lỗi, thực xin
lỗi…”
Cô mơ thấy gì? Mày nhíu chặt, biểu hiện vô cùng kích động, thống
khổ, giống như con thú nhỏ gào thét khi gặp nguy hiểm.
“Thải Lăng? Thải Lăng?”
“… Ở lại… không muốn mất… Không tốt, là không tốt… muốn… Thật sự…
Rất muốn… Yêu…”
Ai? Người mà cô muốn yêu, là ai?
Quan Nghị biết rõ, người cô đang nhắc đến, không phải anh, cũng
không phải Đỗ Phi Vân.
Là ai, khiến cô yêu như vậy, đau như vậy, lại giãy giụa như
vậy?
Mồ hôi ướt hai gò má non mềm, nét mặt cô rất đau khổ, ngay cả trong
lúc ngủ mơ vẫn rơi lệ, anh đau lòng đem cô kéo vào trong lòng,
“Không sao, không sao, còn có anh ở đây. Thải Lăng, đừng
khóc…”
Từng chút một, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cô, cảm nhận được sự
thương tiếc từ anh, cô dần dần bình tĩnh lại, ngừng khóc, dịu dàng
nhìn anh, đối diện với ánh mắt ấm áp của anh…
“Em yêu anh” vươn tay ôm cổ anh, nhẹ nhàng hôn một cái, an tâm nhắm
mắt lại, lúc này, trong mơ không hề có nước mắt.
Anh ngẩn người tại chỗ.
Cô nói, cô yêu anh.
Nhưng, cô biết rõ anh là ai sao? Ý thức của cô, đủ tỉnh táo để phân
biệt hiện thực và trong mơ?
Biết bao đau lòng cùng chua xót vì câu nói này, nhưng anh vẫn tình
nguyện chờ đợi cả đời. Anh nhắm mắt lại, ôm chặt lấy cô, cuối cùng
không quan tâm đến đối tượng mà cô nói là ai nữa.