Dưới bầu trời sao lấp lánh.
Bên bờ đê, từng trận gió biển thổi tới, anh và cô dựa lưng vào nhau
nhìn lên sao trời.
“Quan, anh có nhớ không, năm tốt nghiệp trung học, tại nơi này,
chúng ta đã mua một tá bia, uống đến say khướt”.
“Ừ”. Còn nhớ, đó là lần đầu tiên trong đời anh nếm mùi say rượu,
hai người đều bị mắng thảm.
“Chúng ta luôn mang theo hai bình rượu, ban đêm ngồi ở chỗ này, anh
nghe em tâm sự, lần đầu tiên trong đời biết động lòng, thích một
chàng trai, anh là người biết đầu tiên.”
“Ừ”. Đã lâu, đó là chuyện trước kia.
“Anh ấy mượn sách giáo khoa của em, nhìn em vài lần, em sẽ vui vẻ
mấy ngày ngủ không yên, lần nào cũng nói với anh, để anh biết niềm
vui sướng của em”.
“Ừ”. Luôn là như vậy, cô nói, anh nghe, cô chưa bao giờ biết, cũng
không cần hiểu cảm giác của anh.
“Anh ấy nói chuyện với các nữ sinh khác, xem thường sự tồn tại của
em, em khóc hết lần này đến lần khác, anh liền yên lặng theo giúp
em uống rượu, cho em mượn bờ vai để khóc”.
Những đêm như vậy, cô khóc xong rồi, nhưng anh lại cả đêm không thể
ngủ được.
“Em từng nghĩ, chỉ cần anh ấy để ý đến em, muốn em vứt bỏ tất cả
cũng được”.
“…” tiếng trả lời càng lúc càng nhỏ.
Rốt cục cô ngồi thẳng nguời lại, nhìn thẳng vào anh. “Anh biết rõ
hơn bất cứ ai rằng em rất thích anh ấy đúng không?”.
Quan Nghị không nói, chăm chú nhìn cô, không hiểu đêm nay cô nói
những lời này là có dụng ý gì.
Cô đưa tay lấy hai lon bia, bật nắp, đưa cho anh một lon, cùng anh
khẽ chạm. “Cạn ly, giống như những lần trước, không say không
về”.
Ngửa đầu lên uống hết sạch lon bia, Quan Nghị thuận theo hành động
của cô mà uống.
“Quan, đây là lần cuối cùng chúng ta ở nơi này cùng nhau uống
rượu”. Uống xong một lon bia, cô nhẹ nhàng nói ra những lời
này.
Anh dừng lại một chút, kinh ngạc nhìn cô.
“Thực xin lỗi…” dưới ánh trăng, hai giọt nước mắt trong suốt rơi
xuống đôi gò má “Quan, hãy tin em, anh rất quan trọng đối với em,
nhưng em… không có cách nào, em rất yêu anh ấy, em không còn cách
nào… chỉ cần có một chút hy vọng được ở bên anh ấy, em cũng không
muốn buông tay, em không thể, không thể mạo hiểm gì để anh ấy hiểu
lầm… Anh có thể hiểu và bỏ qua, đúng không?”.
“Anh ta, cuối cùng đã nhìn thấy em sao?” Trầm mặc hồi lâu, anh khẽ
hỏi câu này.
“Quan…” từ vẻ mặt của cô, anh có thể thấy câu trả lời.
“Được, anh đã biết”.
“Đừng trách em, Quan” đôi mắt còn vương lệ khẩn cầu anh hiểu và bỏ
qua. “Anh luôn luôn đối tốt với em như vậy, bao dung em như vậy,
nhất định anh muốn em hạnh phúc hơn bất cứ ai, đúng không? Một lần
cuối cùng, em biết mấy năm nay đối với anh không công bằng, đây là
lần cuối cùng tùy hứng em đối với anh, xin anh, hãy bao dung em
thêm lần nữa, em cần lời chúc phúc của anh”.
Biết rõ sẽ gây cho anh bao đau đớn, nhưng ngay cả biểu hiện nỗi đau
ấy cũng không cho anh giữ lại, cầu xin sự thông cảm của anh, để cô
không thẹn với lương tâm mà rời đi, cô thật ích kỉ.
Anh nhớ tới người con gái luôn bị anh để lại sau lưng kia, ngẩng
mặt nhìn anh cười, lúc sau quay lưng trong mắt lại tràn đầy vẻ
trống vắng, phải chăng tâm trạng ấy rất giống với anh lúc
này?.
Trong lòng rơi lệ nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: “Ừ, đi đi, em vui
vẻ là tốt rồi”.
Cô cần lời chúc phúc thì anh cho cô.
Cho tới bây giờ luôn là như thế. Không thích anh, nhưng lại không
cho phép trong lòng anh có người con gái khác, nhiều năm qua, trong
mắt anh chỉ có mình cô, toàn tâm toàn ý ở sau lưng chờ đợi cô khi
bất lực tìm đến mà dựa vào.
Mà hiện tại, cô muốn chắc chắn, không muốn mắc nợ, còn muốn anh
khích lệ cô truy tìm hạnh phúc, anh cũng phải cười lên để cô
đi.
Bất luận yêu cầu của cô không hợp lí bao nhiêu đi nữa, anh vẫn
chiều theo.
“Cảm ơn anh, Quan, thật sự cảm ơn” nghiêng về phía trước, nhẹ nhàng
hôn lên khóe môi anh, sau đó đứng dậy. “Hẹn gặp lại.”
Anh và cô đều biết một câu hẹn gặp lại này, đối với hai người hiện
tại mà nói, hoàn toàn như dấu chấm hết.
Đêm nay qua đi, ngay cả yêu cô, anh cũng không thể.
Anh không quay đầu lại, không muốn nhìn cô rời đi, một mình lặng lẽ
ngồi trong đêm đen, thật lâu, thật lâu sau.
Từ khi quen biết tới nay, từng li từng tí, mỗi một hình ảnh, mỗi
một tình tiết, anh từ từ nhớ lại. Một mình uống hết những lon bia
mà cô để lại, tiêu hóa hết nhưng gì mà cô lưu lại, một mình ngồi
đến đêm khuya.
Đau đớn đến cùng cực, trái tim sớm đã tê liệt.
———-
“Thải Lăng, không cần chờ anh”
Trên bàn có mảnh giấy được đè lại, viết vài chữ qua loa, không nói
rõ là đi đâu.
Lạc Thải Lăng cầm mảnh giấy, cất vào túi áo.
Từ ngày đó, cô vì chờ anh mà bỏ lỡ sinh nhật 20 tuổi của mình, anh
bắt đầu để lại giấy. Chưa chắc cô sẽ đến nhưng nếu anh về muộn, sẽ
để lại, không muốn cô phải đợi lâu.
Nhưng mà… chờ anh dường chư đã trở thành thói quen của cô, cho dù
biết đến đêm anh mới về, cô vẫn đợi đến những phút cuối cùng mới
rời đi. Có khi chờ được rồi, cũng chỉ để nhìn anh một cái, rồi cười
cười chúc ngủ ngon.
Anh hỏi: “Em không thấy mảnh giấy sao?”
Cô luôn trả lời anh: “Có, em vừa tới, đang định về”. Cô không cho
anh biết, cô phí bao nhiêu thời gian, chỉ để chờ đợi câu chúc ngủ
ngon kia.
12 rưỡi, cô đứng dậy đóng sách vở, cất lại lên trên giá sách, sau
đó nghe “bịch” một tiếng, đúng lúc cửa bị đẩy ra, mà tiếng va chạm
là do Quan Nghị đụng phải tủ giày dép phát ra.
Cô tiến lên đỡ anh, một mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi. “Anh uống
rượu?”
Anh cố gắng mở mắt, giống như để nhìn rõ cô. 30 giây sau mới thả
lỏng thân thể mặc cho cô đỡ.
“Rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu vậy?” cô nhíu mày. Nhìn anh bước đi
còn không nổi, lúc này mà hỏi cha mẹ anh là ai, anh cũng không trả
lời được.
Nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ, tiếp tục nghĩ, giơ ngón tay về
phía cô để diễn tả con số.
“Tám bình? Chuyện gì vui lắm sao?” cô cười nhưng bên trong không
cười.
Lắc đầu. “Bảy lon bia Đài Loan và một bình rượu mơ”.
“Một mình anh uống?” Hôm nay là ngày vui gì hay sao? Cô không tin
một người cũng có thể uống thành như vậy.
Anh nhắm mắt, tùy ý để thân mình xiêu vẹo ngã xuống giường.
Người này có thể nói tiêu biểu cho câu “im lặng là vàng”. Có người
uống rượu say thường trở nên ồn ào, Quan Nghị thì lại bài trừ
trường hợp này, cho dù uống rượu cũng không thể mở được cái miệng
như vỏ trai của anh.
Cô lắc đầu, đến phòng tắm lấy khăn mặt làm nóng. “Quan Nghị, qua
đây, em giúp anh lau…” cô im miệng, ngạc nhiên trông thấy nước mắt
không kịp che giấu của anh chảy xuống, thấm vào gối.
Anh không có ý che lấp, mở to mắt nhìn lên trần nhà, ánh mắt hoang
vắng.
Tim cô như bị bóp chặt, buông thanh âm nhẹ nhàng, khẽ vuốt mặt anh.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy, Quan Nghị?”
Anh vẫn không nói lời nào, như là đắm chìm trong suy nghĩ của mình,
hoặc như là để tâm hồn đi đến một nơi rất xa, rất xa xôi.
“Anh đừng như vậy, Quan Nghị” cô khổ sở đỏ vành mắt “Nói gì đi được
không? Em sẽ lo lắng”.
Anh chậm rãi đưa tầm mắt về phía khuôn mặt cô, cô không biết, anh
có nhìn thấy mình không. Ánh mắt hoảng hốt làm đau lòng cô.
Đôi mắt sáng lấp lánh ánh nước, phảng phất có nỗi thương xót sâu
nặng. Dường như nỗi đau của anh sâu đậm bao nhiêu, thì cô cũng đau
như vậy.
Tâm hồn trống vắng, toàn thân lạnh lẽo, rất đau khổ, anh theo bản
năng áp sát nguồn nhiệt ấm áp kia, cứ như vậy hấp thu từng giọt
tình cảm an ủi dịu dàng, làm ấm cái lạnh của thể xác và tinh
thần.
Lạc Thải Lăng kinh ngạc thừ người ra khi anh tiến gần chạm vào môi
cô.
Anh… say đến mê muội sao?
Cảm giác ấm nóng đến tê dại trên môi không phải là ảo giác, anh
thật sự đang hôn cô, ở cần cổ cô cắn cắn cũng không phải là ảo
giác, anh đang tạo ra những dấu hôn, bàn tay trên người cô sờ soạng
lung tung, lại thêm … Cô hít vào một hơi, trước ngực cảm thấy có
chút lạnh, mà mặt của anh đang chôn ở trước nơi anh vừa kéo rơi
áo.
“Quan Nghị” anh thực sự nhận thức rõ cô là ai chứ?
Anh không lên tiếng đem cô kéo ngã xuống giường, cùng anh quấn quýt
thành một.
Nếu cô muốn lẩn tránh, chắc chắn là được, thậm chí cô còn có thể
đánh mạnh vào đầu anh như là đáp trả lại hành động sàm sỡ cô.
Nhưng… bình tĩnh mà nhìn anh, một hồi lâu cô nhẹ giọng thở dài, ôm
lấy cổ anh, dâng lên đôi môi đỏ mọng.
“Em yêu anh, Quan Nghị”
———-
Đau, rất đau.
Quan Nghị rên rỉ, nghi ngờ đầu của mình đang phản lại anh. Nhưng mà
ngoài đau đầu ra thì lại có thêm một loại cảm giác thả lỏng thoải
mái khác, giống như sự sung sướng sau khi cùng ai đó cuồng nhiệt ân
ái vậy…
Ân ái?
Trong đầu chợt hiện lên một đoạn hình ảnh mơ hồ, cả người anh giật
mình tỉnh lại.
Vừa mở mắt, đả kích hơn nữa khiến anh trong nháy mắt đờ đẫn.
Anh… đang nằm mơ sao? Anh và cô… như thế nào lại?
Phản ứng của anh làm quấy nhiễu cô, Lạc Thải Lăng ưm một tiếng, gối
đầu lên vai anh, hướng về phía cổ, gò má non mềm vô thức cọ sát làn
da ở cổ anh.
Anh không dám nhúc nhích chút nào, dường như nín thở. Vốn là cơ thể
hai người gần sát vô cùng thân mật, vừa cử động thì da thịt trần
trụi dưới chăn tiếp xúc nhau, đùi phải mịn màng của cô gác lên hai
chân anh, bàn tay nhỏ bé đặt trên ngực anh, anh hoàn toàn có thể
cảm giác được bộ ngực sữa tròn trịa cùng với dáng người mê hồn
khiến cho kẻ khác phải điên cuồng mà phụt máu mũi… Bất quá anh thực
sự không có mặt mũi nào để giải thích với cô, bởi vì một bàn tay
của anh rất háo sắc mà phủ lên mông cô.
Một luồng khí nóng bốc lên đầu anh, anh vừa ân hận, vừa xấu hổ,
đang suy nghĩ làm thế nào để thoát ra khỏi tình cảnh này, thì cái
đầu nhỏ chôn ở cổ anh bỗng hơi động, mí mắt mệt mỏi mở ra.
“Chào buổi sáng” không hiểu ý thức đã tỉnh táo lại chưa, cô ngẩng
lên hôn anh một cái, vén mái tóc dài xuống giường mặc quần
áo.
Anh sững sờ tại chỗ, ngây ngốc nhìn cô, không nói được lời
nào.
“Đừng nhìn em như vậy, eo em gần như bị bẻ gãy, không còn đủ sức
cùng anh thêm lần nữa đâu”.
“Ừm… Tối qua anh làm em rất mệt sao?” lời vừa thốt ra khỏi miệng,
anh liền hối hận muốn đập đầu chết ngay lập tức. Mày thật là ngu,
Quan Nghị! Nói cái gì vậy chứ!
Cô nghiêng đầu suy nghĩ một lúc. “Ba lần thì phải”
“…” Cô ấy thật sự trả lời?
“Bữa sáng muốn ăn gì? Ý em là trừ em ra!” Mặc quần áo xong, quay
đầu lại vẫn thấy anh sững sờ ngồi trên giường.
Một cảm giác xấu hổ muốn chết liên tục kéo đến. “Nếu có thể thì,
trứng và bánh nướng, cảm ơn”.
“Không thành vấn đề, chờ em 10 phút”.
5 phút đồng hồ sau, anh mặc quần áo, rửa mặt, chải đầu tử tế rồi
mới đi ra, đứng ở cửa phòng bếp, nhìn cô đánh trứng, bật bếp, động
tác lưu loát giống như đã từng làm qua trăm nghìn lần…
Trước đây, ngay cả trứng cô cũng chiên toàn dính chảo, sủi cảo còn
không phân biệt được đã chín hay chưa…
Phát hiện sự hiện hữu của anh, cô chỉ chỉ bên ngoài ra lệnh “Ngoan
ngoãn đi ra phòng khách ngồi, ngay lập tức”.
Vốn là anh không biết phải làm gì với mối quan hệ phức tạp hiện tại
của họ, nhưng thái độ của cô lại giống như là chưa từng có chuyện
gì xảy ra.
Tối qua là lần đầu tiên của cô, anh biết. Cô dùng chính tấm thân
trọn vẹn của mình để vỗ về những tổn thương của anh, cho đi tất cả
những gì mà mình có thể, nhưng lại không yêu cầu gì cả, thậm chí cố
dùng thái độ tự nhiên nhất, khiến anh không cảm thấy áp lực.
Cô gái này, dùng trái tim chân thành nhất để quan tâm đến anh, anh
không phải không cảm nhận được, nhưng là, anh có thể cho cô một lời
hứa hẹn sao? Anh hiện tại… Ngay cả bản thân mình còn không biết thế
nào, làm sao dám chắc chắn sẽ mang lại cho cô hạnh phúc?
Lòng anh, còn vì một người con gái khác mà đau đớn.
“Mới sáng sớm đã ngơ ngẩn gì vậy? Mau ăn đi, không phải anh có tiết
học lúc 10 giờ sao?” Một bàn có trứng và bánh nướng, thêm một ly
sữa tươi được đưa đến trước mặt anh, ngay cả thời khóa biểu của anh
cô cũng thuộc làu làu.
Cô đã trả giá bao nhiêu? Mà anh tự hỏi, có thể hồi đáp cô bao
nhiêu?
Đối mặt với cô, không phải không áy náy, không phải lòng không chua
xót… Chính là, một hình bóng khác, đã chiếm cứ tim anh quá lâu, lâu
lắm, lâu lắm, lâu đến mức đã trở thành thói quen của anh, không có
cách nào xóa nhòa, để đem cô cất vào trọn vẹn.
Nhưng cô, chưa từng bao giờ oán trách, cả đời này, anh liệu có thể
gặp được bao nhiêu người con gái chờ đợi anh như vậy?
Hít một hơi thật sâu, anh kiên định mở miệng “Thải Lăng, hãy cho
anh thời gian”.
“Hả” cô đang cắn dở bánh nướng kẹp trứng, dùng ánh mắt hỏi.
“Anh không biết là cần bao lâu, nhưng xin em cho anh một chút thời
gian để cố gắng, cho em điều em muốn”.
Những lời như từ trên trời rơi xuống này làm cô sững sờ không biết
phải làm sao.
Anh, anh, anh… Sao bỗng nhiên… Dường như có gì đó hiện lên trong
ánh mắt, cô vội vã cúi đầu, làm bộ như bận ăn bữa sáng, miệng lẩm
bẩm không rõ
“Hả?” cô ấy đang mắng “ngu ngốc”? Ý là… không chấp nhận?
“… Ngốc nghếch! Anh không thấy là em luôn chờ đợi điều này sao?”
giọng nói rất nhỏ, nhẹ nhàng nói như thế.
———-
Hai người họ lúc đó, chưa hẳn là hứa hẹn, nhưng cảm giác rất tốt,
rất thân mật.
Anh nói, cho anh một chút thời gian để cố gắng, đổi lại anh sẽ học
cách làm thế nào để quan tâm cô, nhưng dường như vẫn không làm nổi,
anh cảm nhận được, vĩnh viễn cô cứ trả giá, mà anh thậm chí không
biết mình có thể vì cô làm chút gì.
Là yêu đối phương nhiều hơn, sâu sắc hơn nên đã định sẵn là phải
chịu thiệt? Từ lúc ý niệm này hiện lên trong đầu anh, cô đã vì anh
mà chuẩn bị thật tốt, nhưng anh chưa bao giờ biết cô nghĩ gì, muốn
gì, thích gì…
Khi anh hỏi vậy, cô cười cười trả lời “Thế sao, vậy được rồi, thứ
nhất anh phải nhớ kĩ một điều là, em thích ăn mì sợi của
Nhật”.
Mì sợi sao? Anh nhớ kĩ.
Anh thử từ từ lí giải sở thích của cô.
“Uh, em muốn cùng người mình thích nắm tay đi dạo, ngắm sao trong
đêm mùa hè”.
Đây là điều cô ấy muốn? Thật mà một ý nghĩ bình thường.
Sau khi ăn cơm xong, anh cùng cô đi dạo một vòng quanh công viên,
dắt tay cô, vô tình phát hiện ra bàn tay vốn mịn màng không tì vết,
giờ đã không còn mềm mại như lúc mới quen. Vì anh, cô từ bỏ vẻ
thiên kim tiểu thư được chiều chuộng, đổi lấy một đôi tay bình
thường, giúp người mình yêu giặt áo, nấu cơm… mà điều duy nhất anh
có thể làm được để báo đáp, là cố gắng ăn hết những món ăn cô
làm.
Thỉnh thoảng, cô lại dừng đũa, chỉ cười nhẹ mà nhìn anh nhấm nháp
những món ăn cô tự tay nấu.
“Tại sao không ăn?” Anh hỏi.
Cô lấy ngón trỏ chỉ chỉ vào khóe miệng.
Có dính hạt cơm? Cho rằng cô sẽ vươn tay giúp anh gảy ra, cô lại ôm
lấy cổ anh, đưa lên đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng mút đi.
Anh sửng sốt, lúng túng đến đỏ mặt, chưa có thói quen hai người
thân mật như vậy, cô ngồi trên đùi anh, tay anh còn không biết nên
để ở chỗ nào.
“Hôm khác, lại mua một tá bia về uống, anh thấy thế nào?” cô ghé
vào tai anh, nhẹ giọng hỏi.
“Em muốn uống?”
“Không, muốn cho anh uống”
“Vì sao?” say rượu rất đau đầu, anh không nghĩ sẽ làm một con sâu
rượu.
“Khi anh uống say, có vẻ nhiệt tình hơn” yêu kiều làm nũng, ở bên
tai anh thổi khí.
Anh đỏ hết tai, trực giác liên tưởng đến câu “ba lần”
“Hay là, em tự làm mình say, cho anh muốn làm gì thì làm?” sao cũng
được, cô rất dễ thương lượng.
“…” hình như cô rất thích trêu chọc anh, nhìn bộ dạng nói không ra
lời của anh.
Một chiều mùa hè, cô đến tìm anh, để ý đến bước đi không bình
thường của cô, anh dò hỏi, cô nói không cẩn thận bị trật chân. Anh
lúc này mới giật mình, lúc cô đến tìm anh thì người đầy mồ hôi, thở
hồng hộc, từng là đại tiểu thư yểu điệu, lại đến nơi không có máy
lạnh, không có thang máy, quả là khó khăn đối với cô. Thời gian dài
như vậy mỗi ngày đều leo sáu tầng lầu để tìm anh, cũng chưa từng
than phiền lấy một câu.
Anh thật sự tự hỏi, có phải nên đổi chỗ ở.
Khi anh hỏi ý kiến cô, cô không chút suy nghĩ liền trả lời “Đừng! Ở
đây đã lâu như vậy, sao lại phải chuyển? Em cứ ba ngày lại đến đây,
cũng có cảm tình với nơi này. Huống chi, cách đó không xa còn có
công viên nhỏ, môi trường rất tốt, em thích ăn cơm xong cùng anh
nắm tay đi dạo”.
Bởi vì cô nói như vậy, nên chuyện này bị gác lại.
Không phải cô không biết anh đang suy nghĩ cái gì. Trước đây chọn
nơi này, chủ yếu là vì tiền thuê nhà rẻ, một mình đi học ở bên
ngoài, tất nhiên phải chi tiêu tiết kiệm, cho dù muốn chuyển nhà,
cũng phải chờ nửa năm nữa, anh tốt nghiệp, có công việc và thu nhập
ổn định rồi hẵng nói sau, cô không muốn anh vì lo ngại cho cô mà
phải thay đổi thứ gì.
Vào ngày nghỉ, thỉnh thoảng hai người thường hẹn nhau đi dạo phố.
Anh rất ít khi chủ động đụng chạm cô, đa phần đều là cô chủ động
gần gũi, thỉnh thoảng hôn anh, ôm anh một cái, lấy ngôn ngữ của cơ
thể bày tỏ sự quyến luyến của mình. Thời tiết dần dần chuyển lạnh,
cô thích chui vào trong áo khoác của anh tránh gió, giống như con
mèo nhỏ làm nũng với chủ nhân. Sau một thời gian, anh từ ban đầu
không được tự nhiên, dần dần quen với sự thân mật của cô, hương
thơm trên người cô, cùng với cảm giác khi ôm thân thể mềm mại
kia.
Có nhiều lúc, bọn họ ở trong căn phòng nhỏ của anh, pha một bình
trà, rồi cùng nhau xem phim, cô tựa vào vai anh mà ngủ, anh lại ôm
cô lên giường, chia sẻ với nhau cái chăn ấm áp.
Thời tiết càng lúc càng lạnh, nhưng tình cảm lại cứ thế tăng dần,
ấm cả trái tim.
Từ mùa hè đến mùa đông, bên nhau hơn nửa năm đã, cô dùng trái tim
mềm mại nhất bao dung anh, không để tâm anh bước đi quá chậm, bất
kể là cô trả giá mười phần, anh chỉ hồi đáp được ba phần. Bởi vì có
cô bên cạnh, cùng anh vượt qua những ngày đau đớn đến sa sút tinh
thần, một lần nữa vá lại trái tim tan nát.
Một hôm, gió lạnh chợt ùa về, bữa tối bọn bọ ăn vịt om gừng cho ấm
người, rượu làm khuôn mặt trắng hồng say lòng người. Buổi tối hôm
đó, cô nằm trong lòng anh sưởi ấm, gò má cọ cọ trên ngực anh.
“Quan Nghị, em có thể mượn rượu giả điên không?”
Rượu? Anh buồn cười nhíu mày. “Em chỉ bình rượu nếp đó sao?” Lại là
bình rượu nếp đã được hâm nóng, hơi bốc lên chỉ còn nửa bình, say
được mới là lạ.
“Có quy định không được sao?”
“Không có!” cho nên cô dự định “say mèm”?
“Rất tốt” từng nụ hôn nhỏ rơi trên cổ anh, lại hôn dần đến hầu kết,
hàm dưới, bên tai, bàn tay hướng đết nút áo của anh. Cơ thể anh trở
nên căng thẳng, lại bị đôi môi đỏ mọng mềm mại mất hồn kia chọc
ghẹo đến nổi điên, thất bại mà rên rỉ, nhào đến hung hăng hôn chặt
môi cô.
Cô hoàn toàn không cần suy nghĩ, cơ thể đã quen thuộc anh như bản
năng. Có lẽ anh không nhớ, nhưng cô thì có. Mỗi một tấc da thịt của
cô đều nhớ rõ từng cái ôm của anh, hai thân thể quấn lấy nhau, vui
sướng tìm đến những tiết tấu nguyên thủy nhất, đó là trái tim chung
nhịp đập, thân thể giao hòa.
Khi thức dậy vào sáng sớm hôm sau, thấy mình cùng với thân hình
xinh đẹp không tấc vải quấn chặt vào nhau thì đã không còn chấn
kinh như nửa năm trước, thậm chí trước khi đầu óc ý thức được hành
vi của mình, anh đã mút lấy đôi môi thơm kia, cho cô một nụ hôn dịu
dàng.
Hôm đấy, anh rất say, nhiều chi tiết đều là một mảnh mơ hồ, nhưng
tối qua, anh rõ ràng nhớ kĩ từng chi tiết, mỗi một biểu cảm nhỏ của
cô. Cô là một cô gái đặc biệt, trong lúc kích tình lại cầm lấy tay
anh cắn cắn, khi cao trào ánh mắt như có hơi nước, âm thanh yêu
kiều ngâm lên cùng một câu nói, cùng một cái tên.
“Em yêu anh, Quan Nghị”
Đêm hôm qua, cô ấy nói rất nhiều lần, từng tiếng chạm vào tim
anh.
Nỗi đau như bị xé rách ngực tựa như đã là chuyện xa xôi lắm, anh
bắt đầu hy vọng, hy vọng anh với cô, tình yêu chân chính sẽ đến vào
một ngày nào đó.
Anh hiểu rõ, cô gái này, cô có thể cho anh tất cả, thật sự một
lòng, tình sâu như vậy, cô xứng đáng được anh dùng một tình yêu
trọn vẹn để báo đáp.
———–
Vừa từ bên ngoài trở về, chợt nghe thấy tiếng quát tháo của chị
Vương “Quan Nghị, di động anh kêu kìa, nhanh lên một chút. Tiểu
Lăng đã gọi ba lần rồi”.
Bỏ hộp cơm trong tay xuống, Quan Nghị bước nhanh đến, nhấc điện
thoại lên nghe “Thải Lăng sao?”
“Em đây. Anh đi đâu vậy? Di động cũng không mang”.
“Mua cơm trưa. Không phải em bắt anh phải ăn đủ ba bữa đúng giờ
sao?”.
“Được rồi, có thể cho qua”.
“Có việc gì vậy?” Ngay cả anh cũng không phát hiện rằng khi nghe
thấy giọng nói của cô thì vẻ mặt mình sẽ trở nên nhu hòa hơn nhiều,
khóe môi nở nụ cười như có như không: “Hôm nay anh có thể về sớm
một chút không?”.
“Ừ, em chờ một chút” anh bỏ điện thoại ra, quay sang hỏi “Chị
Vương, hôm nay tôi có thể về sớm không?”.
“Có hẹn à? Nể mặt Tiểu Lăng, được rồi, thả anh về, ở đây có tôi
trông là đủ rồi”.
“Cảm ơn” cầm lại điện thoại “Chị Vương bảo…”
“Em nghe thấy rồi. Không ngờ là em lại có mặt mũi như vậy, anh nên
học tập em một ít”.
“Bà Quan biết làm người là tốt rồi, anh không cần học” không phục
vì luôn bị trí thông minh lanh lợi của cô trêu đùa, anh buột miệng
nói ra theo bản năng, trả đũa cô một cú.
Quả nhiên bên kia sửng sốt vài giây, tựa như phản ứng không kịp…
Thế này… Tính là tán tỉnh ve vãn sao? Anh đã mở mang đầu óc hơn
rồi?
“Ưm, em thích cách xưng hô này, anh có thể gọi nhiều lần hơn nữa,
ông Quan!”
Thanh âm ẩn giấu ý cười trêu chọc, anh hơi bực “Em rốt cuộc muốn
nói gì?”
“Hừ hừ. Đầu trâu vẫn là đầu trâu, lãng mạn không quá nổi 3 giây”
Lạc Thải Lăng lẩm bẩm thầm trách “Hôm nay là ngày kỉ niệm một năm
chúng ta quen nhau, em biết anh nhất định đã quên”.
Một năm? Đúng không? Hai người họ quen nhau như vậy cũng đã được
một năm? Thật nhanh.
Anh nói nhẹ nhàng “Mấy giờ tan học? Anh đến đón em”.
“Không cần đâu. Em muốn về trước nấu bữa tối. Anh thích ăn cơm
Trung bình thường dưới ánh đèn hay là ăn cơm Tây dưới ánh
nến?”.
“Đều được” Về phương diện ăn uống, từ trước đến giờ anh không kén
chọn, nếu không lúc mới quen biết cô, làm sao có đủ nghị lực để ăn
hết đồ ăn cô nấu.
“Vậy anh nhớ về sớm, em sẽ chuẩn bị rượu, trước tiên đem anh chuốc
say, rồi tắm rửa thơm tho chờ anh”.
Nghe trong lời nói của cô có chút mập mờ, tai anh đỏ lên “Em có thể
nói chuyện bạo dạn hơn chút nữa không?”.
“Thế sao… Tiện đây hỏi một câu, anh muốn em mặc mát mẻ một chút để
chờ anh, hay là để anh tự mình cởi, cái nào có cảm giác
hơn?”.
“Em, em đang nói cái gì vậy” cô vừa nói ra, anh nghe cũng thấy xấu
hổ.
“Không lẽ anh nghĩ mặc quần áo làm? Em không muốn, như vậy không
cảm giác được nhiệt độ cơ thể và nhịp tim của anh”.
“Anh chưa nói anh nghĩ mặc quần áo làm…” anh ngay lập tức im miệng,
liếc thấy cô gái ở cửa hàng đang cố nín cười trông như sắp vỡ mạch
máu.
“Ha ha, nói như vậy tức là quyết định thế rồi nhé, em chờ anh” bên
kia giống như đã đạt được mưu đồ, thanh âm vô cùng khoái trá cúp
điện thoại.
Ông trời ơi! Anh phải làm người thế nào đây?
Dường như muốn tỏ vẻ không liên quan tới mình, anh buông điện
thoại, làm như đó không phải của anh, vờ như không hề có đoạn đối
thoại vừa rồi.
Năng lực giữ bình tĩnh của chị Vương quả thực khiến người ta bội
phục, lại có thể làm như không có việc gì mà đi ung dung thong thả,
đi đến góc mới tuôn ra một tràng cười long trời lở đất.
Ông trời ơi! Đây là Quan Nghị sao? Tiểu Lăng dạy dỗ cũng thật tốt!
Ha ha ha, cô càng muốn cười…
Quan Nghị lúng túng không thôi, giống như bề bộn nhiều việc xoay
người đi ra, đi được vài bước, tiếng chuông di động lại vang lên,
anh rất muốn giả vờ như không nghe thấy, nhưng là…
“Quan Nghị, điện thoại kìa, tôi biết anh nghe thấy” thình lình lại
bồi thêm một câu “Nhiều vấn đề như vậy không cần phải bàn bạc kĩ
càng sao?”
Chết tiệt!
Anh không cam tâm đi về, cũng không nhìn kĩ, vừa nhấc điện thoại đã
nói “Em lại có việc gì…”
“Quan…” một âm thanh nhỏ, ôn nhu cất lên, rút hết hơi thở của
anh.
Giọng nói mà anh từng đêm chờ đợi, đã dùng hết sinh mệnh cùng tình
cảm cố chấp mà yêu say đắm …
Rất xa xôi, lại cũng rất quen thuộc.
Trong nháy mắt, tất cả những đau đớn, đều quay lại, chi phối toàn
bộ cảm giác của anh.
Nợ em một hạnh phúc – Chương 8
“Đã lâu không gặp, em khỏe không?”. Anh thật không ngờ cô lại gọi
điện thoại cho anh, cũng thật không ngờ, một thời gian dài sau gặp
lại, chỉ có thể bình thản hỏi một câu như vậy.
Cô từng là người con gái anh yêu đến điên cuồng, đã làm tim anh đau
đớn đến tê liệt. Gần 9 tháng, biển vẫn thế, trời vẫn thế, vẫn là
hai người, thế nhưng…
Khi quay đầu lại, không gió, không mưa, cũng không còn tình.
Anh nhìn đồng hồ. Gần 7 giờ, Thải Lăng đang đợi anh, bọn họ hẹn
nhau 8 giờ.
Rốt cuộc cô làm sao vậy? Gọi anh ra đây, nhưng lại không nói gì,
bảo anh cùng cô uống rượu, giống như trước kia…
Trước kia? Khoảng thời gian đó, không thể quay lại, là do cô lựa
chọn, tự tay vứt bỏ…
Anh không uống với cô, chỉ im lặng nhìn cô uống từng ngụm từng ngụm
bia vào miệng. Bốn lon bia rỗng bị vứt lăn lóc bên cạnh, định mở
lon thứ năm, anh lấy tay ngăn cô, “Tuệ, em uống nhiều rồi”.
Ngoài dự đoán, cô quay lại nắm lấy anh, không chờ anh chuẩn bị tâm
lí cho tình huống này, vội hôn chặt môi anh.
Anh kinh ngạc.
Nụ hôn của cô rất cuồng nhiệt, dường như cố ý muốn để lại dấu vết
trên người anh, không cho phép anh dễ dàng quên đi, trong lúc môi
răng quấn quýt ấy, nếm được vị nhàn nhạt của rượu, cô cắn mút môi
anh đến đau nhức.
Anh đẩy cô ra, thở nhẹ, “Tuệ, em làm gì vậy?”.
Cô không để ý đến câu hỏi của anh, vẫn tiếp tục hôn sâu, cố ý đốt
cháy anh.
Quan Nghị bị cô làm cho tâm tình hoảng loạn, nghiêng đầu tránh đi
nụ hôn của cô, cô mặc kệ, thuận thế hôn xuống cổ anh.
“Quan, quay về bên em, được không. Chúng ta làm lại từ đầu…” tiếng
nói nỉ non mờ hồ truyền đến tai, nhưng anh không dám chắc mình nghe
đúng như vậy.
Cô, sao cô lại…
Nếu là trước kia, anh sẽ mừng như điên không nói thành lời, nhưng
hiện tại…
Hiện tại, anh có Thải Lăng, có một lời hứa đang chờ được thực
hiện.
“Tuệ, anh không thể, anh đã có…”
Cô như không nghe thấy, ngăn chặn môi anh, lại hôn, dây dưa, hai
tay vội vàng cởi bỏ nút áo anh, tham lam hôn dần xuống…
Suy nghĩ bị hành động của cô làm xáo trộn, đầu óc hỗn loạn, nhớ tới
Thải Lăng rất thích hôn anh như vậy, ở cổ và ngực anh cố ý cắn cắn
tạo thành những vết hồng nho nhỏ, sau khi thực hiện được mưu kế,
vui vẻ tươi cười đắc ý như một đứa trẻ…
Anh chấn kinh, lấy tay đẩy cô, chật vật, kinh loạn lùi sau mấy
bước, tránh đi dây dưa.
Dưới ánh trăng, đôi mắt ngấn lệ của cô nhìn anh, anh không dám nhìn
lại, dời tầm mắt, điều chỉnh hô hấp.
Anh cười khổ. Đã từng, anh khát khao có được cô hơn bất cứ ai, cảm
xúc này bị chôn chặt dưới đáy lòng, cho đến bây giờ vẫn ảnh hưởng
đến anh, không thể để như vậy, anh dứt khoát cự tuyệt cô.
“Anh… không cần em nữa?”.
Tiếng nói ai oán truyền đến, Quan Nghị cực kì kinh ngạc.
Nói như vậy, vừa rồi cô quả thật muốn ở nơi này hiến thân, không
phải do anh nghĩ quá đà?
“Anh đã… không còn thương em sao? Ngay cả anh cũng không muốn em,
ngay cả anh cũng không muốn em …” cô thì thào tự nhủ, cầm lon bia,
ngửa đầu lên uống.
“Tuệ… em đừng như vậy” với tay đoạt lấy lon bia, ngăn cản hành động
tự ngược đãi mình của cô. Giờ phút này cảm xúc của cô quá mức cuồng
loạn, anh có thể cảm nhận được.
Từng đặt quá nhiều tình cảm vào cô nên anh không có cách nào khác,
anh không thể bỏ mặc cô lúc này.
Cô quay người bám vào vai anh, ở trước ngực anh khóc nức nở thành
tiếng.
Anh nhẹ giọng thở dài, vỗ nhẹ lưng cô, “Đã xảy ra chuyện gì? Anh ta
đối xử với em không tốt?”
Nước mắt của cô, cho đến bây giờ đều là vì người con trai
kia.
“Anh ấy… anh ấy không thương em, anh ấy vốn dĩ không thương em, anh
ấy chỉ lợi dụng em… Em thật ngu ngốc, cứ tin tưởng là anh ấy thật
lòng, từ đầu tới cuối, em chỉ là một con ngốc bị anh ấy
lừa…”.
Thì ra là thế. Thảo nào đêm này cô thất thường như vậy.
“Đến bây giờ em mới nhận ra, trên đời này nếu có ai thương em nhất
thì cũng chỉ có anh, nhưng em lại làm tổn thương anh như vậy… Thực
xin lỗi, thực xin lỗi, chúng ta bắt đầu lại lần nữa được không? Lần
này, em sẽ rất quý trọng, sẽ hết lòng đáp lại tình cảm của anh, em
sẽ, em sẽ trở thành một người con gái đáng để anh yêu…”.
Quan Nghị im lặng nghe, lồng ngực thu hết nước mắt của cô, tựa như
vô số lần trước đây.
Từng là người con gái anh thương sâu đậm, thấy cô đau khổ hối hận,
nội tâm không thể thờ ơ. Nếu cô sớm nói với anh như vậy, có lẽ kết
cục của bọn họ cũng không thành ra thế này, nhưng là hiện
tại…
Vì sao người ta luôn tỉnh ngộ muộn màng như vậy, ngay sau khi mất
đi?
“Thật xin lỗi, Tuệ. Anh … không thể”.
“Không thể?” cô kinh khiếp nâng lên hai mắt đẫm lệ, “Là vì, trong
lòng anh đã có người thay thế vị trí của em?”.
Anh trầm mặc.
“Bạn gái? Hai người hẹn hò?” cô lại hỏi.
Bạn gái? Anh bị hỏi khó.
Bọn họ chưa từng trực tiếp khẳng định mối quan hệ này, bởi vì cô
nói sẽ chờ anh, chờ anh thật lòng, chờ anh hứa hẹn.
Không có hứa hẹn, vậy quan hệ của bọn họ phải định nghĩa như thế
nào? Bạn bè? Tri kỷ? Bạn tình?
Từ cuối cùng làm anh chấn động. Không, anh tuyệt đối không thể đặt
hai chữ tồi tệ này lên ngưởi cô.
“Đúng là bạn gái” anh trả lời vô cùng kiên định.
“Anh yêu cô ta chứ? Nói cho em biết, anh yêu cô ta giống như yêu em
lúc trước? Anh thật sự có thể quên hết về em, toàn tâm toàn ý yêu
cô ta sao?”.
Anh có thể không? Quan Nghị không cách nào trả lời được.
Một đoạn tình cũ đã khắc dấu quá sâu dưới đáy lòng, anh không thể
trong chốc lát mà quên sạch, nhưng tim anh hiểu rất rõ, người anh
nên thật lòng đối đãi là ai.
“Cô ấy đối với anh tình thâm ý trọng. Anh không thể phụ cô
ấy”.
“Tình thâm ý trọng… Ha ha ha! Hay cho cái gọi là tình thâm ý
trọng…” cô bỗng dưng cười lớn, cười đến chảy nước mắt, “Lạc Thải
Lăng, cô thật là độc, cô khiến cho hai người đàn ông đều một lòng
một dạ với cô, tôi thua thật thảm…”.
Quan Nghị nhíu mày “Em biết cô ấy?”.
“Biết? Ha, em đâu chỉ biết, cái tên này là ác mộng của em” cô ngừng
cười, lau đi nước mắt, dùng ánh mắt hết sức nghiêm túc nhìn anh,
“Anh có biết ‘tình thâm ý trọng’ của cô ta là như thế nào không? Là
dùng bất cứ thủ đoạn bỉ ổi nào, lấy sự thương tổn của người khác để
đổi lấy! Cô ta bảo người đàn ông yêu cô ta tiếp cận em, khiến chúng
ta chia cách, thừa dịp anh đau lòng mà tiếp cận anh, đạt được những
thứ cô ta muốn… Mưu kế thâm hiểm như vậy, em cảm thấy không bằng,
nên em sẽ bại thê thảm”.
“Tuệ…” liên tiếp lên án, anh nhíu mày nghe.
Hình dung người khia trong lời nói của cô, là Thải Lăng?
Không, thế nào anh cũng không tin, anh biết Lạc Thải Lăng khéo hiểu
lòng người, luôn có ánh mắt chân thành thẳng thắn, sẽ không phải
loại người hay bày mưu tính kế. Nhưng anh cũng biết, quen Thiên Tuệ
đã sáu năm có lẻ, cô không phải người chuyên bịa đặt gây sự, tuy có
nhiều lúc tùy hứng, nhưng việc chửi bới người khác, cô tuyệt đối
không làm.
Vậy… những lời tố cáo này rốt cuộc là như thế nào?
“Đúng vậy, cô ta đoạt được những thứ cô ta muốn, nhưng còn người
khác thì sao? Cô ta có nghĩ đến cảm nhận của người khác hay không?
Cô ta lợi dụng chân tình của người đàn ông yêu cô ta, cô ta giẫm
đạp lòng tự tôn của em, còn anh… cũng bị cô ta mưu tính, cô ta
khiến anh cảm thấy áy náy, không thể không đáp lại…” nói xong lời
cuối cùng, nước mắt rơi theo gò má, cô chôn mặt trong lòng bàn tay,
bất lực khóc thất thanh.
Cô thà là Đỗ Phi Vân không tiếp cận cô, không cho cô một hy vọng
vào tình yêu gì cả, ít nhất cô còn có thể đứng từ xa nhìn anh, hâm
mộ anh, cho dù chỉ là giấc mơ khó thành sự thật, cô vẫn có thể ôm
ấp hy vọng, chờ mong đến một ngày được cùng anh sánh đôi, bất kể
thế nào đều tốt hơn hiện tại…
Mộng tan vỡ, tuyệt vọng mà nhận rõ anh vĩnh viễn sẽ không thuộc về
cô, tình cảm của cô, chính là công cụ để anh giúp người con gái anh
yêu. Hiện thực quá tàn nhẫn, hung hăng nhục nhã tấm chân tình của
cô.
Thảo nào! Thảo nào anh đối với cô thế nào vẫn thiếu một chút nhiệt
tình, dịu dàng, săn sóc nhưng lại không có cảm giác thân thiết giữa
những người yêu nhau, ngay cả hôn nhau cũng âm ấm, không cảm nhận
được tình yêu nồng cháy.
Cô đã hơn một lần nghi ngờ, anh rốt cuộc có yêu cô hay không?
Lấy vấn đề này đến hỏi anh, anh cười cười vuốt ve cô “Đây là sự lo
được lo mất của những cô gái khi yêu như lời đồn đại sao, giờ anh
đã biết rồi!”.
Nói vài ba câu, phá tan nghi ngờ của cô.
Nhưng cô vẫn lo lắng, cô không thể chạm đến trái tim anh, cái cảm
giác không thể nắm bắt, không thể xác định này lúc nào cũng quấy
nhiễu cô. Mãi đến một hôm, phát hiện ra tấm ảnh trong ví da của
anh, trong ảnh là một người con gái thanh tú xinh đẹp, là mẫu người
đẹp chỉ cần một ánh mắt là có thể làm cho đàn ông nín thở.
Theo trực giác của phụ nữ, cô bỗng hoảng loạn, khóc lóc truy hỏi
anh, anh không lấy làm phiền mà trấn an cô, nói đó chỉ là em gái ở
bên cạnh nhà lúc nhỏ, không có gì khác, khuyên cô đừng quá suy
nghĩ.
Nhưng cô không tin, nếu chỉ là em gái thì sao lại cất giữ tấm ảnh
cẩn thận trong lớp sâu nhất của cái ví, tựa như giấu vào tận trong
tâm hồn nơi không ai biết tới…
Cô cảm thấy bất an một cách lạ thường. Buổi chiều tối hôm ấy, nghe
anh em họ nói chuyện, cuối cùng đã biết được đáp án.
Đỗ Phi Vụ hỏi anh nguyên nhân hẹn hò với cô.
Cô thương anh đã rất nhiều năm, nếu anh động lòng, sẽ không phải
đến tận bây giờ mới hành động.
Đỗ Phi Vụ đã hỏi ra nỗi nghi hoặc trong đáy lòng cô, mà trước đây
cô vẫn chưa thể mở lời, cô ấy còn nói… “Cô ta vốn không phải mẫu
người anh thích, không thể hiểu nổi vì sao anh với cô ta lại ở bên
nhau. Em vẫn nghĩ rằng, người anh thích là Thải Lăng”
“Tiểu Vụ! Chuyện này không được nói lung tung”
“Em nói lung tung? Anh đối với Thải Lăng thế nào, đến người mù cũng
nhận ra được. Lúc nhỏ cậu ấy cầu hôn anh, vẻ mặt của anh rất dịu
dàng, không giống như đang dỗ dành trẻ con chút nào. Mấy năm nay,
anh vẫn luôn ở bên cạnh cậu ấy, không phải bởi vì cậu ấy nói anh
chờ cậu ấy 10 năm sao? Anh vẫn không quên đúng không?”
“Không phải như vậy, cô ấy… anh chỉ coi cô ấy như em gái” Câu trả
lời rất chính đáng nhưng lại yếu ớt đến nỗi bản thân anh cũng chột
dạ.
“Thế sao, em gái ư! Đỗ Phi Vân, anh đừng làm như cả thế giới này
đều là người ngốc được không? Nguyện vọng gì của cậu ấy, anh cũng
đều đáp ứng, chuyện của cậu ấy, anh luôn coi là quan trọng, cậu ấy
chịu oan ức, anh tức giận hơn ai khác, cậu ấy thuận miệng nói một
câu, bất kể thế nào anh cũng giúp cậu ấy hoàn thành, cái này gọi là
em gái sao?”
Giọng nói trào phúng làm anh không có cách nào chống đỡ.
“Thành thật khai mau, em không phải không hiểu anh. Anh và Lăng
Lăng rốt cục có chuyện gì vậy?”
“Chả sao hết, cô ấy đang yêu” Giọng điệu thản nhiên, dường như
chuyện đó không liên quan đến anh.
“Mà đối tượng không phải là anh?” Đỗ Phi Vụ cực kì kinh ngạc. “Anh
đã nghĩ thông suốt?”
“Sao lại không?”
“Vậy anh cũng không tất luẩn quẩn trong lòng, tìm Diêu Thiên Tuệ
làm thế thân để trốn tránh nỗi đau chứ! Đây không giống với tác
phong của anh, nhất định còn có nguyên nhân khác đúng không? Ngay
từ ngày đầu biết anh hẹn hò với cô ta, em đã cảm thấy không thích
hợp, nếu anh không nói rõ em sẽ tự mình đi hỏi Lăng Lăng hoặc Diêu
Thiên Tuệ, chắc anh không hy vọng em ở trước mặt hai người họ nói
những điều không nên nói chứ?”
“Em đừng làm bậy, Tiểu Vụ!” Uy hiếp hiệu quả, anh thở dài, thỏa
hiệp, “Người mà Lăng Lăng thích trong lòng đã có người con gái
khác, anh chỉ là giúp cô ấy một phen mà thôi”
“Cái gì trong lòng có người khác, lại giúp cô ấy một phen…” Ngừng
lại, hiểu ra mà trợn tròn mắt, “Anh nói, anh vì giúp Lăng Lăng loại
bỏ tình địch, nên gượng ép chính mình qua lại cùng Diêu Thiên Tuệ?
Như vậy còn nói ‘mà thôi’?”
Sau đấy bọn họ còn nói gì, cô đã không còn nghe rõ nữa, tim cô đã
bị câu nói “ép chính mình qua lại với Diêu Thiên Tuệ” làm máu chảy
đầm đìa. Cuối cùng, chân tình của cô lại bị dẫm nát dưới đất, bị
chà đạp như chẳng đáng một đồng…
Cô thật sự không nghĩ rằng, anh phải ôm tâm trạng như vậy, “gượng
ép” chính mình “chịu đựng” cô. Không thể chấp nhận nổi sự thật đó,
cô làm loạn một hồi, hung hăng tát anh một cái.
Anh không tránh né, cũng không biện minh cho mình, chỉ nhẹ nhàng
nói một câu, “Thực xin lỗi, anh đã nghĩ… đấy cũng là điều em muốn”.
Anh thật sự nghĩ, anh làm như vậy, đối với mọi người đều tốt
đẹp.
Cô muốn? Anh nghĩ cô muốn loại tình cảm bố thí này? Diêu Thiên Tuệ
cô không hèn mọn như vậy! So với việc anh không thương cô, còn đau
đớn gấp ngàn lần.
Cô rất đau, rất hận. Mấy cô chiêu cậu ấm nhà giàu ấy chỉ biết đi
điều khiển tình cảm của người khác, hoàn toàn không nghĩ đến cảm
nhận của những người đó, vô cùng ích kỷ, thật kinh tởm!
Mà cô với Quan Nghị… Lại vô tình trở thành vật hy sinh dưới tay bọn
họ.
“Tuệ…”. Cô khóc quá tuyệt vọng, anh không đành lòng.
“Đừng đi… đừng rời xa em, em chỉ còn mình anh, ngoài anh ra, em
không còn gì hết…” Tựa như một người đang chìm dần xuống nước, giữ
chặt lấy tấm gỗ duy nhất nổi trên sông, lúc này anh không thể tránh
đi, nhìn cô khóc trong ngực anh, nếu ngay cả anh cũng bỏ mặc cô,
anh không biết cô sẽ thành ra thế nào.
Đợi đến khi cảm xúc của cô đã ổn định, anh đưa cô về, ở cửa, cô nắm
lấy tay anh, “Đừng đi, ở lại với em”. Ngụ ý trong lời nói, không
cần nói ra cũng hiểu.
Anh bình tĩnh rút tay về, “Thải Lăng đang chờ anh”
“Thải Lăng, Thải Lăng, Thải Lăng! Vì sao các người đều chỉ nghĩ đến
cô ta, vậy còn em? Em không đáng một đồng ư?” Cô bị cái tên này bức
đến điên rồi.
“Tuệ, anh nợ cô ấy”. Bất kể thế nào, anh không thể bỏ Thải Lăng mà
đi.
“Anh còn không hiểu sao? Cô ta bày mưu đùa giỡn, làm tổn thương em,
tính kế với anh, tất cả đều do cô ta dựng nên, anh căn bản không
cần cảm thấy áy náy với cô ta”
“Đó là chuyện khác, anh sẽ tìm cô ấy hỏi rõ ràng, nếu đúng như lời
em nói thì cô ấy nợ em một lời giải thích. Nhưng bây giờ anh không
thể có lỗi với cô ấy”. Anh và Thải Lăng, còn chưa nói rõ mọi
chuyện, anh không thể làm như vậy.
Ánh mắt anh kiên định, cô hiểu, cô không thể giữ anh lại…
Cô, đã mất đi người cô yêu, cũng mất luôn người yêu cô.
Cô buông lỏng tay, nhìn theo bóng anh rời đi, sóng triều vô biên vô
hạn lặng lẽ tràn đến, bao phủ cõi lòng tuyệt vọng.
———-
Về đến nhà, đã là lúc nửa đêm.
Lạc Thải Lăng gục trên bàn ăn, không chống đỡ được sự mệt mỏi mà
ngủ thiếp đi. Anh nhẹ chân đến gần, trên bàn mỗi một món ăn đều
hoàn hảo, nến trên giá đã cháy hết chỉ còn lại tàn sáp… Trong chốc
lát, cảm giác chua xót chiếm lấy tim anh.
Trái tim của cô, phải chăng cũng giống như bàn thức ăn này, từ nóng
đến nguội, không đợi được người hưởng thụ.
Sự đợi chờ của cô, phải chăng cũng giống như những ngọn nến này, bị
cháy đến gần hết, không thể tỏa ra ánh sáng, chỉ còn lại những giọt
nến lạnh lẽo…
Nhìn khuôn mặt cô đang ngủ say vì mệt, sự đau lòng bóp chặt trái
tim đang cảm thấy hối lỗi của anh.
Động tác đưa tay khẽ vuốt tóc đã làm cô thức giấc, khẽ run lên,
chớp chớp mắt, nhìn thấy anh, cơn buồn ngủ bị cuốn đi sạch, vội vã
ngồi dậy: “Anh đã về rồi!”
“Ừ. Thải Lăng, anh…”
“Anh ăn gì chưa? Có muốn ăn một chút không?”
Muốn nói xin lỗi cô, nhưng lại bị gián đoạn bởi sự quan tâm chăm
sóc ấm áp, anh nuốt lời, im lặng gật đầu, cầm bát đũa lên.
“Chờ đã! Để em đi hâm nóng lại, dạ dày anh không tốt, không nên ăn
đồ ăn nguội”
Nhìn bóng dáng cô ở trong bếp bận rộn chạy qua chạy lại, trong lòng
anh hết sức rối bời.
Vì sao cô lại tốt với anh như vậy? Anh thất hẹn, cô không tức giận?
Không oán trách? Ngay cả một câu chất vẫn cũng không có?
Anh biết, để chuẩn bị cho ngày hôm nay, cô đã bỏ ra rất nhiều tâm
tư, lòng tràn đầy chờ mong… cuối cùng anh lại phụ lòng cô, làm cô
thất vọng, trước sau cô vẫn bao dung anh.
Ăn còm mà lòng không yên. Khi anh tắm xong từ phòng tắm đi ra thì
cô đã dọn dẹp bàn ăn, rửa sạch bát đĩa.
“Rất mệt phải không? Nhìn anh ăn cơm cũng thất thần”. Bàn tay mềm
vuốt ve khuôn mặt anh, anh để ý thấy miếng băng dán OK, nhớ tới lần
đầu tiên cô giết cá, vì muốn nấu canh cá cho anh ăn đỡ đau bụng,
dường như máu của cô còn chảy nhiều hơn con cá.
“Nếu bây giờ em yêu cầu anh làm việc ‘tiêu hao thể lực’, phải chăng
rất vô nhân đạo?” Cô láu cá nháy mắt mấy cái, đem sự quan tâm mơ hồ
pha lẫn với tiếng cười hài hước.
Anh nói không nên lời, đối mặt với cô như vậy, anh không thể nói gì
được.
“Trêu anh thôi! Anh mau nghỉ ngơi đi, cũng đến lúc em phải về rồi”.
Đang định xoay người, anh thình lình kéo cổ tay cô, hôn thật
sâu.
Lạc Thải Lăng kinh ngạc.
Anh chưa từng hôn cô như thế này, cuồng nhiệt như đứa trẻ bị lạc,
vội vã phải bắt được thứ gì đó, cô lờ mờ cảm nhận được, một thứ cảm
xúc mâu thuẫn thâm sâu… Là chuyện gì đây?
Nghi hoặc của cô, khi thoáng nhìn thấy vết hồng hồng được che đậy
dưới cổ áo anh thì đã được giải đáp.
Đó… không phải do cô lưu lại.
Cô đã hiểu, vì sao tối nay anh thất hẹn, cùng với nguyên nhân thất
thường sau khi anh trở về.
Tâm trạng mâu thuẫn cực độ kia, thì ra là thấy áy náy.
Anh cảm thấy… phụ lòng cô.
“Anh thật muốn ‘tiêu hao thể lực’ sao?”. Cười cười khẽ đẩy anh ra,
chỉnh lại cổ áo anh, che lại những dấu vết không phải của cô, “Anh
ngủ đi, em muốn về nhà”
Anh định nói lại thôi, cuối cùng vẫn là không nói được gì, trầm mặc
tiễn cô ra về.
———-
“Anh đã nói với cô ta chưa?”. Hôm sau, Diêu Thiên Tuệ tìm đến anh,
ngay lập tức truy hỏi.
“Anh không thể hỏi” Quan Nghị mâu thuẫn nhắm mắt.
Thải Lăng làm gì, đó là một chuyện khác, nhưng cô đối với anh, là
không thể nghi ngờ. Anh làm sao có thể mở miệng chất vấn cô một
chuyện mà đến anh cũng không tin?
“Anh không nói, được! Để em nói”
“Tuệ, em đừng…” Anh sợ cô nói bừa, làm tổn thương Thải Lăng
“Tại sao không? Đó là cô ta nợ em. Chẳng lẽ anh vẫn muốn tiếp tục
dây dưa với cô ta thêm nữa? Nếu anh không đành lòng, vậy em sẽ ra
mặt giúp anh kết thúc”
Kết thúc? cả người anh chấn động. Anh không nghĩ sẽ kết thúc với
cô…
Đang muốn mở miệng, tầm mắt thoáng nhìn thấy một bóng người với sắc
mặt tái nhợt, nắm chặt khung cửa bên ngoài căn phòng khép hờ.
“Thải Lăng!” Anh kinh ngạc.
Cô bước từng bước một tới, mắt vẫn chăm chú nhìn anh, “Đây là
nguyên nhân tối hôm đó anh thất hẹn?”
Đối mặt với chất vấn của cô, Quan Nghị không thể phản bác. Đêm đó
quả thực anh vì Thiên Tuệ quá đau lòng nên đã thất hẹn với
cô.
Ngược lại Diêu Thiên Tuệ nhẫn nhịn không nổi, “Cô dựa vào cái gì mà
trách cứ anh ấy? Là cô không từ thủ đoạn trước, cưỡng cầu những thứ
không thuộc về mình, Quan Nghị không hề nợ cô gì hết”
Cô… không từ thủ đoạn? Anh cũng nghĩ như vậy?
“Cô làm ơn im miệng, đây là chuyện của tôi và anh ấy”. Cho dù như
thế, cô cũng muốn nghe chính miệng anh nói, người ngoài không có tư
cách phán xét.
Diêu Thiên Tuệ không thể nhịn được nữa, khuôn mặt xinh đẹp không tì
vết kia gợi lên sự oán hận quá sâu đậm ở cô, bắt lấy Thải Lăng, giơ
tay giáng xuống một cái tát, “Đây là cô nợ tôi!”. Tất cả mọi nỗi
đau của cô đều do cô gái ích kỷ này gây ra.
Lạc Thải Lăng không đề phòng, bất ngờ lùi sau hai bước, Quan Nghị
đưa tay đỡ lấy cô “Thải Lăng…”
Tầm nhìn bỗng chốc mờ mịt, đứng vững lại, từ trong lòng anh ngẩng
đầu lên, yên lặng nhìn anh chăm chú, “Anh cũng nghĩ như vậy?”. Ngay
cả anh cũng cảm thấy cô không biết xấu hổ mà quấn lấy anh, anh ngầm
đồng ý cho cô ta làm như vậy?
“Anh…” Anh có thể nói gì đây? Một bên là người con gái anh đã bảo
vệ hơn sáu năm, một bên là người con gái đối xử với anh bằng cả tấm
chân tình, anh làm thế nào cũng không đúng.
Khẽ thở dài, anh hỏi, “Em quen Đỗ Phi Vân?”
Phi Vân? “Chuyện này thì có liên quan gì tới Anh Phi Vân?”
“Anh Phi Vân? Quan, anh nghe thấy rồi chứ”. Chỉ cách gọi tự nhiên
thân mật này cũng cho biết tình cảm của bọn họ không phải là ít,
làm Diêu Thiên Tuệ tràn ngập oán hận.
Quan Nghị nhắm mắt, rốt cuộc không còn lời nào để nói.
Anh đã nhìn thấy đau khổ của Thiên Tuệ, anh phải làm sao để che chở
cô chứ?
“Quan Nghị, anh nợ em một lời giải thích”.Tránh khỏi sự giúp đỡ của
anh, kiên quyết nhìn anh. Cái đau nơi gò má, vẫn kém xa thái độ của
anh, khiến tim cô trở nên băng giá.
“Cô ấy nói, là em muốn Đỗ Phi Vân tiếp cận cô ấy, làm anh cùng cô
ấy không còn quan hệ, sau đó…”. Sau đó như thế nào, trong lòng bọn
họ đều biết rõ
“Anh tin điều ấy?” Tin là cô làm những chuyện ti bỉ như vậy?
“Vấn đề không phải là tin hay không”. Đỗ Phi Vân vì cô, quả thật đã
làm những chuyện như vậy, mà Thiên Tuệ quả thật đã chịu thương tổn,
đó là sự thật.
Cô đã hiểu, cuối cùng cũng hiểu rõ ràng mọi chuyện, lại chỉ thấy…
buồn cười đến cực điểm.
“Bởi vì anh Phi Vân không yêu cô, cô tính đổ hết tội lỗi lên đầu
tôi?”. Thật nực cười, cô cư nhiên là chỗ lót đường trong tình cảm
của người khác.
“Cô…”. Đối với Diêu Thiên Tuệ mà nói, đây đúng là một sự châm chọc
sắc bén, chính cô ta không nắm giữ được trái tim người đàn ông kia,
mà Thải Lăng lại nắm chặt…
“Có người ép buộc cô sao? Đó là cô cam tâm tình nguyện lựa chọn,
bây giờ dựa vào cái gì mà oán trời trách đất? Nếu tôi thật sự làm
như vậy, xem như đã cho cô cơ hội, không thể làm cho anh ấy yêu
thương cô, dựa vào đâu đổ hết lỗi cho tôi?”
Trông thấy sắc mặt trắng bệch của Thiên Tuệ, Quan Nghị không đành
lòng, “Thải Lăng, đủ rồi!”. Cô ấy đã rất đau khổ rồi, không nhất
thiết phải xát muối lên vết thương đó nữa.
Không chịu được bản thân bị nhục nhã, Diêu Thiên Tuệ gào lên, “Cô
thì có gì là giỏi! Quan Nghị không thương cô, cũng không yêu cô!
Dựa vào áy náy cùng ý thức trách nhiệm để giữ anh ấy lại, so với
tôi, cô càng thật đáng thương!”
“Tuệ…”. Cô ấy không nên nói như vậy. Quan Nghị định ngăn cản, cô
lại dựa vào lồng ngực anh, khóc nghẹn ngào. Anh lại yên lặng, không
cách nào trách mắng cô.
Trong lòng cô có oán hận, chỉ là… muốn phát tiết mà thôi.
Lạc Thải Lăng thờ ơ mà nhìn, trào phúng trước tình cảnh này.
Đã rõ ràng, không phải sao? Anh thương Diêu Thiên Tuệ chịu đau khổ,
nhưng lại không phát hiện, vết thương của cô cũng đã chồng
chất?
Cho tới giờ đều là như vậy, vì lo lắng cho Diêu Thiên Tuệ, anh để
cô chịu thiệt thòi hết lần này đến lần khác, khinh thường cảm giác
của cô, mặc kệ cô vì anh trả giá bao nhiêu, ở trong lòng anh, cô
vĩnh viễn không bằng một giọt nước mắt của Diêu Thiên Tuệ.
Đây là, ‘kết thúc’ mà anh muốn sao?
Nhận rõ điều này, ngược lại cô thấy rất bình tĩnh, “Nếu em nói em
không làm gì cả, anh tin chứ?”
Anh tin.
Không đợi anh trả lời, cô tiếp tục, “Tin hay không cũng không quan
trọng, dù sao, bất kể là em có làm hay không, kết quả cũng đều
giống nhau, chẳng qua anh cũng chỉ cần một lí do để mình không đuối
lý, thanh thản thoải mái trở về bên cô ta mà thôi, không phải sao?”
Cô châm chọc cười nhạt. A, rốt cuộc người bỉ ổi hèn hạ là ai
đây?
Vì không muốn thẹn với lương tâm, bọn họ cũng thật ‘có lòng’.
Cô không khóc, kiên quyết không để nước mắt ngưng tụ.
Một khi rơi lệ, sẽ thật sự giống như câu nói “dựa vào áy náy cùng ý
thức trách nhiệm để giữ anh ấy lại”, điểm tôn nghiêm này cô còn
có.
“Em đã nói, là hợp là tan, chỉ cần anh nói một câu, cho dù cuối
cùng anh vẫn chọn cô ta, em cũng sẽ không trách anh, nhưng tại sao
lại phải dùng cách này, bức em không thể không hận?”
Cô đi lên phía trước, dùng tư thế giống y Diêu Thiên Tuệ lúc trước,
một cái tát bất ngờ giáng xuống, “Cái tát này, là anh nợ em. Sau
giờ khắc này, chúng ta đoạn tuyệt, không dính dáng gì nữa”
Thái độ dứt khoát, Quan Nghị giật mình, trong nháy mắt, bỗng nhiên
nhận ra chính mình đã tổn thương cô sâu đậm.
Nhìn thân ảnh nhỏ bé đã đi xa, ngay cả muốn giữ lại, cũng không thể
tìm về.