XtGem Forum catalog




Cảm ơn chị Lãnh Vân đã giúp em hoàn chỉnh chương truyện này
Ngày hôm đó, sau khi đưa cô đi học, anh mới biết chỗ làm việc của anh cách trường học của cô khá gần. Lúc này mới đột nhiên kinh hãi, chuyện về cô, anh thực sự biết rất ít.
Không phải là do cô không nói, mà là anh chưa từng nghĩ tới việc hỏi. Anh chỉ biết, gia đình cô giàu có, cô thì xinh đẹp, tính tình lại tốt, không ít người theo đuổi, thành tích học tập hẳn cũng không quá kém…
Sau bởi vì hai người thân mật hơn, đưa đón cô rất nhiều lần, nên biết thêm chỗ ở của cô, chỉ như vậy.
Cô rất ít khi lái chiếc xe mà ba mua tặng lúc 18 tuổi khi cô lấy được bằng lái nữa, bởi vì cô thích cảm giác ngồi ở phía sau anh, ôm thắt lưng anh, ngửa mặt đón gió trên đường. Bạn học của cô khi biết có một chàng trai rất lịch sự hay đưa đón cô thì cười mà hỏi rằng từng có rất nhiều “liệt sỹ” đều đã ôm kiếm mà về, rốt cuộc anh ta dùng chiêu thức gì mà có thể theo đuổi được cô…
Cô chỉ cười mà không nói
Đáng lẽ ra phải nói là cô theo đuổi anh, hơn nữa còn đang trong giai đoạn nỗ lực. Nhưng cô không nói, họ sẽ nghĩ là cô nói đùa.
Sau giờ học, từ xa đã thấy một dáng người vững vàng đứng đợi ở cổng trường, cô nở nụ cười bước nhanh đến. “Hi! Chờ lâu chưa vậy?”
“7 phút 38 giây”, đưa mũ bảo hiểm cho cô, nói ra con số chuẩn xác
… Quả nhiên đã bị máy tính đồng hóa, ngay cả thời gian mấy phút mấy giây cũng báo cáo đầy đủ.
Cô nhảy lên phía sau xe, hai tay nhẹ nhàng vòng qua thắt lưng anh, hơi nhích người lên, cằm để lên vai anh, cười nói: “Trốn làm?”
Quan Nghị ngoái đầu nhìn lại: “Chị Vương biết.”
Không chỉ biết, còn để ý thời gian nhắc anh nhanh đi, đừng để Tiểu Lăng chờ.
“Tối nay đi mua nguyên liệu nấu ăn, em nấu mì hải sản cho anh ăn”. Gần đây anh lại bị đau dạ dày, không để ý từng chút không được.
Anh gật nhẹ đầu một cái, nhấn ga đi.
Dường như đã trở thành thói quen, những ngày mà cô có tiết học vào buổi chiều thì anh sẽ đến đón cô, cùng nhau đến chỗ làm của anh, cô cùng anh làm việc, sau khi tam tầm thì đến chỗ ở của anh, cô luyện tập nấu ăn, mà anh thì làm chuột bạch… cô đã nói như vậy
Nhưng thực ra anh biết, đó là do cô quan tâm đến sức khỏe của anh, không cho anh ăn đồ ăn ngoài, nhất là khi dạ dày đã bị chính sự vô tâm của anh hại thành thế này.
Nếu không cô sẽ không mua nhiều sách dạy nấu ăn như vậy. Lúc anh bận rộn, cô sẽ ngồi yên bên cạnh nghiên cứu chế độ ăn uống tẩm bổ, còn có một số loại nước ép trái cây và rau củ tốt cho dạ dày, để thỉnh thoảng nấu cho anh ăn…
Cô là thiên kim đại tiểu thư, bàn tay mềm mại chưa từng làm việc nặng nhọc, việc ép nước trái cây để uống dưỡng da coi như là sở trường, nhưng nấu ăn thì quả thật là làm khó cô, anh từng vì nguyên nhân này mà giấu không cho cô biết mình bị đau dạ dày.
Từ một cô gái được nuông chiều không biết cầm nồi chảo, đến bây giờ đã biết nghiên cứu thuốc bổ, các món ăn… Cô thật sự tiến bộ rất nhiều, tay nghề nấu nướng cũng bắt đầu được nâng cao.
Một tuần trước khi thi giữa kì, đột nhiên bệnh cũ của anh lại tái phát, vốn định uống mấy viên thuốc cho xong, nhưng lại bị cô biết, bắt đi khám. Tình trạng lần này so với lần trước càng nghiêm trọng, vì thế cô đã ở tình trạng rất quen thuộc với bác sĩ, cả hai cùng cằn nhằn anh
Bởi vì bác sĩ đã căn dặn, bảo anh tốt nhất là ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, hơn nữa phải để ý đến việc ăn uống, vì thế dưới ánh nhìn chằm chằm của cô, anh đành gọi điện xin nghỉ phép. Mà mấy ngày nay, cô đều đến nhà anh, giúp anh chuẩn bị ba bữa, việc duy nhất anh cần làm, chính là ngoan ngoãn nghỉ ngơi… Oh, đúng rồi, còn phải ăn hết thức ăn mà cô chuẩn bị.
Cô mang đến một đống DVD, những khi anh tỉnh, cô liền cùng anh xem; khi anh ngủ, cô ngồi bên giường đọc sách, chuẩn bị cho kì thi giữa kì, có lúc thì lau nhà, giặt quần áo, tóm lại, cô luôn có cách để tìm việc làm cho mình.
Cô không chỉ quan sát anh, không để cho anh đi ngủ muộn, không cho anh ăn qua loa, còn không để cho anh quá mệt mỏi…
Anh không thích bị ràng buộc, mà cô lại hạn chế anh không ít việc, nhưng đến nay anh chưa từng từ chối.
Anh lo là cô lúc nào cũng ở đây, vậy kì thi thì phải làm sao? Sinh viên không phải mượn vở nhau chép bài, thì cũng là trao đổi đề thi những kì trước, cùng giảng viên chơi trò đấu trí… Cô ấy không tham gia sao?
Cô vẫn cười cười nói: “Không sao, không sao. Không thành vấn đề.”
“Thật không?”
“Ah, xem thường em vậy! Thế này đi, chúng ta làm một giao ước, nếu kết quả không tốt, bổn cô nương mặc cho anh sai khiến, còn nếu kết quả tốt?”
“Em muốn cái gì?” Đừng nói là chơi anh một vố gì chứ
“À, em nghĩ xem… Có rồi! Anh mời em đi xem phim” Cô chưa từng cùng anh ra ngoài chơi mà. Cô có thể vụng trộm cho rằng đấy là lần hẹn hò đầu tiên của hai người, cho dù không phải do anh tự nguyện.
“Chỉ như vậy?” một việc quá dễ dàng, chỉ cần cô nói một tiếng, anh cũng sẽ đi cùng cô.
“Còn muốn mua bỏng ngô”
“….Hả?” Có cần phải nói với vẻ mặt vui mừng đến thế không?
“À, có thêm một cốc Coca nữa thì tốt”
“…”
Sự thật chứng minh, quả nhiên anh không cần lo lắng, mặc dù không cùng các bạn trao đổi đề thi thì thành tích của cô vẫn rất tốt
“Vậy còn anh, kiểm tra thế nào?” năm thứ tư rồi, nếu còn bị dính môn nào phải học lại thì rất phiền phức.
Anh nhướng mày, không nói lời nào.
“Gớm, thật kiêu ngạo.” Vẻ mặt đó thể hiện rõ rằng: “Còn phải nói sao?”
“Này, có một chuyện em để trong lòng đã rất lâu, vẫn muốn hỏi anh, nhưng không biết phải nói thế nào…”
“Ừ?”
“Hỏi điều này… thật sự xấu hổ…”
“Em nói thử xem” chuyện gì, mà lại khó nói như vậy?
“Nhưng đôi khi phải nghĩ cho cảm nhận của người khác, em sợ nói ra sẽ khiến anh thấy bối rối xấu hổ…”
“…” vẻ mặt của anh dần trở nên nặng nề
“Nếu, em nói là nếu, nếu anh không muốn trả lời cũng không sao, nhưng đừng, đừng có không để ý tới em nha …”
“Em…” giọng nói căng thẳng. Cô ấy sẽ không…
Trong lòng có chút bất an, bản năng đã dự đoán được điều gì đó, thậm chí muốn mở miệng để ngăn cản…
“Vậy em hỏi đó…” dừng một chút “Môn Thống kê của anh, cuối cùng có bị rớt hay không?”
Bầu không khí im lặng cứng nhắc trong 10 giây
“Em đã bảo cái này rất khó nói mà!”
“…” nhìn cô chằm chằm.
“Em đã nói anh sẽ lúng túng, ngượng ngùng mà”
“…” vẫn không nói gì
“Em đã nói anh sẽ không trả lời, xem đi, em đã đoán đúng, anh nhìn em như vậy”
“…” hít vào, sau đó thở ra. “Nói đúng rồi đó, tôi cực kỳ không muốn để ý tới em!” Quay đầu, bỏ đi.
Phía sau mơ hồ nghe thấy tiếng cô lẩm bẩm: “Rớt thì rớt, cần gì phải thẹn quá hóa giận như vậy …”
Anh làm bộ không nghe thấy.
Sau đó, 3 phút qua đi, anh nghe thấy một tiếng cười rất lớn.
Anh luôn tưởng rằng hai người sẽ mãi mãi là bạn tốt, có thể xem nhau như bạn bè, tâm đầu ý hợp. Cô luôn tưởng rằng bọn họ có thể đùa cợt thoải mái, tình cảm sẽ có tiến triển lớn, một ngày nào đó, anh sẽ dần dần yêu cô… Đúng vậy, họ tưởng như thế.
Cho đến ngày hôm đó. Chỉ là một cuộc điện thoại, đã nghiền nát tất cả cái gọi là “tưởng”
Hai người đã hẹn là cùng nhau đi xem phim, thực hiện lời hứa của anh.
Sáng sớm cô đã dậy sửa soạn tươm tất, đi đến nhà anh, cô sẽ lôi anh ra khỏi giường trong tình trạng còn mơ mơ màng màng!
Thời tiết thoáng chuyển lạnh, cô không quên chuẩn bị một ít trà táo đỏ tốt cho dạ dày, mang theo bữa sáng đến cùng ăn với anh, ngay khi họ chuẩn bị rời nhà, điện thoại trong túi anh bỗng đổ chuông.
Cô thấy rõ sự thay đổi trên nét mặt anh, động tác nhận điên thoại có chút cứng nhắc …
“Tuệ… Em muốn tới? Nhưng mà… Em đang ở trên đường sao?” anh liếc nhìn Lạc Thải Lăng đứng bên cạnh, miệng không thể thốt ra câu từ chối. “Không, anh không thấy phiền gì hết, em nghe lầm rồi, không nên suy nghĩ bậy bạ…Em đang ở đâu?… Được, anh biết, lát nữa anh đi đón em!”
Ngắt điện thoại, anh nhìn sang cô, mà cô, từ anh mắt áy náy của anh, đã hiểu tất cả.
“Thải Lăng, tôi…”
“Có người tìm anh?” khi điện thoại vang lên, trong mắt anh có sự phức tạp, cũng có tình cảm mãnh liệt, khiến cô có thể nhận ra trong nháy mắt…
Anh gật nhẹ đầu
“Anh phải đi?” Tim, đang run rẩy, cô vẫn ôm một tia hy vọng, có lẽ anh…
“Thực xin lỗi, Thải Lăng, chúng ta hẹn ngày khác, được không?..”
Tia hy vọng mỏng manh cuối cùng cũng đã bị dập tắt
“Thế sao….” cô động đậy khóe môi, gắng gượng mà nở một nụ cười giả tạo hơi run run “Chắc phải là chuyện rất quan trọng, không sao đâu, anh cứ đi đi..”
“Thực xin lỗi..” thất hứa, anh không khỏi cảm thấy áy náy
“Được rồi mà, em đã nói là không sao, thực sự không sao mà, anh mau đi đi, em đi trước…” cô xoay người, bước đi vội vàng, anh sửng sốt trong vòng 3 phút mới lấy lại tinh thần, đuổi theo cô.
“Đợi đã, Thải Lăng, tôi đưa em về…” anh ấp úng, bàn tay đang kéo cánh tay cô cũng buông lỏng ra
“Không sao, không sao, thực sự là không sao mà…” cô run run cười, những giọt nước mắt đã tràn ngập.
Tại sao lại có thể quên, trong lòng anh còn có một người con gái khác…
Sớm đã chuẩn bị tâm lí để đối mặt, nhưng lại không đoán được, hiện thực rất đau lòng, rất tàn nhẫn.
Cô gái kia, ở trong lòng anh vĩnh viễn là quan trọng nhất, ngay cả khi anh đang bệnh mà vẫn muốn làm cho cô ta vui vẻ. Anh đã dùng biết bao tình cảm để yêu cô ấy chứ, sao có thể dễ dàng gạt ra như vậy được
“Thải Lăng…” quá sửng sốt, khiến anh không thể mở miệng
Chỉ là thất hứa thôi, sẽ không làm cô buồn đến vậy chứ. Nếu chỉ là bạn bè tốt, cô sẽ không rơi nước mắt nhiều như vậy. Còn có thứ gì nữa, ngoại trừ thất hứa, ngoại trừ bạn bè… Trong khoảnh khắc, anh khiếp sợ mà trở nên bối rối.
Trừ việc làm bạn ra… anh chưa bao giờ nghĩ tới cái khác.
Cô không cố gắng gượng nữa, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng hỏi…
“Quan Nghị, ở trong lòng anh, cuối cùng em có vị trí gì?”
———-
“Ở trong lòng anh, cuối cùng em có vị trí gì?”
Mỗi khi ở một mình thì giọng nói nhẹ nhàng ấy lại quanh quẩn trong tâm trí anh.
Hôm đó, rõ ràng là ở bên cạnh người mình yêu đến đau cả lòng nhưng anh vẫn không ngừng lơ đãng. Nhớ tới vẻ mặt của cô khi hỏi câu này, tự nhiên tâm tình của anh lại nhiễu loạn.
Vị trí của cô trong lòng anh, vẫn rất rõ ràng, chưa từng mơ hồ…
Hồng nhan tri kỉ.
Cô là một hồng nhan tri kỷ rất chu đáo, rất hiểu anh, biết khi nào thì anh không muốn nói chuyện, chỉ lẳng lặng làm bạn, chưa từng tức giận, cũng không quấy nhiễu anh; biết anh khi nào muốn làm gì, luôn phối hợp tốt với hành động của anh, thậm chí, chỉ cần một cái nhíu mày của anh, cô cũng có thể hiểu…
Ở cùng một chỗ với cô, rất thoải mái, rất tự tại, không có áp lực, cô là người bạn tâm giao mà anh rất coi trọng, nhưng… cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Nhiều hơn nữa, anh không thể cho cô được.
Anh thực sự không đoán được rằng, cô đối với anh, không chỉ dừng lại ở đó. Thời điểm ấy đối mặt với cô, anh không có cách nào để mở miệng, phải làm rõ ranh giới giữa bạn bè và người yêu.
Anh chạy trốn, rất hèn hạ, xoay người chạy đi.
Anh biết hành động đó của mình làm tổn thương người khác, bất kì cô gái nào cũng không thể chịu được, có lẽ, cứ kết thúc như vậy đi.
Chấm dứt, trở lại thành hai đường thẳng song song như lúc đầu.
Mặc dù, đôi lúc theo bản năng, ánh mắt vẫn tìm kiếm hình bóng của cô, theo bản năng nhìn đến chỗ cô hay ngồi, nhưng chỉ có khoảng không, luôn luôn cảm thấy một sự mất mát và trống rỗng. Đầu óc trống rỗng, nhớ tới những cử chỉ của cô khi nói chuyện, còn có ánh mắt đầy cảm xúc như biết nói ấy…
“Này, thật hiếm thấy, Quan Nghị, đây là lần thứ ba anh ngẩn người trong hôm nay!” cô gái ở cửa hàng ra vẻ như bắt được vàng cười gian xảo.
“Thật à?” không có chuyện gì lại đi đếm xem anh ngẩn người mấy lần, đúng là nhàn quá.
“Chúa ơi, lại còn đáp lời nha. Trước kia, bình thường anh coi như không nghe thấy, sau đó tiếp tục làm việc của mình. Còn nữa, khi anh chăm chú công việc thì có động đất cũng không biết, đừng nói là ngẩn người. Xem ra Tiểu Lăng cải tạo anh rất tốt, đã có vẻ giống người”
Cái tên kia, làm cho anh lại ngẩn ngơ.
Sau này….chắc là không có quan hệ gì nữa, nếu trên đường tình cờ gặp nhau, có lẽ cô sẽ làm như không thấy.
“À, Tiểu Lăng…”
“Cô ấy sẽ không đến, tôi cũng không đi đón cô ấy nữa…” những lời này, chị ta đã hỏi suốt một tuần
Đúng vậy, đã một tuần không gặp cô.
“Ý tôi là..”
“Chị Vương, chị đi ra ngoài được không? Chị cứ như vậy tôi rất khó làm việc” không muốn nghe cái tên đấy lần nữa, vội vàng đuổi người đi.
Cô gái kia nhún nhún vai, đi thì đi, là do anh ta không thích nghe
Đi được vài bước, lại quay lại hỏi: “Đúng rồi, anh muốn ăn điểm tâm không?”
“Tôi không ăn, cảm ơn”
“Vậy sữa hay vẫn là nước ấm? Không phải tới giờ uống thuốc rồi sao?”
“Chờ lát nữa tôi sẽ uống.”
“Oh, còn có…”
Anh hít vào. “Chị Vương!”
“Được được được, tôi đi ra ngoài”
Vừa mới ấn công tắc nguồn của máy chủ, phía sau lại có tiếng bước chân truyền đến, anh chống tay lên trán, có chút bất đắc dĩ
“Chị Vương, còn có chuyện gì vậy, nói một lần cho xong được không?”
Một gói thuốc được đưa tới, anh nhận lấy
Kế tiếp là cốc nước ấm.
Anh uống thuốc, uống sạch nước. “Được rồi chứ?”
“Được”
Giọng nói này…
Anh đột nhiên xoay người, bởi vì động tác quá mạnh, đụng phải máy chủ, mu bàn tay bị quệt xước da.
“Em…”
“Cẩn thận một chút” Cô rút tờ khăn giấy để lên trên vết thương nhỏ bị chảy máu của anh “Tại sao lại không ăn điểm tâm? Không phải đã bảo anh ăn nhiều bữa ăn nhỏ rồi sao? Mấy ngày nay có bị đau dạ dày nữa không?”
Anh lắc đầu theo bản năng
“Tốt lắm” cô mỉm cười gật đầu, đem điểm tâm để lên bàn “Phải ăn hết đấy”
Anh ngẩn ngơ mà nhìn gương mặt đang nở nụ cười nhẹ của cô.
“Vậy anh làm việc đi, em không quấy rầy nữa” cô ngồi vào góc phòng, mở sách dạy nấu ăn ra nghiên cứu
Cô ấy trông có vẻ như là chưa từng có chuyện gì xảy ra, mọi thứ vẫn như cũ
“Thải Lăng…”
“Hả?” nghiêng đầu, cười nhẹ “Tối nay ăn cháo thịt trứng muối được không? Em vừa học được. Yên tâm, lần này sẽ không nấu nhão”
Trông bộ dáng này của cô, anh không nói nên lời, mà cô cũng không hề nhắc đến chuyện hôm đó.
Tất cả, thoạt nhìn thật sự vẫn giống như trước đây…
Đúng vậy, thoạt nhìn là thế…
Nhưng trong lòng họ thật ra đều hiểu rõ, không giống nhau, rất nhiều việc, đã không còn như cũ.
Ăn xong cháo Quảng Đông, mí mắt anh đã híp lại vì buồn ngủ, vô thức rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Mấy ngày nay không có ai bên canh giục anh đi ngủ sớm và chúc ngủ ngon, luôn không để ý mà làm việc muộn quá giờ đi ngủ, hơn nữa bị chuyện của cô làm cho phân tâm, ban đêm không có cách nào ngủ ngon. Vừa được rảnh rỗi một chút là không thể chịu được cơn buồn ngủ.
Trong mông lung, mơ hồ cảm thấy có người phủ lên người anh thứ gì ấm áp, cảm giác mềm mại rơi vào trên tóc, trên mặt, cảm thấy thoải mái dễ chịu khiến anh không muốn tỉnh lại…
Nếu không phải vì cảm xúc mềm mại ấm áp ấy rơi vào trên môi.
Anh ngạc nhiên bừng tỉnh, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gần ngay gang tấc.
Cô lập tức lui lại, làm bộ như không có việc gì, cố nặn ra một nụ cười cứng ngắc: “Tỉnh rồi à! Anh đã ngủ 3 tiếng, chắc gần đây lại thức đêm?”
Lúc này anh mới kinh ngạc, không biết vì sao mình lại mơ mơ màng màng ngủ trên đùi cô. Nhanh chóng ngồi dậy, chiếc áo trên người rơi xuống, anh tiếp được, đưa mắt nhìn cô.
Khóe môi anh vẫn còn cảm giác âm ấm ấy. Cô có thể làm như không có chuyện gì, nhưng anh thì không thể. “Thải Lăng, chúng ta…”
Như là sớm đoán được anh muốn nói gì, cô nhẹ nhàng cắt ngang. “Đừng nói, cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn như trước đây, được không?”
Anh nhìn cô chằm chằm, không nói lời nào
“Em biết anh đang nghĩ gì, thật sự biết. Đừng quên, em đã đọc qua bản ghi chép kia vô số lần, nhớ rõ từng chữ, từng câu. Nếu có ai đó bước vào thế giới nội tâm của anh, hiểu rõ tâm tình của anh thì cũng chỉ có thể là em. Ngay đến người con gái mà anh yêu với cả tấm lòng cũng không hiểu anh như em, không phải sao? Thế nên, anh thật sự không cần nói với em điều gì hết, em đều hiểu được”
Thật không? Cô đều hiểu được? Vậy sao còn…
“Nhưng em vẫn thích anh, cũng không có mâu thuẫn gì. Anh yêu cô ấy theo cách của anh, em dùng phương thức của em để bày tỏ tình cảm của mình. Có lẽ có một ngày cô ấy sẽ cảm động trước tấm chân tình của anh, cùng anh nên duyên; cũng có thể có một ngày, anh phát hiện cảm giác ở bên cạnh em rất tốt, có chút rung động, hoặc là, cuối cùng em thấy chúng ta không thích hợp để yêu nhau, ngược lại sẽ làm bạn tốt cả đời… Ai biết được? Không thử thì vĩnh viễn không có câu trả lời.
Quan Nghị, em không phải là một người mơ tưởng, hôm nay còn có thể ngồi ở đây, là vì em rất hiểu tính cách của anh, nếu trong lòng anh không có sự tồn tại của người này, căn bản sẽ không bận tâm mà để ý tới cô ấy. Em nói, anh nghe; em căn dặn, anh ghi nhớ trong lòng. Trước mắt, anh cũng không chán ghét khi làm bạn với em, đúng không? Cứ duy trì như vậy là tốt rồi, nói không chừng đến ngày nào đó, anh đột nhiên phát hiện không thể sống thiếu em, chủ động mở miệng muốn em làm bạn gái anh. Nếu anh bắt đầu cảm thấy không thể chịu đựng được người con gái này, hãy nói ngay với em, em sẽ không quấn quýt lấy anh nữa, như vậy, có thể chứ?”
Đây là điều mà cô ấy biến mất trong một tuần để suy nghĩ ra sao?
Một cô gái có điều kiện xuất sắc như cô, tất nhiên chưa từng phải hạ mình trong chuyện tình cảm, để nói được như vậy, rất khó khăn phải không?
“Tôi không hiểu…”, anh không chỉ một lần nhìn thấy những người theo đuổi cô đứng trước cổng nhà cô, ở trường học, so với những người đó, điều kiện của anh không thể nói là tốt hơn, đâu đáng để cô kiên trì theo đuổi?
Đơn giản ba chữ, cô có thể hiểu ý một cách chính xác. “Anh biết không? Trước khi gặp anh, em đã đọc đi đọc lại bản ghi chép của anh, mỗi lần đọc lại thấy được một cảm giác sâu sắc mà trước đó chưa từng có. Một lần đọc là một lần cảm động. Đời này anh có thể bỏ ra bao nhiêu tình cảm thì đã yêu cô ấy bấy nhiêu. Khi đó em đã nghĩ, nếu có một người con trai dùng cả tấm lòng chờ đợi em như vậy, chắc chắn em sẽ là một người con gái hạnh phúc nhất thế giới. Sau đó, gặp được anh, muốn tiếp cận anh, gần gũi, hiểu anh, đến cuối cùng, mới hiểu được rằng trên người anh có một cái gì đó giống như vậy. Với việc gì cũng đều lạnh nhạt, nhưng một khi đã nỗ lực thì sẽ điên cuồng cố chấp cả đời. Có lẽ khí chất đó đã thu hút em một cách rất tự nhiên. Ở trong mắt mọi người, em là một đứa con gái được nuông chiều, nhưng có được càng nhiều thì ngược lại càng trống trải, cô đơn, tất cả chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Trên đời này, có thể có bao nhiêu thứ vĩnh cửu? Là anh cho em cảm giác được sự vĩnh cửu đó, Quan Nghị, em muốn ở bên anh cả đời”
Như vậy… có thể xem là tình yêu sao?
Cô nói nhiều như vậy, thực ra anh không hiểu hết hoàn toàn, nhưng ít nhất cô ấy nói đúng một điều, nếu anh không thích cô, sẽ không bận tâm đến sự tồn tại của cô. Cô là một trong số rất ít những người có quan hệ mật thiết trong cuộc sống của anh.
Mặc dù, đó không phải là tình yêu. Nhưng cô hy vọng, cho dù không phải hôm nay thì sau này cũng có thể, ý cô là như vậy sao?
Không muốn có bất kì sự dây dưa tình cảm nào, nhưng vì người đó là cô nên không cách nào mở miệng từ chối được, anh không đành lòng… thấy cô rơi lệ.
“Nếu… không được thì sao?” anh chần chừ nói, anh không muốn cô sẽ hận anh
“Vậy thì làm bạn tốt cả đời.” cô cười cười. “Nếu có một ngày, cô ấy chấp nhận anh, phải nhớ là nói với em đầu tiên đấy! Không cần khó xử, cũng đừng nghĩ làm tổn thương em, em sẽ chúc phúc cho anh, thật đó! Bất kể là như thế nào, anh nhất định phải hạnh phúc, sống cả đời này với người ấy. Đó là những gì anh xứng đáng nhận được”
Ngày hôm nay, trời xanh mây trắng, anh cùng cô hứa hẹn, bất luận là có yêu hay không thì đều không hối tiếc, mà cười chúc phúc nhau.
Nợ em một hạnh phúc – Chương 6

Trong góc nhà hàng
Những món ăn được sắp xếp khéo léo trước mắt, Lạc Thải Lăng tay cầm dao nĩa, tao nhã ăn cơm. Chàng trai đối diện chăm chú nhìn cô, đôi mắt mang nét cười, ánh nến chập chờn làm đường cong của khuôn mặt anh tuấn càng thêm nhu hòa, có ảo giác gần như trìu mến.
“Trên mặt em có dính thức ăn sao?”
Đỗ Phi Vân hơi ngạc nhiên, cười khẽ: “Không có!”
“Vậy sao anh không ăn, cứ ngồi đó nhìn em làm gì?”
Anh lắc đầu. “Nhìn em ăn, cũng là một sự hưởng thụ”. Mỗi lần ở cùng một chỗ với cô, anh sẽ không để thời gian của mình bị lãng phí vào những thứ khác.
“Miệng anh thật ngọt, đáng tiếc là bổn cô nương sẽ không bởi vậy mà sung sướng, vui vẻ đến mức quên mất mình là ai. Anh hãy dành chiêu này lại để đối phó với những người ái mộ đếm không hết của anh đi”. Cô quen biết Đỗ Phi Vân đã nhiều năm, em gái Đỗ Phi Vụ của anh là bạn thời tiểu học với cô, gia thế của hai người cũng tương đương nhau, hai bên cha mẹ cũng từng có ý ghép đôi bọn họ.
Anh là một hình mẫu “bạch mã hoàng tử” điển hình mà các nữ sinh thầm ngưỡng mộ, văn võ song toàn, tuấn tú tao nhã, khí chất đường hoàng, ăn nói lịch sự. Những năm 9, 10 tuổi còn chưa hiểu chuyện, cô cũng từng là một trong số những “nữ sinh” kia.
Anh giúp cô học toán, dạy cô chơi bóng, cùng cô trò chuyện. Người tất cả mọi thứ đều xuất sắc như anh, dễ dàng trở thành đối tượng trong lòng các cô gái trẻ. Khi đó cô cảm thấy, trên đời không có ai toàn vẹn hơn anh, vĩ đại hơn anh. Trong lần sinh nhật năm đó, cô còn ước nguyện là sau này sẽ kết hôn với anh, bảo anh chờ cô 10 năm.
Tim anh cũng được xem là đủ mạnh mẽ, không bị cô dọa cho bỏ chạy, còn vuốt tóc cô, cười cười chấp nhận lời thổ lộ: “Được, chờ Lăng Lăng lớn lên, anh sẽ lấy em!”
Cô có tài đức gì mà có thể được như thế? Cư nhiên làm cho “bạch mã hoàng tử” trong cảm nhận của mọi người chấp nhận lời cầu hôn của mình, nếu để đám nữ sinh thầm mến anh biết được, cô sẽ bị vây đánh.
Nhưng theo thời gian dần lớn lên, càng hiểu chuyện thì cô càng hiểu rõ tình cảm ấy đơn thuần chỉ là sự ngưỡng mộ, trong giai đoạn trưởng thành của mỗi người, đều có những mối tình mơ mộng như vậy, nhưng đối với tình yêu chân chính vẫn còn là khoảng cách rất xa. Như lời nói đùa thời thơ ấu, dường như đã là chuyện quá khứ xa xôi, rốt cuộc cũng không ai nhắc lại.
Bây giờ hai người họ giống như bạn bè, thỉnh thoảng tụ tập, trò chuyện về những điều lặt vặt trong cuộc sống. Anh có nhiều bạn gái, “lịch sử tình trường” từ nhỏ đến lớn của anh, cô còn biết rõ hơn cả cha mẹ anh nữa.
Nếu nói là một người bạn lâu năm, chi bằng hãy nói anh là vị thần bảo hộ của cô.
Trong trí nhớ, tựa như không có gì là anh không làm được, bất cứ chuyện gì xảy ra đến tay anh đều có biện pháp giải quyết. Khi còn nhỏ, một số bài tập toán rắc rối đã được giải quyết dễ dàng dưới ngòi bút của anh. Thành tích tốt của cô chính là nhờ có anh. Cô cùng Đỗ Phi Vụ cãi nhau, la hét đòi tuyệt giao, nhưng sau lưng lại khóc đến chết đi sống lại, vẫn là anh ở giữa đứng ra hòa giải. Cách xử sự, đối đãi người khác của cô chịu sự ảnh hưởng rất lớn của anh. Sau này hai người đều có đối tượng để tìm hiểu, cô bị mối tình đầu phụ bạc, là anh dùng nắm đấm thay cô trút giận. Lúc đó cô mới phát hiện cú đấm của người đàn ông phong nhã này, lực tuyệt nhiên không hề yếu.
Anh hiểu cô hơn so với bất cứ ai khác, gặp phải chuyện gì, người đầu tiên cô tìm đến không phải là người cha đụng thì ít cách xa thì nhiều, mà là anh. Trong những năm tháng trưởng thành cô độc của cô, chỉ có anh làm bạn, anh đối với cô mà nói, còn thân thiết hơn cả người nhà.
Đỗ Phi Vân nhâm nhi chút rượu vang, sau đó mới cầm dao nĩa, tao nhã ăn cơm. “Gần đây luôn không gặp được em, đang bận việc gì?”
“Bận yêu chứ sao!” đối với tất cả mọi chuyện của mình, cô chưa từng nghĩ sẽ giấu anh, trên đời này anh là người hiểu cô nhất, cô với anh, không có bí mật.
Hai tay dừng lại, anh ngạc nhiên nhìn cô: “Yêu?”
“Đúng vậy, em thích một người, anh có mừng cho em không?”
Vẻ mặt của anh không có nửa phần thay đổi, tiếp tục ăn cơm. “Chọn một ngày dẫn anh ta đến gặp anh, mắt nhìn người của em thì cần phải xem lại”
“Anh nói gì, Đỗ Phi Vân!” cô phản đối
“Để anh nghĩ lại xem lần trước em nói câu này là vào lúc nào?” nhẹ nhàng nói, dường như ám chỉ về khoảng thời gian trong quá khứ, làm cô nhất thời đỏ mặt.
“Chuyện đã lâu như vậy, anh vẫn nhớ kỹ như thế để làm gì?”
Thản nhiên nhướng mày “Anh cũng không muốn”. Thực sự mối tình đầu của cô làm anh ấn tượng quá sâu, đến bây giờ vẫn chưa quên được. Bắt cá hai tay, không… là ba tay, vậy mà cô chẳng hay biết gì suốt nửa năm, lòng tràn đầy tin tưởng rằng mình đã gặp được một người đàn ông tốt.
Sau khi sự việc vỡ lở, cô khóc đứt gan đứt ruột đến tìm anh. Khi biết được chuyện này, anh cũng không đoán được mình lại tức giận tới vậy, đem gã kia đánh đến phải nhập viện.
“Được rồi được rồi, em nói thật với anh. Không phải là em không muốn đưa người đó đến gặp anh, mà là trước mắt, mới chỉ có em đơn phương thích anh ấy, người ta chưa đồng ý làm bạn trai của em”. Thật là, chuyện này thực xấu hổ, tại sao cứ nhất định bắt cô nói ra?
“Trên đời này còn có người dám từ chối Lạc đại tiểu thư em sao?”. Với hiểu biết của anh, có vô số liệt sĩ tình nguyện ngã gục dưới chân Lạc đại tiểu thư. Chẳng qua là, có lẽ một khi bị rắn cắn, sợ hãi đến 10 năm, mối tình đầu đã để lại trong cô bóng ma quá lớn, trong tiềm thức cô luôn giữ mình, không còn dễ tin vào đàn ông và tình yêu.
“Cũng không phải là tại điều kiện bên ngoài, mà là trong lòng anh ấy đã có người khác rồi. Cho nên anh không cần lo lắng là em lại bị lừa, anh ấy không thèm lừa em.”
“Tại sao em thích anh ta?” thích đến cho dù người kia trong lòng đã có người khác, vẫn không bỏ cuộc? Cô là cô gái có lòng tự trọng rất cao, mà phải đến độ như vậy, sợ rằng không phải chỉ là yêu thích đơn thuần.
“Uh, thật sự rất thích, thích đến cảm thấy… nếu đời này được người ấy yêu, làm cho người ấy trong mắt chỉ có mình em, như vậy tình yêu trong cuộc đời này của em không hề hối tiếc”. Tuy cô không còn là một nữ sinh mới hơn 10 tuổi, nhưng những tình cảm sâu xa nhất, vẫn theo bản năng thổ lộ với anh, có lẽ là vì, trên đời này anh là người hiểu và chiều cô nhất; cũng có lẽ bởi vì, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, anh vĩnh viễn là người cô có thể dựa vào.
Thật không? Người đàn ông này đối với cô ấy, có tầm quan trọng như vậy?
Đỗ Phi Vân buông dao nĩa, ngồi suy ngẫm. “Mấy ngày nữa là sinh nhật 20 tuổi của em, muốn anh tặng gì?”
“Muốn thứ gì à…” cô nghĩ nghĩ, lắc đầu cười khẽ. “Em cũng không thiếu thứ gì cả. Thứ muốn nhất thì… e rằng phải cố gắng thêm một thời gian nữa.” Cũng không biết là có được hay không.
Không cần phải nói, anh đã hiểu được. Anh đưa tặng cô một hộp quà được bọc đẹp mắt. “Vốn định sinh nhật này mời em ăn một bữa cơm, nhưng anh nghĩ, hẳn là em hy vọng anh ta sẽ ở cùng với em, anh tặng quà cho em trước, chúc sinh nhật 20 tuổi của em thật vui vẻ”
Không ngờ anh nhớ rõ sinh nhật của cô, lại còn là người đầu tiên tặng quà cho cô. Trong lòng cảm thấy ấm áp, ngọt ngào, miệng không quên lí nhí: “Gì chứ, nói cứ như thể em trọng sắc khinh bạn không bằng…”
“Không phải sao?” anh làm bộ thu tay về “Vậy để bữa đó anh tặng em được không?”
“Được rồi được rồi!” với dáng dấp như kẻ cướp, cô nhanh chóng đoạt lấy gói quà, đổi lấy một tràng cười của anh. Anh tặng quà sinh nhật 20 tuổi, sao có thể không lấy.
Anh nhìn đồng hồ một chút: “Anh vẫn còn thời gian, đợi ăn cơm xong em có muốn đi đâu hay không? Hay để anh đưa em về nhà?”
“Không cần đâu”
“Anh đã đưa em đi thì phải đưa em an toàn trở về nhà” đây là sự tin tưởng của ba cô với anh. “Hay là…” ngừng một chút, trêu chọc nói: “Có người trong lòng, sợ anh ta hiểu lầm, nên không muốn để anh đưa về?”
“Không phải mà” cô hờn dỗi, thì thầm thú nhận “Lát nữa anh ấy tan làm, tiện đường qua đây đón em”
Đỗ Phi Vân gật đầu: “Khi nào anh ta đến?”
“Khoảng nửa tiếng nữa…”
“Khó trách em đứng ngồi không yên”
“Nào có”
Đỗ Phi Vân không để ý đến lời biện minh của cô, đưa tay gọi bồi bàn tính tiền.
“Em có thể lấy một cái bánh sandwich không?”
“Cho anh ta?”
“Bác sĩ bảo không nên để dạ dày của anh ấy chứa nhiều thức ăn cùng lúc, nên chia thành từng bữa nhỏ”
Đỗ Phi Vân không nói gì thêm, quay đầu dặn bồi bàn: “Vậy mang thêm cho tôi một phần sandwich”
“À, súp hải sản cũng tốt lắm” súp hải sản ở nhà hàng này ăn rất ngon, Quan Nghị nhất định sẽ thích.
“Thêm một súp hải sản” lặp lại như cô muốn
Đợi bồi bàn đi rồi, cô cười nói: “Cảm ơn, lần sau đến em mời lại anh”
Chăm chú nhìn vẻ mặt mãn nguyện của cô, Đỗ Phi Vân khẽ nhếch môi: “Anh nghĩ, em nhất định rất yêu anh ta”
Biết cô đã nhiều năm, chưa từng thấy cô đối với ai như thế, ngay với cả mối tình đầu đã làm cô tổn thương sâu sắc cũng không được như vậy.
Tính tiền xong, rời khỏi nhà hàng, anh cùng cô đứng đợi ở cửa.
“Nếu anh ta quan trọng với em vậy, phải thật nỗ lực để đạt được hạnh phúc, nhất định phải khiến cho bản thân mình vui vẻ, biết không?”
“Vâng, cám ơn anh, Phi Vân!” cô kéo tay anh, kiễng mũi chân, ngửa đầu hôn anh một cái.
Chốc lát sau, Quan Nghị đến, cô chào tạm biệt anh, vui vẻ chạy đi.
Cảm giác được rằng cô ấy thật sự thích anh ta, Đỗ Phi Vân không tới chào hỏi, đứng từ xa nhìn cô ngồi sau xe máy cùng người kia rời đi.
Anh không có di động, chỉ lặng lặng đứng yên trong bóng tối, cơn gió hơi thấm lạnh thổi tan độ ấm của cái hôn vừa rơi trên má anh.
Anh Phi Vân … Khi còn nhỏ, cô luôn gọi anh như vậy
“10 năm sau, em muốn kết hôn với anh, anh phải thích em, không được thay lòng đổi dạ” giọng nói ngọt ngào, có chút ngang tàng mà ra lệnh.
Anh có bạn gái đầu tiên, cô tức giận đến một tháng không thèm nói chuyện với anh.
Vẻ nũng nịu, những trò xấu, tính tình trẻ con cùng với những biểu hiện ngọt ngào khác của cô đều ẩn sâu trong trí nhớ. Sau này, nó sẽ dành cho một người đàn ông khác…
Một người có thể làm cô mỉm cười, có thể đem đến cho cô hạnh phúc.
Anh cụp mắt xuống, che những tâm tư đang dâng lên như thủy triều trong mắt.
———-
Đỗ Phi Vân đoán đúng, cô muốn cùng Quan Nghị trải qua sinh nhật, nhưng cô không muốn nói cho anh biết.
Gần đây, từ trong mắt anh có thể đọc ra hai từ “áy náy”, số lần càng lúc càng nhiều, cô cũng hiểu được, đó là bởi vì cảm nhận rõ ràng mỗi một thành ý của cô, nhưng anh không có cách nào đáp trả.
Nếu lúc này, nói cho anh chuyện sinh nhật, lại giống như đang cố tình đòi hỏi cái gì. Cô không muốn làm khó anh, càng không muốn anh lo lắng suy nghĩ đón sinh nhật với cô thế nào. Chỉ cần anh cùng cô, lặng lẽ qua một ngày này, sau đó đến 12 giờ đêm, nghe anh nhẹ nhàng nói một câu “sinh nhật vui vẻ”, thế là đủ.
Nhưng là, cô không dự đoán được ngay cả tâm nguyện nhỏ nhoi này cũng không thực hiện được.
8 giờ sáng cô mua bữa sáng đến nhà anh định ăn cùng anh, anh không ở đấy, vì thế cô chờ.
Đợi đến giữa trưa, bữa sáng đã nguội, vì thế cô lấy bữa sáng đã nguội ấy làm cơm trưa cho mình.
Lại đợi đến tối, anh vẫn không trở về, vì thế một phần nữa của bữa sáng trở thành bữa tối.
Trước giờ anh vẫn không có bạn bè thân thiết gì có thể làm anh biến mất cả một ngày. Cho nên cô không gọi điện thoại, cứ nghĩ ngay sau đấy anh sẽ xuất hiện. Nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy, cô lại không có dũng khí gọi điện thoại. Người có thể khiến anh mất tích cả ngày, cô gần như có thể đoán được…
Nâng mí mắt đã buồn ngủ, 12 giờ 5 phút, sinh nhật tuổi 20, cứ như vậy mà trôi qua.
Cô tự cười khổ, khi chuẩn bị đứng dậy rời đi, nghe thấy tiếng mở khóa cửa.
Đẩy cửa thấy cô, Quan Nghị có chút ngạc nhiên.
“Thải Lăng? Tại sao em lại ở đây? Đã chờ lâu rồi sao?” để chìa khóa xe xuống, thuận tay đưa ra một túi giấy “Đặc sản nổi tiếng của Vân Lâm*, cho em”
“Hôm nay anh về nhà à?” gia đình anh ở Vân Lâm
“Ừ” ngồi xuống bên cạnh cô “Em tìm tôi có việc?”
“Không. Hôm nay là ngày nghỉ, đến chơi với anh thôi” cô gượng cười “Không có việc gì, ngày mai còn phải đi học, em về trước, anh cũng nghỉ sớm đi, ngủ ngon”
Nhìn theo bóng dáng cô dần biến mất, không biết tại sao, Quan Nghị thấy nụ cười của cô hôm nay rất không thực, có vẻ miễn cưỡng.
Khôi phục lại tinh thần, nhìn thấy đặc sản nổi tiếng vẫn để trên bàn, anh vội chạy đuổi theo.
Ra khỏi cửa vào của khu nhà, anh liếc mắt liền nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ bắt mắt của cô. Cô không vội vã rời đi, ngồi ngẩn người ở ghế lái. Đi lên phía trước, đang định mở miệng gọi, di động trong tay cô đổ chuông
“Alo… Phi Vân… À, cảm ơn anh. Vâng, anh ấy giúp em tổ chức sinh nhật, em thực sự rất vui… Quà á, về nhà em sẽ lập tức mở ra xem, giúp em cảm ơn Phi Vụ, dạ, mọi việc đều ổn, bye bye”
Thì ra … hôm nay là sinh nhật cô? Tại sao vừa rồi cô lại không nói?
Nghe thấy tiếng gõ nhẹ vào cửa kính, cô quay đầu nhìn lại, hạ một nửa kính xuống. “Quan Nghị, sao anh lại xuống đây?”
“Em quên cái này”
Lạc Thải Lăng nhận lấy, đặt ra hàng ghế sau. “Anh lên nhà đi, đừng có ngủ muộn, ngày mai em lại mang bữa sáng đến”
Quan Nghị nhìn cô chằm chằm. Cô ấy không định nói sao?
“Em còn có tinh thần chứ?”
“Vẫn tốt, sao thế?”
“Đi ra ngoài hóng gió, tôi không mang theo chìa khóa xe xuống đây” anh chỉ chỉ bên kia cửa xe, cô vội vã mở khóa
“Vẫn là chỗ ngắm cảnh đêm lần trước?” cô khởi động máy, hỏi anh.
“Ừ”
Dọc theo đường đi, bọn họ không nói chuyện, chạy xe đến giữa sườn núi, xuống xe.
“Hôm nay sao cũng rất sáng” nằm nửa người trên mui xe, đôi mắt sáng hơi khép hờ, tận hưởng những làn gió nhẹ chầm chậm thổi qua.
Anh nghiêng đầu, nhìn một bên mặt của cô “Vì sao không cho tôi biết, thật ra hôm nay là sinh nhật em?”
Cô sửng sốt, ngồi thẳng dậy “Là ngày hôm qua” đã qua 12 giờ
“Tuy rằng có muộn, nhưng, sinh nhật vui vẻ!” cô đợi cả ngày, thật ra chỉ muốn nghe những lời này phải không?
“Còn nữa, rất xin lỗi” anh thừa nhận, anh đã xem nhẹ chuyện này, nếu để tâm một chút thì không cần cô nói anh cũng biết.
Cô nở nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu “Không sao, em đã nói là sẽ chờ anh”
Vì vậy, đời này chỉ có một lần sinh nhật 20 tuổi, cô đã dùng để chờ anh.
“Nhưng, tôi chưa chuẩn bị quà”
“Anh ở bên cạnh em, không phải sao?”
Anh đang định nói gì đó, xa xa truyền đến tiếng trêu đùa “Ái chà, bên kia có một đôi uyên ương đang nói chuyện yêu đương kìa.”
Hai người nhìn nhau một cái.
“Người trẻ tuổi, nói chuyện tình yêu mà không thấy đây là nơi nào sao? Đây là địa bàn của bọn ta, có thu phí tình yêu, ngươi không hiểu phép tắc sao?”
Quan Nghị không muốn tranh cãi, rút tiền trong ví ra định đưa cho chúng.
“Mấy tên vô lại đó, không học vấn, không nghề nghiệp, tại sao anh lại phải nghe theo chúng” Lạc Thải Lăng không phục, ngăn cản động tác của anh.
“Ha, cô em này nói chuyện thực không khách khí” du côn A cầm đầu mở miệng.
“Vốn là như thế…”
“Thải Lăng, đừng tranh cãi nữa” Quan Nghị trầm giọng.
Gì chứ, sao lại hung dữ với cô, có nhầm hay không?
“Đừng, em đâu có nói sai, chính những loại sâu mọt của xã hội này làm cho trật tự trị an không thể tốt lên, anh cần gì phải dung túng cho chúng phạm tội?”
“Chậc, hạt tiêu nhỏ này thật là xinh đẹp, đáng tiếc là không biết chuyện. Anh bạn trẻ, để tôi giúp cậu dạy dỗ, điều chỉnh lại, cam đoan về sau sẽ ngoan ngoãn như con mèo nhỏ”
“Anh dám” thấy được sự nguy hiểm, Quan Nghị nhíu mày, lấy thân mình che trước mặt cô
“Anh hùng cứu mỹ nhân sao? Trước hết hãy tự lượng sức mình đi đã” kéo anh ra, bốn tên xúm vây anh lại, Quan Nghị hô to theo trực giác “Thải Lăng, chạy mau”
“Em…” không kịp đáp lại, du côn A bắt lấy cánh tay cô, đùa giỡn xoa xoa. “Quan…” kêu cứu theo bản năng, Quan Nghị sốt ruột nên đã xung đột với bọn chúng.
Tình hình hoàn toàn không khống chế được, hai má, ngực, bụng đã trúng mấy đấm, bị phân tâm nhìn về phía cô, cô bị nhốt trong góc, đôi mắt vẫn giữ vẻ quật cường, chịu đựng không rơi một giọt lệ.
Ban đầu anh đã lo lắng về tình huống này, dung mạo của Thải Lăng rất đẹp, dễ dàng khiến cho người khác nảy sinh ý đồ xấu, bọn chúng có tận sáu người, anh có làm thế nào cũng không nắm chắc sẽ bảo vệ cô an toàn, nếu bọn chúng đòi tiền, như vậy là tốt nhất, chỉ sợ là…
Cứ như thế này, xem ra không ổn.
Mấy chữ “hiếp dâm tập thể” hiện lên trong đầu, cả người anh cứng đờ, lửa giận đột nhiên sinh ra, không biết sức mạnh từ đâu tới, anh gắng sức khua đấm, cánh tay trái từng bị thương hoàn toàn không biết đau, vùng thoát khỏi sự vây khốn, anh xông đến phía Lạc Thải Lăng, dốc hết toàn bộ sức lực, đưa tay ra giữ lấy cô. “Đi mau!”
Chạy lại phía chiếc xe, cô run rẩy mà khởi động máy, đi thật nhanh.
Cho tới khi đã vào nhà, cô vẫn chưa thực sự hoàn hồn sau sự việc ngoài ý muốn vừa rồi, cơ hồ việc bị đám du côn uy hiếp vẫn quanh quẩn trong đầu…
“Thải Lăng…” anh đi đến gần cô khẽ gọi, tay chưa chạm vào cô, cô đã sợ hãi ôm chặt lấy anh, “Quan Nghị, em sợ muốn chết”
“Ừ” cảm giác thân thể cô còn run rẩy, anh vòng tay ôm cô, vỗ nhẹ trấn an “Em rất mạnh mẽ”. Cho tới bây giờ cô vẫn chưa rơi 1 giọt nước mắt nào, đổi lại nếu là người khác, sớm đã khóc ròng
“… Em không nên khiêu khích bọn chúng” cô can đảm nhận sai
“Là tại tôi không làm tròn trách nhiệm bảo vệ em”
“Không phải vậy” cô đứng thẳng người, nhìn anh “Anh đã làm rất tốt”
“Thật sao?”
“Đương nhiên, vì bảo vệ em, anh đã bị thương không ít” bàn tay mềm mại xoa hai má anh, cánh tay bầm tím, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Dựa vào sức mạnh lúc nãy, cô không chút nghi ngờ, để bảo vệ cho cô khỏi thương tổn, anh sẽ không tiếc liều mình cùng đám du côn kia.
“Bông tai của em bị rơi rồi”
“A?” đưa tay lên sờ, đôi bông tai quả nhiên là bị mất một chiếc, chắc chắn là đã rơi trong lúc hỗn loạn vừa rồi.
“Sao lại như vậy chứ” đó là quà sinh nhật 20 tuổi mà Đỗ Phi Vân tặng cô, cô đã chọn đeo nó trong ngày đặc biệt này.
Nhìn biểu hiện đau lòng của cô, anh hỏi “Rất quan trọng sao?”
Cô nhìn lại anh, vẻ mặt như đưa trẻ con bị cướp mất đồ chơi yêu thích, “Đó là do một người quan trọng tặng, mặc kệ thế nào, anh phải bồi thường cho em”
“Điều đó…” đừng nói là muốn tìm cũng khó tìm được, cho dù muốn mua, hẳn là số lượng có hạn hoặc phải đặt làm riêng, xem ra giá trị rất xa xỉ…
Nhìn vẻ mặt khó xử của anh, cô cười nói “Nếu không, dùng cái kia thay thế cũng được”
Theo ánh mắt cô dời đến chiếc hộp nhung đỏ để trên giường, thần sắc cứng đờ.
“Được không, được không, được không?” cô liên tục hỏi, trong mắt tràn đầy mong muốn. Cô luôn dùng ánh mắt này nhìn anh, mà anh cũng luôn không thể nhẫn tâm với ánh mắt ấy.
Lễ vật này, đã ở bên người anh suốt 2 năm, vốn, cũng là quà sinh nhật 20 tuổi của một người
“Sao không nói gì? Vậy coi như là anh đã đồng ý?” cô tháo nốt chiếc bông tai còn lại, để vào túi anh. “Coi như là anh với em đổi đi”
Quan Nghị nắm chặt tay, cố nén cảm xúc kích động.
Cô không hiểu được ý nghĩa của vật ấy, anh cũng không nói nên lời, dù sao… giữ ở bên người cũng không có tác dụng, vậy tặng cô, cũng không sao.
Lặng im một lát, anh cứng ngắc gật đầu, không để ý đến chút chua chát trong đôi mắt hơi cụp xuống của cô.
Nở nụ cười thật tươi, cô vươn tay ra lấy, mở nắp hộp ra, bông tai pha lê sáng lấp lánh, dưới da thịt trắng nõn mềm mại của cô, tỏa ra một vàng sáng rực rỡ, đẹp lung linh chói mắt, như thể cô vốn dĩ là chủ nhân của nó…
Trong nháy mắt, anh như bị choáng ngợp.
“Không phải anh nói, chưa tặng em quà sinh nhật sao?”
“Ừ”
“Vậy, em muốn lấy cái này” mang theo nụ cười nhẹ làm say lòng người, cô tiến đến, hôn lên đôi môi vẫn đang sửng sốt của anh.
———-
“Hôm nay có gió gì mà anh trai yêu quý của em lại mời em ăn tối?” Đỗ Phi Vụ nói “Hay là trời sắp mưa?”
Đỗ Phi Vân nhéo chóp mũi em gái “Dạo này bận quá”
“Đúng vậy, anh rất bận rộn, em chỉ là một cô em gái bé nhỏ không đáng để bận tâm mà thôi, không quan trọng chút nào” Nghe thật là chua mà. Anh sớm biết rằng, cô em gái tinh quái này, đã muốn trêu ai thì sẽ không dễ buông tha người đó.
“Em có việc gì, không phải nhận được điện thoại của anh là vội vã đến đây? Nói những lời này mà không sợ cắn vào lưỡi?” Anh đối với người nhà đã quá rõ ràng, cũng không dung túng cô bịa đặt gây chuyện.
Đỗ Phi Vụ lè lưỡi “Anh không phải nói em như vậy, thương Lăng lăng cũng không ít hơn em.” có khi cảm thấy anh như có tận 2 em gái
“Con nhóc, em còn ghen tỵ với Thải Lăng?” lúc trước chính cô hào phóng nói muốn tặng anh trai cho bạn thân, mười năm sau mới đổi ý, có phải đã quá muộn?
“Ai bảo anh chỉ lo cho cậu ấy, không quan tâm đến em. Mặc kệ, hôm nay anh phải cùng em ăn cơm, đưa em đi dạo phố, đi xem phim, anh trả tiền” kéo cánh tay anh trai, lắc qua lắc lại, ra vẻ nũng nịu của con gái.
“Làm gì có chuyện này? Gần đây cũng không gặp cô ấy, ngay cả quà sinh nhật cũng phải nhờ quản gia chuyển dùm!”
“Hả?” bước chân khựng lại “Cậu ấy đang bận cái gì?”
“Sao em không tự mình hỏi cô ấy?” anh cười nhẹ, thản nhiên nói sang chuyện khác “Không phải em muốn xem phim sao?”
Đỗ Phi Vụ hoàn hồn, vội vàng chạy theo “Này, anh, nhất định là anh biết. Chuyện gì Lăng Lăng cũng kể với anh mà. Nói đi, nói đi, em nhất định sẽ không khai ra là anh nói”
“Đỗ Phi Vụ, anh không phải mấy bà tám” không thích hợp nói lung tung.
“Em đâu có bảo anh giống như vậy. Nói đi mà, đừng có dụ người ta tò mò!” đem hết tất cả chiêu thức mình biết, cố gắng quấn lấy.
Đỗ Phi Vân ngoái đầu nhìn lại, đang định nói điều gì, tầm mắt lướt qua đỉnh đầu cô, dừng ở một điểm.
Quan Nghị. Đó là nguyên nhân khiến anh chú ý.
Đỗ Phi Vụ thấy anh trầm mặc, cũng nhìn về hướng đó “Này, kia không phải là cô gái vẫn thầm mến anh từ lâu sao? Anh đột nhiên có hứng thú với cô ta?” hiển nhiên mục tiêu của họ là khác nhau.
Anh đưa mắt nhìn em gái.
“Diêu Thiên Tuệ, học muội thời cấp ba của anh, cô ta thích anh từ lâu, anh luôn nhẹ nhàng, lịch sự, như có tình rồi lại như vô ý làm người ta vừa yêu vừa giận, không biết là nên buông tha hay là tiếp tục yêu anh.”
“Liệu em có thể giải thích một chút, tình trạng hiện tại kia là thế nào?” tuy rằng khoảng cách hơi xa, nhưng ít nhất cũng có thể nhìn thấy hai bên không phải là mối quan hệ bình thường.
Đỗ Phi Vụ nhún vai: “Anh không hiểu gì về tâm lý phụ nữ hết. Người cô ta thích không tỏ tõ thái độ, đương nhiên là phải tìm người thích cô ta để an ủi rồi, sao có thể dễ dàng bỏ qua chứ?”
Là như vậy sao? Đỗ Phi Vân nhíu mày suy ngẫm.
“Xin lỗi, Tiểu Vụ, anh có chút việc, hẹn ngày khác sẽ đưa em đi dạo phố”
“Ơ, anh đi đâu” mãi đến khi bị vứt bỏ, Đỗ Phi Vụ còn không dám tin, anh cứ bỏ rơi cô một cách quang minh chính đại thế sao?!
“Anh trai đáng ghét…” ô hô, quả nhiên là anh không thương cô nữa.
* Huyện Vân Lâm là một huyện ở phía tây tỉnh Đài Loan, Trung Quốc.

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
C- STAT truyen teen hay