Nợ em một hạnh phúc – Chương 3

Nếu không thực sự cần thiết thì cô tuyệt đối không dễ dàng mở miệng nói chuyện với anh ta. Khác với sự im lặng khi phối hợp với tính cách thích yên tĩnh của anh lúc trước, giống như là đang giận dỗi … một người đần độn hơn nữa cũng có thể nhận ra điều này.
Đã được một tuần rồi phải không nhỉ? Ngày hôm qua đi khám lại, bác sĩ nói tình trạng phục hồi của anh rất tốt, cơ bản có thể tự làm mọi việc, tuy nhiên cần lưu ý không mang vật nặng, tránh cho tay trái chịu áp lực lớn.
Đương nhiên cũng không quên khen cô mấy câu, nói là cô biết cách chăm sóc. Một cô gái đức hạnh như thế, nếu không lấy về làm vợ quả thật là uổng phí …
Mỗi lần nghe thấy những câu nói như vậy, mặc cô dù đã mệt đến tê người, vẫn có thể thoải mái hùa theo: “Vâng vâng vâng, nếu ngày nào đó tảng đá có hình người này thông suốt, nhất định sẽ mời bác uống rượu mừng.”
“Thật sao? Vậy bác đây nên mừng bao nhiêu tiền?”
“Nói đến tiền mừng thì làm tổn thương tình cảm quá, cháu còn phải trả lễ làm bà mối cho bác đây!”
“Vậy bác chữa lại lời nói lúc đầu, cậu nhóc này bị thương rất nghiêm trọng, nặng đến nỗi phải có người chăm sóc 24/24, chưa nảy sinh tình cảm thì vết thương chưa lành được.”
“… Quá muộn rồi, bác vừa nói là một tuần, cháu đã nghe rõ!”
“Vậy cháu nên hỏi cậu nhóc họ Quan này xem cậu ta có muốn cưới cháu hay không?”
“Hừ hừ, dội nước lạnh lâu quá sẽ bị cảm, cháu đâu phải không thức thời như thế.”
Đằng trước nói đủ thứ chuyện, cái tên đang ngồi cho y tá bôi thuốc vẫn duy trì một nét mặt không thay đổi, chỉ khi nghe đến ba chữ “dội nước lạnh” thì lông mày thoáng giật nhẹ, liếc cô một cái.
“Mỹ nhân xinh đẹp như cháu cặp với cậu ta mà cậu ta còn không vừa lòng, không lẽ muốn tiên nữ trên trời sao?”, bác sĩ thấy lạ liền bất bình thay cô, “Đừng lo Tiểu Lăng, phòng khám của chúng tôi có mấy thanh niên tài năng tuấn tú, tiền đồ rộng mở, để bác giới thiệu cho cháu, cho thằng nhóc kia phải hối tiếc mà đi treo cổ.”
Thực không hiểu nổi ai mới là bệnh nhân, cô còn quen với bác sĩ hơn anh. Vừa mới đây đã tiến triển đến giai đoạn “bác thế này”, “Tiểu Lăng thế kia”. Ngược lại, anh dường như thất bại khủng khiếp.
Vẫn như lúc trước, anh trầm mặc không nói, tùy bọn họ không coi ai ra gì mà “nói chuyện”, thật ra là đang… nói xấu anh.
Như thường lệ, sau khi đi khám với anh, về đến nhà đã là 10 giờ đêm.
Tắm rửa xong, cô mở ngăn kéo bàn theo thói quen, tìm bản ghi chép đã ngả màu.
Nó đã trở thành một phần trong cuộc sống của cô, ngày nào mà không đọc một đoạn là cảm thấy thiếu thiếu, không thể ngủ được, cho dù một tháng nay, cô đã thuộc làu làu nội dung.
Không thể giải thích được nguyên nhân, cô đọc văn bản, đến đọc tâm tình, thậm chí sâu hơn, có thể cảm nhận được cảm xúc sâu sắc nhất của một chàng trai. Từng chút một, chút một, ngày qua ngày, càng bị hấp dẫn.
Mới đầu là bị tình cảm sâu đậm của anh ta làm cho cảm động, rồi sau đó, những bi thương trong tình cảm ấy đã tác động đến cảm xúc của cô, cuối cùng là tự nhiên đau lòng, thấy không đáng cho anh ta, tức giận vì sao cô gái kia lại không nhận ra tấm chân tình của anh.
Cô từ tò mò đến khát vọng, hy vọng đến một ngày có thể gặp được người con trai này.
Cô rất muốn nói với anh, cô gái kia không biết mình may mắn thế nào, có thể được anh yêu thương là điều hạnh phúc nhất trên đời này, bởi vì cô hiểu, anh đã dùng tất cả bản thân mình để yêu trọn vẹn một người.
Lục cả ngăn kéo, không thấy bản ghi chép quen thuộc kia, cô tự hỏi phải chăng đã cất ở chỗ khác, nhưng tìm hết trong phòng đều không có, cô bắt đầu nóng nảy.
Phòng ngủ, phòng làm việc, phòng khách, khắp các tầng lầu đều đã tìm qua hết, thậm chí còn kinh động đến quản gia đang ngủ.
“Bản ghi chép như thế nào? Rất quan trọng sao?”, thấy cô sốt ruột như vậy, quản gia cũng biết đây không phải là chuyện nhỏ.
Rất quan trọng sao? Cô ngẩn ra.
Quan trọng ở chỗ nào? Cô nói không nên lời. Nếu không quan trọng, cô cần gì phải vội vàng như vậy, tìm khắp mỗi ngóc ngách trong nhà cũng phải tìm được?
Khi cô nghe nói hôm nay không biết em trai cô đang xé cái gì gấp máy bay thì cô nhanh chóng chạy vào phòng Lạc Diệc Khải, nhìn thấy bản ghi chép ngả màu đã không còn nguyên vẹn, cơn tức giận không hiểu từ đâu bộc phát.
Trước đây chưa từng nổi nóng với em trai, kể cả khi nó nghịch ngợm làm hỏng máy tính của cô, làm hỏng báo cáo cô đã mất công chuẩn bị suốt 2 tuần, bất kể nó phá phách thế nào đi chăng nữa, thật sự chưa bao giờ khiến cô giận, nhưng lúc này đây cô thật sự đã phát hỏa!
“Không phải chị đã bảo em là không được động vào nó sao? Tại sao em không nghe lời? Em có thể một ngày không gây chuyện được không?”
Đứa em trai đang lơ mơ ngủ bị cô quát đến giật mình tỉnh giấc, sợ hãi nhìn cô.
Trên thực tế, cô cũng bị chính mình dọa đến.
Bình tĩnh lại, ngay cả cô cũng không thể tin vào phản ứng dữ dội vừa rồi của mình, cô thậm chí không biết bản thân lại để ý đến vậy.
Tâm trạng không tốt này vẫn duy trì đến ngày hôm sau, ngay cả cái người được mệnh danh là pho tượng có hình người không có cảm xúc kia cũng nhận ra áp lực từ cô.
“Dường như tâm trạng của Tiểu Lăng rất tệ, tốt nhất hôm nay anh đừng trêu vào cô ấy”, cô gái ở cửa hàng cảnh báo anh.
Quan Nghị lấy làm lạ mà ngước mắt lên, anh thường chọc tức cô sao? Rõ ràng… anh đâu có làm gì đâu! Tại sao tất cả mọi người xung quanh đều cảm thấy như vậy?
“Cô ấy… làm sao vậy?”, chưa kịp suy nghĩ, câu hỏi đã bật ra khỏi miệng.
“Anh cũng quan tâm đến cô ấy? Tôi cứ nghĩ rằng anh là một người không có lương tâm chứ!”
Tự chuốc lấy nhục. Phát hiện ra điều ấy, anh lại giữ im lặng.
Chị Vương nửa đùa nửa thật nói: “Chắc là “cái kia” đến rồi. Cậu biết không, trung bình mỗi tháng phụ nữ sẽ có một lần cảm xúc không ổn định”
Kì sinh lý? Ý là cái này sao?
Đi vào phòng bảo trì, thấy cô ôm bụng ngồi trong góc, trông cô thực sự không có tinh thần.
Trước kia, cô giống như ánh mặt trời nhiệt tình chiếu rọi, làm cho mọi thứ xung quanh dường như ấm áp hơn. Cho dù cách thức ở chung của họ luôn là im lặng nhưng anh cũng không thể xem nhẹ cảm giác hiện diện mạnh mẽ của cô. Hiện tại trông cô như vậy, thực sự thấy không phù hợp chút nào.
Cô biết anh đứng đấy, liếc nhìn anh một cách vô cảm: “Làm gì?”
Đứng ở cửa không vào, ánh mắt như là chưa từng quen biết cô vậy… À không, cô đính chính, cô nghi ngờ rằng đến tận bây giờ, anh ta vẫn coi cô là người xa lạ.
“Chị Vương hỏi cô có muốn ăn bánh kẹp không?”, ngừng một lát, nhân từ nói thêm với cô hai câu: “Mua ở con phố đằng trước, nghe nói ăn rất ngon.”
“Không, tôi ăn không vào”. Không chịu dụ dỗ, tiếp tục yếu ớt.
Anh định mở miệng, nhưng lại thôi, xoay người đi làm công việc của mình.
Mười phút sau, anh vô tình ngẩng đầu, vẫn nhìn thấy một dáng người cuộn mình ngồi trong góc.
“Cô…”
Nghĩ đến anh có chuyện muốn nói, ngẩng đầu lên phát hiện anh đã đi ra ngoài.
Cô không để ý đến, lại rầu rĩ nằm úp sấp trên bàn.
Sau vài phút, một thanh chocolate Kim Toa xuất hiện trước mặt cô.
“Anh làm gì vậy?”, cô không nghĩ rằng ngày hôm nay pho tượng này bỗng bị sét đánh, đột nhiên phải lòng cô, đưa sôcôla để thổ lộ.
“Tôi nghe nói… “cái kia” đến, ăn một ít sôcôla sẽ cảm thấy tốt hơn.”
“Cái gì?” Đầu cô thấy lơ mơ, còn chưa hiểu gì cả.
“Kì sinh lý.”
“Sinh…”, cô bị sặc, “Anh, anh, anh…”, trợn mắt nhìn anh 3 giây, rồi lại nhìn thanh sôcôla. Anh nghĩ cô đau bụng do kì sinh lý, thế nên mua sôcôla cho cô?
Im lặng một lúc, cô chợt bật cười nắc nẻ.
“Cô không phải trong kì sinh lý, đau bụng?”
“Tôi sinh, sinh… Ha ha, ha ha ha….”, bây giờ cô cười đến đau bụng. Nhìn anh ta ngày thường lạnh lùng không nói lời nào, không nghĩ tới khi tỏ ra quan tâm cũng rất có tiềm lực!
Cười đủ, cô lau lau nước mắt ở khóe mắt, “Oh, tôi không nghĩ anh cũng sẽ quan tâm đến tôi đấy!”, cô vẫn tưởng anh thấy cô chướng mắt, chỉ ước cô sớm rời đi.
Anh xấu hổ, quay đi, không thích bị người khác trêu đùa.
Khóe miệng vẫn nở nụ cười, cô bóc vỏ thanh sôcôla, tâm tình chán nản đã tốt lên một chút. Bình thường người này có vẻ lạnh lùng vô tâm, thế nhưng cách thức thể hiện sự quan tâm cũng rất độc đáo, hành động bất ngờ làm cho người khác dở khóc dở cười nhưng trong lòng cảm thấy ấm áp hơn. Thì ra anh ta cũng không phải là người không có trái tim, coi như không uổng công cô làm trâu làm ngựa trong thời gian này.
Thanh sôcôla này làm cô cảm động hơn tất cả những bức thư tình hay quà tặng mà cô nhận được trước đây, mặc dù thật ra cô không thích ăn sôcôla.
Yên lặng, yên lặng, yên lặng…
Lặng lẽ sửa xong hệ điều hành cho một cái máy tính, phát hiện cô không chạy ra tranh việc như trước đây, anh lấy làm làm lạ mà ngước mắt lên, thấy cô lại thất thần.
Nếu không phải cơ thể không khỏe, vậy thì rốt cuộc cô làm sao vậy?
“Lạc Thải Lăng?”, ánh mắt anh hoang mang cùng thắc mắc.
“Ai da, tôi không sao đâu, anh cứ làm việc của anh đi, không cần lo cho tôi”. Cô thở dài, tự cổ vũ tinh thần, lấy bản ghi chép đã ngả màu từ trong túi ra.
Sau lần đấy, cô tìm lại hết từng chiếc máy bay giấy lớn nhỏ, cố gắng ghép chúng lại với nhau. Nhìn bản ghi chép bị tàn phá, cô có một cảm giác… rất buồn bã. Luôn luôn cảm thấy rằng, nó thể hiện tâm ý của một người con trai, tình cảm đáng quý như vậy nhưng lại không được quý trọng. cô cảm thấy thật có lỗi với người đó, cảm thấy mình với cô gái kia cũng không khác nhau là mấy, đang hủy hoại, giẫm đạp lên trái tim của anh ta…
Tôi xin lỗi…
Tận đáy lòng, cô âm thầm xin lỗi người đó.
Mãi cho đến sau này, cô càng đọc thì càng hiểu lòng anh, tâm tình của anh. Thậm chí cô có thể khẳng định, anh sẽ không hy vọng bất cứ một ai nhìn thấy bản ghi chép này, đột nhập vào thế giới nội tâm yếu ớt của anh, bị kẹp vào trong đống sách, lưu lạc vào trong hiệu sách cũ chỉ là một sai sót.
Cô vốn nghĩ rằng, nếu ngày nào đó may mắn gặp được chủ nhân của bản ghi chép này, cô sẽ đem nó cùng với cả tình yêu của anh để trả lại, nhưng bây giờ thì…
Kìm nén tâm trạng tội lỗi, cô vuốt cho từng trang bằng phẳng, cẩn thận mà dán lại.
Biểu hiện của cô thật sự rất giống với một đứa trẻ bị uất ức, Quan Nghị đi ngang qua bên cạnh cô, không khỏi dừng chân lại. “Cái này…”
“Hả!”, đột nhiên lên tiếng làm cô giật mình, tờ giấy bị rơi xuống, anh rất tự nhiên khom người nhặt lên giúp cô, tầm mắt lơ đãng nhìn vào một điểm, anh chợt sửng sốt.
“Đưa tôi, cám ơn”, không để ý đến sự khác thường của anh, cô lấy tờ giấy lại, tiếp tục chăm chú dán.
Anh ngẩn ra, cả buổi trời mà không có hành động gì.
1 phút, rồi 3 phút trôi qua…
Anh thốt ra những âm thanh khàn khàn: “Cô… cái kia…”
Nhìn chằm chằm vào tờ giấy để trên mặt bàn, biểu hiện của anh có chút không tự nhiên, nhưng lúc này cô lại không có lòng dạ nào mà để ý tới.
“Có chuyện gì sao?”
Muốn nói lại thôi cả nửa ngày trời, cuồi cùng lại nuốt vào trong. “Không…”. Anh bước đi, lại liếc khẽ cô một cái.
Tuy rằng sau đó không nói chuyện với nhau nữa, nhưng thỉnh thoảng có thể cảm giác được ánh mắt của anh lướt qua, vô tình bị cô bắt được vài lần. Bị người ta nhìn như vậy, chỉ cần không phải người chết đều có thể nhận ra, nhưng cô cũng chưa tự kỷ đến mức cho rằng anh đột nhiên phải lòng cô.
Vậy là thế nào? Anh bị trúng tà sao?
“Có phải là anh muốn nói cái gì không?”, cô trực tiếp hỏi rõ.
“Ừ… Cái kia…”, từ vẻ mặt của cô có thể thấy, dường như cô rất trân trọng bản ghi chép kia, mỗi một động tác đều thật cẩn thận. “Tâm trạng không tốt của cô… và cái kia…”, chỉ chỉ bản ghi chép vô cùng thê thảm… có liên quan?
“Cái này đại diện cho tấm chân tình của một người, không ai có quyền làm hỏng nó, có thể anh không tin, nhưng đối với tôi mà nói, nó không đơn giản chỉ là một bản ghi chép bình thường”. Hiểu nhầm ý tứ trong biểu tình quái lạ của anh, cô xua tay: “Nói với anh làm gì cơ chứ… Quên đi, anh sẽ không thể hiểu được!”
Anh không nói nữa, chỉ chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ.
Anh thực sự không ngờ cô lại nói như vậy, hơn nữa còn dùng thái độ trân trọng để đối xử với một bản ghi chép không bắt mắt.
“Anh ta sẽ không để ý”. Lời nói không qua suy nghĩ bỗng bật ra.
“Cái gì?”
“Tôi nói, cô dùng tấm lòng trân trọng như thế để đối xử với nó thì anh ta sẽ không để ý hình thức bên ngoài thế nào. Tựa như ý nghĩa của bản ghi chép này, không nằm trong một vài tờ giấy, bởi ý nghĩa là vô hình!”
“Hả?”, đây được coi là an ủi sao?
Không kịp phân tích vẻ mặt của anh, anh đã quay người, ôm lấy CPU đã sửa xong ra khỏi phòng bảo trì.
“Này…”. Gì chứ, đã nói với anh ta là không được bê vật nặng, anh ta vẫn không nghe!
Quên đi, dù sao trông anh đã tốt hơn nhiều, cô ở đây dường như rất dư thừa.
Cô quyết định hết tuần này thì thôi, nếu chắc chắn anh không gặp vấn đề gì, cô sẽ không đến làm phiền anh nữa.
Dù sao thì anh ta hoàn toàn rất tốt, còn vui vẻ vì được thanh tĩnh!
———-
Cô thật sự nghĩ như vậy, cũng tương đối xác định, đây là lần cuối cùng cô bước vào nơi này, sau đó thì anh đi đường anh, cô đi đường cô, không ai nợ ai.
Mặc dù… thành thực mà nói, Quan Nghị là một người tốt, trong khoảng thời gian này cùng tiếp xúc với nhau, nói lời tạm biệt cũng hơi không nỡ…
Nhưng có câu nói rất đúng: người tính không bằng trời tính; thêm nữa, kế hoạch không theo kịp những thay đổi… Điều này có nghĩa là cô nghĩ thì cứ nghĩ, nhưng ông trời cũng không để ý cô nghĩ thế nào…
Mà, số phận đã an bài bọn họ phải bị buộc chặt vào nhau, khó chia lìa, khó xa cách.
Ngày cuối cùng thì tròn một tháng, cô kết thúc giờ học buổi sáng liền đến đây, chị Vương đã đi ăn cơm, cả cửa hàng chỉ còn mỗi Quan Nghị.
“Xin chào”, vẫn như cũ, cô nở một nụ cời thấm vào gan ruột.
Anh thì vẫn chỉ gật đầu một cái, coi như là chào hỏi rồi lại vùi đầu vào mấy linh kiện điện tử.
Cái gì chứ, người này nhất định cứ phải khô khốc như vậy sao? Ngày cuối cùng rồi, chả nhẽ không thể bố thí cho cô vài câu nói sao? Tốt xấu gì cũng giả vờ một chút chứ.
Quên đi, sớm đã biết anh ta không biết điều, quen là được rồi, không nên so đo nữa. “Này, anh ăn gì chưa? Có cần tôi mua bữa trưa giúp không?”
Lúc này, anh cả đầu cũng không ngẩng lên, “Tôi không đói bụng”
“Oh”. Liên tiếp bị bẽ mặt hai lần, cho dù da mặt cô có làm bằng sắt cũng không dám đưa ra cho anh mài.
Cô biết ý mà ngồi vào chiếc ghế tựa trong góc, không quấy rầy anh làm việc.
Keng! Thẻ âm thanh rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang nho nhỏ trong không gian yên tĩnh.
Cô nhìn lên, rồi lại trở về với quyển sách giáo khoa, tập trung để chuẩn bị cho bài kiểm tra ngày mai.
Rầm! Ổ đĩa CD-ROM chưa được cài đặt, rơi xuống tạo ra một tiếng vang lớn hơn.
Cô kì quái nhìn anh vài giây, mới chậm rãi nhìn lại quyển sách, lật trang tiếp theo, tiếp tục xem.
Sau một thời gian… Rầm!
Lần này không có cái gì rơi, cũng không đụng phải cái gì, bởi vì… bị đụng là anh.
Lạc Thải Lăng buông sách, nhìn chằm chằm vào cạnh bàn và Quan Nghị đang cau mày xoa eo kia.
Hôm nay anh ta có vẻ không giống mọi ngày.
Người này làm việc có tiếng cẩn thận, hôm nay lại liên tiếp xảy ra chuyện. Rốt cuộc là anh ta bị sao vậy?
Khóe mắt lặng lẽ nhìn kỹ anh, anh đã đi ra ngoài rót một cốc nước ấm, chống lấy lưng ghế mà ngồi xuống, từ từ uống. Nếu quan sát kĩ hơn một chút, sẽ phát hiện lông mày của anh hơi chau lại, sắc mặt tái hơn so với bình thường.
Lẽ nào…
Cô bỗng bỏ sách vở sang một bên, tiến đến nắm lấy bàn tay run rẩy của anh… thật lạnh
Anh giật mình, “Cô…”
“Đồ ngốc, cơ thể không thoải mái tại sao không nói?”, tay phải đặt lên trán anh rất tự nhiên, “Bị cảm rồi phải không? Có sốt không?”
Anh giật mình, quên không kéo tay cô xuống.
“Nói đi chứ, cứ nhìn tôi chằm chằm làm gì?”
Người này bình thường rất kín kẽ, cho dù sinh bệnh cũng không thấy khá hơn, cô thực sự không cảm thấy ngạc nhiên.
Không thể trông cậy vào sự giúp đỡ của anh, cô trực tiếp thu dọn đồ đạc, cho sách vở vào túi, ném đồ của anh cho anh, lại cầm chiếc áo khoác bên cạnh. “Mặc vào, áo khoác cứ quăng lung tung, chả trách mà bị cảm lạnh. Có mang bảo hiểm y tế không? Đợi một chút chị Vương về, chúng ta đi bác sĩ.”
“… Tôi không có cảm.”
“Câm miệng”. Tính tình của anh thế nào cô còn không biết sao? Lần trước cánh tay thiếu chút nữa bị tàn phế mà anh vẫn thản nhiên như thiên hạ thái bình. “Anh cố tỏ ra mạnh mẽ như vậy để làm gì? Để cho mọi người biết thì xấu hổ lắm sao?”
“Tôi không cố cậy khỏe”, chẳng qua anh… đã quen một mình mà thôi, không nghĩ sẽ có người cùng anh đối mặt, thật sự chưa bao giờ nghĩ tới.
Thực ra anh không có cảm lạnh, chỉ là … đau dạ dày mà thôi.
Ngay cả anh cũng ngạc nhiên, cô lại có thể phát hiện ra anh không khỏe. Cả một buổi sáng, chị Vương ở cùng một phòng với anh cũng không hề biết. Cho tới nay cũng chưa có ai nhìn ra, anh còn tưởng rằng anh che giấu rất tốt.
Nhưng cô lại biết.
Ước chừng khoảng 15 phút, chị Vương đã trở lại, cô dùng lý do đơn giản “Có một tên ngốc bị bệnh, em dẫn anh ta đi khám” rồi liền kéo anh đi, từ đầu tới cuối không cho anh có cơ hội ý kiến, ngoại trừ khi nghe đến hai chữ “ngu ngốc”, cái miệng có hơi há ra một chút rồi ngậm lại ngay.
Nhưng mà, sự thật chứng minh, cô cũng không nói gì sai, người này quả thực là kẻ ngốc.
Biết bác sĩ nói gì không? Loét dạ dày! Căn cứ vào lời khai nhận tội khi bác sĩ khám bệnh thì anh đã đau vài lần hơn một tuần nay, đến hôm nay thì dẫn đến xuất huyết nhẹ.
Cô thật sự không thể tin được lại có người ngu ngốc đến như vậy, coi thường sức khỏe của bản thân đến thế, nếu hôm nay cô không bắt anh đi khám, chắc anh vẫn tiếp tục trì hoãn… Đây đúng một tên ngốc chính hiệu mà!
Bác sĩ nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí của cô, như đang chuẩn bị muốn đánh vỡ đầu anh bất cứ lúc nào, cười cười nói: “Anh nhìn xem, làm cho người ta lo lắng như vậy, tốt nhất là anh mau xoa dịu bạn gái mình đi, cô ấy có vẻ rất tức giận.”
Đã quen với việc bị người ngoài hiểu lầm, cô không có phản ứng gì nhiều, cứ nghĩ anh cũng sẽ làm như không nghe thấy như bình thường, không ngờ anh lại quay sang nhìn cô, giọng nhỏ đến mức giống như là tự nói cho mình nghe. “Tôi thường bị đau dạ dày…”
Bởi vì thường xuyên bị đau, đó là bệnh cũ, nên không để ý đến.
Đây xem như… giải thích sao?
Cô không biểu hiện sự bất ngờ ra mặt, lấy thuốc rồi rời khỏi bệnh viện.
Lúc trước, khám xong chỉ đưa anh đến trước cửa nhà rồi đi, người này cực kỳ quái gở, cô chưa bao giờ trông cậy vào việc bỗng nhiên anh hiểu được đạo lí làm người, mời cô vào uống một tách trà hay gì đó… Nhưng tình hình hôm nay lại khác, bị tạt nước lạnh thì cứ tạt đi, cô kiên quyết đưa anh vào nhà.
Sự thật, quả nhiên như cô dự đoán, anh nói không có thói quen mời bạn đến nhà, rất không quen. Cô giả vờ không hiểu, bảo anh: “Cùng lắm thì cũng chỉ như ổ chó thôi, tôi đã chuẩn bị tinh thần.”
Một tháng này cũng không phải công cốc, cô đã biết cách để đối phó với anh. Chẳng qua anh chỉ không hay nói chuyện, không hay tranh cãi mà thôi, cũng không thật sự quá lạnh lùng, chỉ cần cô giả vờ câm điếc, anh sẽ nhượng bộ.
Quả nhiên, ánh há miệng định nói, sau đó im lặng.
Cô biết thực ra anh không có người thân bên cạnh chăm sóc, y theo tính cách của anh thì hẳn là bạn bè cũng không nhiều, càng không thể có bạn bè thân thiết tới mức sẽ chăm sóc anh khi ốm đau, bảo cô mặc kệ anh, thật sự là không làm được, nhất là với một tên ngốc bị xuất huyết dạ dày mà còn tưởng là không có việc gì.
Trên đường về cô mua vài nguyên liệu nấu ăn đơn giản, cùng anh đi lên tầng, bắt anh mở cửa, thế nên mới biết anh ở tầng 6, lại không có thang máy, mới nghe thôi mà chân đã nhũn ra một nửa. Bình thường đi học, hơn ba tầng là cô đã đi thang máy. Đôi chân đẹp chưa từng leo một lúc nhiều tầng như vậy, nhưng cô vẫn cắn răng, bền gan vững chí hoàn thành nhiệm vụ bất khả thi này.
Lần đầu tiên đến nhà anh, kỳ thực không tệ như cô nghĩ, mặc dù không tính là sáng sủa sạch sẽ, nhưng cũng không tới mức như ổ chó, ít nhất thì trên nguyên tắc, đồ đạc đều được đặt đúng chỗ cần đặt.
Có thể nhận ra anh không được tự nhiên. Có lẽ đúng như anh nói, không để bất cứ ai bước vào nhà mình. Đối với anh mà nói, đây gần như là một không gian riêng, nên không thể thích ứng với sự có mặt của người ngoài?
Cô nấu cháo, bắt anh phải ăn xong, nghỉ ngơi, sau đó mới rời đi
Nợ em một hạnh phúc – Chương 4
Mở mắt ra, nhìn thấy đầu tiên là bữa sáng được đặt trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường ngủ.
Sữa đậu nành, bánh bao, còn có một mẩu giấy nhớ.
Đối với việc thức ăn đột nhiên xuất hiện trên bàn, anh đã học được cách không ngạc nhiên. Trong khoảng thời gian này, luôn là vậy.
“Trông anh ngủ say như vậy, tối hôm qua lại thức đêm sao? Anh á, bị thế mà vẫn chưa chừa, lần sau đau dạ dày không cần uống thuốc, tôi sẽ trực tiếp bảo bác sĩ cho anh ít thạch tín
P.S: Tôi định học xong tiết đầu thì gọi cho anh, không anh lại gộp chung bữa sáng với bữa trưa. Nếu anh đã dậy rồi thì cứ coi như chưa đọc mảnh giấy này”
Bởi vì bác sĩ nói, ba bữa ăn trong ngày của anh không điều độ, nếu như không thay đổi thói quen ăn uống, đừng nói loét dạ dày mà xuất huyết, thủng dạ dày … đều sẽ đến “thăm” anh, vì thế cô bắt đầu giúp anh chuẩn bị đồ ăn.
Bác sĩ còn nói, thời gian này anh thích hợp ăn nhẹ, thức ăn dễ dàng tiêu hóa, vì thế cô đã xuống bếp nấu cháo cho anh.
Cô nấu ăn cũng được gọi là ngon, chưa thấy ai có thể nấu cháo thành thế này, còn bắt anh phải ăn bằng hết. Người ta là thiên kim đại tiểu thư, chưa bao giờ vào bếp, lại vì anh đụng nồi đụng muôi, thật sự không thể yêu cầu nhiều hơn.
Cô đối tốt với anh rõ như ban ngày, mặc dù cô luôn nói đó là để chuộc lỗi, nhưng anh bị xuất huyết dạ dày, đâu có liên quan gì đến cô? Những gì cô đã làm là quá nhiều, nếu nói để bồi thường thì cũng đã chí tình tính nghĩa.
Từ việc theo anh đến chỗ làm đến xâm nhập vào chỗ ở của anh, sự tồn tại của cô thực kì diệu, như nước, hoặc như không khí, từng giọt từng giọt thẩm thấu vào cuộc sống của anh, mà sự từ chối từ trong tiềm thức của anh, đối với cô đều không có hiệu quả.
Mỗi khi anh muốn nói lại thôi, nhìn biểu hiện đó của anh, cô lại cười cười nói trước: “Tưởng thoát khỏi tôi sao? Chờ đến khi anh khỏe lại như một con rồng, lúc đó tôi sẽ không xuất hiện trước mắt anh nữa”
Một cô gái như vậy, luôn luôn tươi sáng, tự tin, biết rõ mình nên làm gì, phải làm gì, hơn nữa còn kiên định mà thi hành, sự từ chối của anh là vô ích, sự lãnh đạm của anh không thể làm cô cách xa… Như vậy có chút ngang ngược, nhưng lại ngang ngược đến tri kỷ, làm cho người ta không cách nào ghét bỏ được.
Hình dung thì rất lỳ lạ, nhưng cảm giác của anh với cô chính là như vậy.
———-
9 giờ 30 tối, Quan Nghị bàn giao công việc của ngày hôm nay, đang chuẩn bị ra về thì di động trăm năm mới kêu một lần bỗng đổ chuông du dương. Hơi thở của anh nghẹn lại, trái tim co thắt trong một giây. Anh lấy điện thoại ra, màn hình hiển thị một số lạ.
“Alo, Quan Nghị…”
Anh nhíu mày, suy nghĩ một lát: “Thải Lăng?”
“…Ừ”, có tiếng trả lời nhẹ nhàng
Xung quanh rất ồn ào, anh nhìn đồng hồ, gần 10 giờ rồi. “Cô ở bên ngoài?”
“… Tụ tập với bạn trung học… uống chút rượu, không thể lái xe, anh có thể tới đón tôi không?”
Âm thanh không được rõ lắm, anh đi ra một góc, đưa điện thoại gần sát lỗ tai: “Cô đang ở đâu?”
“…” cô đọc một chuỗi địa chỉ
“Được, tôi biết chỗ đó, 20 phút nữa là tới”. Cúp điện thoại, nói với chị Vương một tiếng, vội vàng cầm chìa khóa xe rời đi.
Chạy đến chỗ kraoke mà cô nói, lúc dừng xe thì đôi mắt đang tìm kiếm liền thấy cô đứng nói chuyện với một cháng trai, anh ta đỡ lấy cánh tay cô, cô nhã nhặn nở nụ cười, lui về sau tạo khoảng cách. Cô đưa tay đỡ lấy đầu hơi choáng và liếc thấy anh đang đi tới. Cô rất tự nhiên chạy qua, bám vào cánh tay anh: “Quan Nghị, anh đã đến rồi”
“Ừ”, anh khẽ trả lời. “Cô ổn không?”
“Đầu có chút mơ màng”
Anh nghiêng đầu nhìn cô gái đang khẽ tựa vào vai mình. Hình như cô thực sự đã say, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên hai vệt đỏ bừng, cực đẹp, cực mê người.
“Lăng Lăng …” Chàng trai vừa nói chuyện với cô bỗng lên tiếng.
“Cảm ơn, nhưng không cần làm phiền bạn, có người đón tôi rồi”
“Vậy… được rồi.”. Trên khuôn mặt tuấn tú kia không giấu được vẻ thất vọng cùng với tình yêu say đắm, Quan Nghị đã nhìn ra.
“Đi xe của tôi”, quơ quơ một chùm những vật kim loại, chiếc chuông được gắn ở vòng khóa phát ra âm thanh leng keng.
Cô dễ dàng đem chìa khóa giao cho anh, không nghi ngờ gì mà tin cậy và dựa vào, mặc cho anh đỡ cô rời đi.
“Oh? Thải Lăng có bạn trai từ khi nào vậy?”, một bạn nữ thoáng nhìn thấy bóng dáng hai người rời đi với nhau, kinh ngạc hỏi. Sự tin cậy và dựa dẫm đến như vậy, có ngu ngốc mới đi nghi ngờ quan hệ của họ. Thế này, kiểu gì cũng có một đám người cùng tan nát cõi lòng.
Bên trong xe, Quan Nghị đi với vận tốc trung bình 50km/h, không dám đi quá nhanh, sợ cô vừa uống rượu sẽ thấy không thoải mái.
Gió đêm lành lạnh thổi vào cửa sổ xe, cô tỉnh táo lại đôi chút. “Lên núi ngắm cảnh đêm được không? Tôi nghĩ còn quá sớm để trở về”. Về nhà, vẫn là đối mặt với sự cô đơn. Ở cùng với anh, cho dù anh luôn trầm mặc, ít nhất cô cũng không phải chỉ có một mình.
Quan Nghị nhìn cô một cái, đến ngã tư tiếp theo thì quay xe lại.
Cô nhẹ nhàng nở nụ cười: “Cảm ơn”
“Cô không sợ?”, nửa đêm nửa hôm, một cô gái xinh đẹp cùng một người con trai không quá quen thuộc đi ngắm cảnh đêm, xảy ra chuyện gì làm sao tìm thấy hung thủ.
Cô cười nhẹ, nhìn anh. “Anh sẽ không làm gì”. Anh sẽ không làm thương tổn cô, cho dù có chuyện gì ngoài ý muốn, nhất định anh sẽ là người đầu tiên bảo vệ cô.
Tuy rằng anh luôn nói rất ít, nhưng cô cảm thấy anh là một người con trai rất dịu dàng, có một trái tim mềm yếu, không biết sao, nhưng cô nhận định là thế.
Thật ra, quơ đại một số trong danh bạ của cô thì cũng có thể tìm được một người đến đón, nhưng khi nãy, cô tìm số của anh theo bản năng, không kịp suy nghĩ.
Có lẽ bởi vì trong bữa tiệc tối nay, có vài lần trong đầu tự nhiên nghĩ đến anh, lại vài lần lo lắng anh không ăn đủ ba bữa, thiếu chút nữa là gọi điện hỏi anh ăn chưa…
“Ăn rồi, lúc 6 giờ 51 phút” mãi đến khi anh trả lời, cô mới phát hiện mình đã bất giác hỏi ra miệng.
“Nói hơn 6 giờ hay 7 giờ là được rồi, cái gì mà 6 giờ 51 phút, anh cho là anh đang viết chương trình máy tính sao, tính gì mà chính xác quá vậy.” Cúi đầu nói thầm xong, cô lại bò người dậy, hai tay mò ra ghế sau. Sợ cô nhích tới nhích lui nguy hiểm, anh tạm thời dừng xe ở ven đường.
“Cô làm gì vậy?”
“Này” vất vả lấy cái túi giấy ra, đưa cho anh. “Tôi đã chuẩn bị một chén mì cho anh ăn khuya”
“Tôi đã ăn bữa tối”, hơn nữa, anh không ăn đêm hoặc ăn vặt.
“Không được, ít nhiều gì phải ăn một chút. Bác sĩ bảo anh hiện tại tốt nhất là nên ăn những bữa nhỏ.”
Trong lòng biết mình tuyệt đối không thể lay chuyển được cô, anh đưa tay nhận lấy, mở nắp hộp. Lúc này cô mới vừa lòng mỉm cười, mở cửa xe.
Gió đêm se se lạnh quất vào mặt, thổi bay một ít mùi rượu cùng men say. Vừa mới bước, gót giày giẫm phải cành cây, lảo đảo suýt ngã, Quan Nghị vội xuống xe, đưa tay đỡ lấy cô.
“Cảm ơn”, cô nở một nụ cười ngọt ngào, thuận thế ngả lên vai anh. Góc độ này có tầm nhìn rất tuyệt, nhìn thấy được núi, nhìn thấy ánh đèn của những ngôi nhà dưới chân núi, còn có thể nhìn thấy sao, sao đêm nay rất sáng.
Anh không nói gì, lẳng lặng để cô tựa vào.
“Quan Nghị, có khi nào anh cảm thấy trong lòng trống rỗng, nhà nhà dưới chân anh sáng đèn nhưng không có ngọn đèn nào sáng vì anh không?
Anh hơi rung động, nghiêng đầu nhìn lại. Tại sao cô lại hỏi như vậy?
“Cô đơn?” cô có ngoại hình, có gia thế, một cô gái vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, xung quanh nhiều người ái mộ, Thượng Đế dồn tất cả những điều tốt đẹp vào cô, sao lại cô đơn?
“Đúng vậy, chính là cô đơn. Nó làm cho anh cảm thấy rất rất lạnh, dù có chăn ấm cũng không tiêu tan, tựa như bị một hồ nước lạnh như băng vây quanh, dần chìm xuống, bao trùm thân thể, miệng mũi của anh, đến nỗi sắp không thể hô hấp, nhưng giãy dụa thế nào cũng không thể ngoi lên, không ai kéo anh lên bờ…”
Quan Nghị không thể nói là không ngạc nhiên.
“Cô…” cô nói những lời như vậy, quả thực làm anh rung động.
Làm sao có thể không hiểu? Cảm giác đó…
“Cho nên tôi không muốn về nhà, không muốn bị cái lạnh như băng ấy bao phủ”, tay cô tìm tay anh, nắm chặt, hấp thu hơi ấm, nhìn lên “Anh hiểu mà, đúng không?”
Cô nghĩ, bọn họ nhất định là cùng một kiểu người, mới có thể làm cho cô không thể buông anh ra được, bởi vì đôi mắt như nước và cô đơn kia, làm trái tim cô rung động.
Khuôn mặt bị rượu làm nóng vùi vào lồng ngực anh. Trong loáng thoáng, cô nhận thấy được vết tích rung động của trái tim đến từ sâu thẳm tâm hồn mình.
Quan Nghị hơi hơi nhíu mày. Cô say sao? Từ đôi mắt như được che phủ lớp sương mù kia, anh không thể nhận ra rốt cuộc thì cô tỉnh táo mấy phần. Sợ cô đứng không vững, lại không dám tùy tiện bứt ra, đành phải đứng vững, đảm đương làm cây cột cho cô dựa vào.
Rất ấm, rất an tâm. Cô nhắm mắt lại, khẽ thở dài.
“Quan Nghị, nếu lúc này tôi nói với anh, hình như tôi có hơi rung động, anh sẽ thế nào?”
Cô tò mò, lại không hỏi ra miệng.
———-
Kết quả, cô nôn mửa.
Trên đường quay trở về, đường núi làm đầu cô choáng váng, rượu bị khuấy động trong dạ dày, anh lại tấp xe vào cho cô xuống xe.
Anh nghĩ rằng cô đã quá say, nhưng thực tế cô uống rất tốt, ít nhất đầu óc rất tỉnh táo, nhưng cả người đầy mùi rượu rất khó thuyết phục người khác.
Vì thế cô liền thuận miệng yêu cầu đến nhà anh ở nhờ một đêm. Vừa mới nôn bẩn quần áo, lại uống say khướt để bạn trai phải đưa về, không bị mắng mới là lạ.
Quan Nghị không thể để mặc cô, đành phải lưu giữ cô một đêm.
Anh lấy áo sơmi, quần dài của mình để cô tắm rửa xong có thể thay. Khi cô bước ra khỏi nhà tắm, da thịt vẫn còn tỏa hơi nóng, thân thể trắng nõn có chút phiếm hồng dưới ánh đèn; áo sơmi quá khổ bao bọc lấy thân thể mềm mại, hình ảnh này duyên dáng và gợi cảm không thể tả…
“Rộng quá”, cô vẫy vẫy cổ tay áo thừa ra, khẽ mỉm cười.
Quan Nghị chưa bao giờ biết con gái tắm rửa xong lại gợi cảm, mê người như vậy. bên tai nóng lên, anh bối rối trốn vào phòng tắm.
Cô nằm ghé vào trên giường, một chân để lên cạnh giường, người đã ngủ say.
Cứ thế mà ngủ, không đến nửa giờ sẽ ngã xuống đất mất.
Anh do dự một lúc mới khom người ôm lấy cô đặt vào giữa giường. Đang định đứng dậy, cô gái nửa tỉnh nửa mê kia bỗng rên nhẹ, đôi môi lơ đãng chạm vào má anh…
Anh sửng sốt, kinh hoảng lui ra sau, lưng đập vào vách tường, có hơi đau nhưng vẫn không là gì so với sự sợ hãi của anh lúc này.
Tay trái xoa lên tai… Nơi này, có hơi ấm mềm mại cùng với hơi thở nhẹ nhàng của cô. Anh nhìn chằm chằm vào cô, cô vẫn ngủ say sưa, đôi môi hình như còn vô thức nở nụ cười nhẹ nhàng.
Anh nhất thời bực mình.
Tức chính mình ngạc nhiên, phản ứng thái quá, cũng tức cô… dám ngủ một cách an ổn, yên tâm như thế! Cô tin tưởng anh đến vậy sao?
Không do dự gì, anh mang theo một cái gối, nằm lên ghế dài.
Quên đi, từ lúc gặp cô lần đầu tiên, anh đều không có cách nào với cô, liên tiếp thỏa hiệp đến cùng, thậm chí anh không thể tin rằng mình lại phối hợp đến vậy…
Trừ cảm thấy lạ ra thì anh thực sự không nghĩ ra, không thể giải thích được vì sao mọi chuyện lại diễn biến thành như vậy.
———-
“Xin chào, chị Vương”
“Chào, Tiểu Lăng, lâu không thấy em đến đây”. Đã ba tuần rồi, kể từ sau hôm Quan Nghị bị đau dạ dày, cô không cùng anh đi làm, không đeo bám theo anh suốt ngày nữa. Chị ta còn tưởng rằng pho tượng ngốc ngếch kia đã chọc giận cô rồi, thì ra là trực tiếp thăng chức bà chủ vào được nhà anh.
“Không phải đến đây rồi sao? Ăn bánh nè…” cười ngọt ngào, đưa bánh rán mật ra.
“Vẫn là em làm cho người ta yêu mến.” Cô gái ở cửa hàng cười khen. Cô gái này đúng là am hiểu lòng người, lòng dạ sắc sảo thông minh làm cho người ta yêu thương đến tận đáy lòng, nào giống bức tượng bên cạnh kia chứ… quen biết nhau cả năm trời nhưng chưa uống được của anh ta một ngụm trà, số lần nói chuyện thôi cũng đã hiếm rồi, chính xác mà nói thì anh ta hoàn toàn không biết thế nào là “nói chuyện phiếm”
Theo ánh mắt của chị ta, Lạc Thải Lăng tiến lên, làm nũng nhỏ nhẹ nói: “Đừng như vậy mà, chị Vương, tính tình anh ta vốn đã thế, chị thông cảm đi, chiếu cố anh ta một chút”
Không thể nói là anh ta không biết điều, chỉ là anh ta quá lãnh đạm, không bận tâm đến việc làm quen, không làm thân để tạo mối quan hệ, cũng không để ý đến cảm nhận của người khác, như vậy thôi!
“Anh ta là gì của em vậy, sao cứ bênh chằm chặp thế”. Đến người ngốc cũng biết là cô đang tạo mối quan hệ dùm Quan Nghị. Ý tốt này, e là không biết pho tượng kia có hiểu cho hay chăng.
“Là nạn nhân. Ai bảo em đụng phải anh ta, nợ anh ta.”
Nạn nhân? Một tai nạn nhỏ từ tám trăm năm trước, ai còn nhớ rõ? Nói những lời này mà cũng không sợ cắn trúng lưỡi. “Là như vậy thật sao?” mỉm cười ngờ vực nhìn cô, cô thấy vậy, cười và nháy mắt mấy cái rồi quay người đi.
“Quan Nghị, không cần vội, trên bàn có bánh rán mật, ăn một chút trước đi đã.”
Anh ngẩng lên, nhìn cô một cái. “Chờ một chút”, lại cúi đầu sửa sang lại bảng báo giá bảo trì.
“Nào nào nào. Tôi giúp anh làm, anh mau ăn đi”
Ý cười trong mắt cô gái ở cửa gàng càng nhiều. Tốt lắm, ngay cả thói quen không ăn gì ngoài bữa ăn chính của anh ta mà Tiểu Lăng cũng thay đổi được, xem ra sớm muộn gì hai người cũng thành đôi.
“A!”, Quan Nghị mới đi khỏi không bao lâu, chợt nghe thấy tiếng hô kinh ngạc của cô, đang muốn cắn một miếng bánh, anh lấy làm lạ mà quay đầu lại, chỉ thấy cô trừng mắt nhìn mấy tờ giấy, vẻ mặt như gặp ma.
“Anh, anh… Đây là anh viết?”
Đột nhiên như hiểu ra chuyện gì, anh không được tự nhiên mà dời mắt đi.
Cô chạy tới trước mặt anh, nhìn anh, hỏi lại lần nữa: “Anh viết?”
Trước kia không chú ý tới, chữ viết này hết sức quen thuộc…
Bản ghi chép kia, cô đọc đi đọc lại vô số lần, thực tế liếc mắt một cái là có thể nhận ra, nếu cô sớm nhìn thấy, sẽ không đến bây giờ mới phát hiện ra.
Biểu hiện của anh rất khả nghi, làm cho cô càng thêm chắc chắn là mình đoán đúng.
Chạy đi lấy túi, lục bản ghi chép ra đối chiếu. Giống, thực sự rất giống…
“Tôi không nhầm, đúng không?”
“…” không nói gì. Cô nhớ rõ nét chữ, hơn nữa nhìn vài chữ ít ỏi mà đã nhận ra, thật là bất ngờ
“Quan Nghị”, cô nói to hơn.
“Có chuyện gì vậy, Tiểu Lăng?”, cô gái ở cửa hàng không rõ sự tình nên cho rằng anh đã viết gì đó không thể tha thứ, cầm lại xem, chính là mấy bảng báo giá tình hình hư hỏng, sao cô lại phản ứng mạnh như vậy?
Quan Nghị, chính là cái người chí tình chí nghĩa, kẻ si tình bao lần làm cô cảm động, xúc động kia! Cô vẫn nhớ, hy vọng một ngày có thể gặp được người ấy, không nghĩ rằng, người ấy đã sớm ở bên cạnh.
“Anh thực sự không nói!”, cô lên án
Khi tâm trạng của cô không tốt, ngồi dán lại bản ghi chép, rõ ràng anh ta biết, vậy mà không nói cho cô
Thảo nào, thảo nào lúc ấy anh ta nói những lời như thế…
Đợi nửa ngày, cuối cùng anh cũng nói: “…Vậy, cô có muốn đưa nó cho tôi?”
Cô thiếu chút nữa hộc máu
“Anh chỉ muốn nói vậy? Muốn tôi trả lại cho anh?” cô nghiến răng
“….Nếu cô có thể…” những thứ này để cho người ta thấy thì thôi đi, còn nhớ rõ tới nỗi nhận ra cả nét chữ, ai còn có mặt mũi sống tiếp chứ?
“Anh nghĩ hay vậy. Cái này là tôi bỏ tiền ra mua, nó là của tôi, tôi không trả, anh có thể làm gì?” Mặc dù, cô vốn đã nghĩ là sẽ trả lại anh, nhưng phản ứng của anh thực sự …
Tâm trạng chờ mong, hưng phấn đột nhiên bị dội một gáo nước lạnh, anh cư nhiên bình thản mà ném cho cô mấy chự này, cô cảm thấ bực bội
Không trả, không trả, không trả, cô sẽ không trả, cho anh tức chết!
“…Quên đi!” ngoan ngoãn mà chấp nhận sự thật.
“Quên đi? Họ Quan kia, anh lặp lại lần nữa xem?” anh không thể có chút cảm xúc đặc biệt nào sao? Cô sắp bị vẻ vô cảm của anh chọc tức chết rồi
Là cô nói là không trả, anh không thể giành nó đi. Anh không hiểu cô tức cái gì?
“Anh, anh! Quan Nghị, anh đúng là đồ không có não mà!” ngay cả những người thần kinh thép cũng sẽ bị anh ta làm đứt mạch máu não! Cô tức giận mà dậm chân, quay người bước đi.
“Lần này…” cô gái ở cửa hàng nhìn theo bóng dáng cô, lẩm bẩm nói: “Anh lại làm gì chọc tới cô ấy?”
Nhìn vẻ mặt Quan Nghị còn mù mịt hơn cả cô… “Thôi đi, có hỏi anh cũng như không. Không hy vọng gì vào một pho tượng mang hình dáng của người!”
“…” không nói gì
———-
Sáng sớm mở mắt ra, với tay tắt đồng hồ báo thức, bữa sáng đã được đặt ở vị trí cố định, chưa đầy ba phút, một khuôn mặt ló vào từ cửa: “Đồng hồ kêu rồi kia, dậy đi, tôi đang pha nước trái cây, mau rửa mặt chải đầu rồi ra ăn”
Nhìn bánh mỳ nướng trên bàn, rồi nhìn đến nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp kia, trong tay còn cầm nửa quả cam, đầu óc Quan Nghị chợt ngây ngẩn.
Không phải ngày hôm qua cô… rất tức giận sao?
Một người đang tức giận với anh thì sẽ không chuẩn bị bữa sáng, còn tươi cười gọi anh rời giường chứ? Hay là… anh nhầm, cô không hề không vui?
Dường như luôn là thế, dù cho trước đó cô không vui vẻ nhưng ngay sau đó vẫn mang vẻ mặt tươi cười xuất hiện trước mặt anh, vẫn thân mật chăm sóc như trước, giống như việc tranh cãi chưa từng xảy ra, quan tâm đến sức khỏe của anh hơn là cơn giận nho nhỏ kia.
Mặc dù anh luôn không đuổi kịp suy nghĩ của cô, vĩnh viễn không biết được mình đã phạm phải điều tối kị nào của đại tiểu thư.
Cho dù anh đã quen với việc một mình, không biết từ khi nào đã chấp nhận để cô làm bạn, đã quen có cô bên cạnh, anh phải thừa nhận, cô quả thực là một người bạn tri kỉ.
Từng chút từng chút một, cô đã bất giác dung nhập vào cuộc sống của anh quá sâu, biết rõ giờ giấc, sở thích, tính tình của anh, biết anh để chìa khóa ở dưới bồn hoa trước cửa, ngầm đồng ý cho cô tự do ra vào, đôi lúc còn bỏ đồ cũ đi, thay đồ mới vào trong cái tủ lạnh của anh.
Cô nấu ăn không thực sự quá ngon, người nào kén ăn còn có thể khó nuốt, nhưng anh cũng không có yêu cầu cao đối với việc ăn uống, ăn một vài lần là quen với hương vị thức ăn của cô nấu; đôi khi về quá muộn, cô sẽ gọi điện cho anh đi đón, sau đó nghỉ ngơi ở nhà anh một đêm…
Thường xuyên lui tới như vậy, không tính là quen sơ chứ?
Anh nghĩ, thậm chí còn tốt hơn cả bạn bè bình thường.
“Mới sáng sớm mà ngây ngẩn cái gì vậy?” năm ngón tay quơ quơ trước mắt anh. Đợi mãi không thấy anh đi ra, Lạc Thải Lăng bèn bưng cốc nước trái cây vào trong phòng.
Anh ngẩng đầu. “Ngày hôm qua cô tức giận cái gì?”
“Hả?” cô cảm thấy hơi bất ngờ. Biết hỏi rồi sao, trước kia thậm chí anh còn không nghĩ đến việc phải hỏi.
Thế này có nghĩa là anh cũng có để ở trong lòng sao? Không hề cho rằng cô là nhân vật phụ có hay không cũng được?
Thật vui mừng.
“Tại sao cô tức giận?”, không thấy cô trả lời, anh không lấy làm phiền mà hỏi lại lần nữa.
Vì sao tức giận? Ngày hôm qua sau khi thở phì phì rời đi, cô cũng tự hỏi như vậy.
Bởi vì anh vẫn thờ ơ như không có chuyện gì khiến cô thấy nhiệt tình của mình thật ngu ngốc? Hay là…. đột nhiên ngộ ra rằng anh không có chút cảm giác nào với cô, chỉ coi cô là một người bạn đơn giản đến không thể đơn giản hơn… Oh, không, thậm chí thực sự không được coi là bạn.
Đồng thời cô nhớ tới, nếu Quan Nghị là chủ nhân của bản ghi chép đó, cũng có nghĩa là trong tim anh có một cô gái, yêu rất sâu nặng, không thể tự kiềm chế, còn từng khiến cô thấy thương tiếc, cơ hồ là động lòng.
Đúng vậy, cô động lòng.
Từ lúc chủ nhân bản ghi chép còn là một người xa lạ chưa từng gặp thì cũng đã thu hút cô. Một khi đã biết rồi, đồng thời trở thành một chàng trai sờ sờ ngoài đời, tình cảm còn ái muội khó hiểu thì cô hoàn toàn không có khả năng chống đỡ, trái tim đắm chìm khiến cô cũng không thể tự chủ được…
Nhưng mà … đây lại là một chàng trai đã có người trong lòng, thật đau đầu.
“Quan Nghị, tôi đang hỏi anh đó”
“Hả”, há mồm đang muốn ăn bữa sáng, câu nói của cô làm anh bỏ bánh mỳ nướng xuống, chăm chú lắng nghe
“Anh ăn đi, không cần thiết phải nghiêm trọng như vậy, tôi chỉ thuận miệng hỏi chút thôi…”
Anh gật đầu, bắt đầu ăn sáng, cho đến khi bánh mỳ nướng với trứng chỉ còn một phần ba, cô mới chần chừ mở miệng: “Quan Nghị, bây giờ anh có thích ai không … Ý tôi là, anh vẫn yêu cô ấy sao?”
Động tác cứng đờ, bánh mỳ nướng đột nhiên mất đi hương vị, anh cố nhai, cố nuốt
Lạc Thải Lăng cười khổ, xem ra, vẫn còn rất quan tâm…
“Chuyện này, nếu… tôi nói là nếu, nếu có ngày có cô gái khác thích anh, anh sẽ suy nghĩ mà chấp nhận chứ?” dù sao, tình cảm kia cũng đã làm anh thấy cay đắng khôn xiết…
“Nếu?” đột nhiên nhắc tới điều này, chỉ là đơn thuần là ý nghĩ nhất thời thôi sao? “Nếu là vấn đề giả định, tôi không thể trả lời”
“Vậy nếu giả sử là tôi thì sao?” nín thở mà hỏi
“…” Anh buông cốc thủy tinh xuống, ngẩng đầu nhìn cô: “Không buồn cười”
Ai nói đùa với anh ta chứ, thật muốn lấy cốc đập cho anh ta một phát
“Suy nghĩ chút đi, chỉ là giả định thôi mà, Quan Nghị”
Anh nghiêng đầu nhìn cô, như đang suy nghĩ về ý nghĩ cố chấp khác thường của cô, truy hỏi rốt cuộc nguyên nhân là gì. “Cô bị làm sao vậy, Thải Lăng?” Cô thật sự rất quái lạ, làm anh thấy mơ hồ… nói đúng hơn, anh chưa bao giờ hiểu nổi cô
Lạc Thải Lăng ỉu xìu hạ vai “Quên đi, quên đi, coi như là tôi chưa có hỏi.”
Bộ dạng ủ rũ của cô, anh nhìn, trong lòng có cảm giác là lạ. Cô luôn luôn tự tin rạng ngời, nụ cười rực rỡ, làm cho tâm trạng người khác cũng cảm thấy tốt hơn…
Cô xoay người đi vài bước, lại quay đầu. “Tôi mang xe đi bảo dưỡng, lát nữa anh có thể đưa tôi đi học không?”
Anh vô thức gật đầu. “Cô học đến mấy giờ?”
“Anh muốn đến đón tôi sao?”
Anh gật đầu. Không thì cô về nhà bằng cách nào?
Nhìn nụ cười tươi sáng của cô, Quan Nghị không hiểu chuyện này có gì mà vui vẻ như vậy
“3 giờ, ở cổng trường nhé”
Anh lại gật đầu, tỏ vẻ đã nhớ kĩ
Lạc Thải Lăng mỉm cười, cảm thấy mỹ mãn mà bưng nước trái cây lên nhâm nhi
Tuy rằng bình thường anh chỉ biết gật đầu hoặc lắc đầu, có khi còn không có phản ứng, nhưng cô biết, những điều cô nói, anh có để ở trong lòng, như vậy là đủ rồi, anh cũng không phải hoàn toàn không thèm để ý
Trong lòng cô hiểu rõ rằng nếu kiên trì muốn đi vào con đường tình cảm này thì tất nhiên là không công bằng. cô sẽ phải trả giá rất nhiều mà anh lại cảm nhận được quá ít. Uất ức, chua xót là có thể đoán trước được. Nhưng trên đời này vốn không có gì là tuyệt đối công bằng, nhất là chuyện tình cảm. Nếu trả giá 10 phần mà có thể đổi lấy 1 phần hồi đáp của anh, cô tình nguyện thử
Ba cô, tuy rằng hiếm khi ở cùng với cô, trong trí nhớ luôn chỉ có một mình cô đối diện với 4 bức tường lạnh lẽo của phòng ăn, nhưng như vậy không có nghĩa là ông không thương yêu cô, là do ông quá bận. Việc làm ăn quá lớn, tiếng tăm trên thương trường càng hiển hách thì thời gian ở bên cạnh con gái lại càng ít đi.
Nhưng cô rất kính yêu người cha này, ông dùng tác phong tích cực, cứng cỏi trên thương trường giáo giục cô, làm cho cô hiểu rõ trên đời không có gì gọi là ngồi mát ăn bát vàng, chỉ cần không trái với đạo đức lương tâm, muốn cái gì nhất định phải tự mình giành lấy, dù có thành công hay không thì vẫn không hối tiếc.
Vì thế, cô sinh ra trong môi trường sung sướng nhưng lại kiên cường độc lập, không bị nuông chiều thành đại tiểu thư kiêu căng ương ngạnh, chờ cơm nước dâng đến tận tay.
Chuyện tình cảm cũng vậy, cô nghĩ nếu ba biết, ông cũng sẽ bảo cô như vậy

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
C- STAT truyen teen hay
Polly po-cket