Nợ em một hạnh phúc
“Không cho tôi một cơ hội để chứng minh thì làm sao biết kết quả?
Nếu cảm giác khi chúng ta ở bên nhau mà không hợp thì anh có thể
chia tay bất cứ lúc nào”.
Thành ý, nghị lực và sự cố gắng của cô gái này thực sự đã làm anh
ngạc nhiên. Anh không rõ rốt cuộc một người luôn sống an nhàn sung
sướng như cô lại coi trọng anh ở điểm nào?
Rõ ràng là một cô gái được chiều chuộng, mười ngón tay chưa từng
làm việc nặng nhọc, bên cạnh lại có không biết bao nhiêu người vĩ
đại hơn anh mấy trăm lần theo đuổi, nhưng lại khăng khăng muốn ở
bên người bình thường như anh…
Vì để chứng minh với anh mình không phải là một con búp bê chỉ biết
làm đẹp, cô sẵn sàng từ bỏ cuộc sống xa hoa sung sướng, học cách
giặt quần áo, nấu nướng, làm việc nhà, bắt đầu hiểu được cảm giác
của người bình dân. Thậm chí có ý nghĩ kỳ lạ là “dùng cảm giác để
yêu đương”.
Tất cả sự thay đổi này chỉ để nói cho anh biết, cô là cô gái đáng
để anh yêu......
Trong một không gian nhỏ hẹp, mùi ẩm mốc của sách vở truyền đến.
Buổi chiều mùa hè, chiếc quạt nhỏ trên đầu đang phát ra tiếng kêu
cót két không thực sự phát huy được bao nhiêu tác dụng. Lạc Thải
Lăng mở lòng bàn tay giơ giơ lên, ngửa đầu nhìn lên trần nhà, chân
lui lại vài bước theo bản năng. Thật sự là nó chuyển động một chút
là lại lung lay một chút, nhìn thế nào thì cũng làm cho đầu của
nàng nảy ra nghi ngờ. Đưa mắt nhìn về phía bạn học đang vùi đầu vào
chồng sách như đang đào báu vật phía trước, xem ra cô đành phải tự
mình nghĩ cách giết thời gian thôi.
Nhà sách cũ này cũng đã tồn tại khá lâu, mỗi lần đi qua đều không
nghĩ đến sẽ vào, nếu hôm nay không phải bạn thân nhờ cô giúp đỡ, có
khả năng cả đời này cô sẽ chả bao giờ bước vào đây.
Hướng ánh mắt lên cao, cô nhìn lướt qua tên gọi của các loại sách
được bày trên kệ: Cơ học, Điện học, Quản lý học, Dinh dưỡng học,
Tâm lý học, Sinh vật học, Điều dưỡng, Xã hội học, Dược học… Còn có…
Quang phổ học*? Đây là thứ gì chứ?
Một đống môn học làm cô xem phát ngấy, bây giờ đi học đúng là phải
học nhiều thứ.
Hơi kiễng mũi chân, thuận tay rút cuốn Quang phổ học, không ngờ
rằng sách được sắp xếp quá chặt, rút một cái mà hai ba cuốn bên
cạnh cũng rơi theo. Cô nghiêng người để tránh theo bản năng, một
bên hông lại đụng vào đống sách bên cạnh. Cô thầm kêu không ổn,
đang do dự xem phải đỡ lấy chồng sách lung lay sắp đổ hay là nên né
tránh trước thì đống sách cao bằng nửa người đã ào ào đổ
xuống.
Bạn thân khẽ liếc cô ngã vào đống sách, hỏi: “Cậu không sao
chứ?”
“Mình không sao”. Ngập trong một đống sách, cô đau đến nghiến răng
nghiến lợi, tiện tay chộp lấy cuốn sách là hung khí đập vào làm cô
choáng váng kia.
Môn Thống kê.
Dày như vậy, thảo nào làm cô đau đến nỗi muốn giết người.
Cô đã nói rồi, cứ viết một cái danh sách rồi đến thẳng nhà xuất bản
tìm là được, vừa tiết kiệm thời gian và công sức, lại tiện lợi, sao
phải chạy tới chỗ này chịu khổ chứ? Trong lòng còn đang lẩm bẩm thì
bạn thân đã phủi phủi bụi đứng dậy: “Mình chọn xong rồi, đi
thôi”.
“Ừ”. Cám ơn trời đất, cuối cùng đã xong, nếu không cô cũng sắp bị
cảm nắng mà té xỉu ở trong này. Như thể nhìn thấu suy nghĩ của cô,
bạn thân cười cười mà liếc cô một cái, thuận tay giúp cô sắp xếp
chồng sách bị đổ lại. “Cậu á, đúng là thiên kim đại tiểu thư chưa
từng chịu khổ, da thịt mịn màng không chịu được nóng bức!”.
Cô cười gượng hai tiếng, nhanh chóng lảng sang chuyện khác. “Đây là
những cuốn sách mà cậu muốn tìm sao? Còn gì nữa không?”
“Ừ, chính là mấy quyển này”
Hai người mỗi người ôm một nửa chỗ sách mang lên tính tiền ở cái
quầy đằng trước.
———-
Đem sách để lên xe, Lạc Thải Lăng đã thở hồng hộc, mồ hôi chảy đầm
đìa, ngồi trong ghế lái than: “Xem cậu làm thế nào để cảm ơn
mình!”
“Được rồi, vất vả cho cậu rồi, mình mời cậu ăn tối, như vậy được
chưa?”
“Thế còn được!”, tiện tay quơ lấy một cuốn sách mà bạn thân đã chọn
ở ghế sau, có bảy mươi phần trăm đều là trong danh sách mà giáo sư
đã đưa ra cho học kỳ mới, mặt khác còn có những cuốn sách văn học
thường đọc.
Cô thuận tay lục lọi tiếp, “Thống kê?”
Đây chẳng phải là thủ phạm làm đầu cô lúc nãy thiếu chút nữa là nở
hoa sao?
Bạn thân chớp mắt vô tội. “Quyển này đâu phải do mình chọn, môn
Thống kê mình đã học từ năm ngoái rồi.”
Xem ra vừa rồi trong lúc hỗn loạn đã xếp lẫn nó vào đống
sách.
Dù sao thì cũng đã mua… “Được rồi, coi như mình với nó có duyên,
quyển sách này tính vào tiền của mình”.
“Đây, cầm lấy, tiền sách thì miễn đi. Thiên kim tiểu thư luôn được
chiều chuộng lại làm culi giúp mình bê sách, chút tiền lẻ ấy còn
tính với cậu thì mình còn là người được sao?”
Lạc Thải Lăng cười cười, không phản bác.
Cô là cô gái được chiều chuộng, mười ngón tay chưa từng làm việc
nặng nhọc, điều này đã sớm không còn là bí mật. Sự khác biệt duy
nhất là cô cho rằng mình không kiêu căng ngạo mạn. Khi mọi người
gọi cô như thế thì cũng chỉ là nói chơi chứ không có ý giễu
cợt.
Chỉ có điều, cô không ngờ được rằng một buổi chiều oi bức khó chịu,
một cửa hàng sách cũ không bắt mắt, một quyển sách Thống kê suýt
chút nữa làm tụt IQ của cô lại là khởi nguồn của tình yêu đáng nhớ
nhất trong cuộc đời cô. Một cô con cưng của trời chưa từng biết nỗi
buồn trần thế, từ đó được nếm trải sự rung động của con tim, cũng
biết rơi nước mắt, trải nghiệm những nỗi đau ly biệt, thể nghiệm…
nỗi buồn và niềm vui từ người khác.
Nợ em một hạnh phúc – Chương 1
Thống kê là một ngành khoa học gồm thu thập, sắp xếp và phân tích
các dữ liệu thống kê, tùy vào kết quả phân tích mà cho ra suy luận
trong một phạm vi lớn, thế nên trong những trường hợp không có tính
xác định vẫn thu được một kết luận phổ biến.
Nếu tình yêu cũng có nguyên lý như thống kê, vậy những tư liệu mà
tôi thu thập, sắp xếp cùng phân tích đã đủ để đưa ra kết luận trong
những trường hợp không có tính xác định được chưa?
Nếu tình yêu cũng có tính khoa học.
Em là nỗi bận tâm của tôi, không cần nghi ngờ gì nữa.
Từ rất lâu trước kia đã tồn tại tận sâu trong đáy lòng, vẫn cứ như
thế, từng chút một cất giữ vẻ đẹp của em, nụ cười của em, niềm vui
nỗi buồn của em, khiến mỗi khi tôi làm việc gì, vào bất cứ lúc nào
cũng sẽ bất chợt nhớ đến em.
Phát hiện chính mình đã quá quan tâm tới em, cảm giác này làm ngay
cả bản thân tôi cũng thấy sợ hãi.
Hoàn hồn lại, tôi mới để ý có một ngón tay đang chọc chọc ở sau
lưng mình.
Con chuột chết kia, có chuyện gì không biết nói ra hay sao, chọc
cái gì mà chọc?
Đang muốn quay đầu lại mắng nó vài câu thì Hàng Long Thập Bát
Chưởng cực mạnh đã giáng thẳng xuống. Tôi không ngờ thằng chó chết
này lại giở trò đánh lén nên cả người bèn nhào về phía trước…
Rầm!
Bàn bị đổ, sách vở rơi vãi, chén trà vỡ tan, cả lớp cũng ngừng hoạt
động. Thầy giáo nhìn về phía bên này, cả phòng lặng ngắt như
tờ.
Cả đời tôi chưa từng muốn chết đi cho rồi như vào giờ khắc
này.
“Em này, em có ý kiến gì với bài giảng của tôi sao?”. Đó là một ánh
mắt như muốn dồn người khác vào chỗ chết, tin tôi đi!
Không, tôi muốn đổi ý, trước khi chết tôi sẽ dần chết tên khốn nạn
nào đã đánh lén tôi.
Buổi học đầu tiên đã khiến cho giảng viên có “ấn tượng sâu sắc”.
Thảm rồi, môn Thống kê trong học kỳ này của tôi coi như tương lai
ảm đạm.
Kết luận: Hôm nay đã chịu đựng quá nhiều nỗi kinh hoàng, tan học
phải đi cầu an thôi.*
———-
Keng!
Khuỷu tay vô ý chạm vào chén nước, khiến nó lăn hai vòng rồi rơi
xuống đất. May mắn thay trong nhà trải thảm lông rất dày nên không
bị vỡ.
Lạc Thải Lăng rút mấy tờ giấy lau nước trên bàn. Sách trên bàn
không nhiều lắm, chỉ có một cuốn sách cũ đã cuốn mép không thể
thoát khỏi tai nạn.
Thống kê.
Cô gần như đã quên mất còn có quyển sách này. Từ khi mua về đến nay
vẫn đặt ở đó, không có lật qua trang nào. Trên thực tế cũng không
cần phải lật làm gì, cô chỉ không muốn bạn mình uổng phí tiền bạc
mà thôi. Cuối cùng dưới sự kiên trì của cô ấy, cô đành phải đổi bữa
tối thành cô mời.
Vẫy vẫy cho hết vết nước dính trên mặt sách, một quyển ghi ghép
mỏng rơi xuống, do đó, cô phát hiện ra một đoạn ghi chép.
Theo suy đoán ban đầu, đây hẳn là vở ghi chép khi đi học kiêm sản
phẩm tiện tay viết bậy. Có thể nhận ra được giáo viên dạy môn này
vô cùng khô khan cùng nhàm chán, nếu không thì chủ nhân của cuốn vở
sẽ không có tâm hồn treo ngược cành cây như thế.
Vài dòng cuối cùng làm cho cô vô tình cười ra thành tiếng.
Lật đến phần đầu tiên của sách giáo khoa, ngoài vệt nước vừa dính
lúc nãy, còn mơ hồ thấy được ở góc dưới bên phải có vết nước đã cũ,
xem ra quyển Thống kê này thực sự đã gặp không ít tai nạn.
“Tiểu thư, bữa tối của cô có cần tôi bê lên giúp không?” Quản gia
gõ nhẹ vào cánh cửa đang khép hờ.
Cô thuận tay đem quyển vở kia đút vào trong ngăn kéo, nghiêng người
hỏi: “Ba cháu đâu?”
“Ông chủ hôm nay bận tiếp khách, nói sẽ không về ăn cơm.”
“Vậy à?” Cô nhỏ giọng đáp, hàng mi dài che khuất đôi mắt
trong.
“Tiểu thư?”
“Cháu ăn trong phòng ăn, bác mang đến đó đi”. Cô đứng dậy, nhẹ
nhàng rời khỏi phòng.
Nhìn thân hình mảnh khảnh biến mất phía sau cửa, quản gia khẽ thở
dài. Tấm lưng kia, thoạt nhìn hết sức cô đơn.
Biệt thự lớn như vậy, chỉ một phòng ăn thôi mà đã mang cả hai phong
cách Trung – Tây, trang hoàng rất thoáng đãng, lịch sự, tao nhã.
Chỉ tiếc là chủ nhân rất ít khi sử dụng nó.
Đây là cuộc sống của những người giàu có, ông biết, tiểu thư thật
sự rất cô đơn.
———-
Lại chú ý tới quyển vở nhìn giống cuốn ghi chú kia là vào một tháng
sau.
Trong thời gian này, báo cáo nhiều hơn, cộng thêm lại kiêm chức đại
diện lớp, hôm đó tiện tay đem bỏ nó vào trong ngăn kéo, ngày hôm
sau bận rộn liền quên mất nó. Mà nhớ ra một lần nữa cũng bởi vì cô
không tìm thấy bản báo cáo đã chuẩn bị suốt hai tuần.
Vị giáo sư kia nổi tiếng là khó tính, “giết người” không chớp mắt.
Báo cáo này chính thành tích cuối kỳ của cô. Nói cách khác, nếu
không tìm thấy, cô liền chuẩn bị đưa cổ ra cho cây đao kia chém
xuống, sang năm học lại!
Lòng cô nóng như lửa đốt, lục lọi khắp các hộc tủ để tìm kiếm, vô
tình mở ngăn kéo liền thấy quyển ghi chép kia.
“Tiểu thư, cô đang tìm cái này sao?”. Quản gia mang theo tập tài
liệu màu xanh đến trước mặt cô. Liếc thấy bản báo cáo – không, bây
giờ không thể gọi là báo cáo, nó chỉ là một tập giấy vẽ nghuệch
ngoạc rất buồn cười, nhăn nhúm còn hơn là giấy bỏ đi!
Suýt chút nữa Lạc Thải Lăng khóc ròng ngay tại chỗ.
Là tên khốn kiếp nào, cô sẽ lột da nó…
Quản gia cười khổ, “Tìm thấy trong phòng tiểu thiếu gia”.
Quá mức tức giận, cô không nói nên lời.
Được rồi, là do cô sơ xuất, đáng lẽ tài liệu quan trọng phải giữ
cẩn thận, hơn nữa trong nhà lại có một cậu nhóc rất hiếu động và tò
mò. Làm sao bạn có thể trút giận lên một đứa trẻ mới 3 – 4 tuổi
chứ?
Ba đến tuổi trung niên mới có con trai, thế nên rất cưng chiều nó.
Trong nhà, quả thực tiểu quỷ này chính là một ông trời con, cô muốn
mắng cũng không được. Chấp nhận số phận, cô nhận lấy, lặng lẽ trở
về phòng thu dọn tàn cục.
Được rồi, nói thật ra thì cô cũng là một trong những kẻ chiều cho
nó hư!
Là con gái một đã lâu, khó khăn lắm trong nhà mới có thêm tiếng
khóc, tiếng cười của trẻ con, làm cho ngôi nhà yên ắng bấy lâu bỗng
trở nên có sức sống. Cô rất yêu ông trời con cứ quấn quít lấy mình,
miệng bập bẹ gọi chị, đòi cô ẵm nó, bất kể nó làm cái gì thì cô đều
không thể trách tội. Nhất là khi nó mở to đôi mắt trong veo, thuần
khiết lại vô tội mà nhìn cô thì…
“Chị ơi…”, thằng bé vặn vặn đầu ngón tay, do dự đứng ở cửa, “Quản
gia nói em đã làm sai rồi…”
“Không sao!”, rõ ràng là bực bội muốn chết, mười ngón tay vội vàng
gõ bàn phím, đánh lại những phần nó đã làm hư nhưng miệng vẫn là
không thể buông lời trách mắng.
“Nhưng…”
“Khải Khải ngoan nào, đến bên này chơi đi, đợi chị làm xong sẽ chơi
với em.”
“Vâng”, lúc này nó lại rất thức thời mà ngồi xuống bên cạnh giường,
giữ yên lặng như một quý ông nhỏ.
Tên nhóc này, rất biết quan sát sắc mặt người khác, hiểu được khi
nào có thể gây chuyện, khi nào thì nên ngoan ngoãn, khó trách mọi
người coi nó như bảo bối, yêu thương tận đáy lòng.
Kỳ lạ, sao không thấy trang tiếp theo… Tay trái lật giở, đang cố
gắng ghép lại câu… “Này, không được động vào cái đấy”.
Lạc Diệc Khải ngồi yên không được bao lâu lại bắt đầu sờ soạng lung
tung kia liền nhanh chóng rút tay về, liếc trộm chị gái một
cái.
Tìm không thấy, xem ra phải làm lại trang này.
Cô không ngẩng đầu, vẫn cắm mặt vào bàn phím, cố gắng đào ra những
ký ức còn đọng lại.
3 giờ sáng hôm sau, cuối cùng cũng ráng làm xong, tuy rằng không
tốt như cũ nhưng cũng coi là hoàn chỉnh.
Đấm đấm bả vai đau nhức, thằng nhóc quậy phá kia sớm đã bị quản gia
ôm về phòng đi ngủ, nghiêng đầu nhìn thấy quyển ghi chép đã ngả
màu, tự nhiên đưa tay mở nó ra.
Điều này thực sự là lạ. Rõ ràng cô đã mệt đến không mở được mắt,
ngả đầu xuống là có thể ngủ li bì nhưng vẫn ngồi ở đây, đọc những
dòng tâm tình của người khác, thậm chí cô còn không biết người đó
là ai.
Cái gọi là biến số, còn gọi là biến hạng có tiêu chuẩn phân loại
đặc biệt, nó có thể dựa vào những trị số khác nhau, hoặc xuất hiện
giá trị khác nhau, hoặc thay đổi thuộc tính.
Chẳng hạn như ông trời đột nhiên cao hứng, đổ xuống một chậu nước,
coi đây là biến. Người qua đường có thể được chia thành bị ướt và
không bị ướt. Lấy an toàn giao thông là biến, có thể chia thành gặp
tai nạn hoặc không gặp tai nạn. Lấy vận mệnh là biến, có thể được
chia thành may mắn và bất hạnh. Mà… gặp biến quỷ rồi, tôi quả thực
là không may, bị đụng xe, hơn nữa lại bị ướt không còn ra hình
gì!
* Một phong tục: khi đứa trẻ bị sợ hãi kinh hách gì thì đưa lên
chùa hay miếu cho mấy ông sư, ông thầy cúng cầu an.
Để làm kịp báo cáo thống kê, tôi cả đêm ngủ không ngon giấc. Thế mà
lại bị trượt, đụng vào thành chia làn đường. Đây là nỗi nhục nghiêm
trọng nhất mà tôi phạm phải trong cuộc đời này!
Một mạch chạy thẳng tới trường học, lấy bản báo cáo ra, quả thực là
vô cùng thê thảm. Nói chính xác hơn thì thậm chí nó có thể vắt ra
nước.
Đáng chết, đáng chết, đáng chết! Bị ông thầy thống kê nói tới nói
lui muốn vỡ cả đầu.
Lấy tâm trạng là biến, có thể chia thành trời nắng, trời đầy mây
và… như tôi hiện tại, mây đen dày đặc
Cái biến đáng ghét kia, tôi luôn bị phân loại ở nơi không muốn bị
phân loại.
Muốn gặp em, nhớ nụ cười của em, ít nhất nó có thể làm cho tôi cảm
thấy khá hơn. Dường như tôi đã có chút hiểu được, tâm trạng như vậy
là biểu hiện cái gì, hoặc có thể nói thực ra tôi đã sớm biết, chỉ
là bản thân không dám thừa nhận mà thôi.
Lấy tình yêu là biến, có thể chia thành yêu tôi và không yêu
tôi.
Biết em lâu như vậy, luôn ở bên cạnh em, nếu không có biến, phải
chăng tôi và em vẫn sẽ tiếp tục như thế này? Không có biến, phải
chăng sẽ không cần phân loại? Nhưng, tình yêu đến rồi, một người
khác cũng xuất hiện. Nhìn nụ cười ngây ngô mơ mộng của em, tôi mơ
hồ nhận thức được sẽ xảy ra chuyện gì.
Sau giờ học, đứng ở cổng trường đợi em suốt 3 tiếng đồng hồ, từ lúc
mưa to như trút nước đến khi mưa tạnh, em vẫn không đến. Hôm qua rõ
ràng đã hẹn là cùng ăn cơm, nhưng em không đến. Tôi không biết mình
đã đợi bao lâu, rồi như thế nào về tới nhà, người thì nóng nhưng
trái tim lại lạnh.
Thế nhưng khi em gọi điện đến, dùng giọng nói nhẹ nhàng xin lỗi và
hỏi tôi có chờ lâu không thì miệng lại không tự chủ được mà thốt
ra: “Không, trời mưa rất lớn, anh chỉ đợi một lúc rồi đi.”
Tôi sợ em sẽ áy náy, không nỡ để em phải buồn.
Cơ thể đang lên tiếng, đầu óc mê man, chỉ số khỏe mạnh rất thấp
nhưng tôi lại lười động đậy, lười đi khám bác sĩ, thậm chí lười suy
nghĩ.
Nếu lấy trận mưa này là biến, tôi không biết liệu có thể thống kê
ra các trường hợp bị cảm và không bị cảm không?
Thế là quá đủ, họ Quan kia, mày là đứa ngu hay sao? Bị dính mưa, đi
tong môn thống kê, mất luôn… tình yêu
Lặp lại một lần nữa: tôi ghét biến số.
———-
Rầm!
Một tràng âm thanh va đập qua đi, mở to mắt 1 vài giây, đầu óc
trống rỗng mới từ từ tiếp nhận được tin tức. Cô bị đâm xe?
Ổn định lại tinh thần, Lạc Thải Lăng nhanh chóng xuống xe xem
xét.
Một chiếc xe máy nằm ở phía bên kia đường, sau đó nhìn lên, đèn tín
hiệu hiển thị màu đỏ. Ánh mắt mang chút tội lỗi nhìn về phía chàng
trai đang ngã trên đường.
“Ừhm… cái kia…”, áy náy mà đưa tay dìu anh ta đứng dậy, đồng thời
cũng chuẩn bị tinh thần để nghe đối phương chỉ trích.
Trong lòng cô hiểu rõ, tai nạn giao thông này là do lỗi của mình.
Hôm qua thức đêm làm báo cáo, lại vì bản ghi chép tâm tình của một
người con trai xa lạ mà suốt đêm không ngủ, sáng nay tinh thần
hoảng hốt nghiêm trọng. Nếu người kia có chửi ầm lên: “Lại là đàn
bà! Cứ thích học theo người ta lái xe làm gì, thảo nào tai nạn giao
thông không ngừng xảy ra!” thì cô cũng không thể phản bác.
Điều đáng ngạc nhiên là anh ta lặng im, chăm chú nhìn cô chờ đợi
trách cứ tầm 3 giây, sau đó nhẹ nhàng thở dài 1 hơi, dựng xe máy
lên.
Thấy anh ta chuẩn bị rời đi, cô ngẩn người, từ kinh ngạc đến hoàn
hồn, vội vàng gọi: “Này!”
Anh ta ngoái đầu nhìn lại: “Có vấn đề gì sao?”
Giọng nói của anh ta nhẹ nhàng, đều đều, không có cảm xúc.
“Ừm… cái đó… tổn thất của anh…”. Anh ta là nạn nhân của vụ tai nạn
lần này, không muốn được bồi thường sao?
Anh ta nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, lãnh đạm nói: “Không cần
đâu!”
Không cần?
“Nhưng…”, lỗi là tại cô, anh ta chẳng những không mắng cô, lại cũng
không cần bồi thường, thế này thì lương tâm của cô sẽ cảm thấy cắn
rứt, nhất là khi nhìn thấy cánh tay anh ta bị trầy xước.
Nhìn anh ta chuẩn bị nổ máy, cô vội vàng kéo lại, lấy ra một mảnh
giấy nhớ, vội vàng viết tên và số điện thoại của mình. “Nếu anh có
mất mát gì, có thể liên lạc với tôi theo số điện thoại này, tôi sẽ
chịu trách nhiệm đến cùng.”
Lạc Thải Lăng
Nhìn cái tên trên mảnh giấy, anh ta không nói không rằng mà chỉ gật
đầu, thuận tay đút vào túi.
———-
Đến trường, cô bị muộn 15 phút.
Cô lau mồ hôi trên trán, lấy sách giáo khoa để lên bàn, khẽ khàng
hỏi bạn bên cạnh: “Điểm danh chưa?”
“Chưa.”
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hè gió mát, cô chống cằm, bên tai là tiếng giảng bài đứt quãng
ở trên bục, bất giác cô lại lấy cuốn vở vàng nhạt đã làm tâm trạng
mình không ổn định lúc sáng nay ra.
Phân tích thống kê bao hàm dùng trị số thống kê để biểu thị những
đặc trưng của tư liệu thống kê. Trị số này, trong thống kê được gọi
là lượng số thống kê.
Mà tôi, trong một tháng đã ba lần bị tại nạn xe cộ. Nếu căn cứ vào
lượng số thống kê của ba lần này thì tôi có thể kết luận… phụ nữ
lái xe sẽ làm ảnh hưởng đến an toàn xã hội hay không?
Không phải tôi phân biệt giới tính, càng không có ý định kích động
các nữ đồng bào đổ xô vây hãm, nhưng… được rồi, thẳng thắn mà nói,
tôi rất nghi ngờ về kỹ thuật lái xe của phụ nữ.
Trên thực tế, cái người làm tôi phải né tránh mà đụng vào thành
chia làn đường chính là phụ nữ.
Tuy rằng số liệu ba lần của cá nhân tôi là rất hẹp, vi phạm nguyên
tắc khách quan của thống kê nhưng có trời làm chứng, tôi thật sự
không mong muốn sẽ có thêm trị số để chứng minh.
Trên người có nhiều chỗ trầy xước, khớp xương khuỷu tay âm ỉ đau,
cả người không chỗ nào lành lặn, cuối cùng sốt cao suốt một đêm,
đành phải đi gặp bác sĩ.
Cầm gói thuốc trở về, mê man cả buổi sáng, người chảy đầy mồ hôi,
vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, miễn cưỡng uống một liều thuốc, còn
chưa hết sốt nhưng sau đó phải đi ra ngoài, em nói máy tính có chút
vấn đề, nhờ tôi sửa giúp.
Tôi không hỏi em tại sao ngày hôm qua lại thất hẹn, em cũng coi như
không có chuyện gì, vẫn như lúc đầu, trút hết những tâm sự trong
lòng lên người tôi.
Em luôn nắm tay tôi, ngọt ngào nói: “Quan, có anh thật tốt. Lúc nào
anh cũng nhẹ nhàng, kiên nhẫn ở bên cạnh em, nghe em tâm sự. Nếu
không có anh, em thật sự không biết phải làm thế nào nữa!”
Nhưng em biết không? Nếu có thể lựa chọn, tôi thà không nghe em tâm
sự, không nhìn em dùng nét mặt say mê nói với tôi về một người con
trai khác, nói lên tình cảm của em, mà tôi chỉ có thể che giấu sự
đau lòng, an phận sắm vai một người bạn tốt như em đã định.
Trong lòng, trong mắt em chỉ chứa có người ấy, thậm chí em còn
không phát hiện tôi bị bệnh.
Cầm cốc nước đá em đưa, nhiệt độ cơ thể quá nóng khiến ánh mắt của
tôi trở nên mơ hồ. Em cứ liên tục hỏi tôi, phải làm sao để anh ta
thích em? Phải làm sao bây giờ?
Em không biết, em thực sự rất tàn nhẫn.
Tôi không có cách nào kiên cường để an ủi, động viên em như trước
đây. Sửa xong máy tính, tôi rốt cục không còn chịu nổi, gần như
chạy khỏi nhà em.
Đoạn tiếp theo, chữ viết lộn xộn đến nỗi không đọc được.
Lạ thật, kiểu văn chương thế này không có logic, không có kết cấu,
chỉ là viết ra những dòng cảm xúc, nhưng cô lại say mê. Càng đọc
càng như bị từng câu chữ bắt lấy tâm tư. Có lẽ anh ta nghĩ rằng sẽ
không có ai đọc được cho nên không ngần ngại nói ra hết suy nghĩ
của mình. Cũng bởi vậy, cô mới thấy rõ hết nội tâm của một người
con trai. Đây chính là lí do giải thích vì sao cô bị cuốn vở kia
thu hút. Dường như cô có thể cảm nhận được sự bất lực thầm kín,
những tình cảm khó nói, những bi ai cố gắng kìm nén của anh ta. Một
người con trai như vậy sẽ khiến cho người ta không kìm lòng được mà
thương hại.
Lật đi lật lại, đọc đoạn văn này hết lần này đến lần khác, xem liên
tục mấy lần gần như có thể thấy được sự đồng cảm nào đó. Trùng hợp
khiến người ta cả kinh, trong mơ hồ dường như có ảo giác chen lẫn
với hiện thực.
Mà tôi, trong một tháng đã 3 lần bị tại nạn xe cộ. Nếu căn cứ vào
lượng số thống kê của ba lần này thì tôi có thể kết luận… phụ nữ
lái xe sẽ làm ảnh hưởng đến an toàn xã hội không hay?
Trong đầu đột nhiên nhớ tới vụ tai nạn ngoài ý muốn lúc sáng nay,
bây giờ đọc lại đoạn này, không khỏi cảm thấy có chút tội
lỗi.
Trên người nhiều chỗ trầy xước, khuỷu tay và các đốt ngón tay âm ỉ
đau…
Cô nhớ tới vết trầy xước trên cánh tay kia. Từ vẻ bề ngoài của anh
ta mà đoán thì hình như cũng là sinh viên? Không biết bây giờ anh
ta thế nào? Có bị muộn hay không?
———-
Sau khi xe chết máy được 10 phút, Quan Nghị cam chịu mà thở dài, dễ
dàng chấp nhận sự thật. Sớm nên biết phụ nữ lái xe là loại hành vi
giết người không chủ ý. Anh nghĩ đời này sẽ rất khó để lật ngược
quan điểm đó. Càng bất hạnh chính là hôm nay là buổi học của Đại
Đao Vương, nhất định là anh không đến kịp rồi. Cho đến giờ, trên
lớp còn chưa có ai dám trốn học, anh cần sự chúc phúc nhiều
hơn.
Dắt xe đi bộ nửa giờ mới tìm được tiệm sửa xe máy. Khi đến trường,
các bạn cùng lớp dùng ánh mắt thông cảm như muốn nói với anh, giáo
viên vừa điểm danh xong
… Không nói nên lời
Chấp nhận số mệnh, chấp nhận sự thật!
“Dường như cậu cũng không lo lắng chút nào? Đại Đao đã đánh dấu,
đưa cậu vào danh sách đen, mà cậu cư nhiên lông mi cũng không động
đậy, thực ung dung!”
Ai nói rằng anh không quan tâm? Chỉ là có khóc cũng không thể thay
đổi được sự thật, anh đã bị trò chơi số phận này huấn luyện đến
kiên cường, dễ dàng chấp nhận sự thật
Một người xui xẻo cũng có giới hạn, nhưng đâu mới là giới hạn của
anh? Đến nay dường còn chưa nhìn thấy
“Ê, tay của cậu làm sao vậy?”, đứa bạn quan tâm mà liếc sang một
cái.
“Không có việc gì, không cẩn thận thôi”. Chỉ là vết thương nhỏ, anh
nghĩ vậy.
Nhưng mấy ngày sau, anh không còn lạc quan như vậy. Hôm đó va chạm
mạnh, khuỷu tay anh bị đập xuống đất, sợ là vết thương cũ lại tái
phát. Thật ra thứ mà anh lo lắng không chỉ là vết thương cũ mà
thôi.
Haizz … Đáy lòng thầm than một tiếng.
Năm tư rồi, thật ra giờ lên lớp cũng không nhiều lắm. Cuộc sống của
anh rất đơn giản, trừ ăn cơm, đi ngủ thì những khi không lên lớp
anh đi làm thêm. Thỉnh thoảng lại thêm cô gái ấy nữa. Ba thứ này
chiếm phần lớn cuộc đời anh.
Đại Đao Vương càm ràm anh, càm ràm đến nỗi ong cả đầu.
Một cô gái cùng chỗ làm nhìn thấy tay anh quấn thành một cục to,
chỉ còn chưa bó bột thì kinh ngạc hỏi: “Trời ạ, Quan Nghị, anh đã
xảy ra chuyện gì vậy?”
Anh khẽ nhếch môi coi như trả lời, không có tâm trạng nói chuyện
với cô ta, trực tiếp đi vào bộ phận bảo trì, xem xem hôm nay có bao
nhiêu máy tính được đưa đến sửa chữa.
“Chậc, học công nghệ thông tin, làm việc với máy tính lâu quá nên
sắp không có biểu cảm nữa, đã quên làm thế nào để cười rồi.”
Chân hơi chựng lại, trong khi đi vào cửa anh nghe thấy giọng cô gái
kia lẩm bẩm. Nếu cô ta cũng liên tiếp trải qua những chuyện xui xẻo
như vậy, anh nghi ngờ liệu cô ta có còn nhớ cười là thế nào hay
không.
Tay trái quấn băng gạc hết vòng này đến vòng khác, bất kể là cuộc
sống hằng ngày hay công việc đều gây ra nhiều bất tiện, chỉ có điều
anh đã học cách để đối phó với hàng loạt những chuyện xảy ra ngoài
ý muốn, rất có khả năng điều chỉnh tâm trạng để đối mặt.
Thỉnh thoảng, “cô” lại cầm chìa khóa nhà anh, đột nhiên xuất hiện
trước mặt anh, cười rất đẹp mà nói với anh: “Thương cho anh là
người đang tàn phế, bổn cô nương sẽ nấu cơm cho anh ăn!”
Như vậy là đủ rồi, đối với anh mà nói, thế là quá đủ.
Cho dù là thỉnh thoảng xuất hiện, dù chỉ là hạnh phúc giả
dối.
Ngày hôm đó, cô cầm quần áo của anh lao ra khỏi phòng, hỏi thẳng:
“Đây là cái gì?”
Ánh mắt của anh từ từ di chuyển từ tờ giấy trong tay cô đi lên dần:
“Hả? Cái gì?”
“Lạc Thải Lăng, đây là tên của con gái, ở trên còn ghi cả số điện
thoại, đó là người anh thích sao? Hay là người thích anh?”
Cô không biết thật, hay là giả ngốc? Rõ ràng hiểu được người trong
lòng anh là ai hơn ai hết, tại sao còn hỏi?
Anh yên lặng nhìn cô, không đáp.
“Quan, anh nói đi!”. Gương mặt cô có chút hoảng loạn.
Cô sẽ để ý đến sao? Anh có động lòng với người khác hay không, đối
với cô mà nói có ý nghĩa gì không? Trong lòng cô vốn đã bị một
người con trai khác chiếm giữ hoàn toàn, không còn chứa ai được nữa
rồi.
Anh biết rất rõ như vậy, nhưng nhìn vẻ hoảng loạn của cô khi hỏi
anh thì vẫn không nhịn được mà giải thích: “Không phải, chỉ là
người lạ thôi.”
Lấy mảnh giấy cô đang nắm chặt trong lòng bàn tay, anh vo lại ném
vào thùng rác. Nếu không phải cô lục lọi tìm thấy nó, anh hẳn là đã
quên.
Cô lại nở nụ cười, ôm cánh tay anh dịu dàng nói: “Quan, anh đừng
thích người khác nha!”
Tại sao?
Lời anh muốn hỏi ra đến cổ họng lại nuốt vào
Cần gì phải hỏi? Cô không muốn anh đi thì anh sẽ giữ lại toàn vẹn
trái tim mình cho cô, trong mắt chỉ có mỗi cô, không nghĩ đến những
khả năng khác.
Anh sẽ không”, nhìn gương mặt xinh đẹp đó, anh thì thầm hứa
hẹn
Nợ em một hạnh phúc – Chương 2
Anh ta không gọi điện thoại đến.
Đợi một tuần, không nhận được cuộc gọi yêu cầu bồi thường của người
con trai xa lạ kia, vậy có thể giả định cô đã không gây ra thương
tích hay tổn thất gì cho anh ta, sau này có thể yên tâm, thoải mái
mà quên đi chuyện đó?
Nhưng khi cô nghĩ như vậy, đang định coi chuyện bất ngờ ngoài ý
muốn kia thành một khúc nhạc đệm ngẫu nhiên trong đời mình và quên
lãng nó đi thì một chuyện khác ngoài ý muốn lại khiến cô và anh dây
dưa với nhau…
Nguyên nhân của sự việc chính là do cậu em trai hiếu động, nghịch
ngợm của cô, kết quả cay đắng là làm hỏng máy tính trong
phòng.
3-4 tuổi vẫn còn nhỏ nhưng lại có bản lĩnh phá phách cùng dư thừa
sức lực mà làm cái CPU đang nằm yên ổn trên bàn cô dốc ngược xuống,
cô còn có thể nói gì? Sau khi gây họa, nó lại bày ra gương mặt thơ
ngây vô tội, ngoài việc chấp nhận thực tế, dường như cô cũng không
còn sự lựa chọn nào khác.
Nâng cái CPU bị rơi xuống đất lên, cắm lại mấy cái dây nối, không
thấy màn hình hiện gì sau khi khởi động, cô không cố gắng làm gì
nữa mà đầu hàng tắp lự. Đối với máy móc kiểu này, cô thực sự không
có cách nào.
Nhân lúc không có tiết học, cô mang máy tính đi sửa.
Có lẽ cô đến vào thời điểm không thích hợp, cô gái ở cửa hàng nói
với cô: “Kĩ sư không có ở đây, không thể giúp chị kiểm tra ngay lúc
này được”.
“Thế sao…”, cô suy nghĩ giây lát, “Cũng không vấn đề gì, tôi sẽ để
lại thông tin, khi nào các cô sửa nó xong thì liên lạc lại với
tôi”.
Đang tìm chỗ để đặt máy tính xuống, vừa quay người lại, đầu đập
phải một vật gì đó. Cô còn chưa kịp ý thức chuyện gì xảy ra, vì tay
ôm máy tính nên nhất thời mất cân bằng, cả người chúi về phía
trước…
“Uh!”, một tiếng kêu khó chịu truyền vào tai cô.
“A, Quan Nghị”, cô gái ở cửa hàng hét lên, gọi năng lực suy nghĩ đã
mất đi trong 3 giây của cô trở về.
A, a, a. Cô đụng phải người khác?
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi…”, là lỗi của cô, vừa đứng lên vừa liên
tục xin lỗi.
Anh ta không có phản ứng gì để đáp lại, khàn giọng, nói không nên
lời.
“Anh…”, không cẩn thận đụng phải một chút, không nghiêm trọng thế
chứ? Lạc Thải Lăng quan sát vẻ mặt đang nhăn nhó của anh ta. Anh ta
là con trai lại yếu ớt như vậy sao?
“Quan Nghị, anh thật xui xẻo”, cuối cùng cô gái ở cửa hàng cũng đã
chứng kiến hết vận xui của anh, ngồi chơi trong nhà mà họa cũng có
thể ập đến – câu này là dùng để chỉ người như anh.
Không có hơi sức đâu mà để ý đến lời châm chọc đó, anh cố gắng cử
động cánh tay bị đau, đau đến tận xương, dù người có làm bằng sắt
thì cũng muốn chảy nước mắt.
Hình ảnh trong buổi sáng sớm của ngày hôm đó hiện lên trong đầu
không báo trước, anh ôm cánh tay, di chuyển cơ thể để đứng
lên.
Cô kinh ngạc há mồm: “A! Anh, anh… Là anh…”
Quan Nghị liếc mắt nhìn cô, không đáp. Anh không thể nói là rất vui
khi gặp lại cô, dù sao gặp nhau bằng cách thức như vậy đúng là làm
người ta không vui nổi.
Anh vẫn ôm tay trái không buông ra, Lạc Thải Lăng nhìn thấy miếng
băng gạc trắng hơi lộ ra dưới ống tay áo khoác, đột nhiên hốt
hoảng…
“Anh bị thương?”, một tiếng hét kinh hãi
Làm gì mà kinh ngạc như vậy? Anh há mồm, chưa kịp phản ứng, người
đã bị cô lôi đi.
“Đi, đi gặp bác sĩ”
“Từ từ, cô à”. Anh có gặp bác sĩ hay không, có liên quan đến cô
sao?
Anh có chút khó hiểu, bị kéo đến cửa, vội vàng đứng lại, từ chối
hợp tác.
“Này, tại sao anh không đi?”, kéo mãi không thấy anh nhúc nhích, cô
quay đầu hỏi.
“Chúng ta, đâu có quen biết?”, đối với một người xa lạ, có phải cô
đã quá nhiệt tình?
“Nhưng hôm đó tôi đâm vào anh!”, cộng thêm hôm nay, liên tục đụng
phải hai lần, vết thương càng thêm nặng. “Cái đó…”, chỉ chỉ vào
cánh tay anh, “Là do tôi, đúng không?”. Sao cô lại cho rằng anh ta
không liên lạc với mình là do không có gì nghiêm trọng chứ? Nhìn
anh trông còn tệ hơn cả cô nghĩ.
Anh không nói gì, dùng ánh mắt khác thường nhìn kĩ cô một lần nữa.
Cô nhiệt tình như vậy, bởi vì chấn thương của anh là do cô gây ra?
Quả là một cô gái lạ lùng, dũng cảm gánh vác sai lầm, biểu hiện
tràn ngập vẻ áy náy cùng bất an.
“Tôi không sao, không cần phải đi khám bác sĩ”.
“Không được, như vậy tôi sẽ không…”, cô đưa tay ra kéo anh một lần
nữa, anh bỗng nhíu mày rên nhẹ, cô vội vàng buông tay xin lỗi. “Thế
mà còn nói không nghiêm trọng!”
“Tôi không…”
Lúc này, không cho phép anh có ý kiến gì khác, cô kiên quyết kéo
anh lên xe.
“Cô à, tôi thật sự…”
“Lạc Thải Lăng”
“Lạc Thải Lăng”, anh gật đầu. “Cô Lạc à, tôi còn phải làm việc,
chuyện đi bác sĩ…”
“Đến bệnh viện, chỉ cần bác sĩ nói anh không sao, tôi sẽ đưa anh
về”.
Thấy là nếu không nghe theo ý của cô thì có thể cô sẽ dây dưa với
anh mãi nên anh im miệng thỏa hiệp, không nói nhiều nữa.
Đến bệnh viện, lấy mẫu đơn đăng kí, cô vừa viết vừa hỏi thông tin
cá nhân của anh.
“Tôi có thể tự điền”, anh bị thương tay trái, không phải tay
phải.
Cô lườm anh, “Tên?”
“Quan Nghị, Quan trong sơn hải quan, Nghị trong nghị lực.”
“Ngày tháng năm sinh? Địa chỉ? Số chứng minh thư?”
Một hỏi, một đáp, mất 10 phút mới hoàn thành đơn đăng kí, lại đợi
tiếp 20 phút mới thấy y tá gọi tên anh.
“Có muốn tôi đỡ anh không?”
“Không cần, cám ơn”. Anh nghiêng người, tránh sự đụng chạm của
cô.
Cô nhún nhún vai, đi trước giúp anh mở cửa.
“Quan Nghị?”, bác sĩ đối chiếu với bệnh án, trả lại thẻ y tế.
Lạc Thải Lăng thuận tay cầm lấy, để vào ví tiền của anh, đứng một
bên nhìn bác sĩ tháo từng vòng băng gạc ra, cầm lấy tay anh ấn ấn,
giật nhẹ, anh không lên tiếng, mày nhíu chặt, trán toát mồ
hôi.
Nắn lại xương về đúng vị trí, bác sĩ buông nhẹ tay, bảo y tá lấy
thuốc cho anh, vừa cười nói: “Anh bạn trẻ, giỏi lắm, không rên lấy
một tiếng!”
“Làm vậy rất đau sao?”, Lạc Thải Lăng cau đôi mày liễu, hỏi.
“Khớp xương lệch vị trí cả rồi, cô nói xem có đau không? Anh bạn
trẻ, anh mà không cẩn thận một chút, đụng thêm một hai lần nữa là
không còn cánh tay này nữa đâu”
“Hả?”, thực sự nghiêm trọng vậy sao? Anh không nói một tiếng, mặc
bác sĩ quở trách, cô lại càng cảm thấy tội lỗi.
“Vậy… phải làm sao bây giờ?”, cô hỏi nhỏ, giọng điệu mang theo vẻ
chuộc lỗi.
“Ít nhất trong một tháng không nên dùng tay trái, không cầm các vật
nặng, tránh va chạm, dùng lực, làm việc… nếu không sẽ lại trật
khớp. Còn nữa, nếu còn bị thuơng nữa thì sẽ rất khó khăn để phục
hồi như cũ, sau này tay trái không còn sức, vài năm nữa còn có thể
bị thấp khớp đau nhức”.
Cô gật đầu, lại gật đầu, thận trọng nhớ kỹ.
Bôi thuốc, quấn gạc, y tá bưng khay dụng cụ đi ra, cô nhanh chóng
chạy đến giúp anh mặc áo khoác. “Anh đừng động, đừng động đậy, để
tôi”.
Bác sĩ nhìn hành động của cô, buồn cười nói: “Cô là bạn gái cậu ấy
à? Sao khẩn trương như vậy?”
“Tôi?”, cô dùng ngón trỏ chỉ vào mũi, lắc đầu. “Không, tôi là người
gây tai nạn” . Người hại cánh tay anh ta đã bị thương lại trật
khớp.
“Thật không?”, bác sĩ nhướng mày, “Không trốn tránh trách nhiệm coi
như là có lương tâm. Dạo này còn có người giành chịu trách nhiệm
như vậy thật sự là hiếm thấy, anh có thể cưới làm vợ”
Đối với lời trêu chọc của bác sĩ, anh hoàn toàn coi như không nghe
thấy, ngay cả chân mày cũng không thèm động đậy, lạnh nhạt nhưng
vẫn lễ phép cúi đầu: “Đã làm phiền bác sĩ, tôi xin đi trước”.
“Này!”, vội vàng nói cảm ơn bác sĩ, cô bước nhanh đuổi theo anh,
“Chờ tôi với!”
Anh quay lại nhìn. “Tôi không sao.”
“Tôi biết, tôi đã nói rồi, tôi sẽ đưa anh về”, Lạc Thải Lăng đi
theo phía sau anh. “Anh làm sao vậy, bác sĩ chỉ nói đùa thôi mà,
anh nghe không hiểu à? Không biết hùa theo cười một cái sao?”,
không nể mặt gì hết.
Anh tuyệt không cảm thấy nó buồn cười chút nào.
Trên đường trở về, họ không nói với nhau câu nào.
“Này!”, sau khoảng im lặng ngắn ngủi, khi đang dừng xe chờ đèn đỏ,
cô dùng móng tay chỏ nhẹ vào bên vai trái bị thương của anh, cô cúi
đầu nói: “Thật xin lỗi”. Cô không biết lại nghiêm trọng như vậy,
anh lại không rên, cũng không trách móc nửa câu, làm cô càng thấy
áy náy.
Nghiêng đầu nhìn kĩ vẻ mặt tự trách của cô trong 3 giây, anh thu
hồi tầm mắt. “Thôi đi!”. Dù sao việc cũng đã xảy ra rồi, còn có thể
làm gì nữa?
“Nhưng bác sĩ đã nói bây giờ anh không thể cầm vật nặng, không thể
làm việc. Ôi, vậy công việc của anh phải làm sao bây giờ? Còn sinh
hoạt hằng ngày nữa, có người nhà chăm sóc anh chứ?”
Không có, người thân của anh đều ở Vân Lâm*, anh một mình lên phía
bắc để học, nhưng anh cũng không tính sẽ nói ra.
“Tôi biết tôi đã gây rắc rối cho anh, anh không yêu cầu tôi chịu
trách nhiệm, tôi sẽ thấy rất áy náy”
“Cô đã trả tiền khám và tiền thuốc rồi”, anh thản nhiên nói.
“Bị thương thế này không phải đi một lần là khỏi được, mà công việc
của anh thường xuyên phải xách máy tính qua lại… Nếu anh không có
yêu cầu gì thì sau này khi rảnh rỗi, tôi sẽ đến chỗ anh làm giúp
anh, hết giờ làm đưa anh đi thay thuốc”.
Cô lên kế hoạch rất chu đáo, nhưng anh lại không ủng hộ, lãnh đạm
từ chối: “Không cần phiền cô, cảm ơn”
Anh đã quen một mình, trước giờ cũng tự mình đối mặt với mọi
chuyện. Anh không muốn, cũng không tính để một cô gái mới quen chịu
trách nhiệm.
———-
“Thải Lăng, chiều tan học cùng đi uống trà đi!”
“Các cậu cứ đi đi, mình còn có việc”. Lạc Thải Lăng không chút suy
nghĩ liền ném lại một câu, hai tay nhanh chóng thu dọn sách
vở.
“Ê, sao gần đây cậu thường hay có việc vậy, đang bận cái gì?”, bạn
học nhíu mày hỏi.
“Chuộc lỗi”
Chuộc lỗi? Là sao?
Thấy bóng cô sắp biến mất sau cửa lớp học, bạn học vội vàng gọi:
“Vậy cuộc hẹn của cây si số 27 rốt cuộc cậu có đi hay không?”
Là cô gái xinh đẹp, tự tin, đương nhiên sẽ có nhiều người theo
đuổi, huống chi Thải Lăng lại là con nhà có gia thế, ngoại hình,
khí chất đều không thiếu. Các cô đã có thói quen đánh số những
người theo đuổi Thải Lăng, thay cho tên của họ.
“Không… rảnh!”
Xa xa vọng lại một câu, cô cũng không quay đầu lại.
———-
“Chào, Tiểu Lăng, hôm nay đến sớm vậy”, cô gái ở cửa hàng tươi cười
chào cô.
“Hôm nay tan học sớm”, tiện tay đặt túi xách xuống, cô lấy ra một
gói đồ ăn, “Bánh bao”
“Lại là của mấy anh chàng theo đuổi cô phải không?”
Thải Lăng cười cười không nói gì, thấy Quan Nghị ở bên trong đang
khom người định bê màn hình máy tính, cô vội vàng chạy tới. “Để
tôi”
Bị gạt sang một bên, anh đã quen nên không kinh ngạc nữa.
Mới đầu vốn tưởng rằng cô chỉ thuận miệng nói chứ cũng không để
trong lòng, cho dù ngày hôm sau thấy cô xuất hiện ở đây thì cũng
tưởng đó là nhiệt tình nhất thời của cô. Nhưng đã một tháng trôi
qua, ngày nào cô cũng tới, dường như cứ có thời gian là chạy tới
đây, giúp anh xách cái này cái kia, không than mệt, lúc nào nhìn
thấy cô ấy cũng luôn luôn mang khuôn mặt tươi cười.
Anh không nghĩ rằng cô thực sự nghiêm túc như thế. Từ bề ngoài, cử
chỉ, có thể nhìn ra cô xuất thân trong gia đình giàu có gia giáo,
chưa từng chịu khổ. Nhưng ở đây, bàn tay mịn màng mềm mại cô bị vỏ
máy tính làm xước không dưới một lần. Phòng bảo trì diện tích chật
hẹp, va chạm là điều không thể tránh khỏi, nhưng cô vẫn kiên trì,
cái gì cô có thể làm được thì luôn giành làm. Không chỉ một lần anh
nói với cô: “Cô không cần làm như vậy”, nhưng cô chỉ cuời, ngày hôm
sau vẫn đến. Thấy rõ sự kiên quyết của cô, anh cuối cùng cũng mặc
kệ, tùy cô vậy.
Nếu không biết thì thôi, nhưng một khi đã biết, cô không cho phép
mình coi như không có chuyện gì, nếu không làm gì chuộc lỗi, cô
không thể sống thanh thản. Đó không phải vấn đề anh có muốn cô chịu
trách nhiệm hay không, mà là có một số việc nhất thiết phải làm.
Cũng vì hiểu được điểm này nên anh không ngăn cản nữa, bởi anh biết
có ngăn cản cô cũng vô dụng.
Chưa thấy cô gái nào kỳ quái như vậy, nếu là người khác đã ước gì
có thể trốn đi thật xa. Rõ ràng cô không cần chịu trách nhiệm, lại
chính mình nhận lấy, kiên quyết muốn bồi thường.
“Này, cái này phải mang lên lầu sao?”
Ổn định lại tâm trí hơi ngơ ngẩn, anh gật gật đầu, thu hồi ánh mắt
đang nhìn cô bận rộn, tập trung vào phần mềm thử nghiệm.
Mỗi khi có cô ở bên cạnh, nhiều nhất anh chỉ có thể nhấn chuột, gõ
bàn phím, ngay cả tháo ráp vỏ máy cô cũng tranh làm giúp anh. Vừa
mới nghĩ vậy, mở máy tính để hệ thống chạy, tận dụng thời gian đem
một cái máy tính khác kiểm tra thì tua vít liền bị lấy đi, lòng bàn
tay trống rỗng nhanh chóng được thay bằng một cốc nước, “Uống nước
đi, nói là được rồi”
Sau một tháng huấn luyện, tay chân càng lúc càng gọn gàng thành
thục. Nhớ lúc trước, cô gái được chiều chuộng này ngay cả ổ cứng là
thế nào cũng không biết. “Mở vỏ máy ra, sau đó thì sao?”
Nuốt nước bọt, anh mới phát hiện ra thật sự rất khát. Dường như, cô
luôn luôn đúng lúc, tại thời điểm thích hợp, đáp ứng nhu cầu của
anh. Trước khi cô đến, cô gái ở cửa hàng cười nói: “Hai người càng
lúc càng ăn ý”. Anh mới giật mình nhận ra, giống như thật sự chỉ
cần một ánh mắt, cô đã biết anh muốn làm gì sau đó.
Anh một khi đã làm việc, chuyên tâm đến quên ăn quên ngủ.
Anh không thích uống cà phê hay đồ uống nào khác, chỉ uống nước
lọc.
Anh không ăn thêm, ăn đêm, chỉ ăn các bữa chính.
Anh không hay nói chuyện, có thói quen im lặng, thế nên phần lớn
thời gian, cô không ồn ào bên tai anh, nếu không thực sự cần thiết,
bọn họ rất ít nói chuyện với nhau.
Nếu nói họ có tính cách giống nhau, nhưng khi cô ở cùng cô gái ở
cửa hàng thì lại vui vẻ cười nói không ngừng… Như vậy, phải chăng
cô phối hợp với anh?
Cô gái ở cửa hàng cười nói, anh quả là trong họa có phúc, khổ tận
cam lai, khi làm việc còn có người đẹp làm bạn, chăm sóc chu
đáo…
Chu đáo? Thật sao? Anh không chắc chắn lắm, nhưng cô có vẻ như vậy,
còn rất hiểu anh. Là vì cô có khả năng quan sát hơn người? Hay là
tại anh quá dễ hiểu? Bên người có thêm một cô gái như vậy, dù anh
đã quen một mình thì cũng không thể có phản cảm.
“…Cáp đã được kết nối, sau đó làm gì?”, chờ anh nói bước tiếp theo
lại phát hiện chuyện xưa nay chưa từng có – anh ngẩn người khi làm
việc.
“Ngày nào cô cũng đến đây, không có những việc khác sao?”, anh đột
nhiên hỏi.
Lạc Thải Lăng hơi bất ngờ. Người hiếm khi mở miệng, hôm nay tự
nhiên lại có tâm trạng nói chuyện phiếm, “Vậy phải xem anh muốn hỏi
việc gì”
“Hẹn hò”, đừng nói không có người muốn hẹn hò với cô, anh sẽ không
tin
Dạo này, thỉnh thoảng có vài khách hàng hay hỏi: “Cô gái kia là
nhân viên mới của cửa hàng sao?”
Liên tục bị hỏi thăm về chuyện của cô, anh mới ý thức được vẻ đẹp
rực rỡ đến chói mắt của cô. Cô có bạn trai chưa thì không biết,
nhưng xung quanh tuyệt đối không thiếu người theo đuổi.
“Anh muốn hẹn với tôi à?”, cô trêu ghẹo. Khó khăn lắm anh ta mới mở
miệng, không thể không trêu chọc một phen.
“Tay của tôi đã đỡ hơn rất nhiều, cô không cần phải trì hoãn chuyện
tình của mình”, hoàn toàn không để ý đến lời bông đùa của cô, anh
thẳng thắn nói.
Vẫn không đáng yêu như vậy.
“Quả nhiên là làm việc nhiều với máy móc, linh kiện quá lâu, ngay
cả cảm xúc cũng cứng rắn…”, cô thì thào tự nói, giả vờ như không
hiểu điều anh muốn ám chỉ.
“Cô Lạc…”
Chậc, mọi người hãy nghe đi, anh ta gọi “Cô Lạc” nha. Ba tuần rồi,
hầu như mỗi ngày đều gặp mặt, không thân đi nữa cũng phải nhảy qua
giai đoạn gọi “cô” rồi chứ. Chị Vương đang ăn bánh bao ở phía trước
còn gọi là “Tiểu Lăng” nữa là.
“Được rồi được rồi, qua một tuần nữa, chỉ cần bác sĩ bảo tay anh có
thể tự làm việc thì sẽ không thấy tôi xuất hiện làm phiền anh
nữa”
Anh liếc nhìn cô, định mở miệng, nhưng không nói gì, nhẹ nhàng bỏ
lại một câu “Cảm ơn”, liền xoay người đi mất.
Cảm ơn? Bởi vì cô nói sẽ không xuất hiện làm phiền anh nữa?
Con người này, thực sự, không hề đáng yêu.
———-
“Chị Vương, chị đến phân xử xem, có phải anh ta rất không biết tốt
xấu?”
“Ừ, có một chút”
“Có phải là rất không ra gì?”
“Rất không ra gì”
“Sớm biết vậy em nên để anh ta tự sinh tự diệt cho rồi, phải
không?”
“Ừ, nên làm vậy…Cậu ta quả thực là không biết điều”
“Vậy em…”, dõng dạc tuyên bố đến một nửa, nhân vật nam chính đang
bị phê phán te tua từ bên trong đi ra, thản nhiên nhìn các cô một
cái, Lạc Thải Lăng lập tức im miệng.
“Anh đi ra đây làm gì?”. Cô hung hăng hỏi, đã quên thật ra đây là
địa bàn của anh.
“Điện thoại của cô cứ reo mãi”. Anh chìa tay đưa cho cô, vẫn giữ
nguyên biểu hiện không cảm xúc như người chết.
Cô trừng mắt giật lấy, nhận điện, dường như trở thành một con người
khác, có khí chất, có lịch sự, lại tao nhã, quý phái. “Alo, Phi Vân
à? Dạ… Có, em nhận được rồi. Xin lỗi anh, gần đây em rất bận… Không
được đâu, tối nay em có việc rồi, để hôm khác được không? Hôm khác
em sẽ mời anh đi xem phim…”, liếc nhìn người con trai đang đứng như
cục đá trước mặt, cô đi vào bên trong, giọng nói vẫn hết sức thanh
nhã: “Được, không có vấn đề gì, chỉ sợ đến lúc đó anh lại giành trả
tiền với em, lần nào cũng như vậy…”
Đợi cô biến mất sau cánh cửa, cô gái ở cửa hàng mới bĩu môi cười
khẽ: “Quan Nghị, anh thật là có bản lĩnh, làm cho cô ấy tức giận
rồi”
Quan Nghị lấy làm lạ: “Tôi?”
“Không phải sao? Chẳng lẽ anh không biết mình đã nói sai cái gì?”,
nhìn vẻ mặt của anh ta, xem ra vẫn chưa nhận thức được tình
hình.
Anh có nói gì sai sao? Có vẻ như kể từ khi nói câu “Cảm ơn” với cô
thì cô bực bội đến giờ. Chẳng lẽ anh không nên nói lời cảm tạ? Tuy
rằng đó là do cô tự chịu trách nhiệm, nhưng quả thật những ngày vừa
qua cô đã giúp anh giảm bớt không ít gánh nặng, chẳng phải nói lời
cảm ơn là phép lịch sự cơ bản? Vậy rốt cuộc cô tức giận cái gì? Tức
giận vì anh quá khách sáo?
Đúng là cô gái kì lạ.
Đưa hóa đơn sửa chữa cho cô gái kia, nói đại khái tình trạng của
mấy chiếc máy tính, anh nhặt áo khoác lên.
“Chờ một chút đã”, Lạc Thải Lăng cầm túi xách và chìa khóa xe,
nhanh chóng chạy theo.
“Mặc anh ta tự sinh tự diệt đi?”, lời nói còn văng vẳng bên tai, cô
gái kia trêu đùa.
“Ngày mai thì kệ, ngày mai sẽ mặc kệ”
Quan Nghị dừng bước, nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.
“Làm gì vậy? Sao còn không đi?”, hôm nay là ngày đến khám
lại.
“Tôi có thể tự đi”, không phải cô ấy có việc sao? Anh nhớ rõ cô vừa
nói trong điện thoại như vậy.
“Anh, anh…”, ngoại trừ việc từ chối, ngăn cản thì anh ta không biết
nói lời gì khác nữa sao?
Thù mới thù cũ, cô không muốn nói với anh ta thêm một lời nào
nữa.
Sau khi gặp anh, không chỉ một lần cô cảm thấy thì ra mình thật
chướng mắt, khiến người ta ghét bỏ như vậy!