NHỮNG CHÀNG TRAI XẤU TÍNH
post by: YeuTruyen.Wapsite.me
Tình trạng: Hoàn thành
----------
-
Hồ bơi hình chữ L, chiều dài nhất chừng hai mươi lăm mét. So với
các hồ bơi nổi tiếng trong thành phố thì đây là hồ bơi thuộc loại
nhỏ nhưng bù lại nó có vẻ xinh xắn, sạch sẽ.
Quanh hồ là một khoảng đất rộng bày rải rác những băng đá để khách
đi bơi vừa nghỉ chân vừa có thể nhấm nháp một thứ gì đó được phục
vụ từ căng-tin tại chỗ.
Vừa bước qua khỏi cổng, Biền đã buột miệng khen:
- Ðẹp quá !
Tôi gật gù tán đồng:
- Ừ, cái hồ này trông xinh thật !
Tôi tưởng nghe tôi a dua, Biền sẽ khoái chí tử. Nào ngờ nó lắc
đầu:
- Tao không nói cái hồ.
Tôi chưng hửng:
- Chứ mày bảo cái gì đẹp?
Biền chỉ tay về phía cuối hồ:
- Mày nhìn cái chỗ cái dù xanh kia kìa!
Tôi nhìn teo tay chỉ của nó, miệng há hốc:
- Cái dù đẹp?
Biền hừ mũi:
- Cái dù xấu hoắc chứ đẹp gì! Dưới cái dù mới đẹp!
- Ý mày nói cái... cán dù?
Biền có vẻ ngán ngẫm trước sự ngốc nghếch của tôi. Nhìn mặt nó, tôi
đoán chắc nó đang hối hận vì đã lỡ kết bạn với tôi. Tôi nghe nó thở
dài thườn thượt:
- Tao chưa thấy ai ngu như mày! Mày có thấy ai ngồi dưới cái dù
xanh kia không?
Bị chửi nặng, tôi bắt đầu mới vỡ lẽ:
- À, té ra mày nói con nhỏ đó!
Biền nhếch mép:
- Chứ chẳng lẽ tao nói thằng cha La Kim Bụng kia!
Tôi lại trố mắt:
- La Kim Bụng nào? La Kim Phụng chứ?
Biền tặc lưỡi:
- La Kim Phụng là người mẫu thời trang! Còn ở đây là La Kim...
Bụng! Chả kia kìa!
Bây giờ tôi mới nhìn thấy người đàn ông Biền nói. Ông ta mặc quần
tắm, bụng to như thùng nước lèo, đang đứng khởi động trên bờ hồ.
Ông ta nhún nhẩy, vặn vẹo thân hình trông thật buồn cười. Một số
người đang bơi dưới hồ cũng ngước mắt nhìn lên chỗ ông và hào hứng
chỉ trỏ. Nhưng người đàn ông vẫn tiếp tục đong đưa cái thùng nước
lèo của mình. Thật là một kẻ phớt đời đáng phục!
Trong khi tôi đang ngẩn người ra nhìn người đàn ông nọ thì Biền kéo
tay tôi:
- Thôi, đi! Thằng cha "người mẫu" này uốn éo hoài cũng chừng đó
kiểu, có gì đâu mà coi!
Tôi ngoan ngoãn đi theo Biền. Nhưng nó không dẫn tôi tới chỗ phòng
thay quần áo mà tiến thẳng tới cái dù xanh. Phát hiện ra điều đó,
tôi rụt tay lại:
-Ði đâu đây?
Biền cười cười: - Ði... làm quen.
- Thôi đi! - Tôi nhăn nhó - Lạ hoắc lạ huơ mà làm quen cái
gì!
- Thì lạ hoắc tao mới làm quen, nếu đã biết nhau rồi thì làm quen
chi nữa!
Lý lẽ của Biền khiến tôi cứng họng, mặt mày cứ đực ra. Biền giật
tay tôi:
- Thôi đừng có trơ mắt ếch ra nữa! Theo tao lẹ lên!
Tôi liếm môi:
- Thế còn chuyện... đi bơi?
- Ối dào! Bơi thì lúc nào bơi chả được! - Biền vò đầu - Có ai dời
cái hồ đi cỗ khác đâu mà sợ!
Cãi không lại nó, cuối cùng tôi đành phải gật đầu:
- Ừ thì đi!
Tôi tưởng Biền sẽ tươi hơn hớn. Nào ngờ nó lại thở dài:
- Bây giờ thì muộn rồi thằng ngốc ạ!
- Sao kia? - Tôi không hiểu.
- Sao lại với trăng! - Biền bực dọc - Ðợi cho mày "duyệt" xong cái
khoản làm quen hay không, con nhỏ đó đã biến mất từ tám hoánh
rồi!
Tôi giật mình liếc lại chỗ cái dù xanh. Quả nhiên con nhỏ đó đã bỏ
đi đằng nào. Ngồi chễm chệ dưới cái dù bây giờ là một thằng cha to
như hộ pháp, râu ria xồm xoàm. Lớ ngớ lại "làm quen" với chả, chả
gõ cho bẹp đầu!
Tôi nhìn xuốn hồ:
- Hay nó xuống nước rồi! - Có thể! - Biền chép miệng.
- Vậy mình xuống nước mình... làm quen! - Tôi nói giọng chuộc
lỗi.
Biền không thèm để ý đến sáng kiến của tôi. Nó bĩu môi:
- Tao không thích làm quen kiểu đó! Xáp lại dưới nước, không khéo
bảo vệ hồ sẽ tóm cổ! Họ tưởng tao là... Trư Bát Giới!
Tôi nheo mắt:
- Mày là Trư Bát Giới chính hiệu chứ gì nữa!
Biền không nói gì, chỉ nhe răng cười hì hì. Khi cười, mắt nó híp
lại, nom giống hệt Lão Trư.
Nói cho đúng, Biền không phải là thằng mắt lé. Con nhỏ mà nó chấm
xinh đáo để. Theo tôi thì con nhỏ đó có một khuôn mặt hình trái
xoan, mặc dù tôi chưa thấy trái xoan lần nào. Tôi không rõ trái
xoan có ăn được hay không, chứ mặt con nhỏ đó mà "cắn" một miếng
thì "đã" phải biết! Mũi thẳng, cao, mắt to như hai mắt nai, môi
hồng nhưng chả thấy cười bao giờ, vì vậy tôi không biết nó có bị
sún răng hay không. Nếu hàm răng nó đều đặn như răng... tôi thì nó
đúng là một người đẹp toàn diện.
- Tao cóc khoái làm thơ. Tao chỉ muốn làm... quen thôi.
Tôi làm bộ ngờ nghệch:
- Nhưng mà đã ba ngày rồi, mày vẫn chưa có cách nào làm quen
được?
- Ừ, chưa được! - Biền thật thà cảm thán.
- Có nghĩa là mày muốn làm quen với nó nhưng nó lại không thèm làm
quen với mày?
Bị tôi "khều nhẹ", Biền đỏ mặt:
- Ðừng đụng chạm tự ái anh em, mày! Không phải là nó không thèm!
Vấn đề là tao chưa "tiếp cận" nó được! - Liếc bộ mặt đần độn của
tôi, Biền tặc lưỡi giải thích - Làm quen dưới nước thì tao không
muốn, làm quen trên bờ thì bị "cản địa". Tóm lại là chưa gặp thời
cơ...
Lối ăn nói của Biền khiến tôi phì cười:
- Nghe mày nói cứ tưởng như bàn chuyện làm ăn! Tán gái mà cũng bày
đặt thời cơ!
- Mày ngu bỏ xừ! - Biền sầm mặt -Bữa nào cái băng ghế nó ngồi cũng
không còn một chỗ trống. Hai ba thằng cứ bu quanh, tao chen vô quái
thế nào được?
- Mấy thằng đó chắc cũng thuộc dòng họ Trư giống mày!
Biết tôi cà khịa, Biền ngó lơ, buông thõng:
- Ai biết!
Tự dưng tôi thấy tội nó bèn hiến kế:
- Vậy thì chiều mai mình đi sớm, vô chiếm chỗ trước! Hệt như bữa đi
xem đá bóng vậy!
- Hay, hay! Không ngờ cái đầu óc bã đậu của mày lâu lâu cũng nghĩ
ra được một "độc chiêu" !
Tôi không biết Biền khen thật hay khen "xỏ". Nhưng tôi giả tảng,
bụng rủa thầm "Nếu óc tao là bã đậu thì mày là bã... mía! Muốn làm
quen với "em" mà cũng chẳng biết cách, cứ loay hoay như gà mắc tóc!
Chỉ giỏi tài bóc phét!"
Tất nhiên Biền không biết tôi chửi thầm nó. Nó cười toe toét luôn
miệng. Chắc nó khoái chí nghĩ đến chuyện giành chỗ do tôi vừa bày
cho nó.
Chiều hôm sau, y kế hoạch, chúng tôi đến hồ bơi sớm hơn mọi lần
khoảng hai mươi phút.
Biền mừng rơn khi thấy cái băng ghế dưới chiếc dù xanh trong tình
trạng... vắng chủ. Nó cầm tay tôi kéo chạy vùn vụt, làm như chỉ cần
tới trễ nửa bước cái băng ghế sẽ chật nức người vậy.
Tới nơi, hai đứa buông phịch người xuống ghế, thở hổn hển. Tôi vừa
vuốt ngực vừa trách:
- Mày làm gì như thể xung phong vào đồn giặc vậy!
Biền cười hì hì:
- Ðây không phải là đồn giặc. Ðây là hang cọp. Người xưa có câu:
không vào hang cọp sao bắt được cọp con!
- Con nhỏ đó là cọp cái chứ không phải cọp con đâu!
Biền tự tin:
- Cọp cái hay cọp con gì tao cũng bắt tuốt! Hễ cọp là tao
bắt!
Chúng tôi ngồi tán gẫu chừng mười phút thì "con cọp" lò dò tới.
Biền "đánh hơi" ra trước. Nó bấm khẽ tay tôi:
- Con "nha đầu" tới rồi! Chuẩn bị!
Thích người ta mà dám gọi là "nha đầu", cái thằng "tiểu tử" này!
Tôi bất mãn nhủ bụng và liếc ra cổng. Bữa nay con nhỏ "chơi" chiếc
quần gin bụi, áo thung technicolor, tay đung đưa túi xách thể thao,
trông cứ xinh như minh tinh Hollywood. Tôi không nén được tiếng
xuýt xoa:
- Bữa nay con cọp đẹp quá hả mày!
Biền không buồn để ý đến lời khen thừa của tôi. Mắt nó cứ nhìn
trừng ra phía trước hệt như ra đa đang bám theo tên lửa di động của
đối phương, miệng thì thào:
- Mày xích ra ngoài rìa đi chừa chỗ trống ở giữ cho nó!
Mắt vẫn không rời con cọp, tôi lê cặp mông ra sát mép ghế, suýt nữa
té lật gọng xuống đất. Giọng Biền vẫn liên tục bên tay tôi, căng
thẳng, dứt khoát, hệt như khẩu lệnh chiến đấu:
- Còn mười lăm bước! Còn mười bước! Tất cả sẵn sàng! Tươi mặt lên!
Cười lên, cười!
Tôi phá lên cười sằng sặc.
Biền rít lên giận dữ:
- Mím môi lại, đừng có nôn thốc nôn tháo ra như thế, thằng
ngu!
Nhưng tôi không tài nào nhịn cười được. Khi nó hô "cười lên, cười",
tự dưng tôi liên tưởng đến mấy ông thợ chụp hình, thế là tôi ôm
bụng cười sặc sụa. Tôi cười đến chảy cả nước mắt nước mũi.
Tràng cười khủng khiếp của tôi làm kinh động đến con cọp của Biền.
Ðang lững thững tiến đến chỗ tụi tôi, bỗng nó cau mặt lại và rẽ
sang hướng khác.
Nụ cười vừa vẽ ra trên môi Biền lập tức tắt ngấm. Nó hậm hực quay
sang tôi, mắt long lên:
- Mày làm cái trò gì vậy, đồ phá bĩnh?
Tôi chùi nước mắt, nhăn nhó:
- Tại tao tức cười quá, không cách chi kềm được!
- Tức cười cái đầu mày! - Biền gầm gừ - Thiếu gì lúc không cười,
nhè ngay lúc ván sắp đóng thuyền lại nổi lên cười như phát rồ! Mày
cố tình "hại" tao hả?
- Ðừng nghĩ xấu anh em, mày! Tao mà cố tình hại mày, lát nữa xuống
bơi, hà bá rút cẳng tao liền!
Thấy tôi thề độc, Biền không thèm hoạnh họe nữa. nó chỉ "hừ" một
tiếng rồi lặng lẽ nhìn xuống hồ.
Mặt mày nó buồn xo khiến tôi áy náy dễ sợ. Tôi xích lại gần nó, rụt
rè hỏi:
- Con cọp đâu rồi?
Biền cộc lốc:
- Bên tay trái.
Tôi ngoảnh mặt sang bên trái, trên chiếc ghế cách chỗ tôi và Biền
mười thước, nữ minh tinh Hollwood đang tréo giò ngồi "kênh kiệu"
dưới chiếc dù ba màu. Không hiểu do mặt nó kênh kênh hay tại vừa bị
Biền "rủa xả", tự dưng tôi thấy con nhỏ đó hôm nay trông ngứa con
mắt quá chừng. Tôi không buồn trách Biền về lối ăn nói "du côn" khi
nãy nữa. Biền nói đúng. Nó là cái thá gì mà khiến hai đứa tôi giận
lẫy với nhau chứ, cái con "nha đầu" này.
Nhưng tụi tôi chưa kịp lên tiếng thì con nha đầu đã lên tiếng
trước. Quả là chuyện bất ngờ.
Chả là hôm đó Biền dạy tôi bơi ngửa và bơi ếch. Biền bảo:
- Theo sách vở thì bơi trườn sấp là kiểu bơi phát triển toàn diện
nhất. Mày biết bơi toàn diện không?
Tôi bảo không. Biền nhún vai:
- Thế là mày chết nửa đời người.
Tôi không muốn chết nửa đời người, liền năn nỉ Biền dạy. Biền là
đứa khoái làm thầy thiên hạ. Nó quảng cáo kiểu bơi trườn sấp chỉ
cốt để tôi bái nó làm sư phụ. Vì vậy nghe tôi cầu cạnh, mặt nó tươi
rói:
- Ðược thôi! Nhưng phải có một chầu ra mắt!
Tôi liếm môi:
- Mày học thói hối lộ của ai vậy?
Biền cười hề hề:
- Ðây không phải hối lộ mà là lễ bái sư.
Bộ mặt trâng tráo của Biền trông giống hệt sư... hổ mang. Tôn nó
làm thầy chắc đời tôi nát bét. Nhưng vì ham phát triển cơ bắp toàn
diện, tôi đành phải bấm bụng vâng theo:
- Thôi được, bái sư thì bái sư! Bây giờ mày dạy tao bơi trước đi!
Lát nữa lên bờ tao "chung độ" sau!
- Nè, nè, đừng có dùng cái từ chung độ bôi bác kia nghen mày! Tao
đâu phải dân cá cược!
Thấy Biền cười giận dỗi, sợ nó không thèm dạy tôi nữa, tôi bèn cười
giả lả:
- Thôi, cho tao xin lỗi! Tao lỡ lời!
Biền có vẻ khoái trá trước sự hạ mình của tôi. Nó nheo nheo
mắt:
- Lát nữa mày định bái sư bằng một chầu gì vậy?
Tôi gãi mũi:
- Chầu... trà đá!
- Dẹp mày đi! Trà đá thì chỉ có học môn bơi chó!
Tôi khịt mũi:
- Vậy thì đá chanh!
Biền bổ sung trắng trợn:
- Bánh mì ốp-la nữa!
Cái thằng, chưa dạy được miếng nào đã giở trò bóc lột! Tôi đành
phải bấm bụng gật đầu:
- Ừ, thì ốp-la!
Giải quyết xong cái khoản thực đơn, Biền bắt đầu dạy tôi bơi. Bơi
sải cũng chẳng có gì khó, nhất là đối với một người đã có "căn bản"
như tôi. Tập chừng nửa tiếng, tôi đã bơi thuần thục. Chỉ khổ là
nước xộc vô lỗ mũi cay xè.
- Ðược rồi! - Biền nhận xét - Nói chung mày cũng không dốt
lắm!
Học thêm được một kiểu bơi, tôi đâm ra dễ tính. Không thèm để ý
kiểu khen trịch thượng của nó. Tôi vuốt nước trên mặt, hỏi:
- Còn kiểu bơi nào nữa không?
- Hết rồi.
- Chỉ có ba kiểu thôi hả?
- Ừ.
- Như vậy là tao đã bơi được tất?
-Chứ sao! Mày là đệ tử chân truyền của tao mà!
Tôi chưa kịp hỏi tiếp thì bỗng có một người bơi ngang chỗ tôi và
Biền đứng. Gần nửa người của anh ta nhô lên hụp xuống, hai tay dang
rộng, đập nước nghe ầm ầm. Tôi ngạc nhiên ngó Biền:
- Hắn bơi kiểu gì vậy?
Biền ấp úng :
- À, à... đây là kiểu bơi bướm.
- Bơi bướm?
- Ừ.
- Sao khi nãy mày bảo chỉ có ba kiểu bơi?
Biền liếm môi:
- Khi nãy tao... quên.
Thái độ lúng túng của Biền khiến tôi đâm ra ngờ vực. Tôi dòm nó lom
lom:
- Mày biết bơi bướm không?
Bị tôi hỏi gặng một hồi, Biền đâm ra cáu. Nó xẳng giọng:
- Bơi bướm có quái gì mà không biết! Hồi nhỏ tao bơi hoài!
Tôi vẫn chưa tin hẳn:
- Vậy thì mày bơi thử đi!
- Coi nè!
Biền hét lên tức tối. Và dang hai tay như cánh bướm, nó chúi đầu
xuống làn nước xanh. Nhưng Biền chỉ giống bướm được lúc đầu. Nhô
lên hụp xuống vài cái, Biền hóa thành con... chuồn chuồn. Nó bơi
chẳng giống anh chàng khi nãy tí ti nào. Người ta nhô nửa cả người
lên mặt nước, nó gắng lắm mới cũng chỉ ló được có cái đầu. Người ta
đập tay đập chân trông khí thế, nước văng ầm ầm. Ðằng này tay chân
nó đuối đơ, lặn hụp cứ như người chết đuối. Trước vẻ mặt hoang mang
của tôi, Biền quay lại cười hách dịch:
- Thấy tao bơi bướm chưa?
Tôi đớ lưỡi chẳng biết nói sao. Chê thì không dám, mà khen thì áy
náy với lương tâm. Tôi nghĩ là Biền không nhìn thấy nó bơi. Nếu nó
có tài phân thân như Tôn Ngộ Không, tách người ra để ngắm mình "bơi
bướm", chắc nó không dám tuyên bố hách xì xằng như vậy.
Thấy tôi trơ mắt ếch ra dòm, không chịu "ca tụng" nó, Biền nổi
đóa:
- Làm gì mà đực ra như phỗng vậy! Mày thấy "sư phụ" mày bơi bướm có
ăn đứt thằng cha hồi nãy không?
Tôi ấp úng chưa kịp đáp thì trên bờ bỗng vang lên một chuỗi cười
khúc khích. Hai đứa giật mình ngó lên. Nữ minh tinh Hollywood ngồi
trên băng ghế sát bờ hồ, mắt hờ hững nhìn ra trước mặt, miệng nửa
cười nửa nghiêm. Tôi và Biền liếc nhau. Mặc dù không nói ra nhưng
hai đứa đều tự hỏi không biết có phải con nhỏ đó vừa cười "lạnh
lẽo" hay không. Liếc con nhỏ đó một cái nữa, vẫn không có dấu hiệu
gì khả nghi, Biền quay sang tôi và nôn nóng trở lại đề tài cũ. Lần
này nó giở giọng "dụ khị":
- Mày đãi tao thêm một chầu nữa, tao sẽ dạy mày bơi bướm!
- Cái đó là bơi ễnh ương chứ đâu phải bơi bướm!
Lần này, rõ ràng một giọng nữ ở trên bờ vọt trả lời thay tôi. Mặt
Biền lập tức đỏ bừng, không hiểu vì ngượng hay vì giận. Nó lia mắt
lên bờ, hệt như người ta lia tiểu liên. Tôi cứ tưởng con nhỏ đó sẽ
trúng "đạn" ngã lăn quay. Nhưng không, may quá, nó vẫn ngồi tỉnh
rụi, mặt kênh kênh.
Biền nghiến răng:
- Này cô kia! Cô vừa nói cái gì đó?
Nữ minh tinh liền hừ mũi:
- Anh nói chuyện với ai vậy?
Biền gầm lên như sư tử:
- Với cô chứ với ai!
Nữ minh tinh bĩu môi:
- Nhưng tôi lại không thích nói chuyện với anh!
Suýt chút xíu nữa Biền ói máu loang cả mặt hồ. Nó cố nuốt cục giận
vào bụng một cách khó khăn, hệt như đang nuốt trái bưởi Biên Hòa
còn cả vỏ lẫn cuống. Nuốt xong, nó nói, biết gặp phải kình địch nên
giọng đã nhũn nhặn hơn:
- Cô bảo cô không thích nói chuyện với tôi, sao khi nãy cô lại mở
miệng "chọc quê" tôi?
Nữ minh tinh nhún vai:
- Tôi đâu có chọc quê anh. Tôi chỉ chọc quê con ễnh ương.
Thi đấu chưa hết hiệp thứ nhất, Biền đã bị "nốc ao". Miệng lưỡi con
nhỏ đó có sức tàn phá không thua gì một cú đấm móc của Mohames Ali.
Biền nghiến răng nghe rõ tiếng "ken két":
- Hãy đợi đấy!
- Tội nghiệp Biền! - Tôi tặc lưỡi. Tưởng sao, nó đem phim hoạt hình
Liên Xô ra hù đối thủ của mình. Trong khi choáng váng đầu óc, nó
quên rằng khi con sói trong phim bảo "Hãy đợi đấy" có nghĩa là nó
sắp gặp phải một thất bại mới, còn thê thảm hơn thất bại cũ gấp một
trăm lần.
Không biết hên hay xui cho Biền, khi hai đứa tôi leo lên bờ thì con
nhỏ qủy quái nọ chạy đi đâu mất.
Biền giận lắm. Nó hăm he:
- Lần sau gặp nhau, tao sẽ cho nó biết thế nào là lễ độ!
Tôi cười tủm tỉm:
- Mày muốn làm quen với nó mà chưa được, bây giờ nó chủ động làm
quen, lẽ ra mày phải cám ơn nó chứ!
- Cám ơn cái cóc khô! Làm quen kiểu đó, ông đấm cho vỡ mồm!
Nhìn bộ mặt sát khí đằng đằng của Biền, tự nhiên tôi sợ cho tính
mạng con nhỏ đó quá chừng. Tôi không ngờ con người ta có thể chuyển
từ yêu thương sang thù hận nhanh chóng như vậy.
Biền không nói không rằng, lặng lẽ đi vào phòng thay đồ. Tôi tính
chọc nó thêm vài câu chơi nhưng thấy bản mặt lầm lì hắc ám, tôi
đành làm thinh lẽo đẽo đi theo nó.
Hổm rày trời nóng bức nên người đi bơi khá đông. Các phòng thay
quần áo đều chật cứng, tôi với Biền phải chung vào một phòng. Nước
từ vòi sen mưa xuống mát rượi. So với trong này nước ngoài hồ nóng
hơn nhiều. Tôi vừa vò đầu vừa liếc Biền, xem thử những giọt nước
mát có làm dịu được chút nào nỗi ấm ức trong lòng nó không. Nhưng
mặt Biền vẫn băng như đá cục. Có lẽ nó không ngờ cuộc "gặp gỡ" đầu
tiên với nó và người đẹp mà nó định làm quen lại diễn ra ngoài kế
hoạch như thế. Ðau hơn nữa, nó bị con nhỏ đó làm cho bẽ mặt trước
sự chứng kiến của tôi, người vốn xưa nay vẫn tin tưởng nó gần như
tuyệt đối. Nỗi đau đó chắc âm ỉ nhức nhối ghê lắm nên khi mặc quần
áo xong xuôi, chuẩn bị bước ra, nó còn lầm bầm uất ức:
- Tao sẽ không bỏ qua chuyện này đâu! Con nha đầu đó nó sẽ biết tay
tao!
Miệng thằng Biền là cái miệng ăn mắm ăn muối. Nó vừa nhắc tới con
nhỏ đó là con nhỏ đó hiện ra ngay.
Vừa đẩy cửa bước ra, bốn con mắt của hai đứa lập tức trợn tròn. Nữ
minh tinh đang đứng săm soi trước tấm kiếng vuông treo ở phòng
ngoài. Thoáng thấy hai đứa tôi hiện ra trong kiếng, nó hơi sửng sốt
nhưng liền đó lại nhe răng cười. Nụ cười của nó đẹp không thua gì
đám yêu quái động Bàn Tơ.
Không cầm lòng được, tôi định nhe răng cười lại, nhưng dòm sang
Biền thấy nó trơ trơ, tôi đành ngậm miệng làm mặt cô hồn.
Thấy hai đứa tôi không lộ vẻ thân thiện, con nhỏ đó không thèm cười
nữa. Nó thu hồi lại hai lúm đồng tiền trên má khiến tôi tiếc hùi
hụi.
Biền vẫn đứng bất động bên cạnh tôi. Nó nói nó sẽ cho con nha đầu
biết tay nhưng tôi vẫn chưa thấy nó nhúc nhích. Có lẽ nó đang quan
sát, thăm dò đối thủ và chờ cho con nhỏ đó sơ hở, nó sẽ nhảy ra
"xin tí huyết".
Con nhỏ kia ngu ơi là ngu! Chẳng biết mảy may về ý định "sát nhân"
trong đầu Biền, nó cứ đứng ẹo qua ẹo lại trước tấm kiếng, thập phần
lơ là cảnh giác. Soi gương chán, nó bước lại chỗ bục cửa sổ, lục
tìm cái quỉ gì đó trong túi xách. Lục lọi một hồi, có lẽ không tìm
ra cái muốn tìm, nó lại cúi lom khom đảo mắt khắp nền
xi-măng.
Ðúng lúc đó, Biền bắt đầu chuyển động. Nó chậm rãi tiến về phía đối
thủ. Con nhỏ đó mãi lúi húi dòm dòm dỏ dỏ, chẳng biết nguy cơ đang
đến gần và tính mạng nó giờ đây chỉ còn treo lơ lửng trên đầu sợi
tóc zù lơ. Tôi hồi hộp không hiểu Biền định làm gì. Một cú karate
vào gáy đối thủ chăng?
Quả nhiên, Biền từ từ giơ tay lên. Tôi định hét lên nhưng chẳng
hiểu sao cổ họng khan cứng. Tôi bèn chọn cách nhắm tịt mắt lại để
khỏi nhìn thấy "án mạng" xảy ra trước mặt.
Lòng thấp thỏm, tôi chờ một tiếng thét thảm thiết, hay bét nhất
cũng là tiếng thân người đổ "huỵch". Nhưng đợi một hồi chẳng thấy
gì lạ, tôi hé mắt ra dòm. Hóa ra Biền giơ tay lên... gãi đầu. Nó
gãi thật lâu, tưởng như có hàng ngàn con chí đang bò trên đó. Tử
khí trên mặt nó đâu mất. Thay vào đó là vẻ bối rối của một thằng
học trò đội sổ bị kêu lên trả bài. Tôi nghe tiếng nó ấp úng hỏi "cô
giáo":
- Cô tìm gì vậy?
Con nhỏ đó chẳng tỏ vẻ gì ngạc nhiên trước sự "thăm hỏi" của Biền.
Nó đáp, chẳng buồn ngẩng đầu lên:
- Tôi tìm sợi thun buộc tóc.
Rồi không cần biết thái độ Biền ra sao, nó "sai" luôn:
- Anh tìm giùm tôi đi!
Tôi dở khóc dở cười khi thấy Biền tuân lệnh "kẻ thù" răm rắp. Con
nhỏ đó mới bảo một tiếng, nó đã chúi mũi xuống đất hệt như chó đánh
hơi, mắt mở thao láo như đèn pha xe tải. Thật tôi chưa thấy thằng
nào biến bạn thành thù rồi biến thù thành bạn lẹ như thằng qủy này!
Khi nãy nó dọa dẫm hùng hổ bao nhiêu thì bây giờ nó cam phận tôi
đòi cũng hăng hái bấy nhiêu! Vậy mà mặt mày nó trông hí ha hí hửng,
tức không chịu được!
Tôi chỉ nhủ thầm trong bụng, tịnh không thốt một tiếng. Tôi không
muốn can thiệp vào chuyện "tình thù ân oán" của Biền. Tôi cũng
không rõ tôi tức Biền vì thái độ đê hèn của nó trước con nhỏ nọ hay
tức vì nó giành mất cái vị trí "tôi đòi" đáng ao ước kia!
Lui cui một hồi khắp các xó xỉnh, Biền đứng thẳng người lên, chép
miệng:
- Không có! Cô chờ tôi một chút, để tôi ra ngoài kia tôi lấy!
Rồi không đợi con nhỏ đó đồng ý hay không, Biền phóng vội ra cửa.
Nó cùng chẳng thèm liếc qua tôi. Hễ thấy con gái là nó bỏ rơi bạn
bè ngay tức khắc, không thèm "see you again" lấy một tiếng. Biền
xưa nay vậy. Tôi quen rồi nên cũng không chấp nhất.
Còn lại hai người, con nhỏ đó quay sang "dò bài" tôi:
- Anh đó là bạn anh hả?
- Ừ.
- Ảnh tên gì vậy?
- Tên Biền.
- Tên gì dở vậy!
Con nhỏ đó đột ngột "phán" một câu làm tôi cứng họng. Sự bất ngờ
khiến tôi đứng sững như trời trồng. Thằng Biền mồm mép mà gặp "vố"
này cũng cà lăm ba năm chưa hết, huống hồ gì đứa chậm chạp như
tôi.
Ðối phương dường như chẳng thèm để ý đến vẻ mặt thất thần của tôi,
nó tỉnh bơ bình phẩm tiếp:
- Nhưng dù sao hắn ta cũng tốt bụng.
Tôi hỏi như người mộng du:
- Cô nói ai?
Nữ minh tinh khịt mũi:
- Con ễnh ương chứ ai!
Một lần nữa tôi lại ngậm bồ hòn. Miệng tôi như có dán băng keo. Tôi
cầu trời cho Biền mau trở vô để thay mạng tôi tiếp chuyện người đẹp
của nó. Nhưng Biền mất tăm mất tích như sỏi ném xuống hồ. Trong khi
đó, con nhỏ kia nhất quyết không cho tôi ngậm miệng cầu hòa. Nó hỏi
tiếp:
- Còn anh?
Tôi nuốt nước bọt:
- Tôi sao?
Con nhỏ cười khoe lúm đồng tiền:
- Anh tên gì?
"Ðồng tiền" làm tôi lóe mắt, quên hết sợ hãi:
- Tôi tên Tưởng.
Nói xong, tôi vểnh tai chờ đối phương phán "Tên gì giở ẹc". Nhưng
lần này tôi được tha bổng. Nữ minh tinh chỉ thích "cà khịa" Biền.
Với tôi, nó tỏ ra tử tế:
- Anh Tưởng nè!
- Gì?
- Anh Biền đi đâu lâu quá vậy?
Tôi không biết Biền đi đâu đành nói đại:
- Chắc nó chạy đâu ra ngoài hồ.
Nữ minh tinh nhíu mày:
- Ra ngoài hồ sao lâu quá vậy?
- Tôi cũng chẳng hiểu.
Vừa nói với tôi vừa lắc đầu. Nữ minh tinh bỗng buông tiếng thở
dài:
- Thôi, tôi không cần dây thun của bạn anh nữa đâu!
Nói xong, nó quay mình đi liền. Tôi không kịp phản ứng, chỉ ú
ớ:
- Nè, nè...
Con nhỏ không thèm ngoảnh lại, cứ tiếp tục rảo bước về phía phòng
thay quần áo. Tôi không dám đuổi theo, chỉ biết dương cặp mắt lo âu
nhìn nó. Lát nữa, Biền quay lại, không thấy con nhỏ đâu, chắc nó
chửi tôi tắt bếp. Tôi còn lạ gì giọng điệu độc địa của nó. Chắc
chắn nó sẽ bảo tôi là đồ vô tích sự, giữ chân môt con nhãi mà cũng
không biết cách, lớn lên chỉ có nước đi ăn mày! Nhưng dù sao, hôm
nay cũng không phải là ngày xấu nhất của tôi. Con nhỏ đó chưa kịp
chạm tay vào cửa thì Biền từ ngoài chạy xộc vào, mặt mày nó hớt ha
hớt hải và mồ hôi mồ kê nhễ nhại, trên tay ôm một bịch dây thun to
tướng. Chưa kịp lấy hơi, chợt thấy con nhỏ sắp biến sau ngách cửa,
Biền rối rít kêu lên:
- Nè, nè! Dây thun nè!
Con nhỏ giật mình quay lại. Bịch dây thun trên tay Biền đập vào mắt
nó khiến nó phải chớp lia chớp lịa và buột miệng sửng sốt:
- Ðâu ra vậy?
- Mua chứ đâu! - Biền hổn hển - Tìm quanh không có, tôi phải chạy
ra phố mua!
Con nhỏ nhìn Biền như nhìn một con quái vật:
- Anh khùng hả?
Biền không ngờ đối phương lại nói như vậy. Nó cười thảm não:
- Trời ơi, tôi chạy đi mua dây thun cho cô muốn đứt hơi, bây giờ cô
lại bảo tôi khùng!
Con nhỏ thoáng vẻ xúc động. Nhưng nó nghiêm mặt lại ngay:
- Anh không khùng, nhưng mà hơi điên điên! Tôi chỉ cần một sợi
thôi, ai bảo anh mua cả mớ như vậy!
- Thì mua để dành! - Biền khịt mũi - Mai mốt đứt sợi này còn sợi
khác, cô khỏi phải mất công kiếm kiếm tìm tìm nữa!
Vừa nói Biền vừa chìa bịch dây thun về phía con nhỏ, miệng mở một
nụ cười cầu tài. Nhưng con nhỏ cứ tỉnh bơ. Nó không buồn đỡ bịch
"lễ vật" trên tay Biền. Nó chỉ thò hai ngón tay nhón một sợi thun
trong bịch, cười nói:
- Cảm ơn nghen!
Biền chưng hửng:
- Sao cô chỉ lấy có một sợi vậy? Còn cái bịch này?
- Anh cầm về đi!
- Trời đất, tôi cầm về làm chi? - Biền la lên.
Con nhỏ nhún vai:
- Cầm về chơi!
- Chơi! Tôi đâu có phải con nít đâu mà chơi dây thun?
Con nhỏ nheo nheo mắt:
- Nhưng anh cũng chẳng người lớn lắm đâu, anh Biền ạ!
Tôi đứng bên cạnh, nghe con nhỏ đốp chát với Biền mà người cứ muốn
run lên. Tôi tưởng bị "hạ nhục" cỡ đó, hẳn Biền sẽ lồng lên như cọp
sút chuồng. Nhưng Biền chẳng tỏ vẻ gì phẫn nộ. Nó có vẻ ngạc nhiên
vì bị đối phương kêu tên hơn.
- Ủa sao cô biết tên tôi?
- Tôi đọc thấy trên báo.
Biền ngơ ngác:
- Làm gì có chuyện đó! Cô đọc trên báo nào?
Con nhỏ hắng giọng:
- Báo Công An, mục "Những gương mặt đen".
Biền cười như mếu:
- Cô chỉ đùa! - Rồi nó liếc tôi - Chắc tên này tố cáo với cô chứ
gì?
Con nhỏ không trả lời thẳng câu hỏi của Biền, mà mỉm cười:
- Nhưng tôi biết tên anh thì có gì là quan trọng mà anh cứ gặng tới
gặng lui thế!
- Dĩ nhiên là không quan trọng! - Biền gật gù - Nhưng tôi vẫn thấy
ấm ức!
Nghe Biền nói vậy, tôi ngạc nhiên không hiểu nó ấm ức chuyện gì.
Con nhỏ kia cũng thế. Mắt nó tròn xoe:
- Sao lại ấm ức?
Biền cười gian manh:
- Tại cô biết tên tôi mà tôi chưa biết tên cô!
Vẻ mặt láo cá của Biền khiến tôi phì cười. Từ hồi "đụng độ" con nhỏ
đó tới giờ, đây là lần đầu tiên Biền chứng tỏ được "phong độ". Mấy
lần trước, Biền cứ như con mèo ướt, bị đối phương "kê" cho vài câu
là mồm cứ ngọng ngà ngọng nghịu. Bây giờ nó mới trở lại là
nó.
Nữ minh tinh có vẻ bị bất ngờ trước đòn phản công của Biền. Nhưng
thoáng một cái, nó kịp thời trấn tĩnh và hừ giọng:
- Muốn biết tên người khác thì phải mở miệng ra hỏi! Chẳng lẽ gặp
mặt anh, tôi phải tự giác khai tên ra?
Trước con nhỏ bản lĩnh kinh người này, sự láu lỉnh của Biền vừa lóe
lên vụt tắt ngấm. Giọng nó trở nên sượng sùng:
- Thì bây giờ tôi hỏi!
Con nhỏ nhếch mép:
- Bây gi thì muộn rồi. Không cần anh hỏi tôi cũng nói. Tôi tên
Quỳnh Dao.
Nói xong, không buồn gật đầu chào hai đứa tôi, con nhỏ đó quay lưng
lại và lập tức biến mất sau cánh cửa.
Không thể đứng lớ ngớ trước phòng thay đồ nữ giới được, tôi vội kéo
tay Biền:
- Thôi mình về!
Biền vẫn chưa hết bàng hoàng. Nó ngớ ngẩn hỏi:
- Về hả?
Tôi ngạc nhiên:
- Thì về chứ sao! Chẳng lẻ mình đứng hoài ở đây?
Biền không nói gì, lặng lẽ đi theo tôi, tay vẫn ôm kè kè bịch dây
thun. Tự nhiên tôi đâm ra tội nghiệp Biền. Cất công chạy tuốt ra
phố mua dây thun về cho người đẹp, không hưởng được lời ngọt ngào
nào mà còn bị người đẹp "búa" cho mấy câu đến thộn mặt ra như
phỗng. Nghĩ vậy, tôi liền lên tiếng an ủi:
- Dù sao hôm nay mình cũng thắng lợi...
Tôi nói chưa hết câu, Biền đã nạt ngang:
- Thắng lợi cái con khỉ mốc!
Rồi nó lầm bầm:
- Thật tao chưa thấy ai lợi hại như con nha đầu này!
Tôi cố vớt vát:
- Nhưng cuối cùng mình cũng biết được tên nó!
- Chắc gì đó là tên thật của nó! - Biền quạu quọ - Bữa nay nó làm
tao miệng mồm cứ cứng đơ, chẳng nói được câu nào ra hồn!
Biền than vãn đến tội. Kể từ khi chơi thân với Biền, lần này là lần
đầu tiên tôi thấy nó thừa nhận thất bại trước phái đẹp. Trước nay,
dù thất thế mười mươi nó vẫn cứ gân cổ cãi chày cãi cối. Những lúc
đó, cãi không lại cái miệng ba hoa của nó, bụng tôi tức anh ách, cứ
thầm mong nó bị trúng gió méo miệng đi cho rồi. Vậy mà bây giờ nghe
nó mở miệng chịu thua con nhỏ kia, không hiểu sao tôi lại thấy buồn
buồn.
Trong khi tôi đang thả hồn theo những ý nghĩ vẩn vơ thì Biền chợt
nói:
- Dù sao hôm nay tao cũng chưa đến nỗi thua trắng tay! Cũng còn một
thắng lợi nho nhỏ!
Chiều hôm sau, quyết chí phục hận, Biền rủ tôi đến chỗ bơi sớm hơn
thường lệ cả tiếng đồng hồ. Khi chúng tôi vào, hồ bơi còn thưa
người. Người mẫu La Kim Bụng cũng chưa thấy xuất hiện. Hai đứa lững
thững bước lại chỗ băng ghế dưới chiếc dù xanh. Sau khi đã an tọa,
Biền vỗ vai tôi, giọng tự tin:
- Bữa nay tao sẽ phục thù.
- Phục thù bằng cách sao ?
Biền gục gặc đầu:
- Lát nữa mày sẽ biết! Tao sẽ "dập" con nhỏ Quỳnh Dao đó ngay từ
đầu !
Tôi giật thót:
- Mày "uýnh" nó ?
- Mày ngu quá ! - Biền khịt mũi - "Dập" ở đây có nghĩa là "đấu
khẩu". Lần này tao sẽ không để nó mở mồm trước. Tao sẽ tấn công ồ
ạt. Rồi mày coi, nó sẽ bị tao quay như dế !
Hồi nhỏ tôi vốn mê trò đá dế. Trước khi đẩy dế lên võ đài, bọn nhóc
tì chúng tôi thường lấy tóc buộc nó lại và vung tay quay vù vù. Bị
quay mòng mòng, con dế nổi điên, khi được thả ra liền xông lên đụng
đâu cắn đó, bất kể sống chết. Thằng Biền đòi quay Quỳnh Dao như
vậy, không khéo con nhỏ đó phát khùng, nó "xực" luôn tôi thì nguy !
Tôi chỉ nghĩ trong bụng chứ không dám nói ra, sợ Biền mắng tôi là
đồ "tham sinh úy tử".
Lâu thật lâu, Quỳnh Dao mới tới. Mắt thằng Biền y như mắt cú vọ,
bóng Quỳnh Dao vừa thấp thoáng ngoài cổng, nó đã véo tôi một cái
đau điếng:
- Thấy gì chưa ?
Tôi nhìn ra cổng, khẽ rên:
- Thấy rồi. Mày buông tay ra đi !
Biền buông tay ra. Cũng may là lần này nó không bảo tôi "cười lên,
cười" như hôm trước.
Quỳnh Dao khẽ liếc về chỗ hai đứa tôi và thong thả bước lại. Mặt nó
tỉnh bơ, vẻ như không quen biết. Biền nhếch mép thì thầm:
- Nó giả bộ làm lơ !
Tôi mãi chiêm ngưỡng thân hình thon thả và dịu dàng của Quỳnh Dao
nên ậm ừ không đáp.
Mặc dù tôi và Biền ngồi ép sát vào nhau, chừa một chỗ khá rộng trên
băng ghế nhưng Quỳnh Dao không màng đến vị trí "béo bở" đó. Nó kéo
một chiếc ghế mây bên cạnh, điềm nhiên ngồi xuống.
Trừ cú đưa mắt đầu tiên ở... cự li xa, trước sau Quỳnh Dao vẫn
không thèm nhìn mặt hai đứa tôi. Nó ngồi đó, lạnh lùng, bình thản,
mắt nhìn ra phía trước. Biền giở giọng châm chọc:
- Bộ tính làm mặt lạ hả ?
Thấy Biền bắt đầu "mở máy", tôi hồi hộp ngó Quỳnh Dao. Nhưng nó vẫn
thản nhiên, làm như không nghe thấy câu nói khiêu khích của
Biền.
Không lường trước được tình huống này, Biền hơi lúng túng. Ngần ngừ
một thoáng, nó lại hắng giọng:
- Sợi dây thun hôm qua cô còn giữ không?
Không có tiếng trả lời.
Biền nổi đóa:
- Bộ hôm nay cô á khẩu hả ?
Dường như không chịu nổi, Quỳnh Dao cau mặt lại. Rồi không nói
không rằng, nó đứng vụt dậy xách túi đi thẳng vào phòng thay đồ.
Biền ngó theo lẩm bẩm:
- Bữa nay con nha đầu này nó làm sao vậy hả ?
Tôi cũng ngạc nhiên không kém gì Biền. Hôm qua mặc dù Quỳnh Dao cho
Biền "đo ván" dài dài nhưng ít ra nó còn chịu mở miệng, thỉnh
thoảng còn cười nữa. Hôm nay không hiểu sao mặt mày nó lạnh ngắt
như đồng. Tôi ngó Biền:
- Chắc con nhỏ này nó bị "mát"!
- Tao không nghĩ vậy! - Biền ngâm - Chắc nó biết hôm nay tao chuẩn
bị phản công nên cố tình tránh né. Nó sợ bị no đòn!
Biền nói với giọng tự tin. Tôi không cãi Biền nhưng tôi nghĩ khác.
Tôi cho rằng Quỳnh Dao làm lơ để dằn mặt Biền. Anh là cái thá gì mà
dám ăn nói bỗ bã với tôi. Hôm qua tôi "sai" anh tìm dây thun nên
đành phải mở miệng nói chuyện vài câu. Bữa nay thì đừng hòng! Chắc
Quỳnh Dao nghĩ trong bụng như vậy và trong khi nguyền rủa hẳn nó
không quên chửi thầm Biền là "đồ ễnh ương"!
Tôi giấu tịt những ý nghĩ của tôi, sợ Biền buồn. Ngoài mặt, tôi làm
bộ a dua:
- Ừ, chắc nó sợ mày !
Biền phồng mũi:
- Còn phải nói ! Và để chứng tỏ sự hùng dũng của mình, khi Quỳnh
Dao mặc áo tắm từ trong phòng thay đồ ra và đang lần lại chỗ cầu
thang ỏ góc hồ, Biền hét tướng:
- Quỳnh Dao !
Tiếng kêu khủng khiếp của Biền hệt lựu đạn nổ. Bốn, năm người ngồi
chung quanh nhất loạt quay đầu nhìn về phía chúng tôi khiến tôi
ngượng đỏ mặt. Riêng Biền vẫn tỉnh rụi, mặt nó lì ra như tảng đá
mài.
Quỳnh Dao khẽ giật mình. Nó đưa mắt nhìn "tảng đá mài", mặt cau
lại. Tôi thóp bụng vô hai tấc, chờ sét đánh xuống đầu. Nhưng không,
sau một khắc im lặng đầy chết chóc, Quỳnh Dao gằn giọng buông từng
tiếng một:
- Tôi không phải là Quỳnh Dao. Tôi là Quỳnh Như.
Trong khi Biền ngồi đực ra như một thằng ngố, chưa kịp có phản ứng
gì, Quỳnh Như (hay Quỳnh Dao ?) đã lao mình xuống dòng nước xanh
như một mũi tên. Một mũi tên tẩm thuốc độc, với Biền.
Biền "nhiễm độc" đúng sáu phút mười tám giây mới bắt đầu nhúc
nhích. Vừa hồi tỉnh sơ sơ, nó đã văng tục:
- Mẹ kiếp!
- Gì vậy mày ? - Tôi giật thót.
- Ðồ Sở Khanh!
Biền bồi thêm một cú khiến tôi há hốc mồm:
- Tao làm gì mà mày chửi tao ?
- Tao đâu có nói mày ! - Biền gầm gừ - Tao nói con nha đầu kia kìa
!
- Trời đất! - Tôi kêu lên - Nó là con gái mà !
Biền hừ mũi:
- Con gái con trai gì cũng vậy ! Hễ lừa gạt là Sở Khanh tuốt!
Biền là thằng ác ôn. Người ta bảo không nên đánh phụ nữ, dù chỉ
bằng một cành hoa. Vậy mà nó nỡ mắng mỏ con người ta tàn mạt. Ghép
con nhỏ đó vào tội Sở Khanh có khác nào đem nó ra xử bắn. Tự dưng
tôi cảm thấy thương hại "nạn nhân" của Biền quá chừng, bèn lên
tiếng kêu bênh vực:
- Nó có lừa gạt gì mày đâu !
Biền sửng cồ:
- Không những nó lừa gạt tao mà còn lừa gạt cả mày ! Tên nó là
Quỳnh Như, hôm qua nó nói gạt là Quỳnh Dao, vậy mà tao và mày cứ
tin lấy tin để ! Nó biến tụi mình thành một trò cười, mày không
thấy sao ?
Giọng Biền liền bốc lửa. Nước bọt nó văng vèo vèo hệt như hỏa diệm
sơn đang phun. Tôi đóng vai Thiết Phiến công chúa, phe phẩy quạt Ba
Tiêu:
- Chỉ có tao bị lừa chứ mày đâu có bị ! Hôm qua mày đã nghi Quỳnh
Dao là tên giả rồi kia mà !
Trò nịnh nọt bao giờ cũng công hiệu như thần. Tôi mới đi một đường
tâng bốc, sát khí trên mặt Biền lập tức tiêu tan. Nó cười tươi như
hoa ny-lông treo dọc đường Hai Bà Trưng:
- Ừ hén!
Nhưng Biền mới tươi lên chút xíu đã xìu ngay xuống. Nỗi đau ban nãy
chưa kịp rời khỏi lòng nó. Nó nói với giọng hờn giận khôn
nguôi:
- Nhưng dù sao bữa nay nó cũng làm tao tức chết đi được, Tưỡng ơi
!
Tôi chưa thấy ai chết vì tức. Nhưng dù sao cẩn thận vẫn hơn. Nghĩ
vậy, tôi xui Biền:
- Mày xuống tắm trước đi ! Nước hồ sẽ gội sạch nỗi ưu phiền trong
lòng mày !
Tôi thuyết giáo như một đệ tử nhà Phật và tưởng tượng nước hồ đầy
cáu ghét kia là nước Cam Lồ. Gặp ngày thường chắc Biền chửi tôi tắt
bếp. Nhưng bây giờ, tráng khí tiêu tan, tôi xúi bậy cỡ nào nó cũng
nghe theo răm rắp. Nó đang muốn để nỗi sầu trôi theo dòng nước. Nó
không muốn "tức chết". Nhất là "chết" khi chưa trả được thù.
Nhìn Biền thất thu xách túi đồ đi về phía cánh cửa có hàng chữ
"gentleman", tự nhiên tôi thấy thương nó ghê. Nếu không gặp Quỳnh
Như, hẳn nó là người tôi thương nhất!