-Cô lúc nào cũng là người có suy nghĩ chống đối số phận. Thật là
cứng đầu ! – Nó ôm bụng cười.
-Số phận không có thật ! Có thật thì nó do chúng ta tạo nên và chỉ
được thấy ở tương lai thôi. – Tôi nói.
-Triết lý hay đấy ! Toàn là loại chống đối thánh thần. – Nó nhìn
tôi.
-Thần thánh không có thật ! Không phải cậu đã nói vậy sao ?
Nó lặng người một chút rồi phẩy tay.
-Thôi, tôi thua rồi ! Cãi không lại cô.
-Cậu không thua, cậu chỉ không nói thật những lời cậu nghĩ
thôi.
Nó nhìn tôi. Rồi nó tiến gần, nắm lấy tay tôi, siết nhẹ.
-Cô rất mạnh mẽ, mẹ tôi cũng không có cái tính như thế này. – Nó
mỉm cười.
-Vậy sao ? Nhưng… có nhiều chuyện tôi không mạnh mẽ như cậu nghĩ
đâu. – Tôi ngượng nghịu.
Nó nói khẽ nhưng không hiểu sao tôi nghe câu nói ấy rất rõ.
-Tôi yêu cô !
Pháo hoa ở đâu bắn lên trời, vậy là đã đúng 12 : 00, giao thừa đã
đến.
Đây là lần thứ ba nó nói câu đó với tôi rồi. Tôi không thể chạy,
cũng không thể trả lời. Nó như có một ma lực gì đó làm tôi khuỵu
xuống.
-Không cần trả lời bây giờ ! Tôi có thể chờ. - Nó ôm nhẹ lấy vai
tôi.
Có động lực nào làm hai tay tôi cũng ôm lấy nó. Tôi thì thầm
:
-Vậy cậu có thể chờ bao lâu ? Hả Dương Nhất Thiên ?
-Năm năm, mười năm, hai mươi năm, cả đời cũng được.
Thiên buông một tay ra, dùng bàn tay ấy nâng khuôn mặt của tôi
lên.
-Thậm chí là Mai yêu người khác.
Thiên cúi xuống, hôn lên má tôi. Gò má của tôi đang lạnh, tái nhợt
vì gió biển về đêm bỗng nóng lên, tôi có thể cảm nhận được nhịp đập
của mạch máu nhỏ.
-Cô có thể hát cho tôi nghe một bài hát về xuân không ? Hả giọng ca
vàng ?
-Ừ.
Tôi đứng lên, hít thật sâu. Hoà với tiếng gió, tôi hát bài hát tôi
thích nhất.
Thoảng trong lời ca, tôi có nghe tiếng Thiên tự nói với mình
:
-Xem ra đây mới thật sự là tất cả những gì số phận cho tôi.
Chương 28 : Lộ rồi !
Tết qua rất nhanh, in dấu những kỷ niệm thật đẹp. Nhất là đêm giao
thừa. Sau đêm đó tôi và thằng nhóc lại nói chuyện với nhau như
trước, thậm chí là nhiều hơn trước nhiều. Hơi tiếc là lúc đó tôi
không thể trả lời được nhưng thế cũng tốt lắm rồi vì không phải khó
xử nữa.
-----***------
(Lời kể của Vân)
-Là thằng Hải chắc rồi ! – Tên trưởng CLB Tri thức chỉ vào tên lính
mới tội nghiệp.
-Hay là anh Dũng, ảnh đeo đuổi Mai dữ lắm. - Hải suy luận.
-Vân ! Cho ý kiến đi !
Tôi nói :
-Đây biết đối tượng của Xích Thố rồi.
Cả đám con trai nháo nhào lên. Đứa nào cũng lao đến chỗ tôi với hai
con mắt sáng rực tựa đèn pha. Tụi nó nhao nhao hỏi :
-Ai ? Ai ? Là tớ hả ? Là đây hả ?
Cứ như là mấy cái loa làng đấm vào tai tôi. Tôi hét lên :
-Ngồi yên đây nói cho nghe !
Tụi nó lật đật chạy về chỗ ngồi, yên lặng. Cái thứ dại gái, nghe
tới vấn đề đó là im liền. Im lặng hết rồi, tôi nghe biết bao nhiêu
con tim đập rộn ràng, hoà chung một nhịp. Tội nghiệp, tụi nó kỳ
vọng lắm. Không biết tôi có nên nói không nhỉ ? Không nói thì bạn
khổ, nói thì hại biết bao nhiêu người phải lâm vào hố sâu tuyệt
vọng, nhục nhã. Đường đường là đấng trượng phu 16 tuổi đầu mà lại
thua một thằng nhóc 10 tuổi chứ.
Phải nói là cái hôm giao thừa ấy, cha tôi có dẫn tôi đến khách sạn
của họ Dương để đón giao thừa với đối tác. Và tôi đã chứng kiến một
cảnh cực kỳ đặc biệt.
-----Quá khứ-----
-Xích thố ! - Tôi gọi với theo nhỏ. – Xích thố !
Nhìn kỹ mới nhận ra đó, không bao giờ tôi thấy nhỏ trong tà áo
dài.
-Xích thố !
Cái con nhỏ này, gọi rát cả cổ mà cũng không nghe. Nó làm cái gì
vậy nhỉ ? Theo thử xem. Tôi chạy theo Xích thố lên sân thượng. Trời
ạ, chạy chi mà nhanh thế, từ cầu thang này lên cầu thang kia mà nó
phóng cỡ ba bốn bước là xong, đúng là cao thủ về thể thao. Chạy mất
năm phút mới lên tới sân thượng.
Tôi thở không ra hơi. Xây cao ốc làm chi vầy trời ? May quá, có gió
biển. Ác lắm đấy Xích Thố. Ta sẽ giết mi, hỡi cái con nhỏ đang mặc
áo dài màu hồng phấn đứng trước mặt ta kia !
-Cô rất mạnh mẽ, mẹ tôi cũng không có cái tính đó đâu. - Ủa, giọng
của nhóc Thiên.
-Vậy sao ? Nhưng có nhiều chuyện tôi không mạnh mẽ đâu…
Hai người này, đang nói chuyện gì vậy nhỉ ? Coi bộ nghiêm trọng
lắm. Phải tìm hiểu mới được. Tôi định kêu lên. Nhưng gió biển đã
cho tôi nghe một lời nói bật ra từ miệng nhóc Thiên làm tôi phải
khựng lại.
-Tôi yêu cô.
-----Hiện tại------
Bình thường ai nói vậy mặt nhỏ vẫn lạnh như tiền có nói dịu dàng
cũng chỉ là an ủi cái tên bị đá, vậy mà thằng nhóc vừa nói thôi mặt
nhỏ lại nóng lên, đỏ như trái cà chua chín. Nhỏ này ít khi để lộ
cảm xúc trước mặt người khác lắm, nhỏ đỏ mặt một cách công khai thế
thì nhỏ thật lòng chứ không phải chơi đâu.
-Ai hả Vân ? – Tên Hải hỏi.
Nói sao đây nhỉ ? Nói là thằng nhóc mấy người gặp thì bảo đảm là
cái cửa sổ của nhà nó phải thay kính hằng ngày. Nói là một người
trong trường thì chắc chắn sẽ loạn cả trường lên, kể cả thầy giáo
cũng không tha. Nói cách này là hay nhất !
-Đây không nhớ mặt nhưng không thấy tên đó trong trường mình.
-Là ai ?
-Sweet Ice Queen của mấy người cấm đây nói.
Đám đó im lặng một chút rồi đồng loạt nói :
-Vào trường phải hỏi Sweet Ice Queen cho ra lẽ mới được ! Vân làm
chứng nhé !
Hả ? Chết rồi !
-----***-----
(Lời kể của Tiểu Mai)
-Tôi đi học đây ! – Tôi vẫy tay chào nó.
-Đi đường cẩn thận ! – Nó mỉm cười.
-Ừ.
Đã mười ngày không đến trường, tôi nhớ cái phòng tập đầy tiếng cười
của các thành viên CLB Karate và lớp quá. Ước gì vừa đến cổng là
gặp ngay mấy khuôn mặt thân thương ấy nhỉ.
-Sweet Ice Queen !
-Mọi người…
Tôi định nở một nụ cười nhưng cái cảnh đằng sau làm nụ cười tắt
hẳn. Eo ơi, một đám con trai đang tiến về phía cổng, cụ thể hơn là
tiến về phía tôi với tinh thần quyết tử. Tôi lạnh cả da gà. Kỳ vậy
? Lần này khác hẳn mấy lần khác, tôi có cảm giác sát khí mạnh hơn
gấp ngàn lần. Nhắm không địch nổi, tôi vội vàng phi thân từ các
cành cây, vượt tường chạy vào trường.
-Trả lời chúng tôi đi !
Hả ? Trời ơi ! Phục binh ở đâu mà lắm thế này ? Không phải phục
binh, kiểu này giống như một tập đoàn đứng lên biểu tình. Đám con
trai đứng đầy sân, mái nhà, ban công, sân thượng, ngọn cây, thậm
chí là nền nhà của nhà vệ sinh để hô hào, biểu tình. Chuyện gì kỳ
vậy ? Không thể trốn được. Tôi đành dùng kế sách của tư bản Mỹ,
đứng trên cành cây, hoà hoãn :
-Có gì thương lượng, đừng gấp gáp !
-Trả lời chúng tôi đi !
-Mà trả lời chuyện gì mới được ?
Đây là lần đầu tiên tôi thấy cả ngàn đứa con trai trường tôi trăm
người như một, vạn người như một. Chắc có chuyện gì cực kỳ quan
trọng lắm đây.
-Chuyện đâu còn có đó. Có gì thì từ từ. – Tôi cố gắng trấn tĩnh tụi
nó.
Ông Dũng (bồ cũ của nhỏ Trân) bước ra làm đại diện cho toàn thể đám
con trai trong trường, nói thật to, vọng lên đến cái cây tôi đang
trú ngụ :
-Sweet Ice Queen, trước tới giờ chúng tôi lúc nào cũng trao cho bạn
một tấm lòng chân thành, không một chút giả dối (tôi lạnh cả da
gà). Dù có bị chê nhưng vẫn một lòng chờ đợi bạn thay đổi suy nghĩ.
Vậy tại sao bạn lại chọn một người khác trường chứ ?
-Hả ? Ai nói ?
Đứa nào đặt chuyện với đám này vậy nhỉ ? Tụi nó đẩy nhỏ Vân ra,
đồng thanh nói :
-Vân làm chứng ! Nói đi Vân ! Ý trung nhân của Sweet Ice Queen là
ai ?
Nhỏ Vân ! Thì ra là cái tiếng "Xích Thố" hồi bữa tôi nghe ở nhà
hàng họ Dương là tiếng của nhỏ này. Vậy là… nhỏ đã lên sân thượng
và rình thấy tất cả. Và nhỏ đã khai hết cho đám này nghe hết. Con
nhỏ kia ! Không có đám con trai kia là tôi đã bay xuống xử nhỏ một
trận rồi.
Nhỏ Vân e dè nhìn tôi trên cây. Bọn kia thấy vậy thì nói :
-Để bạn Vân (bình thường mà gọi vậy tôi chết liền) khỏi khó xử, bạn
nói đi ! Bọn này thề sẽ chúc hai người trăm năm hạnh phúc.
-Và rút lui trong hoà bình ? – Tôi hỏi.
Nói đến đó tụi nó im bặt. Biết ngay mà. Đám cứng đầu này bị tôi từ
chối tới cỡ năm mươi lần rồi vẫn cố gắng đeo đuổi tới cùng, làm gì
có chuyện sẽ rút lui trong hoà bình. Dại gì tôi nói.
-Thầy giám thị kìa ! – Tôi đánh lừa tụi nó.
Vừa nghe là tụi nó nháo nhào cả lên. Thừa cơ hội, tôi nhảy xuống,
tóm lấy Atula, phóng vào bên trong.
-Nói ! Bồ thấy hết rồi phải không ? – Tôi tấn Atula vào
tường.
-Ừ.
Rồi xong ! Hết giấu luôn. Bao nhiêu công sức mấy tháng nay đổ sông
đổ bể hết. Tôi thả Atula ra, tựa người vào bức tường gần đó. Atula
nhìn tôi.
-Bồ có quyết định thật sự không khi chọn nhóc Thiên, bồ có xét kỹ
không ?
Tôi giật mình. Đúng, tôi rất kén chọn khi chọn bạn đời của mình cho
mai sau, chỉ cần một khuyết điểm nhỏ của người ta cũng đủ để tôi từ
bỏ. Nhưng với Thiên thì hoàn toàn khác, không hề có sự xét về bất
cứ mặt nào, chỉ là sự chọn lựa một cách tự nhiên, đến nỗi khi tôi
nhận ra thì đã chọn Thiên rồi. Với những người con trai kia là sự
xét, chọn về tài năng, còn với Thiên, đó là sự lựa chọn về trái
tim. Tôi chọn Thiên vì tôi muốn san sẻ niềm cô độc mà cậu ấy đang
giữ.
-Mình…
-Bồ không lầm lẫn tình yêu với tình chị em chứ ? Đừng quên là bồ
với nhóc đó cách nhau tới năm tuổi. – Vân nói với tôi.
-Ngộ nhận ư ?
-----***-----
Nhỏ Vân nói cũng đúng. Có thể là tôi ngộ nhận giữa tình yêu với
tình chị em chăng ? Tôi không có em trai, tôi không biết tình chị
em là như thế nào.
-Cô sao thế ? - Thằng nhóc huơ tay trước mặt tôi.
-Không, không có gì. – Tôi lắc đầu.
-Có gì thì nói tôi nghe nhé ! Đừng giấu.
-Cậu đã từng giấu tôi đấy thôi. – Tôi cãi lại. - Tại sao tôi phải
cho cậu biết chứ ?
-Không thích thì thôi, tôi cũng không ép. Tôi không thích ràng buộc
người khác.
-Này, sao cậu có thể phân biệt được chuyện của cậu với nhỏ Trân với
chuyện của cậu với tôi nhỉ ? – Tôi hỏi nó.
Nó khá ngạc nhiên, đôi mắt nâu mở tròn xoe nhìn thẳng vào tôi. Nó
hơi ngượng ngùng một chút rồi cũng nói :
-Cảm giác thôi. Tôi hiểu mà.
-Cảm giác à ?
-Khi ở cạnh chị Trân tôi có cảm giác hoàn toàn khác khi cạnh cô.
Tôi thích chị Trân vì chị ấy thông minh, dịu dàng. Nhưng còn cô,
tôi không biết là ở điểm nào nữa, dường như là không kể hết được. –
Nó mỉm cười.
-Cậu… thích tôi ở điểm nào ? – Tôi ngập ngừng hỏi.
-Tất cả.
-----***-----
-Chào mọi người ! – Tôi lững thững xách cặp bước vào lớp.
-Chào !
Trời ạ, đã hai ngày rồi mà sát khí vẫn chưa dịu đi chút nào. Cái
đám này giận còn dai hơn thằng nhóc nữa. Toàn là con trai mà sao
ghê thế ? Con trai coi vậy mà ghen nặng nề hơn là phái nữ nhiều.
Tôi đành phải nuốt nước bọt, ngồi xuống cái vị trí là đích đến của
ba mươi tia mắt dữ dội, có thể khoan thủng cả kim cương.
-Đồ dai như đỉa. – Tôi lầm bầm trong miệng.
Hải ngồi cạnh tôi, nghe thấy điều đó. Hắn nói khẽ cho chỉ mình tôi
nghe :
-Lớp trưởng nói là xong thôi.
-Mơ đi !
-Lớp trưởng lạnh lùng quá ! Hiền một tí có phải hay hơn không ? -
Hải trách móc.
-Hiền đâu có no, chả cần.
Tính tôi thế đấy. Trong mắt bọn con trai tôi là tảng băng biết nói,
tảng băng trong suốt, lấp lánh như kim cương (hông nổ nha, chỉ
tường thuật lại lời mấy người trong CLB Văn chương thôi). Cái tên
Sweet Ice từ sự miêu tả ấy mà ra. Và tôi chấp nhận mang danh hiệu
đó để đổi lấy sự im lặng. Tôi xa lánh tất cả bọn con trai một cách
gián tiếp, tôi phớt lờ mọi thứ, tôi chứng minh đẳng cấp của mình
trong học tập để chúng thấy hổ thẹn mà rút lui. Tôi làm tất cả.
Nhưng với Thiên … thì khác, tôi không xa lánh, thậm chí là muốn
được gần gũi, kể cả khi nó bày tỏ tình cảm tôi vẫn muốn ở cạnh nó.
Vậy đó có phải là…
-----***-----
-Em thua rồi ! Sư tỉ đừng đánh nữa.
Gia Huy, võ sinh nhập môn sau tôi hai tháng, rên rỉ. Có thế chứ.
Nhưng cũng hơi thất vọng. Cứ tưởng tên này chịu được tới đòn thứ
năm của tôi, phá kỷ lục chứ, mới tới đòn thứ tư đã xin thua rồi.
Tôi đưa tay ra, nghiêng đầu nói :
-Đứng lên nào sư đệ !
Tên nhóc lớp 9 đỏ bừng cả mặt. Nhóc run rẩy nắm lấy tay tôi, lấy
sức đứng lên.
-Cảm ơn chị !
Mặt nhóc đỏ bừng như quả cà chua chín. Chắc do mệt. Tôi lấy chiếc
khăn tay luôn mang trong người ra lau mồ hôi trên trán cho
nhóc.
-Ráng lên ! Chắc chắn sẽ có ngày chị bao kem nhóc. – Tôi nháy
mắt.
-Không có đâu ạ ! – Nhóc ấy gãi đầu.
-Hết giờ rồi ! Mọi người về đi ! - Tiếng của người trông sân tập
vang lên.
Tôi liền đi về biệt thự. Vừa đến, đã thấy Thiên đứng ngoài
cổng.
-Thật là… tập đến nỗi này ấy hả ?
-Tại hăng quá ! – Tôi cười gượng.
Nó rút chiếc khăn tay ra, vẫy vẫy.
-Cúi thấp xuống !
Tôi liền cúi thấp xuống. Nó dùng khăn tay lau mồ hôi cho tôi. Thích
thật !
Thích ? Làm phiền nó mà tôi thích đến thế sao ?
Đúng rồi ! Tôi đã nhận ra sự khác nhau giữa tình chị em và "cái
đó". Tôi chắc chắn sẽ là một người chị mẫu mực, luôn lo lắng cho em
trai nếu có em thật. Tôi đã quan tâm đến các võ sinh mới vào, rất
ngại khi làm phiền, tôi muốn quan tâm tới họ. Còn với Thiên, tôi
lại muốn nó quan tâm với tôi thật nhiều, thật nhiều, tôi rất ghét
nếu nó quan tâm tới người khác. Chỉ khi nào là Thiên tôi mới có suy
nghĩ ích kỷ đó. Tôi hiểu rồi ! Đã tới lúc trả lời.
-Thiên ! Thật ra tôi… tôi…
Tôi siết chặt tay nó để lấy đủ can đảm.
-Sao cơ ? – Nó ngạc nhiên.
-Tôi…
-Không thể nào !
Gì vậy nhỉ ? Tôi quay lại. Trời ơi ! Đám đỉa dai nhách ưa bám đuôi
tôi bám theo tới đây rồi à ? Lì hơn là tôi tưởng tượng.
-Sweet Ice… - Một đám ấp úng tập trước hay sao mà đều nhau
lắm.
Rồi đám đó tia qua Thiên những tia sắc bén nhất.
-Thằng nhóc…
-Hả ? Gì cơ ?
-Chạy !
Tôi xách nó lên, chạy xuống hầm tránh nạn trước khi một cơn mưa đá
chưa được báo ở đài thời tiết xuất hiện
Chương 29 : Tuyên chiến
-Thưa thầy em vào lớp !
Tôi len qua quý chủ nhiệm, ráng sao cho mình vào trước ổng. Thầy
chủ nhiệm kéo tóc tôi lại, hằn học hỏi :
-Sao dạo này thầy thấy em đi học sát giờ thế ? Mọi hôm đâu có
thế.
-Dạ, tại… tiết trời lạnh nên em đến hơi trễ. – Tôi lấp liếm cho qua
chuyện.
Trời lạnh cái quái gì chứ, cái đứa da dày gần bằng trống làng như
tôi sợ gì chuyện đó. Tôi sợ cả đống tia nhìn đang tia về tôi khiến
tôi lạnh người. Lạnh có chăng là trong ra chứ không phải ngoài vào.
Đã ba hôm rồi tôi phải chịu cái cực hình này cũng tròn ba hôm thằng
nhóc phải nhốt mình trong nhà, không dám ra ngoài. Mọi chuyện rất
căng thẳng.
Tôi đặt cặp vào chỗ, kéo ghế ngồi. Gắng làm rất nhẹ nhàng nhưng chỉ
một tiếng động khẽ mà cứ như là bom nổ với mọi người trong lớp.
Bằng chứng đây, tên Hải ngồi cạnh tôi vừa nghe tiếng tôi kéo ghế đã
nảy lên rất mạnh, mắt hắn hoảng hồn.
-Lớp trưởng ! - Hải hét lên như tận thế đến tới nơi.
-Ờ. Nghiêm ! Chào ! – Tôi ráng hô với giọng tự nhiên nhất.
-Chúng ta bắt đầu tiết học !
Giờ tôi mới thấy yêu ông chủ nhiệm hắc ám của mình đấy ! Cám ơn
thầy ! Nhờ khuôn mặt của thầy mà tụi nó mới buông tha cho em.
-----***-----
-Xin lỗi nhé Xích thố ! – Vân lí nhí.
Ba hôm nay, nhỏ cứ nói vậy suốt. Giận lắm ! Nhưng thấy nhỏ vậy cũng
tội nghiệp. Dù sao nhỏ cũng muốn tốt cho tôi. Có lẽ nhỏ tưởng nói
tôi có đối tượng rồi là đám dai nhách kia sẽ rút lui, có ngờ đâu
đám đó dai đến thế.
-Không sao ! Đây quen rồi ! Hồi bồ đồn đây với Tuấn, tụi nó cũng
vậy mà. – Tôi phẩy tay.
-Nhưng nhóc Thiên chắc rất mệt vì những trò quấy phá.
-Không sao đâu ! Thiên nói là không sao mà.
Tôi cũng lo lắm. Nhưng khi tôi nói chuyện này thì nó đã cười và bảo
cứ yên tâm, có gì thì vỡ mấy cái cửa kính là cùng. Tôi tin nó. Vì
thế, tôi không có gì phải sợ.
-Thật không ? – Vân lo lắng. - Liệu nó có ổn không đó ?
-Chắc là không.
(Lời kể của Nhất Thiên)
-Ắt xì !
Rồi, cô nàng lại lo nữa rồi. Đã bảo là không sao mà. Cũng lo nhưng
tôi không sợ. Để xem chúng làm được gì.
-----***-----
-Tôi về rồi đây ! – Tôi đẩy cửa bước vào.
-Mừng cô về ! – Nó mỉm cười.
-Có ai đến đây để làm trò không ? – Tôi hỏi.
Nó lắc đầu.
-Có gì tôi sẽ nói sau. Vào nào ! – Nó nắm tay tôi.
-Khoan đã !
Quái, tiếng ai mà hùng hồn thế này ? Tôi quay ra đằng sau. Eo ơi !
Một tập đoàn con trai ở trường bám đuôi tôi về tới tận đây mà tôi
không hay. Sao hôm nay tôi không cảm nhận đợt sát khí nào cả nhỉ ?
Phải rồi, mặt ai cũng nghiêm nghị thế này đánh hơi sao ra.
Hải làm đại diện của nhóm bước ra hỏi thằng nhóc :
-Thằng nhóc ! Chú mày là gì của sweet ice queen ?
Nó nhìn thẳng vào mắt của Hải như đang thắc mắc điều gì đó. Nó bật
ra một câu hỏi vô tư :
-Cho hỏi, thằng nhóc là ai vậy ? – Nó nở nụ cười ngây thơ vô số
tội.
Câu đó nếu là tôi còn chịu được, còn đối với cái đám đang kìm toả
sát khí thì đúng là cái ngòi của núi lửa đã cố gắng dừng phun trào.
Mặt ai nấy gần như sắp thành mặt trời hết rồi. Hoàng - đứa tính
hiền như đất - gắng gượng hỏi lại cho đàng hoàng :
-Em trai, em là gì của bạn Mai vậy ?
Nó mỉm cười một cách vô tư, bật ra câu nói nhẹ nhàng mà cứa vào
lòng đám con trai kia khá mạnh :
-Dạ, chồng chưa cưới !
Biết ngay mà, bật ngửa ra hết cả rồi. Miệng đám con trai lảm nhảm
:
-Sweet Ice Queen ! Phải không ?
Tội nghiệp quá ! Có điều tôi thương cho sự tự do của tôi hơn là
khiến cho họ bị tổn thương.
-Ừ ! Dù chưa ký hôn ước nhưng cả hai bên đều xem như vậy.
-Giết tôi đi !
Cả đám la lên rồi bất tỉnh nhân sự. Thằng nhóc đá mỗi tên một phát
để kiểm tra rồi nói :
-Vào ! – Nó nắm tay tôi vào nhà. – Đóng cửa !
Tôi cùng nó vào phòng. Tôi ngồi phịch xuống giường.
-Cậu hơi quá đấy !
-Không có, đột ngột quá nên không nghĩ ra chiêu nào hay hơn.
-Có nghĩa là nếu có thời gian chuẩn bị thì cậu cho chiêu độc hơn à
?
-Gần như vậy.
-Thằng nhóc xấc láo kia !
Nó đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống dưới. Hình như là đám con trai kia
tỉnh dậy cả rồi.
-Tỉnh rồi à ? – Tôi hỏi.
-À, nhưng còn mê sảng. Đừng lo ! – Nói rồi nó lại quay vào
trong.
-Nghe đây ! Ra gấp ! Không thì mi sẽ được chiêm ngưỡng cơn mưa đá
trăm năm mới có một lần đấy ! - Tiếng hét vang lên càng lúc càng
to.
Cửa sổ biệt thự vẫn chưa thay kính chống vỡ nên thằng nhóc đành ra
ngoài. Nó cất giọng nhỏ nhẹ:
-Vâng ! Mấy anh cần gì ạ ?
-Đấu ! - Tiếng đám con trai đồng loạt hô to.
-Đấu ?
Đấu ? Bọn này định đấu cái gì đây ? Năm ngoái là đấu điền kinh với
Tuấn, hai năm trước là đấu về cờ vua với Thắng… toàn nhắm vào nhược
điểm của người ta mà đấu. Lần này lẽ nào là đấu…
-Đấu xem trong cuộc hẹn ai làm cho Sweet Ice Queen…
-Tôi không quen ai là Sweet Ice Queen cả. – Nó cắt ngang lời nói
của đám con trai.
Bọn kia chỉnh lại lời nói :
-Mỗi ngày sẽ chọn một nơi Mai đến, ai làm cho cậu ấy cười nhiều
nhất thì người đó thắng. Nếu mi thua, phải xé hôn ước !
Biết ngay mà. Một cuộc đấu không cân sức. Không cần nói gì hết, chỉ
cần nhìn vóc dáng, tuổi của Thiên làm sao địch nổi chứ. Chúng nhắm
vào điểm hay cười để cám ơn của tôi để thách thức. Thật không công
bằng.
Tôi chạy ra ngoài, nói lớn :
-Thật không công bằng !
-Được. – Nó gật đầu.
-Thiên !
-Tôi đồng ý ! – Nó mỉm cười.
Đám kia như mở cờ trong bụng, tụi nó nhếch mép, ngạo nghễ nói
:
-Chuẩn bị xé hôn ước đi là vừa.
Nó nghiêm mặt, nói chuyện ngang hàng với các đàn anh kia :
-Còn nếu tôi thắng, không được động tới cô ấy nữa.
-Hừ.
-Trả tự do lại cho cô ấy ! Đấy là điều kiện nếu tôi thắng.
Chương 30 : Hối hận.
-Lớp trưởng, để mình quét lớp cho.
-Lớp trưởng có mệt không ?
-Lớp trưởng, cứ việc ngồi đó, để mình xoá bảng cho.
-Cám ơn. – Tôi lí nhí.
Bữa giờ cứ đến trường tôi chưa một lần phải đổ mồ hôi. Tuần này tôi
trực mà không động đến cây chổi, lớp vẫn sạch, thầy cô vẫn khen nức
nở. Đến thư viện thì cả chồng sách tôi thích đều được đặt sẵn trên
bàn. Thậm chí… khi tôi vào toilet thì phòng nào cũng đầy giấy, sạch
bóng. Trời ạ, bản tập dượt quá hoàn hảo.
Thật hối hận. Tại sao thằng nhóc lại chấp nhận làm gì ? Tự do đâu
chưa thấy, đi đâu cũng kè kè cả đống con trai bên mình. Nhỏ Vân
muốn nói chuyện với tôi phải rẽ đám con trai kia ba bốn lần mới
nổi.
Thật ra lịch đấu là tuần sau kia. Và thể lệ thi hơi kỳ cục. Bên con
trai trường tôi sẽ cử Vũ (đứa giàu nhất, giỏi ăn nói nhất, quen tôi
lâu nhất, vừa tốt nghiệp khoá tâm lý phụ nữ) thi với Thiên. Mỗi
người sẽ đi chơi với tôi một ngày, tự do chọn địa điểm, thời gian,
tôi không được phản đối. Ai làm cho tôi cười nhiều nhất hay khiến
cho tôi có một hành động đặc biệt thì người đó thắng và người thua
không được có quan hệ gì với tôi nữa.
Lo quá. Không biết Thiên có địch nổi không. Vũ có ngoại hình rất
phù hợp, cao ráo lại đẹp trai. Lại có một tập đoàn hậu thuẫn phía
sau. Thiên một thân một mình, dáng lại… gần như nắm chắc phần thua
rồi. Không biết có ổn không. Tôi rất muốn nó thắng. Rất, rất
muốn.
-Bồ nghĩ nhóc Thiên có đấu nổi không ? – Vân lo lắng.
-Không biết. Có lẽ phải gian một chút. Bồ… chấm… - Tôi nói khẽ cho
Atula nghe.
Một phản xạ lạ khiến cho cả đám con trai quay phắt lại, nhìn chằm
chằm vào tôi và Atula. Chúng nó tươi cười, kéo nhỏ Vân ra một cách
thô bạo. Dù cách xa cả trăm mét, tôi vẫn nghe tiếng gầm gừ :
Tôi chỉ biết thở dài. Ngao ngán chờ ngày qua ngày xem thử vận may
có thương cho Tạ Tiểu Mai không.
(Lời kể của Nhất Thiên)
Có sai lầm không nhỉ ? Lúc đó trông cứ như một phút nông nổi mà
chấp nhận lời thách thức. Giờ suy nghĩ lại cảm thấy thật hối hận.
Làm sao tôi địch nổi với những đàn anh ngang dọc bấy lâu nay (tôi
nghe đồn mấy tên ấy đi đến đâu là con gái rơi rụng như lá mùa thu).
Quá kỳ vọng nếu chỉ nghĩ Mai sẽ vì mình mà cười thật nhiều. Không
đâu, đi với tôi chắc khác chỉ những lời dị nghị cũng đủ để Mai
buồn. Tôi thấy mình đang thức tỉnh dần.
-Khờ quá ! – Tôi tự cốc đầu mình. - Khờ quá !
-----***-----
(Lời kể của Tiểu Mai)
Tôi ấn chuông gọi cửa.
-Con về rồi đây.
-Mừng con về ! – Cha tôi lật đật chạy ra ngoài mở cửa.
-Thiên đâu ạ ? – Tôi hỏi.
Phu nhân bước ra nói :
-Thiên ấy à ? Nó nhốt mình trong phòng từ sáng tới giờ, không chịu
ra ngoài.
-Thế ạ ?
-Ba hôm trước đã xảy ra chuyện gì thế ? Có ai quậy phá khi ta đi
vắng à ? – Cha tôi hỏi.
-Dạ, không có gì. – Tôi lắc đầu.
Tôi bước vào nhà.
Kiểu này là chuyện lớn rồi đây. Đến nó là người bình tĩnh nhất cũng
lo lắng.
Tôi đứng trước cửa phòng, gõ cửa.
-Vào đi ! Cửa không khoá.
Tôi vặn nắm đấm cửa, mở ra. Căn phòng tối om, không chút ánh sáng,
chỉ phảng phất đâu đó vài ánh nắng nghịch ngợm xuyên qua cửa sổ mà
vào phòng. Thiên ngồi trên giường, trong tư thế suy nghĩ, im lặng.
Có vẻ đây là một trận chiến thật sự của nó.
-Tôi về rồi đây ! – Tôi lên tiếng.
-Ừ.
-Cậu đã nghĩ ra kế sách đối phó gì chưa ? – Tôi để chiếc cặp trên
bàn.
-Chưa !
Tôi ngã xuống giường. Không khí ngột ngạt thật. Biết làm cách nào
đây ?
-----***-----
Xem nào. Tóc được chải gọn gàng, váy hồng được ủi thẳng, giày đen.
Tốt rồi. Tôi đội thêm chiếc mũ rộng vành màu trắng. Thế là séc đấu
đầu tiên được diễn ra. Cái ngày đó cuối cùng cũng đến.
-Tôi đi đây ! – Tôi vẫy tay chào thằng nhóc.
-Đi chơi vui vẻ. – Nó mỉm cười.
-Ừ.
Tôi vội chạy đến điểm hẹn. Điểm hẹn là một công viên nổi tiếng thơ
mộng mà tôi đã từng nói là ước được đến thử một lần (dù giờ thì đến
thường xuyên), khá đấy ! Toàn đánh trúng thứ mà tôi yêu
thích.
-Sweet Ice queen !
Cái giọng quen thuộc từ hồi cấp một vang lên, kèm cả tiếng thắng
của xe hơi nữa. Đừng nói là…
-Bạn lấy xe hơi ra đón tôi luôn à ? – Tôi hỏi dò thử.
-Hoàng tử đón công chúa phải dùng xe vàng chứ.
Tôi quay lại. Eo ơi. Một chiếc Mẹc mới coóng đứng từ phía sau đang
mở cửa đón mời tôi vào trong. Không biết tên này học khoá tâm lý
phụ nữ ở đâu chứ với tôi thì khoá này hoàn toàn hỏng rồi. Phí của.
Nhưng không thể từ chối một cách thô lỗ được, tôi bèn bước lên trên
xe.
-Cám ơn. – Tôi khẽ mỉm cười. – Đi !
-Đi ! – Vũ sung sướng nổ máy.
Chiếc xe phóng như bay. Nó khiến tôi không thể nhìn thấy cái bóng
chạy xe đạp bên đường thật rõ ràng. Chiếc xe đưa tôi đến công viên
đó.
Vì là công viên nên kiến trúc vườn hoa hơn biệt thự nhưng chỉ một
chút xíu. Hồi đó tôi đã được dịp đi ngang qua đây, tôi đã từng thầm
ước mình sẽ vào công viên này cho thoả dạ và lỡ tâm sự cho tên này
nghe.
-Cám ơn. – Tôi đưa tay cho hắn đỡ xuống xe. (tự tôi nhảy xuống xe
cũng được)
Vũ đưa tay chỉ xung quanh, rạng rỡ hẳn.
-Bạn xem ! Thật đẹp phải không ?
Tôi nhìn chung quanh, đúng là đẹp thật. Khung cảnh đó làm tôi không
thể kềm chế được, tôi nở một nụ cười (cười vì hoa đẹp).
-Một lần !
Thôi rồi. Tiếng đếm của nhỏ Vân chứ ai. Cám ơn vì đã hô to.
Vũ phấn chấn hẳn. Hắn thản nhiên nắm tay tôi dẫn đi khắp công viên,
giới thiệu mọi thứ. Thật là.
Trong công viên có một thư viện. Vũ đẩy tôi vào đó (phải đóng vai
thuỳ mị). Vũ nói :
-Trong này có rất nhiều sách.
-Ừ. Biết rồi.
-Bạn muốn xem sách gì ?
-Gì cũng được.
Tôi nhìn xung quanh, coi thử quyển nào hay hay. Tất cả đều giống
như tất cả quyển sách trong thư phòng của biệt thự mà tôi đã đọc
qua. Phải chọn quyển nào ? À, trên kia. Quyển sách giảng giải về
tâm lý mà tôi chưa đọc qua (thật ra là quyển dở hơi, đúng là nhà
văn nói láo nhà báo nói thêm mà, đọc rồi tôi mới biết). Cao quá
!
-Đây ! – Vũ nhón lên, lấy quyển sách hộ tôi.
-Cám ơn ! - Tôi mỉm cười.
-Ba mươi !
Trời ạ ! Kiểu này không xong rồi !
-----***-----
Đích đến lần này là một nhà hàng. Vũ kêu tất cả các món ăn loại hảo
hạng ra bày đầy bàn. Vũ bảo :
-Chờ tí nhé ! Mình có quà mừng cho Mai !
Rồi hắn bỏ đi một nẻo.
-Xuân xuân ơi xuân đã về !
Ủa. À, thì ra nhà hàng này có dịch vụ hát cho nhau nghe. Các ca sĩ
nghiệp dư hát cũng hay chứ. Tôi hăng hái tới chỗ dẫn chương trình
đăng ký vài bài.
Bỗng trên trần đèn sáng tắt hết. Mấy ngọn đèn lờ mờ xuất hiện. Cái
cảnh này quen quen, hình như mấy cái cảnh này giống trong truyện
Thầy thuốc thần lúc Hải Kiến tỏ tình với Dạ Thảo (tôi nhớ rõ là lúc
đó Dạ Thảo đã từ chối Hải Kiến một cách thô bạo). Cá chắc là cha
này sẽ đăng ký một bài hát cho mà xem. Một, hai, ba !
-Sau đây ! Hoàng Huy Vũ xin phép được đơn ca một bài ! – Vũ nắm
micro đi lên sân khấu.
Biết ngay mà. Vũ chưa đọc xong Thầy thuốc thần chỉ biết đó là một
cách tỏ tình đẹp và hắn đã sửa vài chi tiết. Xem nào, hắn sẽ hát
bài Tình yêu ơi tình yêu.
-Bài hát mang tên Tình yêu ơi tình yêu. – Vũ hét lên.
Trời ạ, chép nguyên bản. Hát cũng được đó chứ. Xong bản này sẽ là
tỏ tình. Nhớ xem nào : "Dạ Thảo ơi, có hiểu tấm lòng tôi không ?
Tôi chính là chàng trai trong bài hát đem lòng yêu em mà em chẳng
hay. Dạ Thảo ơi ! Tôi yêu em!"
-Mai ơi ! Bạn có hiểu tấm lòng của mình không ?
Hỡi ơi ! Hắn tưởng tôi chưa đọc truyện hay sao ?
-Mình yêu Mai !
Đúng bản.
-Hay lắm !
Mọi người xung quanh vỗ tay cả. Thật là bực mình.
-Bé ! Người yêu bé hả bé ? - Một người đàn bà ngồi cạnh tôi cười
nói. - Đẹp đôi đấy !
Tôi đứng bật dậy.
-Tiếc quá ! Tôi có chồng chưa cưới rồi !
Tôi bực bội đẩy ghế đi ra ngoài. Trứơc con mắt sững sờ của mọi
người.
-Bồ kiên quyết thật đấy ! – Vân vỗ tay hoan hô.
-Nhưng không sao ! - Bọn con trai túa ra. - Thằng nhóc quái quỷ kia
đã bị dư luận đánh bay rồi.
-Sao ?
(Lời kể của Nhất Thiên)
Mình không thể địch nổi, hoàn toàn không địch nổi. Không thể làm
thế được. Dù Mai có mặc kệ nhưng dư luận vẫn còn đó. Cô ấy sẽ ra
sao khi nghe những lời đó chứ. Tôi chẳng có gì đặc biệt để sánh với
cô ấy về bề ngoài. Tôi…
-Chết tiệt ! – Tôi đánh mạnh vào thân cây gần đó.
Sao tôi không sinh trước cô ấy nhỉ ? Để có thể sánh vai trên đường,
để có thể giúp cô ấy. Quá kỳ vọng vào tình cảm. Tôi…
Tiếng nước rơi ?
(Lời kể của Tiểu Mai)
-Thiên ơi ! – Tôi chạy đến bên gốc cây kia xem thử.
Chiếc xe đạp ? Kia rồi !
-Thiên !
Thiên đang gục xuống dưới gốc cây. Khóc ?
-Mưa rồi ! Cô về đi ! – Nó nói.
-Mưa ? Đâu có. – Tôi nói.
-Hả ?
Tôi quỳ xuống cạnh Thiên.
-Bấy nhiêu đó mà cậu định bỏ cuộc à ?
-Tôi chẳng có gì đặc biệt cả. Không hậu thuẫn. Làm sao tôi thắng ?
– Nó nói.
-Có ! Cậu có !
-Sao ? – Nó quay ra.
Tôi nắm lấy tay nó, siết chặt.
-Còn tôi đây !
-Cô…
-Tôi sẽ giúp cậu !
-Sao kia ?
-Chúng ta là vợ chồng hứa hôn phải không ? – Tôi mỉm cười.
-Mai…
Tôi mỉm cười, nói :
-Cậu là người con trai duy nhất làm cho tôi cười nhiều nhất. Tôi
biết mà.
Chương 32 : Chiến thắng
-Hoá ra là thằng nhỏ mắc dịch hay té nước vào tôi, thảo nào cái mặt
thấy là ghét ngay từ đầu.
Nó bật cười :
-Còn cô, tôi mới nhìn một chút là nhận ra ngay.
-Hay lắm !
----Quá khứ-----
(Lời kể của Nhất Thiên)
Rảo bước trên bờ sông, cảnh vật hôm nay thật đẹp, cứ như bức tranh.
Mặt trời như lòng đỏ trứng gà, đám mây nhuộm màu đỏ chiều. Nước vẽ
nên bức tranh hoàng hôn cực đẹp, lại sinh động hơn với đợt sóng
đung đưa làm lay động. Đời thật nực cười, ảo lại đẹp hơn
thật.
Ủa, cái tiếng gì kia ? Tiếng nước à ? Có cái bóng nào đó đến gần
cái lòng đỏ trứng gà ảo. Mái tóc dài, con gái à ?
-Đâu rồi ? Chết rồi. - Tiếng con gái chắc luôn.
-Này, tìm gì đó ? – Tôi cất tiếng hỏi.
Cô bé ngước mặt lên nhìn tôi. Dễ thương quá ! Đôi mắt trong veo như
nước, bùn trên mặt làm nổi bật làn da trắng hồng, tuy chưa chạm vào
nhưng chắc nó rất mịn màng. Chưa bao giờ tôi thấy một người dễ
thương thế này, mấy đứa con gái trong dòng chưa chắc đã bằng. Có
điều hình như lớn tuổi hơn tôi thì phải.
-Tìm chiếc nhẫn của mẹ, nó rơi xuống sông. – Trông mặt cô bé vô
cùng lo lắng.
Tìm chiếc nhẫn ? Dưới sông ?
-Tìm được bao lâu rồi ? – Tôi hỏi.
-Ai biết, không có đồng hồ - Cô bé lẩm bẩm - sơ sơ cũng ba giờ
rồi.
Khiếp ! Người đâu mà kiên nhẫn thế ? Sông này đầy bùn, lớp nào lớp
nấy dày chưa từng thấy, chiếc nhẫn chỉ có chút xíu, chẳng khác gì
chỉ thua mò kim đáy biển một tí thôi sao ? Làm sao mà tìm cho xuể,
khúc sông này dài lắm.
Tôi nói :
-Lên bờ đi, nước lạnh lắm, lại có bùn nữa. Khúc sông này dài lắm,
tìm không ra đâu.
-Không được, đó là kỷ vật của mẹ, tôi phải tìm cho bằng được.
Ái chà ! Cứng đầu thật.
Cô bé lườm tôi, chống nạnh nói :
-Thằng nhóc này là con nhà giàu phải không ? Thảo nào không biết
tiếc của, không biết quý trọng kỷ niệm. Bla bla bla…
Rồi tuôn ra một tràng thuyết pháp. Tôi cũng ngồi đó nghe cho hết.
Thú vị thật, ngoài mẹ và các bà ra chưa ai thuyết pháp với tôi bao
giờ.
-Cười gì hả ? – Cô bé hét lên.
-Không có gì ? Để tôi phụ nhé ! – Tôi đứng lên, xắn tay áo.
-Cái tướng nhà giàu đó mà lội bùn. Mơ mộng đi ! – Nói rồi cô bé lại
lò mò tìm tiếp.
Ào !
(Lời kể của Tiểu Mai)
Ái ! Tôi lỡ đà, gặp phải bùn trơn, tôi trượt dài. Uống mấy ngụm
nước. Là cái thằng nhỏ quỷ quái hồi nãy chắc rồi. May mà sông không
sâu lắm. Tôi ngoi lên.
-Đồ quỷ quái ! – Tôi đấm mạnh vào mặt nước.
-Sao kia ? Bảo là không xuống nổi, đây chỉ chứng minh thôi. – Nó
hất mớ tóc ướt sũng nước của mình ra đằng sau.
Tức sôi gan lên đi được. Không tiết kiệm thời gian thì tôi đã cho
nó nếm mùi sình.
-Tìm giúp đó chiếc nhẫn được chứ ? – Nó mỉm cười.
-Rảnh thì giúp tạo phước đi ! – Tôi nói thẳng thừng.
-Nhưng phải mô tả chứ.
-Nó bằng vàng nguyên chất, không có đá quý hay gì cả. Tìm đi ! –
Tôi lẳng lặng nói.
Nó cũng nhiệt tình và lì lợm đấy chứ. Tìm mãi không thấy vẫn
tìm.
Ba tiếng nữa. Trăng lên.
-Về đi ! Mai tìm. - Giờ tới phiên tôi giục nó về.
-Ừ. – Nó nhìn trời.
Nó nắm tay tôi, kéo lên bờ. Tôi nói :
-Về đi ! Chưa thấy con cái nhà ai đi chơi khuya thế này.
-Có sao đâu. – Nó nói tỉnh bơ. - Tạm biệt. "Chuột lai trâu".
-Hả ?
-Con chuột mà sức như con trâu. – Nó nháy mắt.
Tức điên lên được. Không thể chịu nổi.
-Đứng lại ! – Tôi rượt theo nó.
-----Hiện tại-----
-Thế đấy, con chuột lai trâu ngày nào giờ thành thiếu nữ rồi.
-Thằng nhóc quỷ quái này…
Nó mỉm cười, hỏi :
-Chiếc nhẫn đâu rồi ?
-Cha tôi giữ.
-Ra vậy. Sau khi tìm ra chiếc nhẫn tôi chẳng thấy cô đâu.
Sau khi tìm ra, mẹ tôi đã qua đời, bà nắm chặt chiếc nhẫn trong tay
mà chết. Cha tôi từ đó cho tôi những bài huấn luyện nghiệt ngã, làm
đầu tắc mặt tối, thời gian đâu mà đi gặp nó. Thời gian cũng lấp mất
hình ảnh thằng nhóc đứng ở bờ sông chờ mỗi ngày. Gặp nó mà quên
mất.
-Nhưng tôi đã về ở nhà cậu, giờ lại nhớ ra rồi còn gì. – Tôi mỉm
cười.
-Ừ nhỉ. Tôi rất mừng. Rất mừng đấy.
Nó đứng lên, nhìn thẳng vào mắt tôi, mỉm cười :
-Tôi có chuyện muốn nói với cô năm năm rồi.
-Chuyện ? Chuyện gì cơ ?
Nó đưa một ngón tay lên miệng, nhìn xung quanh, nói khẽ :
-Bí mật, mấy người kia nghe thấy mất. Đưa tai đây !
Tôi tò mò, đưa tai lại gần.
-Chuyện là…
Ơ cái này sao thấy quen quen. Hình như…
-----Quá khứ-----
-Chuyện gì ? Sao không về nhà lẹ đi ? - Thằng nhóc hỏi.
-Bí mật. Đưa tai đây, nói cho nghe. – Tôi ngoắt nó lại gần.
Nó thở dài, đưa tai gần.
-Chuyện là thế này…
Chụt ! Tôi hôn lên má nó.
-Cái…
-Cám ơn ! – Tôi mỉm cười, cầm chiếc nhẫn chạy về nhà.
-----Hiện tại-----
Nó khẽ hôn lên má tôi.
-Cậu…
-Đáp lễ đó !
-Chơi xấu ! – Tôi đỏ mặt.
-Bingo ! – Vân từ trong bụi cây nhảy ra. - Thắng rồi !
Bọn con trai lê lếch trong bụi cây, nước mắt lưng tròng.
-Hoá ra là thằng nhỏ mắc dịch hay té nước vào tôi, thảo nào cái mặt
thấy là ghét ngay từ đầu.
Nó bật cười :
-Còn cô, tôi mới nhìn một chút là nhận ra ngay.
-Hay lắm !
----Quá khứ-----
(Lời kể của Nhất Thiên)
Rảo bước trên bờ sông, cảnh vật hôm nay thật đẹp, cứ như bức tranh.
Mặt trời như lòng đỏ trứng gà, đám mây nhuộm màu đỏ chiều. Nước vẽ
nên bức tranh hoàng hôn cực đẹp, lại sinh động hơn với đợt sóng
đung đưa làm lay động. Đời thật nực cười, ảo lại đẹp hơn
thật.
Ủa, cái tiếng gì kia ? Tiếng nước à ? Có cái bóng nào đó đến gần
cái lòng đỏ trứng gà ảo. Mái tóc dài, con gái à ?
-Đâu rồi ? Chết rồi. - Tiếng con gái chắc luôn.
-Này, tìm gì đó ? – Tôi cất tiếng hỏi.
Cô bé ngước mặt lên nhìn tôi. Dễ thương quá ! Đôi mắt trong veo như
nước, bùn trên mặt làm nổi bật làn da trắng hồng, tuy chưa chạm vào
nhưng chắc nó rất mịn màng. Chưa bao giờ tôi thấy một người dễ
thương thế này, mấy đứa con gái trong dòng chưa chắc đã bằng. Có
điều hình như lớn tuổi hơn tôi thì phải.
-Tìm chiếc nhẫn của mẹ, nó rơi xuống sông. – Trông mặt cô bé vô
cùng lo lắng.
Tìm chiếc nhẫn ? Dưới sông ?
-Tìm được bao lâu rồi ? – Tôi hỏi.
-Ai biết, không có đồng hồ - Cô bé lẩm bẩm - sơ sơ cũng ba giờ
rồi.
Khiếp ! Người đâu mà kiên nhẫn thế ? Sông này đầy bùn, lớp nào lớp
nấy dày chưa từng thấy, chiếc nhẫn chỉ có chút xíu, chẳng khác gì
chỉ thua mò kim đáy biển một tí thôi sao ? Làm sao mà tìm cho xuể,
khúc sông này dài lắm.
Tôi nói :
-Lên bờ đi, nước lạnh lắm, lại có bùn nữa. Khúc sông này dài lắm,
tìm không ra đâu.
-Không được, đó là kỷ vật của mẹ, tôi phải tìm cho bằng được.
Ái chà ! Cứng đầu thật.
Cô bé lườm tôi, chống nạnh nói :
-Thằng nhóc này là con nhà giàu phải không ? Thảo nào không biết
tiếc của, không biết quý trọng kỷ niệm. Bla bla bla…
Rồi tuôn ra một tràng thuyết pháp. Tôi cũng ngồi đó nghe cho hết.
Thú vị thật, ngoài mẹ và các bà ra chưa ai thuyết pháp với tôi bao
giờ.
-Cười gì hả ? – Cô bé hét lên.
-Không có gì ? Để tôi phụ nhé ! – Tôi đứng lên, xắn tay áo.
-Cái tướng nhà giàu đó mà lội bùn. Mơ mộng đi ! – Nói rồi cô bé lại
lò mò tìm tiếp.
Ào !
(Lời kể của Tiểu Mai)
Ái ! Tôi lỡ đà, gặp phải bùn trơn, tôi trượt dài. Uống mấy ngụm
nước. Là cái thằng nhỏ quỷ quái hồi nãy chắc rồi. May mà sông không
sâu lắm. Tôi ngoi lên.
-Đồ quỷ quái ! – Tôi đấm mạnh vào mặt nước.
-Sao kia ? Bảo là không xuống nổi, đây chỉ chứng minh thôi. – Nó
hất mớ tóc ướt sũng nước của mình ra đằng sau.
Tức sôi gan lên đi được. Không tiết kiệm thời gian thì tôi đã cho
nó nếm mùi sình.
-Tìm giúp đó chiếc nhẫn được chứ ? – Nó mỉm cười.
-Rảnh thì giúp tạo phước đi ! – Tôi nói thẳng thừng.
-Nhưng phải mô tả chứ.
-Nó bằng vàng nguyên chất, không có đá quý hay gì cả. Tìm đi ! –
Tôi lẳng lặng nói.
Nó cũng nhiệt tình và lì lợm đấy chứ. Tìm mãi không thấy vẫn
tìm.
Ba tiếng nữa. Trăng lên.
-Về đi ! Mai tìm. - Giờ tới phiên tôi giục nó về.
-Ừ. – Nó nhìn trời.
Nó nắm tay tôi, kéo lên bờ. Tôi nói :
-Về đi ! Chưa thấy con cái nhà ai đi chơi khuya thế này.
-Có sao đâu. – Nó nói tỉnh bơ. - Tạm biệt. "Chuột lai trâu".
-Hả ?
-Con chuột mà sức như con trâu. – Nó nháy mắt.
Tức điên lên được. Không thể chịu nổi.
-Đứng lại ! – Tôi rượt theo nó.
-----Hiện tại-----
-Thế đấy, con chuột lai trâu ngày nào giờ thành thiếu nữ rồi.
-Thằng nhóc quỷ quái này…
Nó mỉm cười, hỏi :
-Chiếc nhẫn đâu rồi ?
-Cha tôi giữ.
-Ra vậy. Sau khi tìm ra chiếc nhẫn tôi chẳng thấy cô đâu.
Sau khi tìm ra, mẹ tôi đã qua đời, bà nắm chặt chiếc nhẫn trong tay
mà chết. Cha tôi từ đó cho tôi những bài huấn luyện nghiệt ngã, làm
đầu tắc mặt tối, thời gian đâu mà đi gặp nó. Thời gian cũng lấp mất
hình ảnh thằng nhóc đứng ở bờ sông chờ mỗi ngày. Gặp nó mà quên
mất.
-Nhưng tôi đã về ở nhà cậu, giờ lại nhớ ra rồi còn gì. – Tôi mỉm
cười.
-Ừ nhỉ. Tôi rất mừng. Rất mừng đấy.
Nó đứng lên, nhìn thẳng vào mắt tôi, mỉm cười :
-Tôi có chuyện muốn nói với cô năm năm rồi.
-Chuyện ? Chuyện gì cơ ?
Nó đưa một ngón tay lên miệng, nhìn xung quanh, nói khẽ :
-Bí mật, mấy người kia nghe thấy mất. Đưa tai đây !
Tôi tò mò, đưa tai lại gần.
-Chuyện là…
Ơ cái này sao thấy quen quen. Hình như…
-----Quá khứ-----
-Chuyện gì ? Sao không về nhà lẹ đi ? - Thằng nhóc hỏi.
-Bí mật. Đưa tai đây, nói cho nghe. – Tôi ngoắt nó lại gần.
Nó thở dài, đưa tai gần.
-Chuyện là thế này…
Chụt ! Tôi hôn lên má nó.
-Cái…
-Cám ơn ! – Tôi mỉm cười, cầm chiếc nhẫn chạy về nhà.
-----Hiện tại-----
Nó khẽ hôn lên má tôi.
-Cậu…
-Đáp lễ đó !
-Chơi xấu ! – Tôi đỏ mặt.
-Bingo ! – Vân từ trong bụi cây nhảy ra. - Thắng rồi !
Bọn con trai lê lếch trong bụi cây, nước mắt lưng tròng.
Tôi gật đầu. Không bị đám con trai bao vây, sung sướng gì bằng, hễ
mỗi lần chúng đến đây là tôi nói "Giao ước" là lui liền. Kể từ nay
gánh nặng hai vai đã không còn nữa. Tôi vui cực kỳ, cực kỳ vui. Sau
cái ngày đó tôi đã phải cám ơn nó cả trăm lần, đến nỗi nó phải bịt
hai lỗ tai khi ngủ luôn (Tôi nói mớ mà). Có điều cái đám trong lớp
vẫn còn lảng vảng trước cổng nhưng có còn hơn không. À tôi cũng cần
cảm ơn đám con trai một tiếng, nhờ cái cuộc thi đó mà tôi mới nhớ
được Thiên chính là cái thằng nhóc đó.
Vân đánh đùa vào tay tôi :
-Bồ với nhóc ấy có tiến triển gì chưa ?
Tôi thót tim. Tiến triển gì à ? Đâu có.
-Đâu có ! Đâu có gì đâu ! – Tôi lắc đầu lia lịa.
-Bồ rất vui mà.
-Đâu có. Vả lại… vả lại… - Tự nhiên miệng tôi nó cứng đơ.
Tôi cầm cái cặp rượt nhỏ Atula cả quãng đường về nhà. Đến nhà mới
dừng cuộc rượt đuổi.
-Con về rồi đây ! – Tôi ấn chuông cửa.
Cha tôi từ trong nhà ra ngoài mở cửa. Cha tôi hỏi :
-Hôm nay con về sớm hả ?
-Dạ. Bắt đầu từ học kỳ này, hôm nay con chỉ học một tiết. – Tôi
bước vào nhà. – Thiên đâu hả cha?
Cha tôi vừa đóng cổng lại vừa nói :
-À, cậu Thiên còn đang ngủ say ở trên lầu.
-Ngủ ?
Quái bình thường nó đâu phải là đứa thích ngủ ngày. Không phải nó
từng nói với tôi là khi ngủ ngày nó mệt mỏi hơn ngủ ban đêm sao ?
Kỳ vậy.
Cha tôi vội sửa lại :
-Không, cậu Thiên… tại hôm nay con bé Hồng Huệ tới chơi và ca vài
bài.
À, ra vậy. Con nhỏ Hồng Huệ là con bé có giọng ca của cú mèo, chỉ
cất vài tiếng hát là đủ để ngủ suốt ngày. Trong dòng họ Dương tôi
kỵ con bé đó nhất, kỵ cái giọng ca có thể cho người ta ngủ suốt mùa
đông. Trong nhà, chỉ có cha tôi là chống đỡ được thôi (cha tôi tống
nó vào phòng cách âm).
-Sao cha không tống nó vào phòng cách âm ngay từ đầu ? Hậu quả
nghiêm trọng rồi thấy chưa. – Tôi nói.
-Ờ thì…
-Con lên lầu đây !
Tôi khoác cặp lên lầu, vào phòng mình. Nó nằm ngủ trên giường. Ái
chà, ngủ say nhỉ. Thật dễ thương. Tội nghiệp, bị con nhỏ đó tra tấn
chỉ có nước đi ngủ mới tránh được.
Ủa, mà sao lại tắt đèn ? Lý ra là để đèn để canh chừng con quỷ nhỏ
kia có về chưa mà dậy, giờ lại tắt đèn hết. Cái gì kia ? Tôi đến
đầu giường xem thử. Đồng hồ báo thức ? Ủa, nó có đi học đâu, cũng
đâu có chuyện xem mắt hay gặp mặt vớ vẩn mà lại để đồng hồ làm
gì.
Tôi khẽ lay nó dậy :
-Này, nhỏ Hồng Huệ về rồi. Dậy ! Hành thân làm gì thế không
biết.
Nó trở mình, nhưng không hề dậy. Ngủ gì mà say thế không biết. Thôi
vậy. Tôi kéo chăn đắp cho nó rồi đi xuống nhà dưới, tắt luôn cái
đồng hồ báo thức cho khỏi phá giấc ngủ của nó. Ngủ đi ! Cái thứ
ngược đời.
-----***-----
Tôi kéo ghế, ngồi xuống ăn cơm chung với gia đình phu nhân. Cái ghế
đối diện vẫn trống. Tôi hỏi người quản gia :
-Bác ơi, Thiên đâu ?
-Thưa cô, cậu chủ còn đang nằm trên phòng. Hình như là đang
ngủ.
Trời ạ ! Ngủ đến năm tiếng đồng hồ. Cái giọng oanh vàng của con bé
Hồng Huệ đâu có mầu nhiệm tới cỡ đó. Dù sao nó cũng là cái khiên
chống chọi được với cát bụi.
Phu nhân nói với ông quản gia :
-Bác lên gọi nó xuống đây hộ tôi.
-Vâng, thưa phu nhân.
-Bác ơi, hôm nay con bé Hồng Huệ hát bao nhiêu giờ mà Thiên ngủ dữ
vậy ? – Tôi hỏi phu nhân.
Phu nhân mở to mắt :
-Đâu có, hôm nay ta có chợp mắt chút nào đâu.
-Ơ, sao cha con nói…
-Dạ, mẹ gọi con…
Thiên vừa đi vừa ngáp. Không thể tin được.
-Cậu… sao thê thảm thế ?
Thiên nhìn sang tôi, đột nhiên nó hét lên :
-Hả ? Cô… cô về hồi nào vậy ?
-Ba giờ. Lúc đó cậu còn bị trúng bùa đó.
Nó trông bộ rất ngạc nhiên :
-Trúng bùa gì ?
-Không phải hôm nay con nhỏ Hồng Huệ tới đây chơi sao ?
-Ơ…
-Ăn cơm thôi ! – Cha tôi cắt ngang.
-----***-----
-Ngủ đi ! Mai mắt tôi đỏ là tại cô đấy. – Nó đánh vào tay
tôi.
Tôi quay lại, nhìn thẳng vào mắt của Thiên.
-Cậu có chuyện giấu tôi phải không ?
Thiên vội quay mặt đi chỗ khác. Biết ngay mà. Tôi bật dậy, kéo nó
quay lại, mặt đối mặt. Tôi hỏi :
-Tôi là cái gì của cậu ?
-Thì… vợ chưa cưới.
-Cậu là cái gì của tôi ?
-Chồng chưa cưới.
-Chúng ta là gì ?
-Vợ chồng hứa hôn.
Tôi nói :
-Đã là… vợ chồng thì tại sao phải giấu nhau ? Có gì thì nói tôi
nghe đi.
Thiên kéo tay tôi ra. Nó mỉm cười :
-Tôi ổn mà, yên tâm. Khi nào tôi bệnh, tôi sẽ kêu cô.
-Nếu cậu giấu tôi chuyện gì, tôi sẽ không tha đâu.
-Vợ dữ quá.
Tôi ngã xuống giường, kéo nó theo. Tôi nắm lấy tay nó, thì thầm
:
-Chúng ta sẽ không như phu nhân và cha cậu lúc trước đâu.
(Lời kể của Nhất Thiên)
Nói rồi cô nàng ngủ thiếp đi. "Chúng ta sẽ không như phu nhân và
cha cậu lúc trước đâu." Cám ơn Mai. Tôi gỡ tay Mai ra.
-Ngủ ngon nhé, vợ yêu.
Tôi mở cửa, bước ra ngoài.
(Lời kể của Tiểu Mai)
Tôi hé mắt ra. Quả nhiên, đi rồi. Khôn nhỉ, để cái gối ôm thế mạng
cơ đấy. Tôi vén chăn, bước xuống giường. Cửa cũng khít, không có
chút dấu vết. Nếu nó làm điệp viên thì khi liên lạc ai mà phát hiện
được. Tài thật. Thế mới xứng là… Tôi mở cửa, đi ra ngoài.
Trời buổi tối lạnh buốt. Với tiết trời thế này, nó đi đâu không
biết. Cái bộ đồ ngủ này rộng thùng thình, gió luồn vào cái ống tay
như muôn ngàn cây kim ghim vào da thịt. Giá buốt thế này, nó có thể
đi đâu chứ ? Xuống hầm ? Tôi xuống căn hầm hồi bữa.
Kiến trúc vẫn y như cũ nhưng tất cả đều thành tro bụi chỉ trừ con
hạc tôi lấy được hôm đó. Cuốn sổ nhật ký đẫm nước mắt cũng không
còn trên đời nữa. Tôi đến cuối hầm. Bức vách lạnh tanh. Ôi, ngày
xưa nó luôn ở trong bốn bức vách này sao ? Tôi sờ nhẹ.
Ái ! Một cánh cửa xoay ? Tôi bị mất đà, rơi xuống vào trong đó. Đau
quá. Cái người thiết kế ra căn nhà này đúng là một tên quái
dị.
Tôi đứng dậy, phủi bụi trên áo mình. Nơi gì thế này ? Ái ! Tự dưng
thân tôi tự nhiên di chuyển. Bên dưới có đường trượt tự động. Rồi
một cửa hầm nữa mở ra, đưa tôi lên đó. Người thiết kế căn nhà này
đúng là quái dị rồi.
Đẹp quá ! Toàn hoa mai với hoa mai. Đẹp hơn là vườn hoa của cha tôi
nhưng cây còn non lắm. Không biết là của ai đây.
-Đẹp quá ! Đẹp quá ! – Tôi thốt lên.
Ơ, cái áo ngủ. Đúng là nó rồi.
-Thiên ơi ! – Tôi chạy đến.
Nó làm gì thế nhỉ ? Ồ, hình như là xem ảnh.
-Thiên !
Thiên mỉm cười, xếp quyển album lại. Nó mỉm cười :
-Đúng là không thể giấu bà vợ tọc mạch này mãi được.
Tôi ngồi xuống cạnh nó. Nó không đi đâu. Tôi hỏi :
-Cậu không ngủ vào buổi tối phải không ? Chỉ ngủ bù vào buổi sáng
?
Thiên gật đầu.
-Sao vậy ?
-Bị mất ngủ. Cứ ngủ vào ban đêm, tôi lại thấy hình ảnh cha tôi
trong những cơn quằn quại.
Coi kìa, nói mà cái mặt cứ quay qua một bên. Làm sao mà tôi tin
được chứ. Sống chung với nó hơn nửa năm, tôi không quen tính nết
của nó sao. Mỗi lần nói gạt, nói dối về mình thì nó luôn quay mặt
qua một bên.
-Nói dối ! Cậu nói dối ! Đừng lừa tôi !
-Cô…
Tôi nghiêng đầu :
-Cậu không thích nói tôi cũng không ép nhưng làm ơn đừng có chơi
tôi kiểu đó. Muốn ngủ một mình thì cứ nói, tôi sang phòng cha
ngủ.
Rồi tôi đứng lên, định theo lối cũ mà về. Bất chợt, tôi nghe tiếng
của Thiên :
-Năm tôi bảy tuổi, mấy đứa em họ bảo các trưởng lão rằng tôi đã
lớn, nên cho ngủ riêng, tách tôi ra khỏi bàn tay của cha mẹ.
Ác thật ! Mới có bảy tuổi mà chúng đã bắt Thiên ngủ riêng. Phu nhân
và chồng bà bận bịu cả ngày, chỉ có buổi tối và ban đêm là được gần
con, để cho con trút bầu tâm sự mà chúng cũng cướp mất. Rồi ai có
thể cho Thiên biết đúng sai chứ. Thật may sau này Thiên vẫn là một
người tốt.
Tôi liền đến ngồi xuống cạnh Thiên. Thiên kể tiếp :
-Sau đó chúng kể cho tôi nghe một câu chuyện ma và những xác chết
hay hiện về nửa đêm.Đêm từng đêm, cứ mỗi đêm một câu chuyện ma văng
vẳng bên tai và xác một con chó hoặc con mèo chết bê bết máu.
-Sao ?
-Kế đó là những bức hình ma ở những chỗ tôi hay đến khi giật mình
thức dậy. Tôi đã rất sợ nhưng không dám khóc.
-Chúng cứ làm thế với cậu à ?
-Trong một lần nọ, cha tôi đến thăm tôi, đã bắt gặp bọn chúng đang
lúi húi dán bức hình ma và chuẩn bị xác con mèo mun. Ông đã mắng
bọn chúng một trận và đề nghị đuổi hết ra khỏi nhà.Tất cả đều trở
lại yên tĩnh.
Tay Thiên run run, nắm lấy tay tôi.
-Có điều đã muộn. Từ đấy, mỗi lần đêm xuống, nhắm mắt lại là thấy
ngay con mèo bê bết máu và con ma phục kích ở nhà vệ sinh. Tôi
không dám ngủ vào ban đêm. Chỉ dám ngủ khi còn mặt trời.
-Nhưng những lúc có tôi, cậu vẫn ngủ rất ngon mà.
Nó bật cười :
-Ừ, chỉ khi nào được nắm tay ai thì tôi mới ngủ ngon một chút, thật
ra khi tôi phát hiện cô lẻn đi đâu, tôi lại thấy những hình ảnh đó.
Tôi đành phải ngủ ngày.
-Còn chỗ này ?
-Chỗ này…
Tôi lấy quyển album sau lưng nó ra xem. Đó là những bức ảnh chụp
lão gia, phu nhân, hai bà, họ đang cười rất tươi và rất hạnh phúc.
Tôi lật ra đằng sau. Ảnh của nhỏ Trân và các con bé cỡ tuổi nó. Vậy
là… đây là những người cho nó phần nào quên được nỗi sợ hãi à ? Chỉ
vậy thôi ư ?
-Không có hình của cô đâu.
-Tại vì tôi đến trễ phải không ? – Tim tôi dường như không muốn đập
nữa.
Thiên lắc đầu. Thiên chỉ vào những chậu mai, nói :
-Khi nhìn những chậu mai này, lòng yên bình thì tôi nhìn ở đâu cũng
thấy cô. Cho nên… không cần hình.
-Cậu… - Tự dưng tim tôi đập nhanh lên.
-Cô có thấy… coi thường tôi không ? Lấy một đứa thấp hơn mình chục
phân, lại sợ ma.
Tôi im lặng.
-Cô có thấy bất mãn không ?
-Có.
-…
Tôi nói :
-Tôi bất mãn tại sao cậu lại không nói sớm hơn. Giấu nhau đến cỡ
này. Tôi mà không biết sớm là cậu sẽ uất ức rồi ho ra máu rồi làm
cho mọi người phải khóc hận. Bla bla… - Tôi tuôn ra một tràng
thuyết pháp.
Thiên mỉm cười :
-Xin lỗi.
-Làm tôi tốn một giấc ngủ. Thôi thì đêm nay tôi sẽ thức với cậu,
sáng ngủ bù vậy.
-Cám ơn.
Thằng nhóc này, giỏi trang trí đấy chứ. Cứ tưởng ở chốn non tiên.
Nó khiến cho tôi hưng phấn. Tôi cất tiếng hát. Gió từ đâu bay đến
làm âm thanh lan toả khắp nơi.
-Này. – Tôi lay Thiên.
Mắt nhắm nghiền. Ngủ say rồi. Ngủ thật rồi.
-Ngủ ngon !
-----***-----
(Lời kể của Nhất Thiên)
-Hả ? Xin nghỉ à ? - Tiếng chị Vân có vẻ bực bội trong điện
thoại.
-Vâng, Mai hơi mệt. Xin phép cho Mai nghỉ một ngày. Em hứa sẽ nhắc
cô ấy chép bài đầy đủ. – Tôi nói.
-Được rồi, biết rồi, hiểu rồi. Để chị nói với lớp phó. Nhóc ở nhà
lo cho cô vợ dễ thương của nhóc đi.
-Cám ơn chị. – Tôi gác máy.
Tôi ngồi xuống giường. Vuốt mái tóc đen nhánh dễ thương mà lòng cứ
lâng lâng. Tội nghiệp, đêm qua Mai thức suốt cả đêm để canh cho tôi
ngủ . May mà tôi khuyên Mai ngủ lúc ăn cơm trưa rồi tắt đồng hồ báo
thức cho cô nàng ngủ lấn giờ đi học (hôm qua tôi ngủ lúc 12 giờ
đêm). Trông ngủ dễ thương quá.
-Cám ơn vợ, hôm qua ngủ ngon lắm. – Tôi hôn nhẹ lên má cô
nàng
Chương 34 : GẶP LẠI NGƯỜI CŨ
-Tạm biệt ! – Tôi mỉm cười.
-Đi đường cẩn thận. – Nó vẫy tay.
Tôi chạy đến trường.
Nó có tinh thần lại rồi. Dạo này nó hết ngủ ngày nhưng sinh cái
tật, bắt tôi hát mới chịu ngủ. Thế cũng tốt.
-Xích Thố !
Atula đứng đợi tôi ngay ở cổng. Tôi khoác vai nhỏ :
-Sao không đi với anh Sơn mà đứng đây ?
-Anh Sơn bảo dạo này mình có gần ảnh mà xa bồ nên trông bồ hơi bực.
Ảnh bảo phải ráng chuộc lỗi bồ mới để yên được.
Tôi bật cười. Ái chà, hai người quen nhau chưa bao lâu mà cái tính
"chằn" của nhỏ đã bớt rồi. Trông kìa, dạo này còn thả tóc, buộc nơ,
làm dáng nữa chứ. Ba năm nay đố đứa nào bảo được nhỏ sửa kiểu tóc,
diện lên, bố mẹ nhỏ còn bó tay. Thế mà chỉ trong một thời gian, nhỏ
có thể thay đổi một cách dễ thương như thế. Hình như những người
con gái có tài năng hơn con trai luôn tìm mọi cách để thay đổi hình
dạng để giữ chân chàng lại.
-Công nhận, bồ với anh Sơn mới quen nhau mà thắm thiết dữ há ? –
Tôi vỗ vai con bạn mình.
Nhỏ cũng không vừa, trả đũa lại :
-Bồ với "chồng" vừa lập hôn ước cũng đâu có "sáng ở chung nhà tối
ngủ khác giường". (Đừng nghĩ bậy)
Nói đến đó, tự dưng mặt tôi nóng lên, tim đập nghe rõ nhịp. Nhỏ
được thế, nói tiếp :
-Dạo này bồ không thay đổi đầu tóc, áo quần nhưng tính tình thay
đổi rồi. Bồ không còn lạnh lùng nữa mà cởi mở hơn trước, cách suy
nghĩ cũng chín chắn hơn.
-Cái này…
Tôi định liệu nói không lại, đành bịt miệng nhỏ lại, kéo vào trong.
Đến trước cửa lớp, tự dưng chân tôi khựng lại. Có cảm giác lạ làm
chân tôi run rẩy. Không phải là của những vệ tinh mà là một luồng
sát khí thật sự. Vân lay tôi, hỏi :
-Sao thế ?
-Không có gì… chắc là đây bị cảm.
(Lời của Nhất Thiên)
-Sao ? – Tôi bàng hoàng - Được bảo lãnh ra rồi ?
-Vâng. – Chú Hoàng nói. – Không biết lo lót ra sao mà ra trót
lọt.
-Vậy chắc chắn là giờ hắn đang ở trường và trong lớp cô ấy. Tên
khốn !
(Lời kể của Tiểu Mai)
Thầy giám thị đưa tay qua người học sinh mới :
-Đây là học sinh mới của lớp ta, Chu Anh Tuấn.
Hắn được thả rồi ? Khỉ thật, nhà giàu quá mà. Nhưng sớm quá.
-Mình là Chu Anh Tuấn, chào các bạn. - Tuấn mỉm cười.
-Đẹp trai quá !
Bọn con gái lớp tôi hét lên. Dĩ nhiên, tên này đẹp trai hơn cả Hải
và ông Dũng.
Tuấn bước xuống, tới gần bàn tôi, cậu ta nói :
-Lâu lắm không gặp, Mai vẫn là lớp trưởng nhỉ.
Tôi im lặng. Mặc cho cả ngàn tia mắt ghim vào mình. Đầu óc tôi rối
bời. Tôi không sợ, chỉ sợ hắn sẽ làm gì Thiên, đặc biệt là chuyện
tình cảm. Sau một thời gian trằn trọc suy nghĩ trong tù, thế nào
hắn cũng tìm ra những chuyện sâu độc, thần kinh Thiên không vững về
chuyện tình cảm, liệu có thể chống đỡ được ? À, quên mất, Tuấn về
chắc chắn sẽ có một người rất mừng : Trương Thuý Trân.
Ra chơi, Tuấn, Vân, Trân và tôi ra căn tin của trường. Trân nâng
lon nước ngọt lên :
-Chào mừng đã trở về.
-Lâu lắm mới gặp, không ngờ Mai vẫn còn tại chức.
-Nhờ mọi người cả đấy. – Tôi mỉm cười.
Rồi Trân kéo Vân đi :
-Ta đi thôi. Chỗ cho hai người tâm sự.
-Ừ, dù sao cũng là mối tình đầu. – Vân cũng đứng dậy, đi ra chỗ
khác.
Chỗ này chỉ còn tôi và Tuấn. Tôi nói :
-Mừng Tuấn đã về. Về sớm hơn Mai dự tính đấy.
-Thế à ? Đã mấy tháng rồi, Tuấn vẫn không quên cảm giác ngọt ngào
đó. Bị người mình yêu kêu cảnh sát tới bắt mà. - Tuấn nhấn mạnh mấy
chữ ở cuối câu.
-Tuấn đã thành công đấy. Lễ cưới bị hoãn đến mấy ngày và kết thúc
bằng một đám tang.
Tuấn nói :
-Sao Mai lại nói thế ? Tuấn làm thế là để cứu Mai mà.
-Chẳng có gì hay ho cả. – Tôi tức giận.
-Tuấn yêu Mai nên mới làm thế…
-Cám ơn. – Tôi đẩy ghế ra, đi thẳng.
-----***-----
-Cô biết rồi à ?
-Sáng hắn đến lớp tôi, học luôn. – Tôi giận dỗi. – Sao cậu không
cho tôi hay hả ?
-Tôi cũng mới biết. Không ngờ hắn ra sớm đến thế. – Nó thở
dài.
Bỗng nhiên, nó vỗ tay rất lớn :
-Không thể ! Với thế lực nhà họ Chu chưa đủ sức để cho hắn ra sớm
như thế. Chắc chắn là có người giúp.