Tụi nó liền đẩy bàn kiểu vòng tròn rồi đứa nào ngồi vào chỗ đó, mặt
nghiêm trang chuẩn bị cho cuộc họp.
Lớp này bị lậm tôi ngay đầu năm, giờ tụi này đứa nào cũng mê tiền
hết thậm chí còn hơn tôi nữa. Biết sao được, tôi ngồi chính giữa,
hỏi :
-Lớp phó văn thể mỹ, theo bạn chúng ta nên chọn tiết mục nào
?
Trang - lớp phó văn thể mỹ đứng lên phát biểu :
-Theo những kết quả học tập môn nhạc, thể dục, ... lớp ta nên làm
đơn ca, song ca múa phụ hoạ nhưng ở đây chỉ cho có một tiết mục thì
diễn kịch là hay hơn cả.
-Được đấy ! – Tôi hứng thú. – Ai xung phong nào ?
Im re. Được, xuất chiêu thôi.
-Lớp mà đạt giải thì cả đoàn được ứng 80%, còn lại giao cho
quỹ.
Có hiệu nghiệm rồi. Mấy ngón tay bắt đầu động đậy.
-Tuyển được vai thì vai chính nhận 10%, vai phụ nhận 7%, viết kịch
bản nhận 15%.
-Mình ! Mình ! - Cả tá cánh tay giơ lên, có đứa giơ hai tay
luôn.
-Thư ký ! Đếm giùm ! – Tôi phát hoa mắt.
Tôi nhìn vào biên bản. Trời đất ! Lớp 40 đứa mà có tới 30 đứa tham
gia rồi.
-Được ! Ai tham gia thì ký vào biên bản, chuẩn bị cho buổi tuyển
vai.
Nghe đến điều đó 30 đứa chạy rầm rầm đến bàn thư ký đăng ký tham
gia buổi tuyển vai. Tội nghiệp nhỏ thư ký, bị ngộp gần chết đã vậy
cây bút gần bị tắt mực luôn. Chắc cuối buổi phải mua cho nhỏ cây
viết mới quá.
-Xong rồi thì về chỗ ! – Tôi hét lên.
Nhỏ thư ký nằm sóng xoài trên bàn, tay nhấc lên không nổi. Tôi bèn
lấy tờ danh sách ra và ký tên vô, sẵn xem thử có những ai đăng
ký.
Xem nào ! Vân, Thành, Quang, Hiếu, Hải. Tên đó cũng tham gia à ?
Thôi kệ.
-Lớp phó có tham gia vậy bạn viết kịch bản cho vở kịch nhé !
-Vâng ! – Hải gật đầu. (Hắn được lớp, đa số là con gái, bầu làm lớp
phó)
-Tốt ! Sau khi kịch bản hoàn tất 2 ngày, chúng ta sẽ thử vai.
Nhưng tôi hơi bị lầm. Chỉ trong một ngày là tên Hải đã viết xong
kịch bản vở kịch (giỏi Văn kinh khủng).
-Lớp trưởng xem thử ! - Hải đưa kịch bản cho tôi coi.
Dày khủng khiếp, tôi lật ra coi. Mới coi là đã thấy là hoàng tử
công chúa đập vào mắt rồi, đi dần đi dần toàn là những cảnh lãng
mạn, sến kinh khủng khiếp. Vậy mà phô tô ra đứa nào cũng gật đầu
ưng thuận hết.
-Được rồi ! Hai ngày nữa phân vai.
-----Hiện tại-----
-Và cô được chọn làm vai nữ chính ? – Nó lật lật quyển kịch bản. –
Còn gã Hải kia là hoàng tử?
-Ừ, và những lúc tập kịch tôi hay diễn thật nên tụi nó chọc tôi với
Hải mới chết chứ. – Tôi thở dài, ngã người lên giường.
-Diễn thật ? - Tự dưng nó nhăn mặt - Kể cả cái cảnh này hả ?
Tôi xem thử. Cái quái gì thế này ? Hoàng tử và công chúa hôn nhau
lần cuối trước khi cả hai nước thực sự là địch thủ ?
-Ê ! Cái này... – Tôi bật dậy phân trần với nó.
-Cô bảo diễn thật cơ mà. Được lắm ! – Nó ném quyển kịch bản về phía
tôi. – Đi tập kịch đoạn đó với tên Hải đó đi ! – Nó bực bội bỏ ra
ngoài.
Thảo nào tụi kia sáng nay cứ đòi tôi với Hải tập cảnh chia tay.
Khoan đã, như vậy là muốn hoàn tất vở kịch là tôi phải... hy sinh
nụ hôn đầu đời của tôi. Không sao, vì tiền tôi quyết làm tất
cả.
-----***-----
-Action ! - Lớp phó văn thể mỹ vỗ tay.
-Suốt cuộc đời ta, ta không bao giờ quên nàng. - Hải siết tay
tôi.
-Em cũng vậy. – Tôi cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt.
-Chính Lan... (Là tên của nàng công chúa)
Hải khẽ khàng nâng khuôn mặt của tôi lên rồi từ từ cúi xuống. Sắp
rồi, sắp rồi. Tôi nhắm mắt lại, chờ đợi giờ phút hy sinh của mình
đến. Hoàn toàn trống rỗng, chỉ có cảm giác lạnh toát của sự run
rẩy. Không giống lúc đó. Tự dưng tôi không muốn, không muốn trao nụ
hôn đầu đời cho Hải. Một phản xạ lạ khiến cho tôi đẩy Hải ra.
-Lớp trưởng... - Hải ngỡ ngàng.
Tôi cúi đầu.
-Xin lỗi, mình chưa có tâm trạng. – Tôi cúi đầu liên tục.
-Không sao...
-Hết giờ tập rồi, mình về đây. – Tôi khoác cặp chạy về nhà.
Thật là may. Nếu không chắc tôi suốt đời sống trong tội lỗi quá.
Tội lỗi ? Sao vậy nhỉ ?
-----***-----
-Tôi về rồi đây ! – Tôi đẩy cửa bước vào.
Trống trơn, giờ này nó phải ở nhà mà hỏi tôi học có vui không chứ
(còn nhỏ Trân cũng phải lo cho tiết mục lớp nhỏ). Hay nó còn
giận.
Tôi tìm nó khắp nơi, thư phòng, phòng riêng, phòng bếp, phòng tập,
chẳng thấy đâu. Chỉ còn một chỗ : vườn hoa bên ngoài. Kia rồi
!
-Thật là vui, trời bày oan nghiệt, ta lại yêu chính kẻ thù của
mình, cả nàng cũng vậy. - Tiếng nó cười vang lên ở một bụi hoa gần
đó.
Tôi chạy lại xem thử. Nó đang đứng một mình, nói những câu kỳ
cục.
-Ta không thể giết cha ta , ta cũng chẳng thể giết nàng. Vậy thì...
nàng đi đi. – Nó chợt thở dài.
Nó hét lên :
-Đi đi ! Ta không cần ánh mắt ái ngại đó. - Rồi nó hạ giọng. –
Chính Lan...
Chính Lan ? Vở kịch, nó đang diễn lại vở kịch. Phi thường thật, mới
lướt qua một cái mà thuộc cả vở kịch dài như vậy, diễn còn hay hơn
tên Hải gấp mấy lần nữa.
-Nàng đến đây làm gì ? – Nó giả bộ ngạc nhiên.
-Em muốn đến để gặp chàng lần cuối, ngày mai chúng ta không còn gặp
nhau nữa. – Tôi diễn theo.
-Chính Lan... – Nó khựng lại - Hả ?
-Tôi về rồi ! – Tôi mỉm cười.
Nó quay lại, lắp bắp.
-Cô... tập về rồi à ?
-Ừ !
Nó nhăn mặt hỏi :
-Có diễn cái đoạn đó không ?
Tôi nói :
-Tới đoạn đó tôi mất hứng về, chuẩn bị tâm trạng.
-Tốt quá ! – Nó thở phào.
-Không ngờ cậu diễn kịch cũng "chiến" thế. – Tôi vỗ tay.
Nó gãi đầu.
-À, tôi nghĩ mình cũng phải giúp cô tập kịch một chút chứ.
-Cám ơn. Tối nay phụ tôi một tay nhé !
-Không từ chối.
-----***-----
-Đêm cuối đã hết rồi.– Tôi vừa lăn trên giường vừa đọc lời thoại. –
Ngày mai chúng ta lại là địch thủ.
-Ôi, sao lúc này không lâu một chút nhỉ ? – Nó lật lật quyển kịch
bản. – Ta hận lúc này.
-Người kiểu cô mà đóng vai này cũng khó khăn ghê, làm hoàng tử hợp
hơn, hoàng tử ít lời sến hơn. – Nó mỉm cười. – Hay do cô giống con
trai hơn nhỉ ?
-Cái gì ? – Tôi ném cái gối về phía nó.
Nó né qua một bên, lấy chăn ra đỡ.
-Có tật giật mình ! Có tật giật mình ! – Nó lè lưỡi ra chê
tôi.
-Chết đi !
Cuộc chiến trên giường bắt đầu. Hai chiến sĩ náo loạn cả phòng ngủ,
lấy tất cả mọi thứ trên giường làm vũ khí đánh nhau (hơi ê ẩm chút
thôi).
-Tránh đi đâu ? – Tôi giật tấm chăn ra.
-Đây !
Nó thả lỏng cho tôi giật tấm chăn ra rồi dùng cái gối thủ sẵn nện
cho tôi một liên hoàn. Tôi chịu mấy cú rồi lấy cái gối nữa giáp
chiến với nó. Một trận chiến đèn long giường lở. Hai bên đánh nhau
rất hăng, hăng đến nỗi tôi nghe tiếng chỉ đứt ở áo gối.
-Đình chiến ! Đình chiến !
Khi biết bất phân thắng bại, nó giơ tay đình chiến trước.
Như người buồn ngủ gặp chiếu manh, tôi liền gật đầu, lăn ra giường
nghỉ ngơi. Đánh nhau với nó mệt thật.
-Lúc nào đánh nhau cậu cũng là người đình chiến, xuống nước trước
nhỉ. – Tôi thở hồng hộc.
-Thi kiên nhẫn với cái thứ giận dai như cô mệt lắm. – Nó véo má
tôi.
-Cái gì ? – Tôi giơ nắm đấm lên.
Nó vội nói :
-Ê, đình chiến rồi mà.
-Nói kiểu đó đình chiến sao được. – Tôi tức giận ném một cái gối về
phía nó.
-Kiểu nào ? – Nó hỏi.
-Kiểu xốc hông đó đó.
-Khuya rồi ! Tắt đèn đi ngủ đi ! – Phu nhân gõ cửa nhắc.
Tôi với tay tắt đèn. Cả phòng tối om.
Tôi với nó nằm cạnh nhau nhưng mỗi người một kiểu tôi nằm bình
thường, duỗi hai tay còn nó thì gác tay lên trán suy nghĩ.
-Mai lại tập cảnh đó nữa hả ? – Nó hỏi.
-À, cảnh đó tập mãi không được nên phải tập lại. – Tôi nói.
-Sớm muộn gì cô cũng phải diễn.
-Ừ. – Tôi thở dài. – Thôi mà, tôi còn không nghĩ đến, cậu nghĩ đến
làm gì cho mau già, ngủ đi !
Tôi mỉm cười với nó rồi nhắm mắt lại.
(Lời kể của Nhất Thiên)
Coi cái tướng ngủ kìa, xấu chưa từng thấy (nhận xét ngược). Cái mặt
thật đáng ghét, vô tư vô lự mà ngủ, chẳng thèm để ý gì cả. Tóc thì
xoã xuống cả khuôn mặt cứ như ma nữ trong phim kinh dị. Lông mi ướt
sũng nước.
Ngày mai lại phải nghe Mai kể cái câu chuyện đáng ghét đó. Tôi
không cam lòng chút nào. Tôi không thích có một ai đó tranh bờ môi
mọng đỏ đó. Không thích, thật sự không thích.
Tôi vén mái tóc xoã mặt qua một bên để ngắm khuôn mặt Mai lúc
ngủ.
Trông thật dễ thương.
Tôi cúi xuống định hôn lên đôi má mịn màng đó như thường lệ hay làm
sau khi Mai ngủ say. Khi gần đến đích thì tự dưng Mai lại trở
mình.
(Lời kể của Tiểu Mai)
Nãy giờ tôi có ngủ đâu, cứ suy nghĩ cho buổi tập ngày mai. Trở mình
thì cảm thấy có cái gì đó ấm ấm. Tôi nghĩ chắc là thằng nhóc chơi
ụp cái gối lên mặt nhưng vậy thì phải ấm nguyên cả mặt chứ. Tôi tò
mò mở mắt ra xem. Vừa thấy là mặt tôi nóng lên như bị sốt cao 40
độ. Nó... mặt nó đang sát bên tôi 0 mm, và ... môi tôi với... môi
nó đang...
Người tôi mềm nhũn ra cả.
Đến nửa phút sau...
-Tránh ra ! – Tôi lấy chút sức lực cuối cùng đẩy nó ra. -
Cậu...
Tôi cho nó nguyên một cái gối, hét lên :
-Đáng ghét !
Nó vội vàng né qua một bên, biện minh cho mình.
-Ê, lỗi kỹ thuật.
-Lỗi kỹ thuật gì ? – Tôi tức giận. – Ý cậu là trước đó cậu định làm
gì hả ?
-Cái đó... - Tự dưng nó im lặng.
Tôi tức lên, lấy nguyên một cái gối nữa ném vào nó.
-Chết đi ! – Tôi hét lên.
Tôi chạy vội ra ngoài, đến phòng tắm.
-----***-----
Khỉ thật ! Nãy giờ tôi đã hất nước vào mặt cho đỡ nóng đã hơn hai
mươi lần mà vẫn thấy mặt mình vẫn nóng bừng, soi vào gương nó cứ
như trái cà chua, đặc biệt là môi tôi.
Tôi gục xuống, nhắm mắt lại để cho đầu óc bớt căng thẳng.
Ôi cái não ghi nhớ không đúng lúc nhắm mắt lại là cái cảnh hồi nãy
lại hiện ra, người lại nóng bừng lên.
-Thằng nhóc đáng ghét ! – Tôi hất nước trong bồn vào mặt.
-----***-----
(Lời kể của Nhất Thiên)
Trống trống, Mai giận rồi. Thảo nào tối hôm qua lạnh ngắt, đắp mấy
cái chăn mà vẫn không ấm nổi. Nhưng lỗi hôm qua đâu phải tại tôi,
tôi định hôn má chứ đâu có định... tại Mai tự dưng trở mình đấy
chứ. Có điều thi gan với người như Mai chỉ tổ thiệt. Thôi thì ăn
sáng rồi năn nỉ cô nàng vậy.
Tôi thay quần áo, vệ sinh cá nhân rồi bước xuống lầu ăn sáng.
Cái bàn trống trơn chỉ có một người ngồi và một ghế đối diện được
kéo sẵn, người đó toả ra một luồng khí khiến cho tôi nổi da gà. Tôi
nhìn xuống dưới lầu, mẹ và bác Hoàng - bố Mai – đang ăn sáng ở
ngoài vườn. Khiếp, hai người mặt chai mày đá nhất nhà mà cũng không
chịu nổi, tôi mà ngồi chung chắc chết quá. Chuồn cho rồi !
-Đi đâu ? - Giọng Mai vang lên. - Trốn hả ?
-Đâu có, tôi...
-Ngồi xuống đây !
Không nên chọc cô nàng lúc này, tôi ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc
ghế đã được kéo sẵn.
Mai đang nhìn tôi à không, nửa nhìn xuống dưới, nửa nhìn tôi nhưng
tôi vẫn nhận rõ nét thâm quầng trên mí mắt, tối qua Mai không ngủ
ngon thì phải. Mặt cô ấy đỏ bừng, tóc đẫm nước. Sắc thái có vẻ nhợt
nhạt lắm.
-Cô trông không được khoẻ lắm. – Tôi ráng dịu giọng hỏi.
-Tại cậu đấy ! – Mai hét lên.
-Tôi đâu có định... tại cô tự dưng trở mình... – Tôi cố biện bạch.
– Tôi nói rồi, lỗi kỹ thuật.
-Tại cậu ! Tại cậu !
Cứng đầu thật ! Xuống nước vậy.
-Được rồi ! Được rồi ! Lỗi của tôi. Được chưa ?
Mai ngẩng đầu lên. Không cần cười xá tội, chỉ cần ngẩng đầu thì tốt
rồi (tính cô nàng này vậy đó).
-Tốt, tôi đi học đây ! – Mai bật dậy.
Tôi vội rời chỗ chạy ra. Dám cá tôi đếm từ một đến ba cô nàng không
gục xuống là tôi sẽ trồng cây chuối đi ba vòng xung quanh nhà. Đó.
Một, hai, hai rưỡi, hai bảy lăm, ba. Ủa ? Ba !
Biết ngay mà, với cái khuôn mặt bơ phờ đó mà tỉnh mới lạ. Tôi đưa
tay ra đỡ lấy cái thân hình từ từ ngã xuống.
-----***-----
(Lời kể của Tiểu Mai)
-Bồ tỉnh rồi à ? - Tiếng Vân ở đâu vang bên tai tôi.
Tôi mở mắt ra, cả nhóm kịch ở đâu xuất hiện bên cạnh tôi.
-Atula ? Sao bồ ở đây ? Cả lớp nữa ?
"Atula" ôm chầm lấy tôi.
-Tốt quá ! Sáng nay ba bồ gửi giấy xin phép làm tụi này lo
quá.
Ủa, vậy nãy giờ tôi ngủ à ? Vậy còn vở kịch...
-Thôi chết ! Vở kịch.
-Không sao. Để mai tập cũng được. – Vân an ủi.
-Nhưng còn hai ngày nữa là diễn chính thức rồi.
-Không sao, bồ diễn rất tốt, chỉ còn cái đoạn "đó" nữa là thành
công rực rỡ. - Đột nhiên mặt nhỏ gian hẳn. - Thế Chính Lan đã chuẩn
bị tâm lý chưa ?
-Rồi. – Tôi thở dài.
Con nhỏ này động chạm tới nỗi đau của tôi không hà.
-Dù sao đây cũng không hối hận nữa. – Tôi xoay mình vô trong.
-Vô đi ! - Tiếng nhỏ Trân ở đâu vang lên.
Rầm rầm. Có tên nào xông vào phòng tôi. Là Hải.
-Lớp trưởng... khoẻ rồi à ? - Hải lắp bắp.
-Ờ.
Cả nhóm kịch nháo nhào lên :
-Vậy tập cảnh kia đi, tập đi ! Tập đi ! - Tụi nó đẩy Hải vô giường
tôi.
-Chị Mai ! Uống thuốc nhé !
Thằng nhóc đem thuốc đến phòng cho tôi uống.
Vừa đến gần giường nó đã tia cho Hải một cái nhìn chết người (tôi
thấy Hải nhảy dựng lên) sau đó là tia cả đám con gái trong lớp trừ
Vân ra.
-Mẹ kêu em mang thuốc lên cho chị. – Nó đặt khay thuốc lên
giường.
-Không sao đâu mà. – Tôi xoay ra, mỉm cười.
-Uống đi mà. – Nó năn nỉ.
Trời ạ ! Mỗi lần nó năn nỉ là chịu không nổi. Khuôn mặt ác quỷ biến
mất nhường chỗ cho một thiên thần không cánh, ai có trái tim bằng
đá thật sự mới cưỡng lại được. Còn giọng nói không dẻo như kẹo kéo,
không ngọt như đường cát, không mát như đường phèn nhưng có nhét
tám tấn bông gòn vô lỗ tai cũng khó mà không bị quyến rũ.
Tôi chịu thua.
-Đưa đây ! – Tôi đưa tay ra.
Nó mỉm cười, đưa cho tôi hai viên thuốc với ly nước lọc.
Tôi đón lấy, uống một hơi.
-Xong rồi. – Tôi thở.
-Cám ơn. – Nó mỉm cười.
Nó áp trán mình vào trán tôi, khẽ nhăn mặt.
-Còn sốt cao lắm ! - Rồi quay lại nói với nhóm kịch. - Chị Mai chưa
thể tập kịch với mọi người được. Cáo lỗi vậy.
-Thằng nhóc này. - Hải xách cổ nó lên.
-Ê ! Coi chừng ! – Tôi nói.
-Lớp trưởng sợ mình đét mông nó hả ?
-Không phải...
Bốp !
Đó thấy chưa ? Không phải tôi sợ nó bị bầm mông đâu mà sợ tên Hải
bị bầm mình. Sống với nó mấy tháng, đọc gia phả, tôi biết nó đã ba
lần đánh bại ba ông chú trong giải đấu võ trong dòng, chỉ thua mỗi
ông già giỏi võ nhất.
Mới bị xách cổ lên là nó đã trở đòn nện cho Hải một trận.
Bốp ! Binh ! Á ! Ự.
-Thằng nhóc này làm sao ? – Nó xách cổ Hải lên. - Hả ? – Nó cho tên
Hải một cước vào chân.
-Cám ơn chị đã khen thưởng. – Nó buông Hải ra, phủi tay. - Nghỉ
ngơi tí đi nhé ! – Nó mỉm cười với tôi rồi ra ngoài.
Mọi người đều sững người, mặt ai cũng lộ vẻ kinh hoàng trừ tôi ra.
Kinh hoàng là phải, từ nào đến giờ có bao giờ thấy một thằng nhóc
10 tuổi đánh một đứa con trai 16 tuổi tơi tả thế đâu.
-Lớp trưởng có thể ở với một thằng nhóc kinh khủng thế sao ? - Tụi
con trai lạnh mình.
Tôi thản nhiên nói :
-Riết rồi cũng quen. Dù sao Thiên cũng không có nặng tay với con
gái nên không có gì phải ngại cả.
-Trời ạ ! May mà là cô giáo chứ là thầy giáo chắc là bầm mình rồi.
- Tụi con trai nhìn theo hướng nó đi.
-Cái gì ? – Nó đột ngột xuất hiện phía sau.
Nó lườm đám con trai rồi dịu dàng nói với tôi :
-Chút nữa em quên, quyển lời thoại em để trên bàn ấy, có tập thì
lấy mà tập. Bác sĩ bảo tập nói không tập diễn thì được. – Nó đá
chân Hải một phát - Cấm động chạm, lợi dụng vở kịch. - Rồi nó lững
thững ra ngoài.
Vân ngạc nhiên, nói thì thầm vào tai tôi :
-Hình như nhóc này không muốn tên con trai nào động đến bồ thì phải
?
Tôi thót tim, vội vàng chối.
-Vậy à ?
-Rõ ràng nó chỉ nhắm vào con trai, đặc biệt là Hải. – Vân suy luận.
- Lẽ nào...
-Bậy nào !
-----***-----
Ngày tập cuối cùng.
Tôi ráng rướn người lên, nhắm chặt mắt và dùng môi mình chạm môi
Hải.
-Xuất sắc ! - Lớp phó văn thể vỗ tay.
-Lớp trưởng... - Hải đỏ bừng cả mặt.
-Vậy mai diễn được chưa ? – Tôi thở dài.
-Đương nhiên !
Vậy là xong, trang phục xong, tập xong, chỉ chờ ngày mai diễn chính
thức thôi. Chán thật.
Tôi thu dọn chuẩn bị về. Vân níu tôi lại, đưa cho tôi hai tấm vé
mời.
-Một cho ba bồ, một cho nhóc kia, chắc nó cũng muốn coi còn phu
nhân chắc là bận.
-Cám ơn. – Tôi nhận lấy hai tấm vé.
-----***-----
-Được, cha sẽ tới dự. – Cha tôi vui vẻ nhận lấy tấm vé.
Được, ải một đã xong, giờ tới ải hai. Không biết nó có chịu đi
không nữa. Muốn nó đi phải làm bài bản mới được.
-Thiên à, tôi muốn, muốn...
-Muốn gì ?
-Oái ! – Tôi hét lên.
Khi không nó lù lù xuất hiện sau lưng tôi.
-À, tôi muốn... – Tôi gắng gượng nói.
Nó nhìn tấm vé trên tay tôi.
-Vé mời ? Muốn tôi đi xem cô diễn kịch à ?
Lúc nào cũng vậy, muốn nói gì nó cũng đoán ra trước hết.
-Vậy... cậu sẽ đi chứ. – Tôi hỏi.
Nó lặng người đi. Một giây, hai giây, ba giây.
-Được rồi. Tôi đi ! – Nó gật đầu.
-Tốt quá ! – Tôi thở phào.
-Nhưng tôi không nói là sẽ bỏ phiếu cho lớp cô đâu đấy. – Nó giật
lấy tấm vé.
----***-----
Đến ngày diễn.
Hội trường có bao nhiêu ghế là có bấy nhiêu người tới dự, không ghế
nào bị trống cả. Cha tôi cũng đến, nó cũng vậy. Hôm nay nó diện bộ
vét đen đến, ngồi ngay hàng đầu với cha tôi.
(Lời kể của Nhất Thiên)
-Tiết mục của Mai là tiết mục cuối, khá lâu đấy. – Chú Hoàng nói
với tôi.
-Dạ, con biết rồi. – Tôi lấy lịch trình diễn ra xem.
Ơ, có ai đó đang loay hoay làm cái gì trên trần nhà.
-----***-----
Cái trường này đầy những tiểu thư công tử hách dịch (tôi dự tiệc
mãi nên quen mặt) mà không hiểu sao lớp nào cũng tham gia góp một
tiết mục văn nghệ hết mà tiết mục nào cũng được chuẩn bị kỹ hết,
khán giả thì chắc chắn không phải thế thì chỉ còn vì... giải thưởng
thôi mà đã là vì giải thưởng thì chỉ vì một là danh dự hai là tiền
thôi.
Tuy tiết mục nào cũng được chuẩn bị kỹ nhưng từ nãy đến giờ chỉ có
tiết mục đơn ca của chị Trân là hay nhất, không biết bao nhiêu
phiếu bầu cho chị ấy.
Không biết vở kịch của Mai thế nào rồi, hy vọng là ổn.
-Kính thưa quý vị, sau đây là vở kịch Thuỷ Băng của lớp 10/7.
Màn đã từ từ kéo lên. Sắp ra rồi kìa. Xem nào, cảnh đầu là cảnh
công chúa xứ Thuỷ Băng nhận lệnh cải trang sang nước láng giềng làm
gián điệp.
-Này các khanh, nước ta giờ đất chật người đông, thời tiết khắc
nghiệt phải tìm thêm một mảnh đất mới để sinh sống, sẽ có một cuộc
khai hoang sang biên giới nước khác. - Một người đóng vai quốc
vương lên tiếng.
Công thần quỳ xuống, kính cẩn tâu :
-Thưa Bệ hạ, Mai Hoàng là một vương quốc đầy nắng ấm, cho dân di cư
qua đó là một điều cực kỳ tuyệt vời.
-Tốt ! Vậy ta sẽ mở một cuộc viễn chinh qua đó.
-Nhưng thưa Bệ hạ. Muốn sang đó viễn chinh, trước tiên người cần
một bản đồ thật chuẩn xác.
-Hừ, quốc vương Mai Hoàng là một người cực kỳ thông minh, phải lựa
chọn một người tinh anh mới được. Các khanh, ai là người tự nguyện
sang Mai Hoàng vẽ bản đồ giúp ta.
-Con !
Ra rồi. Ái chà ! Hôm nay Mai đẹp thật đấy. Được trang điểm kỹ, cứ
như một minh tinh màn bạc.
Thôi, bấy nhiêu đó cũng đủ để tha. Tôi rút phiếu bầu ra, đánh chéo
vào lớp 10/7.
-----***-----
(Lời kể của Tiểu Mai)
Gần nửa đoạn trôi qua, tốt quá ! Tới cái đoạn quái quỷ đó
rồi.
-Nàng đến đây làm gì ? - Hải lên tiếng. (Thú thật so với thằng nhóc
đúng là một trời một vực)
-Em đến để từ biệt, ngày mai chúng ta lại xa nhau. – Tôi mỉm
cười.
-Chính Lan… - Hải quay lại.
Tôi lén nhìn xuống phía dưới, thằng nhóc đang nhìn lên một lúc rồi
khẽ gật đầu. May phước, nó chấp nhận.
-Đêm nay chúng ta là bạn, chỉ đêm nay thôi…
Tôi quay xuống hàng ghế khán giả lần nữa. Cái ghế trống trơn. Chắc
nó đi toa lét để khỏi coi cảnh này rồi.
(Lời kể của Nhất Thiên)
Trốn khỏi hàng ghế khán giả cho rồi, khỏi coi cái cảnh đáng ghét
ấy. Chắc ăn hơn, tôi lấy hai cục bông gòn bịt kín hai tai cho mấy
cái lời lẽ sến đó khỏi lọt vào tai.
Tôi đi dạo một vòng quanh hậu trường. Chuẩn bị khá công phu đấy
chứ. Cứ tưởng đang ở sân khấu kịch thế giới.
Tự dưng có một tên sau hậu đài ra vẻ bí mật, đáng ngờ. Tôi tháo
bông gòn ra nghe thử bọn chúng đang âm mưu gì.
-Mày chuẩn bị xong chưa ? Cái đèn chùm đó.
-Xong rồi ! Sau ba phút nữa cái đèn pha trên sân khấu sẽ rơi xuống.
Kế hoạch sẽ thành công mà.
-Cái gì ? – Tôi hét lên.
Hai tên đó giật mình. Tôi xông đến cho chúng một cú đánh khiến
chúng chết ngất đi.
Tôi lén vén màn ra xem thử. Chết thật, cái đèn pha đang chúi xuống
sân khấu, ngay chỗ Mai diễn. Đừng, đừng ! Nhưng vẫn vô hiệu và
nguyên một cái đèn pha rớt xuống sân khấu.
-Nguy hiểm ! – Tôi lao ra.
(Lời kể của Tiểu Mai)
-Tạm biệt !
Rồi Hải khẽ nâng khuôn mặt tôi lên, từ từ cúi xuống. Tôi nhắm mắt
lại, chờ chuyện gì đến cứ để nó đến. Từ từ từ từ, tôi đợi tiếng hét
của khán giả.
-Nguy hiểm ! - Giọng nó vang ra từ trong hậu đài.
Tôi giật mình. Sao nó lại xông ra lúc này ? Lại còn kêu nguy hiểm.
Chẳng lẽ.
Tôi mở mắt ra. Từ trên trần nhà, một cái đèn pha lớn đang rơi xuống
ngay chỗ tôi đứng và với một tốc độ khủng khiếp.
Làm sao đây ? Với đôi giày bị bó mũi này không thể nhảy để trốn
được.
Một vòng tay ôm ngang hông tôi, nhấc tôi ra chỗ nguy hiểm (tự
hiểu).
-----***-----
-Cái này là do ai làm ? – Tôi hét lên.
Cả nhóm trang trí sân khấu run lên cầm cập.
-Không hề có tai nạn nào mà chỉ nhắm vào một mình tôi cả. Ai làm
?
Tôi túm cổ một tên trong nhóm trang trí, hét lên :
-Cậu phải không ?
-Không… không… - Tên đó lắp bắp.
-Cậu phải không ? – Tôi quay qua một đứa con gái.
-Không. - Nhỏ lắc đầu nguây nguậy.
-Ai ?
Tức thật. Rõ ràng là cố ý mà. Vị trí cái đèn rớt xuống hoàn toàn
sát với tôi, không hề sây sát tới Hải - người đứng gần tôi nhất –
dù chỉ một ly. Nhưng chuyện đó không quan trọng, chuyện nghiêm
trọng là nó, vì đỡ cho tôi đã phải bó cái chân. Đó là điều tôi
không thể tha thứ được.
-Không khai, tôi hỏi lại Thiên, người đó sẽ như vầy. – Tôi xé toạc
quyển kịch bản dày cộm.
Ai nấy mặt mày xanh lè xanh lét, không một chút động đậy. Rồi cũng
có bốn cái chân nặng nề bước lên.
-Hai người làm phải không ? – Tôi hỏi.
Hai cái miệng mấp máy, nói với tốc độ băng kéo dài quá thể, nhỏ như
tiếng gió thoảng.
-Thưa, phải…
-Tại sao lại giở trò ? – Tôi hét lên.
Lại một lần nữa bọn chúng nói với âm lượng nhỏ nhất, tôi phải căng
tai mới nghe được.
-Tại tụi tôi hâm mộ Mai quá nên đã bày ra trò này, tính ra cứu Mai
để lấy điểm.
Lấy điểm ? Lấy điểm ? Tụi nó nói dễ nghe quá nhỉ ? Thiếu gì cách
gây thiện cảm với tôi : học thật giỏi, hoà đồng với bạn bè, làm
việc tốt… Tại sao phải lựa cái cách dại dột, nguy hiểm cỡ đó. Lại
còn ảnh hưởng đến…
Tôi giận run người. Tôi cho hai tên đó mỗi tên một đấm (tôi không
biết tôi mạnh tay kiểu nào mà nghe nói sau trận này tụi nó phải đi
trồng mỗi đứa 9 cái răng).
-Câm đi ! Hãy chờ nói chuyện với thầy hiệu trưởng.
Tôi quay ra ngoài. Vân chạy tới chỗ tôi hớn hở.
-"Xích thố" ơi ! Lớp mình nhất ! Ra nhận giải đi !
-Cử người đi nhận giải đi, đây mệt rồi. – Tôi phẩy tay.
-----***-----
Tôi đi đến chỗ phòng y tế, chỗ thằng nhóc đang bó chân ở đó.
-Đỡ chưa ? – Tôi đến hỏi.
Nó thở dài, nhìn cái chân đang bị bó của mình, than thở :
-Chán thật, không biết đây là lần thứ mấy tôi bị bó chân.
-Xin lỗi. – Tôi cúi đầu.
-Cô xử hai tên đó chưa ? – Nó cười hỏi.
-Rồi ! Phen này chắc tụi nó phải trồng nguyên hàm quá. – Tôi còn
chưa nguôi giận.
Nó nói :
-Vuốt giận đi ! Dù sao cũng phải cảm ơn chúng.
-Hả ?
Nó mỉm cười, nghiêng đầu.
-Cảm ơn chúng đã phá, không để cho tên Hải lợi dụng vở kịch.
Chương XXIII : Đề kiểm tra của trưởng bối
Đông qua, xuân tới. Cái Tết mà tôi mong đợi cuối cùng cũng đã đến,
một cái Tết dễ chịu, không phải đến quán chạy bàn hay phụ cha viết
câu đối nữa. Đặc biệt là Tết năm nay có…
Ngồi trên bàn học mà mắt tôi cứ đăm đăm nhìn lên cái đồng hồ to tổ
chảng treo trên bảng nhích từng chút từng chút. Tích tắc tích tắc !
Tim tụi tôi đập rộn ràng lên từng nhịp theo kim giây đồng hồ. Reng
!
-Yeah ! - Cả lớp không tập mà đồng loạt nhảy kiểu "Một cảm giác rất
Yomost" đều chưa từng thấy.
-Chúc cả lớp ăn Tết vui vẻ ! - Thầy chủ nhiệm hắc ám cuối cùng cũng
nói một câu đẹp nhất trong năm.
-Chúc thầy vạn sự như ý !
Gắng gượng nói rồi mạnh đứa nào đứa nấy tản về nhà cả.
Ôi ! Tết ơi ! Sao ta yêu ngươi thế ? Nhờ Tết mà ta được nghỉ 10
ngày và nhỏ Trân phải về nội, không còn gặp cái khuôn mặt đó
nữa.
-Tôi về rồi đây ! – Tôi hớn hở.
Ủa, sao không thấy nó đứng ngoài cổng đón tôi như thường lệ nhỉ.
Tôi chạy tới đại sảnh coi thử.
-Chết rồi ! Năm ngày nữa là tới ! - Thằng nhóc đi qua đi lại.
Gì kỳ vậy ? Tết sắp đến mà mặt nó cứ như là sắp đánh giặc tới nơi.
Tôi vội vàng chạy đến chỗ đó, đập vai nó một cái.
-Ê !
-Oái ! – Nó nhảy lên như bị ma nhát.
-Sao vậy hả ? – Tôi hỏi.
Nó thở phào, nhưng chỉ trong chốc lát là khuôn mặt lại căng thẳng
như trước.
-Chết rồi ! – Nó than thở.
-Mà chuyện gì ? – Tôi thắc mắc.
-Vô đây kể cho nghe.
(Lời kể của Nhất Thiên)
Mai lẽo đẽo theo tôi vào phòng.
Vừa đóng cửa phòng lại là cô nàng liền hỏi tới tấp :
-Chuyện gì mà cậu căng thẳng vậy hả ?
-Để kể cho nghe.
-----Quá khứ-----
Chà ! Cũng gần tới Tết rồi. Tết này Mai được nghỉ mười ngày. Vậy
thì phải dẫn cô nàng qua Thượng Hải chơi (Họ Dương chúng tôi từ
Thượng Hải qua đây lập nghiệp), ra mắt các trưởng bối mới
được.
-Mẹ, Tết này qua Thượng Hải chơi nha, dắt Mai qua nữa. – Tôi chạy
đến nói với mẹ.
-Thượng Hải, ừ thì… - Mẹ tôi bỗng dưng thót lên một cái rồi lắc đầu
nguây nguậy. – Không được ! Dứt khoát không !
-Kỳ vậy mẹ ! Lâu lắm chúng ta không thăm cố với bà mà.
-Không !
-Hay gọi điện mời họ qua đây ?
-Không ! Không là không !
Lúc nào cũng vậy cả. Hễ mà tôi có ý mời cố với nội qua đây là mẹ
dứt khoát không chịu. Kỳ vậy ! Dù hai bà còn thành kiến mẹ chồng
con dâu, bắt mẹ phải làm nhiều chuyện mẹ không thích nhưng có
chuyện gì là quá khả năng đâu.
-Thưa thiếu gia, có điện thoại. – Chú Hoàng đưa điện thoại bàn
không dây cho tôi.
-Ai vậy chú ? – Tôi đón lấy ống nghe.
-Là…
Chú Hoàng chưa kịp nói là cái giọng trong điện thoại đã vang lên
:
-Cháu yêu !
-Cố ! – Tôi nhảy cẫng lên.
-Hả ? - Mẹ tôi hét lên.
Tôi liền bật loa lớn lên nghe cho rõ giọng bà.
-Ái chà ! Cháu còn nhớ bà cố hả ? – Ôi giọng cười của cố vẫn như
ngày nào.
-Đương nhiên. Cố ơi, sao lâu lắm cố mới điện thoại cho con vậy ? –
Tôi tíu tít. - Cả bà nội nữa.
-Xin lỗi cháu yêu. Nhưng bà sẽ đền cho cháu. Tết này bà sẽ về. À
không, trước 30 khoảng năm ngày hai bà sẽ về. – Bà cười trong điện
thoại.
Ôi, tôi nghe không lầm đấy chứ. Tết này hai bà sẽ về. Vậy là sắp
được mặc áo mới, ăn đồ ngon rồi. Tôi còn nhớ hai năm trước, hai bà
cũng về vào ngày Tết. Bà cố tự tay may cho tôi một bộ quần áo kiểu
Trung Hoa còn bà nội may cho tôi bộ áo dài Việt Nam, hai bà nấu
những món ăn rất ngon trong Tết. Nhưng thích nhất là được hai bà
dạy múa võ (kỳ thi võ thuật trong dòng tôi chỉ thua mỗi ông nội ở
chi thứ sáu, võ của tôi phần lớn là hai bà dạy) và dạy tôi nấu vài
món (nói vài món chứ món nào tôi cũng học hết).
-Thật không hai bà ? – Tôi hỏi lại lần nữa.
-Đương nhiên ! Quân tử bất hí ngôn !
-Cái gì ? - Mẹ tôi hét lên.
Mặc kệ mẹ, tôi nói tiếp :
-Vậy hai bà về sớm nha, con chờ đó !
-Ừ.
Giọng bà nội tôi vang lên trong điện thoại :
-Mẹ cho con mượn điện thoại chút. Cháu ngoan !
-Nội !
-Nghe nói con chọn được vợ rồi à ? - Giọng nội trìu mến.
Tim tôi thót lên một cái, mặt nóng lên, tôi gãi đầu :
-Dạ, rồi. Nhưng cô nàng chưa chịu.
-Nghĩa là chưa ký hôn ước ?
-Dạ.
-Tốt lắm ! - Giọng nội có vẻ vui.
Tôi bỗng chột dạ. Sao nội lại hỏi chuyện này nhỉ ? Không lẽ…
-Ta sẽ kiểm tra cháu dâu trước khi ký hôn ước.
-Biết ngay mà ! - Mẹ tôi đập bàn cái rầm.
-Nội ơi, nội kiểm tra thừa rồi, cháu chọn dâu kỹ lắm, giỏi văn lẫn
võ. – Tôi tự hào khoe.
-À không, cháu tân thời, cháu chọn theo thời đại, còn hai bà hơi…
cổ hủ nên sẽ kiểm tra như người xưa. Hai bà sẽ kiểm tra khoản nữ
công.
-Chuyện đó thì hơi… Hả ? – Tôi giật mình.
-Bà sẽ kiểm tra khoản nữ công. - Tiếng nội giờ như sét đánh ngang
tai tôi.
Trời ơi ! Không thể nào !
-Thế nhé ! Bye bye ! – Hai bà đồng thanh nói.
-Khoan đã hai bà ! – Tôi vội nói nhưng hai tiếng "tút tút" vang lên
khi chưa nói hết câu. - Chết rồi!
-----Hiện tại-----
-Vậy đó ! – Tôi ngán ngẩm nói với Mai.
Quả nhiên là cái khoản đó chọc đúng vào chỗ hiểm của Mai. Coi cái
mặt tái mét, mặt cắt không còn giọt máu kia thì biết. Oái oăm chưa
từng thấy. Biết bao nhiêu môn không kiểm tra, kinh tế, chính trị,
cách coi tài chính hay gia phả, gia pháp như cha tôi, nhắm ngay cái
môn nhược điểm của Mai.
Mai than thở :
-Nói thật với cậu, kinh tế, chính trị, xã hội, thậm chí đô vật tôi
chấp hết, còn nữ công là tôi chịu thua.
-Tôi biết. Nhưng hai bà đã nói là khó rút lại lời lắm. – Tôi thở
dài. - Chỉ còn cách là làm bài kiểm tra cho thật tốt thôi.
-Hả ? – Mai hét lên. – Nhưng tôi đâu có thể…
-Tôi sẽ dạy cô
Chương XXIV : Bài học đầu tiên
-Cầm lấy ! - Thằng nhóc ném cái gì đó về phía tôi.
Tôi chụp lấy. Một quyển sổ. Tôi mở ra xem thử.
-Cái này là… - Tôi ngạc nhiên.
-Chúng ta sẽ luyện tập theo nó kể từ hôm nay. –
-Sách dạy cách trình bày món ăn à ? – Tôi nhăn nhó.
-Mất ba ngày đó. – Nó lôi tôi xuống bếp.
Ba ngày nay nó cứ nhốt mình trong trong thư phòng thì ra là để viết
cuốn sách này.
-Cám ơn ! – Tôi mỉm cười.
Có cái cảm giác gì đó cứ nhen nhóm lên trong lòng tôi khiến cho má
tôi nóng lên.
-Nào, trước tiên hãy đem dụng cụ làm bếp ra. – Nó nói. - Để quyển
sách trên bàn rồi lấy đồ ra.
Tôi tới tủ chén bát lấy ra một mớ đồ nghề : nào kéo, nào cối, nào
chày nhưng chủ yếu là dao với dao. Còn nó chạy đến chỗ tủ lạnh, kéo
ra những thứ để thực hành : cà chua, hành tây, cà rốt… chủ yếu là
những thứ mà người ta dùng trong nghệ thuật trang trí món ăn. Nó
nhanh như cắt, mới đây mà đã bê ra cả đống rau củ quả.
-Tốt ! Lấy tạp dề ra ! Chúng ta bắt đầu thực hành. – Nó phủi
tay,mặt nghiêm lại.
Chết ! Cái mặt đằng đằng sát khí này… y như là lúc nó nhồi nhét
đống gia pháp vào đầu tôi vậy.
-À, vâng. – Tôi run rẩy lấy từ trong cái túi hai cái tạp dề mới (nó
mới mua hôm qua), một cái đưa cho nó còn một cái thì tôi
mang.
Nó cầm cuốn sách lên. Như một ông thầy chuyên nghiệp, nó nói
:
-Đây là cuốn sách tôi tổng hợp theo kinh nghiệm từ các bà nấu bếp
cũng như chính bản thân trong việc trình bày các món ăn. Chương
trình học nấu à không trình bày món ăn sẽ được chia làm ba giai
đoạn.
-Ba giai đoạn gì thưa thầy ? – Tôi lắp bắp.
-Giỏi, giai đoạn 1 là học cách gọt vỏ, giai đoạn 2 là luyện tập
cách cắt và tỉa, giai đoạn 3 là cách sắp xếp và trình bày. – Nói
rồi nó đặt quyển sách lên bàn. – Nhưng trước khi bắt đầu, ta phải
rửa các nguyên vật liệu trước. Nào, bắt đầu rửa rau đi !
Tôi nuốt nước bọt, lấy rau cho vào rổ rồi đem đến chỗ vòi nước rửa.
Nãy giờ nó cứ làm mặt lạnh, chẳng giống lúc trước chút nào dù tôi
cũng thích khuôn mặt đầy bản lĩnh đó. Khoan đã, cái mặt đó mà tôi
ưa được sao ? Bình tĩnh lại nào ! Bình tĩnh lại nào !
-Xong chưa ? – Nó hỏi.
Tôi giật mình.
-Xong rồi ! – Tôi đem rổ rau đến chỗ nó.
Nó nhìn rổ rau tôi mới rửa, nhìn chằm chằm. Mày nhíu lại, miệng nó
tặc lên vài tiếng. Nó đặt cuốn sách xuống, lấy tay chọc chọc vào mớ
rau tôi mới rửa. Làm vậy hồi lâu nó mới đưa ra lời nhận xét:
-Tạm, bắt đầu học !
Phù. May mắn làm sao !
-Trước tiên là bài học đơn giản của giai đoạn một, ta phải học cách
cắt cho thật nhanh, thật thành thạo. – Nó huơ huơ con dao trước mặt
tôi. – Và vật liệu sẽ là cà rốt hay củ cải vì hai loại này cắt dễ
và có thể trình bày theo cách đơn giản. – Nó đặt một củ cà rốt lên
tấm thớt trắng. – Xem tôi cắt mẫu đây.
Dù không muốn nhưng tôi phải công nhận nó là một đầu bếp chuyên
nghiệp, nó cắt nhanh như mấy người trên tivi (sợ là nhanh hơn), chỉ
trong chớp nhoáng củ cà rốt đã bị cắt xong.
-Được không ?
-Quay chậm lại được không ? Tôi xem không rõ. – Tôi gãi đầu.
Nó thở dài :
-Được rồi !
Nó lại vung dao lên, cố gắng kìm chế tốc độ cho tôi xem lần
nữa.
-Được không ?
-Để tôi thử.
Tôi nuốt nước bọt, cầm con dao nhọn hoắt lên, nhắm thẳng củ cà rốt
trên thớt mà cắt với toàn bộ sức mạnh để có thể cắt những khúc cà
rốt thật đẹp. Phập ! Phập ! Phập !
-Trời ơi ! - Thằng nhóc hét lên. – Cái thớt tôi mới mua.
Tôi giật mình, nhìn xuống. Eo ôi ! Cái thớt đã bị con dao nhọn hoắt
xẻ làm ba đường. Lưỡi dao còn cắm trên cả mặt bàn phía dưới.
-Cái này… - Tôi lắp bắp.
Nó run người lên, dồn hết hơi để hét với âm lượng to nhất :
-Cô cắt kiểu gì vậy hả ? Cắt rau hay thi đấu kiếm ? Có biết con dao
này bén lắm không mà cắt rau như chém vậy hả ?
-Xin lỗi. – Tôi chỉ biết cách cúi đầu.
-Làm lại ! – Nó đặt một củ cà rốt khác lên thớt. - Cắt cho đàng
hoàng vào !
Tôi miễn cưỡng cầm con dao lên, cắt củ cà rốt mới lần nữa. Lần này
tôi nén sức lại, chỉ dùng đủ sức để cắt củ cà rốt. Cạch ! Cạch !
Cạch ! Chỉ nghe thấy tiếng dao chạm trên thớt. Tốt quá ! Xong
rồi.
-Cậu xem được không ? – Tôi đem kết quả cho nó coi.
Nó xem kỹ một lúc rồi bất chợt nở một nụ cười thật tươi. Vậy là…
thành công rồi ?
-Cô có thể làm đầu bếp – Nó cười tươi – cho những người đói đến nỗi
hoa mắt đấy. – Nó hét lên.
-Sao vậy ? – Tôi thắc mắc.
Nó bốc một nắm cà rốt lên, chỉ vào vết cắt.
-Cắt gì mà xéo vậy hả ? Miếng to miếng nhỏ là đẹp đấy hả ?
-Tôi…
-Cắt lại ! – Nó tiếp tục đặt một củ cà rốt lên thớt.
Tôi run rẩy. Một tay cầm con dao lên, một tay vịn củ cà rốt. Mồ hôi
mẹ mồ hôi con cứ thi nhau đổ ra hai bàn tay tôi. Củ cà rốt còn
nguyên càng lúc càng ngắn dần. Phập ! Phập ! Phập ! Mô phật, may
hồn, các khúc đều bằng nhau cả.
Cuối cùng thì bàn tay vịn củ cà rốt cũng có hơi lạnh của con dao.
Chỉ còn nhát cuối cùng nữa thôi.
-Tốt ! Tốt ! – Nó tấm tắc khen. – Nhanh một tí là đạt hiệu quả
thôi.
-Cám ơn thầy ! – Tôi thở phào.
-Làm lại lần nữa đi ! – Nó ném tiếp một củ cà rốt về phía tôi. -
Tốt, như thế. – Nó nhìn tôi cắt, mỉm cười hài lòng.
-Tốt ! Ta sẽ tiến xa hơn một chút. – Nó nói. – Đem thịt ra đây
!
Tôi mệt mỏi đặt con dao xuống, cố gắng lê chân đến chỗ tủ lạnh mà
lôi ra một miếng thịt cỡ ba ký.
-Đây thưa thầy !
-Bây giờ cô cắt thịt xem nào. – Nó mỉm cười.
-Để tôi thử.
Tôi đặt miếng thịt lên tấm thớt, cắt từng miếng nhỏ.
-Cắt theo chiều ngang trước đã. – Nó chỉ tay.
-Ờ.
Tôi trở dao, cắt miếng thịt theo kiểu mấy ông đầu bếp hay làm. Từ
từ, từ từ. Cái miếng thịt chết tiệt, sao mà nó dai thế không
biết.
-Dai quá !
-Cắt mạnh lên ! – Nó nói.
Tôi cố gắng đưa con dao cắt thật mạnh. Xoẹt !
Keng !
-Ái ! – Tôi gục xuống.
(Lời kể của Nhất Thiên)
Gì vậy nhỉ ? Không lẽ… Tôi vội vàng chạy đến chỗ Mai xem thử. Mai
đang gục xuống, con dao bị rơi và dính đầy máu.
-Mai ! – Tôi chạy đến chỗ Mai nâng tay cô ấy lên. – Có sao không
?
Trời ơi ! Mai bị đứt tay một chỗ khá sâu, lại ngay chỗ tay thuận
nữa chứ.
-Không sao… băng bó một lúc là khỏi ngay mà. – Mai cười
gượng.
-Đi nào ! – Tôi dẫn cô ấy đến chỗ bồn nước rửa tay.
-----***-----
-Ái ! – Mai khẽ kêu lên. – Không sao ! Tiếp đi ! – Cô ấy mỉm
cười.
Đồ bướng bỉnh, bị dao cắt sâu đến thế mà còn cười tươi như hoa. Tôi
nhẹ nhàng dùng bông thấm thuốc đỏ để nhẹ trên vết thương của cô
nàng. Vết thương sâu lắm, độ nửa phân mà chạy dọc cả bàn tay.
-Vết thương thế này thì không thể cầm dao cắt đồ nữa rồi. – Tôi
nghĩ thầm.
-Sao vậy ? – Mai nghiêng đầu hỏi.
-Vết thương này thì cô không thể cầm dao được, tối thiểu là 2 tuần
sau mới cầm nổi con dao. – Tôi thở dài, băng vết thương cho
Mai.
-Hả ? Sao có thể như thế được. – Mai ngỡ ngàng.
Tôi im lặng. Biết nói sao đây nhỉ ? Cô ấy đã rất cố gắng và kỳ vọng
để có một thành tích tốt nhưng sự thật vẫn là sự thật, cô ấy không
thể cầm dao được nữa.
-Cậu bịp tôi chứ gì ? – Mai hét lên. – Tay tôi vẫn còn ngon lành
lắm ! Xem nè !
Mai ráng cầm hộp bông băng lên nhưng làm sao mà được. Thấy chưa,
mới nâng lên được tí xíu là cô nàng lại khuỵu xuống ngay.
-Đừng có ráng, để tôi lựa lời nói với cố. – Tôi mỉm cười.
Mai hình như vẫn không nghe lời tôi nói, cứ gục xuống.
-----***-----
(Lời kể của Tiểu Mai)
Lựa lời nói thì hay lắm nhưng mọi người sẽ nghĩ là tôi với nó cố
tình làm vậy để né tránh, sao có thể chấp nhận được chứ ! Cứ nhìn
cái tay bị băng là tôi cứ tức điên lên, nếu lúc đó tôi không bị đứt
tay thì đâu có như thế. Tức chết đi được !
-Đã nói là không phải lỗi của cô mà sao cứ trở qua trở lại mãi thế.
– Nó nằm kế bên cằn nhằn.
-Nhưng…
-Cố tin tôi chưa bao giờ nói dối, không sao đâu ! – Nó mỉm cười. -
Ngủ đi ! Kẻo già.
Nó kéo mớ tóc dài của tôi lại gần rồi nhắm mắt ngủ ngon lành. Tôi
xoay lại nhìn khuôn mặt nó lúc ngủ. Thật là vô tư, chẳng giống
những lúc đi họp gia tộc về hay trao đổi với phu nhân chuyện gì.
Tôi muốn, rất muốn giữ gương mặt này thật lâu, tôi muốn đem lại cho
nó những giây phút thật yên bình. Thế mà chính tôi lại là người mà
nó lo lắng, suy tư nhiều nhất (có lẽ là sau mẹ nó).
Giá như lúc đó tôi không bị đứt tay thuận thì đâu có… Tôi không
chấp nhận ! Không chấp nhận !
-Nhất quyết không chấp nhận ! – Tôi giơ hai tay lên.
À há, mình còn một tay lành lặn. Sao không thử ? Nhưng, nó không
phải là tay thuận, cắt tỉa rất khó khăn.
Lòng tôi lại chùn xuống.
Thằng nhóc đột nhiên trở mình, miệng lẩm bẩm :
-Cố lên, Mai ơi !
Tôi mỉm cười. Kệ, không có gì để mất cả, có gì thì đứt luôn hai tay
cho có cặp.
-Tôi sẽ cố !
Tôi cúi xuống, hôn nhẹ lên má Thiên rồi vén chăn ra ngoài.
-Nhà bếp thẳng tiến !
Phải làm bằng được. Quyết tâm !
Chương XXV : Tôi không sao.
Ráng lên nào, ráng lên nào. Tôi cố gắng dùng tay trái đưa con dao
vào vị trí chính xác của củ cải. Cũng may nhờ tôi chăm tập võ mà
tay trái cũng mạnh ngang tay phải nhưng nó cứ ngược ngạo thế nào.
Nãy giờ hơn ba tiếng đồng hồ chỉ cắt được ba củ cải được đẹp mắt tí
xíu. Cạch, lại xéo nữa rồi.
-Không sao ! Tiếp tục ! – Tôi đưa cánh tay đã mỏi nhừ cầm con dao
lên cắt tiếp.
Sao không được vậy nhỉ ? Chắc phải có bí quyết gì đó mới cắt thành
thạo được.
Tôi bèn chạy đến chỗ điện thoại, bấm số của "Atula" (Atula nấu ăn
đạt điểm cao nhất lớp) hỏi xem thử bí quyết trình bày món ăn.
-Alô… - Giọng nói còn ngái ngủ vang lên bên kia đầu dây.
-"Atula" hả ? "Xích thố" đây ! – Tôi nói.
-"Xích thố" hả ? - Nhỏ cười hì hì. - Biết mấy giờ rồi không hả ?
Không cho người ta ngủ sao ? - Nhỏ hét lên.
Tôi cố gắng chịu trận một chút. Độ năm phút, nhỏ nguôi xuống, tôi
hỏi :
-Nè, làm cách nào mà bồ trình bày món ăn đẹp được vậy ?
-Hả, sao bữa nay bồ lại hỏi chuyện đó. - Giọng nó có vẻ ngạc
nhiên.
-Nhiều chuyện, không nói, đây cho một bản "Con heo đất" bây giờ.
(tôi hát bài đó dở nhất, dở nhất chứ không phải là dở đâu, nên nhỏ
sợ lắm)
-Thôi thôi, để đây bày cho. - Nhỏ hắng giọng. – Lúc trình bày món
ăn, cứ suy nghĩ về người mình muốn nấu cho thưởng thức nhất rồi
tưởng tượng khuôn mặt người đó khi thưởng thức các món ăn, mình sẽ
có thể trình bày một món ăn cực ngon.
-Cho ví dụ đi !
Nó thở dài :
-Bồ thông minh lắm mà.
-Nói !
-Ví dụ như hồi đó đây kiểm tra công nghệ bài gọt vỏ quả cà chua,
đây đã nghĩ đến khuôn mặt của mẹ khi ăn món ăn có trang trí quả cà
chua đó. Còn giờ… - Đến đó nó ngập ngừng - giờ thì đây nghĩ đến anh
Sơn. Nói chung là nghĩ rằng mình sẽ nấu và trình bày món ăn cho
người mình yêu quý nhất thì chắc chắn sẽ thành công 100%
-Cám ơn ! – Tôi cúp máy một cái rụp.
Bí quyết trình bày… Khuôn mặt người mình yêu quý nhất khi thưởng
thức món ăn ư ?
-----***-----
Hai ngày nay cứ thế, tối tối là tôi vén chăn xuống bếp luyện tập.
Nhờ siêng năng, nay tôi có thể dùng tay trái cắt rau dễ dàng dù
chưa thuần thục cho lắm nhưng đã có những bước tiến khá xa. Có điều
cũng tại thế mà tôi bị mất ngủ, phải ngủ bù vào ban ngày. Và điều
đó khiến cho thằng nhóc sinh nghi.
-Sao dạo này cô hay ngủ trưa thế ? Bình thương đâu có vậy. – Nó
nhíu mày hỏi tôi.
-Đâu, đâu có sao.
Tim tôi thót lên. Cái thằng nhóc này thông minh lắm, càng nói càng
lộ.
-Tôi ngủ đây ! – Tôi đắp chăn ngủ một giấc.
(Lời kể của Nhất Thiên)
Lạ thật ! Bình thường phải xem sách đến mười một giờ khuya mới ngủ
còn sáng dậy lúc năm giờ luyện võ. Sao lần này lại hoàn toàn trái
ngược. Đã vậy còn than thở ê ẩm cánh tay trái nữa. Không lẽ…
Tôi vội vàng chạy xuống bếp coi thử. Bếp vẫn còn nguyên, chẳng có
gì xê dịch cả.
-Nguỵ trang kỹ thật. Nhưng còn một sơ hở.
Tôi đến chỗ tủ lạnh, mở ngăn đông lạnh thức ăn coi thử. Quả nhiên…
túi rau, thịt, cá đã giảm đi một nửa. Vậy là tối nào cô nàng cũng
xuống đây luyện tập. Nhưng tay thuận bị thương rồi tập luyện thế
nào được nhỉ ? Chẳng lẽ dùng tay trái à ?
-Cái đồ cứng đầu, đã bảo là không sao mà.
Tối nay phải xem thử cô nàng làm sao đã.
-----***-----
(Lời kể của Tiểu Mai)
Tôi quay qua. Mắt nó nhắm nghiền, có tiếng ngáy khe khẽ. Tốt rồi.
Tôi vén chăn, lén xuống bếp tập luyện.
(Lời kể của Nhất Thiên)
Tôi đưa tay qua, thấy trống trống. Biết là cô nàng xuống bếp rồi
nên tôi cũng xuống bếp. Tới bếp, tôi thấy cửa bếp đóng kín, không
khe hở để nhìn. Công nhận là sau này cô nàng theo ngành công an
theo dõi tội phạm hợp đấy. Tôi không chịu thua.
Tôi chạy một vòng ra sau nhà, tới chỗ vườn hoa. Tôi nhìn xung quanh
tìm cái đó. Xem nào… cách chậu mai trung tâm ba bước chân. Đây rồi
! Tôi vạch bụi cỏ dại ra, sờ sờ xem cái nút màu đỏ. Tách ! Một
đường hầm mở ra. Tôi bước xuống.
Mai mới về nhà nên không biết đến cái này. Đây là căn hầm bí mật
của biệt thự, tất cả mọi hoạt động của con người đều được theo dõi
ở hầm này và hầm này thông với tất cả mọi phòng ốc trong biệt thự.
Đây là nơi tuyệt mật, chỉ có người thừa kế và con dâu đích được cấp
thẻ khoá tức là trong nhà bây giờ chỉ có tôi, mẹ và sau này là Mai
được vào. Cha giao thẻ khoá cho tôi lúc tôi khoảng 8 tuổi.
Tôi chạy tới phòng điều khiển. Tôi đưa thẻ khoá vào khe, cửa lập
tức mở ra.
Tôi bật màn hình theo dõi ở phòng bếp lên xem thử.
Mai quả nhiên là đang tập cắt rau ở đó. Cô nàng dùng tay trái để
luyện tập. Trông khó khăn lắm ! Chốc chốc Mai lại cắt trúng tay
phải nhưng chỉ ôm tay một chút thôi rồi tiếp tục tập tiếp, không
một lời than thở, không một tiếng oán trách. Mai lúc nào cũng thể
hiện khuôn mặt quyết tâm, không phải là miễn cưỡng. Mai tiến bộ
lắm, biết tỉa rau rồi.
-Oái !
Tôi nhìn lên màn hình. Mai tiếp tục cắt nhầm vào tay phải. Mặc dù
vậy cô ấy vẫn mặc, chỉ sát trùng chút xíu rồi tiếp tục cầm dao tập
tiếp. Mai vẫn cố gắng. Vì tôi ư ?
-Đồ ngốc ! – Tôi thở dài. – Sao lại thế ?
Không thể bỏ mặc cô nàng được. Tôi ấn cái nút trên chiếc ghế bành
da. Tiếng bíp nhận lệnh vang lên. Nền nhà nổi lên hai đường trượt,
các bánh xe của chiếc ghế tự động trượt lên đó, đến đường hầm thông
với phòng bếp. Gần đến chỗ, nền nhà nâng chiếc ghế lên cao, nền nhà
của phòng bếp phía trên mở ra cho chiếc ghế lên trên. Tôi đặt chân
lên nền của phòng bếp, chiếc ghế sẽ tự theo đường cũ về lại phòng
điều khiển.
Mai đang ở đó, quỳ trên nền nhà (vì vết cắt hồi nãy khá sâu), quay
lưng về phía tôi. Vai cô ấy run lên nhưng không hề thốt ra một lời
than thở.
Thông minh, đáng yêu, cứng đầu và luôn kiên trì, đó chính là một
trong vô số lý do tôi yêu cô ấy.
-Này ! – Tôi đập vai Mai.
(Lời kể của Tiểu Mai)
Tôi giật mình, quay ra sau. Nó, nó đang đứng đó, nhìn tôi, im
lặng.
-Sao cậu lại tới đây được ? Tôi khoá cửa rồi mà.
Nó mỉm cười.
-Bí mật.
-Vậy là… cậu thấy hết rồi phải không ?
Nó gật đầu.
Tôi không còn lời nào để nói nữa. Chỉ cúi đầu chờ một cơn thịnh nộ
kinh hoàng giáng xuống đầu thôi. Tôi nói :
-Muốn nói gì thì nói đi !
Nó im lặng. Tay nó khẽ động đậy. Chắc sắp sửa ký đầu tôi đây. Tôi
đành nhắm mắt chịu trận chứ tay còn lành lặn đâu mà đánh trả
nữa.
-Có đau không ?
Trái ngược với dự đoán của tôi, nó nâng tay tôi lên, quan sát vết
thương. Nó dịu dàng hỏi :
-Có đau lắm không ?
-Không ? – Tôi lắc đầu nguây nguậy.
Nó ký nhẹ vào đầu tôi.
-Không đau cũng phải đi băng bó. – Nói rồi nó dẫn tôi đi băng bó
vết thương.
-----***-----
Khác với lần trước, lần này nó chấm thuốc rất nhẹ nên ít thấy rát
hơn. Hôm nay sao tự nhiên tôi cảm thấy nó quá dịu dàng, cứ tưởng
đang gặp một người đồng trang lứa chứ không phải là thằng nhóc thua
mình năm tuổi. Có điều con trai độ tuổi tôi chắc cũng không bằng
một góc của nó. Khoan đã, tôi đang nghĩ cái quái quỷ gì thế này ?
Dừng lại ! Tại nãy giờ cả hai cứ im lặng nên mới vậy.
-Xin lỗi. – Nó mỉm cười buồn bã.
Tôi ngạc nhiên. Người đáng xin lỗi là tôi kia.
-Xin lỗi vì đã để cô phải luyện tập một mình. – Nó thở dài. – Xin
lỗi.
-Tôi mới là người cần phải nói thế. – Tôi nói.
Nó tiếp tục băng bó cho tôi. Chuyên nghiệp thật đấy, thoăn thoắt
chút xíu mà đã xong mấy cái vết thương.
-Cám ơn ! – Tôi mỉm cười.
-Cố lên !
Tôi hăng hái xắn tay áo lên, nói :
-Đương nhiên rồi ! Tôi sẽ cố gắng hết sức !
-Đưa tay đây ! Tôi cho thần chú cho !
Tôi tò mò, đưa tay trái cho nó. Nó khẽ cười, nâng tay tôi lên và…
hôn nhẹ lên đó.
-Cô sẽ thành công thôi, tôi biết mà.
Chương 26 : Lời thật lòng hay bao che ?
Nhìn trên lịch, hôm nay là cái ngày sát cái dấu màu đỏ kia nhất,
nhưng cũng là ngày mà tôi hoàn tất toàn bộ bài học của mình.
Tôi nhảy cẫng lên, cuối cùng tôi cũng có thể cắt, tỉa rau củ thành
công. (dù chưa đẹp như nó nhưng cũng thành công lắm rồi). Thằng
nhóc vỗ tay tấm tắc khen :
-Khá lắm ! – Nó mỉm cười. – Trên cả tuyệt vời !
-Thiếu gia ! Thiếu gia ! - Một người phục vụ chạy xộc vào phòng
bếp.
-Chuyện gì ?
-Nhị lão phu nhân vừa gọi điện thoại là đã lên máy bay, mai sẽ
về.
-----***-----
(Lời kể của Nhất Thiên)
-Tôi đi đây ! Ở nhà chuẩn bị tinh thần đi nhé ! – Tôi dặn dò
Mai.
Mai gật đầu, có lẽ vẫn còn sợ, tôi nghe mồn một tiếng cô nàng nuốt
nước bọt. Tội nghiệp.
-Yên tâm đi ! Hai bà có lẽ là hiền hơn… cha tôi nhiều. – Tôi cố
gắng an ủi.
-Tôi biết rồi ! Đi đường cẩn thận nhé ! – Mai nở nụ cười
tươi.
Tôi tạm biệt Mai rồi bước lên xe. Xe chuyển bánh, đưa tôi đến sân
bay đón hai bà.
Nói vậy chứ trong bụng tôi lo lắm, sợ cô nàng mất bình tĩnh. Mai
tuy thông minh, học giỏi nhưng quen sống một mình, chưa gặp rắc rối
trong gia tộc bao giờ, đặc biệt là chuyện mẹ chồng nàng dâu (dù đây
không phải là mẹ chồng). Ba năm trước may mà có cha che chở mẹ mới
dễ dàng được bỏ qua. Giờ chắc tôi cũng phải cố gắng quá.
Mãi suy nghĩ mà xe đưa tôi đến sân bay mà chẳng hay. Tài xế dừng
lại, mở cửa cho tôi xuống.
-Cháu yêu của ta ! - Tiếng nói quen thuộc phát ra từ cửa đón khách
từ nước ngoài.
Tôi quay lại, một loạt dao ở đâu phóng ra, nhắm thẳng vào tôi. Tôi
vội vàng nhảy qua chỗ khác, lại một loạt dao được phóng đến. Con
nào con nấy sáng loáng phát khiếp, cắm ngập cả sắt chứ không phải
chơi. Tôi định thần lại, quan sát xung quanh. Thấy rồi ! Một loạt
dao nữa bay tới. Tôi tránh qua một bên nhưng không có tránh mà
nhanh tay chộp lấy một con dao rồi phóng thẳng vào bụi cây cách chỗ
tôi đang đứng ba mét. Xoẹt !
-Oái ! - Tiếng hét vang lên.
-Hai bà !
-Thằng cháu quái quỷ !
Hai bà lồm cồm từ trong bụi cây bò ra, trông thật thê thảm. Đầu tóc
hai bà toàn là lá với lá, áo khoác thì bị con dao hồi nãy ghim vào
nhau.
-Khá lắm đấy cháu ! – Hai bà vỗ tay.
-Hai bà !
Tôi chạy tới ôm chầm lấy hai bà. Ôi, lâu lắm mới gặp. Hai bà vẫn
như ngày nào.
-Cháu nhớ hai bà quá !
-Các chú bảo vệ ! Chỗ này !
Tôi ngạc nhiên. Eo ơi, nguyên một tập đoàn cảnh sát đang ập tới đem
theo nào súng, nào roi điện, nào còng tay.
-Bắt lấy chúng ! – Bác cảnh sát chỉ vào hai bà.
-Chạy nhanh lên hai bà ! – Tôi nắm tay hai bà chạy tới chỗ
xe.
Ba bà cháu nhanh chóng chạy vào trong xe, đóng sập cửa.
-Nhanh lên tài xế ! – Tôi nói lớn.
-Vâng !
Bác tài xế lên ga, tăng tốc tối đa chạy về nhà.
-----***-----
(Lời kể của Tiểu Mai)
Sao lâu lắm rồi mà nó chưa về nhỉ ? Liệu có gặp chuyện gì không ?
Tôi lo cho nó quá !
-Đóng cửa ! Đóng cửa gấp ! - Tiếng nó hét ở ngoài cổng.
Tôi ngạc nhiên, chạy ra xem. Chúa ơi ! Trước cổng nhà tôi là một
tập đoàn xe cảnh sát tuần tra. Sao lại có cảnh sát ở đây ?
-Thành thật xin lỗi các vị vì trò đùa quái đản này. – Phu nhân cúi
đầu liên tục.
-Còn lần nữa là chúng tôi không khách sáo đâu ! – Ông cảnh sát bước
vào xe, đóng cửa cái rầm.
Gì kỳ vậy ? Tôi hỏi :
-Chuyện gì vậy phu nhân ?
-Hai người quá đáng vừa phải thôi chứ ! Tôi xin lỗi mấy lần rồi ! –
Phu nhân hét lên, kiểu như không chịu nổi vậy.
-Bớt giận nào con dâu.
Có hai bà lão từ trong bụi hoa của nhà cùng thằng nhóc bước ra. Hai
bà này trông hơn kém nhau mười tuổi, trông cao hơn phu nhân nửa cái
đầu, chắc cũng cỡ bốn chín năm mươi vì tóc chỉ lưa thưa vài sợi
bạc, trông hai người yêu đời lắm, da chẳng có lấy một nếp
nhăn.
-Hai bà là…
-Cố và nội tôi đấy ! - Thằng nhóc mỉm cười.
-----***-----
(Lời kể của Nhất Thiên)
-Con chào hai bà ạ ! – Mai khúm núm.
-Chào con ! – Bà cố mỉm cười. – Xinh nhỉ ?
Hai bà nhìn Mai từ trên xuống dưới, cả hai đều có vẻ hài lòng (Điểm
này thì tôi không lo, cô nàng đẹp sẵn từ lâu rồi). Hai bà bất chợt
khựng lại ở bàn tay quấn băng của Mai, nhíu mày.
-Tay con là… - Bà nội hỏi.
Mai giật mình, ấp úng :
-Dạ, đây là…
Tôi vội vàng nói :
-Hồi bữa cô ấy bị đứt tay.
Hai bà liền quay qua lườm tôi. Bà nội mỉm cười, ghé sát tai tôi,
thì thầm :
-Đừng có bắt chước cha cháu, bênh người ta chằm chặp như thế.
Tôi đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu. Bà nội nói với Mai :
-Ta có nghe cháu ta kể rằng cháu rất giỏi về kinh tế, chính
trị.
-Cũng thường thôi ạ. – Mai nói.
Bà nội thở dài.
-Hai già này cổ hủ, chỉ biết là làm dâu phải giỏi nữ công gia chánh
nên hai già sẽ kiểm tra con phần nữ công gia chánh.
-Dạ ! Con hiểu. – Mai mỉm cười.
-Vào bếp thôi ! – Bà cố nắm tay Mai dẫn vào bếp kiểm tra.
Tôi nhìn theo bóng Mai bước vào trong bếp, lòng lo lắng. Liệu cô
nàng có qua được kỳ kiểm tra này hay không.
-----***-----
Gần một tiếng đồng hồ rồi, Mai vẫn chưa ra. Liệu Mai có gặp sự cố
không nhỉ ? Kẹt, tiếng cửa mở vang lên. Tôi ghé mắt nhìn vào, Mai
đang đứng đó, mắt nhìn đăm đăm vào khoảng không phía trước. Trên
bàn đầy vỏ cà rốt và những miếng thịt thừa. Có một chiếc đĩa độc
nhất trên bàn, toàn là ớt và cà rốt được tỉa rất khéo léo nhưng
chúng lại không được sắp xếp theo trật tự. Hai bà nhìn vào đĩa thức
ăn, tặc lưỡi, lắc đầu. Vậy là Mai đã…
-Vào đi Thiên ! – Bà nội quay ra chỗ tôi đứng.
Tôi bước vào.
Bà cố thở dài.
-Không được rồi, dâu con ai lại thế.
-Sao rồi ? – Tôi hỏi Mai.
Mai quay lại, mắt vô hồn, từ khoé mi chảy ra hai dòng lệ, môi cô ấy
lắp bắp :
-Thiên ơi… tôi… - Rồi cô ấy gục xuống.
-Bà rất tiếc nhưng thất bại rồi con ạ ! – Bà nội tôi lắc đầu. –
Thôi thì chuyện hôn ước…
-Tôi…
Mai đã thất bại. Vậy cũng có nghĩa là chuyện hôn ước cũng… Không !
Tôi không chấp nhận !
Tôi nắm chặt lấy tay Mai, nói với hai bà :
-Hai bà, con biết rằng hai bà luôn muốn có một đứa cháu dâu hoàn
hảo, giỏi từ ngoài xã hội đến tận tuỵ trong gia đình, con biết hai
bà luôn khao khát như thế. Nhưng dù thế nào đi nữa người ta cũng là
người mà, đã là người thì phải có nhược điểm, đó đã là quy luật,
không thể chối cãi được.
-Kìa con, ta nói…
-Đúng, nhược điểm của cô ấy là nữ công gia chánh, cô ấy biết điều
đó và đã cố gắng khắc phục khi hai bà ra đề kiểm tra. Cô ấy đã tập
ngày tập đêm, đến nỗi khi bị thương tay thuận cô ấy vẫn cố gắng
dùng tay trái. Biết bao nhiêu vết thương mà cô ấy vẫn không hề than
thở. Nói cách khác là Mai đã dồn hết tâm huyết cho hôm nay. – Tôi
siết tay Mai hơn nữa.
-Ta nói là…
-Món ăn này tuy trình bày không đẹp nhưng sao hai bà không nếm thử,
rất ngon, ngon nhất trần đời, con đã từng nếm thử rồi. Nấu ăn ngon,
đấy không phải là điều mà hai bà cần sao ?
-Tôi… - Mai níu áo tôi.
Tôi nói tiếp :
-Con biết lời hai bà nói ra như đinh đóng cột nhưng cho phép con từ
chối, không tuân theo lệnh huỷ hôn ước.
-Hả ?
-Con không cần biết Mai là cô gái dở nữ công, cộc cằn, thô lỗ,
thiếu nữ tính hay không. Cũng không cần mấy loại kiểm tra thế này.
Con không quan tâm. Con chỉ biết là cô ấy là một con người nhân
hậu, luôn mỉm cười và luôn kiên cường trước mọi khó khăn.
-Huỷ hôn ước ?
-Dù có huỷ hôn ước thì tương lai vẫn không thay đổi. Con vẫn sẽ lấy
cô ấy làm vợ. Vì con… con…
Tôi quay qua nhìn Mai, cô ấy đang mở to mắt. Tôi siết tay cô ấy,
tưởng chừng như nếu không làm thế thì tôi sẽ không thể gặp cô ấy
nữa. Tôi đặt tay cô ấy lên tim mình, mỉm cười. Hít một hơi thật
sâu, tôi lấy hết can đảm để nói những điều mình ấp ủ bấy lâu
nay.
-Con yêu cô ấy. Yêu với tình cảm của người con trai với người con
gái, không phải như em với chị. Con yêu Mai.
Căn phòng trở nên im lặng hẳn. Hai bà nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.
Còn Mai thì vô cùng sững sờ như không thể tin vào tai mình. Một
giây, hai giây trôi qua…
-Ra là vậy ! – Hai bà phì cười. - Giống hệt cha con hồi đó.
Mai cũng bắt đầu nhúc nhích. Cô nàng khẽ kéo áo tôi, nói :
-Thiên, cái này không phải…
Bà nội bật cười, xoa đầu tôi. Bà chỉ vào đĩa thức ăn kia, vừa cười
vừa nói :
-Nãy giờ con tưởng cái đĩa kia là sản phẩm hả ? Tưởng Tiểu Mai thất
bại hả ?
Còn cố ôm bụng cười sằng sặc.
-Lầm to ! Đây là hộp cơm bọn ta ăn dở từ trên máy bay đó.
Quái quỷ gì thế này ? Vậy là sao ? Tôi trố mắt nhìn Mai. Cô ấy đỏ
mặt, dùng tay còn lại chỉ vào cái thứ ở cuối bàn.
-Kia kìa !
Tôi vô cùng kinh ngạc. Trước mặt tôi là con chim phượng được tỉa
bằng rau củ và xung quanh là mấy con chim trắng, cả hai đều đậu
trên những dãy núi cao vời vợi, bên dưới là nham thạch còn cạnh đó
là những thảm cỏ. Thực ra con phượng ấy được làm từ cà rốt và ớt,
chim trắng kia là củ cải và hành tây, núi chính là những miếng thịt
được sắp xếp xen kẽ còn nham thạch là dòng nước sốt ngon tuyệt. Mới
nhìn, tôi cứ ngỡ đó là mô hình hai bà mang từ Thượng Hải qua.
Mai mỉm cười.
-Tôi thành công rồi !
Bà nội nói :
-Đẹp lắm, lại ngon nữa, hơn ta xa ! Dâu con thế đấy !
Bà cố lại bảo :
-Lần này kế hoạch bắt nạt con dâu của hai ta thất bại rồi.
Tôi há hốc miệng. Vậy… Mai đã thành công ? Trời ạ, hồi nãy tôi đã
nói những gì vậy nhỉ ? Đầu óc tôi rối bời, tôi không nhớ tôi đã nói
gì nữa. Nói gì mà tôi siết tay Mai chặt thế kia ? Nói gì mà Mai đỏ
mặt thế kia ?
-Nhưng cái được cái mất, ít ra cũng giúp cháu thổ lộ chứ. – Hai bà
đồng thanh nói.
Thổ lộ ? Tôi đã thổ lộ ? Vậy… hồi nãy tôi nói…
Mặt tôi nóng lên. Tôi buông tay Mai ra, chạy một mạch ra
vườn.
(Lời kể của Tiểu Mai)
Thằng nhóc mặt đỏ bừng, chạy ra ngoài. Tôi vội vàng đứng dậy, chạy
theo nó.
Tôi phải hỏi cho ra lẽ. Tôi không tin nó lại có thể tuyên bố như
thế trước mặt hai người bà. Mọi ngày mẹ nó và cha tôi có chọc cỡ
nào nó cũng bác bỏ được, lần này lại thế tin sao nổi ? Tôi muốn
biết, đó có phải là sự thật không ? Một lời nói che chở ? Hay là…
từ tim nó ? Tôi nhìn nó chạy. Tôi mong muốn cái câu nói ấy như thế
nào ? Tôi vẫn mải mốt chạy theo nó.
Nó chạy vào phòng, đóng sập cửa. Tôi chạy đến, đứng ngoài phòng,
tôi định mở cửa nhưng tiếng bấm khoá làm tôi từ bỏ. Tôi gõ cửa, nói
lớn :
-Mở cửa ra ! Tôi có chuyện muốn nói !
-Không ! Không mở cửa ! – Nó hét lên.
-Tôi có chuyện muốn hỏi !
-Chuyện gì ? – Nó nói.
Tôi cố gắng dồn hết sức để bật ra thành tiếng :
-Câu nói ấy là… có phải là thật lòng cậu không ?
-Câu gì ?
Tôi ngập ngừng một chút rồi nói tiếp :
-Cậu nói với hai bà… là : "Cháu yêu cô ấy." Là thật lòng cậu hay là
lời bao che ?
-Cô nghĩ là tôi có thể suy nghĩ bài bản cỡ đó lúc tôi nghĩ tình
hình cấp bách thế sao ?
-Cô ấy là ai ? – Tôi hỏi. (Dù cũng lờ mờ đoán ra)
-Cô tự biết đi chứ ! Đồ ngốc !
-Là tôi hả ? – Tôi hỏi.
Nó im lặng hồi lâu rồi cũng nói :
-Ừ.
-Vậy… cậu… yêu… tôi… hả ? – Tôi đỏ mặt.
-Nếu thật thì sao ? Không thật thì sao ? – Cánh cửa từ từ mở
ra.
-Không thật thì tôi bị quê, thật thì tôi…
Tôi chưa nói hết câu thì nó đã mở toang cánh cửa. Nó đứng đối diện
tôi, mắt nhìn thẳng như xoáy sâu vào mắt tôi. Môi nó động đậy. Chỉ
khẽ thôi cũng đủ làm tim tôi đập rộn ràng.
-Ừ. Tôi yêu Mai.
Chương 27 : Pháo giao thừa
-Ừ. Tôi yêu Mai.
Trời ạ, đừng có nghĩ đến nữa. Tôi đập đầu mình vào gối mấy cái
liền. Đừng nghĩ đến nữa ! Nếu không thì đầu tôi nổ tung ra mất.
"Tôi yêu Mai." Đã bảo đừng nghĩ đến nữa mà. Cái não bộ chết
tiệt.
-Thôi đi ! – Tôi hét lên.
Đã ba ngày rồi mà tôi chưa thể nào quên được câu nói ấy. Đã uống
thuốc ngủ đều đặn mà vẫn mất ngủ được. Cũng tại thằng nhóc, tự dưng
nói câu ấy một câu nghiêm túc như thế và cũng vì thế mà tôi với nó
đã không nói chuyện với nhau ba ngày liền, không nói một câu luôn.
Muốn bắt chuyện với nhau mà không được, cứ gặp mặt nó là mặt nóng
bừng, tim đập mạnh, nếu không quay đi thì tôi sẽ chết vì vỡ tim
mất.
Có điều cứ vậy cũng thấy nhớ. Không biết giờ Thiên đang suy nghĩ gì
nhỉ ? Lúc đó, lúc thổ lộ tình cảm, tôi lại bỏ chạy, chắc là Thiên
giận tôi lắm.
-----Quá khứ-----
(Lời kể của Nhất Thiên)
-Ừ. Tôi yêu Mai.
-Yêu tôi ? – Mai sững sờ.
Tôi gật đầu.
-Và như tôi đã nói, như một người con trai với người con gái, như
một người con trai với một người con gái.
Mai mở to mắt nhìn tôi. Mặt cô ấy đỏ lên.
-Tôi… tôi… - Mai lắp bắp.
Rồi cô ấy bỏ chạy, chạy thật nhanh.
-----Hiện tại-----
Thế là không nói chuyện với nhau ba ngày trời. Tôi không trách Mai,
tự dưng được nghe câu nói như thế, không sốc sao được, chính tôi
cũng không ngờ mình có thể nói thế mà. Hy vọng là cô ấy không giận
tôi.
-Con với Tiểu Mai có xích mích hay sao mà hai đứa ngủ riêng vậy ? -
Mẹ tôi hỏi.
Tôi thở dài, ngã người xuống chiếc giường hồi nhỏ tôi hay tranh với
cha để ngủ với mẹ. Dạo này tôi ngủ với mẹ, để Mai ngủ một mình
trong phòng.
-Hai đứa giận nhau à ? - Mẹ mỉm cười hỏi.
-Dạ, chắc vậy.
-Chắc vậy ? Con cũng không biết à ?
Tôi mỉm cười, áp má mình vào mớ tóc đen nhánh của mẹ. Mẹ tôi có mái
tóc rất đẹp, đôi mắt sáng rực, cha tôi yêu mẹ chắc cũng vì chuyện
này.
-Mẹ ơi !
-Gì con ? - Mẹ đưa tay xoa đầu tôi.
-Khi xưa cha tỏ tình với mẹ sao ạ ?
Mẹ tôi đỏ mặt, đánh khẽ vào tay tôi.
-Thằng nhóc này, hỏi chi ?
-Đi ! Đi mà ! – Tôi xoắn tóc mẹ.
Mẹ tôi ngượng ngùng nói :
-Thì cha nhóc nói : "Anh yêu em !" Vậy thôi. Anh ấy là người thẳng
tính mà.
Phu nhân rời tờ báo sáng, gật đầu. Còn cha tôi đang lăng xăng phụ
bà giúp việc đem đồ lên cũng vẫy tay chúc tôi buổi sáng tốt lành.
Hai bà của Thiên ngẩng đầu lên, mỉm cười.
-Chào con !
-Hai bà đang làm gì vậy ? – Tôi chạy xuống.
-À, may áo cho đứa cháu cưng ấy mà. – Bà nội đưa chiếc áo đang may
cho tôi xem.
Thiên có phước thật, có hai bà giỏi may vá. Hai cái áo trông vô
cùng tinh xảo, chất liệu vải toàn là loại được chọn lọc kỹ càng.
Hai bộ áo dài Việt Nam và áo dài Trung Hoa có kiểu rất phức tạp mà
vẫn có thể may tay (may tay đó) rất đẹp.
-Ta cũng có chuẩn bị quà cho cháu dâu, nhưng phải để giao thừa đã.
– Bà cố nháy mắt với tôi. – Con yên tâm đi, của con không kém gì
Thiên đâu.
-Dạ ? – Tôi đỏ mặt.
-Bà ơi, áo xong chưa vậy ?
Nó từ trong bước ra. Vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ, mi mắt ướt sũng nước.
Nó nhìn tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi, hệt như lúc đó. Tôi không thể
chịu được liền nói với phu nhân :
-Bác ơi, con có hẹn với bạn, cho con đi tí nhé !
-Nhưng con chưa ăn sáng mà. – Phu nhân thắc mắc.
-Dạ, bạn con rủ con đi ăn sáng chung luôn. – Tôi nói rồi cắp cái
giỏ đi.
Tôi không nói gì, cứ chạy thẳng. Thật ra tôi dậy sớm làm đồ sáng ăn
trước rồi chứ làm gì có chuyện nhỏ "Atula" rủ đi ăn chứ (nhỏ keo
hơn kẹo).
-"Xích thố" ! – "Atula" đứng đầu đường vẫy tay.
-Xin lỗi vì khi không bắt bồ ra đây. – Tôi gãi đầu.
"Atula" nghiêng đầu nói :
-Không sao, nhờ ra đường mà đây bắt tên này bao kem sớm được.
Nói rồi nhỏ kéo ai đó từ trong góc tường ra.
-Lớp trưởng…
Là Hải. Nhỏ này, mình hẹn gặp riêng nhỏ mà sao lại kéo tên này theo
làm gì. Đúng là bảo một đàng làm một nẻo. (Tôi biết âm mưu nhỏ này
mà)
-Sao Hải ở đây ? – Tôi hỏi.
-À, kéo theo cho vui, bao kem luôn. - Nhỏ có gắng biện minh cho âm
mưu của mình.
-----***-----
-Muốn nói gì nói đi ! Con nhỏ này ! – "Atula" cằn nhằn.
-Chuyện này… - Tôi đưa mắt nhìn Hải.
Tôi xúc xúc muỗng kem. Nãy giờ tôi cứ nói chuyện lòng vòng mà nhỏ
này cũng không hiểu nữa.
-Đi mua chút kem nữa đi ! – Vân nói Hải.
-Ờ. - Hải miễn cưỡng đẩy ghế đi mua kem.
Chờ cho Hải đi, Vân nói :
-Muốn nói gì nói đi !
Chướng ngại vật đã được bãi bỏ. Tôi thoải mái tâm sự với "Atula".
Tôi hỏi :
-Nè, hồi đó anh Sơn tỏ tình với bồ sao hả ?
Vân thót lên, mặt nhỏ đỏ lên, như trái cà chua chín. Nhỏ kỳ lắm,
lúc ngượng là toàn làm những hành động quái lạ và đây, nhỏ đang cầm
cái muỗng kem gõ mạnh vào ly kem, mạnh đến nỗi cái ly sắp bể luôn.
Nhỏ ấp úng nói :
-Hỏi gì kỳ vậy ?
-Thì nói đi ! – Tôi năn nỉ. – Đi mà.
Vân ngượng nghịu nói :
-Ảnh coi vậy cũng lãng mạn lắm, trong một lần sinh hoạt ở CLB
Karate thành phố, ảnh rủ mình ra chỗ vắng người rồi tặng cho mình
bó hoa hồng đỏ thắm và nói : "Anh yêu em ! Yêu em nhất ! Làm ơn hãy
làm bạn gái anh đi !"
-Vậy bồ trả lời bằng cách nào ?
-Thì lúc đó mình cũng nhận bó hoa của ảnh rồi nói : "Me too". Mình
cũng kết ảnh lâu rồi.
Tôi hoàn toàn bị hụt hẫng. Không ngờ nhỏ Vân lại bình tĩnh như vậy.
Còn tôi lại sốc mạnh như thế chẳng lẽ vì tôi không có tình cảm đặc
biệt với Thiên ư ?
-Bồ không sốc sao ?
-Có chứ nhưng… - Nhỏ đang nói chợt khựng lại. – Sao hỏi kỳ vậy ?
Bộ… bộ có ai đó thổ lộ với bồ rồi hả ?
Tôi cúi gằm mặt, với tâm trạng này thì không nói dối nó được.
-Ừ. - Mặt tôi tự dưng nóng lên.
Tôi len lén nhìn lên. Mắt nhỏ Vân đang trố ra, miệng há hốc hình
chữ o. Rồi nhỏ đột nhiên ôm bụng cười sằng sặc. Cười to đến nỗi cả
cái quán ai cũng nhìn nhỏ với đôi mắt hình viên đạn hết. Cười đã
một hồi, quệt nước mắt nói :
-Trời ơi ! Tưởng chuyện gì, chuyện đó xảy ra như cơm bữa, có gì đâu
mà thắc mắc.
-Chuyện này khác ! – Tôi đập bàn, nói lớn. – Đây là…
Nhỏ im lặng, nhìn tôi với ánh mắt gian tựa đạo chích, miệng cười
như Lu-pin.
-Là người trong mộng của bồ phải không ? - Nhỏ thì thầm vào tai
tôi.
Tim tôi bỗng dưng như muốn ngừng đập. Nói gì đây nhỉ ? Nói không
phải thì sẽ không hỏi được, nói phải thì… nhỏ này sẽ buôn chuyện
với đám nam sinh ở CLB Karate liền và qua Tết chắc chắn tôi sẽ là
tâm điểm của mấy tờ báo lá cải trong lớp. Nói sao đây ?
-Phải không ? - Nhỏ hỏi. - Phải không ? Phải không ? Phải không
?
Con nhỏ này. Trong lúc đó, tôi mất đi tự chủ và đã hét lớn lên
:
-Ừ !
-HẢ ? CÁI GÌ ?
Tôi giật mình, nhìn ở quầy tính tiền. Chúa ơi, cả đám con trai ở
trường đang chen chúc núp sau quầy tính tiền, còn Hải, hắn đã làm
vỡ nguyên ba ly kem thuỷ tinh đắt tiền ở quán. Tôi nhìn Vân, nhỏ
đang đổ mồ hôi hột, mặt tái mét, răng đánh vào nhau lập cập.
-Âm mưu của bồ phải không ? – Tôi cho nó một cái liếc.
Nhỏ gãi đầu, cười hì hì :
-Ờ…
-Hay quá ta ! – Tôi xách cổ áo nhỏ lên, giơ cao nắm đấm.
Chuẩn bị cho nhỏ Vân một bài học là cả đám con trai chạy tới, quỳ
dưới chân tôi, nước mắt nước mũi đầm đìa, giọng ai cũng tha thiết
:
-Ice queen ! Nỡ lòng nào bỏ chúng tôi sao ? (Đứa nào cũng bị tôi từ
chối rồi) Ice queen !
Tôi vội vàng xách cổ áo Vân chạy đi chỗ khác, tránh đám con trai
dai nhách ấy. Khiếp ! Hơn hai phần ba trong đám ấy là quán quân
điền kinh cấp thành phố. Quẹo qua ngõ nào cũng không được.
-Làm sao bây giờ ? – Tôi thở hồng hộc. – Ai cứu tôi với !
-Bên này ! – Có một bàn tay nắm lấy tay tôi kéo qua chỗ khác.
-Nhóc Thiên ! – Vân reo lên.
Thằng nhóc kéo tay tôi chạy rẽ qua một ngõ rồi chạy vào cửa sau của
một cửa hàng.
-Thoát rồi đó ! – Nó thở dốc.
-Cám ơn. – Tôi mỉm cười. – Ơ.
Bấy giờ tôi mới nhận ra tôi đang nắm tay nó, rất chặt. Tôi nóng cả
mặt.
-Đây về trước đây ! – Tôi đá chân nhỏ Vân một cái. – Cái mặt thấy
ghét !
(Lời kể của Vân)
Nhỏ để lại cho tôi nguyên cái chân sưng tấy, bỏ đi về một mình mà
chả thèm chịu trách nhiệm chút nào. Lương tâm của nhỏ này chẳng còn
cái răng để húp cháo. Trả thù cũng vừa phải thôi chứ. Tôi ôm cái
chân của mình mà nhảy cò cò trước con mắt mở to hết cỡ của mọi
người đang đứng đó.
-Chị có sao không ? – Nhóc Thiên ân cần hỏi thăm. (Mặt nó vẫn nhịn
cười)
-Cám ơn vì cú đá dịu dàng của gia sư nhóc. – Tôi nhăn mặt
nói.
-Xin lỗi, cô ấy cứ thế đấy ! Chị có về được không ?
-Không sao ! Đi cò cò cũng không sao ! Cám ơn nhóc !
Tôi ráng lê bước về nhà với bàn chân sưng tấy. Con nhỏ này, tôi mà
siêu hơn nó là chắc chắn trong kỳ thượng đài lần sau là tôi sẽ cho
nó một trận te tua cho mà xem. Tiếc là giấc mơ chỉ là giấc mơ.
Nhiều khi tôi hận ông trời sao cho nó nhiều mặt lợi thế, nó xinh
hơn tôi, chạy đua giỏi hơn tôi, học cao hơn tôi, tôi chỉ hơn nó mỗi
cái nữ công gia chánh vì trình bày món ăn giỏi hơn nó. Nhưng có vậy
thì được gì chứ ? À, nhắc tới nữ công gia chánh, không biết nhỏ hỏi
bí quyết trình bày nấu cho ai ăn vậy nhỉ ? Không thấy nhỏ nhắc
chuyện đó chắc là thành công rồi.
-Rốt cuộc là ai nhỉ ?
-Ai nhỉ ?
Trời đất ! Cả đám con trai trường tôi đang đứng nghịt đường làm
kiểu suy luận. Đám này ở đâu chui ra vậy hả trời ?
-Vân ! Bạn biết là ai không ? - Hải làm đại diện cho nhóm,
hỏi.
-Ai mà biết chứ. Nhỏ rất bí mật. – Tôi nói.
-Một chuyện động trời như vậy bạn phải biết chứ.
-Làm như đây là thánh ý. – Tôi cãi lại.
Hải đứng ra giải hoà mọi người.
-Thôi có gì thì để họp đàng hoàng rồi tính.
-Nhất trí !
-----***-----
(Lời kể của Tiểu Mai)
-Đẹp lắm cháu gái ! – Bà cố xuýt xoa.
-Thật ạ ? – Tôi ngượng ngùng.
Phải nói là đẹp thật đấy chứ, cái tướng võ biền thô kệch của tôi
mặc cái áo dài này trông cũng thuỳ mị, dịu dàng ra phết. Nhìn mình
trong gương mà tôi cứ tưởng là ai đó chứ không phải là tôi. Cũng có
thể là nhờ bộ áo dài màu hồng nên tôi mới giữ được khuôn mặt thuỳ
mị, dịu dàng bẩm sinh của con gái. Giờ tôi mới tin cái câu "Người
đẹp nhờ lụa".
-Cháu cám ơn hai bà ! – Tôi sung sướng. – Cám ơn vì món quà tuyệt
vời này.
-Không có gì, đây là món quà mừng gặp mặt của hai bà cho cháu thôi
mà. – Bà nội nghiêng đầu nói. - Thật may mắn là nó hợp với
cháu.
-Vâng !
Tôi cầm tà áo, xoay một vòng trước gương. Thật là dễ chịu. Tôi học
trường cấp III đã hơn mấy tháng vậy mà chưa từng mặc áo dài trắng,
nhìn mấy nữ sinh trường công lập bên cạnh trong tà áo dài tung bay
trong gió mà luôn ước ao được mặc một lần cho ra dáng con gái Việt
Nam. Giờ thì ước mơ đã thành sự thật rồi.
-Đẹp quá con gái ! – Cha tôi vỗ tay.
-Đẹp không cha ? – Tôi hỏi lại lần nữa.
-Cha cứ tưởng là tiên. – Cha xoa đầu tôi.
-Nội, đã bảo là khỏi mà mời ca sĩ đến nhà mình chi vậy ? - Thằng
nhóc đến. - Hả ?
Thằng nhóc nhìn tôi, hình như nó chưa bao giờ thấy tôi trong hình
ảnh này. Đúng rồi, từ trước tới giờ nó toàn thấy tôi mặc váy, đầm
phương Tây, hay bộ võ phục thôi, còn áo dài thì chưa bao giờ. Nó
dụi mắt liên tục, hỏi :
-Phải cô không đấy hả ?
-Cậu nghĩ là ai ? – Tôi tức giận.
-Tôi tưởng… tôi đang nằm mơ.
Nằm mơ ? Chẳng lẽ trong giấc mơ nó luôn thấy tôi như thế này hay
sao ?
-Đẹp lắm ! – Nó quay đi.
Tốt rồi. Thế là có thể nói chuyện lại với nhau.
-Tiểu Mai này ! Tối nay là giao thừa, cháu có chơi đốt pháo với ta
không ? – Bà cố rút ra một bịch que pháo hoa.
-Đốt pháo ? – Tôi ngạc nhiên.
Hai bà già rồi vẫn thích chơi đốt pháo sao ?
-Đốt pháo ở một khách sạn dòng họ Dương ở ngoài bãi biển. Cháu đi
không ?
-Vâng ! – Tôi mỉm cười.
-Nhớ mặc áo dài đi luôn nhé !
-Vâng !
-----***-----
Từng chùm pháo sáng lên trong đêm. Dường như tất cả các thành viên
trong dòng họ Dương ai cũng bỏ công việc đến đây vui chơi, khách
sạn tuy đông nhưng vẫn dành riêng một phòng đặc biệt cho cả dòng họ
ăn tiệc. Nụ cười lúc nào cũng hiện lên trên khuôn mặt họ.
-Vui chứ ? – Phu nhân đưa một cây pháo đã châm lửa cho tôi.
-Vâng ! Chưa bao giờ cháu vui thế này ! – Tôi đón lấy cây
pháo.
-Năm ngoái, ta không đón giao thừa ở ngoài này nhưng ta cùng đón
giao thừa với anh ấy trong bệnh viện, cũng vui lắm. – Phu nhân nói
đến đó thì thở dài.
Tôi hiểu. Mất một người thân cảm giác rất đau đớn. Hồi đó, khi mẹ
qua đời tôi đã không thiết gì đến ăn uống, giao thừa nữa.
-Thiên đâu ạ ? – Tôi không thấy thằng nhóc đâu cả.
-Hình như ở trên sân thượng khách sạn. – Một con bé họ Dương khoảng
bảy tuổi chỉ lên trên sân thượng.
Tôi vội vàng bỏ đám đông vào bên trong xem thử. Lúc tìm thằng nhóc
hình như tôi có nghe tiếng gọi :
-Xích thố !
Nó thoảng qua bên tai thôi nên tôi không chú ý, lên sân
thượng.
Bóng nó ngồi trên phần cao nhất của sân thượng. Chăm chú nhìn vầng
trăng sáng trên trời. Tôi biết nó chỉ nhìn thế chứ tâm trí nó chỉ
nghĩ về việc khác.
Tôi cố hít một hơi thật sâu để có thể bật thành tiếng :
-Sao cậu không xuống dưới đốt pháo ?
-Tôi không thích ! – Nó nói thẳng thừng.
-Ở dưới có mẹ cậu, nội và cố, cả cha tôi nữa mà.
Nó nhảy xuống. Bước đến trước, đưa hai tay đón gió.
-Thế này thích hơn.
-Thật không ?
Nó biết không thể giả vờ nữa nên thở dài nói :
-Cố, nội, mẹ, cha cô đều ở đó, đúng ! Nhưng tôi không có quyền
chung vui đâu.
-Tại sao ?
Nó nói :
-Theo quy tắc, các thành viên trong dòng họ phải có những cử chỉ
"kính trọng" với người thừa kế, và người thừa kế phải theo khuôn
phép, giữ bộ mặt cho dòng họ.
-Sao vậy ? Chẳng phải phu nhân và hai bà vẫn đang vui chơi đấy sao
? Cả tôi nữa.
-Tôi không biết, theo quy tắc thì đúng là có cả cô, mẹ và hai bà
nữa nhưng mấy người kia chỉ áp dụng cho tôi thôi. – Nó mỉm cười cay
đắng. – Tôi đành phải chấp nhận, quy tắc mà.
Quy tắc gì chứ ? Chỉ là cái cớ để xa lánh, cô lập nó một mình trong
bóng tối. Sự ganh ghét thật đáng khinh, chỉ vì không may mắn như
người ta mà xa lánh, làm chiến tranh lạnh như thế này. Cũng như
tôi, lúc tôi được thành tích cao, ngoài Vân thì tất cả đều xa lánh
tôi, cả nhỏ Trân cũng xa tôi một thời gian, chúng bảo : "Thành tích
của mình không xứng để nói chuyện với lớp trưởng." Ai bảo ở địa vị
cao là sung sướng đâu ? Ai nói có nhiều tài là hạnh phúc đâu
?
-Cậu chịu được chuyện này ư ? – Tôi bất bình.
-Chịu được chứ ! Đây là quy luật, là cái giá mà tôi phải trả cho
bản thân. – Nó thản nhiên nói.
Cái gì cũng phải trả một cái giá tương ứng. Cái gì nó cũng giỏi võ
thuật, nấu ăn, ăn nói… nhưng cái giá thật đắt : sự cô độc.
-Khác nào một cuộc mua bán ép giá chứ. – Tôi nói.
-Không ! Đây là cuộc trao đổi không thành công của Thượng đế với
tôi nhưng đúng giá, Thượng đế cho tôi quá mức người thường nên cũng
lấy lại hạnh phúc quá mức người thường. Tôi chấp nhận !
-Nhưng tôi thì không chấp nhận ! Dù đó là cái giá cân bằng tôi cũng
không chấp nhận !
Nó mỉm cười :
-Tại sao ?
-Tôi … tôi…
Đây có phải là lúc thích hợp để trả lời cho lời thổ lộ của nó hồi
bữa không ? Lúc này tôi tự hỏi mình như vậy. Liệu có quá đường đột
không ? Dù sao với nó cũng chỉ quen nhau mới có vài tháng.
-Tôi…
Nó bật cười. Tiếng cười ấy át đi suy nghĩ của tôi. Tôi đỏ
mặt.