Tôi là một đứa con gái không thể kiêu ngạo mà nói
là xinh đẹp, tốt bụng nhưng cũng có thể nói là dễ coi và từ trước
tới giờ chưa làm tội ác gì tày trời ở kiếp này. Ấy vậy mà không
biết kiếp trước tôi gây tội nghiệp gì hay tôi mắc nợ nặng đô với
cái thứ đó mà tội vạ tự dưng giáng xuống làm tôi choáng váng . Trời
bày oan nghiệt, trói chặt tôi với cái thứ đó.
Chương I : Đau khổ biết chừng nào ! Nỡ lòng bắt con trừ nợ.
Tôi tên là Tạ Tiểu Mai, lý do tôi có cái tên này vì cha tôi rất
thích hoa mai, ông vốn có một bộ sưu tập cây kiểng nổi tiếng với
hàng chục chậu mai nhiều kiểu dáng khác nhau. Bình thường, những
người thích hoa thường có tâm hồn thi sĩ mà thường có tâm hồn thi
sĩ thì thích ngâm thơ mà thích ngâm thơ thì có cái tật... nghiện
rượu. Cha tôi xét về một khía cạnh đó là một... con sâu rượu lâu
năm sắp hoá bướm. Cạnh mấy chục chậu mai là hàng ngàn cái chai sặc
mùi cồn. Có lẽ rượu đã làm cho cha tôi mất tỉnh táo để chọn một cái
nghề đàng hoàng chọn một cái nghề trăm người mới có một đó là cái
nghề... làm thầy đồ viết câu đối tết trong khi chữ ông là quạ bay
giun xéo.
Mọi người thắc mắc là tại sao cha tôi vẫn bám trụ được tới ngày hôm
nay, nhờ đứa con gái này đây(lâu lâu phải kể công một chút), nó đã
thay bà vợ quá cố của ông ta quán xuyến mọi thứ trong nhà bằng cách
bù đầu kiếm học bổng, sau buổi học là đi phục vụ quán phở, tối đến
là cắn răng đi làm gia sư cho mấy thằng công tử hách dịch thấy phát
ghét. Làm đầu tắt mặt tối mới đủ sức trả tiền lời từ món nợ mà cha
tôi vay từ một nhà băng nổi tiếng cho vay nhiều nhưng có lãi suất
cao mỗi tháng. Còn món tiền chính thì càng lúc càng tăng lên. Thật
đau cái đầu. Hên là tôi được miễn học phí chứ không với cái trường
tôi học thì cũng sớm tự tử để thoát nạn rồi.
-Số nợ của cha cô bây giờ lên đến 100.000.000 đồng.
-Hả ? 100.000.000 ? - Cái loa phóng thanh gắn trên miệng tôi làm
mọi người trong ngân hàng giật cả mình. - Xin lỗi. Anh không nhầm
đấy chứ ? Tháng trước mới chỉ có 50.000.000 mà giờ lên đến
100.000.000.
-Cô tưởng là tôi muốn đùa lắm hả ? Đã mấy năm hai người không trả
nợ cho ngân hàng rồi.
Trời ạ ! Thảo nào mấy ngày nay chai trong nhà tôi càng ngày càng
nhiều. Cha ơi là cha, thương con một chút không được sao. Hai hàng
nước mắt chực tuôn ra.
-Thôi cô nương. Tiền trong đây toàn là giấy không đấy. Tôi biết cô
cực khổ trả tiền nợ cho cha nhưng không trách chúng tôi được.
-Hiểu. - Tôi gật đầu, lững thững cầm tờ giấy nợ đi ra ngoài ngân
hàng.
Trời trêu người ngay, sao nỡ lòng nào để thân liễu yếu đào tơ như
tôi gánh cả một khoảng nợ khổng lồ khi mới chỉ còn đơm nụ chứ.
100.000.000, 100.000.000 có dạy 10 ca trong một ngày cũng không đủ
sức để trả món nợ khổng lồ như vậy. Trời ơi, trời ơi.
-Trời ơi ! - Tôi trút hết bầu tâm sự vào tiếng hét. - Cha hỡi cha
cha nỡ lòng nào để cho đứa con gái này phải lặn lội sớm nắng chiều
mưa sáng sớm đi dọn đường, trưa bưng phở tối làm gia sư tàn tạ thế
này.
Pẹp. Có cái gì đó ướt ướt ở đầu gối. Tôi nhìn xuống. Hỡi thánh hỡi
thần hỡi thiên hỡi địa... Cái quần yêu quý của tôi dính một bệt kem
ngay đầu gối. Sao ngày hôm nay xui xẻo ập tới cùng một lúc, thà từ
từ để tôi còn thở chứ.
-Cái quần yêu quý của tôi. - Tôi rống lên hãi hùng, mọi người xung
quanh ai cũng khiếp vía. - Đứa nào xấc xược. Sao thần May Mắn không
thương tôi, đoái hoài tới tôi thế này ?
Tôi quay qua quay lại, kiếm đứa nào cầm kem là xử ngay lập tức. Kia
rồi, một thằng nhóc đang nhìn tôi như sinh vật lạ, trên tay cầm cái
bánh kem còn một tí kem, màu và mùi hoàn toàn trùng với cái thứ làm
hỏng quần tôi. Tôi lập tức tóm lấy hung thủ.
-Thằng nhóc kia, mắt mũi để đâu vậy hả ? Dơ quần ta rồi thấy
chưa.
Cái thằng này, nó bình chân như vại, thản nhiên liếm kem dính trên
mép. Tôi phát điên lên được.
-Thằng nhóc kia !
-Bà chị cần gì ? - Nó dễ dàng gỡ tay tôi ra, nhảy ra ngoài.
-Đền cái quần cho ta. Mi có biết là ta phải nhịn ăn sáng hai tuần
để mua nó không. Mi nỡ lòng nào.
-Đền là được chứ gì ? Bao nhiêu ?
-500.000
-Không có tiền. - Nó đáp gọn lỏn.
Tôi hét lớn :
-Về kêu cha mẹ đem tiền tới đây.
-Được, nhà bà chị ở đâu ?
-35 đường Đinh Tiên Hoàng.
-Được, 10 phút sẽ có cái quần mới. Hứa danh dự đấy !
Lúc đó tôi đã hả giận, cũng không muốn làm khó dễ nó làm gì, liền
nói :
-Đi đi. Mệt quá !
Không cần biết nó có đi hay không, tôi thẳng bước đi đến chỗ quán
phở làm thêm. Một ngày xui xẻo.
Sau một buổi lao động mệt nhọc, tôi lê bước về căn nhà thân yêu.
Vừa bước tới cửa là tôi bị một thứ gì đó ngáng chân làm tôi chụp
ếch ngay bước đầu tiên bước chân vào nhà. Tôi quơ cái thứ đó để xử
một trận. Ủa, cái chai gì kỳ lạ, nó có màu xanh lá cây, dài dài,
mùi nhẹ lắm, tôi dốc nước từ trong đó ra xem thử. Cái thứ nước gì
vàng vàng cứ như nước nghệ.
-Con về rồi à ? - Cha tôi ngật ngưỡng bước ra đón tôi.
-Hôm nay tốt thật, cha uống nước nghệ cai rượu à ? - Tôi cầu nguyện
điều đó là sự thật.
-Rượu Pháp đấy, ngon lắm !
Tay tôi đang cầm cái chai rượu run lên, rượu Pháp ?
-Cha ơi là cha ! Cha có biết nhà mình nghèo rớt mồng tơi không mà
xài loại rượu đắt tiền này ? Cha có biết nợ ngân hàng đến giờ là
bao nhiêu không ? 100.000.000 đấy.
-Biết rồi, biết rồi. - Ông già trả lời tỉnh bơ, tay xoay xoay cái
chai có thứ nước vàng vàng đó.
-Rượu bà Tư đầu ngõ không ngon sao ? - Tôi bực mình.
-Thứ mua sao bằng thứ tặng được.
-Hả ?
Nam mô a di đà phật, xưa nay bà Tư với cha tôi là kẻ thù không đội
trời chung dù ông là khách quen của cửa hàng, nay lại tặng rượu
hiệu cho nhau à ? Nhưng cả xóm này chỉ có bà Tư là nhà bán rượu Tây
thôi.
-Bà Tư tặng rượu cho cha hả ?
-Không ! Ta thề với trời đất là không bao giờ uống rượu miễn phí
của bà chằn đó.
-Ai tặng ?
-Một đại gia. - Ông già mở nắp chai, nốc một ngụm lớn.
-Cha ba xạo vừa giùm con đi cha.
-Thiệt mà. - Ông già lục lục tấm giấy trong túi đưa cho tôi.
Cái quái gì thế này ? Tôi là Tạ Tiểu Mai, đồng ý về làm gia sư cho
dòng họ Dương với điều kiện phải trả nợ cho cha tôi và chu cấp cho
ông 10.000.000 mỗi tháng. Ký tên.
-Là sao ?
-Là con sẽ về làm gia sư cho nhà đó. Bù lại họ sẽ trả nợ cho nhà
mình.
-Nhưng tại sao lại chu cấp cho cha chứ, con làm mà.
-10.000.000 là lương mỗi tháng nhưng con được họ bao ăn ở cả năm
nên chuyển cho cha là phải thôi.
-Có lý,
Một việc làm quá hời. Tôi vội vàng ký tên vào đó.
-Tốt lắm ! Họ đang chờ chúng ta ở trước cửa đó. - Cha tôi đẩy tôi
ra ngoài cửa. - Cha thu dọn đồ đạc cho con hết rồi.
Một chiếc ô tô đen đậu sẵn ngoài đó. Ông tài xế mở cửa cho tôi bước
vào, miệng lẩm bẩm cái câu gì đó. Tôi bước vào.
Hả ? Là thằng nhóc đó. Đó đang ăn diện một bộ áo vét đường hoàng
ngồi trong xe.
-Nhóc đến đền quần cho chị hả ? Chị đùa thôi mà.
-Không có, tôi tới đây để rước chị về nhà. Lẹ đi, mẹ tôi đang chờ
đó. Nhớ ăn nói cho lễ phép.
-Biết rồi. - Tôi lầm bầm. - Cái thằng nhóc này, nói chuyện với gia
sư không lịch sự chút được sao.
Thằng nhóc đó không nghe, tiếp tục nói.
-Cẩn thận một chút,dù sao chị cũng là dâu trưởng.
-Cái gì ? Dâu trưởng ?
-Ủa không phải chị đã ký bản hôn ước sao ? - Nó trố mắt nhìn
tôi.
-Hôn ước nào ? Chị ký bản hợp đồng làm gia sư chứ bộ.
-Mắt kèm nhèm rồi, xem lại đi.
Tôi lấy bản hợp đồng ra xem lại. Ủa, có cái gì đó rớt ra. Chúa ơi
(thông cảm, tôi theo nhiều đạo lắm) thì ra cái mà tôi xem chỉ là
một lớp ngoài, còn tờ giấy thực sự mang nội dung khác. Hèn gì tôi
nghi nghi, đại gia không bao giờ xài hợp đồng viết tay. Tờ giấy này
đánh máy, là hàng thật. Nội dung : Tôi đồng ý làm vợ Dương Nhất
Thiên, với điều kiện phải trả hết nợ cho cha tôi và chu cấp cho ông
10.000.000 mỗi tháng. Hồi nãy đi làm về mệt quá không xem kỹ,
nguyên một miếng keo hai mặt to lù lù mà không nhận ra.
-Vậy...vậy là...-Không biết tôi mắc chứng gì mà lưỡi cứng đơ.
-Cô sẽ về làm dâu nhà tôi.
-Vậy giống như là gán nợ đấy hả ?
-Đại loại như vậy.
-Cha !!! - Tôi đập cửa xe, muốn phóng ra ngoài xử cái người đang
cầm chai rượu, vẫy tay ở cổng nhà tôi.
Chương II : Hỡi trời, kiếp trước chị nợ nhóc cái gì.
-Bà chị ngồi im tí được không ? Con gái con đứa gì mà dữ như bà
chằn.
-Chú mày biết gì mà nói. Làm sao biết được cảm giác bị ép gả thế
nào.
Bấy lâu nay tôi đọc truyện về các "hồng nhan bạc mệnh" như Vương
Thúy Kiều nhưng chưa bao giờ tôi thấy thông cảm cho họ hơn lúc này.
Không biết có quá hay không, tôi thấy tôi còn tội nghiệp hơn cả họ
lúc bấy giờ, họ tự nguyện trao thân còn tôi bị lừa bởi chính đấng
sinh thành một vố nặng. Tôi đã gây nên tội nghiệp gì chứ.
Thằng nhóc đó đưa mắt qua tôi, ánh mắt nó lộ rõ vẻ thương
hại.
-Yên tâm đi ! Về nhà chồng chị sẽ không bị thiệt thòi đâu.
-Nhóc ơi ! Chị khổ quá ! - Tôi ôm thằng nhóc ấy, trút hết bầu tâm
sự dồn nén bấy lâu nay. - Nhóc biết không bla bla bla...
Sau màn mưa nước mắt, ướt hết cái áo của thằng nhóc, tôi mới bình
tâm trở lại.
-Bà chị có họ hàng với Long vương hay sao mà lắm nước thế ! - Thằng
nhóc đó vắt nước trên áo, cằn nhằn.
-Xin lỗi nhóc nhé ! Mỗi lần trút bầu tâm sự là chị cứ thế đấy. -
Tôi cười hì hì.
-Làm hỏng có cái quần 500.000 của bà chị mà bà chị lấy nguyên cái
áo giá 900.000 của tôi.
Ồ, một căn biệt thự dần dần hiện ra sau lớp kính ô tô, xét bề thế
nó với chiếc xe thì đó chắn chắn là "nhà chồng" của tôi rồi. Tôi
hít lấy một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần ra mắt "mẹ chồng tương
lai". Tôi khẽ khàng hỏi nó :
-Này nhóc, phu nhân nhà này có khó tính lắm không ?
-Không biết, ba hồi say ba hồi tỉnh thôi. - Nó thản nhiên
đáp.
-Vậy à ? - Tôi hơi rùng mình, tại trong mấy bộ phim Hàn Quốc tôi
coi ké nhà hàng xóm, mẹ chồng mà như vậy làm dâu khổ lắm.
Oa, ngôi biệt thự lớn thiệt, mấy ngôi biệt thự mà tôi tới làm gia
sư trước đây chỉ là đồ bỏ. Chẳng khác gì một lâu đài trong truyện
cổ tích. Tôi say sưa ngắm nhìn nó, lòng khâm phục người đã thiết kế
nó một cách tinh xảo thế này. (Tôi cũng có ý định thi vào ngành
kiến trúc)
-Chị vào thay trang phục đi. Khi nào mẹ tôi cho gọi thì hãy đến
phòng khách.
Thằng nhóc thì thầm vào tai người có dáng quản gia vài câu rồi hiên
ngang bước vào biệt thự dưới sự đón chào của mấy người gác
cổng.
Người quản gia đến chỗ tôi, cúi người, nói :
-Mời thiếu phu nhân theo tôi vào phòng thay trang phục.
-Vâng.
Tôi không biết gì cả, ngoan ngoãn theo ông ta vào phòng thay trang
phục.
Cả chục bộ đồ treo trên giá chờ tôi thử, bộ nào cũng đẹp, bộ nào
cũng lộng lẫy, cả triệu đồng một cái cúc chứ không ít. Tôi sững sờ,
chao ôi, nếu như lúc trước tôi có mấy cái áo như thế này thì nhà đã
không mạc. Tôi thầm tiếc cho cách xài tiền phung phí của nhà này,
nếu tôi có tiền thay vì mua mấy cái áo tôi sẽ trả nợ cho cha rồi
thi vào trường mà tôi hằng mơ ước.
-Mời tiểu thư chọn trang phục.
-Vâng.
Cái nào cũng đẹp, tôi ước gì mình có phép phân thân để mặc hết
những bộ váy áo này. Nhưng lực bất tòng tâm, tôi chỉ có thể mặc một
bộ. Tôi đành phải tặc lưỡi, chọn bộ váy áo có màu hồng - màu tôi
thích nhất và đôi hài màu đen. Tất cả đều đã chuẩn bị xong, tôi
đang chuẩn ra mắt "mẹ chồng" và "chồng tương lai".
-Thưa tiểu thư. Phu nhân cho gọi ạ. - Người quản gia lễ phép
nói.
-Vâng. - Tôi bước chân nặng trịch, cùng người quản gia bước vào
phòng khách.
Đúng là phòng khách của đại gia. Trần nhà gì mà thắp cả chục cái
bóng điện sáng choang làm chóa cả mắt, tốn điện chết. Cánh cửa
phòng khách hình như làm từ gỗ lim, tay nắm là đồng nguyên chất
chạm con sư tử. Cánh cửa từ từ rộng mở.
-Em đến rồi à. Tiểu Mai ?
Trước cửa là một chàng trai khoảng hai mươi tuổi, mặt mũi rất sáng
sủa, đẹp trai. Đôi mắt màu nâu vô cùng ấm áp, mũi cao, mái tóc cứ
bồng bềnh như sóng lượn còn da thì Bạch Tuyết e cũng không sánh
bằng. Chẳng lẽ... đây là chồng tương lai của tôi ? Ôi vậy thì tạ ơn
trời phật đã cho con người chồng đẹp trai thế này.
-Thưa mẹ, con dâu tương lai của mẹ đã đến đây. - Anh ta nắm tay tôi
bước vào.
-Vào đi !
Tôi lập cập cúi mình, lắp bắp.
-Tôi là Tạ Tiểu Mai, xin ra mắt phu nhân.
Tính tò mò trỗi dậy, tôi ngước mặt lên xem thử bà mẹ ba hồi say ba
hồi tỉnh của tôi thế nào.
Hả, đây mà là phu nhân ư ? Để sinh ra một người như "chồng tương
lai của tôi" (tôi chưa chắc) thì ít ra cũng cỡ 40 tuổi, mặt phải
phớt nếp nhăn hay vài lọn tóc bạc. Bà này e ra còn trẻ hơn bà Tư -
hoa khôi trong độ tuổi với mẹ tôi nếu bà còn sống - cả 10 tuổi.
Giống đại tiểu thư hơn là một lão phu nhân đấy.
-Cô sao vậy ?
-Thưa Đại tiểu thư ý lộn thưa phu nhân tôi hơi ngạc nhiên. Không
ngờ phu nhân trẻ thế này. - Tôi cứ y sự thật mà nói.
Phu nhân mỉm cười, trông cứ như một nàng tiên trong cổ tích.
-Cô cứ khéo nịnh, ở tuổi 30 này như vầy là già lắm rồi.
-Ủa, hả ? - Tôi hét lên. - Chẳng lẽ người sinh con ở tuổi 12 à
?
Phu nhân liếc xéo tôi, hắng giọng. Tôi biết ý liền nhỏ giọng.
-Xin lỗi nhưng ý tôi là một người ở tuổi 30 làm sao sinh con năm
nay 20 tuổi được. Hay người là... thứ thất ?
-Đứa nào nói ta là thứ thất ? Ta là chính thất ! Đứa nào nói ta có
con 20 tuổi ?
-Ơ,không phải vậy à ? Còn người kia ? - Tôi chỉ vào chàng trai đang
đứng cạnh.
Phu nhân lườm chàng trai đó, phẩy tay.
-Không phải. Nó là một đứa trong dòng. Dương Nguyên Long.
-Vậy à, tôi cứ tưởng...
-Cô chưa biết mặt Nhất Thiên à ? Cái thằng này, thế mà nói sẽ đích
thân đi đón dâu về đây. - Phu nhân mỉm cười. - Xin lỗi, ta sẽ kêu
nó ra giới thiệu với cô. Kêu công tử ra đây !
Năm phút sau, tiếng giày càng lúc càng vang lên gần cửa. Tôi hồi
hộp chờ xem người đó như thế nào. Nếu đẹp trai ngang ngửa với anh
Nguyên Long kia thì sẽ chấp nhận trao thân gửi phận còn bị bù cửa
thì cái đầu với IQ 150 này sẽ kiếm cách thoát thân.
-Xin lỗi mẹ, con đến trễ.
-Anh nhóc đâu ? Sao nhóc tới đây ? - Trước mắt tôi là thằng nhóc
hồi nãy.
Nó không thèm đếm xỉa, cúi đầu trước mặt mẹ nó, lễ phép nói :
-Nhất Thiên có mặt.
-Tốt lắm, con trai.
Trời đất trước mắt tôi sụp đổ. Tôi trách thân sao lại cầu nguyện
thiếu sót như thế này. "Chồng tôi" đang đứng đó. Đẹp trai có thể
nói ngang ngửa với người hồi nãy nếu phát triển. Lịch sự, sang
trọng không kém. Chỉ có cái là thấp hơn tôi tới cả chục phân.
-Con tuyển kỹ lắm. Mẹ ưa lắm đấy !
-Cảm ơn mẹ đã khen. Mau đứng dậy bái mẹ chồng kìa. Vợ yêu ! - Nó
nắm lấy tay tôi, nói giọng ngọt sớt.
Tâm trí tôi đã bị đình công. Tai ù đi. Chỉ còn cái miệng mấp
máy.
-Hỡi trời, kiếp trước chị nợ nhóc cái gì đây ?
Chương III : Thôi được.
Sau cái màn ra mắt đó, hồn tôi hoàn toàn thoát khỏi xác, mặc thằng
nhóc muốn dẫn đi đâu thì đi.
-Bà chị !
Tôi thức giấc. Trước mặt tôi không còn là phòng khách nữa mà hình
như là phòng ngủ của thằng nhóc đó vì thấy có cái giường. Tôi lắp
bắp hỏi nó :
-Nhóc là Nhất Thiên thật hả ?
-Tôi mà giả dạng thì sẽ kiếm cái tên đẹp hơn rồi.
-Là chồng chị thật hả ?
-Không cần phải nói.
Chỉ còn một hy vọng cuối cùng. Tôi đánh bạo hỏi nó :
-Hỏi thật nhé ! Nhóc năm nay bao nhiêu tuổi ?
-Chi ?
-Có thể nhóc bị còi.
-Rất tiếc. Tôi không có bệnh. Năm nay tôi tròn 10 tuổi.
Thôi rồi, bao nhiêu hy vọng về người chồng tương lai nay tan thành
mây khói hết. Chỉ còn một cách là sử dụng kế cuối cùng trong 36 kế
sách hữu hiệu nhất.
Nhưng thằng nhóc đó có chỉ số IQ cao hơn tôi. Nó nhếch mép nói
:
-Muốn trốn cũng được. Có điều nợ 100.000.000 lãi hàng tháng nặng
lắm đấy.
Tôi gục xuống.
-Bao nhiêu đứa xinh đẹp, nữ tính không chọn mà lại chọn chị.
-Chọn chị thì sao ? - Nó trố mắt.
-Một đứa con gái vừa xấu, vừa cộc cằn thô lỗ bla bla... - Tôi cắn
răng phóng to những tật xấu của mình ra để nó buông tha cho
tôi.
-Không sao, nhà này trọng tài năng.
-Chị học bét nhất lớp.
-Tôi thừa biết năm nào chị cũng lãnh học bổng.
-Chị hay bệnh lắm.
-Xạo, yếu mà có sức làm quần quật từ sáng tới tối.
Còn một lý do cuối cùng, tôi phun ra nốt.
-Nhưng ít ra cũng phải lựa ngang tầm với nhóc. Nhóc biết năm nay
chị bao nhiêu tuổi không ? 15 tuổi rồi. Gái hơn trai tới 5 tuổi,
sao xứng được. Không chấp nhận được.
Cái lý do này hiệu nghiệm ghê. Cái miệng đang cãi nheo nhẻo của nó
im bặt. Sắp rồi, nó sắp buông tha cho tôi rồi.
-Chỉ là đóng kịch thôi. - Nó phẩy tay.
-Hả ?
-Chỉ đóng kịch là vợ chồng thôi.
-Kỳ vậy ?
-Cha tôi bị bệnh nặng, sống nay chết mai không biết thế nào. Ông
mong ước được thấy một đứa con dâu tuổi xuân thì để lo lắng cho tôi
trước khi ông qua đời(ông không tin mẹ tôi được). Tôi muốn làm vui
lòng ông phút chót nên mới... - Nó buồn ra mặt.
-Cha nhóc bị bệnh gì ? - Tôi biết khuôn mặt đó không có chút giả
dối.
-Ung thư gan thời kỳ cuối. Chỉ còn sống được khoảng một tháng nữa
thôi.
Giọng nó nghẹn đi.
-Cha tôi là người rất tốt, chưa làm phật lòng ai bao giờ. Trời lại
phạt ông ấy phải qua đời sớm. Tôi lại không đủ trưởng thành để làm
điều gì được. Chỉ còn làm điều được này
Mắt nó bắt đầu có ngấn nước. Nó vội quay mặt đi.
-Đồng ý đi ! Xin chị đấy !
Tôi đã phần nào hiểu được. Ý định bỏ trốn gần bị xóa bỏ.
-Vậy thì tại sao lại chọn chị ?
-Tôi... không biết.
-Hả ? Không biết mà lại tự chọn à.
Nó đứng lặng một hồi, hình như đang cố gắng nặn ra một cái lý do
nào đó để trả lời câu hỏi của tôi. Khó khăn vậy sao.
-Vì... - Đột nhiên nó vỗ tay cái đét, giọng hớn hở. - Chị có những
điểm rất giống một người cha tôi cực kỳ yêu quý. Vậy được chưa
?
Không còn gì để cự cãi nữa. Tôi nghe theo tiếng gọi của lương tâm,
chấp nhận làm phước cho nó để tích đức cho con cháu sau này.
-Thôi được. Chị nhận lời. - Tôi miễn cưỡng. - Nhưng sau khi... sau
khi nhóc thực sự có đối tượng thì chị sẽ đi đấy. (Chẳng lẽ nói sau
khi bố nó mất, tôi chấp nhận thiệt thòi)
Nó quay lại, ánh mắt sáng lên sau làn nước mắt.
-Thật không ?
Tôi đưa tay thề.
-Đứa nào nói láo, trời đánh.
Nó mỉm cười, rạng rỡ. Ôm chầm lấy tôi, nước mắt chảy dài.
-Cảm ơn chị.
-À, hồi nãy nhóc bảo chị giống một người cha nhóc yêu quý, ai vậy ?
- Tôi lau nước mắt cho nó.
-Còn ai ngoài mẹ tôi. - Nó cười lém lỉnh.
-Vậy à ?... Thằng trời đánh ! - Tôi rượt nó chạy vòng vòng.
Chương IV : Học tập
Ngày đầu tiên về "nhà chồng", chưa gì tôi đã bị thằng nhóc đó nhồi
cho một đống kiến thức trước hết là gia phả vào cái đầu. Cái đầu
tôi không khác gì máy tính siêu hạng nhưng trước sự hằm hằm hổ hổ
của nó làm cho cái máy tính bị nhiễm vi rút. Mỗi lần trả lời sai là
một cú cốc đầu mạnh giáng xuống. Đây.
-Dương Nguyên Long là ai ?
-Con thứ của Dương Chấn Thiên, thuộc dòng thứ ... thứ
-Thứ mấy ? - Nó hét lên.
-Thứ nhất. - Tôi quýnh lên.
Bốp ! Đầu tôi lại u thêm một cục nữa.
-Ý cô là gã đó lớn hơn tôi à ?
-Xin lỗi. - Tôi lí nhí. - Thứ bảy.
-Tiếp ! - Nó tiếp tục dò bài.
Ôi một bữa học cực khổ. Thằng này mà làm giáo viên là dễ bị đuổi
việc sớm nhất trong trường. Giờ nó chỉ cho tôi nghỉ giải lao trong
5 phút để nó uống nước cho trong giọng rồi dò bài tiếp. Nằm dài
trên cái bàn chất đầy giấy tờ. Tôi thở dài. Làm phước kiểu này ai
dám làm nữa.
-Tiểu Mai phải không ? - Giọng nói ngọt như mật ở đâu vang đến tai
tôi.
Là anh chàng hôm qua. Vi rút quậy não tôi nãy giờ chưa ngưng phá
hoại nên tôi vẫn chưa nhớ ra tên người này.
-Ơ chào anh Dương...
-Nguyên Long, gọi Long được rồi. - Anh ta mỉm cười.
-Vâng, anh Long.
-Em đang học gia phả à ?
-Dạ, mới được một phần ba thôi. - Tôi gãi gãi đầu.
-Em thật thông minh. Thằng nhóc đó có hành hạ em không ?
-À, chỉ tại em không thuộc bài, bắt buộc phải nhận lãnh.
-Hừ. Thật chẳng biết thương hoa tiếc ngọc chút nào cả. À, anh có
chút quà muốn tặng em.
-Anh khách sáo quá, quà cáp làm gì.
Anh Long đưa ra một cành hồng đỏ thắm, mỉm cười.
-Em còn đẹp hơn cả hoa.
Tôi rợn cả người (xin lỗi, tôi ghét sến lắm), nhưng cũng gượng cười
đón lấy bông hoa.
-Cảm ơn.
-Tạm biệt. - Anh khẽ nâng bàn tay tôi lên, hôn nhẹ lên nó.
Tôi sững sờ, cái nhà này toàn người kỳ cục, đúng là quý tộc. Tôi
thở dài. Bông hoa này đẹp quá, màu rực rỡ, có chi chít gai. Cái này
là hoa thật à ? Thật là phí của.
-Tên đó tới đây làm gì ? - Thằng nhóc đột ngột xuất hiện làm tôi
giật cả mình.
-Hỏi thăm. - Tôi thẫn thờ lật mấy trang gia phả học tiếp.
-Đã tặng hoa mà còn xưng anh em ngọt xớt.
-Sai à ?
Tự nhiên nó hét lên :
-Sai chứ còn gì nữa ! Cô là dâu dòng trưởng mà kêu dòng thứ bằng
anh thì còn ra thể thống gì.
-Nhưng tôi tại tôi thấy anh Long lớn tuổi hơn, xưng em sao đặng.
Ngượng miệng.
-Lại còn anh Long nữa hả ? Ngượng miệng gì cũng phải xưng chị em
cho tôi. Đừng cho tôi mang tiếng vợ ngoại tình. - Nó nói chuyện như
một ông cụ non.
-Được rồi được rồi. Tôi sẽ đổi cách xưng hô với Long - Thấy nó lườm
tôi liền sửa lại. - với nó.
-Biết điều đó.
-Ủa, mà sao cậu lại tới đây ? Chưa tới giờ trả bài mà. - Tôi ngó
đồng hồ.
-Tiếp tục học. - Nó lấy đâu ra cây roi nhịp nhịp trên đầu
tôi.
-Vâng.
Lạ thật ! Dù bây giờ có sợ nhưng đầu óc bây giờ rỗng rang, nhét cả
kho sách vào đầu cũng không sao. Có lẽ cốc nước chanh là đĩa quét
vi rút hiệu quả nhất trên thế giới (hay do người mời tôi uống nước
nhỉ). Lần này thì trả bài rất dễ dàng.
*Chú thích : Hôm qua nó bảo giờ tôi làm vợ nó phải đổi cách xưng hô
: không cần gọi là anh em nhưng cấm gọi nó là nhóc xưng chị.
Chương V : Nó cũng không tệ nhỉ
-Dương Nhật Vi là ai ?
-Con gái Dương Khắc Trung và Phạm Hồng Hạnh thuộc chi thứ năm dòng
thứ sáu.
-Dương Dũng ?
-Con trai thứ năm của Dương Phong thuộc chi thứ ba dòng thứ
tám.
-Giỏi, thuộc bài rồi đấy ! - Nó xoa đầu tôi.
-Tuyệt ! - Tôi vươn vai. - Còn bài nữa không hả thầy ?
-Ham học nhỉ ? Hôm nay học chừng này nhé !
Nó mỉm cười, chỉ vào cái kệ sách rộng hai mét, cao mười mét, dài
bảy mét sau lưng tôi. Trên đó chất đầy sách, quyển nào quyển nấy
dày cộm.
-Chừng này ? - Tôi hét lên. - Vừa phải thôi nhé ! Cái đầu của tôi
chỉ số IQ có hạn mà.
-Có sao đâu. IQ của tôi hơn cô có 50 thôi nhưng cũng học hết chỗ đó
trong vòng một.
-Một giờ ? - Tôi không tin thằng nhóc này có khả năng đó.
Nó cười hì hì.
-Một tuần.
Đùa quá đáng, tôi điên lên được.
-Cái ...
Nó vội vàng cười trừ.
-Đùa thôi mà. Xin lỗi vợ nhé !
Thằng nhóc đó đáng lý ra đã mềm xương vì dám châm ngòi nổ cơn giận
của tôi bằng câu nói đáng ghét đó nhưng nhờ khuôn mặt thiên thần,
thật sự muốn làm lành khiến tôi nguôi giận.
Thật là, thằng nhóc này cũng không phải là một đứa khó ưa nếu không
một lần trò chuyện với nó. Da nó trắng, trắng chưa từng thấy. Tóc
thì đen tuyền, cắt ngắn, để rìa trông vô cùng hiền lành. Mũi thằng.
Môi đỏ chỉ thua son một tí. Đặc biệt là đôi mắt nâu, long lanh long
lanh, rất có thần. Nó mà cỡ tuổi tôi thì có lẽ tôi sẽ... tôi sẽ...
Quái quỷ gì thế này ? Mau dẹp những cái suy nghĩ đáng ghét này lại
đi.
Tôi hậm hực ngồi xuống ghế.
-Thật là... ăn nói kiểu đó không có người nói bị bệnh còi mới
lạ.
-Đúng là Gia Cát Lượng.
-Ủa, có rồi hả ? - Tôi chỉ nói phông lông thôi mà, đâu có
biết.
-Ừ.
-Ai vậy ? - Tôi bắt đầu tò mò chuyện này.
-Cô chứ ai. Hôm qua mới hỏi tôi bị bệnh còi đó. - Nó trườn lên véo
má tôi.
-Ê. - Tôi đẩy ghế ra, rượt nó chạy.
Xem ra nó cũng là một cao thủ đấy. Liên tiếp đạt giải điền kinh như
tôi mà cũng phải mệt nhọc khi tóm được nó. Nó cứ nhảy lên nhảy
xuống, luồn ngang lách dọc, lúc cua phải lúc bẻ trái như thỏ trốn
sói làm tôi hoa cả mắt. Nhờ nó bị vấp ngã tôi mới nhanh tay tóm
được.
Xách nó lên như một con ếch, tôi cười đắc thắng.
-Còn chạy nữa không ?
-Ui da ! - Nó rên rỉ.
-Sao thế ? - Tôi hốt hoảng đặt nó xuống.
-Cái chân... - Nó ôm lấy chân.
-Trặc hả ? - Tôi xem chân nó. - Xin lỗi. Để tôi cõng cậu tới chỗ
phu nhân.
Tôi đưa lưng ra cho nó leo lên.
-Nào !
Nó lẳng lặng đưa tay lên lưng tôi... vỗ một cái bép.
Tôi quay lại. Nó đang ôm bụng cười sằng sặc.
-Không ngờ cô ngây thơ thế.
-Cái thằng nhóc này. - Tôi xiết chặt nắm tay.
Lòng giận dữ sắp bị dâng lên tới cực điểm. Chỉ cần một tiếng cười
chọc quê của nó nữa là tôi sẵn sàng cho nó vào cối đá giã nhuyễn
thành bột.
-Xin lỗi. - Nó lịch sự cúi đầu.
-Muốn giở trò gì nữa đây ? - Rút kinh nghiệm, lần này tôi đề phòng
từ xa.
-Hôm bữa tôi làm dơ cái quần của cô giờ cho tôi đền nhé !
-Đền cái quần ấy hả ?
Nó nói :
-Ờ. Hôm nay tôi muốn dẫn cô mua sắm quần áo. Làm chồng mà không sắm
cho vợ mình bộ đồ mới cũng kỳ.
-Vậy hôm nay chồng tính đưa vợ đi đâu ? - Tôi đùa nó.
-Đi tới shop một người quen. - Nó nắm tay tôi kéo đi. - Đi nào, xe
đang đợi ngoài cổng đấy !
Tôi lên xe cùng nó đi mua sắm quần áo.
Cái shop ấy lớn thật. Nhân viên nào cũng cao trên 1 m 60 hết, như
tài tử Hàn Quốc.
Nó dẫn tôi xuống xe. Đưa tôi vào shop để mua sắm.
Ngay từ đầu cửa, chúng tôi đã được một tốp người ra đón. Một người
từ trong shop bước ra, tươi cười.
-Rất vui khi đón Nhất Thiên và Tiểu Mai.
-Không dám. Chú Chấn Thiên.
Thì ra ông ta là Chấn Thiên.
-Không biết hôm nay shop có hàng mới không để tôi mua cho vợ yêu
vài bộ nào.
-Shop này hàng mới luôn luôn có, xin yên tâm. - Ông ta nhếch
mép.
-Vào nào. - Nó nắm tay tôi bước vào trong.
Hai hàng vệ sĩ tia cho tôi những ánh mắt rất khó chịu, cứ xỉa vào
bộ đồ tôi đang mặc. Đi ngang qua ông chú Chấn Thiên kia, tự nhiên
tôi cảm thấy lạnh cả da gà, ông ta đang lườm tôi. Cuộc sống của
Nhất Thiên khó chịu vậy sao ?
Tay thằng nhóc xiết lấy tay tôi càng lúc càng chặt. Cứ như nó sợ
mất không bằng. Nó đã giúp tôi bớt run sợ.
Một nơi thật đáng nể. Quần áo nhiều gấp mấy trăm lần cái phòng thay
đồ tôi thấy hồi bữa. Cái nào cũng theo phong cách hiện đại. Đẹp,
chỉ có thể nói là đẹp.
-Sao đứng ngây ra đó ? Chọn một bộ đi !
-Nhiều quá ! Chọn không hết.
-Cứ việc. Muốn cả cái shop cũng được. - Nó phẩy tay.
-Phí lắm, một bộ được rồi. - Cái tính tiết kiệm xưa nay của tôi bộc
phát không đúng lúc. Tôi chỉ vào một cái quần có kiểu tương tự như
cái bị hư. - Cái này đi.
Nó lườm tôi một phát, nhéo hông tôi đau điếng.
-Cô mù hay sao không thấy cái chữ "hàng tồn kho" sờ sờ trên kia. Có
biết giữ thể diện không đấy ? - Nó lầm bầm.
-Xin lỗi. Vậy chọn cái nào ?
Nó nhìn tôi từ trên xuống dưới. Đặc biệt là cái quần jean tôi đang
mặc.
-Cái tướng của cô mặc quần trông ngứa mắt lắm.
-Vậy mặc gì ?
-Còn hỏi. Qua đây ! - Nó nắm tay tôi dẫn qua dãy đồ kia.
Đó là dãy áo đầm, loại ngắn tới đầu gối, đủ màu sắc.
-Cô thích màu gì ? - Nó hỏi.
-Hồng phấn.
-Đúng là con gái. Thử cái này đi.
Nó ngoắt một nhân viên. Người đó đem đến cho tôi một bộ váy áo màu
hồng, trong mơ tôi cũng không được thấy.
-Thử đi ! - Nó đi qua chỗ khác. - Rồi tới tôi xem.
Tôi nhận bộ váy áo vào phòng thử đồ. Cái áo này cũng khá đơn giản
nhỉ.
-Hèn gì hôm qua nghía cái áo lâu lắc.
Tôi nghe hết. Nó đã đích thân chọn áo cho tôi à ? Cái thằng nhóc
này, lúc nào cũng muốn làm bất ngờ.
-Xong rồi ! - Tôi bước ra ngoài.
Thằng nhóc đang đứng ở kia, đang đấu mắt với... Nguyên Long.
-Tiểu Mai đấy ư ? Em trông đẹp thật !
-A... - Tôi ngó xuống thằng nhóc, cái mặt hằm hằm. - Cám ơn em
!
Mặt Long bây giờ đơ như cây cơ còn thằng nhóc thì tỏ ra rất hài
lòng.
-Em... em... - Long thẫn thờ len qua đống quần áo.
Tội nghiệp ! Nhưng tôi không thể xưng theo tuổi được, không thì tối
nay ngủ không yên với thằng nhóc.
-Thế nào ? - Tôi ngúng nguẩy bộ váy trước mặt thằng nhóc.
-Cô soi gương đi !
-Không hợp à ?
-Mệt cô quá ! Này, hôm đó tôi làm dơ quần cô nhưng cô cũng làm
chuyện có lỗi với tôi đấy !
-Gì ? Ủa tôi có làm gì sai sao ?
Nó chống nạnh.
-Cô làm tôi mất cây kem mới mua.
-Cây kem ? À, ừ.
Đúng rồi cây kem của nó dính ngay quần tôi, kem tươi lắm.
-Cậu muốn tôi đền ra sao ?
-Đi mua kem cho tôi !
Nó kéo tôi một mạch ra tiệm kem đối diện với shop bên kia đường.
Tôi níu tay nó, thở dốc.
-Tôi không có tiền.
-Cái gì trong túi cô kia ?
Tôi sờ tay trong túi áo, cộm cộm. Tiền. Nó đã để sẵn trong
đó.
-Của cậu mà.
-Ai cầm người đó là chủ.
Cố chấp thật. Đành chịu.
Nó dẫn tôi đến bàn gần quầy kem nhất. Bàn ghế toàn là màu hồng.
Trên bàn để hai ly kem, một ly kem sô cô la, một ly kem dâu. Kem
dâu là loại kem tôi thích nhất.
-Cậu sắp đặt hả ?
-Sao biết ?
-Chứ không sao lại có sẵn loại kem tôi thích được. - Tôi trỏ vào ly
kem dâu.
-Thông minh lắm !
-Sao phải làm vậy ?
Nó xúc xúc ly kem sô cô la.
-Tôi muốn oán của chúng ta kết thúc sớm. Coi như một lời xin lỗi.
Bữa giờ gặp tôi cô lúc nào cũng khó chịu. Tôi tệ quá phải không ? -
Nói tới đó, nó quay mặt qua chỗ khác.
Tôi hoàn toàn bất ngờ. Cái đầu 150 IQ của tôi không thể tiên đoán
nổi thằng nhóc khó ưa lại nói cái câu này.
-Muốn cười cứ cười đi ! - Nó bẽn lẽn.
-Cám ơn ! Nhưng đâu cần phải làm vậy.
-Cô giận dai quá.
-Tại... -Cái miệng của tôi tự nhiên phun ra. - Cậu đâu có tệ.
Thằng nhóc trố mắt nhìn tôi. Chúa ơi, tôi vừa nói gì thế này
?
-Ý tôi là tôi không phải là một người hẹp hòi, ưa để bụng chuyện
người khác.
-Ăn kem đi ! - Nó xúc một muỗng kem thật to, che cái gì đỏ đỏ trên
mặt.
Tôi cũng ăn kem để bớt lúng túng. Kem ngon thật ! Ăn một muỗng mà
có cảm giác như cả núi băng đang tan chảy trong miệng.
-Tuyệt chứ ?
-Ừ ! - Tôi mỉm cười.
-Cô thử sô cô la này xem. - Nó xúc muỗng lớn đưa gần miệng
tôi.
Tôi nhìn hồi lâu coi nó có giật lại không. Không thấy khả nghi thì
há miệng ăn thử. Ái chà, cũng ngon không kém.
Tôi cũng làm lại, xúc một muỗng kem dâu đưa gần miệng nó.
-Thử đi !
Nó cũng ăn sạch muỗng kem.
-Ngon tuyệt ! - Nó liếm mép, trông rất dễ thương.
Ủa, dễ thương ? Sao bữa nay tôi lại có những suy nghĩ về thằng nhóc
toàn là dễ thương, không tệ với tốt thế này ?
Chương VI : Sao lại sợ tôi giống mẹ cậu ? Kỳ cục !
Sau một tuần căng thẳng, nhờ sự chỉ dạy tận tình cùng phương pháp
vừa đấm vừa xoa (trong giờ học nó ký đầu, la lối đủ điều còn sau
giờ học thì nó dẫn đi chơi công viên) của thằng nhóc, chồng gia phả
và gia pháp cũng được nhồi vào đầu tôi một cách êm thắm. Ngày tôi
thuộc trang cuối cùng :
-Tốt, cô thuộc hết rồi đấy. – Nó đặt cây roi xuống, mỉm cười hài
lòng.
-Tạ ơn trời phật ! – Tôi chắp tay khấn nguyện.
Nó liếc qua chồng sách tôi thuộc trong một tuần vừa rồi, lẩm bẩm
cái gì đó. Trầm ngâm một lúc, nó nói :
-Vậy là mai có thể đi gặp cha tôi được rồi.
-Nhanh vậy sao ?
-Càng sớm càng tốt. – Nó bấm đốt tay tính ngày tháng. – Vừa kịp,
nếu để qua tuần sau có dẫn cô tới thì cha tôi cũng không thể xem
mặt được.
Tâm trạng của tôi và nó bây giờ trái ngược nhau. Tôi thì rất mừng,
mong ngày xem mắt tới nhanh nhanh để thoát khỏi cái cảnh đày đoạ
bằng sách vở thế này và có thể thoát khỏi cái nhà này. Nó thì khác,
nó không mong ngày này đến sớm như thế. Bởi vì một khi đã thấy mặt
con dâu tương lai, cha nó sẽ yên lòng nhắm mắt xuôi tay, sở dĩ ông
còn cố gắng sống là để chờ tới ngày này.
-Ngày mai đi xem mắt thì phải ăn nói cho lễ phép nghe chưa ? – Nó
thở dài.
-Yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức.
-Cám ơn !
Không khí thật khó chịu. Mọi hôm học xong là nó bật dậy, kéo tôi đi
dạo biệt thự hay chơi công viên, tệ lắm cũng đi ăn kem. Giờ lại
ngồi suy tư.
Muốn nó dẫn đi chơi quá nhưng làm vậy khác nào cắt đứt dòng suy
nghĩ của nó, không nên. Thôi thì nhường chỗ yên tĩnh cho nó
vậy.
Tôi đành đẩy ghế, bước ra ngoài.
Dạo một vòng quanh biệt thự, tự nhiên tôi thiếu thiếu cái gì đấy.
Nó cứ bứt rứt, khó chịu. Kỳ cục quá, đó là cái gì mà tôi không biết
nhỉ. Cái gì, cái gì ?
-Tiểu Mai phải không ?
-Phu nhân ! – Tôi vội cúi mình chào.
-Phu nhân ? – Phu nhân khẽ nhíu mày.
Biết mình lỡ miệng, tôi vội chỉnh lại.
-Con xin lỗi. Chào mẹ !
-Thế mới được chứ !
Đúng là mẹ nào con nấy. Lúc nào cũng muốn làm cao với cấp dưới dù
có thấp hơn người đó cả chục tuổi. Không biết bà này có điểm nào
khiến cho cha thằng nhóc ấy yêu mà cưới được nhỉ.
-Nhất Thiên đâu mà để con đi một mình thế này ?
-Dạ "chồng con" còn ở trong phòng đọc sách. – Dù biết nói vậy sẽ
phải giành nhà Willyam Cường với nó tối nay nhưng tôi vẫn phải
nói.
-Vậy à ? – Phu nhân nhìn khung cửa phòng sách, nơi thằng nhóc đang
ngồi suy tư trong đó. – Hôm qua nó nói rằng với khả năng của con
thì ngày mai sẽ giới thiệu với cha.
-Vâng, cậu à không, "chồng con" cũng nói vậy đấy !
-Anh ấy thật bạc phước. Nếu ta hiểu được tình cảm của mình thì đâu
có... – Phu nhân tự nhiên thở dài.
Ơ, kỳ cục, chuyện tình cảm vợ chồng có liên quan đến chuyện bệnh
tình đâu.
-Chắc con cũng ngạc nhiên. Nhà này có truyền thống cưới vợ cho con
trai từ rất sớm. Nhưng cũng có truyền thống khi người đứng đầu qua
đời thì người thừa kế dù có nhỏ tuổi cỡ nào cũng phải lên thay. Cha
anh ấy lập gia đình hơi muộn nên qua đời khi anh ấy vừa tròn 10
tuổi.
Lại là một truyền thống nữa sao ? Cha con giống nhau, đều mồ côi
cha năm 10 tuổi cả.
-Lúc ấy, mọi người ai cũng xôn xao tìm vợ cho người thừa kế mới.
Phải khó khăn lắm anh ấy mới từ chối được những đám sắp đặt và được
gia đình đồng ý cho tự chọn vợ. Trong một cuộc gặp gỡ tại một vườn
hoa trong công viên, ta đã được chọn làm dâu trưởng dòng họ
Dương.
Thấy hoàn cảnh khá giống tôi (dù thơ mộng hơn chút xíu), tôi bèn
ướm hỏi :
-Lúc ấy mẹ bao nhiêu tuổi ?
-Lúc ấy ta được 5 tuổi. Anh ấy hơn ta 5 tuổi.
Rồi, dù là nam hơn nữ còn trường hợp tôi là nữ hơn nam nhưng cái số
cách nhau sao mà giống nhau thế nhỉ ? Có thể thằng nhóc này chọn vợ
cho giống cha mẹ hồi trước.
-Về sống chung, anh ấy luôn lo lắng, chăm sóc cho ta. Nhưng vì cái
tuổi tác cách nhau quá nên ta cứ nghĩ tình cảm ta dành cho cha
Thiên và tình cảm anh ấy dành cho ta đơn thuần chỉ là tình anh em
nên đã nghĩ người mình thích nhất là một thành viên ngang tuổi ta
trong dòng họ. Lúc ấy anh ấy bị bệnh nhưng giấu ta, ta không biết
nên đã dập mất đi hy vọng sống cuối cùng. Mãi khi bệnh anh ấy nặng,
ta mới biết đó không chỉ là tình cảm anh em. Nhưng lại muộn mất, ta
chỉ có thể chia sẻ với anh ấy trong những năm cuối cùng trứơc khi
nhập viện.
-Mẹ...
-Ta rất ân hận. Nếu lúc đó ta nhận ra tình cảm của mình thì ta đã
có lẽ... - Một giọt lệ ở đâu tuôn ra trên gò má của phu nhân. – Dù
anh ấy luôn mỉm cười sẽ tha thứ cho ta thì ta cũng không thể tha
thứ cho mình. Nếu lúc đó ta không nghĩ đến khoảng cách tuổi tác thì
đã không có chuyện này.
-Mẹ... dù sao...
Tôi không thể thốt nên lời. Có cái gì đó chặn đứng lời nói của
tôi.
Thôi rồi, cái cổ nãy giờ chưa có giọt nước nào. Hèn chi nãy giờ đi
dạo cứ thấy thiếu thiếu, là thiếu ly nước chanh thằng nhóc hay đưa
cho tôi uống sau mỗi buổi học
-Con sao vậy ?
-Con... – Tôi lúng túng.
-Đây rồi ! – Một bàn tay từ phía sau nắm lấy tay tôi.
Tôi giật mình. Thằng nhóc đang đứng đằng sau.
-Đi đâu không nói với tôi một tiếng ? Làm tìm muốn chết ! – Nó thở
hồng hộc.
-Ủa, tưởng đang suy tư nên mới ra ngoài chứ.
-Suy tư cái quái gì ! Tôi đang suy nghĩ sẽ đưa cô đi đâu chơi, quay
lại thì cái ghế trống trơn. – Nó hét lên.
Tay bị nó giữ chặt, không thể bịt tai được, tôi đành cắn răng chịu
đựng trận sấm sét nhân tạo này.
-Thôi đi con ! Mai có làm gì sai đâu mà. - Giờ tôi mới thấy bà là
vị cứu tinh của đời tôi.
-Mẹ... Mắt mẹ ... – Nó nhìn mẹ nó đăm đăm. – Đã bảo với mẹ là phấn
hoa dễ làm chảy nước mắt lắm mà cứ ra đây. – Nó chống nạnh, rầy mẹ
nó như là ngang hàng.
Phu nhân không nói gì, chỉ mỉm cười.
Nó lườm qua tôi.
-May cho cô là đứng với mẹ tôi đó, cô mà đứng với đứa khác trong
dòng như tên Nguyên Long là không xong đâu đấy nhé !
-Vâng !
-Đi ! – Nó kéo tôi một mạch.
Tối đến, phải lánh một thời gian để nhóc nguôi giận tôi mới dám vén
chăn vào ngủ (lạ gì đâu, tôi với nó ngủ chung giường từ hồi nào).
Nghĩ là đã thích hợp, tôi bước vào phòng ngủ. Thôi rồi, nó còn quay
mặt vô vách. Chuồn cho chắc ăn.
-Đứng lại, cô đi đâu ?
Đành liều một phen.
Tôi vén chăn, leo lên giường. Khẽ khàng hỏi :
-Còn giận à ?
-Biết còn hỏi. Cô thừa nước bọt quá nhỉ. – Nó đá cái gối ôm về phía
tôi.
-Xin lỗi mà. Nhưng nếu là Nguyên Long thì tôi cũng đâu dám đứng lại
trò chuyện lâu đâu.
-Tốt, cha tôi đã dặn... – Nói đến đó tự nhiên nó im bặt.
Nó lặng người một chút rồi cũng thở dài, quay mặt ra. Ơn trời, nó
chịu làm hoà rồi.
-Tha cho đó. Ngủ đi !
-Cảm ơn ! – Tôi sung sướng kéo chăn đắp lên người.
-Mẹ đã kể cho cô nghe rồi à ?
-Ừ.
-Tôi đã bảo cô giống bà ấy lắm mà, giống bà ấy trước khi cha tôi
nhập viện cơ. Rất đáng yêu. Cho nên cha tôi mới yêu chứ. Và tôi mới
chọn cô.
-Ra vậy.
May trời, tôi cứ tưởng nó nói tôi giống phu nhân ở cái chỗ ba hồi
say ba hồi tỉnh chứ. Hoá ra nó còn có lương tâm một chút.
-Nhưng tôi cũng rất sợ cô giống mẹ tôi. – Nó nói.
-Sao vậy ?
-Bà ấy có một điểm cha tôi rất sợ. Tôi rất sợ cô giống điểm
ấy.
-Chẳng lẽ đó là...
-Đừng giống mẹ tôi nhé ! – Nó nhìn tôi với ánh khẩn khoản.
Tôi nắm lấy tay nó, mỉm cười.
-Ừ. Tôi hứa ! Nhưng tại sao...
-Tốt quá ! – Nó mỉm cười. Từ từ khép mắt lại
Trời đất ! Nó ngủ mất rồi, tới cái lúc tôi thắc mắc muốn hỏi là nó
ngủ ngon lành. Cái thằng nhóc đáng ghét.
Chương VII : Cha nào con nấy.
-Lề mề quá ! Nhanh lên ! – Nó vừa nhìn đồng hồ, vừa tháo quát
tôi.
-Từ từ đã ! Cứ cuống cả lên.
-Tốc độ đáng nể trong các cuộc chạy maratông đâu rồi hả ? Sắp trễ
giờ rồi đây này !
-Vừa phải thôi nhé ! Có biết cái hành lang này dài lắm không ? –
Tôi cãi.
-Con đường chạy từ chỗ làm tới trường tới 3 km dài thế mà cô còn
tiếc tiền chạy bộ được vậy mà cái hành lang 1 km này chạy không nổi
à ?
-Nhưng lúc đó tôi chỉ cầm sách vở, có phải cõng cái thứ hơn 30 kg
như cậu đâu. – Tôi cho một cái bép vào mông nó.
Cái thằng nhóc quá đáng, bắt người ta cõng mà còn hạch sách đủ
điều. Không nể phu nhân là tôi đã cho cái bàn toạ của nó an vị trên
chậu xương rồng rồi. Cái thứ chết tiệt.
Sáng nay tôi với nó dậy sớm để chuẩn bị ra mắt cha nó cũng như "cha
chồng tương lai" của tôi. Lúc đó tôi ở dưới lầu tập thể dục còn nó
ngồi trên cửa sổ suy nghĩ. Không biết hồn phách nó để đâu mà cứ ngỡ
đang ngồi trên cái cửa sổ cạnh vườn hoa trên ban công mà nhảy ra.
Cuối cùng là nó nhảy ra cái vườn hoa trên... mặt đất cách cái cửa
sổ 30 m. May mà tôi đỡ kịp nên nó chỉ trật chân phải chứ không nó
phải làm hàng xóm của cha nó trong bệnh viện. Phải băng bó, sửa đỡ
cái chân nên mới loay hoay nãy giờ chỉ còn 10 phút là tới giờ hẹn.
Đã vậy nó còn õng ẹo bắt tôi cõng chạy từ phòng ra cổng nữa chứ.
Không có phu nhân thì tôi đã bẻ gãy chân nó cho con chó béc giê làm
điểm tâm sáng.
Ì à ì ạch cõng nó một hồi cũng ra xe. Mệt chết đi được.
Thả nó cái phịch xuống xe. Tôi cũng ngã lăn ra trên ghế. Ôi, tội
nghiệp cái lưng của tôi.
Đương sự vẫn ngồi đấy. Không một lời cám ơn gì cả. Chỉ ngó đồng hồ.
Thấy mà ghét.
-Chuẩn bị tâm lý kỹ chưa ? Lát nữa gặp cha tôi bao nhiêu kiến thức
học trong cả tuần qua phải dốc ra hết.
-Này, tôi thấy lạ ! Chỉ xem mặt con dâu thôi sao cũng phải dò hỏi
đủ thứ thế ?
-Thật ra mấy tháng trước tôi nói với cha là tôi đã chọn dâu rồi,
đang huấn luyện. Chuyện kiểm tra là bình thường. – Nó đáp tỉnh bơ,
cứ như người lừa đảo chuyên nghiệp.
-Vậy kiểm tra thế nào ? Chẳng lẽ lại sỗ sàng hỏi tội nặng thứ tư
trong gia pháp là gì à ?
-Đâu có. Kiểm tra bằng cách gợi chuyện.
-Sao ?
Lần đầu tiên tôi nghe đến cái chuyện kiểm tra bằng cách gợi
chuyện.
-Ví dụ như hôm qua ta thấy vợ ta không cho ông nội của Hạ Hạ quyển
sách gia truyền, xô xát nhau, ông ta liền tìm cách lấy trộm, bị bắt
quả tang. Hạ Hạ là bạn học của ta, ta không biết xử thế nào. Con
nói thử xem.
Dễ chết thật ! Không học hết gia phả lẫn gia pháp là dễ xử phu nhân
tội hỗn láo với trưởng bối, mắc bẫy như chơi. Hạ Hạ tuy ngang tuổi
với cha thằng nhóc ấy nhưng xét theo thứ bậc thì cha nó trên Dương
Hạ Hạ tới hai bậc tức là ngang với ông nội Hạ Hạ. Mà cha nó ở dòng
thứ nhất mà ông nội Dương Hạ Hạ ở dòng thứ chín. Phải xử tội ông
già đó tội ăn cắp. Đánh 50 roi theo gia pháp.
-Cha cậu chơi ác quá ! – Tôi thở dài.
-Cẩn thận đấy !
Cha nào con nấy, qua lời kể thôi mồ hôi mẹ mồ hôi con trên trán tôi
tuôn ra ào ào.
-Có gì để tôi đỡ lời cho.
Tới rồi ! Đúng là quý tộc, nằm viện cũng chọn bệnh viện sang thấy
ớn. Tôi biết bệnh viện này. Trước đây tôi từng làm gia sư cho thằng
bạn là con giám đốc bệnh viện.
-Xuống xe thôi ! – Tôi mở cửa xe ra ngoài.
-Này ! Này ! – Tôi hét lên.
Nó hằm hằm, chỉ vào cái chân. Biết rồi.
-Mời quý ngài ! – Tôi đưa lưng cho nó leo lên.
Nó leo lên lưng tôi, quàng hai tay quanh cổ. Nặng phát khiếp
!
Tôi cõng nó vào bệnh viện.
-Cha cậu ở phòng mấy ?
-Phòng 304, lầu 5.
-Trời ! Chữa bệnh mà ở lầu, khôn vậy ?
-Cô mù hay sao không thấy cái thang máy đang đứng sờ sờ kia hả
?
-Ừ nhỉ. – Tôi cõng nó vào thang máy.
-Bấm nút đi chứ ! – Nó ra lệnh.
Quá đáng !
-Tay tôi phải cõng cậu, còn đâu mà bấm.
-Tốt ! – Nó đưa tay bấm số 5 trên hàng nút.
Tốt ?
-Cô không nhân cơ hội thả tôi xuống là tốt. Còn nhân tâm. – Nó thở
phào.
Ừ nhỉ. Sao lúc nãy không lấy cớ phải bấm nút mà thả nó xuống cho đỡ
tức ? Cái đầu này.
-Ra kìa !
Xem nào, phòng 301, phòng 302 kia rồi !
-Gõ cửa đi ! – Tôi giục.
-Con đến rồi ! – Nó gõ cửa.
-Vào đi ! Em ra mở cửa hộ anh. - Tiếng nói vang ra.
-Hai con vào đi ! – Phu nhân ra mở cửa cho chúng tôi, bà đến sớm
hơn.
-Chào cha ! – Nó cúi đầu.
-Chào... cha ! – Tôi lắp bắp.
-Dâu đấy à ?
Sao đây nhỉ. Nói sao đây ? Thật tình mà nói hai vợ chồng rất xứng
đôi. Cha nó rất đẹp trai. Nhưng như thế khác nào gián tiếp khen nó
đẹp trai chứ !
Ông ấy nhìn tôi chằm chằm từ trên xuống dưới rồi mỉm cười, đưa một
cái liếc cực sắc về phía thằng nhóc.
-Có hiếu ghê, cha dặn sao chọn đúng như vậy. (Hổng phải khen đâu,
ổng đang nghi ngờ đó)
Nó núp sau lưng tôi, để cho tôi hứng chịu cái liếc kinh khủng đó,
tim tôi muốn thủng ra. Nó đáp :
-Cha mẹ đặt đâu con ngồi đó mà.
-Con ngồi xuống đi. Tiểu Mai phải không ? - Ông thôi tấn công thằng
nhóc.
-Cám ơn cha ! - Tôi cúi đầu.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế nhỏ cạnh phu nhân, đặt thằng nhóc lên
giường.
Thấy cái chân cứng đơ của nó, ông liền hỏi :
-Chân sao vậy ?
-Té ! - Nó đáp gọn lỏn.
-Đi đứng cẩn thận chứ. Khéo có ngày đứt luôn đấy.
-Khỏi lo. - Nó lạnh lùng nói.
Gì thế này ? Mới hôm qua cái mặt buồn so, hễ nhắc tới cha là rơm
rớm nước mắt, quay mặt đi chỗ khác. Giờ cha con gặp nhau lại bốc ra
khí lạnh đến cả sống lưng. Đúng là cái đồ kỳ cục. Hình như tôi hố
rồi.
Được một lúc, ông thôi "hỏi thăm" con trai nữa, chuyển sang
tôi.
-Con quen con ta bao lâu rồi ? Ta có nghe Thiên kể cho ta nghe đã
chọn được dâu từ tháng trước.
-Dạ ? Dạ được. - Tôi đứng tim chết đi được, khi không bẻ lái qua
tôi kia chứ.
Tôi ngó qua thằng nhóc cầu cứu. Nó không nói gì, lẳng lặng đưa mắt
đến cánh cửa. Thằng chết bầm !
-Dạ con quen Thiên. - Tôi ráng nói cho suôn. - được 3 năm rồi
ạ.
-Ồ, lâu nhỉ ? - Ông nhếch mép cười. - Vậy mà nó giấu không cho
người cha già này biết cơ đấy.
-Mới có 35 mà già có nghĩa là sắp sang khoa thần kinh rồi đấy. - Nó
phán một câu xanh rờn.
Cha thằng nhóc không thèm để ý, tiếp tục hỏi tôi.
-Con đã quen mọi thứ trong nhà rồi nhỉ ?
-Vâng !
Tự nhiên ông cười một cách bí hiểm làm tôi rợn cả da gà.
-Con biết đấy, hôm qua ta nghe nói thằng nhóc này đánh tên Nguyên
Long ba mươi roi vì ngứa mắt thấy nó ỷ tuổi lộng quyền, có nặng tay
quá không ?
Rồi, cái mục đó đến rồi. Chơi tôi hả ?
-Đâu có ! Hôm qua con đâu có thấy. - Tôi nói vậy xem thử ông ta bắt
bí tôi kiểu gì.
-Có ! - Thằng nhóc đính chính. - Hôm qua lúc không có cô, hắn đã
nói tôi là con nít còn hôi sữa bày đặt làm ông cụ non rồi xách tôi
lên. Tại vụ đó mà sáng nay tôi mới trượt chân té đây.
-Hả ? CÁI GÌ ?
Máu tôi tự dưng sôi lên, tôi đứng phắt dậy.
-NÓ DÁM LÀM VẬY À ? NÓ Ở ĐÂU ? TÔI PHẢI ĐÍCH THÂN ĐÉT VÀO MÔNG NÓ
ĐỦ MỘT TRĂM ROI MỚI HẢ DẠ !