Insane




Chap 54: 

 

Nó đẩy hắn ra thở hổn hển, các tế bào máu dưới da giãn ra làm nó thở đều nhanh chóng lại. Nó thở hắt ra nhìn hắn với ánh mắt khá là giận dỗi rồi quay đi không nói gì. 

 

Hắn bối rối quá chẳng biết làm gì bèn im lặng nhìn lên trần nhà, nhưng con tim hắn cứ đập rộn rang như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Hắn..hạnh phúc! 

 

-Là lần đầu? 

 

Nó bất giác đỏ gay khuôn mặt, đã cho hắn first kiss miễn phí mà hắn ta còn nói móc mình như thế á!? 

 

-Anh.. Đồ biến thái kì cục mà! -Nó hét lên khe khẽ. Quay dụi mặt đi nằm xuống giường. Hai tay khoanh lại. 

 

-Ưm.. tôi biết rồi! Thì ra là lần đầu.-Hắn mỉm cười tự nhủ.Nhỏ ngốc này một khi đã ngốc thì ngốc khiến ai cũng phải cười nghiêng cười ngả.Bất chợt hắn vòng tay qua ôm gọn thân hình nhỏ bé của nó. Nhỏ giật mình giằng ra, lấy sức kéo-đẩy cánh tay rắn chắc ra nhưng bất lực. Nó nằm im, vòng tay ấm ôm chặt nó. Đôi mắt nai lim dim nhắm khẽ, đôi má phồng đỏ lạ thường. Dễ thương. 

 

-Này, em không giận chứ?-Hắn cất tiếng hỏi nhỏ 

 

-Giận tôi à?-Hắn phụng phịu, môi dưới trề nhẹ ra. 

 

Nó thở hắt ra rồi quay lại đối diện hắn, đôi mắt nâu cát trong veo nhìn đôi mắt tro đen đặc. 

 

-Không giận. Không..sao. 

 

Tim hắn đập lạc một nhịp, giọng nói dịu dàng đó, khuôn mặt thuần khiết đó.. ở cự li gần thế này.. khó cưỡng lại được. Hắn thì thầm nhỏ nhẹ: 

 

-Cho tôi hôn em nhé! 

 

-Không có lý do. Không có mục đích.Không hôn.-Nó lắc đầu nguầy nguậy, mái tóc thơm phất phơ. 

 

-Nhưng tôi thích.. Không thể.. khó chấp nhận..-Hắn rướn người, ép môi hắn vào làn môi anh đào thơm mọng. Không gian và thời gian, tất cả.. ngưng đọng.. Tất cả.. đối với hắn bây giờ chẳng có nghĩa lý gì.. chỉ còn nó..! Đầu óc hắn.. quay cuồng quanh nó.. Thế giới hắn.. quay cuồng quanh nó..!

Giây phút ngọt ngào lắm.. Hắn như nghiện, như thèm khát đôi môi mềm đó. Còn nó nằm im bất động, không hưởng ứng cũng không chống đối. Có cảm giác vị ngòn ngọt trên đôi môi rồi vào sâu hơn nữa nhưng nó chẳng để tâm mấy. 

 

Hắn cúi xuống nhìn nó, đôi mắt nâu cát sóng sánh nước làm hắn đâm hoảng. Từ khóe mắt ấy, một giọt nước chảy dài, trườn mình trên gò má nó. 

 

-Em.. Sao lại..-Hắn bỗng thấy bối rối không biết nói sao cho phải. 

 

Đôi đồng tử giãn ra, nó lấy tay quệt nhanh nước mắt khẽ mỉmcười như chẳng có chuyện chi xảy ra. Chính nó còn chẳng biết vì sao mình lạikhóc nữa.. Có lẽ ở bên người con trai này cho nó cảm giác an toàn và bình yên đếnlạ, ngay cả bản chất yếu đuối nó cũng chẳng giấu đi nữa.. Có lẽ.. nó muốn đượcngười con trai ấy dỗ dành, được người con trai ấy yêu thương biết bao..! 

 

-Đừng khóc nữa nhé! Làm tôi lo lắm.-Hắn nghiêng đầu nhìn nó,tông giọng bây giờ hiền lành và dịu dàng hơn bao giờ hết. Hắn chợt thấy mìnhthay đổi nhiều quá. Vì nó chăng? Cũng phải.. Con người yếu đuối vì tình yêu mà!Giống như hắn.. người mà suốt 2 năm nay chẳng hé răng một lời nào với mọi người..cũng chẳng gần gũi với ai.. ai mà biết được! Cũng vì.. tình yêu chăng? 

 

Hắn thở dài, ngắm nhìn khuôn mặt người con gái bé bỏng nàykhông bao giờ hắn biết chán là gì. Thật trong sáng, ngây ngô và sắc sảo, khôngbiết.. nó là ai, và IQ của nó là bao nhiêu nữa!? Khuôn mặt ấy.. thật giống vớimột người. Cái đầu ấy.. thật thông minh giống người đó. Đôi mắt ấy.. thật hút hồn,giống như người ấy vậy! 

 

Hắn bất giác thốt lên một câu hỏi bấy lâu nay đã làm hắn đauđầu vì suy nghĩ, đã nằm gọn trong đầu hắn ngay từ giây phút nhìn thấy cô gái ngốc nghếch này. 

 

-Em.. có chị em sinh..đôi? 

 

-Hưm?-Nó ngẩng mặt nhìn hắn, không có vẻ sững sờ hay ngạc nhiên. Nó thấy hơi khó hiểu 

 

-Không có.-Nó đáp gọn lỏn rồi lại cúi đầu xuống, đôi bàn tay nghịch mấy cái nút áo hắn. Chẳng để tâm 

 

Nhưng.. nó càng làm hắn tăng thêm mối nghi ngờ, sao hành động, sao cách nói.. giống người ấy quá vậy!? Gọn và hơi xấc xược..Hắn nhíu mày.. 

 

~~ 4 giờ sáng ~~ 

 

Hắn choàng tỉnh vì cảm thấy có gì đó không ổn. Nhìn sang bêncạnh, nó nằm sát bên đó, vẫn thiu thiu ngủ. Hắn nhìn nó, không ngừng, định đưatay lên vuốt tóc. Nhưng..! 

 

Bàn tay rắn chắc siết chặt, hắn hạ tay xuống rồi chống tay rời khỏi giường, nhìn nó, đôi mắt màu tro đen nhìn thẳng, không chút suy nghĩ 

 

-Tôi sợ.. một ngày nào đó.. sẽ không kiềm chế được. 

 

Hắn siết chặt đôi tay, quay vào phòng tắm. Đèn bật sáng trưng làm hắn khẽ nhíu mày, tay che mắt. Vớ đại chiếc áo sơ mi trắng trong tủ, hắn bước vào. Có tiếng nước xối xuống nền gạch rất mạnh. 

 

Nó khó chịu vớ lấy cái gối bên cạnh che mặt. Vẫn nhắm chặt đôi mắt. Chói quá. Ồn quá. 

 

Cuối cùng nó cũng phải nheo mắt mở ra, cảnh vật mờ ảo. Phòng tắm sáng chói, tiếng nước xối xả chóitai. Kệ, ngủ tiếp. 

 

~~ 7 giờ sáng ~~ 

 

Đôi mắt màu nâu cát he hé mở, không phải nó muốn thức dậy, mà là mùi hương quyến rũ xộc vào cánh mũi, kích thích từng dây thần kinh não. Nó thấy.. hắn đang ngồi dưới sàn, dựa vào cánh cửa, bóng tối đã che gần hết khuôn mặt, tay hắn cầm chiếc điện thoại gắm tai nghe. 

 

-Anh có định đi học không đây?-Nó ngồi dựa vào thành giường,tay ôm gối, gụi mắt ngáp dài. 

 

Hắn ngước lên nhìn nó, tim hắn đập lệch một nhịp.. 

 

Đứng dậy.. đi lại chỗ nó giơ bàn tay rắn.. 

 

Mỉm cười.. nắm lấy bàn tay rắn ấm của hắn.. 

 

Một ngày mới.. đang lên!

Chap 54: 

 

Trời âm u hôm nay, may đen dày đặc một bầu trời tối. Tiếng cánh cửa kéo lê nặng trịch. Nó ấn mật khẩu khóa cửa rồi nhảy lên chiếc xe hơi hắn chờ sẵn, còn gì hạnh phúc hơn!? 

 

~~ Cổng trường ~~ 

 

Nó bước nhanh tới cổng trường, vì nó đã yêu cầu hắn thả nó gần trường thôi. Nó chẳng muốn bị chú ý đâu. Vẫn là dáng vẻ cô bé ngốc nghếch ngày nào, miệng cắn miếng bánh mì, quần áo xộc xệch, mái tóc mềm chưa cột hết, còn thả lỏng, nó vội vã vừa chạy vừa nhìn xuống cái đồng hồ đeo tay. 

 

Vừa vào đến lớp, nó đã thấy một cái bóng đen nhanh như chớp trèo lên cổ nó, nằng nặng. Nhưng nó biết là ai nên vui vẻ mỉm cười chẳng nói gì 

 

-Ashhhhhhhhh……. Phương đi đâu mà biệt tích chẳng nói gì với Sica vậy >O< Ghéc quá điiiiiiiiiii!!!!!!!!!!!!!-Sica nheo nhéo bám vào vai nó lay lay. Nó khẽ cười rồi cầm lấy đôi tay con nhỏ bạn lanh chanh 

 

-Bí mật!-Nó nháy mắt rồi kéo Sica về chỗ ngồi. Nhỏ bạn vẫn chưa tin vào mắt mình. Một Phương hoàn toàn mới.. Không sợ hãi.. không rụt rè.. không e ngại.. Khác xa! 

 

~~ Ra chơi ~~ 

 

Nó mò mẫm trên thư viện, bụi bặm bám lấy khuôn mặt trắng của nó, chiếc kính dày ngày xưa nó đeo lại. Trông y chang một đứa mọt sách vậy. 

 

- Em tìm gì thế?-Một chàng trai cũng đeo kiếng, ư là mọt sách chuyên nghiệp rồi. Anh ta ngó qua một chỗ trống mà nó vừa lấy quyển sách ra. 

 

-Ơ…dạ…dạ.. em tìm lịch sử trường ạ.- Nó giật mình, xém tý nữa là quyển sách to đùng kia đè bẹp chân nó rồi. 

 

-Ưm.. Thế thì nó ở dãy thứ 3 ý.-Anh ta chỉ tay lên trên, nhìn nó cười 

 

-D…dạ. Cảm.. cảm ơn anh.- Nó cúi đầu cảm tạ rồi đi lên. 

 

“Đúng là lịch sử trường đây rồi! Anh ta biết rõ ghê!”-Nó mừng thầm, tìm nửa tiếng rồi mới thấy, song cũng khá ngạc nhiên vì cái thư viện to đùng đùng thế này.. sao anh ta lại biết chính xác được nhỉ? [ Bà hai ơi, to đùng là do bà nghĩ thôi nhé!] 

 

Nó mỉm cười đưa tay lau mồ hôi trên trán rồi ngồi bịch xuống đất giở sách ra đọc say sưa.. Có lẽ nó không biết, đằng sau nó là một chàng trai nhìn nó không chớp qua lỗ hổng trên kệ sách. 

 

-KYNNNNNNNNNNNN!!!!!!!!!!!!!!!!!!!-Nó ríu rít chạy tới nhảy chồm lên người hắn bám chặt vào thành cổ. Nó thích gọi hắn như thế! Kyn nghe giống như Đin (điên) vậy =]]z 

 

Những nữ sinh gần đó nhìn thấy thì choáng váng, có cô ngã lăn quay ra mà ngất. Họ đều không tin.

-Yah~… Tôi đã bảo đừng gọi tôi là điên mà!!!-Hắn cáu, cầm lấy cổ tay nó giằng nhẹ ra, nhưng biết đâu hắn muốn nó ôm chặt hắn hơn!? 

 

-Hì hì.. anh tự nhận đó nha!!-Nó cười hì hì quyết không tha cho hắn, nó bám chặt hơn làm hắn chật vật mất thăng bằng suýt ngã. 

 

Nó làm hắn chảy cả mồ hôi, chỗ bả vai hắn vẫn chưa lành nhưng hắn vẫn cố đỡ lấy nó. Đột nhiên nó đau nhức làm hắn khẽ nhăn mặt. Máu đã loang ra nhưng do hắn mặc áo khoác nên chắc nó không để ý đâu nhỉ? 

 

-Được rồi. Em xuống đi nào.- Hắn cố nặn ra một nụ cười nhạt, vai hắn buốt lên từng hồi. Mồ hôi lấm tấm trên trán. 

 

-Ah.. Được rồi nhé! Em giận!!! Giận giận giận giận!!!-Nó nhảy xuống làm bộ quay ngoắt đi. 

 

-Hey hey.. Anh muốn gì? –Nó bất giác lùi lại khi hắn tiếng lại gần nó thêm một bước. 

 

-Đừng.. giận..tôi..mà!-Hắn nuốt khan, cố gắng nói, khuôn mặt hoàn hảo giờ trắng bệch. Cảm thấy có chuyện không ổn, nó cũng nuốt khan nhìn theo từng cử chỉ trên khuôn mặt, bộ não phân tích và suy luận. Mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt nhưng hắn cố tỏ ra tự nhiên, cố cười – Tôi đẹp trai lắm hả? 

 

-Anh.. đừng cố cười nữa. Xem này! Nó đã đỏ thẫm rồi!-Nó nhón chân vạch cái áo khoác dày ra, một vùng áo máu đã lan rộng. Tất cả học sinh.. như chết sững, riêng nó bất động. 

 

-Đ..đừng..-Hắn khó nhọc kéo cái áo khoác lên che rồi thở gấp. Máu đã chảy nhiều, hắn đang kiệt sức dần. 

 

Rồi.. cơ thể rắn chắc như sắt đá ấy đổ xuống trước mặt nó, hắn gục xuống vì mất quá nhiều máu. 

 

Nó vẫn đứng đó, bất động.. Không phải vì nó nhìn thấy vệt máu trên áo hắn.. mà là…..

Chap 57: 

 

Tần ngần một lúc nó mới lấy lại bình tĩnh, quay đi quay lại mới thấy hắn nằm dưới chân nó.. Tim nó chợt nhói.. nhói lắm! 

 

-Đưa anh tới bệnh viện nhé!-Nó khẽ thì thần rồi định xốc lên nhưng cơ thể rắn chắc ấy quá khỏe.. 

 

-Có cần tôi giúp không?-Giọng nói quen thuộc- chàng trai trong thư việc lúc nãy ló đầu hỏi nó. Sao đây? Nó đâu có khỏe bằng hắn đâu mà.. Nó khẽ gật, thôi thì tình thế hiểm trở thế này.. đành phó mặc vậy..! 

 

Chàng trai kia xốc hắn lên rồi bước nhanh qua đám học sinh thẳng ra cổng trường, nó cũng sốt ruột chạy theo. 

 

~~ Phòng bệnh ~~ 

 

-Em nè! Sao nặng thế này mà không đưa tới bệnh viện hả?-Cô y tá nhíu mày hỏi nó, nét mặt khá căng thẳng còn mồ hôi thì chảy dài trên khuôn mặt 

 

-S…Sao..sao ạ???-Nó chồm lên nhảy bổ tới chỗ cô y tá hỏi tới tấp. 

 

-Cậu ta bị nhiễm trùng nặng, mất máu nhiều lắm. Cơ thể lại suy nhược nữa!!-Cô y tá liếc xuống cái bảng khám sức khỏe. 

 

-Vậy có cách.. cách nào không ạ?-Nó cảm thấy các đốt tay mình run lên bần bật.. 

 

-Cái này.. phải đợi. À.. hiện nay bệnh viện đã hết nhóm máu O cho cậu ta rồi..-Cô y tá thở dài 

 

-Sao cơ? Cô ơi!!! Cháu nhóm O nè!!!-Nó nhảy chồm lên chẳng kịp để cô y tá phản ứng nữa 

 

-Đi!! Đi lấy máu cô nhé!!!-Nó kéo tay cô y tá kéo đi. Phận cô y tá thì ngạc nhiên hết nói nổi!? 

 

~~ 5 giờ chiều ~~ 

 

Hai mí mắt nó xụp xuống rồi lại mở lên dần.. cứ thế. Đã lâu lắm rồi mà sao hắn vẫn chưa tỉnh thế này!!!!???? Chắc chắn nếu hắn tỉnh sẽ bị ăn chưởng của nó cho coi!! Nhất định đấy..! 

 

-Này biến thái!! Mau tỉnh đi chứ!-Nó giục hắn, tay nhìn đồng hồ. Rồi nó liếc nhìn hắn.. Khuôn mặt thôi chảy mồ hôi, hơi thở thôi gấp. Nó chợt im, hai tay khoanh lại trên giường rồi ngả đầu xuống đó.. 

 

Ưm.. chẳng biết nó đã ngắm nhìn hắn bao lâu rồi nữa.. Nó chỉ biết khi ánh mắt nó chạm khẽ khuôn mặt này thôi.. thời gian như cô đọng lại thật lâu.. để nó ngắm nhìn hắn.. mãi bình yên thế này. Cảm giác.. thật lạ, con tim cứ xốn xang và khuôn mặt nó nhanh chóng đã đỏ bừng. 

 

Cạch.. Tiếng cửa đẩy vào, chàng trai lúc nãy bước vào, nhẹ nhàng kéo chiếc ghế ngồi đối diện nó. 

 

-Myn này..Mẹ.. đã về rồi đấy!-Chỉ duy chỉ “mẹ” thôi.. Nó sững người, đôi mắt hiện rõ sự hỗn loạn. 

 

-Gì..gì cơ? 

 

-Ừm.. mẹ đã về rồi. Mới đây thôi, và rất muốn gặp em.-Anh vẫn khẽ nói, chậm và đều đủ để nó nghe tròn chữ. 

 

-Ưm…. Anh.. em sẽ về.. nhưng tối..được không?-Nó nuốt khan trả lời từng câu chữ như xé nát cổ họng nó. 

 

-Được, anh đảm bảo.. nếu tối nay chưa về.. thì cậu ta sẽ-phải-chịu-đau-khổ!-Anh ta đứng dậy, chậm rãi chỉ tay về phía hắn nói. Phải.. rất chậm rãi. 

 

-Sớm muộn gì cậu ta cũng thế.. Vì tội dám cướp em đi khỏi anh!!-Anh dằn từng chữ rồi quay đi ra khỏi phòng, đôi mắt màu nâu đỏ hằn lên vài tia lửa giận dữ..

Chap 58 

 

-Haizzz… Anh ta cứ ỷ mình đã đính ước với anh ta thì muốn làm gì thì làm đây mà..!-Nó thở dài ngồi phịch xuống dưới đất, miệng thì nói không sao nhưng biết chăng con tim nó đang loạn nhịp.. 

 

Nó yêu anh ta, không! Nó Đ-Ã từng yêu anh ta thôi..! Nhưng con người tệ bạc đó lại khinh bỉ tình yêu nó dành cho anh, và rồi anh lại bay bổng trên con đường đào hoa… Để nó lại một mình dưới mưa. 

 

-Chuyện cũ rồi!! Forget đi!! Delete hết!!!!!!!!!!!-Nó lắc đầu cố xua tan ý nghĩ, dù cố ngăn chặn nhưng nò không thể phủ nhận sự thậc rằng Nó!! Vẫn còn chút tình cảm vương vấn.. 

 

-Có chuyện gì với em sao?-Hắn nhoài người ôm nó bế thốc lên, thậc ra thì hắn đã tỉnh dậy từ lâu rồi nhưng vẫn muốn nằm im lắng nghe mọi chuyện. Có ai biết khi hắn nghe anh ta phán câu cuối cùng đã sôi máu đến mức hai tay nắm chặt, rồi cố kiềm chế.. 

 

-Không.. không có gì hết.-Nó ngoảnh đầu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt kiên nghị của hắn. 

 

-Tôi tin em. Tự quyết định đi, nhé!-Hắn hôn nhẹ lên trán nó, rồi ôm nó thậc chặt. 

 

Nó bối rối, hành động của hắn khiến nó càng khó xử hơn mà thôi. 

 

Thang máy di chuyển chậm chạp từ trên tầng 5 xuống làm nó càng nôn nao hơn. Nó rất muốn quyết định cho xong chuyện, nhưng.. đâu dễ gì thế! Nếu được thì đã xong lâu rồi..!

Sau ngày hôm đó nó nằm ngoan ngoãn trong căn phòng nhỏ được cách biệt và khóa chặt, bên ngoài là hai thằng vệ sĩ tướng tá cao lớn khỏe mạnh. 

 

Nó hé đôi mắt đã sưng húp vì khóc nhiều, đến cả cửa sổ cũng bị che lấp. Ánh mặt trời le lói yếu ớt xuyên qua cửa sổ xuống tấm ga giường.. Yếu ớt.. yếu ớt rồi tắt hẳn.. 

 

Căn phòng tối chỉ có một mình, nó hoang mang và sợ hãi, nằm nép vào góc giường.. Sợ lắm.. Cầu cho hắn hãy mau tới đây đi..! 

 

Đôi mắt đỏ hoe bắt đầu ứa nước mắt.. những giọt nước mắt khóc cho số phận lẻ loi.. bi ai làm sao!! 

 

Hôm qua nó đã ăn ba cái tát của bà-người mẹ kế của nó- vì tội trốn khỏi nhà và đem theo một số tiền khá lớn. Đó được xem như là một hình phạt nhẹ nhàng đấy chứ!! 

 

Rồi những chuỗi ngày sống cách biệt với thế giới sẽ đưa nó đến đâu? Những chuỗi ngày không hắn sẽ làm nó trở nên ra sao với cái bóng tối lạnh lẽo này.. Nếu như có một vòng tay ấm áp quen thuộc ôm trọn thân hình nhỏ bé yếu đuối của nó.. nếu như thôi..! 

 

Lâu ngày viết lại.. có tệ lắm không m.n ơi!? 

~Trum~

Chap 59 [Phần 1] 

 

Căn phòng vẫn thế.. vẫn là bóng tối bao trùm, vẫn là cơn gió lành lạnh, vẫn là bầu không khí im lặng.. và trong phòng chỉ duy nhất một cô gái bé nhỏ ngồi ở một góc giường, ánh sáng từ chiếc mp3 le lói. 

 

Nó thở dài đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài màu nâu nắng. Nó cô đơn.. 

 

Nhớ..! 

 

Nó nhớ nhung cái bóng hình đó, cái con người đó, cái con người mà nó đã trót yêu.. Nó nhớ đôi bàn tay rắn chắc, nó nhớ cái ôm ấm áp.. Biết không? Nó nhớ lắm những cảm giác bên hắn.. Giá như nó được trở về những ngày ấy.. giá như nó được gặp lại hắn.. giá như.. 

 

Hi vọng càng nhiều chỉ khiến con người càng thêm đau..! 

 

Đủ rồi. 

 

Dừng lại.. cái hi vọng nhỏ nhoi.. 

 

Dừng lại.. cái nhớ tha thiết.. 

 

Dừng lại.. cái cuộc sống không công bằng này..! 

 

Không thể chịu nổi.. không thể chống cự.. không thể khống chế.. 

 

Căn phòng nhỏ bao trùm đêm tối, lấp lóe ánh đèn từ chiếc mp3, một cô gái nhỏ ngồi bên góc giường thẫn thờ 

 

Mái tóc xõa che phủ cả khuôn mặt nhỏ xinh, giấu nhẹm nụ cười hồn nhiên ngày nào.. Bây giờ cái con người lạc quan ấy.. chẳng còn nữa.. Chết rồi, chết hết rồi..! 

 

Con dao rọc giấy sáng loáng trong bóng tối.. Nó thở dốc, nhìn vào cái cổ tay đang từ từ ứa máu.. 

 

Mệt lắm rồi.. Nản lắm rồi.. nó chỉ muốn ngất đi thôi! 

 

“Cầu mong.. đây chỉ là một giấc mơ..!

Chap 59 [tt] 

 

Hắn chợt tỉnh giấc, đôi mắt căng to, một giọt mồ hôi chợt chảy dài. Toàn thân hắn vừa run lên nhè nhẹ, và đâu đó một cảm giác bất an.. Gì vậy? 

 

Nó..đâu rồi!? 

 

Hắn ngó dáo dác quanh căn phòng nhưng cảnh vật vẫn tĩnh lặng.. 

 

Hắn thở dài.. 

 

Hắn vừa bị làm sao thế nhỉ? 

 

Hắn thấy trái tim hắn như đang run rẩy, như đang sợ hãi một điều gì đó, như đang trốn tránh cái việc ấy, như đang lo lắng một việc gì đó.. Nhưng mà.. nó là cái gì? 

 

Cổ họng hắn như bừng cháy, vừa nặng vừa nóng, cả thân người như tảng đá lớn không sao di chuyển được.. 

 

Chuyện quái gì..!? 

 

~~ Nó ~~ 

 

-Cô ấy được phát hiện khá muộn, máu ở cổ tay có phần đông lại.. nhưng rõ ràng là cô ấy đã mất khá nhiều máu.- Ông quản gia kiêm bác sĩ nói lại với Bảo, nét mặt như vừa giãn ra sau cuộc chiến với Tử Thần đầy khó khăn. 

 

-Bây giờ.. Phương sao rồi ạ?- Bảo sốt ruột 

 

-Cô chủ ổn và đã ngủ, cậu có thể vào thăm cô ấy. Nhưng cô chủ vẫn còn rất mệt.. 

 

Bảo lao ngay vào phòng, căn phòng tràn ngập ánh sáng ban mai dịu nhẹ, rèm cửa bay nhè nhẹ, cơn gió thoảng hương hoa thơm dịu dàng.. Và trên giường, một thiên thần nhỏ đang ngủ rất ngon. Khuôn mặt trắng nhợt, đôi môi nhỏ không hồng hào như mọi khi mà chuyển tím tái.. Bảo nhìn nó chua xót. 

 

Anh tới gần ngồi bên giường nắm lấy bàn tay bé nhỏ yếu ớt, tự trách mình không quan tâm tới nó.. 

 

-Em bên này vẫn sống tốt đúng không? Anh biết là cô bé như em rất mạnh mẽ mà!

-Búp bê nhỏ của anh, em có bao giờ gục ngã khi không có anh? Có bao giờ khóc khi không có anh? Có bao giờ yếu ớt khi không có anh? 

 

-Anh mừng vì em vẫn khỏe mạnh, anh mừng vì em vẫn còn nhớ tới anh.. Anh mừng vì em đã tìm được một ai khác có thể che chở cho em.. Quên anh em nhé! 

 

-Anh buồn lắm, nhưng mà anh thấy hạnh phúc cho em. Gắng lên em nhé..! Cậu ta sẽ đến bên em mà, đừng bỏ cuộc nhé búp bê nhỏ!! 

 

Bảo khẽ vuốt mái tóc dài của nó, cô thiên sứ nhỏ cựa quậy và chép miệng đáng yêu. Nó vẫn còn đó thôi, vẫn còn hình bóng cô bé hồn nhiên ngây thơ đó thôi!! 

 

Nó.. không thể đi mà không được gặp hắn lần cuối được! Bởi vì.. nó đã yêu hắn.. khi mà nó nhận ra.. thì nó đã yêu hắn rất nhiều rồi..!

Chap cuối. Lựa chọn của em. 

 

Nó bừng tỉnh trong căn phòng tối, có chút ánh sáng chiếu vào mắt nó, theo phản xạ nó lấy tay che mắt vì chói. Ánh sáng đầu tiên sau những ngày đầy bóng tối và sự tuyệt vọng.. 

 

-Phương. Anh không nghĩ mình có thể đứng nhìn mà không làm gì.- Bảo bước vào, từng bước châm chậm rãi.. Tiến đến gần nó, anh ngồi xuống cạnh nó. Ánh mắt anh đầy hi vọng..Bảo chợt đưa tay lên, bàn tay như muốn chạm vào làn da mềm kia, dù chỉ một chút.. Thế nhưng, nó bất giác quay mặt đi.. 

 

-Hừm.. thì ra là thế sao? Em.. không còn yêu anh.. 

 

-…… 

 

Nó im lặng, hai hàng nước mắt trào ra thật nhiều. Nó không hiểu tại sao lúc ấy lại quay mặt đi. Đưa tay bịt miệng lại nhưng vẫn không kìm được tiếng nấc to. 

 

-Đủ rồi, em không cần phải kìm nén nữa. Có anh ở đây!- Bảo mỉm cười, ôm nó vỗ về, giọng đầy dịu dàng dù lòng anh đang rất đau.. 

 

Cánh tay đang bịt lấy miệng trượt xuống, nó ngả vào lòng anh khóc nức nở. Tiếng khóc nấc lên làm anh đau. 

 

Cứ vậy.. nó khóc.. 

 

“Nói cho anh, em yêu cậu ta nhiều thế nào” 

 

“Rất nhiều.. nhiều.. lớn bằng cả trái tim của em. Không ai.. không ai có-thể-thay-thế.” 

 

“Anh hiểu rồi. Em đi đi.. Đi tìm hạnh phúc của mình đi..” 

 

Bảo buông lơi cánh tay, nó ngước mặt lên nhìn anh dịu dàng, rồi trườn mình, đôi môi chạm nhẹ vào bên má Bảo. 

 

Rồi.. bóng người con gái ấy lao vút ra khỏi phòng.. 

 

Bảo ngồi thẫn thờ, anh vẫn chưa chuẩn bị cho sự buông tay đầy thảm hại của mình.. cái gọi là “cao thượng” ấy. Anh có đủ dũng cảm sao?? Anh không dám tin.. 

*** 

Lao ra cổng trước, đôi mắt nó dại đi, chỉ biết guồng chân chạy hết sức.. Chạy đi tìm câu trả lời cuối cùng. 

 

Chạy mãi đến một con phố nhỏ, nó không kịp nhận ra đây là con phố hắn và nó thường đi qua. Cứ thế chạy.. và chạy..

Vút…. 

 

Không kịp để ý.. rằng.. 

 

Nó vừa chạy qua một người.. người mà nó đang kiếm tìm.. 

 

Khựng.. 

 

Nó chợt khựng lại.. 

 

Toàn bộ cơ thể bất động.. 

 

-Thiên..- Đôi môi mấp máy không nên lời. Đôi mắt mờ đi rõ rệt.. Rồi từ đâu những giọt nước mắt cứ tuôn mãi.. tuôn mãi.. ướt đẫm khuôn mặt thanh tú.. 

 

Người kia cũng đứng khựng lại. Cả hai người đứng giữa phố đông người. Nhưng không ai quay đầu lại cả.. Họ, đang cần một khoảng trời riêng để ngẫm lại tình cảm của mình.. 

 

-Em có biết là tôi lo cho em lắm không?- Giọng nói nhẹ bẫng không chút giận dữ. 

 

-…… 

 

-Phương!!- Hắn quay đầu lại nắm lấy bàn tay của nó giật lại.. Khuôn mặt nó và hắn đang rất gần nhau.. 

 

-Tôi-rất-yêu-em!!!!-Vẻ mặt nghiêm túc, hắn hơi nhíu mày nhìn nó chờ đợi câu trả lời. 

 

Đôi mắt nó chớp chớp, toàn thân khẽ run lên. Nó không tin điều tai mình vừa nghe. 

 

-Uh ^^~.- Nó mỉm cười nhìn nó, đôi mắt híp lại đáng yêu. Bàn tay nắm chặt lấy tay hắn.

 

-Tôi muốn câu trả lời thật sự của em kìa. 

 

-…. 

 

-Em yêu anh. Uh, Thiên.. em rất yêu anh!!-Nó lấy tay gạt nước mắt choàng ôm hắn thật chặt. 

 

Giữa dòng người đông đúc trong con phố nhỏ.. có một đôi trẻ đang ôm nhau. Cô gái nhắm nghiền mắt hạnh phúc. Trên môi là nụ cười mãn nguyện. Chàng trai dù không cười nhưng tôi biết.. cậu ta đang rất vui! 

 

Chân thành cảm ơn các độc giả đã theo dõi bộ truyện "Nhỏ nhút nhát và coldboy cá tính" đến nay. Ngày Trum trưởng thành chính là ngày Trum có trách nhiệm với những gì mình đã làm. Và Trum đã hoàn thành bộ truyện này dù cho thời gian đã trôi qua khá lâu rồi.. Trum mong có thể khôi phục lòng tin của mọi người và đón nhận sự tha thứ của các bạn. Bộ truyện này chính là một bài học đầu tiên trong cuộc sống của Trum: không bỏ cuộc và có trách nhiệm. Chân thành cảm ơn các độc giả. 

Thân, Trum

 

C- STAT truyen teen hay