Disneyland 1972 Love the old s




Chap 41: 

 

Tất cả tập trung ở nhà Sica đông nghẹt, nhưng lớn nhất vẫn là tiếng la hét om sòm của nó khi bị hắn tranh mất cái bánh donut cuối cùng 

 

-Biến thái kia!!! Trả tôi cái bánh nhanh lên!-Nó chống nạnh chỉ thẳng vào mặt hắn đang chuẩn bị đút cái bánh vào miệng 

 

-Òn..Âu..Á!!! [ Còn lâu nhá]– Hắn lè lưỡi rồi biến mất hút 

 

-Đứng lại biến thái kia!!!!!!-Nó xách dép lạch bạch chạy khắp nhà :”> 

 

-Xì tốp!!!!!!!!!!!-Sica mới vừa bước xuống lầu.. Nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn liền rat ay nghĩa hiệp 

 

Nó dừng lại, hắn dừng lại, Nhã ngừng hỏi thăm Kiệt, Kiệt ngừng thờ ơ.. 1 sự im lặng đáng sợ..! 

 

Sica nói xong ngúng nguẩy bước từng bước điệu đà xuống cầu thang, hôm nay nàng ta mặc một chiếc váy ngắn liền áo ôm lấy hông không dây..Chiếc váy bay tà tà trong gió nhà.. Mái tóc xõa dài dù chỉ ngang lưng.. Sica cũng khá là nổi bật nhưng.. 

 

-Này.. mày có bị ấm không thế!? Đi bơi mà mặc thế à?-Nó bạo dạn lại gần sờ trán Sica 

 

-Ơh…. Tao..-Sica đỏ mặt cúi đầu e thẹn 

 

-Ngu thế!!! Lên thay đồ ngay!!-Nó bát đầu Sica một cái rõ đau rồi đẩy lên trên lầu thay đồ. 

 

Bọn kia chẳng hiểu mô tê gì hết trơn, đứng đợi…. 

 

Nó đẩy Sica lên lầu khóa phòng lại rồi nhảy vào phòng thay đồ chọn lấy một chiếc áo sơ mi trắng nhẹ và một cái quần lửng đen, thế là đơn giản và xinh xắn cho người như Sica rồi.. 

 

-Mặc vào đi!-Nó thảy cho Sica, cô ngoan ngoãn mặc vào 

 

Thế rồi tụi nó hí hửng lên đường cho chuyến đi chơi ^

Chap 42: Chàng Trai Bí Ẩn 

 

Tụi nó đứng ở cửa Công Viên Nước mà cứ trầm trồ mãi.. Lớn lắm nha.. Không cẩn thận là lạc luôn đó!! 

 

Nó kéo Sica và Nhã đi thay đồ, hắn dửng dưng bỏ lên hàng ghế chờ.. Kiệt trơ trọi chẳng biết làm gì.. :”> 

 

-Tèn ten…!-Nó nhảy ra với bộ đồ bikini đơn giản, áo yếm và quần thun ngắn khá lôi cuốn.. Vì thân hình nó vốn đã chuẩn không cần chỉnh rồi mà 

 

Nhã ra sau.. Hôm nay cô mặc một áo tắm hồng ép ngực, quần bơi ngắn cũn đủ khoe lấy vòng ba của cô cho thiên hạ chảy nước miếng rồi.. Trông hai người đối lập hoàn toàn.. Một dễ thương.. Một hấp dẫn.. Cả hai không ai bị lu mờ.Ai cũng có một ánh hào quang riêng.. 

 

Nó trầm trồ nhìn làn nước mát một hồi lâu rồi chạy như bay xuống nước giỡn..Nhìn cảnh tượng nò giỡn với mấy đứa nhóc mà hắn với Kiệt bật cười.. Nó đùa chán thì bơi ra xa cho tĩnh lặng rồi im lìm tận hưởng ngày nghỉ bình yên.. 

 

Một thằng nhóc cỡ 6,7 tuổi gì đó bơi ra nói với nó: 

 

-Chị ơi.. Anh kia muốn xin tên cũa chị!-Thằng nhóc vô tư nói với nó, tay chỉ về phía một cậu con trai đứng đằng xa nhìn nó đau đáu.. Nó thì thầm với thằng nhóc rồi quay ra nằm ngửa trên mặt hồ ấm.. 

 

-Anh ơi.. Chị đó bảo anh tự ra hỏi đi.. Sao lại bóc lột trẻ nhỏ thế kia chị ấy không vui!?-Thằng nhóc truyền đạt lại những câu nó nói dù chẳng biết ý nghĩa là gì.. Cậu con trai cười tít mắt.. 

 

Nó hé mắt.. Mặt hồ lay động, một cậu con trai tới gần 

 

-Em cho tôi số cái tên. 

 

Đến lúc này nó mới tò mò mở mắt nhìn, giọng nói đó trầm ấm và đặc biệt nhẹ nhàng.. Điều đập vào mắt nó đầu tiên là đôi mắt của người con trai ấy.. Đôi mắt nâu băng lãnh và thẳm buồn. Mái tóc phớt đời cong cong theo gió.Cái mũi cao kiêu ngạo và cái miệng như đang thách thức nó vậy.. Khi nói nó khẽ nhếch nhẹ, bất cần đời nhưng rất đẹp..Một tác phẩm hoàn hảo.. Một bức tượng điêu khắc vô giá.. 

 

-Em ah~..-Cậu con trai nghiêng đầu nhìn nó. Nó giật mình trở về thực tại.. Ôi dễ thương quá >.< 

 

-Ah~…Em…Phương.-Nó lí nhó chẳng dám nhìn mặt cậu ta 

 

-Khang!-Cậu con trai chìa bàn tay rám nắng, cười tươi 

 

Nó mỉm cười bắt lấy tay chàng trai kia. Giây phút đó bàn tay Khang như tê dại, luồng điện chạy dọc trên những đốt tay làm Khang khẽ run lên.Anh cảm thấy những giọt mồ hôi đang dần trượt trên khuôn mặt điềm tĩnh. 

 

-Tôi và em.. có thể sẽ còn gặp lại!-Khang nháy mát rồi khuất dần theo bóng người, nó đứng ngây ra, sao trên đời lại có người đẹp thế làm gì để nó phải ngẩn ngơ mãi thế này như thế !? 

 

Thấy bóng hắn len lỏi qua đám người tới chỗ nó, mồ tôi rịn ra trán, vẻ mặt hắn hơi lo, hắn nắm lấy bàn tay nó lắc: 

 

-Phương quen không? Ai thế!?- Trong đôi mắt băng giá đó là một sự quan tâm đặc biệt dành cho một người, chỉ một người mà thôi! 

 

-Không biết!-Nó thờ ơ thở dài, ngả người ngắm trời ngắm mây 

 

-Tôi hỏi thật đấy! Phương biết anh ta à?-Hắn càng cố nắm chặt lấy bàn tay nó 

 

-Đã bảo là không biết rồi mà!!! Sao Thiên cứ hỏi hoài vậy!?-Bỗng dưng nó cáu gắt lên làm hắn im bặt. Đáng sợ quá.. 

 

-Ờm thì.. tôi lo..-Hắn nói nhỏ 

 

-Gì cơ!? Lo cho tôi ấy hả? Buồn cười thật!-Nó quay sang nhếch mép cười như đó chỉ là một lời bỡn cợt của hắn 

 

-Phương..Sao vậy? Lạ quá!?-Kiệt đứng sau hắn từ lúc nào, nhẹ vuốt lấy mái tóc nó 

 

-Buông ra! Khó chịu!!!-Nó hất tay Kiệt ra rồi bực dọc ra chỗ khác. Hắn và Kiệt đứng đó.. Có lẽ là đã hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi. Nhưng mà quá muộn. 

 

Khang đứng đằng xa, khóe môi anh nhếch lên thật nhẹ .

Chap 43: 

 

Trưa, trời nắng gắt. Cả đám kéo nhau về khách sạn [đã đặt trước]nghỉ ngơi lấy sức. Sau khi ăn cơm no nê nó rút về phòng trước, nó ngả người xuống giường nghĩ ngợi 

 

“Hình như mình cư xử hơi lạ..”-Nó nheo mắt, có vẻ như mọi người rất e dè với nó dạo sáng.. Nhất là hắn và Kiệt. 

 

“Chuyện gì vậy ta?”-Nó lanh chanh chạy qua phòng hắn. Mở cửa ra là một gian phòng tối, nó chỉ thấy có ánh sáng chập chờn từ chiếc mp3 của hắn,Thiên đang ngồi trên ghế nghe nhạc, mắt nhắm hờ, hai tay khoanh lại, người hơi ngả về sau. 

 

Nó bước tới chỗ hắn lay lay cánh tay: 

 

-Thiên ah~.. Thiên ah~..-Giọng nó sợ sệt 

 

-Huh?- Hắn mở to đôi mắt sâu nhìn nó 

 

-Thiên bật cái đèn lên dùm Phương được không? Híc híc..-Có tiếng nấc nhè nhẹ, hắn vội bật đèn lên nhìn nó 

 

-Em.. sợ? 

 

-Ưm..-Nó gật đầu lia lịa, nước mắt chỉ chực trào 

 

Hắn nhìn nó khó hiểu, nhưng cũng cười, vuốt lại mái tóc mềm 

 

-Sao mọi người cứ lánh xa Phương hoài vậy?-Nó đưa đôi mắt long lanh to tròn nhìn hắn, Thiên khi đó tim đã đập lệch một nhịp.. 

 

-Không sao. Phương cứ về ngủ đi. 

 

-Không..! Phương sợ..-Nó cứ nắm chặt lấy tay hắn, lắc đầu 

 

-Ở đây.. nhé!? 

 

Hắn bế nó lên giường xong đắp chăn tươm tất, [lại] vuốt khẽ mái tóc, hắn biết nó đang sợ.. Nhưng biết làm gì hơn!? 

 

-Ngủ đi. 

 

Nó nhắm mắt lại.. Nhưng không sao ngủ được, trong đầu nó chỉ chực chờ hiện lại hình ảnh bà kẹ cầm cái kéo sắc nhọn, ma nữ tóc dài.. Mồ hôi nó túa ra dù trong phòng rất lạnh. Thỉnh thoảng nó thét lên khe khẽ làm hắn giật mình. 

 

-Sao vậy? 

 

-Sợ..sợ..-Nó bám níu lấy những gì nó có thể chạm vào, giọng nó run run làm hắn nhói từng hồi.. Nó.. sao vậy? 

 

-Phương ah~.. Tỉnh lại đi..-Hắn chạm vào mặt nó, rụt tay lại vì sao thấy mồ hôi rất nhiều. Hắn bèn lay mạnh nó dậy, nó òa khóc rồi rúc vào vai hắn cố cằn chặt răng cho không phát ra tiếng khóc.. Nhưng nước mắt cứ thế trào ra thấm đẫm vai áo hắn. 

 

-Thiên.. em sợ.. có người chết.. máu nữa.. nhiều lắm!!-Nó thì thầm với hắn trong tiếng khóc ngậm ngùi. Hắn ôm nó chặt, muốn khóc bao nhiêu hắn cũng sẽ gánh hết trên vai, chỉ cần ngày mai sẽ không còn một giọt nướcmắt nào trên khóe mi kia.. Sẽ không còn nỗi buồn nào trên khuôn mặt kia.. Sẽ không còn âu lo đè nặng trên trái tim yếu đuối ấy! Hắn cũng sẽ chấp nhận!

Chap 44: 

 

Nó bừng tỉnh dậy sau cơn mơ thì thấy hắn ngồi trên ghế gật gù ngủ dù tư thế rất khó chịu, nó mỉm cười đờ đẫn ra đó một hồi lâu rồi lắc đầu nhẹ, bước ra khỏi phòng hắn mà không gây ra một tiếng động gì. 

 

-Phương trễ 10p đó nhaz >”

-Nhẫn!?-Bên trong hộp quà nhỏ màu đỏ có hoa văn trái tim rất dễ thương là một cặp nhẫn bạch kim, không phức tạp mà cũng không đơn điệu.Khang mỉm cười nhìn nó rồi lấy một chiếc nhẫn ra giơ lên, trong ánh nắng chiều êm dịu, chiếc nhẫn lung linh một cách huyền ảo, nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy dòng chữ nhỏ trên chiếc nhẫn “ Phương’s Khang”.[ Phương là của Khang] Dòng chữ này phản chiếu lại trên nền cát vàng óng ánh của hoàng hôn lãng mạn, nó chợt đỏ mặt.Khang nháy mắt với nó, dòngchữ này chỉ hiện lên mỗi khi giơ ra ngoài nắng, giống như tình yêu vĩnh cửu bằng vàng chắc chắn của Khang đối với Phương. 

 

-Quà của cậu!-Khang nâng khẽ bàn tay thon dài của nó lên,nhẹ lồng chiếc nhẫn vào, vừa in! 

 

-Đi 5 năm mới về mà cậu chỉ tặng tớ thế thôi sao?-Nó đánh nhẹ vào vai Khang, bóng hai con người bật cười giòn tan in trên cát biển, rồi cũng nhanh mờ như thời gian trôi.. Nó nhận ra đã trễ bèn nháy mắt hẹn lần khác với Khang rồi chạy như bay về khách sạn: 

 

-Nhớ kế hoạch nhé! Tớ tin cậu!-Nó nói với theo 

 

-Em muốn tôi làm điều xấu tới bao giờ nữa đây!?Haizzz…-Khang cười một mình,nghĩ thầm.. 

 

Nó suy nghĩ lung tung trong phòng, đi qua đi lại, đi tới đi lui, đi xuôi đi ngược mà lòng nó cứ nôn nao một nỗi niềm nào đó? Nói chung là khó nói lắm! Chợt nó dừng lại ngắm mình trước gương, nó chạm nhẹ vào gương mặt thuần khiết của một thiên thần thơ ngây. Trên mặt nó chẳng có vết sẹo nào cả!! Tay, chân và khắp người.. chẳng hằn lại một vết xước li ti trước và sau vụ Hiền bắt cóc.Nó bất giác sờ nhẹ vào mái tóc, nó dài và suôn, không nham nhở như lần đó. Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra vậy nhỉ? Nó cố gắng nghĩ lại, đầu nó đau như búa bổ.Nó lục lọi quá khứ, tìm kiếm kí ức. Xong cũng vỡ lẽ cười nhạt, ngày hôm đó, Kun đã tiêm cho nó Vaxili thì phải !? Thứ thuốc làm an thần và kích thích cái tế bào sinh sản nhanh dẫn đến việc tóc và da non mọc nhanh trở lại mà không để lại bất cứ sẹo nào! Chậc, anh là người tốt sao.. Kun!? 

 

Ầm..!!!!! 

 

-Mọi người chuẩn bị đi biển kìa, mày có đi không?-Sica chạy ù vào trong phồng má nói 

 

-Ưm.. chờ tao chút!-Nó cột cao mái tóc lên xong theo Sica ra ngoài 

 

-Mày không tắm biển hã? 

 

-Ừm.. Tao đang cảm.-Nó đánh trống lảnh, giả vờ sụt sịt cái mũi nhỏ, Sica bật cười 

 

-Rồi mày sẽ hối tiếc mà xem!!!-Sica chụt vào môi nó rồi le lưỡi chạy trước, nó cũng cười rồi chạy đuổi theo cô nàng.

Chap 45: 

 

Vùng biển trước mặt nó xanh và mát, sóng vỗ rì rào quanh bờ cát trắng. Ánh mặt trời hừng đông lấp ló e lệ, cánh hoa ban mai đầu tiên hé mở,tất cả tạo nên một phong cảnh thanh bình, yên ắng của tiếng biển, ngọt ngào tiếng gió thổi hất tung mái tóc nó, quạt vào quần áo nó, Phương dang tay đứng trước biển nhắm mắt lim dim, chỉ chực chút nữa thôi chắc là cô té lăn ra ngủ mất! 

 

-Này, em không xuống à?-Kiệt đặt tay lên vai nó 

 

-Không. Anh xuống đi!-Nó lấy tay Kiệt ra khỏi bờ vai mềm yếu đuối, biết nó làm anh buồn biết bao? 

 

-Anh.. không thích.-Kiệt cười nhìn nó, rồi ra một chỗ cát khô ngồi bệt xuống 

 

Nó cũng ngồi kế bên anh nhưng không nói gì, chỉ nhìn xuống biển, nơi hắn đang phát điên lên vì cô nàng tinh nghịch Sica và Nhã. Nó khẽ cườithầm, nụ cười ấy chợt tắt và theo đó là một nụ cười rạng rỡ của ánh bình minh,Kiệt ngỡ ngàng tưởng như nó là một thiên thần cánh trắng, anh rơi vào thế giới riêng anh, mơ mộng.. 

 

-KHANG!!!!!!!!!!!!!-Bỗng nó hét lên làm mọi người giật mình nhìn về phía tay chỉ, một người thanh niên trông khá phớt đời, tay bỏ vào túi quần, bước lững thững về phía nó. Anh ta nở một nụ cười nhạt cầm lấy bàn tay thon dài của nó. Hắn chạy lại, rồi nhận ra.. Trên bàn tay nó và Khang.. là một cặp nhẫn đôi.. lóng lánh trong ánh nắng.. 

 

Hắn ngồi thụp xuống vô hồn, tay ôm đầu. Chuyện này sao có thể xảy ra chứ? Lạy trời đây chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ thôi!! 

 

-Thiên à? Sao thế!?-Nó lại gần hắn, đặt tay lên vai, nó nhận thấy.. bờ vai ấy.. bờ vai mạnh mẽ luôn là chỗ dựa mỗi khi nó yếu ớt.. đang rung mạnh lên từng hồi, từng hồi.. 

 

-Tại sao?-Hắn chua xót nhìn nó, hay chăng trái tim hắn đang rách toạc ra từng mảnh? 

 

-Tìm người khác.. tốt hơn tôi.-Nó cầm lấy bàn tay đang ôm lấy khuôn mặt, giấu những giọt nước mắt đang rơi tự do trên khuôn mặt đau khổ của người con trai đó. Nó cũng đau lắm chứ! 

 

-Em đến.. và đi dễ dàng như vậy sao?-Hắn ngẩng mặt lên nhìn nó, đôi mắt đã đỏ hoe. Hai khóe mắt ướt nước. 

 

-Tôi.. không cố ý!-Nó nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, trong ánh mắt nó có chút bối rối.. 

 

-Đừng.. xin lỗi! 

 

-....Cảm ơn.. 

 

-Cảm ơn.. sao? 

 

-Cảm ơn.. vì đã cho tôi.. một chỗ dựa. 

 

-Ừm.. 

 

Nó nhìn hắn, không cười, không khóc, chỉ một ánh mắt lạnh lẽo,chẳng chút cảm xúc, chẳng chút tình yêu.. Nó làm hắn đau!! Đau thực sự!!!

Chap 46: 

 

Lặng lẽ nhưng ấm áp 

Yên bình và dịu dàng 

Nó có thể lấp đầy khoảng trống yêu thương. 

Nó có thể xoa dịu tâm hồn. 

Đó là nắng..! 

 

Hắn hé cánh rèm đen, bên ngoài nắng vẫn phủ kín không gian, nắng lọt vào phòng làm hắn chói mắt, nắng ấm lạ thường, nắng phút chốc tràn đầy căn phòng. Hắn cười khẩy nhìn căn phòng in đậm dấu ấn con bé ngây ngô ngày nào, hắn thả rèm, nắng biến mất.. Căn phòng âm u tối như mực như lòng hắn ngày đó. 

 

Hắn đưa tay lên không trung sờ nhẹ vào không khí, miệng hắn bập bẹ nói, đôi mắt đen ngòm xoáy sâu vào khoảng không trước mặt 

 

-Phương 

 

Nó ngồi vực dậy gập người ho sù sụ làm Khang ngồi đó cũng phải nhảy lên giường vỗ vỗ vào lưng nó. 

 

-Sao vậy? 

 

-Phương chẳng biết..-Nó ngập ngừng trả lời khi đã thông cổ hơn 

 

-Ngủ chút nữa đi.. Vẫn còn sớm.-Khang nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay nói với nó.. Vậy là đã được 2 ngày từ khi bọn nó kết thúc cuộc vui chơi ở Công Viên Nước, nó đột ngột bị sốt sau khi về nhà làm Khang rất lo, mấy ngày qua cũng đã đỡ hơn nhưng cậu vẫn có một cảm giác gì đó nặng nề cứ chặn ở họng,cảm giác đó.. rất gần. 

 

-Thôi.. Đằng nào cũng dậy rồi. Cho Phương đi dạo chút đi!-Nó nì nèo níu cổ tay Khang

 

-Chậc.. Ờ.-Khang với lấy tờ báo ngồi đọc, nó thì hí hoáy chạy vào phòng vệ sinh thay đồ 

 

-Khang đi cùng không? 

 

Cậu im lặng lật trang báo, cứ hiểu là không đi. Nó lật đật chạy ra bàn trang điểm lấy băng đô cài vào tóc 

 

-Gớm! Đi dạo mà cứ như là đi đám cưới vậy!?-Khang chẳng cần nhìn cũng biết, nó dề môi tức lắm mà làm gì được cậu đâu 

 

-Xì… Đám cưới của cậu thì có!! 

 

Khang im lặng chẳng nói gì nữa nhưng bên khóe miệng vẫn còn hằn rõ nụ cười lúc ấy.

 

Nó mở cửa rồi bước ra ngoài, hít lấy một hơi không khí đầy bụng.Chà.. Không khí buổi sáng có lạnh lạnh nhưng rất trong. Nó kéo cái mũ đằng sau áo khoác lên che cổ xong bước chậm. 

 

-Oa..-Nó ngạc nhiên hạnh phúc, mặt trời vàng giòn chiếu những tia nắng ửng hồng ấm trên bầu trời xanh hơi đục. Gió lạnh thổi qua làm nó khẽ rùng mình rồi ngồi xuống cái ghế đá gần đó ngắm cảnh bình minh. 

 

-Thanh bình quá!-Nó nhủ thầm, cảnh đẹp như thế này.. có lẽ nó sẽ vục xuống ngủ quá.. 

 

Mải ngắm nhìn cảnh đẹp ấy mà nó không nhận ra hai mí mắt mình đã gần díp lại, đầu nó gật gù, nó ngáp khẽ rồi nhắm đôi mắt long lanh như sương sớm của mình lại, ngủ.. Nó nghiêng bên phải, dựa vào một bờ vai của ai đó mà cũng chẳng để ý mà tiếp tục ngủ. 

 

-Khò..-Tiếng ngáy nhỏ phát ra làm Kun bật cười nhỏ, cậu vén mái tóc của nó nhìn trìu mến rồi cũng ngáp dài.. 

 

BỐP!!!!!!!! 

 

Kun ngã nhào xuống đất, một cú đấm của Khang giáng bất ngờ vào mặt cậu tối sầm. Kun mau đứng dậy lau miệng mỉm cười nhìn cậu thanh niên giận dữ đứng trước mặt 

 

-Thái độ của anh là sao hả? Anh đã làm gì cô ấy rồi!?-Khang giận dữ quát ầm lên, giật mình thấy cô bé ngả người nằm xuống ghế đá chép miệng..rồi ngủ tiếp! 

 

-Tôi làm sao? Cậu chưa cảm ơn cái vụ tôi cứu cô ấy thì thôi..Mà tôi làm gì hay chưa làm gì cũng chẳng liên quan gì tới cậu cả?-Kun nhún vai 

 

BỐP!!!!!!! Thêm một cú đấm tức giận từ Khang, máu nóng trong cậu đang dồn nhanh về não, bộ não chẳng kiềm chế được ít nữa mà chắc sẽ lao vào tay đôi với Kun quá. 

 

-TÔI HỎI CẬU!! ĐÃ LÀM GÌ CÔ ẤY CHƯA?-Khang gằm miệng, đôi mắt tóe lửa nhìn sắc nhọn về phía Kun 

 

-Cậu thấy đấy.. Một cô gái hấp dẫn như cô ấy, tôi khó có thể kềm lòng mình..-Kun nhếch mép, một nụ cười gian tà.. 

 

-Gì cơ?-Khang nắm chặt đôi bàn tay mình lại một lần nữa, chắc mẩm sẽ đánh cậu ta nhừ đòn 

 

-Nên về suy nghĩ lại cách cư xử nóng tính của cậu đi.-Kun đút hai tay vào túi bỏ đi như không có chuyện gì xảy ra. Bên kia, nó cũng đang mở dần đôi mắt quan sát mọi việc. 

 

-Chuyện gì thế? Cậu cãi nhau với ai vậy?-Nó nhíu mắt nhìn bóng người khuất dần cuối con đường 

 

-À không có gì.. Cậu đừng bao giờ ngủ lung tung nữa!!-Khang mở lỏng đôi tay, sắc đỏ trên khuôn mặt cũng dần tan biến. Chỉ cần nghe thấy giọng nói thanh khiết ấy cũng đủ làm một con người không có tim cũng phải khó kềm lòng.. 

 

-Ừm.. Mình xin lỗi..-Nó hối lỗi, vẻ mặt cực kì đáng yêu..Khang cảm thấy tim mình đập loạn xạ, cậu ngồi xuống cạnh nó ân cần vuốt mái tóc dài 

 

-Thôi mình về nhé! 

 

-Ừm.-Nó nắm lấy tay cậu, mỉm cười..

Chap 47: 

 

5 giờ chiều.. 

 

-Này, tặng cậu!-Khang chìa cho nó một hộp quà to cỡ nhỡ, bao bọc trắng tinh với cái nơ đỏ nổi bật làm nó mừng rỡ giật ngay lấy mà chẳng một câu cảm ơn..!? 

 

-Trong này có gì thế nhỉ?-Nó háo hức mở tung hộp quà, trong ấy là một cái váy ngắn màu trắng phớt chút sắc xanh ngọc thạch nhẹ nhàng, chiếc váy dễ thương có chiếc nơ màu xanh biển nhạt nhẹ đằng sau. Cái cổ áo có một cái khóa dọc xuống eo. Hai tay áo phồng phềnh đáng yêu. 

 

-Đẹp quá à!!-Nó giơ cao cái váy ướm lên người, vừa in. 

 

-Tặng cậu sinh nhật nhé!-Khang nháy mắt, cậu đã phải ngồi vẽ thiết kế chiếc váy này trắng đêm rồi đặt may, chỉ dành riêng cho nó! Cho nó mà thôi! 

 

-Nhất định cậu phải mặc hôm sinh nhật đấy nhé! 

 

-Tớ biết mà!-Nó cười nháy mắt lại với cậu. Khang bật cười cái hành động bắt chước hết sức là vô duyên của nó. 

 

-Woa..!!-Nó ngó lại trong hộp quà, trong ấy còn có một cái kẹp tóc nơ cùng màu xanh vời váy, một cái cột tóc nơ giống vậy, một cái son môi màu hoa hồng được đặt cùng trong bộ với lọ nước hoa hương nhài thơm quyến rũ. Nó há toác miệng ra sung sướng ôm chầm lấy Khang 

 

-Á! Á! Yêu Khang quá hàz!!!! Đẹp quá đi!!! 

 

-Xì.. Không yêu mới lạ.. Ha ha..-Khang vỗ ngực mình tự hào. 

 

Nó ngắm mải miết hộp quà Khang tặng riết rồi mới ngẩng mặt lên nói với cậu: 

 

-Khang, đi mua sắm với tớ được không? Bây giờ! 

 

-Ờ..Ừm..-Khang đặt tờ báo lên bàn, cậu với lấy cái áo khoác xong đợi nó. 

 

Trung tâm mua sắm ồn ào tiếng người đông, nó uể oải lách qua đám nữ mê trai đang bu quanh Khang chảy nước miếng. Nó ngó lại, chép miệng lắc đầu, con gái trên đời này thật là.. cái thằng như thế cũng mê.. Đúng là trai không ngoan con gái không đổ! 

 

-Phương! Đợi Khang với!-Khang gọi với theo, luồn lách chạy tới nắm lấy tay nó. 

 

-Xin lỗi mọi người! Bây giờ tôi phải hộ tống bạn gái rồi!-Cậu nói xong cười hì một cái làm cho cả đám đổ ra sàn ngất xỉu, một số sững sờ nhìn nó rồi chỉ trích. 

 

Nó cảm thấy khó chịu thực sự khi bị gọi là “ăn bám trai đẹp”,“ hám dzai”, “ bu bám đàn ông”.. Mấy người này tưởng họ là ai chứ!? Sao lại lôi nó ra so sánh với cậu như vậy? Nó có phải câm điếc hay không mà không nghe chứ!! 

 

Nghĩ rồi nó lại gần một nhỏ dáng vẻ điệu đà chảnh chọe đang lườm nguýt nó, nó nắm lấy cổ áo nhỏ đè vào tường: 

 

-Cô tưởng mình là ai? Muốn nói ai thì nói à? Cái thể loại như cô ư? Xin lỗi.. Tôi đây buồn nôn khi nghe cô nói về tôi mà tưởng là nói về bản thân cô kìa!! Gì cơ? Gái đứng đường ư? Ăn bám trai đẹp lấy tiền ư? Cô xem lại mình đi! Cái váy này.. Lấy từ tiền của bao nhiêu thằng rồi?-Nó giữ chặt cái cổ của nhỏ kia làm cô ta giãy giụa, hai mắt nhắm tít lại, khuôn mặt đỏ dần lên, cô ta chẳng còn không khí mà hít thở nữa. 

 

Những người con lại thì sợ sệt núp vào nhau, có tiếng khóc thút thít của vài đứa bạn tiếc thương cho cô ta, có mấy đứa xì xầm: 

 

-Nhìn cô ta kìa.. Không khác gì đầu đường xó chợ. Cứ hở tý là đè đầu nắm tóc đánh! 

 

-Gì cơ?-Nó buông lỏng cánh tay, cô nàng đỏng đảnh kia ngã rầm xuống vội ôm vào cái cổ vừa bị bóp nghẹt. 

 

-Chúng tôi nói là cô giống như gái đi bụi vậy đó! Bỏ nhà đi theo trai à?-Hai con nhỏ đứng trước mặt nó chống nạnh hất cằm nói, vẻ tự mãn phát khiếp cứ như 2 thì dễ dàng đánh lại 1 vậy! 

 

Nó bẻ tay kêu răng rắc nhếch môi, có vẻ như hai nàng ỏng ẹ kia đâm phải ổ kiến lửa rồi! 

 

-Thôi đi Phương!-Khang thấy tình hình tệ hơn rất nhiều, anh nắm lấy tay nó kéo khỏi trung tâm mua sắm. Mặc cho nó giãy đành đạch tức giận 

 

-Khang làm gì vậy!?-Nó nhăn mặt giật tay nó ra khỏi bàn tay Khang 

 

-Phương định làm gì? Đánh người ta chắc? Rồi bị kiện vào tù à?-Khang cũng nổi nóng sôi mặt cãi lại 

 

-Khang thấy người ta nói Phương không? GÁI BỎ NHÀ ĐI THEO TRAI đấy!! ĐỨNG ĐƯỜNG đấy!! Phương có tội lỗi gì không? Tại sao khi Phương đi vớiKhang cũng bị chỉ trích như vậy hả?-Nó nước mắt giàn giụa, tiếng nó nấc khẽ, giọng the thé 

 

-Khang..-Khang sững người, đúng rồi.. mấy lần đi với Khang nó luôn bị người ta để ý chỉ trỏ mà cậu lại chẳng thèm quan tâm xem nó khó chịu hay hạnh phúc bên cậu nữa..!

 

-Khang chỉ quan tâm tới bản thân thôi đúng không? Có bao giờ Khang hỏi xem Phương đang cảm thấy thế nào không? Lúc nào cũng là những câu chửi mắng trách móc tức giận từ Khang! Phương chịu hết nổi rồi!!-Nó nấc to hơn, tiếng được tiếng mất.. Nước mắt đong đầy đôi mắt đen long lanh kia. 

 

-Khang xin lỗi!-Hàng mi Khang sụp xuống, chẳng biết hậu quả nó lại thế này.. 

 

-Thôi về đi! Phương mệt lắm rồi!-Nó quay mặt quệt hết nước mắt đi bước đi trước. Nó cứ cúi mặt mà đi.. lòng nó nặng trĩu, nó đã làm gì thế này.. Khang quan tâm tới nó nên mới mắng nó, vậy nó lại khó chịu với cậu thay vì những đứa con gái trong trung tâm mua sắm kia. Nó buồn lắm.. buồn thay cho bản thân nó! 

 

-Này! Phương về hả? Đi cùng tôi nhé!-Hắn từ đâu chạy lại nắm lấy đôi bàn tay ấy.. 

 

-Thiên!?-Nó đơ ra, hắn.. đâu ra thế này.. Luôn là những lúc nó cần nhất!! 

 

-Đi.. cùng tôi? 

 

-Tôi tự về được!-Nó nhẹ mỉm cười rồi cụp mặt xuống bước đi..Bàn tay hắn hụt hẫng trên không trung buồn thẳm.. 

 

-Phương!!!! 

 

-Phương!!!! 

 

Có tiếng còi xe kêu tới tấp, tiếng Khang và hắn cùng với nỗi sợ hãi lớn dần trong lòng họ hết lên trước khi nó quá muộn, nó tỉnh ngộ nhìn lên.. 

 

Một chiếc xe tải lao vút về phía nó.. 

Nó sững người, sao ánh đèn.. chói lóa quá.. Cơ thể nó bất động, nặng nề.. 

 

Nó run rẩy sợ hãi.. Nhưng không sao cử động được.. 

 

Tức thì có hai bóng người con trai mồ hôi rịn đầy khuôn mặt lo lắng.. nhưng trên hết.. dòng chữ to lớn hiện lên trong tâm trí hai người con trai ấy là: 

 

Nó và tình yêu vô bờ bến họ dành cho nó..!

Chap 48: 

 

Két..!!!! 

 

Rầm..!!!! 

 

Tiếng tạp âm chói tai làm nó sợ hãi bịt chặt lấy hai tay mình lại, nó nhắm mắt lại run rẩy như chẳng tin vào điều mình vừa thấy..! Chẳng lẽ..điều đó.. đã đến như thế này sao? Nhanh quá! Nó cắn chặt răng để khỏi phát ra tiếng khóc như nấc lên của một đứa trẻ nhưng hàm răng cứ run bần bật.. Nước mắt nó ứa ra thật nhiều khi nó ngước mặt lên. Hai con mắt đục mờ vì nước mắt, nó loạng choạng đứng dậy chạy nhanh tới bên người con trai đang nằm dưới đường, máu chảy dài một góc, loang thành một vùng.. Nó ngồi thụp xuống nâng đầu người con trai ấy dậy, lay lay người con trai đó. Nó hoảng hốt khi thấy bàn tay mình sớm chốc đã bết lại máu của người ấy.. Máu thấm đẫm lấy cái váy trắng mịn, nó càng nấc to lên,nước mắt tuôn xuống khuôn mặt người con trai ấy, hòa với máu đỏ, máu chảy từ vùng trán anh xuống..thật nhiều.. 

 

-Khang!! Khang!!Khang!!-Nó khóc nấc lên, cả người nó run lên bần bật, đôi mi ướt nước, đôi mắt buồn vô hồn nhìn lấy khuôn mặt bình yên của Khang, khuôn mặt ấy sao thật dễ chịu.. như chỉ mới ngủ đi thôi! 

 

Nó thấy vùng ngực nó đau nhói, trống đập liên hồi mà sao.. ngực Khang.. lạnh ngắt như thế này, đôi môi nó tê buốt chẳng nói thành lời.. 

 

Tiếng khóc nức trời của cô gái trong trời hoàng hôn nhuốm máu buồn, trước chiếc xe tải nhấp nháy ánh đèn vàng đêm, nó ngồi đó ôm lấy Khang,mái tóc rối phất phơ, đôi bàn tay run lên xiết khẽ cổ Khang, đôi mắt vẫn buồn thăm thẳm, nhìn vào đó như có thể thấy cả một vực sâu.. Làn môi mềm như nước mấp máy: 

 

-Thiên..Thiên!! 

 

Nó đứng dậy bỏ mặc Khang nằm đó liêu xiêu bước loanh quanh..hắn nằm một góc thở gấp gáp, tay hắn cũng đầy máu, thi thoảng hắn rên khe khẽ,chắc là gãy xương rồi..! 

 

-Thiên..-Nó quờ quoạng lung tung, chốc chốc khuỵu chân xuống như sắp ngã. 

 

Hắn nghe tiếng nó gọi mà sao buồn tủi quá.. tiếng gọi thất vọngmà cứ lí nhí trong cổ họng.. 

 

-Thiên ở đây!-Hắn dung chút sức lực cuối cùng hét lên 

 

Nó chạy theo tiếng hét đó rồi ngồi thụp xuống, nước mắt nó lại chảy từng dòng một xuống cổ áo.. 

 

-Thiên không sao.. Phương gọi.. cấp cứu cho Khang..đi!-Hắn mệt nhọc nói, vừa ôm cánh tay. 

 

-Cấp cứu.. cấp cứu!-Nó như chợt sực nhớ ra điều gì bèn lấy điện thoại, tay nó chẳng thể bấm số đúng được.. cứ rung lên từng hồi như thế. 

 

Một lát sau.. xe cấp cứu tới và đưa cả 3 người đi.. Tiếng còi xe inh ỏi làm nó hoảng loạn hơn, nó hét lên thất thanh 

 

-THIÊN!!!!!!!!!KHANG!!!!!!!!!! MỌI NGƯỜI ĐÂU RỒI!!!??? 

 

Một cô y tá bước lại gần giữ chặt lấy hai tay nó vùng vẫy: 

 

-Cô ổn rồi.. không sao hết. Hai người kia đang trên xe khác.. 

 

-Tránh xa tôi ra!-Nó vùng mạnh ra rồi chạy loạng choạng theo tiếng còi xe cứu thương vừa đi.. Nhưng được mấy bước thì nó ngã khuỵu xuống..Tiếng xe cứu thương vẫn vậy.. vẫn inh ỏi nhưng nghe nhỏ hơn.. khuất dần ở cuối con đường dài bất tận..

Chap 49: 

 

Nó lờ mờ nhận ra căn phòng sộc mùi ê tê cồn, nó nghe được tiếng của vị bác sĩ đứng với cô y tá gần đó nữa.. 

 

-Cô bé bây giờ tình trạng không ổn, hoảng loạn và yếu các gíac quan.. tôi e.. cô bé.. 

 

-Cô bé sao thưa bác sĩ?-Cô y tá e dè hỏi, dù rất thương nó. Thấy nhỏ con gái xinh xắn như nó nằm thế này.. 

 

-Cô bé sau vụ tai nạn xe đã bị tổn hại não nghiêm trọng. Đã vậy còn phải trải qua cú sốc lớn như thế.. tôi e rằng cô bé sẽ bị trầm cảm. 

 

“Trầm cảm..ư!?”-Nó sững người, nó bị tổn hại não nghiêm trọngư? Còn Khang thì sao? Hắn nữa.. 

 

Nghĩ rồi nó bật dậy, vị bác sĩ cùng cô y tá giật mình quay lại,nó nhào tới nắm lấy cổ áo vị bác sĩ nước mắt chảy dài: 

 

-Bác sĩ.. còn Khang thì sao ạ? Nói cho cháu biết đi!-Thoáng thấy nét mặt căng thẳng phảng phất vị buồn của bác sĩ, nó thấy mắt mình càng cay hơn.. 

 

-Nói cho cháu biết đi!!!!-Nó hét lên, bỗng thấy đầu mình đau như búa bổ.. 

 

-Cháu phải nằm nghỉ đi.-Cô y tá đỡ nó về giường. 

 

-Không.. Cháu muốn biết..-Nó thì thào rồi chìm vào vô thức.. 

 

-Tuổi trẻ bây giờ..-Vị bác sĩ nheo mắt chỉnh lại cặp kính, cẩn trọng bước ra ngoài. Ở khóe mắt ông có một giọt nước mắt.. 

 

Riêng cô y tá trẻ thì ở lại, tay cô nắm lấy bàn tay nó, giọng cô dịu hiền như một người mẹ bên con lúc khó khăn.. 

 

-Giữ sức.. em nhé! 

 

Nó choàng tỉnh mở to đôi mắt, đồng hồ điểm 2 giờ chiều, nó lao xuống lay vai cô y tá đang ngủ gật: 

 

-Cô ơi.. cháu ngất bao lâu rồi!? Còn Khang và Thiên thế nào rồi?-Nó bị kích động dữ dội 

 

-Ah….-Cô y tá chẳng biết nói thế nào cho phải.. Cô lắc đầu buồn bã nắm tay nó kéo qua phòng kế bên, nơi hắn đang nằm ngủ, cánh tay được băng dày lại nhưng có thể thấy được máu đã thấm qua lớp băng. 

 

-Thay băng cho cậu ta đi!-Cô y tá nhắc nhở một cậu thanh niên thực tập đang lóng ngóng chẳng biết làm gì. 

 

-Phù.. Cậu ta vẫn ổn ạ?-Nó thở phào ôm lấy ngực. 

 

-Cậu ta gãy xương bả vai..-Cô y tá ngập ngừng.. 

 

-Còn..Khang đâu hả cô?-Nó nghĩ Khang cũng sẽ bình yên.. Nó háo hức hỏi cô y tá đang bước chân vào phòng kế 

 

-Cậu ấy..-Cô y tá thở dài lắc đầu..-Chúng tôi đã cố gắng hết sức.. 

 

Bên trong phòng là một cậu thiếu niên nằm yên vị trên chiếc giường đen, khuôn mặt tím tái lại, bàn tay đưa ra ngoài chiếc giường như chờ một ai đó đến nắm lấy.. mái tóc còn dính máu ở vùng trán.. 

 

-Khang..sao?-nó chạy lại bên cậu, đôi mắt long lanh ứa nước.. 

 

-Chị.. rất tiếc.. cậu ấy.. không qua khỏi..-Cô y tá đứng dựa vào tường, buồn.. 

 

-Khang à.. sao cậu lại không về đây? Nghe tớ nói không? Về với tớ đi.. Huh u… Làm ơn.. Tớ xin lỗi.. xin lỗi cậu nhiều mà..Hu hu hu… Sao cậu lạnh vậy?-Nó nắm lấy cánh tay cậu bật khóc.. Nước mắt nhòa đi khuôn mặt thanh thản của cậu.. 

 

-Xin cậu..về đây đi..-Nó xiết chặt bàn tay cậu lạnh, thì thầm.. 

 

-Cậu ấy.. đi rồi.. phải không chị?-Nó nhìn cô y tá, nước mắt đẫm khuôn mặt, trông tội nghiệp.. Mắt nó đỏ hoe vì khóc quá nhiều. 

 

Cô y tá không trả lời dựa vào tường, mắt cô ấy cũng đang chảy..chảy những dòng nước mắt thương hại.. 

 

Trời bỗng tối đen như mực, hạt mưa rơi nặng dần, rồi cả một vùng trời chìm trong nước mưa.. Tiếng mưa ồn ào nhưng chẳng át nổi tiếng khóc của nó.. Đau lắm.. Trái tim Khang không đập nữa.. khuôn mặt cậu cũng không cười hiền như trước nữa.. Nó còn nghe vang đâu đây tiếng cậu trách móc nó mà.. tại sao ông trời lại lấy đi những người mà nó yêu thương vậy?? 

 

Tách..tách..-Hạt nước mắt nó rơi trên đôi bàn tay của người nào đó đứng sau nó, choàng tay qua cổ.. 

 

-Khóc.. trên vai tôi..-Hắn nói khẽ.. Hắn muốn hứng những giọt nước mắt buồn của nó..

 

Nó đứng dậy ôm lấy hắn khóc nấc lên.. Không thể kìm nén đượcnhững giọt nước mắt và tiếng nấc.. thôi thì nó để cho tự do vậy.. 

 

Lớp băng ở bả vai hắn đỏ dần.. Máu rỉ ra.. nhưng hắn cắn răng.. hắn đang đau thay nó.. Không được ích kỷ..cô ấy cần mình.. 

 

-Đưa cậu ta đi mau! Vết thương rách rồi!!-Loáng thoáng tiếng vị bác sĩ hô to.. Nó ngủ gục trong vòng tay ấm áp đầy yêu thương của một người đang phải chịu một nỗi đau lớn.. Đau lắm.. mà hắn không nói cho nó..Sợ nó không ôm hắn nữa.. Sợ nó lại buồn một mình.. 

 

-Bác sĩ.. tôi không sao.. nhưng cho cô bé này.. bên cạnh tôi được không?-Hắn nhìn ông bác sĩ, ánh mắt hi vọng.. vị bác sĩ gật đầu, hi vọng đó đã đánh đổ một người cứng rắn như ông.. hi vọng tình yêu mãnh liệt trong hắn.. 

 

Hắn bế nó về phòng, chẳng biết làm thế làm gì cho vết thương càng rách nữa.. Vai hắn bết máu.. Chảy đầy tay.. Hắn suýt nữa khuỵu xuống nhưng hắn đứng dậy.. vì nó.. 

 

Hắn nằm trên giường tay hắn lại băng thêm.. bên cạnh đó là nó ngủ trên vai lành của hắn.. như một con mèo nhỏ xinh xắn vậy.. Hắn khẽ cười vuốt lấy mái tóc thơm của nó..

Chap 50: 

 

Hôm nay là ngày sinh nhật nó, nó mặc chiếc váy trắng Khang tặng ngày nào, tô lên môi chút son cậu tặng, sử dụng loại nước hoa cậu đã tặng, tóc nó xõa dài, nó mua một bó huệ trắng rồi tới trước mộ cậu.. Bức di ảnh Khang cười xòa cứ như đang cười với nó, một khoảng đất màu nâu chứa đựng người bạn ấy.. 

 

-Phương.. tới thăm Khang rồi nè.. Khang đi chơi sinh nhật với Phương..đi!-Nó quỳ sụp xuống, bó hoa rơi xuống đất nhuốm đất bẩn.. 

 

Gió bỗng chốc thổi mạnh vào cái má trắng, chặn những hạt nước mắt.. 

 

-Cảm ơn cậu..-Nó quệt đôi mắt đang dần đỏ lên mà làn môi vẫn run run chực khóc. 

 

Hắn lại gần đặt tay lên vai nó lặng thinh nhìn khoảng không trước mặt, dù hắn không ưa gì “tên đó” nhưng nó đau.. thì hắn cũng đau gấp nó nghìn lần. 

 

-Lạnh lắm.. phải không Khang? Tỉnh dậy.. với Phương để đừng lạnh lẽo như thế này nữa nha.. 

 

-Khang cười hoài.. Nhìn Phương hoài.. Sao Khang không nói gì với Phương? 

 

-Phương không chịu được thấy Khang cứ cười mà im lặng mãi như thế.. Khang nói gì với Phương đi!! 

 

Nó gào khóc thật to như một đứa trẻ, tay nó cào cào vào cái di ảnh nhỏ, làn gió cứ thổi vào mắt nó cay xè.. Nó dựa vào vai hắn, nước mắt cứ theo tiếng khóc nức nở trôi in sâu vào chiếc áo sơ mi của hắn. 

 

Hắn cắn chặt môi nhìn thẳng vào Khang nén tức: 

 

“Vì cớ gì cậu lại để cô ấy đau khổ thế kia? Tại sao cậu lại chết để tôi vừa mừng vừa đau cho cô ấy? Cậu là cái thá gì mà vì cậu cô ấy lại khóc nhiều như thế..!? Làm ơn.. hãy tỉnh dậy đi!! Tôi xin cậu đấy!!” 

 

-Đừng.. khóc vì cậu ta..-Môi hắn mấp máy nói nhỏ, chính hắn còn chẳng biết hắn đang nói gì nữa.. 

 

-Anh bảo sao??-Nó nhìn hắn, hơi khó hiểu và khó chịu 

 

-Đừng khóc vì cậu ta! 

 

-Sao cơ? Thế người bạn thân nhất của anh mất.. anh có khóc không?-Nó hét lên, đôi mắt long tia giận 

 

-Bạn..bạn thân?-Hắn ngạc nhiên 

 

-Đúng! Bạn thân! Chính vì anh nên tôi mới làm vậy! Vì anh đó!!-Nó lấy hết dũng khí hét vào tai hắn rồi ngượng ngùng 

 

-Vì.. vì tôi?? 

 

-Đúng!! Vì sự an toàn của anh!! 

 

-Tôi.. 

 

-Đáng ra là tôi đã lợi dụng anh rồi..! Nhưng tại sao chứ!? Anh.. đồ đáng ghét mà!!-Nó đấm thùm thụp vào ngực hắn khóc òa. 

 

-…Tôi.. 

 

-Tại sao tôi lại tránh xa anh thay vì hại anh chứ!? Anh độc ác!! Điên khùng mà.. Hu hu… 

 

-Tại sao? 

 

-Tại sao ư? Vì Tôi yêu anh nên mới thành ra vậy ra hu hu hu… Tất cả là tại anh..-Nó dựa vào ngực ấm, nơi trái tim hắn đánh trống liên hồi.. Nước mắt nó chảy dài rơi xuống tay hắn.. 

 

-Em.. khóc vì tôi?? Em.. yêu tôi?? 

 

-Im đi!! Anh mà nói nữa.. Đáng ghét!! Biến thái!!-Nó đỏ lựng khuôn mặt, người tăng nhiệt.. 

 

-Hì hì..

Chap 50: 

 

Hắn đá cái cửa phòng, bế nó vào phòng ngủ. Hôm nay nó đã kiệt sức khá nhiều để khóc và buồn rầu.. nhưng sau mưa thì sẽ có cầu vồng mà! Hắn và nó cũng đã rất vui vẻ với nhau đó thôi!! Con bé tinh nghịch nhút nhát ngày nào bây giờ đã trở thành cô gái yếu đuối biết yêu rồi..! Hắn nhoẻn miệng cười, không rõ cảm giác gì vừa thoáng qua nhưng trong đầu hắn lúc nào cũng chỉ hiện lên một hình ảnh người con gái ngây thơ biết cười, đôi mắt rực trong ánh trời thanh khiết. Làn môi đỏ mọng có hấp lực. Đúng, chính là nó!! 

 

Hắn hôn lên trán nó, rón rén khép cửa tắt đèn. 

 

Vừa bước xuống nhà, hắn đã nhìn thấy Nhã đứng trân trân giữa nhà, đôi mắt nâu mở căng mọng nước, mái tóc bết bẩn, quần áo rách bươm,nhuốm máu, hai tay run lên bần bật cố níu sát hai vạt áo lại. Nhã nhìn hắn, hai hàm răng cố kìm để không va vào nhau lập cập: 

 

-Thiên..! Lạnh.. 

 

Rồi cô ngã khuỵu xuống, may là hắn đã chạy tới kịp và đỡ lấy cô. Nhã run run, cô dựa vào vai hắn 

 

-Nhã đi ngoài đường.. có.. côn đồ.. uy hiếp.. 

 

-Sao Nhã về được? 

 

-Có.. ai đó.. 

 

Theo lời kể của Nhã thì cô ra ngoài mua ít đồ về nấu ăn cho hắn. Đến khi khệ nệ xách bịch đồ ăn thì trời đã khá tối, Nhã đi khép vào vỉa hè, bóng tối càng tiến gần tới cô, xung quanh cô phủ bóng tối. 

 

-Cô em đi đâu thế? Sao không chào anh à?- Trước mặt cô là hai, ba thằng côn đồ mặt sẹo tay xăm đứng khoanh tay cười đểu 

 

Nhã cố tránh xa và tảng lờ, cô ngoặt đường khác thì những tên ấy lại đi theo bắt cô lại 

 

-Cô em ngon nhỉ? Nhìn cũng được phết ấy chứ!?-Thằng côn đồ ghé sát vào tai Nhã thì thầm, rồi gã liếm lên cái má trắng bầu bĩnh của cô. Nhã nhắm mắt lại, cảm giác có thứ gì bẩn thỉu vừa chạm vào người mình làm cô không khỏi run lên. 

 

Gã xé toạc áo Nhã ra, chiếc áo bị xé làm hai làm Nhã luống cuống víu lại. Chợt Nhã nhận thấy những ánh lửa dục vọng đang cháy lên trong đôi mắt thèm khát của những tên côn đồ dơ bẩn 

 

-Tránh xa tôi ra!-Cô nói rồi nhân cơ hội len qua định chạy phóng đi. Nhưng không, tên cuối cùng đã nhanh tay nắm lấy mớ tóc đen mượt của cô kéo lại. Nhã nhăn mặt vì đau. Biết không thể chạy được nhưng cô vẫn hi vọng một sơ hở nào đó để có thể chạy thoát.

 

-Đừng ngại ngùng chứ!-Một bàn tay mơn trớn lên cánh tay mềm của Nhã, cô đang cố ngăn mình khỏi nôn ra. 

 

Rồi một tên bước tới trông có vẻ như là đại ca, hắn liếc nhìn Nhã, tay gã bóp nhẹ cằm Nhã nâng lên 

 

-Không tồi đâu.. cô em rất xinh đấy!-Hắn trượt tay trên má cô, rồi xuống cằm, xuống cổ, xuống cả đôi vai gầy.. 

 

Bỗng có tiếng la của một tên côn đồ, tiếng hét thất thanh giữa đêm vắng lặng, rồi nhiều tiếng hét nữa, chốc lát mấy tên đàn em gục xuống đất, máu từ miệng hộc ra, cánh tay chúng nó rã rời, xước rát. Nhưng chúng nó không nhận ra, cánh tay bị thương nặng.. chính là cánh tay dơ bẩn đã chạm vào Nhã. 

 

Tên đại ca quay người lại, hậm hực thét vang: 

 

-Kẻ nào? 

 

Trong bóng tối có dáng người con trai cao ráo bước hẳn ra. Là Kun! Anh tiến tới gần gã, miệng mấp máy: 

 

-Biến khỏi nơi này! 

 

-Mày tưởng mày là ai nhỉ?-Gã nhếch mép, nhưng nét bỡn cợt chưa được bao lâu thì tắt ngấm, trên khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ sợ hãi, hốt hoảng. Phía dưới chiếc mũ lưỡi trai sụp xuống.. là một khuôn mặt quen thuộc vô cùng 

 

-Cậu chủ! Em xin lỗi!!-Hắn cúi rạp người xuống, ra vẻ hối lỗi. 

 

-Hạng như ngươi! Không xứng đáng!-Tiếng kết án đanh thép khẽ gằn. Gã bỗng thấy lạnh từ sống lưng chạy lên gáy cổ. 

 

Pằng..!!! 

 

Gã té ngửa ra sau, trên trán hắn túa ra bao nhiêu là máu, máu tràn cả tới chỗ Nhã. Cô líu ríu khép người lại nhưng máu đã lan thấm tới áo cô. 

 

-Em có sao không?-Kun bước tới gần Nhã, định nắm tay kéo cô lên 

 

-Không.. Đi đi.. Tôi không muốn..-Nhã lắc đầu quầy quậy, hai bàn tay run run khi sờ phải máu 

 

-Em dị ứng.. khi nhìn thấy máu sao? Hèn gì lần trước em lại chẳng đứng dậy được!- Kun lo lắng, nhưng anh cũng buồn cười. Cô gái này thú vị và rất đáng yêu! 

 

-Không! Không sao! Đi đi!-Nhã nhắm tịt mắt lại, hai bàn tay nắm chặt lại. 

 

-Đừng tự dối lòng nữa!-Kun nói rồi nhấc bổng cô lên, anh bước ra khỏi con phố tĩnh lặng đến ghê người đó, bước về phía ánh đèn. 

 

Nhã sợ sệt im lặng, cô dựa người vào ngực anh, nơi đó thật ấm áp. Có mùi lạnh lùng đến rờn rợn phảng phất trên áo rất quyến rũ..! 

 

-Em về nhà nhé? 

 

Lắc đầu quầy quậy. 

 

-Thế về tôi chăng? 

 

Im lặng. Im lặng chắc là đồng ý. 

 

Kun thở dài, cậu chẳng biết chiều chuộng gì con gái, nhưng cậu đành phải vậy thôi! 

 

Nằm trên đôi tay rắn chắc đấy, Nhã lịm người đi lúc nào không rõ, chỉ biết cô thấy thật dễ chịu khi mà biết mình đang ở bên Kun..

Chap 51: 

 

Nhã lờ mờ nhận thấy căn phòng u ám, bao trùm bởi bóng tối.Nhiệt độ thấp làm cô rùng mình kéo vạt áo. 

 

-Em dậy rồi à?-Kun ngồi bên thành giường từ lúc nào.-Cả đêmhôm qua em sốt cao lắm!

 

-Dạ? 

 

-Hôm qua em hôn mê rồi sốt. May là bây giờ đỡ rồi!-Kun sờ lêntrán Nhã, mỉm cười với cô rồi đứng dậy bê khay thuốc đặt lên bàn kính 

 

-Em ăn chút gì rồi uống thuốc nhé! 

 

Nhã im lặng, cô liếc sơ quanh phòng, căn phòng tối dễ chịu cómùi hương rất quen. Chiếc giường cô nằm rất ấm và êm, cô còn có cảm giác thânthuộc lạ thường nữa. Mải suy nghĩ cô thấy âm ấm ở má, Kun dí nhẹ ly sữa còn bốckhói thơm vào má cô, ra vẻ muốn cô uống. Nhã cầm cốc sữa có mùi thơm kì lạ đó uống,đến khi còn một nửa cô lại đẩy về phía anh. 

 

-Uống đi 

 

Kun cầm ly sữa lên nhấp một ngụm. Xong lại đưa cho cô, anh chẳngmuốn uống nhưng vẫn cứ uống. Có một sự thôi thúc kì lại nào đó đã khiến anhkhông thể từ chối khi người con gái ấy nói khẽ - mà cứ như là một mệnh lệnh dịungọt vậy. 

 

-Cả đi 

 

Kun cầm ly sữa lên uống hết. Anh lấy chiếc khăn nhỏ nhẹ chùimiệng cô vẫn còn dính chút sữa. 

 

-Em ngủ đi nhé. Rồi sẽ được về nhà sớm thôi.-Kun nhấc Nhã lênđặt lên giường, cô nằm yên ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ, nhắm mắt lim dim rồingủ thiếp. 

 

Kun cầm xi lanh lên cẩn thận cắm vào tay Nhã bơm hết thuốc rồilại cẩn trọng rút ra. Anh băng lại, vẻ sợ cô đau nên thật nhẹ nhàng hết sức cóthể.Kun vuốt mái tóc ngoan, anh thích làm vậy, có cảm giác thật êm,thật mượttrên từng đầu ngón tay khi chạm vào mái tóc mềm của cô, anh nhìn Nhã, cái nhìnmềm mại, dịu dàng lắm. Khuôn mặt nhỏ trắng, đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi phượngcong cong. Đôi môi khẽ tách nhẹ. Ngực cô phập phồng thở nhẹ làm Kun nóng bừng,người thở gấp. Anh vội quay mặt đi, rời khỏi giường bước nhanh vào phòng tắm. Đứngtrước gương, Kun nhìn xoáy sâu vào trong gương, tay anh từ từ đặt lên tấmgương, rồi đẩy mạnh.. Gương nứt ra thành từng đường.. Rồi choang!! Gương vỡtan, một dòng máu chảy dài từ tay anh xuống đất. 

 

Tách..tách.. 

 

-Thằng tồi.

Chap 52 

 

Nhã đột ngột tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng đập phá đồ đạc, tiếng thủy tinh vỡ, tiếng răng rắc của đồ vật gãy làm đôi. Cô tò mò ngồi dậy, bàn ghế,cốc chén đang bay thẳng vào bức tường vỡ tan tành. Gần đó là tiếng thở hồng hộc của một người con trai, đôi bàn tay rắn đã nhuốm máu từ lúc nào. 

 

-Dừng lại đi!-Nhã bật khỏi giường, tay cô chạm vào bàn tay Kun siết chặt, nó lập tức mở hờ. 

 

-Như vậy không tốt đâu.. Máu anh..-Nhã thấy xót xa khi những giọt máu hồng cứ chảy đều trên bàn tay Kun. 

 

-Thôi nhé..đừng làm như vậy nữa..-Nhã nhìn Kun, ánh mắt vô hồn,nhưng Kun nhận ra.. ở dưới lớp đại dương lạnh mênh mông đó có chút gì đó gọi là thương cảm.. 

 

Trong phút chốc, đôi bàn tay mở hờ nắm chặt lấy bàn tay nhỏ dịu dàng.. 

 

Trong phút chốc, hai ánh mắt chạm vào nhau, quấn quanh nhau..Thương cảm.. 

 

Trong phút chốc, hai trái tim cùng đập chung một nhịp.. 

 

Nhã ngã bịch xuống sàn, cô gập người.. hai tay ôm lấy ngực vào cổ. Trái tim cô co bóp liên tục không ngừng nghỉ, đôi tay cô trắng bệch run run. Da cô tím tái lại, mồ hôi nhiễu xuống sàn.. Nhã ho sù sụ, cô thấy đau.. ở vùng cổ.. và tim.. 

 

Kun sững người, đôi mắt màu than cháy mở căng.. 

 

Nhã.. vừa ho ra máu!!

Chap 52: 

 

Căn phòng chìm ngập trong bóng tối.. Tiếng vòi sen xối xả xuốngnền gạch hoa.. Cảnh vật im lìm, ngộp thở đến khó tả.. Chỉ có tiếng nước xối vàtiếng thở đều đặn của hai con người. Làn gió sợ sệt chẳng dám thổi mạnh. Kun quỳxuống vỗ vỗ lưng Nhã, tiếng thở của cô đã đều hơn.. mồ hôi của cô thôi ngừng chảydài. Cô ngồi phịch xuống sàn, mái tóc phủ kín mặt. Những tiếng nấc ngày một tohơn, Nhã lấy tay chùi nước mắt nhưng không chịu được đã khóc òa lên.. Kun ngửabàn tay chạm nhẹ vào một nút áo của Nhã, những giọt nước mắt cứ rơi đều xuốngtay anh.. Nhẹ nhàng.. Mặn.. Trong veo. 

 

-Tại sao chứ? Tại sao? Đau lắm..! Đau lắm anh biết không?-Nhãhét lên đau đớn.. Trong trái tim cô đang rất đau.. như có hàng ngàn mũi dao đâmxuyên qua vậy.. Trái tim yếu ớt của một cô gái nhỏ bé giữa thế gian bao la.. Côbị lạc lõng. 

 

-Tôi hiểu nỗi đau của em. 

 

-Anh hiểu? Hiểu ư? 

 

-Em cảm nhận nó đi! Nó cũng đang đau.. vì em!-Kun đặt bàn taymềm lên ngực mình. Trái tim anh cũng vỡ vụn ra, nó tan chảy khi bàn tay người congái đó đặt nhẹ lên.. Đau và ấm hòa làm một. 

 

Nhã im bặt, cô thấy nhịp tim mình cũng đang nhanh theo nhịptim anh.. Ánh mắt cô lại hướng về anh, đôi mắt mọng nước đã đỏ hoe nhìn thẳngvào anh nhưng dịu dàng và ấm áp. Kun nhìn cô, tay đẩy cằm Nhã lên cao về phíađôi mắt than cháy 

 

-Nhã! Em nghe cho rõ đây! Anh yêu em..! 

 

Trái tim Nhã đập lạc một nhịp khi ba từ ý nghĩa phát ra, tovà rõ. Đôi mắt ngây dại nhìn anh, cô hơi nghiêng đầu, khóe môi khẽ tách ra. Vàtừ đôi môi đó, một nụ cười nhẹ.. cho dù là rất nhẹ nhưng thực rạng rỡ.. thực hạnhphúc.. 

 

-Anh sẽ không để em chết. 

 

Đôi mắt Nhã cụp xuống, khóe môi tắt hẳn nụ cười, khuôn mặt côxịu xuống lo âu 

 

-Không nổi đâu..-Môi cô mấp máy 

 

Kun nắm chặt lấy vai Nhã, ánh mắt anh nhìn cô kiên quyết: 

 

-Em sẽ thoát. 

 

-Không.. chẳng kịp nữa.. 

 

-Không được. Nhất định em không được suy nghĩ như thế! 

 

-Mặc kệ. 

 

-Nghe anh này.. em sẽ không chết, phải không?-Giọng Kun đã nhẹnhàng hơn trong bóng tối êm dịu, anh thả lỏng đôi tay, nhẹ đẩy cằm Nhã về phíamình. Ánh nhìn có vẻ dễ chịu hơn, ánh nhìn chứa đầy tình yêu cho cô. 

 

Nhã nhìn anh không chớp, đôi mắt than cháy cho thật cuốn hút,thật kiên cường.. thật đẹp.. Hơi thở Kun đều đều, khoảng cách quá gần để Nhã cóthể nhận thấy cơ thể vạm vỡ của Kun, chỉ cần chút nữa thôi.. sẽ an toàn lắm! 

 

Nhã gật đầu như một chú cún con nghe lời chủ, cô từ từ nhắmkhẽ đôi mắt đen sẫm, cảm nhận hơi thở nóng của Kun phả vào mặt.. Và.. khoảngcách giữa hai con người là số 0. Môi Kun ép lên môi Nhã làm cô chẳng kịp nóigì, chỉ thấy vị ngọt là lạ tan dần trên môi. Vị ấm nóng của đôi môi người con trai quan trọng mà cô biết.

Chap 53: 

 

Nó tỉnh dậy, hoảng kinh khi trước mặt mình là.. hắn! Chuyệnquái gì thế này!? Hắn to gan dám trèo lên giường của nó ư? Được thôi!! Gã nàymuốn bạo lực gia đình í lộn.. bạo lực học đường đây mà!! 

 

*Rầm!!* Hắn bay xuống giường.. Nhưng, chẳng có một tiếng độnggì xảy ra..! Không tiếng la hét, không tiếng rên đau, cũng chẳng có tiếng chửirủa. Im ru.. 

 

“Gì thế nhỉ?”-Nó nhíu mày bò tới mép giường nhìn xuống, hắnđang nằm yên vị dưới sàn, ngủ ngon lành! 

 

“Chẳng lẽ hắn mệt đến vậy á?”-Nó chép miệng, liếc qua hắn. Vìhắn bị thương nặng nên tình trạng miễn dịch hiện tại rất yếu, chắc là mấy convi rút thừa cơ xâm nhập rồi.. Ở cánh tay nó cũng thấy đo đỏ màu máu. Trái timnó xót như có hàng ngàn mũi kim châm. 

 

Nó bỗng thấy hối hận vì việc mình làm biết bao nhiêu, tại saolại gây khổ đau cho hắn rồi lại quay về con đường mòn làm cho hắn phải chịu gấpđôi nỗi đau.. Nó lắc đầu quầy quậy, nhìn hắn yếu đuối. 

 

-Ah~..-Hắn rên khẽ rồi trở mình, cánh tay đã đỏ nay lại đỏhơn.. Nó bật khóc nhưng cố bịt miệng thật chặt.. 

 

Đôi chân trần khẽ chạm xuống sàn, nó ôm lấy hắn đỡ dậy, lúcđó, hơi thở nóng đều đều của hắn phả vào nó, thân mình hắn dựa vào nó.. Sự dễchịu tràn tỏa khắp khoang ngực nó, sự ấm áp thấm sâu trong tim nó. Chật vật mãinó cũng ném hắn lên giường được.Nhưng.. so với một cơ thể vạm vỡ như hắn thì nóquá nhỏ bé và yếu đuối, nhấc hắn lên.. quả là một kì tích, song lúc đó nó cũngmất đà mà ngã vào lòng hắn. Nó thích cảm giác này, thích dụi vào lòng con ngườithân thuộc, nghiền nghiện mùi hương thoang thoảng trên chiếc áo sơ mi của ngườicon trai ấy, sợ cái cảm giác phải mất hắn, ghét cái cảm giác nghĩ mình sẽ xa hắnmãi mãi.. 

 

-Biến thái..! Tôi-yêu-anh!-Nó tò mò ghé sát khuôn mặt mìnhnhìn người con trai ấy say ngủ, đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi dày chuyển độngtheo nhịp thở đều. 

 

-Tôi.. cũng yêu em.-Bất chợt hắn mở đôi mắt tro đen, mỉm cườimột cách thật gian.. rồi vòng tay qua mái tóc mềm đẩy nó xuống.. 

 

Trong khoảnh khắc.. thời gian như ngừng trôi! 

 

Trong khoảnh khắc.. hắn muốn giây phút này.. là mãi mãi! 

 

Trong khoảnh khắc.. đôi mắt màu nâu cát trong veo mở căng..! 

 

Môi hắn chạm nhẹ môi nó, thật nhẹ nhàng như cơn gió mùa thu, ngọtngào như những viên kẹo bi, ấm nóng như tách cà phê buổi sáng và hạnh phúc..như một tình yêu bất diệt..! 

 

Đôi mắt nâu cát từ từ khép lại, chậm rãi, trong đôi mắt cóánh lên những vì sao sáng ngời..

 

C- STAT truyen teen hay