Chap 28: 

 

Nó ở nhà xem TV, ăn một cốc kem to.. Người ta thường bảo kem lạnh sẽ làm đông cứng nỗi buồn nhỉ? 

 

Nó ứa nước mắt.. 4 bức tường xung quanh nó trống trải lắm.. cô đơn và lạnh.. Nó chợt rùng mình.. Cơn gió lạnh tràn vào nhà.. 

 

Hắn lảo đảo bước vào nhà, kế bên là một cô gái trông rất xinh đang đỡ hắn khá là cực nhọc.. 

 

-Ah~….Xin lỗi.. chị có thể.. giúp em đc ko ạ?-Cô gái ấy nhăn mặt hỏi nó, hắn thực sự rất nặng.. 

 

Nó nghe nhưng làm lơ.. Hắn dắt gái về nhà..! Liên quan gì tới nó mà phải giúp chứ!!Nghĩ rồi nó múc một muỗng kem cho vào miệng mà chẳng thèm ngoái đầu nhìn xem cô gái đó là ai [?] 

 

Cô gái ấy một hồi cũng đưa hắn vào phòng rồi đi ra cảm ơn nó xong lặng lẽ đi về 

 

-Em cảm ơn chị đã giúp em.. Em tên là Nhã..-Cô gái nhỏ cúi đầu chào nó 

 

-Phương-nó nói cộc lốc, định quay lại xem nhỏ đó thế nào.. Nhưng khi ánh mắt chạm ánh mắt..Nó cảm thấy không khí quanh đây bị hút hết.. Khó thở và ngạc nhiên 

 

-Em….em….-Nó lắp bắp.. 

 

-Ah~…Sao ạ chị? Ah~… Em xin lỗi… em đi giày vào nhà bẩn hết rùi.. Em sẽ lau nhà cho chị nhe..!-Cô gái tên Nhã giật mình nhìn xuống thì ôi thôi vết giày bẩn đã in trên sàn nhà của nó.. Hốt hoảng có chạy vào WC lấy cây lau nhà ra lau.. 

 

Nó đứng trân trân ở đó.. Cô gái này.. rốt cuộc.. là ai!? 

 

-Em….sao em biết toilet… nhà chị [?] 

 

-Ah~….Ơ…. Ah~…. Hồi nãy em đưa anh ấy vào thì nhìn thấy…-Nhã gật đầu cười xòa 

 

-Em quen anh ấy à? 

 

-Em chỉ là một người bạn cũ thôi ạ.. Em mới về nước..-Nhã gật gù kể 

 

-Uhm..–Nó gật gù theo.. Cô gái này.. rất quen thuộc.. 

 

-Dạ thôi thưa chị em về nhé! Dù gì cũng muộn rồi ạ.. Hì hì..-Nhã định mở cửa 

 

Ào…ào….Cứ như sắp đặt trước vậy =.=” Một cơn mưa ào ạt trút xuống nhà nó.. 

 

-Xem ra hôm nay em phải ở lại nhà chị rồi nhỉ?-Nó nhếch mép nói vs Nhã.. Ông trời đang giúp nó chăng??

Chap 29: 

 

-Ơ…dạ..Có lẽ đêm nay em phải trú mưa ở nhà chị rồi.. Em xin lỗi!!-Nhã cúi đầu nói nhỏ.. 

 

-Hì hì.. Không sao đâu mà.. Em lên lầu lấy phòng kế bên chị ấy!-Nó chỉ lên lầu 

 

-Dạ.-Nhã tung tăng chạy lên lầu, ko quên cảm ơn nó 

 

“Nhã..Có phải em ko? Thân quen quá Nhã à..” 

 

Hắn lơ mơ tỉnh dậy, mình ở nhà à? Sao lại ở nhà??? Bar mà taz??? Mà ai thế này!? Hắn hết hồn nhảy dựng lên, trong vòng tay ôm của hắn.. là Nhã.. Ấm và chặt.. 

 

-Nhã…Nhã ư!?-Hắn lắc đầu cho qua đi.. Hắn đang mơ [?] 

 

Nhã nằm ngủ ngon lành, cô cuộn mình trong tấm chăn hắn và cô đang đắp, đã vậy còn ngủ trên tay hắn.. mà ko vừa đâu nhé.. Tay kia của hắn còn ôm chặt Nhã n~..!! 

 

Nó lên lầu kiểm tra.. Định mang một ly nước chanh lên cho hắn.. 

 

Choang..!!Ly nước vỡ tan.. cùng trái tim.. đang chảy máu.. 

 

-Xin lỗi!-Nó cúi đầu rồi bước ra ngoài đóng cửa lại.. cười thầm.. trách mình sao quá ngốc.. 

 

Nhã nghe tiếng động thì mơ màng dậy, nhỏ chép miệng nhìn hắn rồi cười nhẹ 

 

-Anh ko nhớ em à?-Cơ bản Nhã hỏi thế là các cơ mặt của hắn cứng đơ lại.. 

 

-Nhã..em về rồi à? 

 

-Anh chẳng nhớ em gì hết!! Giận cho coi! Hức..-Nhã vùng vằng, cô có hơi buồn 

 

-Ai bảo anh ko nhớ Nhã..-Hắn cười hiền véo má cô 

 

-À mà anh Kiệt đâu rồi ạ? Em nhớ anh ấy quá hà!! 

 

-Ừm..Kiệt.. ko ở cùng nhà vs anh..-Hắn buồn.. Tình cảm của Nhã vs Kiệt ko thay đổi thật rồi.. Nhã quả ko yêu hắn.. 

 

-Èo..Mai anh dẫn em đi thăm anh Kiệt nhé!!-Nhã hôn chụt vào má hằn rồi kéo chăn cho ấm thêm chút n~.. 

 

-Ngủ ngon! 

 

-Ừm…Nhã ngủ ngon..-Hắn cười buồn.. Hắn mong Nhã về.. Nhưng ko mong thế này.. Đau..đau thêm.. 

 

Hắn sờ vào chỗ má Nhã vừa thơm, nhớ lại cái tát hồi chiều.. Cười một mình..

Chap 29 

 

Nó chạy về phòng ôm gối, nước mắt cứ thế giàn giụa.. Cái gối ướt đẫm mùi đau khổ của tình yêu.. 

 

Điện thoại nó chợt reo ngay lúc này.. Thật ko đúng lúc chút nào cả >”< 

 

Sica is calling.. 

 

Nó bắt máy, giọng Sica có vẻ hơi khàn và trầm.. Cô bạn gọi nó ra quán Sweet Love..Nghĩ ngợi một chút rồi nó vơ lấy cái áo khoác rồi đội mưa chạy thẳng ra quán.. 

 

-Sao mắt Phương đỏ vậy chứ..!? Axxxx….. Có chuyện gì mà giấu Sica vậy..-Sica trách móc nó, tay gạt đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên đôi má đỏ.. Dù nước mưa dính vào mặt nó nhưng cô bạn thân này luôn quan sát một cách kĩ lưỡng nhất..Một cô bạn tốt..!! 

 

-Ưm…Tks~Sica… Phương.. Phương.. hức hức..-Nó chợt vỡ òa tiếng khóc như một đứa trẻ trong vòng tay của mẹ [ Sica ] 

 

-Ko sao đâu.. Phương cứ khóc đi.. Buồn nhiều vào để ngày mai Sica ko còn thấy Phương buồn n~ nhé..!-Sica vỗ nhẹ vai nó.. Cô định sẽ đến nhà “xử lý” kẻ nào dám làm nó khóc.. Ngay đêm nay!! [ Tội hắn rầu ] 

 

-Sica ah~.. Tao…tao..tao thích Thiên..!-Nó ngẩng đầu lên nhỏ nhẹ nói vs Sica.. 

 

-Ừm…đừng lo n~…. WHAT????? Thích… thích Thiên!?-Cô nàng suýt n~ thì lố mất rồi 

 

-Ưm..Tao cũng ko rõ tình cảm của tao n~… Tao ko muốn chắc chắn từ yêu.. Tao.. tao yêu Kiệt, nhưng..-Nó dụi dụi đầu vào lòng Sica 

 

-Hì..ngoan nào.. Mày yêu Kiệt.. Hay.. mày muốn yêu Kiệt [?]-Sica đánh yêu đầu nó.. Đôi khi người ngoài cuộc nhận biết dễ hơn người trong cuộc.. 

 

-Ưm…Tao cũng ko biết n~… Nhưng tao sợ lắm.. Sợ…-Nó lắc mạnh đầu, nước mắt ào ra..Nó ko muốn biết thêm cái gì n~.. 

 

-Khóc đi mày ạ.. Khóc cho qua đêm nay.. 

 

Đêm hôm đó ko dễ dàng gì vs nó.. Nhưng nó tự tin vào ngày mai.. Mong rằng nó ko khóc như thế n~…

Chap 30: 

 

Hắn đứng dậy bước ra khỏi giường, ko quên đắp lại chăn cho Nhã đang nằm ngủ rất chi là vô tư .. Hắn định đi giải thích cho nó.. 

 

-Đầu heo.. Em đâu rồi!?-Hắn vào phòng nó.. Ko một ai.. 

 

-Haizzzz….Lại đi đâu nữa rồi..!-Thở dài buồn bã, hắn bước quanh phòng nó.. Trên bàn học của nó là một quyển nhật kí ư là chói lóa và xinh xắn.. Hắn tò mò.. 

 

“Tại sao mình lại có tình cảm vs hắn làm chi nhỉ? Rắc rối…Axxxxxxx….. Khó chịu quá!!!!” 

 

“Thề rằng từ nay từ mặt hắn.. Coi như kick hắn ra khỏi nhà vậy!!” 

 

“Axxxxx….. tại sao mình ko đá thẳng hắn ra đường vậy nhỉ?Đau đầu quá!?” 

 

“Mình…yêu hắn..” 

 

Kết thúc một trang nhật kí.. Hắn cứ đơ ở đó.. Nuốt nc bọt đánh cái ực ở cổ hắn run run cầm quyển nhất kí nhìn sát hơn.. Ko sai.. Vẫn là dòng chữ đó..Hắn lâng lâng cứ tưởng mình ở mười tầng mây.. Nó.. nó yêu hắn ư?? Hắn đăm đăm nhìn vào dòng chữ cuối cùng.. Lát sau mới đưa ra kết luận: 

 

-Chẳng lẽ.. Mắt mình có vấn đề à?-Hắn lại đưa tay dụi dụi mắt.. 

 

Nhìn lại hàng trăm nghìn lần thì hắn cũng gật gù hiểu chuyện.. Đột nhiên hai má hắn đỏ dần và đỏ dần.. Tim hắn đập nhanh.. Hai tay hắn nắm chặt lại.. Mồ hôi túa ra. 

 

-Ko đc..!-Hắn rũ bỏ suy nghĩ.. Nó nhất định sẽ gặp rắc rối vs Coin mất!! 

 

Đóng cửa phòng nó lại.. hắn lững thững về phòng mình nhìn Nhã…Đôi mắt vô hồn ngắm nhìn cô.. Ko chút cảm xúc gợn lên trong lòng hắn.. Trống rỗng.. Lặng yên.. Nhã đẹp theo kiểu quyến rũ, dáng cô kiêu sa ngây ngất lòng người.. Mái tóc đen ôm lấy khuôn mặt nữ tính thu hút.. Người Nhã chuyển động theo từng nhịp thở.. Ai nhìn cũng thấy.. rất gợi tình..!! 

 

Nhưng hắn thì ko.. Hắn cứ hiền từ nhìn cô mà lòng chẳng đổi thay suy nghĩ gì cả.. Đơn giản là hắn đang nghĩ về nó.. 

Hắn lấy cái headphone rồi ra khỏi nhà..

Chap 31 Trong cơn mưa.. 

 

Nó lạc lối trong đêm mưa rào.. Hạt mưa xối xả vào mặt nó như mắng chửi con người nó quá ngu ngốc làm sao [?] Nó gạt đi nước mắt lẫn nước mưa.. Điều nó cần hiện tại.. là một lời khẳng định.. Nó che mặt, nhíu mày nhìn xoáy vào đêm tối.. Sự thật bây giờ mới đc hé mở..! 

 

Đêm lạnh lẽo nó ôm lấy bờ vai trống trải mà rên.. Rên như con mèo lạnh ko có chủở bên vậy.. Nó kéo cái áo khoác sát vào người.. Bước nhẹ từng bước.. Gió mạnh thổi tung mái tóc cột cao của nó.. Nó giữ vững ý chí.. Phải bước tiếp!! 

 

Nó nghe tiếng còi inh ỏi bên tai.. Một chiếc xe tải lao vút qua trước mặt nó.. Thở phào nhẹ nhõm nó cười buồn.. Tại sao mình ko tiến thêm một bước n~!? 

 

Nhưng ông trời đã định thì ko thể giải thích đc.. Nó đi thẳng về phía trước.. Nó thấy loáng thoáng một bóng người cũng đang lạc lối trong mưa.. Đôi mắt lo lắng dáo dác tìm ai đó.. Khuôn mặt ướt đẫm mưa.. Nhưng bước chân người đó ko dừng.. 

 

-Phương!!!!-Hắn giơ tay cao vẫy nó.. Làn môi xanh tái nhoẻn một nụ cười ấm áp… 

 

Nó cười nhẹ chào hắn.. Đút tay vào túi nó đi gần lại.. Bỗng chiếc xe tải khi nãy..Vụt qua.. Thẳng tới hắn.. 

 

Nó hét gọi tên hắn.. Nó sợ hãi và lo âu.. Rồi cũng quyết định chạy nhanh tới..Nó túm lấy cổ áo hắn kéo sang một bên.. 

 

Àoooooo….!!!Tiếng chiếc xe tải chạy qua.. hất nước vào người nó.. Ướt và bẩn.. 

 

Hắn ôm đầu.. Đau quá..! 

 

-Ah~…..-Nó nhăn mặt.. 

 

-Sao vậy? Em bị đau chỗ nào!? Có bị sao ko?-Hắn đứng dậy bế nó lên.. 

 

-Chân em..Đau..-Nó tái mặt đi.. Chân nó chẳng còn cảm giác gì ngoài rát bỏng.. 

 

-Đi!!Tới bệnh viện!!-Hắn xốc nó lên, chạy đua vs thời gian.. Nó mà làm sao thì hắn sống sao nổi!? 

 

Mái tóc dài buông xõa của nó chốc chốc lại bị gió thổi.. Nó như một con búp bê hiền từ đang ngủ trên đôi tay hắn.. 

 

Trong cơn mưa tình yêu cóbóng người con trai lay gọi tên người con gái trên tay..Đau khổ lẫn nôn nao cứ xáo trộn vào nhau.. Cảm xúc hỗn độn trong người hắn.. 

 

Hắn dừng chân.. Đứng chôn chân tại đó nhìn nó.. 

 

Búp bê có đôi môi đỏ máu.. Mái tóc xõa tung bay trong gió dữ.. Váy xinh ướt đẫm mùi nước mắt.. Đôi chân buông thõng lạnh lẽo và đôi mắt nhắm nghiền.. Búp bê lộng lẫy trong im lặng.. Búp bê đáng sợ trong đêm mưa.. 

 

Hắn siết chặt nó vào lòng.. Hắn mong níu kéo đc quá khứ.. Những kỉ niệm ùa về cùng một lúc.. Sao.. nhanh quá..!! 

 

Nó lạnh ngắt.. Dòng máu đào trào ra khỏi đôi môi, thấm nhẹ vào chiếc áo hắn.. Tiếng khóc nấc của hắn thấu trời.. Không còn tiếng thở nhẹ của nó nữa.. Tất cả chỉ là tiếng khóc ai oán giữa màn đêm mưa.. Lạnh và đau.. Khó chịu quá..!!! 

 

-Em đi rồi..-Hắn nâng đầu nó.. nhìn ngọt ngào.. cái nhìn dịu dàng.. yêu thương… Hắn đang rất đau.. Nước mắt lẫn vào nước mưa.. Hắn cắn môi đến bật cả máu.. Đau ko diễn tả nổi.. Đau xé lòng.

Chap 32 

 

Hắn quỳ đó.. dưới cơn mưa.. Đã nửa tiếng rồi.. Hắn cứ ôm nó thật chặt.. truyền hơi ấm,truyền tình yêu của hắn.. Trái tim hắn cứ thế mà đóng băng lại.. Mà cớ sao nó cứ lặng thinh mãi như thế!? Hắn đau lắm nó có hay chăng?? 

 

Hắn bế nó về nhà.. Đặt nó trong phòng rồi hướng ánh mắt về nó.. Mỉm cười chào tạm biệt. 

 

Đợi hắn ra ngoài một lúc lâu Nhã mới ngồi dậy sửa sang lại mái tóc và quần áo rồi lấy cái Iphone đầu giường gọi cho Hiền: 

 

-Có cần tôi.. đưa nó tới ko?-Giọng cô run run.. 

 

-Haha…đc vậy thì còn gì bằng.. Mang nó tới đi!!-Đầu dây bên kia Hiền hẳn đang sung sướng lắm.. 

 

Nhã tắt điện thoại. Cô cắn môi vào phòng nó.. Nó vẫn nằm đó lạnh buốt.. Người nó ko còn chút hơi ấm.. Nhã đánh răng cầm cập nâng nó dậy rồi lấy ra cái bịch đen mang sẵn bế nó vào đó.. 

 

-Xin lỗi.. Cái này là do cô tự chuốc lấy!!-Nhã nhìn nó đăm chiêu.. Chẳng biết có phải lỗi là do nó [?] 

 

…… 

 

Nhìn nó nằm sóng soài dưới dất mà Hiền tỏ vẻ rất mãn nguyện, cô ấn vào cổ nó.. Máu vẫn chảy bình thường.. Vậy là thuốc của Hiền đã có tác dụng.. 

 

Cùng tua lại đoạn chiếc xe tải phòng qua nó nhé.. Một tên đàn em phục sẵn chờ tín hiệu của chiếc xe tải đi ngang quá nó mà bắn vào chân nó một chiếc kim bé xíu.. Và khi cái kim tự tiêm hết chất độc thì tự nó nhả ra và rơi mất.. Loại thuốc ấy từ một loài rắn Bite… Có tác dụng làm nhịp tim giảm đến nỗi chỉ còn 10 beat.. Nhưng vẫn có thể sống đc chỉ thở rất nhẹ đến nỗi con người ko thể nhìn bằng mắt thường đc...Người bị trúng chất độc này tạm thời sẽ ngất đi một vài giờ.. 

 

Nó lắc nhẹ đầu.. Cơn mơ cứ bám lấy nó.. Đầu nó cứ ong ong.. Nó mở mắt.. Xung quanh khá tối nên nó ko bị chói.. Nó thấy lờ mờ bóng Hiền ngồi trước mặt nó. 

 

-Tốt!Tỉnh rồi đấy!-Hiền nâng cằm nó, cười khẩy 

 

Chát!!!! Âm thanh chói tai vang lên giữa đêm tĩnh mịch.. Xôn xao lạ thường.. 

 

Hiền điên tiết bóp mạnh cằm nó gằn: 

 

-Àh…Đã bao lần tao tha cho mày rồi nên ko biết điều phải không? Này thì…-Chưa kịp nói hết Hiền vung tay.. Cánh tay hạ nhanh trong không trung.. Và ngay lập tức nó cảmthấy má mình đỏ và rát.. Cảm giác ấy.. Nhục nhã.. 

 

Nó lau vết máu đọng lại trên môi.. Cười khinh bỉ 

 

-Hừm..Trói cô ta lại!-Hiền nói vs hai tên vệ sĩ cao to mặc đồ đen mới bước từ cửa vào.. 

 

Nó bị trói chặt.. Tay nó giống như dính liền vào thành cầu thang.. 

 

Hiền rút con dao giấu trong tay áo.. Mân mê nó.. Sắc nhọn và sáng loáng.. 

 

-Thấy sao hả Phương!? Mặt mày phản chiếu trong này.. có đẹp ko??-Hiền nhìn xuống con dao phản chiếu mặt nó rồi lại liếc nhìn nó.. Dưới ánh trăng nó biết Hiền ko đơn độc.. Còn có một bóng người ẩn nấp trong góc tường kia nữa.. Mái tóc uốn xoăn ngang vai.. Gương mặt quyến rũ quen thuộc... 

 

Hiền di di con dao vào khuôn mặt trắng nõn dính ít bụi của nó.. Con dao sắc xoẹt ngang một đường qua mặt nó.. Khẽ nhăn mặt vì đau.. Từ vết xước có ít máu.. Nó nhìn Hiền ko chút sợ hãi.. 

 

Hiền thở mạnh.. Tiếng thở của cô càng gấp khi một giọt máu trườn nhẹ xuống mặt nó..Đôi đồng tử cô giãn mạnh ra.. Hiền cười nhìn con dao rồi đưa lên mặt nó.. 

 

Xoẹt…! 

 

Xoẹt….! 

 

Xoẹt….! 

 

Hiền nhìn lưỡi dao nhuốm máu nó.. cười sảng khoái.. Cô cười như người điên.. Nó rát và đau.. Đã mấy vết trên mặt nó rồi.. Máu cứ thế chảy đều đều.. 

 

-Mặt..chưa đủ đâu nhỉ!?-Hiền hết nhìn con dao lại nhìn nó rồi phá lên cười.. Cô đưa con dao lại gần nó.. Nhe răng cười man rợ.. Nó quay mặt đi.. 

 

Soạt…Soạt…soạt…soạt… 

 

Tiếng dao đều đều vang lên nhịp nhàng.. Phút chốc cái váy ướt nó mặc rách bươm.. Chỉ còn cái quần ngắn nó đang mặc và bộ nội y.. 

 

Hiền chép miệng nhìn cánh tay mềm của nó.. Cô đặt con dao lên.. Và di một đường.. 

 

-Ah~…-Nó nhắm mắt lại.. Máu chảy trên tay nó.. Máu.. chảy khắp người nó.. Theo từng chiếc dao nhỏ sáng loáng trong màn đêm..

Chap 33 

 

Ánh trăng mờ huyền ảo chiếu qua cái cửa sổ nhỏ xíu dẫn vào một tầng hầm bỏ hoang..Hiền dừng tay thở hồng hộc.. Khắp người nó loang lổ những vết máu đào.. Từng giọt máu hòa lẫn vs giọt nước mắt mặn chát cứ tuôn mãi.. Nó thực sự rất đau.. Nhưng nỗi đau lớn nhất trong lòng có lẽ là vì hắn.. Hắn ko tới.. chắc lại đang vui vẻ cùng ai chứ gì..!? 

 

Con búp bê lấm lem máu, mái tóc xõa dài trên nền nhà trắng lạnh.. Không khác gì oan hồn trả thù.. Mà trả thù thì lòng còn gì ngoài lòng hận thù, báo oán?? Còn nó chỉ còn nỗi đau buốt của cơ thể và tâm hồn.. Chẳng còn gì ngoài tình yêu đang chết dần..! 

 

Hiền ngừng tay.. Cô tự mãn nhìn những vết rạch trên tay nó.. TRẢ GIÁ!!! Sẽ mãi là vết sẹo.. Để nó ko bao giờ tái phạm nữa.. 

 

-Haha…-Hiền phá lên cười giữa đêm tĩnh mịch. 

 

Nó mệt mỏi thở dốc.. Khó.. khó chịu..khó chịu quá..! Cảm giác này.. Đau rát và khó chịu quá..! Đôi mắt đục từ từ nhắm lại.. Nó bất giác mỉm cười.. 

 

-Thiên.. 

 

……. 

 

Hắn chợt tỉnh giấc.. Có ai đó vừa gọi tên hắn thì phải.. Rất gần và thân quen.. Hắn có thể cảm nhận mùi hương oải trên mái tóc thơm của nó.. Đôi mắt rớm nước mắt nhìn hắn nhẹ nhàng.. Làn môi bé nhỏ gọi tên hắn tha thiết.. Nhưng.. Nó còn đâu nữa!? 

 

Hắn tự cười.. Nhấp một hớp rượu rồi lảo đảo về nhà. Lòng nặng trĩu, hắn muốn nhìn nó lần cuối.. E rằng sáng mai một mình hắn sẽ mai táng nó.. Một mình hắn mà thôi!! 

 

-Nhỏ ơi..-Hắn sững lại trước cửa phòng nó.. Đâu mất hình bóng thân yêu nằm đó lạnh lẽo ngủ.. Đâu mất dáng người thân quen với nụ cười tái ngắt!? 

 

…….. 

 

Nhã giờ mới bước tới gần nó.. Cô nhìn nó một lúc lâu suy nghĩ một lúc rồi giật lấy con dao từ con người đang lảo đảo vì say máu kia.. 

 

-Hừm..Mái tóc này.. Cho tôi xin nhé!!-Nhã cười khẩy rồi đưa mũi dao nâng nhẹ khuôn mặt tái.. 

 

Nó gục đi.. Chỉ nghe thấy tiếng dao cắt đều trên mái tóc nó.. Muốn giữ lại nhưng sức nó chẳng còn gì.. 

 

Nhã nhìn bộ tóc dài của nó cười tự đắc..

Chap 34 

 

Hắn sờ soạng khắp mọi nơi trên phòng nó.. Hắn nhất định phải tìm ra nó [!] Nó đâu rồi!?Nhỏ ơi.. Sao em cứ trốn khỏi anh!? Em làm anh đau..! 

 

Trong bóng tối hắn lờ mờ nhận ra dáng dấp người con gái quen thuộc với mái tóc xõa dài và chiếc váy trắng mỏng.. 

 

Nhã tiến lại gần hắn, cô nhẹ sờ vào khuôn mặt hắn.. Khuôn mặt đã gầy đi nhiều vì khổ cực.. Đã đen dần vì nắng mưa.. Nhưng rốt cuộc thì hắn như vậy là vì ai!? Vì ai mà hắn đã trở nên như thế!? Vì một con nhỏ y chang Nhã ư!? Không đời nào.. Nhã ko vì thế mà đánh mất bản năng của mình.. KHÔNG ĐỜI NÀO!!!!! 

 

Trong đôi mắt mù mờ về tình yêu của hắn.. Nhã là cô búp bê xinh tươi ngày nào.. khỏe khoắn và đẹp đẽ.. Hoàn hảo và rộng lượng.. Nó đã về rồi sao!? Hắn thật không kìm nổi lòng ôm thật chặt Nhã..! 

 

-Nhóc về với anh rồi à!-Hắn vuốt mái tóc thơm ngày nào.. cười trong nước mắt. 

 

Nhã im lặng không nói gì.. Cô đăm chiêu suy nghĩ.. Tận sâu lương tâm có cái gì đó vừa lóe lên gọi là thương tâm.. 

 

Hắn cứ cười mà nước mắt hắn rơi tự do trên bờ vai trắng của Nhã.. Hắn hạnh phúc lắm..Hết đau rồi!! Ánh nắng ấm áp một lần nữa đến với hắn sao? 

 

Bỗng chốc hắn hơi ngạc nhiên.. Nó hơi khang khác.. Nó lạnh và ko ôm hắn.. Nó không nói gì với hắn hết.. Nó.. 

 

Nhã buông hắn ra rồi nhìn hắn cười hiền: 

 

-Sao anh không đi ngủ? Sắp sáng rồi đó! 

 

-Ah~….Ừm..-Hắn lắc đầu.. Đây.. thật khác.. Cảm giác đó.. hình như đâu rồi!? 

 

-Anh về đi nào!!-Nhã nhe răng đẩy hắn ra khỏi cửa rồi đóng sầm cửa lại. 

 

Hắn lặng thinh một lúc rồi cũng về phòng ngủ.. Nhưng chẳng sao ngủ đc.. Có quá nhiều suy nghĩ [?]

Chap 35: 

 

Hắn trở mình.. Lại một đêm hắn không ngủ.. Đây hẳn là đêm thứ 3 hắn lại thức trắng..Vì sao? Hắn còn ko giải thích nổi [?] 

 

Đã hai ngày nay nó và hắn cách xa nhau mà nỗi nhớ càng nhiều.. ức chế đến không chịu nổi.. Hắn nhớ nó.. thật nhiều.. Nó nhớ hắn.. thật nhiều.. 

 

Hắn lại trở mình.. Một suy nghĩ khác lại ghé thăm.. Nhã quá giống nó.. Tuy giống nhưng Nhã mang một vẻ đẹp quyến rũ và lộng lẫy, nó lại quá ngây thơ, khuôn mặt tiềm ẩn sự thông minh và nhạy bén.. hắn đã sớm nhận ra nhưng tại sao hắn vẫn không kìm đc cảm xúc mà ôm Nhã!? Tại sao ư? Vì hắn nhớ nó..Nhớ rất nhiều..! 

 

-Không ổn rồi!-Hắn nhăn mặt.. Khuôn mặt của nó ngày một lớn dần và lớn dần.. Hắn càng nhớ nó nhiều hơn.. Những cái ôm.. Những lời tâm sự.. 

 

Hắn đạp mạnh cánh cửa phòng nó.. Nhã đang ngủ ngon lành trên chiếc giường êm ái.. Hắn lôi Nhã dậy: 

 

-Rốtcuộc thì Phương đâu rồi!? HẢ!!!!!????-Hắn hét lớn làm cô giật mình ngã xuống đất 

 

-Ui da…!!-Nhã ôm lấy cánh tay.. trên trán hằn rõ cái nhăn mặt 

 

-Nói đi! Phương đâu rồi!?-Hắn kéo áo Nhã dậy.. Đôi mắt mờ đục xuất hiện tình yêu mãnh liệt trong hắn.. 

 

-Anh à.. Em.. sao em biết đc!? 

 

-Nóidối!! Cô biết Phương đang ở đâu.. Nói ngay!!!-Hắn bóp mạnh cổ Nhã.. Chân Nhã từ từ cách mặt đất.. 2 cm..5 cm…7 cm…. 

 

-Em….Em….-Nhã nắm chặt lấy tay hắn nhưng có quá nhiều sự chênh lệch về sức khỏe giữa cô và hắn.. 

 

-NÓI!!-Đôi mắt hắn long lên những tia lửa đang ngùn ngụt cháy.. Tựa như thoát khỏi đôi mắt là căn phòng này sẽ cháy bùng vậy.. 

 

-Ặc…Em…-Đôi chân Nhã quẫy đạp trong không trung.. Các cơ mặt Nhã co lại.. Đôi má đỏ lên.. 

 

-Anh…anh làm em đau…-Giống như chỉ cần một chút nữa thôi là Nhã sẽ trào nước mắt ra..Đôi mắt long lanh nước đang cầu xin hắn.. 

 

Hắn bỗng chốc đứng yên đó.. Tay hắn thả lỏng ra.. Nhã ngã phịch xuống đất.. Cô ôm lấy cái cổ đáng thương hằn 5 vết ngón tay đỏ.. Nhã gập người ho.. 

 

Hắn vội cúi xuống đỡ Nhã dậy hối lỗi: 

 

-Xin lỗi.. Anh ko cố ý!-Hắn cúi đầu xin lỗi rồi về phòng.. Để Nhã lại với nỗi trống vắng tột cùng..

Chap36: 

 

 

Nó nhắm mắt chờ đợi, đếm từng tiếng động, hi vọng từng bước chân.. Chờ đợi từng lời nói.. Số là hai ngày nay các vết thương của nó đã lên da non.. Rất ngứa và đau nhưng có ai hiểu đc cho nó? 

 

Hiền ra khỏi phòng giam đóng cửa cẩn thận rồi lén lút về phòng mình, cẩn trọng nhấc nhẹ bước chân cô bước trên hành lang.. Hiền bỗng thấy có bóng người đang đi về hướng ngược lại.. Cô vội lẩn vào bóng tối.. 

 

Người đi ngược lại vs cô là Kun. Anh là anh trai cùng cha khác mẹ với Hiền :”> Anh là một chàng trai trầm ấm.. Đôi khi nóng lạnh thất thường.. Nụ cười nhẹ và ánh nhìn băng giá khiến bao trái tim non trẻ đổ trào trên dòng sông mơ mộng.. 

 

Kun bước chầm chậm lại khi thấy những vết giày còn dính chút máu ở đế dẫn tới phòng giam bỏ hoang.. Ai lại sử dụng cái phòng này nhỉ!? Anh tò mò hé cánh cửa.. Bên trong tối om, anh chỉ kịp thấy bóng một cô gái gầy gò thở hổn hển dưới ánh trăng mờ hắt từ cửa sổ, khuôn mặt thuần khiết tựa thiên thần rỏ nhẹ mồ hôi hòa lẫn với máu.. Những lọn tóc dài rũ xuống phất phơ trong gió nhẹ.. Tiếng thở đều đều của nó khẽ khàng trong đêm.. Mưa lất phất, giọt máu hồng chảy nhẹ trên đôi môi đã tái đi nhiều.. Kun nhìn đau đáu vào cô gái ấy.. hoang dã và cuốn hút.. Anh tiến lại gần hơn thì phát hiện dây xích.. Nhẹ nhàng tháo xích anh nhanh chóng đỡ lấy thân hình yếu ớt đổ xuống ngay tức khắc.. 

 

Nó mệt nhọc hé mở đôi mắt.. Có phải hắn không nhỉ? Không… Chỉ là một người khác mà thôi..! Hắn đã không tới.. Nó giận hắn quá.. Nhất định về nhà nó sẽ oánh hắn một trận cho mà xem.. Rồi sẽ sai vặt hắn sau đó nhìn hắn đau khổ mà cười thầm.. Nhất định! 

 

Kun đưa nó về phòng dịu dàng đặt nó trên chiếc giường êm.. Anh xoay đi lấy cho nó một chiếc váy của Hiền.. 

 

Khẽ vuốt những lọn tóc mềm.. Anh sờ trán nó.. Một dòng điện chợt chạy thẳng vào tim anh, hình như đã làm tổn thất mộ phần nào đó rồi! Anh rụt tay lại nhìn nó.. Quả là một cô gái thú vị..! 

 

-Em sốt rồi!-Kun sờ trán nó. Quay đi quay lại lấy thuốc hạ sốt rồi sát trùng và băng những vết thương trên người nó.. Anh ngạc nhiên khi nhìn thấy dòng chữ TRẢ GIÁ trên cánh tay nó.. Rõ một thiên thần thế này mà tại sao phải chịu một áp lực quá lớn! Thật nhục nhã và xấu hổ cho kẻ nào dám chà đạp lên một sắc đẹp như thế này [?] 

 

Nó đã đỡ hơn một chút, đôi mắt đã có dấu hiệu mở dần.. Kun cứ chờ đợi và chờ đợi..Chẳng biết anh đang chờ đợi một điều đặc biệt gì nữa.. Chờ đợi nó mở đôi mắt kia ra chăng [?] 

 

-Ưm..Tôi đang ở đâu vậy?-Giọng nó hơi yếu và còn khàn nữa.. Trước mặt nó là một người con trai hoàn hảo đến từng chi tiết. Đôi mắt nâu sâu thẳm hơi buồn.. Sóng mũi cao thông minh kiêu kỳ lạ thường.. Khóe miệng có chút gì đó khinh thường nhưng ánh nhìn lại cực kì ấm áp.. Nó đâu biết ánh nhìn đó chỉ dành cho nó đâu.. 

 

-À..Cô đang ở phòng tôi.-Kun giật mình quay mặt đi.. Nó xinh còn hơn cả biển sao..Đôi mắt lấp lánh ánh bình minh rực rỡ.. Một tia hi vọng.. Một cái nhìn biết ơn từ nó.. 

 

-Cảm..cảm ơn anh!-Nó cười hiền nhìn Kun định ngồi dậy 

 

-Ah~…Em đừng ngồi dậy.. Cứ nằm đó đi! Còn sốt cao lắm.-Kun khẽ ho một tiếng.. Sắc mặt phớt hồng khiến nó phải phụt cười.. Không ngờ anh ta lại dễ thương đến thế.. Ai biết đc một con người với sắc mặt lạnh lùng như anh ta lại ngốc nghếch trong lời nói đến đáng yêu như vậy [?] 

 

-Cảm ơn anh! Hì hì..

Chap 37: 

 

 

Một lát sau Kun quay trở lại với hộp thuốc toàn kim tiêm với ống thuốc làm nó rùng mình nhảy phắt lên giường 

 

-Tiêm..tiêm áh!? Không chịu đâu..!-Nó lẩm bẩm rồi lắc đầu nguầy nguậy. Kun bật cười rút ống xi lanh ra 

 

-Thế cô bé muốn chêt rũ vì đói à!? 

 

-Không.. Anh không lấy cho tôi tô phở được sao?- Ánh mắt nó long lanh nhìn anh.. 

 

-Haha.. Cô bé này thật.. Sao lại đòi ăn sang thế? 

 

-Thế ở đây có gì? Tôi ăn tất!-Nó thở dài, chớp chớp đôi mắt búp bê nhìn anh van nài 

 

-Có mỗi cái này.. Hehe-Kun búng vào ống tiêm nhìn nó cười gian 

 

-Không!!! Không!!-Nó lắc đầu bắt đầu mếu máo. 

 

-Không sao đâu cô bé.. Không đau đâu!-Kun mỉm cười nhìn nó.. Nụ cười đó làm nó lơ lửng một lúc.. Bỗng dưng nó hơi gật nhẹ đầu..Nó tin anh..! 

 

Kun rút đầu kim ra cắm vào ống, anh nâng cánh tay vẫn còn sưng của nó lên xem qua cẩn thận.. Lòng anh hơi nhói.. 

 

Ống tiêm đã xuyên qua làn da mỏng..Nó nhắm mắt cắn răng nén đau.. Thế mà sao anh ta lại nói là ko đau nhỉ!? Hức hức.. 

 

-Đừng sợ.. cô bé!-Kun nắm lấy bàn tay nhỏ nói khẽ.. nó không thấy đau nữa.. mà thay vào đó là một cảm giác ấm nóng ở bàn tay đầy thương tích của nó.. Nó thấy sao giây phút đó rất lạ.. rất bình yên,rất đáng tin.. rất nhẹ lòng.. không đau thêm một chút nào nữa.. 

 

-Xong rồi!-Kun rút nhanh ống xi lanh nhìn nó cười, nó cũng lớ ngớ cười lại xong tự dưng lăn đùng ra ngủ!? 

 

-Ngủ chút đi! Sáng mai sẽ là một ngày tốt đẹp.. cô bé! 

 

Sáng.. Không một ánh mặt trời.. Sáng..Không một tia nắng.. Sáng.. Không có một tiếng chim.. Sáng.. cô đơn và lạnh lẽo.. 

 

Nó tỉnh giấc trong căn phòng tối,vội co rụt người lại sợ sệt.. Không hiểu nó đang ở đâu? 

 

Bóng người con trai tháong bước ra từ nhà tắm.. Lưng trần khoẻ mạnh.. Bộ ngực vạm vỡ vẫn còn nhiễu những giọt nước.. Nó chợt đỏ mặt lấy chiếc gối che mặt. 

 

-Cô bé sao thế?-Kun nghiêng đầu nhìn nó 

 

-À không.. Anh.. mặc áo vào đi! 

 

Kun chợt cười.. Dễ thương thật!! 

 

Kun lấy chiếc áo trắng mặc vào,khoác ngoài một cái áo đen dày.. Chiếc quần jeans anh đang mặc cũng là màu đen..Kun kéo tay nó đứng dậy vừa lấy chiếc mũ lưỡi trai đội vào: 

 

-Đi! Tôi và em..

Chap 38: 

 

Nó và Kun dạo qua những con phố quen.. Đường xá hôm nay vắng lặng hẳn. Hình như chỉ còn duy nhất một màu xám bạc nhạt nhẽo.. Nó thở dài nhìn anh. Anh vẫn bước nhanh, gió hất mái tóc anh bay bay, có ánh nắng gắt anh khẽ nhíu mày, đôi tay rắn chắc nắm chặt lấy cổ tay nó, nhưng nó không đau.. Đôi chân vững vàng bước.. Anh có sự cuốn hút lạ lùng khiến nó cứ phải nhìn anh mãi thôi..! 

 

Chợt một hai giọt nước rơi vào mặt nó.. Trời sắp mưa rồi. 

 

Và nó kéo tay anh vào một chỗ vừa đủ để hai đứa trú mưa.. ào ào.. Tiếng mưa như trút nước.. Vài giọt nước bắn vào mặt nó. Nó chợt nhớ lại những lần nó bên hắn ngày mưa.. Ngọt khi đó.. Đau.. bây giờ.. 

 

-Brừ…brừ..-Nó áp sát hai bàn tay vào miệng thổi làn hơi nóng,xoa xoa hai bàn tay lại với nhau mà chẳng tốt hơn chút nào.. Tiết trời đột ngột lạnh quá..! 

 

-Cô bé lạnh à?-Kun kéo nó sát vào anh.. Đặt tay lên vai nó.. 

 

-Thế này đỡ lạnh hơn chưa?-Anh mỉm cười nhìn khuôn mặt hơi ngượng của cô gái kế bên 

 

-Dạ…-Nó cúi gầm mặt xuống 

 

Bàn tay ấm cứ trên vai cô mãi.. Cơ thể nó nóng lên nhưng rất thoải mái.. Nó bỗng nhìn Kun.. Anh đăm chiêu nhìn vào màn mưa trắng xóa.. trán anh hơi nhăn lại.. 

 

-Cô bé nhìn kìa! Mưa to thế này mà có ai lại dầm thế chứ!? Chậc..Chắc là muốn bị cảm lạnh đây mà..-Kun chỉ tay về phía bóng người đang bước những bước đi nặng nề trong mưa.. Nó theo hướng anh mà nhìn.. hai đồng tử nó giãn ra hết mức.. từ người đó có ánh hào quanh bao bọc.. từ người đó có cảm giác an toàn.. từ người đó yêu thương tỏa xa.. Nó la lớn: 

 

-THIÊN!!!!!!!!!!!!!!!- Vừa la nó vừa vẫy vẫy cánh tay.. 

 

Hắn theo phản xạ quay người lại.. Phía bên kia một cô gái đứng cạnh một chàng trai đang hét lên tên của hắn.. Rất tha thiết.. Hắn đứng im mộtchỗ.. Chẳng phải.. nó sao? 

 

Hắn bước chầm chậm lại gần nó.. Hắn đặt bàn tay sờ nhẹ vào đôi má nó.. 

 

-Ph..Phương..-Hắn nhìn nó cười, không thể tin đc đây là sự thật..mà nếu không hay có hắn cũng quá mệt mỏi để cãi nhau rồi.. 

 

Nó bay lại ôm thật chặt thân hình ướt sũng đó cười mím chi..Hắn ngạc nhiên rồi cũng thả lỏng cơ mặt vòng tay ôm nó. Đúng rồi.. Cảm giác này.. Mùi thơm này.. 

 

-Tôi..đi trước..-Kun sững người trước cảnh đó.. Lòng anh se lại.Chưa bao giờ anh lại đau thế này.. Nhìn thấy nó hạnh phúc bên hắn mà anh cũngan ủi phần nào.. Anh lững thững bước ra ngoài mưa.. 10 năm rồi anh chưa dầm mưa.. Cảm giác lạnh nhưng anh lại thấy nhẹ nhõm sao.

Chap 39 

 

Kun dầm mưa cho nhẹ lòng, tiếng mưa như hòa cùng với nỗi lòng ảm đạm của anh.. Anh thú thật chẳng yêu nó gì.. Nhưng lòng lại thấy đau khi nó bên người khác không phải anh.. Vì anh không làm cho nó vui giống người bên cạnh nó đc.. Anh sai rồi.. Sai hoàn toàn..! 

 

Kun ngồi bệt xuống vỉa hè suy ngẫm mặc cho hạt mưa hất vào mặt anh khó chịu.. Phải chăng số anh là khổ như vậy hay chỉ là một trạm dừng cho một hạnh phúc mới..!? Liệu anh sẽ sống như thế nào trong những ngày sắp tới? Anh có đc gặp nó.. Tất cả chỉ là suy tính..không có cái nào là sự chắc chắn và tin tưởng.. Kun ôm trán.. Những giọt nước mưa lẫn cùng thứ nước mặn chát lăn trên bờ môi anh, nhẹ nhàng thấm sâu vào nỗi đau.. Rát.. 

 

Anh giật mình trở về thực tại khi nghe thấy tiếng khóc khe khẽ trong ngõ.. Hình như là một cô gái đang gặp rắc rối gì ấy nhỉ? 

 

-Cô có sao không!?- Anh che lấy đôi mắt để mưa không tạt vào cốt để nhìn thấy cô gái kia.. 

 

-Ah~… Anh là ai thế nhỉ?-Cô gái kia loay hoay dưới đất rồi nhìn anh khó hiểu 

 

-Không quan trọng.. Cô ngã à?-Anh đến gần cô 

 

-Ưm.. Không đau lắm nhưng tôi không đứng dậy đc..-Cô gái kia cười ngượng 

 

-Tôi giúp cô đứng dậy nhé!-Anh cầm lấy đôi tay cô 

 

-Ah~… thôi… cảm ơn anh..-Cô gái rụt tay sợ sệt.. 

 

-Không sao… Vả lại trời cũng đang mưa lớn.. không nhanh là cảm lạnh đó!-Anh nháy mắt nhìn cô rồi kéo nhanh cô dậy.. Cô gái chẳng kịp trở tay đứng dậy mất thăng bằng suýt ngã.. Anh vội đỡ lấy cô 

 

-Cô.. không sao chứ!? 

 

-Ah.. ưm.. Cám ơn…-Cô gái lí nhí đỏ mặt.. qua màn mưa Kun vẫn có thể nhận thấy cô gái này.. đỏ mặt rất đáng yêu.. Thân quen quá.. Giống nó quá..! 

 

-Cô đi đc không? 

 

-Ưm.. Tôi nghĩ là… Á…-Cô gái định bước nhưng lại khuỵu xuống..Một lần nữa Kun phải đỡ cô 

 

-Thế này thì làm sao mà đi đc.. Cô chỉ nhà đi!-Kun giở giọng trách móc 

 

-Ơh… Nhà tôi ở.. 

 

----------------------------- 

 

Nó và hắn về nhà yên bình dù cả hai ướt như chuột lột..! Nằm vật ra giường nó khoan khoái trong chiếc váy ngủ mỏng tanh.. Lăn qua lăn lại làm chăn gối nhăn hết trơn nó hí hoáy nhắn tin cho Sica 

 

“Mày rãnh không? Mai đi Công Viên Nước vs tao!”-Sica 

 

“Đi!!! Đi liền!!!!!”-Nó [ Ham dzui dễ sợ ] 

 

“Hehe.. Không đi mới lạ à nhou~… Tkoy đỗi ý rầu ko cho mày đi n~..”-Sica [ Thông cảm tại đang nhắn tin nên cho ngôn từ chat hơi nhìu M.ncho Trum thứ lỗi ] 

 

“Tkoy mà… Van lạy mày đó.. Híc…híc…”-Nó 

 

“Hehe… Đúng 7h ngày mai không có cái mặt cóc mặt vượn của mày tới trước cổng nhà tao thì bỏ gang chịu à nhou~…”-Sica 

 

“Đến!! Sẽ đến đúng giờ mà :”>”-Nó 

 

-----End cuộc nói chịn----

-Ê biến thái! Mai đi Công Viên Nước không? 

 

-Nó xuống nhà nghênh mặt nói với hắn đang nghe nhạc dưới sofa.. 

 

-Ờ ờ..-Hắn chẳng thèm để ý.. Lại nghe nhạc tiếp.. Chẳng thèm để ý không có nghĩa là không nghe nó nói đók nha 

 

-Nhã ah~ mai đi Công Viên Nước không?-Hắn nói vọng vào trong nhà.. cũng chẳng thèm để ý bên trong phòng tắm Nhã đang í ới hét “Có” đến nỗi khàn cả họng.. 

 

Nhã nhắn tin rủ Kiệt.. Anh cũng chẳng thèm rep lại.. Nhã buồn..Cô nhắn cho anh.. 

 

“Anh mà ko rep tức là đồng ý rùi nhá! Mai 7h :”>” 

 

“Ơ…. Nhã..” 

 

“Không đi là em giận đó.. Anh đã từng hứa dẫn em đi chơi rồi mà!" 

 

“Ừm..” 

 

Nhã gập điện thoại hí hửng lấy chai dầu tắm trút nguyên một lốc bự lên người kì cọ.. Còn hát líu lo nữa chứ..! Rõ ràng là cô rất mong tới ngày mai.. và no cũng thế.. Trên lầu nó chẳng khác gì Nhã.. Chỉ khác là dùng có nửa lốc thôi Nó rũ mái tóc xơ xác xuống bả vai.. Cố nhớ lại ngày hôm đó ai đã làmviệc này.. Nhưng tất cả chỉ là một khoảng không trống rỗng..! 

 

-Chậc.. Chuyện cũng qua rồi..-Nó xả trôi đi những bẩn trên mái tóc rồi xả dầu.. Bước ra ngoài phòng tắm dường như là một thiên thần cánh trắng với khăn tắm cuốn lấy nửa người.. Mái tóc thả dài thơm mượt.. Khuôn mặt thơ ngây còn dính nước.. Thanh khiết.. Dịu dàng.. Quyến rũ.. 

 

-À mà này… Mai tập trung lúc…..-Hắn mở cửa đi vào.. Chưa nói hết câu thì mồm nó đã ngoác rộng tới chân.. Tay hắn rịn mồ hôi.. Trước mặt hắn.. Là người..hay tiên? Cặp đùi trắng nõn.. Đôi vai mịn màng.. Mái tóc bồng bềnh.. Làn môi hấp lực.. Đôi mắt đen thẳm.. Hắn như bị cuốn hút vào đó không lối thoát.. 

 

-Huh?-Nó nhìn hắn khó hiểu 

 

-Ah… Ơh…. Chút nữa tôi quay lại.. em… cứ tự nhiên..-Hắn đóng mạnh cánh cửa thở hồng hộc.. Vừa rồi là hắn đã kiềm chế mãi nhưng không đc.. Nếu giọng nói thanh nhẹ ấy lại một lần nữa vút cao.. Chắc hắn sẽ không chịu đc..

Chap 40: Lăng Xăng 

 

Nó nhẹ nhàng chải mớ tóc mềm rồi cột qua một bên rất dễ thương, kết hợp với bộ áo thun tay áo rộng sọc đỏ xanh nhưng nổi bật nhất vẫn là trắng thanh khiết, chiếc quần ngắn đen làm điểm nhấn cho sự cá tính. Nó lăng xăng háo hức đến nỗi mới có 5 giờ mà đã kéo hắn ra tới tận cửa ^^~… Hắn đang ngủ ngon trong giấc mơ bánh kẹo thì bị lê tới tận cửa.. 

 

-Axxxxxxxxxx……….. Cho tôi ngủ một chút thôi!! 

 

-Thôi mà…. Qua đi kẻo trễ đóooooooo………. Đi màaaaaaaaaa…….-Nó nài nỉ nhìn mà yêu lắm cơ. 

 

-Không!-Cái cửa đóng rầm trước mặt nó. Nó vừa tức vừa dề môi rồi xuống nhà làm bữa sáng trước.. Nhã đang ở dưới chạy qua chạy lại với món ăn nhẹ điểm tâm thì phải? 

 

-Nhã hả em?-Nó ló đầu vào bếp ngó xung quanh 

 

-Hehe.. Không em chứ còn ai!? Chị ngồi vào ăn kẻo nguội nhaz!-Nhã ấn nó ngồi xuống ghế xong đặt một bát phở lên bàn. 

 

-Tèn ten… Món phở gia truyền nhà em! 

 

Nó cầm đũa lên hít hà mùi thơm phở.. Nó mới ngon và thơm làm sao.. Hương phở nồng nhẹ nhàng, bánh phở mềm và dài, nước trong nồng nàn.. Vị phở Việt Nam thật đúng không chê vào đâu được.. 

 

Một nhoáng là nó ăn sạch tô phở Nhã tốn công làm cả sáng.. Ngồi dài ra mà nó xoa xoa cái bụng “bầu” thân yêu: 

 

-Làm việc cực nhọc rồi hả?- Làm việc ở đây chỉ ăn Ăn mà cũng gọi là làm ư 

 

Tự dưng.. nó thấy trong người ngà ngà say, ý chí nó mất hết..Nó lên lầu ngã vật ra giường khò khò.. 

 

6h45… Hắn đập cửa rầm rầm: 

 

-Đầu Heo!!!!!!!!!!!!!! Có dậy đi không thì bảo!????? 

 

Nó bật dậy chạy ngay ra khỏi phòng, không may.. va phải hắn.. 

 

-Ui da.. Đau quá!!-Nó nhăn mặt.. Mắt cá chân nó hơi đau.. 

 

-Tại em chứ còn ai nữa.. –Hắn ôm trán nhìn nó bật cười.. Nhìn nó nhăn mặt hài quá 

 

-Ai~….-Nó ôm lấy mắt cá chân.. Đến lúc này hắn không cười đc nữa.. bò lại xem 

 

-Không sao hết.. Chỉ là đau một chút thôi!-hắn nhìn nó trấn an. 

 

-Hức hức… Đau dễ sợ nhun nhá…-Nó mếu máo. 

 

-Biết rồi! Không sao..-Hắn nâng mắt cá chân nó lên thổi thổi..Lại còn đánh vào cái sàn 

 

-Hư này!! Hư này!!! Ai bảo làm đau Phương hả?- Động tác đó làm nó cười nghiêng ngả.. Hắn làm trò nhìn buồn cười lắm 

 

Chợt nhớ ra việc gì nó bất giác đứng dậy kéo tay hắn chạy ngay xuống dưới nhà kéo luôn Nhã rồi ấn hai người lên xe nổ máy đạp ga phóng ào ra cổng.. Muộn rồi!!! 

 

-Phương ah~ chị làm gì mà phóng nhanh vậy!? Còn đón anh Kiệt nữa!-Nhã cuống quýt la hét làm nó sững người 

 

-Nhà ảnh ở đâu!?-Nó bất chợt quẹo vô lề rồi thắng gấp làm hắn và Nhã chưa kịp thắt dây an toàn suýt nữa thì hun cái…cửa kính xe..

 

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
C- STAT truyen teen hay
XtGem Forum catalog