Pair of Vintage Old School Fru




Chap 16: 

Nó và hắn hai đứa hai chiếc Ferrari bạc và Lexus đỏ đều mui trần [ giới trẻ thích mát mẻ ] đi sát bên nhau mà cứ nhăm nhe rồ ga phóng trước hay sao ấy!! 

Chẳng nhớ đây là lần thứ mấy nó bước ra khỏi xe màall nữ sinh đứng xung quanh nó và hắn ồ lên n~… Nó vứt chìa khóa xe cho hắn rồi lên lớp. Hắn liếc nó.. Làm toàn thể nữ sinh liếc nó lun 

 

Dường như có ánh hào quang vây lấy nó hay sao mà vừa mới bước vào lớp nó đã nhận được những ánh mắt chữ A mồm chữ O giồi! 

 

-Em gái ơi.. Vào lớp tụi anh kiếm ai? 

 

-Em xinh ơi.. Chắc gặp anh tỏ tình hả? 

 

-Em đeo phù hiệu lớp mình.. Em là học sinh mới hả? 

 

Nó từ tốn ngồi xuống chỗ cũ, lấy Mac Book ra.. cũng bằng vẻ ung dung ấy nó khiến cho cả lớp chết ngộp vì nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của tiên nữ nào đó.. 

 

Một thằng tò mò lại gần, nghiên cứu kĩ cái cặp của nó, nhìn kĩ những hành động của nó.. Sau đưa ra một kết luận làm cả lớp ầm ầm rơi từ trên mây xuống 3 tấc đất.. 

 

-Em có phải.. Nghiêm Thị Thanh Phương? Kế thừa tập đoàn Rubby? 

 

Sắc mặt nó lạnh băng ko thay đổi, chỉ nhẹ gật.. 

 

-Và là Nguyễn Trần Thu Phương..? [ Nguyễn Trần Thu Phương là tên giả danh của nó..] 

 

Nhẹ gật.. 

 

Những tiếng khóc nức nở, tiếng sụt sịt đáng thương,tiếng rên đầy ân hận chứng tỏ cái lớp này chuẩn bị đón lấy ngày tận thế.. 

 

-Im hết đi!- Hắn mới đi vào, lần thứ 2 lại nghe toàn tiếng khóc.. 

 

Con gái im ru.. Con trai vẫn còn khóc to hơn kia 

 

Giờ ra chơi nó dạo quanh trường tìm Kiệt, anh cũng đang kiếm nó mà ko thấy đâu.. Mệt mỏi Kiệt ngồi bệt xuống thở.. Nó được dịp nhảy vào ngồi kế anh: 

 

-Em chào anh Kiệt!- Kèm đó là một nụ cười khuyến mãi 

 

-Ờh… Chào em.. Em có thấy Phương lớp 11A2 đâu ko?-Kiệt nhìn phù hiệu 

 

-Em thấy.. bạn ấy chuyển trường rồi!- Nó thở dài..Nó ko muốn là cô gái xấu xí nữa.. Nó muốn anh coi nó là một cô gái xinh đẹp.. 

 

-Không thể nào.. Hôm qua anh mới nói chuyện với Phương mà.. 

 

-Em là bạn thân nó.. Nó bảo cần về Mỹ ngay lập tức nên em đã đặt book sớm nhất.. Có lẽ 1,2 tháng nữa nó mới quay lại.. 

 

-Thế à.. Cảm ơn em!- Kiệt cười buồn.. Chẳng biết sao anh lại có cảm giác trống vắng nhiều đến thế nhỉ? 

 

-Anh có thể.. đi dạo với em một chút được ko?- Nó nhẹ lay anh.. 

 

-Ừm.. –Kiệt quay sang mỉm cười với nó, nắm tay nó kéo đứng dậy.. 

 

Thật ra bên cạnh Kiệt còn có rất rất nhiều cô gái đang ve vãn tán tỉnh nữa cơ.. Nhưng anh chọn cách im lặng.. Anh mong nó sẽ tới..Nhưng .. 

 

Thấy Kiệt với nó đi dạo mà mấy đứa con gái kia ko khỏi tức.. Chúng tụm lại nói xấu và tìm cách trả thù nó.. 

 

Và tất nhiên.. trả thù ko phải là một việc dễ như lần trước.. Ông bà ta có câu: NGƯỜI TÍNH KHÔNG BẰNG TRỜI TÍNH..! Trường hợp này cũng không phải ngoại lệ!

Chap 17: 

 

Nó và Kiệt ra sau trường hóng gió, chỉ là họ ko chịu được những ánh mắt e dè nhìn hai người mỗi khi nó và Kiệt đi qua thôi.. 

 

-Gió ở đây êm thật em nhỉ?- Kiệt khẽ đưa tay đỡ lấy chiếc lá úa vàng nhẹ rơi.. 

 

Hành động đơn giản của anh làm nó càng thêm ngại ngùng, nó cười ngượng: 

 

-À.. tên em là Phương anh ạ! 

 

-Cùng tên với bạn thân hã!? Hì hì – Kiệt bấc giác quay lại, anh cười dịu 

 

-Cũng đâu đến nỗi đó!- Nó hướng mắt lên trời. 

 

Nắng bao trùm cả bầu trời, nắng dịu lấp đầy khoảng trống, nắng cất tiếng hát gọi gió.. 

 

Nó và Kiệt ngồi xuống góc cây lớn, trong không khí yên lặng gió để lại cho hai đứa, nó khẽ hát: 

 

"Cho em được khóc nếu phút chốc em yếu lòng. 

 

Cho em được ôm lấy kí ức xưa vụng về khi bên em anh nói cười. 

 

Ngại ngùng khi anh thì thầm sẽ mãi yêu mình em. 

 

Mi ngoan ngày ấy vẫn ướt đẫm khi nhớ anh 

 

Bao đêm dài thao thức ước muốn thêm một lần ta trong tay chung lối đi. 

 

Dù là xa xôi dù là trong mơ thôi. 

 

Em vẫn yêu anh như ngày đầu tiên." 

 

[Vẫn- Bích Phương] 

 

Kiệt chợt ngẩn người trước giọng hát nàng tiên cá nhẹ nhàng mang đậm dấu ấn ngọt ngào của người con gái bên cạnh anh.. 

 

-Này.. Không phải em hát hay quá chứ?- Lát sau nó hóm hỉnh quay sang hỏi Kiệt 

 

-Em..-Kiệt ngập ngừng.. Giọng hát thân quen của một quá khứ.. Chỉ người đó mới hát cho anh bài đó mà thôi..! 

 

Anh chìm trong suy nghĩ của chính mình, ko có lối thoát, ko có cứu tinh.. Anh ngập sâu trong kí ức.. 

 

“-Em hát cho anh nghe đi! 

 

-Haizzzz……Đến bao giờ anh mới đi ngủ mà thiếu em đây!? 

 

- Cho em được khóc nếu phút chốc em yếu lòng. 

 

Cho em được ôm lấy kí ức xưa vụng về khi bên em anh nói cười. 

 

Ngại ngùng khi anh thì thầm sẽ mãi yêu mình em. 

 

Mi ngoan ngày ấy vẫn ướt đẫm khi nhớ anh 

 

Bao đêm dài thao thức ước muốn thêm một lần ta trong tay chung lối đi. 

 

Dù là xa xôi dù là trong mơ thôi. 

 

Em vẫn yêu anh như ngày đầu tiên. 

 

[Vẫn- Bích Phương] 

 

-Khò…khò.. 

 

-Mớiđó mà anh ngủ rồi!! Bó tay.. 

 

Sau câu bông đùa là một nụ hôn nhẹ lên má, anh cười mỉm nhắm nghiền mắt lại, ko ai trên đời có thể thay thế tình yêu anh dành cho đc người ấy đc!!!” 

 

Bỗng Kiệt thấy có gì nằng nặng trên vai mình, anh xua kí ức đi.. Về với thực tại. Nó đang dựa lên vai anh, lim dim ngủ.. đôi môi đỏ mọng hoa hồng hé nhẹ, có tiếng khò khò nho nhỏ.. Anh mỉm cười vuốt nhẹ mái tóc thơm của nó, tận hưởng mùa xuân..!

Chap 18 

 

Nó tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh.. Nó đang ngủ ngoài sân sau cơ mà!? Sao lại vào lớp học rồi.. Ơ…. Rõ rang là ngoài sân sau mà?????? Hoang mang chẳng biết mình đang thể hồn hay xác thì thấy m.n đứng tụ lại một tổ ngay trước cửa lớp, nhìn nó mãi.. 

 

-Lại thế rồi!- Nó xịu mặt, mặc dù hơi sợ là hồn rời khõi xác đi chơi thong dong nhưng nó vẫn cố nhớ lại lúc mình ngủ.. Mãi mà rặn ra được có tý.. Mai mốt chắc phải bỏ thói ngủ ngày tkoy =.=”!!! 

 

Trong tiềm thức của nó... 

 

Ưm….Nó thấy mình đang được bế trên những dãy hành lang.. Trên cánh tay rắn chắc của ai đó.. Nó mệt mỏi hé mắt nhìn nhưng chói quá.. 

 

Đó có thể là ai được nhỉ? 

 

Nghĩ tới đây thì hắn vác cặp đứng dậy, ngoái lại nhìn nó vs con mắt ko mấy thiện cảm..

 

-Về không? 

 

Oah~…..Tới giờ về rồi ư!? Chết rồi.. Bài hôm nay là gì nhỉ!? Ưm…. Rặn mãi lòi óc mà ko ra nó dề môi rồi lấy cặp về, buồn thủm.. 

 

Lúc ra cửa một nhỏ ngang nhiên chắn chân giữa đường định ngáng chân nó đây mà.. Nhưng tuýt người nó đâu phải loại mù lòa đâu mà ko nhìn ra.. Nó đi qua và đạp mạnh chân nhỏ đó, một tiếng thét rần trời vang lên ngay sau khi nó đạp qua.. 

 

-ĐM….CLMM!!!!!!!!![ Cái này là nói thẳng nhưng Trum viết tắt ] 

 

Nó thản nhiên bước theo hắn, vui vẻ cười đùa.. hắn ko nói gì thêm, lạnh lùng vứt chìa khóa xe cho nó.. 

 

-Hừ.. Lúc nãy anh làm tôi mất hứng!!-Nó chu mỏ nhăn mặt.. Trông xấu và trẻ con nhưng hắn lại cười.. 

 

-Tôi ko thích!- Hắn nhặt nụ cười hắn làm rơi nhưng muộn rồi.. 

 

-Anh ko mấy cười lắm nhỉ!?-Nó đưa tay gãi cằm, đăm chiêu 

 

-Tôi ko thích!- Hắn bỏ nụ cười vào túi rồi quay lưng lên phòng 

 

Bữa tối hôm đó nó đảm nhiệm.. Nó nghĩ là sẽ làm sườn nướng..Trông thế thôi nhưng khéo tay lắm nhé!! 

 

Hắn bật cửa chạy xuống nhà, một mùi thơm nào đó cuốn hút hắn.. Hắn nhảy vào bếp, ngồi ngay ngắn trên ghế. 

 

-Háo hức thế nhờ?- Nó bê dĩa sườn non đc nướng vàng giòn.. Xong quay đi lấy tiếp hai tô cỡ lớn 

 

-Đây là… Cơm âm phủ Huế!!!- Nó đưa bát cơm cho hắn 

 

Hắn quay mặt đi chẳng dám nhìn.. Gì cơ!? Nó muốn hắn xuống âm phủ sớm à? Còn lâu nhá! 

 

-Cô…cô chơi tôi!!!- Hắn gầm lên tức giận.. Nó cười ranh mãnh xong ba chân bốn cẳng chạy quanh nhà cho hắn đuổi.. 

 

Một hồi Tom & Jerry nó và hắn ngồi xuống sofa nghỉ ngơi.. 

 

-Tha cho cô đấy! Đầu heo!!!!!- Hắn vừa thở vừa chỉ vào mặt nó, cay cú 

 

-Đầu…đầu heo à? Tôi ko nấu cho anh ăn nữa!!!- Nó giậm chân thình thình.. Bước lên lầu mà cái cầu thang cứ muốn rụng luôn vì bước chân“Big Foot” cũa nó ấy 

 

Chỉ đợi có thế hắn phóng ngay vào bếp cầm sườn nướng lên ngoạm lấy ngoạm để, gác luôn chân lên ghế cứ như mấy bà bán cá ngoài chợ ấyThật không may cho hắn…. 

 

-Yah~…. Cô đang làm gì thế!?- Có tiếng động ngoài cửa bếp hắn nhìn ra, nó đang đứng đó cười tủm tỉm với cái Iphone đang chế độ quay video.. Hắn bỏ sườn xuống, mặt vẫn còn ngu ngơ.. Phải nói là cảnh này mà nhìn thấy thì chắc là vào bệnh viện vì cười chết mất thôi.. 

 

-Ý… Mỡ dính đầy miệng kìa- Nó giả ngơ 

 

-Đâu!? Đâu!?- Hắn quay mặt đi.. chùi chùi.. 

 

-Cut!!!!!!!!!!- Nó la 

 

-Tốt tốt!! Good good!!! Cãnh này cho toàn trường xemlà num bờ oăn đây!!! Ka ka ka- Nó ngửa mặt lên trời cười 

 

Nói xong nó giơ Cam cho hắn coi.. Cảnh hắn chạy vào bếp giật miếng sườn ăn hệt như heo bỏ đói làm hắn ngượng chín mặt 

 

-Trả đây cho tôi!!!!!!!- Hắn giật lấy cái điện thoại..Nhưng dễ gì, nó đã nhanh chân chạy ngay lên phòng đóng cửa lại, lấy bộ sưu tập thẻ nhớ của nó ra và sao clip đó lại… Tổng cộng là nó có.. cỡ… mấy chục cái thẻ nhớ 

 

-Kaka…. Ông anh chết vs tôi!!- Nó nhoẻn miệng.. Nụ cười của thiên thần bóng tối..

Chap 18: 

 

Mới nghĩ đến đó thôi là tiếng đập cửa rần rần ở ngoài của hắn chứ còn cùa ai + vs tiếng la oai oái “oanh vàng” của hotboy trường quý tộc Dark sắp xuống cấp, nó nhét thẻ nhớ mỗi cái một nơi trong phòng, còn một hai cái nó bỏ trong túi phòng thủ :”> 

 

Vừa mới mở cửa… 

 

-Yah~… Đồ đầu heo kia!!!!!!!!!!!! Cô chết trong đấy luôn rồi à!!!!!?????- hắn hét lớn vào mặt nó.. Suýt nữa thì nó đi tham quan USA với Michael Jackson luôn giồi. 

 

-ANH IM ĐÊ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! !!!!!!-Nó bịt tai nhắm mắt vặn volume hết cỡ.

 

Giờ thì người phải đi chơi cùng Jackson chính là hắn Có linh cảm hồn ổng đang đứng kế bên……. 

 

-Cô để nó đâu rồi!?- Hắn lao vào phòng, lục tung cả phòng lên mà chỉ tìm được có khoảng 16 cái.. 

 

-Kaka…. Phương tôi đâu dễ bị đánh bại - Khi hắn giơ cho nó 17 cái thẻ nhớ trên tay, hắn nhe răng ném xuống đất rồi đạp nát hết..Nhưng mà Trum đã nói rồi.. nó có tận mấy chục cái lận cơ mà :”> 

 

Hắn đanh mặt, cúi đầu xuống hắn nắm chặt tay thành nắm đấm, lạnh lùng hắn hỏi nó: 

 

-Cô để nó ở đâu!? TẤT CẢ!!!!! 

 

Nó cười tự mãn, khoanh hai tay lại cười: 

 

-60 cái!! 

 

Hắn đổ rầm xuống nền nhà.. Trời đất ơi… Tới bao giờ cô ta mới dừng trò này lại đây!? Thiên ta đầu đội mũ chân đạp giày, ý lộn đầu đụng trời chân đạp đất mà phải chịu thua con nhỏ này sao [?] Không chịu đâu không chịu đâu hu hu hu.. 

 

Hắn và nó ngồi trong phòng, nó thì cười gian manh còn hắn thì đau khổ kí vào bản hợp đồng nó đưa ra. Sau khi hắn đặt bút xuống bàn, nó cầm cái điện thoại lên ghi âm.. Hắn lòng rạn nứt đọc bản hợp đồng như một lời chứng nhận: 

 

-E hèm.. Ngày…tháng….năm…. Tôi là Nguyễn Long VũThiên xin kí vào bản hợp đồng với Nghiêm Thị Thanh Phương có hạn từ ngày…. Tháng..năm.. tới ngày..tháng..năm.. 

 

Nói xong hắn bỏ chạy ngay về phòng làm nó chẳng kịp sai bảo gì hết.. À không sao Phương ạ.. mày còn 10 ngày nữa cơ mà.. Ke ke… Quả này anh chết với tôi!!!! 

 

Nhưng nó vẫn ấm ức cơ.. Phải sang phòng hắn mới đc.. 

 

Nó đứng trước phòng hắn, ra sức đánh mạnh vào cửa.. Một hồi mệt rồi hắn mở cửa ra.. Ô hay.. Cửa hắn là mở ra chứ ko có kéo vào nên kết quả là nó nằm dưới đất lưỡi lè ra.. Sao bay tứ tung quanh đầu.. Thiên địa ơi đón con đi chơi với..! 

 

Hắn bế nó về phòng, nó từ nhỏ sức yếu rồi mà còn cứ thích khoe.. làm hắn bây giờ khổ sở như thế này này.. Đặt nó xuống giường, hắn kéo tấm chăn đắp cho nó, chỉnh lại gối cho nó rồi nhìn nó cười: 

 

-Phải giảm nợ cho anh nghe chưa!? 

 

Nó chép miệng nằm quay lưng về phía hắn như một lờitừ chối làm hắn cười mãi.. Lát sau giở giọng bực dọc: 

 

-Hừ… Em thật không khác ngày xưa!? Đợi đấy!! Anh sẽ giành lấy trái tim em!!!!- Ngắm nó thêm chút nữa, hắn về phòng nằm cười hí hí mộng tưởng.. Rồi chìm vào giấc mơ màu hồng.. 

 

Chuyện gì sẽ xảy ra trong 10 ngày sắp tới!? Tình thế sẽ như thế nào khi hợp đồng hết hiệu lực hoặc nó làm mất bản hợp đồng!?

Chap 18: 

 

Sáng sớm đi học nó đã yêu cầu hắn phải chở nó vàluôn đi sau nó.. Hắn lẽo đẽo đi theo chẳng dám cãi nửa lời mặc dù trong lòngđang tính toán lấy và xé bản hợp đồng đó.. Hắn có thể “vùng dậy khởi nghĩa” bấtcứ lúc nào nên nó luôn mang theo “hẹn ước” bên mình ngày đêm.. Đúng là sướngcũng chẳng vừa.. 

 

-Mình mà phải hộ tống đầu heo sao?-Hắn lầm bầm tự kỉ 

 

-Em chào anh!- Nó dừng lại làm hắn suýt tong vào nó,nó cúi đầu xuống và hắn đã nhìn thấy người mà nó chào.. Sáng ra đã gặp điềm rủirồi.. Gặp tên này hắn ko ưa.. 

 

-Ưm.. Phương đi học sớm thế!?- Kiệt ngoái lại chàonó, cười hiền nhưng khuôn mặt thì có một chút căng thẳng 

 

-Dạ…em cảm ơn anh về vụ hôm qua nhaz..!-Nó ríu rítchào, cười, cúi đầu.. Đợi Kiệt đi lâu rồi nó mới đi tiếp, trong đầu mơ mộng chốnthần tiên nào đó.. 

 

Hắn [lại] đanh mặt,vượt lên nó mà đi trước làm nó í ớichạy theo sau.. Chỉ là hắn ko thích nó tiếp xúc với con người đó.. Nhưng tạisao!? 

 

Nó vào lớp, vẻ mặt hơi lạnh và tự mãn.. Vẻ mặt đó chẳngkhiến con Hiền vui vẻ gì, nhỏ ghen ghét với nó.. Nhỏ căm thù nó.. Nhỏ hận nó vìđã ở bên Thiên.. Tất cả chỉ có thế!! Nhỏ đã muốn.. là phải nhất quyết giành được!!!! 

 

Bực mình Hiền đưa chân ra cảm đường nó.. Nhưng nó kođể ý vấp vào ngã lăn quay ra đất.. Hắn vội vã nắm tay nó kéo lên rồi ấn vàotrong bàn: 

 

-Đừng có đi lung tung nữa!! 

 

Nó nghệch mặt.. Ơ hay nó ngã thì liên quan gì tới hắnà!? Hay nó làm mất thể diện của hắn? Không đời nào.. Hắn mà wan tâm tới nó làmgì.. 

 

Hiền bật cười.. Cô nhìn xuống chỗ nó ngã lúc nãy..Có một vật gì đó nhỏ nhỏ.. Đen đen nằm dưới đất.. tò mò nhặt lên thì Hiền địnhdạng nó….là một chiếc THẺ NHỚ!!!!!! 

 

Tất cả sẽ như thế nào khi Hiền biết được bí mật của nó và hắn???

Chap 19: 

 

Hiền tắt PC, nở một nụ cười của một kẻ độc ác.. Một kẻ không tha cho ai cản đường nhỏ.. Nhỏ dường như biến thành một con thú.. sãn sàng vố lấy con mồi.. Nhưng cũng có lúc con mèo vờn con chuột.. 

 

-Để xem lần này cô sẽ thế nào.. 

 

Đoạn phim torng PC làm Hiền chết đứng + chảy nước miếng+ xịt máu mũi tứ tung vì hắn… Hắn thật dễ thương..! Có ai cưỡng lại được sức hút của hắn ko?? 

 

Hiền rút cái Smart phone ra gọi cho nó.. 

 

-Alô? Giọng nó có vẻ hí hửng.. Hiện tại thì nó đang bắt hắn đi nấu mì cho hắn.. Không buồn cười sao được [!] 

 

-Mày và tao.. Sân sau trường.. 7h tối! Hiền!- Nhỏ cúp máy đắc chí.. 

 

Nó không hiểu chuyện gì.. Nhưng có lẽ nó nên ra chăng?? Phải có chuyện quan trọng thì nhỏ đó mới gọi nó ra chứ? Hay tất cả.. chỉ là một cái bẫy khác!? 

 

Một kẻ ngốc như nó không tài nào hiểu được ý đồ của Hiền, một con rắn Inland Taipan vậy.. Đẹp.. nhưng độc.. 

 

Nó thò tay vào túi.. Cái thẻ nhớ đâu rồi!? Một cái nó để sẵn trong túi xách, một cái nó mang theo mình.. Đâu mất rồi [?] 

 

Nó giật mình nhớ lại cuộc điện của Hiền.. Lẽ nào!? 

 

Tối hôm đó đúng 7h nó mò ra sân sau trường, Hiền đợi sẵn. Nàng mặc áo khoác đen có mũ che đầu. Quần jean trầm làm Hiền dễ ẩn nấp trong bóng tối.. 

 

-Cô muốn gì đây!?- Nó đứng khoanh tay lại, sắc thái bình thản nhưng lạnh lùng 

 

-Sao nhỉ? Tôi muốn cô tránh xa Thiên và Kiệt..! Biến đi một nơi nào đó và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt 3 chúng tôi!!!- Hiền đi quanh nó như một con rắn quấn quanh mồi.. Ve vãn.. Hiền giơ cái thẻ nhớ bé xíu lóe sáng giữa bóng tối.. Bóng tối của đau thương.. 

 

-Được..!

Chap 20: 

 

Nó lững thững về nhà.. Trời đêm nay lạnh cóng.. gió cứ ập vào người nó. 

 

-Brừ……brừ…..brừ……- Nó run run ôm lấy hai tay, đi loạng choạng tựa như một cái động cũng có thể làm nó ngã.. Cuối cùng nó cũng trụ được về nhà.. 

 

-Cô về đấy à?- Hắn mở cửa, định mắng cho nó một trận tội đi đêm 

 

-Brừ….brừ….- nó loạng choạng bước, chân kia quắp vào chân này, nó ngã xuống.. Hắn hoảng hốt đỡ nó vào trong phòng, đắp chăn xong hắn sờ đầu nó. 

 

-Sốt rồi.. Sao cô lại sốt bây giờ cơ chứ!?- Hắn trách móc, chép miệng đi lấy băng dán hạ sốt. Nó nhìn theo hắn, nhớ đến những lời con Hiền nói, nó giật chăn ra bước xuống giường.. 

 

-PHƯƠNG!!!!!! Vào chỗ mau!!!!!!!!!- hắn quay lại hét lớn.. Trong hắn có một nỗi lo, hắn sợ nó lại ngã như nãy.. hắn sợ nó sốt cao hơn.. 

 

Nó nghe tiếng hắn sợ quá nhảy lên giường nằm.. Sao đột nhiên hắn đáng sợ đến thế [?]

 

Hắn bê tô cháo lên thổi, rồi xúc thử một muỗng nhỏ đút cho nó. Nó từ chối ko ăn, cứ yếu ớt hất cái thìa ra hay quay mặt đi ko chịu.. 

 

Hắn giận lắm.. Đã sốt mà còn làm kiêu.. Nhưng nó phải ăn thì mới uống thuốc được chứ!!! 

 

-Cô ko ăn à? Thế thì tiêm vậy!?- Hắn liếc mắt cười nửa miệng 

 

-Ko ko… tôi ăn… tôi ăn đây!!!!- Nó mở to mắt lấy thìa cháo đút vào miệng nuốt cái ực.. hắn cười cầm tô cháo lên thổi từng thìa..từng thìa nhỏ hắn thổi rất khéo, hắn nấu cũng rất ngon.. Nó không dám nói gì chỉ ăn và ăn.. Mặt nó hơi ửng.. Hắn bật cười 

 

-Có gì mà đỏ mặt!? 

 

-Thế có gì mà anh cười!?- Nó vặn lại, chốc chốc lại ho sù sụ làm hắn cuống hết cả lên.. Hắn xin lỗi nó vì đã cười nó.. Hắn hứa sẽ ko tái phạm.. Giờ thì nó bật cười rồi đấy.. Nụ cười dịu hiền của nó luôn làm hắn yên tâm. 

 

-Này.. Biến thái.. Sao anh.. tốt với tôi vậy!?- Hắn lấy thuốc đưa cho nó, đưa cốc nước cho nó, cứ dửng dưng im lặng làm nó khó hiểu.. 

 

-Chỉ là cô giống với người tôi yêu thương thôi!- Hắn ra khỏi phòng đóng cửa chắc chắn nó ko bỏ đi đc.. 

 

Tự cốc đầu mình, hắn trách 

 

-Sao mày lại nói điều đó vs cô ta chứ!? Thật ngu ngốc mà!!!

Chap 21: 

 

Nó uống thuốc rồi mà trằn trọc mãi ko ngủ được.. Cứ quay bên này lại xoay sang bên kia.. Nó có cảm giác lạ lẫm với căn phòng này..Vậy cũng tốt.. Nó phải đi.. tránh xa hắn và anh Kiệt.. Nó ko muốn vì lợi ích của nó mà hắn phải chịu thiệt hại.. Nó cũng ko định post cái clip ấy cho trường.. 

 

Mãi mà vẫn ko ngủ được vì trong đầu nó còn cả mớ suy nghĩ cứ quay mòng mòng, nó đứng dậy đeo déo lép bép ra cửa. Vừa mới mở cửa nó thấy hắn đứng ngủ ngay bên tường, hình như là hắn định canh ko cho nó ra.. Nhưng do buồn ngủ quá.. Hắn dựa vào tường khoanh hai tay lại, chân phải để bên trái chân trái, khuôn mặt rất đỗi đáng yêu. Hắn cứ gật gù gật gù buồn ngủ.. 

 

-Biến thái à..- Nó lay lay hắn dậy 

 

-Hả… Cô cần gì?- Hắn nhắm mắt hỏi 

 

-Anh…. Ru tôi ngủ được ko?- Nó cười trừ nói nhỏ.. 

 

-Hả!? Ừm được cô vào giường trước đi!- Hắn gãi đầu ngáp. 

 

-Thiệt hả? Tôi còn tưởng anh mắng tôi chứ!!- Nó cười rồi chạy vào giường nằm ngay ngắn đắp chăn 

 

Hắn đi rửa mặt rồi vào phòng nó, đêm tĩnh lặng chỉ có hai người một nam một nữ ở trong một căn phòng kín….. 

 

Hắn ngồi trên giường, bắt đầu hát.. Hắn muốn nó ngủ sớm để hắn còn đi ngủ mới chấp nhận dễ dàng vậy chứ!! 

 

Hắn hát.. Hát một bài hát dễ chịu.. Cũng là vì chất giọng hắn khá ngọt và trong.. Nó hạnh phúc chìm vào giấc ngủ. 

 

“Anh vẫn đang tìm kiếm 1 làn mi cong, 1 vòng tay ấm áp 

Chợt thức giấc ngủ dài và thấy em kô bên anh 

Thì ra anh đã mơ về em. 

 

Rồi em, tình cờ em đã đến 

Rọi vào muôn ánh sáng cho trái tim anh đang ngủ quên. 

Làn mây đưa lối dẫn bước anh trên con đường mơ 

Biết kô người ơi từng ngày anh mong nhớ... 

 

Và rồi anh sẽ bay lên đến nơi bầu trời 

Để cất tiếng nói yêu em cho đến mai sau cuộc đời 

Saranghae Oh~….!!! 

Đó chính là lời yêu anh trao 

Mình sẽ đến cuối chân trời miền yêu thương. 

 

Một ngày tươi sáng hương thơm theo gió mây ngàn 

Để hai chúng ta yêu nhau nắm lấy tay như bây giờ 

Saranghae Oh~….!!! 

Lời yêu ấy xin nguyện thề hạnh phúc dâng tràn, tình thắm thiết như mơ...ngày xanh.” 

Lời yêu đó – HKT :”> 

 

Hắn mỉm cười trìu mến nhìn nó, định về phòng nhưng.. 

 

-Đừng đi!- Nó nắm lây cánh tay hắn,thều thào.. Nó ngủ rồi, nhưng chắc là mộng du ấy nhỉ!? 

 

Hắn gãi đầu [ đầu bẩn kinh >”<]Xong quyết định cho nó ôm thế suốt đêm.. 

 

Sáng nó dậy thì khỏi sốt rồi..Nhưng cái hell gì đang xảy ra thế này? Nó ôm hắn ư!? Không thể nào!!! Nhưng nó đang ôm đấy thôi. Hắn nằm ngủ ngon lành, khuôn mặt hắn cách khuôn mặt nó có 6cm n~ là…. 

 

Nó nhẹ nhàng bỏ hắn, rồi nằm ngửa lại.. 

 

Hắn vươn tay ôm chặt lấy nó, chép miệng cười mỉm, làm nó đang trong tình thế xấu hổ giờ thành đỏ hết nguyên khuôn mặt thành màu gấc.. Giống con tắc kè :”> Nhịp tim nó nhanh hơn 100 beat cơ..Đồng tử nó đang giãn ra.. 

 

Nó lay hắn dậy.. Lay mãi lay mãi.. 

 

-này biến thái….. Dậy…. Biếnthái!!-Nó lay mạnh hắn dậy nhưng hắn ko chịu thua, hắn cứ nằm ì đó 

 

-Đồ biến thái… Đồ ngốc.. Đồ điên!!!!-Nó đấm thùm thụp vào ngực hắn.. 

 

Hắn tỉnh dậy, nhanh chóng lấy tayra khỏi người nó, ngại ngùng [lại] gãi đầu rồi biến ngay về phòng..

Chap 22: 

 

Nó ngáp dài, đứng đợi hắn trước cửa phòng.. Tên này sao làm gì mà lâu thế nhỉ? Nó nhìn xuống cái đồng hồ đeo tay.. Cũng gần muộn rồi. 

 

Hắn mở cửa ra, và hai đứa bay lên xe tới trường..Trên xe cũng như trong lớp học hai người dường như ko hề nói vs nhau một lời mà ngược lại băng khí của hai người tăng gấp bội làm cho cả lớp run như cầy sấy chỉ biết nhìn hai người quay đi hai phía.. 

 

Hiền nhìn nó, cái nhìn sắc lẻm..Trong ánh mắt như giao tiếp vs nó, buộc nó phải hoàn thành lời hứa.. Nó gật nhẹ đầu.. Xong nhìn ra cửa sổ, một cảnh trời bình thản biết bao nhiêu mà trong này thì sóng gió bao nhiêu.. 

 

Một giọt nước mắt trong veo trườn nhẹ trên má nó, thấy ươn ướt nó quệt nhanh đi.. Nhưng hắn đã kịp để ý. Chuyện gì mà nó khóc thế..!? 

 

Nó yêu hắn.. Không phải.. 

 

Nó thích hắn.. Không hẳn.. 

 

Nó có tình cảm vs hắn.. Cũng đúng.. Chỉ là nó chưa xác định đc tình cảm đó là gì thôi.. 

 

Vì.. Nó yêu Kiệt.. 

 

Nó yêu Kiệt lâu lắm rồi.. Kể từ khi mới bước vào trường nó thấy Kiệt lần đầu tiên.. Nó yêu anh từ nụ cười.. Từ nhân cách..Từ đôi mắt.. từ cách nói chuyện của anh.. Nó yêu anh từ lần va chạm.. từ lần anh gọi điện.. từ lần nó ngủ trên vai anh.. 

 

Nghĩ đến đây chuông reo tiếng ra chơi, nó đi quanh sân trường tìm Kiệt.. Ah~.. Kiệt kia rồi.. 

 

-Anh Kiệt!!!!!-Nó bắt tay loa miệng 

 

Kiệt gật đầu mỉm cười rồi vẫy nó.. Nó chạy lại, đúng!! Chỉ có anh mới làm nó thấy bình thản. Gần tới chỗ anh thì có gì đó ngáng chân nó làm nó lảo đảo ngã.. Ôi Phương ơi chuẩn bị dập mặt đi là vừa.. 

 

Ưhm…. Gì vậy taz? Nó thấy mặt đất cách nó 20cm.. Ngước lên nó thấy hắn đã kịp đỡ nó trước khi ò í e nhà xác rồi!! 

 

-Nhìn cái gì.. Đứng lên!- Hắn liếc nó 

 

-Ơ.. Ưm… Cảm ơn anh-Nó đứng dậy cúi đầu đáp lễ 

 

Rồi nó ra chỗ Kiệt, nhưng ơ hay hắn đang bế nó đi này.. Ngoái lại nó thấy Kiệt đứng đó.. 3 nhân vật 3 cảm giác hụt hẫng.. Nhưng hụt hẫng về 3 điều khác nhau.. 

 

-Yah~… Thả tôi xuống.. Anh làm cái gì vậy!?-Nó đấm liên tiếp vào lưng hắn, tự dưng nước mắt trong nó trào ra cứ thế.. Trào ra thật nhiều.. Thật nhiều.. 

 

Đến một nơi nào đó ko ai biết đến..Hắn thả nó xuống xong ôm chầm lấy nó.. hai tay hắn giữ chặt nó.. Nó vùi mặt khóc,những giọt nước mắt thấm ướt vai áo hắn.. Cả hai người đều đau.. 

 

-Khóc đi..-Hắn vỗ nhẹ lưng nó.. 

 

Nó gật gật rồi khóc mãi.. Tiếng sụt sịt của nó làm hắn yên lòng.. Nó đang khóc trên vai hắn.. Chỉ cần vậy là đủ rồi!! 

 

Hôm đó nó khóc rất nhiều, nó cần mượn bờ vai để khóc.. Và hắn đã tự nguyện.. 

 

-Mai mốt đừng chơi vs thằng ấy n~..-Hắn thì thầm 

 

-Sao vậy?-Nó ngưng khóc, quay lên hỏi hắn 

 

-Tôi ko thích.. 

 

-Cái gì anh cũng ko thích!-Nó lắc đầu 

 

-Tôi ko thích em giao tiếp vs hạng người đó.. 

 

-….. 

 

-Tôi muốn em là của tôi!! Bây giờ và mãi mãi..

Chap 23: 

 

-Tôi muốn em là của tôi!! Bây giờ và mãi mãi.. 

 

-......Thiên à.. Hiện tại tôi ko có tâm trạng..-Nó quay mặt đi.. Nó ko muốn nhìn vào mắt hắn.. Nó sợ hắn thất vọng.. 

 

Hắn lặng thinh, ừm thì biết nó cần thời gian nhưng hắn vẫn ko muốn nghe câu nói này.. đau lắm.. Hắn ko mún nó buồn mãi thế này.. 

 

-Em sẽ cần thời gian.. Nào.. về thôi nhé!- hắn đứng dậy, đưa tay mình.. nó cười buồn rồi nắm lấy bàn tay ấm..Hai đứa về nhà thì nhảy lên sofa, nó vào rửa đi khuôn mặt buồn.. Làn nước lạnh nhẹ nhàng trôi đi hết nỗi buồn của ngày hôm nay.. 

 

Nấu hai tô mì nó mang ra hắn và nó cùng ngồi xem một bộ phim và.. ăn mì.. 

 

-Phương này, đừng tự dối lòng nữa..Tôi biết em còn buồn..-Hắn khoác vai nó 

 

Sự việc hồi chiều diễn ra là Kiệt ko vẫy nó lại, mà anh chỉ cười vs nó, còn mắt nó thì cận mà @@~.. Trong lúc nó ngã.. Nó đã kịp chứng kiến.. Kiệt.. anh ấy đang hôn nhỏ Hiền.. 

 

-Tôi ko sao.. Nhưng tôi rất buồn ngủ..-Tiếng nó nhỏ dần, nó ngả vào vai hắn, ngủ ngon lành.. Hắn phụt cười xong cũng chẳng thể nào rút tay ra đc.. 

 

Một sáng dậy, nó vươn vai rồi kêu hắn, hai người tới trường với cái bụng no đầy mì đêm.. Thế mà nó vẫn đói.. [Heo mà >”<] 

 

Đang ngồi trong lớp, nó nói vs Sica: 

 

-Tao đói quá!!!!-Và sau câu nói đó là cái bụng cũng biểu tình.. 

 

-Xin lỗi nhaz.. Tao ko có xiền!-Sica thơm vào má nó rồi học bài tiếp. 

 

Lát sau hắn đưa cho nó một ổ bánh mì mềm.. 

 

-Em ăn đi! 

 

-Nghi lắm à nhaz!-tay nó vẫn nhận mà mắt nó lại nhìn thẳng vào hắn.. Ý đồ gì đây!? 

 

-Tôi phải làm gì để có ổ bánh mì này?-Tiếp tục đưa mắt tìm kiếm một dấu hiệu 

 

-Hôn vào má đi-Hắn chỉ vào má, nhe răng gian xảo 

 

-Xí…. Còn lâu nhé!!!!!!-Nó lè lưỡi, còn lâu nó mới hôn.. Chừng nào nó chết đói kìa!!! 

 

Nó chạy lại chỗ Sica, nhỏ đang làm bài tập.. 

 

-Sica êuz~ ới.. Đi mua đồ ăn nào!-Nó lay lay tay Sica.. 

 

-Bực mình! Piến!!!! – Sica bực mình giật tay nó ra.. Việc nhỏ đang làm rất quan trọng.. Đột nhập vào hệ thống tập đoàn Coin.. Chỉ cần sai một chữ.. 

 

-Sica ah~… Hôm nay tao quên mang xiền..-nó làm mặt cún con.. Rất tiếc Sica đã miễn dịch nhá 

 

-Xùy…Xùy… đang làm việc quan trọng..Có đi hay ko!?-Sica đứng dậy chống nạnh 

 

-Ơ…. Đi thì đi- Nó cúi đầu xịu mặt đi ra ngoài 

 

Quay lại chỗ hắn, nó nhìn hắn bằng con mắt buồn thúi ruột.. chút hậm hực 

 

-Đưa đây!-nó giật lấy ổ bánh mìăn.. Hắn í ới đòi điều kiện 

 

-Cấm nói.. Còn nhớ cái clip chứ!?-Nó gian mặt quay qua thì thào vs hắn.. Hắn in bặt.. Chẳng dám nói gì n~..

Chap 23: 

 

Nó bước trong mưa sau giờ tan trường,nó lạnh.. nó cần một ai đó.. nó cần một bàn tay ấm.. 

 

-Tao phải làm gì đây hả mưa!?-Nóđưa tay hứng những giọt mưa cứ ào ạt vào người nó.. 

 

Mưa là một hiện tượng rất ý nghĩavới nó.. Hồi nhỏ mỗi lần có mưa là nó hay ra nghịch nước và tắm mưa.. Mưa mátvà làm dịu đi nỗi buồn trong nó.. Dễ chịu và thoải mái.. 

 

-Ơ..-Nó ngạc nhiên stop lại.. Nóko còn cảm thấy lạnh cóng nữa.. Một bàn tay ấm.. Một cơ thể nóng ôm lấy nó.. 

 

-Ko đc.. rời xa tôi!!!-Hắn nói nhỏ,hắn thực sự rất nóng và mệt. 

 

-Anh sốt rồi!-Nó nhận ra, nó lấytrong cặp một cái áo khoác khô khoác cho hắn rồi kéo về nhà.. Có lẽ lần sốt trướcdo hắn ngủ vs nó nên nó lây mất bệnh nó rồi.. Nó cảm thấy có lỗi và muốn bù đắpcho hắn.. 

 

-Anh ăn chút gì đi..-Nó đưa tay đặtlên má hắn.. Nóng ấm.. Bình yên.. Đẹp đẽ và thiêng liêng.. 

 

Đến lúc đi ngủ nó ko yên lòng nênvác đệm qua phòng hắn ngủ, hắn trên giường nó dưới đất 

 

-Phương..-Hắn mệt nhọc thì thào 

 

-Ưm..Sao?-Đang ngủ ngon.. 

 

-Lên trên này đi.. Tôi ko ngủđc.. 

 

Nó lờ mờ đứng dậy, hắn ôm choànglấy nó kéo xuống giường.. 

 

-Ở bên tôi..! 

 

Buổi tối hôm đó nó và hắn đã ngủthật ngon và mơ thật đẹp ^^~

Chap 24: 

 

Thức dậy thật sớm nó ngẫu hứngkéo hắn khỏi giường và lên trường sớm nhất có thể, hôm nay đối vs nó nhất địnhphải là một ngày tốt đẹp.. Vì ngày hôm nay là ngày nó chào đời đấy nhé..! 

 

-Đi mà… Đi bộ vs tôi đi mà..!-Nónăn nỉ, làm bộ mặt cún con hết sức yêu.. Thông thường thì chắc ai cũng sụp đổ..Cơ mà hắn lại giật tay ra: 

 

-Không.. Đi xe mà..-Hắn định đútchìa khóa xe mở cửa, nó khoác tay hắn kéo lại 

 

-Đi bộ đi mà.. Hôm nay thực sự cóý nghĩa vs tôi mà… Anh đi bộ vs tôi đi mà..-Nó dề môi gật gật cái đầu 

 

-Thực hiện lời hứa đi!-Hắn cười đểuxong chỉ vào má.. 

 

Chết rồi..! Giờ nó phải làm gìđây!? Không lẽ cho hắn một cái bạt tai à? Ý hắn là muốn ăn tát hay … 

 

-Là sao!?-Nó nhíu mày tỏ vẻ ko hiểu,cái gầu hơi nghiêng làm tim hắn đập lỡ một nhịp.. 

 

-Là cho tôi một cái hôn!-Hắn cườihiền.. Nó cũng đập lỡ một nhịp 

 

-À… Là thế này đó hả?-Nó giả vờ ậmừ rồi giáng cho hắn một cái tát.. 

 

-Này thì hôn vs hít!-Cho hắn mộtbạt tai đã đời làm hắn choáng váng xong nó kéo hắn ra cổng, vứt cái chìa khóaxe vào nhà, lock cổng lại ko cho hắn vào keke.. 

 

-Đi bộ ko sợ muộn à?-Hắn nheo mắtnhìn nó 

 

-Không..! Anh mà sợ muộn à!?-Nónheo mắt nhìn hắn.. Trúng tim đen!! 

 

-Ah~….. Có Bakery kìa!!!-Nó nhìnqua bên đường, một bakery nhỏ xinh ngoan ngoãn nằm đó chờ cái bụng heo của nóghé vào.. 

 

Cái tính nó là thấy đồ ăn thì cứnhào tới mà xơi mà ngấu nghiến, nó chặc lưỡi chạy qua đường.. Bỗng dưng nó thấycó một chiếc xe hơi đang tiến về phía nó vs một tốc độ khá là nhanh.. 

 

Nó đứng khựng lại, chân tay nó bủnrủn chẳng cử động đc nữa, hay chí ít là nói lô-gic là nhanh quá chẳng kịp chạy 

 

Bóng người lao tới ôm nó té xuốnglòng đường, tay ôm đầu nó, nó nhắm tít mắt lại, sợ quá..! 

 

Chiếc xe phóng qua, nó mở mắt, làhắn.. Sao luôn là hắn.. Người mang cho nó sự an toàn.. 

 

-Đứng lên nào!-Hắn đứng lên nắmtay nó lôi dậy.. Nó mỉm cười nắm lấy bàn tay ấy..

Chap 25: 

 

-Phương này.. Chuyện hôm trước anh xin lỗi nhé em!- Mới vào trường nó đã bị Kiệt lôi ra một chỗ xin lỗi. 

 

-Ah~… Chuyện đó có liên quan gì tới em hả anh!?-Nó khá khó chịu và buồn khi nhắc tới chuyện đó.. 

 

-Ưh… Tại vì…Tại vì…-Kiệt gãi đầu cười trừ.. Anh đang định nói gì ấy nhỉ!? 

 

-Đi thôi!-Hắn vừa kịp tới nắm lấy cánh tay nó, mặt thì lạnh nhưng lòng như lửa đốt.. Chẳng biết anh ta có nói gì vs nó ko [?] 

 

-Ơ..ơ… Vậy thôi chào anh nhe!-Nó bị kéo đi ko hiểu gì hết.. Nhưng ko nên cãi lời hắn thì hơn.. 

 

-Ưm…Anh..chào em..!-Kiệt bị bỏ lại phía sau.. Anh thấy buồn vì chưa kịp ngỏ lời.. Lời gì nhỉ..!? 

 

-Phương.. Anh ta có nói gì vs em ko?-Hắn nắm lấy hai vai nó lay mạnh 

 

-Tôi ko biết! 

 

-Làm ơn.. Cho tôi biết!-Hắn lay mạnh hơn 

 

-Ko biết!!! Anh để tôi một mình đc ko!?-Nó bịt lấy hai tai, mếu máo.. Hắn bối rối chẳng biết làm gì.. Nó quá yếu lòng.. 

 

-Tôi….. tôi xin lỗi..!-Hắn tự trách mình đã làm nó hoảng sợ, thực sự là hắn rất muốn ôm nó mà vỗ về, nhưng nó đã muốn ở một mình.. 

 

Nó kiếm một chỗ nào thoải mái, nó ngồi xuống ngắm trời ngắm mây cho khuây khỏa nỗi lòng.. 

 

-Tao chưa cảnh báo mày hay sao!?-Hiền bước ra từ sau cây cổ thụ, nhếch mép 

 

-Chị để tôi một mình đc ko??-Nó đau đầu, nó ko muốn nghĩ gì lúc này.. 

 

-TRẢ LỜI TAO!!!!! NGAY!!!!!-Hiền đã mất bình tĩnh.. Gì mà một mình ư!? Định trốn chạy thực tại à.. Xem mày tớiđâu.. 

 

Nó im lặng.. Bây h` nó rất muốn cho Hiền một bài học.. 

 

-Con quỷ cái.. Mày định im lặng à.. Ha ha… Để xem mày im lặng đc bao lâu!?-Hiền ngúng nguẩy bỏ đi.. Lòng cũng tức giận lắm chớ..

Chap 26: 

 

Nghĩ gì đây nhỉ!? Ưh… Lâu rồi nó ko tới “thăm” Coin.. Nó phải check xem hai người ấy có an toàn hay ko? Ưm.. Chiều nay nó sẽ tới biệt thự của lão.. 

 

-Em định bùng tiết à!?-Hắn tới bên nó, cười nhẹ 

 

-Không.. Muộn tí thôi.. Mà anh này.. Chiều nay tôi sẽ qua “hỏi thăm” lão Coin.. Anh có đi ko?-Nó cười nhẹ đáplại 

 

-Tôi sẽ đi cùng em!-Hắn lo lắng,lỡ nó đến đó rồi.. ko thể quay về n~.. thì hắn sẽ dằn vặt suốt đời 

 

Chiều hôm đó như đã nói nó đứng trước cửa nhà biệt thự của lão, hít một hơi thật sâu nó mạnh dạn vào, lão đang ngồi trên ghế bành hai tay ghế nạm vàng, trên lòng có một con mèo quý phái nằm ngủ. Lão cười, nhe hàm răng trám bạc.. Nhìn là ko muốn ưa >”<

 

-Thế nào cô bé!? Có việc gì mà đến gặp taz vậy? 

 

-Tình hình của bác Quang và bà Lý ra sao?-Chắc là m.n sẽ ko tin một cô bé ngây ngô như nó lại có thể trở thành một người lạnh lùng, kiệm lời như nó.. Cái đó gọi là đa tính cách ấy ạ :”> 

 

-Haha… Quả ko hổ danh người thừa kế của tập đoàn danh giá nhất thế giới.. Ăn nói rất có uy quyền đấy nhóc..!-Ông ta chợt bật cười.. 

 

-Mọi người vẫn khỏe. Thế thằng nhóc nhà ta có làm gì cô bé chưa đấy!? 

 

-Trơ trẽn!-Nó nhấn mạnh 

 

-Cô bé rất có ý chí đấy!-Lão lại khen.. 

 

-Ông muốn gì ở tôi!? 

 

-Haha… Cô bé bây h` vẫn chưa nhận ra à? 

 

-Kết thúc ở đây! Tôi về!!-Nó quay lưng ra phía cửa 

 

-Cô ko muốn biết mục đích à?-Lão ta cười sảng khoái 

 

Nó khựng lại, ngoái nhìn lại đằng sau 

 

-Taz chắc là cô đã có tình cảm vs nó rồi chứ!? 

 

-Hừm.. Nhầm to!-Nó nhếch miệng,cười nhạt rồi bước đi 

 

Hắn đứng bên ngoài nghe thấy cuộc nói chuyện cũng có một chút buồn.. Nó quả thật ko có tình cảm vs hắn ư!? Nhưng hắn cầu xin trời.. Đừng cho nó có tình cảm vs hắn làm gì.. Tất cả.. Chỉ là một cái bẫy tình mà thôi..! 

 

Rời xa anh.. em nhé!!!

Chap 27: 

 

-Anh..lừa dối tôi phải ko!?-Nó vừa racổng là chạy lại túm lấy cổ áo hắn mà giật mà hỏi, lòng nó.. đau.. đau như cắt vậy..! 

 

-Em biết rồi đấy!-Hắn cố tình lạnh lùng, quay mặt đi nơi khác 

 

-Vậy.. chuyện anh yêu tôi.. là giả dối.. giả dối đúng không???-Nó ko dám tin vào sự thật.. Thật quá.. ảo...[!] 

 

-Hừm.. Nhóc ngơ thây quá đấy!! Đã có câu trả lời thì hỏi anh làm gì nhỉ!?-Hắn cười nhạt nhếch môi nhìn nó.. 

 

Chát!!!!!!! 

 

-Tôi tưởng anh ko phải loại người như thế!-Nó nhìn hắn rồi nhắm mắt lặng lẽ bỏ đi.. Ở hai khóe mắt nó.. Ươn ướt hai giọt nước nhẹ nhàng tràn xuống đôi môi nhỏ hồng ngày nào.. Mặn.. vị mặn của tình yêu.. 

 

Hắn cứ đứng đó.. Nó tát hắn..Đau.. nhưng ko đau bằng ruột gan hắn bây h`.. Tim hắn rỉ máu ko ngừng.. Rách..Hắn chua chát sờ nhẹ vào vết thương lòng.. 

 

-Tốt rồi.. phải ko em….!? 

 

Rồi hắn tự cười, bước trên con đường quen.. Con đường tối.. 

 

Hắn bước vào bar, ánh đèn chập chờn đủ màu cứ làm hắn chói mắt, vài vũ nữ múa thoát y, tên bảo vệ to con và mấy thằng em say xỉn ngồi đó vs mấy em phục vụ thiếu vải.. 

 

-Bạn anh đây đó hả? Đẹp dzai quá đó nha.. Em ko chịu đâuuuu!! Ứ ư.......-Một nhỏ ngồi trong lòng thằng đàn em thân cận của hắn, nhõng nhẽo phát ớn 

 

-Ừ ừ anh đền em tất! 

 

-Anh đẹp dzai nè…. Anh… uống…. gìiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii…- Nhỏ đi tới chỗ hắn uỡn ẹo..Điệu chảy mỡ >”< 

 

-Taquilla!-Hắn đẩy mạnh cô phục vụ ra, ngồi vào một bàn riêng.. Lũ đàn em ngây ra nhưng cũng hiểu lúc này mà đụng tới hắn thì.. 

 

-Anh nà! Rượu của anh đây nà! Uống vs em nhoazzzzz- [lại] uỡn ẹo 

 

Hắn cầm chai rượu cứ nốc lên từng hồi.. từng hồi cho đến khi chai cạn.. 

 

-Chai n~!!- Hắn la lớn làm nhỏ phục vụ kế bên giật mình 

 

-Anh uống nhều không tốt đâu nà!!- Nhỏ chà sát cơ thể mình vào hắn, tay đẩy nhẹ má hắn.. 

 

Nhưng có vẻ hôm nay ko phải ngày may mắn của cô phục vụ đó.. Cô đã lỡ đụng vào vết tát của nó hồi chiều.. 

 

RẦM!!!!!!!! 

 

Hắn đập bàn đứng dậy hất mạnh nhỏ phục vụ, nhỏ té xuống đất 

 

-Cút đi và đừng xuất hiện trước mặt tôi!!- Nghe hắn gằn mà sống lưng cô ta lạnh buốt,cô phục vụ ôm đồ chạy ra khỏi Pady.. 

 

Hắn ngồi xuống bình tĩnh nốc chai rượu.. Rượu đắng tràn vào lòng.. Hắn nấc xỉn, miệng nói lung tung ko rõ.. Chỉ nghe đc hắn thì thào vs chính mình.. 

 

-Nhã…anh nhớ em..!!!

 

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
C- STAT truyen teen hay