" cảm ơn cháu, làm phiền cháu quá Dương Chiến" bà Chan bình thản
đáp và cảm ơn Dương Chiến. nhìn nhỏ đã ngủ say rồi bà quay sang
Bạch Y Y và Dương Chiến mà nói " hay là 2 đứa ở lại dùng cơm trưa
với bác nhé, cũng lâu lắm rồi chúng ta ko ăn cơm cùng nhau mà,
chúng ta đợi1 lát Vương Long sẽ về ngay thôi."
Nói xong bà cùng 2 người bọn họ ra khỏi phòng, trước khi đi bà còn
dặn 1 cô hầu gái ở lại canh chừng nhỏ, khi nào nhỏ tỉnh phải báo
cho bà biết.
" bác gái à, cô bé lúc nãy có phải là đứa con gái mất tích của bác
vừa tìm lại được ko ạ?" Bạch Y Y tỏ vẻ thắc mắc, cô đã từng nghe
chị mình kể về nhỏ nhưng chưa giáp mặt nên cũng ko biết được nhỏ là
người thế nào, nên hôm nay ngoài chuyện tới đây thăm viếng bà Chan
cô còn muốn gặp mặt người mà đã làm chị cô giận đến mức ko nói nên
lời trong bữa tiệc lần trước rốt cuộc có gì ghê gớm
Bạch Y Y là tam tiểu thư của Bạch gia, trên cô còn có 1 chị gái là
Bạch Tố Tố ( người tham dự bữa tiệc lần trước) và 1 người anh cả là
Bạch Nhật Phong
Nếu nói về gia thế thì họ Bạch cũng thuộc vào loại nhất nhì của
Hông Kông, gia đình họ kinh doanh bất động sản đứng đầu khu vực
Châu Á, và người đang tiếp quản Bạch thị bây giờ chính là Bạch Nhật
Phong. Nếu nói Vương Long là người luôn chính trực sáng suốt trong
kinh doanh thì Bạch Nhật Phong chính là người luôn dùng mọi thủ
đoạn để đạt thứ mình muốn. ngoài ra gả còn là 1 tay sát gái có hạng
trong giới thượng lưu của Hông Kông, ở cái tuổi 30 nhưng vẫn còn
độc thân chính là điều kiện để gả tiếp cận và chiếm lấy bất cứ cô
gái nào mà gả thích. Bật mí anh ấy cũng thuộc hạng đẹp trai có thừa
nên cũng có rất nhiều cô thèm nhỏ dãi đấy
Bạch Tố Tố thì lại mang 1 vẻ ngoài và tính cách có phần hơi khác
anh trai mình, cũng có 1 gương mặt ưa nhìn nhưng ả lại là người
chanh chua vô cùng xấu tính, luôn mang vẻ mặt "thượng đội hạ đạp"
cùng cái miệng lúc nào cũng ngậm đầy dao lam khiến cô ta ít được
lòng của mọi người. ở cái tuổi 27 ( bằng anh Vương Long nha) nhưng
vẫn phòng ko chiếc bóng vì với ả thì những người đàn ông thấp kém
ko bao giờ được nhìn tới. còn giới thượng lưu thì họ lại cho rằng ả
chỉ là 1 bông hồng đang lúc lụi tàn lại mọc đầy gai nên ko thèm để
ý (oh bị trai chê kiểu đó, bà này ế chắc)
Còn tam tiểu thư Bạch Y Y thì có phần được ưu ái hơn chị gái của
mình, tốt nghiệp tiến sĩ ở cái tuổi 25, lại xinh đẹp lộng lẫy, đây
chính là điều mà cô luôn được mọi người ngưỡng mộ. tính cách luôn
hoạt bác vui vẻ, nhưng tận sâu trong lòng cô nghĩ gì thì chỉ có
trời mới biết. (ví dụ tốt nhất chính là thái độ lúc làm nhỏ bị tai
nạn). là bạn chơi thân với Vương Long từ nhỏ và đang là đối tượng
kết hôn của anh Vương Long nhà ta đấy.
(trở lại tình cảnh trong phòng khách nhà họ Hoàng)
" uhm đúng rồi đó cháu, nó là Yến Như, chính là đứa con gái bác cực
khổ tìm kiếm suốt 18 năm đó." Bà Chan vui vẻ nói với Bạch Y Y. rồi
bà lại nói tiếp " lần trước bác có tổ chức bữa tiệc ra mắt nhưng
cháu ở bên Pháp chưa về nên ko gặp được, đợi lát nó tỉnh lại bác sẽ
giới thiệu cho cháu và nó làm quen nhé, cả Dương Chiến nữa"
"tin…tin..tin.." tiếng còi xe vừa dứt thì cánh cổng màu trắng mở
ra, 1 chiếc xe limo màu đen tuyền sang trọng đang tiến thẳng vào
trong sân trước ánh mắt vui mừng của mọi người
"Vương Long về rồi đấy" bà Chan vui vẻ nói và cùng mọi người đứng
lên bước ra cửa trước đón hắn. ko cần phải nói người vui nhất giờ
này chính là Bạch Y Y vì người cô luôn thầm thương trộm nhớ đang ở
trước mắt cô thôi.
Vương Long bước ra khỏi xe tiến thẳng vào nhà, cúi đầu chào bà Chan
xong hắn quay sang Bạch Y Y cười nhạt " em về rồi à?". Buông 1 câu
hỏi lạnh lùng rồi hắn quay sang Dương Chiến ngạc nhiên hỏi " cậu
đến đây làm gì, nhà có ai bệnh sao?" (Dương Chiến chính là bạn thân
của Vương Long và cũng là bác sĩ riêng của nhà họ Hoàng)
" em gái con bị thương rồi, mẹ gọi Dương Chiến tới khám cho nó đấy"
bà Chan buồn bã nói trước khi Dương Chiến trả lời hắn
" cái gì? Sao lại bị thương chứ? thương tích thế nào rồi?" hắn hét
lên ầm ỉ rồi ko đợi ai trả lời mà vọt thẳng lên phòng nhỏ. Tung cửa
vào hắn như chết đứng khi
nhìn thấy nhỏ thương tích đầy người, tay chân băng bó đủ chỗ. hắn
tiến lại chỗ nhỏ rồi nhẹ nhàng đặt bàn tay rung rung lên gương mặt
nhỏ mà nói " chắc em đau lắm đúng ko? Sao lại bị thế này chứ? ai
làm em ra nông nỗi này vậy?"
Đôi mắt thương tâm cùng vẻ mặt câm phẫn của hắn bỗng nhiên biến
chuyển, nhỏ nhấp nháy mí mắt và từ từ mở mắt ra ( thực ra chị ấy ko
xĩu gì cả, chỉ giả vờ để đợi anh về mà diễn kịch thôi)
" anh… anh về rồi… em đau lắm…" nhỏ thì thào qua hơi thở, nhìn hắn
bằng ánh mắt đáng thương làm hắn càng thêm xót xa trong ruột.
" tại sao mấy người ko trông coi tiểu thư cẩn thận vậy hả?" hắn
giận dữ hét lớn làm cho ai cũng phải hoảng sợ.
Cô hầu gái đứng cạnh nhỏ nảy giờ hoảng hốt khúm núm nói " dạ cậu
chủ bớt giận, lúc sáng tại tiểu thư ra ngoài chơi mà ko cho chúng
em theo nên ko biết tiểu thư bị gì hết, chỉ biết gần trưa tiểu thư
về nhà thì bị như vậy rồi, sau đó tiểu thư ngất xĩu luôn nên vẫn
chưa biết nguyên nhân tại sao cô ấy bị thương nữa ạ"
"rốt cuộc là chuyện gì vậy? kẻ nào dám gây chuyện cho em vậy?" hắn
quay sang nhỏ nhìn bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng nói.
" là.. là….cútt đi…xoảng.." nhỏ vừa rung giọng nói thì nét mặt bổng
trở nên giận dữ và hét lên rồi quơ tay chụp lấy ly nước trên bàn
nhỏ ném mạnh về con người đang đứng ở cửa phòng nhỏ
* * *
Chap 10:
* * *
" áhhhhhhhhhhhh……" Bạch Y Y lãnh trọn ly nước của nhỏ mà vô cùng
khó hiểu, cô ko hiểu tại sao lại bị nhỏ trút giận trong khi cô và
nhỏ chưa hề quen biết. càng nghĩ càng giận, 1 tiểu thư như cô sao
có thể để cho 1 con bé nhà quê kia bắt nạt được chứ . mọi người
trong phòng lúc này vô cùng ngạc nhiên vì phản ứng của nhỏ. Nét mặt
nhỏ vẫn chưa nguôi ngoai được tí nào, định quơ tay chụp thêm chiếc
bình hoa thì nhỏ đã bị Vương Long ngăn lại
" em bị làm sao vậy? bình tĩnh đi em, đang bệnh mà tức giận thì ko
tốt đâu." Hắn vẻ mặt bối rối khuyên nhỏ.
" anh con nói đúng đó, bình tĩnh nào con gái, có gì thì từ từ nói
nha con" bà Chan cũng dịu dàng bước tới cạnh nhỏ nói
" cái quái gì thế này, mình là người nạn nhân mà tại sao bọn họ ko
đếm xỉa gì tới mình mà chỉ lo cho con bé đó chứ. đúng là tức chết
mà" Bạch Y Y đang thầm nguyền rủa trong lòng.
" huhuhu….huhu… đau quá…." Bạch Y Y khóc rống lên bây giờ bà Chan
mới chú ý tới cô và chạy lại ân cần hỏi han " cháu có sao ko? Có bị
thương ko? Cho bác xin lỗi nhé, con bé Yến Như nó bị thương trong
người khó chịu nên nó mới…. bác xin lỗi cháu nhiều". bà Chan tỏ vẻ
hối lỗi trước mặt Bạch Y Y thay cho nhỏ
" sao mẹ lại xin lỗi cô ta chứ, cô ta ko xứng đâu" nhỏ gầm lên như
1 con thú bị thương làm mọi người giật mình nhìn về phía nhỏ
"cháu…..hix…..ko sao đâu.. chắc là có hiểu lầm gì đây, bác cứ yên
tâm cháu ko trách em ấy đâu" Bạch Y Y tỏ ra cao thương khoan dung
nhìn bà Chan trìu mến rồi liếc sang Vương Long mà nói.
" hừ cô đóng kịch đúng là gỏi lắm nha, tôi và cô chưa từng gặp sao?
Ko quen mặt sao? Cô quên thật hay giả vờ quên đấy?" nhỏ vẻ mặt lạnh
lùng liếc Bạch Y Y mà bật ra từng tiếng. nhìn sang Vương Long nhỏ
mếu máo nói tiếp " ko phải cô thì là ai làm tôi ra nông nỗi này
chứ?". ánh mắt nhỏ ngân ngấn nước làm hắn thấy mà đau lòng đứt
ruột
" có đúng là em làm Yến Như thế này ko?" im lặng quan sát cục diện
cuối cùng hắn cũng lên tiếng, nét mặt hắn âm u liếc nhìn về phía
Bạch Y Y làm cô lạnh cả người. chưa bao giờ Vương Long đối xử với
cô như thế, từ nhỏ tới lớn đối với Vương Long cô chính là 1 tiểu
công chúa luôn được yêu thương chìu chuộng. tại sao bây giờ anh lại
hoàn toàn thay đổi, cô biết Vương Long ko yêu cô nhưng dù sao vẫn
còn 1 tí tình cảm nào đó. Bây giờ thì hết thật rồi, ánh mắt đó lời
nói đó chính là ko tin tưởng cô. Ko còn cơ hội cho cô thật
rồi.
Bạch Y Y trán toát mồ hôi, miệng mấp máy " thật mà…em chưa
từng..gặp..gặp em gái anh mà. Ko phải là em đâu. Anh phải tin em…
mọi người hãy tin em".bây giờ cô chỉ có thể dùng vẻ mặt đau thương
vô tội nhất mà lấy lại chút lòng tin của hắn. thật ra tận sâu trong
tâm trí của cô đã có chút ấn tượng về nhỏ, cái con bé ban sáng đã
cản đường cô đây mà." Đúng là ra đường ko xem ngày mà, xui thật" cô
thầm nghĩ và oán trách số phận
" cô còn dám chối hả, cô có cần tôi chỉ chỗ cô gây tai nạn cho tôi
ko? chiếc xe cô hiệu gì? Biển số bao nhiêu giờ tôi còn nhớ rất rõ
đó. Có cần tôi đọc cho cô nghe ko?" nhỏ vẫn nửa đùa nửa thật làm
cho cô phải thật khốn đốn mới hả giận. dám mắng tôi à, cứ đợi mà
xem. Tôi chưa tìm tới cô thì cô đã dám mò tới gây chuyện với tôi.
Đúng là ko biết chết là gì mà. ( chị ấy định tìm Y Y để tuyên chiến
giành tình yêu đây mà. Đúng là cô nàng Y Y xui thật)
" cô gây tại nạn cho tôi đã ko biết xin lỗi
ngược lại còn quay lại mắng tôi nữa là sao? Tôi nghe nói cô được
giáo dục cẩn thận lắm mà, hừ tôi thật sự nghi ngờ bản chất của cô
rồi đó" nhỏ vẫn âm trầm mà nói làm cho mọi người hết đi tới ngạc
nhiên này đến ngạc nhiên khác. Hầu như mọi ánh mắt bây giờ đều đỗ
dồn về hướng Bạch Y Y
" em nhận nhầm người rồi, làm gì có chuyện đó chứ. quả thực ko phải
chị làm mà" cô ta vẫn kiên trì chối bỏ mọi thứ. Và luôn dõi theo
nét mặt của hắn mà cầu cứu. hắn thật sự rất tuyệt tình, hắn ko thèm
nhìn cô lấy 1 lần. hắn luôn chăm chú nhìn nhỏ. Đôi tay thì luôn bận
rộn vuốt tóc nhỏ, lại nắm lấy bàn tay nhỏ mà xoa xoa ( đúng là muốn
ọe thật)
" tôi dùng đôi mắt cô gái 18 tuổi để nhìn chứ đâu phải đôi mắt của
bà cụ 81 tuổi mà cô nói tôi nhầm lẫn chứ. nếu kẻ gây tai nạn và sỉ
nhục bản thân ở giữa đường mà ko nhận ra thì tôi đúng là điên thật
rồi." nhỏ trừng mắt nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.
"thôi ko bàn cãi nữa, cứ gọi cảnh sát đến điều tra thì sẽ rõ thôi"
hắn lạnh lùng phát biểu làm cho bà Chan và Dương Chiến giật mình,ko
phải nói nét mặt của Bạch YY thì trắng bệt ko còn 1 tí máu nào
cả.
" có cần làm lớn chuyện vậy ko con? Mẹ thấy dù sao em gái con cũng
ko sao rồi. nếu tha được thì tha đi con" bà Chan vẻ mặt từ bi nhìn
về phía hắn và nhỏ mà nói. Dù rất khó chịu vì thái độ ko biết hối
cãi của Bạch Y Y nhưng bà vẫn còn chút nể tình Bạch phu nhân mà
muốn chừa cho cô 1 lối thoát. Bà rất tin tưởng đứa con gái yêu của
mình, Yến Như ko phải là người hay bịa chuyện với lại nhìn vết
thương trên người nhỏ thì ko thể ko tin được. ngoài ra còn 1 lý do
là giữa 2 người bọn họ chưa hề quen biết nhau thì ko thể nào nhỏ
lại vu oan cho cô ta cả.
" ko sao là thế nào? Mẹ ko thấy cả người em gái đầy thương tích à?
Chuyện này làm sao cho qua dễ như vậy được" hắn tức giận hét lớn,
ánh mắt quét qua người Bạch Y Y làm cô sợ đến nỗi đứng ko
vững
Bạch Y Y hơi loạng choạng phải nhờ Dương Chiến đỡ lấy cô mới có thể
đứng vững. thật ko ngờ chưa ra trận mà cô thua thảm bại như thế này
rồi.
" tôi thấy bác gái nói đúng đó, bỏ được thì bỏ đi, dù sao em gái
cậu cũng ko sao mà, với lại Y Y cũng đã bị thương rồi , hay cho quá
nhé" Dương Chiến ôn nhu nói làm mọi người nhìn về cánh tay của Bạch
Y Y, quả nhiên tay cô ta đã thâm tím vì cái ly nhỏ ném trúng. Cơn
giận trong lòng hắn cũng nguôi ngoai phần nào nên hướng mắt về nhỏ
như muốn hỏi ý
" thôi được rồi, xem như tôi gặp xui vậy. cô mau cút khỏi đây đi."
Nhỏ vẫy vẫy cánh tay đầy thương tích rồi nhìn sang hướng khác nói.
Hắn cũng điềm tĩnh lên tiếng " nếu Yến Như nói ko sao thì bỏ qua
vậy. nhưng anh nhắc cho em nhớ, anh ko muốn chuyện này lặp lại đâu.
Nếu ko thì…. Em biết hậu quả thế nào rồi đấy" . vẻ mặt hắn hiện lên
1 ý tà ác
" ko có chuyện gì nữa rồi, cháu mau về thay đồ rồi thoa thuốc lên
vết thương đi" bà Chan vẻ mặt lãnh đạm nhìn cô nói. Trong mắt bà
bây giờ cô ko còn là 1 đứa con dâu lý tưởng như bà thầm nghĩ nữa .
tất nhiên thái độ và tình cảm cũng có phần nào thay đổi
"dạ cháu cảm ơn bác… xin phép bác cháu về" Bạch Y Y cúi người chào
bà Chan xong liếc mắt nhìn về hắn và nhỏ mà thầm nghĩ " các người
hãy đợi đấy, nỗi nhục hôm nay tôi sẽ từ từ tính với các người.
Hoàng Vương Long tôi nhất định bắt anh phải hối hận mà cầu xin
tôi"
"cháu cũng có việc rồi, xin phép bác gái cháu về luôn ạ!" Dương
Chiến lễ phép cúi chào bà Chan rồi cũng bước ra ngoài.
" thôi con nghỉ tí đi mẹ xuống bảo người làm mang cơm lên cho con
nhé" bà Chan quay sang nói với nhỏ rồi cũng bước ra ngoài.
" ko còn việc của cô nữa, ra ngoài đi" hắn lạnh lùng ra lệnh cho cô
hầu gái rồi bước tới bên giường ngồi xuống cạnh nhỏ. Đợi khi mọi
người đi hết rồi hắn nhẹ nhàng ôm nhỏ vào lòng mà than thở " em
đúng là ko biết thương yêu bản thân gì hết. sao lại để ra thế này
cơ chứ? em biết anh đau lòng lắm ko?"
" em ko sao mà. Nhưng cũng đâu phải tại em đâu, tại cô ta làm em
ngã xe đạp nên mới bị vậy chứ bộ. hey đừng nhăn nhó nữa em hứa sẽ
ko có lần sau đâu. Ok" nhỏ nũng nịu trong lòng hắn, bao nhiêu buồn
bực lo lắng trong hắn chỉ vì mấy câu nhõng nhẻo của nhỏ mà tan biến
hết
" nhưng mà có cho vay thì em cũng phải lấy lãi chứ..hihihi…" nhỏ
cười cười gian xảo làm hoắn nghi hoặc trong lòng nhìn nhỏ
"áhhhhhhhhhhhh……" tiếng hét thất thanh của Bạch Y Y làm cho chấn
động cả khu biệt thự của nhà họ Hoàng làm mọi người giật mình trong
đó có cả hắn. chỉ có nhỏ là vẫn cười cười, thậm chí cười càng lúc
càng to hơn , nhỏ cười tới lúc gương mặt ửng đỏ thì mới bị hắn lay
mạnh mà hỏi
" em đã làm gì nữa vậy hả nhóc?" hắn miệng thì hỏi, trong lòng thì
vô cùng bối rối lo lắng " ko biết tiểu quỷ này lại gây
chuyện gì rồi?"
" ko có gì hết.. em chỉ là tặng cho cô ta vài đường hoa văn trên
chiếc xe trị giá hơn 1 triệu USD thôi. hahahhaha….haaaaa" nói xong
nhỏ lại cười tiếp, cười tới lúc mỏi cả miệng mới bắt đầu chịu nghỉ
ngơi chút ít
"cốc… em đúng là nghịch ngợm quá mà. Chắc anh phải mua lồng về nhốt
em lại cho em bớt gây chuyện quá" hắn gõ vào trán nhỏ và nói, nét
mặt thì vạn phần hạnh phúc cùng vui sướng.
" em là em gái anh chứ có phải chó đâu mà đòi nhốt em hả?" nhỏ tru
miệng cãi lại hắn. vẻ mặt vô cùng đáng yêu khiến cho người ta chỉ
muốn cắn lên trên đôi gò má phúng phính kia 1 cái. Và bá đạo hơn
chính là hắn chỉ muốn nuốt trọn đôi môi đỏ mộng kia mà thôi.
" ai nói em là em gái anh chứ, em chính là bé yêu của anh, vợ yêu
dấu bé nhỏ của riêng anh thôi biết ko?" hắn với ánh mắt tràn đầy
yêu thương thì thầm bên tai nhỏ. Lời hắn nói làm nhỏ thấy sao mà
ngọt ngào quá. Đúng là chỉ có tình yêu mới làm người ta thấy ngot
ngào như vậy.
" woa thật là thoải mái mà" sau 2 tuần ở nhà điều trị cuối cùng nhỏ
cũng được hắn cho phép ra ngoài dạo chơi với điều kiện phải để cho
2 tên vệ sĩ và 1 cô hầu gái theo sát bên nhỏ. Như vậy có khác gì ở
tù đâu, nhỏ 1 mực phản đối nhưng cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp với
hắn. vì dù sao cũng được ra ngoài vẫn đỡ hơn là chết vì buồn chán
trong căn biệt thự rộng lớn kia.
Tại trung tâm thương mại Thiên Vương, nhỏ cứ hết chạy tới bên này
lại bay qua quầy hàng bên kia. Nhỏ làm cho 3 kẻ theo đuôi phải nhức
đầu hoa mắt. nhỏ ko thích mua sắm như những nàng tiểu thư giàu có
khác. Nhỏ có sở thích đặc biệt là chỉ ngắm những thứ mình thích chứ
chưa bao giờ mua chúng. Theo nhỏ quan niệm thì thứ mình thích mà ko
sở hữu được mới là đáng quý. Những gì có trong tay rồi thì ko còn
giá trị nữa
Dạo chơi nhìn ngắm cả buổi chiều nhỏ cũng thấm mệt, ngồi phịch lên
chiếc ghế trước đại sảnh nhỏ chờ cô hầu gái mua nước cho uống. đang
ngồi thở dốc nhìn đông nhìn tây thì chuyện chướng mắt lại diễn ra
trước mặt nhỏ
"oa..oa..oa.. mẹ ơi ….mẹ ơi.." 1 đứa trẻ chừng 4 tuổi vừa khóc vừa
gọi mẹ, trên tay cầm cây kẹo đứa bé cứ chạy khắp nơi nhìn dáo dát.
Từ ngoài cửa 1 đôi trai gái bước vào theo sau là 4 người ăn mặc
nhìn có vẻ là vệ sĩ.
Gã con trai ước chừng trên dưới 30, có gương mặt tuấn tú ko kém gì
anh Vương Long của nhỏ. Nhưng trong đôi mắt kia ẩn chứa 1 điều gì
đó rất tà ác làm cho nhỏ bội phần chán ghét. Tay hắn cứ ôm khư khư
cô ả bên cạnh chốc chốc lại hôn ả ta 1 cái.
Còn cô gái đi chung với hắn cũng có 1 gương mặt có thể gọi là đẹp,
nhìn đôi chân dài quyến rũ của cô ta theo nhỏ đánh giá có thể là
người mẫu. cách ăn mặc của cô ả làm cho nhỏ thấy hơi gai mắt, vận
chiếc váy da màu đen cùng chiếc áo yếm hở lưng làm cho làn da trắng
trẻo của ả phơi bày toàn bộ. lại choàng thêm cái khăn lông thú nhìn
như 1 con hồ ly tinh trong truyện liêu trai. Tóm lại 1 câu " gái
làm tiền" là những gì nhỏ nghĩ về cô ả
" phịch… bị đui hả, mày làm bẩn váy của tao hết rồi nè" tiếng cô ả
vang lên làm cả đám người quay lại nhìn vào trong đó có cả
nhỏ.
Đứa bé tìm mẹ cứ chạy tán loạn cuối cùng đâm phải cô ả và cây kẹo
dính vào chiếc váy hàng hiệu nên cô ả lập tức phát hỏa mà quát nạt
thằng bé. Ai cũng thấy tội nghiệp cho thằng bé nhưng cũng chỉ nhìn
sơ qua rồi lại lãng đi nơi khác. Nhìn cách ăn mặc sang trọng của
đôi trai gái và 4 tên vệ sĩ theo sau thì cũng biết họ là người có
tiền rồi. vây vào chỉ thêm phiền phức, tốt nhất tránh xa thì hơn.
Đó chính là phương châm sống của người Hông Kông. ( oh gần gống
Việt Nam mình rồi đó. Buồn!!!!!!! ko có tình người)
" ba mẹ của mày đâu? Kêu ra đây bồi thường chiếc váy cho tao." Cô ả
lại nắm lấy áo thằng bé mà quát. Nét mặt thằng bé bây giờ tái xanh
vì sợ, cũng ko còn dám khóc nữa. nhìn quanh tìm người cầu cứu nhưng
hầu như chẳng ai đoái hoài gì tới nó.
Cô ả lay mạnh thằng bé làm cho nó càng thêm hoảng sợ chỉ biết mím
môi mà chảy nước mắt, còn cái gả đi bên cạnh ả ta chỉ biết đứng im
nhếch mép xem ả cùng thằng bé diễn trò.
Thấy đứa nhỏ thở gấp mặt tái xanh hình như là phát bệnh gì đó,
nhưng ả ta vẫn ko quan tâm mà chỉ biết nắm lấy áo thằng bé mà vặn
vẹo
" 1 đám người lớn lại đi bắt nạt 1 đứa trẻ đúng là ko biết xấu hổ
mà" 1 âm thanh thánh thót vang lên làm ai cũng giật mình nhìn về
người đang nói. Chính là nhỏ. Bây giờ nhỏ mới đứng lên và bước tới
gần bọn họ. cúi xuống nhìn thẳng mặt cô ả xong nhỏ lại tiếp
" chậc… chậc… đúng là đáng tiếc thật, gương mặt cũng có phần xinh
đẹp nhưng tính tình hey….." nhỏ thở dài 1 tiếng rồi lắc đâu liên
tục làm cho cô ả tức điên mà đứng phắc dậy
" mày vừa nói cái gì hả nhóc con? Nói lại tao nghe thử xem"
hất
mặt về phía nhỏ cô ả thô lổ nói.
" trời, ko ngờ lại còn bị điếc nữa chứ. người ta nói to rõ như vậy
mà ko nghe thì bị điếc thật rồi" nhỏ nhếch miệng cười khinh
bỉ
" mày nói ai điếc hả? đúng là ko biết trời cao đất dày mà. Hôm nay
mày tới số rồi" vứa hét lên xong cô ả nhào tới giươn tay định tát
nhỏ
" bát…." 1 cái tát được giáng thẳng lên gương mặt đầy son phấn của
ả. Cô ả bị hoa mắt vì cái tát quá mạnh và bất ngờ nên hơi loạng
choạng. sau khi lấy lại được tinh thần cô ả định xong lên cho nhỏ 1
trận
" dừng… cô muốn thêm 1 cái nữa đúng ko? Nếu ko sợ thì thử bước lên
đi" nhỏ cười cười đắc ý vì chiến tích của mình. Lúc nảy ả kia vừa
giươn tay về phía nhỏ thì nhỏ đã nhanh chóng chụp cổ tay ả và thẳng
tay cho ả 1 cái tát như trời giáng. Bây giờ thì 2 tên vệ sĩ của nhỏ
cũng xong lên chắn trước mặt nhỏ để bảo vệ chủ.
Ra hiệu cho 2 tên vệ sĩ lùi lại nhỏ bước tới trước hiên ngang trừng
mắt nhìn cô đầy khiêu khích " sao hả, cô nhìn tôi chằm chằm vậy làm
gì? Muốn đánh nhau à?" nhỏ khinh bỉ hỏi làm ả tức muốn sùi bọt
mép
"anh…. Anh phải giúp em đó… có kẻ dám bắt nạt bạn gái anh trước mặt
của anh mà anh nhịn được sao?" ko dám hành động ngu ngốc nữa ả quay
sang gả đàn ông đẹp trai kia cầu cứu, trong lời nói của ả cũng có
phần khích bát hắn vì từ nảy giờ ả ko thấy hắn có động tĩnh gì nên
trong lòng hơi bực tức
Đứng yên làm khán giả từ nảy đến giờ gả kia cũng ko quên quan sát
tỉ mỉ nhỏ, trong lòng hắn cũng dâng lên 1 cảm giác khó tả và ko
khỏi thầm khen nhỏ " đúng là rất xinh đẹp, 1 vẻ đẹp thánh thiện ko
vấy bẩn, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn với đôi mắt to tròn luôn tạo
cho người ta cảm giác thoải mái khi nhìn. Nhất là đôi môi đỏ hồng
tự nhiên cô cùng quyến rũ khiến người ta nhìn thấy chỉ muốn chiếm
trọn, tuy ko cao như người mẫu nhưng thân hình cũng khá đầy đặn,
làn da lại mìn màng trắng trẻo. đúng là 1 tuyệt tác của trời đất mà
( sản phẩm của ông bà Chan đó anh ơi)"
Hắn cứ trầm ngâm suy nghĩ, vẻ mặt ko 1 chút biểu hiện làm cho người
ta khó có thể biết hắn nghĩ gì. "cô bé này rốt cuộc là người phương
nào chứ? tại sao mình chưa từng thấy cô ấy nhỉ?" trong lòng hắn cứ
tự hỏi ( làm như ông là vua í, mỹ nữ thiên hạ phải cho ông gặp hết
sao?)(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me http://yeutruyen.wapsite.me/ , chúc các bạn
vui vẻ)
" nói cho cùng thì cậu bé này cũng đã làm bẩn váy của bạn gái tôi,
tôi nghĩ là phải bồi thường cũng ko quá đáng chứ?" cuối cùng gả
cũng nhìn về phía nhỏ mà lên tiếng
"tất nhiên là phải bồi thường rồi" nhỏ vẻ mặt tà ác nhìn gả nói rồi
lại quay sang cô ả cất giọng tiếp " nó làm váy cô bẩn phải bồi
thường, vậy cô làm nó hoảng sợ suýt chút phát bệnh thì ai bồi
thường đây? Còn chưa nói tới con nít ở cái tuổi này tâm lý đang
hình thành nếu vì cô làm nó hoảng sợ quá độ mà trở nên mắt bệnh
trầm cảm hay tự kỷ thì làm sao? Ai sẽ bồi thường thiệt hại cả vật
chất lẫn tinh thần cho nó và gia đình nó. Cái đó còn chưa nói tới
tương lai nó ko thể trở thành 1 người hữu dụng cho xã hội thì ai sẽ
bồi thường tổn thất cho toàn xã hội đây?"
Cô ả bị nhỏ vừa nói vừa tiến tới làm cho thối lui mấy bước và tới
khi chạm phải đám vệ sĩ đằng sau mới đừng lại. mặt ả ngơ ra vì
những câu nói công kích của nhỏ. Bây giờ trong cổ họng ả như có hòn
đá chắn ngang ko thể nào lên tiếng phản bác lại nhỏ được mà chỉ
biết đứng im trừng mắt nhìn nhỏ
" bộp..bộp… hahaha.. nói rất hay" gả vỗ tay cười lớn tiếng nhìn về
phía nhỏ nói. Hành động của gả đúng là làm cho mọi người xung quanh
phải kinh ngạc trong đó có luôn nhỏ. Gả thật ko ngờ cô bé đáng yêu
kia miệng lưỡi cũng thật ghê gớm. chỉ 1 sự việc cỏn con mà nhỏ có
thể nói cho thành quốc gia đại sự liên quan tới xã hội thì đúng là
làm gả bội phục sát đất.
"ko cần nịnh bợ tôi đâu, bảo bạn gái ông xin lỗi cậu bé đi, còn nếu
cô ta vẫn muốn bồi thường thì tôi sẽ bồi thường cho. Nhưng…. Cái
giả phải trả cũng ko nhẹ đâu" nhỏ liếc mắt nhìn gả rồi lại quét mắt
về phía cô ả nghiến răng nói.
" còn ko mau xin lỗi cậu bé" hắn liếc mắt giận dữ nhìn ả kia và ra
lệnh. Sau đó có 1 nhân viên bán hàng mang tới cho hắn 1 hộp sôcôla
loại thượng hạng rồi hắn lại tiến tới đưa cho cậu bé vẻ mặt dịu
dàng nói " nhóc bỏ qua nhé!"
" xem như ông cũng có 1 tí tính người" nhỏ nhếch miệng cười khẽ rồi
quay sang người phụ nữ đang ôm thằng bé nói " chị có bị gì ko hả?
con mình mà cũng ko trông coi được thì tốt nhất đừng sinh nó ra".
Nhìn người phụ nữ vẻ mặt nhăn nhó im lặng nhỏ thấy thật khó chịu
nên quay đầu bước đi trước sự ngạc nhiên và thán phục của mọi
người
"anh… chúng ta bỏ qua vậy sao?" ả ôm chặt lấy eo gả mà thắc mắc.
mặt vẫn ko biến đổi hắn gạt tay ả đẩy ra xa vừa đi vừa mắng " cô
đúng
là rác rưỡi mà, làm tôi mất mặt chưa đủ sao còn đứng đó"
Quay đầu nhìn theo bóng nhỏ khuất dần sau cửa kính miệng gả vô tình
cong lên 1 chút " em thật thú vị"
Ngay lúc nhỏ vừa đi ra thì 1 tên vệ sĩ của gả cũng đang bám sát
theo sau lưng nhỏ.
Chap 11:
* * *
"tiểu thư đâu? Đã ăn tối chưa?" vừa bước ra khỏi xe hắn đã hỏi về
nhỏ. Trong hơi thở của hắn có hơi men phả ra, đôi mắt thâm u vẻ mặt
ửng hồng biểu thị hắn đã ngà ngà say. Tối nay hắn bận tiếp 1 đoàn
khách quan trọng nên lúc về đến nhà cũng đã gần 12h đêm.
"dạ, tiểu thư ở trong phòng, cô ấy đã dùng bữa tối rồi ạ!" bà quản
gia ko nhanh ko chậm trả lời hắn với vẻ vô cùng tôn kính.
Nét
mặt có chút hài lòng, hắn ko nói thêm gì mà bước nhanh vào nhà tiến
thẳng hướng phòng nhỏ.
" tắm nước nóng đúng là thật thoải mái nha" nhỏ vui vẻ bước ra khỏi
bồn tắm quơ tay lấy chiếc khăn để lau người. sau 1 lúc lau chùi cẩn
thận nhỏ quấn chiếc khăn ngang người và bước ra ngoài
"áhhhhhhhhhh" 1 vòng tay rắn chắc ôm chặt nhỏ từ phía sau. Hơi rượu
phả vào sau gáy nhỏ như 1 luồng điện mạnh truyền sang thân nhỏ. Tim
đập nhanh hơn nhỏ rung rung bờ vai ngước mắt nhìn kẻ đang mạo phạm
mình. Là hắn
giây phút bất ngờ qua đi nhỏ định thần lại vẻ mặt có chút thẹn
thùng , mím chặt môi cất giọng lí nhí "sao anh lại ở đây? Buông em
ra đi". Nét mặt nhỏ ửng hồng đôi mắt tựa như hồ có 1 màn sương che
phủ. Hương thơm nhè nhẹ tỏa ra trên người nhỏ làm hắn thật đê mê.
Những gì nhỏ nói hắn đều bỏ ngoài tai, giờ chỉ biết mãi miết hít hà
mùi hương của nhỏ.
Tay vẫn ôm chặt nhỏ, giọng hắn khàn khàn nhưng trìu mến " sao em
tắm trể thế? Lại để tóc ướt nữa, dễ bệnh lắm em biết ko?" 1 kiểu
trách móc đầy thương yêu và sủng nịnh. Cúi xuống cắn nhẹ vành tai
nhỏ, chiếc lưỡi của hắn bắt đầu hoạt động 1 cách thuần thục, cứ rà
rà trên vành tai nhỏ, rồi lại di chuyển xuống gáy nhỏ. Chiếc lưỡi
hắn quét qua xương quai xanh nhỏ. Rồi lại đi lên chiếc cổ trắng
ngần đầy quyến rũ. Hai bàn tay cũng ko chịu yên phận mà bắt đầu
vuốt ve bờ vai trần của nhỏ. Đôi bàn tay to khỏe với những ngón tay
thon dài cứ thế mà chà xát lên khắp người nhỏ. Nó dừng lại nơi gò
bồng của nhỏ mà bỡn cợt, bóp nắn
Bị hành động mê hoặc của hắn lôi kéo nhỏ khẽ rùng mình 1 cái. " anh
ấy định làm gì đây? Ko lẽ…." 1 ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu làm
tim nhỏ giật thót. Nhỏ chỉ mới 18 tuổi. ko thể để chuyện này xảy ra
được, nhỏ sợ lắm. toàn thân nhỏ bắt đầu có cảm giác nóng lên vì
hành động kích tình của hắn. hắn vẫn cứ chậm rãi mà đùa nghịch với
cơ thể của nhỏ. Còn riêng nhỏ thì lại đang đấu tranh tâm lý giữa
chấp nhận và phản đối. cơ thể càng ngày càng nóng nhỏ biết cứ tiếp
tục sẽ khó lòng mà chịu đựng. nhưng lý trí đã giành phần thắng. nó
mách bảo nhỏ chuyện ấy ko phải là bây giờ, Nó nhắc nhở nhỏ rằng
.
Lý trí đã đúng nhỏ nhắm mắt hít 1 hơi thật sâu và xoay người rời
khỏi bàn tay ma quái của hắn. cuộc chơi đùa bị nhỏ làm gián đoạn
hắn có chút bất mãn khẽ nhíu mày nhìn nhỏ " em sao vậy? ko thích
sao?" ( đồ dê xờm. tôi cho ông rớt khỏi sân khấu luôn )
"em…..em….ko phải là bây giờ. Anh đừng làm vậy." nhỏ ngập ngừng
nói. Nét mặt có phần xấu hổ nhưng nhỏ vẫn đưa ra ánh mắt cương nghị
nhìn hắn
Cười khổ 1 cái hắn bước tới ôm nhỏ vào lòng lần nữa, giọng tràn đầy
yêu thương và hối lỗi" xin lỗi em, là anh nhất thời ko kiềm chế
được, anh sẽ ko như vậy nữa đâu, em đừng sợ, đừng giận anh nhé!" .
đưa bàn tay to ấm áp hắn vuốt nhẹ khuôn mặt hồng hào của nhỏ, ánh
mắt hắn vô cùng thâm sâu khó có thể biết được hắn đang nghĩ gì. Chỉ
biết giờ này trong tận đáy lòng hắn chỉ có người con gái bé nhỏ này
ngự trị, sẽ như thế và mãi mãi như thế ko bao giờ thay đổi.
>
"Thưa chủ tịch, đây là toàn bộ tư liệu của cô gái mà ngài cần tìm",
1 tên vệ sĩ mặc bộ vest màu đen dáng vẻ nghiêm nghị nhìn về người
đàn ông đang ngồi trên sofa đắc giá .
Vẻ mặt anh tuấn của hắn hơi dãn ra khi nhìn xấp tài liệu trên bàn,
đưa tay cần xấp tài liệu lên gã chăm chú đọc từng chi tiết về thân
thế của nhỏ. Khóe miệng tự nhiên biến thành 1 đường cong hắn thầm
nghĩ " thì ra là em đó sao? Cô bé đã làm cho 2 cô em gái của tôi
phải chịu nhục chính là em đó sao? Thú vị thật"
Ánh mắt đen sâu như loài chim ưng của gã bổng nhiên long lên 1 tia
nhìn quỷ dị vào cái tên chủa nhỏ " Hoàng Yến Như" . đôi mắt kia như
hẹp hơn dài hơn, nó biểu thị cho quyền lực và tham vọng, đó chính
là lý do vì sao trên lưng hắn có hình xăm 1 con chim ưng màu đỏ
thắm
Ánh nắng buổi sáng chiếu thẳng vào giường ngủ của nhỏ xuyên qua lớp
cửa kính, khẽ nhíu mày vì chói nắng nhỏ nhìn qua thân người đang
nằm cạnh mình, gương mặt lúc ngủ của hắn như 1
thiên thần, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng đỏ luôn khiến cho
người ta say đắm. đưa tay vuốt nhẹ hàng mi dài hơi rũ xuống nhỏ
xuýt xoa ganh tị " mi dài hơn của mình nữa, đáng ghét".cứ mãi chăm
chú ngắm nghía khuôn mặt mê người kia nhỏ bất giác hét lên
"ah đau…" bàn tay nhỏ nhắn của nhỏ đang bị hắn cắn mạnh như loài
gặm nhắm vô cùng đáng yêu. Nét mặt mang chút dỗi hờn nhỏ ko thèm
nhìn hắn cứ để hắn đùa giỡn cùng bàn tay trắng mịn của nhỏ.
"cộc…cộc….cộc….tiểu thư cô dậy chưa? Bà chủ gọi cô xuống ăn sáng"
bà quản gia nhẹ giọng gọi nhỏ rồi đứng im chờ đợi bên ngoài. 2 kẻ
bên trong đang tình tứ trên giường thì giật mình vì tiếng gọi của
bà quản gia. Mỗi người 1 suy nghĩ
"chết rồi, lỡ mọi người biết đêm qua anh ấy ngủ chung với mình thì
làm sao đây" nhỏ lo lắng nét mặt hơi trầm ngâm nhìn hắn. giờ phút
này nhỏ vô cùng hối hận khi đêm qua để cho hắn ngủ lại. sau khi hắn
nhận lỗi cùng nhỏ xong thì cũng ko còn hành động gì quá giới hạn
nữa. hắn chỉ chờ nhỏ thay áo ngủ rồi cũng cởi bỏ chiếc áo khoát và
leo lên giường nằm cùng nhỏ. Nhỏ quả thật ko nỡ đuổi hắn về phòng
vì dù sao cũng do nhỏ làm hắn ko vui vì đã từ chối hắn. vậy là nhỏ
cho hắn ngủ cùng giường
"chết tiệt, đúng là phá đám mà, sớm ko gọi, muộn ko gọi lại nhằm
ngay lúc này gọi" hắn trong lòng bực tức thầm mắng bà quản gia ko
biết điều kia.nhưng dù sao cũng ko thể để mọi người biết chuyện hắn
ngủ lại phòng nhỏ, nên hắn chỉ im lặng dùng ánh mắt ra hiệu cho
nhỏ.
"được rồi, tôi xuống ngay" nhỏ cất giọng uể oải nói vọng ra ngoài.
Bà quản gia nghe thấy thì "vâng" 1 tiếng rồi quay bước xuống lầu.
nhỏ đẩy người hắn ra nhanh chóng ngồi ngồi dậy bước xuống giường
vào trong toilet
Hắn cũng ko còn kiên nhẫn chờ đợi nhỏ mà cũng ngồi dậy cầm lấy áo
của mình mà bước ra khỏi phòng
30 phút sau cả 2 người ko hẹn mà gặp cùng đi xuống phòng ăn, cúi
đầu chào bà Chan 1 tiếng cả 2 ngồi vào ghế. Bà Chan nhìn 2 con vẻ
mặt hài lòng vui vẻ nói
" mẹ nghe người làm nói tối qua con về trễ lại hơi say nên mẹ ko
cho họ gọi con, chủ yếu để con ngủ thêm tí nữa ko ngờ con cũng dậy
sớm quá" vẻ mặt bà tươi tắn nhìn hắn nói. Rồi quay sang Yến Như bà
lại tiếp
"nghe nói hôm qua con cãi nhau với người ta tại trung tâm mua sắm
à?" câu hỏi bất ngờ của bà làm cho hắn ngạc nhiên " chết tiệt, mới
có 1 ngày lơ là ko chú ý mà em lại gặp chuyện nữa rồi sao?" hắn
thầm mắng bản thân mình rồi nhìn sang nhỏ như chờ đợi lời giải
đáp
"dạ ko có gì đâu ạ, chỉ là hiểu lầm thôi mà, có vệ sĩ theo bảo vệ
ko ai dám làm gì con đâu" nhỏ lễ phép trả lời bà Chan rồi liếc nhìn
hắn câu hòa
Khi cả 3 người đang chăm chú ăn sáng thì bà quản gia bước vào lên
tiếng " thưa bà, chủ tịch Bạch thị (Bạch Chấn Phong) gửi thư mời
cho bà ạ!"
Cả 3 người nhìn về lá thư mời trong tay bà quản gia rồi bà Chan
cũng đưa tay cầm lá thư và mở ra xem. " thư viết gì vậy mẹ?" hắn tò
mò hỏi.
"à cuối tuần này là sinh nhật Bạch phu nhân nên Chấn Phong muốn mời
cả nhà mình đến dự tiệc trên du thuyền của nó ấy mà. Cái thằng bé
đúng là rất có hiếu nha" bà Chan lộ vẻ tươi cười ca ngợi gã.
"ko biết bọn họ lại giỡ trò gì đây? Tên cáo già kia định làm gì
đây?" hắn trong lòng thắc mắc cũng ko kém phần khó chịu khi nghe
nhắc tới Bạch gia và Bạch Chấn Phong.
Bước ra khỏi chiếc xe sang trọng nhỏ nhìn xung quanh mà ko khỏi
trầm trồ khen ngợi. hôm nay nhỏ cùng bà Chan và 2 anh trai đến dự
tiệc của Bạch gia. Mọi thứ xung quanh làm nhỏ vô cùng kinh ngạc "
đúng là nhà giàu xa hoa thật" nhỏ thầm nghĩ
Hôm nay nhỏ mặc chiếc váy ko dây màu đỏ vô cùng xinh xắn, tóc được
uốn lượn thả tự nhiên như 1 dòng suối đang chảy. gương mặt ko trang
điểm nhưng vẫn có năng lực làm ngây ngất lòng người.
Hắn trong bộ vest màu đen như thông thường, dáng người cao ráo vạm
vỡ được bộ đồ cắt may cẩn thận ôm sát vào tôn lên vẻ đẹp như tượng
thần Hy Lạp của hắn. vẫn đôi mắt màu hổ phách sâu thâm thẳm, gương
mặt cương nghị với 1 luồng khí lạnh lùng bao quanh luôn khiến cho
người ta phải cảm thấy rất áp lực khi tiếp xúc với hắn (ngoại trừ
nhỏ nha)
Hoàng Vương Lâm hôm nay cũng có mặt (hiếm gặp anh ghê), hôm nay anh
khoát 1 bộ cánh màu trắng đúng như bản chất thiên thần của mình,
trong sáng và thánh thiện, gương mặt mang 1 vẻ đẹp quỷ dị có chút
hơi nữ tính, nhưng khí khái và tác phong vẫn toát ra tính khí nam
nhi đích thực. sự xuất hiện của anh luôn gây sự chú ý cho các cánh
nhà báo và fans
Cuối cùng là mẹ của 3 người nam thanh nữ tú kia- bà Chan, tối nay
bà vận trên người chiếc váy dạ hội màu đen đính cườm trong rất đẹp
mắt, dù đã ngoài 50 nhưng ở bà vẫn toát lên 1 nét quyến rũ kỳ lạ,
làn da trắng tinh khôi vẫn làm động lòng người của bà khiến cho
các
phu nhân khác vô cùng hâm mộ.
Cả nhà 4 người bước chân lên chiếc du thuyền nơi diễn ra bữa tiệc
do Bạch gia tổ chức. đứng đón tiếp họ ở cửa chính là 1 người phụ nữ
trung niên tuổi tác xấp xỉ bà Chan- Bạch phu nhân. Nhìn sơ qua vẻ
bề ngoài của người phụ nữ trước mặt nhỏ thầm đánh giá " đúng là rất
đẹp, dù bước qua tuổi 50 nhưng bà ấy vẫn rất quyến rũ, bề ngoài ko
thua gì mẹ mình cả, phụ nữ giàu có đúng là biết cách giữ gìn nhan
sắc mà."
Khẽ liếc mắt về bên trái Bạch phu nhân còn có 2 vị tiểu thư của
Bạch gia, nhìn 2 chị em ả là nhỏ muốn sôi máu lên rồi. ánh mắt đong
đưa, bộ dạng lẳng lơ cứ liếc mắt nhìn Vương Long của nhỏ
suốt.
Bạch Y Y tự nhiên hơn chạy thẳng tới ôm lấy cánh tay của hắn mà
nũng nịu " em chờ anh lâu lắm rồi đó, cuối cùng anh cũng tới, em và
mẹ rất vui nha", ánh mắt mơ màng cứ dáng chặt và gương mặt của hắn.
mùi nước hoa trên người ả làm nhỏ ko thể kiềm chế mà hắt xì 1
tiếng.
Hắn nhìn sang nhỏ vẻ mặt khó chịu, gạt tay Bạch Y Y ra hắn bước tới
cạnh nhỏ hỏi han " em lạnh sao? để anh ra xe lấy áo khoát cho em
nha", giọng nói hắn nhỏ nhẹ ân cần làm cho Bạch Y Y tức muốn trào
máu họng, nhỏ đưa mắt nhìn ả cười khẩy 1 cái tỏ vẻ đắc ý nói " em
ko sao đâu, mình mau mau về nhà là được rồi, ở đây em thấy khó chịu
quá, ko biết nước hoa rẻ lắm hay sao mà có người dùng để tắm nên
làm mũi em thở ko nổi luôn".
Ngụ ý sâu xa mang theo 1 đóng lưỡi câu của nhỏ có thể nhiều người
ko hiểu nhưng vẫn ko thoát khỏi cặp mắt quan sát của 1 người.
gã-Bạch Chấn Phong bước tới lễ phép cúi đầu chào bà Chan 1 tiếng
rồi quay sang hắn nói " rất vui vì chủ tịch Hoàng cũng đến", nụ
cười nhạt của gã làm hắn vô cùng chướng mắt. tuy 2 con người này
trên thương trường chưa từng đấu đá với nhau, vì dù sao lĩnh vực
kinh doanh của họ cũng khác nhau. Nhưng cách hành sự của gã làm hắn
vô cùng gai mắt, suýt chút bị gã giành lấy danh vị doanh nhân thành
đạt trẻ tuổi nhất Châu Á nên hắn có chút ko thiện cảm với gã.
Hắn chỉ hừ nhẹ 1 tiếng rồi lại quay sang công việc chính là vuốt ve
mái tóc của nhỏ. Theo ánh nhìn của hắn gã cũng bắt đầu hướng về nhỏ
" Hoàng tiểu thư chúng ta lại gặp nhau rồi" gã gật đầu nhẹ rồi nhìn
thẳng vào đôi mắt lung linh trong suốt của nhỏ mà cười nhẹ
Khỏi phải nói phản ứng của nhỏ lúc này như thế nào rồi, mặt mũi bị
đóng băng vì nhìn thấy gã. Chính là người đàn ông cùng nhỏ tranh
cãi mấy ngày trước đây mà. Đúng là trái đất tròn thật, đi lòng vòng
1 hồi lại gặp phải người của họ Bạch là sao? rốt cuộc họ Bạch kia
có bao nhiêu người chứ. đúng là " ghét của nào trời trao của đó mà"
nhỏ thầm oán than trong lòng. Nét mặt vẫn lạnh lùng nhìn gã ko tia
cảm xúc (thật ra trong bụng thì đang hồi hộp gần chết ấy mà)
" Bạch thiếu gia chào con kìa, sao đứng im ra vậy?" bà Chan nhẹ
nhàng nhắc nhở nhỏ. Bị giật mình vì câu nói của bà nhỏ hơi xấu hổ
mà ái ngại nhìn gã
"đúng vậy, ko ngờ lại gặp ông ở đây, đúng là quả đất hẹp thật" nhỏ
mỉm cười 1 cách mỉa mai nhìn gã nói.
"em và gã quen nhau sao?" hắn khó chịu trong lòng thầm thì bên tai
nhỏ. Giờ này nếu ko có mặt mẹ hắn ở đây thì hắn chỉ muốn ôm nhỏ vào
lòng thật chặt thể hiện quyền sỡ hữu nhỏ là của hắn cho ai kia xem
rồi. nhìn cặp mắt chim ưng của gã cứ đau đáu nhìn nhỏ hắn hận ko
thể moi lấy cặp mắt kia mà tiêu hủy thôi
"ko có quen, bạn gái của gã là người gây nhau với em ở trung tâm
mua sắm đó, hôm đó gã cũng có mặt mà" nhỏ thì thầm nói với
hắn.
" thôi mọi người vào trong đi, ngoài này gió lạnh lắm, nào xin mời"
Bạch phu nhân phá vỡ bầu ko khí âm u mà lên tiếng. tất cả mọi người
cũng cấc bước theo bà vào bên trong phòng tiệc. 1 căn phòng lộng
lẫy rực rỡ, từ cầu thang tới sân khấu đều được trang trí vô cùng
công phu. Quan khách khá đông , đại đa số đều là những người có
chức có quyền trong mọi giới.
Sau 1 màn chào hỏi và giới thiệu làm nhỏ suýt ngất thì nhỏ cũng
được mọi người buông tha cho ngồi nghỉ. Mẹ nhỏ bận tiếp chuyện với
vài vị phu nhân khác. Hắn cũng bị 1 vài người đàn ông quấn lấy để
xã giao. Tội nhất chính là anh Vương Lâm nhà ta, ko được yên ổn mà
luôn bị cánh nhà báo cứ vây lấy chụp ảnh rồi phỏng vấn.
Ngồi nhìn toàn cảnh nhỏ ko khỏi bật cười vì nét mặt gượng gạo của
Vương Lâm, đang chăm chú suy nghĩ thì 1 ly nước trái cây được đưa
ra trước mặt nhỏ cùng 1 giọng nói vang lên " sao ngồi đây có 1 mình
vậy? ko biết tôi có vinh hạnh được ngồi tiếp chuyện với Hoàng tiểu
thư ko?"
Ngẩn đẩu lên nhìn thẳng vào gương mặt của gã, ko nhanh ko chậm nhỏ
nhận lấy ly nước trên tay gã và nói " Bạch tiên sinh cần gì khách
sáo như vậy? biết nhau rõ quá mà". Buông ra 1 câu lạnh lùng rồi nhỏ
lại liếc nhìn thẳng vào đôi mắt ưng
sắc bén của gã
"hahaha đúng là thú vị mà, nếu cô đã nói vậy tôi cũng ko cần khách
sáo nữa" gã bật cười 1 tiếng rồi vui vẻ ngồi xuống đối diện nhỏ nói
tiếp " tôi biết lần trước là do người của tôi ko phải , nếu có gì
mạo phạm cô bỏ qua cho nhé!" vẫn giọng nói âm trầm vang nhẹ bên tai
nhỏ
Người đàn ông ngồi trước mặt nhỏ có cái gì đó khiến nhỏ ko hiểu
nổi, giọng nói hắn âm trầm nhàn nhã nhưng lại mang 1 uy lực rất
lớn, giống như Vương Long nhưng gã lại ko có được sự ấm áp của
Vương Long mà thay vào đó là cảm giác khiến nhỏ rung sợ và chán
ghét. Nét mặt vẫn bình thản nhỏ nhìn hắn nói " tôi ko việc gì phải
bận tâm chuyện đã qua cả. với lại đó ko phải chuyện của tôi, ko cần
quan tâm"
"đúng là sảng khoái thật, 1 cô gái trẻ tuổi như cô mà lại có suy
nghĩ và khí chất quật cường như vậy đúng là làm tôi thật sự bội
phục" gã vẫn nét mặt tươi cười nhìn chằm chằm nhỏ. Trong lòng hắn
luôn thắc mắc tự hỏi " cô bé này rốt cuộc là người như thế nào đây?
Trước mặt ta vẫn bình thản đối đáp ko chút e dè sợ hãi, đôi mắt
lung linh mê người kia tựa như hồ ko đáy làm cho người người ta ko
thể nhìn thấu tâm tư của nàng, em đúng là làm người ta phải tò mò
chết đi được"
" ko biết em gái tôi lại làm trò cười gì trước mặt chủ tịch Bạch mà
trông ngài vui vẻ thế" hắn vẻ mặt cười như ko cười toàn thân toát
ra mùi sát khí tiến về phía nhỏ và gã mà nói. Ngồi cạnh nhỏ giươn
tay ôm lấy bờ vai bé nhỏ của nhỏ hắn nhìn gã chăm chăm như thiêu
đốt. gã cũng đâu phải loại tầm thường mà chịu thua đôi mắt hổ phách
quật cường kia, cặp nhãn ưng của gã cũng trừng to hơn để thi đấu
cùng hắn. 2 người cứ đấu mắt cùng nhau tới khi tiếng người Mc vang
lên thông báo bắt đầu bữa tiệc thì gã mới tạm thời rút lui mà trở
về vị trí chủ tiệc của mình.
Lúc mọi người vẫn còn chăm chú nhìn lên sân khấu thì hắn đã kéo nhỏ
ra khỏi phòng và bước thẳng lên boong tàu để hít thở khí trời. nơi
đây gió thổi lồng lộng, mặt biển chập chờn óng ánh phản chiếu ánh
sáng vô cùng xinh đẹp. nhỏ giơ tay lắc người cho thư giãn gân cốt
rồi cứ nhắm mắt mà hưởng thụ cái ko gian yên lặng ngoài bữa tiệc
này
"em và gã rốt cuộc là sao hả? nói" hắn ôm chằm lấy nhỏ từ đằng sau
giọng nói rất khẽ nhưng cũng có phần khó chịu. tâm tình hắn trước
khi tới nơi này đã ko được tốt, giờ bắt gặp ánh mắt quái lạ của gã
nhìn nhỏ càng làm hắn thêm bất an. có chút gì đó ghen tị và cảnh
giác. Hắn ko muốn nhỏ tiếp xúc với gã, trong lòng hắn chưa từng
biết lo sợ nhưng khi chạm mặt gã hắn cảm nhận gã rất nguy hiểm ,
đặc biệt là đối với nhỏ
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me yeutruyen.wapsite.me , chúc các bạn vui
vẻ)
Quay người lại nhìn thẳng vào mắt hắn hồi lâu nhỏ bất ngờ cắn mạnh
vào ngực hắn
"áhhhh em làm gì vậy?" hắn bất ngờ kêu lên 1 tiếng rồi khó hiểu
nhìn nhỏ
"phạt anh cái tội ko tin tưởng em…" nhỏ trả lời bình thản, giọng
điệu như 1 đứa trẻ giận dỗi bạn bè. Dùng tay xoa xoa lên vết cắn
của trên ngực hắn nhỏ nói tiếp " em đã bảo là ko biết gã Bạch Nhật
Phong kia, mấy ngày trước chỉ có gây chuyện với người đàn bà của gã
ở trung tâm mua sắm thôi. anh phải tin em biết ko?" giọng nhỏ dịu
dàng mà cương nghị, lời nói ra như 1 mệnh lệnh khiến hắn ko thể ko
tin
Nhưng vẫn còn ấm ức vì khoảnh khắc hắn thấy gã cùng nhỏ ngồi tươi
cười trò chuyện thì cơn giận lại dâng lên trong lòng, cái miệng đẹp
kia lại khờ dại mà thắc mắc với nhỏ " tại sao em lại nói chuyện vui
vẻ với hắn như vậy? anh ko thích thế"
"áhhhh, đau …đau" hắn lại hét lên 1 tiếng khe khẽ vì đau, nhưng lần
này ko phải bị cắn trên ngực mà là trên môi hắn. nhỏ ban tặng cho
hắn 1 vết cắn đau điếng trên đôi môi đỏ mỏng của hắn cùng ánh mắt
tức giận. " lại thắc mắc vô lý nữa rồi, hắn bắt chuyện theo phép
lịch sự em phải trả lời thôi, em có vui vẻ với hắn đâu . anh ko
thấy chỉ mỗi mình hắn cười thôi sao, nét mặt và trái tim em vẫn
trước sau như vậy mà." Nghiến răng nhỏ khẽ nói, đôi mắt thì cứ lườm
lườm hắn làm hắn thấy thật buồn cười.
"chụtt.." hắn hôn thật sâu lên trán nhỏ 1 cái rồi nhìn nhỏ dịu dàng
nói " anh biết sai rồi, anh tin em, ngàn lần tin em được chưa? Tiểu
quỷ". Đôi tay vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ tâm tình hắn bổng trở nên nhẹ
nhàng hơn đôi chút.
" em thấy hơi khát…" nhỏ nũng nịu trong lòng hắn.
" được rồi, đợi anh lấy cái gì cho em uống nhé, ở đây đừng đi đâu
đấy" hắn vuốt nhẹ mái tóc nhỏ mỉm cười rồi quay bước tiến vào căn
phòng nơi mọi người đang ồn ào trò chuyện cùng tiếng nhạc du dương
kia.
"chị làm thế nào đây? Em ko muốn mất anh ấy vì con bé nhà quê kia
đâu" 1 giọng nữ cất lên ngọt lịm ở phía sau cây cột to gần nơi nhỏ
đứng.
" nếu em ko muốn mất anh ta thì phải nghe chị" 1 giọng nữ khác lại
nhỏ nhẹ cất lên rồi kéo
người bên cạnh lại gần. 2 con người đứng trong bóng tối xầm xì bàn
tính rồi ánh mắt họ trở nên vui cười tà ác.
2 chiếc bóng đen dần dần nhẹ nhàng tiến về phía sau lưng nhỏ ,trong
khi nhỏ vẫn ngẩn ngơ nhìn sao trời mà chỉ dựa hờ vào lang cang của
boong tàu mà ko hề hay biết mối nguy hiểm tới gần.
* * *
Chap 12:
* * *
"ahhhhhhhhhhhh…….ràoooooooooo….." cả thân ngưởi nhỏ bất ngờ bị đẩy
rơi xuống biển, dù đang là mùa hè nhưng nước biển vẫn rất lạnh.
Chưa kịp định thần chuyện gì xảy ra thì 1 trận sóng biển ập đến nhỏ
uống khá nhiều nước, ho sặc sụa nhưng nhỏ vẫn cố gắng hoạt động
chân bơi lên trên mặt nước
"khụ..khụ… mặn quá….thật đáng ghét mà, ai đã đẩy mình xuống đây
chứ? chết tiệt cái váy này thấm nước nặng quá, bơi thật khó mà" nhỏ
sau 1 phút bàng hoàng cũng lấy lại được bình tĩnh và tìm cách lên
trên du thuyền lại. cũng thật may mắn là du thuyền được neo trong
vịnh , chứ nếu nó mà đang chạy hay ở ngoài giữa biển thì xem như
cái thân của nhỏ làm mồi cho cá rồi.
"sao Vương Long đi lâu thế, mình sắp chịu đựng ko nổi rồi, nước
lạnh quá, sao chân ko nhút nhích được thế này…sao..sao kỳ
vậy…huhuu… hu.. đừng nói là bị chuột rút giờ này nha...đừng mà, ông
trời ơi con ko muốn chết như vậy đâu…." Nhỏ bắt đầu cảm thấy mệt
mỏi, đôi mắt nhỏ như muốn ngủ, tay chân đều tê cóng, thật sự rất
mệt, nhỏ ko đấu tránh với biển cả nữa, nhỏ cần nghỉ ngơi. Nhỏ sắp
chìm dần dần….
"Yến Như em đâu rồi, anh mang nước cho em nè, em đâu rồi mau ra đi"
hắn đang tìm kiếm nhỏ khắp cả boong tàu vẫn chẳng thấy bóng dáng
nhỏ đâu cả.
"chết tiệt …nhóc này chạy đâu nữa rồi….. Yến Như em có nghe anh
ko…" hắn càng lúc gọi càng to, giọng hắn bắt đầu lạc đi và có phần
lo lắng, ko lẻ nhỏ có chuyện gì rồi. hắn chạy và phòng tiệc gọi
Vương Lâm và dò hỏi mọi người về nhỏ. 20 phút trôi qua vẫn ko có
kết quả. Giờ hắn bắt đầu thấy sợ rồi, điều động nhân viên trên du
thuyền và vệ sĩ đi tìm nhỏ, hắn thì chạy lại chỗ nhỏ đứng lúc nảy
tìm lần nữa, lần này hắn yêu cầu pha đèn tìm trên mặt biển xung
quanh du thuyền, vẫn ko thấy nhỏ đâu cả. hắn bảo Vương Lâm điều
động thợ lặn đếm tìm nhỏ. Lúc này bữa tiệc của Bạch gia đã bị hắn
làm náo loạn cả lên.
"cô bé này rốt cuộc chạy đi đâu chứ?" Bạch Nhật Phong cũng xao động
trong lòng, gã cũng sắp phát điên như Vương Long rồi, chỉ có điều
gã ko thể hiện trên nét mặt như hắn được, chỉ có thể kiềm chế cảm
xúc và suy nghĩ trong lòng mà thôi.đưa mắt nhìn mọi người xung
quanh 1 lần nữa, hắn thấy được nụ cười trên gương mặt 2 cô em gái
của mình, 1 trận tức giận dâng tràng trong hắn "hy vọng 2 đứa này
ko làm cái việc ngu ngốc kia". Hắn thầm cầu trời trong lòng, nét
mặt vẫn lãnh đạm vô tình ko gì thay đổi
"có người gọi mình, ko được ngủ, là Vương Long đang gọi mình, phải
thức đậy thôi…ko được ngủ..mình phải dậy…" tìm thức nhỏ trong lúc
vô cùng tuyệt vọng đã đưa ra 1 quyết tâm nhất định phải chống chọi
lại số phận, nhỏ nhất định phải sống. dùng hết sức lực còn lại nhỏ
vẫy chân thật mạnh để trồi người lên mặt nước lần nữa., hít lấy 1
ngụm ko khí sau khi đầu vừa lên khỏi mặt nước , nhỏ vô thức gọi khẽ
trong hơi thở thì thào " cứu…cứu…e..m,…..Lon…..g cứu…….em"
"Như..... ????có người gọi mình cứu…là nhỏ nhóc mà…Yến Như….em đâu
rồi…" hắn dùng đèn pin rọi qua rọi lại từng li từng tí trên mặt
nước, cuối cùng hắn cũng thấy nhỏ, nhỏ đang dùng đôi bàn tay yếu ớt
của mình giơ lên vẫy vẫy gọi hắn. ko suy nghĩ nhiều hắn lao ngay
xuống biển trước sự ngạc nhiên của mọi người.
Lúc này Vương Lâm và mọi người cũng xúm lại phụ hắn đưa nhỏ lên du
thuyền. sau khi cả 2 được đưa lên tới du thuyền thì nhỏ cũng đã
ngất hẳn. hắn cố gắng cấp cứu nhưng nhỏ vẫn ko tỉnh lại. hắn cúi
xuống làm hô hấp nhân tạo cho nhỏ vô cùng khẩn trương, trong lòng
hắn thì ko ngừng cầu trời cho nhỏ tỉnh lại. chỉ cần nhỏ tỉnh lại có
bắt hắn đánh đổi gì hắn cũng cam tâm.
Ko làm hắn thất vọng, cuối cùng nhỏ cũng tỉnh lại, nhưng tay chân
nhỏ lạnh cóng vì nước biển và cơn gió biển. Phi cơ chuyên dụng của
hắn đến và nhỏ cùng hắn đến thẳng bệnh viện trước sự lo lắng của bà
Chan và sự tò mò của những người khách ở đây
"tại sao con nhỏ nhà quê đó mạng lớn vậy chứ? thật ko ngờ rơi xuống
biển lâu như vậy mà ko chết. đúng là đáng ghét mà"Bạch Y Y vẻ mặt
ganh tỵ cùng căm tức thì thầm bên tai Bạch Tố Tố. (hơ hơ dễ ăn lắm
à. Biết bơi lúc 5 tuổi đó nha , con gái miền tây mà kekekkekke
)
Mọi hành động và lời nói của 2 ả ko thể nào lọt qua khỏi tầm mắt
của gã. Cơn giận đang hành hạ lồng lộn trong gã, thật ko ngờ 2 đứa
này dám ra tay với cả nhỏ. Hắn hận ko
thể bóp chết 2 đứa em gái của mình ngay lập tức. chúng có thể làm
gì tùy ý nhưng tuyện đối ko được đụng vào vật cưng của gã, tuyệt
đối ko thể. Ánh mắt gã hiện lên vẻ tà ác vô cùng lãnh
khốc