The Soda Pop




MỈM CƯỜI ĐỢI EM Ở KIẾP SAU

 

Tác giả: Deadhole 

 

Thể loại: Hiện đại, lãng mạn, HE.

 

Tình trạng: đang sáng tác

 

Tiến độ: 2 chương/ tuần

 

Rating: 17+

 

Giới thiệu:

 

Tám năm trước, tôi yêu cô ấy. Tôi không có tiền, không thể lo cho em. Vì vậy cô gái thực dụng ấy đã thẳng thừng nói: “Chúng ta không hợp nhau, em cần một người đàn ông có điều kiện tốt.”

 

Và rồi cô ấy cặp với một đại gia có thế lực trong giới ngầm. Ba năm sau gã đó chết vì bị người ta thanh toán, cô gái ấy biến mất.

 

Thêm năm năm nữa trôi qua, tôi từ hai bàn tay trắng trở thành ông chủ, thành bậc đàn anh… Tôi gặp lại mối tình đầu.

 

Cô ấy tuềnh toành cơ cực hơn trước rất nhiều, vô tình người nhà cô ấy nợ tiền tôi, và cô ấy lại tìm đến tôi, bám lấy tôi.

 

Loại đàn bà đó có gì để tôi lưu luyến? Tôi rõ ràng là coi thường cô ấy, nhưng đến cuối tôi mới hiểu, tôi một lần nữa yêu cô ấy. Có điều, trong lòng em, tôi vĩnh viễn không sánh nổi với một gã người thực vật nằm một chỗ.

 

CHƯƠNG 1:

 

Vừa đi thanh toán tiền hàng trở về, chợt Như Quỳnh thấy trước cửa tiệm của mình ồn ào. Lại là lũ đầu trâu mặt ngựa đến xin đểu. Tháng nào cũng đã đưa không cho chúng chục triệu mà vẫn chưa yên ổn, chẳng qua là chó cậy cần nhà, gà cậy gần chuồng, ỷ có bọn đàn anh đỡ đầu nên mấy thằng oắt con này mới hay đến quấy phá.

 

Năm năm trước, cô mở một cửa hàng kinh doanh vật liệu xây dựng, lợi nhuận cũng có thể coi là tạm ổn nếu không có hết lũ đầu gấu lại đến trên quận, trên phường xuống thăm hỏi. Một người phụ nữ trẻ tuổi thân cô thế cô làm chủ cũng chẳng dễ dàng gì, vì vậy Như Quỳnh luôn cố “dĩ hòa vi quý”, nộp cho họ một ít để rảnh nợ. Nếu cửa tiệm này bị dẹp, cô cũng chẳng biết đi đâu.

 

Bên trong nhà thấy chú Năm cùng cái Hiền đang lép vế trước bọn nhãi ranh, không có cô ở đây, họ không biết xử trí ra sao, không muốn đưa nhưng cũng không dám thẳng thừng từ chối. Cô bình tĩnh đi vào, lạnh tanh hỏi:

 

-  Có việc gì vậy? Ngày nay rảnh quá hay sao mà mấy chú lại ghé thăm thế này?

 

Một thằng ôn tóc nhuộm đỏ, lỗ mũi xỏ khuyên vàng, đang nhai nhai kẹo cao su bỗng dưng nhổ bã xuống. Mặt hắn cố tỏ ra bặm trợn, xem chừng là kẻ cầm đầu đám vô lại này.

 

-  Bà chị, thằng già này bắt bọn tôi đợi hơi lâu đấy. – Hắn lườm về phía ông Năm – Cũng chẳng có gì, chỉ là thấy chị làm ăn khấm khá, anh Hưng Sẹo bảo bọn này đến xin ít lộc về lấy may thôi.

 

Như Quỳnh trong đầu thầm thấy nực cười. Bọn này tuy cũng trực thuộc mấy băng nhỏ của Hưng Sẹo, nhưng cỡ tụi này làm sao có thể nhìn tận mặt hắn, đừng nói là được hắn trực tiếp sai bảo. Rõ ràng chỉ là mượn danh dọa người.

 

Mà Hưng Sẹo là ai cô biết rất rõ. Năm năm về trước hắn từng quỳ rụp dưới chân Tấn Khang, một cách hèn hạ không khác gì loài súc vật, chỉ để xin anh tha cho hắn một con đường làm ăn. Thời thế thay đổi, vật đổi sao rời, ngày hôm nay đến lũ ranh vất vưởng dưới trướng hắn cũng dám đến làm khó dễ cô.

 

Nhìn đồng hồ sắp đến giờ hẹn với khách, Như Quỳnh nín nhịn móc trong ví ra một xấp năm trăm ngàn đồng, chừng hai ba chục tờ gì đó đưa cho chúng. Thằng cầm đầu phẩy phẩy tập tiền, lắc đầu nói:

 

-  Chỗ này chỉ đủ quạt lò thôi bà chị!

 

Nghe vậy, chú Năm còn tức giận thay cô. Cảm thấy không thể nhịn nhục lâu hơn, ông định bước ra đôi co với chúng nhưng cái Hiền liền hiểu ý giữ ông lại. Như Quỳnh vẫn lạnh lùng, cô coi như hôm nay gặp hạn, định móc ra thêm hơn chục tờ nữa thì đột nhiên nghe thấy tiếng xe mô tô đỗ xịch trước cửa. Hai người đàn ông đeo kính râm, dáng người vạm vỡ nhảy từ chiếc Megelli 175 xuống.

 

Như Quỳnh vẫn đang quay đầu về phía đó, trong lòng sinh ra cảm giác ngờ ngợ nhưng cũng không chắc chắn. Người đàn ông mặc áo phông đen tháo mắt kính, vui vẻ gọi:

 

-  Chị hai, cuối cùng cũng tìm được chị!

 

-  Ồ chị hai, chị thay đổi nhiều quá, chút nữa là em không nhận ra rồi. – Người đàn ông mặc áo ba lỗ liền vô tư nói.

 

Lúc này mới nhận ra họ, Như Quỳnh khẽ mỉm cười đáp lại:

 

-  Đúng là lâu quá rồi.

 

Hai người đàn ông này, người mặc áo đen là Thành Cọp, người còn lại gọi là Dũng Đen, tất cả đều từng là đàn em đi theo Tấn Khang. Họ hơn anh dăm ba tuổi nhưng nhất nhất tôn anh làm đại ca. Sau khi anh xảy ra chuyện, đàn em mỗi người đi một phương. Ngoài này không làm ăn được, Thành Cọp và Dũng Đen vào trong Nam, dựa dẫm vào một số mối quan hệ khác.

 

Thấy hai người họ bệ vệ bước vào, đám nhãi ranh kia bèn giương mắt lên đề phòng. Bấy giờ Thành Cọp mới đảo mắt qua một lượt, nhận ra tình thế bèn đứng trước mặt chúng nói:

 

-  Mấy người này là sao vậy?

 

Bọn kia tưởng là Như Quỳnh gọi người tới nên lập tức muốn đụng tay đụng chân, song nhìn lại thấy khắp người Thành Cọp và Dũng Đen đang tỏa ra một luồng khí rét buốt, phỏng đoán họ không phải tay vừa, đành đình chỉ động tác, có chút dè chừng nói:

 

-  Bọn bay ở đâu tới, có biết đây là địa bàn của bọn này?

 

Thành Cọp cười khẩy còn Dũng Đen nhổ xuống một bãi nước bọt, quay sang nhìn Như Quỳnh nói một câu “em xin phép” rồi chớp nhoáng vung một cú đấm, đánh văng thằng nhãi xỏ khuyên mũi.

 

-  Con mẹ mày, lúc ông đây lăn lộn trên giang hồ thì mày còn chưa mọc răng cửa đâu con.

 

Tên kia bưng lấy mặt chảy máu, lén nhìn lại Dũng Đen cùng Thành Cọp một lần nữa. Rõ ràng hai người này không phải hạng đầu đường xó chợ tầm thường, cái khí chất của họ chỉ có thể thấy ở dân anh chị cỡ Hưng Sẹo. Hôm nay không tiện dây vào, nhưng chí ít có thể đem chuyện này mách với Hưng Sẹo lập công, rằng có kẻ lạ xâm nhập địa bàn, rằng con mụ sồ sề ở cửa hàng vật liệu xây dựng đã kết giao với tụi chúng… Ngay sau đó, hắn ra lệnh cho đồng bọn cắp mông đi thẳng.

 

Chú Năm cùng cô gái trẻ tên Hiền được một phen hoàn hồn, Như Quỳnh bảo họ hôm nay có thể về sớm. Cô thoải mái nhìn hai người kia, còn buông lời bông đùa:

 

-  Sao hai người nhìn tôi mãi thế? Tôi bây giờ trông xấu lắm sao…

 

-  Đúng là có hơi…

 

Dũng Đen không suy nghĩ gì liền nói nhưng bị Thành Cọp thụi vào bụng nên đành cười hề hề, hiểu ý ra liền nói lại:

 

-  Không, chị hai lúc nào cũng xinh đẹp trẻ trung như vậy. Nhìn chị vẫn như gái mười tám ý.

 

-  Cái mồm của anh đúng là nói dối thật tệ. – Như Quỳnh bật cười, cô không để tâm gì, sự thật vốn là như vậy. – Lâu lắm mới gặp lại hai người, chẳng có chuẩn bị gì. Thế này đi, gần đây có một quán nhậu rất được, tôi mời hai người nhé!

 

-  Chị hai, tiếc quá, thằng Dũng này nó mới bị gút nên không ăn được đâu, chị có trà mời bọn em là được rồi. – Thành Cọp bèn nói. – Nhưng mà để sau đí, bọn em muốn thăm đại ca…

 

Gương mặt Như Quỳnh thoáng đổi sắc, lát sau cô tự mình khôi phục lại bình tĩnh, mỉm cười nói:

 

-  Anh ấy thích gọn nhẹ, cũng không thích người ở lại chay cỗ thờ cúng gì. Tro cốt đã rắc xuống sông, trong nhà cũng không có bàn thờ…

 

-  Chị hai, bọn em biết anh ấy còn sống. – Dũng Đen bèn nói – Đừng giấu bọn em, anh ấy giờ đang ở đâu?

 

Như Quỳnh tỏ ra hoàn toàn ngây ngốc, lắc đầu nói:

 

-  Hai người nói gì vậy, chẳng phải anh ấy đã mất năm năm rồi sao? Chuyện này đối với tôi rất đau lòng, thà rằng chẳng nhắc lại quá nhiều…

 

-  Chị hai, chẳng nhẽ chị không nhìn ra bọn em là người như thế nào sao? – Thành Cọp khổ tâm thở dài – Năm năm nay bọn em bôn ba tứ phương đều không thể tìm ra người lãnh đạo nào như anh ấy. Trước đây nghĩ chị có chuyện khổ tâm nên mới lặng lẽ ra đi, bọn em cũng không gượng ép chị. Nhưng bọn em vẫn luôn không tin rằng anh ấy đã chết, nhất định chị có manh mối của anh ấy.

 

-  Nếu anh ấy còn sống, liệu tôi có thể khổ sở như này sao? – Như Quỳnh tỏ ra ảm đạm khẽ cười. – Hai người cũng thấy rồi đấy… từ lúc anh ấy ra đi, tôi sống cũng không ra hình người nữa…

 

Cô một mực chối, hai người họ không thu thập được thông tin gì nên đành bỏ về. Như Quỳnh biết, có thể họ là người tốt thật, có thể họ một lòng trung thành với anh… nhưng cô không cho phép mình khinh suất. Anh tại sao lại bị như vậy, chắc chắn là vì một hai kẻ trong số những người mà anh tin tưởng nhất phản bội… Đến bây giờ, danh tính mấy kẻ đó còn chưa xác định rõ, làm sao cô có thể cho họ biết tung tích của anh.

 

 

 

Đợi qua mấy ngày an ổn Như Quỳnh mới dám vào bệnh viện. Cũng may đây là bệnh viện tư nhân, chủ bệnh viện là bạn thân của Như Quỳnh nên cô mới có thể đem giấu anh tại khu điều trị  khép kín đặc biệt. Thực tế thì tất cả mọi người đều nghĩ rằng anh đã chết, không hiểu sao mấy ngày trước bọn Thành Cọp lại đến tìm.

 

Mẹ Như Quỳnh mấy năm nay mắc bệnh thấp khớp nên thường xuyên phải nằm viện, nhờ đó mỗi khi cô vào viện, ai cũng nghĩ cô đến thăm mẹ hoặc trao đổi với bác sĩ về tình trạng của mẹ mà thôi.

 

Trên đời này ngoài cô, em gái của Tấn Khang và bác sĩ Anthony ra thì không một ai biết được chuyện này. Hồ sơ, tên họ bệnh nhân cũng được thay đổi, Anthony nhận Tấn Khang là người nhà anh ta. Mọi việc Như Quỳnh cũng đã lo chu đáo, ngay cả việc làm một đám tang giả đầy đủ thủ tục cho anh…

 

Chỉ có điều, người mà cô yêu thương nhất, Hoàng Tấn Khang hiện tại sống cũng như chết. Anh đã sống như người thực vật suốt năm năm nay, Anthony còn nhiều lần khuyên Như Quỳnh nên từ bỏ, để anh có thể ra đi nhẹ nhàng nhưng cô kiên quyết phải giữ lại sinh mệnh như mành treo chuông của anh. Khả năng hồi phục của Tấn Khang là con số không, sau hàng chục cuộc phẫu thuật mới có thể giữ lại đời sống thực vật tạm ổn định này, nhưng cũng không thể nói trước được điều gì.

 

Mỗi khi vào bệnh viện, Như Quỳnh đều chải chuốt một chút, mặc dù cô biết Tấn Khang không thể nhìn. Mà nếu anh có thể nhìn thì chắc anh cũng không còn nhận ra cô. Năm năm qua cô thay đổi nhiều quá, tất cả cũng vì cuộc sống bươn chải và nơm nớp lo sợ này. Từ một nữ sinh có vẻ ngoài xinh đẹp thanh tú, Như Quỳnh giờ đây không khác nào một con mụ đầu đường xó chợ. Để thích nghi với cuộc sống buôn bán, để người ta không nảy sinh ý đồ bắt nạt hay trêu ghẹo mình, cô xăm mắt, xăm môi, biến mình già đi năm bảy tuổi, hình thể cũng mặc kệ, để dáng dấp ngày một sồ sề ra. Tuy mới hai sáu tuổi nhưng Như Quỳnh chẳng khác nào một người đàn bà ngoài ba mươi tuổi đã có chồng và một đám con.

 

Hôm nay là sinh nhật lần thứ ba mươi sáu của Tấn Khang, cũng như mọi lần, Như Quỳnh đều chuẩn bị bánh ngọt và tự tay cắt bánh. Cô không khóc, bởi lẽ những gì anh đã dạy cô đủ để cô tiếp tục gồng mình và trở nên mạnh mẽ. Chỉ còn một tia hi vọng, nhất định cô cũng sẽ không buông tay.

 

Mặc dù đôi lúc Như Quỳnh tủi thân nghĩ, cô có thể gắng gượng đến bao giờ? Nếu anh có thể hồi phục, mọi khó khăn hiện tại sẽ chẳng còn là gì to tát. Nhưng nếu suốt đời anh nằm đó? Nhưng nếu một ngày nào đó anh đột ngột ra đi?

 

“Chỉ cần em còn sống là anh cũng đang sống…”

 

Đó là câu cuối cùng anh nói cho cô nghe. Nhưng anh sẽ không ra đi và chỉ sống trong tâm tưởng của cô, cô nhất định níu giữ anh ở lại trần thế, suốt đời suốt kiếp. Dù là Diêm Vương hay Thượng Đế, cô cũng không để họ giành lấy anh.

 

Tự tay dùng khăn mặt lau rửa chân tay cho anh rồi châm lên những ngọn nến lấp lánh, cô hát cho anh bài Chúc mừng sinh nhật. Hôm nay cô còn mang đến đàn violon, cô biết anh luôn thích nghe cô chơi bản Passacaglia. Anh nói rằng khi nghe bản nhạc đó, anh liên tưởng đến hết mọi thăng trầm trong cuộc đời mình.

 

Bản nhạc đó, cô cũng chơi trong lần đầu tiên cô gặp anh tám năm trước…

 

Hơn tám năm về trước, cô là học sinh của Nhạc viện, chuyên ngành violon. Ba mẹ cô đều là những nghệ sĩ nghèo, sau khi ba Như Quỳnh bị tai nạn giao thông mất khi cô mới hai tuổi thì gia cảnh càng khó khăn. Mẹ cô liên miên đau ốm, hai mẹ con phải chuyển đến sống cùng bác ruột, tức chị gái của mẹ và nhờ cậy gia đình họ. Cuộc sống sẽ tạm yên ổn nếu không có một ngày bác trai và anh họ sa vào lô đề, cá độ rồi ngập trong những khoản vay nặng lãi. Trong nhà còn cái gì giá trị đều phải đem đi cầm cố hết, căn nhà rộng rãi cũng phải bán đi, cả thảy sáu người dọn về một căn hộ lụp xụp không quá ba mươi mét vuông. Xe đạp mini của Như Quỳnh cũng phải đem cầm cố, mỗi ngày cô phải đi bộ gần năm cây số đến trường.

 

Tuy có vất vả hơn nhưng Như Quỳnh không bao giờ mở miệng oán than, ước mơ của cô là được chọn đi tham dự cuộc thi biểu diễn violon quốc tế trong năm tới. Chỉ không ngờ rằng một buổi sáng thức dậy, cây đàn violon quý do cha cô để lại đã không cánh mà bay. Như Quỳnh lập tức chạy đi hỏi bác trai, thấy ông ta đang uống rượu ở đầu ngõ.

 

-  Đàn của mày á? – Giọng ông ta léo nhéo – Bán rồi, được có mười triệu thôi… Con ranh này, mày đang nhìn tao với ánh mắt gì vậy?

 

Nói rồi dúi đầu Như Quỳnh xuống đất, tiếp tục mắng chửi:

 

-  Mày quên là mười mấy năm qua mẹ con mày ăn bám vào ai à? Không có bọn tao thì mày chết đói ngoài đường lâu rồi… Mày đúng là đứa vong ơn bạc nghĩa, lại còn không biết điều. Con nhà lính tính nhà quan, mày nghĩ mày là tiểu thư nhà giàu sao mà đòi theo học nhạc viện?

 

Như Quỳnh cắn chặt răng không kêu la một lời, hai tay ôm chặt đầu, đợi cho ông đánh chửi chán rồi bỏ đi. Bà chủ quán rượu ban nãy muốn chạy ra can nhưng lại không dám dây vào người đàn ông tính tình chí phèo, sau khi ông ta loạng choạng đi rồi mới bước đến đỡ Như Quỳnh dậy. Phủi quần phủi áo cho cô, bà ta có phần thương cảm nói:

 

-  Lúc nãy thấy lão ta nhờ thằng Phương xe ôm chở đi bán cây đàn, cháu thử đến hỏi nó xem, biết địa chỉ rồi thì tìm cách từ từ chuộc lại…

 

 

 

Đi chợ cơm nước cho cả nhà xong, Như Quỳnh lại đến trường. Tuy hôm nay không có đàn để luyện tập nhưng cô vẫn muốn nghe giảng, không muốn bỏ lỡ một buổi học nào. Buổi chiều trởi đổ mưa lớn, Như Quỳnh vẫn không ngần ngại giương chiếc dù cũ lên đi bộ, định không quay về nhà mà tìm đến địa chỉ của người đã mua cây đàn.

 

Mới bước khỏi cổng trường chừng trăm mét, phía sau có một người thanh niên lao xe đạp đuổi theo cô, gọi lớn:

 

-  Quỳnh! Đợi đã, anh chở em về!

 

Cô quay đầu lại, nhận ra đó là anh hàng xóm cũ của mình, Quang Triệu. Hắn dừng xe, nhấc lên vạt sau của chiếc áo mưa dài rộng, ý bảo cô chui vào. Song Như Quỳnh vẫn không nhúc nhích, cô nhìn hắn mấy giây rồi lắc đầu, bình tĩnh từ chối:

 

-  Thôi, em còn phải ghé qua chỗ này đã. Anh mau về đi, không phải buổi tối anh còn phải đi dạy thêm à?

 

Gương mặt anh tuấn điểm chút ngây ngô của Quang Triệu chợt hiện lên chút vẻ thất vọng. Hắn tháo kính mắt bị nước mưa hắt ướt xuống, vuốt mặt kính qua loa rồi lại đeo lên, vẫn mỉm cười nói:

 

-  Em đi đâu, anh đưa em đi. Nay trời mưa, bọn học sinh lại xin nghỉ hết cho xem!

 

Quang Triệu quen cô đã mười lăm năm. Hồi nhỏ, trong đám trẻ con cùng khu phố thì cô chơi thân với hắn nhất, nhưng từ khi hắn đi học đại học còn cô cũng chuyển nhà thì không còn cơ hội gặp gỡ như trước. Biết cô phải đi bộ đến trường, Quang Triệu nhiều lần không quản việc trèo qua cổng kí túc xá từ sớm, đi ngược mười cây số đến nhà cô chở cô đi học rồi mới quay lại trường mình. Chỉ tiếc là cô đã sớm thẳng thừng từ chối vì không muốn phiền hà cho hắn.

 

Hắn kéo tay cô lại, định trùm áo mưa lên cho cô nhưng cô lại né tránh. Cô biết Quang Triệu đang nói dối, dù không dạy thêm nhưng chắc chắn buổi tối hắn vẫn còn nhận hàng đống vỏ hộp về gấp để kiếm thêm thu nhập. Gia cảnh của Quang Triệu cũng không khá lắm, cha hắn tái hôn với người khác, hắn ngoài có một đứa em ruột ra thì còn có hai đứa em cùng cha khác mẹ.

 

-  Như Quỳnh, em còn muốn giằng co với anh đến bao giờ thế? – Quang Triệu có phần buồn bực nói.

 

-  Anh về đi, hôm nay em thực sự có việc riêng, anh cùng đi sẽ không tiện… – Cô nhìn anh gần như khẩn cầu, trên đời này cô sợ nhất là hàm ơn người khác, nếu không phải vì hoàn cảnh khó khăn cùng bệnh tình của mẹ cần có người để mắt tới thì không đời nào cô muốn ăn nhờ ở đậu nhà bác.

 

Nói rồi cô nhanh chân rảo bước dưới mưa, mặc cho hắn đầy thấy vọng hụt hẫng đứng đó nhìn theo bóng cô.

 

Hắn cảm thấy Như Quỳnh càng ngày càng xa lánh mình…

 

 

 

Chiều tối.

 

Mưa ngớt cũng là lúc Như Quỳnh tìm đến địa chỉ được người xe ôm mách cho. Cô nhìn lên tấm biển lớn có chữ Lavender, phỏng đoán nơi này dường như là một quán bar? Không dám bước chân vào nhưng nghĩ đến việc phải tìm lại cây đàn cha để lại, cô đánh liều đi vào. Nghe nói người mua cây violon là một phụ nữ làm việc ở đây, có tên Thanh Nguyệt.

 

Quán bar này không quá mức ồn ào và nhốn nháo như trong tưởng tượng của cô, không có nhạc vũ trường xập xình, không có tiếng reo hò loạn lạc. Trái lại nó dường như có quy củ riêng, sảnh ngoài tương đối yên ắng, dưới ánh đèn mờ ảo, có một vài nhóm người đang uống rượu cùng nhau trên những lô ghế riêng, cũng không có tiếp viên nữ ăn mặc hở hang hầu rượu. Có lẽ nơi này chỉ giống như chỗ để người ta trao đổi làm ăn một cách kín đáo. Thanh Nguyệt là quản lý ở đây, hóa ra chị ta đã mua cây violon với giá bốn mươi triệu, trong đó ba mươi triệu là trừ vào khoản nợ của bác trai cô. Số tiền lớn như vậy, Như Quỳnh không có cách nào xoay sở. Thanh Nguyệt thấy cô cũng có nỗi khổ tâm, bèn gợi ý cho Như Quỳnh công việc làm thêm ở đây, bằng chính cây violon của cha mình để trừ nợ…

 

Như vậy mỗi ngày trừ chủ nhật, buổi tối từ bảy giờ đến mười giờ, nhiệm vụ của Như Quỳnh là chơi violon cùng với dàn nhạc sống, đôi khi chơi theo yêu cầu của khách. Chỗ này xuất hiện rất nhiều kiểu người, từ doanh nhân bình thường cho đến giới hắc đạo, tuy nhiên không một ai khiếm nhã sỗ sàng với cô. Đây cũng là quy định riêng cho chủ nhân quán bar này lập nên, nghe nói ông ta muốn một nơi tương đối yên tĩnh sạch sẽ, ít nhất là không ngửi thấy mùi sắc dục thối nát như ở các nơi khác. Mọi người đến đây đều tôn trọng quy định đó, bởi lẽ họ nể chính ông chủ của quán bar này.

 

Như Quỳnh lại nghe đồn, ông chủ cũng là người làm ăn lớn trong giới xã hội đen, nhưng là một người vô cùng có nguyên tắc. Ông ta từ khi hai mươi lăm tuổi đã thu phục được phân nửa các bang phái hắc đạo, được kẻ kẻ suy tôn làm đại ca.

 

Cô dĩ nhiên cũng tò mò muốn biết ông chủ mà bao người phải dè chừng đó trông như thế nào, liệu có giống như liên tưởng của cô, là một ông bác mặt lạnh tanh đeo kính râm như mafia Hàn Quốc? Như Quỳnh nhẩm tính rằng khoảng hơn nửa năm sẽ trả hết nợ, ông ta thỉnh thoảng vài ba tháng lại ghé qua đây một lần, chắc là cũng có cơ hội để thấy mặt “nhân vật truyền thuyết” này…

 

 

 

Làm việc được một tuần, đột nhiên thấy Quang Triệu xuất hiện ở chỗ cô, thì ra anh vẫn kiên quyết theo đuổi cô. Anh đã nghỉ dạy thêm, đến đây học pha chế. Như Quỳnh một mực khuyên anh trở về, nhưng Quang Triệu đã biết mọi chuyện, anh muốn chung sức cùng cô trả nợ và quan trọng hơn là anh lo lắng cho cô, muốn bảo vệ cô…

 

Như Quỳnh từng rất cảm động, tuy nhiên cô không nghĩ đó là tình cảm nam nữ, trong lòng cô, Quang Triệu giống như một người anh trai tốt bụng chất phác vậy…

 

Rồi khi người ấy xuất hiện, cô càng không có cơ hội đem tình yêu đáp trả anh. Và cũng vì nhiều chuyện xảy đến, cuộc đời của họ buộc phải rẽ theo những hướng khác.

 

CHƯƠNG 3:

 

Như Quỳnh chậm rãi nhìn Tấn Khang, mang theo lưu luyến rời khỏi căn phòng điều trị đặc biệt. Phía ngoài hành lang có một bóng người đứng đó, từ phía xa dõi theo cô.

 

Anthony Nguyễn, bác sĩ người lai có hai dòng máu Pháp – Việt đồng thời là viện trưởng của bệnh viện tư nhân này. Trên gương mặt điển trai của anh cũng lộ rõ vẻ ưu phiền, mãi một lát sau anh mới tự điều chỉnh thái độ sao cho bình thản, từng bước đi đến bên cô, giống như không có chuyện gì, vô tư nói:

 

-  Như Quỳnh, tôi vừa làm kiểm tra cho mẹ cô, tình trạng của bà chuyển biến rất tốt…

 

-  Cám ơn anh, Anthony. – Cô mỉm cười – Tôi đi thăm mẹ đây…

 

Mẹ Như Quỳnh cũng được sắp xếp vào một phòng bệnh riêng, các y bác sĩ đều đãi ngộ với bà rất tốt. Lúc này bà đang chầm chậm thưởng thức cháo hải sản do con gái mang tới còn cô lẳng lặng ngắm nhìn bà. Được một lúc, vẻ mặt bà lại bất chợt hiện lên sầu não.

 

-  Thôi được rồi Quỳnh… mẹ cũng nghĩ nhiều rồi nên hôm nay nhất định phải nói chuyện với con. – Bà quay sang nhìn cô, âm điệu rõ ràng là không vui – Con đang nghĩ gì vậy, cứ định sống như vậy sao? Con nhìn con đi, từ năm năm trước không ngừng hủy hoại bản thân mình. Lúc trước con xinh xắn thanh tú, đi đâu cũng là niềm tự hào của mẹ, bây giờ con thật khác quá… Tại sao làm cho bản thân mình trở nên thô thiển như vậy, mau đi xóa xăm mắt xăm môi đi, nhìn gương mặt của con làm mẹ chán chường. Còn nữa, không cần ôm cái cửa hàng vật liệu xây dựng đó làm gì. Con cần kiếm nhiều tiền làm gì chứ? Mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ là đủ rồi… Thời gian rỗi thì chạy bộ đi, vóc dáng con thực sự tệ đấy.

 

-  Xinh đẹp để làm gì hả mẹ?  – Cô lãnh đạm nói – Con đâu cần ai nhìn mình, cũng không cần ai ái mộ. Chỉ là vẻ bề ngoài thôi mà…

 

Mẹ cô đặt cạp lồng cháo xuống, bà nói bằng giọng mệt mỏi bất lực:

 

-  Trước đây con giao du với xã hội đen mẹ đã cố gắng ngăn cấm, thôi thì thằng đó chết rồi, con rời xa chốn bụi bẩn đó mẹ không nhắc lại làm gì. Nhưng con điên sao mà cứ lưu luyến người chết? Con đã hai mươi sáu tuổi rồi, mẹ không muốn con cứ như vậy. Làm theo lời mẹ nói đi, mẹ cũng nhờ mấy người quen giới thiệu mấy mối tốt, cuối tháng thì đi xem mặt…

 

Thấy thái độ của mẹ quá gay gắt, Như Quỳnh đành yên lặng, gật đầu cho có lệ. Cô và Tấn Khang từng có ước hẹn ba năm, nhưng đến nay đã trễ hai năm, lời hứa của anh vẫn chưa thành hiện thực…

 

Khi ấy anh là đại ca đứng giữa mưa tanh gió máu còn cô chỉ là một nữ sinh thuần khiết không vướng bụi trần. Hiểu được tâm tư luôn lo sợ của cô, anh đã hứa với cô, nói cô hãy đợi anh ba năm để anh thu xếp ổn thỏa mọi việc rồi giao lại cho người khác. Sau đó anh sẽ mang cô đi xa, đầu tư làm ăn lương thiện đàng hoàng, đem cho cô một cuộc sống an nhàn thanh thản như mong ước…

 

Anh đã không kịp thực hiện điều đó…

 

 

 

Buổi chiều hoàng hôn, trên sân thượng một tòa trung tâm thương mại cao tầng.

 

Trên cao, gió thu lồng lộng thổi. Ánh tà dương chênh chếch chiếu lên thân ảnh một người đàn ông cao lớn, tạo ra một chiếc bóng cô tịch trải dài trên nền gạch.

 

Hắn ta mặc bộ vest đen, khắp người tản ra một thứ khí thế lạnh lẽo nguy hiểm, đặc biệt là từ đôi mắt dài và sắc kia. Vóc dáng hay gương mặt hắn nhìn thoạt qua rất nam tính cuốn hút với những đường nét tỉ mỉ như được tạc khắc, nhưng tuyệt nhiên không mang lại cảm giác dễ gần.

 

Người này là một trong những đại ca đứng đầu giới hắc đạo hiện nay – Trần Quang Triệu. Nói ra thật khó tin, người này chỉ mới ba mươi tuổi nhưng đã nắm trong tay một tập đoàn mang tên Phi Ảnh, hầu như mọi lĩnh vực dù trắng hay đen đều nhúng tay vào từ bất động sản, tài chính ngân hàng, khách sạn, du lịch cho đến kinh doanh vũ trường, casino, cho vay nặng lãi, bảo kê và buôn bán ngầm thuốc súng, vũ khí…

 

Sự nghiệp của hắn lớn như vậy, người trong giới hắc đạo vẫn thường sau lưng hắn so sánh với một đại ca năm xưa – Hoàng Tấn Khang. Người đó cũng có uy danh hiển hách khi tuổi đời còn rất trẻ, thậm chí còn khiến kẻ khác phải kiêng nể khi anh ta mới bước chân ra giang hồ không lâu thì đã thu phục được phân nửa số băng đảng. Nhiều kẻ cho rằng nếu năm xưa Hoàng Tấn Khang không gặp nạn thì Trần Quang Triệu ngày nay làm gì có cơ phất lên. Họ cũng so sánh phong thái làm việc và hành xử của hai người.

 

Hoàng Tấn Khang cứng rắn nhưng không quá tàn độc, anh ta có cái uy riêng của mình, đủ để khiến kẻ khác dè chừng và quy phục. Đối với đàn em, anh ta luôn dùng nghĩa khí để giữ chân họ và khiến họ tận tụy đi theo mình. Còn Trần Quang Triệu thì ngược lại, hắn từ khi xuất hiện đã thâm hiểm, lúc rắn lúc mềm nhưng chung quy đã đi nước cờ nào thì ngoan độc nước đó, một khi đã tuyệt tình liền ra tay rất nhẫn tâm, không chừa cho đối phương một đường sống. Dù với đàn em hay những người hợp tác với mình, có lợi ích thì hắn ta sử dụng, không thích giữ lại những kẻ vô dụng dư thừa.

 

Tuy nhiên, cái gì cũng có hệ quả của nó. Có người cho rằng Hoàng Tấn Khang kia quá nghĩa hiệp nên mới đẩy mình vào thảm cảnh bị đâm lén sau lưng, còn kẻ máu lạnh như Trần Quang Triệu mới thích hợp để tồn tại lâu dài trong cái thế giới vấy bẩn này…

 

Trần Quang Triệu lặng lẽ ngắm hoàng hôn, trong đáy mắt xuất hiện một chút lơ đãng. Cho đến lúc chuông điện thoại của hắn reo, hắn mới có phần biếng nhác rút ra nghe. Nhìn thấy dãy số trên màn hình, hắn hơi nhếch môi, dường như mọi chuyện đều trong dự liệu.

 

“Đại ca, đã tóm được thằng Hưng Sẹo rồi, anh bảo nên xử lý nó như thế nào?”

 

“Mang nó lên đây.” – Hắn thản nhiên nói rồi cúp máy.

 

Đầu ngón tay của hắn khẽ gõ vào lan can bằng sắt, khóe môi vẫn lưu lại nụ cười khinh bạc. Hưng Sẹo, một tên rác rưởi thiếu não, Quang Triệu hắn chỉ vừa mới không thèm để mắt đến mà kẻ đó đã ôm mộng làm loạn. Hôm nay hắn muốn quẳng kẻ đó xuống đất như quẳng một con lợn sề.

 

Không đầy mười phút sau, cánh cửa nối đến sân thượng mở ra, một người đàn ông mập mạp thô kệch bị bốn gã vạm vỡ lôi kéo xềnh xệch. Trên người ông ta đầy những vết bầm dập lớn nhỏ, mũi miệng còn đang chảy máu be bét.

 

Ông ta bị ném xuống trước mặt Quang Triệu, vì hai tay bị còng phía sau lưng lên không thể phản kháng, chỉ có thể ngước mắt nhìn lại người đàn ông  độc tài đang từ trên cao nhìn mình một cách trào phúng.

 

-  Triệu, mày là thằng khốn, mày giăng bẫy tao! Mày hôm nay dồn tao vào đường cùng thì sau này nhất định cũng không được chết tử tế!

 

-  Diêm Vương tao cũng ghé thăm rồi, mày không cần lo. – Hắn khoanh tay trước ngực, vô cùng điềm nhiên nói – Nhưng hôm nay tao sẽ dọn đường cho mày xuống đó ở trước…

 

Nói rồi hắn lấy chân đạp lên đầu Hưng Sẹo, ấn mạnh xuống đất trong vòng vài phút rồi lại thu chân về một cách tao nhã, thâm độc cười:

 

-  Hưng Sẹo, tao không dồn mày đến đường cùng đâu, vẫn để cho mày đến bốn sự lựa chọn. Thứ nhất, tự mày làm khinh khí cầu lao từ trên này xuống. Thứ hai, ngồi tù bóc lịch chung thân. Thứ ba, để cho bọn đàn em của tao đánh đến chết… còn lại là… – Lúc này ánh mắt của Quang Triệu càng tàn nhẫn giễu cợt – Con gái mày đang học cấp ba phải không, mang đến đây cho bọn em của tao vui chơi một tối, đổi lấy cho mày cả tự do và mạng sống…

 

Hưng Sẹo phẫn nộ, không kìm nén nổi rít lên hai chữ “Súc sinh”. Quang Triệu cười càng lớn, dù sao hai chữ này nghe nhiều cũng thành quen. Thắng làm vua, thua làm giặc, chỉ có kẻ thất thế mới cùng đường chửi bới cắn loạn.

 

Nhìn vào gương mặt âm hiểm của Quang Triệu, sau một hồi lâu Hưng Sẹo cũng nhận thức được hoàn cảnh tuyệt vọng của mình. Ông ta chật vật đứng lên, đi về phía lan can trèo ra ngoài. Quang Triệu chỉ nhìn sang một gã đàn em mà nói:

 

-  Mọi việc phía sau thu xếp cho gọn gàng. Tuần tới cắt cử quân đến thế chỗ người của Hưng Sẹo. Gửi tin cho các anh em, nói buổi tối nhóm họp lại để anh phân công người quản lý sản nghiệp thu được của lão ta…

 

 

 

Đêm muộn hắn mới trở về sau khi họp với chân tay của mình và điều động một gã hữu dụng nhận việc quản lý địa bàn của Hưng Sẹo. Chưa đến biệt thự thì điện thoại lại reo vang. Là lão quản gia gọi tới, giọng điệu đầy gấp gáp lo ngại:

 

-  Ông chủ, xảy ra chuyện không hay rồi. Cô Minh Thư tự ý đến đây gây rối, còn đánh chửi cô Tú Anh. Nếu ngài không mau trở về, e rằng cô Minh Thư sẽ rạch mặt cô Tú Anh mất.

 

Quang Triệu chỉ hừ một tiếng rồi cúp máy. Tú Anh hiện là tình nhân mà hắn bao dưỡng, còn ả Minh Thư kia thì có thể nói là “vị hôn thê” của hắn. Mấy tháng trước hắn có liên kết làm ăn với một lão đại két tiếng khác trong giới hắc đạo, trong lúc cao hứng hắn ta nói muốn gả con gái cho hắn. Quang Triệu vì chuyện làm ăn trước mắt, không muốn mất hòa khí nên không thẳng thừng từ chối mặc dù không thấy hứng thú. Song con gái của lão ta từ ngày đó thì không ngừng bám riết lấy hắn, mặc nhiên cho mình là vị hôn thê của hắn.

 

Về đến cổng đã thấy ầm ĩ, một cô ả diêm dúa đanh đá đang kéo tóc một thiếu nữ mỏng manh yếu đuối, còn không ngừng dúi đầu cô gái có vẻ tội nghiệp kia xuống đất. Đám người giúp việc cho đến vệ sĩ không ai dám xông vào can, chỉ có thể bất lực nhìn Tú Anh dưới nên đất gắng gượng chịu đựng sự chà đạp của Minh Thư. Cô ả không chỉ dùng vũ lực mà còn ngừng miệt thị đối phương là tiện nhân, là gái điếm này nọ.

 

-  Đủ rồi Minh Thư. Đến cổng nhà tôi làm loạn như vậy khiến cô hứng thú sao? – Quang Triệu xuất hiện với một giọng nói lạnh lùng.

 

Minh Thư thấy vậy vô cùng kinh ngạc. Ả vội buông tay khỏi Tú Anh, chỉnh trang lại tư dung, sau đó chuyển sang bộ dáng cho đoan trang, đon đả đến ôm cánh tay Quang Triệu:

 

-  Anh, ngay cả một con ô sin mà cũng dám nhìn em bằng ánh mắt kiêu kì như vậy, em chỉ thay anh dạy dỗ lại cô ta!

 

Hắn nhìn qua bộ dạng nhếch nhác của Tú Anh, cô gái lúc này mới đứng lên, khắp người đầy những vết thương, khóe mắt dường như vương lệ nhưng có vẻ kiên cường không bật ra tiếng khóc. Tú Anh vốn không phải người giúp việc mà là tình nhân của hắn, hắn tin rằng Minh Thư cũng biết nhưng vẫn cố tình làm vậy.

 

Cũng giống như những người tình trước đây được Quang Triệu lựa chọn, kiểu hình của Tú Anh cũng không ngoại lệ: dịu dàng tinh tế, thanh tú thuần khiết. Có người bảo Quang Triệu có sở thích biến thái, bởi người tình của hắn đều mang vẻ ngoài non nớt ngây thơ.  Cứ chán một người là hắn lại đổi một người nhưng vẫn là kiểu mẫu cũ, Tú Anh này đã được hắn bao dưỡng sáu tháng, thời gian lâu nhất so với những cô gái trước đó. Có lẽ là do cô nàng khá biết điều, cũng không nhõng nhẽo khiến hắn thấy phiền.

 

Quang Triệu khẽ gạt Minh Thư ra, hắn hơi nhìn về phía Tú Anh. Cô nàng bẽn lẽn nép về sau lưng hắn. Minh Thư lúc đấy càng phát điên lên, ánh mắt của cô ta dường như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống đối thủ. Mà Tú Anh kia càng gây cho cô ả sốc hơn khi phía sau lưng Quang Triệu, gương mặt ủy mị đã đanh lại, thậm chí còn vui vẻ mỉm cười trêu tức Minh Thư. Kẻ thiểu năng mới là ả ta, tự mình thất thổ trước mặt Quang Triệu. Nông nổi như Minh Thư còn lâu mới là đối thủ của Tú Anh. Cô ta biết Quang Triệu thích gì, ghét gì nên dù nhịn nhục một chút thì chung cuộc vẫn vẻ vang…

 

-  Quang Triệu, anh bênh cô ta? Anh mau nhìn xem cô ta là loại người gì? – Minh Thư căm phẫn nói lớn.

 

-  Tiểu thư, để tôi bảo lái xe hộ tống cô về. – Quang Triệu lãnh đạm nói.

 

Lúc anh quay ra sau liếc nhìn Tú Anh, cô gái cúi mặt xuống, rất ủy khuất nhưng không khóc than.

 

-  Quang Triệu, anh dám đối xử với tôi như thế sao? – Minh Thư hét lên khi thấy vệ sĩ của hắn ép cô lên xe – Không có cha tôi liệu anh có ngày hôm nay không?

 

-  Minh Thư, cô nhớ cho, tôi và cha cô làm ăn sòng phẳng, tôi chưa bao giờ ngửa tay xin cha cô. – Ngữ điệu của hắn hóa thành rét buốt.

 

Sau đó không quan tâm đến cô ả kia la ó, Quang Triệu xoay người đi vào nhà trước. Tú Anh lủi thủi đi theo, vào đến sảnh thì hắn quay đầu, có phần ôn hòa nói:

 

-  Bảo thím Lý giúp em bôi thuốc đi. Nếu cần thì bảo tài xế đưa đi bệnh viện.

 

-  Em không sao… – Tú Anh hơi cúi đầu nói – Chỉ là vết thương ngoài da, em tự xử lý được…

 

Quang Triệu chỉ ừm một tiếng rồi lên lầu. Tú Anh trong lòng hơi hụt hẫng, cho dù hiện tại bên anh cô đang có vị trí cao nhất, nhưng bao giờ cô mới thực sự chiếm được lòng anh? Bằng bất cứ cách nào, cô nhất định phải khiến người đàn ông này thực tâm yêu thích mình.

 

Đêm đó, dường như trong lòng Quang Triệu có ưu phiền, trong lúc ân ái hắn không hề dịu dàng chú ý đến cảm nhận của cô mà chỉ tận lực phát tiết dục vọng. Dẫu sao, sự mạnh mẽ đòi hỏi của hắn vẫn dễ dàng đưa Tú Anh lên cao trào. Trong lúc phấn khích, Tú Anh la hét, cong người lên định ôm chặt hắn nhưng lại bị hắn đẩy xuống giường. Gương mặt Quang Triệu tỏ rõ chán ghét, hắn cầm lấy chiếc gối che lên mặt cô. Tú Anh cảm thấy hơi ngột ngạt nhưng người bên trên ấn chiếc gối rất chặt làm cô ta không cách nào giẫy dụa ra.

 

Mồ hôi từ trên trán rớt xuống làm hai mắt Quang Triệu mờ đi. Trong đầu hắn sinh ra một thứ ảo giác đi kèm với nỗi khao khát: bên dưới này không phải là Tú Anh hay bất cứ ai có diện mạo tương tự người con gái ấy mà chính là Như Quỳnh. Trong đầu hắn tự liên tưởng ra cảnh người mà hắn yêu hận khắc cốt ghi tâm kia đang thở dốc, yêu kiều bất lực ôm lấy hắn, thừa nhận sự xâm chiếm của hắn…

 

Nghĩ vậy, Quang Triệu lại càng cử động điên cuồng hơn, như một con thú hoang vồ vập chìm đắm trong dục vọng.

 

CHƯƠNG 4:

 

Buổi sáng, nắng sớm tràn vào phòng. Quang Triệu mở mắt thấy có phụ nữ nằm bên cạnh liền hơi ngạc nhiên. Hắn lập tức rời giường, đi thẳng dậy vào phòng tắm. Bình thường mỗi lần phục vụ hắn xong Tú Anh đều phải trở về phòng riêng nhưng đêm qua hắn có phần hung hăng thô lỗ quá mức khiến cô ta ngất đi. Sau khi thỏa mãn, hắn cũng mệt mỏi ngủ ngay, không quan tâm đến điều gì nữa.

 

Quang Triệu bước ra với một chiếc áo khoác tắm thắt dây quanh hông, phía trên vạt áo trễ nải hơi mở ra, làm lộ vùng ngực săn chắc với nước da hơi sạm. Trước đây hắn chỉ là một gã bạch diện thư sinh cao gầy, hoàn toàn không giống bây giờ.

 

Trên giường, Tú Anh còn cuộn mình trong chăn vô tư ngủ. Không hiểu sao trong lòng hắn sinh ra một tia chán ghét, không hẳn là chán ghét tình nhân của mình mà là tự chán ghét bản thân.

 

Đôi lúc hắn nghĩ mình thật mê muội. Đối với một người con gái không những không yêu hắn mà còn từng đem đến cho hắn nỗi oán hận và sự đau đớn chết đi sống lại thì việc tiếp tục tơ tưởng đến cô ta là điều không đáng. Hắn cũng từng tự nhủ sẽ gạt hình bóng của cô ấy ra khỏi tâm trí, không còn yêu thương, cũng không bận tâm đến oán hận nữa, vĩnh viễn quên đi.

 

Nhưng hắn không làm được, không thật tâm yêu một người phụ nữ khác. Trong vô thức, hắn vẫn chọn những người con gái có phong thái tương tự cô ấy…

 

Bề ngoài hắn có vẻ rất ổn, nhưng trong thâm tâm thì hắn phát điên rồi.

 

Xuống lầu dùng điểm tâm qua loa,sau cùng Quang Triệu cầm một tách cà phê đi ra vườn. Hắn ngồi xuống chiếc xích đu trắng, chầm chậm thưởng thức vị đắng của cà phê…

 

Hắn gặp Như Quỳnh khi cô còn rất nhỏ. Lần đầu tiên xuất hiện trước mặt hắn, cô là một cục bông xinh xắn tròn trĩnh, luôn thích leo lên lưng hắn.

 

Năm sáu tuổi cô ấy mặc váy búp bê. Lũ trẻ trong xóm chơi trò rước dâu, Như Quỳnh làm cô dâu, hắn phải đấu lò cò với ba đứa bé trai khác để tranh làm chú rể. Lúc cõng Như Quỳnh về, hắn nói sau này lớn cũng sẽ cưới cô làm vợ. Lúc ấy cô bé vui vẻ gật đầu, còn cùng hắn ngoắc tay.

 

Khi hắn đang học lớp sáu còn cô học lớp hai, mùa hè hay bị cắt điện. Cô thường sang nhà hắn, trải chiếu ngủ trên sân thượng cho thoáng mát, cùng nhau ngắm sao trò chuyện…

 

Cứ như vậy cô và hắn lớn lên cùng nhau, mọi người đều nói cô và hắn là thanh mai trúc mã, hai đứa hòa hợp cả về tính cách lẫn ngày tháng năm sinh, nếu sau này trở thành một đôi thì rất tốt, hắn cũng luôn tin như thế.

 

Hoàn cảnh gia đình cô sa sút đi, hắn lại học đại học xa nhà nên không thể gần gũi cô như trước. Nhưng hắn luôn tự nhủ bản thân phải cố gắng lấy thành tích tốt, kiếm được công việc làm ổn định để cho cô một cuộc sống hạnh phúc. Hắn nhớ ngày hắn chuẩn bị nhập học trường kiến trúc, khi ấy cô còn học lớp chín. Cô vẫn vui vẻ sang nhà hắn chúc mừng hắn, cả hai lại đứng trên sân thượng trò chuyện.

 

Hắn hỏi cô “em thích một căn nhà như thế nào”?

 

Như Quỳnh trả lời: “em mơ ước có một căn nhà gỗ màu trắng, cửa sổ màu hạt dẻ, bên ngoài có khoảng sân rộng, vườn hoa và xích đu…”

 

Vậy đấy, căn biệt thự hắn đang ở đây, toàn bộ mặt ngoài đều ốp gỗ sơn trắng, tất cả khung cửa làm bằng gỗ sưa sơn màu hạt dẻ…

 

Hắn luôn muốn phủ nhận việc mình vẫn còn tôn thờ một tình yêu ngốc nghếch. Phải chăng là cái gì càng khiến con người đau thì càng ám ảnh lâu…

 

 

 

Tình nhân của hắn ngủ đến gần trưa mới uể oải thức dậy. Trong số những cô gái từng ở bên hắn, Tú Anh là người có ngoại hình giống Như Quỳnh năm xưa nhất: thân thể mảnh mai mềm mại, gương mặt hài hòa thanh tú, cặp mắt sâu, long lanh với bờ mi dài, sống mũi cao và nhỏ, cặp môi căng mọng phớt hồng e ấp… Nàng không phải do hắn vô tình gặp, là do một tên đàn em dâng lên, nói là nhà nàng ta nợ tiền nên phải bán con gái lại, người thuộc hạ này biết hắn thích kiểu mẫu này bèn đem đến nhằm lấy lòng hắn. Từ lúc được hắn giữ bên người, Tú Anh luôn có vẻ thần phục hắn, vô cùng ngoan ngoãn.

 

Buổi chiều sớm Quang Triệu có việc phải ra ngoài, Tú Anh liền tiến đến, tỏ ý muốn giúp hắn thay trang phục. Hắn không nói gì, lặng lẽ giơ hai cánh tay ra, mặc cho Tú Anh cởi áo choàng ngoài rồi cẩn thận mặc áo sơ mi cho hắn, cài từng chiếc cúc.

 

Tú Anh làm việc này rất tỉ mỉ, trong lúc đó cô không tránh khỏi việc trông thấy vết sẹo trên ngực hắn. Đó là một vết sẹo lồi rất dài, kéo dài từ bả vai xuống lồng ngực, khiến cho thân thể người đàn ông này đang hoàn mỹ bỗng dưng có chút khuyết điểm.  Trước đây cô từng tò mò hỏi hắn nhưng không nhận được câu trả lời nào khác ngoài một cái nhìn lạnh buốt. Từ đó Tú Anh không dám hỏi, thậm chí cũng không dám nhìn lâu vào đó.

 

Tâm tư của người đàn ông này cô không thể đoán biết được. Dĩ nhiên cô hiểu hiện tại hắn hài lòng với mình chứ không yêu thích mình. Nhưng Tú Anh lúc này không khác gì con thiêu thân lao vào lửa, muốn bất chấp mọi cách lấy lòng hắn, chinh phục hắn.

 

Cô còn nhớ một lần cô bày tỏ tình cảm, Quang Triệu nhìn cô lâu hơn một chút so với bình thường rồi hỏi: “Nếu một ngày tôi trắng tay không có tiền liệu em có rời xa tôi?”

 

Tú Anh nghĩ rằng câu hỏi này rất dễ, hắn chỉ muốn thăm dò cô thôi nên không chút suy nghĩ đáp rằng “Không bao giờ, em sẽ luôn đi theo anh”. Ngay sau đó Quang Triệu lạnh lùng phun ra hai chữ “Giả dối” rồi bỏ lên lầu.

 

 

 

Mấy ngày gần đây, mẹ của Như Quỳnh nhắc nhở cô rất nhiều khiến bản thân cô không dưng cũng thêm một chuyện phiền muộn.

 

Cuối tuần này là giỗ bà ngoại cô, Như Quỳnh đã sắp xếp công việc để chuẩn bị cùng mẹ về nhà bác ruột. Nào ngờ còn gặp lại bác trai sớm hơn dự kiến, ông ta đến tận cửa hàng của Như Quỳnh tìm cô.

 

Cô biết ông ta nào có rảnh rang gì đến thăm mình, lần nào đến cũng nhằm xin tiền nong. Nghĩ đến cảnh ngày xưa từng nương nhờ vào nhà họ, Như Quỳnh không muốn tính toán so đo. Hơn nữa dạo này nghe tin Hưng Sẹo chết, thế chân hắn bảo kê ở mấy chợ đầu mối quanh đây là một kẻ khác, tay chân trực tiếp của một ông trùm hắc đạo khét tiếng nào đó, Như Quỳnh cũng thư thái hơn nhiều. Phe cánh mới này không hề quá quắt ép người, làm việc dường như rất có nguyên tắc, ngoài thu một khoản tiền cố định hàng tháng thì không hề đến quấy nhiễu vòi thêm.

 

Thấy bóng dáng bác trai, cô đã lấy trong két ra một phong bao mười triệu đồng, định bụng đưa cho ông ta. Lần này ông ta không hề lên mặt dạy đời, trái lại bộ dạng vô cùng chân thành hỏi thăm Như Quỳnh, lân la đến níu áo cô. Sau cùng Như Quỳnh sốt ruột nói, giọng điệu vẫn vừa phải chừng mực:

 

-  Bác, nếu có chuyện gì thì bác cứ nói thẳng ra.

 

-  Đúng là cháu rất hiểu chuyện, Quỳnh à. – Ông ta thoáng mừng rỡ nói – Bác biết cháu luôn hiếu thảo, nên bác có chút khó khăn này, nhất định cháu sẽ giúp đỡ.

 

Như Quỳnh thầm thở dài, có phần chán nản:

 

-  Bác, chẳng lẽ bác lại đánh bạc rồi thua tiền người ta, bị người ta dọa kêu đầu gấu sao?

 

Thật ra bộ dạng này của ông ta cũng không quá xa lạ gì, Như Quỳnh dễ dàng đoán được. Mỗi năm thỉnh thoảng ba bốn lần đều thấy ông ta trình diễn, lần nào cũng là vì nợ một món tiền khá lớn. Nếu chỉ đến xin dăm ba triệu thì ông ta sẽ lên mặt dạy dỗ hay kể công lao cưu mang mẹ con cô, còn bao giờ cần số tiền lớn thì sẽ tự động mềm mỏng nịnh hót.

 

-  Quỳnh à, bác và anh họ cháu sắp chết đến nơi rồi! – Đến lúc này, bác trai của cô mới bày ra bộ mặt nghiêm trọng, sợ hãi cuống quít – Cha con bác bị chúng nó lừa, đánh bạc thua lớn quá, lần này cháu không giúp thì chỉ có đường chết…

 

-  Bao nhiêu? – Như Quỳnh lạnh ngắt nói, phỏng đoán không dưới trăm triệu rồi.

 

-  Quỳnh… – Ông ta níu lấy cánh tay cô – Không phải bác ngu dốt hay cố ý đâu… dù sao cháu cũng đang làm ăn rất tốt, năm xưa còn có tiền thằng trùm xã hội đen đó để lại cho… chắc ba tỷ với cháu cũng không quá khó khăn…

 

-  BA TỶ? – Như Quỳnh không giấu nổi sững sờ, cô liền đứng bật dậy – Số tiền lớn như vậy, tôi đào ở đâu ra, bác còn có lương tâm không?

 

Thấy thái độ của cô gay gắt, ông bác kia dĩ nhiên khó chịu nhưng vẫn phải nhún nhường, từ khóe mắt lệ rơi lã chã, run rẩy nói:

 

-  Trời ơi, bác bị chúng nó lừa mà. Là chỗ người quen cũ nên mới vào casino của nó đánh bạc, lúc đầu chúng nó dụ dỗ những người không biết gì như cha con bác, để bác thắng năm trăm triệu. Sau đó ham quá mà đặt cược lớn, kết quả là thua hết… Cứ nghĩ nó sẽ nể tình mà không siết nợ, nào ngờ chúng nó táng tận lương tâm, nói nếu không trả nợ thì sẽ chặt tay chặt chân bác và anh họ cháu… – Ông ta nói đến đó liền quỳ rạp xuống, bấu lấy vạt áo Như Quỳnh – Cháu à, chúng nó bắt anh họ cháu rồi, ba ngày nữa không có tiền trả thì sẽ bắt luôn cả bác rồi hành hình…

 

Như Quỳnh trong lòng vừa tức giận vừa rối bời. Đánh thua đến ba tỷ sao? Ông ta không nói quá mức để gạt cô đấy chứ?

 

-  Bác đánh ở sòng bạc nào? Ông chủ là ai? – Cô liền phải hỏi.

 

Trước đây đi theo Tấn Khang, danh tiếng của những người trong giới xã hội đen cô cũng biết không ít, cũng căn bản hiểu được quy mô và tầm ảnh hưởng của họ.

 

-  Chính là thằng nhãi Quang Tuấn đó, cháu biết không? Ngày xưa nhà nó ở bên cạnh nhà mình, giờ anh em nó gia nhập xã hội đen… Lúc đầu bác tưởng chỗ quen biết sẽ được ưu ái nên mới vào đánh, không ngờ nó tuyệt tình, lại còn mặt người dạ thú…

 

Như Quỳnh bỗng cứng đờ người, thâm tâm co rút một trận lớn. Sao có thể như vậy? Cứ ngỡ ông bác trai này đắc tội với ai, chẳng ngờ lại đúng vào Quang Tuấn. Hắn chính là em trai ruột đồng thời là cánh tay phải của Quang Triệu. Mấy năm nay cô không tiếp xúc với giới hắc đạo cũng như không chủ động nghe ngóng tin tức về hắn nhưng thỉnh thoảng vẫn có mấy lời đồn đến tai, dường như hắn làm ăn thuận lợi, lên như diều gặp gió, chớp mắt đã trở thành một đại ca…

 

Quang Tuấn hẳn nhận ra bác trai và anh họ cô nhưng vẫn tuyệt tình đến vậy, trái lại có phần tàn khốc hơn, chứng tỏ một điều anh ta vẫn luôn âm thầm ghi hận với cô. Năm đó Quang Triệu trong bệnh viện thập tử nhất sinh, Quang Tuấn không muốn nghe cô giải thích đã muốn lao vào bóp chết cô. Sau đó người của Tấn Khang kịp tới lôi anh ta ra đánh, cô đã cầu xin họ không làm tổn thương Quang Tuấn nhưng cuối cùng khúc mắc vẫn không hóa giải được, mọi việc càng về sau càng rắc rối…

 

Thấy Như Quỳnh im lặng trầm ngâm, ông bác kia tưởng cô hẹp hòi không muốn bỏ tiền, lúc này không kiêng nể nữa, chó cùng dứt dậu lên tiếng miệt thị cô:

 

-  Năm xưa ân nghĩa nhà chúng tôi với mẹ con cô lớn đến thế mà giờ cô thấy chết không cứu. Cô là đồ ăn cháo đá bát! Như Quỳnh, tôi biết cô rất nhiều tiền nhưng không muốn báo đáp lại một đồng. Hồi trước cô làm gái bao của một ông trùm lớn như vậy, lúc hắn chết đi vẫn còn tình nồng ý mặn với cô, chẳng nhẽ trong tay cô không xơ múi được vài chục tỷ?

 

Trước những lời lẽ khó nghe này của ông ta, cô không kìm chế được mà giáng vào mặt ông ta một cái tát, chí ít là để ông ta tỉnh lại.

 

Phải, mẹ con cô đến nương nhờ ở đậu nhà ông ta, nhưng chăm sóc mẹ cô cũng như gánh nặng kinh tế đều dồn vào vai bác gái, bản thân ông ta đã làm được gì? Không những ngập trong cờ bạc rượu chè mà còn luôn thích chửi bới hành hạ vợ, em vợ và cháu gái. Bác gái của cô nhịn nhục, còn cô trước nay nghĩ mình là phận con cháu nên không cư xử vô lễ… Cứ coi như vẫn còn quan hệ họ hàng đi, nhưng cô cũng không phải cái ngân hàng để mỗi khi có chuyện ông ta tìm đến.

 

Ba tỷ, cô kiếm đâu ra được nhiều như vậy? Đúng là tài sản của Tấn Khang rất lớn nhưng sau khi anh gặp nạn, phần lớn cơ nghiệp không thể kiểm soát nổi mà tiêu tán vào tay người khác. Phần còn lại cô dĩ nhiên cũng không có tư cách đụng đến, đều để lại cho đàn em cũ của anh. Chỉ có một phần trong sổ tiết kiệm đứng tên cô do anh chuyển vào trước đây, số tiền đó anh nói là những đồng tiền trong sạch không vấy bẩn do anh đầu tư làm ăn chính đáng. Năm năm qua hầu như đều dùng để trang trải viện phí cho anh, một phần đưa cho em gái anh sang nước ngoài du học. Như Quỳnh luôn phải chật vật xoay sở với trăm mối lo, nào là mẹ cô ốm yếu cũng cần đến tiền điều trị, nào là ông chú và anh họ thỉnh thoảng lại đến cầu cứu xin xỏ… Cô lao vào kinh doanh cũng vì mối lo một khi tiền tiết kiệm cạn sạch sẽ không thể trả viện phí cho anh.

 

Họ đều không biết đến sự tồn tại của anh cho nên đều nghĩ Như Quỳnh rất nhiều tiền. Thực tế tổng tiền mặt hiện nay của cô còn không đến ba trăm triệu. Nếu em gái anh – Ngọc Thu muốn lấy tiền học lên cao học thì cô còn lâm vào cảnh khó khăn hơn nữa…

 

CHƯƠNG 5:

 

Bác trai của cô cảm thấy không khí căng thẳng, có vẻ như lần này không dễ vay mượn Như Quỳnh. Cuối cùng ông ta chửi bới thêm một vài câu, mặt sưng mày sỉa rời khỏi cửa hàng của cô. Nhưng cũng đúng như cô dự đoán, đến tối đã thấy mẹ cô gọi điện thoại bảo cô đến, hẳn là ông ta lại đến chỗ mẹ cô tác động năn nỉ. Mẹ cô vẫn luôn là người cả nể như thế, lại mang sẵn tâm lý hàm ơn nhà họ.

 

Lúc cô đến bệnh viện, mẹ cô vô cùng bất đắc dĩ, gần như khẩn cầu cô mà nói:

 

-  Quỳnh à, con giúp bác đi. Đúng là ông ấy đã quá đáng, nhưng trước sau vẫn là họ hàng thân thiết, con có thể bỏ mặc sao? Nếu đến chúng ta cũng quay lưng thì bác gái biết làm sao? Bác ấy chỉ có độc nhất đứa con trai, nếu có mệnh hệ gì chắc bác ấy không sống nổi…

 

Như Quỳnh khổ sở thở dài:

 

-  Mẹ, số tiền lớn như vậy, con không thể lo nổi. Hơn nữa bao năm qua bố con ông ấy đã đốn mạt như vậy rồi, tại sao bác gái cứ phải cam chịu như vậy?

 

-  Nếu họ chết đi thì không nói, đau buồn cũng chỉ một lúc… – Mẹ cô cũng não nề – Nhưng nếu họ bị chặt chân chặt tay trở thành tàn phế, cuộc đời bác ruột con sau này không những không thể dựa dẫm vào ai mà còn phải nhọc công chăm sóc họ, dẫu thế nào cũng không bỏ được. Thôi thì mẹ thay bác ấy cầu xin con, tiền con cố gắng xoay sở, căn nhà của mẹ con mình đem đi cầm cố, xoay sở chắt bóp thêm vào nữa… Ông ấy chắc chắn không dám có lần sau, nếu cần thì con bắt ông ấy kí giấy nợ, sau này không trả được thì kiện ông ấy ngồi tù, dẫu sao cũng hơn việc để người ta vác đao kiếm đến đòi nợ.

 

Như Quỳnh im lặng một hồi dài, hồi sau mới chậm rãi lên tiếng:

 

-  Căn nhà chúng ta đang ở là do Tấn Khang mua… Anh ấy nói để dành cho gia đình nhỏ tương lai của chúng con… Con không muốn đem bán.

 

Nơi đó còn nhiều kỉ niệm giữa anh và cô như vậy, làm sao cô có thể đem đi thế chấp? Họ đã cùng nhau sơn từng khung cửa, lau từng ô kính, trang trí từng căn phòng…

 

Đừng nói là anh còn sống nằm đó, cho dù anh đã chết, cô cũng kiên quyết không bán. Nhưng nếu không bán thì lấy đâu ra được ba tỷ?

 

-  Con nhức đầu quá, con cần suy nghĩ một lát…- Như Quỳnh nói vậy rồi đứng lên.

 

Cô lặng lẽ đi về phía phòng bệnh của Tấn Khang, anh vẫn nằm bất động như một pho tượng đẹp đẽ nhưng vô hồn. Cô gục đầu xuống bên cạnh anh, nhắm mắt cố lắng nghe tiếng trái tim anh đập. Bỗng dưng cô cười thật buồn:

 

-  Tấn Khang, nếu bây giờ anh vẫn đứng bên em, chắc chắn sẽ không có những khó khăn chồng chất này… Nhưng mà, cứ ở trong vòng tay che chở của anh như vậy, vĩnh viễn em cũng không thể trưởng thành… Anh đừng lo, em vẫn sẽ đứng dậy trong nghiệt ngã. Em sẽ học theo anh, lạc quan, mạnh mẽ thêm một chút là được…

 

Như Quỳnh tìm đến bàn tay anh, nắm chặt lấy, tiếp tục bên tai anh thủ thỉ:

 

-  Em muốn giữ lại căn nhà của chúng ta, như vậy có phải là ích kỷ không? Em không muốn bỏ đi bất cứ thứ nào từng lưu lại dấu ấn của anh… Em rất sợ, sợ một ngày em tỉnh dậy nhận ra anh đã rời xa em, biến mất không dấu vết… – Một hàng lệ của cô rơi xuống thấm ướt chiếc gối của anh – Không được rời bỏ em, em có thể đợi anh cả đời nhưng nếu anh tự ý ra đi, em sẽ hận anh đời đời kiếp kiếp…

 

Cứ như vậy, cô thiếp đi bên cạnh anh từ lúc nào không hay. Trong mơ, cô chạm tới điều mình khao khát nhất: anh tỉnh dậy, họ dắt tay nhau bước vào lễ đường, anh hôn cô và cùng thề ước.

 

 

 

Anthony Nguyễn đứng ở ngoài, anh nhìn thấy Như Quỳnh từ lúc cô bắt đầu bước vào phòng bệnh. Hồi lâu thấy trong phòng yên ắng, cũng không còn tiếng trò chuyện độc thoại của Như Quỳnh, anh mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra xem. Lúc bước vào, không khỏi đau lòng khi thấy cô nhoài người gục bên Tấn Khang, khóe mi còn vương lệ.

 

Rất lâu rồi cô ấy không có khóc như vậy. Khi đến thăm Tấn Khang, cô ấy luôn cố gắng mỉm cười vui vẻ, cùng Tấn Khang trò chuyện như với người sống bình thường.

 

Vì thầm yêu người con gái này, anh dồn tâm sức cứu người đàn ông của cô, một việc làm cao thượng đến mức chính bản thân anh cũng không hiểu nổi. Viện phí thuốc thang cũng chỉ ghi hóa đơn một nửa, thật ra với tính cách của Như Quỳnh, nếu anh có miễn giảm thêm nữa thì cô sẽ lập tức không tin. Anh hiểu cô là người có lòng tự trọng, lại vô cùng sợ việc hàm ơn người khác…

 

Anh tự an ủi bản thân mình rằng, việc cô chờ đợi Tấn Khang tỉnh lại là vô vọng, còn việc mình theo đuổi cô vẫn có hi vọng. Dẫu sao năm năm qua, anh là người đàn ông duy nhất bên cô, sớm muộn cô cũng quay lại nhìn anh thôi…

 

Như Quỳnh vừa thăm mẹ xong là chạy đến chỗ Tấn Khang khóc, việc này khiến Anthony không khỏi sinh nghi. Anh thăm dò từ mẹ cô nhưng bà cũng không kể hết, chỉ nói qua loa là trong nhà có việc phiền muộn. Có lẽ anh nên mời cô đi uống rượu rồi tìm cách để cô giãi bày.

 

Lúc Anthony quay trở lại phòng bệnh của Tấn Khang thì không còn thấy Như Quỳnh ở đó nữa… Anh liền gọi điện cho cô.

 

“Như Quỳnh, cô đang làm gì vậy, có bận gì không, lát nữa cùng tôi đi uống đi…”

 

Đầu dây bên kia vọng đến giọng nói của cô, thoạt nghe thấy trầm ổn như không có chuyện gì xảy ra: “Tôi có chút việc bận, để khi khác nhé Anthony…”

 

“Vậy… ngày mai thì sao?” – Anh liền hỏi.

 

“Cũng không biết nữa, tôi còn phải đi giao hàng. Có gì thì tôi sẽ gọi điện hẹn với anh nhé…”

 

“Ừ, tôi đợi…”

 

Anthony định chào cô rồi cúp máy, nào ngờ lại nghe thấy giọng cô rất nhỏ:

 

“Anthony, cảm ơn anh…”

 

Yên lặng một giây, trên mặt Anthony xuất hiện nhiều biểu cảm phức tạp, sau cùng anh mỉm cười nói: “Có chuyện gì phải gọi cho tôi đấy, tạm biệt.”

 

 

 

Như Quỳnh trở về nhà, cô sửa soạn một chút rồi chuẩn bị đi tới sòng bạc của Quang Tuấn. Thẳng ra thì việc này cũng quá liều lĩnh, nhưng cô chỉ còn cách thương lượng với họ xin giãn một hai ngày để thu xếp, đồng thời tận mắt xem tình hình của anh họ rồi báo lại với bác gái để bà ấy an tâm.

 

Cô búi tóc gọn gàng, mặc một bộ đồ đen kín đáo, tạo cho mình một phong cách già dặn trầm tĩnh. Sau đó bắt xe đi đến thành phố H., nơi đặt sòng bạc của Quang Tuấn.

 

 

 

Quang Tuấn đang cùng đàn em uống rượu ôm ấp mỹ nữ, chợt nghe thấy tay chân vào thông báo anh trai hắn đột nhiên đến thăm, trong lòng vui vẻ đứng dậy ra tiếp anh trai mình, cũng chính là đại ca của toàn bộ tập đoàn xã hội đen Phi Ảnh.

 

-  Anh, mới không gặp mấy ngày mà trông anh như già đi mấy tuổi! – Quang Tuấn thoải mái cười đùa.

 

-  Chú muốn ăn đòn sao? – Quang Triệu bề ngoài lạnh nhạt nói. – Xem ra chú có vẻ rảnh rỗi, vậy anh nên giao thêm cho chú chút việc để làm.

 

Lúc Quang Triệu ngồi xuống, Quang Tuấn nháy mắt bảo một cô gái trẻ đẹp đến tiếp rượu cho anh trai, miệng vẫn cười đùa:

 

-  Hôm nay không mang theo cô bé nào đến ư? Anh có muốn đổi người mới không? Học sinh cấp ba hay nữ sinh năm nhất?

 

-  Im đi. – Quang Triệu hơi cau mày – Hôm nay anh đến để kiểm kê chỗ chú, xem làm ăn thế nào, không hiệu quả thì dẹp đi.

 

-  Vậy anh ở lại đây mấy ngày, tự mình xem xét đi! – Quang Tuấn cười ngả ngốn rồi dựa vào ghế, vừa cầm ly rượu từ người đẹp, mắt vừa lim dim thưởng thức.

 

Hiện tại anh em nhà hắn muốn có tiền thì có tiền, muốn có uy danh liền có uy danh, muốn có phụ nữ liền có hàng ngàn cô gái đi theo, có cái gì là không tốt chứ? Cuộc sống so với năm tháng trước đây thực sự là thay đổi đến chóng mặt.

 

Ngồi được tầm mười phút thì có một tên tay chân đi vào, ghé vào tai Quang Tuấn nói điều gì đó khiến hắn nhếch môi cười lạnh. Phẩy tay cho đàn em ra trước, Quang Tuấn nhìn Quang Triệu mới sảng khoái cười:

 

-  Quả nhiên oan gia ngõ hẹp, không triệt để giải trừ thì còn dây dưa mãi. Lần này em có thể thay anh trút hận rồi.

 

-  Có chuyện gì thế? – Quang Triệu hơi hiếu kì, lại nhíu mày hỏi.

 

-  Không có gì, anh cứ ở trong này vui chơi một lát đi. Có trò gì vui em sẽ gọi anh ra xem. – Nụ cười của Quang Tuấn càng mang theo vẻ thâm hiểm.

 

C- STAT truyen teen hay