Tên tác phẩm: Lần thứ hai yêu em
* Author (tác giả): Ly Lâm
* Category (thể loại): romance
* Rating (đánh giá truyện theo độ tuổi): K
* Status (tình trạng truyện: on-going hoặc finished):
on-going
* Warning (cảnh cáo về nội dung truyện): không
* Post By : YeuTruyen.Wapsite.me
Nhìn đứa trẻ bên cạnh say giấc ngủ khiến cho Lam từ lâu đã không
còn hối hận về quyết định của mình. Đứa trẻ này rất ngoan, đi học
về là liến thoắng kể chuyện trường lớp, rồi lại liên tiếp những câu
hỏi vì sao vì sao,nhưng điều đó lại chưa bao giờ khiến Lam bực
bội,kể cả lúc mệt mỏi nhất. Khuôn mặt xinh xắn đó là tất cả niềm
hạnh phúc của Lam. Một đứa trẻ ngoan,một đứa con mà
khoảng năm năm trước chưa bao giờ xuất hiện trong tưởng tượng cũng
như kế hoạch cuộc đời của Lam.
Thỉnh thoảng nghĩ về ngày đó,Lam lại cảm thấy may mắn vô cùng,vì
ông trời đã mang đứa trẻ này đến cho Lam.
NHÂN DUYÊN.
Năm năm trước Lam là sinh viên năm cuối, là cô gái vô cùng bận rộn
với việc học và làm thêm. Từ lúc lên đại học, cô đã vạch ra rõ ràng
kế hoạch của cuộc đời mình. Đó là sự nghiệp,và chỉ sự nghiệp mà
thôi. Lí do vì sao trong kế hoạch của Lam không xuất hiện bóng dáng
một người đàn ông có lẽ cũng do ảnh hưởng từ chị của Lam. Lam có
một người chị mà đường tình duyên vô cùng lận đận, yêu không phải
ít, nhưng yêu ai cũng yêu sống chết. Thế mà chẳng có người đàn ông
nào đi đến một kết thúc tốt đẹp, một đám cưới. Và hơn nữa, Lam cũng
chưa bao giờ có tình cảm đặc biệt với người con trai
nào.
Lam cứ sống như thế, dự định học xong sẽ về quê để được ở gần gia
đình, kiếm một công việc ổn định, xây một ngôi nhà, mỗi năm đi du
lịch vài lần, đó là cuộc sống trong sự sắp xếp của Lam. Nhưng hình
như số phận muốn cô gái mạnh mẽ này phải thay đổi một lần, phải làm
lệch đi kế hoạch của Lam thì mới thỏa mãn.
Vừa chia tay người yêu không hiểu là thứ bao nhiêu,Hạnh – Chị của
Lam, gọi điện thoại đến, dứt khoát tuyên bố :
- Em phải kiếm bố cho con chị, hoặc làm thế nào cũng được, cho chị
một đứa con, nếu không nhất định chị sẽ đi tu cho em xem, chị biết
em rất giỏi trong mấy việc tìm kiếm này mà.
- Chị nói cái gì vậy? Chả lẽ chị ... chị có thai mà không biết bố
đứa bé là ai sao? Đầu óc chị có bình thường không vậy ?
- Mày nghĩ chị là ai mà nghĩ vớ vẩn như thế hả?
- Thế chị là ai?
- Tao là chị mày, tao không đùa đâu, lần này không đùa, nếu mày
không giúp chị, chị…chị sẽ chết cho mày xem, chị nghĩ rồi, không có
chồng cũng được nhưng phải có con.
- Chị nói cái quái gì vậy, thế sao không kiếm ai đó mà cưới rồi
sinh con như người bình thường đi. Không thì đi xin con nuôi cũng
được, chuyện này là chuyện của chị sao em lo nổi.
- Không được, chị quyết định sẽ không lấy chồng, con nuôi cũng
không được, lỡ sau này nó bỏ chị mày theo bố mẹ ruột nó thì sao.
Chị nghĩ rồi,
người ta bảo bây giờ chỉ cần thụ tinh nhân tạo là được. Vấn đề ai
sẽ hiến tinh trùng, cái đó mới cần mày giúp, tìm cho chị một người
tình nguyện đi.
- Chị điên sao? Không vào bệnh viện nhờ người ta tư vấn luôn đi,
hỏi em sao biết được, em có phải cái gì cũng làm được
đâu.
- Nhưng vào viện thì không biết được ai là người sẽ là bố của con
chị, chị muốn biết mặt người đó để sau này nếu con muốn còn gặp
được. Mà đẹp trai anh tuấn càng tốt, giúp chị đi mà,nếu còn ai giúp
thì chị cũng không nhờ đến mày.
- Chị thôi ngay đi. Cái này em không làm được. Bao nhiều đàn ông
của chị sao không nói họ giúp. Nói rồi Lam tắt máy.
Mấy ngày sau đó,không thấy Hạnh gọi lại nói gì thêm, Lam cứ nghĩ
mọi việc đã lắng xuống,ai ngờ Hạnh gọi điện về nhà,khóc lóc gì đó
với bố mẹ,khiến bố mẹ gọi cho Lam,lại còn tỷ tê bảo Lam giúp Hạnh.
Thật không còn gì để nói. Không ra sức ngăn cản lại còn đồng tình
ủng hộ. Nói gì thì nói,việc này với Lam là không thể.
Lại một ngày bận rộn nữa đến với Lam,vừa bước xuống xe bus là chạy
vội vào trường,và điều đó không may khiến Lam đâm sầm vào một người
cao lớn,một chàng trai mà lại bịt kín từ đầu đến chân.nào mũ rồi
khẩu trang. Nếu như trong phim hoặc tiểu thuyết thì sau đó sẽ có
một màn xin lỗi rồi nhặt sách vở giúp,nhưng cái con người vừa đâm
vào Lam đến một câu xin lỗi cũng chẳng thấy đâu,cứ thể chạy thẳng
một mạch. Nhặt hết đống đồ bị rơi xuống,Lam nhìn thấy một cái ví
tiền,chắc là của anh chàng kia làm rơi,định gọi anh ta lại để trả
nhưng đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Tò mò Lam mở ra xem,có chứng
minh thư,có thẻ sinh viên,cùng khóa với Lam,một số giấy tờ khác và
cũng kha khá tiền mặt. Vì muộn học,không nghĩ được nhiều,Lam vội vã
vào lớp,định bụng cuối buổi sẽ lên phòng công tác sinh viên nhờ
người ta trả giúp.
Đến lúc tan học,Lam lên phòng công tác sinh viên,gửi lại ví,chưa đi
được một đoạn đã bị anh bí thư gọi lại,bảo rằng chủ nhân chiếc ví
bây giờ cũng đang ở trường,Lam nếu không bận thì đưa thẳng cho
người ta,đỡ mất công thông báo. Lam nghe vậy đành gật đầu,vì Lam
cũng là cán bộ lớp,cũng biết những việc vặt vãnh này nếu có thể xử
lý thì không nên làm phiền người khác. Cầm lại ví,nghe rõ lớp của
chủ nhân chiếc ví rồi Lam quay lại giảng đường. Lúc đến lớp thì
thấy người ta đã về hết,chỉ còn một người đang đóng cửa,Lam đoán
chắc là lớp trưởng nên trình bày rõ xong gửi lại nhờ người ta gửi
lại người đánh rơi. Cậu bạn kia không những không nói gì mà còn
nhìn Lam với ánh mắt nghi ngờ,thấy vậy Lam cũng chẳng buồn giải
thích,đi thẳng về phía cổng trường.
Kết thúc một ngày bận rộn sau công việc làm thêm,Lam chìm vào giấc
ngủ,cũng không để ý điện thoại đang réo từng hồi.
Sáng sớm dậy,vớ lấy điện thoại.hơn 20 cuộc gọi nhỡ của một số
lạ,Lam cũng chẳng buồn để tâm,chắc lại một chàng trai hôi sữa nào
đó muốn làm quen,trẻ con bây giờ đúng là không thể quản được
rồi,những việc này diễn ra nhiều đến mức nghĩ đến Lam chỉ nhếch mép
nở một nụ cười.
Hôm nay Lam học 3 tiết cuối,thế nên có thể thoải mái dậy muộn và
chậm chạp dọn dẹp qua mọi thứ rồi mới chờ xe đến trường. Giờ Lam đi
xe bus cũng không chật chội nữa,vẫn ngồi được chỗ yêu thích,cắm tai
nghe rồi ngắm nhìn đường phố bên ngoài. Đó là sở thích của
Lam.
Đến trường vẫn còn sớm nên Lam lấy chìa khóa phòng rồi ra ban công
đứng chờ đến khi mọi người đến đông đủ,chuông reo mới vào lớp. Tan
học lại khóa cửa rồi đi trả chìa khóa phòng,trả xong chìa khóa
phòng ra đến cửa thì có một bóng dáng to lớn đứng chặn ngay trước
mắt,Lam đi bên nào hắn cũng lùi sang bên đó. Rút cục không chịu
được nữa,Lam ngoảnh lên nhìn,cố nhịn nhẹ nhàng nói “ Tôi phải,cậu
trái,ok”. Nói rồi Lam bước sang bên phải,nhưng cậu ta vẫn bước chặn
trước mặt Lam. Không chịu nổi nữa,Lam quát:
- Có chuyện gì? Tôi đâu có nợ nần gì cậu,chặn tôi làm
gì?
- Chả phải cô bảo cô phải tôi trái sao,tôi bước đúng y như cô nói
mà.
Nghĩ lại thấy cái gì đó không đúng,cậu ta đứng đối diện Lam,bên
phải của Lam chính là bên trái của cậu ta,nói vậy do Lam,nóng
mặt,Lam nhếch mép cười:
- Thế mời cậu đi trước vậy
Cậu ta bước một bước đứng bên cạnh Lam rồi xoay người lại cùng
hướng với Lam,không có ý định rời đi,Lam mặc kệ,định bụng bước thật
nhanh qua cái kẻ dở người này thì bị hắn kéo tay lại,cộc lốc một
câu :
- Theo tôi.
- Có gì nói ở đây đi,mà tôi quen biết gì cậu,cậu trưa muộn đói qua
hoa mắt à? Lam rút tay lại.
- Cậu là người hôm qua gặp tôi? Không nhớ?
- Hôm qua? À,hóa ra cậu là người tôi đã nhờ,chả lẽ đến đòi công?
Công phải chứ? Ngẫm nghĩ một lúc rồi Lam nhướng mày lên trả
lời.
- Trả lại một cái ví đã bị móc trong tình trạng nguyên vẹn,tự cô
không thấy kỳ lạ sao?
- Ví cậu?
- Không phải của tôi thì tôi đến đây để ngắm cô chắc.
- Tôi chả việc gì phải quan tâm đến việc đó,không phải ví của
tôi,đã trả lại còn không cảm ơn đến đây nói này nọ,đúng làm ơn mắc
oán. Nói rồi Lam bước chân đi.
- Hay là cô chính là kẻ đã móc ví rồi giả trả lại để làm quen?
Haha,thừa nhận đi,chuyện này tôi cũng quen rồi,thừa nhận đi rồi tôi
sẽ bỏ qua cho cô lần này.
Nghe đến đây,Lam nhìn hắn ta bằng ánh mắt khinh khỉnh rồi cứ nhắm
cổng trường mà tiến.Nhưng cái gã cao hơn Lam hẳn một cái đầu nửa
cái cổ kia chẳng chịu buông tha cho Lam,cứ đi theo Lam thắc mắc hết
việc này việc nọ. Trưa nắng nóng,Lam cho rằng mình không có nghĩa
vụ phải trả lời nên mặc kệ hắn ta đi theo. Hình như cuối cùng không
chịu được nữa,tên đó kéo tay Lam lại,nắm chặt cổ tay Lam khiến Lam
hơi đau. Lam chau mày
- Cậu muốn gì nữa đây?
- Nếu đúng cậu không liên quan đến tên móc túi kia thì tôi nợ
cậu,cậu muốn gì tôi sẽ đền đáp.
- Không cần,cảm ơn,cậu tốt quá. Bây giờ tôi đi được chưa? Lam tiến
thẳng bến xe bus mà chạy,rõ là phiền phức cái loại người này,mặt
mày sáng sủa mà đầu óc quá rắc rối đa nghi.
Lam đi rồi để lại một người ngẩn ngơ phía sau,lẩm bẩm :” Cô ta chạy
nhanh thế làm gì,mình là bệnh dịch chắc?”
Chiều Lam nghe theo lời dặn của phụ mẫu,đến thăm hỏi tình hình của
chị Hạnh,Hạnh vẫn thế,hết khóc lóc nhờ Lam giúp việc có con sang uy
hiếp bắt Lam không muốn cũng phải làm. Kì kèo mãi Lam mới rời được
nhà Hạnh để đi làm thêm. Mặc dù Hạnh đã có nhà nhưng Lam không muốn
chuyển đến ở cùng,với lý do :” Bà chị này đời sống riêng tư quá
phức tạp,Lam muốn được tự do”
Lại một ngày nữa trôi qua,sáng hôm sau dậy Lam lại thấy một loạt
cuộc gọi nhỡ,xem lại nhật ký cuộc gọi thì đúng là số lạ hôm qua.
Hôm nay còn gửi cả tin nhắn nữa,mở tin nhắn ra đọc xong Lam ném
thẳng điện thoại vào túi :” Tôi muốn gặp cô – Chủ ví “. Một con
người quá kiêu ngạo,từ nét mặt đến cách ăn nói,không đáng để đôi
co.
Sợ hắn ta sẽ đến kiếm chuyện nên Lam đến lớp chỉ ngồi trong
phòng,cuối giờ cũng về sớm hơn một chút. Ra đến cổng trường thì
điện thoại reo,là phụ thân gọi:
- Dạ,bố ạ,có chuyện gì không ạ?
- Chị mày nó đang nằm viện,cắt tay,mày đến xem thế nào,có gì báo về
để bố mẹ còn biết mà lên.
- Cắt tay gì cơ ạ? Lam hoảng hốt.
- Bạn nó gọi về bảo thế,đang ở viện X,đến ngay xem nó sao
rồi.
- Con biết rồi ạ,mọi người đừng lo lắng quá.
Lam nghe thấy tiếng thở dài,hình như phụ thân còn muốn nói gì đó
nhưng rồi lại cúp máy.
Lam bước lên taxi chạy thẳng đến bệnh viện,nhớ lại lời nhờ vả của
Hạnh và sự uy hiếp Lam,không ngờ làm thật,tay Lam run run gọi cho
Hạnh,mãi mới có người bắt máy,giọng tươi tỉnh:
- Mày còn nhớ có người chị này sao?
- Chị điên à,chỉ có mỗi chuyện con cái thôi cũng làm chuyện điên rồ
đó,chị muốn cả nhà tức chết phải không?
- Tao đang nằm viện,mày còn tính người không hả?
- Cuối cùng thì chị muốn gì?
- Tao …muốn có con thế thôi.Nếu không thì mày lấy chồng đi rồi sinh
cho chị đứa cháu chị nuôi cũng được.
- Hoang tưởng.
- Biết ngay mà,mày vốn dĩ có xem tao là chị đâu. Mày đã như
thế,không yêu ai,cũng không muốn lấy chồng, còn không giúp chị nữa
thì mày muốn cả nhà này tuyệt tông chứ gì. Mày đúng là con bất
hiếu.
- Nhắc đến hai chữ lấy chồng,Lam sững lại,thở hắt ra rồi nói :
Được,con chứ gì,chị cứ nằm đấy,cùng lắm là em kiếm con cho
chị,nhưng nhớ cho rõ,đây là lần cuối cùng,chị mà còn thế thì đừng
chị chị em em gì nữa. Lam quát.
- Biết ngay mày không thể không lo cho chị mà,chị yêu mày
nhất.
Nghe đến câu này Lam tắt máy,đến bệnh viện xông thẳng vào phòng
bệnh,nhìn Hạnh một tay cầm táo,một tay băng ngón trỏ và cổ tay.
Thật hết biết,còn cắt hai vết. Giận tím mặt,Lam không nói thêm gì
nữa,định quay về lấy cho Hạnh ít bộ quần áo thì nghe Hạnh nói sẽ
xuất viện luôn. Lam đành đi làm thủ tục xuất viện cho Hạnh trong
tình trạng đầu bốc khói.
Lam vừa đi,y tá bước vào,nhìn cánh tay Hạnh,tròn mắt ngạc
nhiên
- Cô vừa bị thương tiếp sao? Lúc nãy chỉ băng mỗi ngón trỏ sao giờ
lại thêm cái cục băng này ở cổ tay,cô tự băng?
- Phiền chị băng lại giúp,Hạnh cười cười.
(kênh truyện chấm prồ chuc cac ban vui ve)
Cô y tá mở ra băng lại,mắt mở còn to hơn lúc nãy,không hiểu cái
người này muốn mình băng cái cổ tay lành lặn làm gì rồi thở dài
định khuyên cô ta qua khoa thần kinh kiểm tra.
Lam làm xong thủ tục gọi xe đưa Hạnh về,nấu cơm xong mới rởi đi.
Lam không hỏi Hạnh vì sao bị thương vì cô nghĩ đó là Hạnh tự tử,đâu
biết rằng vì muốn học làm người phụ nữ gia đình,Hạnh tập nấu ăn,cắt
phải tay,vết cắt hơi sâu nên phải đến bệnh viện,nằm viện một ngày
là do shock tinh thần chứ không phải do đau thể xác,và tất nhiên
phụ mẫu ở nhà cũng biết điều đó.
Lam gọi về nhà báo Hạnh ổn xong,tắm rửa rồi cầm tài liệu lên giường
định đọc thì ngủ quên mất. Và đây là đêm thứ ba,chuông điện thoại
cứ đổ chuông mãi mà không có người nhắc máy.
Kết quả là sáng hôm đó,có một người xông thẳng vào lớp Lam,nói với
giáo viên gì đó,rồi cô giáo mỉm cười dịu dàng,gọi đích tên Lam ra
có người gặp. Nhìn nụ cười nham nhở của tên kia,Lam đành lững thững
bước theo hắn.
- Muốn gì nữa?
- Muốn gặp cô,không được à? Cao giá thế.
- Hóa ra là rảnh rỗi sinh nông nỗi,xin lỗi cậu,cậu rảnh còn tôi thì
không,đừng có đi lại lượn lờ trước mắt làm phiền người khác nữa.
Chuyện tôi giúp cậu tôi cũng giúp không ít người rồi,cậu không cần
cảm kích đến mức ngày nào cũng muốn gặp tôi nói cám ơn chứ? Lam
nhếch mép,Lam vốn là người hòa nhã,ăn nói cẩn thận,thế mà không
hiểu sao cứ đứng trước con người này là lại muốn đay nghiến cậu
ta.
- Còn tôi là người có ơn không thể không trả,nói xem,cô muốn thế
nào?
- Cậu đừng làm phiền tôi nữa là đủ trả ơn rồi,ok? Nói rồi Lam bước
vào lớp.
Từ hôm đó đúng là cậu ta không đến tìm Lam nữa,chủ nhật được cả
ngày,chỉ tối mới đi làm thêm,Làm dành cả ngày ngồi trong thư
viện,gần đến giờ làm mới vào hiệu sách xem ít tài liệu. Chăm chú
đọc sách,tự nhiên thấy dưới giày có cái gì đó,hình như vừa giẫm
lên,nhấc giày lên thì Lam phát hiện ra một cái thẻ sinh viên :
Dương Duy Minh,đang nhìn xem cái khuôn mặt trên thẻ sao lại thấy
quen quen thì có người đã bước ngay trước mặt Lam,lại là cậu ta.
Định bước sang hướng khác thì tay bị cậu ta kéo lại,nếu là thời
phong kiến thì đảm bảo người kéo tay Lam ba lần trong vòng một
tuần,ắt hẳn Lam không thể lấy ai ngoài hắn mất.
- Đưa thẻ sinh viên cho tôi,lại nợ cô rồi. Hắn cười gian
tà.
Lam đưa cho hắn rồi bước ra khỏi cửa hàng,có trời mới tin đây là
tình cờ,đi đến trạm bus Lam ngồi ở chỗ đợi. Được một lúc thì hắn
lại ngồi cạnh,đưa Lam hộp trà sữa.
- Vị chanh leo,chắc cô thích,xem như cảm ơn
Vì không muốn dây dưa thêm nên Lam nhận lấy. điện thoại vang lên âm
thanh quen thuộc,Lam bắt máy,là Hạnh,gọi để hỏi xem chuyện cần làm
đã làm đến đâu rồi. Lam thở dài,nói cần chút thời gian rồi tắt
máy.
Mang tâm trạng lơ lửng bước lên xe bus,Lam đã nói sẽ giúp là phải
làm được,nhưng trong số bạn bè Lam sẽ không ai giúp Lam cái chuyện
điên rồ đó cả,mọi người còn muốn lập gia đình,ai lại muốn có một
đứa con như thế,dù có đảm bảo không để ai biết cũng chẳng ai muốn
giúp. Việc thiện này quá sức mọi người. Thở dài thêm lần nữa,Lam
mới để ý cái người đứng bên cạnh,nãy giờ cậu ta vẫn đi theo Lam
sao,nghĩ đến đây,Lam bấm đèn xuống xe,hắn cũng xuống,cứ đi bên cạnh
Lam như cái bóng. Bỗng nhiên Lam nghĩ đến cái gì đó,mắt long
lanh,nở một nụ cười thân thiện với hắn,nói bằng giọng dịu dàng
nhất:
- Cậu thật sự muốn trả ơn tôi?
Hắn nhíu mày gật đầu không nói gì.
- Vậy cho tôi ít..ít cái đó đi,Lam vừa nói vừa nhìn hắn từ trên
xuống dưới.
- Cái đó là cái gì? Tiền?
- Tiền thì không cần đến cậu,tôi làm việc thiện giúp cậu thì cũng
muốn anh trả bằng việc thiện,cái đó ý,cái dùng để sinh
con.
- Là cái quái gì? Nói rõ đi không được à?
- Vậy nhé,nghe kỹ đây,tôi cần tinh trùng của cậu,nếu cậu không giúp
được thì coi như không ai nợ nần ai,từ nay đừng đi theo tôi
nữa.
- Cô…cô Duy Minh lắp bắp,đơ người ra chưa kịp nói gì thì Lam đã
biến mất khỏi tầm mắt. “Cô thật biến thái”.
Cả đêm đó có hai người không ngủ được,Lam trằn trọc không biết phải
làm sao với yêu cầu của Hạnh còn Duy Minh thì luôn miệng **** cô
biến thái. Suốt một tuần nay Duy Minh suốt ngày bám theo Lam,lấy số
điện thoại từ bạn bè Lam,còn điều tra chút ít về Lam nữa.biết Lam
thích trà sữa chanh leo nên mới mua. Con người của cô gái này quả
khiến Minh không khỏi tò mò,sau câu nói cuối cùng của Lam lúc chiều
lại càng tò mò hơn. Rốt cuộc là Lam muốn làm gì? Câu hỏi này cứ
quanh quẩn trong đầu Duy Minh. Cuối cùng Duy Minh quyết định tìm
Lam hỏi rõ.
Một tuần sau đó Lam được nghỉ,định về quê thăm nhà thì lại có người
rủ Lam đi làm thêm ban ngày,Lam tận dụng thời gian này ở lại kiếm
thêm chút tiền,tiền là mục tiêu sống chính đáng của Lam. Nhưng Lam
không biết một tuần đó cô không đến trường,có người đứng ngồi không
yên vì không thấy Lam đâu. Vì chút sĩ diện còn lại nên Duy Minh
không thể gọi điện thoại hay nhắn tin. Đến chủ nhật thì Minh không
thể chịu được nữa,mặt dày gọi cho Lam,lần này Lam nghe,âm thanh ồn
kéo đến:
- Có chuyện gì?
- Cô muốn người khác giúp cũng phải nói rõ lý do chứ,mà cô đi chỗ
khác nghe điện thoại được không,ồn quá.
- Tôi đang làm việc,mà giải thích cậu cũng không giúp được tôi
đâu,thanh niên ưu tú sống trong sạch à.
- Chúng ta gặp nhau. Trong đầu Duy Minh gần đây chỉ có ý nghĩ phải
gặp Lam.
- Có gì mai nói,tôi còn phải làm việc.
- 9h tối rồi còn làm cái gì nữa? Cô ở đâu tôi đến đó.
Chị chủ quán gọi,Lam tắt máy,không thèm đôi co với cậu ta nữa. Duy
Minh gọi lại không ai trả lời,nhắn tin chờ mãi không có tin nhắn
lại. Đấm đấm cái gối ôm,Duy Minh cau có :” Cô ta là cái thá gì chứ
“ Cảm thấy bức bối,chơi game cũng không yên,Duy Minh xuống nhà,định
đi dạo thì có điện thoại,là chị Tú Anh,chị họ Duy Minh.
- Có chuyện gì vậy chị?
- Cậu lên đây trông quán giúp chị,chị đi vài tiếng rồi về đóng cửa
sau.
- Vậy để em qua. Duy Minh trả lời không do dự,dù sao cũng rảnh
rỗi,mà rảnh rỗi lại nghĩ đến con người kỳ lạ kia.
Duy Minh phóng xe đến trước quán chị Tú Anh,đây là quán cà phê
sách,có phục vụ bánh ngọt. Dừng xe định đi vào quán thì bắt gặp một
bóng dáng làm Duy Minh sững sờ,Lam bước ra khỏi cửa,quay lung đi về
hướng khác,hình như không thấy Duy Minh. Định đuổi theo Lam nhưng
chợt nghĩ ra điều gì đó,Duy Minh đẩy cửa bước vào.
- Chị à,nhân viên nữ của chị cũng khá nhỉ. Duy Minh nháy
mắt.
- Cậu tính làm gì hả? Tha cho các em nó.
- À,cái cô gái lúc nãy vừa đi ra cũng là nhân viên của chị
à?
- Cậu nói Linh Lam à? Đúng là nhân viên của chị,ca tối. Mà hình như
cũng là sinh viên trường cậu đấy,quen à?
- Biết chút chút.
- Lam rất được,cậu xem đó mà sống,từng này tuổi đầu mà chẳng được
như người ta,nó trông thế chứ việc gì cũng đảm đang được cả. Mà
thôi,chị đi giờ,nhớ trông coi quán cẩn thận. Chị mà về muộn quá
đóng cửa hộ chị. Nói rồi Tú Anh đẩy cửa đi ra.
Tú Anh đi rồi để lại Duy Minh với nụ cười đầy ẩn ý.
Sáng thứ hai,chuông vào lớp vừa reo là Lam đã gặp ngay Duy Minh
đứng ở cửa,cậu ta đến tìm Lam hết lần này đến lần khác khiến Lam bị
bao ánh mắt soi mói. Quen với người nổi tiếng quá thật phiền,mà
không,Lam có quen gì cậu ta đâu cơ chứ.
Để tránh trường hợp tay bị lôi đi,Lam bảo cậu ta đến phía hành lang
nói chuyện.
Duy Minh rất nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề,sau khi nghe Lam nói
lý do một cách lãnh đạm,Duy Minh tự nhiên ôm bụng cười như nghe
chuyện viễn tưởng. Biết ngay cái con người này chỉ vì tò mò chứ chả
có ý gì tốt đẹp,Lam nghĩ bụng. Lam quay đi thì có giọng nói vang
phía sau:
- Tôi sẽ suy nghĩ. Duy Minh nói rồi lại cười phá lên.
- Thôi khỏi,Lam lạnh lùng nói.
- Chuyện này cũng chẳng có gì to tát,để tôi về điều tra lại
chút,nếu đơn thuần là giúp chị cô thì tôi đồng ý,còn nếu cô định
lợi dụng lấy..của tôi rồi đem …bán tôi sẽ không để yên cho
cô.
- Suy nghĩ thật là thoáng.
- Chả phải cô cũng biết tôi là thanh niên thời đại sao? Với lại
chuyện này cũng như đi làm tình nguyện,cậu biết đấy,người đẹp trai
như tôi nòi giống càng được nhân đi nhiều càng tốt. Mà nhà cô thú
vị thật đấy. Duy Minh lại cười.
(kenh truyen . pro)
Nhìn bộ mặt nhởn nhơ kia của Duy Minh,Lam biết chẳng còn chút hi
vọng nào nữa,ngao ngán thở dài,tự nhiên đưa mình vào rọ,lại còn kể
hết chuyện gia đình ra. Mất mặt chẳng được gì,bước vào lớp chẳng có
tâm trạng nào mà học. Dạo này Hạnh ngày nào cũng gọi cho Lam hỏi
thăm tình hình,Lam đành đánh trống lảng,nhưng không thể thế mãi
được,bà chị này của cô,nếu không thỏa mãn được yêu cầu chắc chắn sẽ
lại làm loạn,hậu quả khó lường.
Ba ngày sau,Duy Minh lại đến tìm Lam,nở nụ cười cáo đội lốt
thỏ,ngang nhiên kéo Lam đi,nắm tay Lam thật chặt,lần này là nắm bàn
tay chứ không phải nắm cổ tay,Lam run lên một cái,định vùng ra thì
bị hắn ta nắm chặt hơn.
- Cậu làm cái quái gì thế,buông tôi ra.
- Chỉ nắm tay chút thôi mà,làm gì căng thẳng thế,nói thế nhưng Duy
Minh vẫn không có ý định bỏ tay Lam ra.
- Nói.có chuyện gì?
- Cô định dùng bộ mặt và thái độ này nói chuyện với người sẽ giúp
cô và chị cô sao?
- Giúp? Cậu nói giúp tôi?
- Không giúp thì tôi đến đây làm gì. Duy Minh gằn
giọng.
Nói thì nói thế thôi,suốt ba ngày không có cớ gì để gặp được
Lam,định để Lam lo lắng chuyện của chị Lam phát sốt mới ra mặt giúp
đỡ,nhưng mới chỉ ba ngày mà Duy Minh đã phải tự mò mặt đến. Cái cô
gái này,gặp xong rồi về khiến người ta ngủ không ngon,không gặp lại
càng không ngủ được. Thật không biết phải làm sao ngoài cách nhượng
bộ.
Lam tròn mắt rồi nhả ra một chữ :” Tốt “
- Nói xem bây giờ phải làm gì? Duy Minh hỏi.
- Đến bệnh viện. Phòng trường hợp cái con cáo non này đổi ý,Lam
liền bắt hắn ta đến bệnh viện.
- Được.
Duy Minh đi lấy xe,chở Lam đến bệnh viện,nhưng đi được nửa đường
lại ghé vào một quán cà phê.
- Vào đây làm gì? Lam hỏi
- Nghĩ kỹ thấy chuyện này đúng không ổn,tôi thấy mình thiệt thòi
quá,với lại lấy cái gì đảm bảo sau này chị cô không mang con đến
đòi chịu trách nhiệm,lúc đó vợ con tôi phải làm sao?
- Muốn thay đổi? Tốt,vẫn kịp. Cậu cũng thông minh đấy.
- Ý tôi không phải thế,thế này đi,để đảm bảo quyền lợi đôi
bên,chúng ta cũng nên có bản giao ước với những điều kiện từ hai
bên.
- Cậu thử nói xem,viết gì?
- Cô viết yêu cầu của cô,tôi viết yêu cầu của tôi,chấp nhận được
thì việc này xem như giải quyết xong.
Lam lấy điện thoại gọi Hạnh,sau khi Hạnh đến thì Lam với Duy Minh
cũng vừa viết xong,Hạnh đọc xong không có ý kiến gì rồi gật đầu.
Cầm tờ giấy trên tay Duy Minh,đọc đến điều kiện cuối cùng,Lam nhíu
mày.
“ Nếu có ai tiết lộ danh tính tôi cho con thì cô Lam sẽ phải chịu
trách nhiệm,thực hiện một điều mà tôi muốn trong khả năng của Lam
”
- Cái cuối cùng này,sao lại là tôi? Chị tôi mới đúng.
- Cô Lam à,cô là người gây chuyện thì phải chịu hậu quả chứ,với lại
nếu cô giữ mồm miệng thì cái yêu cầu cuối này đâu cần dùng
đến.
Nghe câu này của Duy Minh không hiểu sao Lam cứ thấy không ổn,nhưng
tóm lại là cậu ta nói cũng đúng,cô sẽ không để cho cậu ta có cơ hội
lợi dụng mình.
Ký xong cả ba người cùng đến bệnh viện,làm thủ tục và hẹn ngày đến
viện hoàn thành việc thụ tinh nhân tạo.
Những ngày sau đó,để bàn bạc kỹ hơn chuyện này mà ngày nào Lam cũng
phải theo Duy Minh đi khắp nơi,xem đủ loại đồ dùng thiết bị cho trẻ
con,mặc dù đứa trẻ đó còn chưa được hình thành. Duy Minh nói là dù
không thể lo lắng cho đứa con này nhưng cũng muốn nó có cuộc sống
tốt nhất,thế nên những thứ Duy Minh chọn là để cho con,bắt Lam sau
này nhất định phải mua những thứ đó.
Nhưng riêng cái việc mà tuần nào cũng tình cờ găp Duy Minh ở thư
viện rồi chỗ làm thêm thì đúng là khiến Lam không chấp nhận được.
Mặc dù tiếp xúc nhiều cũng thấy cậu ta không đến nỗi nào nhưng ngày
nào cũng chạm mặt mấy lần thế này Lam quả nhiên không thể thích
nghi. Cảm giác như đang bị quản vậy. Chỉ cần có một vị khách nào đó
vô tình chạm phải chỗ không nên chạm ở người Lam là ngay lập tức có
ánh mắt trừng đến như muốn thiêu đốt người đó,rồi đuổi thẳng khách
ra khỏi quán. Thử hỏi có người nào trong vai trò người thân chủ nhà
mà lại đuổi khách như Duy Minh? Tú Anh cũng đành thở
dài.
Kỳ thi cuối kỳ căng thẳng cuối cùng cũng qua,kỳ sau là Lam sẽ đi
thực tập rồi sẽ đi làm,nghĩ đến tương lai phía trước mà Lam tràn
đầy hi vọng. Thời gian ở cùng Duy Minh cũng học được không ít
điều,có lẽ Lam đã quen với sự có mặt của người con trai này,nhưng
đôi lúc lại thấy gò bó. Có lẽ cuộc sống tự do trước kia vẫn hợp với
Lam hơn,Lam không thích sự hiện diện của đàn ông,sợ sẽ bị phụ thuộc
vào họ như nhiều người phụ nữ khác.
Đúng hẹn,Lam và Hạnh đến bệnh viện,Duy Minh vì bận việc nên không
đến,hơn nữa một tuần trước cũng đã đến làm xong việc hiến tinh
trùng rồi. Sau khi cửa phòng bệnh mở ra,môt cuộc sống mà Lam chưa
bao giờ nghĩ đến cũng bắt đầu.
GẶP LẠI.
Đưa Duy Nguyên đi nhà trẻ xong,Lam cũng vội vã đến cơ quan,công
việc này đối với Lam mà nói,là niềm vui. Thời gian qua,chuyển nơi
làm không biết bao nhiêu lần,để tránh lời ra tiếng vào mà Lam cũng
đổi chỗ ở không ít lần. Cuối cùng cũng đã ổn định được hơn một năm.
Cuộc sống bây giờ bắt đầu trở lại giống như kế hoạch ban đầu của
Lam,chỉ có điều,bây giờ có thêm sự xu
ất hiện của Duy Nguyên,điều đó khiến cho Lam cảm thấy hạnh phúc
hơn.
Sau bao nhiêu thời gian tích cóp thì cuối cùng Lam cũng mua được
một căn nhà trong khu chung cư mini,cũng đủ không gian để Lam sống
cùng Duy Nguyên. Duy Nguyên là một đứa trẻ ngoan,đáng yêu,lanh lợi.
Cũng rất quấn Lam,trước khi ngủ bao giờ cũng nằm trong lòng Lam,ôm
Lam thật chặt. Đôi mắt của Duy Nguyên khiến Lam cảm thấy như đang
nhìn vào một người nào đó,đã rất lâu rồi không gặp.
Từ khi đi học cho đến khi đi làm,Lam chưa bao giờ để bản thân có
thời gian rảnh rỗi dư thừa,từ khi có thêm Duy Nguyên,cuộc sống của
Lam lại càng thêm bận rộn. Ngoài giờ hành chính,Lam còn nhận việc
làm ở nhà,nhưng không phải vì thế mà Lam không quan tâm đầy đủ đến
Duy Nguyên,có lẽ tình yêu dành cho Duy Nguyên còn nhiều hơn rất
nhiều tình yêu của một người mẹ dành cho con. Duy Nguyên là đứa trẻ
rất tự lập,nếu Lam bận,sẽ ngồi yên cạnh Lam chơi đồ chơi của mình.
Khi Lam đến đón muộn cũng ngoan ngoãn ngồi trong lớp chờ,không đòi
hỏi Lam thứ này thứ nọ như những đứa trẻ khác. Có lẽ Duy Nguyên
cũng cảm nhận được rằng mình không giống những đứa trẻ đó,trong nhà
không có bóng dáng của người bố. Thế nên cũng càng quấn quít Lam
hơn.
Duy Nguyên rất thích ăn kem,cứ mỗi tối cuối tuần Lam đều dẫn Duy
Nguyên đi ăn kem,nhìn đứa trẻ trước mặt,đôi mắt long lanh,nụ cười
hồn nhiên múc từng thìa kem cho vào miệng,Lam bất giác mỉm cười. Ở
điểm này,Duy Nguyên rất giống Lam,chỉ cần nhìn thấy kem là mọi thứ
đều trở nên dễ chịu. Cũng có một người từng nói với Lam,Lam là con
sâu kem,người đó có cái tên mà đôi khi Lam buột miệng nhắc tới
không hiểu vì sao –Dương Duy Minh.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)
Sáng sớm,chuẩn bị mọi thứ xong,Lam chở Duy Nguyên đi học,đầu
tuần,xe cộ đông đúc,dòng người cứ nhích từng chút một,Duy Nguyên
ngồi sau ôm chặt lấy Lam,đôi tay bé nhỏ đan vào nhau. Đứa trẻ này
luôn khiến Lam thấy ấm áp vô cùng,dù là những hành động rất bình
thường cũng trở thành đáng yêu. Lam đến công ty là lên ngay phòng
tổng biên tập,gần đây tòa soạn có tổ chức cuộc thi “ Viết về nơi
bạn sống “ và giải thưởng là một chuyến du lịch trong nước,Lam phụ
trách cuộc thi này nên sáng sớm đã được gọi lên để nhận trách nhiệm
đi liên hệ với công ty du lịch đó. Lam theo địa chỉ tìm đến công ty
du lịch,sau khi gặp trưởng phòng kế hoạch của họ để thảo luận hợp
đồng,mọi chuyện đều thuận lợi,hợp tác vui vẻ. Phía bên công ty du
lịch đó cũng ngỏ ý muốn tòa soạn của Lam quảng cáo đôi chút về họ
sau hợp đồng này,hi vọng được hợp tác lâu dài. Lam về truyền đạt
lại với Tổng biên tập cũng nhận được thái độ rất hài lòng. Để bàn
bạc về sự hợp tác này,đích thân Tổng biên tập và Giám đốc công ty
du lịch kia sẽ gặp nhau bàn kỹ hơn,Tổng biên tập có ý muốn Lam cùng
đi,và đương nhiên Lam không thể từ chối. Sếp Tổng của Lam là một
người đàn ông thành đạt,có vẻ ngoài rất ưa nhìn,được hầu hết các
nhân viên nữ trong tòa soạn thầm ái mộ,chính anh cũng là người đã
đưa Lam đến với tòa soạn này. Trước đây học đại học Lam không học
về báo chí truyền thông,nhưng được làm một nhà báo là ước mơ của
Lam. Tình cờ nói chuyện với Lam trong một diễn đàn báo chí văn
học,Mạnh Lâm – Tổng biên tập đã mời Lam về tòa soạn của mình. Lam
rất biết ơn anh,đồng thời cũng luôn cố gắng hơn mọi người để không
phụ sự kỳ vọng của anh vào mình đồng thời dập tắt lời ra tiếng vào
về năng lực của Lam.
Đi cùng Mạnh Lâm đến chỗ hẹn,Lam không thể ngờ được rằng,người mà
năm năm nay Lam cố gắng tránh mặt,lại xuất hiện với tư cách đại
diện cho công ty đối tác. Duy Minh,hiện giờ đã là Giám đốc một công
ty du lịch có uy tín. Duy Minh thấy Lam,ánh mắt sắc bén nhìn thẳng
vào Lam,lông mày nhẹ nhướn lên rồi nhanh chóng giãn ra,ngoảnh sang
Mạnh Lâm cười nhẹ và bắt tay. Lam không biết giây phút thấy Duy
Minh đã sững sờ như thế nào nữa,nhưng thái độ của Duy Minh thì Lam
không thể ngờ được,đôi mắt lãnh đạm Lam chưa từng nhìn thấy,cho đến
khi Mạnh Lâm kéo ghế bảo Lam ngồi xuống Lam mới bình tĩnh lại được
một chút. Cả buổi Lam chỉ nói được vài câu xã giao,hợp đồng cũng
được ký kết ngay sau đó. Mạnh Lâm đưa Lam về,đến nhà,Lam chạy vội
vào tìm Duy Nguyên,thấy Hạnh đang ôm Duy Nguyên ngủ,tự nhiên thở
dài. Mỗi lần Lam có việc về muộn đều nhờ Hạnh sang chăm sóc Duy
Nguyên. Sau khi Hạnh về,Lam lại càng thêm rối bời,định đi ngủ sớm
thì chuông điện thoại reo. Dãy số rất lạ,giọng của người nói rất ấm
nhưng cũng không kém phần dứt khoát :” Xuống nhà,chúng ta cần nói
chuyện”. Lam khóa cửa,đi cầu thang bộ xuống,lúc nhìn thấy Duy Minh
chiều nay,Lam biết mình không thể trốn tránh thêm nữa,chỉ cần nhìn
thấy Lam,đừng nói là số điện thoại,kể cả những ngày tháng qua Lam ở
đâu làm gì cũng sớm biết được.
Duy Minh đứng tựa người vào cửa xe,chiếc xe đen bóng,dáng người cao
cao,bộ đồ Tây lịch lãm,ánh mắt sắc lạnh khi thấy Lam đi tới. Không
đợi Lam mở miệng,Duy Minh kéo lấy tay Lam,lôi vào xe. Duy Minh vẫn
vậy,vẫn luôn kéo Lam đi như thế,mặc dù tay có chút đau nhưng chưa
bao giờ khiến Lam khó chịu.Lam cố nở một nụ cười gượng
gạo:
- Giờ này không về với vợ con còn kiếm tôi làm gì? Cậu vẫn thế
nhỉ,hành động chẳng có nguyên tắc gì cả.
- Cô còn nhớ tôi cơ đấy. Sao,sống tốt quá nhỉ,còn được sếp đưa về
tận nhà cơ mà.
- Tôi không hiểu chuyện này liên quan gì đến cậu,có gì nói nhanh
lên,mai tôi còn phải đi làm.
- Cô có thể không quan tâm đến cảm nhận người khác đến mức đó
sao,dù gì giữa chúng ta cũng không phải không có quan hệ
gì.
- Quan hệ? Thế theo cậu là quan hệ gì?
- Cô quên nhanh thế,tôi không phải là bố của con chị gái cô còn
gì.
Nghe đến đây,Lam tự nhiên run nhẹ lên,nhếch miệng
- Cậu hiểu lầm rồi,đứa con đó chị tôi không sinh,xin lỗi đã phụ ý
tốt cậu ngày đó,bây giờ thì chúng ta không còn quan hệ gì nữa chứ?
Nói rồi Lam mở cửa xe,bước nhanh ra ngoài,đi về phía chung cư,không
nói thêm một lời.
Lam đi rồi,Duy Minh cứ ngồi như thế,nhìn theo bóng Lam,đến khi trời
mờ sáng mới rời đi. Đêm đó,lại một lần nữa,có hai người không ngủ,
cả đêm Lam ôm chặt lấy Duy Nguyên,trong lòng hiện lên một nỗi lo sợ
không nói nên lời. Dù thế nào,đứa con này đối với Lam là tất cả,cho
dù phải từ bỏ công việc hiện tại,bỏ nơi này,Lam cũng không bao giờ
để ai đưa Duy Nguyên đi.
Lam cũng biết với tính cách của Duy Minh sẽ không dễ dàng từ bỏ như
vậy,nhưng sau đêm đó,không thấy Duy Minh liên lạc nữa,Lam cũng yên
tâm hơn,chắc Duy Minh cũng đã có gia đình riêng,nhất định là chỉ vì
tò mò về đứa con mà đến gặp Lam.
Cuối tuần,Lam lại đưa Duy Nguyên đi ăn kem,suốt đường đi Duy Nguyên
cứ líu lo như chim sẻ,kể cho Lam hết chuyện này sang chuyện khác
trong ngày. Cuối tuần nên quán kem lúc nào cũng đông,nhìn Duy Minh
liếm nhẹ vết kem trên môi Lam lại càng muốn đưa Duy Nguyên đi xa
khỏi nơi này,chỉ cần hai người sống bình yên bên nhau là
đủ.
Bỗng nhiên có một bóng người cao cao xuất hiện trước mặt Lam,xin
được ngồi cùng vì quán hết chỗ,Lam chưa trả lời thì Duy Nguyên đã
nhanh chóng gật đầu :” Chú đẹp trai cứ tự nhiên ạ “
Duy Minh ngồi xuống,cười với Duy Nguyên:
- Cháu tên gì?
- Dạ Duy Nguyên ạ.
Duy Minh khẽ nhìn Lam,xong lại quay sang Duy Nguyên hỏi
tiếp
- Thế cháu bao nhiêu tuổi rồi?
- Dạ cháu năm tuổi.
Nghe đến đây,Lam đứng dậy,bảo Duy Nguyên là muộn rồi phải về,Duy
Nguyên ngoan ngoãn nhảy xuống ghế,nắm lấy tay Lam rời đi,Duy Minh
cũng chạy theo hai mẹ con Lam nhưng chỉ đi sau không nói gì. Đến
khi Lam với Duy Nguyên về chung cư mới gọi cho Lam. Lam không nghe
máy,cài lại chế độ im lặng. Một lúc sau nghe thấy tiếng gõ cửa,Lam
ra ngoài thì thấy Duy Minh đang đứng ở đó,định đóng cửa vào thì bị
Duy Minh chặn lại:
- Nếu không muốn Duy Nguyên nghe thấy thì ra ngoài này nói chuyện
chút.
- Cậu lại muốn gì nữa đây?
- Đứa bé đó…Bố nó đâu?
- Đó không phải việc cậu có thể quản.
- Cô nói thật đi,có phải Duy Nguyên là con tôi không?
Lam chột dạ,quay lưng đi.
- Là con tôi,không liên quan đến cậu.
- Hôm trước tôi có qua bệnh viện ngày trước,đúng là chị cô không có
tham gia quá trình thụ tinh đó,lẽ nào người đó là cô.
- Đừng cái gì cũng cho mình là đúng,tôi đã nói rồi,đứa con này
không liên quan gì đến cậu. Lam bước vào nhà,đóng chặt
cửa.
Những ngày sau đó,ngày nào Duy Minh cũng đến trước cửa chung cư của
Lam mỗi sáng,dừng xe nhìn Lam đi làm,tối đến cũng nhìn Lam lên nhà
rồi mới về. Không nói một lời nào. Nhưng chính điều đó cũng làm Lam
bất an. Lam gửi đơn nghỉ phép rồi định cùng Duy Nguyên về thăm bố
mẹ một chuyến,cũng lâu rồi không về nhà. Tắt điện thoại,ở nhà nghỉ
ngơi suốt một tuần,Lam đã suy nghĩ rất nhiều,nếu như thật sự phải
đối mặt thì Lam sẽ đối mặt. Dù sao ngày trước bản khế ước cũng ghi
rõ ràng Duy Minh sẽ không có quyền hành gì đối với đứa con
này,không có quyền cướp nó khỏi Lam.
Trở về chung cư sau một tuần,Lam lại thấy bóng dáng chiếc xe quen
thuộc đó,nhưng người trong xe hình như không còn kiên nhẫn được như
trước nữa,chạy thẳng đến chỗ Lam. Duy Nguyên thấy Duy Minh thì ngạc
nhiên kêu lên “ Chú đẹp trai “. Duy Minh cười xoa đầu Duy
Nguyên,Lam nói Duy Minh chờ Lam đưa Duy Nguyên lên nhà rồi sẽ
xuống. Thấy Lam xuống,Duy Minh chau mày:
- Đi đâu suốt một tuần?
Lam không trả lời
- Rốt cuộc lại muốn chạy trốn thêm lần nữa sao? Không ngờ cô năm
năm rồi vẫn thế,chỉ biết đến mình.
- Năm năm rồi cậu cũng đâu có thay đổi,Lam mỉa mai.
- Tôi tất nhiên không thay đổi,tôi vốn sống rất tốt,nếu không có sự
xuất hiện của cô tôi sống rất tốt. Cô có quyền gì mà đến xáo trộn
cuộc sống của tôi rồi bỏ đi như thế,làm thế cô vui lắm
sao?
- Hình như cậu tìm nhầm người rồi,tôi đâu có phúc phần tác động
được cuộc sống của cậu.
- Cô nói đi,rốt cuộc cô coi tôi là gì?
Lam im lặng,Duy Minh tóm lấy tay Lam,kéo Lam lại gần mình,ép người
Lam vào cửa xe,gằn giọng:
- Em định giả vờ không hiểu đến bao giờ?
Cả người Lam run lên,nhịp tim dồn dập,cố gắng vùng ra khỏi Duy Minh
nhưng không được,cuối cùng Lam gắt lên :
- Buông tôi ra
- Em nói đi,cho tôi một lời giải thích,để tôi có thể từ bỏ em,từ bỏ
người dằn vặt tôi suốt năm năm,nói đi,vì sao em lại bỏ đi như vậy.
Nếu em nói là vì em có người khác,tôi sẽ buông.
- Được,tôi có người khác,hợp ý cậu chưa? Buông tôi ra. Lam quát,bao
nhiêu lời định nói đã chuẩn bị suốt một tuần đã bị Lam nén lại.
Người đàn ông đang đứng trước mặt Lam,vốn dĩ không muốn có sự xuất
hiện của Duy Nguyên.Nhưng giọt nước mắt rơi xuống đã phản bội
Lam,cố gắng không nhìn vào mặt Duy Minh,nước mắt Lam rơi,từng giọt
nối nhau.
Duy Minh buông tay Lam,thẫn thờ
- Em nói dối. Duy Minh đã sớm biết Lam không hề có ai khác,nhưng sự
ghen tuông khó chịu trong lòng khi thấy Lam đi cạnh Mạnh Lâm khiến
Duy Minh không thể không hỏi Lam câu đó.
Lam quệt nước mắt,cười nhạt,bao tủi hờn suốt thời gian qua,một mình
nuôi con,chịu bao lời ra tiếng vào,bỗng chốc tan vào nước
mắt.
- Đó là con tôi đúng không?
- Cậu là người không có quyền hỏi câu đó,đừng quên những gì cậu đã
viết và chấp nhận năm đó,cậu không có quyền gì đối với đứa con này.
Việc gì cậu phải giả vờ như thế,chắc cậu cũng sớm tìm hiểu được lý
do tôi có đứa con này. Duy Nguyên mang một nửa dòng máu của cậu
không có nghĩa nó là con cậu.
- Cuối cùng em cũng thừa nhận,tôi chỉ muốn chính em thừa nhận. Linh
Lam,đó là con của chúng ta,em nói tôi không có quyền,nhưng em cũng
không thể không cho tôi có trách nhiệm đối với con.
- Duy Nguyên không cần.
- Em không thừa nhận tôi không có nghĩa con không cần tôi,em đã bao
giờ hỏi xem con muốn gì chưa?
- Cái đó không cần người ngoài phải dạy,xin hãy tránh xa chúng tôi
một chút,nếu không muốn cả đời này không được gặp lại Duy Nguyên.
Lam lạnh lùng nói rồi bước về phía chung cư.
Duy Minh thở hắt ra,tim đau như bị cấu xé giày vò,người con gái
này,ngay từ lúc đầu đến giờ,chưa bao giờ chấp nhận anh bước vào
cuộc sống của cô ấy,rốt cuộc phải làm sao mới có thể khiến em động
lòng,em hãy nói cho tôi biết đi,tôi phải làm sao mới khiến em chấp
nhận tôi?
Cả đêm không ngủ,vì mới nghỉ phép nên Lam không muốn ngày đầu tiên
đi làm lại xin nghỉ,mặc dù rất mệt mỏi vẫn gắng gượng đến tòa sọan.
Sáng nay ra khỏi chung cư không thấy xe của Duy Minh,Lam lại thở
dài. Đến tòa soạn,thấy Lam,Mạnh Lâm nhẹ nhàng vỗ vai,nói Lam cứ
nghỉ thêm ít ngày,Lam từ chối. Việc công việc tư rõ ràng,Lam không
muốn chỉ vì mình mà Mạnh Lâm khó xử với các nhân viên
khác.
Ngồi trước màn hình máy tính,có rất nhiều việc cần sắp xếp lại,
nhưng đầu óc Lam bây giờ trống rỗng. Hình ảnh của Hạnh, hình ảnh
Duy Minh,Duy Nguyên cứ hiện lên lần lượt trước mắt Lam.