Thảo ngẩng đầu lên khỏi trang sách, nó cũng ko biết và cũng ko quan
tâm mọi người tại sao lại nhìn nó với ánh mắt chán ghét như vậy, vì
căn bản nó cũng đã quen rồi. haizz có trách thì trách nó học nhầm
trường.
Chán nản, nó cất bước ra ngoài gặp cái người nào đó. Chà cũng ko
phải ai xa lại, nó than thầm ko biết lần này là chuyện gì đây
- cậu tìm tôi có chuyện gì
- tôi có chuyện muốn nói với cậu, đi theo tôi
Sơn nhìn nó với ánh mắt vô cùng chán ghét, cậu ta lạnh lùng bước đi
cư như thế nói chuyện với nó là 1 việc vô cùng kinh khủng.
Ko cần cậu ta có thái độ đó, nó căn bản cũng ko muốn gặp cậu
ta
- ngồi xuống – Sơn lạnh lùng ra lệnh
- có chuyện gì thì nói luôn đi, sắp vào lớp rồi
- được, vậy tôi ko dài dòng nữa. Chắc cậu cũng nhận ra Duy ko giống
trước đây
Thảo ko nói gì, nó nhíu mày đưa mắt nhìn Sơn, nó muốn xác định
chuyện nó băn khoăn bấy lâu nay là thật ?
- cậu ko cần nhìn tôi như thế, tôi có thể nói cho cậu biết sau lần
đánh nhau ở quán bar, Duy tĩnh dậy và bác sĩ nói rằng não của cậu
ấy có tụ máu, nên sẽ có số chuyện cậu ấy ko nhớ rỏ. và thật may mắn
là cậu ấy đã quên hết những gì liên quan đến cậu. Sau những gì cậu
gây nên cho Duy, tôi thật ko hi vọng cậu xuất hiện trước mặt Duy,
càng ko muốn Duy nhân ra cậu. Vì vậy tôi hi vọng cậu hiểu mà tránh
xa Duy ra.
Thảo kinh ngạc mở to mắt nhìn Sơn, nó thậm chí ko tin vào tai mình
nữa. nhưng nhìn khuôn mặt ko chút gì là đang đùa giỡn của Sơn thì
nó đã hiểu chuyện này ko phải đùa.
Mất trí nhớ ư!
Duy đã quên hết những chuyện trước đây
Cũng quên luôn những tình cảm dành cho nó
Haizz
Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn với cậu ấy, nó thật ko hi vọng bản thân
lại làm tổn thương Duy thêm một lần nữa, mặc dù nó rất quý Duy
nhưng nó thật sự ko thể đón nhận cậu ấy, chỉ có thể xem cậu ấy là
bạn.
Quên nó, quên đi tất cả có lẽ sẽ tốt hơn
- Tôi hiểu rồi …
Nó là một đứa biết giữ lời, ko phải nó tự đắc nhưng có lẽ đây là
điểm tốt duy nhất của nó.
Sau cái lần đụng độ nảy lữa ở cantin, và cuộc nói chuyện với Sơn.
Bây giờ cứ thấy bóng dáng của Duy ở đâu nó liền trốn, trong lòng âm
thầm cậu nguyện cậu ta ko nhìn thấy mình.
Duy nhiều lần đến tìm nó nói chuyện, đe dọa có, dụ dỗ cũng có nhưng
lần nào nó cũng tránh tới mức tối thiểu gặp mặt cậu ta. Nó âm thầm
khấn phật cho nó kết thúc cái năm lớp 12 đầy sóng gió này
Nhưng ông trời dường như thấy nó cố gắng chưa đủ liền trêu chọc
nó.
Hôm nay, một ngày như mọi ngày Minh đợi nó ở trước cổng trường, anh
đứng tựa lưng vào thành xe, vẽ mặt đăm chiêu suy nghĩ
Thảo than thầm, cái ông chồng của nó đúng là hại nước hại dân, làm
hại tâm hồn của ko biết bao nhiêu nữ sinh. Cứ mỗi lần anh đến đón
nó, dù là ăn mặc đơn giản, áo pull quần jean hay đò vest sang
trọng, cú ai đi ngang qua đều phải nhìn anh mấy cái, mấy cô nữ sinh
thì ko dấu diếm vẽ hâm mộ.
Thật sự nó ko muốn anh đến đón nó chút nào, vốn dĩ nó đã có nhiều
kẽ thù trong trường rồi, nay lại lên xe của anh nữa, trong khi đó
anh lại ko hề kiêng kị mà thể hiện quyền sở hữu đối với nó ngay
giữa đám đông
Haizz thật đúng là tai họa
- anh đợi lâu chưa, nhìn anh này phơi nắng chắc cũng lâu rồi
nhĩ
- hừ, biết vậy mà vẫn la cà đến giờ này mới chịu ra
Minh cằn nhằn, anh đở lấy cái balo của nó, Thảo cười hì hì nó đang
đinh leo lên xe thì bất ngờ có người gọi tên nó ko hề khách khí, cả
tên lẫn họ luôn nhé.
- Trần Nguyên Thảo, cậu đứng lại đó cho tôi
Ách, ko phải chứ. Cái giọng này …
Duy đùng đùng băng qua đường, tiến về phía nó và Minh. Ánh mắt gần
như muốn ăn tươi nuốt sống nó ra, ko lẽ cậu ta nhớ ra chuyện gì
sao.
- lại là cậu ?
Minh nhíu mày nhìn kẻ đang hùng hổ đi đến, ánh mắt anh lộ vẽ ko
vui. Cái thằng nhóc này vần còn tơ tưởng đến cô bé của anh. Thật là
nó chán sống rồi
- anh là ai, tránh ra tôi có chuyện muốn nói với cô ta
Duy bất chấp có kẽ ngáng đường, ko hề kiêng nể mà lao tới, cậu ko
quan tâm hắn là ai bây giờ cậu chỉ muốn tóm cái đứa con gái to gan
lớn mật kia
- nhóc con, cậu chán sống rồi
Minh tức giận túm lấy Duy, thiếu điều ném cậu ta văng ra mấy
thước
- Anh Minh, bỏ cậu ta xuống đi, đây là ngoài đường.
Thảo lo lắng nhìn 2 bên giằng co, đây là ở ngoài đường nha thật sự
rất nguy hiểm
- Hừ, thằng nhóc khôn hồn thì tránh ra, nếu ko đừng trách tôi
- Chết tiệt, tôi cóc cần biết anh là ai, Thảo cô mau ra đây cho
tôi. Cô đừng tưởng trốn được tôi. Nói cho cô biết cô chạy ko thoát
đâu
Duy vùng ra khỏi bàn tay đang túm chặt áo mình, ánh mắt tức giận
nhìn người đàn ông lạ mặt đang trừng mắt nhìn cậu. bất kể hắn là
ai, hôm nay ai cũng đừng mong cản đường cậu
- tôi ko có chuyện gì nói với cậu hết, cậu mau về đi
- ko có chuyện gì, vậy tại sao cô trốn tránh tôi. Nói cho cô biết
trừ phi cô nói rõ mọi chuyện bằng ko có chết tôi cũng lôi cô
lên.
Ách. Cái tên Vũ Duy này thật sự điên rồi, cậu ta muốn gì ở nó chứ,
muốn nó nói cho cậu ta chuyện trước kia sao, quên đi chết nó cũng
ko muốn cậu ta nhớ lại chuyên này.
Nó lay lay tay áo của Minh, lúc này anh đang đứng chắn giữa nó và
Duy. Khuôn mặt lộ rõ vè thiếu kiên nhẫn cùng tức giận.
- Thằng nhóc, nói cho cậu biết dù cậu đang chơi trò gì thì cũng
đừng hòng tiếp cận Thảo, cho dù cậu thật sự thích Thảo hay chỉ là
tình cảm bồng bột của tuổi mới lớn thì tôi cũng khuyên cậu mau dẹp
cái suy nghĩ trẻ con của cậu đi, bởi vì Thảo là của tôi, bất cứ ai
cũng đừng mong động vào.
Tuyên bố hùng hồn sặc mùi thuốc súng của Minh khiến Thảo và Duy
sững người
Nó ngây ngốc nhìn Minh rồi nhìn khuôn mặt đang bất động của Duy mà
ho khan. Mặc dù nó biết tính chiếm hữu của Minh rất cao nhưng anh
cũng ko nên giết người mà ko cần đền mạng như vậy chứ.
- Còn em nữa, em gây họa chưa đủ sao. Đi về
Minh tức tối trừng mắt nhìn nó rồi thô bạo kéo nó lên xe, trước khi
đi anh còn ko quên tặng cho Duy cái nhìn khiêu khích.- Chồng ơi,
bình tĩnh anh đừng tức giận quá sẽ có hại cho tim
Thảo ngồi trên xe mà tim đánh trống trận, Minh đang lái xe với tốc
độ 80 km/h, mặt anh đằng đằng sát khí. Hix thật sự nó ko mong lịch
sử lại tái diễn 1 lần nữa, cái lần anh gặp Duy anh đã lái xe bạt
mạng, tim nó quả thật ko chịu nỗi với kiểu trút giận này của
anh.
Minh bất ngờ thắng xe, làm người Thảo theo quán tính cúi gập về
phía trước, nó tức giận hét lên
- anh điên rồi hả ??
- đến nơi rồi, xuống xe đi
Minh bước xuống xe, nó khó hiểu nhìn Minh rồi lúc này nó mới nhìn
ra bên ngoài. Đập vào mắt nó là 1 quán café sang trọng
Quán đươc thiết kế thành nhiều khu vực mang phong cách hiện đại cho
khách lựa chọn. Khu vực bên trong của quán được bố trí bằng các dãy
ghế sofa sang trọng với 2 tông màu: đỏ - đen.
Thảo bước nhanh theo Minh, vừa thấy anh bước vào vị chủ quán đã
nhanh chóng ra chào anh, nó thầm nghĩ chắc hẳn anh thường đến nơi
này rồi.
Minh và nó ngồi xuống cái bàn hướng ra ao sen thiết kế theo phong
cách Nhật. Những chiếc bàn thấp be bé cùng những chiếc gối ôm xinh
xinh thật thoải mái, có thể đưa mắt cùng ngắm nhìn thác nước hay ao
sen nhỏ ngoài sân vườn.
Thảo hết nhìn xung quang rồi lại nhìn Minh, anh vẫn đeo cái bộ mặt
hắc ám đó, haizz
- Chồng à, ăn kem cho hạ hỏa nhé, em thấy anh sắp bốc khói đến nơi
rồi
- Hừ, em cũng quan tâm chồng em nhĩ
- Chứ sao, ai bảo anh là chồng em. Người ta bảo em ích kĩ cũng được
em chỉ biết có chồng em thôi
Nhận thấy anh hơi cười cười, nó biết chiêu bài nịnh nọt của nó đã
có tác dụng, ông chồng nó nhìn có vẽ lạnh lùng vậy thôi chứ dễ nổi
điên vô cùng.
2 ly kem xinh xinh có chiếc dù be bé được đưa đến, mắt nó sáng rực
lên chỉ hận ko thể ăn ngay lập tức vì bởi lẽ cuộc thẩm vấn của Minh
vừa bắt đầu
- Thằng nhóc đó tại sao cứ bám theo em?
- Cái này ko phải tại em nha, em vô tội
Thảo ngước đôi mắt to tròn trong veo đầy vẽ vô tội nhìn anh, đây là
sự thật nha nó đã cố gắng hết sức để trách gặp Duy rồi trừ 2 lần
ngăn cậu ấy đánh bạn học thôi.
- hừ, nếu ko phải em tạo điều kiện cho thằng nhóc đó thì nó cần gì
theo em
- ấy ấy, cái này là anh nói sai rồi. em ko có tạo điều kiện gì cho
cậu ấy hết. chỉ tại cậu ấy mất trí nhớ nên mới tìm em thôi
- Mất trí nhớ - Minh nhíu mày nhìn nó
- Uhm, cậu ấy bị người ta đánh vào đầu nên bị tụ máu dẫn tới việc
bị mất trí nhớ. Nghe có vẽ giống trong phim nhưng cậu ấy lại quên
hết những chuyện có liên quan đến em.
- Thật sao ??
- Thật mà, cậu ấy quên em có lẽ sẽ tốt hơn, em ko mong cậu ấy chịu
đâu khổ vì em đâu.
- Hừ, em tốt quá nhĩ. Ăn kem đi
Minh tức giận lườm nó, ách cái ông chồng này lại làm sao nữa đây nó
chỉ nói sự thật thôi mà.
Mang bộ mặt đầy vẽ ủy khuất nhìn Minh, nó đang định nịnh nọt anh
thì chợt trông thấy ở bàn bên kia, một dáng người quen thuộc đang
ngồi đó, người mẹ yêu quý của nó.
Thảo rướn người lên xem để chắc chắn đó có phải bà Liên, nó gần như
reo lên khi nhìn thấy bà nhưng trái tim nó gần như rớt xuống khi
nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi với mẹ nó. Người đó ko phải ai
khác chính là bà Lệ, mẹ của Duy và đồng thời là người đã cướp đi
người cha của nó.
Tại sao … mẹ nó lại ngồi với người đàn bà đó … chuyện này là sao
??
Mình thấy Thảo sắc mặt trắng bệch, anh đang định hỏi có chuyện gì
thì Thảo đứng bật dậy, cô bé bước nhanh về phía bàn bên kia. Lúc
nhìn thấy 2 người phụ nữ đang ngồi đó, anh mới chợt hiểu.
- Mẹ, tại sao mẹ lại ở đây?
- Thảo … sao lại … ??
Bà Liên giật mình nhìn đứa con gái, nét hoảng hốt hiện rỏ trên
khuôn mặt bà.
- ồ thì ra đây là con gái của bà. Quả đúng là mẹ nào con nấy, mẹ
thì đị cướp chồng người khác, còn con gái thì dụ dỗ con trai nhà
người ta.
Bà Lệ cất giọng mĩa mai, ánh mắt khinh bỉ nhìn 2 mẹ con Thảo
Nó tức giận, quắc mắt nhìn người đàn bà kia. Như ngọn núi lữa âm ĩ
bao năm, lúc này nó ko thể kìm chế được bản thân mà bùng phát
- bà nói cái gì. Bà nói ai đi cướp chồng người khác?
- Ko phải sao, mẹ cô ko phải định cướp chồng tôi sao, còn cô ko
phải đang dụ dỗ con trai tôi. Đúng là mẹ nào con nấy, cô với mẹ cô
thật cùng một giuộc, rất giống nhau, đều không biết xấu hổ
- Ha ha !! Bà nói mẹ tôi cướp chồng bà, chứ ko phải chính bà mới là
người đó sao, nếu ko phải vì bà thì tôi vẫn là 1 đứa con gái có
cha, có 1 mái ấm bình thường như bao người khác. Nếu ko phải vì bà
lấy tiền tài ra mê hoặc cha tôi thì ngày hôm nay bà có thể ngồi đây
để nói khác cướp chồng bà sao.
Thảo cay độc nhìn người đàn bà trơ trẽn đang thất sắc kia. Bỗng
nhiên nó muốn cười, cười thật to, cười cái người đàn bà ko biết
phải trái, ngu ngốc và dối trá kia. Nó càng nói càng hăng càng đánh
càng sung, Thảo ko hay biết, khuôn mặt bà Liên theo từng lời nó nói
ra càng ngày càng trắng bệch.
- bà còn gì để nói ko, để tôi nói tiếp cho bà biết. Cái người bà
gọi là chồng kia, người mà bà vẫn nghĩ luôn chung thủy với bà, thức
chất là một người đàn ông đê tiện, bỏ mặc người vợ kết tóc xe
duyên, bỏ mặc đứa con gái 7 tuổi để chạy theo tiền tài danh vọng.
Có lẽ bà ko biết chuyện này nên mới có thể trơ tráo ngồi đây nói mẹ
tôi cướp chồng bà. Lúc ông ta đến với bà, ông ta đã có vợ và một
đứa con gái chính là tôi đây.
- Kìa … Thảo … con ko nên …
- Mẹ, mẹ ko cần nói gì hết, mẹ muốn che giấu cho ông ta nhưng con
thì ko. Con muốn bà ta biết, chồng bà ta là người như thế
nào.
Thảo tức giận nắm chặt tay, nó nhìn mẹ nó đang cúi đầu đầy vẽ cam
chịu. mẹ nó luôn như vậy luôn nhẫn nhục chịu đựng tất cả mọi
chuyện. Mẹ nó có thể như thế mà sống như thế nhưng nó thì ko, nó ko
chịu để ai ức hiếp mẹ con nó.
Nó ném cái nhìn căm phẩn về phía bà Lệ, khuôn mặt bà ta lộ rỏ vẽ
bất ngờ, rồi bỗng nhiên bà ta bật cười, cười như điên như
dại.
- ha ha, hôm nay quả thật tôi đã được mở mang tầm mắt, 2 mẹ con bà
người tung kẻ hứng thật là quá suất sắc. Bà Liên, có những chuyện
tốt hơn hết bà nên nói rỏ cho con gái bà đi thì hơn, đừng để nó đắm
chìm trong những cái ý tưởng ngu ngốc của nó. Chuyện hôm nay kết
thúc ở đây, tôi cũng mong bà thực hiện đúng lời hứa của mình.
Dứt lời, bà Lệ xoay người bước đi và cũng ko quên ném cho nó cái
nhìn khinh bỉ. Thảo khó hiểu nhìn mẹ nó, bà có chuyện gì chưa nói
cho nó sao.
- mẹ, mẹ còn chuyện gì giấu con sao. Mẹ đã hứa gì với bà ta.
- Chuyện này, đến lúc thích hợp mẹ sẽ nói cho con biết. Minh con
đưa Thảo về đi
- Chúng con đưa mẹ về.
Minh lên tiếng, anh nhìn bà Liên đầy quan tâm, khuôn mặt bà lúc này
tràn ngập vẽ ưu thương. Bà lắc đầu cười khổ
- ko cần đâu, mẹ muốn ngồi đây một lúc, 2 con hãy về trước đi
- mẹ, con ko biết giữa mẹ và người đàn bà đó có chuyện gì, nhưng mẹ
đừng suy nghĩ nhiều mà ảnh hưởng tới sức khỏe, mẹ hãy hứa với con
đi.
Thảo thấy bà Liên ko chịu nói, nó cũng ko bắt ép bà, nó biết bà đã
phải chịu nhiều nỗi đau, lúc này nó thật ko muốn khiến mẹ nó buồn
lòng thêm nữa. Chuyện lúc nãy là một sự cố mà nó hoàn toàn ko mong
muốn. Nếu có thể, nó muốn thay bà chịu đựng hết tất cả mọi chuyện
đau khổ này.
- mẹ biết rồi, 2 con về trước đi
Dù ko đành lòng, nhưng Thảo củng phải theo Minh đi về, trên suốt
chặng đường về đầu nó luôn hiện lên câu nói của bà Lệ. ý của bà ta
là gì, chuyện này ko phải đã quá rỏ ràng hay sao.Minh ko đưa nó về
nhà mà chạy xe thẳng ra ngoại ô. Anh dừng xe lại trước một cánh
đồng rộng mênh mông tràn ngập cỏ lau. Gió lùa trên những ngòn cỏ
lau trùng điệp tạo thành vô vàn những con sóng.
Mặt trời rực rỡ đằng xa, và những áng mây cứ nhè nhẹ trôi. Đứng
giữa nơi nay nó cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Gió lùa vào tóc nhưng nó mặc kệ cơn gió lành lạnh đang đùa nghịch
tóc nó. Bây giờ nó chỉ muốn thả trôi tất cả những ý nghĩ, mặc kệ
hết mọi chuyện, buông xuôi tất cả hận thù.
Một vòng tay ấm áp quen thuộc ôm lấy nó từ phía sau, hơi ấm từ
người anh khiến nó thấy yên bình. Minh Thì thầm vao tai nó
- Anh đang ghen!
Ôi đúng là phá hỏng phong cảnh mà, đây là lúc nào mà anh còn nói
như thế. Thảo quay lại trừng mắt nhìn anh
- Anh ghen, ghen cái gì ?
- Anh ghen với gió
Ách, Thảo khó hiểu nhíu mày, nó tự hỏi liệu có phải tại thời tiết
nên anh bị chạm dây nào rồi.
Minh cười, vòng tay càng siết chặt hơn
- Anh ghen vì gió có thể tùy ý hôn tóc em, mà anh thì ko được cái
diễm phúc đó.
Nó đang nghe lầm sao anh nói anh ghen với gió, chợt hiểu ra Thảo
bật cười. Ko ngờ anh lại dùng cách này để an ủi nó, Thảo đưa bàn
tay bé nhỏ, mềm mại lên nhéo nhéo mặt của Minh.
- đồ ngốc, có vậy anh cũng ghen. Em thật ko biết anh đang nghĩ gì
đấy chồng ngốc của em ạ !
- ừh thì ngốc, sao cũng được. Anh hôn em cái đã
Anh hôn lên môi Thảo thật lâu rồi nắm hai bàn tay nó đưa lên ngang
mặt.
Từ trong túi áo vest anh lấy ra một chiếc lắc bằng bạch kim, chiếc
mặt được chạm khắc tinh xảo có hình 2 con cá cắn đuôi nhau, ở giữa
là 1 hạt kim cương sáng lấp lánh.
Anh hôn lên tất cả những ngóc ngách của đôi bàn tay đã không còn
quá gầy guộc như hồi xưa, nghe giọng Thảo cười khúc khích
- anh à, sao em thấy 2 con cá này gian quá
- hừ, gian như vậy người khác nhìn thấy mới sợ mà tránh xa
em.
- Oái, vậy thì còn ai dám chơi với em nữa. Thảo nhăn mũi
- Vậy càng tốt, em chỉ cần biết có mình anh là đủ
- Oa, anh độc tài thật đó, chơi với anh chán chết
Minh nhíu mày, anh đưa tay nhéo má Thảo tỏ vẽ bất mãn
- nếu em chỉ biết có mình anh thì quá tốt, như vậy em sẽ ko cần
phải buồn vì người khác nữa, bởi vì anh sẽ ko bao giờ khiến em buồn
phiền cả.
từng lời nói của anh như dòng nước ấm chảy qua trái tim nó, dù anh
bá đạo nhưng nó tin tưởng rằng anh sẽ ko làm nó thất vọng.
Chỉ cần ở bên anh thì bao nhiêu muộn phiền đều tan biến, anh cho nó
cảm giác được che chở được bảo vệ, và bình yên. Bấy nhiêu đã là quá
đủ cho 1 đời người.
Thảo ngã vào lòng Minh, tựa vào vòm ngực rắn chắc của anh, nó khẽ
nói
- cảm ơn anh
….
- Cố gắng làm bài cho tốt nhé. Đừng tự tạo áp lực cho bản thân, cứ
thoải mái vào nghe ko bé con.
Trước khi vào trường thi Thảo còn phải chịu đựng cái cảnh Minh cứ
như gà mẹ đang bảo vệ con. Trước mặt bao nhiêu người mà anh thao
thao bất tuyệt dặn dò.
Thảo liếc mắt nhìn xung quanh, nó thấy ai cũng đang nhìn nó. Trời
ơi có vị phụ huynh nào thái quá như anh ko cơ chứ chỉ là thi tốt
nghiệp thôi mà ~(^o^)/~. Suốt từ tối hôm qua đến giờ anh cứ như
vậy. Nó bất mãn chu môi
- anh mà còn nói nữa thì anh thành cha em luôn đó, ko phải chồng em
nữa đâu, em vào phòng thi đây, anh đi cẩn thận nhé
- hừ, thi xong gọi điện cho anh
Minh cảm thấy mình hơi quá đáng bèn e hèm lấy lại hình tượng. Mãi
đến khi bóng Thảo lẫn vào đám học sinh anh mới chịu rời đi.
Đang định khởi động xe thì chuông điện thoại reo lên, là mẹ vợ của
anh
*
- mẹ muốn con đưa cho Thảo lá thư này sau khi con bé thi xong
Bà Liên đẩy lá thư về phía Minh, mĩm cười nhìn vẽ mặt khó hiểu của
anh
- mẹ biết con rất yêu Thảo và ko muốn con bé chịu thương tổn, nhưng
chuyện này sớm muộn gì con bé cũng phải biết. ta ko muốn nó cả đời
mãi oán hận cha nó, ông ấy ko có lỗi trong chuyện này …
- mẹ, chuyện này …
Minh đắn đo, anh ko biết trong lá thư đó viết gì, nhưng anh linh
cảm chuyện này sẽ khiến Thảo đau khổ, nếu có thể được anh muốn mãi
mãi ko cho cô bé biết chuyện này, anh ko muốn nhìn thấy cô bé
khóc.
- Mẹ hiểu con đang nghĩ gì, nhưng giấy ko bọc được lữa, cón bé sớm
muộn gì cũng biết, ta cũng ko muốn vì chuyện này mà 2 đứa con bất
hòa
- Minh à, mẹ tin con đủ khả năng để giúp con bé vượt qua tất cả, dù
hôn nhân của 2 con là hợp đồng nhưng thời gian qua mẹ đã thấy được
tình cảm của 2 đứa. Cái thời hạn 1 năm kia sắp kết thúc nhưng mẹ
nghĩ rằng nó đã ko còn ý nghĩa khi 2 đứa thật sự yêu thương
nhau.
Minh cảm động nhìn bà Liên, anh thật ko ngờ bà là 1 người mẹ tinh
tế như vậy.
- Cảm ơn mẹ đã tin tưởng, nhưng con vẫn ko hiểu tại sao mẹ ko đưa
trực tiếp cho Thảo, con tin nếu nghe mẹ giải thích cô ấy sẽ
hiểu
- Nói ra thật xấu hổ với con, nhưng mẹ quả thật ko có dũng khí để
đối mặt với chuyện này, mẹ thấy có lỗi với con bé vì đã ko nói rỏ
với con bé suốt thời gian qua. Mẹ định hôm nay sẽ rời khỏi đây, đi
đâu đó một thời gian.
- Mẹ, định đi đâu ??
- Mẹ định về quê, vé tàu cũng đã mua rồi … mẹ tin tưởng giao bé
Thảo cho con, đừng khiến mẹ phải thất vọng …
- Con hiểu ..
- Vợ à .. thi xong rồi em có muốn đi đâu đó ko
Minh kéo Thảo ngồi trên đùi mình, anh nhìn xoáy vào đôi mắt to tròn
đấy vè ngạc nhiên của cô bé
- đi đâu chứ, mặc dù thi tốt nghiệp xong nhưng em còn phải thi đại
học nữa
- đừng thi nữa, anh đủ sức nuôi em mà
Thảo tức giân trừng mắt nhìn anh, thật sự nó muốn cắn vào khuôn mặt
đáng ghét kia. Sao anh lại có cái lối suy nghĩ gia trưởng như vậy
chứ
- em ko muốn sống bám vào anh, hơn nữa em còn muốn đi học
- em là vợ anh ai dám nói em sống bám vào anh , hơn nữa anh ko muốn
em cực khổ
- đi học ko có cực khổ, chồng của em ạ. Em biết anh thương em nhưng
anh cũng phải tôn trọng quyết định của em chứ
Minh thở hắt ra, có bé này quả thật cứng đầu cứng cố. Sau cuộc gặp
với mẹ vợ thật sự anh đã có suy nghĩ muốn đem Thảo cất giấu ở một
nơi nào đó chỉ anh và cô bé để Thảo ko phải chịu bất cứ tổn thương
nào.
- được, anh tôn trọng ý kiến của em. Nhưng phải hứa với anh nếu em
thi ko đậu thì phải ở nhà làm vợ hiền của anh nghe chưa
- ách, thi ko đậu năm sau em thi tiếp. ai muốn làm vợ hiền của anh
chứ
Thảo le lưỡi, vùng vẫy thoát khỏi Minh. Nó biết anh nghe nó nói vậy
thì nhất định sẽ nỗi giận rồi chưa biết sẽ xữ nó như thế nào
Quả nhiên nghe Thảo nó vậy, Minh tức muốn hộc máu, đang định bắt cô
vợ quái chiêu này lại thì điện thoại của anh vang lên. Anh tức tối
nhìn Thảo rồi hậm hực ra ngoài nghe máy. Một lúc sau anh vội vàng
mang áo khoác vào rồi đi ra ngoài.
- Về nhà anh sẽ tính sổ với em sau, ngoan ngoãn ở trong phòng đợi
anh.
Thảo nhìn anh tức giận đóng sầm cánh cửa. hứ xem anh làm gì đc
nó.
Buồn chán đi qua đi lại trong phòng, nó hết nhìn trần nhà rồi lại
nhìn nền đá hoa cương trong phòng. Căn phòng này ko biết từ lúc nào
đã luôn gắn bó với hình ảnh của Minh.
Thảo nằm dài trên giường suy tư
Mới đó mà đã gần 1 năm nó về làm vợ anh, nhớ lần đầu tiên gặp Minh
nó đã sợ hãi mà khóc thét lên, khi đó anh trông ko khác gì tên
tướng cướp. Rồi còn bản hợp đồng hôn nhân nữa chứ …
Nghĩ đến đây nó chợt nhíu mày …
Sắp 1 năm rồi … liệu Minh có còn nhớ chuyện đó ko
Thảo bật dậy, nó chợt muốn đi tìm Minh. Nghĩ là làm nó đi nhanh đến
cửa, có lẽ Minh chưa rời đi vì nó vẫn chưa nghe tiếng xe. bước đến
cánh cửa thì nó chợt nhìn thấy trên sàn nhà có 1 lá thư
Thảo nhặt lên, nó nghĩ chắc là của Minh đánh rơi nhưng khi nhìn
thấy dòng chữ “ gữi Thảo, con gái yêu của mẹ” thì nó có 1 linh cảm
ko hay .
“ Con gái yêu của mẹ !
Sau khi con đọc xong lá thư này thì mẹ chỉ mong con hiểu và tha thứ
cho cha con.
Mẹ biết con hận cha con nhưng Thảo à, mọi chuyện ko phải lỗi của
ông ấy. Cha con chỉ vì bất đắc dĩ mới phải rời xa mẹ và con.
Nếu ko phải vì sự ích kĩ của mẹ thì có lẽ ông ấy đã ko phải chịu
nỗi dày vò của lương tâm suốt thời gian qua.
19 năm trước mẹ gặp và yêu cha con, khi ấy ông nội con đã ra sức
ngăn cản chuyện này vì đơn giản 4 chữ môn đăng hộ đối.
Gia đình cha con khi ấy là danh gia vọng tộc dĩ nhiên ko thể chấp
nhận một người nghèo khổ như mẹ. Họ dùng mọi cách để chia rẽ mẹ và
cha con, ép ông ấy phải lấy một người khác đó là bà Lệ
Cha con ko đồng ý và đã chấp nhận vứt bỏ mọi thứ để ra đi cùng mẹ.
Mọi chuyện có lẽ sẽ tốt đẹp nếu bà Lệ ko lỡ lầm trao tình yêu cho
cha con.
Ý định bỏ trốn của cha con bị phát giác, ông nội con rất tức giận
và nhốt cha con lại, đe dọa rằng nếu ống ấy ko lấy bà Lệ thì sẽ ra
tay với mẹ
Cha con vì bảo vệ mẹ nên đành nhượng bộ, và đã lên kế hoạch ngay
hôn lễ sẽ rời đi. Nhưng tiếc thay trời phụ lòng người, đêm trước lễ
cưới đã có một số chuyện xãy ra giữa cha con và bà lệ …
Một người đàn ông vì tình yêu đành nhẫn tâm bỏ rơi vị hôn thê của
mình sau khi đã có quan hệ xác thịt, con phải hiểu ông ấy đã dằn
vặt chính mình như thế nào, cha con mang nỗi day dứt đối với bà Lệ
suốt thời gian chung sống với mẹ.
Và mẹ, một người đàn bà ích kỹ đã che giấu cha con một sự thật rằng
bà Lệ đã mang thai đứa con của ông ấy.
Khi mẹ sống hạnh phúc bên cạnh cha con thì bà ấy phải chịu mọi sự
dèm pha của người đời vì ko chồng mà có con và bị chính vị hôn phu
bỏ rơi trong ngày cưới.
Nhưng mẹ đã chôn vùi sự thật đó, cho đến khi Bà Lệ tìm ra gia đình
chúng ta và uy hiếp sẽ làm tất cả nếu cha con ko trở về bên cạnh bà
ấy.
Một lần nữa, cha con vì 2 mẹ con chúng ta đành phải ra đi.
Ông ấy ko hề hay biết sự thật này và tin rằng đứa con trai của bà
lệ là của người khác.
Bà Lệ vì muốn trả thù, đã luôn dằn vặt ông ấy và ko cho ông ấy biết
rằng ông ấy còn có 1 đứa con trai.
Đến khi biết sự thật này, ông ấy đã ko thể chịu đựng nỗi
Cha con đã phải chịu đau khổ suốt cuộc đời và luôn đi tìm 2 mẹ con
ta, nhưng khi tìm ra lại nhận được sự thù hận của con. Và cái sự
thật ông làm hại 2 người phụ nữ yêu mình cùng 2 đứa con đã khiến
ông ấy gục ngã.
Bệnh ung thư đang cướp đi sinh mạng từng ngày của ông ấy
Mẹ mong con sau khi đọc lá thư này thì hãy tha thứ cho ông ấy, cha
con ko hề có lỗi, tất cả là do mẹ Thảo à
Lúc này đây, cha con chỉ mong được gặp mặt con, được nghe con gọi 1
tiếng cha …
Hãy làm điều đó trước khi quá muộn … Ông ấy rất thương con và luôn
mong con được hạnh phúc.
Mẹ rất hối hận vì đã ko cho con biết sự thật này sớm hơn, mẹ thật
ko còn mặt mũi nào để gặp con và cha con.
Bà lệ nói đúng tất cả mọi chuyện là do mẹ, mẹ hại cha con con hiểu
lầm nhau, hại ông ấy ko được gặp mặt đứa con trai. Hại con phải xa
cách tình thương của người cha.
Mẹ ko mong được con tha thứ, nhưng Thảo à. Mẹ sẽ mãi mãi yêu
con.
Mẹ của con
< viết đoạn này tốn chất xám quá, huxx>Minh chạy nhanh lên
phòng, khi phát hiện lá thư bị mất anh đã có một dự cảm xấu, ko đắn
đo suy nghĩ anh vội vã vào phòng, thầm cầu mong Thảo ko nhặt được
lá thư đó.
Nhưng khi bước vào phòng, nhìn thấy Thảo ngồi trên sàn nhà lạnh
lẽo, khuôn mặt tái xanh thấm đẫm nước mắt và đôi mắt vô hồn, tim
anh dường như bị ai bóp nghẹn. Anh lao tới ôm chặt cô bé vào
lòng
- đừng khóc, đừng khóc ..
Thảo vẫn bất động ko hề nhúc nhích khiến anh vô cùng lo lắng, anh
sợ cô bé chịu ko đc sự đã kích này, anh kích động lay lay vai Thảo,
nói lớn
- Thảo, em nhìn anh đây, em ko được như thế, muốn khóc thì khóc đi
đừng cố gắng kìm nén. Mở mắt nhìn anh đây …!!!
Nươc mắt cứ tuôn trào ko thể kìm lại được, Thảo cắn chặt môi đến
bật máu cố ngăn bản thân bật ra tiếng khóc, nỗi đau khi nó ko còn
cảm nhận được xung quanh, tâm hồn nó đang giằng co dữ dội giữa cảm
giác tội lỗi và sự tổn thương sâu sắc. Nó nhắm chặt mắt để trốn
tránh sự thật kia
- Thảo, mở mắt ra nhìn anh đây !!!
Minh hét lớn khi cảm nhận con nhỏ đang tự hành hạ bản thân. Anh
điên cuồng cố gắng lay tỉnh Thảo, bắt nó phải đối diện với sự thật,
thà rằng anh nhìn con nhỏ khóc lớn hay đập phá mọi thứ cũng được
như thế còn tốt hơn phải nhìn Thảo đau khổ, giày vò, kìm nén chính
bản thân mình. Cứ như vậy, anh sợ rằng cô bé sẽ chết mất ..
- Anh ra lệnh cho em, mở mắt ra nhìn anh đây
Minh gần như hết kiên nhẫn, anh hét lớn đến trời long đất lỡ, cũng
may lúc này bà Lan đã đi du lịch nếu ko mọi chuyện sẽ rùm beng lên
mất
Thảo bất đắc dĩ ngước đôi mắt đầy lệ nhìn Minh, đến lúc này đây nó
mới bật ra tiếng khóc rồi nhào vào lòng anh
- tại sao … tại sao … cha em …
Sự thật phũ phàng kia như xẽ đôi trái tim nó, nó ân hận vô cùng ân
hận vì đã làm tổn thương người cha của nó. Ông ấy hi sinh nhiều như
thế vì nó nhưng nó lại dùng sự hận thù nhỏ nhen của bản thân để dày
vò ông.
Thảo túm chặt áo Minh, nó khóc nhưng vẫn cố kìm nén. Minh nhìn bờ
vai run run của nó mà đau tận tâm can, anh ước gì người chịu nỗi
đau này là chính anh.
- khóc đi, đùng kìm nén chính mình nữa …
Đến đây thì nó ko còn kìm nén được nữa, nó mặc cho tất cả thả lỏng
bản thân rồi gào khóc.Bệnh viện Việt Pháp
*
- anh à, nhìn em có ổn ko … liệu cha em có …
Minh bật cười, nhìn vẽ mặt bối rối cứ như cô dâu mới về nhà chồng
của Thảo, anh kìm lòng ko đc đưa tay lên vuốt ve mái tóc của cô
bé
- nhìn em rất dễ thương, em cứ yên tâm vào gặp cha em đy, anh đợi ở
ngoài này
- uhm, vậy anh đợi em 1 chút
Thảo hít vào thật sâu, nó nhìn cánh cửa thật lâu rồi mới bước
vào
Trên chiếc giường, một người đàn ông vẽ mặt tiều tụy với đôi mắt
nhắm chặt đang nằm đó. Ánh mặt trời xế chiều chiếu những tia sáng
lay lắt vào mái tóc đã bạc quá nữa càng khiến ông nhìn có vẽ già
nua, ôm yếu hơn so với tuổi của ông.
Đã ko còn tồn tại người đàn ông phong trần lãng tữ như khi xưa mà
thay vào đó là con người đang chịu khổ sở vì bệnh tật. khuôn mặt
hốc hác với nhiều nếp nhăn, lông mày nhíu chặt như đang cố gặng
chịu đựng 1 điều gì đó.
Nhìn ông nằm thiêm thiếp trên giường, Thảo kìm lòng ko đc mà bật
khóc.
Nó bước tới cạnh giường, chạm nhẹ vào cánh tay ông, nó hối hận vì
đã ko sớm hơn đến thăm người cha yêu thương của nó.
Nó hối hận vì suốt thời gian qua đã khiến ông đau khổ, hối hận vì
những lỗi lầm nó gây ra, hối hận vì đã làm tổn thương ông … hối hận
vì những gì nó đã nói.
Nhưng giờ đây, nó có ăn năn hối cãi cũng còn ý nghĩa gì khi tử thần
đang từng ngày cướp đi sinh mạng của cha nó.
Nó muốn đc ở bên cạnh ông, giúp ông xoa dịu nỗi đau nhưng liệu nó
có còn thời gian ko …
Giọt nc mắt lăn dài trên khuôn mặt, nó thổn thức gọi ông
- cha ơi …!!
Dường như cảm nhận đc có người đang ở bên cạnh, ông Kiên từ từ mở
mắt. Nhìn thấy đứa con gái yêu thương đang ở bên cạnh mình, một nỗi
vui sướng dâng trào trong lòng ông. Ông cất giọng khàn khàn nhưng
tràn đấy vui vẽ
- Thảo, con đến rồi đó ư
- Vâng … Thảo nghẹn ngào cất tiếng, lúc này đây nó cảm nhận có muôn
vàn mũi kim châm vào tim nó.
- Đừng khóc, đừng khóc con gái của ta
Ông Kiên đưa bàn tay khô ráp lau dòng lệ trên mặt nó, nụ cười yếu
ớt của ông càng khiến nó đau buồn hơn, nó ko nề hà gì mà nhào vào
lòng ông khóc như 1 đứa trẻ, cố gắng cảm nhận hơi ấm từ ông, thứ
tình cảm bao năm nó để lạc mắt giờ phút này đang tuôn trao như núi
lữa.
- đứa trẻ ngốc, lớn rồi mà vẫn nhõng nhẽo thế à, con định ko cho
ông già này thở nữa sao.
- Cha ơi, con sai rồi, con sai rồi … huhu
- Biết sai là tốt rồi, nào ngẫng mặt lên cha cha xem con gái của ta
xinh đẹp như thế nào nào.
Thảo cố gắng nín khóc, nó từ từ ngẫng mặt lên, đón nhận ánh mắt
hiền từ của người cha
- con càng lớn càng giống mẹ con, bao năm qua cha đã có lỗi với 2
mẹ con con rất nhiều …
- ko cha ơi, là lỗi của con, con ko nên nói những lời bất hiếu với
cha như vậy, là con sai, con sai lầm rồi cha hãy tha thứ cho con
…
Thảo vội lắc đầu, nó ko muốn ông tự dằn vặt bản thân vì những điều
trước đây. Nếu nó chịu nghe ông giải thích thì có lẽ ông đã ko phải
chịu đã kích tới mức sinh bệnh như thế này
Ông Kiên mĩm cười, đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt nó, được gặp lại đưa
con gái của mình trước khi chết có lẽ là ân huệ lớn nhất mà ông
trời ban cho 1 người làm nhiều điều tội lỗi như ông.
- ko phải lỗi của con, là do cha, cha đã làm 2 mẹ con con chịu ủy
khuất, làm mẹ con Lệ đau khổ …đang lẽ mọi người mà phải có đc hạnh
phúc nhưng chính cha lại là người gây nên mọi đau khổ. Một người
như cha đáng lẽ ko nên sống, nhưng ông trời đã ưu ái mà ban cho cha
2 đứa con ngoan và 2 ngượi vợ hiền. bấy nhiêu đó đã là quá đủ với
cha rồi
Thảo lại lắc đầu, nó ko muốn nghe những lời như thế, nó có cảm giác
đó giống như những lời trăn trối cuối cùng vậy, nó ko muốn ông rời
bỏ nó, người cha mà nó khó khắn lắm mói đc gặp lại đang định rời bỏ
nó sao.
Nó còn chưa kịp báo đáp ông kia mà, nó còn chưa đc ăn với ông 1 bữa
cơm, chưa đc hưởng vòng tay ấm áp của ông, chưa đc cảm nhận tình
thương của người cha sau ngần ấy năm, vậy mà ông đành lòng bỏ rơi
nó sao, ko nó ko chịu …
- cha …
Nó đang định mở miệng nói thì bà Lệ và Duy đã bước vào
- đến giờ uống thuốc rồi, ông cần phải nghĩ ngơi nhiều, hôm khác
hãy nói chuyện.
Bà Lệ bước đến cạnh ông, dịu dàng đưa viên thuốc cho ông, mặc dù
lời nói của bà có vẽ lạnh lùng nhưng ko thể che giấu hết tình cảm
sâu đậm dành cho ông
- cảm ơn bà …
Nhìn 2 người trao cho nhau cái nhìn ấm áp, lòng nó chợt quặn đau,
mẹ nó thì sao, nếu phải chứng kiến cảnh này thì bà ấy sẽ có cảm
giác gì …
Thảo ko đành lòng chứng kiến tiếp cảnh này, nó đứng dậy định ra
ngoài thì Duy đã túm lấy tay nó.