Thảo cứ nghĩ anh đi 1, 2 ngày rồi sẽ về thế nhưng
đến ngày thứ 3 anh gọi điện báo rằng chưa về được có lẽ sẽ đi
lâu
Một cảm giác thất vọng cùng buồn tủi vây quanh, anh giận nó nên ko
muốn về nhà, ko muốn gặp nó
Đây là gì chứ, tại sao tâm nó lại thấy đau, nước mắt cứ chực trào
ra
Ngồi thần người trong phòng, nó nhìn về phía salong thầm nhủ nếu
bây giờ anh về nó sẽ ko bắt anh nằm ngũ ở đó nữa, sẽ nhường giường
cho anh, sẽ ko chọc anh giận nữa
Nước mắt lặng lẽ rơi … !!!
Nó chờ mong bước chân quen thuộc của Minh, nó nhớ anh, nhớ ánh mắt
sáng như sao của anh, nhớ nụ cười, nhớ giọng nó quen thuộc, nhớ hơi
ấm của anh … không biết từ lúc nào Minh đã đi vào trái tim nó, trái
tim lần đầu tiên biết thế nào là nhớ là mong chờ
Nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, Thảo hít 1 hơi lấy can đảm,
mặc kệ anh giận nó hay ko, có muốn nói chuyện với nó hay ko, nó
nhất định phải được nghe giọng của anh, nếu ko cứ như thế này nó sẽ
chết vì nhung nhớ mất, Thảo bấm dãy số đã trở nên quen thuộc
Đầu dâu bên kia bắt máy, là 1 giọng nữ, nó nhận ra đó là thư kí của
Minh
- Thảo à, em gọi anh Minh có gì ko, anh ấy đang tắm ko thể nghe
điện thoại
Cái giọng đắc ý của Linh khiến Thảo choáng váng cả đầu óc, ko kịp
suy nghĩ nó vội vàng tắt máy, tim nó đập thình thịch trong lồng
ngực, 1 cảm giác vô cùng khó chịu làm nó váng vất
Cô ta tại sao lại nghe điện thoại của Minh, 2 người đang ở chung
sao, anh đang tắm vậy cô ta đang làm gì chứ
Bỗng nhiên nó cảm thấy lồng ngực nghẹn lại, tim như đang bị ai bóp
chặt, nó hối hận rồi, hối hận vì đã gọi điện thoại cho anh, anh
thật sự ko cần nó nữa đi công tác chỉ là cái cớ nhưng việc gì anh
phải lừa dối nó chứ, anh coi nó là 1 đứa con nít sao. Thảo nhớ lại
những lời nói của Linh, có lẽ cô ta nói đã đúng.
Đối vời Minh cuộc hôn nhân này chỉ là 1 bản hợp đồng, anh cần gì
phải trói buộc bản thân vì chuyện này, một người hào hoa phong nhã
như anh thì cần gì 1 đứa con gái như nó, có trách thì tự trách bản
thân quá ngây thơ, vội vàng tin tưởng vội vàng yêu anh.
thất vọng cùng đau thương, nước mắt mặn đắng thắm ướt khuôn mặt nhỏ
nhắn đang dần chuyển sang sắc xanh của con nhỏ. Cố gắng ngăn bản
thân phát ra tiếng nấc nghẹn ngào, con nhỏ cắn chặt môi muốn bật
máu, trong đêm vắng 1 bóng người nhỏ bé cứ run lên từng cơn.
…………..
Đồng hồ điễm 10h sáng, Thảo mơ hồ tình lại, nó khẽ cựa mình nhưng
chợt phát hiện, bản thân đang bị 1 vòng tay đắc trụ cực bá đạo làm
nó ko thể nhúc nhích
- Tỉnh?
Minh khẽ nhếch môi cười, vòng tay vẫn ko hề buông ra
- Chú … làm thế nào mà
Con nhỏ lắp bắp nói ko nên lời vi bất ngờ, nó đang mơ sao làm thế
nào mà Minh lại ở đây, lại còn ôm nó nữa
- Thế nào là thế nào, tiểu ô quy mê ngũ biết mấy giờ rồi ko
- A … ! Thảo la lên vội vàng bật dậy – chết rồi đi học đi học
Thấy nó luống cuống, Minh khẽ cười, anh nắm lấy tay nó kéo con nhỏ
nằm xuống
- Hôm nay là chủ nhật, đồ ngốc ạ
Quê độ tập 1, Thảo ngây người nhìn Minh, bây giờ nó mới phát hiện
anh vẫn còn mặc nguyên bộ đồ đi đường, áo T- shirt với quần bò,
khuôn mặt cương nghị anh tuấn vẫn còn vẽ mệt mõi
- Sao hả? ko mong anh về à nhóc – minh cười cười bắt đầu chọc ghẹo
nó
- Ko thèm, sao ko đi luôn đi
Ko ý thức được chính mình đang tỏ ra nhõng nhẽo, con nhỏ thầm mắng
bản thân ngu ngốc, nó đang giận kia mà, mắc gì lại cảm thấy vui
mừng vì anh về kia chứ
- Ô thế hả? thế mà anh cứ tưởng có người khóc nhè vì nhớ anh kia
đấy
- Ai thèm khóc, đồ vô duyên anh mau xuống khỏi giường của em
Tức quá đi mất, cái đồ vô lương tâm sáng sớm đã chọc gheo người ta,
lần này nhất định phải xữ tên này bằng ko nó thể nuốt trôi
cơm.
Dùng hết sức đẫy Minh xuống giường, biết ko theo kịp sức của anh
nhưng nó vẫn cố gắng, 1 chút cũng ko nhân nhượng. nhưng sự cố gắng
của nó liền bị dập tắt bởi vòng ôm bá đạo của anh.
Hứ, dám khi dễ nó à, tưởng như thế là xong saoThảo đập bốp bốp vào
ngực Minh, nước mắt ko hiểu sao lại chảy xuống
- Đồ xấu xa, anh còn dám bắt nạt em
Minh nhướng mày, tiểu ô quy của anh giận thật rồi
Thật ra anh về từ sáng sớm vừa bước vào phòng đã thấy cô bé này nằm
ngũ trên sàn nhà, khoe mắt vẫn còn ươn ướt có lẽ đã khóc ko
ít.
- ừ, anh xấu xa ! đồ ngốc đừng khóc nữa
- ai thèm khóc
- không khóc ? vậy mấy hạt đậu này là thế nào
Minh cúi đầu nhìn Thảo, khẽ cười anh nhẹ nhàng vuốt tóc con
nhỏ
- thấy em khóc anh vui lắm chứ gì, đồ độc ác. Sao anh ko đi luôn
đi, về đây làm gì chứ
- về đây vì nhớ em
Minh siết chặt vòng tay ôm lấy Thảo, quả thật mấy ngày qua ko lúc
nào anh ko nhớ con nhỏ, ban đầu chỉ định đi vài ngày để thử xem cô
nhóc có nhớ anh ko, có gọi điện cho anh ko, nhưng càng về sau anh
càng mất kiên nhẫn, tiểu ô quy vô tình này dường như ko hề nhớ anh
chút nào hết.
cuối cùng chính anh lại là người bị đánh bại, anh nhớ Thảo nhớ đến
điên cuồng, nỗi nhớ dày vò khiến anh giữa đêm tối lên máy bay về Hà
Nội. vô tình nữ nhi này dám ko nhớ anh lần này nhất định ko buông
tha, nhất định sẽ trùng phạt. Mang theo ý niệm này vào phòng anh
đang định hăm he đe dọa thì thấy con nhỏ nằm co ro trên sàn nhà,
bao nhiêu ý nghĩ trừng phạt đều tan biến thay vào đó là đau
lòng
- nhớ em? Ko phải anh giận em, làm mặt lạnh với em, ko thèm nhìn,
ko thèm nói chuyện với em sao, lại còn viện cớ đi công tác này
nọ
- em nói ai viện cớ đi công tác – Minh nhíu mày khẽ đẫy con nhỏ ra,
bắt nó phải nhìn thẳng vào mắt anh
- ko phải sao, anh với cái cô …
Thảo vội im bặt, ngu ngốc nó nói như thế ko phải chứng tỏ mình ghen
tuông sao, nó có là gì với anh đâu mà có cái quyền đó
- như thế nào ko nói tiếp
- ko có gì – nó lãng tránh ko nhìn vào đôi mắt ánh lên vẽ chờ mong
cuả Minh
Biểu hiện của Minh khiến con nhỏ cảm thấy rùng mình, anh định làm
gì chứ sao lại có vẽ mặt gian ác đó, nó nhát gừng hỏi
- anh định làm gì
- hừ ! làm cái gì sẽ biết liền ngay thôi
Dứt lời ko kịp cho con nhỏ cơ hội chuẩn bị anh liền thọt lét nó,
khiến con nhỏ la oái oái, cười ra nước mắt, tay chân khua loạn xạ
cố thoát khỏi anh. Nhìn Thảo khổ sở, vừa cười vừa khóc ko ngừng la
hét, Minh cũng ko nhịn được cười , ánh mắt ánh lên vẽ ta ác
- bây giờ có nói ko hả ?
- Nói … nói … tha cho em
- Sớm biết điều có phải tốt hơn
Thảo thở hổn hển, nó đưa tay chặn ngực, hơi oán hận nhìn Minh, đúng
là đánh chết ko chừa cái tật đùa dai
- Em nói ai viện cớ đi công tác hả
- Anh
- Cái gì – Minh trừng mắt nhìn con nhỏ
- Hứ, còn giả bộ, nếu ko phải em vô tình gọi cho anh thì làm sao
biết được anh với cái cô Linh kia đang đi đến thiên đường ái ân
chứ
- Em gọi cho anh, lúc nào, sao anh ko biết
Minh vui mừng ko kiềm chế mà reo lên, anh nắm lấy vai Thảo. Thì ra
con nhỏ có gọi cho anh
- Hôm qua, lúc đó anh đang tắm, cô linh kia nghe máy của anh – Thảo
ko nhịn được nó cúi đầu cười khổ, nghĩ đến ngày hôm qua lòng nó
chợt thắt lại
- Anh với cái cô linh kia ko có chuyện gì hết, anh để quên điện
thoại trong phòng hội nghị, có lẽ cô ta nhặt đc.
Giọng Minh đầy quả quyết, anh nâng cằm con nhỏ lên bắt nó phải đối
diện với anh
Thảo nghi hoặc nhìn Minh, có hay ko anh đang lừa nó
- Đừng nhìn anh như vậy, anh với cô ta mà có chuyện gì thì anh còn
gấp gáp về đây làm gì, chính xác là 1h sáng anh về nhà đấy
- Nhưng …
- bây giờ em thử gọi điện cho anh đi, đảm bảo cái cô linh kia sẽ
nghe máy cho xem
Minh cố ý kéo dài giọng ở chổ cái cô linh kia để chọc Thảo khiến
con nhỏ đỏ hết cả mặt. Tiểu ô quy của anh còn biết ghen nữa đấy.
lần này đi công tác anh thu về ko ít lợi nhuận. Anh kéo Thảo vào
lòng, giọng hơi trách cứ nói:
- Mấy ngày qua, anh nhớ em rất nhiều thế mà em cứ thế vô tình ngay
cả 1 cú điện thoại cũng ko thèm gọi
- Ko phải chỉ là em sợ … em sợ anh còn giận nên em ko dám gọi, em
sợ anh lạnh lùng với em
Nghe Thảo nói vậy, Minh cảm thấy hối hận có lẽ anh ko nên lạnh lùng
với cô bé.
- Hừ, khi không từ chồng lại thăng cấp lên làm bố, em hỏi anh có
đáng giận ko
- Xin lỗi …! Thảo dựa vào vòm ngực vững chắc ấm áp của anh, ĩu xìu
nói
- Lần sau em con dám gây chuyện ở bên ngoài thì liền biết tay
anh
Nghe giọng điệu đe dọa ko nhân nhượng của anh, Thảo ko nhịn được
ngước lên nhìn anh, cười lấy lòng
- dạ tiền bối, em biết rồi
Minh đan tay vào tay Thảo, và con nhỏ để yên cho anh day day mấu
xương tròn nhô lên ở cuối ngón trỏ, hơi nóng từ bàn tay của anh làm
nó thấy mình nhỏ bé hơn bao giờ hết.
- Em nói gì đi.
- Nói gì bây giờ?
- Anh không biết.
- Em cũng không biết.
- Thế thôi vậy.
Thảo bật cười, nó với anh nói chuyện như hai kẻ dở hơi!
Minh nhìn sững nụ cười của con nhỏ, anh kéo nó lại thật gần, tay
vờn nhẹ lên đôi môi mà anh biết là rất mềm của Thảo. Và rồi anh cúi
xuống, môi anh giữ chặt lấy nét cười dịu dàng ấy.Đêm hôm đó, Minh
nằm ôm nó thật chặt ngủ rất ngon lành, ko bik là do được ôm nó ngủ
hay là do không phải nằm ghế sofa như mọi khi nữa ^^. Cảm giác được
ôm ấp trong vòng tay ấm áp, rắn chắc của anh khiến nó thấy thật
bình yên, nó chợt nhận ra rằng không biết từ khi nào anh trở nên
quan trọng với nó đến như vậy, anh đã chiếm trọn trái tim nó tự bao
giờ rùi. Ngay phút giây này đây, lòng nó lại dấy lên một cảm giác
hạnh phúc vô bờ nhưng cũng thật là mong manh, nó sợ rằng đây chỉ là
một giấc mơ, một giấc mơ ngọt ngào mà nó chưa từng mơ ước tới, sợ
rằng ngày mai khi thức dậy giấc mơ này sẽ tan biến theo cơn mộng
mị, chợt đến rồi chợt đi, cứ như là một cơn gió thoàng qua vậy. Ước
gì bản hợp đồng nó ký với anh sẽ kéo dài vô tận.
Những tia nắng đầu tiên của một ngày mới rọi vào căn phòng, đập lên
đôi mắt nhỏ bé của nó như muốn kéo nó ra khỏi cơn mê ngủ. Nó khẽ
cựa mình, kìa…vòng tay anh vẫn đang ôm chặt nó không buông, thật
nhẹ nhàng vì ko mún làm anh thức giấc, nó rúc đầu vào ngực anh để
tìm cảm giác ấm áp, cảm giác được bao bọc, chở che mà vòng tay anh
mang lại…
Nắng đã lên cao, xuyên qua khung cửa sổ rọi lên khuôn mặt điển trai
của anh bất giác làm nó trở nên sáng rực lạ lung. Đây là lần đầu
tiên nó ngắm nhìn anh gần và lâu như vậy, trông anh có vẻ tiều tụy,
có lẽ vì chuyến bay đêm qua, nhưng thật đẹp trai và menly ^^. Nó
định cứ mãi nằm như vậy nhìn anh nhưng nó cảm thấy ran rát ở
trán…thì ra là do râu anh mới mọc dài ra. Hehe, lão già này râu ria
mọc nhanh thiệt, nó thầm nghĩ, ko hiểu vì sao nó lại kêu anh là lão
già nữa, nhưng nghe lại thấy vui vui, cứ như là vợ chồng lâu năm
vậy ^^. Một ý nghĩ chợt lóe qua đầu nó, hehe đúng là bản tính hiếu
động của một đứa con gái 18t, nó cố đưa tay ra với đến cái bàn học
kê gần đầu giường tìm một cái nhíp nhổ lông và bắt đầu tỉa tót bộ
râu lún phún mọc của anh.
Một cọng …hai cọng… anh hơi cựa mình đưa tay lên xoa xoa cằm, rồi
lại chìm vào giấc ngủ, có vẻ như anh vẫn chưa nhận ra điều bất
thường gì nên vẫn ngủ say như chết. Nó khẽ bụm miệng ngăn tiếng
cười lại tỏ ra rất thích thú và tiếp tục công việc…
- AAA…AAA…AAA….Minh tỉnh dậy mở to con mắt lau láu đi tìm nguyên
nhân. Không phải mất nhìu thời giờ, chỉ cần 2s là anh nhận ra ngay
thủ phạm là con nhóc nghịch ngợm đang nằm bên cạnh, tay cầm cái
nhíp, miệng cười toe ra vẻ đắc chí.
- Hừ, em làm cái gì vậy?? Mún ăn đòn hả?
- Hehehe…cho chừa cái tội lạnh nhạt với em mấy ngày nay…(thề có
trời chứng giám, nếu mở một cuộc bình chọn trên toàn thế giới để
tìm ra đâu là nụ cười đểu nhất thì chắc chắn rằng nụ cười lúc này
của nó là vô đối rồi ^^)
- Áh àh, … dám chọc chồng nè… chọc nè…chọc nè…
Mỗi từ chọc thốt ra Minh lại thọt lét nó liền mấy cái để trả thù vì
đã nhổ râu của anh. Mặc dù đã 27t rùi, lại còn là tổng giám đốc tập
đoàn nhà họ Hoàng, nhưng không hiểu sao khi bên cạnh nhóc tỳ này
anh lại trẻ con đến như vậy, anh lại rất khoái trêu nó nữa chứ. Lần
này phần thắng lại nghiêng về anh nữa rùi, lần nào nó chọc anh cũng
bị anh chọc lại, riêng về khoản chịu đựng thọt lét thì nó không thể
nào làm được, một nhược điểm lớn của nó khi đối thủ của nó lại là
một tay không vừa, thù dai vô đối như anh. Hic, hic… chịu hết nổi
rùi, nó cười sặc sụa, nước mắt nước mũi giàn dụa vì nhột. Nhưng nó
đúng là cứng đầu cứng cổ, vẫn chưa chịu thua, ngoan cố chống trả.
Nó quơ chân quơ tay, lấy mền, lấy gối ra ngăn chặn những đòn thọt
lét liên hoàn của anh quyết liệt.
- Chịu thua chưa… chịu thua chưa … Minh hào hứng la lên.
- Không chịu…không… á … á… á… hic hic -> đúng là ngoan cố
thiệt.
- Ko chịu này … không chịu này ….Yaa yaa tấn công….
Minh cũng không vừa, anh thừa thắng xông lên, nhất định phải cho cô
vợ bướng bỉnh này một bài học mới được. Chăn, mền, gối bị đạp văng
khắp nơi, Minh chồm người lên ôm chặt lấy nó bằng một tay, tay kia
thọt lét không ngừng. Đến nước này thì mọi cố gắng của nó đều trở
nên vô nghĩa, nước mắt nước mũi nó càng giàn dụa, nó đã cười thắt
cả bụng vì nhột rùi.
- AAA… AAA… em… chịu thua …òy …
- Hehe, còn dám vặt râu anh nữa không, chừa nè…. Anh vẫn chưa chịu
buông tha cho nó, cố gắng thọt thêm vài cái nữa
- Chừa ùi… hic hic… ặc ặc … tha cho em …ặc … em ko dám nữa…ặc
- Tha cho em đó!
Anh thôi ko thọt lét nữa nhưng tay vẫn ôm chặt lấy nó. Thảo thở hổn
hển, định thần lại sau một hồi cười sặc sụa.
- Chú ác lắm, ko chơi với chú nữa!
- Vẫn gọi là chú hả - Minh liếc xéo hăm dọa
- Cứ gọi đấy… ai biểu thọt lét em… chú, chú, chú – nó gân cổ lên
cải bướng như đòi bắt đền.
- Này thì chú này – Minh giơ tay giả bộ thọt lét tiếp
- Á ko… anh, anh, anh – nó vội vàng chữa, ko nên đùa với ông chồng
này, ông dám thọt tiếp quá, ai chứ ông thì…
- Hehe, ngoan như thế thì anh đâu cần phải dùng vũ lực đâu cơ chứ!
Minh ra vẻ khoái chí vì đã trị được con nhỏ ngang ngạch này nên anh
cười rất hả hê.
Nó không đáp trả nữa, tiếng cười của anh cũng ngưng hẳn, căn phòng
lại trở lại vẻ yên tĩnh như trước. Không ai lên tiếng cả, có lẽ vì
chẳng biết phải nói gì nữa, cả hai cứ thế nhìn chằm chằm lên trần
nhà một cách vô thức. Nếu có ai trông thấy thì sẽ cho rằng trên
trần nhà có cái gì đó thú vị lắm hoặc bằng không hai kẻ này đúng là
những tên ngớ ngẩn. Ấy vậy mà có người lại không hề tỏ ra ngạc
nhiên chúc nào, mà còn có vẻ rất ư là thích thú nữa là khác. Nó và
anh mải mê đùa giỡn, mải mê chìm đắm vào suy tư mà không hề hay
biết rằng có một bà lão làm khán giả đứng ngoài hành lang tự lúc
nào đã chứng kiến tất cả.
Chợt anh quay sang nhìn nó như muốn nói gì đó để phá tan bầu ko khí
căng thẳng này. Nhưng khi nó cũng quay sang nhìn thẳng vào anh thì
anh có nghĩ nát đầu cũng không tìm ra được một chữ nào để nói cả,
tay anh vẫn ôm chặt lấy nó. Cư thế cả hai nhìn nhau thật lâu, nói
là lâu nhưng thật ra chỉ khoảng 1 phúc là cùng, nhưng nó có cảm
giác như 1 phút đó dài bằng cả một thế kỷ. Bất giác nó đỏ mặt,
trống ngực đập thình thịch, sau 1 lúc ngập ngừng anh tiến mặt sát
lại gần mặt nó, thận chậm, thật thận trọng. Tim nó đập càng nhanh
và mạnh, trong căn phòng yên lặng như thế này nó có cảm tưởng rằng
anh có thể nghe thấy rất rõ được nhịp tim đang đập loạn xạ liên hồi
của nó.
- Đúng rùi, hun đi, hun đi… giỏi lắm cháu trai, cháu của bà cố lên
– Bà Lan đứng ngoài hành lang thì thầm cổ vũ, ra vẻ rất ư khoái
chí. Nếu không phải là đang nhìn trộm thì bà đã nhảy cẫng lên vì
vui mừng mất rùi.
Mặt anh đã rất sát mặt nó rùi, chỉ còn chút xíu nữa thui là môi anh
chạm vào môi nó. Tim của nó không còn đập nhanh và mạnh nữa mà đứng
chết lặng vì giờ đây anh sắp hun nó, sắp hun nó rùi. Mặt nó thì
càng lúc càng trở nên đỏ hơn làm cho căn phòng dù đang bật máy điều
hòa nhưng vẫn quá xá là nóng. Nó nhẹ nhàng nhắm mắt lại và chờ
đợi.
- ……..
- Mặt em dính cái gì kìa! – vừa nói anh vừa đưa tay lên quệt ngang
mặt nó như để lau cái gì đó.
- ……..
Nó mở to mắt hết cỡ ra…
Chửng hửng…
Ngạc nhiên…
Trông nó vừa có vẻ quê độ vừa có vẻ như đang tiếc nuối cái gì đó.
Nhưng người tiếc nuối nhất không phải là nó mà có lẽ là bà lão đang
đứng ngoài hành lang xem trộm kia vì bà xém té ngửa ra vì bất ngờ -
Ôi! Thằng cháu đần độn của tôi!
Minh đứng dậy, tỏ ra vẻ như không có gì hết, anh đứng gãi đầu trông
rất ư là… ngố! Nó thì có vẻ đã thôi trợn mắt lên, nhưng vẫn còn
ngại ngùng, không biết phải làm gì nó lượm mấy cái mền, gối lên,
sắp xếp lại tàn tích của cuộc chiến lúc nãy.
- À, anh, à … anh đi rửa mặt đây, em cứ để đấy lát nữa người giúp
việc sẽ dọn…
- ……
- À… em cũng rửa mặt rồi thay đồ đi, anh chở em đi đến chỗ
này!
- Đi đây thế ah? – Nó ngạc nhiên.
- Bí mật!
Nói rồi anh chuồn ngay ra ngoài như để che dấu điều gì đó biểu hiện
trên khuôn mặt mình. Vừa bước ra khỏi cửa anh đụng ngay phải bà Lan
đang đứng ngoài hành lang.
- Bà làm gì ở đây thế? Bà theo dõi cháu hả?
- Làm gì có! À, ờ… tại bà thấy trễ rồi chưa thấy mấy đứa xuống ăn
sáng nên lên gọi đó mà.
Nói rồi bà lủi đi nhanh chóng, chỉ một lúc là bóng bà đã khuất phía
sau hành lang. Trông dáng bà đi ai biểu đây là một bà lão 80 cơ
chứ? Minh cũng không lấy làm để ý vì anh biết tính bà tuy đã cao
tuổi rùi nhưng rất ư là trẻ con.
Trong nhà tắm
Minh cứ đứng thẫn thờ đập đầu vào tường vì tiếc nuối. Hic, lúc nãy
anh định hun con nhóc đó rùi, nhưng không hiểu sao khi sắp sửa hun
tim anh lại đập nhanh quá, anh ko thể kiểm soát được mình, điều này
chưa từng sảy ra với anh…
- Trời ơi! Sao tui ngu thế này!!!!!- Cô thật to gan đấy Thu Hương,
dám tự ý gặp thằng Minh, đừng tưởng tôi ko biết cô đang nghĩ gì, cô
vẫn ôm cái mộng trở về bên thằng đấy chứ gì
Tô Đại ngồi trên ghế chiếu ánh mắt lạnh như băng vào Thu Hương đang
từng cơn run rẫy quỳ dưới đất
- Em ko có
Thu hương nước mắt giàn dụa thấm đẫm khuôn mặt yêu kiều, cô nhìn Tô
đại bằng ánh mắt van xin đầy ắp sợ hãi
- Hừ, còn dám nói ko có. Bao năm qua cô làm vợ tôi nhưng thần trí
lúc nào cũng hướng về cái thằng đấy, cô nghĩ có thể lừa được tôi
sao. À mà tôi phải nhắc cho cô nhớ 1 số chuyện chứ nhĩ, thằng em
trai yêu quý của cô …
Tô Đại nheo nheo mắt, miệng hắn khẽ nhếch lên 1 nụ cười gian trá.
Thu Hương nghe hắn nói thế thì cuống lên vội vàng ôm lấy chân hắn
ko ngừng van cầu, đối với cô em trai còn quý hơn cả sinh mạng bản
thân
- Em ko có, anh Đại anh phải tin em, em gặp hắn chỉ đơn giản vì
công việc thôi hoàn toàn ko có gì hết. hơn nữa anh đối với chị em
em tốt như thế em làm sao dám quên, 1 khắc cũng ko dám quên
- Tôi với chị em cô tốt như thế, vậy mà cô còn dám quay lại cắn tôi
1 phát, cô tưởng thằng Minh đấy sẽ giúp cô sao, cô đừng quên hắn
đối với cô chỉ có hận
- em biết nhưng em ko quan tâm hắn như thế nào, anh phải tin
em
- tin cô? Bảo tôi tin cô trong khi cô lén lút đi gặp thằng đấy
sao
- ko ko – Thu Hương vội vằng lắc đầu, mặt cô trắng bệch vì sợ hãi,
nước mắt vẫn không ngừng rơi - em sai rồi anh Đại lẽ ra em ko nên
đến gặp hắn, ko nên làm anh tức giận, anh hãy nghe em, cho em 1 cơ
hội có được ko
- cơ hội thì ko có chỉ có 1 số chuyện tôi muốn cô làm và nó cũng
giúp cô hoàn thành tâm nguyện được ở bên thằng đó, ko cô lại bảo
tôi ác độc chia rẽ 2 người.
Sắc mặt Thu Hương càng ngày càng khó coi, cô cảm thấy cổ họng mình
khô khốc, phải đối diện với 1 con người nham hiểm như Tô Đại khiến
cô ko ngừng sợ hãi. Cô lặng lẽ gật đầu
Tô Đại khẽ cúi xuống nắm lấy 2 vai đang run rẫy cuả Thu Hương, mắt
hắn ánh lên tia nhìn hắc ám của quỷ dữ. Hắn ôm lấy Thu Hương thì
thầm vào tai cô, cả thân hình đồ sộ vây lấy cô như thể khẳng định
cả đời này cô đừng mong trốn thoát khỏi hắn
…………
Tập đoàn Hoàng thiên
Lúc này tại tầng cao nhất của tòa nhà, trong văn phòng làm việc của
Tổng giám đốc Hoàng Thiên Minh, một bầu không khí nặng nề bao trùm
khắp căn phòng, đè nặng lên đầu mỗi vị giám đốc đang có mặt trong
căn phòng được thiết kế theo phong cách Italy sang trọng.
Hơn 15 vị giám đốc có mặt trong phòng lúc này đều im thin thít,
không ngừng toát mồ hôi dù lúc này máy điều hòa trong phòng đang mở
hết công suất.
Tất cả đều im lìm, cúi đầu trước bàn làm việc của vị cao cao tại
thượng Tồng tài Hoàng Thiên Minh, và đón nhận ánh mắt sắc bén lạnh
như băng của anh. Một giờ đồng hồ căng thẳng chầm chậm trôi qua,
miệng vàng lời ngọc của Minh vẫn mím chặt, một câu cũng ko nói, anh
chỉ âm trầm lạnh lùng nhìn bọn họ.
Các vị giám đốc đang có mặt trong phòng lúc này đều là những người
có địa vị trong xã hôi, có thể hô mưa gọi gió thế nhưng lúc này bọn
họ ai nấy đều ko ngừng hận bản thân ko thể thoát khỏi căn phòng âm
u lạnh lẽo và ánh mắt Diêm Vương đang quán sát từng người trong bọn
họ.
Tổng giám đốc của bọn họ có thể sánh ngang với Diêm la đại đế, đừng
ai nhìn vào cái bề ngoài anh tuấn tiêu sái của anh mà lầm. Mặc dù
còn trẻ tuổi và chỉ mới tiếp nhận cương vị lãnh đạo tập đoàn này
chưa lâu nhưng phong cách làm việc lạnh lùng quyết đoán, hạ thủ ko
lưu tình của anh ta đều khiến ai nấy phải khiếp sợ. chỉ vọn vẹn mấy
tháng mà cổ phiếu của tập đoàn ko ngưng gia tăng, biết bao cô ty
phải phá sản trước thủ đoạn của vị tổng tài này.
“Ai trong số các vị ngồi đây có thể nói cho tôi biết chuyện này là
sao ko?” Minh cất giọng trầm trầm, nhưng ngữ khí lại lạnh như băng
thật làm cho người ta không rét mà run.
Hơn mười lăm vị giám đốc đầu đều cúi gằm nhìn xuống đất, không ai
dám ngước lên nhìn gương mặt bình tĩnh của vị Tổng tài kia, e sợ bị
điểm mặt chỉ đích danh mình.
Nét mặt Minh không chút thay đổi, nhìn dàn cấp dưới đang khẩn
trương đến muốn té xỉu,
- Hàng năm tôi trả nhiều tiền như vậy để mời một đám vô dụng các
người đến đây làm cây cảnh hay sao? Ai có thể cho tôi một lời giải
thích hợp lý, tại sao dự án hợp tác lần này lại xuất hiện vấn đề,
giám đốc Vương?
Bị chỉ đích danh, Trần A Vương sợ tới mức thiếu chút nữa tim bắn ra
ngoài, mồ hôi ko ngừng tuôn như suối. Hắn lắp bắp, cố gắng nhìn vào
khuôn mặt âm u lạnh lẽo của Minh
- tổng giám …. Chuyện này ko liên … quan đến tôi
- hừ, còn xảo biện. Trợ lý An!
Minh vừa dứt lời thì trợ lý của anh đã đem tài liệu vào phân phát
cho mọi người. Ai nấy nhìn vào đều ko hẹn mà liếc nhìn Minh
Sắc mặt của Trần A Vương chuyển từ trắng bệch sang tím lịm. Lúc này
đây hắn thật sự hối hận, rất hối hận vì nhất thời vì lợi ích cá
nhân, tham lam nhận tiền của công ty đối thủ, sao hắn có thể hồ đồ
mà quên rằng tổng giám đốc của hắn là 1 kẽ máu lạnh kia chứ, lần
này hắn chết chắc rồi
- Trần A Vương, anh còn gì để nói ko.
- Tổng … giám đốc … tôi sai lầm rôi, mong anh tha cho tôi 1 lần này
thôi.
Trần A Vương quỳ xuống đất liều mạng dập đầu thật mạnh, cầu xin tha
thứ. Các vị giám đốc còn lại lén nhẹ trút một hơi thở phào nhẹ
nhõm, cũng không chịu được lắc đầu thở dài, giám đốc Vương thật sự
là tự tìm con đường chết, ai không biết Tổng giám đốc ghét cay ghét
đắng chính là lừa gạt, đối với những kẻ phản đồ cũng không hề thủ
hạ lưu tình, Trấn A Vương sau này cũng đừng nghĩ còn con đường sống
trên thương trường.
- Tất cả lui hết ra ngoài.
Minh lạnh lùng ra lệnh khiến ai nấy đều trố mắt kinh ngạc, nói ko
nên lời. Thấy ko ai có ý định đi ra Minh nóng nãy quát lên, ánh mắt
giết người trừng tới
- Các ngươi rất nhàn hạ sao? Còn không mau cút đi. Trần A Vương anh
ở lại, chuyện của anh chưa xong đâu
- Dạ - Nhóm người vội vọt ra khỏi phòng dường như tháo chạy ra
ngoài, ai cũng thở hắt ra, cũng may thoát khỏi chốn địa ngục
kia.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại Minh, trợ lý An và Trần A Vương
đang quỳ dưới nên. Hắn vẫn ko ngừng cầu xin
- Tổng giám đốc, tôi sai lầm rôi, mong anh cho tôi 1 cơ hội chuộc
lại lỗi lầm
- Lỗi lầm của anh ko phải nhỏ, nói tôi tha liền tha hay sao – Minh
khẽ nhếch mép, ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo ko ngừng quét lên người
Trần A Vương
- Tổng giám đốc, thật sự là do tôi bị ép buộc, tôi luôn 1 lòng
trung thành với công ty, với tổng giám đốc, vì thế van xin anh cho
tôi 1 cơ hội chuộc lỗi
Nhìn kẽ đang ko ngừng dập đầu van xin kia, Minh khẽ nhếch mép 1 nụ
cười nhợt nhạt khó đoán hiện lên trên khuôn mặt tuấn mỹ kia
………
Minh đăm chiêu nhìn về phía cửa kính, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng
ko chút biểu cảm, ánh mắt ánh lên vẽ thâm trầm khó hiểu. Mặt trời
chiếu những tia nắng cuối ngày về phía anh khiến bóng dáng cao lớn
của anh toát lên vẽ cô tịch và lạnh lẽo. 26 tuổi, cái tuổi ko nhỏ
nhưng là quá trẻ khi đứng trên cương vị lãnh đạo của một tập đoàn
lớn, bao nhiêu thử thách cùng gánh nặng đều đặt trên vai anh, phải
chịu áp lực từ mọi phía không khỏi khiến anh trở nên lạnh lùng và
đôi khi tàn nhẫn. Đứng ở vị trí càng cao gió càng lạnh và con người
cũng thay đổi.
- Minh, anh thật sự tha cho cái tên A Vương đó sao
Trợ lý An, đứng ở phía sau ko ngừng quan sát động tĩnh của Minh.
Cái bóng to lớn nhưng cô độc của Minh khiến An có chút xót xa,
người bạn thân của anh đã thay đổi quá nhiều, ko còn là Hoàng Thiên
Minh kiêu ngạo, nông nỗi mà thay vào đó là 1 người âm trầm lạnh
lẽo.
- Vậy cậu cho là như thế nào - Minh vẫn ko quay đầu lại nhìn An,
ánh mắt anh vẫn hướng về 1 nơi xa xăm nào đó
- 1 kẽ bán đứng công ty, hơn nữa lại bán tài liệu cho công ty của
lão Tô, anh thật sự bỏ qua cho hắn sao. Nếu anh là người vị tha như
thế thì quả thật anh ko phải là Hoàng Thiên Minh mà tôi quen
- Haha, quả ko hổ danh là bạn tốt của Hoàng Thiên Minh này, hiểu
tôi ko ai khác ngoài cậu
Minh bật cười, anh quay đầu bước đến bàn làm việc, ánh mắt ẩn chứa
nét cười nhìn An.
- vậy thì cậu đang tính toán cái gì, tại sao lại tha cho cái tên
đó.
- Tôi đương nhiên ko thể tha cho kẻ phản bội, chỉ là hắn đang còn
chút giá trị lợi dụng. Việc chúng ta ko ký hợp đồng với Thu Hương
quả thật đã khiến lão Tô tức ói máu mà ko làm gì được, nhưng con
cáo già đó đâu dễ buông tay, chỉ là ko ngờ nội bộ công tý lại lục
đục như thế, tôi định nhân cơ hội này làm sạch công ty và đồng thời
giáng cho con cáo già kia 1 đòn để hắn ko ngóc đầu lên được.
- Cậu tha cho cái tên Trần A Vương kia chính là vì lý do này, cậu
ko sợ hắn quay lại cắn cậu sao
An khó hiểu nhìn Minh, cái tên Minh này càng ngày càng lên level,
đến anh còn ko thể hiểu cái đầu của hắn ta chứa cái gì. Sử dụng 1
kẽ như Trần A Vương chẳng khác nào nuôi hổ trong nhà.
- Hắn dám sao, chỉ sợ hắn ko có cơ hội đợi được đến ngày đó – Minh
đắc ý nhìn An.
- Vậy cậu định dùng hắn ta đối phó với lão Tô như thế nào.
- Gậy ông đập lưng ông … chồng ơi !
Thảo nắm lấy ống tay áo của Minh, làm bộ dạng đáng thương nói. Thấy
Minh vẫn tập trung làm việc ko có chút phản ứng, con nhỏ lại tiếp
tục lay mạnh hơn. Chiều nay bà nội đi vắng, trong nhà chỉ có nó và
Minh. Đang học bài thì tự nhiên con nhỏ muốn ăn gì đó, nó nhịn ko
đc đành đi làm nũng ông chồng của nó.
- chồng ơi !!!
- ngoan, để anh làm việc – Minh vẫn ko ngước đầu lên, anh cất giọng
nhẹ nhàng nhưng ko kém uy thế
- ko, em đói rồi anh nấu cho em ăn
Minh thở hắt ra, anh buông tập tài liệu xuống, ánh mắt ko kiên nhẫn
nhìn Thảo.
- em thật sự muốn bị đánh đòn sao?
- mặc kệ, em muốn anh nấu cho em ăn
Nhận thấy Minh tức giận, Thảo hướng ánh mắt ngân ngấn nước nhìn
anh, trong lòng thầm khinh bỉ chính mình, sao nó lại có thể dùng
chiêu mỹ nhân rơi lệ này chứ.
Minh thật sâu hô hấp một hơi, giũ ra cánh tay đang bám trên áo sơmi
mình nói một chữ:“Chờ”
Cái cô bé này thật ko biết nghe lời gì hết, chọn đúng lúc anh bận
túi bụi thì lại nhõng nhẽo khiến anh tức giận nhưng nhìn khuôn mặt
nhỏ đáng yêu kia anh thật ko đành lòng từ chối.
Mười lăm phút sau, trong phòng bếp ” Sóng yên biển lặng”
- Có chuyện gì vậy, anh vẫn ổn chứ
Thảo lấp ló nơi cửa hỏi Minh đang ở trong phòng bếp che kín bởi
sương khói.
- … Không có việc gì, em ở yên đó không cần tiến đến!
Minh hé ra khuôn mặt lấm lem bột mì, nhìn anh như vậy nó ko nhịn đc
cười. kia chính là ông chồng kiêu ngạo của nó sao, nếu ko được tận
mắt chứng kiến bộ dạng của anh lúc này thì có đánh chết nó cũng ko
tin.
Nhìn khuôn mặt cố nén cười của Thảo, Minh bỗng thấy lửa giận bừng
bừng, anh hung hăng trừng mắt nhìn nó.
Kỳ thật đồ ăn bình thường anh nấu hoàn toàn không thành vấn đề,
chính là , thật sự là đáng chết, tiểu ô quy của anh lại muốn ăn
bánh ngọt, anh làm sao làm nổi thứ này?
Xoảng…
Lại một con cái bát bị đánh vỡ!
Rốt cục nửa giờ sau, Minh bưng khay thức ăn đi ra khỏi phòng bếp,
áo sơmi màu trắng của anh đã trở thành đen sì lấm tấm…
Thảo cười cười nhìn Minh từ trong tay anh đón lấy, đặt khay thức ăn
lên bàn ăn, ăn như sói nuốt hổ ăn.
- uhm, chồng yêu cư nhiên làm bánh rất ngon nha! Hơn nữa lần đầu
tiên làm lại dễ ăn như vậy, anh quả là có thiên chức a!
Minh nghiêm mặt lạnh lùng không trả lời!
Thiên chức?
Anh được trời cho tài làm bánh ngọt sao?!
Đây là khen ngợi à?!
Minh thực rất muốn phát hỏa lên, cái con tiểu ô quy này cư nhiên
nói móc anh, được lắm càng ngày ko biết nghe lời để xem hôm nay anh
trừng trị cô bé này như thế nào. Ánh mắt anh chợt lóe lên cái nhìn
nguy hiễm. Minh cười cười ngồi lại gần Thảo
- Ăn ngon sao?
- Uhm, rất ngon!
Thảo chăm chú ăn, con nhỏ ko hay biết 1 bàn tay ko yên phận đang di
chuyển trên người nó, bất giác eo nó bị túm chặt, con nhỏ chưa kịp
phản ứng thì đã nằm gọn trong lòng Minh. Con nhỏ hết hồn đánh rơi
cả cái bánh, nó đỏ bừng hết mặt, lấy tay đẩy Minh ra
- a, anh làm gì vậy mau thả em ra
- bánh cũng đã ăn rồi, em định thế nào trả công cho anh đây,
hử?
Minh ánh mắt hơi nheo lại, anh nở 1 nụ cười tà mị, mặt anh kề sát
mặt Thảo. Hơi thở nam tính của anh quyến luyến ở trên mặt con nhỏ
khiến nó đỏ bừng mặt, mặc dù nó từng hôn anh nhưng mỗi lần bị anh
bất ngờ tấn công như thế này thì quả thật khiến nó rụng tim.
- A, trả công chứ nhưng anh buông em ra cái đã.
- Em định trả công anh như thế nào đây
- Cái này, tiền thì anh ko thiếu rồi. Hay để bửa khác em mời anh đi
ăn kem nha.
Thảo cười cười lấy lòng, thiệt sự tình thế lúc này rất nguy hiểm a.
Đành phải ra sức nịnh nọt mới mong thoát khỏi móng vuốt của ai
kia
- kem? Minh nhướn mày, bàn tay to lớn đặt trên eo con nhỏ siết chặt
hơn
- a, chồng đẹp trai, kem cũng rất ngon mà. Anh yên tâm em ko mời
anh ăn kem 4 ngàn 1 cây đâu.
Nghe vậy, nụ cười trên môi Minh càng mị hoặc hơn, ánh mắt anh dừng
trên khuôn mặt xinh xắn của Thảo lúc này đang ửng đỏ, lông mi dài
khép hờ che khuất đôi mắt đen trong vắt , da thịt trắng hồng, quả
thật cực kì mê người.
Ngón tay không chịu nổi mà áp vào má nâng mặt con nhỏ lên khiến tầm
mắt hai người giao nhau, anh nhếch môi phun ra mấy chữ khiến con
nhỏ lạnh hết cả người
- đáng tiếc, ngoài vợ yêu ra anh ko cần thứ gì hết.
Dứt lời anh một tay ôm chặt lấy con nhỏ, một tay đặt sau gáy, ko để
cho đối phương có cơ hội phản kháng anh liền áp môi lên đôi môi anh
đào của Thảo.
Một đôi môi ấm áp, dịu dàng, nam tính, độc quyền nhẹ nhàng hôn,
khiến Thảo cả người như bị giật điện, tay để yên ở ngực Minh.
Minh tham lam khẽ liếm đôi môi như hai cánh hoa của Thảo , tay ôm
chặt lấy eo của con nhỏ, dù là môi, hay thân thể mềm mại của cô bé
anh cũng không buông ra, anh muốn giữ chặt cô vợ bé nhỏ của mình
trong lòng.
Mãi một lúc sau Minh mới chịu buông con nhỏ ra. Khóe môi anh gợi
lên cười, vô cùng quyến rũ lại có chút xấu xa gian xảo. Vòng tay
anh vẫn ôm chặt ai kia đang xụi lơ ở trong lòng.
- đồ xấu xa, em ăn của anh có cái bánh, anh liền bắt em ăn luôn như
vậy hả
- sao? Vẫn chưa đủ à. Vậy chúng ta liền tiếp tục
Bắt lấy đôi tay ko yên phận của con nhỏ, Minh cười cười nhìn khuôn
mặt đỏ bừng đầy vẽ tức giận của Thảo, ý đồ xấu xa.
Thảo hung hăng trừng mắt nhìn Minh một cái, cái ông chồng của nó
càng ngày càng ko biết xấu hổ là gì, cư nhiên đi đầu độc 1 tâm hồn
trong sáng như nó. Ko dạy bảo người này tối nay nó ngũ ko ngon. Một
ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu nó, Thảo cười mê hoặc, 1 tay choàng
qua cổ Minh, kề sát mặt vào anh.
- chưa đủ, chồng à.
Thảo bắt được môi anh, hung hăng cắn một cái
Cái này gọi là có oán trả oán, ko ai ăn ko của ai bao giờ.
Bị Thảo cắn một cái thật mạnh, đang đắc ý vì được ăn miễn phí anh
ko ngờ tiểu ô quy của anh lại mau lấy tinh thần phản kích nhanh như
thế
‘tê’……. Anh hít sâu, vì đau nên buông Thảo ra, cái môi gợi cảm dần
dần có chút màu hồng của máu tươi.
- Em định giết chồng em à, bé con.
Cô bé này, cắn anh mạnh như thế khiến môi anh sưng lên, thật là ko
thể xem thường tiểu ô quy bình thường nhút nhát, nhưng khi tức giận
lại có thể cắn người.
Thảo nhìn môi anh đang chảy máu, nó có chút đau lòng nhưng ngay lập
tức liền dập tắt, đáng đời ai bảo bắt nạt nó. Con nhỏ quay đầu định
bỏ đi thì Minh nhanh chóng nắm lấy tay nó, kéo nó quay trở lại ghế
ngồi, hung tợn nói. “Em định đi đâu?”
Cái ngữ khí ra lệnh của anh khiến nó bực mình, nó trừng anh 1 cái
bất mãn nói
- em lên phòng học bài, sắp thi tốt nghiệp rồi không lẽ anh muốn em
rớt tốt nghiệp sao. Còn nữa từ nay cấm anh đầu độc em, nghe ko
!!
Nhìn khuôn mặt đơ ra của Minh, Thảo đắc ý nó quay người đi
thẳng.
Còn lại một mình, Minh bất giác nở nụ cười. đầu độc, cái cô bé này
cư nhiên xem nụ hôn của anh là thuốc độc. Được thôi, đợi em thi tốt
nghiệp xong nhất định ngày nào cũng cho em ăn thuốc độc.
Thi tốt nghiệp
Nụ cười của Minh chợt tắt
Tốt nghiệp xong, chẳng phải bản hợp đồng giữa anh và Thảo cũng sắp
kết thúc sao, thời gian qua đắm chìm trong hạnh phúc anh đã quên
luôn chuyện này.
Phải làm như thế nào đây !Học bài xong, Thảo đi làm vệ sinh cá nhân
rồi leo lên giường ngũ, một lúc sau Minh cũng leo lên giường, anh
cười cười nhìn nó
- hôm nay ko đặt phân tuyến nữa à, cái gối ôm của em đâu rồi bé
con.
- Hứ, anh còn dám nói. Rỏ ràng lúc trước khi đi ngũ em để gối ôm ở
giữa thế mà sáng dậy lại thấy nó nằm dưới đất, người thị bị anh ôm
cứng ngắc nữa chứ.
- Đâu phải tại anh, do em lúc ngũ cứ chui vào lòng anh đấy chứ, anh
có muốn em đâu
Nhìn Minh trắng trợn nói mà ko biết xấu hổ đã thế còn cười toe toét
nữa chứ, Thảo căm tức trừng mắt nhìn anh. Thế có tức ko chứ, rỏ
ràng anh bắt nạt nó thế mà còn dám đổi trắng thay đen trời ơi sao
nó lại lấy 1 ông chồng trơ trẻn thế này.
- anh … đồ xấu xa, nói dối mà ko biết xấu hổ. Anh … ko cho anh ngũ
trên giường nữa
lời nói đi cùng hành động, nó tức giận cầm chiếc gối đánh túi bụi
vào người Minh. Tiếc rằng nó đánh anh chẳng nhằm nhò gì mà ngược
lại càng khiến Minh đắc ý cười to.
- ối ối, bà xã của anh ơi, anh biết lỗi rồi em tha cho anh đi
- đồ đáng ghét, anh đi chết đi !!!
- Anh cũng muốn lắm, nhưng mà anh đi rồi ai ôm em ngũ đây.
Minh chụp được chiếc gối, ném nó sang 1 bên. Sau đó ôm chầm lấy
Thảo, cả 2 cùng nằm xuống giường. Minh nhìn khuôn mặt đỏ bừng đáng
yêu của Thảo mà tim đập loạn nhịp, anh ôm chặt con nhỏ cảm nhận
thần thể mềm mại của Thảo, cố kiềm chế cảm xúc đang bùng lên trong
anh
- đồ đáng ghét, anh thả em ra.
- Đi ngũ !! em mà làm loạn thì đừng trách anh
Thảo thấy Minh có chút khác thường, nó nuốt nược miếng. Thảo hiểu
trong những trường hợp này thường xãy ra chuyện gì, nó thầm khâm
phục khả năng tự kiềm chế của anh. Ở chung với nhau bao lâu nay
nhưng anh luôn giữ gìn cho nó, đôi lúc 1 ý nghĩ đen tối nãy lên
trong đầu nó, chồng nó liệu có phải đàn ông hay ko nữa
Thảo dựa vào lòng anh, cảm nhận sự ấm áp của anh. Môi nó nở 1 nụ
cười hạnh phúc, ông chồng của nó thật ngốc.
Sáng hôm sau, Minh bị khuôn người mềm mại trong lòng mình làm tỉnh
giấc. Mở bừng mắt, nhìn thấy Thảo co người lại, tìm vị trí thoải
mái rúc vào người mình. Minh khẽ mỉm cười ôn nhu, cô vợ của anh
thật đàng yêu như chú mèo con. Vì thế, Minh cũng nhích người, thuận
tiện cho Thảo nép vào.
Tìm được vị trí thoải mái, Thảo mỉm cười tiếp tục ngủ. Minh ngắm
nhìn vẻ mặt thỏa mãn của cô bé, đột nhiên rất muốn hôn Thảo. Nhẹ
nhàng vén mấy sợi tóc trên mặt Thảo, anh cúi mặt xuống đặt nụ hôn
ôn nhu lên gương mặt đáng yêu đó. Đón nhận lại là gương mặt bất mãn
nhăn nhó của Thảo, nó cảm giác như có gì đó chạm vào mặt mình, rất
nhột. Nhăn nhó xong, nó lại tiếp tục rúc vào ngực Minh mà
ngủ.
“Đúng là con mèo lười.” Minh mỉm cười, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời
cũng đã dần sáng hẳn.
Khi tỉnh dậy, Thảo mới phát hiện mình đang ôm chặt Minh, mặt mày
chợt đỏ bừng lên. Oa, nó lại bị lợi dụng nữa rồi, mặc dù đây ko
phải chuyện lạ nhưng nó vẫn thấy ngượng ngùng.
Thảo vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc của Minh, cố điều chỉnh lại cảm
xúc của mình
- dậy chưa, bé con
- …
- Nếu em ko dậy mà cứ ôm anh thế này, anh sẽ ko chịu nỗi
Nghe Minh dịu dàng nói vậy, Thảo bật cười nó ngước lên nhìn khuôn
mặt đầy ý cười của anh.
…………….
- Sơn! Cậu nói xem con bé đeo cái kính to đùng, tóc kiểu nhà quê
kia là ai
- Haiz, cậu sao lại quan tâm cái con vịt đó, mặc kệ nó đi
Sơn bất giác giật mình, cố gắng làm Duy phân tâm nhìn ra chổ
khác.
- hừm, sau lần đụng độ trước với nó tớ cứ có cảm giác con bé ấy
quen quen.
- Học cùng trường, gặp mặt hoài thấy quen là đúng thôi. Cậu đừng
suy nghĩ nữa
- Ưhm
Thấy Sơn nói cũng có lý, Duy quay mặt nhìn đi chổ khác, có gắng bắt
bản thân ko được nhìn vào con bé đang ngồi một mình kia nữa. Ko
hiểu tại sao, sau lần cái lần chạm trán kia, cậu thường nghĩ về con
bé đó, 1 cảm giác quen thuộc cùng chua xót dâng lên từ đáy lòng,
Duy mơ hồ nhận ra dường như mình đã quên mất 1 chuyện gì đó rất
quan trọng. Nhưng càng nghĩ cậu càng thấy bế tắc, đầu như muốn nổ
tung ra.
Sau khi từ bệnh viện trở về, có 1 đoạn thời gian Duy đã hoàn toàn
quên mất. bác sĩ nói do đầu cậu bị chấn thương khiến cậu quên đi 1
số việc. những chuyện trước kia cậu đều nhớ rõ, chỉ riêng khoảng
thời gian bắt đầu năm học cho đến khi nhập viện thì cậu hoàn toàn
ko nhớ, rốt cuộc đã xãy ra chuyện gì.
Đang đi thì chợt có 1 người va vào cậu, ly nước trên tay cũng đỗ
lên cái áo trắng của Duy.
đáng chết!
- a xin lỗi, xin lỗi.
Duy tức giận túm áo tên 4 mắt vừa làm bẩn chiếc áo của mình, cậu
nghiến răng gằn từng tiếng
- lại là mày, thằng 4 mắt hôm nay đừng mong ai cứu được mày
- a a, Vũ Duy, tôi sai rồi, câu tha cho tôi đi, tôi ko phải cố
ý
Tuấn run rẫy, khuôn mặt trắng bệch ko còn chút máu, cậu đưa ánh mắt
cầu cứu mọi người xung quanh, nhưng đáp lại cậu chỉ là những cái
lắc đầu cùng ánh mắt thương hại.
Hoàng tử trường Đông Du đã hoàn toàn thay đổi, ko còn vẽ hào hoa
phong nhã, bây giờ cậu chính là ác ma.
- Vũ Duy, chúng ta là bạn học, cậu ko cần phải làm như vậy đâu, áo
của cậu tôi sẽ đền mà. Cậu đừng đánh tôi.
- Hừ, thằng vô dụng như mày sống trên đời đúng là tốn cơm cha mẹ,
hôm nay mày đừng mong toàn vẹn mà về.
Duy ném cậu bạn đáng thương xuống nền nhà, khuôn mặt điển trai tràn
đầy vẽ âm lãnh cùng tức giận, tên 4 mắt này làm cậu cảm thấy rất
chướng mắt, ko hiểu tại sao cứ mỗi lần trông thấy cậu ta, Duy liền
muốn động tay động chân.
Nắm đấm vung lên cao, đang chuẩn bị giáng xuống thì bất ngờ 1 giọng
nói cất lên khiến cậu khựng lại.
- con nhóc, mau biến ngay nếu ko cô cũng chung số phận với con cú
này
- cậu dám ??
Thảo cất giọng thách thức, nó ko sợ hãi nhìn chằm chằm vào Duy. Từ
bao giờ Duy lại trở thành con người ngang ngược vô lý như vậy
- cậu đánh bạn ấy thì được gì, áo của cậu chỉ bị bẩn 1 tý cậu liền
đánh người ta sao, trước đây câu ko phải người như vậy.
Duy nhíu mày, con bé này nói trước đây cậu ko như vậy. chẳng lẽ nó
với cậu có quen biết sao. Duy hừ nhẹ, ánh mắt khỉnh bỉ nhìn
Thảo
- cô tưởng mình là ai, ra vẽ quen biết tôi sao. 1 con vịt xấu xí
như cô đừng si tâm vọng tưởng.
Ko thèm để ý đến vẽ tức giận của Thảo, Duy làm nốt công việc đang
dang dở, cậu hung hăng giáng mạnh nắm đấm của mình vào mặt Tuấn làm
chiếc kính của cậu ta văng ra.
- A !!!
Tuấn thét lên 1 tiếng đau đớn, máu từ mũi chảy ra không ngừng. cú
tưởng Duy sẽ buông tha cho bản thân mà đối kháng với cô bé kia, ko
ngờ câu ta lại ra tay.
Vẫn cảm thấy chưa đủ, Duy lại túm lấy Tuấn kéo cậu ta đứng dậy định
cho cậu ta thêm 1 đấm nữa. Duy nhếch mép cười
- con cú 4 mắt, đãng lẽ tao chỉ cho 1 đấm thôi, nhưng tại con bé
kia xía vào chuyện này nên tao ko thể tha cho mày được
- bốp !!!
Đáng tiếc, Duy chưa kịp làm gì thì 1 cái tát giáng vào khuôn mặt
tuấn tú của Duy, in hằn lên 5 dấu ngón tay.
Thảo thở dốc vì tức giận nó mím chặt môi. Ban nãy sự viếc diễn ra
quá bất ngờ, con nhỏ hoàn toàn ko khống chế được bản thân mà ra tay
đánh Duy.
- cậu khiến tôi vô cùng thất vọng.
Dứt lời, Thảo xoay người bỏ đi, để lại sau lưng 1 người đứng ngây
ngốc vì bất ngờ.
Con bé đó cư nhiên tát cậu, nhưng tại sao cậu ko hề cảm thấy tức
giận, đôi mắt long lên vì tức giận của con bé đó khiến tim cậu bất
giác run lên. Từ trong sâu thẳm 1 người con gái có nụ cười rạng rở
chợt hiện lên.
- a, đau !!
Duy ôm đầu, cảm giác đầu cậu sắp nổ tung, khuôn mặt thoáng chốc
chuyển sang trắng bệch. Duy nhíu mày cắn chặt răng cố nén cơn đau
đầu, tại sao mỗi lần gặp con bé đó cậu lại có cảm giác khó chịu như
vậy.
- Duy, cậu làm sao vậy. Sơn nhanh chân chạy đến đở lấy Duy. Khuôn
mặt tràn ngập lo lắng.
- Sơn, cậu mau giúp tớ tìm hiểu về con bé đó, ngay lập tức.
Sơn thoáng cau mày, Duy đã nhớ ra chuyện gì sao. Bấy lâu nay cậu
luôn hạn chế để Duy tiếp xúc với Thảo, nhưng người tính ko bằng
trời tính. Nhìn dáng vẽ đau đớn của Duy,Sơn miễn cưỡng gật
đầu