Mắt Thảo trợn to hết cở, sự việc nhanh đến mức phải đến 5s sau nó
mới định hình đc trong đầu
Duy đang hôn nó
Con nhỏ choàng tỉnh với ý nghĩ đó, nó gạt cơn choáng váng sang 1
bên, dùng hết sức đẩy Duy ra xa, định vung tay tát cho cậu ta 1 cái
thì liền bị Duy giữ lại
- Thảo … thật sự … Duy
- Cậu là đồ tồi
- Thảo à hãy nghe Duy giải thích đi
- Cậu biến đi cho khuất mắt tôi, đừng để tôi nhìn thấy mặt cậu
nữa
Thảo gào lên, bàn tay nó vẫn bị nắm chặt nó cố vùng ra nhưng ko đc,
thật sự bây giờ tâm trạng nó rối bời, vừa tức, vừa hoảng loạn … nó
vừa muốn đánh cho tên này 1 trận lại vừa ước có cái lổ cho nó nhãy
xuống
Duy đã xúc phạm nó
nước mắt vèn mi, nụ hôn đầu của nó đã bị cướp 1 cách trắng trợn,
càng tức hơn là cái tên này dám thừa lúc nó sơ hở …
Nó chiếu cái nhìn căm hận vào khuôn mặt bối rối của Duy, nó thề từ
nay sẽ ko bao giờ nhìn mặt cái tên xấu xa này… Thảo giựt phắt bàn
tay lại, nó chạy thật nhanh, cố ngăn cho giọt nước mắt đừng rơi
xuống
Nó đã tin lầm Duy, nó tưởng có thể tin tưởng nhưng cậu ta cũng như
những kẻ khác, luốn muốn lợi dụng nó
Duy đứng chôn chân tại chổ, đầu óc cậu trống rỗng cậu thậm chí ko
biết mình vừa làm gì
Cậu đã hôn Thảo … 1 cách vô ý thức, cậu đã ko thể kìm nén cảm xúc
của bản thân mình
Đưa tay đặt lên miệng, Duy vẫn còn cảm thấy dư vị của nụ hôn
đó
Nụ hôn có vị của mì ý, cái mặn đắng của nước mắt … và sự sững
sờ
Hình ảnh khuôn mặt giận dữ của Thảo vẫn còn in nguyên trong đầu
Duy
Có lẽ lần này Thảo sẽ ko tha thứ cho cậu nữa rồi
…..
Những ngày sau đó, Thảo ở lì trong nhà ko đi đâu hết càng ko đến
trường
Sự bận rộn khiến nó ít nhiều quên đi nụ hôn đó, nhưng nó cứ mãi ám
ảnh con nhỏ dù nó đã cố tự an ủi bản thân rằng đó ko là gì hết …sự
uất ức cứ đè nặng tâm trí nó
chỉ có những lúc ở bên ông chú râu ria nó mới tạm quên đi, Minh
thật sự là 1 người tốt, kể từ khi mẹ nó xuất viện anh luôn quan tâm
bà, dù tính khí vẫn luôn thất thường và hay cáu gắt
- chú ơi ! cái bếp ga bị hư hay bị làm sao ý, chú vào xem đi
- hư thì thôi, kêu gì mà kêu
Minh ung dung ngồi đọc báo, phớt lờ bộ mặt tức tối của con
nhỏ
Thảo cũng ko vừa nó chạy đến giật phăng tờ báo ra, mặt hăm he đe
dọa
- chú vào xem liền đi, ko hôm nay ko có cơm cho chú ăn đâu
- chết thì thôi
- trời ơi !!
Thảo ôm đầu kêu khổ, đúng là ko trông mong gì đc vào ông chú này
hết mà, 1 mình nó xoay sở trong bếp, vô tình làm rớt cái chảo, nó
hét lên vì giật mình
Minh ở ngoài nghe tiếng của con nhỏ thì liền chạy vào
- đúng là hậu đậu, ai khiến làm mấy trò này
- tại chú cả đấy, ai bảo chú ko chịu sửa cái bếp
- hừ
Minh tiến đến cái bếp ga, anh bật hoài mà nó ko bén lữa, đang loay
hoay thì
- Phừng !!!!
Lữa bốc lên cao, rồi tắt ngóm, sau đó là 1 mùi khét khét bốc
lên
Minh quay mặt lại, lấy tay sờ sờ bộ râu, Thảo che miệng cố nén
cười, nhưng mà nó ko chịu nổi cuối cùng phải ôm bụng cười ngặt
nghẽo
- ha ha … tiêu … đời … bộ râu rồi
khỏi nói cũng biết Minh nhà ta tức đến cở nào, anh chàng chạy vào
nhà tắm soi gương thì hỡi ôi
gương mặt với bộ râu rậm đã cháy xém hết 1 nữa
- chết tiệt
Thế này thì phải từ bỏ cái bộ mặt tướng cướp này rồi, than ôi thời
oanh liệt nay còn đâu
……….
Thời gian thấm thoát trôi qua nhanh
Sự quấy nhiễu của cha con lão Tô và sự hối thúc của bà Lan khiến
đám cưới của Thảo và Minh phải diễn ra nhanh
Ngày cưới nó cùng Minh đứng đến mõi chân để đón khách
Thảo len lén nhìn ông chú
Minh có vẽ điển trai của 1 người đàn ông đứng đắn và lịch sự chứ ko
như kiểu đẹp trai baby của Duy
Bờ vai rộng nỗi bật trong bộ vest lịch lãm, mái tóc ngắn gọn gàng
và khuôn mặt ko còn bị che khuất bởi bộ râu quá rậm, đôi mắt sáng
nghiêm nghị, sống mũi cao và thẳng 1 nét đẹp khỏe mạnh và gợi cảm,
xét từ đầu đến chân ko có điểm nào để chê
Chợt cha con lão Tô bước vào
- a cậu Minh, xin chúc mừng cậu cưới đc vợ đẹp
- cảm ơn nhã ý của ông chủ Tô, thật vinh hạnh cho vợ chồng tôi khi
đc ông chiếu cố đến dự đám cưới
- ồ cậu đừng khách sáo, tôi có món quà này muốn tặng cậu
Lão Tô phất tay ra hiệu, đám đàn em nhanh chóng bưng 1 lãng hoa cúc
trắng đến
- ha ha ! đây là thành ý của tôi mong cậu đừng chê, chúc cậu và cô
Thảo đây hạnh phúc cho dù có ở cửu tuyền
Minh nhếch mép cười khinh bỉ
- món quà của ông thật có ý nghiã, vợ chồng tôi xin nhận, và xin
hứa với ông 1 điều rằng tôi và Thảo sẽ sống hạnh phúc đến đầu bạc
răng long, đám hoa cúc này của ông chắc sẽ ko đợi đc đến lúc đó
đâu
- hừ cậu khá lắm nhưng đừng vội mừng
Lão Tô tức tối bỏ đi, con thằng Bảo ko quên nhìn Thảo với đôi mắt
thèm muốn
Cha con nó đúng là vẫn ko chịu từ bỏPart 14
- cuối cùng cũng xong
Bà Lan thở hắt ra khi cùng Thảo và Minh về ngôi biệt thự của
mình
- Mà 2 anh chị phiên phiến lên cho bà già này có cháu bồng, ta ko
đợi đc lâu nữa đâu
- kìa bà, Thảo còn đang đi học mà - Minh e dè nhìn bà Lan
- thì cái gì cũng nhanh nhanh lên, bà cũng đâu sống đc lâu nữa
đâu
- ôi bà ơi, bà còn sống lâu mà, cho tụi cháu thêm vài năm nữa
Thảo nhăn mặt vì cái vẽ hết sức tự nhiên của Minh, nói dối mà ko
chớp mắt
- mặc kệ, bà ko cần biết ... còn tụi bay bây giờ lên phòng
ngay
Dứt lời, bà Lan mặc cho 2 đứa cùng ra sức phản kháng, bà liền đẩy 2
đứa vào phòng thiếu điều khóa trái của lại
Thảo hoảng hốt nhìn căn phòng rộng thênh thang và chiếc giường sang
trọng đc chuẩn bị sẳn cho đôi vợ chồng mới cưới
nó ho khan mấy tiếng cố giữ cho tim đừng đập loạn nhịp, dù là hợp
đồng hôn nhân nhưng ... có ai dám chắc ko có chuyện gì khi mà trong
phòng chỉ có 2 người
- chú à, làm sao đây
- sao trăng gì
- có 1 cái giường à mà ...
- vậy thì nhóc nằm dưới , chú ... nằm trên
Minh mĩm cười độc địa nhìn con nhỏ, khuôn mặt phụng phịu của nó
khiến anh chỉ muốn chọc thôi
- ko đc, chú là đàn ông chú nằm dưới ...
- sao lại nằm dưới, đàn ông phải nằm trên ... ko lẽ con nhóc muốn
...
Thảo thoáng đỏ mặt vì câu nói ý tứ sâu xa của Minh
ông chú này ko những độc ác mà còn rất xấu xa nữa
- sao, chú nói gì sai à ... vậy cứ quyết đinh thế đi, chú nằm trên,
cháu nằm dưới ...
- kooooooooooooooooooooo
thảo la lên, nó nhất quyết ko chịu, ai đời lại bắt con gái nằm dười
nền nhà lạnh giá, ông chú này thật quá đáng
nhưng kết quả cuối cùng là nó phải oằn mình dưới nền nhà lạnh giá
trong khi minh phảnh phơi nằm trên giường
càng nghĩ càng thấy tức, nó nhất định phải trả thù ... nhìn cái mặt
ông chú ngũ mà bất chợt 1 ý nghĩ lóe lên trong cái đầu của nó
he he ... hãy đợi đấy, ông chồng xấu xa
.................
trải qua 1 ngày mệt mõi, minh ngũ say như chết ... mặt trời lên tới
đỉnh mà anh cũng ko hay biết cho đến khi
- chú . ... à quên Chồng ơi, dậy đi ... xuống nhà lẹ lên ... bà ...
bị ... làm sao á
Nghe tiếng hốt hoảng của Thảo, Minh vội bật dậy phóng xuống giường
... bà ... liệu có chuyện gì
chạy nhanh xuống cầu thang, Minh thở dốc khi thấy bóng dáng bà ngồi
ở salong
- bà ... bà bị làm sao ...
bà Lan ngước nhìn minh ... 1s giây ngưng đọng, rồi sau đó tiếng
cười nổ ra ko kìm nén, cả những người giúp việc cũng phì cười khi
trông thấy Minh
Còn Thảo, nó giả đò bước đến đối diện nhìn khuôn mặt ngơ ngác của
anh
- anh ... mặt anh bị ... sao thế này
- trời ơi ... Minh ơi ... cháu làm bà ... ha ha
Minh nhíu mày nhìn mọi người khó hiểu nhất là Thảo, vẽ mặt con nhỏ
méo mó vì cố nén cười ... ko chịu đc thái độ của mọi người anh quay
người bỏ lên phòng
mặt anh thì có vẫn đề gì chứ, mới sáng sớm đã gặp chuyện tào lao
rồi, người nhà này đúng là ... cả cái Thảo nữa, dám lừa anh
bước và nhà vệ sinh, Minh xém tý nữa té ngữa vì bộ dạng của
mình
nhọ nồi ... ko phải ... chứ cái gì đang dính trên mặt anh thế
kia
1 vòng tròn đen thui ở mắt trái, thêm vào đó là râu cá trê trên
mép, 1 chử X to đùng ở má ...
cái quái gì thế này ....
Minh đứng bất động trước gương rồi ngay sau đó là 1 tiếng kêu kinh
thiên động địa
- Nguyên Thảo !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
.............
- Chú vẫn còn giận cháu đấy à ...
Minh hừ lạnh, mắt vẫn chăm chú lái xe
- xin lỗi mà ... cũng tại chú bắt cháu nằm dứoi sàn ... chú cũng ác
đâu kém gì cháu
- hừ ! gan cũng ko nhỏ nhỉ ... thù này chưa xong đâu nhóc
- ôi ! đại nhân độ lượng ko chấp kẻ tiểu nhân ... chú tha cho
cháu
Thảo vội chắp tay lại, nói như cầu khẩn, nhưng miệng thì cười toe
toét ...
Chợt chiếc xe thắng két lại, Minh đùng đùng mở cửa xe lôi con nhỏ
ra ngoài ...
Dằn mạnh con nhỏ vào thành xe < Ác quá >, Minh khiến Thảo ko
thể nhúc nhích đc, mắt anh đăm đăm nhìn vào khuôn mặt lộ rỏ vẽ
hoảng sợ của nó, miệng anh hơi nhếch lên
- đồ ngoa ngoắt, dám xỏ xiên tôi à ... xem tôi xử cô như thế nào
đây, nhóc con
Anh dừng ngang khiến Thảo phải ngước đôi mắt hoang mang lên. Nó bắt
gặp ánh mắt hơi khác lạ của Minh, Tránh ánh mắt ấy, nó nhìn ra xung
quanh.
Con phố vắng rợp bóng cây chỉ toàn ô tô đỗ nối đuôi nhau như đồng
lõa cho cái tình thế quái gở giữa đường này của nó và anh.
Vòng tay anh khép chặt, hơi thở ấm nóng vờn lên má, lên cổ nó theo
tia nhìn mơn trớn.Thảo mấp máy môi định nói gì đó.Minh lại cười
nhạt, anh bị kích thích cao độ vì cái dáng vẻ hoảng hốt này, anh
cúi xuống gầm gừ
- dám chọc tôi à !!
Khi môi anh vừa chạm nhẹ vào làn môi mềm mại của Thảo, anh cảm nhận
được sự hoảng hốt vỡ òa ra. Vừa lúc đó có tiếng chuông điện thoại,
âm thanh vang vang thúc giục
Minh buông Thảo ra, anh nhấc điện thoại lên
- đc rồi, tôi tới ngay
Minh im lặng để giấu vẻ bối rối, nụ hôn ngắn vừa rồi dường như
khiến anh không còn là chính anh nữa. T
Tránh nhìn vào gương mặt với nhiều cảm xúc lẫn lộn của Thảo, anh
vòng sang bên kia, chui vào xe mở máy. Thảo máy móc ngồi vào, thần
trí còn ở tận phuơng trời nào ... chuyện gì vừa xãy ra ...
ông chú của nó bị làm sao thế
Tim nó đập thình thịch trong lồng ngực, nụ hôn ngắn kia tại sao lại
đem cho nó nhiều cảm xúc hổn loạn như thế ... thậm chí ko giống như
lúc nó hôn Duy
Part 15
Minh ngồi xuống đối diện với lão Tô. cái mặt úc núc của lão lấm tấm
mồ hôi, lão nhìn Minh bằng ánh mắt cười cợt
- Cậu Minh đến tận đây tìm tôi chắc là trời sắp có bão quá!
- Mùa hanh rồi!
- Cậu vẫn thế nhỉ! Cứ nói cộc lốc bắt người ta phải hiểu. Đúng là
tuổi trẻ ngông cuồng
- Vẫn còn tốt hơn cái kẻ già đầu rồi mà vẫn còn làm chuyện xằng
bậy
Minh nhếch mép cười, nhìn thẳng vào mặt lão già ko chút khoan
nhượng
- Nhưng người ta vẫn nói gừng càng già càng cay đấy, cậu đừng quá
xem thường lão già này
- Nhưng chỉ tiếc gừng này thúi rồi, ko còn cay nữa
Lão Tô chớp mắt nhìn Minh thăm dò. Cái gã tỷ phú này luôn luôn có
vẻ gì đó xa vời tự tôn kiêu ngạo, thêm cái trẻ trung hấp dẫn của
tuổi trẻ mà lão ko có đc, Chẳng phải một thời hắn đã làm điên đảo
tâm hồn con vợ trẻ của lão đó sao
- Thôi, tôi cũng ko có thời gia vòng vo với ông, nói trắng ra Đêm
hôm qua bọn tôi tóm được mấy thằng đang thả chuột chết vào hồ bơi
của khách sạn
Lão Tô hơi biến sắc. Giọng Minh vẫn đều đều:
- Tôi cho khảo một lúc thì chúng nó khai tông tốc hết, hoá ra toàn
người quen cả! Mà mấy thằng đấy ngu quá, khách sạn nhà họ Hoàng đâu
phải là cái chợ đâu mà chúng có thể tự do thoải mái làm chuyện bậy
bạ, thêm vào đó lại là chổ quen biết, tôi làm sao có thể ngó lơ
thiếu quan tâm đc, Chúng nó biết thế mà còn nỡ hại nhau!
- Hại nhau cái gì? Mấy con chuột chết thì làm gì đc đem tiêu hủy là
xong chứ gì
- À, thì tất nhiên tôi phải đem tiêu huỷ rồi. Nhưng tôi làm không
đúng quy trình lắm, sợ người chủ chuột đau lòng. toàn chuột cống ko
chứ lỵ
- hờ, cậu muốn gì thì cứ nói thẳng ra đi
- Thôi tôi nói rõ vậy nhé. Hôm qua thằng quý tử nhà ông bảo là nó
bị ông đuổi ra khỏi nhà nên vào khách sạn ở tạm, Nửa đêm người của
tôi bắt được nó gần chỗ bể bơi với mấy thằng ranh con đang thả
chuột chết xuống. Bây giờ thì tôi đang để ngâm nó trong bể cùng với
mấy con chuột chểt. Ông có đi lĩnh nó về thì đi!
- cậu ... cậu
Nhìn con cáo già điêu ngoa đang lắp Minh cười:
- Tất nhiên là... cu cậu còn sống nhăn. Tay chân người ngợm còn
nguyên, đem về phơi khô, xã bằng comfort 1 lần xã là lại thơm tho
liền thôi, nể tình quen biết nên tôi tha cho lần này
Anh đứng dậy đi về phía cửa, bỏ lại một câu nghe ớn người:
- Nhưng lần sau thì đừng hòng!
Cánh cửa vừa sập lại lão Tô mặt cắt ko ra hột máu, tay rung rung
cầm ly rượu, lão vừa tức vừa nhục mà ko biết làm sao
.................
Minh lái xe đến trước cổng trường Đông Du, mới 10h vẫn chưa đến giờ
tan trường nhưng anh vẫn muốn đợi
chuyện sáng nay làm anh ít nhiều bị dao động, anh ko thể hiểu tại
sao bản thân lại mất kiểm soát đến thế, cái con bé hàng xóm kia có
là gì với anh đâu kia chứ, à mà ko ... Thảo đã là vợ anh rồi, dù
chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa
Minh tự trấn an bản thân rằng hành động sáng nay chỉ là 1 phút hồ
đồ mà thôi, ko việc gì phải để tâm đến nó cả
Anh ko thể có tình cảm đối với 1 con nhóc tỳ đc, trái tim anh đã
chai sạn từ rất lâu rồi
quay cuồng với bao nhiêu ý nghĩ, bao nhiêu tình cảm hổn độn mãi cho
đến khi tiếng trống tan trường vang lên anh mới giật mình tỉnh
giấc
Tùng ... tùng ...
Vừa trông thấy cái dáng nhỏ nhắn xinh xinhc ủa Thảo, anh định bước
ra nhưng lại trông thấy
- Thảo ! nghe Duy giải thích đi
- tôi ko muốn nghe cậu nói gì hết, buông tay tôi ra
Duy bất chấp thái độ cương quyết của Thảo cậu vẫn nắm chặt tay con
nhỏ ko chịu buông
- Duy thật lòng với Thảo mà, đừng trốn tránh Duy nữa, hãy cho Duy 1
cơ hội đi
- cậu bỏ tay ra, ko có cơ hội nào cho cậu hết ... Thảo tức giận gắt
lên cố vùng tay ra nhưng ko đc
- nói cho cậu biết, cậu đã xúc phạm tới danh dự của tôi, dù có bị
người khác coi thường nhưng tối cũng quyết ko cho người ta lợi dùng
mình
- Tôi ko lợi dụng cậu, tôi thật lòng thích cậu kia mà
- cậu có nói gì tôi cũng ko tin đâu, cậu tưởng tôi ko biết cậu là
người như thế nào sao
- Thảo ...
- bỏ tay tôi ra
Thảo gồng mình cố gắng thoát khỏi bàn tay cứng như thép của Duy,
mặt con nhỏ đỏ bừng ... cái tên xấu xa này ngay trước cổng trường
mà còn dám giở trò, thật ko thể tha thứ đc
- Anh là ai, anh lấy quyền gì mà xem vào chuyện này - Duy hơi bất
ngờ vì sự xuất hiện của người đàn ông lạ mặt, nhưng khi thấy anh ta
kéo Thảo vào trong lòng thì lữa căm tức bùng lên
Còn Thảo nó hết sức bất ngờ vì sự xuất hiện của ông chú, miệng nó
lắp bắp
- chú ...
- chú gì mà chú ... em dám gọi chồng mình là chú sao !
Part 16
Minh phóng xe với tốc độ kinh hoàng làm Thảo sợ xanh mặt, nó lắp
bắp
- chú … chạy … từ từ thôi, cháu sắp rớt tim ra ngoài rồi
Ko thèm để ý đến con nhỏ, Minh ngoặt tay lái làm chiếc xe ngiêng về
1 bên, bánh xe nghiến trên mặt đường phát ra thứ âm thanh ghê rợn,
Minh nghiến chặt răng cố kìm nén cơn tức
Chú ! lại gọi chú, con nhỏ cứng đầu này
- aaaa chú ơi xin chú đấy … cháu chưa 1 chết đâu hu hu
- aaaaaaaaaaaaa trời ơi chú điên rồi mau dừng xe lại
Thảo thét lên khi trông thấy cảnh vật 2 bên đường cứ vun vút lao đi
ko hề giảm lại, mặt nó trắng bệch lạnh toát, chưa bao giờ nó đi xe
kiểu này, ông chú già nhà nó có muốn chết thì chết 1 mình đi, tại
sao lại lôi nó theo cùng
Mặc kệ con nhỏ la hét inh tai, Minh vẫn nhấn mạnh ga, chiếc xe cứ
lao vun vút ko hề có ý định giảm lại
- chết tiệt
- tại chú cả đấy, bây giờ xe hư rồi làm sao về nhà đc đây …
huhu
- khóc cái gì mà khóc, có nín đi ko hả
- chú nói ko khóc mà đc sao, chú xem ở đây ko có lấy 1 ngôi nhà …
huhu tại chú cả đấy, giờ làm sao bây giờ
Minh trừng mắt nhìn con nhỏ đang mè nheo, đúng là mít ướt có thế mà
cũng khóc. Nhưng mà Thảo nói cũng ko sai, ở đây đúng là đồng không
mông quạnh, xung quanh toàn là đồng ruộng ko có lấy 1 ngôi
nhà
Mà cái xe kia nữa, khi không lại chết máy
- hu hu làm sao đây, trời sắp tối rồi
- tối thì tối, có gì mà phải sợ - Minh gắt lên khi thấy con nhỏ cứ
khóc mãi ko thôi làm anh rối cả đầu
- chú còn nói nữa, cũng tại chú hết bây giờ làm sao đây, ko có nhà
tối này ở ngoài này ma nó làm thịt mất hu hu
Đến đây thì Minh ko nhịn đc, anh phì cười … ra là con nhỏ sợ ma lớn
tướng rồi mà còn sợ ma
- chú cười cái gì … ọc ọc
Thảo thấy Minh cười mình thì ko nhịn đc, nó định xù lông nhìm lên
thắng thua với anh nhưng cái bụng nó lại ca bài ca đói bụng, trời
ơi xấu hổ quá đi mất đang lúc gay cấn thì ... Nó ôm cái bụng đói
meo ngòi bịch xuống cố giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình
Cả ngày nay nó mới ăn đc ổ bánh mì, vừa tan trường đã gặp chuyện gì
đâu, lại thêm ông chú này nữa, chạy xe làm nó sợ muốn chết, tim nó
đến giờ vẫn còn dộng ình ình vì sợ
Nhắc mới nhớ … ko biết Duy thế nào, chắc cậu ta choáng lắm khi biết
nó đã có chồng, cảm giác tội lỗi tràn ngập tâm hồn nó … khuôn mặt
mang đầy vẽ tổn thương của Duy cứ ám ảnh nó hoài ko thôi
- này nghĩ cái gì mà thần người vậy hả, đói bụng xĩu rồi à
Minh cúi xuống căng mắt nhìn Thảo, ánh sáng chập chờn mờ ảo của
buổi tối nhá nhem khiến anh khó khăn lắm mới nhìn thấy cái đống
ngồi thu lu trước mặt mình là ai
- sao ko nói gì … đói lắm à
- ….
- Này …
Thảo vẫn ko nói gì khiến anh hết sức lo lắng, ko lẽ con nhỏ xĩu rồi
… mà cũng đúng cả ngày nay đã ăn gì đâu … anh quả thực vô tâm
quá
Bế xốc con nhỏ lên, anh cảm nhận được ánh mắt hốt hoảng của
Thảo
- chú làm cái gì thế hả, buông cháu ra
- nằm im, muốn rớt xuống ruộng thì cứ vùng vẫy đi
Thảo nghe thế thì liền im bặt, ai chứ ông chú này dám ném nó xuống
ruộng lắm
Đặt con nhỏ vào băng ghế sau, Minh rút điện thoại ra, anh gọi cho
An, thằng bạn chí cốt của anh kiêm trợ lý đắc lực
- An hả, xe tao chết máy giữa đường ko về thành phố đc, mày đem xe
ra đón tao đi
- ở đâu hả … tao cũng ko biết nữa
- chết tiệt, có GPRS làm quái gì, căn vào đó mà định vị đi, cho mày
2 h, mày mà ko có mặt thì chết với tao
Minh hầm hâm dập máy, trời mắt đầu trở lạnh khiến anh thoáng rùng
mình
Anh mở cửa vào xe thì thấy Thảo đang co rúm, con nhỏ có vẽ lạnh
lắm, nhìn khuôn mặt xanh xao, đôi mắt nhắm nghiền của Thảo Lòng anh
chợt thấy xót xa
Minh cởi ảo vest ra choàng qua người con nhỏ, hi vọng nó sẽ thấy
khá hơn, chung quy cũng tại anh … nếu ko phải vì anh tức giận đến
hồ đồ thì cả 2 cũng ko phải khổ sở ngồi đây mà đợi thế này
Mà cũng kì lạ, tại sao anh phải tức giận khi trông thấy Thảo đi
cùng thằng nhóc đó nhỉ, chẳng lẽ anh ghen
Ko … ko thể nào
Anh sao có thể yêu 1 đứa nhóc tỳ được chứ
Thảo rên khẻ, nó cảm thấy lạnh, ko biết tái ao lại lạnh đến thế, nó
đưa tay kéo cái vật đang phủ lên người nó, cố che kín mít nhưng nó
vẫn cảm thấy lạnh
- sao thế, lạnh lắm à
- ư m
Nó mơ màng đáp lại tiếng nói, cơn lạnh đang xâm chiếm … nó cố mở
mắt nhưng ko đc, trong cơn mơ nó cảm nhận đc có người đang kéo nó
vào lòng và ôm nó thật chặt
Minh mím chặt môi, cố đè nén cảm giác hừng hực trong lòng …
Cảm giác tiếp xúc da thịt khiến lòng anh như bị lửa đốt
Ko đc … ko đc … anh chỉ đang giúp con nhỏ sưởi ấm thôi mà … ko đc
nghĩ lung tungPart 17
<Khổ cho Minh nhà ta cả đêm trở thành cái gối ôm bất đắc
dĩ>
Tiếng tim đập thình thịch ngay bên tai làm Thảo thức dậy, nó chấp
chới đôi mắt nhìn xung quanh ... đây là ở trong xe nhưng tại sao nó
lại thấy ấm ấm ... mềm mềm vậy nhỉ, nệm xe đâu giống thế này
Thảo giật mình nhìn lại tư thế của mình lúc này, con nhỏ gần như
xém té nhào khi thấy mình hầu như nằm trên người Minh. Tim nó đập
thình thịch gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực
chuyện quái gì đây, tại sao nó lại thế này ... sao 2 tay ông chú
lại ôm quanh người nó, và còn ngũ rất ngon nữa là đằng khác
Thảo định bật dậy, nhưng khuôn mặt đang say ngũ của Minh chợt cau
lại khiến nó hơi hoảng, sợ Minh thức giấc sẽ trông thấy tư thế khó
coi này của nó, nên đành ngậm ngùi nằm im cố nghĩ cách rời khỏi
người Minh mà anh vẫn ko hay biết
chiếc áo sơ mi đen của Minh hơi phanh ra để lộ bộ ngực rắn chắc làm
con nhỏ thoáng đỏ mặt, cả đêm nó đã tựa vào đó mà ngũ thật là ...
mà có sao đâu nhỉ, dù sao đây cũng là chồng nó kia mà việc gì phải
xấu hổ chứ
nó đưa mắt lén lén nhìn Minh, khuôn mặt điển trai nhưng ngầu đời
của anh lại cau lại, gì thế nhỉ hình như anh chàng đang rất bực
mình, ko lẽ là tại nó sao
" em dám gọi chồng mình là chú sao "
Ký ức hôm qua hiện về khiến nó chợt băn khoăn tại sao anh lại tức
giận như thế nhỉ, trước nay nó vẫn gọi chú kia mà có sao đâu ...
đúng là con người khó hiểu
- nhìn đủ chưa cô nhóc, đủ rồi thì dậy đi, tôi sắp hết chịu nổi rồi
đây
Minh nhăn mặt rồi sau đó mở mắt khiến Thảo hoảng hốt, nó bật dậy
khỏi người anh, mặt đỏ bừng
ra thế, ông chú nhăn mặt tại vì nó ko chịu dậy ... thế mà nó cứ
tưởng hu hu chơi kỳ quá đi
chắc Minh đang nghĩ nó là đồ háo sắc đây mà, nhìn cái khuôn mặt
cười cười thấy mà ghét quá đi
- cả đêm nằm trên người tôi thấy thế nào, thấy đã quá nên ko muốn
xuống có phải ko
- ko có, chú đừng tưởng bở, khó chịu muốn chết
- à thế mà tôi cứ tưởng có người nhìn tôi chảy cả nước miếng ...
phen này thì tôi bị thiệt hại nặng rồi
- chú đừng có suy diễn lung tung, cháu mới là người bị hại đây nè,
ai cho chú ôm cháu chứ
- trời, đã chiếm hết tiện nghi của người ta rồi con nói mình bị hại
sao, nhóc này quá đáng rồi nhé, ăn phở xong thì định quỵt nợ phải
không
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Thảo, Minh cố nhịn cười anh vẫn ko có ý
định buông tha cho con nhỏ, cứ tiếp tục dây dưa chọc ghẹo
- ai chiếm cái gì của chú chứ, có chú biến cháu thành cái gối ôm
thì có
- ko cần biết, nhưng cả đêm bị nhóc " hành hạ " nên giờ toàn thân
đau nhức, hơi tàn lực kiệt đây, nhóc phải chịu trách nhiệm
thôi
- chú ... chú ...
- sao tôi nói gì sai à, đời trai của tôi bị nhóc cướp mất rồi con
gì
Đến đây thì Thảo hết chịu nỗi, tai nó xì khói, nó ko cãi lại cái
ông già quỷ quyệt này, vừa tức vừa quê nó liền òa khóc
- hu hu ! chú bắt nạt cháu, chú bắt cháu đến đây rồi con nói cháu
hại đời trai của chú ... hu hu hu
Thấy con nhỏ khóc rống lên, Minh bật cười, có thế mà đã khóc, cô bé
này đúng thật là.
- chú còn cười nữa, hu hu ai bảo chú ôm cháu chứ, giờ chú còn bắt
cháu chịu trách nhiệm ... hu hu
- thôi thôi ! nín đi mà ... mới sáng sớm đã khóc là ko tốt đâu ...
ngoan - Nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đáng yêu,
tự dưng Minh thấy chột dạ ... hình như cô bé giận lắm thì
phải
- ko biết, chú đền cho cháu đi, chú ỷ lớn ăn hiếp nhỏ
- ờ ờ, đền thì đền ... ngoan nín đi đừng khóc
Minh kéo Thảo tựa vào người, cố dỗ cho con nhỏ nín khóc, quả thật
nước mắt con gái đúng là thứ vũ khí đáng sợ
- hu hu ... chú là đò ác độc, có ai như chú ko cơ chứ
- biết rồi biết rồi, mau nín đi
- cộc ... cộc ... sếp ơi ... vị cứu tinh của sếp đến rồi nè
cái giọng cợt nhã của thằng bạn khiến Minh giật cả mình, cái thằng
khốn mãi đến giờ mới chịu đến phen này thì nó chết với anh
Minh lạnh lùng buông Thảo ra, anh nói giọng nghiêm khắc hoàn toàn
khác hẳn với khi nãy
- lau nước mắt đi, giờ về thành phố
Hành động khó hiểu của Minh cứ khiến Thảo nghĩ ngợi, tại sao anh
lại luôn kỳ cục như thế, lúc thì cợt nhã luôn trêu đùa nó, lúc thì
lãnh đạm khắc nghiệt
rốt cuộc anh là người như thế nào kia chứ
Suốt quảng đường về Hà Nội, Minh ko thèm nhìn nó lấy 1 cái, anh cứ
ngồi im lặng ko nói gì, bộ mặt lại lạnh lùng cau có, lần đầu tiên
nó nhìn thấy anh như vậy, trước kia dù luôn hung dữ nhưng chưa bao
giờ nó thấy anh như vậy
Xe dừng lại trước cổng tòa biệt thự
- chú vào nhà luôn chứ
- ko, đến công ty
Minh nói mà ko thèm nhìn nó, rồi sau đó chiếc xe phóng vụt đi bỏ
mặc con nhỏ đứng cô độc trước cửa
" đồ kì cục "
.....................
Thảo đến lớp thì liền bị 1 cậu con trai chụp lại, kéo đi sền
sệt
- cậu là ai, mau bỏ tôi ra
- cô phải đi với tôi, nếu ko nắm đấm này sẽ ko tha cho cô đâu
Sơn hằm hè nắm chặt tay con nhỏ lôi đi, cậu đã canh me nhiều ngày
nay chỉ để tóm đc con nhỏ này kẻ đã làm cho thằng bạn thân của cậu
tan nát cả cỏi lòng
- buông tay ra, tôi có thù oán gì với cậu chứ
- cô ko có thù gì với tôi, nhưng cô có lỗi với Duy
" Duy " cái tên ấy làm con nhỏ sửng người
- tôi ko cần biết cô là ai, xấu xí hay đẹp đẽ nhưng cô dám làm
thằng Duy khổ sở thì cô phải nhận lấy hậu quả từ thằng Sơn
này
Sơn đẩy Thảo vào tường, cơn giận hừng hực cậu giơ nắm đấm lên định
ra tay
- Duy ... cậu ấy như thế nào rồi
Cảm giác chua xót trào dâng, khuôn mặt với vẽ đau thương cùng cực
của Duy lại hiện về oán trách nó
nó ko ngờ bản thân lại khiến Duy tổn thương đến vậy
...
" Chồng ư !! "
Duy đưa mắt nhìn Minh rồi nhìn khuôn mặt bối rối của Thảo, cảm giác
trái tim đang rơi xuống vực sâu
" Phải, tôi là chồng của cô ấy, cậu có chuyện gì mà lại thân mật
cầm tay vợ tôi như thế "
" tôi ko tin "
" đó là sự thật, tin hay ko thì tùy cậu, tốt nhất cậu nên tránh xa
vợ tôi ra "
" làm sao có chuyện như vậy đc ... Thảo vẫn đang đi học kia mà,
chắc chắn là anh ép cô ấy "
" tùy cậu muốn hiểu sao cũng đc, nhưng tôi đã cảnh cáo cậu rồi, tốt
nhất hãy biết điều mà cư xữ "
" Tôi ko tin, Thảo mau nói đi, nói cho Duy biết tên kia ko phải là
chồng Thảo "
Duy quay sang nắm lấy đôi vai Thảo, mắt cậu ánh lên vẽ sửng sốt và
đau khổ, cậu ko tin đó là sự thật
" phải ! anh ấy là chồng của Thảo, đám cưới vừa diễn ra vào tuần
trước"
từng lời nói như mũi dao đâm vào trái tim Duy, cậu ko muốn tin điều
này, Thảo chỉ đang lừa dối cậu, cô ấy chỉ muốn từ chối cậu nên mới
nói ra những lời tàn nhẫn như vậy
Giọng Duy khản đặc
" Duy ko tin, Thảo lừa Duy, Thảo ko muốn cho Duy cơ hội nên mới nói
thế có phải ko, trò đùa này thật sự rất tàn nhẫn đó Thảo "
" ko, tất cả là sự thật, Duy tốt hơn hết nên dừng trò đùa tình cảm
của Duy lại, Thảo ko muốn có rắc rối "
Duy buông lơi bàn tay khỏi vai Thảo, vẽ mặt bất lực và chua xót ...
Thảo ko hề tin cậu, cô ấy xem tình cảm của cậu là trò đùa ... và
hơn hết cô ấy đã có chồng
" tôi sẽ ko bao giờ muốn nhìn thấy cô 1 lần nào nữa "
Đôi mắt ánh lên cái nhìn vừa tuyệt vọng, đau khổ lại bi ai thu hận
của Duy cứ ám ảnh Thảo, nó thật sự đã sai khi ko tin cậu ấy sao,
nếu cậu ấy thật sự đùa cợt nó thì tại sao cậu ấy lại đau khổ đến
thế