Cảnh cửa bật tung, Minh như cuồng phong bảo tố xông thẳng vào nhà
của Thu Hương khiến cô ta giật mình đánh rơi chiếc cốc.
Vừa nhìn thấy Minh, cô ta liền tươi cười niềm nở
- Minh, anh đến rồi đấy à, sao ko gỏ cửa để em ra mở, anh xem anh
làm hỏng nhà em rồi.
Thu Hương nũng nịu sà vào lòng Minh, cô ta sung sướng đến mức ko
trông thấy khuôn mặt u lãnh tàn khốc của Minh lúc này
Minh lạnh lùng hất ngã Thu Hương. Mắt anh nhìn cô ta đầy giận dữ,
anh cười lạnh, nụ cười còn đáng sợ hơn cả tử thần
- Cô nghĩ tôi đến đây vì chuyện gì??
Thu Hương bất giác lạnh cả người, bàn tay ko ngừng toát mồ hôi cô
ta cố lấy lại bình tĩnh nở nụ cười.
- Còn chuyện gì quan trọng hơn chuyện của chúng ta sao ??
Minh bất ngờ túm lấy chiếc cằm khéo léo của Thu Hương, anh nghiến
răng cô kiềm chế để ko bóp nát cô ta ngay lúc này, đôi mắt anh tràn
đầy hận ý, bàn tay ko ngừng dùng lực khiến cô ta đau muốn chết mà
vẫn phải cố cười mà chịu đựng.
- Tôi hình như đã đánh giá cô quá thấp, cô thông minh hơn tôi tưởng
đấy Thu Hương
- Lá gan cô quả thật rất lớn nên mới dám đến nhà tôi mà nói xằng
bậy, tôi hình như đã quá nhân nhượng cô rồi
Đôi mắt lóe lên cái nhìn đầy sát khí, Minh nhếch mép cười, khuôn
mặt đẹp đẽ ko ngừng toát lên vẽ thâm sâu lạnh lẽo, không khí xung
quanh bất giác hạ xuống mấy độ, quỷ dị đến ko ngờ
- Cô nghĩ tôi nên như thế nào đối với 1 người đàn bà như cô
đây
- Anh đừng đùa nữa, ko vui chút nào đâu.
- Đùa ? có lẽ cần phải cho cô biết. đây mới chân chính là tôi
Minh hất tay khiến Thu Hương lão đão ngã về phía sau. Cô ta tức
giận hét ầm lên
- Anh điên rồi, sao anh có thể đối xữ với người yêu như vậy hả, anh
cho em là cái gì ???
- Yêu ?? cô tưởng tôi yêu cô sao
Cơn giận bao nhiêu ngày bỗng chốc bùng lên, Minh điên cuồng túm lấy
cô ta. Tất cả là tại người đàn bà ko biết liêm sĩ này, vì cô ta nên
Thảo mới rời bỏ anh. Thật sự anh chỉ muốn 1 phát bóp chết cô ta
ngay tại đây … anh nghiến răng, gằn từng tiếng
- Một con đàn bà ko biết liêm sĩ như cô đáng để tôi yêu sao, chẳng
qua cô chỉ là 1 quân cờ để tôi lợi dụng mà tôi, một khi cô đã hết
giá trị thì tôi cần gì phải nương tay với cô nữa. chẳng qua tôi
muốn lưu lại 1 ân huệ mà tha cho cô, nhưng ko ngờ cô còn dám mơ
tưởng trèo cao đòi làm vợ tôi, cô khiến người tôi yêu rời bỏ tôi,
cô nghĩ tôi nên xữ cô như thế nào đây
- Anh … anh … điên rồi … anh dám nói như thế với tôi sao … vậy thì
anh đừng mộng tưởng lấy đc bằng chứng phạm tội của lão Tô từ tay
tôi …
Minh khi thế ép người khiến Thu Hương nghẹt thở, rùng mình khi
trông thấy vẽ mặt u lãnh như Diêm Vương hiện hình của anh, bàn tay
vô thức toát mồ hô lạnh. Cô ta run rẫy cố cứu vãn tình thế, trong
giọng nói ko che giấu đc sự sợ hãi. Minh bây giờ còn đáng sợ hơn cả
thần chết
- Cô tưởng mấy thứ đó vẫn còn trong tay cô sao, chúng đã sớm nằm
trong tay tôi rồi, chẳng qua cô ngu ngốc nên mới dựa vào mấy thứ đó
mà uy hiếp tôi. Bây giờ cô chẳng còn tý giá trị gì thì tôi cũng nên
sớm nói vĩnh biệt.
Minh nhếch môi cười lạnh lẽo, thỏa nãm nhìn khuôn mặt đã sớm ko còn
giọt máu của Thu Hương. Một người như cô ta thì nên sớm nhận đc quả
báo.
- Anh … anh định … làm gì …
- Tôi nghĩ, lão tô chắc sẽ vui mừng vì sự trở lại của cô. Mà có lẽ
giờ này lão ta đang ở ngay dưới chân cầu thang ko chừng.
- Ko … ko … xin anh … xin anh … đừng đem em giao cho hắn, nhất định
hắn sẽ giêt em …
Thu Hương vội vàng ôm lấy chân Minh, ko ngừng khóc lóc cầu xin đến
thảm thương. Nhưng đáp lại cô ta chỉ là khuôn mặt lãnh khốc của
Minh
- Nếu biết trước như vậy, cô lẽ ra ko nên đụng đến vợ tôi, đáng
tiếc cô đã ko sớm nhận ra điều này
Minh lần nữa lạnh lùng hất cô ta ra, anh xoay người bước đi ko thèm
để ý đến người đang khóc lóc thảm thiết kia. Vốn dĩ sau chuyện này
anh sẽ để cô ta đc sống vui vẽ bên người em trai nhưng chính lòng
tham đã giết chết cô ta. Cô ta khiến Thảo chịu oan khuất mà bỏ đi,
thì chính cô ta sẽ phải trả giá cho tất cả.
.
.
.
Mấy ngày sau, trên mọi tờ báo đều đăng tải sự kiện Tô đại gia của
đất Hà Thành bị công an bắt vì tội buôn bán ma túy, chiếm đoạt tài
sản, lừa đảo … hàng loạt tôi danh đc nêu ra cùng những bằng chứng
hùng hồn khiến Tô Đại phải chịu mức án tù trung thân, toàn bộ tài
sản của Tô Đại đều bị niêm phong.
Nhưng điều khiến mọi người chấn động chính là việcTổng Giám Đốc tập
đoàn Hoàng Thiên – Hoàng Thiên Minh bất ngờ từ chức, toàn bộ quyền
hành đều giao lại chủ tịch tập đoàn là bà Nguyễn Kim Lan. Có nhiều
người cho rằng sự ra đi của anh có liên quan đến việc mất tích của
người tình là Thu Hương, nhưng cũng có người nói rằng anh ra đi là
để tìm kiếm người vợ của mình.
..............Chap cuối, mọi người thưởng thức nè
-----------------------------------------------------------------------------
4 năm sau …
Công viên Hyde Park
Một cô gái châu Á có khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, mái tóc đen dài
như thác nước lay động trong gió, dáng người nhỏ nhắn đáng yêu,
trong tay ôm những bó hoa đủ màu sắc đang đứng bên cạnh đài phun
nước. Những tia nước ko ngừng phát ra những tia sáng lung linh diệu
kì dưới cái nắng của nước Anh khiến cho cô gái đứng bên cạnh càng
toát lên vẽ đẹp diệu kì
Nụ cười như gió xuân khiến ko ít người phải đứng lại ngắm nhìn, cô
bé mãi mê với công việc của chính mình, khuôn mặt nhỏ nhắn ko ngừng
tươi cười mà ko hay biết tất cả những hành động, biểu hiện của mình
đều rơi vào tầm mắt 1 người đàn ông cao lớn, khôi ngô, đôi mắt sáng
như sao của người đàn ông lóe lên 1 tia vui mừng. Trên khuôn mặt
đẹp đẽ nở một nụ cười đầy mê hoặc
- Cuối cùng anh cũng tìm đc em, cô vợ bé nhỏ ạ.
Minh bước nhanh về phía đài phun nước, anh cảm nhận trái tim mình
đang đập liên hồi vì vui sướng, người con gái anh yêu cuối cùng
cũng tìm lại đc, anh thề rằng sẽ làm tất cả để tìm lại cô bé
đó.
- Tôi có thể mua hết số hoa này ko.
Thảo đang cúi người để nhặt bông hoa vừa rớt xuống thì bỗng giật
mình, giọng nói này khiến tim nó đập loạn nhịp. ko thể nào, anh ko
thể ở đây đc …
Tự trấn an bản thân, Thảo mĩm cười ngẩng đầu lên đang định trả lời
thì nụ cười liền cứng lại trên khuôn mặt.
Là anh !!!!
- Chào em, đã lâu ko gặp !!
Minh nở nụ cười mê hoặc, anh nhìn biểu hiện của Thảo mà ko khỏi
buồn cười.
Thảo đứng bất động, nói ko nên lời, nó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt
đã luôn khắc sâu vào tim nó suốt bao năm qua. Đây là mơ, nhất định
là mơ, anh ko thể nào có mặt ở đây đc. Nó tự nhéo mình 1 cái đau
điếng, rồi nhìn Minh … anh ko biến mất vậy là thật sao … trời
ơi
- Sao ?? ko muốn bán cho anh à
Minh mĩm cười, anh bước lại gần Thảo thì bổng nhiên Thảo vứt hết
hoa ra sau rồi ba chân bốn cẳng chạy trốn khiến anh vô cùng bất
ngờ.
Vừa buồn cười lại vừa tức giận, Minh nhanh chóng đuổi theo, trong
lòng thầm mắng cô bé ngốc này vừa trông thấy anh đã liền bỏ chạy,
bộ trông anh đáng sợ đến thế sao.
Gặp lại Minh khiến nó vừa mừng vừa sợ, vừa yêu vừa hận, trong nhất
thời nó ko biết phải làm sao chỉ duy nhất 1 ý nghĩ là chạy trốn, đã
4 năm trôi qua nó cứ nghĩ mình sẽ quên đc anh, nhưng nào ngờ khi
vừa gặp lại, nó liền cảm thấy sự cố gắng của mình trong suốt thời
gian qua đều vô ích, nó ko thể quên đc anh.
Với sự tài trợ của bà Lệ, cùng học bổng nó nhận đc, nó đã ở nước
Anh này 4 năm, 4 năm ko ngừng học tập và làm việc, nó cố tìm quên,
quên đi hình bóng Minh trong trái tim nó, nhưng rốt cuộc …
Thảo chạy vừa chạy đến 1 con đường nhỏ thì liền cảm thấy eo bị căng
cứng, toàn thân nó bị kéo lại phía sau. Nó cố sức vùng vẫy thoát
khỏi, nhưng vô ích. Cả người nó bây giờ đều nằm gọn trong cái ôm
quen thuộc, ko cần nhìn nó cũng biết là ai …
- Buông ra, anh làm cái gì vậy hả. … mau …
Thảo chưa kịp nói hết câu thì môi đã bị chặt lại, tất cả những gì
nó định nói liền bị ai đó bá đạo nuốt lấy hết.
Minh cứ cuồng dã tham lam như vậy
Ban đầu chỉ là muốn kiểm chứng tính chân thật về sạu lại nghĩ phải
trừng phạt Thảo. Nhưng sau lại bị sự nhớ nhung cùng sự ngọt ngào
của đôi môi Thảo trong nháy mắt cướp đi lí trí. Theo bản năng anh
càng hôn sâu hơn, thân hình rắn chắc cọ xát đè ép thân thể mềm mại
của Thảo.
Nụ hôn bất ngờ khiến tim Thảo đập thình thịch, bên tai ù ù không
nghe thấy bất cứ tiếng động nào, thân thể cuồng nhiệt bốc cháy như
thể nó đang đặt mình giữa ngọn lửa. Nó nên giãy dụa, rất muốn giãy
dụa, nhưng cả người run rẩy lấy không ra một chút khí lực nào, chỉ
có thể phát ra tiếng kêu rên mơ mơ hồ hồ.Đau … trong mơ hồ nó chợt
nhận ra đây là trừng phạt, ko phải hôn.
Mãi một lúc sau Minh mới buông Thảo ra, anh nhìn vào khuôn mặt ửng
hồng của Thảo, khẽ đưa tay lên vuốt nhẹ.
Sau nụ hôn mãnh liệt, Thảo lấy lại tinh thần bèn đẩy mạnh Minh ra,
nó gào lên trong nước mắt, anh còn muốn gì nữa, anh hành hạ nó chưa
đủ hay sao.
- Anh đến đây làm gì, anh còn muốn gì ở tôi, tại sao ko chịu buông
tha cho tôi, bây nhiêu còn chưa đủ sao
- Ko buông, đến chết cũng ko buông … em là của anh, cả đời này cũng
đừng mong thoát khỏi anh
Minh túm lấy tay Thảo, kéo mạnh Thảo vào lòng, cánh tay anh gọng
kìm vững chắc ôm chặt lấy mặc kệ Thảo đang ra sức vùng vẫy ko
thôi
- Anh buông ra
- Ko buông, em là vợ anh, tại sao anh phải buông tha em chứ
- Tôi ko phải vợ anh, anh mau buông ra, tôi và anh ko còn gì để nói
nữa
- Còn, còn rất nhiều … mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
- Anh hành hạ tôi khổ sở bấy nhiêu chưa đủ sao … mà còn …
Thảo chưa kịp nói hết câu thì 1 chiếc xe phóng vụt tới, dừng ngay
bên cạnh nó và Minh. Ngay lập tức Minh bất ngờ bế bổng nó lên rồi
chui vào xe.
- Đồ đáng ghét, anh làm gì vậy hả … mau mở cửa xe …
Thảo cố gắng gào lên thì khuôn mặt tươi cười của An liền quay lại
nhìn nó
- Xin lỗi Thảo, anh ko thể giúp em đc. Thằng Minh sẽ giết anh
mất.
- Im !!! lái xe đi
Minh ko nể tình mà gắt lên, anh ném cho An cái nhìn đầy đe dọa
khiến An bất mãn vô cùng mà ko làm gì đc.
Chiếc xe phóng vụt đi.
Trong xe Thảo ko ngừng la hét nhưng vô ích, Minh cứ trơ ra như đá
cho đến khi chiếc xe dừng lại trước 1 căn nhà gổ.
- Đây !! tôi đã hoàn thành nhiệm vụ. còn lại là do cậu
An ném chìa khóa xe cho Minh rồi biến mất.
Thảo cố vùng ra khỏi bàn tay kìm kẹp của Minh nhưng ko đc. Anh thô
bạo kéo nó vào nhà rồi khóa chặt cửa lại
- Anh định làm gì, mau thả tôi ra
- Em hét nãy giờ chưa đủ sao.
Minh bất ngờ xoay người ép nó về phía tường. Thảo bị giam cầm giữa
anh và bức tường. nó bỗng nhiên cảm thấy có chút nguy hiễm … tình
thế này khiến bao nhiêu sự dũng cảm của nó tan biến thành mây
khói.
- Ngẩng mặt nhìn anh đây.
Giọng điệu ra lệnh của Minh khiến nó ko kìm đc mà run rẫy, nó ko
hiểu sao mình lại nghe lời mà nhìn anh. Chỉ thấy đôi mắt của anh
tràn ngập yêu thương cùng đau lòng
Là đau lòng sao …
- Em gầy đi rất nhiều
Minh đưa tay vuốt nhẹ gò má Thảo, trong giọng nói của anh tràn đầy
tình cảm bị kìm nén
Thảo chợt nghe trái tim đập loạn nhịp. anh đây là quan tâm nó sao,
ko phải nhất định là anh đang lừa nó … những lời anh nói với nó
trước đây chưa bao giờ nó quên, anh ko hề yêu nó,… vậy cần gì nó
phải vì sự giả tạo này mà cảm động. Thảo hất tay minh ra rồi nhìn
anh bằng đôi mắt đầy oán hận
- Ko cần anh quan tâm, tôi ko cần sự quan tâm giả dối này của
anh
- ko, anh ko lừa dối em, tất cả những chuyện trước đây là hiểu lầm,
em phải nghe anh nói …
- ko tôi ko nghe …
Thảo đưa tay bịt lấy tai mình, nó ko muốn nghe bất cứ lời nào của
anh nữa … cả người nó đầy mâu thuẩn, nó thật sự ko biết phải làm
sao
Minh tức giận ép Thảo phải đối diện với chình mình
- em nghe cho rỏ đây, những lời anh nói với em ở công ty lúc đó
hoàn toàn là giả dối, anh gạt em vì muốn bảo vệ em thoát khỏi bàn
tay của Tô Đại, hắn muốn bắt cóc em rồi dùng em uy hiếp anh, cho
nên anh mới lợi dụng Thu Hương để chuyển hướng chú ý của lão ta.
Anh thật sự ko có gì với Thu Hương, người anh yêu là em, mãi mãi là
em !!
Minh gần như ko thể kiềm chế đc mà gào lên, Thảo trông thấy anh
kích động như thế thì liền ngẫn người, nó ko dám tin vào những gì
mình vừa nghe đc. Anh nói anh ko yêu người con gái đó, tất cả mọi
chuyện vì muốn bảo vệ nó sao … Đầu óc nó rối tung lên, ngay thời
khắc gặp lại anh nó đã ko còn suy nghĩ đc gì hết.
- em phải tin anh, ngày em bỏ đi anh đã định nói tất cả với em,
nhưng anh ko ngờ bà lại nhẫn tâm đuổi em đi, em có biết 4 năm qua
anh đã khổ sở tìm em như thế nào ko. Tha thứ cho anh có đc ko
Thảo.
Thảo ngước đôi mắt đầy lệ của mình nhìn anh. Nó có nên tin anh ko,
tin tưởng mà tha thứ cho anh, tin tưởng người đã khiến nó đau khổ,
tin rằng anh yêu nó … Trong đôi mắt của Minh ko hề có lấy nữa tia
nhìn giả dối chỉ có sự chân thành cùng kiên định, ko biết sao khi
nhìn vào đó lòng tin đã mất của nó lại trở về.
Thảo nhắm mắt lại, nước mắt ko ngừng rơi xuống. Nó cố gắng bình
tĩnh cố ngăn cơn xúc động. làm sao đây nên tin anh hay là ko
tin
Ko tin anh nó cũng đau khổ
Còn tin anh, liệu nó có bị anh lừa dối lần nữa ko.
Trốn tránh suốt 4 năm cũng ko thể ngừng yêu anh.
Vậy thì bây giờ nó nên làm sao
Yêu trong tuyệt vọng
Hay yêu trong hi vọng
Đằng nào cũng là yêu, vậy thì vì sao ko cho nhau cơ hội
Ko đc ở cạnh anh còn đau khổ hơn là bị anh lừa dối
Vậy thì …
Nó chấp nhận trả giá để tin tưởng anh !!!
Thảo khóc nấc lên, ngã vào lòng Minh, bao nhiêu oán hận cứ thế tuôn
trào, nó đưa tay đánh anh ko thương tiếc.
Minh vội ôm chặt lấy Thảo, mặc kệ bản thân bị đánh đến bao nhiêu
anh cũng chịu, anh chỉ cần giây phút này, đc ôm lấy người anh yêu,
đc ở bên cạnh mãi ko xa rời.
- đồ đáng ghét, sao bây giờ anh mới đến
- anh xin lỗi … vợ yêu
Minh nhẹ nhàng đặt lên môi Thảo một nụ hôn, một nụ hôn có vị mặn
của nước mắt, vị ngọt của hạnh phúc và sự nhớ nhung bị dồn
nén.
................................
END.....................................Ngoại truyện Vũ Duy
------------------------------------
- Duy à, có cần phải vậy ko chứ, chỉ là chơi bóng thôi ko làm hỏng
cái áo đó của cậu đâu
Sơn nhăn mày bất mãn khi nhìn thấy Duy cởi chiếc áo sơ mi của mình
ra. Chậc ai chẳng biết hắn có body siêu hấp dẫn, nhưng có cần phô
trương như vậy ko chứ
- Mặc kệ tôi, cậu thì biết cái gì … cái áo này là em gái yêu quý
của tôi tặng, đương nhiên tôi phải quý trọng chứ
- ờ ờ, suốt ngày em gái, em gái cậu đã tốt nghiệp đại học rồi đấy,
cậu xem cậu đi học đến năm thứ 5 còn chưa ra đc trường
- cậu còn dám nói
Duy tức giận trừng mắt, cậu ném quả bóng về phía Sơn, ko ngờ Sơn
tránh đc, quả bóng cứ thế lao vút đi cho đến khi gặp phải vật cản
là là khuôn mặt của 1 cô gái
Bị vật thể lạ tấn công, cô gái kia chỉ kịp kêu lên 1 tiếng rồi ngã
về phía sau bất tĩnh
Duy thấy thế liền cầm lấy áo rồi lao nhanh về phía cô gái. Sơn cũng
lo sợ chạy theo. Thật ko ngờ cú ném của
Duy lại có sức tàn phá ghê gớm vậy, xem chừng dung nhan của người
ta đã bị câu ta hủy hoại ko ít rồi
- này cô ơi, cô có sao ko … tỉnh lại đi
Duy phũ phàng ko thèm đở ngta dậy, để mặc mọi chuyện cho Sơn.
Sơn thầm rủa thằng bạn thân của mình, đồ chết tiệt gây chuyện giờ
lại làm cái mặt vô tội
Cô gái kia mơ hồ tĩnh lại, đối diện với cô lúc này là khuôn mặt
siêu phóng đại của Sơn, cô la lên 1 tiếng
- aaaaaaaaaaaa
- thét cái gì mà thét, cô làm thủng màng nhỉ của tôi rồi
Cô gái bật ngồi dậy, bất giác 2 dòng máu mũi chãy ra khiến Sơn
hoảng hồn, cậu hấp tấp lên tiếng
- cô bị chảy máu mũi rồi
- vậy ư, nhưng tôi muốn biết là ai ném cái của nợ này vào mặt
tôi
- là cậu ta. Đc rồi tôi đưa cô lên phòng y tế.
Sơn cuống quýt đở cô gái dây, mắt liếc xéo nhìn vẽ mặt tĩnh bơ của
Duy. Cậu ta đúng là tai họa mà
Cô gái đứng dây, bất giác nhoẽn miệng cười, cặp mắt đảo nhanh trên
khuôn mặt anh tuấn của Duy
- là cậu à
- là tôi, thì sao – Duy lạnh lùng trả lời, trong giọng nói thể hiện
sự bất cần
- vậy …
Cô gái ko nói hết câu liền tóm lấy cái áo trắng Duy đang cầm trên
tay, đưa lên lau dòng máu mũi của mình. Chiếc áo trắng tinh liền
xuất hiện vết máu loang lỗ. Duy trợn mắt há miệng vì hành động của
cô gái, cậu hoàn toàn bất động
Trời ơi chiếc áo yêu qúy của cậu
Sơn đứng bên cạnh cũng kinh ngạc ko kém, mắt muốn trừng rớt ra
ngoài
Còn cô gái kia, sau khi lau xong thì liền nở nụ cười chói lóa
- vậy tôi đành mượn áo của cậu vây, ko sao chứ … ai da … nhưng hình
như là làm như áo của cậu rồi … xin lỗi nhé …
Dứt lời, cô gái liền leo lên chiếc xe máy chạy mất hút. Để lại Duy
đứng trơ như tượng
Mãi một lúc sau cậu mới hoàn hồn, nghiến răng nghiến lợi hét ầm
lên
- đồ con gái chết tiệt …. Cô hãy đợi đấy, cho dù cô có hóa thành
tro tôi cũng nhất đình tìm ra cô, thù nay ko trả tôi ko phải Vũ
Duy