Không kịp lấy cái áo vest, tôi bấm số gọi trợ lí Nam đem xe sang
đón tôi đến sân bay.
- Anh định đi đâu thế ?
- Anh có việc phải đi ngay
- Đi đâu ? Chúng ta chưa thử áo xong mà
- Việc ở công ty, rất khẩn cấp. Anh phải đi ngay
- Chuyện của My phải không ?
- Sao em biết ?
- Em biết chuyện và em đã giấu anh, vì em sợ, sợ anh sẽ lại vì nó
mà bỏ em một lần nữa
- Anh ko có thời gian đâu đôi co với em
- Nếu anh đi ngay bây giờ anh chắc chắn sẽ hối hận
- Dù bây giờ trời có sập xuống anh cũng nhất định phải đi
Tôi vội chạy ra xe, Lan kéo tôi lại, nài nỉ
- Anh ơi, đừng mà. Xin một lần thôi, vì con chúng ta nha anh. Một
lần thôi
- Xin lỗi , anh không thể. Anh phải gặp My lần cuối cùng
- Anh......anh phải chịu trách nhiệm với em.
- Anh sẽ chịu trách nhiệm với em, nhưng không phải là bây giờ, còn
không em muốn làm gì thì tuỳ em, anh nhất định
phải gặp My.
Tôi chui vào xe, luôn miệng thúc giục trợ lí Nam chạy nhanh. Nếu đã
không thể gi ữ em ở lại thì ít nhất anh cũng phải một lần đối mặt
với tình cảm thật của mình, không thể cứ chạy trốn thế này mãi
được. Khi nghe thằng Phong báo tin em sẽ trở về Canada mãi mãi thì
anh đã biết em là ai, em quan trọng như thế nào đối với anh.
- Sao ko chạy nữa trợ lí Nam
- Dạ thưa cậu, ở phía trước kẹt xe dữ lắm, chắc phải đợi khá
lâu
- Mở cửa......... Nhanh lên ..............tôi bảo cậu mở
cửa...............
T ôi lao khỏi xe và bắt đầu chạy, chạy hết sức mình có thể. Ánh
nắng gay gắt khiến đôi chân tôi nặng dần, mồ hôi rịn ra đầy người,
bết cả tóc, tôi thở ngày càng gấp gáp.
Mệt
Rất mệt
Nhưng tôi vẫn chạy
" - Anh ăn con cá này đi, em ăn con này
- Nhưng con này bé tí teo, anh không thích
- Đã bảo là ăn con này mà
- Không ! anh phải ăn con này
- Không ! em ăn con này, anh ăn con kia đi
- Không trả con cá to lại cho anh
- Àh thế bây giờ có ăn con cá kia không thì bào
- Không
Phật....
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, em cắn anh àh
- Chết chưa, bây giờ em sẽ ăn con cá này hôhôhôhô"
" – Anh nằm xê ra coi, bên kia là của anh, bên đây là của em
- Đây là giường anh cơ mà, em làm gì mà lấn sang nhiều thế
- Em đã để cái gối ôm ở giữa rồi đấy. Mỗi người một bên là đúng
rồi
- Anh cứ nằm sang đấy làm gì nào, đến ngủ cũng không để người ta
yên, y như cách ly mấy thằng bất lực
- Không nằm sang bên kia đi
- Mệt quá, anh ngủ rồi
- Xích qua bên kia xem".....................
6 tháng, 6 tháng kỉ niệm, 6 tháng bên nhau, 15552000 giây ở cạnh
nhau
Tất cả, tất cả như tràn ngập về trước mắt anh
Không thể dừng lại đ ược, không dừng lại được, tôi phải đến, phải
giữ lấy hạnh phúc nhỏ nhoi của mình. Đợi anh nhé ....... đợi anh
nhé My !
"Chuyến bay mang mã số ESC – 502 bay từ TP *** - Việt Nam đến TP
Toronto – Canada sẽ khởi hành vào lúc 9h35 phút....."
- Đến giờ rồi em phải đi đây.
Nó xoay sang Phong dúi vào tay Phong một bức thư nhỏ
- Đưa cho Trí hộ em nhé.
Kéo vali bước đi, nó nghe sống mũi mình cay xè.
Tạm biệt anh, giấc mơ bây giờ chia đôi
Nước mắt rơi, vẫn còn rơi hoài
Định mệnh ơi, hãy cho anh được yên vui
Chớ đau buồn, cho tình yêu này.....
......Rồi ngày mai, người đến sau sẽ thật yêu anh
Sánh đôi và, cùng dựng xây giấc mơ
( Trích Sad Noel – Yeniie)
CHƯƠNG XXIII : TRỄ
Hộc hộc hộc................
.............Hộc hộc .........
Tôi chạy tìm dáo dác khắp cả sân bay.
Vừa chạy tôi vừa bấm số điện thoại thằng Phong ?
- Mày đang ở đâu ?
- Tao đang ở .........
Thằng Phong chưa kịp dứt lời thì tôi cũng đã thấy bóng dáng ba
thằng chúng nó
- My đâu ?
Tôi chạy xộc đến bấu lấy vai thằng Việt. Nó ngơ ngác chỉ tay vào
phòng check in
- Mày đến trễ rồi
- Sao không giữ cô ấy ở lại ? Sao không đợi tao ?
- My có gửi cái này cho mày
Một bức thư ư ?
TP ***
Ngày 10 tháng 2 năm ...
Gửi anh Trí,
Chắc anh ngạc nhiên lắm khi nhận được bức thư này, khi bức thư này
đến tay anh thì em đã ở một nơi rất xa.
Từ ngày đầu tiên gặp anh em đã rất .......ghét anh. Anh có biết
không ? Đôi lúc em tự hỏi không biết rằng em sẽ sống 6 tháng hợp
đồng như thế nào với anh ? Nhưng em cũng đã sống được cùng anh trọn
vẹn là 5 tháng 26 ngày anh ạ.
Anh có biết tại sao em sống được cùng anh lâu đến thế không ?
BỞI VÌ EM ĐÃ YÊU ANH !
Em cũng không biết mình đã yêu anh từ khi nào nhưng em rất ghét
những lúc anh vui cười cùng chị Lan, tức giận những đêm không có
anh ngủ cùng. Nói tóm lại là em GHEN. Em yêu anh và em ghen với chị
Lan.
Anh đừng hỏi tại sao em lại yêu được một người đáng ghét như anh.
Đến ngay cả em cũng không
thể trả lời được câu hỏi đó. Nhưng có lẽ ông trời thích chọc phá
người khác, trong khi em yêu anh thì anh lại không yêu em và anh sẽ
cưới một người con gái mà em không thích.
Buồn cười quá anh nhỉ ! Em đã từng định sẽ đem cái tình cảm ngu
ngốc này đi đến nơi mà không ai biết nó đã từng tồn tại nhưng em đã
làm ngược lại. Bởi vì em mong rằng mình sẽ có một lần em thực sự
được bày tỏ tình cảm của mình, dù em biết rằng anh sẽ không bao giờ
chấp nhận tình cảm này.
Thật sự bây giờ em cũng chả biết phải nói gì thêm với anh, chỉ mong
rằng anh hãy xem tất cả như một giấc mơ và xem như bức thư này chưa
bao giờ tồn tại.
Cám ơn anh về thời gian qua
Chúc anh hạnh phúc.
Ký tên :
Người vợ bất đắc dĩ của anh
Shell
3giây
2 giây
......
Đi
Phải đi thôi
Phải đi giữ em lại
- Mày làm gì thế Trí ?
- Bỏ tao ra, tao muốn đến Canada, bỏ tao ra
- Mày điên àh ? Mày đi thì Lan ra sao ? Đám cưới của mày sẽ ra sao
?
- Tao mặc tất cả, tụi bây bỏ tao ra.
- Bỏ nó ra đi Việt ! Bây giờ mày muốn đến Canada phải không, mày
quyết định bỏ tất cả phải không ?
- Tao nhất định phải giữ My lại
- Được lắm
..Bốp..
Thằng Phong đánh tôi
Một cú đấm, khá đau và rất mạnh. Nó khiến tôi ngã ra sàn
- Mày.. Sao lại đánh tao ?
- Đánh để cho mày tỉnh. Tất cả mọi chuyện hôm nay đều do mày mà ra.
Chính mày đã chọn con đường này thì mày phải chấp nhận. Đừng làm
mọi thứ rối tung lên nữa.
Con đường tôi đã chọn, trách nhiệm mà tôi phải gánh chịu, tôi biết
chứ ! Nhưng tôi cũng biết có một cái gì đó vừa hạnh phúc vừa tiếc
nối đang vỡ ra trong lòng mình. Một chút vị ngọt nhỏ nhoi của đời
tôi đã vuột mất.
..Hỗn độn
Bất lực......
Nếu được quay trở lại, tôi sẽ không bao giờ chọn ngã rẽ này cho
cuộc đời của mình, tôi sẽ chọn ngã rẽ chỉ có tôi và em mà
thôi.
Đưa tay lau những giọt máu rỉ ra nơi khoé môi, đứng dậy, nắm chặt
bức thư trong tay, tôi quay lưng bước đi.
- Mày đi đâu thế Trí ?
- Làm ơn để tao yên !
***
Tiếng nhạc và hơi người như làm cái quán bar cao cấp bậc nhất Sài
Gòn này nhỏ hơn. Ai nhảy mặc ai, ai lắc mặc ai, tôi vẫn cứ một mình
một rượu. Hết chai này lại đến chai khác.
Đã ba hôm nay ngày nào tôi cũng đi sớm về trễ, sáng đến công ty,
trưa la cà, tối vào bar. Bây giờ tôi đã là tôi, đã trở lại là một
Minh Trí đích thực, sống như cách mà 25 năm qua tôi đã sống. Dựa
lưng vào quầy, tôi vừa nhấp từng ngụm rượu sónh sánh màu đỏ thẫm
vừa ngắm nhìn mọi người lắc.
- "À, em mày thua tụi tao trong trò oẳn tù tì nè, bị phạt là đúng
rồi.
- Đưa đây, tao uống thế vợ tao.
- Wow, Trí mình hôm nay có tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân kìa tụi
bây.
Hahahahaha "
Tiếng nói cười, tiếng ly chạm nhau, tiếng vỗ tay. Tất cả mọi chuyện
như mới ngày hôm qua thôi.
Nhưng đó đã là chuyện của hôm qua rồi ngày hôm nay chuyện đã khác.
Khác đi rất nhiều. Liệu hôm nay tôi uống say thì em có dìu tôi về
nữa ko ?
Chợt buồn cười cho cái điều điên rồ tôi vừa nghĩ, tôi lại nốc
rượu.
***
- Êh thằng Trí bên đó kìa Phong !
Tôi chạy đến chỗ nó, thật sự tôi đang rất tức giận. Nắm chặt tay,
tôi đã sẵn sàng để dạy thằng này một bài học
- Trí, đi về nhanh lên ! Tao có nhiều chuyện cần nói với mày.
- Nói gì ?... Àh... mày muốn uống cùng à ? Lại đây, hôm nay Minh
Trí này khao cả bar. Ok ?
- Đi về nhanh, tao biết mày chưa say. Tao muốn nói chuyện nghiêm
túc với mày
Dường như nó không hề để ý đến lời tôi nói, nó vẫn thản nhiên uống
rượu. Tôi điên tiết lên, nắm xộc lấy cổ áo nó, tôi dùng hết lực đấm
vào mặt nó.
Bị đánh, nó giằng mạnh khỏi tay tôi, nó bắt đầu đánh trả. Cả bar
náo lọan. Mọi người đều dạt ra. Thằng Denni - chủ quán im thin thít
khi Việt ra dấu bao hết đêm nay.
Nó đánh có vẻ rất hăng. Được ! Đánh trả thế này mới có cảm giác
chứ. Tôi đấm nó, nó ngã, sau đó đứng dậy. Nó lại đấm tôi và tôi
ngã, sau đó tôi lại đứng dậy tiếp tục đánh nó. Cứ thế chúng tôi
đánh nhau, hình như chúng tôi đánh rất lâu, lâu đến độ trong bar
chỉ còn mỗi chúng tôi.
- Ok guy ! Như thế này đủ để tao được nói chuyện với mày chưa
?
- Nếu mày vẫn còn nhã ý
Chọn một chỗ trong góc khuất, tôi ra hiệu với Denni:
- 2 ly như cũ
Quay sang thằng Trí, trông bộ dạng của nó lúc này khiến tôi không
nhịn nổi cười
- Mày cười gì ?
- Mày đẹp nên tao cười
- Đừng xỏ xiên tao, trông mày cũng không khá hơn đâu
Mắt nó sưng vù, miệng bầm tím, quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù như
tổ quạ
- Mày đừng có trơ mắt ra nhìn tao, muốn nói chuyện gì thì nói đi
?
- Mày còn nhớ trò "YES OR NO" ngày trước tụi mình hay chơi không
?
- Nhớ, rồi sao ?
- Tao với mày cùng chơi trò đó nhé.
Không kịp để cho thằng Trí trả lời tôi hỏi ngay nó
- Mày yêu My, Y or N ?
Nó nhìn tôi, có vẻ bất hợp tác
- Mày yêu My Yes or No ?
Tôi cố gắng
lặp lại câu hỏi một lần nữa, thằng Trí vẫn im lìm, mắt nó mơ màng,
nhấp một ngụm rượu miệng nó mấp máy:
- Yes
- Mày không hề muốn cưới Lan Y or N ?
- Yes
- Thật ra mày đang có nỗi khổ giấu tụi tao Y or N?
Thằng Trí không trả lời, nó có vẻ ngập ngừng. Thái độ thật đáng
nghi ngờ
- Mày không cần trả lời, để tao nói thay cho "YES". Thực ra mày có
chuyện gì vậy Trí, nói tụi tao nghe đi. Có phải chuyện cái thai
không ?
- Mày đừng hỏi nhiều, nhức óc quá. Bây giờ tao hỏi mày, chỉ một câu
thôi " Mày yêu My Y or N ?"
* * *
CHƯƠNG XXIV : TỎ TÌNH
Part 1 :
- Mày đừng hỏi nhiều, nhức óc quá. Bây giờ tao sẽ hỏi mày, chỉ một
câu thôi " Mày yêu My Y or N ?"
- No
- Mày nói dối ! Mày yêu My
- Đó là sự thật ! Tin hay ko tùy mày. Còn bây giờ thì mày về nhà
đi! Lan đang lo cho mày lắm đấy
- Tao ko muốn về!
- Đừng có trẻ con như thế ! Tao mong mày hiểu và đừng xử lí mọi thứ
bằng tình cảm.
Thằng Trí thật tồi, nó dám chơi khăm tôi. Một câu hỏi lưỡng đao,
trả lời thế nào cũng chết. "No" Thật sự đó ko phải là câu trả lời
mà tôi muốn, điều tôi muốn hòan tòan trái ngược nhưng trong sâu
thẩm trái tim mình tôi biết tôi ko có cái quyền được làm điều đó.
Tôi khác thằng Trí, tôi đã hiểu
My yêu Trí
Rất nhiều. Nhiều đến nỗi nó đã làm cho tôi tin rằng mình đã thua.
Đôi mắt cô ấy khi trông chờ bóng dáng Trí ở sân bay đã nói lên tất
cả. Và tôi đã quyết định khi gọi cho thằng Trí
Kết thúc
Kết thúc mọi chuyện ở đây thôi
Đã đến lúc "Người dự bị" phải ra đi
Nhắm mắt lặng im
Và dòng lệ tuôn rơi
Xin hãy để một lần cuối cùng tôi được khóc VÌ EM
Dù ko hề say nhưng tôi vẫn vờ về nhà với bộ dạng lảo đảo. Lan nhẹ
nhàng dìu tôi lên phòng. Ôi sao nhớ thế! Bộ dạng bực bội pha lẫn lo
lắng của em khi cùng bà hai đưa tôi lên phòng. Cả những trò kì quái
em giở ra để hành hạ tôi. Nhưng giờ chỉ là quá khứ thôi phải ko
?
Sao em tàn nhẫn thế ? Bỏ đi khi tình yêu vừa đến, em đã ko cho tôi
một cơ hội để được nói những đều em và tôi đều muốn. Tại sao cứ làm
khổ nhau mãi thế này ? Ngày mai nữa thôi tôi và em sẽ mãi mãi xa
nhau. Có phải chúng ta thực sự không thuộc về nhau ?
Còn thằng Phong nữa, tại sao nó phải nói dối ? Tôi biết nó yêu My
mà. Chả lẽ cảm nhận của tôi sai ? Tôi đã định nếu như nó nói nó yêu
My thì tôi sẽ để nó đến với My và nó cũng sẽ là thứ cản trở tôi mơ
tưởng đến My để sống yên ổn cùng Lan. Nhưng đằng này nó lại nói
không. Nó khiến tôi thật khó xử, khi tôi nghe nó nói "No" thì trong
lòng tôi......thật sự trong lòng tôi dậy lên ham muốn là được đến
bên My. Nhưng Lan và cái đám cưới ép buộc kia như tảng đá đè nặng
lên ham muốn cháy rực đó
Gác tay lên trán cố dỗ yên giấc ngủ.
My, Lan, Phong, cả tôi nữa dường như chúng tôi đang chạy vòng tròn
với tình cảm của mình thì phải ? Có nên một lần đối mặt và giải
quyết tất cả ?
***
" – Anh Trí, bên đây nè, hahaha
- Ba ơi ! Bên đây nè, lêu lêu lêu
- Đợi ba với !
- Hahahaha
Tôi, My và những đứa con của chúng tôi đang nô đùa trên một ngọn
đồi xanh đầy nắng. Những đứa trẻ và My cứ chạy, chạy mãi tôi đuổi
the họ. Rất nhanh và cuối cùng tôi đã bắt được. Nhưng..........My
và con tôi.....Họ tan biến vào ko khí, dần dần biến mất trước mắt
tôi. Tôi cố dùng đôi bàn tay của mình để giữ lại nhưng tất cả mọi
cố gắng đều vô dụng. Tôi gọi họ, chạy khắp ngọn đồi tìm kiếm nhưng
chỉ còn mình tôi. Chỉ còn mình tôi thôi"
Bật dậy với khuôn mặt đầy mồ hôi, tôi giật mình khi thấy Lan đang
đứng trước gương với chiếc áo cưới
- Em làm gì ở đây ?
- Hôm nay là ngày cưới của chúng ta mà, em chưa kịp gọi mà anh đã
dậy rồi. Thôi chồng của em đi tắm đi nhé. Lát chúng ta cử hành hôn
lễ
- Anh biết rồi !
- Nhanh lên đấy
Hôm nay đã là ngày cưới của tôi rồi sao ?
Mệt mỏi tôi ngồi phịt xuống cạnh cửa nhà tắm. Liệu tôi cưới Lan rồi
thì có hạnh phúc ? Còn con của tôi, nó có hạnh phúc với một gia
đình như thế ? Tôi rồi sẽ phải sống súôt đời với một cuộc sống nhàm
chán thế ư ?
Đứng dậy, nhìn mình trong gương tôi cảm thấy mình đã thay đổi. Trái
tim ở ngực tôi giờ nó đã biết đau, biết nhớ. Tôi biết ai đã làm nó
như vậy.
Đó chính là em, đó là tình yêu chúng ta luôn dành cho nhau. Chính
em, em đã làm tôi thay đổi, em đã thắp một ngọn lửa trong tim tôi
nhưng nó sắp tàn lụi rồi. Tôi phải làm sao đây ? Cứ bỏ mặc hay sẽ
chạy theo những ảo ảnh xa xăm kia ?
- Sao anh chưa thay đồ nữa, cha xứ bảo trễ giờ làm lễ là ko tốt đâu
đấy. Hay anh muốn em thay giúp hihihi
- Lan, anh có chuyện muốn nói với em
- Chuyện gì vậy ông xã yêu ?
- Anh muốn đi Canada, chỉ một lần. Anh muốn gặp My, anh cần nói một
chuyện rất quan trọng với cô ấy. Chỉ một lần thôi và anh sẽ trở về,
sẽ ko suy nghĩ về My nữa và sẽ sống trọn đời với em.
-
Anh....anh đừng đùa nữa, anh đi thay đồ đi chúng ta sẽ cử hành hôn
lễ. Sẽ nhanh thôi mà.
- Em đừng lảng sang chuyện khác. Anh đang nói chuyện nghiêm túc với
em đấy
- Em ko nghe, và cũng ko muốn nghe bất cứ chuyện gì có liên quan
đến con nhỏ đó. Anh tỉnh lại đi, đến ngày hôm nay rồi mà anh còn
nghĩ đến nó nữa sao ? Hôm nay, hôm nay là ngày cưới của chúng ta
đấy. Anh biết ko ? Ngày cưới của chúng ta đấy
Nước mắt Lan rơi đầy trên tay tôi.
- Anh xin em, một lần cuối cùng thôi.
Hình như tôi sắp khóc
- Đừng mà!. Em ko muốn, em ko muốn thế này đâu
- Nhưng anh sẽ ko thể sống yên ổn nếu anh ko gặp được My. Một lần
cuối cùng thôi, anh xin em đấy
Tôi nói như van nài và tôi khóc. Một giọt nước mắt mặn lăn trên
má
- Không, em không muốn, em không muốn mất anh đâu. Anh có biết em
phải mất biết bao thứ mới có được ngày hôm nay không ? Em yêu anh
nhiều hơn cả My yêu anh . Anh ko biết hay sao ?
Lan cố dùng những ngón tay nhỏ bé để giữ chặt tôi trong vòng tay
mình
- Em biết anh không thể mà Lan. Xin cho anh mọôt lần thôi, một lần
thôi cũng đủ rồi. Nếu ko anh sẽ phát điên lên mất.
Tôi khóc, nhiều hơn. Cái gì đó ở tim bị dồn nén cứ trào ra.
- Được! nếu anh đã muốn thế thì anh chứng minh cho em thấy đi. Hãy
quỳ xuống và van xin em đi.
- Em......
- Sao anh ko dám àh ? Thế thì chứng tỏ anh có thể sống yên ổn cùng
em.
Lan nhìn tôi bằng đôi mắt thách thức, tôi có thể hiểu nếu mình đánh
mất cơ hội này thì mãi mãi sẽ không bao giờ có cơ hội được gặp My
một lần nữa
- ....Anh... Được.. anh làm
.......Bịch.....
- Xin em, hãy để anh đi, chỉ một lần thôi
Nhẫn nhục, bây giờ tôi cảm thấy mình thật yếu hèn nhưng vì em tôi
có thể làm tất cả, cứ coi như đây là hình phạt dành cho tôi vì đã
làm em đau khổ, đã ngu ngốc với tình cảm của mình. Một hình phạt
quá nhẹ nhàng !
- Anh....Vì con nhỏ đó anh dám làm cả thế này ư ? Đứng lên ! Đồ hèn
nhát ! Minh Trí của tôi ko bao giờ quỳ trước bất kì người đàn bà
nào. Đứng lên ! Đứng lên !
- Anh xin em ! Xin hãy để anh đi, chỉ một lần thôi.
- Hết rồi ! Minh Trí ơi là Minh Trí, anh bây giờ chẳng khác nào con
chó. Minh Trí đầy kiêu hãnh, Minh Trí đào hoa ngày xưa đâu rồi. Bây
giờ chỉ còn một con chó đang quỳ trước mặt siêu mẫu Ngọc Lan này
thôi. Hahahaha...... Anh thay đổi rồi, anh ko còn là Minh Trí ngày
xưa mà tôi yêu nữa. Tôi không yêu một Minh Trí hèn kém thế này. Anh
đi đi, coi như tôi đã lầm. Đi đến với cái tình yêu thấp hèn đã làm
lụn bại anh thế này đi. Đi đi !
Lan nói trong nước mắt và đầy mỉa mai. Tôi biết thật ra Lan không
hề độc ác thủ đọan, cô ấy như bây giờ cũng là vì quá yêu tôi nhưng
tình yêu không thể gượng ép được. Nếu không gặp My thì chắc rằng
tôi đã ngoan ngõan cưới Lan. Có lẽ trục quay số phận đã đảo lộn
!
Tôi đứng dậy, nhìn Lan và quay bước. Lòng tôi đau nhói nhưng không
phải vì yêu Lan mà vì thương hại Lan, một cô gái tội nghiệp bị
chính tay tôi đầy đến đường cùng.
Xin lỗi em ! Anh sẽ chịu tất cả trách nhiệm, chỉ xin một lần được
sống thật với bản thân mình.
Khóc.........
Nước mắt rơi đầy ướt đẫm cả khuôn mặt
Một cô gái, trong chiếc váy cưới lộng lẫy đang ngồi vật vã trong
tiếng nấc và nước mắt
Hết, hết thật rồi
Thua rồi ! Một siêu mẫu kiêu hãnh đã thua một con nhóc vắt mũi chưa
sạch
Em sai rồi phải ko anh ?
Tình yêu có thể thay đồi tất cả
Tình yêu đã cảm hóa được anh rồi phải ko ?
Dù có được anh nhưng trái tim anh sẽ mãi ko là của em thì em còn
cần có anh để làm gì nữa chứ !
- Con đi đâu vậy ?
Vừa bước ra khỏi cửa tôi gặp ngay bố mình trịnh trọng trong bộ vest
cài hoa
- Con.........
- Con đã quyết định ?
- Bố......? Sao bố....?
- Ta có thể thấy được tình yêu đang cháy trong mắt con. Nếu con đã
quyết định thì hãy hành động theo quyết định của mình đi con trai.
Dù bất cứ trường hợp nào bố vẫn ủng hộ quyết định của con.
Tôi xúc động đến suýt khóc. Chưa bao giờ tôi thấy bố mình tuyệt vời
như thế này. Bất chợt tôi muốn ôm ông
- Con ôm bố một cái nhé ?
- Ôh, con trai ta. Con lớn thật rồi
Ôm bố tôi, tôi mới thấy ông đã già thật rồi.
"Bố! con sẽ ko làm bố thất vọng. Tin con nhé !"
- Thôi con trai, hãy đến với tình yêu của mình đi. Bố mong là con
sẽ thành công
- Vâng ạ
Hăm hở, tôi quyết đến Canada dù chỉ để gặp em và nói "ANH YÊU
EM"
Part 2
Nó dạo này rất bận rộn, nó và Ryan vừa bàn bạc xong một dự án mở
rộng thêm chi nhánh công ty ở Arizona. Giờ nó đã là chủ tịch tập
đòan ôtô STN, bố mẹ nó đã giao tòan bộ công ty cho nó. Hai ông bà
đang vi vu tận Nhật Bản Hàn Quốc gì đấy.
Trong đầu nó bây giờ chỉ có công việc công việc và công việc. Nó
muốn sự nghiệp nhà mình thật phát triển, để không phụ lòng bố mẹ.
Nó nghĩ vậy nên khi Ryan đề nghị được đến công ty làm thì nó đã
đồng ý. Nó biết Ryan vẫn
còn tình cảm với nó, cảm giác cho nó biết thế. Mỗi khi anh nhìn nó,
ánh mắt anh vẫn còn da diết lắm. Và nó cũng thấy thật có lỗi khi đã
trách anh trong khi anh đang có nỗi khổ rất lớn. Biết anh vần còn
yêu
mình nhưng sao nó ko cảm thấy hạnh phúc chút nào thế này ? Nó đã cố
gắng tạo điều kiện cho cả hai được bên nhau để tình cảm sẽ trở lại
nhưng sao trái tim nó vẫn âm ỉ đau ? Nó ko còn c ảm giác lâng lâng
mỗi lần anh quan tâm nó, mỗi lần anh cười với nó nữa. Đầu nó và cả
trái tim nó vẫn còn vương vấn hình bóng người con trai ấy. Chẳng lẽ
nó ko còn yêu Ryan ?
Vừa bước ra khỏi thang máy công ty cùng Ryan, nó chợt thấy một
chiếc ôt ô sang trọng đậu ngay trước cửa công ty, một người đàn ông
bước xuống, dáng vẻ rất quen thuộc.
Chính là.....là Trí, ko thể lầm được đó là Trí.
Hình như Trí đã thấy nó, anh tiến nhanh đến chỗ nó. Tim nó đập lọan
nhịp, chân run đến độ ko đứng vững. Người con trai mà cả tuần nay
trong mỗi giấc mơ nó đều mơ thấy, giờ đang trước mặt nó. Anh ấy
đang tiến đến, ngày càng gần nó hơn. Nó hồi hộp đến gần như nín
thở
- Anh có thể nói chuyện riêng với em được ko ?
Nó như ko nghe thấy Trí nói, chỉ đứng trân trân nhìn Trí. Như cố
gắng nhìn thật nhiều cho thỏa bao ngày mong nhớ
- Anh có thể nói chuyện riêng với em được ko My ?
Lần này nó mới sực tỉnh
- Có chuyện gì nói ở đây ko được ư ?
- Ừmh......thật ra....nhưng anh nghĩ nói riêng có vẻ tốt hơn
Nó nhìn điệu bộ Trí, có chuyện gì mà anh phải sang đến tận đây ?
Hôm nay chẳng phải là ngày cưới của anh và chị Lan sao ?
Hay .......?
Ko thể nào, ko thể nào có chuyện đó được.
- Nếu anh ko nói thì em đi đây, em đang bận lắm
Nó phải chạy trốn, nó sợ Trí sẽ lại nói điều mà nó ko muốn nghe. Nó
đau như thế là quá đủ rồi. Có cả Ryan ở đây nữa, nó đang cố gắng
hàn gắn tình cảm của mình dành cho Ryan mà, nếu cứ đứng ở đây nghe
Trí nói, lỡ Trí nói điều gì đó ko hay thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến
nó và Ryan.
Nó bước vụt qua Trí, cố đi thật nhanh nhưng Trí nắm tay nó lại, tuy
ko mặt đối mặt nhưng nó vẫn nghe rõ được từng chữ, từng chữ
một
- Chỉ cần nghe anh nói một câu thôi, một câu anh đã ấp ủ từ rất lâu
rồi. Thật ra là......ANH
YÊU EM, anh rất yêu em.
- Xin lỗi ! Nhưng tôi ko hề yêu anh. Mong anh hãy quay về Việt Nam
và làm tròn bổn phận người chồng của mình đi
Nó giằng tay mình ra khỏi Trí và bước đi cùng Ryan, những tưởng Trí
sẽ bỏ cuộc nhưng.....Trí đang chạy theo nó. Đứng trước mặt nó, giữ
chặt vai nó Trí gằn lên từng tiếng
- Anh ko tin, trong thư em đã nói em yêu anh, ko thể thay đồi nhanh
như thế được
- Đó chỉ là những rung động nhất thời của tôi khi bị bỏ rơi và bị
Ryan chia tay, nhưng bây giờ tôi đã hiểu được nỗi khổ của Ryan và
tôi quyết định trở lại với anh ấy. Anh hiểu rồi chứ ? Anh chỉ là
vật thay thế tạm thời thôi. Ok ?
Trí nhìn nó, ngỡ ngàng, thất vọng, suy sụp.... Đó là những thứ nó
có thể nhìn trong mắt Trí lúc này. Buông tay khỏi vai nó, Trí nhìn
sâu vào mắt nó
- Vậy em hãy nhìn thẳng vào mắt anh và nói " EM KO HỀ YÊU ANH "đi,
nếu em nói được thì anh sẽ ko bao giờ làm phiến em nữa
- TÔI KO HỀ YÊU ANH
CHƯƠNG XXV : DẰN VẶT
"- Chỉ cần nghe anh nói một câu thôi, một câu anh đã ấp ủ từ rất
lâu rồi. Thật ra là ......ANH YÊU EM, anh rất yêu em"
Nó lăn người qua lại trên giường. Chuyện sáng nay làm nó ko tài nào
ngủ nổi. Từng lời từng hành động của Trí làm nó ray rức qúa . Tại
sao bây giờ anh lại đến và nói những lời đó với nó cơ chứ ?
Nếu là trước đây thì chắc nó đã vui mừng đến độ chết ngất nhưng bây
giờ thì ko thể nữa rồi. Đơn giản vì anh đã ko còn là của nó.
Chị Lan cần anh, con anh cần anh. Và anh đã là của họ.
Lúc anh nói hãy nhìn thẳng vào mắt anh thì nó đã cố gắng dùng tất
cả sức lực còn lại của mình để nhìn vào mắt anh, nhưng nó đã ko
chịu nổi, cho đến khi nó nói " TÔI KO HỀ YÊU ANH", nó đã quay mặt
đi và bước vội. Nó mong anh hãy quay về, hãy từ bỏ nó. Nhưng anh cứ
đứng đấy, đôi mắt anh vô hồn, người anh chết lặng. Nó nhìn dáng anh
bất động từ cánh cửa kính mà lòng quặng đau, nó rất muốn..... rất
muốn quay người lại, chạy đến ôm anh vào lòng. Lau những giọt nước
mắt trên khóe mi anh.
Nhưng nó ko thể !
Nó sợ mình đến bên anh rồi thì sẽ ko bao giờ rời xa anh được nữa,
như thế thì nó sẽ trực tiếp là người phá họai gia đình anh. Nó sợ
mình là người phá họai, sợ là người thứ ba.
Con anh, nó có quyền được có đầy đủ bố mẹ, nó có quyền được hạnh
phúc. Nó ko có tội !
Đã có lúc nó nghĩ tại sao mình ko làm điều mình muốn ? Sao ko làm
theo những điều con tim mách bảo ? Những lúc như thế hình ảnh chị
Lan lại hiện lên, tuy ko ưa gì chị ta nhưng nó cũng ko nỡ, chị ta
sẽ ra sao nếu bị Trí bỏ rơi ? Chị ta làm sao có thể tiếp
tục sự nghiệp của mình với cái thai hoang ?
Nó thì lại khác, nó còn có bạn bè, có Ryan che chở, có một sự
nghiêp to lớn và một số tiền đủ cho nó ăn đến chết. Vậy tại sao nó
lại cố giành giật anh ?..bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me yeutruyen.wapsite.me
chúc các bạn vui vẻ...
Có đôi lúc tình yêu ko phải là tất cả. Cũng giống như cái chân lí
mà Ryan đã hy sinh vì nó. Tình yêu đâu phải là tất cả đâu phải ko
anh ?
Chỉ cần nơi xa ấy anh sống bình yên với người phụ nữ yêu anh như em
đã yêu anh. Như thế là đủ rồi.
Dù em đã quyết định làm cho chúng ta đau khổ nhưng em vẫn hy vọng
anh hãy hiểu cho em. Hãy luôn nhớ rằng có em luôn luôn yêu anh.
Chắc chắn là thế !
Em mong chờ như vậy, có phải em quá ích kỉ ko anh ?
******
Cuối cùng anh cũng đã nhận ra
Anh chẳng là gì với em
Anh đã quá sai lầm
Trái tim anh tan vỡ như con sóng
Tình yêu ta tan biến như làn khói
Nỗi đau ko thể nào xóa nhòa
Anh thở dài như tất cả đổ vỡ
Chỉ còn tro bụi phủ kín tâm hồn anh.
" – Cuối cùng em cũng đã chờ được anh về !
- Em còn ở đây thì tốt quá, chúng ta cưới nhau đi. Anh sẽ cưới em,
sẽ chịu tất cả trách nhiêm như em mong muốn, ok ?
- Không ! Cám ơn ý tốt của anh nhưng em còn ở lại đây chỉ vì em
muốn nói với anh một điều EM SẼ KO LẤY ANH.
- Sao ?
- Thật ra em ko có thai gì cả, tất cả đều là một vở kịch, em đã nói
dối anh.
- Tại sao ?
- Xin lỗi, em làm tất cả cũng vì quá yêu anh, một tình yêu mù
quáng. Nhờ quyết định ra đi của anh mà em đã hiểu. Anh đã đúng,
tình yêu ko thể gượng ép. Anh giờ đã tìm được một tình yêu đích
thực và nó đã cảm hóa được anh. Em ko làm được điều này, có lẽ đã
đến lúc em phải ra đi.
- Em đi đâu ?
- Em sẽ tiếp tục ước mơ của mình, em sẽ đi Anh du học. Và em sẽ tìm
được một tình yêu như anh, tình yêu có thể cảm hóa được em. Nhân
tiện nói lời cảm ơn với bố anh giúp em. Tam biệt !"
Chầm chậm rót rượu ra một dãy những chiếc cốc đã được xếp thành
hàng dài. Nhẹ nhàng đưa từng cốc lên miệng, tôi muốn uống, uống
thật nhiều cho quên tất cả, cho say để thôi ko nhớ đến em. Nhưng
uống càng nhiều thì tôi lại càng nhớ em.
Làm sao đây ? Làm sao cho tôi đừng nhớ đến em nữa đây ?
Tại sao thế ? Tại sao em nỡ làm vậy với tôi ?
Em có biết tôi đã đánh cược mọi thứ chỉ để có được em thôi hay ko
?
Nhưng giờ đây thì sao ?
Em ko cần tôi, em chỉ coi tôi như một vật thế thân tạm thời. Thật
sự tôi chỉ là một vật thế thân tạm thời thôi ư ? Tôi thật sự ko có
giá trị gì với em sao ?
Em có biết đã bao nhiêu đêm tôi ngồi một mình trong đêm tối, nhìn
bóng đêm bao trùm, tôi cố gắng xóa đi hình bóng em trong tim mình,
trong não mình và cả trong tưởng tượng của mình. Cố gắng xóa đi, đã
hàng trăm hàng nghìn lần cố gắng nhưng tôi đã ko làm được, tôi ko
làm được.
Và tôi khóc.
Vì nhớ em, vì yêu em.
Một thằng đàn ông chưa bao giờ hối hận thì nay sắp phải hối hận vì
em. Hối hận vì em có người thứ ba. Một người khác ko phải là
TÔI
Tôi đã từng nuôi ảo tưởng về một căn nhà nhỏ, những đứa con tràn
ngập hạnh phúc. Nhưng càng mơ mộng tôi lại càng cảm thấy vô vọng.
Bởi vì giờ đây bên cạnh em đã có người đàn ông khác.
Hắn ta có làm em khóc ko như tôi đã làm với em ? Có yêu em như tôi
đã yêu em ? Nếu hắn ta tốt hơn tôi thì cứ sống hạnh phúc với hắn ta
đi em nhé. Tôi ko có gì tiếc nuối vì đã yêu em.
Hãy sống hạnh phúc ! Và đừng bao giờ nhớ đến tôi. Mặc dù tôi biết
rằng tôi sẽ ko sống nổi dù chỉ một ngày ko có em. Nhưng tôi sẽ cố
gắng, tôi sẽ cầu nguyện cho em.
Tình yêu của tôi !
* * *
CHƯƠNG XXVI : NỔI LÒNG
Sân bay hôm nay khá vắng, cô gái kéo chiếc valy màu đỏ nhẹ nhàng
ngồi xuống băng ghế. Đôi mắt buồn của cô nhìn xa xăm vô định, cô
nhớ lại lần đầu tiên cô gặp được anh.
***
Sáng nay tôi đã có một buổi trình diễn thời trang lớn tại Hà Nội.
Show diễn rất thành công và hiện giờ cả đòan chúng tôi đang ăn mừng
tại một họp đêm. Đối với một người mẫu mới nổi như tôi thì có lẽ
đây là một thắng lợi rất hòanh tráng.
Lắc lư theo điệu nhạc mãi cũng chán, tôi bắt đầu ngắm mọi người
nhảy. Tôi cứ vô tư vừa nhấp rượu vừa đung đưa mà ko biết rằng có
một chàng trai đang nhìn mình.
" - Hi, chào em, anh ngồi đây được ko ?
- Vâng, anh cứ tự nhiên !
- Em là người miền Nam àh ?
- Vâng ạ, em ở Sài Gòn
- Ôi ! Trùng hợp ghê, anh cũng ở Sài Gòn đây. "
Một chàng trai tuấn tú, bắt tín hiệu khá nhanh tôi biết anh chàng
này đang vờ làm quen. Anh ta chính là Trí, con trai tập đòan ô tô
Minh Trí nổi tiếng ở Sài Gòn.
Trò chuyện được một lúc, tôi phát hiện ra anh ta rất cuốn hút và
rất duyên. Chúng tôi khá là hợp gu. Tôi có vẻ đã được lọt vào mắt
xanh của Trí. Ngay đêm đó, chúng tôi đã trao đổi số điện thọai cho
nhau.
Ban đầu, tôi đến với anh ta thực sự chỉ vì tên tuổi của tôi cần
được đánh bóng bởi các đại gia, nhưng dần dần tôi
đã bị vẻ sành đời, tính cách dễ thương chiều chuộng của anh ta thu
phục. Lúc nào anh ta cũng quan tâm tôi, một cách rất chân thành ko
hề giả tạo.
Tôi bắt đầu yêu Trí, rất thật lòng. Tôi trao tất cả mình có cho Trí
mà ko hề e ngại.
Nhưng rồi cuối cùng tôi nhận ra một sự thật phũ phàng. Tôi cũng như
bao cô gái khác, như bao cô gái mà anh đã từng yêu. Như một con ốc
cho anh bắt, ăn thịt và cuối cùng là đổ đi như một đống phế
thải.
Tôi đã tìm mọi cách để níu kéo anh trở lại nhưng tất cả đều dường
như vô dụng. Và rồi anh biến mất, rất nhanh như khi anh đến. Một
thời gian rất lâu tôi đã ko thể liên lạc được với anh. Tôi cứ tưởng
chúng tôi chỉ có thế, chỉ dừng lại ở thứ tình yêu trao đổi qua lại,
rồi sẽ đường ai nấy đi, ko ràng buột cuộc đời của nhau.
Nhưng đúng là ông trời có mắt. Sau bao nhiêu tháng ngày mong nhớ,
cuối cùng tôi cũng đã gặp được anh. Tình yêu bao ngày tưởng chừng
như đã mất lại bùng lên, dữ dội hơn trước. Tôi yêu anh đắm say, dù
tôi biết trái tim anh đang hướng về người con gái khác. Tôi luôn
mong với tình yêu cháy bỏng và sự quan tâm chân thành của mình sẽ
mang anh quay về với tôi.
Nhưng hình như tôi đã lầm, anh đã quá yêu con bé đó. Anh yêu nó đến
nỗi anh nhẫn tâm hắt hủi tôi, một lần nữa. Đau đớn, tuyệt vọng, tôi
đã van xin anh, chỉ cần anh đến bên tôi, chỉ cần mỗi ngày được thấy
anh, được nghe anh nói cười, dù là miễn cưỡng tôi cũng hài lòng.
Nhưng anh đã ko động lòng, anh vẫn quay lưng bước đi. Anh đâu biết
rằng tôi đau đớn đến mức nào. Anh đâu nghe được tiếng trái tim tôi
vỡ vụng thành từng mảnh.
Và tôi đã bất chấp tất cả, với tờ giấy xét nghiệm giả mình có thai
tôi đã hạ gục được anh, một cách dễ dàng ! Nhờ nó mà anh vẫn hằng
ngày ở bên tôi, chăm sóc cho tôi. Tuy ko còn tha thiết như xưa
nhưng bao nhiêu đó cũng khiến tôi vui lòng. Tôi như đứa trẻ đang cố
giữ món đồ chơi qúy báu vốn ko thuộc về mình. Và thật sự nó chưa
bao giờ thuộc về tôi, trong ngày hạnh phúc nhất của tôi, anh đã bỏ
đi.
Anh đã chạy theo tiếng gọi của con tim, anh khiến tôi bàng hòang
tột độ. Như ko tin vào mắt mình, tôi đã cố gắng thuyết phục van nài
anh, cố gắng cho anh hiểu tôi đã mong chờ được làm vợ anh như thế
nào. Nhưng lại một lần nữa anh ko hiểu. Anh có thể vì đứa con gái
đó mà quỳ xuống xin tôi thì tôi cũng có thể chết vì anh cơ mà
?
Tại sao anh ko chọn tôi ?
Tôi như gục ngã, khi anh đi tôi đã biết mình phải làm gì. Tôi phải
trả thù ! Tôi sẽ cho họ ko được hạnh phúc, sẽ mãi mãi đau khổ như
tôi.
Đáng lẽ ý nghĩ đó đã được hình thành trong đầu tôi nếu tôi ko gặp
người đó.
" - Có vẻ con ko hài lòng với thực tại này nhỉ ?..........Đừng nhìn
ta bằng đôi mắt chứa đầy hận thù như thế.
Người đàn ông cúi xuống nhìn cô gái đang ướt đẫm trong nước
mắt
- Tôi sẽ ko để yên cho mọi chuyện như thế này đâu
- Thế con sẽ định làm gì nào ?
- Tôi sẽ làm gia đình ông bại họai thanh danh
- Ta ko nghĩ con làm nổi
- Đừng thách thức tôi, tôi sẽ bắt con trai ông trở về với tôi và
tôi sẽ thâu tóm tòan bộ các người
- Hahaha, con đúng là có óc tưởng tượng thật. Vở tuồng này kéo màn
ở đây được rồi con gái ạ
- Ông nói vở tuồng gì ?.....Tôi...ko ...hiểu
- Ta nghĩ con hiểu nhiều hơn những gì ta đang nói chứ, đừng đem cái
thai ra dọa ta. Nếu ko con nghĩ một vụ tử tự của một cô người mẫu
ta có thu xếp nổi ko ?
- Ông...........
- Thật ra ta cũng chả thích gì mấy trò đánh lén như thế, nhưng biết
làm sao bây giờ ? Tốt nhất là con nên biết điều một chút.
- Đã ko muốn chuyện như thế này thì tại sao ông ko can thiệp sớm
?
- Ta muốn như vậy là để xem xét xem con trai ta đã thực sự trưởng
thành hay chưa ? Và nó đã lựa chọn con đường như ta mong muốn
- Thì ra ...các người chỉ xem tôi như một trò chơi
- Ta ko hề xem con như một trò chơi, xét cho cùng con vẫn là một cô
gái tội nghiệp hiền lành. Ta làm thế chỉ để con hiểu, tình yêu ko
thể gượng ép, nó rất kì diệu. Hãy để nó tự nhiên, đừng dùng bất kì
thủ đọan nào với tình yêu vì như thế chỉ khiến cho người yêu trở
thành một kẻ trách nhiệm nửa vời, và người được yêu sẽ là một kẻ
bất hạnh. Hy vọng ta nói ít nhưng con sẽ hiểu nhiều. Hãy tìm lấy
tình yêu có thể cảm hóa được con, con gái ạ."
" Chuyến bay mang mã hiệu FF 219392AK từ Thành phố *** - Việt Nam
đến London – Anh sẽ khởi hành vào lúc 11giờ 25 phút. Yếu cầu quý
khách..............."
Tiếng loa thông báo đưa cô gái về thực tại. Cô gái nhanh chóng kéo
valy bước vào cửa phòng check in
- Lan
Ngỡ ngàng, người con trai cô yêu tha thiết đang đứng trước mặt
cô.
- Sao em đi vội thế ?
- Anh......?
- Đến để tiễn em
Khẽ mỉm cười, cô gái nói nhỏ
- Cho em ôm anh, một lần cuối cùng nhé
Giữa sân bay đông đúc, vội vã. Một đôi trai gái, họ ôm nhau
mặc
kệ thời gian trôi và những đôi mắt đang nhìn mình.
Một cách chậm chạp, cô gái mắt đỏ hoe từ từ buông tay khỏi chàng
trai.
- Em đi đây, tạm biệt anh
Cô nói vội rồi quay lưng bước nhanh, sau lưng cô một chàng trai mắt
cũng đỏ hoe vẫy tay thì thầm
- Tạm biệt, chúc em hạnh phúc.
CHƯƠNG XXVII : CÁI BẪY
Dinh dong dinh dong.......................
- Bà hai, có thằng Trí ở nhà ko ạ ?
- Dạ có
- Gọi nó xuống nói chuyện với chúng tôi
- Dạ thôi, cậu đang ngủ, tôi ko dám
- Cái gì? Gìơ này mà ngủ ư ? Mới 6h chiều mà ngủ cái gì
- Dạ, 5h cậu Trí về nhà là ăn cơm rồi lên phòng ngủ ngay ạ. Cậu cứ
im lặng ko nói cười với ai cả.
- Thằng này!.....................Không được, thế này mãi cũng ko
phải là cách, phải giúp nó mới được, ko thôi chắc tụi mình có cháo
khuya ăn sớm quá. Suy nghĩ tiếp tao đi
Tuấn ú nhăn trán đăm chiêu. Được chừng một lúc đột nhiên thằng Minh
lạnh đập tay vỗ trán mặt hớn hở:
- Có rồi, ta đã có cách rồi anh em ơi
- Cách gi ?
- Khoan, đợi tao một lát. Bà hai ơi, pha giúp 4 ly nước cam lạnh
nhé.... .....Vào nhà đi rồi tao nói cho mà nghe
- Rõ vẽ chuyện, nói ở đây luôn cho gọn
- Vớ vẩn, bàn bạc chuyện lớn mà đứng ngông ngông ngòai đường thế à,
vào đi rồi tao nói cho mà nghe.
Thằng Minh lạnh nháy mắt đầy bí ẩn
- Thế này................thằng Phong thì làm thế
này..............còn Tuấn Ú mày phải ..............như vậy mới
được. Tụi bây hiểu chưa ?
- Mày hay quá, tụi nó lớn cả rồi chả lẽ ko nhận ra cái mưu kế rởm
của mày.
- Ôi! Sao mày ngốc thế Phong. Phải cần viện binh nữa mới đủ "đô"
chứ. hiểu chưa ?............. Ôi giời, xem cái mặt tụi bây kìa, để
tao nói cụ thể hơn cho nghe. Là thế này...................Hiểu chưa
?
- Ừmh Ừmh.........nghe cũng được đấy. Trông mày thế mà cũng có lúc
thông minh ra phết nhỉ
Thằng Việt gật gù cái đầu như triết gia vừa thấu hiểu cái chân lí
viễn vông nào đó
- Được ko mày ? Tao nghi quá, vụ này mà bể là tụi mình"mệt trong
người" đấy
- Khỏi lo, tao đã dự trù trừong hợp bể mánh rồi, cứ yên tâm. Gìơ
thì lo thực hiện kế họach A đi.
*****
Đã hai tháng sau khi trái tim tan vỡ, tôi vẫn cứ sống cứ làm việc.
Làm thật nhiều cho đến khi kiệt sức thì lại ăn, ăn xong thì ngủ,
ngủ xong lại làm việc. Cuộc sống cứ diễn ra như thế, buồn chán, tẻ
nhạt, ko có mục đích sống. Tôi cũng ko biết mình còn sống trên đời
này là vì cái gì ?
Đôi lúc tôi muốn buông thả cuộc đời, muốn ăn chơi cho quên sầu
nhưng rồi lại tự nhủ "Mình phải đứng lên, cô ấy ko là gì cả, ko có
cô ấy mình vẫn sống được". Và sự thật là tôi vẫn sống , nhưng sống
theo một kiểu khác, sống với cái xác ko hồn.
***
9h tối rồi nhưng nó vẫn chưa muốn về nhà, công việc ở công ty đã
hết từ đời nào và giờ nó đang chúi mũi vào việc đua môtô trên vi
tính. Nó suốt ngày chỉ muốn làm việc làm việc và làm việc, nếu ko
thì làm bất cứ cái gì tốn thât nhiều thời gian, thật căng thẳng để
nó ko còn thời gian nhớ đến người đó. Nhưng dường như công việc của
một tổng giám đốc công ty quá ít so với yêu cầu của nó. Nó vẫn còn
thời gian, 8 tiếng để ngủ thì đầu óc nó đã dành 3 tiếng đồng hồ để
nhớ đến anh. Nó ghét cảm giác đó, nó ghét cái gì vô vọng và ko bao
giờ có được dù chỉ trong mơ. Nhưng đầu óc nó ko nghe lời nó, trong
tim nó vẫn còn một khỏang trống dành cho anh, nó ko biết phải làm
gì để lấp đi khỏang trống ấy. Làm gì để như ngày xưa đây ? Làm sao
để trái tim nó hướng về Ryan và yêu Ryan như ngày xưa đây ?. Nó bất
lực ! Những kí ức về anh và tình yêu dành cho anh cứ đày đọa nó.
Phải làm sao đây ?
****
- Để cái này vào cốp xe nghe bà Hai
- Vâng ạ!
Hôm nay tôi phải về nhà bà, bà gọi bảo nhớ tôi mong tôi về gấp. Tôi
cũng đã có ý về mấy hôm nay, giờ thế này thì thôi về luôn một
thể.
- Xong chưa bà hai ?.
- Dạ, xong cả rồi thưa cậu
****
- Bà ơi bà, con về rồi nè
- Trí, sao về trễ thế cháu, bà đợi cháu từ chiều đến giờ
- Dạ, tại cháu kẹt xe mà bà. Thông cảm cho cháu đi, bù lại cháu ở
đây một tuần luôn bà nhá
- Được, ở đây luôn bà cũng chịu........Nào vào nhà, rửa mặt, rửa
tay rồi ăn cơm với bà
- Vâng ạ
[ - Alô alô, xin thông báo, con mồi sắp tiến tới bàn ăn
- Ok, nghe rõ. Tiếp tục kế họach A ]
- Đây vào đây ngồi, hôm nay bà chuẩn bị những món mà cháu thích
nhất đấy, ăn cho nhiều vào. Dạo này bà thấy cháu ốm quá. Có chuyện
gì sao cháu ?
Chẳng biết trả lời bà thế nào, tôi chỉ mỉm cười cho qua
chuyện
- Chuyện gì đâu bà, tại dạo này cháu kén ăn thôi, hôm nay cháu ăn
thật nhiều cho bà khỏi lo nữa nhé
- Ừh ngoan, ăn nhiều mới khỏe được chứ
[ - Oh yeah, xin thông báo với đại ca Minh lạnh, con mồi vừa ăn. Dự
báo khòang 30 phút nữa sẽ kết thúc kế họach A.
- Ok, các anh em chuẩn bị kế họach B, tấn công con mồi bên kia bờ
đại dương đi ]
- Ngon ko con?
- Dạ ngon
bà ạ, bà lúc nào mà chả nấu ngon nhất
- Thằng này, chỉ giỏi cái miệng
Đó chỉ là nói dối thôi, thật sự là trong miệng tôi chẳng thấy mùi
vị gì cả. Dù có ngon đến mấy, đối với tôi giờ cũng bằng
không.
Ăn được vài miếng, đột nhiên tôi thấy buồn ngủ khủng khiếp, hai mắt
diếp cả lại, thật sự là ko mở lên nổi nữa
- Bà ơi, cháu nghỉ ăn rồi, cháu buồn ngủ quá.
- Buồn ngủ àh ? Sao ko ăn thêm vài miếng nữa
- Thôi, cháu buồn ngủ quá, ko chịu nổi nữa rồi.............. Ôi!
Sao buồn ngủ thế này.
Lấy tay đập đập trán, tôi cố tìm lại một chút minh mẫn để còn mò
lên giường
- Àh chắc cháu đi đường xa mệt đấy, thôi vậy lên phòng ngủ đi
cháu
- Vâng, cháu đi đây
***
Nó đang lúi húi dưới bếp với món bánh gatô mà nó vừa học được từ
chương trình nấu ăn gia đình. Đang tập trung nặn kem trang trí thì
chuông cửa reo inh ỏi, tối rồi mà còn ai gõ cửa nhà nó thế nhỉ ? À,
nó quên mất, lúc nãy nó gọi phone mời Ryan sang ăn bánh nó làm. Bởi
vậy vừa bảo ko dám ăn vì sợ tào tháo rượt thế mà giờ đã bấm chuông
inh ỏi. Rõ đáng ghét, thích đến chết mà cứ giả vờ
- Ra ngay ra ngay....Lúc nãy anh bảo sẽ ko thèm ăn
mấy.......c...á.i..........[cạch]..... Ơhhhhh, bác trai........anh
Phong........anh Việt....
- Bất ngờ ko My?
- Sao anh Phong và mọi người ở đây ? Có cả bác trai nữa ? Có chuyện
gì sao ạ ?
- Ừm thật ra bọn anh sang đây là có việc thật, việc rất quan trọng
dành cho em
- Cho em ? Việc gì ạ ?
- À trước khi nói chuyện cụ thể thì bác và các anh có thể vào nhà
ngồi được ko nhỉ ?
- Vâng ạ, xin lỗi ngạc nhiên quá nên cháu quên mất. Mời mọi người
vào
..........................
- Mời mọi người dùng nước, bây giờ mọi người có thể nói cho em biết
có chuyện gì mà mọi người sang đến đây vậy ?
- Thật ra thì.............. đó là chuyện của thằng Trí, nó vừa bị
tai nạn và giờ đang nằm hôn mê, ko biết bao giờ mới tỉnh lại
Xỏang..........
Cái tách trên tay nó rơi xuống đất vỡ vụng, cái gì thế này ?
- Từ ngày cháu bỏ đi, thằng Trí như người mất hồn, nó chả thiết ăn
uống gì cả. Suốt ngày nó chỉ nhớ đến cháu, hôm trước vì quá nhớ
cháu, nó đã đi uống rượu, trên đường về nó vì tránh một đứa bé nên
đã ko kiểm sóat đâm thẳng vào một chiếc xe tải lớn........... Bác
sĩ nói nó chỉ có khỏang 25% cơ hội tỉnh lại nhưng trong đó 10% là
sẽ sống cuộc sống thực vật đến suốt đời.
" Sẽ sống cuộc sống thực vật đến suốt đời"
Nó bần thần ngồi phịch xuống sofa, đầu óc nó hỗn lọan,
- Chị... Lan.......tại sao chị ấy ko khuyên anh ấy ? Sao ko cản anh
ấy? Cháu đã trao Trí lại cho chị ấy chăm sóc rồi mà.
- Lan đã đi từ lâu rồi My ạ. Sau khi em đi, Trí đã bỏ cả đám cưới
để sang đây tìm em nhưng nó đã bị em từ chối. Rồi Lan cũng từ chối
nó, vì cô ấy nhận ra cô ấy ko có được trái tim của Trí. Trí mất tất
cả, nó bắt đầu sống như một người ko hồn, suốt ngày nó chỉ làm việc
làm việc, ko đi đâu cả. Và cuối cùng, tối hôm trước, ko chịu được
nữa nó đã đi uống rượu và ...nó........ đã bị tai nạn.
Nước mắt rơi lã chã, tim nó đau thắt
- Anh .....ấy có...... chết ko anh ?
Tiếng nó đứt quảng, tay nó lạnh ngắt
- Anh ấy .....ko thể bỏ....em lại
- Nó ko chết nhưng có thể sẽ ko bao giờ tỉnh lại nữa, sẽ ko nói, ko
cười như xưa nữa
Căn phòng lặng căm, chỉ nghe tiếng nấc của cô gái và giọt nước mắt
của những người đàn ông.
- Mọi chuyện là như thế và hôm nay bác đến đây vì bác muốn thực
hiện ước nguyện cuối cùng của nó, trong lúc đưa nó vào bệnh viện nó
đã luôn miệng gọi tên con................ nên bác xin con, xin con
hãy trở về Việt Nam gặp nó. Gặp nó một lần cuối thôi, bác xin con
đấy.
- Vâng, cháu sẽ trở về
Nó vừa nói, vừa chạy ngay vào phòng, quơ bừa vài bộ quần áo nhét
vào vali nó chạy vội ra cửa
- My ! Em đi đâu thế ?
- Anh........Ryan........
- Em mang vali, em định đi đâu àh ? Còn những người này, họ là ai
vậy ? Sao em khóc thế ?
- Em..........em...... định về Việt Nam
- Tại sao lại về ?
- Anh Trí............anh ấy sắp chết rồi, anh ấy vì em mà hôn mê ko
biết bao giờ mới tỉnh. Anh ấy sắp chết rồi.
Buông hai tay mình ra khỏi người My, tôi chết lặng.
- Em quyết định sẽ về đó thật sao ?
- Anh ấy cần em Ryan à, anh ấy sắp...........
- Sắp chết rồi chứ gì ? Vậy nếu anh sắp chết như thế em có lo lắng
cho anh như vậy ko ?
- Em.........
- Được, nếu em nghĩ hắn ta sẽ đem lại cho em hạnh phúc thì em cứ
đi, anh sẽ ko cản em đâu
Ngước mặt lên cho nước mắt chảy vào trong, tôi chờ đợi một câu trả
lời mà tôi đã biết trước
- Bây giờ em đã hiểu tình yêu thật sự là gì, bấy lâu nay em đã cố
gắng yêu anh, nhưng em ko thể, ko thể yêu anh như ngày xưa nữa. Em
xin lỗi anh, mong anh sẽ tìm được tình yêu thực sự của mình, người
có thể yêu anh hơn em
Cô ấy vụt qua, biến mất và mãi mãi ko bao
giờ trở lại.
Bây giờ nước mắt rơi thật sự, ko thể kìm lại được nữa. Anh đang
khóc, đang khóc vì em đây. Lần này sẽ là lần cuối cùng phải ko em
?
Chương 27 : Sập bẫy ngọt ngào
" - Đừng đi ! My........My "
- Anh Trí, anh tỉnh lại rồi
Mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là khụôn mặt, ko biết gọi
là khóc hay cười của My nữa. Ơh....Mà tôi vừa nghĩ gì thế nhỉ ? My
?
- Em......em là My thật sao ?
- Anh bị sao thế ? Bác sĩ........bác sĩ ơi, bà ơi anh Trí tỉnh rồi,
anh Trí tỉnh rồi mọi người ơi
- Khoan đã, cái gì mà có bác sĩ ở đây ?
- Anh bị tai nạn, hôn mê sâu mấy hôm nay rồi. Anh ko nhớ gì sao
?
- Tai nạn ? Làm gì có............. Ôi đầu tôi ? Chân tôi ? Ai quấn
đầy băng thế này ?
- Vậy có nghĩa là.............?
- Đúng vậy, thằng Trí ko bị gì cả. Tất cả đều do bác sắp đặt
?
- Sắp đặt ? Tất cả đều là giả sao ? Vậy là anh Trí ko bị gì cả ?
Anh ấy sẽ ko chết ? Sẽ ko sống thực vật như lời bác nói ư ?
- Đúng vậy. Nó vẫn bình thường. Bác đã cho nó uống thuốc ngủ, đưa
nó vào bệnh viện quen với bác, sau đó thì sang canada và đưa cháu
về đây
- Thì ra .....thì ra mọi người gạt cháu, bác có biết cháu lo thế
nào ko ? Mọi người thật quá đáng.
- Người gạt cháu chính là cháu đấy ?
- Bà !
- Cháu thật sự rất yêu thằng Trí, vậy tại sao cứ làm khổ nhau. Bây
giờ cháu rất bực tức phải ko ? Cháu muốn quay về Canada để đền đáp
lại tình yêu của Ryan phải ko ? Nhưng liệu cháu trở về đó và yêu
Ryan thì cháu có làm cho Ryan hạnh phúc được ko ? Hay sẽ chỉ đau
khổ thêm ?. Bà chỉ nói thế còn quyền quyết định vẫn là ở cháu. Nếu
bây giờ cháu đi chắc sẽ còn kịp chuyến bay cuối.
Căn phòng chìm ngập trong im lặng, mọi người nhìn nhau. Chàng trai
vẫn ngồi trên giường, anh nín thở chờ đợi sự lựa chọn của cô gái.
Cô gái vẫn đứng im, có vẻ như đang suy nghĩ.
..................
Đột nhiên My quay người về phía tôi, rồi cô ấy xoay người và bước
đi. Tôi sợ hãi, vội vàng nắm lấy tay cô ấy
- Nhưng nếu em lựa chọn Ryan, anh vẫn sẽ ko để em đi. Mất em một
lần đã là quá đủ đối với anh.
Ấm ! My đang ôm tôi, cảm giác kì diệu nhất mà tôi từng có
được.
- Em giả vờ đấy, đồ ngốc. Cám ơn anh đã giữ em lại. Em yêu
anh!
- Anh cũng yêu em.
***
[ - Mời cô dâu và chú rể trao nhẫn cưới cho nhau và hẹn ước với
nhau
- Điều khỏan cuối cùng của em, em vẫn chưa nói đúng ko
- Ừmh
- Điều khỏan thứ 5 : Bên A phải hứa suốt đời bên cạnh bên B. Ko bao
giờ lìa xa
- Bên A xin hứa, suốt đời bên cạnh bên B ]
- Đừng có chen
- Dang ra một tí coi, tao ko thấy gì cả
- Tụi bây thằng nào cũng hú hí với gái cả rồi mà làm như giặc trước
cửa phòng tân hôn người ta thế àh. Về phòng ngủ hết.......... Để
một mình tao coi được rồi hehehe
- Bà mẹ mày Tuấn Ú ơi, dang ra cho các đại ca coi
- Trời ơi đừng có chen
- Aaaaa....
Rầm...........
- I i i i .....trời ơi thằng Trí bị bất lực kìa tụi bây ơi.
- Chết rồi, tân hôn mà thằng Trí bị lép vế kìa
- Làm hại tao tưởng hấp dẫn lắm, tội nghiệp My quá mày nhỉ.
- Phải đi kiếm thuốc trị cho thằng Trí mới được.Hay mình lên chùa
thiếu lâm bên Trung Quốc xin ? Nghe nói thuốc tàu trị mấy cái này
hay lắm
- Mày ngu, Chùa tòan là sư sao trị bệnh này được
- Ừh nhỉ, hay mình đi....................
Cảnh tượng lúc này hết sức kinh khủng và dễ dẫn đến hiểu lầm tai
hại, ông Trí đang nằm phía dưới tiếp đó là một lớp chăn dày và nó
đang ngồi trên người Trí.
Chuyện, nó thắng trong trò oẳn tù tì nên nó được quyền hành hạ tên
Trí với tiết mục "Lấy thịt đè người" mà lị. Ai dè tụi ông Việt vào
và nghĩ là..........
- Hahahaha, chắc chết quá hahaha. Mắc cười quá hahaha.
- Làm gì mà cười ghê thế
- Mấy ông đó.....nói anh bị bất lực kìa.....hahahha
- Hahahaha...
- Ơh ? Em cười thôi, anh bị thế mà cũng cười àh ?
- Anh cười vì tụi nó dễ bị dụ quá
- Dụ gì ?
- Anh giả vờ chơi trò đó với em vì anh biết thế nào tụi nó cũng
rình mò trước phòng mình, nên anh phải có kế sách đuổi ruồi thì mới
ăn cơm ngon được chứ
- Ăn cái gì cơ chứ, em ngủ rồi
- Êh thức dậy, vờ ngủ để quên nhiệm vụ àh. Thức dậy "Yêu" đi
- Ko, em ngủ rồi
- Àh, nhẹ nhàng ko nghe, anh dùng bạo lực đấy. Chết em này
- Aaaaa, hahaha đừng cù lét nữa..... Thức dậy nè, chịu chưa
Nó nín thở mở mắt trân trân nhìn Trí, hắn ta cũng trân trân mắt
nhìn nó. Rồi hắn nhẹ nhàng áp sát mặt hắn vào mặt nó, từ từ nhẹ
nhàng môi chạm môi, má chạm má, một bắt đầu nhẹ nhàng cho một trận
chiến mãnh liệt.
**********
.....Năm năm sau.....
- Chị hai ơi, ba Trí đang làm gì mẹ My thế ?
Hai đứa trẻ mũm mĩm với bộ pyjama rộng thùng thình chi chít hình
đôrêmon đang lấp ló ở cửa nhà bếp
- Cái đó người ta gọi là hôn má đấy
- Hôn má nghĩa là hôn mẹ mình hả chị ?
- Ngốc, hôn má nghĩa là hôn vào cái má ấy, còn được gọi là
thơm má, mi má, kiss má đấy. biết chưa ?
- Sao chị hai biết ?
- Ba Việt dạy chị đấy.
- Hai đứa này, làm gì vậy hả ?
- Á á á.... Ba Tuấn nhéo con mẹ ơi
- Anh Tuấn, anh Phong, anh Việt, cả ba và bà nữa. Sao hôm nay đầy
đủ thế ạ ?
- Ừmh, hôm nay tụi nó mời các con đi ăn tiệc mừng vợ thằng Tuấn và
vợ thằng Phong có thai đứa thứ ba đấy
- Ồh hai em trai làm gì mà mạnh thế, tới đứa thứ ba rồi cơ àh, chúc
mừng nhé.
- Cám ơn lời chúc mừng đểu của mày nhé
- Mẹ ơi, có cả ba Ryan và mẹ Lan nữa này. Đi ăn thôi, vui quá
!
Nhìn hai cục vàng của tôi nhảy loi choi giữa sân mà tôi vẫn chưa
tin tất cả đều là sự thật. Từ một hợp đồng tạm thời giữa hai kẻ
chẳng biết mặt nhau mà giờ đây đã là vợ chồng thì thật sự đến cả
những người trong cuộc như tôi vẫn ko tin nổi.
Lan giờ đã có chồng và sinh sống ở Luân Đôn, thằng Phong thì đã có
vợ cùng ba đứa con, còn Ryan đã được bố mẹ My nhận làm con nuôi và
đang quản lí công ty của nhà My. Anh ta vẫn ở vậy nghe đâu là chờ
đợi khi nào tôi và My chia li sẽ nhảy vào. Đừng mơ chứ! Nhưng dù gì
tôi cũng đều muốn cảm ơn những người đã hy sinh vì tình yêu của
chúng tôi. Trải qua biết bao sóng gió, thử thách cuối cùng chúng
tôi cũng đến được với nhau, một phần nhờ bạn bè và người thân nhưng
phần chính vẫn là tình yêu của chúng tôi. Và cả niềm tin, khao khát
được có nhau. Tất cả đã làm nên tình yêu của chúng tôi. Cám ơn mọi
người, cám ơn ông trời đã cho chúng tôi được gặp nhau
Một câu chuyện cổ tích giữa thời hiện đại.
Chắc có lẽ là câu chuyện của tôi.
-----THE END-----