Duck hunt




Chương : 21 

Tuyết Y nhìn xang Tử Di, ánh mắt cô đang chăm chú hướng về điều cậu. Tuyết Y nở nụ cười mờ ám: 

- Tôi thấy hai người có vẻ thân nhau vậy mà cô ấy chưa cho anh biết mình đã lên giường với bao nhiêu người đàn ông rồi à? 

Bộp… 

Một cái bạt tai dáng thẳng xuống mặt Tuyết Y khiến cậu nóng dát. 

- Cô làm cái trò gì vậy ?- Nhã Kỳ đập bàn đứng dậy trừng mắt nhìn Tử Di. 

Tử Di không thèm để ý đến lời nói của Nhã Kỳ, cô đứng thẳng trước mặt Tuyết Y ,ánh mắt cô thật mờ lạnh nhìn cậ chăng chối, Tử Di dằn từng câu từng chữ : 

- Bất cứ người nào có thể bêu riếu tôi vì điều đó còn anh thì không. 

Tử Di quay lưng đi như chạy ra ngoài, San Phong nhìn Tuyết Y bằng ánh mắt khó chịu cậu đứng dậy: 

- Hàn thiếu không thấy những lời mình nói là quá lố rồi à. 

San Phong đuổi xong cậu ném về phía Tuýêt Y nụ cười nhạt nhẽo rồi ra ngoài tìm Tử Di. 

Tuýêt Y đưa tay sờ lên má mình, mắt cậu cong cong như vầng trăng non, môi mím lại như đang cười bản thân mình. Tại sao cậu lại nói như vậy??? Chính Tuyết Y cũng không biết bản thân mình vừ anói điều gì nữa??? Từ trước đến giờ cậu làm gì có hành động lời nói nào bỉ nhân như vậy chứ. 

Thấy Tuyết Y vẫn im lặng, Nhã Kỳ ngồi xuống sát cậu, cô đưa tay sờ lên má Tuyết Y, giọng cố tỏ ra vẻ qan tâm: 

- Hàn thiếu không sao chứ, hay chúng ta về thôi. 

Tuyết Y đứng dậy cầm áo khoác trên lưng ghế, cậu không nói không rằng bỏ đi, Nhã Kỳ vội vàng cầm túi xách chạy theo sau.Cô vừa đi vừa nói: 

- Hàn thiếu định đi đâu vậy? 

Tuyết Y vẫn im lặng. 

- Cái con bé đó thật chẳng biết điều gì cả dám làm hành động đó với anh. Thật quá đáng mà..hay… 

Nhã Kỳ vờ e thẹn dè dặt mời mọc: 

- Anh đến nhà em nhé. 

Tuyết Y đứng lại, cậu thật bức xúc khi lúc này có ai đó cứ lảm nhảm bên tai mình chẳng khác nào tra tấn thần kinh. Cậu nhìn Nhã Kỳ, cô cúi đầu tỏ vẻ ngại ngùng khi cậu nhìn chằm chằm mình như thế. 

Tuyết Y nhìn gương mặt cô mà ngao ngán, cậu thở hắt ra rồi buông lời: 

- Em về trước đi, anh có việc rồi. 

Nhã Kỳ đanh mặt lại, cô không ngờ mình đã bật đèn xanh như vậy rồi mà Tuyết Y không chịu lao tới, cô cầm chặt chiếc túi kềm nén sự tức giận mà ngẩng đầu cười dịu dàng với Tuyết Y : 

- Vâng. Vậy hẹn gặp lại anh. 

Nhã Kỳ quay lưng bước đi mà tiếng guốc cô dằn mạnh xuống sàn nghe từng tiếng côm cốp rõ mạnh. Mặt cô hầm hầm tức giận. Sao Tuyết Y lại có thể từ chối một người như cô chứ. Đây đúng là một điều xỉ nhục với Nhã Kỳ mà. 

Tuyết Y vào trong toilet, cậu hâấ nước lên mặt mình cố làm dịu cái nóng trong người. Cậu chống hai tay vào thành bồn rửa mặt, nhìn vào gương… Từng giọt nước lăn dài trên gương mặt anh tuấn, cậu muốn mình thật tỉnh táo…cậu thật sự điên rồi nên mơớ nói những lời như vậy. Phải chăng cậu đang muốn San Phong từ bỏ mọi ý định với Tử Di nên mới nói những lời làm tổn thương đến cô như vậy. 

Tuyết Y chán nản, cậu cầm máy lên: 

- Đến đón tôi… 

.... 

- Tử Di… 

San Phong níu tay cô lại, Tử Di nhìn cậu với ánh mắt buồn thăm thẳm. Lúc này đây, cô không còn lý do gì để nảy sinh một chút tình cảm nào đó với con người độ tài đê tiện như Tuyết Y. 

- Tuyết Y nói đúng, anh cũng đã biết con người thật của em, Bây giờ em muốn được yên tĩnh. 

San Phong buông tay cô ra. Cậu hiểu tâm trạng của cô bây giờ. Tốt nhất là im lặng. 

Tử Di quay mặt bước đi tiếp con đường phía trước, cô đang mệt, mệt mỏi thật sự với cuộc sống đầy nghiệt ngã này. 

San Phong lẳng lặng bước từng bước theo sau Tử Di. Đối với cậu nhưữg điều Tuyết Y nói không quan trọng chỉ cần Tử Di là đủ. Nhìn theo dáng người nhỏ bé của cô đang bước từng bước thật nặng nề, lòng cậu đau nhói…Không hiểu sao San Phong này lại muốn được ôm lấy cái dáng người cô độc ấy…muốn bảo bọc cô…muốn được che chở cho cô…Cậu đã thật sự yêu Tử Di mất rồi… 

… 

Qúach giám cho xe đến đón Tuyết Y, Tuyết Y nhìn thấy bên đường Tử Di đang một mình đi, cậu nhíu mày khi thấy người bước theo sau cô là San Phong…. 

- Đi chậm lại thôi. 

- Dạ. 

Chẳng nhẽ San Phong thật sự yêu Tử Di…Một lần nữa cảm giác nhói đau đến với Tuyết Y, cậu nhìn lại cái dáng mảnh mai của Tử Di đang một mình sải bước giữa dòng người qua lại, gương mặt cô…tại sao cô lại giống người đó đến thế…Tuyết Y nhìn cô, nhìn thật lâu, mắt cậu đỏ hoe như người đang sắp khóc…Tại sao cô xuất hiện trước mắt làm cậu rung động… , Tuyết Y cắn mạnh môi…Ông trời thật nhâẫ tâm khi đem một người con gái trước mắt cậu giống như người con gái đã gây cho cậu sự tổn thương không bao giờ phai mờ được… 

“Sao lại là em…” 

- Được rồi, chạy nhanh đi. 

Tuyết Y ngả người ra sau…Đôi mắt cậu trầm tĩnh chất chứa bao nỗi niềm. 

Qúach giám nhìn qua gương chiếu hậu thấy đôi mắt Tuyết Y đầy sự phiền muộn vốn trước giờ cậu chưa tưừg thấy. Theo cậu Tuyết Y luôn sống trong sung sướng, tiền bạc địa vị phụ nữ, trong tay cậu đã nắm giữ tất cả rồi còn gì để bất mãn nữa. 

Nhưng…kể từ khi cô gái đó xuất hiện, cuộc sống và ngay cả đến tâm trạng của Tuyết Y cũng dần thay đổi, cậu trở nên độc đoán, đôi lúc còn khó chịu hơn trước và cậu còn bày ra nhiều trò thâm độc đối với cô gái đó đến mức Qúach giám phải dựng tóc gáy…rồi có lúc cậu thật trầm ngâm suy tư nhìn về một điều gì đó thật xa xôi…Hơn hết, đôi lúc nụ cười trên cay độc mờ ám rõ rệt mà từ trước Qúach giám chưa từng thấy…Phụ nữ với Tuyết Y vốn là một thứ không quan trọng mấy, cậu chỉ cần chỉ tay vào cô gái nào thì sẽ có thôi. 

Và bây giờ…Có phải Tuyết Y đang vì vấn đề nào đó liên quan đến cô gái mà suy tư chăng… 

- Hàn thiếu, anh đã có tình cảm với cô gái đấy rồi à? 

Tuyết Y nhắm mắt, tư tưởng cậu đang đấu tranh rất kịch liệt…liệu timcậu có còn chỗ để bắt đầu một tình yêu mới không hay một vết thương còn nguyên, một nỗi đau…đau mãi… 

Tuyết Y mím thật chặt môi nhìn tưừg hạt mưa phùn lấm tấm khẽ rơi tạt lên cửa kính xe tưừg giọt…tan chảy…Cậu không thể nào để phụ nữ kiểm soát được tâm trạng mình nữa... 

… 

Tuyết Y nằm trở mình qua lại, cậu không làm sao vào được giấc ngủ. Tại Tử Di mãi vẫn chưa về hay…cậu đang hối hận vì lời nói vừa rồi với cô. Cậu gối đầu lên tay mình nhắm thật chặt mắt lại…Không thể ngủ được, cậu ngồi bật dậy đi đến tường kính nhìn xuống cổng vừa lúc Tử Di đi về. 

Đằng sau cô vẫn là San Phong. 

Tử Di quay mặt lại định đóng cổng, ánh mắt cô chợt dừng lại chiếc bóng dưới mặt đất, từ từ ngẩng mặt lên nhìn người đó, Tử Di tròn mắt: 

- Sao anh vẫn…

San Phong nhẹ cười bước đến gần hơn với cô kéo nhẹ cô vào vòng tay ấm áp của mình, giọng cậu thật nhỏ nhẹ trầm ấm: 

- Anh không quan tâm quá khứ chỉ cần hiểu con người hiện tại của em là đủ rồi. 

Tuyết Y quay mặt vào trong, cậu về lại giường nằm, đôi mắt cố nhắm lại để không phải thấy không phải nghĩ gì hết…. 

 

Tại sao ta gặp nhau không như những giấc mơ 

Để anh được yêu thương trong phút giây 

Tìm trong đêm tối một ngôi sao sáng 

Để anh thấy hy vọng 

Tìm cô đơn trong những tiếng thở dài 

Nghẹn ngào nước mắt ngân đôi bờ mi 

Chờ trong đêm tối chờ trong mong nhớ 

Chờ cho đến bao giờ 

Ánh mặt trời bừng lên phương trời phía tây 

Cuộc tình ngày nào sẽ thay đổi 

Vì anh không thể nói rằng mình đã yêu em 

Vì anh không thể nào đến bên em 

Welcome to Yeucahat.com 

Trái tim anh tan ra khi thấy em cười hạnh phúc bên người 

Thầm mong trong phút chốc được chạm lấy tay em 

Nhẹ quên đi những ưu tư bao ngày 

Làm sao em nhận ra tình yêu còn mãi trong anh từ khi ta gặp nhau 

>>> nhạc đệm =]]~ 

…….. 

- Con thấy cô gái này thế nào. 

San Phong liếc qua tấm ảnh trên bàn rồi ngẩng lên nhìn mẹ mình. 

Có chuỵên gì sao mẹ? 

- Năm nay con bao nhiêu rồi. 

. Cậu chẹp miệng ngồi dựa lưng ra sau tay vẫn cầm chiếc điện thoại 

- Địa điểm, thời gian. 

Bà Như Hạ chay hàng mày phượngm giọng nghiêm nghị: 

- Lần này con hãy cố mà tử tế với người ta đừng có dở trò không thì đừng trách mẹ. 

San Phong gật gù tỏ vẻ biết điều, thấy mẹ mình không nói gì nữa, cậu cất điện thoại lại, đứng dậy: 

- Xong rồi, con về côngti đây. 

- Con cứ thử dở trò thì đừng trách mẹ. 

- Con biết rồi mà – San Phong ra ngoài. 

Bà Như Hạ nhìn con mình, môi nở nụ cười mờ ám ánh mặt thật thâm hiểm không hiểu được bà đang có kế hoạch gì để trị đứa con trai lông bông của mình. 

… 

San Phong vừa đến địa điểm hẹn, cậu nhìn quanh phòng trà tìm cô gái mẹ mình hẹn xem mắt. 

Cô ta đang ngồi ở bàn số 4, San Phong cười cười đi lại. Cậu hơi cúi đầu chào cô, cô cũng chỉ hé miệng cười đáp lại. 

San Phong cố ý nhìn chằm chằm cô gái tỏ ra mình là người thô lỗ. Cậu thầm nghĩ cô gái này nhan sắc chỉ thuộc loại trung bình thôi vậy mà mẹ cậu lại chọn cô ta. Không biết đây lại là vị thiên kim nhà ai nữa. 

San Phong chẹp miệng, cậu dơ tay gọi phục vụ: 

- 2 đen ít đường. 

- Dạ - Người phục vụ gật đầu rồi lui đi. 

Cô gái nhìn San Phong, đuôi mắt cô cong cong như đang cười, San Phong cũng chẳng tế nhị quay đi chỗ khác, cậu cũng nheo nheo mắt nhìn cô. 

Hai người nhìn qua lại 1 lúc, San Phong thở hắt ra, cậu đập nhẹ tay lên bàn, nhìn cô gái: 

- Thôi nhé, chúng ta thẳng thắn với nhau đi. Thật ra tôi không hề thấy cô có gì nổi bật để chọn làm vợ cả, chỉ vì mẹ tôi muốn nên tôi cũng không thể cãi lại. Mà mắt mẹ tôi cũng tkhông có thẩm mĩ cho lắm…chậc…châc…- San Phong chậc lưỡi nhìn cô gái, vẻ mặt cậu khinh khỉnh – Không hiểu sao à lại chọn được một cô gái quá tầm thường như cô để làm mối cho con mình nhỉ…Haizz….mà chắc cô cũng nghe những lời đồn về tôi rồi chứ, đó hoàn toàn là sự thật đấy…nếu như cưới cô tôi không đảm bảo mình có tuyệt tình với các cô gái khác đâu. 

Chưa để cô gái nói được điều gì, cậu lại tiếp: 

- Con gái mà phải nhờ xem mắt mới cưới được chồng. Cho hỏi một câu nhé …- San Phong nhìn quanh tỏ vẻ bí mật, cậu ghé gần mặt cô gái nói “nhỏ” : 

- Cô đang có nguy cơ ế đúng không? Nhìn mặt cô thế này cũng không thấy chuyện đấy là lạ. 

San Phong hơi sững người trước nét mặt cô gái. Cô ta chỉ hơi nhíu mày rồi lại giãn ra, môi ẩn ý cười khiến San Phong phải khựng lời lại, mịêng cậu trở nên cứng đờ trước cô ta. Người này thật không giống những cô gái cậu xem mặt trước đây chút nào. Cô ta rất thản nhiên đến bàng hoàng, ánh mắt thật điềm tĩnh không có chút gì tức tối khác hắn với phản xạ của những tiểu thư cậu được hẹn gặp, cô nào cũng nhảy nhổm lên rồi thì cầm luôn ly nước trên bàn hất thẳng vào mặt cậu còn không thì tặng cậu vài câu mắng mở xong bỏ đi về than vãn khóc lóc với mẹ cậu… 

Tình huống này hoàn toàn trái ngược với những dự đoán và cả chuẩn bị tinh thần của San Phong. 

Cậu nuốt khan nhìn cô gái: 

- Cô không thấy tôi mất lịch sự hay sỗ sàng sao. 

Cô gái chỉ hơi cười nhẹ gật đầu: 

- Có nhưng tôi thích thế. 

Sốc…. Câu nói thẳng thắn của cô ta khiến San Phong sóc óc. Cậu không hiểu đầu óc cô ta làm bằng thép hay sao lại bình thản khi nghe cậu xỉ nhục như vậy. 

San Phong tỏ vẻ bình tĩnh, cậu cười cười: 

- Ồ vậy à. Hình như tôi thấy cô không những bề ngoài hơi tệ mà đầu óc còn hơi ….- Cậu xoay xoay ngón trỏ lên một bên thái dương của mình miệng nói – bất bình thường đúng không. 

- Có thể - Hàm Yên nhún vai, cử chỉ thật điềm đạm hết sức. 

San Phong nuốt nước bọt liên tục, cậu cầm ly nước lọc trên àn uống cạn dằn cơn nóng trong người xuống “ Con ranh này lỳ thật. Không biết mẹ mình kiếm được ở đâu nữa…” 

San Phong quay lại nhìn cô gái , cậu hất mặt: 

- Tên gì vậy? 

- Lâm Ngữ Yên. 

San Phong liếm miệng, cậu dùng bản mặt gian gian mình cô: 

- Này em gái cô có biết tôi rất ghét phụ nữ họ Lâm không lại còn tên Ngữ Yên nữa chứ. Chán chết đi được. 

Ngữ Yên nhẹ nhàng đứng dậy, cô cầm túi sách lên nhìn qua San Phong : 

- Đừng làm trò trẻ con như thế, tôi sẽ lấy anh. 

- Cái…cái…gì? 

San Phong há hốc mồm nhìn theo dáng đi của cô gái. Gìơ cậu mới để ý đến chiều cao của cô ta. Không chừng 1m7 mấy cũng nên. Dáng đi cô ta quả thật rất tự tin, đầu ngẩng cao mắt nhìn về phía trước… 

San Phong lắc đầu, mẫu người như cô gái này đúng là cậu không bao giờ tưởng tượng ra được chứ đừng nói đến việc phải lấy cô ta làm vợ. 

Tít tít… 

- Dạ. 

- Con thấy sao. 

- Cô ta không phải mẫu người của con. Phụ nữ gì mà dáng dấp vừa cao vừa gầy lêu ngêu lại còn ăn nói cọc cằn nữa chứ.

Điều này bà Như Hạ thừa biết cậu đang nói quá. 

- Vậy là sao. Con muốn người như nào nữa. Mẹ đã chọn cô ấy rồi. Con tính sao thì tính. 

- Con… 

Tút…. 

San Phong cau mày nhìn điện thoại, cậu không chấp nhận như thế được nên quyết định gọi lại cho mẹ. 

- Con có người yêu rồi. 

- Con nói gì. 

- Con sẽ sớm dẫn cô ấy đến gặp mẹ. 

- Cô ta là ai? 

- Để khi nào con dẫn về mẹ sẽ biết ngay thôi. 

- Được. Vậy mẹ sẽ cho con thời gian. Trong năm nay phải cưới vợ nếu không hãy ngoan ngoãn mà cưới Ngữ Yên đi. 

- Vầng. 

San Phong bực mình tắt máy. 

“ Ngữ Yên,…Ngữ Yen… cái con ranh mà tỏ vẻ người lớn đó có gì hay mà mẹ mình cứ thích chứ, lại còn dám nói mình chơi trò trẻ con nữa chứ… 

… 

- Sao rồi. 

- Tôi đã làm rồi. 

Tuyết Y mỉm cười, đáy mắt cậu chứa đầy sự mờ ám: 

- Tốt. Tối na hoàn thành tôi sẽ đặt vé cho 2 người. 

Bà Thịnh cúi đầu, miệng lí nhí: 

- Cảm ơn cậu. 

Tuyết Y kí tấm séc đưa cho bà ta : 

- Được rồi, bà có thể ra ngoài. 

… 

Nhã Kỳ sung sướng khi được chính miệng Tuyết Y mời đi dự tiệc của vợ chồng Thịnh tổng. Đi bên cậu mặt cô hất cao đầy kiêu hãnh như mình là bà hoàng của bữa tiệc này vậy…Lúc nào cũng vậy tất cả những cô gái được Tuyết Y chọn đều hãnh diện về mình… 

Bà Thịnh lén nhìn Tuyết Y, môi cậu khẽ nở nụ cười gật đầu. 

Bà Thịnh hiểu ý liền cho bắt đầu bữa tiệc: 

- Cảm ơn mọi người đã đế…- Bà cúi đầu chào mọi người… 

… 

- Cô Di mời theo chúng tôi. 

Tử Di đang ngồi đi dạo bỗng nhiên một đám người đứng chặn trước mặt cô dáng vẻ hùng hổ. 

Tử Di giật mình lùi người lại, cô nhìn họ đầ cảnh giác: 

- Các anh là… 

Không để Tử Di nói thêm nhiều, cô đã bị đám người đó bê lên xe. 

- Buông tôi ra…- Tử Di ra sức đập mạnh vào vai chúng, cô bị hắn nhấc ổng lên vai bê thẳng vào xe.- Buông ra… 

… 

- Tôi muốn nói với mọi người một chuyện. 

Bà Minh đứng tủm tỉm cười vì nghĩ rằng bạn mình đã giữ đúng lời hứa sẽ nhượng lại số cổ phần còn trong côngti và căn nhà bạc tỉ lại cho mình. Bà ta đang trông chờ giây phút ấy đến thật nhanh. 

- Tôi muốn gửi… 

- Buông ra mấy người này… 

Cả đại sảnh, mọi ngừoi đều hướng ánh mắt về phía sau, Tử Di im bặt khi thấy mọi người đang chú ý đến mình. 

- Chuyện gì vậy. 

Tên áo đen hạ cô xuống, cúi đầu: 

- Chào cô. 

Vừa dứt lời hắn cũng quay mặt bước ra cửa. Tử Di quay lại nhìn mọi người, cô cúi đầu không nói gì nữa vì thấy mọi người chứ nhìn chằm chằm mình nhăn nhó nhất là bà Minh. 

Tử Di định quay đi thì có tiếng nói : 

- Xin cô Di nán lại chút ít thời gian. 

Bà Minh trợn mắt nhìn bạn mình, không hiểu bà bạn mình định gọi Tử Di lại có việc gì nữa. 

Tử Di cũng nhìn lên phía trên. Cô sững sờ nhận ra bà Thịnh. 

Tử Di cau mày nhìn bà ta, cô thầm nghĩ người này lại muốn bịa đặt ra chuyện gì để bêu riếu cô nữa đây. 

Bà Thịnh nhìn cô, ánh mắt có phần dịu đi hơn trước,bà ta từ tốn nói: 

- Tôi… 

Ngừng trong giây lát, bà ta nói một cách rành rọt cùng với cái cúi đầu: 

- Xin lỗi cô. 

Tử Di tròn mắt nhìn bà. Cô nhìn quanh mọi người cũng đang nhìn mình thẫn thờ. 

Bà Minh nhăn trán “Bà này định làm gì vậy chứ”. Bà ta hấp háy mắt nhìn bà Thịnh, miệng nói bằng khẩu hình, mắt trừng trừng như doạ dẫm: 

- Bà làm cái trò hề gì vậy.. 

Bà Thịnh chỉ nhìn qua bà Minh rồi lại tiếp: 

- Trong thời gian qua tôi…đã làm nhiều điều có lỗi với cô, tôi xin lỗi và … 

Bà Minh trừng mắt nhìn bà Thịnh đang nói điều ngớ ngẩn gì đó mà không làm gì ngăn được 

- Chỉ vì nghe lời bà Minh tôi đã hại cô đến không còn gia đình. Chính bà Minh là người đã hại chết ba cô nên… 

- Cái gì…- Bà Minh lao lên trên đẩy bà Thịnh, mắt trợn trừng – Bà nói cái quái quỷ gì vậy? 

Bà Thịnh vẫn tiếp: 

- Ba cô vì nhìn thấy bà ấy đang trên giường với người tình nên lên máu và dẫn tới…điều đáng tiếc. Bà còn bày ra trò bắt cóc cô để…. 

- À đang bịa đặt gì thế…Mọi người không nên tin bà ta. 

Bà Minh vội vàng biện hộ cho mình. 

Những ánh mắt dè bỉu dần hướng về bà Minh khiến bà ta lúng túng cuống cừông bịên hộ: 

- Không phải…sự thật không phải thế…mọi người đừng tin bà ta… 

Nhã Kỳ nhìn bà Thịnh theo dõi phản ứng của bà ta, theo cô được biết rõ ràng hia bà này là bạn thân sao lại có chuyện đi công khai bêu xấu nhau thế này. Lại còn xin lỗi Tử DI nữa chứ. 

Nhã Kỳ ném ánh mắt tò mò lẫn khó chịu về phía Tử Di, cô nghe mọi tiếng nói xì xào bên cạnh mà không hài lòng chút nào: 

- Hoá ra là như vậy… 

- Ừ…vậy mà lần trước mình lại hiểu lầm.

Chương : 22 

Đan Băng từ từ ngồi xuống mắt nhìn Tử Di hiểu chuyện gì không, cô cũng đành nhìn lại cậu bằng ánh mắt ngây thơ trả biết gì. 

Ông Đình chậm rãi nói: 

- Cô Di đây chính là người đã cứu ba khi ba phát bệnh. 

Đan Băng nhìn ông gật đầu chẳng có gì đáng ngỡ ngàng...ông nhướng mày nhìn cậu...Đan Băng cau mày nhìn ông ngờ ngợ điều ông sắp nói. 

- Các con cũng đã biết ta đang mang bệnh tim trong người có thể ra đi cứ lúc nào.- Gịong nói ông đến đây có phần nghẹn ngào 

Đan Băng nhíu mày nghĩ ngợi. Ba mình có bệnh lúc nào mà cậu không biết. 

Tử Di nhìn gương mặt của ông Đình, cô thấy mặt ông vẫn rất rắn rỏi, so với tuổi thì vẫn còn rất phong độ nữa là khác không có vẻ gì là bệnh tật ,ngoại trừ lần cô gặp ông bị phát bệnh. 

Ông Đình hiểu Tử Di đang nghĩ gì, ông cố bồi thêm: 

- Thật ra ta cũng không muốn nói chuyện này với hai con nhưng…-Ngưng giây lát, ông tiếp – Ta muốn trước khi mình nhắm mắt xuôi tay được nhìn thấy đứa con tội nghiệp này được yên bề gia thất và được nhìn mặt đứa cháu nội. 

- Sao ba không nói chuyện này với Tuýêt Y. 

Ông Đình lắc đầu buồn bã: 

- Nó sẽ không nghe lời ba đâu. 

Tử Di nghĩ cũng đúng, con người trăng hoa lại còn độc tài như Tuyết Y có lẽ cả đời anh ta cũng sẽ không tìm được tình yêu thật sự đâu. 

Đan Băng mím môi cươi cười, ông Đình hỏi tiếp : 

- Tử Di à, con đã có ai chưa? 

- Dạ - Tử Di tròn mắt – Là sao ạ? 

- Con đã có bạn trai chưa? 

Tử Di lắc lắc đầu nhìn ông. Đình Đình cười hài lòng: 

- Con đúng là mẫu hình con dâu lý tưởng của ta. 

- Sao ạ ?- Tử Di nuốt khan nhìn ông. 

Mặt Đan Băng vẫn bình thường, cậu không hề có thái độ gì bày tỏ điều phản đối hay ngạc nhiên gì cả mà cứ ngồi im re mặt khinh khỉnh như chuyện này trả liên quan đến ai. 

Tử Di chưa kịp nói thì người trợ lý của ông Đình đi vào: 

- Thưa ngài, có chủ tịch Huỳnh đến. 

Ông Đình nhăn mặt “Đến lúc nào lại ngay lúc này.”. Ông phẩy tay: 

- Cho vào đi. 

Một người đàn ông trung tuổi xuất hiện với nụ cười tươi rói trên môi. Tử Di lẫn San Phong quay lại cùng nhìn. Mắt cô đầy sửng sốt, người trướic mặt cô thật giống với San Phong nhất là nụ cười kia. 

- Đã lâu không gặp. 

Ông Đình cũng đứng dậy đi lại ôm lấy ông Thành, vỗ lưng: 

- Vừa đi du lịch về sao. 

Ông Thành buông tay ôm ông Đình ra, ông thật tự nhiên đến ghế ngồi, mắt chợt dừng lại nhìn Tử Di tỏ vẻ ngạc nhiên, tay chỉ vào cô: 

- Tử Di. 

Tử Di cũng ngạc nhiên tột độ khi người đàn ông này lại biết mình lại còn gọi tên cô nghe rất thân mật nữa chứ, cô gật đầu trong vô thức, Ông Thành cười hớn hở ra mặt : 

- Ôi đứa con dâu trong mơ của ta. 

Ông tự nhiên nắm lấy bàn tay Tử Di khiến cả ba đều sững sờ. 

Ông Đình ho khan: 

- Ừ…hừm… 

Ông Thành vẫn không buông tay, mắt long lanh nhìn Tử Di. Điệu bộ này cũng thật giống với SaN Phong. 

Tử Di vội vàng rụt tay lại, cô lúng túng không hiểu gì : 

- Chú…chú là ai? 

Đan Băng phì cười “Đúng là cha nào con nấy”, cậu tằng hắng: 

- Bác có thấy lần đầu gặp mà làm vậy có sỗ sàng qúa không. 

Ông Thành giờ mới nhìn xang Đan Băng, ông gật gật đầu cười: 

- Phải, bác xúc động quá. 

Ông Đình cau mày mặt hằm hằm nhìn ông Thành. Tự nhiên có người phá đám lại còn dành con dâu với mình nữa chứ. 

Phải lấy lại vị thế của mình thôi. 

Ông Đình ngồi xuống cạnh Tử Di, ông quay qua cô giọng thật trầm ấm: 

- Con hãy suy nghĩ lời ta nói nhé. Ta rất mong có ngày đấy. Con và Đan Băng rất hợp nhau, hai đứa mau tìm hiểu nhau đi nhé. 

Đan Băng thở hắt ra: 

- Ba à.Con… 

- Con cũng rất mong đúng không . Ba hiểu – Ông nhìn Tử Di bằng ánh mắt đầy mong mỏi. 

Cô gật nhẹ đầu, chẳng nhẽ lại từ chối một người bệnh như ông sao. Đan Băng cũng chẳng nói gì thêm mà có nói thì cũng bị ba mình chặn họng thôi. 

- Có chuyện gì giữa ba người à. Tôi có vẻ như đang làm phiền mọi người. 

Ông Đình lắc đầu, giọng mát mẻ: 

- Dù không muốn nhưng anh cũng đã đến rồi còn gì. Vậy hãy ở lại chút chúng ta đi duùg bữa rồi nói chuyện luôn. 

Ông Thành lườm lườm nhìn ông Đình nhưng miệng vẫn mỉm cười: 

- Vậy cũng được. 

Hai đứa trẻ ngồi nhìn hai lão tiền bối thở dài… 

… 

- Bác hẹn cháu có chuyện gì vậy ạ? 

Tử Di ngồi xuống đối diện ông Thành, cô hỏi. 

Ông Thành gọi cam ép cho cô rồi khẽ cười nói: 

- Ừm. Ta chỉ muốn hỏi hiện con đang quen con trai ta à? 

- Con trai? Ai ạ? 

Ông Thành hơi cau mày, đầu nghiêng nghiêng: 

- Con không biết San Phong sao? 

Tử Di tròn mắt nhìn ông: 

- San Phong. Vậy bác là ba của San Phong? 

Ông Thành thở phào, gật đầu: 

- Ừm. 

Hèn nào cô thấy người này rất giống San Phong là phải. Dù người đàn ông này đã có tuổi nhưng dáng dấp và thần thái vẫn rất phong độ trẻ hơn so với số tuổi mình nhiều. 

Ông Thành nhâm nhi li cafê, đặt vấn đề: 

- Ta rất mong con và San Phong tiếp tục mối quan hệ này. 

Tử Di hơi khựng người lại, cô không hiểu lời ông nói lắm “Tiếp tục mối quan hệ “ là sao. 

Tử Di khẽ cười: 

- Bác có chút hiểu lầm gì đó thì phải? 

Ông Thành không dữ điệu bộ nghiêm chỉnh nữa mà phẩy tay mịêng cười nói: 

- Ai da…có gì mà ngượng nữa không biết. Ta đọc trên báo hết rồi, con với San Phong đang quen nhau vậy thì cứ tiếp tục nhé rồi hai đứa sớm tính đến chuyện kết hôn đi. Nó cũng đã 29 rồi còn gì nữa. 

Tử Di cười như mếu, cô không biết giải thích thế nào khi mặt ông Thành đnag hớn hở thế kia. Chẳng nhẽ bộp một câu là giữa hai người không có gì lại sỗ sàng quá. 

San Phong đi xe ngang qua đấy vô tình nhìn thấy Tử Di, loáng thoáng cậu cũng thấy cả bóng dáng ba mình. 

San Phong cho xe dừng lại, hạ kính xuống nheo mắt nhìn vào trong. 

Cậu trố mắt nhận định đúng người đó là a mình. San Phong vội vàng gọi cho Tử DI. 

Tít..tít.. 

Tử Di nhìn ông Thành: 

- Cháu xin phép ra nghe điện thoại. 

Ông Thành gật đầu, Tử Di bước ra cửa,cô mở máy: 

- Em đang nói chuyện với ba anh à. 

- Sao anh biết. 

- Vậy hai người đang nói gì? 

- Hình như bác đang hiểu lầm mối quan hệ giữa em và anh. 

Môi San Phong nhếch nhếch môi cười, mắt cậu chợt sáng lên , giọng nói có vẻ mừng mừng: 

- Vậy à. Em có thể giúp anh một chuyện không? 

- Chuyện gì? 

- … 

- Liệu có được không? 

- Em không giúp chắc anh phải bỏ nhà đi mất. 

Tử DI cắn môi, San Phong đã giúp cô bao nhiêu lần nếu từ chối khác gì cô là người vô ơn. 

- Em sẽ cố. 

- Cảm ơn…Di 33 đáng yêu…Bye nhé. 

- Vâng. 

Tử Di khẽ cười lắc đầu. Đã lớn rồi mà cử chỉ lời nói của San Phong cứ như trẻ con vậy, cô không hiểu được một người như vậy mà cũng có thể làm doanh nhân thuộc top giỏi được.

Nghĩ đến vở kịch mình sắp phải đóng, Tử Di lại thở hắt ra. “Đến đâu thì đến vậy”. Tử Di cố dẹp bộ mặt lo lắng xang một bên, cô lấy lại trạng thái bình thường bước vào trong lại… 

… 

- Em… 

San Phong dang tay định đến ôm Tử Di thì Đan Băng từ đâu đến trước mặt cậu chặn tới ôm lấy San Phong: 

- Oppa 

Tử Di phì cười. 

San Phong đẩy nhanh người Đan Băng, cậu gườm gườm nhìn Đan Băng: 

- Điên à. 

- Chẳng phải anh gọi em sao. 

- Gọi ai cơ? – San Phong cau mày. 

Đan Băng phủi phủi vai áo San Phong: 

- Không phải thì thôi. Đi ăn đi em đói quá rồi. 

… 

- Tối nay Tử Di có rảnh không? 

Tử DI gật đầu, Đan Băng chồm lên trước: 

- Em cũng rảnh, cho em đi với. 

San Phong mặt hầm hầm lườm Đan Băng qua gương chiếu hậu, Đan Băng cười cười ngồi lại yên vị. 

- Anh có hai vé đi xem kịch, e…. 

- Cái anh này – Đan Băng chồm lên đập vào vai San Phong – Vậy mà không rủ em đúng cái mà em thích. 

Bức xúc dâng lên, San Phong nén giận, cậu mỉm cười nhìn Đan Băng, nụ cười chất chứa thật nhiều “tình cảm”. 

Đan Băng nuốt nước bọt gật đầu cười hề hà: 

- Hiểu hiểu rồi. 

Đan Băng trề môi ngồi lại vị trí cầm cuốn tạp chí lên đập đập mở ra xem mà mắt vãn liếc tai vẫn nghe ngóng hai người bên trên. 

 

Tử Di chỉ ngồi cười hai người. Có vẻ họ là anh em thì hợp hơn so với Tuyết Y thì phải. 

Tử Di cau mày, đột nhiên cô lại nhớ đến tên Tuyết Y làm gì chứ. Cô cũng không hiểu sao dạo này mình lại thế, hở ra là đem một ai đó so sánh với Tuyết Y. Vô hình dung cậu lại hiện hữu trong trí óc cô… 

- Em đi nhé 

Tử Di gật đầu, dù gì hôm nay Tuyết Y cũng không có nhà vả lại cô cũng không có gì để làm tối nay. Đi cho đỡ bùôn vậy. 

- Ok rồi nhé, vậy 7h anh qua đón nhé. 

- Vâng. 

Đan Băng cười cười, trong đầu lại nảy ra trò mới. 

…. 

- Chị, nhanh chân lên không mất dấu bây giờ. 

Không vì bà Như Hạ muốn cô đi thì Ngữ Yên cũng không bao giờ làm trò lén lút này cả. Cả cái thằng bé này nữa, nó làm cô nhức đầu muốn chết, con trai gì mà xoen xoét xoen xoét lại còn hai mang nữa chứ theo cô để ý thì Đan Băng cũng có vẻ thích kết đôi cho Tử Di và San Phong vậy mà khi bà Như Hạ vừa nhờ vả và hứa điều gì đó với cậu thì liền quay xang ngay phe cô... 

Vẫn vẻ điềm đạm từ tốn, Ngữ yên đi thật bình thường không có vẻ gì là gấp gáp theo sau Đan Băng. 

Đan Băng nhìn thái độ từ tốn của Ngữ Yên mà sốt ruột, cậu đứng lại quay người nhìn Ngữ Yên đi giữa đám người đông đúc thật thản nhiên, Đan Băng cau mày, thúc dục: 

- Có thật là chị muốn lấy Huỳnh tổng không vậy. 

Ngữ Yên không nói gì chỉ gật đầu. ĐAN Băng thở hắt ra, cậu chưa gặp người phụ nữ nào lại ít nói như cô gái này cả cử chỉ lại rất điềm đạm đến nóng ruột... 

Vừa nói với Ngữ Yên, Đan Băng lại còn phải dõi mắt theo bóng dáng hai người kia, cậu keo tay Ngữ Yên thật nhanh ngồi sau hàng ghế của San Phong một hàng để tiện theo dõi. 

Ngữ Yên thấy trò này thật nhạt nhẽo việc gì phải khổ vậy chứ. Cô đứng dậy: 

- Không nhất thiết phải như vậy chứ. 

Đan Băng trố mắt nhìn Ngữ Yên bỏ đi : 

- Gì chứ…tại ai mà tôi phải như vậy. 

Cậu phe phẩy tay vào mặt mình tìm chút gió cho bớt nóng. Tự nhiên lại thành người vô duyên thế này. Đúng là làm ơn mắc oán mà. 

… 

- Chắc hôm nay diễn hài rồi. 

Tử Di chú ý nhìn lên trên theo dõi maà kịch bắt đầu. Mịêng San Phong luôn cười tủm tỉm, tự nhiên cậu thấy vui vui khi được thế này với Tử Di cứ như họ là tình nhân thật vậy. 

Đan Băng hầm hầm nhìn lên, cậu định đứng lên quay mặt bỏ ra ngoài thì chợt dừng lại nhìn thấy ai quen quen… 

- Khổ rồi… 

Đan Băng vội lấy địên thoại ra liên lạc với Tử Di thì không thấy ai nghe máy, gọi cho San Phong thì thuê bao. Cậu lắc đầu chặt lưỡi… 

… 

Cả khán phòng rộ lên những tiếng cười sảng khoái, mặt ai cũng đỏ bừng khi cười nhiều. Chưa bao giờ Tử Di đi xem kịch hay nhạc với ai đây là lần đầu , cảm giác cô thật thoải mái. 

Mọi người ra về ai cũng vừa đi vừa cười nói với nhau về vở hài hôm nay… 

Nhìn vẻ mặt Tử Di tươi hẳn lên làm San Phong cũng thâấ vui. Câu rủ rê : 

- Nếu được lần sau chúng mình đi xem tiếp nhé. 

- Vâng 

Đúng là người cơ hội…Thấy người ta thích là hẹn hò ngay. 

Tử Di chỉ cười, cô định nói gì thì nụ cười chợt tắt trên môi, mắt tròn xoe nhìn bóng dáng người đàn ông phía trước không chớp mắt… 

- Tử Di…Này…Di… 

San Phong lay nhẹ tay cô, Tử Di giât mình “Sao lại ở đây”. 

- Em sao vậy? Định hỏi anh gì à. 

- Không, không có gì, chúng ra về thôi. 

Sna Phong nhíu mày khó hiểu. Mới đây đang vui vẻ mà sao tự nhiên Tử DI lại thay đổi sắc mặt nhanh đến vậy, cậu đành gật đầu: 

- Ừ. 

Trên đường đi Tử DI chỉ im lặng cô vẫn không hiêể tại sao Tuyết Y lại xuâấ hiện ở đó. Phải chăng mình nhìn lầm. Tuyết Y nói 3 ngày cậu mới về vậy sao lại có mặt ở đây được. Chắc tại sợ cậu ta quá nên bị ám ảnh thôi… 

…’ 

- Vui vẻ quá nhỉ? 

Tử Di dừng chân khi có tiếng nói sau lưng mình. Tuyết Y xuất hiện sau lùm cây trong vườn, tay cậu vẫn cầm điếu thuốc, dựa lưng vào tường mịêng nói hơi thuốc bay lên không trung phả ra che khuất nửa gương mặt anh tuấn. 

Tử Di không nói gì, cô chỉ im lặng mà im lặng cũng là cách tốt nhất để tránh phiền toái. Chẳng may cô lại nói lời phật lòng hắn thì coi như xong. 

Tuyết Y vứt điếu thuốc xuống, cậu đi đến chỗ Tử Di : 

- Vào nhà. 

Tuyết Y vào trước, Tử Di nhìn theo không xác định được thái độ Tuyết Y hôm nay là sao nữa. 

Khi cô vào nhà, Tuyết Y đã chuẩn bị sẵn cho cô một ly nước cam, cậu nói: 

- Ngồi xuống uống nước đi. 

Nhìn vẻ mặt điềm tĩnh này còn đáng sợ hơn những lúc Tuyết Y cáu gắt nữa. Tử Di lạnh sống lưng, tai cô ù ù không cả nghe rõ là Tuyết Y đang mời nước mình nữa. 

Cô chỉ ngồi xuống theo phản xạ cầm ly nước lên và uống… 

Tuyết Y nheo mắt nhìn cô, ánh mắt và cả nụ cười của cậu thật đáng sợ… 

- Đi chơi với Huỳnh tổng vui chứ?- Tuyết Y vừa mỉm cười vừa nói với cô. 

Tử Di không nói gì cô chỉ im lặng lắng nghe trận lôi đình Tuyết Y sắp đến.15-20 phút trôi qua…. 

Nhưng không…… Tuyết Y chỉ nhẹ nhàng nói 3 từ khiến Tử Di bàng hoàng lẫn lo sợ: 

- Chuẩn bị đi. 

Cậu đứng dậy đi thẳng lên phòng...Cùng đó đầu óc Tử Di cùng say sẩm, cơn buồn ngủ ập đến…cô cố gắng đứng lên nhưng rồi lại ngã ấp xuống…đôi mắt mệt mỏi tự động nhắm vào chìm trong giấc ngủ… 

… 

Tử Di cảm giác hai cánh tay mình bị giãn ra, đầu óc cô thật nặng nề. 

Từ từ Tử Di mở mắt ra…Ánh sáng mặt trời rọi thẳng vào mắt khiến cô khó chịu định đưa tay che mặt nhưng….sao tay cô không cử động được thế này… 

Cơ thể cô đang được treo lên sao…Bây giờ Tử DI mới ý thức được mình đang trong tình thế nào, cô nhìn quanh mọi thứ thật lạ lẫm…Tử Di ngẩng mặt lên nhìn…cô đang bị treo trên một cái trục …bên dưới là một cái hồ nước sâu…cô lại đưa mắt hoảng sợ nhìn quanh… 

Tuyết Y đang ngồi trên bờ dưới cây dù của tên áo đen đang che cho hắn…Mắt cậu nheo nheo nhìn cô khoé miệng lại cong lên nhìn thật đểu giả… 

- Hình như em đang ngủ mơ đúng không tôi sẽ giúp em tỉnh táo hơn để xác định rõ thân phận mình nhé.

Tuyết Y vừa dứt câu, đột nhiên móc keo người cô trên trục ngả dần xuống phía dước hồ, Tử Di định dẫy dụa thì hai chân cô cũng bị chói chặt….nét mặt hoảng sợ, đôi mắt mở to nhìn xuống hồ nước lạnh … 

Dù cố gắng thế nào Tử DI vẫn không thể dãy dụa nổi, cô bị nhấm chìm xuống hồ nước lạnh ngắt này…Cố gắng ngoi lên để tìm được chút cũng không thể…cô sắp ngạt thở chết mất… 

Đến lúc cô sắp ngạt vì không thở được thì lại cẩu cô lên rồi lại thả xuống khiến Tử Di vừa bị sặc nước vừa tức lồng ngực…cảm giác này còn khó chịu hơn là chết nữa… 

Khoé môi Tuyết Y nhếch nhếch lên cười như trò này đối với cậu thật thú vị vậy… 

Mắt Tử Di nhìn về phía Tuyết Y đầy căm phẫn…cô không nghĩ một con người có thể dở ra những trò độc địa thế này…và cô cũng chưa từng thấy con người nào lãnh khốc như Tuyết Y, ngay cả một cô gái cũng không tha… 

Tuyết Y dơ tay lên ra hiệu cho tên áo đen ngừng lại, điệu bộ cậu vẫn thản nhiên không tỏ ra chút thương xót nào mà nói: 

- Em không có gì để nói sao. 

Cả người Tử Di sũng nước, mắt cô đỏ ngàu lên người lạnh run…cô nhìn cậu chân chối không biết người ngồi kia có phải là con người không nữa… 

Tử Di cắn môi cố chịu đựng cô không muốn tỏ ra yếu đuối trước mọi người nhất là con người như Tuyết Y. 

Tuyết Y nhìn vẻ mặt cố cam chịu của Tử Di, cậu bật cười: 

- Tôi xem em chịu đựng được đến bao giờ. Tiếp tục đi. 

Mặt Tử Di tái mét, cô ho lên sặc sụa…Không vì thể mà Tuyết Y dưừg tay, cậu muốn dạy cho cô biết đâu mới là vị trí của mình. Cô dám đi chơi với người đàn ông khác trong thời gian vẫn còn làm tình nhân của mình… không khác nào coi Tuyết Y này chẳng ra gì. 

Khó thở qá…Mắt Tử Di lim dim lim dim…môi cô tím ngắt như người sắp chết…hơi thở mệt nhọc đứt quãng…người buông mềm oặt ra không còn sức để cố gắng chống cự nữa…gương mặt cô trắng bệch lại như không còn giọt máu nào…đầu gục xuống… 

- Được rồi, đưa lên đây đi. 

Một lúc sau, Tuyết Y mới buông tha cho cô…Tử Di nằm trên bờ, cả người cô mềm nhũn không còn chút sức lực nào nữa….lồng ngực cô khó chịu như muốn vỡ tung ra vậy…sóng mũi cay xè đỏ ửng vì sặc nước…cô nhắm nghiền mắt lại….hai tay buông thõng…miệng vẫn mấp máy : 

- San….Phong….cứu….em… 

Tuy lời nói có vẻ bé và dời dạc nhưng cố gắng lắng nghe một chút cũng sẽ rõ. 

Tuyết Y nhìn cô, ánh mắt cậu trở nên đáng sợ khi nghe cô lẩm bẩm câu nói đó. Chẳng nhẽ Tử DI cũng có tình cảm với San Phong rồi… 

Tuyết Y đứng dậy, giọng nói lạnh băng: 

- Đưa cô ta vào trong. 

 

Chương : 23 

Tử Di bật người dậy khi có một ca nước lạnh buốt như nước đá tạt thẳng xuống mặt mình. 

Khụ….khụ….ự… 

Tuyết Y ngồi xuống thong thả cầm tách café lên uống nhìn Tử Di đang nằm ho sặc sụa trên t tấm thảm dưới sàn gỗ bóng loáng. Ánh mắt hật trầm tĩnh nhìn cô. 

- Tỉnh táo lên chút nào chưa. 

Chưa hết khó chịu, Tử Di đã nghe tiếng châm chích của Tuyết Y, tay cô ôm cổ họng cay vì sặc nước, ánh mắt cô nhìn cậu đầy căm ghét… 

- Có vẻ cô vẫn chưa tỉnh hẳn. 

Tuyết Y hất mặt nhẹ, chỉ cần thế thôi hai tên áo đen nhấc bổng Tử Di dậy, cô thẫn thờ không biết họ lại định làm gì nữa. Đôi mắt mở tròn to hoang mang. 

Dù có dẫy dụa đến đâu Tử Di vẫn không thoát khỏi bàn tay rắn chắc của những tên này, cô cũng chẳng còn hơi sức đâu sau khi bị dìm lên dìm xuống dưới nước lạnh như thế nữa, Người cô mềm nhũn trong tay bọn chúng mặc cho chúng làm gì mình hiện tại cô không còn một chút sức lực nào để phản kháng nữa. 

Tít…tít… 

Tuyết Y nhìn màn hình điện thoạin của Tử Di trên bàn sáng lên tên San Phong, cậu cau mày khó chịu. Tuyết Y đứng dậy, trước khi ra ngoài cậu nói: 

- Cứ để cô ta ở đây không cần ăn uống cũng được.. 

Hai tên áo đen gật đầu nghe lệnh. 

Tuyết Y ra ngoài, cậu mở máy : 

- Mai anh đến trường đón em qua gặp mẹ nhé. 

- … 

- Tử Di…- San Phong cau mày khi đầu dây kia không có tiếng hồi âm – Em làm sao vậy…Tử Di… 

Tõm… 

Chiếc điện thoại chìm xuống đáy hồ, Tuyết Y quay đi mặ đầy hàn khí. “ mẹ à”. Hai người đã thân mật đến mức San Phong muốn Tử Di ra mắt mẹ mình cơ à. 

Hai tên kia để mặc Tử Di nằm bệt dưới sàn lạnh, chúng bỏ ra ngoài canh không quên khoá chặt cửa lại. 

Một mình Tử Di nằm mệt mỏi dã dời giữa căn phòng tối đen…đúng như con đường trước mắt cô phải đối mặt vậy…cố lắm cố nữa đi chăng mấy nó vẫn mịt mờ chẳng thể tìm được lối thoát nào để bảo vệ mình khỏi những nỗi đau…những tổn thương …và những gì Tuyết Y đã mang đến cho cô… 

Đầu óc cô quay cuồng, bờ môi dần khô cứng lại tím tái….tay chân trắng bệch nhăn nhúm vì nhúng nước lâu dần trở nên tê cóng … hơi thở nóng ran vậy mà người thì lạnh toát đến run cả người…Cô nằm co ro lại như chú ốc sên nhỏ bé cố chui vào chiếc vỏ bọc để tránh tổn hại vậy sao…nó cứ khó chịu đến thế này… 

Vừa lạnh vừa mệt cả cảm giác đói lẫn khát nữa…. Quanh căn phòng này chỉ có cô và một bộ bàn ghế ngoài ra không còn một thứ gì khác nữa… 

Đôi mắt Tử Di mở ra đầy sợ hãi lẫn mệt mỏi…có lẽ cô kịêt sức mất thôi, mỗi lần bị Tuyết Y hành hạ cô chỉ muốn chết ngay lúc đó cho xong…đôi mắt khép hờ một giọt nước bỗng lăn ra từ khoé my không biết đó là nước mắt hay những giọt nước hồ vẫn còn đọng lại trên my cô…… 

… 

- Cô Di… 

Tử Di cố mở đôi mắt đỏ hoe đầy mệt mỏi của mình ra nhìn người thanh niên áo đen trước mắt lay người mình. 

- Cô ăn chút gì đi. 

Hắn đưa mắt nhìn về phía cửa phòng, vội vàng nói: 

- Cô ăn nhanh nhanh đi đừng để cho mọi người phát hiện. 

Tử Di cố gắng gượng người dậy, tay chân bủm rủn ánh mắt vô thần nhìn người trước mặt, khó khăn lắm mơớ thở được 2 chữ: 

- Cảm…ơn. 

Người thanh niên thở dài nhìn Tử Di mà thấy buồn lòng.Cậu không quen không biế gì với cô gái này nhưng khi nhìn cô bị Tuyết Y hành hạ như vậy mà thấy tội nghiệp nhưng rồi sao cậu ta phải làm như này… 

Người thanh niên cũng trả hiều bây giờ giới đại gia có cách nghĩ như nào nữa….cậu ta lắc đầu nhìn Tử Di với ánh mắt thương cảm: 

Tử Di ăn một cách ngon lành, bữa ăn này dù không ngon nhưng đối với cô trong hoàn cảnh này đó quả là một bữa thịnh soạn…Cô chỉ biết cắm đầu vào ăn như kẻ chết đói nhiều ngày mà không hề biết bên ngoài cửa đang kín đáo nhìn vào trong… 

…. 

Đã hai ngày 1 đêm Tử Di bị giam trong căn phòng u ám này rồi. Nếu không nhờ người thanh niên đó mỗi bữa đem cho cô ít đồ ăn và thuốc hạ sốt thì chắc có lẽ giờ này cô đã về gặp mẹ mình rồi…Cũng may Tuyết Y vẫn chưa nổi hứng lên hành hạ cô , trong hai ngày vừa qua Tử Di cũng không thấy bóng dáng Tuyết Y đâu nữa. 

Cô ngồi bó gối trong góc phòng u lặng này, mặt gục trên gối “Chẳng nhẽ tên đó lại bắt cô mãi mãi ở đây sao…” 

… 

Một mình Tuyết Y lái xe đến mộ mẹ mình, trên tay cậu cầm một bó hoa cúc trắng đến trước mộ mẹ mình, cậu cúi xuống đặt hoa lên trước tấm bia mộ. 

Cậu ngồi bệt xuống thảm cỏa trước mộ mẹ mình, mắt nheo nheo nhìn tấm ảnh người mẹ quá cố : 

- Mẹ... sao con lại trở nên thế này. 

Khoé môi cậu nhếch lên như tự chế nhạo bản thân mình, ánh mắt hằn những tia đỏ miệng mấp máy: 

- Dù có ghét cô ấy đến đâu nhưng ...- Tuyết Y cắn môi cậu nheo mắt mẹ, đuôi mắt cậu cong cong như cười – trong mắt con cô ấy vẫn rất xinh đẹp … 

Cậu khẽ cười nhìn mẹ mình, tâm trạng đầy mâu thuẫn ngay cả những lời tâm sự với mẹ cũng thế : 

- Nhưng con và cô ấy là không thể đúng không…. 

 

Anh đã cố không nhìn về em... 

Anh không thể nói với em một từ yêu 

Vì đời anh không vui như đời em 

Đời anh đã nhuộm màu hoen ố

Em thì quá thánh thiện.. 

Vẫn biết trước anh yêu em là không thể... 

Vẫn biết thế nhưng con tim không thể ngừng yêu em 

Có những lúc anh muốn chạy xa, cố xa thêm một bước.. 

Cố xóa tên em đi là quên hết.. 

Nhưng sao anh vẫn gọi tên em trong vô thức... 

Nhìn lên bầu trời đêm tìm vì sao sáng nhất... 

Thấy bóng hình em trên cao sao mà xa quá 

Cố níu với nhưng sao đôi tay anh lại không thể chạm đến em... 

 

Những câu hỏi cậu đặt ra với người mẹ đã khuất thật buồn thảm không giống một chút Tuyết Y cao ngạo lãnh khốc ngày nào. Sao cậu lại luôn phải nhìn về phía gương mặt ấy…một nét đẹp luôn cuốn hút được ánh nhìn cậu…nhưng nó cũng đã gây bao sự tổn thương…Tuyết Y không muốn mình lại một lần nữa đau khổ… Sẽ có một ngày cô ấy rời bỏ mình mà đến với một người đàn ông khác… Tại sao gặp cô cậu lại không kìm chế được những xúc cảm vừa yêu vừa ghét…ghét cái vẻ thánh thiện gương mặt thiên thần hiền lành giống người đó…nhưng cũng chính nét đó mà khiến trái tim sắt đá của cậu tan chảy... 

……. 

- Lại gặp cô ta nữa sao. 

- Con không muốn thì ngay bây giờ dẫn cô gái nào đó con nói ra mắt mẹ ngay lập tức đi 

San Phong nhăn mặt cau có: 

- Được rồi được rồi. Con đến gặp cô ta là được chứ gì. 

- Tốt lắm. 

San Phong tắt máy quẳng lên bàn…cậu ngả người ra sau thở hắt, hai tay di di thái dương “ Tử Di làm gì mà mất tích 2 ngày nay …” 

Bà Như Hạ cười cười nhìn chồng: 

- Anh đã thấy con dâu tương lai em chọn cho con chưa. 

Ông Thành chẹp miệng gật đầu: 

- Tạm được nhưng anh cũng đã chọn được một người thích hợp hơn rồi. 

Bà Như trố mắt nhìn ông: 

- Ai cơ? 

Ông Thành mỉm cười: 

- Em sẽ gặp sớm thôi. Kiên nhẫn chút đi. 

Bà Như Hạ cau hai hàng mày phượng…sao chồng bà lại tỏ ra bí ẩn như vậy chứ và người đó là ai. Bà rất muốn được gặp cô gái đó ngay bây giờ… 

… 

Đang bực tức trong người vì không liên lạc được Tử Di lại cộng thêm chuyện bà bắt anh gặp người con gái kia sự nóng giận càng nhân đôi khiến San Phong không thể tiết chế được mọi hành động lời nói của mình. 

Theo lời bà, San Phong đến nơi mẹ mình hẹn cô gái đó. Mặt cậu hầm hầm ngồi xuống đối diện Ngữ Yên. Mặt cậu đăm đăm nhăn nhó nhìn cô lại nhìn xang người bên cạnh cô nữa: 

- Đi gặp mặt tôi mà phải dẫn theo cả bạn nữa cơ à. 

Bình ca cúi mặt đẩy đẩy cặp kính cận lại, cô cũng có muốn đâu cơ chứ. 

Ngữ Yên chậm rãi đáp: 

- Gặp anh xong chúng tôi còn phải đi có việc cùng nhau. 

- Có việc sao cô còn nhận lời mẹ tôi đến đây làm gì. 

Ngữ Yên nhún vai : 

- Chẳng phải anh cũng đến trong khi rất khó chịu sao? 

San Phong cười khinh khỉnh: 

- Cô cũng nhìn ra rồi à. Vậy thẳng thắn đi - Cậu nhìn cô tự nhiên bực tức trong người San Phong lại muốn chút lên người Ngữa Yên – Cô muốn lấy tôi là vì tiền chứ gì. Được thôi vậy chúng ta lên giường đi, tôi sẽ cho cô số tiền mình muốn. 

Bình Ca ngẩng phắt đầu lên, mắt cô nhìn San Phong long sòng sọc. Không thể ngờ một người tao nhã dáng vẻ đàn ông thế kia lại nói ra được những từ bỉ ổi trắng trợn như thế. 

- Sao anh lại nói Ngữ Yên… 

Ngữ Yên khẽ cười, mặt cô vẫn không biến sắc nói át lời Bình Ca: 

- Không sao. – Cô nhìn thẳng vào ánh mắt San Phong – Anh nghĩ mình có thể cho tôi bao nhiêu? 

- Ngữ Yên à. Cậu…- Bình Ca kêu lên. 

San Phong cười nhạt : 

- Cuối cùng cũng ra giá rồi à. Cô muốn bao nhiêu cứ nói. Rốt cuộc cũng là loại làm hàng thôi. 

Bộp… 

Ngữ Yên sững mắt nhìn Bình Ca tặng một cú bạt tay vào mặt San Phong. Bên má trắng hiện rõ vệt năm ngón tay. Mắt cậu trợn lên nhìn Bình Ca gằn từng chữ: 

- Cô có ý thức được việc mình vừa làm không. 

Bình Ca nuốt nước bọt, chẳng qua cô chỉ bức xúc quá không thể kiềm chế được người xúc phạm nhân phẩm bạn mình như vậy nhưng cũng không ngờ mình lại dám tát San Phong như vậy. Nhưng lỡ rồi biết làm sao : 

- Anh có quyền gì mà miệt thị Ngữ Yên như vậy. Anh tưởng mình là đại thiếu gia mà phách lối à… 

San Phong đứng dậy mắt gườm gườm nhìn cô gái. Người cậu xỉ nhục là Ngữ Yên chứ có phải cô ta đâu mà phản ứng mạnh vậy chứ trong khi đó Ngữ Yên lại ngồi im khoé mắt như đang cười điều gì đó. 

- Cô nghe rõ đây . Đây là lần duy nhất tôi tha hiểu chưa. 

San Phong quay lưng bỏ đi, mặt cậu nóng ran phừng phừng lửa giận. Hôm nay là ngày gì sao lại xui xẻo đen vậy cơ chứ. 

Ngữ Yên lắc đầu nhìn Bình Ca: 

- Cậu cứ đi trước nhé, tí tớ đến sau. 

Cô cầm túi xách bước nhanh ra ngoài để đuổi kịp San Phong. 

- Này anh… 

San Phong quay lại mặt vẫn đầy sát khí : 

- Sao nữa, muốn ngay bây giờ à. Nói giá đi. 

Vẫn giữ thái độ điềm đạm Ngữ Yên nhìn cậu: 

- Anh đã thẳng thắn như vậy thì tôi cũng sẽ nói thật. Tôi muốn tất cả tài sản của anh được không? 

San Phong bật cười nhìn cô, ánh mắt lạnh thấu: 

- Cái gì ? Đầu óc cô đang bay à. 

- Thế nên tôi sẽ lấy anh để đạt được mục đích ấy. Vì vậy anh đừng nên nói những lời như hôm nay nữa nó hơi quá đáng với một cô gái đấy nhưng…cũng may đó là tôi chứ không phải cô gái khác. 

San Phong tròn vo miệng á khẩu, Ngữ Yên nhìn cậu tiếp: 

- Anh nên sửa lại cái tính trẻ con của mình đi. 28- 29 rồi chứ nhỉ. Cứ mãi giữ tính nết này cô gái anh thích sẽ chỉ coi anh là một người anh, người bạn tốt được thôi. Hiểu chứ. 

Trước khi bỏ đi, cô tặng kèm cậu thêm một nét cười rồi cúi đầu chào mới quay mặt cất bước khiến San Phong sững sờ đến sửng sốt. 

Con bé đó đang dạy đời cậu sao. 

Cậu đứng thẫn thờ nhìn theo bóng dáng của cô gái đầy tự tin lẫn tự chủ đó. Dáng đi ấy có nét nào đó rất giống cậu, nó không bé nhỏ yếu đuối như của Tử Di mà đầy mạnh mẽ…. 

“Cô gái anh thích….” San Phong nhớ lại câu nói đó của Ngữ Yên , hai hàng mày cậu nhíu lại miệng lẩm bẩm “ Chẳng nhẽ cô ta đã biết mình thích Tử Di…”. Vậy soa Ngữ Yên lại vẫn muốn lấy cậu. Đúng là chỉ còn một lý do “vì tiền”. 

… 

Tử Di đang ngồi co ro trong căn phòng u ám không có gì ngay cả đến điện thoại của mình cô cũng không biết nó ở đâu nữa. Tử Di thở dài chán trường nhìn quanh bốn bức tường lạnh lẽo. Không biết bao giờ cô mới thoát khỏi đây được nữa… 

Người thanh niên mặt mày hớn hở mở khoá cửa cho cô cùng với hai tên áo đen nữa đi đằng sau, cậu ta vui vẻ nói: 

- Hàn thiếu nói thả cô rồi đó. 

Một thoáng vui mừng hịên trên gương mặt xinh đẹp tiều tụy. Cũng may có người thanh niên đó cho lén cho cô đồ ăn để cầm cự được hai ngày qua. 

Tử Di đứng dậy mà chân cô tê cứng đến ngã khụy xuống người thanh niên vội vàng đỡ lấy cô: 

- Cô ổn chứ. 

Tử DI gượng cười: 

- Chắc tại tôi ngồi lâu quá. 

- Vậy à. Tôi sẽ đưa cô về. 

- Cảm ơn. 

...

Chương : 24 

- Anh à. Cô ấy xuất hiện rồi. - Cậu liếc liếc về phía ngồ Tử Di che miệng nói nhỏ qua điện thoại. 

- … 

- Ồ…được rồi. 

- … 

- Em biết rồi. Thôi nhé. 

- … 

Đan Băng tắt máy đi lại đến chỗ Tử Di, cậu ngồi xuống đối diện nhìn cô đầy nghe ngờ:

- Hai ngày qua cậu làm gì mất hút vậy? 

Tử Di lắc đầu, mắt vẫn chăm chăm nhìn vào đồ án : 

- Có chút việc thôi. 

- Đi cùng Tuyết Y à – San Phong dè chừng nửa muốn nửa không muốn hỏi. 

Lại nhắc đến tên người đấy. Tử Di chỉ muốn thoát khỏi cái tên đó để sống mà thôi vậy mà cũng không yên nữa, cô nhìn Đan Băng ánh mắt thật mỏi mệt, hai quầng mắt hiện rõ vết thâm như không ngủ được, gương mặt hốc hác tiều tuỵ khác hẳn 3 ngày trước đây, bờ môi cô cứng trắng nhợt nhạt. 

Không hiểu sao Tử Di lại xuống sắc chỉ trong 3 ngày như vậy. Đan Băng thấy lo lo, cậu cố hỏi: 

- Có chuyện gì xảy ra à? 

Tử Di lắc đầu : 

- Không có, tớ muốn yên tĩnh, cậu về bàn đi. 

Đan Băng chẹp mịêng, cậu đành đứng dậy đi rồi đột nhiên dừng lại, nói: 

- Có chuyện gì cần cứ gặp San Phong, anh ấy sẽ giúp cậu vô điều kiện. 

Tử Di chợt thấy buồn lòng, cô cúi mặt xuống những lọn tóc loà xoà trước mặt che cho cô những nét buồn đang hiện trên đôi mắt. 

Gía như cô nhìn thấy được San Phong trước người đó… 

Tư Di mím môi thật chặt, cô chống tay lên đầu, trạng thái rất chán nản không muốn làm gì nữa…Tử Di gục mặt xuống bàn nằm, mắt cô nhắm lại đầy mỏi mệt…Cô chỉ muốn quay lại từ đầu và không gặp được con người tàn độc đó… 

… 

Tử Di thẫn thờ đi bộ ra đón xe Buýt, cô lững thững bước từng bước nặng nề. Bầu trơờ quanh cô trở nên u ám, cô không còn thấy gì là tười đẹp nữa và cũng không biếtt lúc nào người đó lại nổi cơn giông tố…và người gánh lấy hậu quả chính là cô chứ không phải là ai khác… 

- Tử Di. 

Vẫn bước chân tiếp, Đang buồn nản, cô không để ý đến tiếng gọi sau lưng… 

- Tử Di. 

San Phong dừng hẳn xe lại, cậu xuống xe chạy theo sau cô. Chỉ vài bước là đuổi kịp. 

Tử D giật mình, cô giương đôi mắ u buồn nhìn lại phía sau. 

San Phong cũng giật mình không kém khi nhìn gương mặt nhợt nhạt, trắng xanh tiều tuỵ của cô. Lòng cậu thấy nhói đau khi nhìn vẻ mặt bạc nhược ấy. 

San Phong đưa tay sờ lên má cô. 

Mặt cô nóng phừng phừng như lửa. Đôi mắt cũng sụp xuống đỏ hoe như đang ốm. 

San Phong lo lắng hỏi: 

- Em bị sốt rồi. 

Cậu nhanh tay kéo cô lên xe mình. Lái thẳng về nhà mình, mặt mày khó coi không nói câu gì. 

 

- Cái gì…cái gì kia… 

Đám phóng viên đang rình trước cổng nhà siêu mẫu Thanh Trúc săn tin bỗng nhiên thấy tiếng phanh xe gấp họ quay lại nhìn. 

Tất cả đều trố mắt nhìn người xuống xe là nhân vậy nổi tiếng giới kinh doanh. Cậu xuống xe, mở cửa cho một cô gái bước xuống. 

Các ăn mặc quần lejing áo bazle quá đơn giản của Tử Di khiến họ ngạc nhiên. Thường đi với những doanh nhân đều là các chân dài mặc mini zíp sao giờ lại…chẳng nhẽ họ đang đổi khẩu vị mới…Không có thời gian nghĩ nhiều các papazazi nhanh chân chạy xang cổng căn biệt thự Huỳnh tổng nhanh tay chụp San Phong đang nắm tay kéo Tử Di vào nhà…vài người đã nhanh tay chụp được vài bô để có đề tài “Hot” cho ngày mai, mịêng cười tươi ra về. Nhiều người chậm chân quá vừa đến thì hai người đã vào trong nhà mất dạng đành ngậm ngùi quay lại nhà siêu mẫu kia mai phục tìm tin mới khác vậy. 

… 

- Em phải về. 

San Phong cau mày nhìn cô: 

- Em ngồi xuống đi. Đợi anh. 

Căn biệt thự rông thênh thang như hoàng cung khiến ai cũng phải ước ao có được, nhưng sao trong Tử Di lại không có cảm giác choáng ngợp là vì cô đã quen và chán cái cảm giác ở một mình những căn biệt thự siêu cấp như vậy rồi. 

Người cô nhức mọi thật khó chịu, hơi thở cũng nóng hổi mặt từ trắng chuyển xang đỏ phừng đôi mắt cứ mỏi muốn díp lại người nao nao mệt nhọc. 

Cô dựa lưng ra phía sau tựa vào đó cho đỡ mỏi. 

Vài phút sau San Phong xuấ hịên với ly nước lọc và vài viên thuôc hạ sốt trên tay đưa cho cô: 

- Em uống đi. 

Tử Di gượng ngồi thẳng dậy nhận lấy, cố cười cảm ơn cậu. Những cử chỉ xa lạ đó càng khiến San Phong đau lòng, cậu đợi cô uống xong mới nhẹ nhàng hỏi: 

- Hàn thiếu đã làm gì em đúng không? 

Tử Di lắc đầu cười gượng. San Phong nhíu mày, ánh mắt cậu đầy nghi ngờ : 

- Em đang nói dối. 

Tử Di chán nản không buồn nói thêm câu nào, cô cúi đầu lặng thinh.San Phong cũng không muốn bắt ép cô nữa. Cậu dịu giọng lại: 

- Thôi, em lên phòng anh ngủ một giấc đi. 

Tử Di lắc đầu : 

- Không cần đâu, em không sao. 

Cô đứng dậy, người chao đảo đầu nặng trịch, đầu cứ quay vòng vòng đến chóng mặt, cô ngồi uỵch xuống. San Phong vội đỡ Tử Di, cậu lo lắng: 

- Nghe lời đi. Tối anh sẽ đưa em về. 

… 

Tử Di dần đi vào giấc ngủ mệt mỏi, lồng ngực nóng ran thở từng hơi khó khăn…hai hàng mày phượng nhíu lại dù đang trong giấc ngủ. 

San Phong nhẹ nhàng bước đến ngồi xuống cạnh cô, nhìn nét mặt bạc nhược buồn bã của cô cậu cảm giác như chính mình đang đau vậy. Chắc chắn Tuyết Y đã làm gì co mới ra nông nỗi này… Hai hàm răng San Phong nghiến chặt ánh mắt cậu sắc lạnh “Tôi đã cảnh cáo cậu rồi…” 

Cố kìm nén cơn giận, San Phong ngồi xuống, mắt cậu long lanh như đang có nước trong đó, nhìn cô trong cơn ngủ mê đầy nét mệt mỏi, tim cậu đau…đau lắm. Sao Tử Di lại không nhìn thấy cậu trước Tuyết Y… tại sao người đó không phải là cậu… 

Cậu chắn chặt môi mình đến nỗi nhưng vết răng còn in hằn trên làn môi mỏng sắc hồng…Cậu đưa tay khẽ sờ lên gương mặt tiều tụy của Tử Di “ Em sẽ nhìn về phía anh phải không…” 

…. 

Xe Porsche 918 Spyder, âu phục Hugo boss túi sách gucci . Đẹp trai đến sững sờ.. khiến người ta ngây người ra. Vẫn là khuôn mặt tuấn tú, ngũ quan sáng sủa cặp mắt lúc nào cũng như đang cười có thể phát ra điện nhìn thấu tâm can người đối diện. Lúc nào cậu cũng là tâm điểm của mọi bữa tiệc, đánh gục hế nửa số cô gái chưa kết hôn và ngay cả đến những phu nhân cũng thầm liếc nhìn cậu. 

Ánh mắt cậu nhìn thẳng, đôi môi vẫn còn chút xám xịt nhưng nụ cười rất có tinh thần bước vào trong đại sảnh… 

- Hàn thiếu lâu rồi không gặp. 

Cậu khẽ gật đầu chào hỏi: 

- Lâu không gặp ông Davill, vẫn khỏe chứ. 

- Ồ cảm ơn tôi vẫn tốt. À nghe nói cậu và Huỳnh tổng đang để ý chung đến một cô gái sao? 

Ông Devill nhướng mày cười với Tuyết Y, cậu cười trừ lảng xang chuyện khác: 

- Vậy ông về đây có dự định nào mới sao? 

- Ừm..Cũng có – Devill gật gù , nhấp ly rượu. 

- Hàn thiếu… 

Từ xa Nhã Kỳ bước từng bước chân địêu nghê đến bên Tuyết Y, mắt long lanh cười tình tứ với cậu. 

Cô nhìn ông Devill chào như đang ra mắt và giới thịeu mình là người tình của Hàn thiếu: 

- Chào ngài. 

- Ồ…Chào Nhã thư.Hai người…- Ông Davill nhìn hai người mắt lúng liếng cười nhìn họ. 

Tuyết Y chỉ cườii không đính chính. Nhã Kỳ lại cho thái độ đó của Tuyết Y là ông Devill đã nói đúng. Cô che miệng cười như ngại ngùng: 

- Ngài tinh mắt thật đó. 

- Haha…nhìn vào ai cũng đoán được thôi… 

… 

- Huỷ cuộc hẹn cho tôi. 

- …

Càng ngày cơn sốt Tử Di càng cao, không hề hạ bớt chút nào. Trán cô toát hết mồ hôi lanh người thì nóng ra…môi càng ngày càng tái nhợt rồi tím tái như người sắp chết, San Phong vội vàng lấy áo khoác mình mặc cho cô… 

Người cô mệt đến mức không thể nhấc người lên nổi giấc ngủ cứ chập chờn miên man đầu nhức nhối lồng ngực khó thở. Miệng lắp bắp: 

- Cứu em…cứu em…San Phong… 

San Phong khựng người lại nhìn cô. Cô đang gọi tên cậu sao…nét vui mừng hiện rõ lên khuôn mặt anh tuấn…nhưng không còn thời gian chần chừ nữa, cô đang sốt cao phải đưa vào viện thôi. 

Nghĩ là làm, cậu vội vàng bế xốc cô lên đưa ra xe… 

Đám phóng viên bên ngoài vẫn chưa bỏ cuộc dù đã tối muộn, đang ngáp ngắn ngáp dài chờ mục tiêu về thì họ chợt sáng mắt khi bắt gặp cảnh Huỳnh tổng đang bế bổng cô gái nào đó trên tay đi ra xe. 

Phản xạ đầu tiên của họ là đưa máy lên chụp lia lịa bất chấp mọi góc độ. 

Họ chạy lại gần hơn thì San Phong đã cho xe chạy đi mất, nhiều người nhìn lại những bô hình chặt lưỡi tiếc rẻ “biết thế chạy nhanh hơn thì có hình rõ rồi…haizz…”. 

Họ đành nhìn theo chiếc xe bất lực… 

… 

- Anh là chồng của cô gái đấy à? 

“Vợ…” San Phong hơi ngạc nhiên về từ lạ ấy, cậu khẽ cười gật đầu: 

- Cô ấy bị sao vậy ạ? 

- Cô ấy bị suy nhược cơ thể trầm trọng, cậu cần bồi bổ và chăm sóc quan tâm đến vợ mình nhiều hơn đấy người chồng trẻ ạ. 

Người bác sĩ vỗ vai San Phong cười cười nói khiến cậu ái ngại. Lần đầu có người nói với mình những câu này. Cậu ngơ ngác gật đầu như thanh niên mới lớn : 

- Cảm ơn bác sĩ. 

- Ừm. 

Ngươờ bác sỹ đi rồi, San Phong vào phòng thăm Tử Di. Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống bên cô, nhớ lại những lời bác sỹ vừa nói, đột nhiên San Phong bật cười. 

Có khi nào chuyện ấy thành sự thật không?? 

- Nước… 

San Phong vội vàng đứng dậy rót nước ra cho Tử Di, nâng đỡ người cô dậy… 

… 

- Hàn thiếu vào nhà em uống trà chứ. 

Đây có thể là được coi là một lời mời gọi kín đáo của Nhã Kỳ…đôi mắt cô long lanh, núi đôi lúc nào cũng ưỡn lên vẻ khiêu khích. 

Do hơi men khi nhìn thấy những điệu bộ gợi tình đó của Nhã Kỳ, máu đàn ông trong cậu đã hạn chế từ khi có Từ Di nay lại trỗi dậy, Nhã Kỳ ngồi trong xe, rướn người dí sát Tuyết Y, da thịt mát mẻ của cô chạm vào bàn tay tham lam của Tuyết Y khiến cậu nóng bừng.. 

Tuyết Y kéo cô sát vào mình hôn ngấu nghiến lên đôi môi đỏ chót dần dần trượt xuống chiếc cổ trắng cao. Nhã Kỳ ôm chặt lấy cậu vẻ mặt mãn nguyện. 

Đột nhiên gương mặt mệt mỏi đôi mắt ươn ướt thân hình và cả cái bóng nhỏ bé buồn bà của Tử Di lại hiện lên trong đầu Tuyết Y… 

Cậu khựng người lại khiến Nhã Kỳ cụt hứng, cô cố thúc đẩy tinh thần cậu bằng một cái hôn thì Tuyết Y đẩy mạng người cô ra, vẻ mặt trở nên trong suốt : 

- Xuống xe đi. 

- Anh vừa nói gì. 

Thái độ nóng lạnh của Tuyết Y làm Nhã Kỳ sượng người, cô như một con rối mà Tuyết Y muốn làm gì cũng được sao. 

Nhã Kỳ cắn mạnh môi nhìn Tuyết Y nhưng cô không dám để lộ thái độ bất mãn của mình mà chỉ cố kìm giọng nói: 

- Hôm nay chắc tâm trạng anh không tốt vậy…đành để lúc khác. 

Cô mở cửa xe bước ra ngoài. Tiếng gót giầy mạnh đến mức như sắp nứt đất ra vậy.Mặt mày tối sầm như sắp giết người đến nơi. 

Tuyết Y gục mặt xuống vô lăng. Sao cố mãi mà gương mặt đó vẫn cứ hiện hữu trong tâm trí cậu…. 

… 

Về đến nhà thấy bên trong tối om không chút ánh sáng. 

Tuyết Y lái xe vào trong. Cậu nhíu mày nhìn lên tầng trên thường ngày khi cậu chưa về đều để đèn ngủ sáng vậy mà hôm nay lại không “Chẳng nhẽ Tử Di vẫn chưa về??” 

Ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu khiến Tuyết Y khó chịu. Cậu xuống xe bước đi xải dài nhanh chóng vào nhà rồi lên phòng. 

Cậu từ từ mở cửa phòng, bật côngtắc đèn lên nhìn quanh căn phòng trống không có Tử Di. 

Cậu mím môi rồi chạy xang các phòng trong biệt thự, mệt đến đứt hơi mà vẫn không thấy cô đâu. 

Tuyết Y ngồi phịch xuống salong…thở hắt ra, mắt nhắm nghiền lại ..”Rốt cuộc cô đang ở đâu…??” 

 

Chương : 25 

Tiếng chuông điện thoại reo lên, Tuyết Y mở bừng mắt vội vàng cầm máy rồi đột nhiên khựng lại. Cậu đã ném điện thoại của Tử Di xuống nước rồi còn đâu nữa. 

Càng ngạc nhiên hơn nữa, số máy Huỳnh tổng hiện lên màn hình. Cậu cau mày miễn cưỡng mở máy, giọng nói thật tự nhiên: 

- Huỳnh tổng có chuyện gì sao? 

Bên kia đầu dây, San Phong cau mày trước giọng nói thản nhiên của Tuyết Y, cậu mím môi: 

- Tử Di đang sốt cao, đêm nay cô ấy không về được. 

Tuyết Y nhíu mày, Tử Di bị ốm…lại còn đang bên cạnh San Phong nữa à. Hai người đó sẽ làm gì. 

Gìơ cậu mở miệng hỏi cũng không ổn chút nào. Tuyết Y cười nhẹ qua máy : 

- Vậy à, nhờ Huỳnh tổng chăm sóc cô ấy giúp tôi vậy. 

Chưa để San Phong nói gì thêm, Tuyết Y dã tắt máy, ánh mắt cậu trầm tĩnh bàn tay nắm chặt lấy chiếc điện thoại cứng ngắc, thật lâu…đến nỗi bàn tay trắng bệch… 

Lúc sau mới mở máy gọi cho Qúach giám : 

- …. 

… 

Cậu vơ vội khoá xe cùng chiếc áo khoác rồi lái xe ra ngoài. 

Tuyết Y cho xe chạy thong dong, kính xe hạ xuống một nửa những hạt mưa lạnh buốt tạt vào khiến mặt cậu ướt đẫm, Tuyết Y cũng không buồn đóng cửa kính lại mà cứ để như thế mặc dù rất buốt lạnh vậy mà lòng cậu cứ hừng hực như một ngọn lửa sắp cháy bùng thiêu cậu thành tro bụi. 

Căn biệt thự của San Phong cũng chìm trong màn đen dày đặc, trống trải. 

Cậu cứ ngồi trên xe nhìn vào căn biệt thự đó mãi,…thật lâu thật lâu…cậu linh cảm thấy một điều gì đó không ổn chút nào… 

Tií tít… 

Tuyết Y chán nản mở máy: 

- … 

- Cô Di đang ở viện K. 

Tuyết Y cho xe quay ngay đầu lại, trên con đường mưa cậu phóng tốc độ thật nhanh đến bệnh viện nơi Tử Di đang nằm. 

Có phải cậu đã quá đáng với Tử Di khi khiến cô ra nông nỗi như vậy phải không. 

Tiếng xe phanh rít đến chói tai. Gìơ này bệnh viện cũng ít người ra vào vì đã quá muộn rồi. 

Tuyết Y xuống xe, người cậu ướt nhẹp như chuột lột, điều đó cũng không quan trọng, Tuyết Y chạy đi tìm phòng Tử Di…một hồi lâu sau cũng đã xuất hiện trước cửa phòng… 

… 

Dưới ánh đèn yếu ớt. Tử Di nằm im lìm như bức tượng đá, bên cạnh cô San Phong cũng đang ngôi đó gục mặt xuống cánh tay cô. 

Không biết cậu đã đứng bao lâu trước cái ngưỡng cửa đó, bàn tay cậu như tê cứng lại, không thể nhấc lên để mở cánh cửa này ra được. 

… 

Bên trong… 

Tử Di khẽ cựa mình, ánh mắt cô ngơ ngác đờ đẫn nhìn quanh căn phòng mình đang nằm. 

San Phong trở mình thấy Tử Di mở mắt cậu vội dụi mắt, khẽ cười: 

- Em tỉnh rồi à. Đói không để anh đi mua gì cho em nhé. 

Tử Di gượng cười. Có lẽ cô đã miên man bất tỉnh suốt buổi chiều nay. Trong đầu cô mọi thứ đều trống rỗng… 

Nụ cươờ nhợt nhạt của cô mềm mạ như những bông hoa tuýêt dễ tan, cô lắc nhẹ đầu hỏi: 

- Em lại làm phiền anh rồi. 

- Không sao, không sao anh rảnh mà. - San Phong cười nhẹ nhàng nói với cô – Bác sĩ nói có lẽ em nên ở lại đây 2-3 hôm để truyền đạm với C cả nước biển nữa. 

Tử Di cựa quậy muốn ngồi dậy nhưng người còn yếu quá không thể nhấc người lên nổi. San Phong vội vàng đỡ lấy cô kê gối sau lưng cho Tử Di… 

… 

Bên ngoài, Mọi cảnh tượng đã diễn ra căng nét trước mắt Tuyết Y nhưng sao cậu vẫn đứng trơ nhìn Tử Di bên San Phong thế kia. Lòng cậu đau thắt lại, đôi mắt đỏ hoe, lồng

ngực đau khôn xiết. Cậu nắm chặt tay đưa nó lên gần nắm tay cửa…chần chừ rồi… 

Cạch… 

Tuyết Y thản nhiên đi vào, môi cậu cố nở ra nụ cười đẹp nhất lúc này nheo mắt nhìn hai người. 

Cậu gật đầu chào Huỳnh tổng, San Phong nhíu mày “Sao cậu ta lại xuất hiện ở đây...người lại ướt nhẹp nữa”. 

Tuyết Y nhướng mày nhìn xang Tử Di. Sắc mặt cô trắng xanh nhìn xuống bàn tay những ngón tay thon dài gầy đến nỗi hiện rõ cả những sợi gân xanh. Tuyết Y nói: 

- Đã làm phiền Huỳnh tổng nhiều rồi. 

Cậu quay xang Tử Di : 

- Về thôi em. 

Gương mặt cô tái nhợt đi, sắc mặt còn tệ hơn ban nãy. San Phong thấy được điều đó, cậu đứng dậy đối diện với Tuyết Y : 

- Cậu hại cô ấy đến mức này còn chưa đủ à. 

- Huỳnh tổng thích xen vào chuyện của tôi quá đấy. - Cậu trừng mắt nhìn Tử Di - Về. 

Người cô còn nhấc không nổi nữa làm sao mà tự đi được đây. Tử Di cắn môi, giờ cô nhiì thấy Tuyết Y là như thấy một tên ác ma vậy. 

San Phong cau mày : 

- Cậu có phải đàn ông không vậy. Một cô gái cũng không tha, bây giờ cô ấy không đi được, mai tôi sẽ đưa Tử Di về là được chứ gì. 

Tuyết Y cười nhạt: 

- Không cần phiền đến Huỳnh tổng lần thứ hai đâu. 

Tuýêt Y nhẹ lách qua người San Phong, cậu cúi người xuống bế bổng Tử DI trên tay. Người cô nhẹ đến mức cậu hơi sững sờ. 

Tử Di nhìn San Phong, cô cố tạo ra nét cười tự nhiên nhất để cậu không phải lo cho mình nữa. San Phong đã giúp đỡ cô quá nhiều rồi, cô không muốn vì cô mà San Phong gây chuyện với Tuyết Y nữa. 

Tuyết Y sải bước thật nhanh. San Phong chỉ biết nhìn theo, cái bóng đen cửa cậu ngả xuống im lìm bất lực dưới sàn hành lang… 

… 

Tuyết Y không nói gì với Tử Di suốt trên đoạn đường về nhà. 

Tuyết Y mở cửa, cậu định cúi người vào trong bế Tử D vào nhưng cô đã lạnh lùng lên tiếng: 

- Không cần. 

Cô cố gắng nhấc thân xác đau nhức mệt mỏi của mình ra khỏi xe, Tuyết Y né mình xang một bên. Tử Di nhấc từng bước chân bủn rủn đi từ từ vào trong, bóng dáng cô xiêu việu như sắp gục ngã vậy mà vẫn từ chối sự giúp đỡ của Tuyết Y. 

Cậu bước theo sau cô cho đến khi vào trong. 

Tử Di ngồi xuống salong, hơi thở vẫn còn nóng hổi cổ họng khô ran nhưng không muốn nói cho Tuyết Y chút nào. 

Cô nhắm mắt lại, thân hình sương mai từ từ ngả xuống nệm nằm co ro nửa tỉnh nửa mê … 

… 

Tuyết Y lặng im không nói gì để cô chìm sâu vào giấc ngủ mới lấy tấm chăn lông cừu xuống đắp cho cô, cậu ngồi bệt xuống sàn nhìn ngắm gương mặt xanh xao của cô mà lòng đau thắt…đáy mắt cậu như đang đọng nước chỉ cần thêm một sự kích động nào của cô sẽ trào ra mất…Sao cậu lại yếu đuối đến vậy… 

Cậu khẽ đưa tay vén những sợi tóc loà xoà vương trên mặt cô… 

Chỉ những lúc này thôi… 

Chỉ khi em quay lưng tôi mới có thể quan tâm đến em… 

Hai chữ “Xin lỗi…” liệu có thể làm em quay đầu lại không?... 

Đó là điều không thể… 

Tôi tự cười bản thân mình đã làm những điều…khó tin ấy.. 

Tôi cũng không nghĩ minh lại trở thành con người như thế… 

Vì tôi căm ghét cái nét đẹp của người đó cũng như em… 

Tôi đã đi quá xa rồi phải không?? 

Đã quá trễ để nói lời xin lỗi...quá muộn màng... 

Tôi đã từng là một chàng trai đáng để yêu… 

Nhưng tôi đã không gặp em trước người đàn bà xấu xa đó… 

Người đã giết mẹ tôi…Tôi không muốn mình rơi vào bẫy của phụ nữ nữa…không bao giờ... 

Tôi cũng đã từng có tình yêu của riêng mình nhưng… 

Giờ đã nhuốm sắc xanh lạnh lẽo.. 

Liệu tôi có thể cố thử lần nữa vì em không….??? 

 

- Đừng hại tôi…đừng…xin anh đấy Hàn thiếu…xin anh….- Tiếng Tử Di trong mơ như thức tỉnh Tuyết Y, những lời nói nửa tỉnh nửa mê rời rạc... 

Tử Di mở bừng đôi mắt hoang mang lẫn sợ sệt, trán vẫn ướt đãm mồ hôi lạnh, gương mặt thẫn thái đều toát lên vẻ hoảng sợ... ngồi bật dậy...đầu quay cuồng đau nhức... 

Gương mặt của cô khiến Tuyết Y buốt tim, cậu không kìm được kéo cô vào lòng mình, giọng nói trầm nhẹ nhàng môi cậu khẽ mấp máy: 

- Em sợ tôi đến vậy sao?. 

Không thể không bàng hoàng trước cử chỉ lạ này của Tuyết Y, Tử Di ngạc nhiên đến sững sờ, đôi mắt vốn hai mí rõ do ốm ngủ nhìêu quá nay trở thành nhiều mí nhỏ nặng nề mở to hết cỡ mịêng hơi hé ra…trừng trừng nhìn về một khoảng không vô định… 

- Tôi sai rồi phải không? 

Gịong Tuyết Y nhẹ đến mức như tiếng gió ngoài hiên, tai Tử Di ù ù không nghe rõ những điều Tuyết Y vừa nói. 

Cô cố dùng hết sức lực cuối cùng của mình đẩy cậu ra khỏi người mình, đưa đôi mắt nhìn cậu. 

Tuyết Y gượng gạo, cậu cố tránh ánh mắt của cô không muốn để Tử Di thấy những giọt lệ đang còn đọng trên mí mắt mình. 

Tuyết Y đứng dậy quay mặt đi, giọng cố tỏ ra cứng rắn: 

- Em nghỉ đi, mai tôi sẽ gọi bác sĩ đến khám cho em. 

Tử Di vẫn chỉ nhìn theo cậu, cô thấy hôm nay Tuyết Y là lạ làm sao. Dáng đi cũng ảm đảm không còn dáng vẻ cao ngạo như thường nữa, cậu bước nhanh lên lên tầng khuất nhanh khỏi tầm mắt…Cậu sợ cô nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình…cậu không muốn ai thấy được nó…không muốn… 

Tử Di cố ngồi dậy, tấm chăn trên người cô rơi xuống, Tử Di nhìn nó bàng hoàng. Chẳng nhẽ Tuyết Y đã đắp nó cho cô. Người máu lạnh như Tuyết Y cũng biết quan tâm đến người khác sao? Cô nghĩ Tuyết Y lôi mình về lại định làm gì nữa nhưng không…cô chỉ thấy một dáng vẻ lạ thường của cậu mà thôi… 

Tử Di rót ly nước uống mà đầu óc cứ nghĩ mãi đến dáng vẻ và hành động vừa rồi của Tuyết Y…nó có vẻ quá hiền lương so với bình thường……

 

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
C- STAT truyen teen hay