Chương : 33 

Sáng sớm Tuyết Y đã được ông Đình gọi đến. 

Không biết là chuyện gì mà gọi gấp vậy cơ chứ. Tuyết Y nhanh chóng thay đồ rồi ra ngoài. 

… 

Cộc…cộc… 

- Vào đi. 

Tuyết Y cúi đầu chào ông rồi lại salong ngồi xuống. 

Ông Đình dời ghế làm việc cầm theo cả tờ báo hôm qua, ra ngồi đối diện Tuyết Y, ông lên tiếng trước: 

- Chuyện này là sao? 

… 

Đầu San Phong ong ong nhức như búa bổ, cậu đưa tay lên day day trán, mặt mày nhăn nhó từ từ mở mắt ra...nhìn quanh phòng mắt hoa hoa mãi mới thấy được rõ ràng lên, cậu ngóc đầu lên nhìn xung quanh rồi lại thả đầu xuống do mỏi cổ ... lúc sau mới có thể dậy lại. 

Nhìn căn phòng xa lạ với chiếc đầu rỗng tuếch không biết nơi này là đâu. Cậu dừng mắt xuống dưới sàn….hai hàng mày khẽ nhíu lại…miệng lẩm bẩm “ Sao cô ta lại ở đây?” 

Nhìn Ngữ Yên một lúc lâu, San Phong mới nhớ lại chuyên tối qua… 

“- Vợ Ngữ Yên đưa anh về nhà …chúng ta sẽ vui vẻ với nhau…haha…- San Phong ôm chầm lấy Ngữ Yên. 

;;; 

- Cậu là ai sao ở nhà gái già của tôi…- San Phong chỉ chỏ vào mặt Thừa Ân, hất mặt vừa nấc vừa hỏi…- Nhìn gì, chưa thấy trai đẹp bao giờ à…ực…ụa………….” 

 

Cậu nuốt khan cổ họng khô cứng…”mất mặt quá…”. San Phong đứng dậy, rón rén rón rén định chuồn đi, được vài bước : 

- Anh tỉnh rồi à. 

Ngữ Yên ngồi dậy dụi dụi mắt nhìn lên San Phong, cậu cười cười : 

- Ừ…ừm – Cậu vờ ngạc nhiên – Mà sao tôi lại ở đây vậy? 

Ngữ Yên cau mày nhìn cậu ; 

- Anh không nhớ gì hết à? 

San Phong gật gật vẻ mặt ngây thơ vô số tội. 

Ngữ Yên hỏi : 

- Vậy anh không nhớ là đã tặng nhẫn cầu hôn cho tôi à? 

San Phong gật đầu rồi chợt nhớ lời cô vừa nói, cậu San há hốc mồm rồi bật cười chỉ tay vào mặt cô : 

- Haha……làm gì có chuyện đấy….cô định lừa t…ôi… 

Biết mình bị hố, cậu im bặt mặt cười cười ra ra vẻ ngượng ngùng cúi đầu xuống… 

Ngữ Yên nhướng mày nhìn cậu rồi đứng dậy : 

- Ra ngoài đi tôi nói chuyện với anh sau. 

San Phong bước theo sau cô ra ngoài. 

Thừa Ân cũng vừa ra khỏi phòng… 

Bốn mắt nhìn nhau chăm chăm…Thừa Ân cau mày khi thấy San Phong trong bộ dạng tỉnh táo, cậu nhận ra ngừơi này rất là đẹp trai không kém gì mình thì độ ghét San Phong lại càng cao hơn.. 

Cậu nhướng mày nhìn San Phong khinh khỉnh vẻ không thiện cảm mấy…San Phong cũng chăm chăm nhìn lại Thừa Ân không tránh né…Mới lần trứơc nhìn thoáng qua nên chưa xác định được gì giờ nhìn gần thế này tên ranh con này cũng được đấy chứ. Hèn nào…gái già này mê mẩn đến vậy… 

Thừa Ân lên tiếng : 

- Cô Ngữ Yên ra đây nói chuyện tý đi. 

Thấy mặt Thừa Ân hằm hằm, San Phong lại nghĩ Thừa Ân đang lên cơn ghen thì phải. Cậu nhìn xang xem thái độ của Ngữ Yên thế nào, thấy cô vẫn bình thường, cậu ghé tai cô nói nhỏ : 

- Bảo trọng nhé. 

- Anh lo thân mình đi – Ngữ Yên quay lại đáp trả rồi kéo tay Thừa Ân ra ngoài nói chuyện. 

San Phon trề môi nhìn theo, cậu ngồi xuống ghế chờ họ nói xong… 

Lúc sau Ngữ Yên quay lại, thấy cô San Phong cười châm chọc : 

- Sao rồi, người tình bé nhỏ bỏ đi rồi à? 

- Ừ - Ngữ Yên gật đầu vẻ mặt vẫn thản nhiên. 

Vừa định uói gì thì tiếng chuông điện thoại reo, Ngữ Yên nhìn lên màn hình thấy bà Như Hạ gọi mình, cô liếc qua nhìn San Phong rồi ra ngoài. 

San Phong nhìn theo cô, vẻ mặt thật mờ ám làm cậu tò mò. 

Lúc sau Ngữ Yên quay lại nói : 

- Anh chuẩn bị đi. 

- Đi đâu cơ? – San Phong tự giang tay nhìn lại bộ dạng mình bây giờ, cậu nhăn nhó mặt mày khi ngửi mùi nôn mửa vương trên áo mình, với hình ảnh lôi thôi lếch thếch này làm sao cậu dám vác mặt ra đường chứ. 

San Phong nhìn nhìn Ngữ Yên : 

- Cô có thể mua giúp tôi bộ âu phục mới được không? 

Ngữ Yên nhìn cậu, vẻ mặt tội nghiệp không kém : 

- Tôi hết tiền rồi. 

San Phong nhăn mặt nhìn cô : 

- Tiền lương mẹ tôi trả cô không đủ tiêu 1 tháng à? 

Ngữ Yên nhún vai : 

- Cũng đủ nhưng với hai người thì…- Ngữ Yên bỏ lửng câu nói. 

San Phong chợt hiểu ra, cậu cười cười gật gù : 

- À…- cậu nhún vai cười : - Tôi quên mất người đó của cô. 

San Phong lấy chiếc ví trong túi mình ra đưa cho Ngữ Yên nói : 

- Cô cầm lấy đi mua cho tôi. 

Ngữ Yên cau mày : 

- Tôi là người hầu anh đấy à? 

- Nhờ mà – San Phong cười trừ đáp. 

- Anh tự mua đi. 

Nói xong cô quay lưng đi luôn vào phòng Thừa Ân. 

San Phong mím môi nhìn theo Ngữ Yên…cô thật quá đáng chỉ nhờ một việc bé như vậy mà cũng không được…nhìn lại mình San Phong thở dài, cậu mà ra đường với hình dạng này thì mất mặt chết mất… 

Cậu ngồi phịch xuống salong, nằm vắt chân lên … “Xem ai lỳ hơn thì biết “. Nếu cô không chịu đi mua thì cậu sẽ nằm lỳ ở đây để tên người tình bé bỏng của cô mặc sức mà hờn dỗi … 

- Mặc tạm đi. 

San Phong nhìn bộ quần áo dơ lên trước mắt, cậu ngồi dậy : 

- Của…cô à – Lời nói lấp lửng cộng thái độ nham nhở của cậu làm Ngữ Yên muốn cười mà không nổi, sao lại có chuyện nhầm lẫn trầm trọng đến vậy, nhưng giải thích làm gì cơ chứ có làm chuyện tiến triển hơn tí nào đâu. 

Cô chỉ gật đầu nói : 

- Anh thay nhanh tôi bên ngoài chờ. 

- Ờ. 

San Phong cầm lấy đồ từ tay cô rồi vào trong tắm rửa thay trang phục. 

Cậu soi mình trong gương…Cũng không tệ…Đồ của người tình cô ta chọn cũng được đấy chứ. San Phong thầm hài lòng với gu thẩm mĩ của tên “Ngưu lang” của Ngữ Yên. 

Cậu bước ra ngoài với tâm trạng thoải mái hẳn lên, không còn với bộ dạng kinh khủng hoang tàng xơ xác kia nữa. 

- Đi thôi. 

…… 

- Con nói sao? 

Ông Đình không kìm nổi cảm xúc, ông đứng bật dậy, ánh mắt lộ rõ vẻ ức chế… 

Miệng Tuyết Y khẽ nhếch lên cười vẻ chế giễu, cậu cũng đứng dậy : 

- Cô ta cũng như những người phụ nữ khác thôi. – Cậu cúi đầu – Ba giữ gìn sức khoẻ, con xin phép. 

Ông Đình nhìn theo đứa con trai sắt đá mình bất lực. Tử Di không thân không thuộc với ông nhưng từ khi nhìn thấy cô trên báo với con mình ông đã linh cảm một điều gì đó mơ hồ không rõ ràng…Ông rất có thiện cảm với cô gái hiền lươg này, dù rất muốn cô với Đan Băng nhưng đứa con ấy của ông lại không muốn và cả Tử Di cũng từ chối….Còn với Tuyết Y…ông cũng không hiểu đứa con ngang tàng này của mình đang nghĩ gì trong đầu nữa…Phải chăng suy nghĩ của nó quá sâu xa nên không thể đoán nổi…Rốt cuộc nó đối với Tử Di là gì…Ông nhìn lại tờ báo trên bàn…rõ ràng nét cười trong đó của Tuyết Y rất thoải mái…mà sao lời nói của nó…. 

Ông ngồi xuống thở dài, nếp nhăn trên trán hiện rõ lên theo từng suy nghĩ trong ông…cuối cùng chuyện giữa bọn trẻ là sao…Thật đau đầu… 

….. 

- Con nói xem, chuyện này là sao. 

Bà Như Hạ ném tờ báo xuống bàn. Đã quên đi rồi mà mẹ mình lại để nó xuất hiện trước mặt mình, San Phong nhăn mặt : 

- Mẹ cũng biết mấy tên săn tin này rồi mà…có một toàn nói thành mười thôi mà. 

Bà chỉ tay xuống chữ in to trên mặt báo nói : 

- Con đọc xem chữ này là gì…- Bà cáu giận nói – “ Người tình Hàn thiếu “ là sao?

- Không phải mà…Thật ra…haiz..- San Phong không biết nên dài thích thế nào đây, cậu phẩy tay :- Chuyện này con sẽ nói cho mẹ sau, con xin phép. 

Cậu đứng dậy chào bà, Bà Như Hạ bực mình nói theo : 

- Mẹ sẽ không chấp nhận một đứa con dâu như vậy đâu. 

San Phong ngừng chân không quay lại mà nói : 

- Con cũng sẽ không để mẹ sắp đặt chuyện hôn nhân của con đâu. 

- Con… 

San Phong bỏ đi trước khi mẹ mình nói thêm khiến bà tức nóng cả người. 

Ngữ Yên vô tình đi đến ngay câu cuối cùng San Phong nói, môi cô khẽ nhếch lên nụ cười cho chính mình. 

San Phong gặp cô ngay ngoài cửa, cậu chẳng nói chẳng rằng mà di ngang qua luôn…Cô nén tiếng thở dài bước vào trong gặp bà Như Hạ. 

… 

Tử Di nhìn đi nhìn lại tờ báo có hình Tuyết Y đang cười, bỗng nhiên môi cô cũng nở nụ cười ngắm nhìn cậu. Bây giờ cô mới được nhìn thấy nụ cười thật sự của Tuyết Y. Nó thật đẹp... 

Tử Di ngồi nghĩ mãi mà không hiểu được sao Tuyết Y lại hay đối xử lúc tốt lúc ác với mình đến vậy, cả những lúc cậu rất và 10 phút sau cũng có thể giở mặt được ngay… 

Tử Di lấy chiếc kéo trên bàn, cô cắt lấy tấm ảnh Tuýêt Y trong tờ báo rồi đưa lên nhìn, mịêng khẽ cười “ Có lẽ đây là hình ảnh duy nhất anh dành cho tôi…”. 

Cô cẩn thận ép thẳng nó ra rồi kẹp vào ví của mình… 

Tử Di thấy có gì đó như đang đằng sau theo dõi mình, cô quay lại cũng vừa lúc thấy Tuyết Y quay đầu bước đi…Tử Di nghiêng đầu nhìn theo cậu…lại thái độ gì nữa đây, Tâm trạng cậu lại không được tốt nữa sao. 

Vừa về phòng mặt cậu lanh tanh khi nhìn Tử Di và nghĩ chuyện sáng nay… Ông Đình rất có thiện cảm hay có gì đó rất quan tâm đến Tử Di thì phải, chỉ là một cô gái xa lạ mà ông phải nổi nóng với cậu sao. Chỉ có một lý do là cô quá giống người vợ ông đã từ ***** mình mà theo người đó. 

Nghĩ đến đó thôi, hai hàm răng cậu đã nghiến chặt lại, bàn tay nắm chặt lại thành quả đấm đến nỗi tay trắng bệch đi…đôi mắt uẩn khuất sự hận thù…những hình ảnh mẹ cậu và cậu đã từng đau khổ lại hiện về với Tuyết Y, cậu soi mình trong gương, hai mắt đỏ ngầu long lanh long lanh như giọt nước trực trào…”Tôi thề sẽ cho ông nếm cảm giác đau khổ như mẹ con tôi đã chịu…” 

Tuyết Y mím chặt môi rồi khẽ bật thốt “ Xin lỗi…tôi không thể đi quá xa với em…” 

…… 

Cộc cộc… 

- Vào đi. 

Song Linh bước vào, cô khẽ cười cúi đầu nhẹ chào cậu : 

- Huỳnh tổng không bận gì chứ? 

San Phong hơi ngạc nhiên khi Song Linh xuất hiện mà không phải Gia Linh, cậu gật đầu : 

- Ừm, em đến chắc có chuyện gì quan trọng lắm à? 

Song Linh gật đầu, cô đưa tập hồ xơ của mình đặt lên bàn rồi kéo ghế ngồi đối diện San Phong : 

- Em muốn xin việc. 

Không nhịn nổi chuyện hài, San Phong bật cười nhìn Song Linh : 

- Em xin việc? 

Song Linh gật đầu : 

- Lạ lắm sao? 

San Phong hơi trề môi gật đầu, cậu nhìn cô : 

- Em muốn chuyển làm người mẫu bên côngty anh à? 

Song Linh lắc đầu : 

- Em muốn làm nhân viên thiết kế. 

San Phong ngạc nhiên đến nỗi hỏi ngược lại cô : 

- Thiết kế? – Cậu cừa cười vừa nói – Em đang đùa à? 

Song Linh cố làm bộ mặt tử tê nhất có thể, mà trông cô lúc này giống người đang nói đùa lắm sao. 

San Phong nín cười, cậu nghiêm túc lại : 

- Xin lỗi vì phải từ chối em. 

- Tại sao?- Song Linh cau mày hỏi lại. 

San Phong nhún vai thản nhiên đáp không tránh né : 

- Côngty anh chỉ tuyển nhân viên dựa vào thực lực chứ không phải nhờ quên biết.- Cậu chậm dãi tiếp :- Em… 

- Anh cho em thử việc trong 2 tuần đựơc chứ? 

Chưa để San Phong nói hết, Song Linh đã chen vào, ánh mắt cô đầy sự khẩn thiết mong muốn câu trả lời đồng ý từ San Phong. 

San Phong cũng cảm nhịân được sự chân thành từ đáy mắt Song Linh, chỉ tại cậu không hiểu sao đột nhiên một người có tính tiểu thư nặng như Song Linh lại trở nên thế này, cậu nhíu mày nhìn nhìn cô… 

Song Linh nhìn lại cậu đợi chờ câu hồi âm… 

… 

Đã gần tháng trôi qua, Tuyết Y ngồi trong phòng làm việc, cậu cắn cắcn môi tay quay qua quay lại chiếc galaxy s2 của mình hai hàng mày khẽ chau lại…cậu phân vân nghĩ không biết liệu đã đến lúc thực hiện mọi chuyện chưa. 

Thời gian qua cậu đã đối xử từ tế với Tử Di, Tuyết Y chắc chắn cô sẽ phần nào có cậu trong trái tim vì chẳng có lý do gid Tử Di lại không có cảm giác với một người đàn ông hoàn hảo như cậu… 

Tuyết Y đưa máy lên gọi… 

- Có chuyện gì à? 

- Chiều nay con và Tử Di sẽ đến ăn cơm với ba. 

- Thật sao – Ông Đình thảng thốt bật lên câu hỏi vu vơ với giọng mừng rỡ. 

Làn môi mỏng của Tuyết Y khẽ nhếch lên cười nhạt…Ông Đình bên đầu dây tiếp với giọng vui vẻ ; 

- Con đã chọn con bé rồi à?...Tốt, tốt lắm, vậy hai đứa đến sớm nhé. 

- Vâng – Tuyết Y khẽ cười trong máy. 

Vừa tắt địên thoại, mặt cậu đã trở về trạng thái lạnh tanh ban đầu, khoé môi cong cong lên gian manh “ Cứ vui vẻ đi…”. 

… 

- Ba nói gì? – Đan Băng cũng ngạc nhiên không kém khi ông Đình nói Tuyết Y vừa gọi để báo chiều cậu dẫn Tử Di đến. 

Ông Đình vui mừng ra mặt : 

- Con nghe rồi đấy, nhớ dặn quản gia Thái chuẩn bị mọi thứ cho tốt nhé. 

Ông đứng dậy, nét cười vẫn phảng phất trên nếp nhăn phía đuôi mắt : 

- Cuối cùng ta cũng sắp có con dâu rồi. 

Nhìn vẻ mặt và nụ cười mãn nguyện của ba mình, Đan Băng không dám nói ra suy nghĩ của mình, cậu cảm giác một điều gì đó không ổn chút nào… 

… 

Không cần gọi, người đẹp đã tự gọi đến cho mình, môi cậu bật cười gian tà, tay ởm máy lên : 

- Anh đây? 

- Chiều anh rảnh chứ. 

Tuyết Y đáp lại giọng tiếc rẻ: 

- Chiều anh có hẹn dùng bữa với ba rồi. Có chuyện gì không? 

- Vậy ạ, cũng không có gì, em muốn mời Hàn thiếu đến dùng bữa với gia đình vậy thôi mà? 

- Ừm – Tuyết Y bỗng nói – Vậy em cũng đến dùng bữa với gia đình anh nhé. 

Bên đầu dây kia, Nhã Kỳ vừa nghe câu nói đó xong cô lập tức hỏi lại : 

- Đến nhà anh dùng cơm ? 

- Ừm, không được à? 

- Không không, đương nhiên. Vậy mấy giờ? 

- Tầm 7h nhé. 

- Dạ… 

Tuyết Y tắt máy, ngả người ra phía sau đuôi mắt cậu cong lên phía trên như đang cười gì đó...Giừơng như mọi chuyện đều nằm trong tầm tay cậu thì phải…

Chương : 34 

Tử Di cúi đầu chào ông Đình rồi khẽ cười với Đan Băng. Ông Đình gật đầu nhìn cô trìu mến : 

- Hai đứa ngồi đi. 

Tuyết Y kéo ghế cho Tử Di ngồi xuống. 

Mọi người cùng dùng bữa với nhau, ông Đình lên tiếng trước hỏi : 

- Hai đứa quen nhau cũng được gần năm rồi à 

Nói quen nhau thì hơi quá, Tử Di cúi đầu không nói gì, Tuyết Y chỉ cười gật đầu… 

Đan Băng nhìn theo thái độ Tuyết Y, cậu thấy nó có gì là lạ, không bình thường tý nào cả…. 

Bà Thái đi đến nói : 

- Chủ tịch, có cô Nhã Kỳ đến. 

Ông Đình nhíu mày : 

- Cô ấy đến có việc gì ? 

Tuyết Y lên tiếng : 

- Là con mời đến. 

Ông Đình ngạc nhiên nhìn cậu : 

- Con mời. 

Tuyết Y không nói gì thêm, cậu quay xang bà Thái nói : 

- Bác mời cô ấy vào đi. 

- Vâng. 

Bà Thái lui ra ngoài. 

Ông Đình khó hiểu nói : 

- Con mời cô ta đến đây làm gì, đây là bữa ăn gia đình mà. 

Tuyết Y hơi cười, mặt khinh khỉnh : 

- Cơm gia đình… 

Thấy giọng điệu Tuyết Y có phần nào thay đổi so với lúc đầu, ông Đình nghiêm giọng :

- Con muốn làm gì nữa đây? 

- Chào chủ tịch…- Nhã Kỳ cúi đầu chào ông Đình rồi ngẩng đầu chào mọi người có mặt trong đó. 

Cô chợt khựng lại khi có mặt Tử Di lại đó nhưng vẻ mặt đó chỉ tồn tại trong giây lát rồi đổi ngay bằng lời nói ngọt ngào : 

- Cô Di cũng đến dùng bữa với gia đình sao? 

Tử Di nhìn Nhã Kỳ với ánh mắt sợ sợ, cô cố ép mình cười rồi gật đầu thay câu nói. Ông Đình miễn cười cười đáp với Nhã Kỳ : 

- Con đến rồi thì ngồi xuống cùng ăn đi. 

- Dạ. 

Nhã Kỳ vừa kéo ghế, Tuyết Y đã lên tiếng : 

- Không biết đứng dậy à? 

Mọi ánh mắt đều dừng lại ở Tuyết Y, cậu nhíu mày nhìn về Tử Di, mặt Tử Di sựng lại, đôi mắt ngơ ngác tối sầm lại… 

Tuyết Y chau mày nhắc lại : 

- Đứng dậy. 

Ông Đình kêu lên : 

- Tuyết Y… 

Đan Băng thở hắt ra, cậu biết ngay Tuyết Y lại giở trò gì đó rồi mà lại. Cậu lắc lắc đầu theo dõi mọi việc. 

Nhã Kỳ nhướng nhường hàng lông mày được kẻ vẻ tỉ mỉ, đôi môi cười tủm không để lộ sự sung sướng ra mặt. 

Ông Đình nói : 

- Nhã Kỳ, ngồi xuống đó đi. 

- Tôi bảo cô đứng dậy cơ mà. – Tuyết Y đanh tiếng quát. 

Tử Di vội vàng đứng dậy, giọng cậu dịu đi : 

- Nhã Kỳ qua đây ngồi. 

Ông Đình thấy con mình quá đáng, ông nói : 

- Con đang làm cái trò gì vậy. 

Nhã Kỳ di chuyển thật nhanh xang ngồi cạnh Tuyết Y, cậu liếc qua Tử Di Đình vẻ mặt thản nhiên rồi quay lại với Nhã Kỳ, giọng nhẹ nhàng : 

- Anh tưởng em không đến được. 

Nhã Kỳ trố mắt nhìn Tuyết Y, cô nhớ mình có từ chối cậu bao giờ đâu nhỉ. 

Cô vừa định há mồm ra thì Tuyết Y đã tiếp : 

- Nghĩ em không đến nên anh mới… 

Cậu tỏ vẻ ra có lỗi với Nhã Kỳ khi đã đưa Tử Di tới đây. Dù không hiểu gì nhưng Nhã Kỳ cũng thấy hãnh diện trước mặt người nhà cậu. Cô chỉ cười e then vén tóc ra tai ý không sao. 

Tuyết Y quay lại nhìn Tử Di đang đứng chần ngần sau lưng Nhã Kỳ, ánh mắt cô buồn buồn nhìn họ. Lòng cậu thoáng quặn lại, cố ép mình nở nụ cười đểu giả : 

- Xin lỗi đã làm phiền cô. Bây giờ cô có thể ra về để gia đình tôi nói chuyện riêng được chứ? 

Không thể ngờ được Tuyết Y lại nói những lời phũ phàng như vậy được với Tử Di. Vậy là chẳng còn lý do nào cô có thẻ ở lại khi cậu đã lên tiếng đuổi cô như vậy. Mặt Tử tái lại nhìn Tuyết Y chăng chối…Sao cậu lại nói cô đến rồi lại đuổi cô về trước mặt mọi người thế này. Đây là lần thứ bao nhiêu Tuyết Y đã làm cô tổn thương như vậy. 

Thấy mọi người đang nhìn mình chằm chặp, cô không thể để vẻ mặt đáng thương đó được, Tử Di cố gắp ép mình tỏ ra thái độ bình thường, ánh mắt vô hồn nhìn xang ông Đình cúi đầu chào. 

- Xin phép chủ tịch. 

Ông Đình nhìn vẻ mặt cố cứng rắn của Tử Di mà chạnh lòng. Sao Tuyết Y lại cư xử như vậy được chứ. 

- Là người tôi mời đến được chứ. 

Đan Băng kéo tay Tử Di lại, cậu ấn vai cô ngồi xuống chỗ mình, giọng quan tâm nói : 

- Sao lại bỏ đi như vậy. Từ chối người ta để bị như này à. 

Gịong Đan Băng như đang trách khứ Tử Di. Cô nhìn cậu mắt ngờ nghệch chẳng hiểu gì. 

Ông Đình nhìn qua nét mặt Đan Băng rồi khẽ thở phào nhẹ nhõm. Miệng ông hơi cười an lòng. Tuyết Y cười nhạt nhìn hai người. Nhã Kỳ thấy Tử Di đang ở thế bí, cô cố nói thêm : 

- Cô Di được nhiều người săn đón quá nhỉ. Nghe nói cô đang có quan hệ với Huỳnh tổng thì phải. 

Tử Di cau mày nhìn lên Nhã Kỳ, cô cố tình hỏi vậy là có ý gì. Nhã Kỳ nhơn nhơn mặt nhướng mày nhìn Tử Di đầy khiêu khích. Nhìn bản mặt này của Nhã Kỳ, Tử Di không thấy bực tức mà ngược lại còn thấy nực cừơi thay khi Nhã Kỳ luôn muốn ép cô vào thế khó nói với vẻ người tốt… 

- Nhã thư biết quan tâm người khác ngoài Hàn thiếu từ bao giờ thế. 

Đan Băng hỏi lại Nhã Kỳ, mặt cậu cười cười như đang nửa đùa nửa nói mỉa. 

Nhã Ky hơi chau mày rồi lại bật cười lảng đi câu nói của Đan Băng : 

- Nghe nói em là bạn học của cô Di đây à? 

Đan Băng gật đầu : 

- Có chuyện gì à? 

- Ồ không,…- Nhã Kỳ khẽ cười – Chỉ … 

- Bạn à…- Tuyết Y bật cười mỉa mai – Có tình bạn quan hệ chăn gối à… 

Tử Di cùng Đan Băng nhìn sững Tuyết Y. 

Họ đã quên đi chuyện mà Tuyết Y đã gây ra, và Đan Băng cũng đã làm theo điều kiện của Tuyết Y để cậu giữ im lặng vậy mà… 

Tử Di chăm chăm nhìn vào Tuyết Y, cô không ngờ cậu lại bỉ ổi như vậy…Đan Băng tức đỏ mặt, cậu nghiến răng : 

- Hàn Tuyết Y… 

Ông Đình cũng bất ngờ đến sửng sốt khi nghe Tuyết Y nói như vậy. 

Đan Băng đứng dậy sô ghế túm lấy cổ áo Tuýêt Y kéo lên…

- Ở đây ta là người vô hình à. 

Thấy cảnh xô bổ của hai đứa con, ông Đình đứng dậy quát ngăn họ lại. 

Nhã Kỳ bất ngờ khi chứng kiến cảnh hai anh em họ Hàn đánh nhau, cô vội vàng can ngăn, gỡ tay Đan Băng ra nhẹ nhàng nói : 

- Có gì từ từ nói, đừng động chân động tay như vậy. 

Đan Băng nhìn Tuyết Y đầy căm phẫn, sao lại có thể loại đê tiện như vậy được chứ. Cậu hạ nắm đấm xuống, xốc lại cổ áo mình mặt mày hầm hầm sát khí gườm gườm Tuyết Y. 

Ngược lại vói thái độ nóng nảy của Đan Băng. Tuyết Y chỉ thản nhiên đón nhận như cậu đã biết trước hành động của Đan Băng rồi thì phải, đôi mắt ánh lên tia cười chế giễu vì thấy Đan Băng quá thiếu kiên nhẫn. 

Tử Di đứng trước mặt Tuyết Y, mặt cô lạnh tanh không chút cảm xúc tức giận gì cả chỉ nhìn cậu với ánh mắt khinh bỉ, có lẽ vì cảm giác bị Tuyết Y gây tổn thương đã chai lỳ với cô. 

Ông Đình lên tiếng, giọng nghiêm nghị : 

- Băng, Di vào phòng ba. 

Tử Di cúi đầu, cô lên tiếng : 

- Trong người cháu hơi mệt, xin phép chủ tịch trước. 

Ông Đình nhìn cô gật đầu khẽ cười như an ủi. Ông đã biết hoàn cảnh của Tử Di, con bé thật khổ thân, người thân đã mất sống một mình không có ai bao bọc lại gặp thằng con trăng hoa của ông đúng là số nó khổ thật. Ông nhìn theo dáng đi nhỏ bé của cô mà nén tiếng thở dài. 

- Vào phòng ba nói chuyện – Ông Đình chán nản, những nếp nhăn hiện rõ lên trán nói với Đan Băng. 

Mặt mày Đan Băng vẫn đang gườm gườm nhìn Tuyết Y. Cậu chỉ muốn đấm vào cái bản mặt đểu giả ấy vài đám cho hả giận. 

Thấy sự tức tối của Đan Băng và cả vẻ thiểu não thất vọng trong mắt ông Đình, khoé môi Tuyết Y cong cong như cười mắt nheo lại hình trăng non… 

Nhã Kỳ nhìn chuyện gia đình họ, cô chẳng hiểu nổi. Mà cũng chẳng cần hiểu nhiều, điều cô quan tâm là vị trí Hàn thiếu phu nhân. 

Nhã Kỳ sốt sắng cố làm ra vẻ quan tâm nói : 

- Hàn thiếu, anh không sao chứ… 

- Ừm – Tuyết Y khẽ cười nhìn cô – Anh đưa em về. 

- Vâng – Nhã Kỳ cười hiền lành gật đầu. 

…. 

Ông Đình ngồi lại một mình trong phòng. Những chuyện Đan Băng kể lại cho ông…ông Đình thở dài quay ghế ra phía cửa kính nhìn xuống khoảng sân vườn rộng thênh thang nhà mình, đầu óc nặng trĩu… 

Ông không ngờ Tuyết Y lại có thể làm ra được nhưng chuỵên như vậy. Lòng thương cảm đối với Tử Di càng tăng lên trong ông, những gì Tử Di phải làm đã vượt qua xa so với số tiền con ông bỏ ra mua cô…Ông cắn môi nhớ đến gương mặt buỗn bã dáng đi lầm lũi vội vã của Tử Di mà lòng nhói đau…Mỗi lần nhìn cô là ông lại nhớ đến người vợ nhỏ bé của mình…Có lẽ ông trời đã ban Tử Di đến để giúp ông nguôi ngoai nỗi nhớ người vợ quá cố này của mình thì phải….”Bằng mọi giá anh sẽ giúp con bé…” Ông Đình thầm nhủ với chính mình và như lời hứa đối với mẹ Đan Băng người giống Tử Di đến kinh ngạc. Ông nhẹ thở dài, đôi mắt nhìn xa xăm ẩn chứa bao điều phiền muộn… 

…… 

 

- Chủ tịch muốn gặp cháu? 

- Ừm, ngồi xuống đi. 

Tử Di ngồi xuống đối diện ông Đình, hai tay cô xoắn lại với nhau. Ông gọi riêng cô đến chắc nói đến chuỵên hôm đó Tuyết Y đã nhắc đến. Cô cúi đầu chờ đợi. 

Ông Đình nhẹ nhàng lên tiếng : 

- Cháu có tình cảm với Tuyết Y không? 

Tử Di ngước tròn mắt nhìn ông, miệng cô hé nói : 

- Sao ạ? 

Ông Đình không lặp lại câu hỏi mà tiếp : 

- Ta có thể giúp cháu thoát khỏi Tuyết Y. 

 

…. 

 

Tử Di về nhà trong nỗi phân vân về điều ông Đình đã nói. Cô có nên làm như thế để thoát khỏi Tuyết Y không đây. 

Cô nằm xuống vắt tay lên trán đắn đo suy nghĩ…có hay không đều do cô quyết định cả. Nếu dời khỏi Tuyết Y và làm theo ông Đình có nghĩ là cô sẽ không còn bất cứ mối quan hệ nào với những người ở đây nữa còn ở lại chắc sẽ bị Tuyết Y gây bao nhiêu tổn thương nữa… Nhưng mỗi lần cô thấy Tuyết Y mỉm cười nụ cười cậu thật đẹp nhu hoà như cơn gió chiều…chỉ trong phút chốc mọi sự căm hận của cô đối ới cậu đều không còn nữa…cô nhìn thấy thiên địa lúc đó như ngập tràn sắc hồng…vô cùng ấm áp và ngọt ngào… 

…. 

Tuyết Y song bước cùng Nhã Kỳ bước vào nhà mình, Tử Di thấy hai người vui vẻ nói cười, hàng mi cô cụp xuống buồn bã rồi đứng nhanh dậy trả lại không khí thoải mái cho họ. 

Tuyết Y vừa nhìn Tử Di quay lưng cậu đã cau mày quát : 

- Cô không biết chào hỏi ai à? 

Nhã Kỳ vênh vênh mặt tự đắc tỏ ra bề trên nhìn Tử Di khinh khỉnh. Tử Di quay lại, cúi đầu chào hai người rồi quay người bước tiếp. 

- Tôi đã cho cô đi chưa. 

Tử Di lại dừng bước, Nhã Kỳ ngồi cạnh dựa hết thân hình mảnh mai của mình vào người Tuyết Y thân mật, cô như đang cố tình khêu gợi cho cả Tuyết Y vào sự tức giận của Tử Di. 

Tử Di quay lại cau mày khi nhìn cảnh đó, cô đưa mắt nhìn ra khoảng không chỗ khác. Tim cô nhói đau khi thấy Tuyết Y như vậy với người phụ nữ khác. Biết là cậu trăng hoa, biết là cậu luôn đối xử không tốt với mình nhưng sao mỗi khi gần cậu thấy cậu nhẹ cười là mọi sự căm ghét, và những việc làm xấu xa của cậu lại tan biến trong lòng cô. 

Tuyết Y vuốt ve khoảng vai trần của Nhã Kỳ, mắt nhìn Tử Di ra lệnh : 

- Còn không biết lấy nước à? 

Tử Di nhìn thoáng qua cậu rồi cúi đầu đi làm việc cậu đã sai bảo. Nhã Kỳ ve vãn cổ áo Tuyết Y, miệng nói : 

- Anh sống với cô Di cũng lâu rồi chứ nhỉ. Vẫn chưa chán sao? 

Tuyết Y bật cười, cậu nhún vai đáp : 

- Chán nhưng chưa biết vứt đi đâu. 

Câu nói đó Tuyết Y như cố nói to đẻ lọt vào tai Tử Di và đương nhiên cô đã nghe thấy lời nói đó. Nhã Kỳ cười đắc ý, cô thêm : 

- Nghe nói Huỳnh tổng rất có hứng thú với cô ta sao anh không đẩy cho người đó. 

Tuyết Y hơi cười trề môi nói : 

- Để lại làm rối cũng vui mà. 

Gương mặt Tử Di tái nhợt lại khi nghe những câu nói khinh rẻ của Tuýêt Y đối với mình. Cô chầm chầm bước đến trước mặt hai người đặt nước xuống cho họ, ánh mắt trầm lặng nhìn Tuyết Y rồi lại quay đầu bước đi. 

Nhã Kỳ nhìn vẻ mặt cam tâm chịu đừng của Tử DI cô thấy hơi bực. Cái cô cần là sự phẫn nộ của Tử Di cho Tuyết Y thấy cô ta chỉ là dạng giả hiền lành mà thôi. 

… 

Tử Di về phòng nằm như người vô hồn. Hoá ra Tuyết Y chỉ coi mình như một món đồ chơi rẻ tiền mà thôi. Trong mắt cậu cô hoàn toàn chỉ là một hạt cát muốn phủi đi lúc nào cũng được…vậy mà…Tử Di tự cười chính mình khi có lúc cô dã từng nghĩ Tuyết Y cũng có tình cảm với mình. Cô hận chính mình sao lại mang có tình cảm với một chỉ coi mình rẻ rúng như vậy.

Khoé môi mím chặt khẽ nhắm mắt lại… Có lẽ cô nên từ bỏ cái tình cảm mới nhen nhóm này sớm thì tốt hơn… 

… 

 

San Phong ngồi thừ người trong phòng làm việc, tay cầm hộp nhẫn bật ra bật vào nhìn nó. 

Mẹ cậu đang thúc ép cậu lấy Ngữ Yên trong khi tình cảm với cô gái đó chỉ là con số 0. Người cậu muốn lấy chỉ có Tử Di thôi. Buổi tiệc sắp tới này có lẽ mẹ cậu muốn giới thiệu với mọi người về Ngữ Yên sẽ là con dâu. Cậu phải nhanh tay hơn bà mới được. Nhưng… 

Bây giờ có quá sớm để nói lời cầu hôn với Tử Di không. Cô sẽ phản ứng ra sao. Nếu Tử Di từ chối hai người sẽ rất khó xử mỗi lần gặp nhau. 

San Phong thở dài não nề. Cậu không biết thời điềm này có nên nói lời đó với Tử Di không. Chỉ cần cô nhận lời cậu sẽ chờ đến khi cô kết thúc bản hợp đồng khốn khiếp với tên Hàn thiếu đó. 

Ngồi suy nghĩ một lúc cậu quyết định sẽ liều…cậu không còn thời gian đắn đo nhiều nữa, thời hạn mẹ cậu ra đã hết lời hứa sẽ phải thực hiện cưới cô gái cậu không yêu. 

San Phong đứng dậy, hít mạnh một hơi rồi cầm áo khoác ra ngoài. Cậu sẽ làm… 

... 

Party… 

Tất cả những người có mặt trong đây đều là thân thuộc và bạn làm ăn lâu năm của Huỳnh thị. Bà Như Hạ sang trọng bên Ngữ Yên đi đến chào hỏi mọi người. 

Tuyết Y cùng Tử Di cũng có mặt ở đó do bà Như Hạ mời cả hai đến. Bà lại có âm mưu gì đây. 

Bà nhìn mãi mà vẫn chưa thấy mặt mũi San Phong đâu. 

Hôm nay bà sẽ chính thức giới thiệu Ngữ Yên với mọi người. Ông Thành cũng hiểu được tâm ý của vợ mình, ông đã cản nhưng bà vẫn một mực làm điều đó. Chính vì lời đồn và cả tờ báo gì đó khiến ông không có cách nào can được bà Như Hạ… 

Thấy mọi người đã đến gần đông đủ, bà Như Hạ bắt đầu đi đến vấn đề chính của bữa tiệc này… 

Bà lên đứng trước bục đại sảnh, mịeng cười với mọi người, nét mặt rạng ngời như rất hãnh diện khi chuẩn bị nói chuyện đó. 

Bà cất tiếng : 

- Cảm ơn mọi người đã đến bữa tiệc hôm nay…. 

Bên dưới ai cũng nhìn bà cười chăm chú xem điều bà cần nói là gì. 

Bà Như Hạ tiếp : 

- Tôi muốn… 

San Phong từ ngoài bước vào. Tử Di nhìn vẻ mặt hớt hải của cậu thấy lạ. Đan Băng ngồi một góc cũng không hiểu cậu làm gì mà vội vàng như vậy. 

San Phong đi lên phía khán đài, cậu khẽ cười với mọi người. Bà Như Hạ thấy San Phong có vẻ mặt đó lại tưởng cậu đã chấp nhận việc bà sắp đặt ai ngờ…. 

Cậu lên tiếng, giọng thật nhẹ nhàng trầm ấm : 

- Hôm nay, mẹ tôi muốn tôi lấy cô Nhã Kỳ…- San Phong chỉ tay xang Nhã Kỳ - Nhưng…người tôi muốn lấy là Tử Di…Xin mẹ hãy chấp nhận. 

Bên dưới ai cũng nhìn sững cậu rồi ngoái qua ngoái lại nhìn xem nhân vật Tử Di là ai. 

Cả nhà bên Tuyết Y ai cũng nhìn chằm lấy San Phong. Tuyết Y cau mày nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Tử Di. 

Đan Băng Tử Di và cả ông Đình lại trố mắt lên nhìn San Phong. Câu bị điên mất rồi. 

Bà Nhã Hạ tái mặt nhìn con mình, Ngữ Yên biết trước là có chuyện từ lúc cậu nở nụ cười rồi. Cô chỉ hơi sốc một chút khi cậu lại quá thẳng thừng vậy thôi, chỉ vài giây sau cô đã lấy lại được bình tĩnh. Mặt vẫn bình thản chờ đợi tiếp việc San Phong sẽ làm. 

Bà Như Hạ cười không tin điều con mình vừa nói : 

- San Phong … 

San Phong đi xuống chỗ Tử Di đang ngồi, cậu đưa nắm lấy tay Tử Di kéo lên trên rồi nói : 

- Tôi muốn cô gái này làm vợ mình…- San Phong quay xang nhìn thẳng Tử Di môi điểm nhẹ nụ cười thiên thần :- Lấy anh nhé… 

Cậu đưa chiếc hộp vuông xinh xắn bên trong có chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp đắt tìên trong đó chờ đợi Tử Di trả lời… 

Mọi người che miệng ôm ngực sửng sốt vì hành động bất ngờ hình ảnh gây sốc của một Huỳnh tổng đào hoa thường ngày. Hôm nay lại quá nghiêm chỉnh, vẻ mặt đó của cậu lại được cộng trong mắt các cô gái có mặt trong bữa tiệc… 

Ngữ Yên hơi cười…rõ ràng là cười nhưng đó là thể hiện sự buồn bã thất vọng…Tử Di thật tốt số… 

Bà Như Hạ choáng váng vì hành động của con mình. Nơi đông người thế này chẳng nhẽ bà lại gây gổ với con mình. Bà đành đứng im bất lực nhìn thằng con trai mình… 

Đúng là một tình thế khó xử cho Tử Di. Cô mà mở mồm từ chối bây giờ thì San Phong sẽ mất mặt lắm cho xem, điều đó cô không muốn xảy ra chút nào. Cô chần chừ nhìn cậu vẻ mặt bối rối…khi nhìn nụ cười hiền của San Phong….sao cậu lại đặt tình cảm vào một cô gái như cô chứ…Tử Di cắn môi đắn đo…phải làm sao đây??? 

Ôiiiiiii……… 

Mọi người lại trố mắt nhìn hành động của nhân vật điển trai nổi danh tiếp theo… 

- Cô gái đó là ai mà sướng thế chứ… 

- Cô ta sướng thật đấy… 

Mấy cô gái xì xầm nói, mắt vẫn hướng về phía nhân vật chính. 

Tuyết Y kéo tay Tử Di ra sau lưng mình, cậu nhìn San Phong : 

- Xin lỗi Huỳnh tổng, tôi thấy vở hài này nên chấm dứt thì sẽ hay hơn. 

Dứt câu, cậu quay lưng kéo theo cả Tử Di. 

San Phong bước nhanh theo họ, níu lại một tay cùa Tử Di. Tuyết Y dừng lại. Tư thế tay ba giữa hai người quả là một pha gây choáng với mọi người ở đây…

Chương : 35 

Mọi người không còn ý kiến gì, vậy cuộc họp kết thúc tại đây. - Tuyết Y nhẹ cười với mọi người. 

Cậu đứng dậy rời khỏi phòg họp trước về phòg làm việc của mình… 

Nhữg lúc còn lại một mình thế này Tuyết Y luôn hướng ánh mắt nhìn lên khoảng trời cao rộng kia đẻ tìm một tia sáng cho cuộc sống “ 

ở đó em hạnh phúc chứ…”. Hai hàn mi khẽ nhắm lại… Từng dòng suy tư vấn vương 

Từ khi Tử Di ra đi đến nay đã được một thời gian không quá lâu nhưng cũng không phải là một thời gian ngắn mà Qúach giám vẫn thấy những ét ưu tư hịên sâu trong đáy mắt của Tuyết y…Dù cho cậu đã cố tỏ ra bình thường để trở lại là một tổng tài phong độ nhưng nhữg lúc một mình cậu lại rất uỷ mị thường nhìn một về một nơi nào đó rất xa xăm…nét mặt trầm lặng, những day dứt vẫn đeo đẳng cậu theo năm tháng qua chưa hề phai mờ…và cả những nỗi nhớ về Tử Di khiến cậu càng không thể quên được những tội lỗi mình đã gây nên cho cô… 

- Anh đang nghĩ gì vậy? 

Một vòng tay mát lạnh vòng qua ôm lấy Tuyết Y từ đằng sau, cậu khẽ mở mắt ra nhưng vẫ hướng tầm nhìn ra bên ngoài cửa kính, giọng như đang cười : 

- Chuyện vớ vẩn thôi. 

Cậu xoay ghế lại, kéo Nhã Kỳ ngồi lên đùi mình, nói : 

- Có chuyện gì à? 

Nhã Kỳ đưa tay phủi phủi vạt áo vest, giọng ngọt như mía nói : 

- Chúng ta yêu nhau cũng đã lâu rồi…- Cô ngập ngừng tiếp - Anh…anh không định tính đến chuyện tương lai à? 

- Em muốn kết hôn ?- Tuyết Y nhướg mày khoé môi hơi cong ý cười… 

- Anh không muốn sao?. 

Tuyết Y trề môi, gật đầu : 

- Cũng được thôi…Nhưng…- Cậu từ tốn tiếp :- em cũng se như những cô gái khác thôi không có gì đặc biệt ngoài danh nghĩa vợ tôi. 

Nhã Kỳ cắn môi, mặt xa xầm tái lại…Cô đã nhịn nhục đến để xin lỗi cậu và làm lành vì lời nói mấy năm trước đó để mong được một ngày làm bà Hàn, nay Tuyết Y đã đồng ý nhưg kèm những câu nói phũ phàng nhận định thân phận của cô từ đầu khiến Nhã Kỳ không khỏi chạnh lòng…Không sao, chỉ cần cô có cậu và cả danh phận Hàn thiếu phu nhân là được rồi… 

Nhã Kỳ mím môi khẽ cười : 

- Em sẽ làm cho anh thay đổi suy nghĩ đó. 

Tuyết Y hơi cười nhún vai không nói thêm, cậu đẩy nhẹ người Nhã Kỳ lên khỏi đùi mình rồi đứng dậy cầm khoá xe trên bàn… 

Nhã Kỳ lên tiếng hỏi : 

- Anh đi đâu vậy? 

Tuyết Y quay đầu lại nhìn Nhã Kỳ, đuôi mắt cong cong như vầng trăng non, miệng hơi nhếch lên nói ; 

- Quên chưa nói điều này với em. - Cậu nói thật rõ ràng rành mạch với cô từng lời từng chữ : - Muốn làm vợ tôi nên học cách giữ im lặng. 

 

Cậu khẽ nở nụ cười tà mị quay lưng bước đi…Không còn gì quan trọng với Tuyết Y nữa…người vợ trong tâm trí cậu chỉ có một người…một người duy nhất là Tử Di thôi… 

… 

Tuyết Y đặt bó hoa trắng trước mộ Tử Di, cậu ngồi xuống đó, mắt nhìn lên tấm hình trên bia mộ…Cô đang cười với cậu phải không. 

Tuyết Y đưa tay lên sờ tấm ảnh…miệng khẽ cười : 

- Tôi có làm sai nữa không? 

Câu hỏi không có tiếng đáp, Tuyết Y tiếp : 

- Tôi thật sự rất mệt mỏi…tôi chán những thứ xung quanh mình lắm rồi…tôi muốn đi theo em có được không?? 

Tuyết Y gục đầu vào gối, nét mặt khổ sở đau thương luôn theo cậu những khi nhìn lên nụ cười thánh thiện của cô…Tại sao cậu lại có thể làm những chuyện như thế để ép cô đến đường chết…Tuyết Y cũng không hiểu và không tin mình lại có thể làm những chuyện mà thiên địa không dung như vậy…Cậu tự khinh bỉ chính mình mỗi lần mơ đến cô, nhớ lại những gì gây tổn thương cho Tử Di… 

Những câu hỏi không lời giải đáp khiến cậu càng đi sâu vào nỗi ưu tư bi thương của chính mình 

 

… 

Cùng lúc Ngữ Yên cũng đến thăm mộ mẹ mình, vô tình thấy dáng người quen ngồi gần tấm mộ đó, 

Cô bước lại gần nhận ra đó là Hàn thiếu, thấy vẻ sầu bi của cậu, dù không thân thiết nhưng cô cũng thấy chạnh lòng tiếc thương nhìn cậu và cả cô gái xấu số kia. 

Cô lên tiếng : 

- Có phải mất đi mới biết tiếc không? 

Tuyết Y ngẩng đầu lên, mắt vẫn còn đỏ hoe nhìn cô gái đứng trước mình. Nữ Yên hơi cười nói : 

- Cô gái đó thật đáng nể khi khiến một người như Hàn thiếu khuỵ luỵ thế này. 

Ngữ Yên cúi xuống đặt hoa lên mộ cô…Tuyết Y nhìn nhìn cô gái đó, cậu nói : 

- Cô là ai? 

- Chỉ là một người hâm mộ Tử Di thôi. 

Nhìn Ngữ Yên rất quen, cậu chợt nhớ ra : 

- Cô là… 

Chưa biết Tuyết Y nói gì cô đã gật đầu môi hé nụ cười : 

- Phải… 

Ngữ Yên ngồi xuống cạnh Tuyết Y, cô nói : 

- Tôi và anh cùng đáng thương như nhau thôi. Đều chờ một điều không thể… 

Ngữ Yên hơi cúi đầu buồn bã, Tuyết Y hỏi : 

- Huỳnh tổng vẫn không đến với cô ? 

Ngữ Yên gượng cười lắc đầu ; 

- Anh ta ở đâu tôi còn khôg biết nữa là… 

- Là cô yêu Huỳnh tổng hay yêu cái ghế bà tổng? 

Câu hỏi thẳng của Tuyết Y khiến Ngữ Yên muốn cười mà không nổi…Cô cần cái ghế đó làm gì cơ chứ… 

Ngữ Yên im lặng không trả lời, Tuyết Y biết mình hỏi hơi quá đối với một cô gái không quen thân, cậu hơi cười : 

- Cũng chiều rồi, tôi mời cô dùng bữa được chứ. 

- Tốt quá, tôi cũng đag đói đây. 

Hai người đứng dậy dời khỏi đó, mỗi người đều mang một tâm trạng khác nhau trên quãng đường về… 

… 

- Ngữ Yên… 

Cậu nhìn xang người đàn ông ngồi đối diện chị mình, hai mắt tròn xoe, miệng há hốc vội nghiêm chỉnh cúi đầu chào Tuyết Y : 

- Hàn thiếu… 

Tuyết Y nhìn Ngữ Yên và Thừa Ân hỏi ; 

- Hai người quen nhau à? 

Ngữ Yên gật đầu cười, Thừa Ân cũng hỏi : 

- Ngữ Yên và Hàn thiếu cũng quen nhau à? 

Tuyết Y gật đầu cười đáp thay lời nói. 

Ngữ Yên nhìn nhìn qua lại hai người, cậu mím môi cười cười…”Nếy họ quen nhau thì tốt quá…nhưng…cậu nhìn Tuyết Y dè dặt…người này quá trăng hoa sẽ làm khổ chị mình mất. 

Tuyết Y nói : 

- Cậu cũng ngồi xuống đi. 

- Ờ vâng.- Ngữ Yên vẫn thắc mắc quan hệ giữa họ là gì. Cậu đặt câu hỏi tế nhị :- Hàn thiếu… 

- Em muốn hỏi sao bọn chị quen nhau chứ gì. – Không cần nhìn lên Thừa Ân , Ngữ Yên đã đóan được câu hỏi của em mình. 

Tuyết Y chau mày nhìn hai người, miệng bật thốt : 

- Chị…em… 

Ngữ Ân nhìn Tuyết Y, cô nheo mắt : 

- Không giống chị em sao? 

- Chị em ruột - Tuyết Y hỏi lại. 

- Vâng - Ngữ Yên gật đầu. 

Miếng bít-tết trong miệng Tuyết Y suýt phụt ra, cậu bật cười lấy giấy chăn miệng lại, miếng thịt như mắc nghẹn trong cổ… 

Thừa Ân nhứơnng mày nhìn Tuyết Y : 

- Hàn thiếu có vẻ bị kích động trước việc này quá. 

Tuyết Y gật gù, miệng cười cười nhận xét : 

- Thật sự tôi không thấy điểm nào giữa hai người giống chị em. 

Thừa Ân gật gù ; 

- Cũng phải… 

Người ngồi đằng sau họ cũng sốc nặng khi nghe chuyện 3 người này vừa nói, cậu quay mặt lại miệng lẩm bẩm…”Trả liên quan…”

 

Một người có gương mặt trung bình phổ thông, một thì sắc nước hương trời ngời ngời khí chất… 

Ngữ Yên trề môi ; 

- Lại định chê tôi đúng không? 

Thừa Ân phẩy tay khoác lên vai chị : 

- Cô Ngữ Yên rất xinh đẹp rồi, còn ai dám chê nữa… 

Phụt… 

San Phong phun thẳng nước vào mặt cô gái đi cùng mình, cậu ho sặc cả lên, Song Linh lau mặt rồi rút luôn cả kkhan giấy chìa ra đưa cho San Phong, miệng lầm bầm : 

- Anh có sao không vậy. 

- Không sao… 

“San Phong “…Ngữ Yên có nghe nhầm không?... Cô nghiêng đầu nhìn quanh mọi nơi trong nhà hàng, Tuyết Y không biết gì, cậu vẫn hỏi : 

- Sao cậu không gọi Ngữ Yên là chị? 

Thừa Ân thản nhiên đáp : 

- Tôi quen gọi vậy rồi. Nghe chị ngại miệng lắm. 

Tuyết Y cười nhẹ gật gù. Hai chị em này cũng hay đấy chứ. 

Ngữ Yên dừng mắt tại người ngồi sau Tuyết Y…dù chỉ nhìn thấy lưng nhưng cô cũng có thể đoán chắc người đó là San Phong… 

Thái độ Ngữ Yên chợt trầm xuống, cô không nói cũng không rằng chì cúi đầu ăn… “Vậy là San Phong đã về rồi…”. Còn cả cô gái đi cùng cậu… 

 

… 

 

Mọi người trong côngty ai cũng vui mừng khi tổng tài đẹp trai phong độ ngời ngời của mình đã trở về với tâm trạng thoải mái…thật ra bên ngoài là vậy nhưng cũng như Tuyết Y thôi, ít ai có thể thấy được nét ưu tư của cậu về người quá cố…. 

Bước chân đến đâu, tất cả đều dạt xang một bên vui vẻ cúi đầu chào cậu…San Phong cũng gật đầu cười với họ… 

- Lâu không gặp Huỳnh tổng, anh ấy vẫn có khí chất như ngày nào… 

- Ôi…bao giờ anh ấy mới lấy vợ nhỉ… 

- Tôi sẽ nguyện quỳ dưới chân anh ấy mất…3 mấy rồi mà vẫn nai như thế… 

Nửa phần đông nữ giới trong công ty đều có cùng ước mơ bà tổng Huỳnh thị…và chiếm được cả vị tổng tài tuấn tú này nữa chứ… 

Nụ cười của cậu khiến họ phấn khởi có động lực làm việc hắn lên…Trong thời gian đi vắng những hoạt động trong côngty trầm hắn đi, suốt ngày nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của trợ lý Kim là ngán đến tận cổ rồi…nay chàng đã về mọi thứ như bừng sáng…và cả những tia hi vọng khi cậu vẫn độc thân trở về… 

… 

 

Vừa bước vào phòng, San Phong đã thấy mẹ mình ngồi sẵn trong đó, cậu định đóng cửa trở ra thì : 

- Vào đi. 

Cậu thở hắt ra, quay ngược lại vào trong, mịêng cười cười mặt ngây thơ vô số tội : 

- Mẹ đến thăm con à? Con không sao, vẫn ổn, mẹ với ba vẫn khoẻ chứ. 

Bà Như Hạ cau mày nhìn đứa con ngang ngược lộng hành của mình : 

- Con đi chán chưa? 

San Phong nuốt khan, cười bật ra : 

- Con đi xả street thôi mà. 

- Xả gì cả 3 năm vậy. Con thật quá đáng mà. 

San Phong đứng dậy, bóp vai cho bà, giọng tỏ vẻ biết lỗi nói : 

- Con cũng đã về rồi mà. 

- Về thì chuẩn bị cưới vợ cho mẹ. 33 rồi mà định lông bông mãi vậy à? 

- Con vẫn chưa tìm được ai mà. 

- Mẹ đã chọn Ngữ Yên rồi. 

San Phong dừng tay ngạc nhiên hỏi bà : 

- Mấy năm rồi mà cô ta vẫn chưa tìm được ai à? 

Bà Như Hạ dịu giọng lại, biết cương sẽ không làm gì được San Phong thì đành nhu vậy…bà kéo tay con mình ngồi xuống : 

- Con nghe lời mẹ một lần đi, Ngữ Yên là cô gái tốt, mẹ cũng đã có tuổi rồi muốn có đứa cháu để còn an ủi tuổi già. 

Đúng thật…mẹ cậu đã có tuổi, qua ba năm nhìn bà khác hẳn…nếp nhăn trên đuôi mắt hiện rõ hơn…nhưng nét phiền muộn lo lắng cho mình San Phong cũng hiểu nhưng…Thôi vậy, dù sao Tử Di cũng đã ra đi rồi, cậu lấy ai cũng vậy thôi, lấy cô gái đó cũng vậy nhưng được làm cho mẹ vui lòng cũng được... 

Cậu gật đầu cười : 

- Con nghe mẹ vậy. 

- Thật sao – Bà Như Hạ nắm tay con mình, vui mừng.. 

San Phong nén tiếng thở dài… 

 

… 

 

- Hai đứa muốn tiến tới hôn nhân. 

Ông Đình sửng sốt khi nghe Tuýêt Y nói…ngược lại thì ông Đổng rất hài lòng…ngoài mặt cười nói không ngớt, sốt sắng nói : 

o Vậy các con định bao giờ tổ chức kết hôn.- Chưa để ai trả lời ông đã tự đáp cho câu hỏi của mình - Cuối tháng sau đi, đó cũng là ngày đẹp. 

Ông Đình chau mày : 

- Có vội quá không? 

Ông Đổng cười : 

- Vội gì, ngay ngày mai tổ chức cũng được nữa là. 

Ông Đình miễn cưỡng cười buông xuôi: 

- Vậy ý các con ra sao? 

Nhã Kỳ nhỏ nhẹ cười ; 

- Con như nào cũng được. 

Tuyết Y chẳng có hứng thú với chuyện này chút nào, cậu hờ hững đến nỗi kệ họ bàn bạc, cậu chỉ cầm máy chơi đua xe, thỉnh thoảng có ai hỏi cũng gật đầu. Cậu đáp cho qua. 

- Tuỳ mọi người. 

Ông Đình thấy Tuyết Y không có vẻ gì muốn cưới Nhã Kỳ mà sao cậu lại đồng ý hôn nhân này…Có lý do nào cậu phải làm vậy sao… 

Ông Đổng cười mãn nguỵện : 

- Tốt tốt…quyết định vậy nhé. 

Ông Đình cười gật đầu… 

Tuyết Y đứng dậy, cậu nói : 

- Không còn gì nữa, con xin phép. 

Cậu cúi đầu chào hai bậc tiền bối rồi bỏ đi luôn để cả Nhã Kỳ ở đó. Thái độ hờ hững trả có chút chân thành muốn hỏi vợ chút nào cả…Điều đó ông Đổng cũng thấy rõ nhưng không sao…chỉ cần làm thông gia với họ Hàn việc làm ăn của ông sẽ rộng mở…

… 

 

Ngữ Yên ngạc nhiên tột đột đến sững sờ khi nghe bà Như Hạ nói San Phong đã đồng ý lấy cô… 

Thấy Ngữ Yên im lặng không nói gì, bà Như Hạ cầm tay cô khẽ cười nói : 

- Cảm ơn, cảm ơn con suốt thời gian qua đã chờ đợi nó. 

Ngữ Yên lắc đầu, miệng cười như mếu cô thừa hiểu San Phong chỉ coi mình như vật thế thân thôi. Nén tiếng thở dài vào lòng cô cố ép mình nở nụ cười tự nhiên nhất có thể. 

… 

Thông tin hai vị tổng tài đào hoa sắp đặt mình vào vị trí người chồng đã làm đề tài nóng cho các mặt báo…khiến bao nhiêu nữ giới đau lòng tiếc đứt ruột khi họ sắp thành “hoa có chủ”… 

- Cô Vic, tôi đã đặt vé ngày mai. 

Người phụ nữ xoay ghế lại gương mặt thanh tú khẽ mỉm cười gật đầu : 

- Cảm ơn. 

Dù đã quen với nụ cười xinh đẹp của bà tổng nhưng hầu hết các nam giới trong côngty vẫn không thể tránh khỏi việc say nắng với nụ cười đó…cô thật xinh đẹp nự cười nhẹ như thiên thần không cánh ánh mắt bình lặng như đáy hồ thu êm đềm phảng phất một nỗi buồn nào đó thật mơ hồ…xa xăm…sóng mũi cao thẳng kiêu xa, nước da trắng hồng càng tôn lên vẻ đẹp thiên thần ấy…nhìn cô không khác gì sinh viên đang đi học…chưa biết cô ai dám bảo cô đã có con, dù còn trẻ nhưng đã lên đến được ghe" Gíam đốc… 

- Cô Vic, cậu Nick muốn gặp cô. 

Vic đứng dậy cầm túi xách và khoá xe, dặn nhân viên : 

- Tối nay hẹn mọi người ở Bar Hỉght nhé. 

- Dạ - Cô nhân viên cúi đầu lễ phép. 

Vừa bước chân ra khỏi phòng, Vic đã chạm mặt cái đuôi theo mình suốt năm qua. 

- Em đi đâu để anh đưa đi.- Nick như con đỉa đói vừa đi vừa nói theo Tử Di. 

Cô nheo mắt nhìn cậu : 

- Rảnh rỗi thì về đếm tiền phụ cha mẹ đi. 

- Cho anh cơ hội đi mà.

Không ai không biết cậu ấm của côngty này là cái đuôi của cô giám đốc trẻ tuổi xinh đẹp như hoa… 

Chuyện cậu theo nói những lời tán tỉnh với cô cũng đã là điều nhàm đối với nhân viên rồi. 

Vic cau mày : 

- Tránh ra, anh đang chắn đường tôi đấy. 

Níck né xang một bên, mặt ỉu xìu : 

- Sao em khó khăn vậy. 

Co nhún vai : 

- Vì anh quá lỳ. 

Vic vào xe, đóng xầm cửa lại phóng vút đi. Ních nhìn theo chăn chối…gặp lại cô nơi này Ních coi đây như một cái duyên rồi, cả thêm cái nét đẹp của cô làm cậu không thể cưỡng lại danh giới cô là gái đã có con… Cậu chán nản vào xe phóng vù về nhà trong tâm trạng thất bại như mọi ngày… 

… 

Xẹt… 

- Ôi….ôi con tôi….- Bà Mina ngã ngửa ra sau, may có người hầu đỡ lấy… 

Tay bà run run chỉ về phía cậu con trai cưng của mình nói : 

- Nó,,,nó làm gì vậy. 

Níck giật mình khi mẹ mình vào phòng, chiếc dao trên tay cau phập ngay vào cổ tay khiến chảy máu… 

Người giúp việc vội vàng chạy lại hớt hải : 

- Cậu chủ... 

- Thiếu gia,…mau đưa thiếu gia vào viện. 

Níck ngồi đần mặt nhin mọi người sốt sắng lo một vết thương cỏn con của mình. Cậu không kịp lên tiếng nói gì họ đã kéo cậu đến viện. 

Người giúp việc cũng nhanh chóng dìu bà chủ của mình đi theo sau... 

 

Chương : 36 

Vị bã sĩ bỏ cặp kính xuống sóng mũi nhứơng mắt nhìn bà Min đang sắm săm ôm tay con mình hỏi dồn dập : 

- Bác sĩ, con tôi không sao chứ. Nó mất nhiều máu quá, truyền máu…máu truyền máu cho nó đi. Bao nhiêu tôi cũng trả. 

- Mẹ - Níck cau mày kêu lên. 

Vị bác sĩ lắc đầu, đứng dậy…thái độ này khiến bà Min liên tưởng đến những pha trong phim…trong trường hợp bác sĩ lắc đầu nên mới lắc đầu như thế. 

Bà nhìn con trai mình ; 

- Sao con dại dột thế hà con…chỉ vì một đứa con gái từ chối, mà có phải nó từ chối một lần đâu cơ chứ, sao con lại phải tự tử thế này…con ơi là con… 

Muốn cười cũng không nổi. Sao mẹ cậu lúc nào cũng vậy, làm quá là sở trường của bà thì phải. 

Thôi ngồi im cho bà nói một mình chán rồi cũng thôi. 

Bà Min quay lại nhìn hai tên vệ sĩ quát : 

- Còn không đỡ cậu chủ vào phòng đặc biệt nằm cho bác sĩ theo dõi. 

2 tên vệ sĩ nhìn nhau, bó tay…Níck tự đứng dậy đến phòng đặc biệt bà Min đã bỏ tiền để có. 

Cậu nằm vắt tay lên trán,mặt đăm đăm suy nghĩ tìm xem cách nào có thể để Lệ Hàn động lòng… 

Bà Min vừa đi vừa gọi địên cho Víc: 

- Cô mau đến đây. Nhanh, tôi muốn thấy cô trong phòng 5 phút. 

- … 

- Chuyện gì chuyện gì …- Bà Mina vuốt ngực cho bớt giận cố từ từ nói :- Cô đến đây rồi sẽ biết. Bệnh viện…nhanh lên. 

 

Tút…bà Min cắt rụp máy… 

Bên kia đầu dây, Víc ngây thơ, mặt ngơ ngác như con nai vàng không hiểu lại có chuyện gì cho tên công tử bột kia nữa mà mẹ hắn cứ xồn xồn lên với cô như vậy. Cô quay xang nhìn con mình nói : 

- Con muốn đi chơi không? 

Cậu bé dời mắt khỏi chiếc ipad trên tay, quay xang nhìn mẹ mình : 

- Cũng đươc ạ, Dù sao chiều con cũng đựơc nghỉ. 

- Êi…- Cô xoa xoa đầu lườm yêu con, miệng phì cười vì cách nói chuyện người lớn của nó – Cái thằng này không biết giống… Cô chợt im lặng, nhìn Ren khiến Víc nhớ đến một người, cô lắc đầu cố xua tan hình ảnh người đó ra khỏi đầu mình. 

Cô cho xe lăn bánh rời khỏi đó đến bệnh viện. 

… 

Tên quản gia lén lén lút lút tìm chỗ vắng người, đứng núp mình vào một góc, đảo mắt quanh không thấy người quen mới ấn ấn gọi cho ai đó… 

- Tôi có một tin mới cực hot đây. 

- … 

- Tin gì à….hoho…vậy nói giá trước đi. Đảm bảo là tin độc đấy. 

- … 

- Cái gì – Hắn không kìm được hét to vào điện thoại…chợt nhớ lại ở nơi công cộcng nên giọng hắn xìu xuống khi mọi người đang dần chú ý về mình. Hắn cười xởi lởi với họ rồi che miệng lại nói – Ít cũng phải 50. Chơi hay nghỉ. 

- … 

- Thế chứ, yên tâm đi có cả hình đi kèm, tin này thế nào cũng đắt như tôm tươi thôi. Vậy nhé, mai gặp. 

- … 

- Ôkê. 

Hắn tắt máy, vẻ mặt rạng ngời hạnh phúc khi sắp kiếm thêm được một khoản thu nhập kha khá…vừa đi vừa cười mãn nguyện…miệng huýt sáo vang…”Đúng là làm giàu không khó mà”… 

… 

Bà Mina đứng sốt sắng ngóng trông Víc từng giây phút một. Cuối cùng cô đã xuất hịên, vừa nhìn thấy bóng dáng thôi bà Mina đã hầm hầm đi tới. 

Bà nhíu mày nhìn xuống đứa trẻ đi cạnh cô…hết đường nói, mặt mày nhăn nhó … 

- ÔI huyết áp của tôi… 

- Bà chủ tịch bớt giận. – Người giúp việc đi cùng đỡ bà, vuốt giận. 

Bà Mina đứng thẳng người dậy : 

- Cô muốn con tôi chết lần nữa hay sao mà lôi cả đứa bé này đến đây? 

Víc chưa kịp lên tiếng, đứa bé đã đứng trước mặt bà mẹ mình đối diện với bà Mia, nó cúi đầu : 

- Con xin lỗi trước vì đã ngắt lời bà. 

Bà Mina há hốc mồm nhìn đứa trẻ. Nó lại tiếp : 

- Con bà chết thì có liên quan gì đến việc mẹ cháu dẫn cháu đến đây. 

Cười cũg không nổi. Sao lại có chuyện thằng bé loắt choắt đứng ra nói chuyện với bà thế này. 

Bà Mina nhướng mày nói : 

- Cô đã nói và làm gì để con tôi đến nông nỗi muốn tự tử hả? 

Víc ngơ mặt không hiểu, cô nói : 

- Là sao ạ? 

Ren tiếp : 

- Bà có thấy mình rất buồn cười không, chú Níck tự tử là tại vì chú nông nổi chứ có phải do mẹ con đâu. Làm sao mà ép một người không thích mình có tình cảm với mình được chứ. 

Xời xời…Bà Mina bật cười nhìn thằng bé…ở đâu ra cái lối nói chuyện như ông cụ non như thế chứ. Bé tí mà lời lẽ đanh nọc thế đây, không biết lớn thì như nào nữa. 

Nhưng không thể phủ nhận được từng đường nét trên khuôn mặt đứa bé này đều rất đẹp…rất kháu khỉnh, nước da lại còn trắng hồng càng tôn lên vẻ khôi ngô của nó nữa chứ…. rất đáng yêu. 

Bà Mina hất mặt, cố tỏ vẻ ngầu đời : 

- Cháu trai à, cháu biết nói chuyện như vậy với người lớn là vô lễ không. 

Ren gật đầu : 

- Có ạ. Nhưng cháu đã xin lỗi bà ngay từ đầu rồi còn đâu. Cháu thấy mình rất có lịch sự đấy chứ. 

Ôi…chúa ơi. Bà Mina nuốt khan, không thể nói chuỵên với thằng bé này nữa, chỉ cần mấy câu nữa thôi chắc bà tăng xông máu mà chết quá. 

Víc đứng im, cố dấu đi nụ cười. Cách nói chuyện sốc óc này có con cô nói được thôi. 

- Thôi thôi được rồi, cô mau vào với con tôi đi. 

- Vâng. – Víc hơi người nhìn xang con - Chờ ơẹ chút nhé. 

- Vâng. Con ngồi kia đợi nhé. 

- Ừm. 

Bà Mina ngoài mặt tỏ ra không thích Ren vậy thôi nhưng trong loòg lại rất có hứng thú với nó. Nhìn vẻ bề ngoài không Ren đã rất đáng yêu rồi, nó lại còn thông minh nữa chứ…nhưng tiếc…đó không phải là cháu ruột bà… 

Ren nhìn thấy cái trề môi khinh khỉnh của bà Mina khi thấy mẹ cậu xoa đầu cậu, Ren chỉ lắc đầu như ông cụ non rồi đến chỗ ngồi hẹn với mẹ mình ngồi xuống chờ và đợi. 

Bà Mina dặn tên tài xế : 

- Ở lại, thiếu gia sai gì thì đi. Tôi về nhà một chút rồi quay lại.

- Dạ. 

… 

- Cậu chủ, cô Víc đến. 

Đang chơi điện tử, nghe vậy, Níck vội vàng quẳng ngay chiếc iphone trên tay xang bên cạnh, lấy thỏi son lúc nào cũng thủ sẵn trong túi ra quyệt quyệt vài đường lên môi. Chỉ vài giây sau khuôn mặt đang rất tươi tỉnh của cậu trở nên bạc nhược hẳn đi nhờ sắc môi nhợt nhạt… 

Tên quản gia đứng một góc, tay che mịêng cười cười. Cười vì nghĩ đến khoảng tiền sắp có và vì …trò của thiếu gia mình bày ra để lấy lòng thương hại từ người đẹp. 

Víc bước vào, tên quản gia im bặt nhưng đã để cô trông thấy nụ cười cố gìm của hắn. 

Víc nhướng mày, đuôi mắt hơi cong đi gần đến giường Níck nằm, cô quan sát cậu “Cũng giống…”. 

- Dậy đi. 

Níck vờ cựa mình, mắt từ từ díu mở ra, lúc sau mới lên tiếng, giọng mệt mói : 

- Em đến đây làm gì, về đi.- Cậu quay mặt vào trong, tỏ vẻ đáng thương. 

- Tôi muốn hẹn hò với anh. 

Cậu mở bừng mắt, miệng hơi há ra “ Hẹn hò “... Có phải nghe nhầm không. 

- Em đang thương hại tôi à? 

Níck tỏ ra cứng rắn. Víc nói giọng nghiêm chỉnh : 

- Anh không muốn thì thôi vậy. 

Cô đượm quay mặt đi thì Níck đứng phật dậy, mắt cậu long lanh sáng : 

- Thật à, vậy hay quá. 

Cậu dang tay định ôm chầm lấy cô thì bị gạt ra…Mắt cô nheo nheo nhìn cậu, đáy mắt nói lên sự chế giễu…khoé miệng cong cong ẩn ý cười… 

Biết mình mắc bẫy, Níck khựng người trong giây lát rồi ngồi phịch xuống giường cúi đầu như đứa trẻ chuẩn bị nghe hình phạt, bề ngoài là vậy nhưng cậu vẫn cố biện minh cho mình : 

- Chỗ này đau quá…- Níck ôm tay vẻ mặt vô số tội. 

Víc chỉ hơi cười, cô nói : 

- Anh vẫn còn giữ ý định theo đuổi tôi phải không? 

Níck giương mắt lên nhìn cô 1 lúc sau mới gật đầu nhẹ nói : 

- Ừ. Phải làm gì mới được đây? 

- Đợi khi nào anh hơn tôi một cái đầu lúc đấy tôi sẽ suy nghĩ lại. 

Cô nhẹ cười rồi bước ra ngoài bỏ lại một gương mặt thơ ngay không hiểu gì của Níck và cả một trái tim loạn nhịp của tên quản gia yêu tiền hơn mạng sống…Hắn mất hồn khi nhìn thấy nụ cười trong trẻo của cô…”Ôi…đúng là mẫu phụ nữ lý tưởng của đàn ông”… 

Miệng Níck lẩm bẩm lại câu nói của cô “ Hơn một cái đầu”. 

Cậu đứng dậy, nhìn tên quản gia, hỏi : 

- Rõ ràng tôi hơn cô ấy một cái đầu rồi đúng không? 

Tên quản gia giật mình thổn thức, đang mải nhìn theo bóng dáng nàng nên chưa hiểu gì, hắn gật gật đầu bừa : 

- Vâng. 

- Vậy ý cô ấy là… 

Ra thế, tên quản gia nhớ lại câu nói trước lúc cất bước của cô, hắn à lên một tiếng, nói :

- Ý cô ấy là đầu óc của cậu chứ không phải chiều cao. 

- Biết rồi. 

Miệng Níck bỗng nhiên nở nụ cười chói sáng, ánh mắt tà mị nhìn tên quản gia khiến hắn rùng mình…”Được, tôi sẽ cho em thấy điều em muốn…”. 

Cậu đứng dậy : 

- Về thôi. 

- Vâng. 

Tên quản gia vừa bước đi, suýt rơi chiếc máy ảnh mini vừa đút vội trong áo… may không lọt cử chỉ lúng túng đó vào mắt Níck không thì…đuổi việc là chắc. 

… 

 

- Sao phải đi vậy mẹ, ở đây là nhà mình mà? 

Ren giương mắt nhìn mẹ hỏi. Víc xoa đầu con, nhẹ nhàng nói : 

- Mẹ được chuyển công tác về nước, Ren không muốn đi cùng mẹ à? 

- Vậy có về đây nữa không? 

Víc nhìn về một phía xa xăm, miệng trả lời con : 

- Cũng có thể. 

 

… 

- Con vừa nói gì, mẹ nghe không rõ. 

Bà Mina trố mắt nhìn con mình. Níck lặp lại câu nói : 

- Con muốn đi làm. 

Bà lắp bắp lặp lại lần nữa như thể chưa tin…: 

- Đi làm...?? 

Níck gật đầu khẳng định lại lần nữa: 

- Vâng. Mẹ không muốn à? 

- Không, không, mẹ muốn chứ.- Bà nhìn cậu dò xét – Cái cô Víc đó nói gì mà khiến con trở nên như vậy thế? 

Cậu chỉ gật đầu cười, cậu sẽ chứng minh được mình chính là người đàn ông lý tưởng của cô thôi. Điều đó thật đơn giản. 

… 

 

Lễ đính hôn của San Phong và Ngữ Yên được diễn ra gấp rút. 

Bà Như Hạ lo sợ cậu bất tử đổi ý, như vậy sẽ làm tổn thương đến Ngữ Yên và cả bà cũng sẽ thất vọng khi tuột mất đứa con dâu như cô. 

Mọi người cũng ngạc nhiên không kém khi nghe tin họ tổ chức lễ đính hôn sớm như vậy sau khi có tin trên mặt báo. Có người còn chho rằng họ làm gấp rút như vậy là vì “bác sĩ bắt cưới”. …Có những người vẫn chưa chấp nhận được sự thật thần tượng của mình lại lên xe hoa với cô gái có dung mạo quá tầm thường như thế kia. 

- Em vẫn không tin được chị ạ, sao anh ấy lại có thể lấy một người có ngoại hình phổ thông như vậy chứ. 

- Ừ đấy, chị cũng thấy lạ, cô ta chẳng có gì là đặc sắc cả mà lấy được Huỳnh tổng, đúng là số bọc điều mà. 

Riêng Gia Linh ngồi im, cô lặng nhìn lên cặp đôi mới này, ánh mắt tối đục…hai bàn tay nắm chặt vài quai túi xách “ Sao không phải là em…”… Đáy mắt cô hiện lên 3 chữ “không cam chịu”. Lúc biết San Phong yêu Tử Di cô đã chấp nhận rút lui rồi, sao bây giờ đột nhiên cậu trở về lại cưới một cô gái như vậy, Gia Linh tin giữa hai người này không hề có tình cảm, phải chăng San Phong lấy Ngữ Yên để tròn bổn phận và đắp vào vị trí Ngữ Yên…nhưng…người đó sao không phải là cô, cô sẵn sàng là vị trí thay thế cơ mà. 

Gia Linh nhìn Ngữ Yên đầy căm phẫn, chỉ tại cô ta mà San Phong không đến với cô. Không thể nhịn nữa, lần này cô quyết tâm sẽ nắm giữ lấy hạnh phúc cho mình….dù bằng giá nào đi nữa…nhất định là thế… 

… 

Tất cả đều chú ý đến hai nhân vật chính mà không hay một người đang đứng né bên ngưỡng cửa nhìn họ…Khoé môi hơi cười miệng khẽ nói “ Hạnh phúc sẽ đến với anh…anh đáng được như thế.” 

Nhã Kỳ ghé tai Tuyết Y nói nhỏ : 

- Cô gái đó quá tầm thường, hình như không xứng với Huỳnh tổng cho lắm. 

Tuyết Y chỉ hơi cười, điềm nhiên đáp : 

- Anh lại thấy khác. 

Nhã Kỳ hơi trề môi phân bua : 

- Đàn ông các anh không phân bịêt được đẹp xấu hay sao ấy. 

- Có thể. - Tuyết Y đáp qua loa khiến Nhã Kỳ buồn luôn, cô chẳng biết nên bắt chuyện thế nào để Tuyết Y có thể nói với cô trên 5 câu nữa đây/ 

Cô thở hắt ra nhìn lên hai người kia. Đầu vẫn nghĩ “chẳng xứng chút nào”. 

Thấy không khí bên trong đông đúc ngột ngạt quá, Tuyết Y muốn trở ra ngoài tìm chút yên tĩnh…Hình như từ lúc Tử Di đi, cậu không còn hứng thú với những bữa tiệc tùng của giới doanh nhân này nữa thì phải, cậu chỉ muốn một mình trầm lặng nhớ về hình ảnh của người quá cố… 

- Em cứ ngồi đây nhé, tý nữa anh quay lại. 

- Vâng – Nhã Kỳ gật đầu như mèo ngoan. 

Cậu nhẹ cười đứng dậy… 

Tử Di đứng vẫy tay người phục vụ gần đó, cô giao chiếc hộp xinh xắn trên tay mình cho người đó rồi dặn : 

- Gíup tôi chuyển cho hai người kia nhé. 

Cô chỉ lên hai nhân vật chính kia rồi lấy trong ví ra tờ 500k đút vào túi áo người phục vụ : 

- Làm phiền anh. 

- Không có gì thưa cô. 

Tử Di gật đầu cười, vừa thấy Tuyết Y đi từ trong đám đông ra, cô vội vàng quay đầu bước đi… 

Vừa lúc đó, Tuyết Y cũng nhìn thấy một bóng dáng thật quen thuộc…Cậu nhíu mày, mịêng bật thốt “Tử Di”… 

Tuyết Y đi như chạy ra ngoài…đến nỗi va cả vào người khách mà không cả kịp lên tiếng xin lỗi mà vẫn cứ đi tiếp…cậu không còn biết gì xung quanh nữa…

Chương : 37 

Vừa ra đến ngoài…cậu ngó quanh…không thấy gì cả. Tuyết Y vội vã chạy ra nhiều ngã rẽ để cố tìm lấy hình bóng cô vừa thoáng qua…nhưng…không…không có gì hết. 

Cậu lững thững như một cái xác không hồn đến góc hành lang vắng người…Chỉ là ảo giác thôi, làm sao cô có thể xuất hiện ở đây chứ…Cậu gục mặt xuống, mịêng bật cười chua chát vì cái ảo ảnh mà mình tự nghĩ ra đó…nhưng sao nó lại giống thực đến thế. 

Cảm gíc như cô vẫn còn sống nhiều năm qua cũng có xuất hiện trong cậu…nhưng cảm giác chỉ là cảm giác thôi….dù có muốn nó là sự thực cũng không thể được…ước gì cô vẫn còn sống như cái linh cảm của cậu thì tốt biết mấy dù cho Tử Di có chốn chạy lẩn tránh gì cũng được…miễn sao cô vẫn còn trên trần gian này… 

Tuyết Y buồn bã ngồi như người vô hôn góc hành lang tối tăm không bóng người…mắt cậu dõi lên khoảng không vô định…mong một ngày nào đó sớm được gặp cô nơi thiên đường kia… 

… 

Lễ đính hôn này diễn ra đáng nhẽ là em thì Thừa Ân phải vui cho chị mình vì cưới được một người chồng hoàn mĩ đến vậy nhưng sao cậu lại thấy lo…lo do cậu thấy giữa cuộc hôn nhân này đó có gì rất bấp bênh, không có chút tình cảm nào giữa San Phong dành cho chị mình cả…điều đó làm ậcu phập phồng cho chị mình, người lăng nhăng như San Phong không sớm thì muộn cũng sẽ làm khổ Ngữ Yên thôi…biết làm sao khi cô đã đồng ý bây giờ. Cậu ngồi im lặng một góc, chán nản nén tiếng thở dài, ai có cười với mình cũng chỉ miễn cưỡng đáp lại gượng gạo… 

Trong lòng Ngữ Yên bây giờ vừa cảm thấy vui vừa cảm thấy lo buồn vì những ngày tháng sắp tới…cô không biết cuộc sống vợ chồng mà chỉ có tình cảm từ một phía sẽ ra sao???... 

San Phong coi như đây là một cuộc chơi, cậu không cần biết đến hậu quả cura trò chơi tai ác này ra sao với Ngữ Yên mà chỉ cần biết rằng làm vừa ý mẹ mình cho xong…Từ trước đến giờ người cậu quan tâm nhất chỉ có Tử Di vậy mà…cô đã ra đi quá sớm khiến tim cậu đóng băng mẩt rồi… 

… 

Tan tiệc… 

San Phong quay xang Ngữ Yên nói luôn : 

- Lên phòng làm việc của tôi. Chúng ta cần nói chuyện một lát. 

San Phong đang định bước đi thì người phục vụ bước đến nói : 

- Huỳnh tổng, có người nhờ tôi đưa lại vật này cho cậu để tặng lại cho cô Ngữ Yên. 

Cậu dừng chân, nhíu mày nhìn chiếc hộp nhỏ trồi cầm lấy : 

- Được rồi. 

Người phục vụ cúi đầu cáo lui.Ngữ Yên ngạc nhiên im lặng đứng xem, không biết là thứ gì sao người đó phải nhờ chuyển qua lại như vậy, trực tiếp tặng là được rồi mà. 

San Phong từ từ bật nắp hộp ra, mắt cậu mở tròn khi thấy chiếc lắc tay…Nó đúng là chiếc lắc lúc trước cậu tặng Tử Di đây mà. 

Cậu ngẩng phắt đầu lên ngó quanh, ánh mắt chất chứa những đau buồn bao năm qua dồn nén…đáy mắt như đọng nước, tay nắm chặt chiếc lắc miệng lẩm bẩm “Tử Di…có phải là em không…”. 

Không còn biết đến Ngữ Yên đứng bên mình nữa, cậu hấp tấp chạy đi tìm người phục vụ lúc nãy… 

Ngữ Yên không hiểu gì chỉ đứng lặng im dõi theo…cô chỉ biết 1 điều là…sau khi nhìn vật đấy San Phong rất kích động… 

… 

San Phong kéo người phục vụ lại, hấp tấp hỏi : 

- Người nhờ cậu đưa tôi vật này là 1 cô gái. 

Hắn gật gật đầu, không hỉêu vì sao San Phong lại có vẻ hoang mang như vậy. 

- Có chuyện gì sao Huỳnh tổng? 

San Phong thừ người, tay buông thõng…”Sao lại có chuyện này…”. Ánh mắt như người thẫn thờ,cậu vội vàng lôi trong túi ra tấm ảnh lúc nào cũng mang bên người mình ra, chỉ vào đó nói : 

- Có phải cô gái này không? 

Tên phục vụ nghiêng nghiêng đầu nhìn rồi lắc: 

- Tôi cũng không để ý lắm, cô ấy vội vàng đưa rồi đi luôn. 

Nhìn vẻ mặt cứ như người mất hồn của San Phong làm tên phục vụ lo lắng không biết mình có làm phật ý chủ không. Hắn ấp úng hỏi : 

- Xin lỗi Huỳnh tổng, lúc đó đông người quá tôi… 

- Được rồi, làm việc đi. 

- Vâng, cảm ơn anh. 

Hắn vội vã rút lui, San Phong bước đi từng bước thật nặng nề…tâm trạng hỗn loạn hoang mang…chuyện này rốt cuộc là như thế nào đây, sao lại phức tạp đến vậy. 

Chiếc lắc này chỉ có một do cậu đặt làm riêng cho Tử Di, làm sao lại…”Có phải em không…”San Phong cắn môi mạnh đến nỗi những nốt răng còn in hằn trên viền môi hồng…ánh mắt đăm chiêu, lững thừng đi về phía trứơc như kẻ mất hồn… 

… 

Vừa mở cửa phòng làm việc cậu đã thấy Ngữ Yên ngồi sẵn đó. 

San Phong đi lại cất chiếc hộp cẩn thận vào ngăn bàn, rồi lấy từ trong đó ra tập giấy gì đó, cậu cố dẹp chuyện này xang một bên, đi lại ngồi đối diện Ngữ Yên : 

- Cô kí vào đây đi.- Vừa nói cậu vừa đẩy số giấy tờ đó đến trước mặt cô. 

Ngữ Yên Ngạc nhiên nhìn tờ giấy, hai mắt mở lớn nhìn “Giấy ly hôn”… 

- Anh muốn gì? 

Cô ngẩng đầu lên nhìn cậu, ánh mắt lạnh băng chứa từng sự sửng sốt lẫn vô vọng. 

- Tôi muốn xác định luôn gianh giới giữa chúng ta để tránh những phiền toái sau này. - Ngừng giây lát, cậu lại tiếp – Chúng ta sẽ sống với nhau một khoảng thời gian và sẽ kết thúc…cho nên nếu có nảy sinh bất cứ tình cảm gì với tôi thì hãy cứ giấu kín nó…tốt nhất là đừng nên có. Tôi biết lấy tôi cô sẽ bị thiệt thòi nhưng sau khi chia tay tôi sẽ đền bù cho cô một khoản xứng đáng được chứ? 

San Phong nhìn thẳng cô, đề nghị của cậu làm Ngữ Yên hơi sốc vì quá thẳng thắn. Cô giữ vẻ điềm tĩnh thường trực đáp : 

- Anh sợ đến lúc kết thúc, tôi không kí đơn nên muốn kí trước à? 

San Phong hơi cười nhìn Ngữ Yên: 

- Có thể việc tôi làm hơn quá đáng nhưng tôi muốn rạch ròi từ ban đầu để sau này khỏi rắc rối thôi. 

- Được, tuỳ anh. Tôi sẽ đưa lại cho anh số giấy tờ này trong ngày mai. 

- Tốt lắm. – San Phong gật đầu hài lòng. 

Ngữ Yên đứng dậy cầm theo giấy tờ bước đi. San Phong tắt ngấm nụ cười giả tạo. Cậu ngả người ra sau, hai tay giang rộng cổ ngước lên trần nhà đầy mệt mỏi… 

…. 

 

Đang ngồi đọc báo mạng, vô tình Qúach giám lại lướt qua tin “Nữ doanh nhân …” Mới đọc tiêu đề thôi đã thấy hấp dẫn rồi, Qúach giám trề môi thử vào đọc xem cô gái đó là ai. 

“Nữ doanh nhân trẻ có trái tim sắt đá mang bộ mặt thiên thần…. 

Cô gái này đã từ chối tình cảm của đại thiếu gia Níck nhiều lần khiến cậu đi đến con đường tự tử… 

Trong khi cậu đang nhập viện, cô gái vẫn có thể điềm nhiên dửng dưng như không khi nghe tin đó….” 

Qúach giám gãi cằm thú vị… 

- Woa, cô gái này có lạnh lùng thật đấy… 

- Qúach giám có vẻ rất hứng thú với cô gái này thì phải…hêhê 

Cậu giật bắn mình ngoảnh mặt lại sau, một tốp đã bâu quanh miènh như ruồi nhặng. Cậu cau mày : 

- Không làm việc đi, 

- Sắp đến giờ nghỉ trưa rồi mà, Qúach giám kéo tiếp xuống xem đi, em cũng đang tò mò quá. 

Lườm tên nhân viên dưới cấp xong cũng quay lại tiêu đề chính, mấy tên nhân viên hóng hớt vừa đọc vừa suýt xoa : 

- Không biết mặt cô gái này như nào. 

- Qúach giám kéo nhanh xuống dưới xem có ảnh không để đọc sau. 

- Từ từ - Nghe họ hối cậu phát chóng mặt. 

Mắt cậu chợt dừng hắn tại tấm ảnh đang cười của nhân vật chính…”Đây không phải là…” Qúach giám dụi mắt như không tin vào thị giác của mình vậy. Cậu nuốt khan…làm sao có chuyện đấy được, cô gái đó đã chết rồi cơ mà. 

Qúach giám vội vàng đứng dậy như người mất hồn, cậu bỏ đi trán ướt đẫm mồ hôi như vừa gặp ma vậy…vừa đi vừa lẩm bẩm “sao lại có người giống đến vậy…như 2 giọt nước….không thể có chuyện trùng hợp như vậy được…” 

- Có chuỵên gì vậy. 

Tuyết Y đang đi ra ngoài, cậu thấy ngay Qúach giám đang đi lang thang như kẻ mất hồn miệng lẩm bẩm. 

Qụach giám giật mình : 

- Ơ dạ.

 

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
C- STAT truyen teen hay
XtGem Forum catalog