Hiện tại nó đã có kí ức lên nó đã nhớ ra mọi chuyện.Và bắt đầu
từ đây nó phải thực hiện định mệnh.Một định mệnh của cả 3 giới .Chỉ
có thể một mình nó làm được.Bởi nó là một người đặc biệt.
************************
Nó đã trở về .
Khẽ mở mắt ra .Nó thấy mình đang nằm trong căn phòng đó.Căn phòng
hồi nhỏ của nó.Bên cạnh nó có một người con gái đang ngủ.Nhẹ quay
người nó nhận ra được người con gái đó chính là Emliy - mama của
nó.Nó cứ như vậy nằm ngắm mama của mình cho thật thỏa thích những
ngày ở trần gian nó không được ngắm.Nó cảm nhậm mama nó dường như
đã gầy đi nhiều và cũng đã tiều tụy .Gương mặt mama thật hốc hác
.Bỗng giọt nước mắt nó trào ra.Nó ôm mama nó cho thỏa lỗi
nhớ.
Đang nằm ngủ thấy có ai ôm mình Emily bỗng mở mắt ra.
Khuôn mặt xinh xắn của nó cười tươi nhìn mama :
_Mama con đã về!
Emily bật dậy và um trầm lấy nó.Nàng bỗng kêu to :
_Ice đã tỉnh rồi cha ơi! Ice đã trở về.
Sau câu nói của mama thì nó thấy cánh cửa mở ra .Theo sau đó có năm
người con trai họ cũng đồng thanh một câu và mang theo niềm vui
sướng :
Ice đã trở về!
End chap 32.2
Chap 32 . 3 : Nhận thức - Trở về.
Nó khẽ mỉm cười chào mọi người :
_Chào mọi người!
Câu nói của nó khiến cho mọi người vừa quen vừa lạ .Bởi nó từ trước
đến nay ( Lúc nó còn ở thế giớ chưa mất tích , còn lí do tại sao nó
mất tích thì sẽ bật mí sau nha ) luôn hòa đồng cười nói nghịch ngợm
với tất cả mọi người.Nụ cười của nó khiến cho mọi người cảm thấy
thân quen nhưng còn riêng giọng nói và ngũ điệu dường như nó đã trở
lên lãnh đạm và xa vời với họ biết bao nhiêu.Tất cả cũng chỉ tại sự
việc đó khiến nó mới trở lên thế này .Mọi người trong phòng ai cũng
thở dài ảo não.
Nó cảm nhận không khí trong phòng bỗng trở lên trầm lặng yên ẵng từ
sau khi nó cất tiếng nói chào mọi người.
Nó nhìn mọi người trong phòng rồi bỗng nó như phát hiện một điều gì
đó khiến mi mày nó không khỏi nhíu lại :
_Ông ơi ! Papa và anh ken đâu ạ ?Sao con không thấy họ ở đây
?
Không khí trong phòng lúc trước còn có chút vui vẻ vì nó đã tỉnh
lại thì bây giờ bỗng yên ả một cách lạ thường.Sự yên ả này khiến
cho con người ta cảm thấy ghê sợ rợn người.Mọi người trong phòng ai
lấy không khỏi thở dài rồi đôi mắt khẽ đượm buồn.
Cung bậc cảm súc trên khuôn mặt của mọi người khiến trong lòng nó
bỗng dâng lên một nỗi sợ , nỗi khiếp sợ kinh hoàng :
_Sao mọi người không ai nói gì ? Đã sảy ra chuyện gì?
_Ice con hãy bình tĩnh đi!
Mama nó ngồi cạnh khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nó trẫn an
nó.Nhưng sao nó lại cảm thấy dường như mọi người đang dấu nó một
chuyện gì đó .
Sự im lặng một lần nữa lại bao trùm cả căn phòng.Sự nhẫn lại chờ
câu trả lời của mọi người trong phòng đã chỉ còn lại là con số
không.Không đợi nữa .Nó quyết định đến phòng của papa và ken để tìm
hiểu mọi chuyện.
Vù...........
Nó bật dậy và bay thẳng ra khỏi căn phòng trước sự ngỡ ngàng của
mọi người.Bị bất ngờ trong 2 giây cuối cùng lấy lại bình tĩnh mọi
người bay đuổi theo nó.
Bay khỏi phòng nó hạ cánh tại căn phòng màu đen cánh cửa máu của
ken.Mở nhẹ cánh cửa nó như chết lặng khi thấy trên giường là ken
đang nằm ngủ đôi mắt nhắm nghiền.Nó bước lại gần ken và khẽ cười
lay lay vai ken :
_Anh ken ! Ice - em gái của anh đã trở về bên anh rồi . Anh dậy
nhìn em đi.Em nhớ anh vẫn chưa phạt em về vụ chiếc giường mà anh
ken.! Anh dậy đi ! Chẳng phải anh nói là kết thúc buổi tiệc anh sẽ
phạt em mà.Kết thúc hết rồi sao anh không dậy?
_Hức... hức..... anh ken anh dậy đi mà ...... oa ....
oa......
Nó vừa gọi ken vừa lay ken dậy.Mọi nỗ lực của nó tất cả chỉ chả về
một con số không.Nước mắt nó rơi. Còn chút hi vọng :
_Anh ken ! Anh mà không dậy thì em sẽ méch papa cho anh ăn đòn
đó.Anh dám ngủ không dậy chông coi địa ngục à? em đếm đến 3 anh mà
không dậy là em đi đấy.
Nó vừa lau nước mắt vừa đứng dậy :
1
2
_Anh ken dậy đi mà................
3
_Anh không dậy thật ư? Được đã thế em sẽ đi méch papa.
Nó đóng cánh cửa phòng ken và bay thẳng sang phòng papa của nó.Vừa
bay nó vừa nghĩ tại sao anh ken lại như thế ? Rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì?
Suy nghĩ của nó dám đoạn khi mà trước mặt nó là cánh cửa phòng papa
nó.Lại một lần nữa nó mở cánh của này ra. Căn phòng này nó đã vào
và ra không biết bao nhiêu lần vì tội trêu trọc các anh và các cô
hầu.Căn phòng này quá nỗi thân quen.Căn phòng này cũng là nơi nó
hay thường làm
nũng papa và mama của nó.
Nó nhìn khắp căn phòng những kỉ niệm bỗng chốc lại ùa về làm nó
không khỏi mỉm cười.Nhưng rồi nụ cười của nó tắt ngấm khi mà trên
chiếc giường kia có một người đàn ông đang nằm ngủ và người đó
không ai khác chính là papa của nó. Nó tiến lại bên giường và cầm
bàn tay hơi lạnh của papa nó khẽ áp lên mặt của mình:
_Papa ơi ! Anh ken bắt nạt con! Bắt nạt Ice của papa .Anh ý lại còn
ngủ nữa con gọi anh ý không thèm dậy lại còn không quan tâm đến địa
ngục nữa papa ạ. Papa dậy nạt anh ken đi pa pa.
Tiếng nói của nó nấc lên kèm theo nỗi nghẹn ngào.Ba nó hiên vẫn nằm
im không động đậy.Kệ cho nó khóc gào, kệ cho nó lay động.Căn phòng
vẫn chỉ có một mình nó cô đơn đau đớn vì tất cả mọi chuyện đến với
papa và ken.
Ở ngoài kia bên ngoài cánh cửa có 6 người nước mắt đang rơi thương
sót cho ba người ba số phận.
End chap 32.3.
Cháp 33 : Kim Hàn Tuyết.( Phần 1)
" Đằng sau cánh cửa kia là ẩn dấu biết bao điều đang chờ đợi và ở
đó có thứ mà con có thể cứu được papa mình và anh trai con.Cn hãy
cố gắng lắm bắt lấy cơ hội này và nên nhớ chỉ có một cơ hội duy
nhất cho con thôi.Thôi con đi đi."
Đó là những gì mà nó nhớ được khi ông nội nói với nó.Đúng! Nó phải
đi.Nó không thể ở đây để vương vấn những kí ức này được.Nó phải cứu
papa của nó.Và thế là nó đã bước vào cánh cửa đó
để..................
Mọi việc sẽ sớm được tiếp lộ và hé mở một sự thật về thân thế ,một
phần năng lượng của nó do đâu mà có..............
******************************************
Kim Gia Hào đứng ở trên cầu nhìn Hàn Dương đang dơi tự do xuống
dòng sông ác qủy nơi mà ai dơi xuống cũng không thể trở về thì đột
nhiên có một luồng gió mạnh từ dưới lòng sông thổi lên khiến cho
Hàn Dương đang dơi thì bỗng bật ngược trở lại và đứng trên chiếc
cầu.
Kim Gia Hào lặng người khi mà chứng kiến sự việc mà k biết lý giải
ra sao thì đơ trong hai phút như không tin vào mắt mình.Chẳng phải
hắn vừa đẩy Hàn Dương xuống dưới sông sao ? Nhưng ai đang đứng
trước mặt hắn? Không ! Không phải một người mà là hai người.Không
chỉ có Hàn Dương mà đứng bên cạnh là một cô gái mang vẻ đẹp thiên
thần xen lẫn sự sắc sảo ánh mắt lạnh buốt thấu tâm can những ai
nhìn vào đó.Bỗng chốc hắn cảm thấy không lạnh mà run.Không đau mà
buốt.Rồi con mắt hắn trợn tròn hơn bao giờ hết khi mà hắn nhận ra
người con gái đứng bên cạnh Hàn Dương kia chính là nó - Kim Hàn
Tuyết -người mà mới vừa rồi hắn đã cưỡng ép bắp phải nhảy xuống
sông để cứu cô e gái của mình.Phải chăng là nó đã chết .Do hắn đã k
dữ lời hứa tha cho e nó và giờ khi mà cả hai chị e nó cùng dơi
xuống con sông này thì dủ nhau về hù hắn.Không! không thể nào! hắn
- Kim Gia Hào đầu đội trời chăn đạp đất chuyện gì cũng đã làm thì
cớ sao phải sợ bọn con nít này? Đúng hắn làm gì mà phải sợ chứ?
Nghĩ rồi hắn ngẫng mặt lên ánh mắt chiếu thẳng ánh mắt lạnh băng
nhìn mình lãy giờ :
_Tính hù tao ư?Tao k sợ hồn ma chị e chúng mày đâu.
Nói rồi hắn quay lưng về phía nó và đi thẳng không ngoái đầu
lại.Hắn cứ đi từng bước từng bước trong lòng thầm vui mở cờ.Khẽ
nhếch môi hắn tự cho rằng k ai có thể làm gì được mình kể cả là ma
qủy .
Bỗng nụ cười trên môi hắn tắt ngấm khi mà chiếc xe của hắn đang lơ
lửng trên không và chuẩn bị dơi và đích đến là hắn.Nỗi hoang mang
lo sợ lấn áp dần sự tự tin kiêu hãnh của hắn để giờ đây trong
hắn...
Nó đẩy dần dần chiếc ôtô ngày một gần hắn bằng nội lực của mình.Khi
gần đến nơi và dơi xuống hắn thì tự nhiên trong đôi mắt hắn chứa
lên một sức mạnh thật gớm giếc .Sự lạnh lùng trong nó tăng lên cực
độ xen lẫn sực thích thú :
_ Ngươi là ai?
Một câu hỏi khiến không gian sự vật như ngừng chuyển động.Chiếc ôtô
dừng đột ngột trên không trung khi mà chỉ còn cách chỗ hắn đứng 5
cm .Rồi một tràng cười hoang dại rợn người của hắn vang lên khiến
chiếc xe ôtô bỗng bặt ngược lại bay trở về chỗ nó.
Một cái phẩy tay từ nó chiếc ôtô bay văng sang bên đường vỡ làm đôi
bốc khói nghi ngút.
_Sao không trả lời câu hỏi của ta?
Tiếng hỏi của nó gầm lên thật kinh nhĩ.Khiến cho hắn hơi giật mình
nhìn nó chăm chăm.
Thịch...
Thịch...
Giời đây đâu đâu trong không gian này ,trên chiếc cầu này, nơi đang
có hai con người đang nhìn nhau toét lửa còn 1 người thì ngất...
Trong không khí đâu đâu cũng là mùi chết chóc, mùi máu đang đợi
chực trào.Ngọn lửa cháy rực trong mắt hắn.Nhưng lại lạnh băng trong
đôi mắt ánh tím huyền bí kia.
_Asmi..!
Nhìn hắn từ trên xuống dưới đuôi mắt nó nheo lại:
_Không ngờ mắt thẫm mĩ cửa
ngươi lại tệ thế!
Kèm theo lời nói của mình nó tặng cho hắn một nụ cười khinh
khỉnh.Còn hắn thì đang ngây người vì câu nói bỡn cợt của nó
:
_Ý ngươi là...?
_Một người mang cái tên điệu đà nổi tiếng chải chuốt có tiếng ở
diêm vương phủ như ngươi lại ngụ hồn ở cái thân hình xấu hoắc của
ông chú ta ư?
Nghe lời nói của nó thì hắn mới để ý đến thân thể này.Đòn công kích
đã thành công phân nửa nó bèn tiếp thêm nhiệt :
_Trán thì rô lại còn hói.Dáng người thì mập mạp bụng phệ.Da người
thì hơi ngăm ngăm đen đen ...
Cuối cùng nó nhìn hắn im lặng trong 5s tất cả lúc này đều lắng nghe
sự phán quyết câu nói có thể mang tầm thay đổi cả con người tính
cách hắn.Ánh mắt nó dừng lại tại đúng vị trí đôi mắt rực lửa mấy
phút trước kia thay vào đó là một đôi mắt mơ hồ thiếu tự ti kia
:
_Ta sẽ cho ngươi một thân thể mới ,có body chuẩn lứa tuổi teen
khuôn mặt điển trai.
Đôi mắt hắn sáng lên như trẻ con được người lớn cho qùa khi mà nghe
những lời nói của nó.Xét thái độ trên khuôn mặt của hắn
:
_Ta có một điều kiện.
Nụ cười dập tắt nét mặt trở lên cương nghị :
_Nếu không có gì qúa đáng thì ta đồng ý.
Khẽ mỉm cười nó nhìn thẳng vào đôi mắt hắn.Đôi mắt nó, ánh mắt nó,
ánh mắt bá chủ :
_Ngươi phải trung thành với ta chỉ nghe lời của ta.
Hắn bị xoáy sâu vào đôi mắt đó.Đôi mắt này, ánh mắt này! Hắn đã tìm
biết bao lâu.Chủ nhân của hắn.Nhưng sao người đang sở hữu ánh mắt
phong thái các ngũ quan này lại là một đứa con nít còn chưa tròn 17
tuổi.Mối đa nghi trong lòng đã đến lúc được giải tỏa :
_Ngươi là ai?
_Ice....!
Chỉ một câu nói nhẹ tựa vũ hồng của nó mà cả người hắn khẽ kinh
động.
Bịch...!
Hai đầu gối hắn qùy xuống đất :
_Chủ nhân.
Phản ứng của hắn khiến nó khá hài lòng.Gật đầu với hắn.Nó tiến đến
bên Hàn Dương cúi người xuống bế Hàn Dương lên nhìn vào đôi mắt
sưng mộng vì khóc lòng nó khẽ chua sót cô em gái của mình .Lấy di
động trong túi quần của Hàn Dương nó bắt đầu bấm số
..............
_Mang xe đến cầu ..............!
Nói rồi nó tắt điện thoại .
10 phút sau một chiêc oto đang từ đằng xa tiến đến rồi đỗ trước mặt
của nó .Cánh cửa mở ra một người con trai bước xuống .Người đó là
jin.Sự căng thẳng của jin được giãn xuống khi mà nhìn thấy nó vẫn
còn nguyên vẹn không bị thương ở đâu. Rồi ánh mắt jin dừng lại trên
cánh tay của nó. Đôi mắt ấy nhìn người con gái đang ngất lịm
đó.Tiến lại gần jin đỡ Hàn Dương trên tay nó và tiến đến xe đặt Hàn
Dương xuống chỗ ghế sau.
Quay người lại mở cửa xe cho nó vào .Nhưng bây giờ jin mới nhìn
thấy tại đây vẫn còn một người nữa.Và người đó không ai khác đó
chính là Kim Gia Hào - người đã gay ra những rắc rối này. Rút nhanh
khẩu súng ở sau lưng .
Cạnh....!
Âm thanh tiếng súng lên lòng đã làm sự chú ý của hai người về nơi
phát ra tiếng động đó. Khi mà jin chuẩn bị bóp còi thì :
_Jin dừng lại đi.!
Sự ngỡ ngàng sững sờ của jin khi thấy nói như vậy.Nhưng nhìn sâu
vào ánh mắt của nó Jin không thể đoán được điều gì.Và jin cùng
khẳng định nếu nó đã không để jin giết hắn thì chắc chắn có một
điều là nó đã và đang kiểm soát tình hình.
Đút khẩu súng về vị trí trước khi được rút ra .Jin lên xe khi nó đã
yên vị và ...........
Brừm.............
jin lái xe ra khỏi cây cầu mà phía dưới nó, ẩn sau dòng nước là cả
một nơi bí ẩn.
End chap 33.
Chap 34
kít...
Xe của nó đỗ phịch tại trước cửa ngôi biệt thự trắng.
Bíp...Bíp...
Từ trong nhà một người chạy ra mở cổng.Chiếc xe chạy thẳng vào
trong sân.Nó xuống xe rồi ra quay ra bảo jin đưa Hàn Dương vào
trong phòng sau đó trực tiếp đưa asmi vào một căn phòng tối om và
đóng cửa lại.
***************************************************
Ngày hum nay trời có vẻ đẹp hơn ngày hum qua.Trên đường đi học nó
nghe thấy cả tiếng chim hót líu lo.Trải qua thời gian ngắn, quá
nhiều việc đã sảy ra với nó.Nhưng sau cơn mưa trời có thực là sáng
đối với nó không? Tâm trạng trùng xuống rồi nó khẽ thở dài và lại
nhanh sải bước chân đến trường.
Tiếng chim líu lo lại lần nữa vang lên trên quãng đường nó đến
trường.
Cổng trường xa xa đã xuất hiện với bảng hiệu tên trường.Lâu rồi nó
mới được đặt chân lên.Chỉ cần lướt qua một con hẻm nhỏ thì nó vô
thẳng trường.Nhưng chao ôi trong con hẻm tưởng trừng như rất nhỏ
đó,nó lại thấy một cảnh tượng bang phái thanh toán nhau.
Ai kia một thân áo trắng nay đã nhuộm loang lổ vết máu đỏ tươi tựa
cánh hoa đào rơi trước gió.Nó di chuyển đôi mắt xuống phía dưới thì
đâu đâu
cũng là người bị thương đến bất tỉnh chứ chưa có chết.Nó đoán rằng
chắc hẳn tên kia cũng không muốn ra tay quá nặng.
Nó đứng tại một góc khuất của con hẻm quan sát trận đấu không khác
gì phim trưởng Hồng Kông nhưng hay ở chỗ không mất tiền mua vé lại
xem trực tiếp còn có thể ngửi thấy mùi máu tươi.( eo ơi sở thích
kinh dị)
Trận đánh cứ thế diễn ra kẻ tung người đỡ.Một trọi lăm không thì
một trọi mười.Nhưng tất cả chỉ có cùng một kết cục đó là có xông
pha chứ không có trở ra.Mà đã trở ra thì chỉ có hai cách.Một là
nhân viên 113 kết hợp với nhân viên 115 đưa đi.Còn cách thứ hai đó
là có ngài quỷ cầu hồn nhân viên của diêm vương phủ đến đón đi ngao
du tứ địa phủ.
Quan sát trận đấu đến giờ nó khá khâm phục tài nghệ vỗ thuật của
người kia.Xem khá lâu nhưng nó chỉ thấy từ sau lưng người đó chứ
không thấy khuôn mặt người đó thế nào.
Xem ra người đó qủa thật là một nhân tài hữu ích đối với nó.Nó
quyết định thu phục hắn dưới chướng của mình.Nó lấy từ trong cặp
chiếu mặt lạ của mình đeo vào.
Tai trái người đó khẽ cử động chứng tỏ có người đang đi đến hiện
sắp đến chỗ hắn.Quay lại thì qủa đúng là tên đàn em lúc nãy bị hắn
đập đang cầm một khúc gỗ chuẩn bị giáng xuống đầu hắn nhưng không
mai cho tên đàn em kia là hắn đã phát hiện và cho tên đó một phát
đạp thẳng vào bụng.Khi tên đàn em đánh lén ngã phịch xuống đất thì
cũng là lúc hắn nghe thấy tiếng keng của thanh đao rơi xuống ở phía
sau lưng.
Quay người hắn thấy một người con gái đeo mặt lạ ,tay của người đó
đang bẻ tay phải tên cầm đầu ra sau bằng tay trái của mình.Mặt đối
mặt.Hắn đứng đơ bắt động vì người con gái đeo mặt lạ đó chính là "
thiên thần của sự chết chóc"và là bang chủ của bang Huyết
Bạch.
Còn nó thì giật mình vì tên mà hắn khen ngợi quyết thu phục lại
chính là vị hun phu bất đắc dĩ của mình.Xem ra việc thu phục hắn
nên để sau và cũng để xem xét lại.Nghĩ vậy nó sử dụng tốc độ của
mình biến mất trong tích tắc khi hắn vẫn còn đứng như trời
trồng.Phải một lúc sau hắn mới thu được hồn trở về người.Rút điện
thoại trong túi hắn gọi cho mấy anh em trong bang đến dọn tích của
cuộc hỗn chiến rồi đi thẳng ra xe phóng về nhà.
Cạnh
Cánh cửa phòng tắm khép lại.Hơi nước bốc lên nghi ngút qua chiếc
vòi hoa sen.Bên dưới là một body quá chuẩn mà bao người hằng mong
muốn.Một thăn hình sáu múi.Vậy mà chủ nhân của thân hình perfect đó
lại đang suy tư lo nghĩ.Nước từ trên chảy xuống cũng không cuốn
trôi đi được khuôn mặt ấy,chiếu mặt lạ ấy rồi hành động cứu hắn.Tất
cả như một cuốn phim được tua chậm trong trí óc hắn.
Một tia sáng léo lên trong đầu hắn như một tia sét giữa trời.
Đúng rồi! Nàng ý mặc đồng phục của trường mình vậy trăm phần trăm
là nàng ý học tại trường mình.Nhưng nàng học ở lớp nào? Nàng dốt
cuộc là một con người như thế nào?hiện còn đang chờ người khám phá
.Và hắn tình nguyện làm việc đó.Cánh cửa phòng tắm mở ra hắn khoác
nhanh chiếc áo trắng đồng phục mới rồi thẳng tiến ra gara ôtô lấy
xe đến trường.
Hắn đến trường cũng là lúc kết thúc tiết một.
End chap 34.