Nó một con nhóc đại bình thường, chẳng xinh đẹp mĩ
miều, chẳng học giỏi thông minh (nếu ko nói quá thì đúng là dốt
đặc),
cha mẹ cũng chẳng giàu có gì. Nói tóm lại tất cả đều bình thường
nhưng có một điều nó giống tất cả những cô gái ko bình
thường khác, đó là sự bướng bỉnh đến vô đối!
Đang say sưa thưởng thức cốc soda nóng (giữa cái tiết trời mùa đông
lạnh cóng đến tận sương tận tuỷ này mà có được một
cốc soda nóng thì đúng là ko còn có gì tuyệt hơn!), bỗng cốc soda
trên tay nó rơi cái bịch xuống đất. Nhưng trước khi rơi
được xuống đất nó đã kịp ghé thăm chiếc áo len trắng đang đi ngược
hướng.
- Cái gì thế này? - Giọng nói đầy tức tối của tên con trai - Chủ
nhân của chiếc áo.
- Tôi... tôi.
- Cô ko có mắt hay sao? - Hắn nói như hét vào tai nó.
- Anh có cần phải bất lịch sự như thế ko? - Nó nói cũng như hét vào
tai hắn.
- Bất lịch sự? Cô nói hay thật. Bây giờ cô tính sao với cái áo này
của tôi hả, con nhỏ đáng ghét kia?
- Tôi sẽ bắt đền anh là được chứ gì? Đồ tồi!
- Bắt đền? Tôi có nghe nhầm ko đấy? Một đứa con gái nhà nghèo như
cô thì lấy đâu ra tiền mà đền?
- Anh đừng có khinh người quá đáng như thế! - Nó hét lên với tất cả
mọi tức tối trong lòng. - Anh tưởng chỉ có mỗi cái loại
công tử thối như anh mới có tiền hay sao? Cái áo đó bao tiền tôi sẽ
đền anh?
- Được, một triệu.
- AAAAAAAAAAAAAAAAA - Nó hét còn to hơn lúc nãy. - Anh đùa đấy àh?
Aó gì mà một triệu chứ?
- Sao ko có tiền đền hả? Tôi đã bảo rồi mà, còn dám to mồm nữa ko?
Nói cho cô hay, đây chỉ là một cái áo bình thường thôi,
một triệu đã là gì, đồ nhà quê!
- Anh... anh! - Nó đuối họng
- Thôi tôi cho cô thời gian là một tuần. Nhớ thu xếp tiền mà trả
cho tôi. Lúc đó tôi cho cô cái áo này mà tặng cho bạn trai.
HAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA - Hắn to cười to rồi bỏ đi, mặc cho nó tức
đến nghẹn cổ họng.
Trương Vĩnh Quân - Hắn là công tử của tập đoàn khách sạn xuyên quốc
gia lớn nhất cả nước, do mẹ hắn đứng đầu (Bố hắn
đã mất khi hắn mới 10 tuổi). Vĩnh Quân nổi tiếng là một tên công tử
xấu xa, bản tính kiêu căng, khinh người như rác, thay
người yêu như thay áo... nói chung là hắn chả được cái điểm gì
ngoài cái mã đẹp trai ra. À ko, khác hẳn với cô nàng của
chúng ta, hắn học cực đỉnh, luôn đứng đầu bảng xếp loại của trường
(Đời nhiều khi cũng bất công thật!).
Nó lang thang trên đường ko bít làm thế nào để trong một tuần mà có
nổi một triệu. Vinh Quân nói đúng, một triệu với hắn
ta chả là gì nhưng với cô thì thật lớn. Xin tiền bố mẹ là điều ko
thể. Mà tiền tích kiệm của cô thì cũng chỉ được có vài chục
xu
lẻ, chẳng bõ ngồi đếm. Đang buồn bã, chợt nó nhìn thấy một người
phụ nữ sang trọng bước ra từ một chiếc ô tô đen bóng
lóng cũng sang trọng chả kém. Chả hiểu sao nó cứ chú ý đến người
phụ nữ này hoài.
- Alo! - Giọng người phụ nữ đầy lo lắng.
Sao lại vào đúng lúc này chứ? Ngày mai tôi đã phải bay rồi. Chị mà
xin nghỉ lúc này, thì một tuần tôi đi ai lo cơm nước cho
chúng nó chứ! - Người phụ nữ lo lắng nói vô đt.
- Xin lỗi bà, nhưng mẹ tôi ốm quá, tôi sợ ko về nhỡ bà làm sao thì
tôi...
- Thôi, tôi nói thế chứ dù thế nào chị vẫn phải về xem bà cụ thế
nào. Chiều nay chị về luôn àh?
- Dạ vâng ạ!
- Vậy thì đợi tôi, tôi gửi ít tiền mua thuốc biếu cụ.
- Dạ, cám ơn bà chủ ạ.
- Ừ, sao chị khách sao thế!
-...
Người phụ nữ mở túi cất điện thoại, sơ ý thế nào đánh rơi cả chiếc
ví tiền ra ngoài nhưng chẳng mảy may để ý. Đang tiến
vào siêu thị để mua ít đồ thì:
- Bác ơi! - Nó cất tiếng gọi và chạy nhặt chiếc ví rồi lại chỗ
người phụ nữ. - Bác rơi ví tiền này!
- Ơ,... Trời, cám ơn cháu, bác đúng là đầu óc để trên mây, rơi ví
tiền mà cũng ko hay!
- Dạ. xin lỗi cháu đã nghe hết cuộc nc điện thoại của bác, bác đang
cần một người giúp việc nấu cơm phải ko ạ?
- Uhm. Người giúp việc của bác xin nghỉ mấy tuần, mà ngày mai bác
lại phải bay sang Mỹ công tác một tuần mới về. Ko có ai
lo cơm cháo, chăm sóc nhà cửa cho hai đứa con bác.
- Bác ơi bác thuê cháu được ko ạ? - Nó đặt vấn đề nhanh quá khiến
người phụ nữ hơi bất ngờ.
- Cháu ư? Cháu vẫn còn đi học mà. - Bà ấy nhìn vào chiếc ba lô nó
đang đeo.
- Dạ vâng, nhưng cháu cũng 16 rùi, đủ để làm được nhiều việc lắm ạ.
Nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa cháu làm được mà!
- Thế cháu cần tiền để làm gì?
- Cháu... Bác nghĩ cháu là người xấu ạ?
- À ko. Bác biết cháu là một cô bé tốt.
- Vì sao ạ?
- Vì cháu đang cần tiền mà vẫn trả lại bác chiếc ví.
- Vậy bác nhận cháu nhé?... - Nó nghĩ một lúc rồi nói - Cháu cần
tiền vì danh dự bác ạ!
- Được bác sẽ nhận cháu.
- Vậy bác trả cháu một triệu nhé?
- Một triệu? Bác biết đó ko phải là số tiền quá lớn nhưng bảy ngày
lo cơm nước mà lấy một triệu thì hơi nhiều quá!
- Cháu biết!... Nhưng cháu có thể làm thêm nhiều việc khác như dọn
dẹp nhà cửa. Hay bác có con nhỏ ko cháu có thể trông
trẻ vào buổi chiều, nấu cháo, bón ăn và dẫn đi chơi... - Nó hồ hởi
nói.
- Hiiiiiiiiiiiiii. Bác cũng có con nhỏ nhưng ko nhỏ đến nỗi phải ắm
bế hay bón cháo gì đâu. Nó đang học lớp hai. Cháu chỉ cần
ngày đưa nó đi học và chiều đón nó về là được rồi. À còn một điều
nữa, tối cháu phải ngủ với nó vì nó rất sợ ngủ một mình!
- Dạ? Tức là cháu phải ở nhà bác suốt bảy ngày?
- Ừ, trừ lúc cháu học ở trường. - Người phụ nữ cười nói. - Bác đồng
ý trả cháu một triệu, cháu có còn muốn làm nữa ko?
- Dạ, tất nhiên là có rồi! Cháu cảm ơn bác ạ.
Chiều ngày hôm sau, theo tờ chỉ dẫn nó cũng tìm đến được địa chỉ
nhà người phụ nữ. Một ngôi nhà to đẹp sau cánh cửa sắt
lớn đập vào mắt nó. "Chà đẹp và rộng qúa! Chắc mình chết vì mệt rồi
đây. Lau chùi cũng chết vì còng lưng! Một triệu cũng
đáng mà!" Nó tiến lại ấn chuông.
"Reng reng reng..." Cánh cửa tự động mở, nó bước vào, cánh cửa từ
từ đóng lại (hiện đại thật!) bỗng từ đâu một con cho to
như con gấu cũng nên sồ ra cắn sủa. Nó đang sợ xanh mặt thì một cô
bé tầm 7,8 tuổi chạy ra.
- Mi lu ngoan nào, ko được cắn. - Con bé vừa rứt lời thì con chó
thôi cắn luôn. Đúng là một con chó khôn!
- Chị là người mẹ em bảo sẽ đến giúp việc nhà em àh? - Con bé khẽ
hỏi.
- Uhm. Thế chỉ có mình em ở nhà thôi àh? - Nó nhìn quanh nhà rồi
hỏi.
- Không ạ, anh trai em đang ở trên phòng. Chị vào nhà đi! - Nói rồi
nó quay lại vuốt ve con chó - Mi lu nhớ nghe, từ giờ ko đc
cắn chi ấy nữa nghe ko? - Nó phì cười khi nhìn thấy con nhỏ bé tí
bên cạnh con cho to đùng, nhưng cũng từ giây phút ấy ko
hiểu sao nó iu con nhỏ đó thế nhất là cái giọng nói ngọt ngào và
đáng iu của nó.
Con bé dắt nó vào nhà, chợt nó giật nảy mình bởi giọng nói của một
tên con trai nhưng kó vẻ rất quen.
Hoá ra là cô!
- Ơ... sao... lại là anh? - Nó nói cứ như gà mắc tóc.
- Trái đất tròn thật! Trời cũng khéo trêu người ghê! - Hắn cười
nham nhở y như bản tính vốn có của hắn.
- Hai anh chị quen nhau ạ? - Cô bé tròn xoe mắt hỏi.
- Ko! Anh ko có quen người này! - Hắn trả lời nhẹ như ko.
- Anh tưởng tôi muốn quen anh chắc? Đồ công tử hắc xì dầu!
- Cô!... - Quay ra phía em gái - Bé Tũn vào trong nhà trc đi, anh
có chút chuyện muốn nói với bà chị này!
Bé Tũn lững thững bước vào nhà theo yêu cầu của ông anh.
- Tôi cũng ko ngờ chỉ có một triệu thôi mà cô cũng phải đi làm thuê
sao? - Hắn hỏi m** nó.
- Làm thuê thì sao? Còn hơn cái loại ăn ko ngồi rồi! - Nó vênh mặt
đáp trả.
- Cô vẫn còn to mồm thế sao? - Hắn ghé sát mặt nó mà nói khiến mặt
nó nó bừng - Những ngày sắp tới cô sẽ biết tay tôi!
Mà cũng hay thật sao mẹ tôi lại có thể thuê cô nhỉ, lại còn cho ăn
uống và ở luôn đây nữa chứ! Nói thật nghe, hôm qua trong
mắt tôi cô là một con nhà quê, giờ thì lại giống một con ở đợ rồi
đó! - Hắn nói như tát vào mặt nó. Đau.
- Anh sủa đủ chưa? Đến con Mi Lu nhà anh nó còn biết lúc nào cần
sủa và lúc nào thì ko! Chả nhẽ anh ko bằng nó. Mà anh
sủa có kém gì nó đâu! - Nó trả đũa lại hắn ngay lập tức.
- Cô...! - Vĩnh Quân giận tím mặt ko nói được gì.
Nó ung dung bước vào nhà, mặt cười tươi roi rói, cái bản tính hiếu
thắng của nó lại được dịp xuất hiện rồi đó.
- Chị đang nấu cơm ạ? - Con bé hớn hở hỏi.
- Uhm. Bữa nay chị nấu nhiều món ngon lắm, em nhớ ăn nhiều
nghe!
- Vâng! À mà chị tên gì vậy? Em là Trịnh Ngọc Hân, nhưng mọi người
toàn gọi em là bé Tũn.
- Bé Tũn! Lúc nãy nghe anh trai em gọi chị đã thấy hay hay rồi. Còn
chị là Hà An Ly.
- Tên chị nghe hay ghê! À chị có biết tên anh trai em ko?
- Anh trai em ở trường nổi tiếng thế ai mà chả biết!
- Vâng công nhận, anh em học giỏi lắm. Mà anh ấy có nhiều chị thick
lắm. Cô Ba bảo anh ấy trông đẹp trai sáng sủa.
"Công nhận là hắn ta sáng sủa tối cũng sủa" - Nó thầm nghĩ.
- Thế chị có thick anh trai em ko? - Trời đất con bé hỏi "duyên"
thật.
- Ko! Ko bao giờ nhóc ạ! - Nó quả quyết. Nhưng ko hiểu sao nó lại
nóng hết cả người. Khó hiểu thật!
- Trời! Lần đầu tiên có người con gái nói ko thick anh Quân. Thôi
em phải lên báo tin buồn cho anh ấy đây. Chắc anh ấy sốc
lắm!
Nó phì cười bởi những lời con bé nói. Con bé còn nhỏ mà ăn nói như
ngừơi lớn vậy. Nó đâu biết con bé chính là vị thần ái tình
của nó sau này chứ.
Sau một hồi vật lộn với đống thực phẩm chất đầy tủ lạnh, nó cũng
hoàn thành xong bữa cơm tối thịnh soạn và tuyệt cú mèo.
Waaa, nhiều món ngon quá! - Bé Tũn quay sang anh nó - Anh ơi chị Ly
nấu cả đấy!
- Có mỗi ba người ăn thôi mà cô nấu nhiều thế? Định mở tiệc à? Hay
tại ko mất tiền của mình nên ko biết xót? - Vĩnh Quân
lớn giọng nói (đây có phải là lời của một tên công tử tiêu tiền như
nước ko?).
- Tôi... tôi... - Nó luống cuống.
- Anh ơi, nhà mình vẫn nấu nhiều như thế này mà! - Bé Tũn ngây thơ
nói mà ko biết rằng đã mắc tội với anh mình.
- Ờ thì... - Vĩnh Quân xấu hổ.
- À hóa ra anh định làm lớn chuyện để mắng tôi? Anh trẻ con thật! -
Quay sang phía bé Tũn - Cám ơn bé Tũn nha. Hai chị
em mình ăn thôi, chắc anh hai em ko ăn đc nhiều thức ăn ngon như
thế này!
- Ai bảo tôi ko ăn? Ko ăn để cho kẻ chết đói như cô ăn hết à? -
Vĩnh Quân nói mà ko suy nghĩ.
- Chết đói? Anh nói thế mà nghe được àh? - Nó gắt lên vì tức
giận.
- Cô đang làm cho bé Tũn nhà tôi sợ rồi đó! Cô nghĩ đây là đâu mà
có thể lớn tiếng như vậy? Nói cho cô rõ: Đây là nhà tôi,
tôi là ông chủ của cô, cho nên đừng có lớn tiếng nói với tôi. Hiểu
chưa? Tôi đã bảo rồi, cô chỉ là con ở thôi!
- Anh...! Nó ko kìm nổi mình nữa, nước mắt cứ chảy hoài, mặn đắng!
Nó ôm mặt chạy ra ngoài. Lòng nó đau nhói, có cái gì
cứ mắc ở cổ nó, khó thở đến kinh khủng. Đau lắm! Nó tuy chỉ là một
con bé bình thường nhưng nó có lòng tự trọng mà!
- Sao anh lại nói chị Ly như vậy? - Bé Tũn lúc này mới dám lên
tiếng.
- Còn em nữa, hỏi nhiều quá! Ăn đi! - Vĩnh Quân mắng em rồi quay ra
ăn như chẳng có chuyện gì. Nói cách khác là hắn chả
thèm bận tâm mình vừa làm điều xấu xa gì! Con người hắn tồi tệ
thật!
- Cô khóc đủ chưa?
- Chưa! - Nó gạt hai hàng nước mắt ngước thẳng lên nhìn Vĩnh Quân
(Cái nhìn này bắn đầy tia lửa điện chết người đấy).
- Chưa thì vẫn phải vào dọn dẹp! - Hắn cũng trợn mắt nói lại (Tên
này cũng ghê thật!).
- Tôi biết rồi! - Nó toan bước vào thì:
- À khoan! Cho tôi hỏi nhỏ một câu nhé! Chuyện cô đi làm thuê thế
này bố mẹ cô có biết ko?
- Anh... anh nói gì vậy? ... Tất... tất.... tất nhiên là biết rồi!
- Nó cuống quýt mà vấp liên tằng!
- Sao cô lại sợ hãi thế? Tôi chỉ hỏi đùa thôi mà! Bố mẹ cô tất
nhiên phải biết rồi nhưng nếu ko biết thì sao nhỉ...? - Hắn
nói
nửa vời khiến nó sợ hãi vô cùng. Cũng phải thôi có cho tiền nó cũng
ko dám nói với bố mẹ nó là nó đi làm thuê. Bố mẹ nó
nghèo thật nhưng ko bao giờ bắt nó phải đi làm nụng vất vả nói gì
đến chuyện đi làm thuê kiếm tiền. Nó phải nói dối là đi
đến nhà bạn ở để tiện ôn bài cho mấy bài kiểm tra sắp tới (nói đến
học là bố mẹ nó đồng ý ngay, các bạn biết nó học hành
kém thế nào rồi đấy).
- Anh... Anh đừng nói gì với bố mẹ tôi nhá! - Giọng nó ngọt ngào
đến phát sợ!
- Ôi trời sập! Lần đầu tiên thấy cô ăn nói ngọt ngào phát ớn thế
này! Trông cô giống con dog đang cầu cạnh người lắm! - Hắn
nói còn hay hơn hát!
- Ồ có sao? Cũng giống anh cả mà! Đều là dog cả! - Nó đổi lại giọng
ngay. - Nhưng dù gì vẫn hơn cái kẻ mắch lẻo phải ko? -
Nó hất hàm hỏi
- Cô nghĩ tôi là đàn bà chắc! Ko thèm nói chuyện với những người
như cô chỉ có nước thừa hơi! - Vĩnh Quân nói rồi tức giận
bỏ đi.
- Thế mà có người thừa hơi rồi đấy! - Nó nói với theo.
Nó bước vào phòng, dọn dép đống thức ăn, chợt thấy trên bàn có một
bát thức ăn đầy ắp được đậy điệm cẩn thận. Hình như
là phần nó. " Hắn ta cũng ko đến nỗi tệ như mình nghĩ!"
- Chị ơi chị ăn đi, thức ăn em phần chị đó! - Bé Tũn từ đâu chạy
vào.
- Sao là em phần à? - Nó hơi thất vọng. "Biết ngay mà, hắn ta đâu
tốt như thế!".
- Chị ko thick à?
- Ko, cám ơn em nha!
- Hiiiiiiiiii. - Con bé cười tít mắt. - À chị ơi, chị đừng giận anh
Quân nhá! Anh ấy thực ra rất tốt!
- À... ừ, chị ko giận đâu! - Nó miễn cưỡng cười. "Chả qua là nhóc
chưa biết anh ta ở trường xấu tính thế nào đâu! Anh ta mà
là người tốt thì chắc công an đến phải thất nghiệp!"
- Chị ơi em chưa muốn ngủ giờ này! - Bé Tũn phụng phịu.
- Đã chín giờ rồi, mẹ em dặn chỉ phải cho em ngủ trc chín giờ
mà!
- Em chả buồn ngủ tẹo nào cả! Hay hai chị em mình chơi đồ hàng đi!
- Bé Tũn hớn hở! (Trời, nó 16 hơn rồi còn chơi đồ hàng
gì nữa, bé Tũn đúng là trẻ con. Ơ hình như câu này nói hơi thừa,
con nhóc ko là trẻ con thì là người lớn à?!!)
- À... Chơi đồ chơi phải để đến mai, bây giờ em phải ngủ để mai còn
đi học chứ! (Thực ra nó buồn ngủ quá rồi!) - Bé Tũn
ngoan nào, nằm xuống chị xoa lưng cho. - Nó luồn tay vào áo con nhỏ
nhẹ nhàng xoa, dịu dàng ơi là dịu dàng.
- Chị ơi em vẫn chả ngủ đc! (Ôí trời! Nó toát cả mồ hôi!)
- Vậy chị kể chuyện cho em nghe nhé! - Nó đề xuất ý kiến. - Mà thôi
chắc em chả thick đâu! - Nó lắc đầu gạt phắt ý kiến của
mình.
- Ko! Chị kể chuyện cho em nghe đi!
Nó tròn xoe mắt nhìn con nhỏ, lạ thật con bé bướng bỉnh thế mà lại
thick nghe kể chuyện. Ờ mà nó là trẻ con còn gì, nó vẫn
thường thấy người lớn đọc chuyện cho trẻ đó mà.
- Thế em thick nghe chuyện gì?
- Em cũng ko biết!
- Thế thường ngày mẹ đọc cho em chuyện gì?
- Mẹ ko bao giờ đọc chuyện cho em cả! - Con nhóc buồn rười rượi.
(Nó quên phéng mất, bà Hiền bận tụi bụi thế mà! Con bé
cũng đáng thương ghê!)
- Thế chị kể cho em nghe chuyện "Nữ hoàng Ai Cập" nhé! Thôi chết
chị quên! Nó là chuyện tranh thì kể làm sao được. Hay
chị kể chuyện "Cô bé quàng khăn đỏ" vậy. Ôi chuyện này chỉ chẳng
nhớ bắt đầu nó thế nào nữa...."Dê đen và dê trắng" có
được ko nhỉ? Thôi đúng rồi "Bạch Tuyết và bảy chú lùn". Chị bắt đầu
kể nhé! - Nó sung sướng quay ra phía bé Tũn thì ko ngờ
con nhóc chả ngủ từ lúc nào rồi! Nó chợt phì cười, nếu có cuộc thi
dành cho người ru ngủ trẻ vụng về nhất thì chắc nó phải