Vào một đêm buồn, biển thì thầm với con ốc rằng nó chẳng có gì
cho bản thân. Nước mắt đau buồn của con người làm lên nó, bên trong
nó chỉ có những vụn nát của tình yêu. Biển chỉ có tiếng hát và linh
hồn chứ không có tình yêu. Nhưng tiếng hát ấy mờ nhạt, buồn bã.
Người ta chỉ muốn nghe một vài lần rồi lãng quên để tránh tự dằn
vặt tâm hồn. Còn linh hồn của biển, nó nhờ gió giữ hộ. Nhưng gió
mải chơi, mải bay nhẩy khắp đắt trời rồi một hôm đánh rơi đâu đó
trên đường về. Thế là biển thấy mình vô nghĩa và mờ nhạt, giống như
những giọt nước trong suốt mà biển giữ trong mình.
Rồi một ngày kia biển gọi mãi nhưng con ốc không trả lời, thượng đế
nói con ốc đã ra đi. Biển ngỡ ngàng rồi chìm vào buồn đau, nhưng
rồi nó cũng tự để những con sóng vỗ về bản thân, thời gian trôi qua
và biển cũng nguôi ngoai rồi để mọi chuyện tan dần vào bọt
biển.
Thế rồi vào một nơi khác cách xa biển, con người nhặt được vỏ ốc
rồi tình cờ áp vào tai. Những âm thanh da diết từ đâu vọng về. Kì
lạ về thứ mình có được loại người liền đi hỏi thượng đế. Thượng đế
đã kể lại câu truyện ấy:
Ngày ấy, con ốc nhỏ đã đi gặp thượng đế, cầu xin ngài cho biển được
giữ lại tiếng hát để không thấy cuộc sống của mình vô nghĩa. Ngài
nói với con ốc là nó phải đánh đổi linh hồn của nó để giữa được
linh hồn của biển trong mình. Và biển thì sẽ mãi không bao giờ biết
được.
Con ốc đã khóc rất nhiều và đồng ý, thế nhưng nước mắt của nó chẳng
bao giờ trở lại được với biển.
Con người biết chuyện đã mang vỏ ốc trở lại với biển, đặt trên bờ
cát. Biển thấy vỏ ốc thì đưa sóng ôm lấy rồi kéo lại vào lòng mình,
thế là linh hồn của biển đã trở về với nó. Linh hồn mà trước kia bị
gió đánh rơi, giờ mãi mãi ở lại. Biển đã có linh hồn, rồi sau đó nó
sẽ có tình yêu. Nhưng biển tiếc thương con ốc nên nó quyết không
yêu ai, chỉ rì rào những âm thanh du dương hát cho một cái vỏ ốc vô
tri đến muôn đời.
- Chuyện của biển lúc nào cũng buồn nhỉ?
- Ừ , những chuyện tình xung quanh biển lúc nào cũng man mác buồn
và ý nghĩa. ^^
- Những câu truyện đấy cũng nhiều lớp như sóng dưới chân mình đúng
không?
Cả hai nhìn xuống chỗ cát ngập nước mặn dưới chân, ánh đèn hắt vào
phản chiếu những hạt thủy tinh vụn long lánh hắt qua làn nước. Bốn
bàn chân đưa nhau nghịch nghịch cho cát xới tung lên, đục
ngầu.
Nó vòng tay ra đằng sau lưng bé rồi sát lại, “hình như tớ đang mơ
đúng không?”.
- Chắc là không đâu.
- Hỏi cho chắc ấy mà, tại đầu óc luôn trong một trạng thái mập mờ
thiếu ngủ, đôi khi cũng không biết đâu là thật là tưởng tượng
nữa.
Bé cười, cười lấp lánh như mặt biển...
Nó tiến sát lại, thật gần, thật gần... rồi đặt lên cái trán dễ
thương ấy một nụ hôn. Một hành động mà một thằng con trai như nó
chưa bao giờ dám tưởng tượng có thể làm. Không biết từ đâu động lực
lại lớn thế, giũ bỏ mọi sợ hãi ngượng ngùng trước đó. Có thể là
biển vỗ sóng động viên, gió thổi bay sợ hãi và ánh sáng của sao
giúp nó tỉnh táo chăng? ^^
- Lợi dụng quá! Bé nói.
Hai người nhìn nhau cười, lần đầu tiên nó dám nhìn sâu vào đôi mắt
ấy lâu đến thế ^^. Tựa như là con ốc bị lấy mất linh hồn mà nó vừa
kể vậy. Mãi mãi, mãi mãi không thể dứt ra được.
*******
Ngày thứ hai ở biển.
Chiều nay, tất cả thời gian được dành cho hoàng hôn trước biển. Hôm
trước do dậy quá sớm mà hai đứa ngủ khì quá chiều đến tối, thế là
bỏ mất cơ hội được ngắm mặt trời lặn dần xuống biển, ở phía chúng
giao cắt với đường chân trời. ^^
Thành phố cũng có hoàng hôn và mặt trời cũng lặn dần sâu khuất ở
phía chân trời. Người ta có thể thấy rõ ràng cảnh đấy ở những cao
ốc, với một tách café nhâm nhi dành cho sự kết thúc công việc của
ngày ^^. Nhưng ở thành phố mọi thứ đều đầy lên ở hút sâu của tầm
mắt với lố nhố những mái nhà. Chỉ khi ở biển, với sự mênh mang vút
tầm mắt người ta mới thấy thực sự được tự do, được khoan dung với
tâm hồn.
Bé đưa ngón tay ra, chỉ về phía quầng đỏ khổng lồ bị che bởi mây
chiều tím ngắt. Nó nhìn thẳng, tựa như cái nhẫn con chuồn chuồn
đang bay trước mặt trời vậy, ánh sáng lay lắt của trời chiều chiếu
qua đá nạm thạch anh ở cánh nhẫn trong suốt , khiến cho góc nhìn
trùng lặp đẹp đến lung linh.
- Mặt trời đang xuống rồi.
- Ừ, mặt trời đang lặn dần xuống biển. ^^
- Có phải mọi thứ đều như mặt trời không? Có khoảng huy hoàng rồi
cũng đến lúc vụt tắt.
- Nhưng sang ngày mới, mặt trời lại huy hoàng đấy thôi.
- Vậy là lại có một khởi động mới cho một chu trình mới, để lại tất
cả quá khứ và bóng tối lại phía sau.
- Có lẽ vậy, cái gì rồi cũng sẽ qua, mọi chuyện sẽ lại bắt đầu lại
từ đầu, lại huy hoàng và lại đến lúc biến mất.
- Sao tự nhiên nói có vẻ triết lí thế?
Bé cười, tay lại buông xuống cát vẽ những hình ảnh loằng ngoằng khó
hiểu, một phép ẩn dụ gì đấy của tâm hồn chẳng hạn. ^^
- Tình yêu có giống mặt trời không? Có huy hoàng rồi sau đó biến
mất?
- Tớ không chắc vì thế giới quá rộng lớn, có nhiều điều có thể xảy
ra. Đôi khi trong cuộc sống người ta cần số phận để sắp đặt để tình
cảm tìm được đến với nhau. Bởi những con người bé nhỏ cứ đi mãi, đi
mãi trên khắp các con đường. Thế rồi có khi một lúc nào đó, tình
cờ, hai trong số họ gặp nhau. Có thể họ chỉ nói với nhau vài câu,
vô thưởng vô phạt, rồi sau đó rời đi. Hoặc có thể dừng chân đôi
chút, giúp đỡ nhau để trở thành bạn bè ^^. Hay nhiều hơn nữa, họ ở
lại bên nhau, nương tựa nâng đỡ tâm hồn nhau . Có rất nhiều phương
án có thể xảy ra giữa hai con người ấy. Chỉ khi nào tìm thấy một
người khiến thật tâm mình rung động, yêu thương không tính toan,
trao gửi hết tất cả bí mật mới khó khăn thì họ mới ở bên nhau mãi
mãi. Và tạo thành những tháng năm mặt trời không bao giờ tắt, giống
như những đêm trắng của vùng cực vậy. ^^
- Sao lại biết nhiều thế.
- Ăn cắp trên mạng, mỗi nơi một tí.
- Thật không?
- Thật mà, tớ chẳng biết gì đâu.
Hai người dừng câu truyện rồi lại nhìn mênh mông ra phía biển,
những bóng người vội vã dừng bơi lên bờ để khỏi lạnh, những con tàu
chuẩn bị ra khơi vào ban đêm đỗ cạnh nhau rồi bị sóng đánh làm nhấp
nhô ^^. Nó thích thế, thích cái cảm giác này. Khi mà chẳng cần nói
gì với nhau, chỉ cần ngồi lặng bên nhau là đủ, thật yên bình không
nghĩ ngợi quá xa xôi. Đôi khi những khoảng lặng như vậy thật lãng
mạn và hiếm hoi, chỉ trực cầu mong không trôi quá nhanh, và mặt
trời thì cần đứng lại vô khoảnh khắc.
- Tối nay lại đi với tớ như hôm qua nhé? Nó mạnh dạn ngỏ
lời.
- Vẫn nhớ tối qua cơ à?
- Nhớ chứ, nhớ dai là đằng khác, sao quên nhanh thế
được.
- Không có lợi dụng lần hai đâu ^^, để xem tối có mưa không
đã.
- Làm sao mà có được?
- Dự báo.
Thủy triều đã dâng quá ba phần tư bãi cát, nó kéo tay bé đứng dậy
rồi cả hai ra về, bỏ lại mặt trời đã xuống gần hết. Bầu trời đỏ rần
đã đổi sang tím ngắt với vài vệt trắng vô duyên của mây tạo ra trên
nền.
*******
Tối hôm đó mọi chuyện đúng hệt như dự báo, trời mưa không nặng hạt
nhưng lất phất kha khá, đứng lâu hẳn sẽ ướt nhoẹt. Thằng lớp trưởng
mặt hầm hầm vì không đi chơi được buổi cuối, ra lệnh cho cả phòng
xòe bài sát phạt hết đêm tới sáng, còn đâu mai lên xe ngủ bù. Nó
không tham gia nên bỏ ra ngoài leo lên tầng thượng, đoạn ngắm ra xa
phía bãi biển hắt ánh đèn có kèm bụi phùn của mưa.
Nó lôi máy ra nhắn tin cho bé “lên thượng với tớ đi” rồi gửi
đi.
Bé lên đến nơi đưa mắt ngó nghiêng tìm nó.
- Đây này! Ngồi đây không dính mưa. ^^
- Ngồi đây làm gì vậy?
- Nhìn biển dưới mưa, chưa được nhìn biển dưới mưa bao giờ.
- Nếu buổi sáng thì biết đâu lại có cầu vồng. Sẽ thật đẹp nếu biển,
mưa và cầu vồng đi liền với nhau trong cùng một khoảnh khắc.
^^
Nó hỏi bé:
- Yêu biển đến thế sao?
- Tớ luôn ước mơ một căn hộ gần với biển ^^. Để có thể mở cửa trông
ra biển, để được nghe âm thanh rì rào của biển và hít tràn cái
hương mặn mặn trong gió của biển, bất kì lúc nào dù là sáng, chiều
hay tối. Đơn giản thôi, chỉ là căn hộ chứ không phải ngôi nhà, nó
sẽ nhỏ bé lọt thỏm giữa bốn bề mênh mông của biển ^^. Nhưng thậm
chí một ước mơ vụn vặt và dễ thực hiện như việc ra biển bất cứ lúc
nào, một sự bất thường nhất mà con người ta không cần chuẩn bị
trước cũng chưa thực hiện được.
- Đôi khi cũng phải để cho mọi thứ đi quá giới hạn thực tế đúng
không?
- Cho tớ xem tay ấy một chút, tay có chiếc nhẫn.
Nó đưa bàn tay lên, nhìn kĩ càng cái nhẫn hình con chuồn chuồn ấy
dưới ánh sáng vàng vọt của đèn chiếu hắt lên mái. Chưa bao giờ nó
cầm tay con gái lâu thế, rất mềm và ấm, một sự gọn gàng, ngăn lắp
của cắt tỉa, cho thấy độ kì công của con gái trong việc chăm sóc.
Móng tay quét một màu đỏ ngả lam, màu đỏ không tươi của rượu
Bordeaux (Bóc đô) và đã nhợt nhạt đôi chút do thời gian và tiếp
xúc. Nó bần thần ngồi ngắm mãi...
- Chỉ là cái nhẫn thôi mà? Có cần xem lâu đến thế không?
- À không.
Nó luống cuống trả lời rồi ngẩng lên, dứt tâm nhìn ra khỏi bàn tay
ấy, nhưng bất thần gặp ngay mặt bé cũng đang cúi xuống, vì những
tưởng nó đang tỉ mẩn ngắm cái nhẫn đến đơ người.
Hai khuôn mặt ấy đã gần với nhau lắm rồi. Hai cặp mắt ấy khóa nhau
trong sự chết đứng của thời gian nữa. Mọi thứ đều chậm lại, kể cả
hơi thở...Thế rồi một cặp mắt bắt đầu nhắm lại trước.
Thế là nó có nụ hôn đầu đời của một thằng con trai chết nhát, một
thằng con trai mà nếu kể cách yêu, người ta sẽ ném cho nó đủ số
gạch để xây dựng một vương quốc nguy nga. Vương quốc lấy tên là
“Vương quốc của thằng ỏng ẻo và đàn bà”.
Tất cả diễn ra rất nhanh và đột ngột, đột ngột như mưa của biển
vậy. Đến vô tình và đi cũng vô tình.
Hai người rời nhau ra, nó thấy rõ khuôn mặt đang hốt hoảng của bé,
hốt hoảng thực sự. Không hiểu đã làm sai ở chỗ nào, đầu óc còn ngập
chìm trong ảo giác vì hạnh phúc vừa thoáng qua. Nó luống cuống tìm
cách giải quyết mọi thứ, nhưng chỉ thốt ra được câu “tớ xin lỗi.
”
Đến tận bây giờ nó vẫn không hiểu tại sao lại nói một câu ngu ngốc
như “xin lỗi” vào lúc đó. Có lẽ nó đã ân hận vì khiến cho một người
chưa sẵn sàng bị bất ngờ, hoặc cũng có thể cảm thấy tội lỗi vì chưa
được đồng ý nên mọi việc đổ dồn theo hướng “ép hôn”. Bé nhìn nó một
lần nữa rồi đứng lên, rời khỏi tầng thượng, cũng nhanh như lúc đến
không thêm lấy một lời. Nó ngỡ ngàng vì mọi tất cả những gì vừa
diễn ra, làm sao nó có thể tìm câu trả lời nổi khi mọi thứ rối tung
thế này.
- Ê! Tao đang thua đậm! Không gỡ thì quần tà lỏn cũng chẳng có để
về Hà Nội đâu! Thằng bạn nó thét lên khi bị nó kéo xềnh xệch ra
khỏi “chiếu bạc”.
- Để đó đi! Mai không có quần thì tao cho mày mượn quần tao
về.
- Quần ông nuôi toàn ghẻ với rận bắt tôi mặc bộ muốn triệt đường
sinh sản của nhau hả.
- Im mồm đi! Tao và em hôn nhau rồi! Nó thét khe khẽ vào tai thằng
bạn, đủ cho chỉ hai người nghe đủ.
- Cái gì! Lúc nào?
Nó nhìn xung quanh hệt như một thằng ăn trộm sợ hãi, đoạn kéo thằng
bạn ra góc khuất rồi kể từ đầu đến đuôi.
*******
“Ngu rồi!” thằng bạn kết luận một câu xanh rờn sau khi nghe qua
toàn bộ câu chuyện.
- Cái gì ngu?
- Mày! Mày ngu!
- Tại sao tao lại ngu? Tại sao? Nó sợ hãi thúc giục muốn nghe ngay
lập tức câu trả lời.
- Mày đẩy nhanh mọi thứ quá, không biết kiềm chế bản thân gì cả,
làm mọi thứ đột ngột, em nó sẽ sợ hiểu chưa?
- Nhưng cô ấy chủ động nhắm mắt...
- Trời ạ! Bọn con gái nó thế đó, không kìm đc là chết! Không thì
sao nó chạy mất?
- Tao...tao không biết...
- Giờ phải làm gì?
- Đừng manh động nữa! Để yên mọi thứ, tiếp xúc với em nó bình
thường. Có gì bảo qua tao trước rồi hãy làm.
- Vào đánh bài đã.
- Ơ...
Thế là nó bị bỏ lại với cả đống dây dợ đang đan vào nhau của tình
cảm, tất cả rối lằng nhằng trong đầu.
Hôm sau khi cả lớp ra về, bé bỏ xuống ngồi cạnh con bạn thân như
thường ngày ở lớp. Nó ngại không nói gì, giữ thái độ như bình
thường theo lời thằng bạn đã dặn.
- Tớ đưa ấy về nhé? Nó chạy theo bé khi xe đã dừng.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt có vẻ ngại ngùng, “nếu không thoải mái
thì thôi vậy, không sao đâu, chỉ lo cho ấy về có đến nơi hay không
thôi”. Nó cố gắng tỏ ra quan tâm.
Cuối cũng bé cũng gật đầu đồng ý.
Hai người chia tay nhau ở cái ngõ nhỏ quen thuộc, lúc hai cánh tay
đưa lên vẫy chào, nó đã định nấn ná đứng lại đôi chút chỉ để giải
thích cái chuyện hôm trước. Rằng nó không nghĩ mọi chuyện đi nhanh
đến thế, rằng nó không có ý như vậy chỉ là do hoàn cảnh, rằng nhiều
thứ nữa mà không biết bắt đầu từ đâu. Mọi thứ lại rối tung lên như
những gì đã từng gặp, nên nó lại im lặng hoàn toàn.
Khi quay lưng trở ra thì nó nghe thấy cái tiếng nói nhè nhẹ
ấy:
- Chuyện hôm trước...coi như là chưa xảy ra nhé?
Lần đầu tiên nó có một câu nói dính dáng đôi chút thông
minh:
- Chuyện nào? Tớ chẳng nhớ chuyện nào cả.
- Ừ..vậy thì tốt, về nhé.
- Ừ tớ về đây.
Bước ra khỏi ngõ, đầu nặng trịch một suy nghĩ: “mình đang gặp phải
chuyện gì thế này?”.
- Em nó muốn mọi chuyện chậm lại đó! Chịu khó tí đi. Lại là thằng
bạn.
- Lại phải chờ hả mày?
- Đừng nóng vội, xôi hỏng bỏng không đấy. Thật từ từ thôi, có triển
vọng rồi thì còn sợ gì.
- Ừ! Tao nghe lời mày.
Một mùa đồ án nữa lại tới, đợt bài tập này rất nặng về khối lượng
thực hiện nên nó cũng có chút lo lắng. Nhưng dựa trên quá trình “áp
giải” bé đi học nó cũng đỡ được phần nào. Thỉnh thoảng nó cũng có
giục khéo “làm đi nhé, tớ và ấy cùng cố gắng kì này, tớ không để
cho người con gái thân duy nhất với tớ tụt khóa đâu” ^^. Không hiểu
sao sau mỗi lần động viên ấy, bé chỉ thở dài rồi mặt thoáng nét
buồn. Cũng có lúc cố giấu, cố hứa hẹn với nó trong nụ cười, nhưng
nụ cười ấy nó biết, không tươi, không thoải mái bằng những nụ cười
thực sự nó đã thấy.
Nhưng nó vẫn đặt hy vọng, hy vọng rất nhiều.
- Cho tớ xem bài của ấy làm đến đâu rồi.
- Không!
- Tại sao?
- Tớ muốn ấy thấy kết quả cuối cùng của chính tớ. ^^
Nó nghe thấy thế thì cũng dỡ sôt ruột, vẫn giữ hy vọng vào một sự
tiến bộ có thể nói là kì diệu của bé, nếu điều ấy thực sự xảy
ra.
Bẵng đi một thời gian, khi mà thời gian nộp bài đã tới rất gần. Nó
sốt ruột lắm, lo lắng cho đống bài vẫn còn dở dang của nó thì ít,
lo cho đống bài còn trong khoảng “bặt vô âm tín” của bé thì nhiều.
Thế là dò la, là nhờ vả những đứa khác. Đứa bạn nói bé vẫn chưa làm
gì, thậm chí tin còn xấu hơn nữa: chưa có một chút gì! Nó ngã
ngửa:
Vì sao, vì sao cô ấy lại nói dối mình?
Nó nhấc máy lên gọi, vừa hỏi vừa hối thúc nhiều lần “làm đi, tại
sao lại thế?”, khó chịu bé trả lời giọng cáu gắt “làm để làm gì?
Những thứ ấy sắp không cần thiết nữa rồi! Đừng tự làm khổ mình
trong vị trí quản thúc nữa!” Nó chết điếng người, nhẫn nại hỏi thêm
lý do một lần nữa, nhưng chỉ nhận được tín hiệu của sự dập máy- một
âm thanh đầy khô khốc.
Lo lắng, bức bối, khó chịu. Nó thu xếp công việc đi làm thường ngày
lại, để có thời gian làm bài cho cả hai người, mặc dù vẫn biết rằng
mọi thứ sẽ là quá sức. Nhưng nó có động cơ, một động cơ mù quáng.
Không ai bảo nhưng nó vẫn âm thầm, miệt mài làm hết sức với hy vọng
duy nhất là hai người sẽ tiếp tục được học bên nhau, bất kể môn này
hay môn khác.
“Dừng việc mày đang làm lại đi” thằng bạn nó gàn.
- Việc gì?
- Làm hộ bài cho em.
- Tại sao?
- Em nói với tao thế đấy! Nó bảo là tự nói chắc mày sẽ không nghe
nên bảo tao.
- Có nói lý do gì không?
- Không.
- Vậy thì tao cứ làm, tao chỉ dừng khi có lý do.
- Mày điên vừa thôi, nó bảo không cần nghĩa là không cần! Đừng tự
làm khổ mình nữa đồ mù quáng!
Băn khoăn ngập chìm, không chịu được nó lại nhấc máy lên “tớ muốn
nói chuyện”, bé ngập ngừng nhưng sau đó cũng đồng ý.
Hai người hẹn gặp nhau, nó nói trước, vẫn chỉ là những câu tra vấn
lý do, trí não nó nóng bừng và nôn nóng muốn được biết câu trả lời
ngay lập tức.
Bé nói với nó về những chuyện sắp diễn ra, nói rằng sẽ chuyển qua
một ngành khác học, rằng bé không thể tiếp tục học một thứ bị ép
buộc. Bé sẽ chuyển đi học rất xa, mãi tận trong Sài Gòn. Trong đó
có môi trường học tập cần thiết.
Lại thêm lần nữa nó chết đứng.
- Đợi tớ một chút, bé nói rồi đi vòng ra phía sau căng tin của
trường.
Nó ngồi lại, mọi thứ trước mắt đã sụp đổ, cảm giác này không phải
muốn nói là nói được, muốn tả là tả được, chỉ biết rằng đó là một
cú sốc kèm sự hụt hẫng, hơn nữa nó cực kì đau khổ.
Ánh mắt vô hồn của nó cứ dán trân trân mãi vào một chỗ.
Tiếng chuông điện thoại bỗng làm nó tỉnh lại, nhưng cũng phải một
lúc sau mới có thể bình tĩnh lôi ra khỏi túi quần, giờ nó chỉ dùng
những thao tác quen thuộc của ngón tay để mở máy. Mắt vẫn dán trân
trân vào một không gian vô định.
“Tớ về rồi, ấy cũng về đi. ”
Trời ơi, bé đã sợ nó đến nỗi phải bỏ về trước, có lẽ sợ hãi hơn cả
là con quỷ yêu thương điên rồ trong nó có thể trỗi dậy giữa căng
tin của trường, nếu cả hai còn ngồi tiếp tục câu truyện.
Nó bỏ tất cả lại rồi lao nhanh ra ngoài cổng trường, may mắn thay
nó thấy bé đang lên một chiếc taxi. Nó chạy lại thật nhanh, cố gắng
nói giọng trấn tĩnh trong lúc mọi thứ trong con người đấy đang tan
nát từng mảnh một “để tớ đưa ấy về”. Rồi nhanh tay cầm cái túi của
bé định nhấc ra khỏi xe, bé giữ chặt “không! Không cần đâu! Đừng
quan tâm, đừng đối tốt với tớ nữa! Đừng làm tớ khó nghĩ, ta sắp ở
xa nhau rồi, chúng ta nên gặp nhau ít dần đi!...”
Trời ạ! Nó có nghĩ gì đâu, có xa xôi gì đâu, chỉ là muốn đưa bé về
thôi mà. Những thứ kia đã làm bé nghĩ ngợi quá đà rồi. Hai người
không thể tốt đẹp với nhau nốt trong khoảng thời gian này hay
sao?
Chiếc xe đi rồi nó trở lại bãi lấy xe, vừa đi vừa nghĩ tới tương
lai trước mắt. Sẽ không được thấy cái dáng nhỏ bé dễ thương ấy nữa,
sẽ không được ngồi vẽ cùng rồi ngửi mùi tóc thơm nhẹ phảng phất ấy
nữa. Không bao giờ được nghe bé nói trách móc “nấu cơm cho ăn còn
đòi hỏi này nọ” rồi nhăn nhó khuôn mặt thiên thần ấy lại khó chịu
nữa. Tất cả, tất cả sắp tan vỡ, sắp kết thúc và hạ màn ngay trước
mắt nó rồi.
Bé nhắn tin cho nó “ xin lỗi vì đã làm phí phạm mọi nỗ lực của ấy,
tớ không đáng đâu”. Nó nhìn tin nhắn xong chỉ chực khóc “không! ấy
chẳng có lỗi gì cả! Chỉ là tại tớ! Tại tớ quá yêu ấy mà thôi.
”
*******
Từ chiều hôm đó trở đi, nó vứt bỏ hết sợ hãi, hết nhát chết nhắn
rất nhiều tin cho bé. Chủ yếu là những tin lạc quan vui vẻ, chứ
không đả động gì đến chuyện kia nữa, vẫn hỏi về học hành, hỏi đến
các môn khác, điểm tổng kết liệu có khá không? Hoặc đôi khi chỉ là
những tin nhắn ngớ ngẩn kiểu như “máy tớ mới reset không biết lúc
này là mấy giờ, nên nhắn tin hỏi để cài cho chắc”. Vì nó đang sợ
hãi lắm, sợ hãi không biết lúc nào bé đi, không biết lúc nào nó sẽ
mất bé. Chỉ khi có những tin nhắn trả lời cho sự ngớ ngẩn ấy, thì
nó mới dám chắc yên tâm, yên tâm rằng bé vẫn còn ở Hà Nội, và chỉ
cách nó vài cây số đi xe.
Một tối bé nhắn tin cho nó, tin nhắn rất dài, dài nhất từ trước đến
giờ. Nội dung rằng mọi chuyện gần gũi bé làm từ trước đến giờ với
nó, vì nó xứng đáng được như thế. Đó là những gì bé trả ơn cho nó
vì đã quan tâm giúp bé cả một quãng thời gian dài không vụ lợi,
không đòi hỏi. Rồi khuyên nó đừng để những thứ đó ám ảnh nữa, quên
bé đi vì hai người sắp xa nhau rồi. Nó đọc xong thì không thở nổi
nữa! Lập tức với tay gọi lại ngay lập tức cho bé, nhưng đầu dây bên
kia thông báo máy đã bị tắt, tiếng tổng đài lúc này sao mà chua
chát quá.
Bấn loạn sợ hãi! Nó nhấc máy gọi thẳng vào số máy bàn của nhà bé,
mẹ bé nhấc máy bảo với nó bé không có ở nhà. Nó cảm ơn rồi gác máy,
biết chắc bé vẫn ở đó, ngay cạnh đó! Chỉ là không muốn nghe điện
của nó thôi.
Những ngày hôm sau nó đã điện đi rất nhiều cuộc, chủ yếu do sự sợ
hãi hoang mang đang chế ngự trong tâm hồn nó. Tất cả các cuộc gọi
đến máy bé đều bị ngắt bận. Điện thoại nhà thì thông báo không ở
nhà, Facebook đã khóa mọi chức năng, nó không thể post, không thể
liên lạc bằng bất kì nguồn nào xung quanh. Thế là bé tránh nó thật
rồi, cả sợ nó nữa, nó ân hận vì những gì mình đã làm quá, đáng lẽ
ra nó không nên phát điên lên đi tìm kiếm vô vọng như vậy. Nó chẳng
là gì cả! Chỉ là một thằng yêu đơn phương điên rồ không làm chủ nổi
bản thân, mọi thứ đang đi quá giới hạn, sự chịu đựng của nó sắp sửa
tới hồi kết, mọi thứ tối lại, đặc quánh trong sự đau khổ dày
vò.
Bấn loạn không thể làm nổi việc gì lên hồn, nó giấu mình vào góc
nhà ôm chặt lấy hai chân co ro ngồi suy nghĩ. Bé đã lặng lẽ rút hết
các thủ tục chuyển trường từ lúc nào mà không cho nó biết. Tất cả
những gì gần gũi với nó nữa, đó mới là điều làm nó đau đớn nhất.
Những tưởng sắp có được người con gái của cuộc đời, thì mọi chuyện
lại bung bét cả thế này. Tại sao lại nói với tớ những lời yêu
thương đó làm gì, tại sao lại gieo cho nhau hy vọng, tại sao phải
trả công quan tâm cho nó? Nó đâu phải thằng bán sự quan
tâm....
Nó nhắn tin cho bé hỏi ngày đi, giờ đi, nó muốn được ra tiễn. Tin
nhắn không được hồi âm, nó gọi, cuộc gọi không được chấp nhận.
Dường như chỉ còn cách cầu cứu bạn bè.
- Bao giờ bé đi?
- Ngày này tháng này! Thằng bạn nói.
Nó sợ mình quên mất ngày quan trọng đấy, nhắc nhở điện thoại đã
đành, nó cầm bút và ghi vào mọi giấy trong phòng mà nó nhặt
được...
Nóng ruột và nhớ bé tới cồn cào, sắp tròn nửa tháng bị cắt đứt liên
lạc và không được gặp khiến nó gần như phát điên. Chân tay bứt rứt
dường như không thể ngồi yên, cả ngày cái hình ảnh ấy cứ on gong
trong đầu cản nó làm đủ việc. Tại sao lại thế bé ơi? Tớ và ấy đã có
rất nhiều những kỉ niệm, đã nói chuyện về tình yêu, đã bên nhau học
hành, vậy mà giờ đây những thứ ấy không chút gì cứu rỗi được tình
hình hay sao? Tại sao cứ phải đi xa để học, tại sao ta mãi không
thể bên nhau.... Tớ ghét ấy! ghét cái cách dễ thương mà ấy nhìn tớ,
ghét cái thái độ chu đáo nấu cơm cho tớ khi làm bài chung với nhau,
ghét cái điệu giận dỗi của ấy khi tớ ép ấy làm bài! Ghét mọi thứ,
mọi thứ thuộc về ấy, ấy có biết không!
Đến khi không thể chịu nổi nữa, nó phải lao đi, lao đi như cái cách
nó đã phục kích để gặp bé cách đây một thời gian dài vậy.
Hôm ấy bé về khá muộn, nó lao ra, hai người đứng im lặng, dường như
không thể bắt đầu ngay câu chuyện mà xác định là chỉ có đau
khổ.
Nó mở lời trước...
- Sao lại tránh mặt tớ như vậy?
- Tớ chỉ muốn ấy quên được tớ....
- Ấy đang làm một việc vô ích đấy có biết không?
- Dù vô ích tớ vẫn phải làm, tớ không muốn có người phải tổn thương
vì tớ, lúc này hay về mai sau đi chăng nữa. Nếu nó chỉ cần có một
chút kết quả thôi thì tớ sẽ vẫn sẽ làm.
- Không muốn làm tổn thương tớ thì đừng làm tổn thương tớ, hoặc kể
cả ấy có làm tan nát tớ như bây giờ thì tớ cũng không quan
tâm...
- Tớ chỉ cần có ấy là đủ...
- Chỉ cần có ấy thôi...
Nó lặp lại câu ấy hai lần...
Bé không nói gì, hai người đứng nhìn nhau giữa phố đêm lạnh ngắt
của sương, dường như gió cũng không muốn làm tâm hồn hai con người
ấy lạnh thêm nữa nên ngừng thổi. Những chiếc lá vì thế cũng thôi
xào xạc, mọi thứ yên ắng rồi dần chìm hẳn vào đêm của hè. Không một
tiếng động, không một cử chỉ.
Không chịu được nỗi nhớ giằng xé trong người , nó ôm chầm lấy bé,
ôm rất chặt, có lẽ ngay lúc này không gì có thể tách rời cái ôm
ấy.
- Đừng thế nữa mà, tớ xin ấy, không gì có thể thay đổi được chuyện
này đâu. Tớ biết những gì ấy dành cho tớ, đôi khi tớ cũng vượt qua
rào cản tình bạn giữa chúng ta. Nhưng rồi mọi chuyện lại quay về
điểm xuất phát. Đôi khi... chỉ là một vài giây phút yếu lòng của
bản thân. Tớ xin lỗi vì đã đẩy ấy vào những lúc như thế. Bé nói,
rồi khóc nấc lên vì cái ôm quá chặt của nó.
Nó bần thần buông bé ra, một bên vai của nó đã ướt hết. Lặng lẽ nó
quay ra xe đi ngay, biến mất thật nhanh khỏi đó. Nó sợ hãi không
dám ở lại, sợ khi nhìn thấy bé khóc, sợ phải đối mặt với đau khổ
trong lòng, sợ nó sẽ mãi mãi không rời được khỏi đó nếu không kìm
nén mọi thứ.
Từ sau cái đêm hôm ấy nó bị ám ảnh bởi khuôn mặt đẫm nước mắt ấy
của bé. Làm một đứa con gái mình thương yêu phải khóc nó đau lòng
lắm, còn đau hơn cả những gì nó đang phải chịu đựng nữa.
Những ngày đấy với nó quả thật là một chuỗi những ác mộng dài và
dai dẳng . Khối lượng bài tập dồn đống vì nghỉ nhiều, khiến nó phải
thức liên miên nhiều đêm liên tục để làm. Cứ cầm chỗ bút bé tặng
hôm sinh nhật để vẽ là người lại đờ ra, lại mất thời gian ngồi lặng
đi để suy nghĩ, nên nó sợ hãi, bị ám ảnh bởi những chiếc bút ấy
lắm. Đành gói tất cả rồi nhét tạm xuống đáy tủ, xong lôi mấy chiếc
cũ ra dùng. Thời gian này bạn bè ai gặp nó cũng phải thấy hãi hùng.
Một thằng sinh viên mắt thâm quầng, râu ria, tóc tai lởm chởm dài
vươn không được cạo, được chăm sóc, khuôn mặt thì hốc hác vô hồn vì
ít ăn ít ngủ.
Sáng cái ngày hôm ấy, nó trở dậy đi làm như mọi ngày, ngồi vào máy
check mail thì thấy có thư. Lạ hơn là thư của bé, chưa bao giờ bé
viết thư cho nó cả, hồi hộp cộng lo sợ, nó gạt hết mọi thứ điên
loạn sang một bên mở ngay thư ra đọc.
Hà Nội ngày tháng năm...
Có thể khi ấy nhận được thư này, thì tớ đã ở xa Hà Nội lắm
rồi...
Nó giật mình bỏ đọc lá thư rồi giở điện thoại, bấm đồng hồ ở góc
màn hình máy tính, chạy ra khỏi chỗ lao tới bảng lịch để xem, như
thể sợ cái gì cũng sai lệch. Nhưng không, nếu đúng lịch thì còn hai
ngày nữa bé mới bay cơ mà, tại sao...
Nhấc máy, nó gọi ngay tới nhà bé, “bạn đi sáng nay rồi” là tiếng mẹ
bé, “cháu tưởng hai ngày nữa cơ mà?”, “có việc cần vào sớm hơn nên
bạn đổi vé vào sớm”, “bạn bay lúc mấy giờ ạ?”, “9 giờ cháu à, sao
giọng lạ thế? Cháu ốm à?”, “không! Cháu vẫn bình thường, cám ơn
bác”.
Kết thúc cuộc gọi, nó nhìn lên đồng hồ, 8h30 sáng, quãng đường từ
đây ra sân bay là gần 30km. Không để cho đầu óc có thời gian suy
nghĩ, nó lao vào phòng sếp xin nghỉ buổi sáng thật nhanh, mặc kệ
tất cả dù có được cho phép hay không. Trên đường chạy xe mồm nó
liên tục cầu nguyện, cầu nguyện mong lịch bay bị delay, mong cho bé
không kịp đi, mong cho việc xếp hàng lên máy bay diễn ra thật lâu.
Đôi lúc chen giữa những câu cầu nguyện ấy, nó vẫn lẩm nhẩm trách
thầm “sao lại không cho tớ biết đi lúc nào! Sao lại ác với tớ như
thế?”
Tới sân bay vào lúc chín giờ mười phút, không còn lúc nào để trách
bản thân chậm chạp, nó lao ngay vào sảnh với hết sự hy vọng còn
lại.
Chạy ngang dọc khắp các cổng bay mà vẫn không thấy hình bóng nhỏ bé
đấy, đồng hồ đã chuyển kim tới số sáu, sự hy vọng của nó thấp dần
đi, thế chỗ vào đó là sự hụt hẫng đang đầy dần lên. Biết không thể
tiếp tục nên bản thân nó chậm lại, đành cắn răng chấp nhận một sự
thật rằng bé đã bay, rằng tìm kiếm là vô ích.
Trở về văn phòng từ sân bay, nó bần thần mở lại bức thư đọc dở ra
để tiếp tục. Bức thư rất dài và được đánh máy cẩn thận từng dấu
chấm, phẩy. Nó cũng không nhớ đã đọc đi đọc lại bức thư đó bao
nhiêu lần nữa, chỉ biết rằng lúc đọc ở nhà trọ nó đã khóc. Những
giọt nước mắt vô ý rơi ra từ trái tim nát vụn của một thằng con
trai đã mất hết niềm tin. Những giọt nước mắt ấy nhỏ tanh tách trên
bàn phím khiến nó giật mình sợ hãi, sợ hãi chính con người yếu đuối
trong nó. Gạt vội nước mắt bằng cánh tay đầy màu vẽ khiến mặt nó
loang lổ thật thảm hại. Trong bức thư ấy bé nói nhiều lắm, kể về
những ngày tháng mà hai đứa ở gần nhau, về những lần làm bài, những
lần đi chơi. Sự ấm áp mà bé cảm nhận được từ sự quan tâm của nó, từ
những bó hoa vô chủ nữa. Mọi chuyện trong thư được viết, được đan
xen thành chuỗi đúng thời gian của từng chi tiết một. Đôi lúc còn
những thứ mà nó phải gõ đầu thần mặt mới có thể nhớ ra, cũng được
bé để ý kể từng chút, từng chút, khiến nó phải tự trách bản thân vì
đã vô tâm lãng quên. Bé cũng nói nó là một người bạn, một người đặc
biệt nhất trong quãng thời gian đại học của bé, và xin lỗi vì đã
gây ra nhiều rắc rối cho nó...rất nhiều rất nhiều những điều khác
nữa, khiến nó không thể nào cản nổi dòng nước mắt đang chực trào ra
của thương nhớ.
Cuối thư bé vẫn mong hai người có thể gặp nhau về sau này, vẫn là
bạn . Chúc nó có thể tìm được người mới thay thế hình ảnh của bé và
yêu thật hạnh phúc. Chúc học hành, chúc cuộc sống nữa, chúc nhiều
lắm... dường như mọi lời chúc tốt đẹp nhất trên thế gian này bé đều
dành cho nó vậy. Đọc những lời chúc ấy nước mắt nó lại càng chờ
trực ứa ra.
Nó vớ lấy điện thoại định gọi cho bé hỏi về chuyến đi, nhưng nghĩ
thấy sao đó nên lại thôi, rồi sau đó thay việc làm ấy bằng một tin
nhắn chúc ngủ ngon, ngắn ngủi và ngốc nghếch...
Bé hồi âm cám ơn nó, nó nhắn lại tiếp tục hỏi về chuyến đi như bù
đắp cho việc gọi điện. Hai người nhắn tin qua lại tới tận gần sáng,
màn hình thi thoảng lại sáng lên rực rỡ tố cáo điệu cười hạnh phúc
của nó trong bóng tối, thay cho những đợt nước mắt yếu đuối trước
đấy. Nó tưởng tượng ra điệu cười của bé ở đầu bên kia cũng hạnh
phúc như nó vậy, một hạnh phúc cách xa nhau hai ngàn cây số.
*******
Những tuần sau đó nó vẫn đều đặn nhắn tin cho bé, chỉ là tin nhắn
chúc ngủ ngon thật đơn giản thôi ^^. Nó tự hứa và giao kèo với bản
thân, à mà với cả bé nữa về cường độ của những tin nhắn ấy, sẽ giảm
xuống, giảm xuống thật từ từ cho đến khi nó bỏ hẳn thói quen ngô
nghê này ^^. Thi thoảng nó vẫn đến những chỗ ngày xưa hai đứa từng
đi, rồi ngồi một mình lặng lẽ tự kỉ cả buổi để nghe nhạc, bất chấp
cả ánh mắt không thiện cảm của những người khác. Nó biết phải có đủ
thời gian, thì trí nhớ của nó mới hoàn toàn không thuộc về nơi đó
nữa. Cũng không có gì mà! Chỉ là một chút yếu lòng của kẻ ăn mày
quá khứ, thế thôi ^^. Tuy dối lòng thế nhưng nó vẫn nhớ lắm, thỉnh
thoảng lại đánh mất tâm hồn lao theo một dáng người nhỏ bé dễ
thương, cái dáng mà giống bé ấy, cả chặp, cả chặp hàng cây số liền,
rồi tỉnh ngu ngơ không biết mình ở đâu vì đã lạc đường. Chỉ là một
mái tóc màu hạt dẻ, chỉ là chiếc xe hay dáng đi đứng giống thế là
nó đã xiêu vẹo rồi. ^^
Giờ bé đã mở lại Facebook rồi, hai người thỉnh thoảng vào thích một
vài điều chia sẻ của nhau. Mãi rồi nó cũng tập được thói quen kéo
chuột bỏ qua những điều ấy nữa, từ facbook đến yahoo cũng ít nói
chuyện đi dần. Thời gian dần xóa đi những gì cuồng điên của nó
trước đây. Cuộc sống đến trường đến lớp không có dáng hình ấy rồi
cũng trở thành thường nhật, nó lại bỏ đi những tự kỉ không đáng có,
hòa đồng và tìm cho mình niềm vui mới. ^^
Giờ nó đã là sinh viên của năm tư, đã có một người con gái khác đến
bên sau những gì vấp ngã dại khờ của mối tình đầu, hơn tất cả nữa
là nó không còn mang tiếng FA ^^. Nó lại có thể cảm nhận lại được
hơi ấm của con gái, của sự yêu thương chăm sóc đến từ cả hai phía,
nhất là khi cô ấy nấu cơm cho nó nữa, sao mà giống bé của năm nào
quá. Còn nó đã trở thành một nó khác xưa, cứng rắn nhiều hơn và cả
đàn ông nữa, để có thể yêu thương và chăm sóc cho cô gái của chính
mình.
Kết
Những đồ án giờ đã phải vẽ bằng máy do khối lượng còn cao hơn những
công việc của ngày xưa ấy nữa. Nó đặt những cây bút của bé tặng lên
một chỗ, thật giữ gìn và trân trọng ^^. Như những gì kỉ niệm minh
chứng cho sự ngây ngô, dại khờ của tuổi trẻ, của tình yêu. Nó sẽ
nhớ, nhớ rất lâu, biết đâu đấy sau này có cơ hội, nó và bé lại gặp
nhau thì sao? Nó sẽ đưa những chiếc bút ấy ra để cả hai cùng cười,
cùng ôn lại những gì thật đẹp của những năm tháng đầu đại học, số
phận hãy nhớ cho nó một cơ hội ấy nhé!