Truyện: Dành Cho Những Trái Tim FA.
Tác giả: GT40.
Tình trạng: Hoàn thành.
Post by: YeuTruyen.Wapsite.me
Dành Cho Những Trái Tim FA
Nó và bé học cùng lớp đại học, trước cũng không để ý đâu. Nhưng từ
dạo bé nhờ nó đến làm hộ bài tập, rồi cứ thế quen miết nhờ vả cài
máy tính, nhờ đến trường này nọ. Thế là để ý, là quan tâm đến bé
hơn, lại còn hay chat chit thâu đêm với nhau nữa. Bé trắng hồng,
không xinh nhưng dễ thương, dễ nhìn. Con trai tới tuổi yêu như nó
không thể không rung động được. Nó vẫn đang dò xét xem tình cảm nó
dành cho bé là gì? Hay là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Cơ mà xe
máy mấy năm nay có cần gần rơm đâu, vẫn bén cháy bùng bùng như đuốc
đấy thôi.
Bé là gái phố cổ, đi đứng nói cười nhẹ nhàng đúng mực đậm chất con
nhà có học. Nó trai tỉnh, tính bộp chộp, hay đùa, cơ bản là thế
nhưng lại nhát gái, ít dám nhắc tới chuyện yêu đương vì chẳng biết
mô tê gì. Từ ngày tám chuyện với bé, nó cũng ít nói lăng lung tung
đi nhiều. Có khi là bé đang ảnh hưởng dần tới cuộc sống của nó cũng
nên ^^.
Rồi dạo gần đây, thỉnh thoảng nó hay thuận tay chuột giữa mở tab
Facebook. của bé ra coi. Tần suất mỗi ngày tự dưng cứ nhiều lên. Nó
vô thức lờ mờ nhận ra việc nó đang làm, thế là tổ hợp Ctrl+H mở
lịch sử trình duyệt, Thì ôi thôi cả một hàng dài toàn cái facebook
đấy- chật ních lag cả ram, mặt đỏ bừng bất giác xấu hổ, nó xóa hết!
Nhanh tay đến nỗi quên bỏ chọn ô lưu trữ mật khẩu các wed. Đành vỗ
trán mò gõ lại từng trang một.
Một ngày hai ngày thế chẳng sao, đằng này lại nhiều ngày dai dẳng .
Nó bứt rứt khó chịu quá! Thế là tìm chỗ để chia sẻ. Nó tìm đến
thằng bạn thân học cùng. Kể lể một hồi , thằng bạn nghe xong, ngồi
im dựng đứng như bị chích kim vào xương cụt. Rồi nở một nụ cười, nụ
cười không bình thường mà đểu giả- kiểu Joker rạch miệng trong phim
Batman. Nó ghét! Thằng bạn làm ngơ huýt sáo bâng quơ “Nói chung là
yêu đó! À mà có phải là yêu không?”. Thấy chẳng giúp được gì nó
toan đi về. Thằng bạn mồm méo xệch “Ghost máy cho tao đã! Tao không
biết làm. ” Nhìn mặt nó tội nghiệp như con mèo sắp bị thiến. Đành
ngồi lại, thôi thì ghost thẳng vào ổ dữ liệu của nó cho bõ
ghét.
Nó đút đĩa boot vào, thằng này ở bẩn như ranh. Đĩa boot bám đầy
bụi, nhét vô ổ đĩa làm con máy như nghẹn khoai lang, kêu lên cứ
khục khoặc rò rò. Nó đành đẩy đĩa ra vớ tạm cái giẻ trên giường
chùi đen cả giẻ rồi vứt lại. Thằng bạn đang làm gì quay ra lấy luôn
“cái giẻ” ấy mặc vào vì đang ở trần. Nó ứ nghẹn xúc động “áo mày
à?”. “Uh” thằng bạn trả lời hồn nhiên như tắm truồng trong suối,
”sao? Có vấn đề gì?”, “không sao cả! thấy đẹp nên hỏi thôi” rồi nó
quay vào làm tiếp . Đang ngồi chăm chú thao tác thì thằng kia lò dò
bò tiến lại. Trông nó như con rắn mối nhút nha nhút nhát thấy mà
mắc cười. Thằng bạn thỏ thẻ “Lâu chưa?”. Nó quay ra, mặt dò xét
“Cái gì lâu?”. Thì chuyện của bé đó! Thằng bạn nói giục trả lời,
mặt đúng bản chất hóng. Nó đơ ra “lâu chưa nhỉ?” chính nó còn không
nhớ “bị” lúc nào cơ mà. Thằng bạn ngán ngẩm lắc đầu như máy đảo bê
tông đông nhanh “Chán mày! Thế có thấy nhớ không?”
Tối hôm đó về, nó cứ quanh quẩn trong đầu hai câu nói của thằng bạn
“Nói chung là yêu đó! À mà có phải là yêu không?”- “Thế có thấy nhớ
không?”. Nó tự trả lời hai câu đó rồi quay lại vào máy, đoạn
lại...mở Facebook của bé lên xem.
“Dạo này like dữ vậy? mở thông báo ra toàn thấy của ấy like hết
trơn, định sì pam mạng nhà người khác đó hả?” Bé type nhanh rồi gửi
qua cửa sổ chat bên máy nó. Nó giật mình “Mình like nhiều đến thế
sao?”. Đành đánh trống lảng “nhàn cư vi bất thiện, của ai cũng sì
pam như thế chứ không riêng mình ấy đâu” rồi gửi qua bên kia. Miệng
lầm bầm “dừng lại, dừng trò điên lại!”
Bé bất giác chìa tay ra “Chơi trò vẽ đồng hồ đi!” trong giờ triết
học dài lê thê. Nó giật mình “vẽ xấu lắm đó nghen!”. “Xấu sao mà
thi được vô trường này vậy?” bé vặn vẹo. Nó nhìn bé tự nhiên lại
thấy run run, mọi hôm có thế này đâu? Vẫn là bé thôi mà? Đành trả
lời bừa “thì chạy mới vô được đó!”. Bé cười, đôi môi hồng lấp lánh
trong ánh nắng yếu ớt dặm cuối buổi chiều, khuyến mãi thêm màn gió
đùa nghịch tóc mái qua cửa sổ làm nó chết cứng. “Thế là không vẽ à?
Ngồi học chán thế!” bé nói. Nó đành lấy can đảm “uh thôi, đưa tay
đây vẽ cho”. Bé chìa tay ra, nó đỡ lấy. Từ bé đến giờ nó ít khi
đụng vô người con gái nên nhát lắm. Tay bé da mềm mại trắng không
tì vết làm nó lại càng run tợn. Bé hù”làm chi mà run dữ vậy, tay
đâu có gai đâu?” “uh gần cuối buổi rồi, đói quá mắt mờ chân tay
run, lẽ thường cuộc đời như thế mà” nó chống chế. Rồi cố gắng lắm
mới vẽ được cái đồng hồ chệch choạc trên tay bé. Vẽ xong bé nhíu
mày cười ha hả “trời ơi! Ra là nói thật hả! Vậy mà cứ tưởng giỡn
chơi, vẽ xấu quá!” . “Đưa tay đây vẽ lại cho” nó chìa tay ra, bé
cặm cụi ngồi vẽ. Ngồi chéo góc kế bên đó thằng bạn đểu đã nhìn
thấy, giơ tay ra hiệu trêu chọc đủ kiểu. Nó ra hiệu đáp trả , bé
gắt “ngồi yên nào! Đang vẽ đẹp” nó giả vờ kêu ngứa phải gãi rồi
ngây ra ngắm cái điệu bộ tỉ mẩn của bé. Mặc kệ cho thằng bạn đang
hoa chân múa tay phía bên kế trong quay cuồng.
“Có sướng không?” thằng bạn đu qua vai hai đứa liền đó nhảy lên
song song với nó ở hành lang tan học chật ních người. Nó gắt “biết
đêk gì mà sướng với không!” Thằng bạn cười hố hố như khỉ mặt chó
rồi lấy tay chích vô eo nó “không sướng! không sướng này!” rồi lại
khục khặc tiếp. “Thôi kệ mày!” nó nói, rồi giấu đi nụ cười thích
thú vì vui.
*******:
Sinh nhật đứa bạn, nó đang bận nên chẳng muốn đi. Tự nhiên chiều
hôm đó có tin nhắn, nó lật đật chạy ra.... ghép vội ba mảnh thân-
màn- pin của máy vào để đọc tin nhắn. Cái tội bất cẩn để mép bàn
nên rung cho rơi vỡ banh thây.
“Toj nay ay co di sinh nhat cai H hok? Neu di qua don to dj dc
hok?”
Nó nghĩ ngợi, nửa muốn nửa không. Rồi tặc lưỡi ít ra cũng được đi
với bé cả một tối . Nghĩ thê là làm liền, nó lao tới nhắn tin đồng
ý không thì bé lại nhờ thằng khác uổng công ra. Nhắn qua nhắn lại
mấy hồi thời gian địa điểm, nó quẳng máy rồi lôi chìa khóa đi rửa
xe. Con máy lại thành 3 mảnh vì quăng vào đệm nảy xuống đất. Nó kệ!
sát giờ rồi nhắn gì gấp quá! Nhanh chóng rửa xe xong còn phải...rửa
người, sinh viên ngại tắm thu lu cả ngày bắn súng thì còn được ,
chứ cái món kia thì...mai.
Xe rửa xong, trả nốt tí tiền còn trong túi là lao qua nhà đứa khác
vay tiền. Sinh viên cuối tháng khổ thế, đợi lương làm thêm về thì
trả sau cũng được. Đi với con gái xẩy nhà ra thất nghiệp, các cụ
dặn thế. Cẩn thận tí chắc không chết sớm được đâu.
Nó đến đón bé, trên đường đi nói bao nhiêu là chuyện. Nó hỏi bé mới
cài nhạc chờ à? Không thấy tút tút nữa đỡ buồn đi bao nhiêu. Bé bảo
bé có mấy bài nhạc chờ nhảy ngẫu nhiên liền, nó hỏi những bài gì.
Bé kể tên nhưng nó lại không nhớ, thế là bé hát, giọng ngọt nhè nhẹ
thì thầm như rót mật vào tai ^^ . Nó bất giác quơ tay bẻ ngược
gương chiếu hậu, để tránh bé nhìn thấy nó trong gương đang cười như
thế nào.
Lúc kết thúc cuộc vui, nó đưa bé về rồi chạy ngược về xóm trọ. Trên
đường ngân nga những bài bé đã hát, chỗ nào không nhớ lời đành huýt
sáo. Quên cả đống việc ở nhà nó phải giải quyết cho cơ quan. Về đến
khu trọ cũng gần nửa đêm. Nó vừa bật máy thì thấy bé online, nhưng
lảng qua để giải quyết chuyện đã. Dăm phút thì bé chat trước, thu
nhỏ cửa sổ tính toán xuống nó ngồi chat trong tiếng vo vo của muỗi
đêm đánh dogfight máy bay chiến đấu như thời đại chiến thứ hai. Lời
qua tiếng lại mà gần hai giờ đêm, nó lắc đầu ngao ngán đi pha cà
phê để làm. Lúc làm nó kéo tai nghe lên đầu, lại mở lại mấy bài bé
hát... ngân nga trong đêm át tiếng muỗi bay vè vè.
“Hình như tao có tình cảm với bé rồi mày ạ”. Nó nói lí nhí qua răng
với thằng bạn thân. “Sao mày biết?” thằng bạn hỏi lại, nó đáp vì nó
thấy nhớ bé, hình ảnh của bé xuất hiện trong đầu nó một cách miên
man, dài dặc rất khó hiểu. Thằng bạn gật gù chuẩn đoán cảm nắng cấp
độ trung. Đoạn vỗ vai rồi nói: “tới luôn đi bác tài!”.
Tính nó thì ít đề cập tới chuyện tình cảm, chỉ biết nói thích là
thích thôi mà không dám nói yêu. Từ cấp ba đến năm hai ở cái trường
này nó đã có mảnh tình vắt vai nào đâu. Nó rất sợ bị trêu chuyện
tình cảm, gán ghép này nọ, hơi chút là đỏ mặt vì ngượng ngay. Chính
thế mà không dám sờ vào tay, chứ đừng nói ôm vai nghiêng đầu chụp
hình vô tư như bọn cùng lớp.
*******
Lớp nó mới có một vài anh chuyển vào, là “đúp” từ khóa trên xuống.
Chắc do học hành chểnh mảng, nó cũng chẳng quan tâm. Ai có phận
người đó lo, nó cũng phải dạng hay tò mò tọc mạch mà để ý này
nọ.
Hôm đó nó ngồi sau bé, hết tiết học bé lôi trong túi ra một cái máy
ảnh, đoạn khều vai ông bạn ngồi cùng bảo chụp hộ ảnh gì đấy. Nó
đằng sau nghe thấy cả, cứ chờ xem sự việc diễn ra như thế nào.
Thằng bạn đang ngúng nguẩy không muốn ra vì bận làm cái gì đó. Nó
nhoi lên hỏi bé cần giúp gì không? Thằng kia chảnh như sao trời đêm
tắt vụt vậy. Bé cười đưa nó cái máy, đoạn chỉ chỉ về phía một lão
học lại. “Thấy anh kia không? Chụp hộ một cái ảnh nghen?”. Nó giật
mình “chụp làm gì?” Bé bảo cứ chụp đi về nói cho, con gái giờ vác
ra đổ hết tâm hình ống kính vô mặt người ta nghe có kì không? Nó
chột dạ để máy lại “thôi tự đi chụp đi!” nói cụt lủn. Bé nài “giúp
tớ đi mà!” nó thở dài trong ruột rồi vác máy làm tách tách vài phát
trong hậm hực. Cái mặt lão kia bị nó chĩa thẳng máy vào làm mấy
nháy, cũng thộn ra không kém mặt nó là bao.
Xong công hết việc nó đẩy máy về phía bé “Này!”. Bé chẳng để ý chỉ
cảm ơn rồi xuýt xoa với nó khen anh này đẹp trai, nhìn đàn ông các
thứ. Nó bỗng nhiên bực, mặt hằm hằm chẳng nói chẳng rằng. Bé hỏi nó
sao không nói gì. Nó gắt “đang bực đứa bạn mượn tiền hoài chưa trả!
Tiên sư cái thằng!” câu văng tục bỗng nhiên nhảy ra khỏi mồm nó. Bé
giật mình nhìn nó rồi quay lên trên, bỏ nó với đám mây điện tích
sấm chớp đùng đùng lơ lửng trên đầu. Nó biết mình đã sai, định khều
bé xin lỗi nhưng nghĩ sao lại thôi. Tiết sau nó chuyển khỏi chỗ
dưới bé xuống cuỗi lớp.
Giờ thì mỗi lần đi học nó đều mong lão đúp học không đến lớp, đâm
xe, tai nạn hay gì gì đấy cũng được, mặc kệ có cho rằng đầu óc nó
tàn độc. Nhìn sang bé thỉnh thoảng thấy bé còn quay sang nhìn trộm
lão nữa. Không sao tập trung mà học được, mọi thứ đảo lộn. Nó ích
kỷ! chỉ muốn bé là của riêng mình thôi. Nghĩ quẩn một là nó nghỉ
học để đỡ chướng tai gai mắt, hai là lão kia không đến lớp. Nhưng
trường hợp thứ hai sao mà xảy ra được. Nó buồn, lại đem kể với
thằng bạn. Thằng bạn bảo nó “mày thích em thật rồi, chủ động mà tấn
công đi thôi”. Nó nghe từ “tấn công” mà ù ù như thợ vắt sữa bò đặc
cách lên sửa...máy bay chiến đấu chẳng biết cái mô tê gì. Nó thật
thà“đã yêu ai bao giờ đâu mà biết tấn công thế nào?” Thằng bạn ngán
ngẩm “mày phải thế này! Thế này! Rồi thế này nữa.... bla bla bla,
đã hiểu chưa?” Ngồi nghe một lúc chóng mặt quá nó gật bừa “ừ, ừ
ừ... ”
Những hôm sau đến lớp nó xếp bảng đứng vào gần bé, vừa đứng nói
chuyện vừa vẽ. Hai người còn trêu đùa nhau nữa, thằng bạn bảo “nhất
cự ly nhì khỏa cách, cứ sát lại gần gũi cho tao” không nghe nó thì
cũng chẳng biết nghe ai đành chỉ đâu đánh đó vậy. Mong là mọi
chuyện suôn sẻ. Bé vẫn vô tư như bạn bè bình thường, cuối buổi nó
gom cả bảng màu, xô rửa bút của nó và bé mang đi rửa. Bé kêu”để đó
tớ làm cho!” , ”không cái này bẩn, ấy cất giúp tớ bảng với giá vẽ
đi là được”- nó ngăn.
Cuối buổi thằng bạn khều “sao rồi?ghi điểm ga lăng chưa?”. Nó đờ
đẫn vì đứng lâu trả lời qua quắt “chắc là rồi”.
Mày còn lợi hơn gã kia là thỉnh thoảng được chở bé đi học đó, tận
dụng cơ hội đi. Cạnh tranh công bằng có tao chỉ không phải lo! Nó
gật gật nhưng trong lòng vẫn rối lắm.
*******
Lớp nó tổ chức đi công viên nước chơi mấy ngày nắng ^^. Trời phả
nhiệt ghê quá, y như có bao nhiêu gió tây kéo nhau về Hà Nội chơi
hết cả. Thằng lớp trưởng kì kèo “mày có đi không? Đóng tiền đi!”.
Tiền thì nó không thiếu, nhưng đang đợi một người xem có đi không,
chứ công viên nước nó đi tràn ra cả ngoài đầu ngón chân ngón tay
rồi, đi nữa làm chi cho mệt. Thằng lớp trưởng vẫn đon đả “quyết
nhanh lên ông ơi! Sập mẹ nó cả kế hoạch của người ta bây giờ!”nó
tặc lưỡi “thôi đợi”. Thế mà may mắn bé cũng đi, nó nhanh nhảu đóng
tiền nhận thêm khuyến mãi cằn nhằn tội nộp sát ngày. Kệ! đang vui
muốn chởi sao cũng được ^^.
Đêm trước ngày đi nó vào chat với bé, “mai cần thì tớ qua đón
nghen”- nó đề nghị . “Thôi không cần đâu, tớ có xe rồi” bé gõ lại
kèm theo cái icon mặt có trái tim ra điều cảm ơn. Nó chưng hửng ừ
bừa chat thêm vài câu nữa rồi ẩn nick giả vờ out đi ra ngoài . Bé
vẫn chào nó một cách thân mật. Nó thoáng buồn, thằng bạn buzz cửa
sổ xài tục ngữ sành điệu như cha ông ngàn đời “dục tốc bất đạt”. Nó
bóp trán “ừ thì từ từ, kệ cho khoai nhừ toét”.
Hôm sau nó phóng xe ra cổng trường đợi cả lớp rồi đi. Cả lớp đông
đủ nhưng thiếu bé, thằng lớp trưởng lại quàu quạu rút máy ra gọi.
Bé bảo ngủ quên, tí sẽ đến sau mọi người đi trước đi, ngày nghỉ mà.
Nó lẩm bẩm “con gái gì mà... ”
Tới nơi rồi, cả lớp vào hết còn mỗi thằng lớp trưởng, nó lại gào
thét chẳng đến để nó còn vào bơi gì cả. Vé thì phải đưa không thì
có mà vào bằng...niềm tin. Nó kêu thằng lớp trưởng đưa hai vé nó
giữ đứng cổng cho, cứ vào trước đi, vào nó cũng không bơi đâu nên
đứng sẽ đứng chờ. Được thể cu cậu cười hềnh hệch khen thằng này
tinh thần vì tập thể thế là tốt, rồi tót vào trong mất nhanh hơn cả
giải phóng năng lượng hạt nhân.
Nó bần thần đứng chờ ngoài cổng, tiện thể cũng an ủi bản thân tắm
nắng luôn cho đỡ còi xương. Mười phút, rồi hai mươi phút vẫn chẳng
thấy bé đâu, tính nhấc máy lên gọi mà sợ bé đi đường phải nghe,
loạng choạng rồi tai nạn thế là nó lại đút máy vào túi. Nói thế
thôi chắc do sợ cước cao cào thẻ mệt lắm, mòn hết cả móng tay. Chịu
khó ngồi đợi thì trời thương trai có công, điện thoại vừa chạm đáy
túi thì bé đã thấp thoáng ở cổng. Nó đưa tay vẫy vẫy ra hiệu như
chết đuối, mà đúng là chết đuối vớ được cọc. Đon đả dắt xe vào gửi
hộ, nó trách sao đến muộn thế. Bé cười bảo ngày nghỉ nên thức đêm
quá tay, ngủ vượt xà ngang tới nửa sáng. Nó định pha vài câu hài
hài trêu lại, mà vốn liếng từ vựng bay đi đâu hết cả đành thôi, ăn
nói thiếu mắm thiếu muối thì người ta cười cho hỏng mặt. Thôi thì
im lặng là vàng hệt như lời người xưa răn dạy.
Nó ngồi trên bờ với bé ở bể tạo sóng, bé hỏi nó không xuống chơi
với các bạn à? “Tớ đi cả ngàn lần rồi, giờ tham gia cho vui thôi
chú chẳng bơi lội gì đâu” nó trả lời. Bé đồng tình với nó chuyện đi
như cơm bữa ở cái công viên này. Mỗi đợt họ hàng ở dưới quê lên là
toàn phải dẫn tụi con nít đi cho chúng nó vui, mà chỉ quí chị thôi
^^. Nó khen bé, bảo khéo dỗ trẻ con, sau này làm mẹ sẽ tốt. Bé bảo
bé không thích yêu, chỉ thích ở vậy cho tự do tự tại. Nó chột dạ
đánh lảng sang chủ đề khác, tiện nhổm dậy mua nước ngọt mời bé.
^^
Thằng bạn nó lao từ dưới nước lên, móc máy ảnh từ trong túi ra khều
mọi người đi chụp hình. Bé đứng dậy bảo nó đi cùng, nó ngại chụp
hình nên bảo thôi, mặc dù thâm tâm cũng muốn. Bé không chịu thua
cúi hẳn xuống chỗ nó nắm tay kéo lên. Bị nắm tay bất ngờ nó giật
mình đứng trân trân, bé giục “đi với tớ” rồi lôi nó xềnh xệch như
bà mẹ kéo con khỏi dãy đồ chơi bóng loáng. Chụp xong với cả lớp bé
bảo nó và bé chụp riêng vài bức. Nó sợ lắm, toát mồ hôi ra hết cả
người, bé đứng vô làm đủ các tư thế chu mỏ cute này nọ. Nó đứng im
thẳng đứng phăng phắc như một tượng đài khổ sở. “Sao vậy? hem làm
dáng chụp hình à?” bé đập vai hỏi nó. Nó chối, kêu từ bé đến giờ ít
chụp hình nên không biết tạo dáng sao. Bé cười nói chụp cả đống
hình rồi, chắc cũng ra được một hai cái đẹp không phải lo. ^^
*******
Bơi lội chán chê thừa ra một đống tiền, lớp trưởng khoát tay kêu
phải tiêu cho hết kẻo phí. Lớp ồ ồ lên tán thành quay áo đủ kiểu.
Bao nhiêu ý tưởng được đặt ra, cuối cùng hạ con bài cuối kết thúc
cái đám người ồn ã bên trong công viên là đề nghị đi hát karaoke,
người người chơi được nhà nhà chơi được, ai cũng có phần. Ra bãi xe
nó chở bé, vì sáng nay có mấy đứa phải đón xe buýt lên đây. Giờ
phân công ra đủ xe thì cứ đều đặn hai người một. Bé tranh lên xe nó
kệ những đứa kia. Nó hỏi bé một câu rõ hâm:
“Sao thích đi cùng tớ?” ^^
Bé nhíu mày suy nghĩ “ừ thì tính cẩn thận này, suy ra là đi đứng
cẩn thận luôn. Mà đi với ấy có chuyện để nói, chẳng thích mấy đứa
kia đâu” ^^. Nó cười rồi đẩy để chân sau ra cho bé, hai người đi
sau cùng lớp. Tới nơi nó chẳng hát bài nào sợ bé nghe được cái
giọng trầm ồm như vả hai cối xay lúa của nó vào nhau thì mất điểm
lắm, đành ngồi thu lu vào góc xem mọi người hát. Bé cũng hát vài
bài song ca, thấy muốn song ca nhưng vẫn ngại hoài chuyện lạc
giọng. Thôi cố rồi cố nốt, trót thì trét. Tan cuộc mọi người ra về,
xe bé mai lên trường lấy vì vẫn thiếu nên để bọn nó đi về. Nó lại
đưa bé về, nửa đường bé kêu đói bụng muốn ăn xôi. Thế là cả hai tạt
vào quán ăn uống ngon lành rồi về. Đi đường bé lại hát nữa, vẫn
giọng ngọt nhẹ nhàng ấy từng nốt từng nốt một. Nó khen bé hát hay,
“Hát hay vì hay hát mà!” bé cười rồi nói. Nó cũng cười rồi kể
chuyện tiếu lâm nó xào được trên mạng cho bé nghe. Thi thoảng bé
phá lên cười, gục cả mặt vào lưng nó, chưa được cảm giác gần gũi
con gái thế này bao giờ, nó nửa sợ nửa vui. Đúng là nhát
mà....
Mai qua đón tớ nhé! Đúng giờ và đừng để hai người cùng trượt điểm
danh đấy!- Bé nói với nó, dõng dạc và chắc chắn.
- Ừ! Hẳn là thế rồi. Chuyên gia dậy sớm xem giá vàng mà! Nó đùa.
^^
- Khá khen có đầu óc kinh doanh đi trước thời đại! bé nhíu mày rồi
chào nó đi vào trong.
Phóng xe về lòng đầy rạo rực, bên trong nó có cái gì rất hưng phấn
như vừa uống một cốc cà phê đặc, đen sì không chút ngọt. Đêm nay nó
sẽ về nằm, lẩm nhẩm hát lại các bài của bé, rồi không ngủ mà nghĩ
lại từng chi tiết từ sáng tới chiều trong không gian vui nho nhỏ
của bản thân.
*******
Những lần có bài tập lớn, khối lượng công việc nhiều nó hay phải
làm cùng bé từ sáng tới chiều ^^. Trưa chẳng chạy đi đâu nên bé nấu
cơm cho nó ăn, còn nó thì ngồi tô tô vẽ vẽ ^^. Nhà bé bố mẹ đi làm
cả ngày nên may mắn nó không phải ngồi ăn với phụ huynh, mặc dù có
đôi lần dính vào ngày nghỉ. Bé nấu cơm ngon, món nào ra món đó rất
đúng kiểu đảm đang con nhà công chức. Nó sinh viên gặp đâu ăn đấy,
nấu thì dở toàn là món luộc, công thức nấu ăn cơ bản trụng nước sôi
hết đỏ thì xơi . Kiểu đó nên mỗi lần đến nhà bé là như bữa cải
thiện. Trước bữa bé hay hỏi nó ăn gì để nấu, nó bảo ăn gì cũng được
bé nấu gì cũng ngon nó ăn tuốt. Bé bảo đồ ba phải, để nấu canh rau
lá ngón xem còn ba phải nữa không. Nó giả điệu cắn móng tay sợ hãi
bảo nấu món gì ăn bổ mắt, ngồi tô màu hoài sắp mù màu rồi. Bé cười
nấu mỗi hôm một món chẳng hôm nào giống hôm nào chứng tỏ biết nấu
mà nấu rất khá. Nó lại càng muốn bé là của nó hơn.
Bữa cơm thì đủ mọi chuyện trên trời dưới biển. Bỗng dững bé nói có
chuyện này không biết có nên nói không. Nó bảo như thế là muốn nói
rồi, cứ nói ra đi tớ không nói cho ai đâu. Bé ngần ngừ rồi hỏi nó
có hay chơi với anh L không? Nó hỏi anh L nào. Bé bảo cái anh khóa
trên dớt xuống lớp mình ấy. Nó ngừng đũa, vì đó là cái lão hôm
trước bé nhờ chụp ảnh hộ đó . “Không! Tớ không chơi với mấy người
học kém đúp lớp!” nó nói, cố hạ giá trị của lão đó xuống trong từng
câu . Bé bảo biết đâu do người ta có hoàn cảnh gì đó, chứ ai mà
muốn. Nó tức! tức vì bé bênh lão đó. Nó gằn: “Chẳng có hoàn cảnh gì
cả! chỉ là lười nhác, thế thôi”. Bé bảo nó cái gì cũng nên nhìn hai
mặt chứ. Nó cãi “tớ phiến diện chỉ thấy cái gì trước mắt, không sâu
xa như người khác!”. Lời qua tiếng lại đâm ra cãi nhau, rồi bữa cơm
chìm vào im ắng . Nó chẳng nói gì đứng dậy lên tầng tô vẽ tiếp. Bé
dọn cơm rửa bát rồi đi lên vẽ cũng. Nó thấy bé thì khó chịu, giả vờ
lôi điện thoại nhắn tin cho tổng đài. Tổng đài hồi tin điện thoại
nó kêu inh ỏi, bấm nút nghe chạy ra ban công giả vờ nói dăm ba câu
chữ thật to: “ừ ừ! À thế à! Nhưng tao đang bận không về được! chút
nữa đi!” rồi cúp máy . Đi vào phòng bé ngước lên “có việc gì bận
à?” Nó đáp “không, không có việc gì hết”. Bé bảo bận cứ về đi, để
đó bé làm cũng được hòm hòm cả rồi. Nó chỉ đợi có thế gom đồ đi về
mất mặc kệ bé tự xoay xở. Ai bảo làm cho nó tức! Mà đã tức thì làm
việc cái gì nữa!
Tối về nó gác tay lên suy nghĩ! Rồi tự dằn vặt vì ngu quá! Dù sao
thì bé cũng chẳng có lỗi gì, chỉ là nó ích kỷ thế thôi . Nó chỉ
biết làm um mọi thứ lên, xoắn mọi suy nghĩ lại cho rối bời là giỏi,
buồn chán nó lại hỏi thằng bạn. Thằng bạn bảo: ”mày phải sớm cho bé
biết tình cảm của mày với bé trước khi bé tiếp cận với thằng kia” .
Nó não lòng “cho biết kiểu gì đây?.... ”. Cửa sổ chat hiện lên vỏn
vẹn hai chữ: “nói đi”
Nó không có can đảm hoặc chí ít là không có vào lúc này để làm cái
chuyện mang tính chất điên rồ ấy . Thách thức NASA lên mặt trăng
vào trước năm 1969 hả? Hay ô tô ra đời trong thời kì của Devinci?
Mọi chuyện đều điên rồ nhưng không bằng việc nó phải “nói” cho bé
biết tình cảm của nó cho bé. Nguy cơ hiện hữu trước mắt: mất bạn,
khó nhìn mặt nhau trong suốt những năm về sau. Như một canh bạc
được nhiều hơn mất và khó đánh đổi với người như nó. Bên kia cửa sổ
chat vẫn nhận tin đều, không có tin nào của bé, chắc đang bận tô
bài tập. Chỉ có thằng bạn với một đống lý thuyết lùng nhùng về tình
yêu học và cách gắn kết hai trái tim tràn nhựa sống, mà không hiểu
nó lôi từ đâu ra chi chít cả màn hình.
Chỉ duy nhất câu cuối là có giá trị : “Cẩn thận không sa lầy đơn
phương thì khổ lắm cu ạ!”
Nó không nhắn lại, lẳng lặng lấy bài ra vẽ tiếp. Nick chat của bé
sáng, nó vào hỏi han xem vẽ đến đâu rồi. Còn một bài nữa, nó vô
thức : “để tớ vẽ nốt cho, bài tớ làm xong rồi, đi ngủ sớm đi”. Rồi
quay ra hì hục vẽ bài cả hai người đến tận sáng hôm sau.
*******
Ngày 20 tháng 10, ngày phụ nữ Việt Nam, nó muốn tặng hoa bé nhưng
ngại ^^. Nó chưa tặng hoa con gái bao giờ nên sợ lắm, thử tưởng
tượng một thằng mặt đần thối ôm bó hoa to đùng vào lớp tặng bé,
giữa hàng con mắt của những đứa khác thì ra sao? Chưa kể những đứa
cận thì số mắt ấy còn đổ dồn vào nó hơn nữa. Tặng theo danh nghĩa
gì? Bạn bè à? Không được! đã danh nghĩa bạn bè thì sao những đứa
con gái khác trong lớp lại không có? Nó cả nghĩ. Thằng bạn bảo”
không làm không tặng thì mày sẽ FA từ giờ tới lúc ra trường!”. Nó
ngễn mặt ra “FA là cái gì?” “Là Forever Alone- là mãi mãi một hình
bóng lẻ loi hiểu chưa thằng mọt sách học quanh năm!” Tiện thể thằng
bạn vuốt tay lên keyboard, phô diễn cái từ ấy lên thanh tìm kiếm
của Google rồi chìa cho nó xem một hình ảnh. Một cái đầu to vều
trông như củ khoai tây mọc dị dạng với hai hàng nước mắt chảy dài.
“Đấy FA đấy! muốn FA thì cứ ngồi im nhé!” thằng bạn đe hoài.
Nó vẫn run, mặc dù biết đây là cơ hội. Chắc không tặng ở lớp được
rồi, lỗ đâu mà chui cho vừa, đành nghĩ tới phương án tặng hoa ở nhà
. Thằng bạn thúc “đi mua hoa đi! lần chần hết ngày đấy!”, nó cuống
cuồng gật đầu lia lịa vì vẫn chưa nghĩ ra cách gì để hoa đến tay
bé. Nó không muốn lộ mặt vì sợ bé biết, rồi nghĩ này nọ mà nó thì
chưa có cơ sở gì khẳng định chắc chắn cả. Sợ sau hôm nay bé lại
tránh mặt nó nên lo lắm. Nó bảo muốn tặng hoa giấu mặt, thằng bạn
hét lên “ĐỒ DỞ!”, nó hãi hùng phân bua. Thằng bạn nhìn nó thấy
thương hại một thằng đàn ông nhát chết nên dịu lại không mắng nhiếc
nữa. Đoạn lôi xe ra chở cả nó đi, nó ngờ nghệch “đi đâu?”, “đi mua
hoa cho thằng dở hơi nhất mà tao chơi cùng ở cái lớp này!” thằng
bạn càu nhàu. Nó ngoan ngoãn leo lên xe lí nhí “cảm ơn mày, tao
biết lỗi tao rồi, nhưng không biết làm sao cho đúng nữa. ” ^^ Thằng
kia tru tréo “lỗi không phải do mày! Mà là do tao! Vì tao chơi với
mày nên tao mới khổ vậy! mày còn nói cảm ơn nữa tao cho mày xuống
xe liền đó!”. “Ừ! Biết rồi, cám ơn mày” nó buột miệng. “mày vừa nói
cái gì?”, không tao lỡ miệng, nó lại phân bua. “Được việc sau cưới
nhớ mời tao ăn miễn phí nghen!” “Được rồi, khỏi nhắc đi, xe rước
tận nhà luôn. ” Nó cười, cười vì chữ “cưới”.
Hai thằng chạy xuống tít Hà Đông để mua hoa. Nó bảo sao đi xa thế?
Thằng bạn phân bua “chỗ người quen lấy cho rẻ, gói kiểu gì cũng
được!” nó lầm bầm “quá tội tiền xăng” thằng kia nạt “im mồm! đồ
khốn!” thế là lại im re. Cuối cùng sau khi trát đủ một mặt bụi hai
thằng cũng đến nơi. Cả hai vào quán hoa để chọn, chị bán hàng đon
đả “mua hoa tặng bạn gái hả hai em?”. Nó đỏ bừng mặt không nói được
gì, thằng bạn nhanh nhảu “chị gợi ý cho em với!”. Một bó hồng lớn
được gói cực đẹp sau hai chục phút. Sau màn thanh toán nghiễm nhiên
sẽ là màn đưa hoa.
Thằng bạn tư vấn- nó làm, một tờ hóa đơn điện hoa được mượn và ghi
tỉ mẩn y như thật. Rồi đưa cho thằng kia đoạn dõng dạc “mày đi đưa
được rồi đấy”, thế là ăn ngay một cốc đầu. “Trời ơi! Sao tao lại
chơi với thằng ngu vậy nè! Mày ngu hết phần của tao rồi đó! Đến
chết với mày!!!!”. Sao? Làm sao? Nó mặt đần ra dễ chừng sắp
khóc.
- Giờ kiếm một thằng khác đi chuyển hoa đi! Mày nghĩ sao nếu tao
mang hoa đến tặng em? Để em nghĩ rằng tao thích em, hoặc thằng bạn
thân của tao nhờ tao hả! có thế mà nghĩ không ra! Mày ơi là
mày!.
- Gà mà, có biết gì đâu, tình đầu phải giúp bạn giúp bè chứ. Mặt nó
nhăn lại khổ sở.
- Kiếm thằng nào đó đi! Thằng bạn giục.
Nó kéo máy ra khỏi túi, mắt dán vào danh bạ bấm lên bấm xuống để
tra cứu nhân vật lựa mặt gửi vàng. Mà là vàng thiệt đó, tình cảm
hóa vàng nên phải đầu tư cho cẩn thận. may quá đây rồi, còn lưu số
thằng bạn cấp 3 đang học Bách Khoa. Chuông đổ, đầu dây bên kia nhấc
máy, câu truyện làm quà đã: ” mày học hành thế nào? Dạo này có
người yêu chưa? đã ăn cơm chưa? rửa được mấy cái bát
rồi?...blablabla. ” Có truyện gì nói luôn đi mày! Đầu dây kia thật
tâm lí. Nó xổ luôn một tràng những nguyện vọng tha thiết, bên kia
gật gù “may đấy! hôm nay không đi đâu, bao giờ qua?”
- BÂY GIỜ!!!!!
- Mẹ! từ từ đã! Đang tắm.
- Kệ mày! Nó nói rồi cúp máy, sướng quá! Chết đuối vớ được
cọc!
Hai thằng phi từ Hà Đông ra Bách Khoa, trên đường nó giữ khư khư bó
hoa chỉ sợ gió mùa đông làm thâm mất màu đỏ tươi của những cánh
hồng mọng nước. Nó bảo thằng bạn chạy chậm thôi, bạt gió quá hỏng
hết hoa của nó. Thằng kia biết ý giảm ga lại, được một lúc nó lại
kêu chạy chậm quá! Bao giờ mới tới được nơi. Thằng bạn thét “ổng
giời con của tôi ơi! Ông đang ngồi trên một chiếc wave thái chính
hiệu xanh rêu, sơn zin cực đẹp giữ từ thời bố tôi! Với động cơ mượt
mà chưa dỡ máy tốn xăng chỉ 1, 8 lít trên 100km, chứ bộ đây đâu
phải mẹc sơ đì S600 pullman kéo dài ba khoang, máy V12 nội thất da
thuộc, ốp gỗ óc chó của Roman Abramovich mà đòi tài xế chạy riêng
này nọ! nói nữa cho đi xe buýt giờ!”. Nó nghe cả tràng, thụt lại sợ
hãi lí nhí “Tao thấy hồi hộp và bồn chồn quá mày ạ!” Hờ hờ! dần rồi
sẽ quen ai mới đi tặng hoa gái lần đầu chẳng thế, hê hê.
Hai thằng gặp “người đưa hoa” ở cổng trường, nó cẩn thận dặn dò
thằng kia đưa mảnh giấy giao hoa rồi bắt bé kí vào y như điện hoa
thật. Rồi bảo nó lấy máy gọi cho bé hỏi xem lúc nào đưa hoa được.
Thằng kia rút máy ra gọi mấy lần không được, nó giằng máy “đúng số
này mà!” rồi bấm lại gọi. “Trời ạ! Máy hết tiền rồi mày định gọi đi
đâu! Tình báo trung ương C. I. A chắc?” nó lại lục đục chạy đi kiếm
cái thẻ cào để làm việc.
- Alo, bạn là X (với X là ẩn số) đấy đúng không? ừm, mình bên cửa
hàng hoa số “abc” bạn có một toa hàng được gửi, vậy bạn cho hỏi là
có phải ở số nhà này không? À, đúng rồi à? Vậy mình có thể chuyển
qua lúc mấy giờ được cho bạn? à rồi, vậy mình sẽ chuyển, chào bạn
nhé.
Cuộc hội thoại diễn hoàn hảo, không lặp, không vấp, không nói lắp
và miễn chê. Máy cụp, thằng bạn quay ra, nó giật mình vì 4 cái mắt
trố lồi của hai thằng còn lại hóng cuộc nói chuyện đến chảy nước
dãi. “Ôi sặc! tí vỡ tim, hai con vượn cáo Madagascar! Mắt chúng mày
làm gì ghê vậy!”. Bao giờ? Bao giờ chuyển qua? Không hẹn mà xổ, hai
thằng xổ ra cùng một lúc. Nó nhìn thằng bạn “Ê! Quà của gái tao
mà?”. Thằng bạn cười trừ rồi vỗ vai hề hề.
- Bây giờ! Luôn và ngay! Thằng kia nói.
- Được rồi, thế bọn tao đi cùng luôn, cho đỡ mất thời gian tìm nhà.
Hứa là sẽ chỉ đứng ngoài thôi. ^^
Cả ba nheo nhóc kéo nhau lên trung tâm và nhà bé. Hai thằng canh
một thằng vào, đến khi thằng kia mất dạng trong cái ngõ nhỏ heo hút
thì chỉ biết nhìn nhau mà nín thở.
Bộp! một cái vỗ vai từ đằng sau, nó giật mình quay lại. Trời ạ một
thằng cùng lớp, không hiểu nó độn thổ từ đâu ra, học võ trong
tecken à?, khéo lộ ra đứng trước cửa nhà bé làm gì thì chết, nghĩ
cách mà đẩy thằng này đi thôi.
- Ơ! Hai thằng đi đâu thế này?
- Ơ! Mày à! Đi có việc chút thôi- đi đâu đấy?
- À, buồn, ở nhà không có gì chơi, người yêu không có, lượn lờ phố
phường ngắm tây ngắm ta chút.
- À thế à, thôi đi ngắm tiếp đi! Mai lên lớp rồi an hem mình nói
chuyện sau. Hai thằng đuổi khéo.
- Chẳng mấy khi gặp nhau thế này, làm cốc chè tươi đã rồi về. Thằng
bạn vẫn không chịu biến mất, vừa đề nghị vừa cười hềnh
hệch.
Cực chẳng đã nó đành nói thôi phải đi đã! Rồi để mặc thằng đó phóng
xe làm một vòng quanh cái phố đấy. May quá lúc quay lại không còn
thằng kia ở đấy nữa.
Thằng bạn đã làm xong nhiệm vụ, chạy ra mặt hớt hải “xong rồi! xong
rồi!”. Nó mừng húm nhảy tưng tưng như mát dây. Hai thằng nhìn nó
mặt dài ra ngạc nhiên “thế thôi mà đã sướng, gái nó ngồi lên đùi
thì chắc là...” Nói xong hai thằng chụm mặt vào nhau cười sặc sụa.
Nó đỏ dừ mặt, ngừng nhảy “thế em nói gì không?”
- Có! Em hỏi của ai thế, tao bảo khách giấu tên, nó cứ gặng hỏi mãi
nhưng tao bảo không được tiết lộ. Thế đã được chưa?
- Tốt rất tốt! không có gì đáng chê cả! đi ăn bánh mì đi tao
khao.
*******
Cả đêm hôm đó nó về trằn trọc, trong đầu chỉ nghĩ tới những chuyện
xảy ra buổi chiều ^^, nghĩ về bó hoa và bé . Nó nhảy vào buzz thằng
bạn trên yahoo hỏi han này nọ, thằng bạn bảo nó cả nghĩ quá, không
biết ai tặng thì bé chẳng nghĩ gì đâu. Kiếm cách gì mà ngủ đi,
đếm...lông chân chẳng hạn.
Tuy thế nhưng nó vẫn chẳng hết bồn chồn, trong người lúc nào cũng
như bị bão hòa nồng độ cafein quá khích, cực kì nôn nao và nhiều
cảm xúc. Nó mong đến sáng mai quá mà không ngủ được, mong được gặp
bé, mong được nhìn trộm biểu hiện của bé. Thèm muốn một kết quả
tươi đẹp từ bó hoa. Thế là nó nằm chờ, nằm chờ mãi tới sáng như một
kẻ si tình thực sự...
Sáng hôm sau, là sáng đi học sớm nhất trong cuộc đời sinh viên của
nó. Từ tinh mơ mặc dù trời lạnh như cắt, mọi hôm còn lâu mới lôi
được nó ra khỏi giường, đồng hồ thì đập báo thức vài chục lần ^^ .
Mặt hớt ha hớt hải, quần áo xộc xệch là cái thứ cả lớp nhìn thấy
khi nó tới. Còn hôm nay nó tự tin có thời gian chỉnh đốn áo quần
cho chỉnh tề , mọi thứ phải ngon lành rồi mới đi . Trường vắng hoe,
bảo vệ nhìn nó như một thằng hâm dậy sớm quá đỗi. Cả bãi xe to đùng
có mỗi xe nó, trường hun hút kéo gió, lá bay toán loạn. Nó vòng qua
sảnh chính đầy gió bất giác nghĩ ngợi “giá như có bé ở đây thì ấm
áp nhỉ?”. Rồi ngượng ngùng vì mình nghĩ bậy nghĩ bạ, nó cười- điệu
cười của một thằng con trai mới lần đầu để ý người khác.
Cuối cùng bé cũng đến, trước giờ vào học tầm dăm phút. Bé vừa xuất
hiện tay nó đã đan cả vào nhau, có tật giật mình mà ^^. Rồi len lén
đưa mắt xem từng cử chỉ của bé như sợ bị bắt gặp, bốn mắt nhìn nhau
nó sẽ chết, chết trong cái nhìn long lanh xinh đẹp ấy và không bao
giờ thoát ra được . Ở kế trên hai bàn bé ngồi với con bạn, cười rồi
nói rồi lại cười, trong đầu nó đang nghĩ tới cảnh bó hoa bị mang ra
giễu cợt, bị đem ra mổ xẻ phân tích suy đoán này nọ... Cứ nhìn lên
bàn trên là nó gặp cái ảo ảnh ấy, kể cả lúc bé không nói
gì...
Thằng bạn biết nó đang chờ cái gì. “Muốn biết kết quả từ bó hoa hả?
Hỏi con bạn thân nó đi!”, “thật à?” mặt nó ngạc nhiên. “Đấy là cánh
cổng duy nhất, không có lựa chọn thứ hai đâu, hơn nữa còn đánh
tiếng là mày thích em được nữa, mà nếu thương thuyết đủ giỏi thì
mày còn có tay trong, một mình tao không gánh hết được” thằng bạn
giải thích. Nó tán đồng trong khâm phục “mình phải thử
rồi”...^^
Người đời có câu “luôn cho nóng”- nó có câu “luôn kẻo nguội”. Chắc
là giống nhau nhưng cách nghĩ của nó biểu cảm hơn. Để diễn tả cái
lý thuyết ấy nó bắt tay vào ngay, đầu tiên là mở yahoo lên mò mẫm,
xem có cái nick của con bạn thân bé đã thêm vào hồi đầu năm không.
Rồi dò la, nó không giỏi văn, không giỏi uốn éo với từ ngữ nên
chẳng biết nói thế nào. Đành bộp chộp có gì nói nấy, kể tuốt từ đầu
đến cuối, vừa kể vừa run run gõ phím, tiếng lách cách đều đặn như
nhịp tim nó, rồi ngồi thần mặt đợi bên kia trả lời.... ^^
Y đang trả lời...
Không có tín hiệu gì....
Y đang trả lời....
Cái dòng thông báo ấy cứ hiện lên đều đặn ở màn hình, rõ ràng cô ấy
vừa viết gì đó mà lại xóa đi- viết lại, nhiều lần quá làm nó càng
hồi hộp...sợ hãi nữa, nó sợ sự thật đặt sai người rồi đổ bể cả, sợ
mọi việc sắp chấm dứt, sợ nhiều thứ vô hình... cảm giác miên man ấy
đè nặng, thật sự rất khổ tâm.
- Ra là bó hoa đấy của ấy.... bên kia trả lời.
- Ừ, là của tớ... Nó đáp.
- Sao không viết thiệp có tên?
- Tớ sợ cô ấy biết. sợ cô ấy ngại.
- Ra là đơn phương.
- Ừ, chắc thế rồi...nó lập cập.
- Cô ấy vẫn không biết bó hoa của ai đâu, không đặt nghi vấn vào ai
cả, chỉ khen đẹp và người mua hoa khéo chọn thôi. Cũng bất ngờ nữa,
nói chung là vui.
Mặt nó đỏ bừng vì vừa biết nó đã khiến bé vui ^^, không phải ngượng
mà vì hạnh phúc, một hạnh phúc đơn phương với người nó
thích.
- Hi, vui quá, biết bạn ấy thích là được rồi. nó đưa ra cái icon đỏ
ngượng mặt.
- Lén lút thế, tấn công mạnh dạn lên, tớ sẽ giúp.
Nó mừng quá, có tay trong rồi, mọi việc sẽ dễ dàng hơn.
- Cám ơn ấy, tốt quá.
- Hai người yêu được nhau nhớ mời đám cưới nghen!
Nó quýnh quàng trả lời rồi lại ôm niềm thích thú nho nhỏ với từ
“cưới”
Rõ là si tình thật rồi.... ^^
*******
Kì đồ án tới, công việc vẽ vời lại bộn bề. Nó vẫn được bé chọn mặt
gửi vàng nhờ vả, bé vẽ đồng hồ thì đẹp, mà vẽ nhà thì xấu kinh. Nó
nhìn công trình của bé được thiết kế nhăn nhó, đau đớn như tranh đả
kích dài kì trên họa báo mà chán đời. Mỗi lần xem bé làm nhà, nó
chỉ có nước sụp xuống vái như vái bành tổ “trời ơi! Nhà như này sau
sụt lún, đổ nứt, thấm mục tùm lum thì tiền đền gấp mấy vạn tiền vẽ”
, nhiều lúc chê quá đà bé bực mình bỏ bút “không thích nghề này! Vẽ
chỉ được thế thôi!”. “Không thích sao thi?” “nhiều lí do! Không nói
được, điểm kém kệ!” bé gằn. Nó cuống “người đâu hay dỗi thế! Đùa
chút thôi mà”, “đùa gì ác miệng! ghét mặt!”. Nó sợ quá, đành ngồi
nặn óc thiết kế cả đôi, chỉ giao cho bé những phần vẽ bằng thước,
nhìn bé bị điểm kém thì nó không đành, coi như là cực chẳng đã
vậy.
Phần việc bé ít, nhiều khi xong hết mà phần của nó vẫn còn. Bé
buông đồ ngồi ra xem nó vẽ tỉ mẩn bằng bút kĩ thuật ^^. Nhiều khi
ngồi sát quá mùi quần áo, mùi tóc quyện hết vào không khí khiến nó
mất hết cả tinh thần, cố lắm tay mới không run lên điên loạn, đầu
lẩm nhẩm “yên nào! Yên nào!”. Bé đưa tay chỉ trỏ vào bài hỏi lung
tung chỗ này chỗ kia, nó quay ra trả lời thế là bốn mắt gặp nhau-
chết đứng! Vài giây sau hai người mới hoàn hồn trở về tình trạng
ban đầu ^^. Chắc bé ngượng, bỏ nó ra ban công đứng với mấy lồng
chim, cái dáng nhỏ nhỏ vận đồ ngủ mèo kitty sao dễ thương thế, nó
ngừng vẽ ngắm mãi không thôi . Bất giác quay lại như tránh bị phát
hiện, nó gục đầu nhanh lẹ giả đò như đang đồ nét, ngoan đạo như con
chiên của chúa.
Còn ba ngày nữa là phải nộp công trình rồi, nó đành thức đêm để vẽ.
Gì chứ thức với sinh viên trường này thì như cơm bữa, bỏ là nhớ,
quên là thương, một năm xài nhiều lần, không xài là trái đạo. Nó
không qua nhà bé nữa mà ở tiệt nhà vẽ luôn cho đỡ mất thời gian di
chuyển, bé kêu để bé qua vẽ cùng. Nó ngăn “không được! con gái đâu
có như thế được! mang tiếng đó, để tớ tự làm được rồi, kiểu gì cũng
kịp bài mà! ^^ ” thế rồi thức đêm thức hôm bỏ cả ăn ngồi vẽ, “ăn
giờ ba bữa, mỗi bữa mất ba chục phút vị chi là một tiếng rưỡi, vẽ
được bao nhiêu là thứ! Thôi cố!”. Đến trưa hôm sau thì nó như mất
hồn, mắt toàn thấy thước kẻ với màu mè. Bé buzz nó hỏi ra sao rồi,
ăn uống gì chưa? Mệt mỏi vô thức nó trả lời “chưa”. Bé kêu trời bảo
nó mất trí à! Bài thôi có gì đâu mà cố thế! Được chút điểm thì hỏng
người có đáng không? Rồi bất thình lình out nick. Nó không biết gì
lại quay ra vẽ tiếp, chừng dăm chục phút sau có tiếng gõ cửa. Nó
lật đật chạy ra, trời ạ bé mang cơm đến. Nó giật mình đóng cửa bảo
chờ chút rồi vô vơ hết những thứ bừa bộn tống vào tủ quần áo đoạn
mới mở cửa cho bé vào.
Phải thuyết phục mãi nó mới chịu ngồi ăn cơm rồi chỉ trỏ hướng dẫn
bé làm từ... trên cao. Hai người ngồi mãi tới đêm nó mới nhớ ra là
sao bé không về. Bé phân bua còn chưa đến hai ngày, thôi vẽ luôn
qua đêm, lượng công việc lớn quá sao để nó làm một mình được. Thế
là đành tặc lưỡi chấp nhận không cãi. Đến ba giờ sáng thì bé bắt
đầu gật gù như gõ kiến mổ sâu, con gái mà, khổ thân quá không chịu
được thức nhiều như nó. Đành bảo đi ngủ một chút đi tí nữa tớ gọi
dậy vẽ tiếp ^^. Bé bắt nó ngoắc tay là chỉ ngủ một tiếng rồi gọi
dây, xong thiếp đi. Trông ngủ hiền lành dễ thương như con mèo vậy
đó. Tóc mái xõa xuống khiến mắt giật giật có vẻ khó chịu, nó thấy
thế liền đánh bạo đưa tay gạt tóc ra ^^ . Gọi là đánh bạo thôi chứ
nó cũng phải đấu tranh tinh thần nhiều lắm mới dám làm, một hành
động có vẻ nhỏ nhưng với những thằng nhát gái như vậy, đụng vào
nâng niu như kim cương cả nghìn năm ấy.
Hết thời hạn một giờ rồi, nó tính làm theo giao kèo. Nhưng nhìn lên
thì sao? Nó bất giác cười nhẹ vì nhìn mặt bé ngủ ngố quá, đáng yêu
nhưng ngố! Ai lỡ đánh thức được cơ chứ? Để rồi khuôn mặt ấy quầng
thâm hết như nó à? Không đời nào đâu! ^^ Thế là nó phá giao kèo để
bé ngủ tận đến sáng hôm sau. Kệ muốn mắng mỏ thế nào lúc dậy cũng
được, nó chấp nhận hết ^^.
Hẳn nhiên là sáng hôm sau có người nổi trận lôi đình. Nó đấu dịu,
tớ làm thế thì bù tớ cái gì thay vào cũng được, không phải cắn rứt
đâu. Bé mới dừng lại hẹn nó ngày kế hạn nộp bài mời nó đi xem phim,
ăn tối bù công. Trời ạ! Thế thì nó vẽ cả năm bài nữa cũng được ấy
chứ! ^^
*******
Bài nộp đúng hạn, may quá . Bé nhớ dai, lôi nó đi bằng được ^^. Lần
đầu đi chơi riêng với một đứa con gái nó hồi hộp lắm, bước ra bước
vào căn phòng chục mét vuông cả buổi như ma làm . Tính nó mọi hôm
thì bộp chộp, nhưng giờ sao bỗng cẩn thận lạ ^^. Chủ yếu đi lại
nghĩ ngợi liệt kê ra coi phải mang những thứ gì đi cho chu đáo. Rồi
đặt ra đủ các trường hợp để ứng xử nữa, loạn hết cả đầu. Nhưng xen
kẽ đó là niềm vui, niềm vui mà nó chưa gặp bao giờ.
Bữa đó nó và bé xem phim “500 days of summer”, bé bảo phim này có
anh kiến trúc sư cũng ngố và vẽ đẹp y như nó vậy ^^ . Vế vẽ đẹp thì
nó thích, còn vế kia thì nó la . Bé kêu không ngố là gì! Ngố đến
buồn cười ^^. Nó bảo ngố thì người chơi cùng cũng ngố! bé cãi ngố
dễ thương nó mới chịu. Phim rất hay và lãng mạn, đôi chút có vài
cảnh nóng. Bé bưng tay che mặt, còn nó kêu đầu độc nó coi phim 18+
làm bé đỏ hết cả mặt . Được nửa phim mệt quá hay sao bé ngả vô vai
nó, nó hâm quá thốt lên “ơ!”. Bé nói xem ngả xem nghiêng vậy mới
thoải mái, cho mượn đỡ chút tí đừng tính tiền ^^. Nó cười rồi ngồi
im, cứng nhắc tới nỗi đứng dậy ra về xương sống kêu đến “cắc!”, may
là chỉ nó biết mà thôi.
Mọi thứ cứ diễn ra tươi đẹp như thế, nó cảm thấy dường như bé sắp
thuộc về nó rồi. Chỉ còn một chút, một chút nữa thôi . Mọi chuyện
diễn ra thuận buồm xuôi gió hơn nó tưởng nhiều, thằng bạn chỉ khéo
lo thôi.
“Tỏ tình đi! Đèn chắc là xanh lét rồi!” thằng bạn giục.
- Tỏ thế nào? Nó ngơ ngác hỏi.
- Lôi em đi đâu đó kín, nói tớ yêu ấy! à không anh yêu em, hôn rồi
kết thúc trong hạnh phúc, chấm hết! kịch bản đấy- làm
đi.
- Có khi phải thế thật! Lâu quá rồi.
Nó nghĩ cách để thực hiện điều lãng mạn ấy.
Nhưng đời đâu ai biết được chữ ngờ....
*******
Buổi tối cái hôm định mệnh ấy, nó đã sẵn sàng đề nghị cho một buổi
hẹn hò tỏ tình, chỉ đợi yahoo bên kia sáng đèn là chat thôi . Bé
onl muộn, nó cũng vào trêu đùa như mọi ngày để cả hai cùng cười ^^.
Nó đã gõ xong dòng hẹn hò chuẩn bị enter để gửi thôi, thì một dòng
chữ hiện lên trước đến từ cửa sở chat bên kia.
- Tớ hỏi ấy một chuyện được không?
Nó hồi hộp, tiện tay xóa luôn cái dòng nó đã chuẩn bị.
- Ừ! Chuyện gì thế?
- Ấy là người con trai duy nhất trong lớp tớ chơi thân, đây là
chuyện ít người biết, tớ muốn hỏi ý kiến của ấy, vì tớ chẳng hỏi
được ai là con trai cả....
- Ừ! Cứ hỏi đi, biết gì tớ sẽ nói hết.
- Chuyện có liên quan tới anh L lớp mình đó.
- Anh L lớp mình làm sao? Nó gõ điên loạn, sợ hãi, hồi hộp, khó
chịu! rất khó chịu. NHững ngón tay của nó đan vào gõ tùm lum trên
phím khiến một câu ngắn ngủn be bét lỗi. Nó gõ lại bình tĩnh hơn
“anh L làm sao?” rồi ngồi im ôm mặt không dám nhìn vào màn
hình.
Một tiếng “pút” nhỏ phát ra báo hiệu tin nhắn được gửi tới, nó
không muốn đọc tiếp nữa, không muốn biết kết quả nữa. Mặc kệ và bỏ
đó nó đi vòng quanh nhà.
Một tiếng “buzz” khác kêu vang làm nó giật mình, không chịu nổi nữa
nó thò tay tắt loa rồi ngồi vào xem.
- Tớ thích anh L.
Nó không tin vào mắt mình nữa! cái dòng chữ ấy như một cú đấm dí
thẳng nó vật vào tựa lưng của ghế, mắt nó nhòa đi! Rơi ngay vào tận
cùng của đau khổ, nó muốn mù! Mù ngay lập tức để không thấy bất cứ
một dòng tin nào nữa.
Những tin nhắn vẫn không buông tha nó.
- Giờ tớ có nên nói với anh L là tớ thích anh ấy không?
- Tớ là con gái liệu tỏ tình trước có kì không?
- Ấy là con trai, là người tớ tin tưởng, ấy cho tớ lời khuyên được
không?
Nó hét lên “TẠI SAO!!!” hét to mặc kệ cho cả xóm trọ có đổ dồn vào
chửi bới mắng nhiếc nó ngay lúc này đi chăng nữa, kể cả bà chủ nhà
có lập tức đuổi thì nó cũng kệ, nó như mất tất cả rồi, trái tim nó
tan nát. Nó vớ lấy cái bàn phím giật mạnh khỏi case, rồi đập mạnh
tung tóe vào thành bàn. Những phím chữ văng ra tứ tung xung quanh.
Nó trống rỗng, gục xuống, nó không muốn trả lời bất cứ dòng nào ở
cái màn hình chó chết kia. Phải tìm cách ngắt đi sự liên lạc duy
nhất nên nó đập phím. Rồi thu lu một chỗ, nó gục đầu vào đau
khổ.
Chán nản, vô vọng, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì, nó đứng
dậy vớ lấy chìa khóa xe một cách vô thức rồi mặc nguyên quần áo ở
nhà đi ra ngoài đường. Nó rong ruổi khắp các phố xá rồi ngồi bệt
trước thềm Nhà Hát Lớn nghĩ ngợi lung tung, vô định.... mặc cho
ngoài trời gió rét cắt da cắt thịt. Liệu sự run rẩy vì lạnh có bằng
nỗi run rẩy của nó trong cảm xúc không?.... Cái buốt của gió, của
sương có bằng nỗi buốt mà trái tim nó đang chịu đựng không?....
Buổi đêm vắng ngắt không có ai, ánh đèn lờ mờ phản chiếu một cái
bóng vật vờ mỏng dính của nó lên trên thềm. Nó muốn khóc, nhưng
không thể nhỏ ra một giọt...
Buổi hôm sau nó không đi học...
*******
Lão L cũng không phải là người Hà Nội. Khá đẹp trai, phòng trần và
là con của một giám đốc công ty du lịch cỡ vừa ở ven khu biển phía
bắc mạn Hạ Long. Lão hẳn là người chơi bời vì có tiền, nên mới tụt
lớp như thế. Đi xe đẹp và xài đồ hiệu hơn hẳn thằng sinh viên quèn,
hộc mặt kiếm dăm ba đồng như nó. Bảo sao mà bé không chú ý cho
được. Biết về lão thế nên nó tự ti lắm, cứ tưởng bé cho nó cơ hội
rồi chứ, không ngờ lại rơi xuống tận hố sâu thế này.
Việc bé tìm cách cho lão L biết tình cảm của mình khiến nó gần như
phát điên. Nó quay cuồng tìm cơ hội níu giữ mọi thứ, cho dù nhận
thức việc mất bé ngày càng rõ ràng.
Thời gian này lão L có quan hệ tốt với bé hơn, chắc họ đã bắt
chuyện yahoo với nhau rồi, nó đoán thế. Tần suất nói chuyện của nó
với bé ngày càng giảm, hẳn là do dành thời gian để chat với lão.
Những tin nhắn cứ được gửi đi nhưng rất lâu sau mới trả lời làm nó
nản dần. Những lúc hai người: lão- bé đứng nói chuyện với nhau
trong lớp nó thấy nặng nề và lạc lõng vô cùng, Cực hơn là phải ra
khỏi lớp khi họ trêu đùa, cười nói với nhau. Hai đứa bạn biết mà
không cách nào giúp được nó, vì tình cảm con người ép làm sao được.
Nó bắt đầu ghét! Ghét cả hai con người đấy!
VIệc ấy cứ kéo dài, cứ dai dẳng, nó không còn tâm trí gì để ý tới
việc khác nữa. Học hành, công việc chểnh mảng. Nó thấy bất lực, bất
lực vì không thể thay đổi tình hình. Mỗi ngày nó đều đấu tranh với
việc lên lớp, đều cầu nguyện cho một trong hai người không đến để
diễn cái trò tán tỉnh nhau trước mặt nó. Nếu có đến nó cũng sẽ ngồi
xuống cuối lớp, gục mặt và cố gắng không nhìn tới phía bên kia mà
thôi.
Đúng là bé không có năng khiếu vẽ vời thật, vài cá nhân bảo bé chạy
chọt vào ngành này- nó không tin nhưng giờ phải tin. Bài vẽ mỹ
thuật của bé trông như học sinh tiểu học, nghệch ngoạc trên giấy
khi không có bàn tay nó. Nó muốn giúp nhưng những chuyện kia ngăn
nó lại. Thậm chí giờ nó không còn xếp giá vẽ đứng cạnh bé nữa, ít
nói chuyện với bé dần. Bé thì vẫn coi nó là bạn, biểu hiện của nó
làm sao mà không biết được, bé có hỏi han, muốn biết nó có gặp
chuyện gì không. Nó chối không thừa nhận có chuyện, chỉ khó chịu,
bực dọc mỗi lần bị hỏi. Việc này như đụng tới nỗi đau của nó vậy.
Có lúc gặng hỏi thì nó cáu! Nó hét lên “hỏi nhiều quá! Chẳng làm
sao hết!” làm cả lớp đổ dồn vào đó. Bé bị bất ngờ, chỉ nhìn nó rồi
lẳng lặng về chỗ không nói câu nào. Nó thấy nó khốn nạn quá thì
chẳng nói chẳng rằng, xách cặp ra về...
Đứa bạn thân của bé nói với nó hai người đang hẹn hò với nhau, vậy
là cảm giác mất bé ngày càng gần lại với nó, nó hoang mang lắm, sợ
hãi cứ bao trùm nhưng chẳng biết phải làm sao. Cầu cứu thằng bạn,
thằng bạn bó tay. Thằng bạn bảo khi hai người đã thích nhau, muốn
làm chia tay tan nát cũng được nhưng lương tâm không cho phép, bảo
nó tự lo đi. Nó buồn, chỗ cứu cánh duy nhất đã từ chối nó
rồi....
Hà Nội những ngày mưa hè dầm dề, ẩm trời ẩm đất, và tinh thần của
nó thì vẫn tồi tệ như thế...
Nó đứng dưới hiên sảnh chính, đợi hết mưa để lấy xe đi về. Trời sầm
sì, còn nước thì cứ mặc nhiên trút. Bao nhiêu chuyện làm nó đứng
nghĩ ngợi, rồi thở dài mong sao chuỗi ngày này sớm kết thúc.
Sắp tới hạn nộp đồ án thứ hai rồi, không biết bé sẽ đối chọi ra sao
mà không có nó....
Một cái dáng nhỏ quen thuộc bước lên đứng cùng nó.
- Sao lại đứng đây? Bé bắt chuyện trước.
- Tớ đợi hết mưa để về, có áo mưa nhưng mưa to quá, áo chẳng chống
được đâu.
Hai người im lặng một lúc...
- Ấy làm đồ án tới đâu rồi? Nó tiếp.
- Chưa tới đâu cả.
- Chưa tới đâu là sao?
- Tớ không biết vẽ.
Nó thở dài...
- Anh L không giúp à?
- Ấy biết chuyện của tớ và anh L à?
- Biết.
- Anh L còn đồ án của anh ấy, anh ấy không có thời
gian.
Nó đổi giọng châm biếm:
- Không có thời gian? Không có thời gian giúp ấy hay không có thời
gian chơi? Từng từ nghiến qua răng nó một.
- Ấy giúp tớ được không? bé cố gắng.
Nó không chịu nổi nữa, phát điên và gào toáng lên: “ tớ giúp ấy????
ấy đi mà bảo thằng người yêu vô dụng của ấy đi mà giúp! Tớ không
phải ô sin, thần đèn, nô bộc hay bất cứ cái gì khác của ấy, ấy hiểu
chứ! Đi mà kêu gào thằng vô công rồi nghề ấy đấy!”.
Bé đứng người khi nghe những từ ấy, vẫn không hiểu chuyện gì đang
xảy ra, mắt lộ ra một sự sợ hãi khôn cùng, chỉ chực khóc. Nó bắt
đầu hối hận vì chửi mắng vô cớ.
Ấy khác ngày trước nhiều quá, khác với người mà tớ quí trước đó
nhiều quá, ấy thay đổi thật rồi... thế rồi bé quay lại vừa chạy vừa
lấy tay quệt mắt, bé khóc...
Nó đứng yên bất động, nó muốn nói nhiều thứ, muốn được giải
thích... Muốn ôm bé ngay tại đó, thật chặt! muốn nói cho bé biết vì
yêu bé nên nó mới thế, muốn tốt cho bé nên nó mới cáu nhưng tất cả
nó chỉ kịp nói vọng “tớ xin lỗi!” nhạt thếch và vô vọng....
Chán nản nó lao ra mưa, lấy xe đi về và ướt từ đầu đến
chân....