Trời mưa tầm tã.Hikaru phóng xe như điên trên đường , dù chẳng nhìn
rõ gì qua tấm kính nước. Cũng vì vậy mà cô liên tục phải kéo cửa
kính bên xuống để chắc chắn mình không đi quá ngã rẻ nhà Bi. Vừa
tới trước cửa nhà là cô bật tung cửa xe, lao lên bậc thềm trước
nhà, bỏ quên cánh cửa xe vẫn mở toang.
"Bi!" Hikaru vừa gọi, vừa hấp tấp nện tay lên của trước. " Bi, có
ai không, làm ơn đi, mở cửa ra nào!"
Hikaru biết chắc chắn là có người ở nhà. Xe của Fany cũng đang đậu
trước sân. Đúng lúc đó cô nghe tiếng ổ khoá kêu lách cách.
"Bi?"
Cánh cửa chỉ mở ra he hé, chỉ đủ cho Fany ló cái đầy ra. Mắt anh
chàng trợn tròn khi nhìn thấy người đứng trước cửa lại là Hikaru,
ướt sủng từ đầu đến chân, người run lên bần bật, không biết vì lạnh
hay lo lắng.
" Hi, Hikaru đấy à ?" Giọng Fany có vẻ lúng túng." Cậu đến làm gì
thế?"
"Bi..." Hikaru nói với cái giọng vẫn chưa hết hổn hển. "Bi đâu rồi
?"
" Bi ra ngoài rồi. Cậu đến chẳng đúng lúc gì cả..."
" KHÔNG. Mình muốn qua xem phòng của Bi. "
"...Hikki"
" Cho mình vào"
" Nhưng..." Trước khi Fany kịp nói tiếp từ thứ hai, Hikaru đã xông
thẳng vào cửa, đẩy bật Fany ra trong lúc anh chàng không đề phòng
và chạy thẳng vào nhà. Fany cố giữ tay Hikaru lại lúc cô chạy ngang
qua nhưng không kịp. " Đừng mà, Hikki, đợi mình đã!"
Cô chạy thẳng lên tầng 2 và mở tung cánh cửa phòng của Bi. Đưa mắt
nhìn khắp căng phòng, thân hình Hikki run lên bần bật. Cô vừa ngã
quỵ xuống sàn, vừa lấy tay bịt miệng lại như ngăn cho những cảm xúc
của mình không trào ra thành tiếng. Fany đứng sau lưng Nhìn cô với
con mắt ái ngại. Rối anh đưa mắt nhìn theo hưpớng đôi mắt ngân ngấn
nuớc của Hikki đang nhìn trân trối. Một tờ giấy nhắn nhỏ xíu được
ghim lại trên tuờng, một bức tường trắng trơn của một căn phòng bỏ
trống.
" Mình không biết phải nói với cậu thế nào cho phải." Fany quỳ
xuống bên Hikki. " Mình xin lỗi, Hikki, mình rất xin lỗi."
" Vạy là dđúng thật sao ." Hikki thì thầm trong tiếng nấc. Cô đứng
lên, đi lại phía tờ giấy nhắn, nhẹ nhàng giật nó ra khỏi tường.
Dòng chữ ngắn ngủi trên tờ giấy khiến tất cả những cảm xúc đang
được kìm giữ của Hikki vỡ oà thành tiếng khóc.
Hikki, anh yêu em.
" Làm sao... làm sao anh có thể nói vậy Bi ? Nói xong rồi cứ thế mà
đi sao ?"
" Hikki..." Fany đưa tay choàng qua vai Hikki.
Hikki nghiêng người tránh vòng tay của Fany. " Tại sao? Tại sao Bi
bỏ đi ?"
" Mình không biết. Cậu ấy có nói ai đâu. Mình thề là mình không
biết gì cả. Chẳng ai biết là Bi đã đi đâu và sẽ đi bao lâu nữa.
Mình cũng choáng váng chẳng kém gì cậu."
Cơn sốc như đã rút đi những sức lực cuối cùng trong cơ thể Hikki.
Cô chới với như muốn ngã. Fany vội đưa tay đỡ lấy Hikki.
" Chúa ơi, Hikki. Mình thật sự rất tiếc."
*Chương 1 *
Tôi đã tự hứa với mình sẽ chăm sóc Bi chu đáo. Anh chỉ hơn tôi 6
tháng, nhưng lại học trên tôi cả một năm. Hai đứa gặp nhau khi tôi
đang ở những ngày cuối của thời trung học. Cả hai cùng sống dưới
khoảng trời nhỏ của cái thành phố bé tý này. Vậy mà chẳng một lần
tình cờ gặp gỡ, đến một ngày Fany , bạn thân nhất của tôi, giới
thiệu hai đứa làm quen. Rồi hai đứa đi chơi với nhau nhiều hơn, có
thể là đi công viên , hoặc cũng có thể chỉ đến nhà nhau chơi. Và
câu chuyện bắt đầu từ đó.
Anh biết thêm nhiều điều về tôi, và anh bảo với tôi rằng tôi rất
khác với những người con khác. Tôi biết hình như tôi co' gì đo' hơi
kỳ quặc một chút, nhất là cái niềm đam mê điên cuồng với truyện
tranh. Nhưng hình như chuyện đó chẳng làm anh khó chịu.
Tôi cũng biết thêm nhiều điều về anh. Tôi biết anh hoá ra là con
nuôi của một đôi vợ chồng Hàn - Ý (mẹ là người Hàn Quốc, bố là
người Ý). Anh một thân một mình đi học ở Washinton này, còn cả gia
đình sinh sống ở Seoul.
Mỗi khi hai đứa ở bên nhau, anh sẻ lại kể về gia đình của mình và
rằng anh nhớ họ biết chừng nào. Tôi chưa từng găp gia đình của anh
( chúng tôi phải giữ bí mật của hai đứa, vì không biết gia đình anh
sẽ phản ứng thế nào khi anh là con trưởng trong nhà lại cặp kè với
một cô gái Nhật Bản), nhưng tôi rất thích nghe anh kể về họ. Anh
luôn có một vẻ hạnh phúc lạ kì khi kể về gia đình của mình.
Anh yêu gia đình của mình hơn bất cứ ai khác. Cũng chính là lý do
tại sao tôi lại chọn Seoul là nơi đầu tiên tôi để kiếm tìm
anh.
Đã ba năm kể từ khi anh bỏ đi. Tôi hiện đang ở một mình trong một
căn hộ chung cư tại một thành phố xa lạ. Ba mẹ nghĩ tôi đang đi
học, nhưng không phải vậy. Trên thực tế, trong suốt hai năm rưỡi
vừa rồi, tôi dành cả ngảy lẫn đem của mình làm một lúc 3 công việ,
cố dành dụm được càng nhiều tiền càng tốt. Tôi cũng không ngừng vẽ
tranh để kiếm thêm trả tiền ở tro.
Khi cảm thấy đã có được đủ số tiền mình cần, tôi mua một vé một
chiều đến Seoul. Tôi không biết một ai ở Seoul, và cũng không biết
mình sẽ phải bắt đầu tìm kiếm ở đâu. Kế hoạch nghe có vẻ mạo hiểm,
thậm chí ngu ngốc... tôi biết. Nhưng trái tim tôi , không hiểu tại
sao, lại mách bảo tôi rằng Bi đang ở Seoul. Và tôi sẵn sàng nghe
theo trái trái tim mình, sẵn sàng làm tất cả những gì tôi có thể
chỉ để chắc chắn một điều rằng Bi đang sống khoẻ mạnh và hạnh phúc.
Và tôi mặc kệ chuyện anh có cần đến tôi trong cuộc sống của anh nữa
hay không.
*Chương 2*
"Hikki ...?" - Fany vẫy vẫy tay trước mặt Hikaru
" Ừm - gì cơ?" Hikaru ngồi bật dậy. Lại ngủ gật.Hậu quả của việc
đêm nào cũng thức đêm làm thêm để kiếm ít tiền thưởng. " Cậu vừa
nói gì cơ hả Fany?"
Fany ngồi phịch xuống cái ghế bên kia bàn, thở dài,"Mình hỏi là lần
này cậu định về thăm nhà lâu không? Lâu nay cậu cũng chẳng mấy khi
về đấy... cả nhà cậu lúc nào cũng hỏi mình là cậu có khoẻ không, và
nói thật là mình thấy rất khó chịu khi phải trả lời là mình chẳng
biết gì cả."
Hikaru cuối gầm mặt xuống. Cái cảm giác phải giấu giếm người thân,
và cả Fany nữa, thật là tệ hại. Nhưng nếu bất kì ai biết rằng chỉ
ngày mai thôi cô sẽ bay đi Seoul thì chắc chắn sẽ ngăn cản cô. Về
thăm nhà lần này , thực ra là để tạm biệt mọi người, mà cũng có thể
sẽ là vĩnh biệt.
Nhoài người qua cái bàn, Fany nhìn sát vào mặt cô. " Hikki, cậu làm
sao vậy?"
Hikki ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào mắt Fany và cố kiềm nén những
giọt nước mắt đang chực chảy ra. Cô khao khát được nói với Fany tất
cả, rằng tại sao gần đây cô ít liên lạc. Nhưng cô không thể, và
cũng chẳng thể bịa ra một lí do khác. Cuối cùng cô chỉ biết nói. "
Fany, mình xin lỗi. Gần đây mình bận bịu quá."
Fany nhìn chằm chằm vào mặt cô, như muốn đọc được suy nghĩ của cô.
Hikki lại cuối mặt xuống. Một hồi sau anh nói." Hikki, cậu vẫn
thường hay cười nói vui vẻ. Mình không muốn nói ra, nhưng... bao
giờ cậu mới định quên chuyện đó đi?"
" Tức là sao?" Hikaru hỏi lại.
" Mình muốn nói, chúng ta ai chẳng nhớ Bi. Nhưng suốt mấy năm vừa
rồi, cậu sống vật vờ như một bóng ma vậy..."
Hikaru không nói gì. Đúng hơn là cô không biết phải nói gì. Fany đã
đúng.
" Hikki, đừng giận mình nhé, nhưng mình phải nói. Mình nghĩ cậu
không nên tiếp tục sống như vậy. Cứ chờ đợi, chờ đến ngày Bi quay
trở về. Mình không biết cậu thế nào, nhưng những hy vọng của mình
thì đã chết cả rồi. Nhưng mình cũng không chờ đến tận khi mình hoàn
toàn chấp nhận sự thật là Bi đã biến mất mình mới quay trở lại cuộc
sống bình thường. Cậu hiểu mình muốn nói gì chứ?"
Hikki khẽ bật cười. Dù biết Fany đang nói chuyện rất nghiêm túc
nhưng cô vẫn không kìm lại được. Hoá ra Fany hoàn toàn hiểu lầm cô.
"Mình đâu có chờ. Mình biết là Bi sẽ không trở lại." Hikaru chặc
lưỡi.
Fany trố mắt nhìn cô, rõ ràng là không hiểu gì cả."Oh?"
" Fany, mình đã biết đều đó khi mình đọc mẫu iấy nhắn." Không thể
lý giải một cách rõ ràng, nhưng Hikaru chắc chắn là mình đúng. Cái
ý nghĩ Bi sẽ trở lại chưa từng xuất hiện trong trí óc cô. Và chính
vì vậy cô mới quyết định đi tìm Bi..
Tôi đã không hiểu vì sao mình đã cười nhiều như vậy trong cuộc nói
chuyện cuối cùng với Fany. Không khéo anh nghĩ tôi dở hơi có lẽ.
Nhưng thật ra, tôi nghĩ là vì tôi đã quá căng thẳng và lo lắng về
những chuyện có thể xảy ra sau khi tôi đi mất.
***
Đến Seoul, một chữ tiếng Hàn bẻ đôi tôi cũng không biết. Không có
phương tiện giao tiếp cơ bản, việc tìm một địa điểm để bắt đầu công
việc kinh doanh của mình quả là khó, dù tôi đã bắt tay vào tìm kiếm
ngay từ những ngày đầu tiên.
" Cũng có thể mình thiếu một chút may mắn chăng?"
Suy nghĩ đó chợt nảy ra trong đầu tôi khi tôi đang đi lang thang
trên đường vào một buổi chiều của một ngaynào đó của tuần thứ tư.
Chính xác hơn, lúc đó tôi đang đi ngang qua một cửa hàng hoa, và
khẽ giật mình khi có một bàn tay chạm nhẹ vào vai tôi. " Này cô gái
trẻ."
Tôi quay lại, thì ra là bà chủ cửa hàng hoa.
" Cô bé không phải là người Hàn Quốc phải không?"
" Dạ không phải..." Tôi rụt rè trả lời. Bà khẽ cười, ra hiệu cho
tôi theo bà vào cửa hàng. Tôi vẫn chưa hết ngạc nhiên về thái độ lạ
kì của nguời phụ nữ trung niên lạ mặt, nhưng bà tỏ ra khá thân
thiện. Chần chừ một hồi, rồi tôi cũng đi theo bà vào bên
trong.
" Tôi đã thấy cô bé mấy hôm nay rồi. Nhìn cô thì biết cô đến từ nơi
khác. Đến thăm ai ở đây à? Bạn trai chăng, cũng có thể?" Bà vừa
nói, vừa cắm cúi pha trà.
Vẫn với thái độ rụt rè, tôi lí nhí. " Cũng không hẳn ạ..." Vừa nói
tôi vừa nhìn quanh. Ngổn ngang trong phòng là thùng lớn thùng
bé.
Chợt nhận ra mình có phần hơi thái quá, bà vừa cười vừa xua tay như
phân bua." Ấy, tôi không có ý tò mò đâu. Thôi để tôi tự giới thiệu
trước. Yo6i tên là Sandy."
" Utada." Tôi vừa nói vừa cuối chào. " Cháu là Utada Hikaru." Gương
mặt bà chủ bỗng rạng rỡ hẳn lên. Bà nắm lấy tay tôi thân mật.
" Bác biết ngay mà. Bác biết ngay cháu là người Nhật. Bác cũng là
người Nhật. Tên bác đầy đủ là Mori Sandy. Doozo yoroshiku!"
Tôi mỉm cười. Tôi thấy thoải mái hơn vì cuối cùng cũng tìm được
người hiểu được những gì mình nói. Tôi cuối chào bác một lần nữa. "
Cháu cũng rất vui được gặp bác!"
" Vậy điều gì đã mang một cô gái xinh đẹp như cháu đến thành phố
này ?" Bác vừa mang hai tách trà tới ngồi trước mặ tôi vưa
hỏi.
" Thực ra cháu đang đi tìm một nơi có thể thuê để ở, tốt nhất là
chỗ nào cháu c ó thể mở một cửa hàng của riêng mình luôn."
" Thật vậy sao ," giọng bác Mori pha chút ngạc nhiên. " Nếu vậy
thì, cháu Utada, cháu thử nói ta nghe coi cháu thấy cái cửa hàng
nhỏ này của bác thế nào ?"
" Cháu không hiểu ?" - Mà đúng là tôi không hiểu lắm ý bác Mori là
gì.
" Chuyện là thế này. Con gái đầu của bác bên Mỹ sắp cưới rồi. Bác
đang muốn sang đó với nó, mà mong nhất là nó sẽ sinh cho bác một
đứa cháu ngoại đầu lòng..." - Bác' nhấp một ngụm trà rồi lại nói
tiếp. " Bác muốn được trông nom các cháu của mình, được xem chúng
lớn lên. Thế nên bác sắp xa cái cửa hàng này rồi. Cháu cũng thấy
đấy, cửa nhà bề bọn thế này vì bác đang chuẩn bị đồ đạc mang đi mà.
Mất bao nhiêu thơi gian mà vẫn chưa đâu vào đâu."
" Bác có cần cháu giúp gì không ạ ?" Tôi sốt sắng.
"Ồ không, cháu ngốc của ta. Thứ nhất ta cần từ cháu là hãy chấp
nhận lời đề nghị của ta."
"Lời đề nghị gì cơ ạ ?"
" Cháu Utada, ta thấy cháu cũng là cô gái tôt. Và ta cũng biết một
người Nhật Bản khởi nghiệp ở đây sẽ khó khăn như thế nào. Mặc dù
tuần sau ta đã đi rồi, nhưng tiền thuê nhà ta vẫn còn 3 tháng nữa
mới hết. Hy vọng 3 tháng đủ để cháu bắt đầu công việc làm ăn của
mình chứ hã cô bé?"
" Cháu xin lỗi, nhưng ý của bác là...?" Tôi không tin vào chính đôi
tai của mình nữa.
" Cháu thấy sao, 3 tháng thuê nhà miễn phí ? Bác sẽ nói với ông chủ
nhà. Chắc ông ý cũng sẽ đồng ý thôi."
" Bác Mori!"
" Nhưng sau ba tháng, cô bé à, cháu sẽ phải tự thân vận động
đấy."
" Cháu...cháu không biết phải nói gì nữa!" Tôi bật dậy khỏi chỗ
ngồi và ôm chầm lấy bác Mori.
***
Cuộc gặp gỡ tình cờ với bác Mori đối với Hikaru còn may mắn hơn cả
trúng số độc đắc. Mấy ngày trước khi đi, bác Mori còn giúp Hikaru
thu sếp ổn định cửa hàng. Hikaru biến căn phòng nhỏ phía sau thành
phòng ngủ của mình, mạc dù trông nó giống một cái bếp hơn với nào
là bồn rửa bát, tủ lạnh, bếp nấu chạy dọc một bên tường.
Thời gian gần đây, bác Mori, mà giờ đây Hikaru đã thân thiết gọi
bằng dì Sandy, thường hay nghe khách hàng của mình, nhất là hội
sinh viên, phàn nàn rằng dịch vụ giặt là tự động ở các ký túc xá
quá tệ. Thế nên dì Sandy đã gợi ý cho Hikaru mở một cửa tiệm dịch
vụ giặt tự động, công việc đơn giản, không quá vất vả vốn đầu tư
ban đầu không tốn kém lắm, vì có thể đi thuê máy giặt và máy
sấy.
Chưa đầy một tháng, mọi công việc chuẩn bị đã sẵn sàng để Hikaru
bắt đầu vào cuộc. Cô nhớ dì Sandy có nói nếu đặt tên cửa hàng có
liên quan đến tiếng Nhật có thể sẽ khiến một số khách hàng ngại
ngần không muốn tới, nên cô đặt tên cửa hàng mình là " Tiệm giặt là
của Cubic U".
Trong một tháng đâu tiên, Hikaru chỉ làm được mỗi một việc là làm
quen với việc lần đầu tiên quản lý một cửa hàng. Hoá ra nó khó hơn
cô từng hình dung rất nhiều. Có quá nhiều thứ hoá đơn trời ơi đất
hỡi. Mọi chuyện cứ rối tung cả lên, khiến cho Hikaru bận bịu quá,
không còn thời gian để dành cho mục đícch chình của mình khi đến
Hàn Quốc là đi tìm Bi.
Với cái tính cách và tác phong chẳng giống ai, cộng với cái tiếng
Anh đặc sệt giọng Mỹ, Hikaru nhanh chóng thu hút được khá đông
khách hàng đến với mình hầu hết là sinh viên. Cô tự xưng là Ki.
Không phải tên thật, mà cũng chẳng phải tên giả.
Được đến tháng thứ hai thì công việc kinh doanh có vẻ chậm lại. Kỳ
nghỉ Giáng sinh đã đến và hầu hết sinh viên đều trở về nhà để đàon
tụ với gia đình cho năm mới. Có những ngày Hikki chẳng có lấy một
khách hàng nào. Cô bắt đầu cảm thấy cô đơn.
Một đêm, đang dọn dẹp cửa hàng thì Hikki tìm thấy một cái hộp nhỏ
trong góc nhà. Hikki khẽ kêu lên một tiếng sung sướng, bởi nó chính
là một trong những món đồ rất quan trọng đối với cô mà Hikki tưởng
mình đã làm mất nó trong lúc chuyển chỗ ở từ nơi này sang nơi khác.
Ngồi thụp xuống sàn, Hikki ngắm nghía cái hộp có dán một cái mác
nho nhỏ màu vàng có chữ " Bi", trước khi nhẹ nhàng bóc lớp băng
dính dankín miệng hộp. Chiếc hộp mở ra, cũng là lúc những kỷ niệm
Hikki có với Bi ùa về. Trong hộp là những bức ảnh hai đứa chụp
chung, những bức thư chan chưa tình cảm Bi từng gửi cho cô. Có cả
vài thứ lặt vặt khác rất con gái như cuốn vé xem phim hay những mẫu
giấy nhắn. Hikki khẽ thở dài. Cô chợt nhận ra mình đang nhớ Bi hơn
bao giờ hết.
Đúng vào lúc Hikki đang đắm chìm trong những kỷ niệm và đôi mắt đã
đỏ hoe như muốn khóc, có tiếng mở cửa khá mạnh kéo cô trở lại với
thực tại. Có một khách hàng. Lấy tay áo quệt vội đôi mắt ướt, Hikki
đứng bật dậy đón khách.
" Good everning, welcome to Cubic U, how may I help you ?" Hikki cố
nói với một giọng vui vẻ kèm theo một nụ cười Nhưng trả lời cô là
một sự im lặng. Vị khách kia đứng quay lưng lại lúi húi phân loại
đồ màu và đồ tr81ng.
" Uhm, vậy tôi sẽ quay lại sau." Hikaru vừa nói, vừa lườm vị khách
kia một cái. Cô ghét những khách hàng bất lịch sự. Thế nên cô mặc
kệ anh ta và quay lưng đi vào phòng ngủ để cất cái hộp kỷ niệm của
mình. Vài phút sau Hikki nghe tiếng máy giặt bắt đầu chạy.
Thường thì các sinh viên đi kiếm cái gì bỏ bụng trong lúc đợi quần
áo của minh giặt xong. Hikki ngó ra nhìn xem anh chàng khách hàng
bất lịch sự kia còn đó không. Không thấy ai, Hikki quyết định tiếp
tục công việc lau dọn cửa hàng. Nhưng ngay khi cô vừa đi vòng qua
phía trước quầy để lấy chổi và sọt rác thì cô vấp phải một vật gì
đó rất lớn khiến cô ngã dúi ngã dụi.
" Giời ạ, cái khỉ gì thế này?" Hikki vừa càu nhàu vừa chống tay
ngồi dậy. Cô quay lưng lại nhìn coi mình đã vấp phải cái gì. " Cái
quái gì ý nhỉ ?"
Nhưng chẳng có vật nào cả. Chì có cái anh khách hàng bất lịch sự
kia ngồi bệt trên sàn dựa lưng vào quầy. Anh chàng cũng ngẩng đầu
lên nhìn lại Hikaru. Và khi Hikaru nhìn rõ mặt anh, cô không tin
nổi vào mắt mình.
Ôi Chúa ơi... Bi ? Chính là anh sao?
*Chương 3*
Tôi nghẹn lời. Tôi không dám tin vào mắt mình. Tóc anh ngắn hơn,
khá nhiều, và trông anhcó vẻ vạm vỡ hơn trước, nhưng đúng là Bi,
đúng là anh không thể lẫn vào đâu được. Toàn thân tôi cứng đờ. Tôi
quá sốc. Anh quay ra nhìn tôi và toàn thân rung lên theo tiếng trái
tim đang đập thình thịch. Hai cánh tay vừa mới chống đỡ cho tôi
ngồi dậy giờ run rẩy như muốn khuỵ xuống. Tôi cũng không nhớ là
mình có còn đang thở nữa không.
Tôi nhìn vào đôi mắt anh, vẫn là đôi mắt đã đáng cắp mất trái tim
tôi mấy năm về trước. Chợt thấy anh hắng giọng.
"Uhm, cô có sao không?" Anh hỏi.
Tôi có sao không? Dù toàn thân đang run lên, nhưng chắc chắn là tôi
rất ổn! Đây chính là giây phút tôi chờ đợi suốt bao năm qua! Bi còn
sống! Tôi muốn ôm chặt lấy anh và sẽ không buông tay rabao giờ nữa!
Tôi muốn được bật khóc trong vòng tay của anh và nói với anh rằng
tôi đã nhớ anh biết chừng nào. Tôi đã nhớ giọng nói của anh. Rồi cả
vòng tay của anh, những cái chạm tay rất khẽ của anh. Với tôi anh
quý giá biết bao. Vậy là sau 3 năm rưỡi dài đằng đẵng, cuối cùng
tôi cũng...
" Này, đừng có nhìn tôi đầy căm hơn thế chứ. Tôi không có cố ý
ngáng cô đâu nhé. Ít ra tôi không có lỗi, trong cửa hàng của cô
chẳng có cái ghế nào cả."
....
Cái
" Cô nên mua lấy một cái ghế băng. Thêm vài quyển tạp chí
nữa."
Quái gì
" May ra sẽ có thêm khách hàng đấy."
Thế này!?
Không...không thể như thế được.
Đến bây giờ nghĩ lại, tôi cũng chẳng nghĩ ra là phút giây đó sẽ
phải diễn ra như thế nào. Nhưng ít ra là không phải như thế này. Có
một sai lầm gì đó ở đây. Một sai lầm tệ hại...
Anh đứng dậy và đi về phía cái máy đang giặt quần áo của anh. Mỗi
bước anh đi là thêm một vết nứt trong trái tim tôi. Tôi không hiểu
nổi chuyện gì đang xảy ra nữa.
" Thường thì giặt thế này mất bao lâu?" Anh hỏi, lưng vẫn quay về
phía tôi.
Tôi... tôi không biết phải làm gì. Tôi không có chuẩn bị trước cho
chuyện này. " À... chắc... chắc là vài phút nữa thôi." tôi lắp
bắp.
" Rồi mất thêm bao lâu để sấy khô?"
"... còn tuỳ... thường thì 15, 20 phút gì đó."
"Cool."
Đột nhiên một cái máy kêu bíp bíp. Làm tôi giật cả mình. Đồ của anh
đã giặt xong. Tôi đứng dậy và về ngồi sau quầy. Tôi cứ ngồi đó dõi
theo anh suốt nửa tiếng trong im lặng, xem anh thu dọn quần áo, đi
lại trong cửa hàng. Anh thậm chí không thèm nhìn lại phía tôi lấy
một lần. Tôi không hiểu... Tóc tôi vẫn ngắn như vậy, chiều cao cân
nặng của tôi cũng không có nhiều thay đổi... Và rồi tôi bàng hoàng
với suy nghĩ, anh... anh không nhớ tôi là ai.
Chúa ơi, con rối beng hết cả lên rồi.
Cái anh chàng đang đứng trước mặt con đây, anh có phải là Bi không?
Hay là vì con nhớ Bi quá mà bị điên mất rồi cũng nên?
Rồi tôi chợt nhớ ra cái hộp lúc nãy. Tôi vội vàng chạy vào phòng.
Tôi lôi từng cái ảnh của Bi 3 năm trước ra xem thật kĩ. Mắt anh,
môi anh, khuôn mặt của anh. Không phải tôi quên, mà làm sao tôi có
thể quên được, nhưng lúc này tôi cần một sự chắc chắn.
Nhưng khi tôi quay lại cửa hàng để nhìn kĩ lại anh một lần nữa, để
so sánh với những tấm ảnh, đã quá muộn. Anh đã rời khỏi Cubic
U.
***
Sau cuộc gặp gỡ tình cờ với Bi, Hikaru như người mất hồn. Lúc nào
cô cũng chỉ hồi tưởng lại giây phút đó, rồi lại tự hỏi không biết
mình đáng ra có nên nói một điều gì, bất cứ một điều gì, khiến anh
nhớ lại. Nhưng làm sao anh có thể không nhớ? Chẳng phải cô cũng đã
từng là một phần cuộc đời của anh, như anh đối với cô...
Cả tuần sau đó, Hikaru cố gắng làm thật nhiều việc, biến mình thành
bận rộn để không còn thời gian suy nghĩ vẩn vơ. Việc đầu tiên là
khoác cho Cubic U một bộ cánh mới, gồm đèn nhấp nháy, những dải
ruy-băng và cả những bức tranh ông già Nô-en cô tự vẽ nguệch ngoạc
trên cửa kính. Hy vọng hình ảnh mới mẻ và vui tươi của cửa hàng có
thể thu hút những khách hàng sinh viên cuối cùng còn sót lại trong
khu vực. Có thể cả Bi...
Đến cuối tuần, hy vọng của Hikaru có vẻ như được đền đáp. Có nhiều
khách hàng mới đến với cô hơn. Tuy không nhiều như dợt trước khi
nghĩ lễ, nhưng vẫn còn hơn là chẳng có ai như mấy ngày vừa
rôi.
"Chị ơi, em hỏi chút." Một cô gái xuất hiện trước quầy và Hikaru
ngước lên, bỏ dở trang báo đang đọc.
" Vâng tôi có thể giúp gì cho bạn?" Hikaru lịch sự hỏi. Nhìn cô gái
kĩ hơn một chút, Hikaru hơi ngạc nhiên. Cô gái không giôngnhững
khách hàng nữ thường đến đây. Họ trông cứ nhang nhác nhau cả lượt,
ai cũng gầy gò và sành điệu với quần áo thời trang và tóc tai sặc
sỡ. Cô gái này cũng mảnh mai, nhưng ăn mặc khá giản dị. Mái tóc
được buộc gọn đuôi ngựa khá xinh xắn, mái tóc huyền không có dấu
vết của màu nhuộm.
" Em không chắc là mình biết dùng mấy cái máy giặt này, chị giúp em
một chút được không?" Cô gái nói với cái giọng có chút bối rối trẻ
con. "Ài, ngượng chết lên được..." Hikaru mỉm cười. Cô bé đáng yêu
quá!
" Tất nhiên là được! Em có tin là chị cũng phải mất đến 3 tuần tự
mày mò mới thì mới biết sử dụng mấy cái máy đấy không!"
" Thật ý ạ?" Cô gái bật cười khiến Hikaru cũng cười theo.
Và 15 phút tiếp theo đượcdành cho cái gọi là bài giảng về cách sử
dụng máy giặt với cô giáo là Hikaru và học sinh là cô bé khách hàng
dễ thương. Bài giảng đang đến lúc cao trào thì Hikaru nghe tiếng mở
cửa. Cô quay ra để chào vị khách hàng mới đến. Nhưng khi vừa nhìn
thấy vị khách hàng này cô im như thóc.
Là anh.
Cứ im như thế, Hikaru quay về ngồi sau quầy. Bài giảng bị bỏ dở
nêncô bé khách hàng tóc đuôi ngựa vẫn lúng túng nguyên xi với đống
nút bấm, nhưng không hiểu thái độ lạ kì của Hikaru nên cô cũng im
lặng tự mày mò nốt phần còn lại theo lời hướng dẫn của
Hikaru.
Từ phía bên kia căn phòng, Hikaru im lặng theo dõi chàng trai. Anh
có cái vẻ "ta là một, là riêng, là duy nhất", hoàn toàn không thèm
để ý đến xung quanh, bỏ mặt luôn cả đôi mắt của Hikaru đang gắn
chặt vào từng cử chỉ của anh. Cô không thể hiểu nổi. Rõ ràng chính
là anh, trông vẫn giống hệt anh của ngày xưa. Chỉ hơi khác là Bi
ngày xưa biết ăn mặc hơn, anh hay mặc nhiều lớp áo cùng một lúc. Bi
ngày xưa cũng sẽ đến bên cô, hôn nhẹ lên trán cô, anh vẫn thường
làm như vậy. Bi ngày xưa...
Khoan. Đây đâu phải là "Bi ngày nay", vẫn là Bi thôi mà... phải
không nào ?Hikaru không còn dám chắc một điều gì nữa.
Cô dõi theo anh phân chia quần áo, cho vào máy giặt, rồi cho vào
máy sấy. Anh không một lần ngó đến cô. Xong việc, anh bỏ đi.
Hikaru vội vàng tìm cuốn lịch bỏ túi trong cuốn sổ ghi khách hàng.
Cô chưa từng mong anh quay lại sớm như vậy, nhưng anh đã quay lại.
Anh rất có thể sẽ trở thành khách hàng thường xuyên, đến vào môt
ngày cố định nào đó.
" Chủ nhật thuần trước... rồi hôm nay... hôm nay là..." Hikaru cố
mãi cũng không nhớ hôm nay là thứ mấy. Cuộc gặp gỡ lần thứ hai
khiến cô mất hết cả tỉnh táo.
" Chủ nhật. Hôm nay cũng là chủ nhật." Cô bé tóc đuôi ngựa chọt lên
tiếng. Hikaru ngẩng lên và thấy cô đang đứng trước quầy. Hikaru
hoàn toàn quên béng mất là cô bé vẫn còn ở đó!
"Ồ chị xin lỗi, chị không biết là..." nhưng vì vẫn mải với mấy cái
ngày tháng nên cô cũng quên béng luôn là cô đang định nói gì. Rồi
cô lại nhìn xuống cuốn lịch trên tay, rồi lại nhìn lên cô gái, và
vẫn không nhớ ra mình đang định làm gì.
" Chị phải khoanh ở đây này." Cô bé chỉ tay vào một ngày trên cuốn
lịch.
" Ừ, cảm ơn em." Hikaru cuối cùng cũng nhớ ra là mình đang định
đánh dấu ngày tiếp theo anh sẽ tới. Cô thở ra một hơi và ngã người
vào ghế. Cô bé khách hàng vẫn đứng trước mặt cô và chớp chớp mắt
như chờ đợi một điều gì đó.
"...?" Hikaru cũng chớp mắt lại. "Ôi thôi chết chị quên mất. Xin
lỗi em..." cô đứng bật dậy và chìa tay ra. " Chị tên là...à, Ki!
Chị tên là Ki, rất vui được gặp em! "
" Em tên là Byul" cô bé trả lời. Rồi cô cũng nắm lấy aty Hikki lắc
nhè nhẹ, miệng nở một nụ cười.
"Okay, chào em. Ờ... gì nhỉ?"
" Uhm. Có vẻ như em vẫn cần chị giúp đỡ."
" À?" Hikaru ngó ra nhìn cái máy giặt của Byul. Cửa máy vẫn đang mở
với đống quần áo còn khô ở trong, giống nguyên xi 40 phút trước. "
Chết rồi! Chị xin lỗi! Sao em không bảo chị sớm?"
" Em không muốn cắt ngang... Ừm, cái việc chị đang làm." Byul ngó
lơ ra chỗ khác. " mà thật ra là em đã nhảy múa loạn xạ như một con
ngốc mà chị chẳng để ý gì cả... nên em chờ. Nhưng cũng chẳng sao.
Em chỉ thấy hơi buồn cười thôi." Byul bật cười khúc khích.
Mặt Hikaru đỏ dựng lên như Mặt Trời. Vừa ngượng vừa cam thấy có lỗi
vì đã bỏ rơi cô bé. Để bù lại Hikaru đã quyết định hôm nay sẽ miễn
phí hoàn toàn cho Byul.
Sau khi đồ của Byul đã giặt giũ xong và cô bé đã ra về, Hikaru đóng
cửa sớm hơn mọi ngày. Mệt mỏi buông mình xuống giường, Hikaru thở
dài. Sau ngày hôm nay, cô không còn dám chắc một điều gì
nữa...
Phỉa chăng Bi đã hoàn toàn quên hẳn cô? Hay cô đã nhầm một người
con trai khác là Bi ? Nằm nhìn trần nhà cho đến khi hai mắt đã díp
lại, tâm trí Hikaru chìm dần vào ráng chiều tím lịm.
*Chương 4*
Hikaru bắt đầu mong chờ ngày Chủ Nhật. Và cả 2 tuần sau đó, "Bi"
đều xuất hiện, chính xác như một cái đồng hồ. Và anh cũng chỉ dùng
đúng có 2 cái máy giặt và sấy duy nhất, là 2 cái gần cửa ra vào và
xa quầy nhất. Anh cứ đền, giặt đồ, sấy khô đồ, rồi lại bỏ đi. Và
anh cũng chẳng nói với Hikaru một lời nào. Anh lúc nào cũng có kiểu
thái độ... chẳng có thái độ gì cả, có vẻ như vậy. Hikaru cũng có
đôi lần nghĩ đến chuyện tiến lại gần bắt chuyện với anh, nhưng rồi
lại thôi. Chẳng biết phải nói gì cả.
Byul cũng đã trở thành một khách quen. Tuần nào cô cũng tới 2 lần,
thi thoảng lại đòi "dịch vụ miễn phí". Cô có thói quen ngồi trên
quầy cùng với Hikaru, thỉnh thoảng ngó qua vai xem Hikaru đang đọc
hoặc viết gì. Mới đầu Hikaru cũng hơi khó chịu, nhưng rồi cô cũng
quen với thói quen khác thường đó của Byul.
"Chị đang làm gì thế?" Byul chợt hỏi. Một buổi chiều Chủ
nhật.
"Xem xét mấy cái giấy tờ thôi", Hikaru lẩm bẩm. Thực ra là cô đang
khá căng thẳng. Ba tháng thuê nhà miễn phí vèo một cái đã sắp hết.
Từ tuần sau là Hikaru bắt đầu phải tự thanh toán. Nhưng tất cả số
tiền cô để dành được trong 3 năm qua đã tiêu hết vào tiền vốn cửa
hàng và tiền sinh hoạt. Tiền cô kiếm được thì chẳng đáng là bao,
không đủ để trả cho hợp đồng một năm. Chắc là cô phải trả theo
tháng thôi. Mà khéo trả theo tháng cũng chưa chắc đã đủ tiền.
"Mm, chán chết." Byul lúng búng nói vì đang ngậm một cây kẹo
mút.
"Này. Chị tưởng quần áo em giặt xong rồi chứ hả?" Cái thái độ dửng
dưng của Byul chợt khiến Hikaru hơi gắt giọng.
"Hình như thế. Có sao không?"
Định gắt thêm một câu "Thì em lướt đi cho chị nhờ" nhưng lại thấy
hình như mình hơi quá nên Hikaru dịu giọng. "Chẳng sao cả." Gần đây
hai chị em ngày càng thân thiết. Chính bản thân Hikaru còn phải
ngạc nhiên khi nhận ra có thêm Byul bên cạnh cũng khá dễ chịu,
giống như có thêm một cô em gái nhỏ, dù tính khí Byul... không được
bình thường cho lắm.
Đúng lúc Byul đang thè cái lưỡi xanh lè vì ngậm kẹo của mình ra để
trêu chọc Hikaru thì có tiếng mở cửa. Và vừa nhìn ra cửa thì nụ
cười của Hikaru đã tắt trên môi và mặt cô đang lại. Thái độ bất
thường của Hikaru khiến Byul cũng ngưng cười và tò mò nhìn theo ra
phía cửa.
Là " Bi".
"Oohh... là anh chàng đó." Byul vừa nói vừa gật gù ra vẻ.
"Suỵt!" Hikaru véo cô một cái. "Bé cái mồm thôi. Mà em nói 'anh
chàng đó' là ý gì đây hả?"
"Làm ơn đi, làm bộ làm tịch hoài. Lần nào chàng này đến mà chị
không như người mất hồn."
"Chị không có."
"Được rồi." Byul tụt khỏi quầy và đi gom mớ quần áo sạch của mình.
"Để đấy em giúp chị vậy." Cô bé nháy mắt tinh nhịch. Rồi lại thản
nhiên trút đống quần áo vào cái giỏ của mình và đi ra cửa. Ngay khi
cô chuẩn bị bước chân ra khỏi cửa hàng, cô chợt đứng lại và quay về
phía "anh chàng đó".
"Này, anh chàng đẹp trai!" Cô gọi.
Hikaru trợn tròn mắt. Byul, em đang làm cái quái gì vậy hả?
"Bi", đang lúi húi nhét mớ quần áo vào cái mấy quen thuộc, quay
lại.
"Nếu tôi là anh, tôi sẽ không dùng cái máy đó đâu." Byul nói. "Thật
đấy, cái hiệu máy đó nổi tiếng dở ẹc mà. Nhất là máy sấy."
Không khí trong cửa hàng ngưng đọng. Hikaru thì quá ngạc nhiên
không thốt nên lời.
"Dù sao thì, nếu anh muốn quần áo của anh không tơi tả ra thành
từng mảnh, dùng mấy cái máy đằng kia kìa, tốt hơn đó." Byul chỉ tay
vào mấy cái máy ở đầu đằng kia căn phòng, ngay sát quầy nơi Hikaru
ngồi. "Chúc may mắn. Gặp lại sau!" Câu nói của Byul không biết là
nhắm vào ai trong số hai nhân vật còn lại. Cô không quên vẫy chào
và quay về phía Hikaru nhe răng ra cười trước khi biến mất.
"Bi" tần ngần một lúc. Rồi anh lắc đầu và lôi quần áo của mình ra
khỏi cái máy quen. Rồi đứng lên, đi về phía mấy cái máy Byul đã chỉ
và lại nhét quần áo vào.
Còn Hikaru thì nín thở đến sắp hụt hơi. Byul nói đúng, đúng là cô
đang choáng váng. Cô cố gắng kiềm chề những cảm xúc của mình và
quay lại vơi mớ giấy tờ. Nhưng chẳng có chữ nào vào đầu. Cô giả vờ
múa cái bút chì loanh quanh trên tờ giấy cho có vẻ đang viết lách,
nhưng tai thì ngỏng lên để nghe tiếng bước chân của anh đi lại
trong cửa hàng, dù tiếng rât nhò vì bị tiếng ồn ào của những cái
máy giặt át hết.
Vài phút sau, cô không nghe thấy tiếng buớc chân của anh nữa. Cô
len lén đưa mắt nhìn sang bên trái, chỗ mấy cái máy anh dùng và
không thấy anh đứng đấy nữa. Chắc là anh ra ngoài kiếm đồ ăn rồi.
Cô thở ra một hơi nhè nhẹ. Trái tim cô đập chậm lại dần... Anh ở
gần quá...
Thả bút, Hikaru ngả lưng ra và ngẩng đầu lên. Và cô giật bắn mình,
tí nửa là ngã ngửa về đằng sau.
"Bi" đang đứng trước mặt cô, nhìn cô trân trối.
Không lẽ... không lẽ anh đã nhớ ra cô ?
"Ừm... T...tôi có thể giúp gì?"
"...Trông bạn rất là quen." Anh trả lời, nheo nheo mắt.
Hikaru nuốt nuớc bọt đánh ực một cái. "Tức là sao?"
"Yea. Lúc đầu thì nhớ mãi không ra, nhưng bây giờ thì tôi biết bạn
là ai rồi!" Anh nở một nụ cười thật tươi và búng ngón tay, gương
mặt như hơi toả sáng. Khiến Hikaru nín thở.
"Biết... rồi hả?"
"Đương nhiên."
"Chúa ơi," Hikaru thốt lên và trút ra hơi thở phào nhẹ nhõm.
Ngay lúc này, một niềm hân hoan trào lên trong cô, len lỏi trong
từng mạch máu chạy đi khắp cơ thể. Và niềm vui đó chạy đến đâu thì
cô lại cảm thấy mình yếu đuối đến đó. Cô đã gồng mình chờ đợi sự
giải thoát này quá lâu. Bây giờ chính là lúc cô có thể cho phép
mình khuỵ xuống. Đôi mắt cô lấp lánh. Đôi môi run rẩy. Cô không
biết phải nói gì nữa. "Em cứ tưởng là anh..."
" Bạn chính là cái cô gái trong cái clip ca nhạc đó phải không! Cái
clip mà có bong bóng đó, phải không?"
"Cái... cái gì cơ?"
"Đúng rồi, bạn ngồi trên một cái ghế giữa một căn phòng có rất
nhiều người đang nhảy, và..."
"Bong...bong bóng?"
"Và những người kia cứ chầm chậm nhảy xung quanh bạn...".
"Bong bóng?"
"Ừ. Bong bóng. Giống như trong một cái clip của Micheal Jackson
ý... tên là gì nhỉ-"
"Aaaaaahhhhhhhh!" Hikaru hét ầm lên và đập mạnh hai tay xuống mặt
quầy. Cô không thể chịu được nữa. Cô đứng bật dậy và tung hê cả
đống giấy tờ vào chàng trai, với một cơn giận dữ không kiềm chế
nổi.
"Này! Sao thế hả?" Chàng trai phải giơ hai cánh tay lên chặn truớc
mặt để tự bảo vệ. Trước khi anh kịp mở miệng ra nói thêm bất cứ một
câu nào, Hikaru bỏ chạy vào phòng và đóng sập cửa lại.
***
Cũng đã vài ngày trôi qua kẻ từ lần cuối cùng tôi gặp "Bi"...
Giờ thì, tôi đang ở đây, giữa một nơi hoàn toàn xa lạ, bươn chải
trong một thành phố mà tôi hoàn toàn không có lấy một người thân
quen. Và để làm gì ? Để tìm kiếm một chàng trai đã rời bỏ tôi mà
không một lời báo trước, không một lời giải thích, mà cũng chẳng
nói câu giã từ. Và chính vào lúc tôi nghĩ là tôi đã tìm được anh,
anh lại không nhớ một chút gì về tôi! Chúa ơi, thần kinh con có vấn
đề chăng?! Có lẽ con đang rất không tỉnh táo!
Chuông điện thoại reo đánh thức tôi dậy. Chờ mãi không thấy người
gọi bỏ cuộc, tôi đành rời khỏi cái chăn ấm áp của mình.
"...Alôoooo?" Tôi trả lời với cái giọng ngái ngủ.
"Chúc buổi sáng tôt lành cô Utada!". Đầu dây bên kia đáp lại. Vừa
nhận ra giọng nói đó là cơn buồn ngủ của tôi bay đâu hết sạch. Là
ông chủ cho thuê nhà!
"Oh! Cũng xin chúc bác một ngày tốt lành!" Tôi nói, cố gắng làm cho
giọng mình nghe thật tỉnh táo.
"Tôi chỉ gọi để nhắc nhở cô rằng thứ hai tuần tới là cô bắt đầu
phải trả tiền nhà rồi nhé. Thường thì khách thuê nhà của tôi trả
tiền nhà bằng cách thả vào hòm thư báo của tôi, nhưng vì cô đã quá
hạn hai tuần.."
"Ôi cháu xin lỗi. Đúng là làm quen với việc kinh doanh không dễ
chút nào, mất nhiều thời gian hơn cháu tưởng. Nhưng cháu nghĩ là
cháu sẽ lo được bác ạ."
"Thế thì tốt." Ông chủ nhà dừng lại một chút. "Nhưng như tôi đã
nói, vì cô đã quá hạn tiền nhà nên tôi sẽ đến tận nơi để nhận tiền.
Khoảng trưa thứ hai nhé. Và sẽ không dền dứ thêm đâu đấy.
"Buổi trưa? Cũng được ạ."
"Tốt tốt. Vậy gặp lại cô thứ hai. Chúc cô một ngày tốt lành, cô
Utada."
"Vâng, cảm ơn bác. Cũng chúc bác..." Nhưng ông chủ nhà dập máy
trước cả khi tôi kịp kết thúc câu.
Tôi dập máy và đi vào nhà tắm. Làm vài động tác vuơn vai, tôi nhìn
vào gương.
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trong gương... Tôi không thích nó
tí nào. Cái khuôn mặt tôi đang nhìn thấy trông thật lạ lẫm. Trông
cô mệt mỏi và ưu tư, như đã già đi vài tuổi. Trông như thể cô đã
không ngủ từ nhiều tuần nay... trong khi tôi biết là đêm nào tôi
cũng đi ngủ rất sớm, đâu có như hồi còn đi học, đêm nào cũng trốn
ngủ đi chơi...
Đi học. Tôi chợt nhớ ra mình đang sống troong một thành phố của
những trường học. Một nơi mà những đứa nhóc tuổi tôi giờ hẳn là
đang cày sâu cuốc bẫm cho năm học cuối cùng trong đời sinh viên của
mình, trong khi biết tôi lại đang... làm cái gì thế này nữa. Hồi
trước tôi cũng chăm học lắm. Mặc dù lúc nào cũng ngoạc mồm ra kêu
ca nhưng thực sự là tôi rất thích học hành. Nhất là những lúc học
chung với bạn. Hồi trước tôi toàn học nhóm với Fany...
Fany...
Chúa ơi, tôi hoàn toàn quên béng mất anh. Tôi tự hứa là sẽ gọi ngay
cho anh khi đặt chân đến Seoul, và tôi đã hoàn toàn quên béng mất.
Chẳng phải là tôi đang làm một việc y như Bi đã làm với tôi với
Fany sao? Không, tôi không thể chấp nhận được điều đó. Tôi phải gọi
cho anh.
Tôi nhấc máy lên và bấm phím. Mất một lúc khá lâu tôi mới nghe tháy
vài tiếng tút vang lên tứ đầu dây bên kia. Làm ơn đi... đừng có đi
vắng nhé...
"Alô?" một giọng nói trả lời. Là Fany.
"Fany...?" Tôi có cảm giác như từ nhiều năm nay tôi đã không được
nghe giọng nói của anh. Và từ lúc nào không biết trên môi tôi nở
một nụ cười.
"...Ôi má ơi! Có phải tôi đang được nghe tiếng người mà tôi nghĩ là
tôi đang được nghe không đây?" Anh nói như hét vào ống nghe.
"YEAH!" Và cả hai chúng tôi bật cười như nắc nẻ.
"Cái cô này, em biến đi đâu mất vậy? Em làm cho mọi nguời lo sốt vó
cả lên. Khoan đã. Em có ổn không? Không phải bị bắt cóc hay làm sao
đó chứ?".
"Haha, tất nhiên là không. Em rất ổn. Tin em đi."
"*PHEW* Nhẹ cả người... Thế dạo này em thế nào? Em đã làm cái quái
gì trong suốt ba tháng vừa rồi thế hả?"
"Em dạo này khá hơn... Em nghĩ là em sẽ ổn thôi. Dạo này làm việc
vất vả quá. Còn anh?"
"Em biết anh quá rõ mà, sao còn phải hói! Chỉ cần nghe giọng anh là
biết phải không. Anh dạo này tốt lắm. Nào, thêq em đang ở đâu thế
hả, Hikki? Nói cho anh biết đi để anh còn chạy đến ngay với em đây
này."
"Xin lỗi, nhưng Cái gì cơ?"
"Fany, em đang ở Seoul. Em đã đến đây từ 3 tháng trước, để đi tìm
Bi."
"Hikki, em điên hả?"
Có lẽ tôi điên thật.
Phần còn lại của cuộc nói chuyện là Fany gào thét ầm ĩ, chủ yếu là
về cuộc sống thiếu trách nhiệm của tôi. Và rồi anh hỏi, " Giáng
sinh của em thế nào?" Tôi im lặng. Tôi quá vận rộn với Cubic U và
cả việc đi tìm Bi nữa... Tôi đã ăn Giáng sinh một mình, mà thậm chí
tôi còn không nhận ra điều đó. Tước khi gác máy tôi còn bắt Fany
không được nói với bố mẹ tôi là tôi đang ở đâu. Tôi nghĩ tôi chưa
sẵn sàng để đối mặt với sự thất vọng của bố mẹ dành cho tôi.
Nằm trên giường, tôi lại miên man suy nghĩ về cuộc sống của mình.
Cuối cùng, tại sao tôi lại ở đây? Tại sao tôi làm tất cả những việc
này? Tôi lôi cuốn nhật ký giấu dưới nệm ra. Đã một tháng tôi bỏ
quên nó, d0úng từ ngày "Bi" xuất hiện. Trang cuối cùng tôi viết là
về những loại bột giặt tốt nhất nên dùng. Trời, tôi mới tẻ nhạt làm
sao!
Tôi ngôi lật lại từng trang giấy, tìm kiếm lại mình của mỗi ngày
trước. Và rồi tôi bắt gặp trang cuối cùng tôi viết trước khi dời
nhà sang Seoul.
Tất cả những gì tôi biết là đâu đó trong trái tim tôi mách bảo rằng
anh đang ở Seoul, và tôi sẵn sàng làm tất cả những gì có thể để
chắc chắn rằng anh vẫn khoẻ mạnh và hạnh phúc. Và tôi mặc kệ anh có
cần đến tôi trong cuộc sống của anh nữa hay không...
...
Tôi nhớ ra rồi. Tôi đến đây để tìm Bi. Để chắc chắn rằng anh có
mạnh khoẻ và hạnh phúc. Không phải để chắc chắn rằng anh vẫn còn
yêu tôi. Đúng, tôi vẫn yếu anh tha thiết, nhưng tôi nghĩ rằng khi
tình yêu thương một nguời một cách chân thành, chuyện tình yêu cũng
sẽ chỉ đứng hàng thứ hai.
Tôi đã đi đến đây, tôi sẽ đi tiếp. Nếu người con trai tôi gặp,
"Bi", chính là Bi, tôi đã đi được một nửa con đường. Tất cả những
gì tôi cần làm bây giờ là đào sâu hơn một chút vào cuộc sống của
anh. Cuộc sống gần đây của anh có tốt không? Anh có khoẻ mạnh
không? Anh có hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình không?
Tôi sẽ làm điều đó.
Tôi sẽ luôn ở đó, vì Bi, dù anh có cần đến tôi hay không đi chăng
nữa.
Tôi bất chấp tất cả.
*Chương 5 *
Kể từ sau lần nói chuyện với Fany, tâm trạng Hikảu khá hẳn lên. Cô
còn lên hẳn kế hoạch dọn dẹp những suy nghĩ vẩn vơ của mình, nhưng
vẫn không thể ngừng băn khoăn liệu "Bi" còn có ý định quay lại cửa
hàng một lần nữa hay không. Cô sợ là Chủ nhật tuần trước mình đã
doạ cho anh một phen khiếp vía. Kể như đó có không phải là Bi thật,
thì chẳng phải là cô đã giận dữ vô cớ với một trong những khách
hàng quen thuộc tin cậy nhất của cửa hàng rồi còn gì. Nếu "Bi" còn
trở lại, Hikaru đã quyết định là cô sẽ đối xử với anh một cách bình
thường như tất cả mọi người, đến khi nào cô tìm ra sự thật.
Chủ nhật tuần đó, Hikaru cứ đi loanh quanh dọn dẹp cửa hàng cả
ngày. Buổi tối vắng teo, đến cả Byul cũng chẳng thấy mặt đâu. Quét
dọn lau chùi chán rồi vẫn chưa thấy muốn đóng cửa hàng, giống như
là vẫn đang vô hình chờ đợi một điều gì đó. Lại quyết định làm vệ
sinh cửa hàng thật kỹ càng, nên chui vào tất cả các ngóc ngách để
lau chùi. Cuối cùng cô phát hiện ra mấy vết bẩn nho nhỏ ở ngay dưới
gầm cái quầy. Thế là xắn tay áo lên, chui xuống gầm quầy để lau cho
bằng đuợc. Đúng lúc Hikaru đang lúi húi dưới gầm quầy thì một tiếng
nói vang lên ngay sau lưng cô.
"Này!"
Hikaru giật nảy cả mình, cộc đầu đánh cộp một cái rõ đau vào cái
gầm quầy. "Ai da!" Vừa lấy tay xoa đầu, cô vừa lúng túng chui ra
khỏi cái gầm, ngẩng đầu lên. Là "Bi".
"Ui, xin lỗi nhé, heh. Bạn có sao không?" Anh hỏi, tay vẫn ôm khư
khư cái giỏ quần áo.
"Ồ không, không sao." Hikaru nói dối. Thực ra cái đầu cô đang đau
đến nỗi nhìn thấy cả một bầu trời sao luôn. "Tôi -ôi- có thể giúp
gì không?"
"À thì...thực ra là bạn đang..." "Bi" chỉ tay ra sau lưng Hikaru.
Cô quay l;ại và mới nhận ra là mình đang đứng chắn hết cả đống dồ
bột giặt tẩy. Cô ngượng nghịu đứng tránh sang một bên cho anh đi
qua. Liếc mắt qua cái giỏ đồ của anh, cô thấy hôm nay nó chỉ đầy
bằng có một nửa mọi khi. "Hôm nay chỉ giặt một máy thôi nhỉ?", cô
nghĩ là có lẽ mình thử bắt chuyện với anh xem sao, nhưng vừa nói
xong câu đó thì cô nhận ra mình thật là ngu ngốc.
"Hả? À, ừ, hôm nay tôi đi hơi vội nên để quên một đống ở nhà. Nhưng
lười quay lại lấy chắc là mai lại đến lần nữa thôi."
"Ra vậy." Hikaru vừa ra vẻ gật gù, vừa lãng ra chỗ khác cho đỡ
ngượng.
"À mà này..." chàng trai tự dưng lên tiếng. "Về chuyện Chủ nhật
tuần trước..."
"À vâng, tôi biết, rất xin lỗi vì tôi đã xử sự thật chẳng ra gì.
Tôi không cố ý đâu, chỉ là vì cả ngày hôm đó gặp nhiều chuyện không
vui. Nào là hoá đơn và... đại loại vậy."
"Không, bạn không có gì là phải xin lỗi cả." Chàng trai nói và khẽ
mỉm cười.
Nụ cười của anh giống hệt Bi, nhưng hình như vẫn có gì hơi khang
khác... khác ở chỗ nào nhỉ?
"Hẳn là bạn đã nhiều lần bị làm phiền về chuyện cái video clip đó."
Chàng trai lại nói tiếp, "nên cũng dễ hiểu nếu bạn cảm thấy khó
chịu. Mình hứa sẽ không nhắc đến chuyện đó nữa, hehe."
"Ờ", Hikaru chẳng biết làm gì hơn là nở một nụ cười giả tạo.
"Vậy là... xong nhỉ? Làm bạn được chú?" Chàng trai chìa tay phải
ra. Hikaru liếc mắt nhìn, và trái tim cô như chìm xuống. Cô vẫn nhớ
như in rằng Bi thuận tay trái. "Không được sao?"
"Ờ, à, xin lỗi. Tự nhiên tôi nghĩ đi đâu vậy thôi." Cô chìa tay ra
bắt.
"Không ý gì đâu nhé, nhưng có vẻ như bạn rất hay có kiểu thất thần
như vậy?"
"Haha! Không phải ngại. Chắc là tại gần đây tôi hơi căng thẳng quá
thôi."
"À, ra thế."
"..."
"...Thôi. Mình đi giặt quần áo đã nhỉ."
"Ừ đ úng rồi. À... bạn làm gì thì làm đi nhé."
Hikaru cứ yên ở đó một lúc. Chờ khi chàng trai quay lưng đi lo giặt
đồ, cô mới cho phép một nụ cười khẽ nở trên miệng. Nhưng vừa cúi
xuống định quét dọn tiếp thì mắt cô chợt bắt gặp một vật gì đó.
Hình như là đồ của "Bi" vừa làm rơi khi nãy lúc đang nói chuyện với
cô. Tiện tay nhặt nó lên mà cô cũng chẳng thèm nhìn lại nó một
lần.
"Này, bạn vừa làm rơi một..." Tiếng cô ngưng bặt ngay khi cô vừa
liếc mắt xuống nhìn lại món đồ trong tay mình.
"Hả?" Chàng trai quay lại, và nhìn thấy cái áo nịt ngực cô đang cầm
trên tay. "Ôi thôi chết, ngượng quá! Haha!" Anh giật lấy cái áo và
vội vàng quẳng vào giỏ đồ của mình, "Cám ơn!"
Hikaru ngớ người. Cô nhìn anh đầy thắc mắc, gần như là đang
lườm.
"À... không phải như bạn nghĩ đâu." Anh nói giọng rụt rè. "Mình
không phải là loại con trai đó đâu, hứa danh dự đấy! Ơ kìa!"
Thái độ của Hikaru gần như là nổi giận.
"... Ý mình là, một vài món đồ ở đây không phải là của mình, mà là
của một cô gái mình..." Nhưng anh chưa nói hết câu thì cô đã lao ra
ngoài, ra khỏi Cubic U. "Này! Sao thế hả? Bạn đi dâu đấy?"
***
Ngoài trời đang mưa.
Tôi cũng chẳng biết mình đang chạy đi đâu nữa.
Chỉ là tôi không thể chịu nổi.
Nhìn thấy món đồ phụ nữ trong tay "Bi" chợt làm mình nghĩ đến Bi và
một người con gái khác. Một tình yêu mới. Một tình yêu không gặp
những trở ngại về khoảng cách, về sắc tộc, hay là về... hoặc
là...
Tôi chợt mất hết sức lực. Tôi ngã khuỵ xuống và bật khóc.
Tôi biết 3 năm là một khoảng thời gian đủ dài để Bi có một người
con gái khác... nhưng...
Có lẽ tôi vẫn chưa hề sẵn sàng cho tình huống xấu nhất giống như
tôi tưởng. Có lẽ tôi chưa đủ tốt đến vậy.
Và có lẽ vì vậy mà anh quên tôi. Có lẽ đó chính là lý do anh không
còn muốn ở bên tôi... hay nói lời tạm biệt với tôi.
Những giọt mưa rất ấm, tôi có thể cảm nhận được. Nhưng tại sao tôi
vẫn cảm thấy lạnh, lạnh buốt. Tôi không ngừng run rẩy. Những giọt
mưa đua nhau rơi, chảy dài trên mặt tôi, hoà vào với những giọt
nước mắt. Tôi chợt nhớ, cái ngày tôi phát hiện ra sự thật Bi đã ra
đi cũng vậy. Trời cũng mưa, và tôi cũng đã khóc trong mưa. Lại là
cái cảm giác đó.
Tôi cảm giác như mình đã lại đánh mất Bi, lần thứ hai. Và lần này,
là mất vào tay một người con gái. Một cô gái có lẽ đẹp hơn tôi,
mảnh mai hơn tôi. Một cô gái đẹp cả về thể xác lẫn tâm hồn. Bi
không bao giờ dừng lại bên một cô gái tốt thứ nhì, chính anh vẫn
luôn nói như vậy. Anh không bao giờ tin vào cái triết lý thoả hiệp
đó, và vì vậy anh rất kén chọn.
Tôi bẫng cảm thấy căm ghét bản thân mình ghê gớm.
Không biết tại sao, nhưng tôi đã quay lại nhìn xem anh có chạy theo
tôi. Tất nhiên đó không phải là lý do khiến tôi bỏ chạy. Tôi không
thực sự mong rằng anh sẽ chạy theo, nhưng một phần trong tôi vẫn
nuôi hy vọng. Và tất cả những gì tôi nhìn thấy là con phố đen ngòm
heo hút với những cái bóng di động ở đằng xa. Rõ ràng là anh không
hề chạy theo tôi. Chẳng có lý do gì để anh phải làm như vậy cả? Tôi
đâu có quan trọng đến như vậy... để đáng được quan tâm.
Tôi gắng đứng dậy. Cái bóng tôi đang vây quanh mình khiến tôi cảm
thấy bất an. Đập vào mắt tôi là cái biển đèn nhấp nháy của một quán
karaoke. Tôi bước vào đó. Một nơi tối không kém gì ở ngoài. Tôi
chẳng cảm thấy an toàn hơn chút nào, nhưng ít ra thấy mình không
còn đơn độc nữa.
Tôi ngồi xuống cái bàn gần cửa nhất và cuộn tròn mình trên ghế. Tôi
có nghe thấy người nào đó đang hát trên sân khấu, và đám đông thì
có vẻ thích thú. Người đó hát có vẻ hay, nhưng tai tôi đang lùng
bùng vì bị nước vào. Cô bồi bàn đến bên thì bị tôpi gắt. "Đi chỗ
khác, tôi có gọi gì đâu." Cô chỉ gật đầu và quay lưng bước
đi.
Tôi muốn gom góp lại mớ suy nghĩ đang rối như tơ vò của mình, nhưng
có vẻ như đầu óc của tôi đang rất cần nghỉ ngơi một chút. Và tôi
chìm dần vào trạng thái trống rỗng.
Một lúc sau tôi thấy đám đông vỗ tay rào rào và hò hét ầm ĩ. Tôi
dụi dụi mắt để nhìn kỹ hơn nhân vật đang được hoan hô nồng nhiệt
như vậy. Chính là anh chàng ca sĩ vừa hát xong. Một anh chàng khá
cao lớn và có nước da sẫm mầu hơn hầu hết những người Hàn Quốc mà
tôi từng gặp. Tôi nhìn theo anh quay về bàn của mình với 4, 5 người
bạn gì đó, cả hội nói cười vui vẻ. Ngay trước khi anh ngồi xuống
ghế của mình thì bắt gặp ánh mắt tôi đang nhìn hắn. Tôi vội quay
đi. Chết tiệt.
Tôi đành chuyển sang một bàn khác và cúi gầm mặt xuống, hy vọng là
hắn sẽ không còn nhìn thấy tôi nữa. Tôi đang không hề có tí tẹo tâm
trạng để trò chuyện với bất cứ ai trong lúc này. Nhưng hẳn là hắn
vẫn để ý, vì chỉ sau vài bài hát, khi tôi ngẩng đầu lên, đã thấy
hắn đang ngồi trước mặt, mỉm cười với tôi.
"Trước tới giờ chưa từng nhìn thấy em ở đây." Hắn nói, giọng nói
sâu và trầm ấm, có chút gì đó gợi cảm. "Mới đến khu này phải
không?"
Tôi nhìn thẳng vào mặt hắn, nhìn không rõ lắm, mắt tôi vẫn nhoè
nhoẹt vì mưa và nước mắt. Nhưng tôi nhìn rõ cả hàm răng của hắn,
chắc chắn rồi. Vì anh chàng này không ngừng mỉm cười với tôi. Làm
tôi muốn đấm cho một phát văng cả nụ cười đó ra khỏi mặt.
"Cũng có thể." Tôi lạnh lùng đáp.
"Ôi, đừng có thế chứ. Anh chỉ đang cố tỏ ra thân thiện thôi
mà."
"À, vậy thì tôi không có ý định đó." Tôi đứng dậy và chuyển sang
một cái bàn khác. Chàng trai giang một tay ra chặn ngang đường của
tôi.
"Tên anh là JoonHyung. Mọi người gọi anh là Joon. Em tên gì?"
***
Xin chào Hikaru.
Bi? Phải anh đó không? Anh đang làm gì ở đây vậy?
Chỉ ghé qua chào em một câu... hôm nay em tốt nghiệp mà, làm sao
anh có thể không đến chứ?
Nhưng... anh có sao không? Trông anh có vẻ mệt mỏi?
Trông anh buồn ngủ lắm hả? Hay là cả hai chúng ta đều buồn ngủ
nhỉ?
Không, ít ra là em không nghĩ vậy.
Sao anh cứ cảm thấy mơ hồ sao đó, như thể tất cả chỉ là ảo ảnh? Tất
cả...
...Bi, đáng ra anh không nên đến đây, anh phải ở nhà nghỉ ngơi đi
chứ.
Coi này, anh không biết chuyện gì đã xảy ra, anh chỉ biết rằng, anh
không thể ngừng nghỉ về em...
...
Anh muốn được ở bên em. Hikaru anh chỉ muốn...
***
"Bi?"
Tôi ngồi bật dậy, trên giường.
Tôi vừa mơ một giấc mơ về Bi. Hình như là về ngày lễ tốt nghiệp cấp
3 của tôi. Tôi đã tổ chức một bữa tiệc. Ai cũng đến, chỉ có mình
anh là không thấy đâu. Đến tận cuối buổi tiệc anh vẫn chưa tới. Thế
rồi đún vào lúc nửa đêm, lần cuối cùng tiếng chuông cửa reo. Và
chính là anh.
"Bi là ai?" Một tiếng nói vang lên ngay bên cạnh tôi.
Tôi quay phắt lại, và không ai khác, chính là cái anh chàng hôm
qua. JoonHyung. Và vẫn là cái nụ cười thường trực đó.
Ôi Chúa ơi.
Tôi nhìn xuống những thứ mình đang ngồi trên. Đây không phải là
giường của tôi.
Tôi nhìn xung quanh. Là một căn phòng rộng thênh thang với gạch lát
nền rất đẹp, những món đ62 gỗ màu trắng và rèm cửa bằng lụa.
Đây càng không phải là nhà tôi. Thế thì tôi đang ở chỗ quái nào vậy
hả trời?!? Cuống cuồng, tôi bật dậy khỏi giường và chạy về phí
cửa.
"Ê, này này, đừng có thế chứ. Không sao đâu!" Anh chàng kia gọi với
theo tôi. Nhưng mà tôi làm sao có thể bình tĩnh được khi mà thậm
chí không biết anh chàng này rốt cuộc là ai nữa.
"Đây là đâu?" Tôi hét lên.
"Nhà tôi."
Tôi chợt nhớ ra một chuyện và nhìn xuống những thứ mình đang mặc.
Đây không phải là quần áo của tôi nốt. Mà thực ra tôi chỉ đang mặc
một cái áo sơ-mi nam rộng lùng bùng, không gì khác. Còn chân tôi.
Ôi...
"Anh đã làm gì với tôi?? Nói ngay" Tôi lại hét vào mặt anh ta. Anh
tiến đến gần tôi, nhưng cứ tiến lên một bước là tôi lại lùi về một
bước. "KHÔNG! Tránh xa tôi ra!"
"Awww, ý em là sao, "Anh đã làm gì với tôi" à? Chả lẽ em không nhớ
gì sao? Đêm qua khi chúng ta nói chuyện đó, và sau đó chúng ta
đã..."
Tôi chộp lấy một cái hộp ngay gần tôi và ném thẳng vào hắn " Đứng
nguyên đó!"
"Nào, Hikaru, bình tĩnh lại em, anh..."
"Anh nói cái gì? Sao anh biết tên tôi? Tôi chưa từng nói với ai tên
của tôi! Anh là thằng quái nào vậy hả? Và quần áo của tôi
đâu?"
"Chính em nói tên của em cho anh mà, nhớ không? Và quần áo của em
đang để ngay cạnh chân đèn kia kìa." JoonHyung chỉ tay qua chỗ cái
đèn ngủ. Quần áo của tôi đã được gấp gọn gàng để bên cạnh. Tôi vội
vàng chạy đến vơ lấy cái quần và mặc vào.
"Nghe này, tôi không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng dù có
là chuyện gì, thì Không là gì cả. Anh đã nghe rõ chưa, Không gì
cả!" Tôi vừa hét vừa chỉ tay vào mặt anh ta.
"Hà? Em đang nói cái gì thế? Đêm qua có xảy ra chuyện gì
đâu."
"Và làm sao tôi biết rằng anh đang nói thật?!" Tôi lại chạy ra phía
cửa nhưng JoonHyung bám theo tôi không rời thành ra cả hai cứ chạy
quanh cái bàn.
"Anh nói thât mà."
"Anh cút đi!"
"Tất cả những gì chúng ta đã làm đêm qua là..."
"Đừng chạm đến tôi!"
"..là ngồi nói chuyện trong quán đó. Và cũng đã uống mấy ly.
Và..."
"Để cho tôi yên!"
"... rồi chúng ta về nhà anh... lại nói chuyện... và ngay trước khi
em bất tỉnh nhân sự..."
"Tôi có ngất đi thì anh cũng không có quyền..."
"...Anh không biết nhà em ở đâu. Và anh cũng không tài nào đánh
thức nổi em. Em say quá. Vì thế mà anh đã gọi một cô giúp việc lên
thay đồ cho em vì em ướt như chuột lột... Đừng có lo, lúc đó anh
cũng không ở trong phòng đâu. Anh chưa nhìn thấy gì cả nhé, hứa
danh dự đấy! Anh không có đồ ngủ của phụ nữ ở đây, nên đành cho em
mặc tạm một cái áo của anh..."
Tôi đứng lại không chạy nữa. Mệt hết cả hơi. Tôi bèn ngồi bệt xuống
sàn và nghe hắn nói tiếp.
"Đây là phòng dành cho khách ở lại của nhà anh. Anh xin lỗi, anh
cũng biết là đáng ra anh không nên ở lại cùng em ở đây, nhưng vì
lúc nửa đêm anh ngủ không yên tâm nên chạy qua xem em thế nào. Chắc
hôm qua là lần đầu em uống rượu hả?"
Cũng có thể. Ờ mà đúng rồi đấy. Có sao không?
JoonHyung tặc lưỡi. "Anh nghĩ là anh đã ngủ gật trên ghế ở đây.
Nhưng anh không cố ý. Anh xin lỗi, thực sự xin lỗi em."
"Xì."
"Giờ thì em hiểu rồi chứ? Và anh không còn là thằng quái nào ở đây
đấy chứ?" Hắn ngồi xổm xuống trước mặt tôi, nghiêng nghiêng đầu và
cười với tôi. Rõ là cái đồ sói đeo nơ. Nhìn thì vừa cao lớn, mặt
lại ngầu như găngxtơ mà đòi ra vẻ nhí nhảnh.
"Vẫn."
" *thở dài* Thế nào cũng được... Néu em muốn đi, để anh dẫn em
ra..."
"Tôi tự đi được rồi. Cảm ơn ." Tôi đi qua mặt hắn, về phía cái cửa
gần nhất. Hoá ra là cái phòng chứa đồ. Mở cái cửa thứ hai, hoá ra
là nhà tắm. Điên à! Cái nhà to đùng mắt dịch này nữa.
"Haha! Em đúng là hết thuốc chữa!" JoonHyung vừa cười vừa lắc đầu.
Hắn nắm lấy tay tôi và lôi về phía cửa ra vào. Mặt tôi đỏ lựng hơn
Mặt Trời.
"Này, đã bảo là đừng có đụng vào tôi rồi cơ mà!"
"Nếu em cứ tiếp tục xử sự như một nhóc con, thì anh sẽ dẫn em đi
như dẫn một đứa nhóc, okay?" Hắn lại cười chế giễu tôi lúc với tay
mở cánh cửa trước "Bây giờ thì dễ hơn rồi nhỉ?"
"..." Tôi lườm hắn một cái và giật tay ra.
"Em có biết là em đang ở đâu không?"
"Ờ..." Rõ là tôi không biết rồi, đáng ghét.
"Em sống ở đâu?"
Tôi ngần ngừ một lúc. "Ở Cubic U."
JoonHyung ngoác miệng ra cười lớn. "ooooohhhh, chính là em sao.
Wow, anh không biết hoá ra em là người Nhật cơ đấy. Nhưng không
sao, đừng lo, anh sẽ không nói cho ai biết đâu. Sẽ là một bí mật
nho nhỏ của riêng hai chúng ta." Hắn nháy mắt với tôi.
"Mà là tôi thì sao?"
"Không, không có gì. Chỉ là bọn con trai khu này, thì luôn ngưỡng
mộ những cô gái xinh đẹp, như em chẳng hạn. Mà nhà em chỉ cách đây
có hai khu phố thôi, ra khỏi cửa thì rẽ trái. Ngày nào anh chẳng đi
qua đó. Quần áo của anh thì đã có cô giúp việc giặt, nhưng chắc là
có hôm nào anh sẽ rẽ qua xem sao, xem chỗ của em thế nào."
"... Sao cũng được." Đúng là cái đồ hợm của.
"Được rồi, xem như đó là một cuộc hẹn hò nhé! Thế đã, gặp lại sau,
tiểu thư Hikaru."
Cái anh chàng này thậm chí còn dị thường hơn cả Byul nữa! Tôi không
thèm đáp lại và đi thẳng. Tôi biết thế là bất lịch sự, nhưng biết
làm sao được. Chuyện hôm qua làm tôi thấy không thoải mái khi nói
chuyện với hắn. Thế mà lúc tôi đã sắp ra đến ngoài vẫn còn nghe
thấy tiếng hắn gọi với theo.
"Mà này, em rất đáng yêu lúc em ngáy đấy."