Hứa Thiên Ái đứng trước cửa nhà trọ của Tư Hiên Dật,
giơ tay ấn chuông cửa. Nhưng lâu thật lâu sau, vẫn không có người
ra mở cửa
Dật vẫn chưa về sao? Hứa Thiên Ái tựa thân thể vào tường, khuôn mặt
tròn tròn như trái táo nhăn lại, rốt cuộc hắn đi đâu? Gọi điện
thoại di động thì tắt máy, đến nhà thì không có về,
...
Vậy ở đây đợi hắn về đi. Hứa Thiên Ái cuộn thân thể lại, ngồi trên
mặt đất, vùi mặt trong hai đầu gối, nàng muốn ở đây đợi hắn về
...
Mười một giờ đêm.
Tư Hiên Dật trở về nhà trọ, đang chuẩn bị lấy chìa khoá ra mở cửa,
một thân ảnh nhỏ co rúm lại làm động tác của hắn ngừng lại, là
Thiên Ái, sao nàng lại ở đây? Hắn nửa ngồi xổm xuống nhìn nàng,
nàng ngủ thiếp đi, nhưng ngủ thật không yên tĩnh, hai hàng lông mày
nhíu chặt, là vì hắn sao? Hắn quyết định không nhìn nàng nữa, nhưng
sự xuất hiện của nàng, lại làm tim hắn bắt đầu chuyển động ... Nàng
lại dễ dàng ngăn lại quyết định của hắn lần nữa.
Mở cửa, Tư Hiên Dật ôm lấy Hứa Thiên Ái đi vào nhà, nhẹ nhàng đặt
nàng lên giường, cầm lấy tấm mền màu trắng thiên nga đắp lên cho
nàng ...
"Ưm..." Hứa Thiên Ái giật giật mày, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn
thấy Tư Hiên Dật, thần chí vẫn còn chưa khôi phục
lại.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, sau đó không nói một lời quay sang chỗ
khác, đi đến phòng ngủ của mình
"Dật!" Nàng phục hồi tinh thần lại, xoay người xuống giường, "Chờ
một chút!" Nàng bắt lấy vạt áo của hắn, ngăn hắn rời
đi.
Tư Hiên Dật đẩy tay Hứa Thiên Ái đang nắm lấy vạt áo của hắn ra,
đưa lưng về phía nàng, bình tĩnh nói: "Tạm thời chúng ta đừng nên
gặp mặt, nếu ngươi thức dậy rồi thì về trước đi" Hắn cần chỉnh lại
tâm tình của mình
"Ta, không, muốn!" Hứa Thiên Ái đứng trước mặt Tư Hiên Dật, lớn
tiếng nói, "Tại sao lại tạm thời không gặp mặt, là vì buổi chiều ta
nắm tay người khác sao?"
Nhớ đến nàng nắm tay người khác, cười vui vẻ, tim của hắn lại buồn
bực, "Tránh ra," hắn lạnh lùng đẩy nàng ra, "Ta muốn yên tĩnh một
chút!"
Hứa Thiên Ái mất thăng bằng ngã nhào xuống, "Ngươi là người xấu! Rõ
ràng yêu ta, tại sao lại không muốn gặp mặt ta!" Nàng giống hệt đứa
con nít, ngồi khóc trên đất
Tiếng khóc của nàng làm hắn dừng bước, xoay người khuôn mặt trái
táo của nàng đầy nước mắt, tim của hắn lại bắt đầu dao động, "Đừng
khóc." Hắn ngồi xổm người xuống, lấy khăn tay ra lau nước mắt cho
nàng, "Ta yêu ngươi, cho nên ta không chịu được khi nhìn thấy ngươi
chạm nam nhân khác, hoặc họ chạm ngươi, cùng một chỗ với ta, ngươi
sẽ rất mệt, nếu ngày nào đó ngươi làm ta thương tổn, ta thậm chí có
thể giết ngươi. Vậy ngươi còn muốn ở cùng một chỗ với ta sao?" Hắn
sợ hắn không khống chế nổi, tạo nên thương tổn không thể xoá nhoà
cho nàng .
"Ta cực kỳ yêu ngươi!" Hứa Thiên Ái ngừng khóc, hai tay ôm lấy cổ
Tư Hiên Dật, nằm úp sấp lên bờ vai hắn, lẳng lặng nói, "Trên thế
giới này, người ta yêu nhất chính là ngươi, ngươi giống như ông
trời của ta vậy, ở cạnh ta bảo vệ ta, dùng phương thức của ngươi,
dần dần giao tình yêu cho ta. Cùng ngươi một chỗ ta rất vui vẻ, cho
dù có khi ngươi cũng làm ta thương tổn, nhưng ta biết, nó cũng
chứng minh ta yêu ngươi, khi ngươi thương tổn ta, ngươi lại càng
đau lòng hơn. Cho nên, câu trả lời của ta là ta muốn cùng ngươi một
chỗ."
Tư Hiên Dật giật mình, mở to hai mắt nhìn, "Cho dù cũng có lúc như
ngày hôm nay?"
"Đúng, cho dù giống ngày hôm nay, ta cũng muốn cùng ngươi một chỗ."
Nàng ngẩng đầu lên, kiên định nhìn thẳng hắn, "Nhưng ta hy vọng sau
này ngươi tin tưởng tình cảm của ta, cho dù trong lúc ta vô ý lại
nắm tay nam nhân khác, nở nụ cười với nam nhân khác. Tin ta, trừ
ngươi ra, ta sẽ không yêu nam nhân khác, vĩnh viễn cũng không phản
bội ngươi"
Hắn nhẹ phẩy tóc nàng, nhàn nhạt nở nụ cười, "Ta tin ngươi!" Hắn sẽ
cố gắng tin tưởng nàng.
"Chúng ta thử tìm một điểm thăng bằng, có được hay không?" Hứa
Thiên Ái bắt đầu đề nghị
"Điểm thăng bằng?"
"Đúng vậy a! Sau này, khi ngươi phát giận phải tận lực khống chế
tính tình của ngươi, phải quen ta cười với người khác, đương nhiên,
người khác cũng bao gồm nam nhân, vì đối với ta mà nói, đây là
chuyện cực kì bình thường. Ta a, sẽ vì ngươi mà tận lực tránh tiếp
xúc cùng nam nhân khác bất quá, không bao gồm cha ta. Như vậy, tình
yêu của chúng ta mới trường trường cửu cửu" Hứa Thiên Ái giải thích
với đề xuất của mình
Tư Hiên Dật trầm mặc. Hắn làm được sao?
"Như thế nào? Có được hay không vậy!"
Hắn muốn tiếp tục canh chừng nàng, "Ta sẽ thử làm." Hắn cũng không
muốn làm tổn thương nàng nữa
"Thật tốt quá!" Hứa Thiên Ái cao hứng kêu lên. Cúi đầu, tay đi vào
túi, "Vậy bây giờ ngươi có thể nhận sợi dây chuyền này
không?"
"Dây chuyền?" Tư Hiên Dật nhìn vòng trang sức mà Hứa Thiên Ái lấy
ra, "Là cái mà buổi chiều ngươi liều mạng bảo vệ?"
Nàng lần mò dây chuyền, gật gật đầu.
"Tại sao muốn bảo vệ nó?" Hắn vỗ về mu bàn tay sưng đỏ của nàng
hỏi. Nếu không phải Tử Nhai đột nhiên đi vào, không biết tay nàng
sẽ biến thành thế nào.
"Bởi vì nó giống ngươi."
"Giống ta?" Hắn mê hoặc nhìn về phía nàng, không ngờ đáp án của
nàng lại là như vậy
"Đúng, làm người ta có cảm giác không thể đoán được, rất giống
ngươi."
Hắn làm nàng đoán không được?
"Ngươi có thể mang nó lên không?" Hứa Thiên Ái chờ mong nhìn Tư
Hiên Dật, nàng thật sự rất hy vọng hắn có thể đeo sợi dây chuyền
này, đây là lễ vật lần đầu tiên nàng mua cho hắn a
Tư Hiên Dật không nói gì nhìn Hứa Thiên Ái, thật lâu sau, hắn cúi
đầu, vung những sợi tóc tán loạn trên vai lên, lộ ra cái cổ hoàn
mỹ
Hứa Thiên Ái nở nụ cười, ôn nhu đeo vòng cổ cho hắn
Tư Hiên Dật đùa bỡn vòng cổ, "Chữ thập và cánh cho ma
vương?"
"Rất xứng đôi với ngươi." Nàng dò đầu qua, nhẹ nhàng hôn lên môi
hắn. Hắn là thiên sứ của nàng, chỉ là thiên sứ của một mình nàng
...
Tay hắn chiếm hữu eo nàng, nhiệt liệt đáp lại nụ hôn của
nàng.
Không phải là không có cảm tình, chỉ là đều đặt lên cùng một người,
cho nên mới kịch liệt như thế,toàn bộ thế giới của hắn, chỉ có mình
nàng mà thôi ...
Hứa Thiên Ái năm thứ nhất ngành Hán ngữ cùng hội trưởng hội học
sinh Tư Hiên Dật chính thức quen nhau hai tháng, toàn trường đều
biết. Chỉ là do điều kiện của hội trưởng hội học sinh vĩ đại của
chúng ta quá tốt, mà dung mạo của Hứa tiểu muội muội lại không sâu
sắc, vì thế, các vị em gái trong vườn trường vẫn chưa từ bỏ ý định,
nhận định mình còn có cơ hội. Chẳng qua Tư đại hội trưởng mỗi ngày
thần long thấy đầu không thấy đuôi, mà nơi duy nhất có thể tìm hắn
chỉ là đến văn phòng hội học sinh cũng là vùng cấm trong trường,
trừ những người trong hội học sinh ra, những người khác đều không
được vào, hại các vị em gái không còn cơ hội đưa thư tình. Không
còn cách nào, đành phải nhờ Hứa tiểu muội muội
làm...
"Hứa Thiên Ái, ngươi thật sự đồng ý giúp ta giao thư tình cho hội
trưởng?" Một vị hoa hậu của ngành nào đó không dám tin hỏi. Nàng
không phải bạn gái của Tư hội trưởng sao? Nhưng nghe nói thư tình
của tất cả nữ sinh trong trường đều do nàng giao
"Thật, nhưng ngươi phải giao 100 đồng làm thủ tục phí." Hứa Thiên
Ái chỉ chỉ cái lọ dự trữ trên bàn. Lại thêm một người đưa tiền
nữa
"Đương nhiên." Hoa hậu lớp lấy 100 đồng ra bỏ vào lọ, giao thư tình
cho Hứa Thiên Ái, "Thật sự có thể đưa đến tận tay hội trưởng?" Nàng
vẫn không yên lòng hỏi han.
"Dĩ nhiên rồi!" Hứa Thiên Ái nhận lấy thư tình bỏ vào ngăn kéo,
"Nếu ngươi không tin, vậy thì tự tay đưa cho hắn
đi"
Nàng không có cơ hội mới đưa cho nàng giao! Hoa hậu lớp thầm nói
trong lòng, "Lưu luyến không rời" đi ra phòng học.
"Lại lấy tiền được rồi!" Phương Linh cười bắt tay, nặng nề vỗ lên
vai Hứa Thiên Ái, "Chuyện này nếu không cẩn thận coi chừng bị trời
phạt." Chưa từng thấy người nào kiếm tiền như vậy, giao thơ tình
của tình địch cho bạn trai mình
"Ta đang làm việc thiện, giúp người khác hoàn thành tâm nguyện nha,
ông trời làm sao có thể phạt ta!" Hứa Thiên Ái vừa lấy lại cái lọ,
vừa biện giải cho mình
"Thiện? Vậy 100 đồng kia là cái gì?" Phương Linh nghiêng nghiêng
mắt nhìn cái lọ trên tay Hứa Thiên Ái. Nàng thật đúng là biết lợi
dụng thời cơ!
"Ha ha!" Hứa Thiên Ái gãi đầu, cười khan vài tiếng, "Dù sao thì
cũng phải thu một ít phí chứ."
"Cái gì ngươi nói cũng có lí." Phương Linh lộ ra biểu tình "hết
cách" với nàng, "Đúng rồi, hôm nay nhận được mấy phong thư
tình"
"Đây, ở đây hết." Hứa Thiên Ái lấy một chồng thư tình từ trong ngăn
kéo ra cho Phương Linh xem
"Tư Hiên Dật biết chuyện này có phản ứng gì?" Đây là Phương Linh tò
mò nhất.
"Không phản ứng." Hứa Thiên Ái bỏ thư tình vào trong túi, thuận
miệng tung một câu.
"Không phản ứng? Có ý gì?"
"Ý chính là ta chỉ nhận giao thư tình cho Dật, đâu
có nói Dật nhất định xem, cho nên những thứ này cứ chất đống trong
văn phòng hội trưởng hội học sinh, mấy ngày sau thì biến thành tro
bụi." Hứa Thiên Ái lấy túi đi đến cửa phòng học
A? Nàng đang gạt tiền! Cằm Phương Linh rơi xuống, nếu những em gái
kia biết thư tình mình cất công viết ra bị biến thành tro bụi,
không biết sẽ có cảm tưởng gì...
Nơi xa, một người rình coi buông kính viễn vọng xuống... Nàng sẽ
không tha thứ cho nàng ta, nếu không phải tại Hứa Thiên Ái, Hiên
Dật sẽ không vứt bỏ nàng, lại càng không làm vậy với gia tộc của
nàng, kết cục của nàng hôm nay đều là do nàng ta gây ra, nàng không
cho phép nàng ta hạnh phúc như vậy ...
Bốp!
Cánh cửa phòng hội trưởng hội học sinh bị mở ra, một thân ảnh đi
đến trước bàn Tư Hiên Dật và Lăng Tử Nhai đang ngồi thảo luận
.
"A, Lăng học trưởng, ngươi cũng ở đây a!" Hứa Thiên Ái lên tiêng
chào hỏi với Lăng Tử Nhai
"Đúng vậy, qua đây nói với Dật một chút chuyện." Lăng Tử Nhai mỉm
cười, chỉ vào thư báo cáo trong tay nói
"Nha." Hứa Thiên Ái gật gật đầu, đi thẳng đến trước bàn làm việc
của Tư Hiên Dật, lấy chồng thư tình từ trong túi ra, đặt lên bàn, "
Đây, thư hôm nay của ngươi đây, ta giao hết rồi đó"
Tư Hiên Dật chán ghét lườm thư tình trên tay một cái, hai tay ôm
ngực, bất đắc dĩ nhìn nàng, "Sau này đừng lấy ra nữa." Đống thư
tình chồng chất ở chỗ này, làm hắn không thể không kêu Tử Nhai dùng
máy cắt giấy xử lí hết
"Đừng, ta còn chưa kiếm đủ a!" Hai tay nàng chống nạnh, nói với
hắn. Một phong thư tình một trăm đồng, chuyện tốt như vậy đi đâu mà
tìm, khó khi có nhiều em gái tự nguyện bỏ tiền cho nàng, nàng không
thể không thu.
Hắn trầm mặc, sau đó không nói gì, rút một tấm thẻ vàng từ trong
túi ra đưa cho nàng .
"Đây là cái gì?" Hứa Thiên Ái nhận thẻ vàng, tò mò
hỏi
"Thẻ vàng. Bên trong có hai trăm vạn, ngươi muốn mua cái gì thì mua
."
Hai trăm vạn? Lỗ tai của nàng vẫn chưa điếc chứ. Đã sớm biết hắn là
kẻ có tiền, nhưng không cần khoa trương đến mức vừa đưa tay ra là
có 200 vạn đi!!!
"Không cần!" Nàng rất có cốt khí, trả chiếc thẻ lại cho hắn, tuy
nàng yêu tiền, nhưng dùng tiền tự mình kiếm được càng có thành tựu
hơn
Xem ra nàng ngoan cố hơn hắn tưởng tượng. Tư Hiên Dật thở dài một
hơi, đứng dậy, kéo Hứa Thiên Ái lại gần mình, "Ngươi thật sự muốn
tiếp tục giúp nữ nhân khác đưa thơ tình cho ta?" Hắn cúi đầu, thâm
tình khẩn thiết nhìn nàng, thanh âm trong veo lạnh lùng giờ trở nên
ôn nhu vô cùng
Đáng giận! Hắn lại muốn sử dụng tài năng thiên phú của hắn để bắt
nàng khuất phục. Tuy chuông báo động trong đầu Hứa Thiên Ái đã sớm
vang lên, nhưng mắt nàng vẫn nhịn không được mà nhìn
hắn
"Trả lời của ngươi a?" Thanh âm của hắn ôn nhu như chứa nước trong
đó vậy
Hứa Thiên Ái kinh ngạc nhìn Tư Hiên Dật, không nhịn được mà tán
thưởng trong lòng, đẹp mắt, thật sự cực kỳ đẹp mắt. Cho dù ngày nào
cũng gặp mặt, nhưng nàng vẫn thường có cảm giác kinh ngạc khi nhìn
thấy hắn. Biểu tình thâm tình này của hắn đủ để cho rất nhiều nữ
nhân tâm động, chẳng trách ngày nào nàng cũng nhận nhiều thư tình
như vậy
"Ta muốn tiếp tục đưa!" Nàng quay mặt đi lớn tiếng nói. Bây giờ
nàng không có năng lực phản kháng với "sắc đẹp" của hắn, nhìn mặt
hắn làm nàng không nói nên lời
A..., Tư Hiên Dật tương đối hứng thú nhíu mày, lần này Tiểu béo
muội khó đối phó hơn hắn nghĩ
"Thật vẫn muốn đưa?" Tay hắn nhẹ nâng mặt nàng, để tầm mắt nàng
chạm vào hắn
Hai tròng mắt mị hoặc lòng người cùng xúc cảm ôn nhu làm mặt nàng
thoáng chốc đỏ lên ...
"Hay là ngươi hy vọng ta xem những thư tình này?" Hai mắt tà mị
tràn đầy hấp dẫn
Nàng không muốn! Nàng không muốn hắn dùng đôi mắt đẹp như vậy để
xem thư tình của nữ sinh khác! Hứa Thiên Ái cong miệng lên, "Ta
không cho phép ngươi xem thư tình!"
"Không cho phép?" Tư Hiên Dật tiện tay rút một phong thư tình ra,
làm bộ như muốn xem
"Ngươi không giữ lời hứa!" Nàng đoạt lại thư tình từ tay hắn, lớn
tiếng chỉ trích hắn, "Lúc trước rõ ràng ngươi đã đồng ý không
xem."
"Ta hối hận." Lúc trước? Nàng còn không biết xấu hổ nói đến lúc
trước! Tư Hiên Dật đảo cặp mắt trắng dã, nếu hắn biết ngày nào nàng
cũng sẽ cầm một đống thư tình đến đây, đáng lẽ nên mở xem từ phong
thư đầu tiên, dạy dỗ nàng một chút, để nàng khỏi ngày nào cũng mang
đến làm phiền hắn.
"Ngươi là tiểu nhân." Tức chết nàng, hắn cư nhiên xấu
lắm!
"Ta là tiểu nhân!" Hắn nói lại, lại tiếp tục rút một phong thư tình
từ trên bàn ra
"Phì!" Lăng Tử Nhai ở một bên nhịn không được bật
cười.
Hai người đang tranh chấp đồng thời dừng lại, bốn ánh mắt tập trung
lên mặt Lăng Tử Nhai
"Ngươi đang cười cái gì!" Hứa Thiên Ái không khách khí vạch trần sự
thật. Hắn đang cười cái gì? Là đang cười nàng sao?
"Thực xin lỗi." Lăng Tử Nhai ôm bụng cười áy náy. Nghiêng mắt nhìn
ánh mắt cảnh cáo của Tư Hiên Dật, trong lòng hắn ngầm kêu khổ,
không phải hắn cố ý muốn phá không khí bây giờ, nhưng thật sự đối
thoại của bọn họ quá buồn cười .
Cười vui vậy sao? Hứa Thiên Ái nhìn Lăng Tử Nhai đang ôm bụng cười
buồn bực nghĩ. Thôi, quay đầu lại, Hứa Thiên Ái oán hận đoạt lấy
thư trong tay Tư Hiên Dật, "Được, về sau ta không đưa thư tình cho
ngươi nữa" Thư tình và hắn, dĩ nhiên là hắn quan trọng hơn, nàng
thật đáng thương, tiền cứ như vậy mà bay mất
"Tốt lắm." Hắn cầm lấy thư tình trên bàn, quăng cho nàng, "Phiền
ngươi xử lí hết."
Xử lý? Đang bắt nàng ném hết sao? Hứa Thiên Ái nhìn một chồng thư
tình trong tay, chậm rãi bỏ vào cái sọt. Các em gái ngàn vạn đừng
trách nàng nha, nàng thật vô tội...
"Này, Tư Hiên Dật, lão ca ta có ở trong đây không?" Lăng Hảo Hảo
giống như trận gió xoáy, cuốn vào văn phòng hội trưởng hội học
sinh
"Có phải hắn không?" Tư Hiên Dật miễn cưỡng nhìn Lăng Hảo Hảo, chỉ
vào Lăng Tử Nhai nói.
Good, lão ca của nàng quả nhiên đang ở đây! Lăng Hảo Hảo nhanh
chóng vọt tới trước mặt Lăng Tử Nhai, nắm lấy cổ áo của hắn, "Thành
tích cuối kì của ta có phải ngươi nói cho mẹ nghe không?" Nàng che
giấu lâu như vậy, cuối cùng mẹ cũng biết, hại nàng bị chửi từ sáng
đến giờ, cũng may mẹ cần đến công ty ở Hà Lan thị sát, nếu không,
không biết nàng còn bị mắng đến khi nào .
"Các ngươi là huynh muội?!" Thư tình trên tay Hứa Thiên Ái rớt
xuống đất. Lăng học tỷ và Lăng học trưởng là huynh
muội?
"Tiểu Ái, ngươi cũng ở đây nhi?" Lăng Hảo Hảo quay đầu, kinh ngạc
nhìn Hứa Thiên Ái.
"Ta tới tìm Dật."
Ưm, cũng đúng, Tiểu Ái và Tư Hiên Dật là người yêu, nàng ở đây cũng
bình thường.
"Ngươi và Lăng học trưởng thật là huynh muội sao?" Hứa Thiên Ái
hỏi. Nàng thật không thấy bọn họ giống nhau chỗ nào
.
"Có lẽ là vậy, ít ra là từ khi ta sinh đến nay, ta đã gọi hắn là ca
hai mươi năm." Lăng Hảo Hảo níu chặt áo Lăng Tử Nhai nói, "Huống
hồ, ngươi không phát hiện chúng ta đều họ Lăng
sao?"
Xin nhờ, cái đó và họ có quan hệ gì, họ Lăng trên thế giới có rất
nhiều, Hứa Thiên Ái nói thầm trong lòng
"Được rồi, ngươi buông tay ra trước được không?" Lăng Tử Nhai cầm
tay Lăng Hảo Hảo nói. Cổ áo bị nắm làm hắn cực kì không tự nhiên
.
"Vậy ngươi trả lời ta, thành tích cuối kì có phải ngươi nói cho mẹ
biết không?"
"Không phải!" Đáp án cực kì khẳng định từ miệng Lăng Tử Nhai thốt
ra.
"Không phải ngươi, vậy là ai?" Người có bản lĩnh biết thành tích
cuối kì của nàng không nhiều, lão ca là một trong số
đó
Lăng Tử Nhai không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt vô tội nhìn Tư Hiên
Dật
Được được, nàng biết nên tìm người nào tính sổ rồi! Lăng Hảo Hảo
Lăng Tử Nhai buông ra, đi đến trước mặt Tư Hiên Dật, tay nặng nề vỗ
lên bàn làm việc, "Là ngươi nói cho mẹ ta biết đúng
không?"
Tư Hiên Dật trở về ghế dựa, hai tay ưu nhã vòng lên
gối đầu vào, không chút để ý đáp: "Đúng thì thế
nào?"
"Ngươi..." Nàng oán trách nhìn hắn, "Tại sao ngươi lại nói thành
tích của ta cho mẹ ta biết?" Bình thường không thấy hắn nhiệt tình
như vậy,sao bây giờ lại nhàn hạ đến nỗi nói cho mẹ biết thành tích
của nàng?
"Không tại sao hết, chẳng qua là bá mẫu gọi điện đến tìm Tử Nhai,
Tử Nhai không có, ta nhận điện thoại, ta thấy bá mẫu hình như không
biết thành tích của ngươi, vì thế, ta cực kỳ "Hảo tâm" lấy hồ sơ ra
nói cho bá mẫu biết."
"Ngươi cố ý!" Lăng Hảo Hảo nghe xong "Giải thích" của Tư Hiên Dật,
giận dễ sợ. Hảo tâm? Hảo tâm của hắn thật là đúng
lúc!
"Không có, chỉ là nhàm chán thôi." Tư Hiên Dật nhàn nhạt nói. Ngày
hôm đó thật sự quá nhàm chán, cho nên mới có thời gian rãnh rỗi đi
kể thành tích của nàng
"Tóm lại, ngươi chính là không thích ta!" Đây là kết luận của
nàng
"Ngươi nghĩ vậy, ta cũng không còn cách nào." Đây là câu trả lời
của hắn
Vì thế, Lăng Hảo Hảo tức giận hung hăng đánh lên khuôn mặt tuấn tú
của Tư Hiên Dật, lại bị tay Tư Hiên Dât ngăn lại giữa không trung,
tùy ý hóa giải, đồng thời, tay hắn bổ về sau cổ
nàng...
Hứa Thiên Ái nghẹn họng trân trối nhìn xem hai người trước mắt,
không lầm chứ! Không hiểu sao nàng lại có cảm giác như đang xem
phim kiếm hiệp, nàng nghe Phương Linh nói Dật biết nhiều loại võ,
nhưng khi nhìn thấy hắn ra tay, nàng vẫn kinh ngạc không
thôi
"Bọn họ đánh như vậy không sao chứ?" Nàng thì thầm nói. Nhìn bọn họ
đánh kịch liệt như vậy, lỡ như thất thủ, cho dù là thương tổn ai
cũng không tốt
"Đừng lo lắng." Lăng Tử Nhai ở một bên xem kịch vui nói, "Bọn họ
đánh từ nhỏ đến lớn, không hợp thì vung tay đánh nhau, chẳng
qua..."
"Chẳng qua cái gì?"
"Hảo Hảo chưa từng thắng A Dật mà thôi"
Lời còn chưa dứt, tay trái Tư Hiên Dật đã hoá thành lưỡi dao, đặt
lên cổ Lăng Hảo Hảo, "Ngươi thua."
Nàng biết nàng thua, nhưng hắn cũng không cần nói ra chứ, ai nhìn
mà không biết hắn thắng. Lăng Hảo Hảo tức giận quăng cho Tư Hiên
Dật một cái ánh mắt, "Hảo, hảo, ta biết ta thua, làm phiền tôn giá
bỏ tay xuống." Đáng giận, một ngày nào đó nàng sẽ thắng
hắn!
Tư Hiên Dật sửa sang lại y phục, giơ tay lên xem đồng hồ một chút,
sáu giờ. Thuận tay vuốt tóc một cái, vỗ lên Hứa Thiên Ái vẫn còn
đang thất thần, "Khuya lắm rồi, ta lái xe đưa ngươi về
nhà."
"A...!" Hứa Thiên Ái ngơ ngác gật gật đầu, xốc lấy ba lô trên bàn,
đột nhiên kêu to, "Trời, ta quên cái lọ trong phòng học." Nàng trở
về lớp học lấy, bên trong đều là tiền mà nàng vất vả tìm được,
"Ngươi đứng trước cửa chờ ta, ta xuống liền." Nàng quay đầu, vội
vàng nói với hắn
"Ngày mai đi lấy đi." Tư Hiên Dật nhíu mày. Hắn cảm giác giống như
có chuyện gì đó nghiêm trọng sắp xảy ra vậy .
"Không được rồi. Để ở trường không an toàn, ai, dù sao ngươi cũng
chờ ta có một chút, ngươi đứng trước cổng chờ ta đi." Nói xong,
nàng nhanh chóng chạy đến phòng học
Tư Hiên Dật nhìn bóng lưng Hứa Thiên Ái đi xa, có vẻ đăm
chiêu...
Hứa Thiên Ái chạy về, phòng học đã không còn bóng người, nhanh
chóng đến trước bàn của mình, dùng tay mò mẫm vào trong bàn học ...
A? Cái lọ của nàng đâu a? Sao không thấy nữa, chẳng lẽ nàng nhớ
nhầm? Nàng cúi đầu, nhìn chung quanh hộc bàn .
"Ngươi đang tìm cái này sao?" Thanh âm âm hiểm truyền đến, một bóng
người đi tới, trong tay cầm một cái lọ
Á! LÀ cái lọ của nàng! Hứa Thiên Ái vui vẻ đi lên, cầm lấy cái lọ,
"Cám ơn, cám ơn ngươi!" Nàng nói lời cảm ơn với người kia, "Là
ngươi nhặt được cái lọ của ta?"
"Không, là ta lấy cái lọ của ngươi." Người nọ đóng cửa phòng
lại
Ách! Nàng mãnh liệt ngẩng đầu, "LÀ ngươi?!" Tống Kỳ
Nghi?!
"Đúng là ta!" Tống Kỳ Nghi oán hận nhìn Hứa Thiên Ái, nếu không
phải tại nàng ta, nàng sẽ không bị đuổi ra trường học, lại càng
không từ một thiên kim được người người hâm mộ trở thành một con
chuột bẩn thỉu chạy qua đường bị người đời xua đuổi, "Chắc ngươi
kinh ngạc lắm, tại sao ta vẫn còn xuất hiện trong trường học
"
"Ngươi bị đuổi học?" Hứa Thiên Ái giật mình nói, "Ngươi bị nghỉ
học?!" Nàng vẫn còn thắc mắc, tại sao 2 tháng trước, Tống Kỳ Nghi
cho nàng một cái tát xong liền không thấy nữa
"Có lẽ bây giờ ngươi vui vẻ lắm, đoạt Hiên Dật từ tay ta, còn làm
cho ta trở nên như bây giờ." Nàng duỗi tay, gắt gao nắm lây tay
nàng, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ta không có, ta căn bản không biết chuyện ngươi bị đuổi học!" Lúc
này, nàng mới nhìn rõ Tống Kỳ Nghi. Nàng sao lại biến thành như
vậy? Mái tóc xinh đẹp vốn xoã dài bên vai, bây giờ lại trở nên bên
cao bên thấp, quần áo khô cứng nhíu chặt, giống nhưu bị y phục đã
được ngâm qua trong nược thay thế, khí chất ngạo mạn tự tin từng
làm nàng hâm mộ bây giờ đã không thấy nữa, trong mắt nàng giờ chỉ
còn hận ý ... Sát ý?
Hứa Thiên Ái liều mạng muốn bỏ tay Tống Kỳ Nghi ra, bây giờ nàng ta
có chút không bình thường, hận ý của nàng ta nhìn nàng làm nàng
thấy sợ hãi
"Đừng lộn xộn," Tống Kỳ Nghi âm trầm mở miệng nói, "Ta sẽ nhanh
chóng làm ngươi không còn động được nữa." Rút cây dao từ sau lưng
ra
Nàng ta muốn giết nàng? Hứa Thiên Ái khiếp sợ con dao sắc bén trong
tay Tống Kỳ Nghi, nàng nhìn thấy được, nàng ta thật muốn nàng
chết
"Không cần!" Nàng vùng vẫy mạnh hơn.
"Ta không phải đã nói với ngươi sao, đừng vùng vẫy nữa, bởi vì
ngươi sẽ không còn cử động được nữa" Tống Kỳ Nghi cầm chặt Hứa
Thiên Ái, tay kia cầm dao đâm về phía tim nàng ...
Không! Nàng không muốn chết! Hứa Thiên Ái nhéo một cái thật đau
trên tay Tống Kỳ Nghi, khi Tống Kỳ Nghi thả lỏng tay ra, nàng mới
dùng lưc đẩy nàng ta ra ...
Hai người như là đồng thời ngã nhào trên đất.
Đau quá! Hứa Thiên Ái vỗ về cánh tay, tuy nàng tránh được đòn chí
mạng kia, nhưng cây dao vẫn xẹt qua tay, bắt đầu chảy
máu.
"Ngươi trốn không thoát đâu." Tống Kỳ Nghi bò dâỵ, cầm lấy cây dao
trên mặt đất, chậm rãi đến gần Hứa Thiên Ái
Làm sao bây giờ, nàng biết nàng phải mau chóng trốn đi, nhưng máu
chảy nhiều làm đầu óc nàng hoa mắt choáng váng, ngay cả lực đứng
lên cũng không có
"Dật!" Nàng kêu lên, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Nàng sắp chết,
trong đầu chỉ hiện ra bóng dáng của hắn, nụ cười của
hắn
"Hừ, cho dù ngươi có gọi thế nào, hắn cũng không đến cứu ngươi."
Nghe thấy cái tên Tư Hiên Dật, hận ý trong mắt Tống Kỳ Nghi càng
sâu hơn, nàng ngồi xổm người xuống, giơ dao lên, hung hăng đâm
xuống ...
Ầm!
Cửa phòng học bị mở ra. Tư Hiên Dật vọt vào, tiện tay lấy cái thẻ
vàng trong túi bắn về phía Tống Kỳ Nghi ...
Cây dao rơi xuống đất, Tống Kỳ Nghi đau khổ nhìn Tư Hiên Dật. Hắn
đến đây, nhưng lại không phải vì nàng.
Tư Hiên Dật ôm lấy Hứa Thiên Ái nằm trong vũng máu, dùng tay dò xét
hơi thở của nàng. Nàng còn sống! Hăn không dám nghĩ, nếu hắn đến
trễ nửa khắc, nàng sẽ như thế nào, có lẽ, hắn sẽ mất nàng mãi
mãi
"Ngươi lại đả thương nàng!" Tư Hiên Dật nhìn cánh tay bị nhiễm đỏ
do máu của Hứa Thiên Ái, lạnh lùng nói.
"Đúng, ta làm nàng bị thương! Nhưng cũng là vì ngươi!" Tống Kỳ Nghi
lớn tiếng kêu. Nàng không cam lòng, vì sao Hiên Dật luôn chỉ chú ý
đến nữ nhân kia?
Tư Hiên Dật giơ nhẹ chân phải lên, đá cây dao lên không trung, tiện
tay bắt lấy. Cây dao dán lên cổ Tống Kỳ Nghi, "Vậy ngươi cũng không
cần sống nữa."
"Dật," Hứa Thiên Ái cố gắng mở to mắt, khẽ gọi Tư Hiên Dật, nàng
biết, lấy cá tính của Dật, nhất định sẽ giết Tống Kỳ Nghi, "Buông
tha cho nàng đi, kỳ thật... Nàng, vô cùng... Đáng thương." Nàng đứt
quãng nói dứt lời, sau đó lâm vào hôn mê.
Đúng vậy, một nữ nhân, yêu một nam nhân vĩnh viễn không yêu mình,
kỳ thật rất đáng thương ...
Tư Hiên Dật nhìn người trong lòng, "Được, ta buông tha
nàng."
Dao rơi xuống đất, hắn ôm nàng ra khỏi phòng học, không quay đầu
nhìn lại người ngồi như hoá đá trong phòng học ...
Hứa Thiên Ái nhập viện rồi, vì thế, Trầm Anh và Hứa
Tự Lập nhận được điện thoại của Tư Hiên Dật, lập tức đi vào bệnh
viện
Hắn là Tư Hiên Dật? Khi Trầm Anh và Hứa Tự Lập vào, nhìn thấy Tư
Hiên Dật, cằm suýt nữa rơi xuống. Hắn là người ngày nào cũng đưa Ái
Ái về nhà, còn mướn đầu bếp năm sao đến nhà bọn họ nấu
cơm?
Hai tháng trước, hai người đã sớm nghe nói chuyện Ái Ái quen với
một người tên Tư Hiên Dật. Sinh viên nha, thỉnh thoảng yêu đương
cũng bình thường, Trầm Anh và Hứa Tự Lập cũng coi như phóng khoáng,
nếu mỗi ngày ba bữa cơm đều có người chuẩn bị, vậy bọn họ cũng
không phản đối Ái Ái yêu đuơng
"Ái Ái, hắn thật là bạn trai của con?" Trầm Anh ngồi trước giường
bệnh, nhìn Hứa Thiên Ái tay phải đang bị băng bó, tay trái đang cằm
quả táo, hỏi
"Mẹ, sao mẹ không hỏi đến vết thương của con trước?" Hứa Thiên Ái
vừa gặm táo vừa nói. Nàng cũng là con gái của nàng nha! Bị thương
nặng như vậy, đến nỗi vào bệnh viện, thế mà điều thứ nhất nàng ta
hỏi không phải là nàng, mà là Dật.
"Không phải con đang gặm táo sao? Vậy chứng minh con không có gì
đáng ngại." Khi nghe tin Ái Ái bị đâm bị thương phải vào bệnh viện,
nàng cũng giật mình, lập tức lôi lão công đang ở trong phòng vẽ
tranh đến bệnh viện. Nhưng thấy bảo bối nữ nhi vẫn còn gặm táo,
nàng biết nàng ta không có chuyện gì
"Cái gì mà không có, tay con bị khâu mười bảy mũi a!" Nàng gặm táo
thì có nghĩa nàng không bị gì? Đây là đạo lý gì vậy? Hứa Thiên Ái
nặng nề gặm miếng cuối cùng, sau đó quăng vào sọt
rác
Mục tiêu vào trong!
Quay đầu, Hứa Thiên Ái nói với Tư Hiên Dật: "Dật, ta còn muốn ăn
táo."
Tư Hiên Dật cầm lấy táo và dao gọt trái cây, tiếp tục gọt táo.
Thiên Ái có tinh thần, đây là điều hắn vui nhất. Khi hắn thấy nàng
nằm trên mặt đất, máu không ngừng chảy ra, hắn cảm giác mình giống
như nổi điên vậy. Nàng không thể rời khỏi hắn, không ai được cướp
nàng đi, tử thần cũng không thể.
"Ái Ái, con thật sự đang quen hắn?" Không chỉ Trầm Anh, ngay cả Hứa
Tự Lập cũng tò mò hỏi. Không phải là bọn họ coi thường uy phong của
Ái Ái nhà mình, thật sự là thiên sứ trước mắt ách, nam nhân quá
đẹp. Cho dù là chau mày cũng không làm mất đi "sắc đẹp" của hắn,
thậm chí còn có thêm một khí chất u buồn
"Đúng rồi, đúng rồi!" Hứa Thiên Ái chỉ vào Tư Hiên Dật đang gọt táo
nói, "Không phải ta đã sớm nói với các ngươi, ta và Dật đang quen
nhau sao!"
Nhưng, ai có thể nghĩ đến Ái Ái nhà họ lại có thể câu được một nam
nhân như vậy —
"Hắn và con là bạn học sao?" Hứa Tự Lập hỏi.
"Không, hắn lớn hơn một tuổi, học năm hai đại học, là hội trưởng
hội học sinh trong trường con."
Hội trưởng hội học sinh, rất tốt! Hứa Tự Lập khen ngợi nhìn Tư Hiên
Dật.
"Nhưng hắn đã lấy được hai bằng tiến sĩ, một bằng thạc sĩ." Hứa
Thiên Ái nhận lấy trái táo từ tay Tư Hiên Dật, nhàn nhạt
nói
Cái gì? Mới hai mươi tuổi đã lấy được bằng tiến sĩ, một bằng thạc
sĩ! Hai mắt Trầm Anh và Hứa Tự Lập thoáng chốc trừng to gấp
đôi
"Còn nữa, ông ngoại của hắn là Lý Ngạo Lệ thường xuất hiện trên ti
vi." Hứa Thiên Ái gặm táo tiếp tục giới thiệu.
Lão đại thương giới Lý Ngạo Lệ? Trầm Anh và Hứa Tự Lập kinh ngạc
đến mức không khép miệng lại được nữa
"Sau cùng, tập đoàn Tư thị 1 trong mười tập đoàn lớn nhất thế giới
là của nhà hắn."
Là đang nằm mơ hay là đang quay tiết mục đài truyền hình vậy? Nữ
nhi của bọn họ rốt cuộc câu được con người gì? Trầm Anh và Hứa Tự
Lập cảm giác như mình không đứng nổi nữa
"Ái Ái, nói cho mẹ nghe, con dùng cách gì để câu hắn?" Trầm Anh ghé
vào tai Hứa Thiên Ái, nhẹ giọng hỏi
"Câu cái gì? Nói khó nghe quá đi, là hắn câu com!" Hứa Thiên Ái lớn
tiếng thanh minh. Đây là sự thật, là hắn từ đầu đã trêu chọc nàng,
bắt nàng phải đến hội học sinh làm tiểu muội sai vặt. Tuy nàng chưa
làm gì cả, mỗi lần đến hội học sinh đều bị gạt sang một bên, chỉ
biết làm bài tập hoặc xem sách gì đó
Là thiên sứ câu Ái Ái nhà bọn họ? Không thể có khả
năng
Nhìn cha mẹ dùng ánh mắt không tin nhìn mình, Hứa Thiên Ái căm giận
cắn quả táo trong tay, đây... Cũng quá xem thường nàng
đi!
Ở bệnh viện gần 20 ngày, tay phải của Hứa Thiên Ái đã có hoạt động
đơn giản. Từ khi nàng nằm viện tới nay, trừ Tư Hiên Dật và cha mẹ
ngày nào cũng đến thăm nàng ra, Phương Linh, Lăng Tử Nhai và Lăng
Hảo Hảo thỉnh thoảng mới la cà vào, đi bộ vài vòng trong phòng bệnh
của nàng. Khoa trương nhất là ông ngoại và cha mẹ Dật cũng đến thăm
nàng, mà sau khi nàng nhìn thấy cha mẹ hắn xong, suýt nữa xỉu ngay
tại chỗ. Cha nàng thậm chí còn nắm tay ông ngoại Dật nhiều lần, nói
thẳng là sau khi trở về, cho dù là đi toilet cũng không rửa tay.
Hại nàng suýt nữa miệng sùi bọt mép
"Dật!" Nàng khẽ gọi hắn, khó khi trong phòng bệnh chỉ có 2 người
bọn họ
"Có việc gì?" Tư Hiên Dật ngồi bên cạnh đọc sách ngẩng đầu nhìn Hứa
Thiên Ái đang ngồi trên giường hỏi.
"Ta muốn hỏi ngươi một chuyện ."
"Chuyện gì?" Hắn khép sách lại
"Tống Kỳ Nghi bây giờ như thế nào?" Nàng nhỏ giọng mở miệng
hỏi.
Hắn chần chờ một chút, mở miệng nói: "Bị chẩn đoán là có bệnh tâm
thần phân liệt, đang trị liệu trong trại an thần." Nếu ngày đó
không phải nàng ngăn cản, có lẽ hắn sẽ thật sự giết chết Tống Kỳ
Nghi
"Ngươi nói, nàng điên rồi?" Hứa Thiên Ái giật mình nói. Tuy Tống Kỳ
Nghi từng muốn lấy mạng của nàng, nhưng nàng không hy vọng nàng ta
rơi vào kết quả như vậy
"Có lẽ là vậy." Tư Hiên Dật nhàn nhạt nói. Hắn nhẹ vỗ về tay phải
của Hứa Thiên Ái. Điên với nàng ta có lẽ cũng là một chuyện tốt,
nếu không, hắn cũng sẽ kiện nàng vào ngục cả đời
"Muốn ăn táo không?" Hắn thử nói sang chuyện khác, cầm một trái táo
lên hỏi.
"Đương nhiên muốn!" Táo là nàng thích nhất, có thể ăn dĩ nhiên nàng
sẽ ăn.
"Đúng rồi," nàng còn có một nghi vấn, "Tống Kỳ Nghi sao lại trở nên
nghèo túng như thế?" Đây là nơi nàng không hiểu nhất, chỉ qua hai
tháng, có thể thay đổi nhiều vậy sao
"Không có gì, chẳng qua là ta thấy nàng quá đáng ghét, cho nên mới
đuổi học nàng, tiện thể kêu Lăng Tử Nhai đả kích xí nghiệp của gia
tộc nàng, làm nó trong vòng một tháng tuyên bố phá sản mà thôi." Tư
Hiên Dật gọt táo, không chút để ý nói. Bất quá, Tống Kỳ Nghi đâm
tiểu béo muội bị thương chính là điều mà hắn không
ngờ
Cái gì! Thì ra Tống Kỳ Nghi thảm như vậy là do hắn tạo ra. Hứa
Thiên Ái trừng mắt nhìn Tư Hiên Dật đang gọt táo, không biết nên
nói gì cho phải. Chẳng những bị nam nhân mình yêu nhất đá, còn bị
hắn ép đuổi học, người không còn đồng nào, nghĩ đến Tống Kỳ Nghi
trong tình cảnh đó, nếu nàng là Tống Kỳ Nghi mà nói, tám phần cũng
sẽ điên.
Tư Hiên Dật gọt táo xong, đưa cho Hứa Thiên Ái.
Nàng nhận lấy trái táo, nhưng vẫn chưa há mồm ăn, ánh mắt vẫn ngây
ngô nhìn hắn.
"Sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?" Hắn quan tâm hỏi han,
vết thương của nàng lại đau đớn sao?
"Không có gì." Nàng thu hồi tầm mắt, nâng trái táo trên tay, cắn
một hơi. Tuy trong lòng vẫn còn đồng tình Tống Kỳ Nghi, nhưng với
Dật mà nói, có lẽ sẽ không bao giờ biết, bởi vì tình cảm của hắn
chỉ đặt lên một người ...
May mắn, hắn yêu nàng, càng may mắn hơn, nàng cũng yêu
hắn...
Kết thúc nửa tháng nằm viện, Hứa Thiên Ái rốt cuộc cũng được bước
vào trường một lần nữa .
Wow, quả nhiên vẫn là bên ngoài tốt hơn, ngay cả không khí cũng
khác với bệnh viện. Hứa Thiên Ái nhắm mắt lại, miễn cưỡng nằm trên
bãi cỏ, hưởng thụ ánh nắng mùa đông
"A? Tiểu Ái, ngươi ở đây." Phương Linh đi tới, thấy Hứa Thiên Ái
hưởng thụ, cũng nằm lên bãi cỏ, hưởng thụ ánh nắng đầu
đông
"Chúc mừng ngươi, rốt cục cũng đính hôn với Tư Hiên Dật." vẻ mặt
Phương Linh say mê nói. Sáng sớm hôm nay, khi nàng nhận được thiệp
mời từ tay Lăng Hảo Hảo, quả thực không dám tin vào hai mắt của
mình. Không ngờ Tiểu Ái nhanh nhẹn như vậy, quen nhau chưa được bốn
tháng đã đính hôn?!
Đính hôn? Hứa Thiên Ái đột nhiên mở to mắt, xoay người ngồi dậy,
"Ta và Tư Hiên Dật đính hôn?" Nàng giật mình hỏi. Sao nàng không
biết nàng sắp đính hôn a!!!
"Đúng vậy," Phương Linh kỳ quái nhìn Hứa Thiên Ái, "Sáng nay Lăng
học tỷ đưa ta một tấm thiệp mời, ở trên viết ta phải tham gia nghi
thức ngươi và Tư Hiên Dật đính hôn, có lẽ là ngay tháng
giêng."
"Lăng học tỷ đưa cho ngươi thiệp mời?"
"Đúng vậy, có gì không đúng sao?"
Đương nhiên không đúng, đương sự như nàng còn chưa biết mình đã
đính hôn, người ngoài đã nhận được thiệp mời của nàng. Không, không
phải chứ? Nàng nhất định phải đi tìm Lăng Hảo Hảo hỏi cho rõ. Hứa
Thiên Ái nhanh chóng đứng dậy, phủi phủi cỏ vụn trên người, đi
thẳng đến xã tin tức tìm Lăng Hảo Hảo, bỏ lại Phương Linh một mình,
không hiểu ra sao
Chạy đến xã tin tức, bắt được Lăng Hảo Hảo đang định rời khỏi, Hứa
Thiên Ái liền hỏi: "Tại sao ngươi lại đưa thiệp mời cho Phương
Linh?"
"Không có a..." Lăng Hảo Hảo tiếp lời nói.
Còn dám nói xạo!
"Ta không chỉ đưa cho một mình Phương Linh, cả trường ta đều phát
hết rồi." Hại nàng mất cả buổi sáng, thêm hai tiết học, người tốt
đúng là khó làm.
"Cái gì, ngươi đã phát cả trường?"
"Đúng vậy, ngay cả bác trai bảo vệ hay bác gái quét dọn nhà cầu ta
cũng không tha." Lăng Hảo Hảo đắc chí nói. Nghĩ đến đúng là bội
phục mình, trong thời gian ngắn đã phát nhiều như
vậy
Hứa Thiên Ái trừng mắt nhìn Lăng Hảo Hảo, tức giận đến không nói ra
lời
"Ngươi không cần cảm ơn ta, đây là việc ta phải
làm." Dù sao Tư Hiên Dật cũng đã đồng ý với nàng, ít nhất một năm
nay sẽ không bỏ xã tin tức, nàng lao động một chút cũng là cần
thiết. Lăng Hảo Hảo nhìn biểu tình của Hứa Thiên Ái, còn nghĩ nàng
ta đang muốn cảm ơn nàng
Cảm ơn nàng? Đi chết đi, "Sao ngươi lại phát những thiệp mời hư ảo
kia?" Nàng hét lớn.
"Hư ảo? Có ý gì?"
"Ý chính là, ta và Dật căn bản chưa đính hôn, sao ngươi lại phát
mấy cái thiệp mời này?"
"Không có đính hôn? Làm sao có thể? Những thứ này là sáng nay Tư
Hiên Dật đưa cho ta." Nếu không thì nàng đã không nhàn rỗi như vậy,
không có việc gì tự nhiên đi phát thiệp mời
"Ngươi nói là Dật đưa ngươi thiệp mời?" Hứa Thiên Ái kinh ngạc
hỏi.
"Vô nghĩa! Ta cũng không rảnh rỗi đến mức ngược đãi thời gian của
mình." Lăng Hảo Hảo tức giận nói.
Nàng ... Trách sai người rồi ...
Hứa Thiên Ái vội vàng cúi người, áy náy nói với Lăng Hảo Hảo: "Thực
xin lỗi, Lăng học tỷ, hiểu lầm ngươi!"
"Được rồi!" Lăng Hảo Hảo rộng rãi khoát tay áo. Nàng là người lớn,
không chấp nhặt kẻ nhỏ, "Bất quá, các ngươi đính hôn, sao ngươi lại
không biết?"
Này nàng cũng không biết nên giải thích thế nào, "Ta nghĩ có lẽ nên
đi hỏi Dật một chút." Cũng chỉ có thể làm vậy, đến văn phòng hội
học sinh tìm Dật đi
Hứa Thiên Ái đi thẳng đến văn phòng hội học sinh. Đẩy cửa ra, đã
thấy Tư Hiên Dật đang lên mạng
"Dật!" Nàng kêu lên, "Tại sao ta không biết chúng ta sắp đính
hôn?"
"Không phải bây giờ ngươi biết rồi sao." Hắn thấy nàng đến, xuống
mạng, đóng máy vi tính lại.
Hứa Thiên Ái giận đến sắp ngất!
"Ngươi muốn đính hôn, tại sao không nói cho ta biết, để ta biết từ
người khác chứ?" Hứa Thiên Ái tức giận la hét, thuận tay mở lon
coke trên bàn, uống một hơi, "Huống chi, ta khi nào thì đáp ứng
muốn đính hôn với ngươi?"
Hắn cũng chưa từng cầu hôn với nàng, nàng còn chưa đồng ý, sao tự
nhiên lại xuất hiện một cái tiệc đính hôn chứ
"Cha mẹ ngươi đồng ý." Hắn vẫn như cũ, phun ra một câu chết người
không đền mạng .
"Ba mẹ ta? Bọn họ đồng ý khi nào?"
Tư Hiên Dật vô tội nhún vai, "Ngươi về hỏi cha mẹ ngươi đi." Nói
đến rất dài dòng, chủ yếu là ngày đó, ông ngoại và ba mẹ hắn tự
mình đa tình chạy đến nhà Hứa Thiên Ái, cầu hôn với cha mẹ nàng, dù
sao hắn cũng đứng đứng đắn đắn quen với nàng, bọn họ mới muốn thả
pháo nhanh hơn. Chỉ là suy xét hai bên còn đang học đại học, cho
nên mới tổ chức lễ đính hôn trước, đợi tốt nghiệp đại học xong thì
bọn họ sẽ kết hôn .
Dù sao, sớm hay muộn hắn cũng kết hôn với Hứa Thiên Ái, cho nên
hành động của ông ngoại và cha mẹ hắn cũng không phản đối, đính hôn
trước cũng được, coi như chứng minh nàng là của hắn
"Được, dù ba mẹ ta đồng ý, nhưng ta cũng không đồng ý!" Hứa Thiên
Ái nặng nề đặt lon coke xuống bàn, đi đến trước mặt Tư Hiên Dật,
níu lấy quần áo hắn nói. Bất đắc dĩ, hai người chênh lệc quá nhiều,
làm hành động của nàng có chút buồn cười
Vì thế, hắn thuận tiện cúi mặt xuống gần sát nàng, "Ngươi không
muốn đính hôn cùng ta?" Hắn hỏi chân thật vô cùng
Này cũng không phải. Nhìn khuôn mặt Tư Hiên Dật đột nhiên gần sát,
biểu tình vô cùng chân thật, Hứa Thiên Ái nhất thời không biết nên
trả lời như thế nào. Đính hôn với Dật, kỳ thật nàng cũng không phản
đối, còn rất vui là đằng khác. Chỉ là nàng biết tin tức này từ
người khác, làm nàng có cảm giác như bị lừa vậy
"Cũng không phải, chỉ là " nàng lúng ta lúng túng nói. Hắn đối với
nàng tốt như vậy, nàng làm sao mà không muốn đính hôn cùng hắn.
Chẳng qua là nàng hơi giận vì cả trường đều biết hết, nàng lại là
người cuối cùng biết được .
"Như vậy là được rồi." Hắn lôi nàng ra ngoài cửa, "Đói bụng không,
ngươi có muốn ăn không?"
Chân nàng vẫn đứng yên tại chỗ, rốt cuộc nàng cũng biết có gì đó
không thích hợp, "Ngươi quên cầu hôn với ta." Hứa Thiên Ái ai oán
nhìn Tư Hiên Dật. Từ nhỏ, nàng luôn mong mình sẽ trở thành nữ nhân
vật chính trong phim, được nam chính quỳ xuống, dùng hoa hồng cầu
hôn
"Cầu hôn?" Đừng nói là nàng muốn kiểu cầu hôn tiêu chuẩn đi. Tư
Hiên Dật thầm cầu nguyện trong lòng .
"Chính là việc ngươi quỳ xuống, dùng hoa hồng cầu hôn với ta
a"
Bin go! Hắn đoán thật là chuẩn, da mặt Tư Hiên Dật co quắp
lại
"Chúng ta chỉ là đính hôn." Hắn cãi chày cãi cối nói. Muốn hắn làm
chuyện đó, không bằng giết hắn thì hơn
"Ai nói, đính hôn cũng có thể!" Nàng phản bác
"Không có hoa hồng để dùng." Hắn tiếp tục tìm lý
do.
"Ngươi đi mua thì có." Nàng dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn, "Ta
biết, ngươi không muốn quỳ xuống cầu hôn với ta, cho nên mới tìm
nhiều lí do như vậy"
Nàng nói đúng, hắn thật sự không muốn làm hành động bất lực như vậy
.
"Ngươi cũng không biết, người ta ... người ta rất muốn thử phương
thức cầu hôn này." Nước mắt bắt đầu nổi lên trong hốc mắt của nàng,
có thể chảy ra bất cứ lúc nào
Hắn thất bại nhìn nàng, biết mình chống đỡ không lâu được mà sẽ đầu
hàng. Đối với nước mắt của nàng, hắn vĩnh viễn cũng không có
cách.
"Người ta muốn mà!" Hứa Thiên Ái không thuận theo dậm chân, nước
mắt như hạt đậu lăn xuống trên má.
Trong năm giây, Tư Hiên Dật bất đắc dĩ lấy điện thoại ra, "Này, Tử
Nhai, bây giờ ngươi lập tức đi mua một bó hoa hồng đỏ, trong vòng
mười phút phải đưa đến bàn làm việc của ta"
Hứa Thiên Ái thoáng chốc nín khóc mà cười, nước mắt hoàn toàn biến
mất sạch sẽ
"Ngươi thật tốt!" Nàng ôm cổ hắn vừa cười vừa nhảy.
Hắn ngẩng đầu nhìn trần nhà, ai bảo hắn yêu nàng a!
Tám phút sau, Lăng Tử Nhai đã đi vào văn phòng hội học sinh, giao
bó hoa hồng đỏ cho Tư Hiên Dật
"A Dật, đừng nói là ngươi muốn dùng nó cầu hôn chứ?" Lăng Tử Nhai
nhìn Tư Hiên Dật và Hứa Thiên Ái trêu ghẹo nói.
Tư Hiên Dật liếc Lăng Tử Nhai khinh thường, "Không phải chuyện của
ngươi, ngươi có thể đi." Hắn lạnh lùng nói, đẩy hắn ra ngoài cửa,
tiện tay đóng cửa phòng hội học sinh lại
Lăng Tử Nhai tức giận nhìn cánh cửa đóng chặt, thở dài một hơi, xem
ra không được xem trò hay rồi ...
Bên trong, Tư Hiên Dật có chút bất an cầm hoa hồng, chậm rãi đi đến
cửa sổ, đứng trước mặt Hứa Thiên Ái .
Hạ quyết tâm, hắn quỳ một gối chấm đất, đưa hoa hồng về phía nàng,
"Hứa Thiên Ái tiểu thư, ngươi có nguyện ý gả cho ta
không?"
Trầm mặc lan tràn giữa hai người... Mười giây, hai mươi giây... Một
phút đồng hồ, 2 phút...
Nàng tới cùng muốn hắn quỳ bao lâu? Hắn nhịn không được gầm nhẹ với
nàng: "Ngươi không nhận hoa hồng sao?"
"Nhưng ngươi còn chưa nói yêu ta cả đời, đều nghe theo lời ta, bảo
vệ ta, quan tâm ta... Nói." Trên tivi không phải thường diễn vậy
sao?
Hắn tức giận đến nỗi suýt nữa ói máu
Được rồi, nếu quỳ, thì quỳ tới cùng, "Hứa Thiên Ái tiểu thư, ta cam
đoan với ngươi, ta sẽ yêu ngươi cả đời, vĩnh viễn chiếu cố ngươi,
bảo vệ ngươi, quan tâm ngươi, ngươi nguyện ý gả cho ta
không?"
"Ta nguyện ý!" Nàng hưng phấn nhận lấy hoa hồng, nụ cười đầy
mặt.
Hắn đứng dậy, nhìn nụ cười của nàng, thoáng chốc phát hiện đều là
đáng...
Bốn năm sau
Hứa Thiên Ái lười biếng nằm trên ghế uý phi, ngày tháng có bầu làm
nàng không thể tuỳ tiện đi lại, mỗi ngày không nằm thì ngồi, nếu
không thì đi dạo mấy vòng trong nhà mình, khi nhàm chán lắm thì
viết vài bài thơ, phát càu nhàu.
Cửa nhẹ nhàng mà mở ra, Tư Hiên Dật đi đến, "Hôm nay thấy như thế
nào?" Hắn quan tâm hỏi
"Không tồi!" Hứa Thiên Ái lười biếng đáp, "A..., đúng rồi, lão
công, bà bà (mẹ chồng) gọi điện thoại qua, nói hi vọng chúng ta có
thể về chơi." Hứa Thiên Ái nói với Tư Hiên Dật
"Không đi." Cởi áo khoác ra, Tư Hiên Dật chậm rãi phun ra đáp
án mãi không thay đổi
Nàng biết hắn sẽ trả lời như vậy. Hứa Thiên Ái bĩu môi trừng mắt
nhìn bóng lưng Tư Hiên Dật. Ai bảo giữa trưa bà bà gọi điện thoại
tới, không ngờ nàng lại nhận được, ngữ điệu mềm mại, thanh âm
thương tâm muốn chết, nói đã nhiều tháng không thấy bọn họ. Làm
nàng hào phóng vỗ vỗ ngực bảo sẽ dẫn người đến. Tốt rồi, bây giờ
đụng phải tấm sắt.
"Lão công, đi thôi!" Nàng làm nũng nói với hắn
"Không đi." Trả lời vẫn không đổi.
Cha mẹ chồng thật là đáng thương, có con cũng như không có con, hắn
không cho họ đến thăm, lại càng không chủ động đi tìm cha mẹ. Trước
kia hoàn hảo, nàng có thể thỉnh thoảng đến chỗ cha mẹ chồng mấy
ngà, thuận tiệt cũng bắt hắn đi theo ở mấy ngày. Nhưng bây giờ,
nàng hệt như quả bóng tròn, đừng nói là cửa nhà chồng, ngay cả cửa
nhà mình, đã mấy tháng này nàng cũng chưa ra. Biện pháp duy nhất là
hắn đưa nàng đi
"Lão công," nàng ngọt ngào gọi hắn một tiếng, "Ta là phụ nữ có thai
nha, phụ nữ có thai cần nhất là chiếu cố, nhưng ngày nào ngươi cũng
phải đến công ty, không có thời gian chiếu cố ta, không bằng chúng
ta đến nhà ngươi, để họ chiếu cố ta được không ."
"Có nhiều người hầu như vậy, ngươi còn chưa vừa lòng sao." Câu trả
lời của hắn vẫn như cũ, nửa chết nửa sống.
Tức chết nàng, hắn không thể nói mấy câu làm nàng vui vẻ
sao?
"Lão công, ta muốn đi ngủ, ngươi ôm ta đến trên giường được không?"
Hứa Thiên Ái mở miệng lần nữa. Mất một kế nàng còn một kế, tóm lại,
chỉ cần dụ hắn đến nhà cha mẹ là được
Tư Hiên Dật không nói gì, đi đến cạnh ghế quý phi, cẩn thận ôm lấy
nàng đặt lên giường, ôn nhu đắp chăn cho nàng.
"Lão công..." Nàng nắm lấy tay hắn, đặt lên người mình, "Ta muốn."
Nàng lớn mật yêu cầu.
Thân thể hắn cứng lại, ánh mắt thâm trầm. Thật lâu sau, hắn khàn
khàn nói : "Ta sợ làm ngươi và con bị thương ."
"Không sao, bác sĩ nói chỉ cần cẩn thận là được." Tay nàng đưa lên
cổ hắn, đưa môi thơm của mình lên.
Rốt cục... Hắn không khống chế dục vọng của mình nữa, nhiệt
liệt hôn trả nàng...
Hứa Thiên Ái hài lòng, nhìn đáp án mình đã chiếm được
...
Chính văn kết thục
Mặc cho thời gian trôi qua bao nhiêu, ta chỉ để ý đến ngươi. Cam
tâm tình nguyện cuốn hút ngươi.
Cuộc sống có thể có bao nhiêu tri kỉ, mất đi sinh mạng cũng không
tiếc.
Cho nên, ta van cầu ngươi, đừng để ta rời khỏi
ngươi.
Trừ ngươi ra, ta không thể cảm thấy, một tia tình
ý.
Đúng! Không sai! Ta chỉ để ý ngươi, nhưng lão bà thân yêu, ngươi có
thể giải thích vấn đề này cho ta hay không?
"Bốp!"
Một cuốn báo đập lên bàn, sắc mặt Tư Hiên Dật xanh mét nhìn
chằm chằm Hứa Thiên Ái đang ôm con, "Đây là cái gì?" Hắn chất
vấn.
"Báo ."
Vô nghĩa, hắn đương nhiên biết đó là báo. "Ta nói là hình chụp trên
báo!"
Hứa Thiên Ái giao con cho hắn, mở tờ báo ra, "Ngươi lên
báo!"
Đúng, đây mới là nguyên nhân hắn tức giận, ảnh chụp khi hắn đang
ngủ tự nhiên lại xuất hiện trên tờ báo có số lượng phát hành cao
nhất, phía dưới còn ghi chú đây là tấm ảnh đoạt giải nhất của cuộc
thi người yêu thích nhiếp ảnh toàn quốc. Lần này hắn không muốn nổi
tiếng cả nước cũng khó
"Hình của ta tại sao lại lên báo?"
"Ta làm sao mà biết." Nàng giả ngu. Đều do Lăng Hảo Hảo, lần trước
tới nhà nàng phát hiện tấm ảnh nàng lén giấu năm ấy, tức giận lấy
mất tấm ảnh của nàng. Chẳng qua nàng không ngờ Lăng Hảo Hảo sẽ gửi
tấm ảnh đi thi mà thôi. Xem đi, nàng không hề có
tội
"Ngươi thật không biết?" Tư Hiên Dật không tin Hứa Thiên Ái nói. Có
thể có cơ hội chụp hắn ngủ, chỉ có nàng .
"Thật sự không biết!" Nàng chết cũng không nhận
Nàng chỉ biết là bây giờ nàng vô cùng, cực kỳ, rất muốn đến phòng
bếp lấy con dao phanh thây Lăng Hảo Hảo!
Ưm đáng thương cho nàng, bây giờ còn một nghi vấn cần phải vượt qua
...
Ai tới cứu nàng...
THE END.