Cho nên ta van cầu ngươi, đừng để ta rời khỏi
ngươi
Trừ ngươi ra, ta không còn cảm thấy, một tia tình
ý.
Đừng nói giỡn, ai lại muốn đưa ra thỉnh cẩu với ngươi ... Được,
được rồi... Coi như nể mặt ngươi, nhưng nữ nhân, ngươi hãy nghe cho
kỹ, ngươi không cho ta rời khỏi ngươi, ngươi cũng cần phải trả giá
"chính mình", còn nữa, không cho phép cò kè mặc cả
"Bạn học Hứa, xin chào!" Một vị bạn học giáp đi ngang qua Hứa
Thiên Ái chào hỏi với nàng
"Xin chào!" Hứa Thiên Ái mỉm cười đến rút gân đáp lại. Ông trời,
Hắn là ai vậy? Nàng căn bản chưa từng biết hắn, hắn chào hỏi nàng
cái gì? Từ sáng sớm vừa bước vào cổng trường, đột nhiên có nhiều
người không quen biết chào hỏi với nàng, không chỉ học sinh hay
giáo sư mà thậm chí ngay cả bảo vệ, lão bá thường trực phòng,
bà quét rác đều chào hỏi với nàng. Khi nào thì nàng trở nên
nổi tiếng như vậy? Sao ngay cả nàng cũng không
biết?
Đi tới cửa phòng học, còn chưa thấy Phương Linh đã nghe thấy tiếng
la : Mau tới đây! Cơ hội ngàn năm một thuở, mua liền tay, rất
hiếm có, tới nhanh nha!"
Đẩy cửa ra, đã thấy Phương Linh ngồi trên một chiếc ghế, rất nhiều
người đang vây chung quanh nàng, không riêng gì bạn học trong
lớp mà ngay cả các anh chị lớp trên cũng có
"Phương Linh, ngươi đang làm gì?" Nàng không hiểu
hỏi
"Tiểu Ái, ngươi tới rồi!" Phương Linh cười cười với Hứa Thiên Ái,
"Không làm gì cả, chỉ là tiện thể kiếm thêm chút thu nhập
thôi"
"Kiếm thu nhập?" Nàng như vậy mà cần kiếm thêm thu nhập sao? MÀ
nàng kiếm thêm thu nhập bằng cách nào?
"Đúng vậy, bởi vì..." Phương Linh vẫn chưa kịp nói hết đã bị một
thanh âm cắt ngang,
"Nàng là Hứa Thiên Ái a!"
"Thì ra là bộ dáng thật không được tốt lắm, ta còn tưởng tấm hình
kia đã qua xử lí, cố tình nói nàng xấu a"
"Ta ra 1000 nguyên!"
"Ta ra hai ngàn..."
Hứa Thiên Ái ngơ ngác chết đứng ở đó, bọn họ đang nói cái gì
vậy?
Phương Linh luống cuống tay chân, một tay thu tiền bạc, một
tay cầm bút ghi lại trên quyển vở, "Tiểu Ái, bây giờ ta bề bộn
nhiều việc, lát nữa mới nói với ngươi"
Mãi cho đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên, Khang giáo
sư đi vào phòng học, Phương Linh mới cầm một xấp tiền trở về
chỗ ngồi ...
Trên bục giảng, Khang giáo sư bắt đầu nói về nội dung bài học
hôm nay Cuộc tàn sát ở Nam Kinh, "Cuộc tàn sát ở Nam Kinh là một
chuyện bi kịch trong lịch sử, năm đó..."
Dưới giảng đài, Hứa Thiên Ái nhỏ giọng hỏi Phương Linh: "Lúc nãy
ngươi làm gì vậy?"
"Đánh bạc nha! Bây giờ ngươi và Tư học trưởng thành đôi là một kết
quả bất ngờ, cho nên, ta chỉ thuận theo dân ý mà làm nhà cái."
Phương Linh cúi sát vào người Hứa Thiên Ái, nhỏ giọng
nói
"Ngươi lấy ta để đánh bạc?" Thanh âm đột nhiên đề cao, Hứa Thiên Ái
thật không dám tin, nàng lại trở thành đối tượng bị người ta đánh
cược
Trên bục giảng, hai tay Khang giáo sư nắm chặt lại ... Học
sinh thời nay thật không biết chú trọng kỷ luật, hít sâu một hơi,
Khang giáo sư xoay người sang phía khác, vừa viết bảng,
vừa tiếp tục nói: "Quân Nhật tại Nam Kinh..."
Dưới giảng đài, Phương Linh an ủi Hứa Thiên Ái, "Cũng không nên
trách ta, ai bảo hôm đó có người làm chứng thấy ngươi ngồi lên xe
Tư Hiên Dật, lại thêm chuyện hắn hôn ngươi trước mặt mọi người, còn
giúp ngươi xin phép, cho nên ..."
"Vậy bọn họ có biết mấy ngày nay ta ở nhà hắn không?" Hứa Thiên Ái
níu chặt y phục Phương Linh, khẩn trương hỏi.
"Không có, mọi người chi cho rằng hắn đưa ngươi về nhà
thôi."
Không tồi, không tồi, Hứa Thiên Ái vỗ ngực, thần kinh lập tức thả
lỏng
"Tiểu Ái, ngươi và Tư Hiên Dật tiến triển thế nào? Phương pháp hôm
đó ta dạy ngươi hữu dụng không?"
Mặt nàng ửng đỏ lên, hồi tưởng về tình cảnh tối hôm đó, "Dùng rồi"
Nàng thấp giọng lẩm bẩm nói.
"Vậy hắn có dẫn ngươi đến khu vui chơi không?" Đây mới là vấn
đề Phương Linh quan tâm.
"Đi."
A! "Tiểu Ái, hay quá, lần nay ta có thể kiếm tiền
rồi"
"Kiếm tiền?"
"Đúng rồi, tỉ lệ Tư Hiên Dật bỏ ngươi là 1: 100, ta bỏ 5000 cược
các ngươi hợp, bạn chí cốt mà ."
Có nhiều người xem trọng chuyện nàng bị Tư Hiên Dật bỏ đến vậy sao?
Hứa Thiên Ái chán nản. Nàng thật kém như vậy sao? "Được, ta cược
8000″ Nàng hào khí nói.
Bốp! Cục phấn trên tay Khang giáo sư gãy làm đôi, xoay người
lại, "Bạn học Hứa, bây giờ là thời gian lên lớp."
Thảm, nàng lại quên mất bây giờ là thời gian lên lớp, Hứa Thiên Ái
co rúm lại, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Khang giáo sư liếc mắt Hứa Thiên Ái một cái, tiếp tục đọc,
"Thành Nam Kinh máu chảy thành sông..."
Mười phút sau.
"Tiểu Ái, ngươi đã xem qua tập san của xã tin tức các ngươi
chưa?" Phương Linh nhịn không được nhỏ giọng hỏi.
"Tập san? Không phát hiện,hôm nay ta mới vào học lại, vẫn chưa đến
xã tin tức." Xã tin tức đã nhanh chóng ra tập san, quả là
ngoài ý muốn của Hứa Thiên Ái
"Nghe nói lần này 1000 bản bị mua hết không còn nữa, bây giờ đang
in lại lần thứ 2″
Thiệt hay giả? Xã tin tức không phải đã sắp sập sao? Làm
sao có thể xuất bản tiêu thụ tốt như vậy?
"Ngươi muốn xem không? Ta có 1 bản." Phương Linh nói xong, không
đợi Hứa Thiên Ái trả lời, đã lấy một quyển sách mỏng từ trong túi
ra, "Đây, là quyển này"
"... Đây quả là 1 tai nạn với Nam Kinh..." Thanh âm của giáo
sư vang lên khắp phòng học
Hứa Thiên Ái nhận lấy, suy nghĩ... Người trên bìa tập san hình như
nàng có quen a...
"... Chiến tranh mang đến tổn thất cho nhân dân và đất nước, chúng
ta phải kiên quyết phản đối chiến tranh, phản đối chủ nghĩa thực
dân Pháp ..."
Đúng, là ảnh chụp nàng và Tư Hiên Dật hôn môi!
"... Chúng ta đề xướng hòa bình..."
"Ta hỏi ngươi, là ai chụp? Là ai dám?" Thanh âm Hứa Thiên Ái nâng
lên highdecibel hỏi Phương Linh ngồi cạnh .
"Được, ta cũng muốn hỏi ngươi!" Giáo sư già rốt cuộc không thể
nén được cơn tức, nặng nề quăng cuốn sách giáo khoa xuống bục
giảng, "Bạn học Hứa Thiên Ái, bây giờ là ngươi dạy hay ta dạy?! Nếu
ngươi muốn nói thì lên bục giảng mà nói!"
Cả lớp hơn ba mươi ánh mắt nhìn nàng chằm chằm, Hứa Thiên Ái cúi
đầu, đỏ mặt nàng thật muốn tìm một cái hang để chôn mình xuống
..
Đến buổi chiều, Hứa Thiên Ái đi thẳng đến xã tin
tức. Nặng nề đẩy cửa ra, được lắm, người nàng muốn tìm đang ở đây
...
"Lăng học tỷ! Sao ngươi lại khiếm nhã như thế, chưa được ta đồng ý
mà đã đăng hình lên?" Hứa Thiên Ái dùng tay vỗ bàn chất vấn Lăng
Hảo Hảo,
"Tư Hiên Dật đồng ý." Lăng Hảo Hảo ngồi trên ghế, không chút để ý
nói
"A? Hắn đồng ý?!" Làm sao có thể, nàng đòi sống đòi chết muốn chụp
hình hắn, hắn lại không chịu. Bây giờ có người đăng cả hình hắn
lên, hắn lại đồng ý?
"Hôm đó ta lấy ảnh chụp đến văn phòng hội học sinh tìm hắn, nói với
hắn ta muốn đăng lên bìa tập san, hắn cũng không lên tiếng phản
đối." Việc này đúng là ngoài ý muốn, thậm chí nàng đã sớm chuẩn bị
cho một cuộc cãi vã ầm ĩ
"Nhưng hắn cũng không đồng ý!" Hứa Thiên Ái cực lực nói. Dật chỉ
không lên tiếng phản đối, vậy cũng không có nghĩa hắn đồng ý
nha!
"Nếu hắn không đồng ý, tập san của chúng ta làm sao mà in được đến
1000 bản!" Lăng Hảo Hảo lắc đầu nói với Hứa Thiên
Ái
Vậy hắn đồng ý?
Xã trưởng xã chụp ảnh đi thẳng đến trước mặt Lăng Hảo Hảo, "Trả
camera cho ta!" Ngữ khí gồm chua xót và bất mãn.
"Tầm bậy nha! Bất quá chỉ có 1 cái camera thôi, mượn cũng không có
ai chết, hà tất gì phải nghiêm trọng như thế!" Lăng Hảo Hảo cười
đứng dậy vỗ vỗ vai xã trưởng xã chụp ảnh
Mượn? Nàng còn không biết xấu hổ nói là mượn? Đó gọi là cướp đoạt!
Vừa thấy hắn đến đã đoạt mất Ikon camera mà hắn yêu quý nhất, còn
mặt dày nói mượn vài ngày. Đáng thương cho lập trường của hắn, chết
cũng không đưa cho nàng, thà chết chứ không chịu khuất phục kết quả
là bị nàng đánh hôn mê ngay tại chỗ, khi hắn tỉnh lại đã nằm trong
bệnh viện ...
"Thái độ của ngươi là sao đây! Cầm camera của ta còn đánh ta một
quyền. Ngươi, ngươi có biết hay không, một quyền kia của ngươi suýt
nữa làm ta chấn thương sọ não, còn phải nằm viện đến mấy ngày!" Hắn
ra sức bỏ cánh tay của nàng trên vai hắn xuống, điên cuồng hét lên
với nàng
Học tỷ đánh người vào bệnh viện?! Hứa Thiên Ái đứng một bên nghe mà
trợn mắt há hốc mồm .
"A...! Xem ra ta ra quyền vẫn chưa tốt lắm, được được!" Lăng Hảo
Hảo vẫn cợt nhả như cũ
"Ngươi " hắn nhụt chí.
Camera Lăng học tỷ đưa cho nàng không phải là của hắn chứ? Hứa
Thiên Ái lấy camera từ trong túi xách ra đưa cho hắn, "Là cái này
sao?"
"Ikon của ta!" Xã trưởng xã chụp ảnh lập tức ôm cái máy vào trong
ngực. A...! Camera của hắn, bảo bối hắn âu yếm nhất, thật tốt quá,
nó lại trở về trong ngực hắn
"Đã nói sẽ trả cho ngươi mà ." Lăng Hảo Hảo lầu bầu
nói.
Nàng còn không biết xấu hổ! Xã trưởng xã chụp ảnh bất mãn nhìn Lăng
Hảo Hảo, ôm camera rời khỏi xã tin tức
"Ai, cần gì gấp vậy a, uống chén trà rồi đi cũng chưa
muộn"
Dùng trà? Hắn thấy không cần, hắn không muốn lại vào bệnh viện lần
nữa ...
"Đi nhanh quá, xã tin tức chúng ta đáng sợ vậy sao?" Lăng Hảo Hảo
không hiểu gì hỏi Hứa Thiên Ái
"Này..." Còn không phải do ngươi. Hứa Thiên Ái cười làm lành nói,
nàng cũng không dám nói câu này ra miệng
"Thôi, coi như ta chưa có hỏi." Lăng Hảo Hảo trở về ghế của mình,
"Ta đưa ngươi để chụp hình cho Tư Hiên Dật, ngươi chụp chưa?!" Nàng
cực kỳ "Vất vả" mới mượn được cái camera này
"Không chụp được, hắn không thích để người ta chụp, cho nên ta cũng
không còn cách nào" Đây là sự thật, đến đêm khuya nàng mới chụp
được tấm ảnh đó
"Như vậy a..." Lăng Hảo Hảo thất vọng than thở, cameras mượn rồi,
vốn muốn phát huy thế công lần thứ 2 của xã tin tức, bây giờ có lẽ
...
Tâm tình Lăng Hảo Hảo nhất thời trở nên u ám vô cùng, xã trưởng
thật rất khó làm, nhất là xã trưởng xã tin tức. xã tin tức bọn họ
chẳng lẽ không thể sáng rực đẹp đẽ lên một chút được hắn sao
...
Chỉ mong không được a! Đợi đến khi nàng tốt nghiệp cũng chưa được
đi! Trong lòng nàng nghĩ như thế...
Nhẹ nhàng đẩy cửa ban công phòng hội trưởng hội học sinh ra, Hứa
Thiên Ái dò xét xoay đầu xung quanh phòng, a, không có
ai?
"Ừm hừ!" Phía sau vang lên thanh âm, một giây sau, nàng đã bị người
ta ôm lấy, hai chân đưa lên trời
"Ngày hôm qua ngươi trở về trường học, tại sao không đến hội học
sinh?" Tư Hiên Dật ôm lấy Hứa Thiên Ái, để nàng nhìn thẳng vào mắt
mình
"Chiều hôm qua đến xã tin tức, cho nên không có thời gian đến hội
học sinh." Nàng còn phải về nhà trước sáu giờ để làm cơm chiều,
"Ngươi mau buông ta xuống ." Hứa Thiên Ái giùng giằng, nàng chỉ
thích cảm giác làm đến nơi đến chốn.
Tư Hiên Dật để nàng xuống, vỗ về chơi đùa với 2 bím tóc của nàng,
"Tại sao buổi trưa không đến đây?"
Hôm qua quả thật có quá nhiều chuyện xảy ra, làm nàng căn bản không
muốn đến. Hứa Thiên Ái cúi đầu suy nghĩ, không biết trả lời như thế
nào cho tốt
Hắn cởi bỏ hai bím tóc của nàng, để tóc xoã tung trên vai nàng,
"Tại sao không đáp?"
"Người ta quên." Nàng không chú ý tới cử động của hắn, nhỏ giọng
nói. Thật sự là không biết nên trả lời thế nào, đành phải nói thật
ra.
"Quên?" Hắn có vẻ đăm chiêu chăm chú nhìn nàng, "Lần đầu tiên ta
cho phép ngươi quên, nhưng không có lần sau, được chưa? Tiểu cô
nương." Thanh âm ôn nhu đến quá phận.
Hiểu rõ, nàng đương nhiên hiểu, mỗi lần hắn gọi nàng tiểu cô nương
thì có nghĩa hắn đang giận, cho dù nàng không rõ cũng phải
hiểu
"Sau này ngươi không có lớp thì đến hội học sinh, cơm trưa đến nhà
ăn với ta, buổi chiều tan học ta đưa ngươi về nhà." Hắn thưởng thức
mái tóc của nàng.
"Nhưng ngày nào tan học ta cũng phải mua đồ ăn về nhà." Nếu hắn lấy
chiếc xe thể thao kia đưa nàng đi mua đồ ăn, nàng sẽ không còn mặt
mũi nào để nhìn người nữa
"Sau này ngươi không cần nấu cơm, ta kêu đầu bếp đến nhà ngươi."
Hắn không hy vọng tay nàng trở nên thô ráp. Vung mái tóc dài của
nàng lên, hắn nhẹ nhàng ngửi.
"Nhưng... Ai nha, sao ngươi lại phá hỏng mái tóc của người ta!" Hứa
Thiên Ái đoạt lại tóc trong tay Tư Hiên Dật. Trời! Nửa tiếng nàng
chải đầu, cứ vậy mà biến mất
Hắn lạnh lùng mỉm cười, chân mày cau lại, "Đưa đây." Hắn kêu lên,
lại dùng thanh âm ôn nhu
Nàng chần chờ một chút, chậm rãi đến gần hắn, tự động vung một nắm
tóc để lên tay hắn, "Gì chứ, cũng đâu phải ta cố
ý."
Hắn giữ lấy tóc nàng, thuận tiện nhéo lên khuôn mặt ửng hồng của
nàng
Đau quá, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, giận mà không dám nói gì, đành
phải phát càu nhàu: "Tóc khó chải muốn chết, người ta mất đến nửa
tiếng, ngươi lại dễ dàng cởi ra như vậy"
"Ngươi đang oán giận sao?"
"Không có..." Hứa Thiên Ái cúi đầu bỉu môi nói, đột nhiên, nàng nhớ
tới gì đó, ngẩng đầu, "Ngươi vì cái gì đồng ý xã tin tức đăng tấm
hình kia?" Từ chiều hôm qua, nàng đã suy nghĩ đến vấn đề này, nhưng
không thể nghĩ ra
"Tấm hình kia?" Cho dù hắn rất rõ nàng đang nói gì, nhưng vẫn nhịn
không được muốn đùa nàng .
Chính là tấm chúng ta, chúng ta..." Nàng xấu hổ nói ra hai chữ
kia.
"Chúng ta cái gì?"
"Chúng ta, chúng ta..."
"Cái gì?"
"Tấm hình chúng ta hôn môi!" Mắt của nàng nhắm lại, thốt
ra.
"A..., tấm hình kia, có vẻ không tệ lắm, lại có người muốn dùng,
vậy cứ tận dụng nó đi." Hắn vân đạm phong khinh nói. Kỳ thật nguyên
nhân chân chính là hắn muốn mượn tấm hình kia công bố Tiểu béo muội
là nữ nhân của hắn, ngăn chặn những người khác vọng
tưởng.
Tận dụng? Lại hại nàng nổi danh toàn trường! Nhưng hắn đồng ý để
tấm hình kia được đăng lên, có phải là đang bày tỏ
...
"Ngươi có thích ta hay không?" Nàng hỏi, rất nghiêm túc. Tuy trong
lòng nàng loáng thoáng đoán được hắn thích nàng, nhưng hắn chưa
từng chính miệng nói qua, làm nàng không thể xác
định
"Ngươi nói đi?" Tư Hiên Dật đùa bỡn với mái tóc Hứa Thiên Ái, hỏi
ngược lại. Hắn phá lệ nhiều như vậy cũng vì nàng, nàng còn hỏi hắn
có thích nàng không, nàng còn chưa rõ sao ...
"Ta, không biết."
Hắn cúi người xuống, mềm nhẹ nói bên tai nàng : "Ngươi là người duy
nhất khiến ta không đánh mà lui, ngươi thấy nó nói lên điều
gì?"
Nói vậy "Ngươi thích ta!" Nàng mừng rỡ kêu lên.
Hắn thở dài một hơi, "So với thích còn thích hơn ."
A? Còn thích hơn? Vậy hắn là yêu?
Nàng khiếp sợ nhìn hắn, hắn yêu nàng? Có thể sao?
Hắn đặt tóc nàng xuống, chấp tay phải của nàng lên, đặt lên ngực
mình, "Ta yêu ngươi, " hắn nói: "Trái tim của ta chỉ có thể cho
ngươi, cũng vậy, toàn bộ tâm của ngươi phải giao cho ta
."
Lòng của nàng... Nàng đỏ mặt, nhón chân lên, nhẹ giọng nói bên tai
hắn : "Trái tim của ta, cũng sớm là của ngươi."
Vì thế, tại ngày này, Hứa Thiên Ái và Tư Hiên Dật chính thức quen
nhau .
Đôi lạnh nhất của trường học đã lui tới một tháng!
Một đường rớt hỏng kính mắt của học sinh và giáo sư. Lúc trước,
những người còn vỗ ngực nói chưa đến 2 tuần Hứa Thiên Ái sẽ bị đá,
còn đặt một đống tiền đặt cược, lúc này lại ảo não không thôi. Sớm
biết vậy nên mua hợp thì hơn. Ai mà đoán được, vừa có quyền thế,
tài phú, đầu não, mỹ mạo như Tư Hiên Dật lại đi yêu một nữ nhân vừa
không có dung mạo, gia thế vừa bình thường như thế
Chuông tan học vang lên, giáo sư dặn dò bài tập xong, đi ra phòng
học.
"Phát ra, phát ra!" Phương Linh ngồi trên ghế vui vẻ nhìn chi
phiếu, quá nhiều tiền, còn dư mười vạn, đây toàn bộ là nhờ phúc của
Hứa Thiên Ái, lần này nàng có tiền đi Nhật Bản du lịch
rồi!
"Ngươi điên gì thế? Vui lắm sao?" Hứa Thiên Ái buồn bực
hỏi.
"Còn không phải ván bài lần trước," Phương Linh giải thích, móc 1
tấm chi phiếu từ trong túi ra, "Đây, tấm thẻ này là của ngươi. Bên
trong có hai mươi vạn."
"Hai mươi vạn!" Hứa Thiên Ái hét rầm lêm, hai mươi vạn?! Đều là của
nàng?
Ánh mắt cả lớp thoáng chốc đều tập trung lên người
nàng.
"Đừng la lớn tiếng như vậy." Phương Linh bịt lỗ tai ai oán nói, lỗ
tai của nàng suýt nữa thì điếc rồi, "Ta biết ngươi rất vui, bất quá
nhỏ tiếng một chút thì tốt hơn." Quá thu hút người
khác
"Phương Linh, làm sao bây giờ, ta chưa từng có nhiều tiền như vậy,
giống như đang nằm mơ vậy"
"Bình thường, bây giờ số tiền kia đã là của ngươi, ngươi muốn xài
sao thì xài"
"Vậy, Phương Linh, ngươi nhận được bao nhiêu?"
"Cũng không nhiều, mười vạn mà thôi, nhưng cũng nhiều với ta
rồi
"Vậy ngươi chuẩn bị làm gì với số tiền kia?"
"Đương nhiên là đi Nhật Bản chơi!" Nhật Bản, nàng muốn đi từ lâu
rồi, nàng cũng muốn ăn hải sản Nhật Bản từ lâu rồi! "Còn ngươi? Bây
giờ có 20 vạn, ngươi chuẩn bị làm gì?"
"Vẫn chưa nghĩ tới." Bình thường muốn mua thứ này thứ kia, nhưng
khi có tiền, nàng thật sự không biết nên mua cái gì
"Vậy bây giờ ngươi nghĩ là được rồi..." Phòng học đột nhiên rối
loạn, làm lời của Phương Linh ngừng lại
"Cái gì vậy?" Hứa Thiên Ái hỏi .
"Hội trưởng bạn trai của ngươi đến." Phương Linh huýt sáo
đáp.
Nàng xoay người nhìn về phía cửa phòng học, quả nhiên, thấy Tư Hiên
Dật mặc quần áo màu vàng nhạt hưu nhàn đi đến
"Đi theo ta." Tư Hiên Dật đi đến trước mặt Hứa Thiên Ái, bắt lấy
tay nàng kéo ra ngoài
"Đi đâu?" Nàng có chút lảo đảo đuổi theo hắn, "Tiết sau ta còn có
lớp!"
"Nghỉ đi, " Tư Hiên Dật nắm tóc, "Bây giờ đi ra ngoài gặp ông
ta."
Đều là Tử Nhai gây họa, hắn có bạn gái, cần gì nhiều chuyện chứ!
Chẳng những giúp hắn tuyên truyền miễn phí khắp nơi, lại còn thêm
mắm thêm muối. Bây giờ làm cho ông ngoại, cha mẹ, em gái, cho tới
người làm vườn, lái xe, người hầu... Ai cũng đều biết hắn có bạn
gái. Di động của hắn từ hôm qua đến giờ vang lên chưa bao giờ
ngừng, làm hắn không thể không tắt máy. Khoa trương nhất là ông
ngoại hắn, nghe thấy hắn có bạn gái, lập tức bỏ qua hội nghị quan
trọng ở Mĩ, gấp gáp trở về xem bạn gái hắn như thế
nào
"Đi gặp ông ngoại ngươi?" Là Lý Ngạo Lệ thường xuất hiện trên ti
vi? Nàng chưa chuẩn bị tốt tâm lý để gặp người nhà hắn nha. Mà bọn
họ chỉ mới quen nhau một tháng, chắc chưa đến lúc gặp người nhà
đi!!!
"Đúng." Hắn kéo nàng ngồi lên chiếc RollsRoyce trước cửa trường. Kỳ
thật, hắn cũng chưa muốn đưa Tiểu béo muội đến gặp ông ngoại, nàng
là nữ nhân của hắn, không cần người khác bình luận. Nếu không phải
ông ngoại nói, nếu hắn không chịu đưa Thiên Ái đến gặp, hắn sẽ phái
người bắt cóc nàng đến Lê Viên biệt thự, hắn đành phải mang nàng đi
gặp ông ngoại
Hắn không hy vọng Tiểu béo muội của hắn sẽ chịu kinh hãi gì
...
Nuốt một ngụm nước bọt, Hứa Thiên Ái bất an nói : "Nhưng ta sợ ..."
Đây là lần đầu tiên nàng đến gặp người nhà của hắn
"Đừng sợ, chúng ta ngồi một chút sẽ tới, không lâu đâu." Khó có khi
hắn thật lòng an ủi nàng, tay nàng đang run, có lẽ nàng thật sự rất
sợ
Nàng gật gật đầu, vùi đầu vào ngực hắn, vì hắn, nàng nhất định phải
có dũng khí đối mặt với người nhà của hắn, cho dù người nhà hắn là
Lý Ngạo Lệ cao cao tại thượng trong thương giới cũng vậy. Sức mạnh
của tình yêu là có thể chiến thắng mọi thứ ...
Nhưng, nàng vẫn sợ ...
Nửa giờ sau, xe ngừng lại, bước xuống, không đợi người hầu chạy
đến, Tư Hiên Dật đã mở cửa xe, lôi kéo Hứa Thiên Ái vào biệt thự,
"Ông ngoại đâu?" Hắn hỏi người hầu đứng cạnh cửa
"Lão thái gia ở đại sảnh đợi thiếu gia."
Vì thế, hắn lại lôi nàng đến đại sảnh .
Một lão nhân hoà ái đang ngồi thưởng thức trà Long Tĩnh mà người
hầu đưa lên. Ưm, quả nhiên là trà ngon. Khi hai người xông vào
phòng khách, hắn đặt chén trà xuống, phất tay kêu người hầu lui ra.
Tiểu Dật thật sự có bạn gái. Nhớ lại mấy ngày trước, khi hắn nghe
được tin này, suýt nữa té từ trên ghế xuống. Cháu ngoại hắn từ
trước đến nay vốn không có hứng thú với con gái, lần nào giới thiệu
nó cũng luôn từ chối, hại hắn còn tưởng nó là người đồng tính luyến
ái. Bây giờ, rốt cuộc hắn cũng yên tâm, ít nhất, Tiểu Dật của hắn
có hứng thú với nữ nhân
"Ta mang người đến rồi." Tư Hiên Dật nhàn nhạt nói, tay vẫn nắm lấy
Hứa Thiên Ái.
"Ta nhìn thấy." Lý Ngạo Lệ mỉm cười nói, nhìn Hứa Thiên Ái từ trên
xuống dưới, quả nhiên đúng như lời Tiểu Nhai, là 1 cô gái vô cùng
bình thường. Ánh mắt của cháu ngoại hắn đúng là có vấn đề, nếu
không phải tận mắt nhìn Tiểu Dật nắm tay cô bé từ nãy đến giờ, hắn
thật khó tin tưởng Tiểu Dật đang quen với cô gái này, "Ngươi là Hứa
Thiên Ái đúng không? Cùng trường với Tiểu Dật?"
"Vâng, nhưng thấp hơn một lớp, mới năm nhất đại học... Người, người
gọi ta là Thiên Ái được rồi." Hứa Thiên Ái vừa quan sát Lý Ngạo Lệ
vừa trả lời. Hắn đúng là Lý Ngạo Lệ, thật hoà ái, có cảm giác như
bá bá nhà bên cạnh vậy, hoàn toàn không nghiêm trang như trên ti
vi, làm nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi
"Vậy, Thiên Ái, ngươi học ngành nào?"
"Hán ngữ, văn học."
"Rất tốt, con gái nên có khí chất như vậy, vậy
ngươi..."
"Đủ chưa?" Tư Hiên Dật không kiên nhẫn cắt ngang Lý Ngạo Lệ, "Người
ta đã mang đến rồi, sau này ngươi cũng đừng phiền ta nữa." Dứt lời,
hắn chuẩn bị kéo Hứa Thiên Ái đi
"Đứng lại!" Lý Ngạo Lệ đứng lên, cầm lấy gậy trượng bên cạnh, dùng
lực gõ sàn nhà, "Ngươi vừa đến một lát đã muốn đi? Ta chẳng qua chỉ
muốn nhìn cháu ngoại một chút, nhìn bạn gái của cháu ngoại mà thôi,
một chút tâm nguyên nho nhỏ ấy ngươi cũng không thể thoả mãn cho
ta?"
Tư Hiên Dật miễn cưỡng xoay đầu lại, "Ngươi không phải đã thấy sao?
Còn chưa đủ cái gì?"
"Chẳng lẽ ngươi không thể tâm sự với ta sao? Dù sao ta cũng là ông
ngoại ngươi!" Lúc này, hắn cũng chỉ có thể mang thân phận ông ngoại
ra
"Không muốn." Vẫn là câu trả lời như cũ
Đáng giận, cháu ngoại này rốt cuộc là di truyền gien từ người nào,
nữ nhi của hắn ôn nhu hiền thục, con rể của hắn khôi hài hài hước,
lại sinh ra một cái quái thai. Nhưng cái quái thai này lại văn võ
toàn tài, cho dù cái gì cũng đều tinh thông, làm hắn muốn chán ghét
cũng không được, ngược lại còn rất thích là đằng khác
.
Ông ngoại thật đáng thương, ngay cả nói chuyện phiếm với cháu ngoại
cũng không được. Hứa Thiên Ái bắt đầu đồng tình với Lý Ngạo Lệ,
"Dật, chúng ta ở lại một chút đi" Nàng ngước mặt lên, nói với Tư
Hiên Dật
Thật là cô gái tốt, Lý Ngạo Lệ tán thưởng nhìn Hứa Thiên Ái, cháu
ngoại của hắn quả nhiên có mắt nhìn người
"Ngươi muốn ở lại đây?" Tư Hiên Dật quái di liếc nhìn Hứa Thiên Ái
hỏi
"Đúng." Nàng gật đầu.
Hắn nhìn chằm chằm nàng, một phút sau, hắn buông tay nàng ra, "Khi
nào muốn về thì gọi điện thoại cho ta, ta đến đón ngươi
."
"Chỉ có mình ta ở lại?"
Hắn gật đầu, xoay người rời đi.
"Không được, " Hứa Thiên Ái kéo ống tay áo của Tư Hiên Dật, hắn đi
vậy nàng còn ở lại làm gì? Ông ngoại vốn muốn ở chung với hắn!
"Ngươi cũng cần phải ở lại."
"Buông ra." Hắn nhíu mày,
"Không ." Nàng kiên trì, rất ít khi nàng cố chấp kiên trì trước mặt
hắn, nhưng hôm nay... Có lẽ nàng thật sự đồng tình với một người
già cô độc đi ... Nàng tìm lý do cho hành vi của
mình
Hắn đẩy tay nàng ra, mới xoay người, nàng lại ôm lấy hông của
hắn...
"Ngươi..." Tư Hiên Dật xoay người lại, nhìn Hứa Thiên Ái, "Buông
ra."
Nàng không nói lời nào, chỉ dùng lực lắc lắc đầu.
"Muốn ta ở lại?" Hắn hỏi
Nàng gật gật đầu, không thể lên tiếng trả lời
"Nếu ta nói "Không"?"
Nàng mím miệng, bắt đầu biểu tình muốn khóc .
"Không được khóc!" Hắn bực mình dùng tay bắt lấy mặt nàng. Nước mắt
của nàng làm cho hắn tâm phiền ý loạn.
Nàng không để ý tới hắn, tiếp tục cố gắng làm nước mắt nổi
lên
Hắn thấp giọng thở một hơi, "Ngươi thắng, ta ở lại." Hắn vuốt tóc
nàng nói với nàng, ánh mắt vô tình liếc qua ông ngoại đang xem kịch
vui ...
Tiểu Dật đồng ý ở lại? Lý Ngạo Lệ kinh ngạc nhìn Hứa Thiên Ái, lấy
cá tính của Tiểu Dật, chuyện đã quyết định chưa bao giờ thay đổi.
Mặc kệ ai nói cũng đều như vậy, cho dù là cha mẹ hay trưởng bối,
hắn cũng không để ý tới. Mà tiểu cô nương trước mắt, trong một thời
gian ngắn đã có thể thay đổi quyết định của Tiểu Dật, giữ hắn ở lại
...
Xem ra, hắn nên tìm thời gian để mang nữ nhi đến gặp cha mẹ nàng
...
Có lẽ, hai ba năm nữa hắn có thể tham gia hôn lễ của cháu ngoại
...
Rốt cuộc, hắn cũng có thể ẵm chắt ...
Thật, thật hạnh phúc...
Nếu có một ngày như vậy, ngươi nói sẽ phải rời
đi.
Ta sẽ bị lạc bản thân ta, đi vào biển người khôn cùng
.
Không thể nói không? Không được sao? Thật sự không được? Kỳ thật,
kỳ thật ta chỉ đơn thuần hơn người khác một ít thôi. Này! Nữ nhân,
không được cười lớn lối như vậy, được chưa? Được rồi, được rồi, là
rồi, là rồi... Ta chỉ là, chỉ là, để ý ngươi, chỉ để ý ngươi một
chút mà thôi...
Buổi sáng ngày chủ nhật, trời quang mây tạnh.
Hứa Thiên Ái một thân một mình đi trên đường phố, nàng vốn
muốn hẹn đến nhà Dật làm bài tập. Nhưng vì hôm nay nàng cần làm một
chuyện, cho nên viện lý do nói với hắn thân thể không được thoải
mái, muốn ở nhà nghỉ ngơi. Đây là lần đầu tiên nàng nói dối với
hắn, lòng bàn tay nàng đến giờ vẫn còn đổ mồ hôi lạnh. Thượng đế,
ngàn vạn đừng để hắn phát hiện nàng gạt hắn, nếu không, nhất định
nàng sẽ chết rất khó coi!
Nhưng nàng làm vậy cũng có nguyên nhân, chính là hai mươi vạn tự
nhiên có được ...
Có hai mươi vạn, nên sử dụng thế nào chính là vấn đề mấy ngày nay
Hứa Thiên Ái suy nghĩ. Nếu nàng và Dật yêu nhau, vậy có thể dùng số
tiền đó mua quà cho Dật
Quen nhau đến nay, trên người nàng cơ hồ đều là hắn mua cho, mà giá
cả đều đắt vô cùng. Hình như hắn cực kì thich mua đồ cho nàng, cho
dù nàng nhiều lần từ chối nhưng hắn đều vờ như không nghe mặc những
bộ đồ hàng hiệu này, nàng có cảm giác như mình sẽ bị cướp bất cứ
lúc nào. Huống chi, nàng luôn nhận đồ của hắn, cảm giác như đang bị
nuôi vậy. Nhưng lần nào hắn cũng nói một câu mà vĩnh viễn cũng
không thay đổi: "Ta muốn đưa thì đưa, nếu ngươi không cần, thì có
thể ném."
Ném? Ném mấy thứ hàng hiệu vô cùng đắt này? Nàng làm sao mà ra tay
chứ, giống như đang quăng tiền xuống nước vậy. Vì thế, hắn tiếp tục
đưa, nàng cũng đành tiếp tục nhận ...
Bây giờ rốt cuộc nàng cũng có tiền để mua lại cho hắn. Hứa Thiên Ái
đi dạo một vòng sau, quyết định chọn thứ có thể bảo tồn. Chọn trúng
một tiệm trang sức được trang hoàng tinh xảo, nàng nhẹ nhàng đẩy
cửa vào
"Tiểu thư, mua đồ sao?" Vừa thấy khách tới cửa, nhân viên nhiệt
tình chào hỏi nàng .
Hứa Thiên Ái gật gật đầu, "Ta muốn xem một chút."
"Đương nhiên có thể, là mua cho mình sao?" Nhân viên cửa hàng đưa
Hứa Thiên Ái đến trước quầy thuỷ tinh trong suốt, ở một bên dò
hỏi.
"Không, " Hứa Thiên Ái lắc lắc đầu giải thích, "Là mua cho bạn."
Nghĩ tới Tư Hiên Dật, mặt nàng không khỏi ửng hồng
"A..., là mua cho bạn trai a!" Nhân viên cửa hàng đột nhiên cười
cười.
Tự tay lấy một vật trang sức nam tính ra, "Ngươi xem, chiếc vòng
trắng này rất hợp cho nam nhân, bên trong đều có đính kim cương,
thiết kế vô cùng tinh xảo." Nhân viên cửa hàng chọn một món
nói, "Mà chiếc vòng tai này là làm bằng mã não, lại thêm
nữa..."
Hứa Thiên Ái nhìn những món trang sức trong tay nhân viên cửa hàng,
khi không biết chọn cái nào thì một chiếc vòng hấp dẫn ánh mắt
nàng. Chiếc dây chuyền này đặc biệt tinh xảo, giá chữ thập đính đầy
kim cương đặt sau lưng, vây quanh là một đôi cánh mài dũa từ thuỷ
tinh mà thành, mãnh liệt đối kháng làm cho ánh mắt người ta bị hấp
dẫn lận tức, sản sinh liên tưởng vô hạn giống như là cuộc chiến
giữa ánh sáng và bóng tối, là giá chữ thập thánh khiết bị bóng tối
nuốt đi, hay là bóng tối đang rửa tội với giá chữ thập
...
"Có thể lấy cái này cho ta xem không?" Hứa Thiên Ái chỉ vào dây
chuyền nói. Nó cho nàng một cảm giác giống như Dật, làm người ta
suy nghĩ bất định, không thể đoán được.
"Thực xin lỗi, tiểu thư, đây là hàng không bán." Nhân viên cửa hàng
áy náy nói
"Hàng không bán?"
"Đúng."
Hứa Thiên Ái nhìn chằm chằm dây chuyền trong tử thuỷ tinh, nó thật
sự rất xứng đôi với Dật
"Nhưng ta cực kì thích sợi dây chuyền này, có thể dàn xếp một chút
không?" Hứa Thiên Ái chưa từ bỏ ý định nói. Nàng muốn để nó nằm lên
cổ Dật
"Này..." Nhân viên cửa hàng khó xử do dự, nàng rất muốn đáp ứng yêu
cầu của nàng ta, nhưng sợi dây chuyền này ông chủ đã nói không được
bán, "Ta thật sự là không..."
Rắc! Cửa lại bị mở ra, dưới ánh mặt trời, một nữ nhân rất cao đi
đến. "Này, song bàio thai đâu? Mau kêu bọn họ ra!" Ngữ khí quen
thuộc, hành động tự nhiên như ở nhà mình quen thuộc, làm Hứa Thiên
Ái không nhìn cũng đoán được nàng là Lăng Hảo Hảo
"Ông chủ không có ở đây." Nhân viên cửa hàng cười khan trả lời. Ai,
Mẫu Dạ Xoa này lại tới nữa, ông chủ đã thông báo với nàng,
kêu nàng không được nói bọn họ đang ở đây, nếu không, nàng chuẩn bị
về nhà thì hơn
"Không có?" Lăng Hảo Hảo tự động ngồi xuống ghế da, "Trừ bỏ nơi
này, những nơi bọn họ có thể đi ta đều tìm hết rồi. Mau gọi bọn họ
ra, nếu không đừng trách ta tức giận rồi phá huỷ chỗ này
."
Nhân viên cửa hàng sợ rụt đầu, nữ nhân trước mắt cực kỳ đáng sợ,
nhưng vì giữ lại công việc, nàng vẫn lại là quyết định không nói ra
hành tung các ông chủ, "Các ông chủ nhỏ thật sự không có ở
đây"
"Được lắm, vậy tự ta đi vào tìm bọn họ." Lăng Hảo Hảo đứng dậy, đi
vào bên trong
"Đừng..." Nhân viên cửa hàng đứng bên ngăn cản, vừa nói ra, Lăng
Hảo Hảo đã dừng bước, "Tiểu Ái, tại sao ngươi lại ở chỗ này?" Cũng
đến tìm Kinh Tung Thiên và Kinh Hoành Địa giống nàng
sao?
"Ta tới mua đồ." Rốt cuộc nàng ta cũng chú ý đến nàng, Hứa Thiên Ái
nhìn Lăng Hảo Hảo, chỉ tay vào sợi dây chuyền "Nhưng sợi dây chuyên
kia là hàng không bán, có lẽ không mua được"
"Sợi này a." Lăng Hảo Hảo tực tiếp lấy dây chuyền ra, nhìn trái
nhìn phải, "Mua cho ngươi sao? Hình như không hợp
lắm"
"Không phải, " Hứa Thiên Ái lắc đầu, "Mua cho Dật"
Cho Tư Hiên Dật, vậy cũng được, "Vậy lấy đi." Lăng Hảo Hảo đưa dây
chuyền cho Hứa Thiên Ái
Lấy đi? Nhưng đây là vật không bán nha, Hứa Thiên Ái đang muốn nói,
lại có người vượt ra từ bên trong
"Không được!" Kinh Tung Thiên đoạt lại dây chuyền trong tay Lăng
Hảo Hảo
"Ngươi ra rồi?" Lăng Hảo Hảo ngoài cười nhưng trong không cười,
nhìn chằm chằm Kinh Tung Thiên
Thảm, Kinh Tung Thiên thầm kêu khổ trong lòng, lúc nãy khi thấy dây
chuyền của mình sắp rơi vào tay người khác, nhất thời mới quên nguy
hiểm trước mắt mà vọt ra... So với dây chuyền, Mẫu Dạ xoa trước mắt
còn đáng sợ hơn
"Còn tên kia, muốn tự đi ra hay ta động thủ?" Lăng Hảo Hảo hoạt
động cổ tay, liếc vào bên trong
"Ta tự động đi ra" Kinh Hoành Địa đi ra từ bên trong, căm tức nhìn
Kinh Tung Thiên, lão ca đáng giận, vì một sợi dây chuyền mà bán
đứng hắn
"Hai người đều đông đủ rồi!" Lăng Hảo Hảo chống nạnh trừng mắt nhìn
Kinh gia huynh đệ đứng trước mặt nàng, "Nói, là ai làm máy tính ở
xã tin tức chết máy?" Đám người trong xã tin tức, mọi người lười
muốn chết, chỉ có nàng và hai người bọn họ có thời gian rỗi đi động
máy vi tính kia, bọn họ muốn lên thì cứ lên, thế mà còn rước mấy
cái virus về, hại mấy bài báo nàng "dốc hết tâm huyết" viết ra đều
bị tiêu diệt sạch sẽ, không còn lại chút nào
"Nói, rốt cuộc là ai làm?" Nàng muốn đánh người đó đến chết dở sống
dở mới hả được cơn giận này
"Là hắn!" Không hổ là song bào thai, cùng lúc chỉ vào đối phương
nói
"Tức là 2 người đều làm?" Lăng Hảo Hảo kéo ống tay áo lên, nếu
không ai thừa nhận, thì 2 người nàng đều đánh hết. Quăng 2 quả đấm
ra, hung hăng đánh vào bụng Kinh Tung Thiên và Kinh Hoành
Địa
Đau chết a! Hai người ôm bụng gập lưng lại, quen được Lăng Hảo Hảo
là sai lầm nhất trong cuộc đời bọn họ, hai người bọn họ phong
lưu phóng khoáng, gia thế lại tốt, từ trước đến nay xua nữ nhân như
xua vịt, nhưng chỉ có Lăng Hảo Hảo là không thấy mị lực nam tính
của bọn họ, coi bọn họ như bao cát miễn phí, rãnh rỗi lấy ra đánh
bọn họ vài quyền. Nhưng nàng lại là nữ tử giành giải quán quân
quyền anh trong nước, làm bọn họ muốn phản kháng cũng không
được
"Lão Đại, ngươi ra tay cũng quá độc ác đi." Kinh Hoành Địa ngồi
chồm hổm trên mặt đất, xoa bụng. Thật sự hắn cực kì vô tội, máy vi
tính của Lão Đại đâu phải do hắn làm hư, nhưng quả đấm của lão Đại
hắn đều phải nhận như đại ca. Thật không có đạo lý!
Kinh Tung Thiên nhịn đau cẩn thận kiểm tra dây chuyền trong tay,
may quá, vẫn chưa bị hư. Vừa ngầm vui sướng xong, Lăng Hảo Hảo đã
cướp lấy dây chuyền trong tay hắn, "Ta thấy ngươi nên bán sợi dây
chuyền này đi" Chẳng những có thể trừng phạt hắn, còn có thể giúp
Tiểu Ái mua quà tặng người yêu. Đúng là nhất cử lưỡng
tiện!!!
"Ta..." Kinh Tung Thiên giùng giằng đứng lên.
" Ta thấy, cái này có lẽ là 30 vạn đi!" Lăng Hảo Hảo nhìn sợi dây
chuyền, định giá nói
Ba mươi Vạn? Sợi dây chuyền này ít nhất cũng hơn trăm vạn
a!!!
"Nhưng ta chỉ có 20 vạn" Hứa Thiên Ái lấy chi phiếu từ trong túi
ra, một bên nhỏ giọng nói. Ba mươi Vạn, nàng còn thiếu đến 10
vạn!!!
"Hai mươi vạn cũng được!" Lăng Hảo Hảo một tay lấy chi phiếu trong
tay Hứa Thiên Ai nhét vào tay Kinh Tung Thiên, một tay đưa sợi dây
chuyền cho nàng
Như vậy cũng được? Hứa Thiên Ái cầm dây chuyền, xấu hổ nhìn Kinh
Tung Thiên, "Nhưng hắn ..." Hình như là không nỡ
"Không sao đâu" Lăng Hảo Hảo lôi Hứa Thiên Ái ra khỏi cửa tiệm. Món
thù máy vi tính cũng đã báo, bây giờ cũng nên trở về, "Ngươi chỉ
cần nhớ, khi giao cái vòng này cho Tư Hiên Dật, nói tên ta ra là
được rồi." Đây mới là trọng điểm.
Kinh Tung Thiên trừng mắt nhìn chi phiếu trong tay, dây
chuyền của hắn, một trăm vạn của hắn, sao bây giờ lại biến thành 20
vạn ...
Hứa Thiên Ái một đường ngâm nga ca về phía số 3 lầu hành chính,
chuẩn bị đến văn phòng hội trưởng hội học sinh, định đưa dây chuyền
hôm qua mua được cho Tư Hiên Dật, để hắn kinh hỉ một lần
.
Mới đến dưới lầu, đang chuẩn bị đi vào, một bóng người đi ra từ bên
trong, làm cho nàng dừng bước, là một người trong Kinh gia huynh
đệ!!! Chỉ không biết là Kinh Tung Thiên hay Kinh Hoành Địa mà
thôi
"Hi, Tiểu Ái xinh đẹp, thật vui khi nhìn thấy ngươi." Người đó lên
tiếng chào hỏi với nàng.
"Hi." Nàng sợ hãi trả lời, nàng vẫn không thể phân biệt hắn là ca
ca hay đệ đệ
"Yên tâm, ta là Kinh Hoành Địa!" Chỉa vào cái đầu nhuộm đầy màu sắc
như khổng tước, người đó đến gần Hứa Thiên Ái, giống như hiểu được
sự lo lắng của nàng, tự động báo tính danh.
Không tồi, không phải ca ca, nếu như là Kinh Tung Thiên, nàng thật
không biết nên ứng phó thế nào cho tốt. "Anh ngươi tức giận lắm
sao?" Nàng hỏi. Dù sao, nàng cũng coi như là gián tiếp đoạt lấy dây
chuyền của hắn tuy nàng đã thanh toán .
"Làm sao chứ, buôn bán có lời mừng còn không kịp a." Kinh Hoành Địa
cười hì hì trả lời, hai tay đặt lên vai của nàng. Mới là lạ, kỳ
thật ca ca hắn đang giận muốn chết, chỉ còn chưa lấy dao phanh thây
ra thôi
"Vậy ca ca ngươi không giận ta chứ?!" Tâm tư của Hứa Thiên Ái vẫn
còn đặt ở chuyện Kinh Hoành Địa, không chú ý đến cử động của hắn
.
"Đương nhiên, anh ta làm sao mà giận một người đáng yêu như ngươi
a." Đây là sự thật, người hắn tức điên lên chỉ có Lăng Hảo Hảo
thôi
"Thật tốt quá!" Nàng vui vẻ cầm tay hắn cười, vậy nàng có thể đưa
cho Dật sợi dây chuyền này mà không cần lo lắng gì nữa
rồi
Cùng lúc đó, bên trong phòng làm việc hội trưởng hội
học sinh, một bóng dáng cao lớn thon dài tựa vào cửa sổ, nhìn thấy
một màn ngoài cửa sổ, ánh mắt càng lúc càng trở nên âm trầm ...
Nàng phụ hắn?!
Hắn quyết không cho phép!
Hứa Thiên Ái đẩy cửa ban công ra, bên trong tối đen. Không có ai?
Làm sao được? Rõ ràng Dật nói muốn nàng chiều nay phải đi
qua
"Wow, sao ngươi lại đứng ở đằng kia!" Hứa Thiên Ái đột nhiên thấy
Tư Hiên Dật đứng ở cửa sổ, hoảng sợ vỗ ngực kêu lên, "Nếu còn
ở trong sao không bật đèn?" Nói xong, nàng chuẩn bị mở
đèn
Hắn bước nhanh đến phía nàng, bắt lấy cánh tay định mở đèn của nàng
.
"Làm sao vậy?" Hứa Thiên Ái ngẩng đầu nhìn Tư Hiên Dật hỏi. Lưng
hắn che đi làm nàng không thể thấy rõ biểu tình lúc này của hắn
.
Hắn không trả lời, chỉ dúi đầu vào vai nàng, tay ôm lấy hông nàng.
Tại sao, khi hắn thấy nàng cầm tay nam nhân khác, cười với nam nhân
khác, tim hắn lại đau như vậy. Có một cảm giác ghen tị không nói
nên lời cắn nuốt lí trí của hắn, bình tĩnh của hắn. Hắn muốn giữ
chặt nàng lại, chỉ một mình hắn mới thưởng thức
được
"Này, rốt cuộc ngươi làm sao vậy?" Cử động của hắn thật kỳ quái,
gặp chuyện phiền lòng sao? Hứa Thiên Ái nghịch tóc dài Tư Hiên Dật
xõa ra hỏi
"Đồng ý với ta, sau này không được cười với nam nhân khác, không
nắm tay nam nhân khác nữa." Tư Hiên Dật khàn khàn nói, hai tay ôm
thắt lưng Hứa Thiên Ái nắm lại thật chặt. Hắn đã cố gắng giữ tĩnh
táo, một khi gốc cây lý trí của hắn gãy mất, không biết hắn sẽ làm
chuyện gì nữa, hắn không muốn tổn thương nàng...
"Yêu cầu của ngươi cực kỳ đặc biệt!" Hứa Thiên Ái cười, hắn nghĩ
nàng là quốc sắc thiên hương sao? Đây nên nói với mỹ nữ mới đúng.
Một nữ nhân bình thường không có gì lạ như nàng, cho dù muốn nắm
tay nam nhân khác, người ta cũng không đồng ý. Trên cơ bản, người
như hắn lại đi yêu nàng đã làm nàng thấy kỳ quái lắm rồi
.
"Đồng ý với ta!" Đầu hắn chôn vào sâu hơn, thanh âm càng thêm khàn
khàn, lý trí của hắn đã đến cực hạn rồi, hắn phải nghe được lời cam
đoan của nàng mới có thể bình ổn lại lửa giận trong lòng
"Không a, ngươi xem ngươi đi, bộ dáng xinh đẹp như vậy, lỡ như ngày
nào đó ta bị ngươi đá, ta lại đồng ý với ngươi không được cười với
nam nhân khác, không nắm tay nam nhân khác, vậy chẳng phải sẽ không
có ai chịu lấy ta hay sao?" Nàng không phát giác được tâm tình của
hắn, tiếp tục trêu ghẹo nói, "Chúng ta đừng nói cái này nữa, ta có
cái này cho ngươi" Nàng lấy dây chuyền từ trong túi ra đưa cho
hắn
Tư Hiên Dật không có nhận lấy dây chuyền, chỉ chậm rãi đứng lên, ôm
Hứa Thiên Ái vào ngực thật chặt. Hắn biết tình cảm đang xé rách
hắn, ham muốn chiếm hữu nàng của hắn đã mãnh liệt đến không còn
khống chế được nữa ...
"Đừng ôm chặc như vậy!" Hứa Thiên Ái giùng giằng ngẩng đầu lên, một
giọt nước rơi xuống mặt, làm nàng nếm được hương vị mặn mặn. Nàng
khiếp sợ nhìn hắn, rốt cục cũng thấy hắn kỳ lạ, "Sao, làm sao
vậy? Ngươi khóc?" Không giống như lần trước vì trêu cợt nàng mà
khóc, đây thật sự là nước mắt, là nước mắt từ trong nội tâm, bởi vì
nàng thấy biểu tình u buồn và tức giận trên mặt
hắn.
"Đúng, ta khóc." Hắn âm hiểm cười, lý trí cuối cùng cũng bị chặt
đứt, "Thì sao chứ." Hắn buông nàng ra, đưa tay ra bóp lấy cổ nàng.
Hắn khóc? Ngay cả hắn cũng không nghĩ tới, nước mắt của hắn cứ như
vậy mà rơi xuống mặt nàng. Là quá quan tâm đi! Trong lúc vô tình,
tầm quan trọng của nàng đã sớm vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn.
Hắn không cho phép nàng quan trọng như thế, người quan trọng nhất
phải là chính bản thân hắn mới đúng
Từ cổ truyền đến một cảm nhận sâu sắc, nhưng Hứa Thiên Ái vẫn hồn
nhiên không hay, vẫn nhìn chằm chằm hai tròng mắt Tư Hiên
Dật, so với vết đau trên cổ, nàng càng để ý đến nước mắt của Tư
Hiên Dật hơn, hắn khóc, là vì cái gì?
"Vì cái gì?" Nàng vẫn còn thắc mắc biểu tình u buồn tức giận đến
nỗi âm trầm trên mặt hắn, càng muốn biết nguyên nhân hắn rơi
lệ .
Hắn không trả lời, chỉ nhìn nàng, hai tầm mắt giao nhau trên không
trung rất lâu .
Rốt cục, Tư Hiên Dật quay mặt đi, dời tầm mắt sang dây chuyền trên
tay Hứa Thiên Ái, tay nắm chặt cổ nàng càng bóp chặt
hơn
"Đây là ngươi tặng cho ta à?" Hắn hỏi, tự tay lấy đi dây chuyền của
nàng
Cổ bị bóp thật căng lên, nàng giật giật miệng, nhưng không cách nào
ra tiếng, thậm chí ngay cả gật đầu cũng không được
.
"Dây chuyền rất đẹp!" Hắn đánh giá dây chuyền trên tay, tà tà nói,
nụ cười như thiên sứ hiện lên trên mặt hắn, "Nhưng thật đáng tiếc,
ta không cần." Nhẹ buông tay, dây chuyền rơi xuống mặt
đất
Nàng nhìn dây chuyền rơi xuống đất, trong lòng dấy lên đau đớn, cổ
càng bị bóp chặt, làm hô hấp của nàng bắt đầu không thuận, ngay khi
nàng tưởng rằng nàng sắp bị hắn bóp chết, hắn mới buông lỏng đôi
tay đang nắm lấy cổ nàng .
Hứa Thiên Ái vỗ về hai tay, mãnh liệt hít lấy không khí tươi mới,
nàng còn sống!
"Tới cùng là có chuyện gì xảy ra?" Nàng lớn tiếng hỏi với hắn, buổi
trưa vẫn còn tốt, sao đến buổi chiều thì đã như thế
này???
Tư Hiên Dật nhìn Hứa Thiên Ái, không lên tiếng, chỉ khom lưng ôm
lấy nàng, đặt nàng ngồi lên bàn làm việc, hai tay chống đỡ trên
bàn, vây quanh nàng, "Tại sao lại nắm tay hắn, cười với hắn?" Hắn
nhìn thẳng nàng lạnh lùng hỏi
Nắm tay hắn, cười với hắn? Chẳng lẽ hắn nói ... "Ngươi nhìn thấy?"
Nàng hỏi. Rất có khả năng, khi nàng tới hắn đã đứng ở cửa sổ, có
thể hắn đã thấy nàng và Kinh Hoành Địa đứng dưới lầu
...
"Ta nhìn thấy." Thanh âm của hắn càng lạnh hơn.
Hứa Thiên Ái khẩn trương nhảy xuống bàn, chạy đến bên cạnh hắn. Hắn
muốn làm gì?
Hắn hơi nâng lên chân trái...
"Đừng!" Nàng kêu, phi thân xuống, nàng biết hắn muốn làm
gì!!!
Chân của hắn dẫm lên mu bàn tay nàng ... Hứa Thiên Ái nắm thật chặc
dây chuyền, đối với nàng mà nói, sợi dây chuyền này rất đặc biệt,
nó cho nàng cảm giác giống như hắn, nơi này có tâm ý của nàng với
hắn, cho dù thế nào cũng không thể ... Chân hắn vẫn dẫm nát mu bàn
tay nàng, không có ý muốn dời đi, tay nàng vẫn gắt gao nắm dây
chuyền, không có ý nghĩ lui bước ...
Rắc!
"A Dật! Ngươi đang làm gì?!" Lăng Tử Nhai vừa vào văn phòng đã thấy
Tư Hiên Dật đang dẫm chân lên mu bàn tay của Hứa Thiên Ái. Rốt cuộc
đã xảy ra chuyện gì?! Đây không giống A Dật bình
thường
Tiện tay mở đèn, Lăng Tử Nhai kéo Tư Hiên Dật ra, cũng giúp tay Hứa
Thiên Ái được giải phóng
"Xảy ra chuyện gì?" Lăng Tử Nhai lôi kéo tay Tư Hiên Dật hỏi. Là
chuyện gì làm cho A Dật trở nên lạnh hơn trước kia?
"Không có gì." Tư Hiên Dật bỏ tay Lăng Tử Nhai ra, nhàn nhạt nói.
Tử Nhai xông vào đúng là tốt quá, làm lý trí của hắn khôi phục được
một chút. Cúi đầu nhìn mu bàn tay sưng đỏ của Hứa Thiên Ái ... Đây
là hắn tạo thành!
Hắn đi như bay ra khỏi văn phòng hội học sinh, hắn không muốn nhìn
thấy nàng, không muốn nhìn thấy mu bàn tay sưng đỏ của nàng, nó
giống như đang khiển trách hắn vậy
Nàng phụ hắn, làm trái lời hắn, nàng không chịu làm nguôi cơn giận
của hắn... Đúng, đây là nàng tự tìm.
Nhưng tại sao, tim hắn lại càng khó chịu ...
Lăng Tử Nhai cầm ly cà phê vừa pha, đưa cho Hứa Thiên Ái vẫn chưa
tỉnh hồn, "Uống một ly cà phê trước rồi bình tĩnh
lại!"
Hứa Thiên Ái nhận lấy cái chén, uống một hớp cà phê, đến bây giờ,
nàng vẫn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, Dật như vậy thật đáng
sợ!!!
"Thế nào? Có khá hơn một chút không?" Lăng Tử Nhai kéo ghế ngồi đối
diện Hứa Thiên Ái, quan tâm hỏi han.
"Tốt hơn nhiều." Nàng gật gật đầu, uống cà phê làm nàng trấn định
không ít
"Ngươi và A Dật đã xảy ra chuyện gì?" Đây là vấn đề Lăng Tử Nhai
quan tâm nhất, biểu hiện của A Dật quả là quá khác
thường
Cúi đầu, Hứa Thiên Ái suy tư trong chốc lát, nàng nên nói như thế
nào a, "Lúc nãy, ta gặp được một người trong xã tin tức, hắn nói
với ta một tin tốt, ta nhất thời cao hứng mới nắm tay hắn, không
ngờ lại bị Dật nhìn thấy. " Đúng vậy, bị hắn nhìn thấy, nhưng nàng
không hiểu được, vì một chuyện nhỏ này, sao hắn lại trở nên thất
thường như vậy, nàng cũng đâu có làm sai gì a!
"Người nọ là nam?"
"Là nam, nhưng hắn có cần tức giận như vậy không? Chẳng qua ta chỉ
nắm tay đối phương một chút thôi!"
"Đối với A Dật mà nói, rất cần." Lăng Tử Nhai mở miệng nói, "Có lẽ
ngươi không biết, nhưng ta nhìn thấy được, trình độ A Dật thích
ngươi đã vượt xa trong tưởng tượng của ngươi, có lẽ đối với hắn mà
nói, ngươi còn quan trọng hơn cả bản thân hắn."
A? thật thế không? Hứa Thiên Ái cho Lăng Tử Nhai một ánh mắt không
tin, nàng quan trọng như vậy sao? Nàng biết Dật yêu nàng, nhưng
cũng chỉ dừng lại ở mức độ yêu mà thôi, trong lòng Dật, hắn mới là
quan trọng nhất. Mà nàng, chẳng qua là hợp với khẩu vị của hắn
thôi, cho nên, hắn đối với nàng đặc biệt hơn một
chút
"Có lẽ ngươi không tin, nhưng đây là sự thật, " Lăng Tử Nhai giải
thích, "Ta quen biết với A Dật mười mấy năm, cho tới bây giờ cũng
chưa từng thấy biểu tình lạnh như vậy, với bất cứ chuyện gì, hắn
cũng đều không để ý, không có chuyện gì khiến hắn chân thật, cũng
chưa từng có người ở trong lòng hắn, cho dù là người có quan hệ máu
mủ nhất cũng vậy. Nhưng từ sau khi ngươi xuất hiện, A Dật thay đổi,
hắn nói chuyện với ngươi rất thật, đặt ngươi vào trong lòng, thậm
chí đều đồng ý với tất cả yêu câu của ngươi, điều này làm cho ta
giật mình, ta chưa từng quen A Dật như vậy. Nếu nói với những người
quen hắn, có thể là bọn họ còn nghĩ rằng ta đang nói
nhảm"
Hứa Thiên Ái đặt cái ly xuống, chăm chú nhìn dây chuyền trong tay.
Đối với Dật mà nói, nàng quan trọng như vậy sao?
"Yêu A Dật là chuyện rất đau khổ, vì nếu hắn không thích ngươi, cho
dù ngươi có cố gắng đến cỡ nào, hắn cũng không bố thí tình cảm cho
ngươi. Nhưng người bị A Dật yêu còn đau khổ hơn, ham muốn chiếm hữu
của hắn quá mãnh liệt, tình cảm của hắn cũng quá đơn thuần, hắn
không có tình cảm với thứ gì, cho nên mới đặt toàn bộ tình cảm lên
người ngươi ..."
Là thế này phải không? Cho nên vì nàng nắm tay mà hắn tức giận,
phẫn nộ như vậy? Hứa Thiên Ái vẫn nhìn chằm chằm dây chuyền trong
tay. Hắn không phải không có tình cảm, chỉ là đặt toàn bộ
tình cảm lên người nàng, cho nên biểu hiện mới kịch liệt như vậy
...
Lăng Tử Nhai nhìn chăm chú Hứa Thiên Ái, "Ta khuyên ngươi nên suy
nghĩ rõ ràng, nếu ngươi thật lòng yêu A Dật, muốn cùng hắn một chỗ,
vậy phải có quyết tâm thừa nhận ham muốn chiếm hữu của hắn, nếu
không, ngươi nên tránh xa A Dật một chút." Hắn không muốn A Dật bị
thương tổn.
Rời khỏi Dật? Hứa Thiên Ái từ từ ngẩng đầu nhìn Lăng Tử Nhai. Nàng
không muốn rời khỏi Dật, nàng thật sự yêu Dật! "Ta không muốn rời
khỏi hắn!" Nàng chậm rãi phun ra mấy chữ
"Vậy ngươi có dũng khí để đối mặt với tình cảm và ham muốn chiếm
hữu của hắn không? Nếu sau này ngươi lại vô ý nắm tay nam nhân
khác, hắn sẽ giống như hôm nay." Lăng Tử Nhai trịnh trọng nói
với Hứa Thiên Ái. Hắn hy vọng nàng nghĩ rõ ràng, tình cảm này quá
mạnh mẽ, nếu đã quyết định thì không còn đường lui
.
"Cho dù vậy ta cũng không muốn rời khỏi hắn. Tình cảm của Dật quá
mãnh liệt, có lẽ cả đời ta cũng không thể thích ứng, nhưng ta sẽ cố
gắng thăng bằng với hắn." Nàng kiên định nói. Nàng không thể quên
được nước mắt của thiên sứ mỹ lệ rơi xuống, nàng biết hắn đang đau
lòng ...
"Nếu ngươi không thể thăng bằng thì sao a?"
"Vậy thì cả 2 chúng ta đều nhận thương đi!" Hứa Thiên Ái đứng dậy,
nắm chặt dây chuyền trong tay, "Cho dù ta muốn rời khỏi hắn,
hắn cũng không cho phép!" Nàng không có đường lui, nếu thật không
thể tìm thăng bằng, vậy để bọn họ cùng nhau xuống địa ngục đi. Nàng
không rõ lắm, sau này nàng có hối hận về quyết định của ngày hôm
nay hay không, nàng chỉ rõ ràng, bây giờ nàng muốn cùng hắn một
chỗ
Dây chuyền này, nàng muốn nó phải ở trên cổ Dật, nàng muốn vuốt lên
cơn giận của hắn...