"Quý tộc trong quý tộc, tinh anh trong tinh anh?
Không lầm chứ." Hứa Thiên Ái khó có thể tin, sao nàng không nhìn ra
a? Nàng chỉ nhìn thấy hắn là sắc lang trong sắc lang. Trừ sắc lang
ra, nàng thật sự không biết gọi người vừa gặp người ta lần thứ 2 đã
cắn người ta là cái gì
"Ài, ngươi đừng cắt ngang" Phương Linh không kiên nhẫn nói, "Ta cho
ngươi biết, ông ngoại của Tư Hiên Dật là Lý Ngao Lệ nhân vật nổi
tiếng trên thương giới, chỉ có một người con gái duy nhất tên là Lý
Thu, mà Lý Thu lại gả cho một trong mười tổng tài giàu có nhất Tư
Thiên Tề, hai người chỉ sinh được 2 đứa con, là Tư Thiên Dật và
muội muội của hắn Tư Tuyết Ngữ, nói cách khác, hắn là người thừa kế
duy nhất trong tương lai, ngươi nói xem, không phải quý tộc trong
quý tộc, tinh anh trong tinh anh thì là cái gì?"
"Hình như ... Có chút giống..." Thì ra tên sắc lang kia có thân thế
kinh người như thế, trách chi không coi ai ra gì, "Nhưng không phải
hắn còn 1 em gái sao?"
"Ngươi không biết đâu, trong Tư gia, con gái không được kế thừa,
đây là gia quy từ trước đến nay của Tư gia ."
Nói vậy, hắn đúng là rồng trong kim cương mà
"Còn nữa ... Nghe nói Tư Hiên Dật là đai đen nhu đạo, hợp khí đạo,
takewondo, từng thi đấu ở Mĩ về bốn môn này, còn có thể nói ngôn
ngữ năm nước ..."
Trời ạ, hắn có phải là người không a? Có cần lợi hại đến thế
không?
"Còn nghe nói, hắn đã lấy được hai bằng tiến sĩ, một bằng thạc sĩ,
xem ra, người khác nói IQcủa hắn đến 200 là thật."
Không phải chứ, đã có 2 bằng tiến sĩ 1 bằng thạc sĩ, vậy còn vất vả
đi học làm gì? "Rốt cuộc hắn mấy tuổi?"
"20 nha, chỉ lớn hơn chúng ta một tuổi thôi ."
20 tuổi? Hứa Thiên Ái bắt đầu nếm tư vị tức chết người. Bởi vì đối
phương thật sự không phải người, "Vậy hắn còn đến trường làm chi?"
Rõ ràng đã lấy được nhiều bằng cấp như vậy, đã sớm không cần đến
trường
"Ha ha, này, cái này, xấu hổ quá, ta cũng không rõ lắm." Phương
Linh gãi gãi đầu nói, đây thật sự là thất bại với
nàng
"Ngươi không phải được xưng là "Mobile phone" sao?" Hứa Thiên Ái
hỏi.
"Mobile phone thôi, đương nhiên cũng có khi không có điện. Tóm lại,
ta có thể biết được nhiều tin tức về Tư Hiên Dật như vậy là tốt rồi
." Phương Linh biện giải nói.
Cũng không sai. Kẻ có tiền đúng là kì lạ, nàng thật không thể hiểu
nổi .
Cách nghĩ của kẻ có tiền nàng không hiểu thì thôi, nhưng suy nghĩ
của Lăng Hảo Hảo thì nàng thật không thể tin được. Trước khi ra
khỏi cổng trưởng, nàng cứ như vậy bị Lăng Hảo Hảo bắt đến xã tin
tức.
"Tới đây! Đây là tân viên duy nhất năm nay của chúng ta Hứa Thiên
Ái!" Lăng Hảo Hảo đưa Hứa Thiên Ái lên trước mặt các vị trong tin
tức xã, trịnh trọng giới thiệu
Đây là xã đoàn cái gì, gọi là bang phái xã hội đen thì đúng hơn.
Nhất là mấy xã viên này, một đám nhuộm tóc đủ màu sắc, rất giống
khổng tước, trên cổ, còn đeo vài trang sức kì quái, ông trời, còn
có người y phục không chỉnh, mở thẳng nút ra cho dù hắn là nam,
cũng quá... Nàng không nhìn lầm đi, đây là cái gì, trước ngực người
kia hình như là được vẽ lên, nhưng đừng nói cho nàng biết là xăm
nha!!!
"Tới đây, tiểu Hứa, giới thiệu cho ngươi biết, vị có con rồng được
xăm trước ngực này là Hạ Thạch." Trời! Thật là hình xăm. Nàng suýt
nữa té xỉu.
"Người đang bắt chéo chân kia là Quý Tuyên Tuyên, trông coi thu chi
của xã. Y phục mặc mát mẻ nhất là Khang Mỹ Lệ, trông coi quan hệ xã
hội. Nhai kẹo cao su là Vũ Chiến, chuyên coi các tin tức trường
học. Đeo mắt kính, có râu, nuôi tóc dài, là người rảnh rỗi nhất
trong tin tức xã, chúng ta đừng để ý đến hắn, còn
có..."
"Người nào rảnh rỗi chứ, ta tự giới thiệu, ta là Giang Nội Xương,
đảm nhiệm chức vụ sáng tác trong tin tức xã." Giang Nội Xương đến
trước mặt Hứa Thiên Ái tự giới thiệu .
"Đảm nhiệm chức vụ sáng tác, hừ! Hừ!" Lăng Hảo Hảo khinh thường
nói, "Nói có dễ quá không? Xin hỏi Giang gia vĩ đại của chúng ta,
từ lúc ngươi gia nhâp xã đến bây giờ, ngươi đã giao bản thảo được
mấy lần? Xin nhờ! Một lần cũng không có."
"Chẳng qua là ta không có linh cảm, hơn nữa, ban đầu là ngươi buộc
ta gia nhập."
"Đó là chuyện ta hối hận nhất, thấy ngươi đeo mắt kính còn tưởng là
thông minh, ai biết là một tên ngu ngốc chứ!"
"Này! Nữ nhân..."
Lăng Hảo Hảo và Giang Nội Xương lại bắt đầu lần khắc khẩu thứ 1008
của họ
"Hello, tân xã viên của chúng ta, " hai thanh âm đồng thời phát ra,
giống như một người đang nói chuyện, "Xin tự giới thiệu, chúng ta
là Kinh gia huynh đệ, ta là Kinh Tung Thiên (Ta là Kinh Hoành
Địa)."
Hứa Thiên Ái thở dài một hơi, xã tin tức rốt cuộc cũng có những
người bình thường, nếu tóc bọn họ không dính nhiễm sắc thể "rực
rỡ", nàng tin tưởng bọn họ cũng là mỹ nam tử
"Xin chào, ta là Hứa Thiên Ái, ách, các ngươi là sinh đôi
sao?"
"Đương nhiên, tiểu thư mỹ lệ, ta là ca ca." Kinh Tung Thiên nắm tay
phải Hứa Thiên Ái lên, cúi đầu hôn lên mu bàn tay của nàng một cái
.
Trời ạ! Thật ... Ghê tởm, Hứa Thiên Ái thấy lông tơ toàn thân dựng
thẳng lên, nói nàng xinh đẹp dĩ nhiên nàng rất vui, nhưng dùng
phương thức này, nàng lại thấy cực kì ghê tởm
"Ta là đệ đệ Kinh Hoành Địa, " Kinh Hoành Địa nhẹ nhàng nắm lấy bả
vai Hứa Thiên Ái, "Dùng nụ hôn của ta làm lễ gặp mặt đi, hy vọng
tiểu thư mỹ lệ thích."
Vấn đề là nàng tuyệt không thích nha! Nhìn thấy khuôn mặt Kinh
Hoành Địa càng lúc càng gần, Hứa Thiên Ái hò hét thầm trong lòng,
ai tới cứu nàng đi!
"Hai tên biến thái các ngươi tránh ra cho ta ..." Trong tình thế
nguy cấp, cuối cùng cũng có người đến cứu nàng
"Tiểu Ái, ngươi đừng chú ý đến 2 tên biến thái này, nếu bọn họ có
hành vi gây rối ngươi, cứ giống như vậy..." Khi nói chuyện, Lăng
Hảo Hảo đột nhiên đánh 1 quyền lên ót Kinh Tung Thiên, đá 1 cước
vào bụng Kinh Hoành Địa, "Nhớ kỹ, đừng bao giờ thủ hạ lưu tình
."
"Lão Đại, ngươi cũng quá độc ác đi, đá còn dùng lực như vậy." Kinh
Hoành Địa đau đớn ôm bụng nói
"Đúng vậy, lão Đại, chúng ta chỉ thích ở chung cùng nữ hài tử mà
thôi, không cần xem chúng ta như biến thái chứ." Kinh Tung Thiên ai
oán nói. Hắn chỉ là phong lưu, tuyệt đối không phải là biến
thái.
"Ý của các ngươi là ta sai?" Lăng Hảo Hảo nhìn chằm chằm bọn họ,
khớp ngón tay rung động
"Lão Đại, ngươi... Ngươi làm sao mà sai a?" Thanh âm nịnh nọt lập
tức vang lên, nói đùa, bọn họ đâu phải chán sống, dĩ nhiên còn muốn
giữ lấy cái mạng nhỏ của mình.
"Đúng ... Đúng vậy a!" Cho dù trong lòng hắn rõ ràng đang nói không
phải. Ai bảo hắn đã từng thử vài quả đấm của lão Đại, nói một câu
trái lương tâm cũng không sao
"Tốt tốt! Xem ra hôm nay các ngươi rất hiểu ta." Đáng giận, hại
nàng mất một lý do quang minh chính đại để đánh, coi như bọn họ may
mắn
"A... A..." Kinh Tung Thiên và Kinh Hoành cười khan vài tiếng, xem
ra, hôm nay bảo vệ được cái mạng nhỏ
"Đúng rồi, Tiểu Ái, xã viên đều ở chỗ này, còn thiếu 1 xã viên nữa,
lần khác giới thiệu cho ngươi." Lăng Hảo Hảo lôi kéo Hứa Thiên Ái,
"Hôm nay, để ăn mừng ngươi gia nhập xã tin tức, chúng ta quyết định
cho ngươi một nhiệm vụ vinh quang nằm vùng trong hội học
sinh."
"Muốn ta làm nằm vùng?" Có phải lỗ tai nàng có vấn đề hay không,
cho nên nghe lời nói của người khác cũng bị biến
dạng?
"Không sai! Hội học sinh luôn luôn rất thần bí, nếu ngươi đào ra
được những tin tức từ hội học sinh, xã tin tức của chúng ta mới có
thể hãnh diện" Lăng Hảo Hảo càng nói càng hưng phấn, đơn giản là
muốn ngừng mà không được, "Chỉ cần ngươi..."
"Chờ một chút, học tỷ, ngươi muốn ta làm nằm vùng, có để mắt đến ta
không?" Hứa Thiên Ái cắt ngang Lăng Hảo Hảo, vội vàng nói, nằm
vùng! Đúng là doạ người, vạn nhất bị phát hiện, có phải nàng sẽ
giống như trong tivi, bị bắn một phát súng hay
không?
"Làm sao có thể a? Ngươi là một người cực kì có tiền đồ, còn nữa,
không phải ngươi là tiểu muội trong hội học sinh sao? Có những điều
kiện tốt như vậy, phải hảo hảo lợi dụng mới được." Lăng Hảo Hảo
nói, vẻ mặt đương nhiên.
"Đúng là..." Dưới tình huống này, nhất định phải giữ vững lập
trường, nếu không thế nào sau này nàng cũng bị nàng ta dắt mũi
mãi
"Đừng nhưng là nữa, chuyện này trừ ngươi ra, còn ai mà làm
được."
"Ta không..." Nhất định không thể đồng ý!
"Cứ như vậy mà làm." Lăng Hảo Hảo bất chấp tất cả hạ kết
luận.
"..." Hứa Thiên Ái kinh ngạc, nàng còn chưa nói gì với nàng ta
mà?!
Thời tiết tháng chín luôn rất ấm áp và ánh mặt trời soi sáng khắp
nơi. Ánh mặt trời ấm áp rắc khắp vườn trường đại học G, khiến cho
sân trường bóng râm khắp nơi thêm một cỗ ấm áp.
Học xong tiết buổi sáng, giải quyết cơm trưa trong căn tin trường,
Hứa Thiên Ái đi thẳng lên tầng cao nhất để hưởng thụ gió mát. Thật
thoải mái, sau khi vào ngôi trường này, đã lâu nàng không được nhẹ
nhàng như vậy, điều này làm cho nàng có cảm giác buồn ngủ. Xã tin
tức, hội học sinh, đều vứt sang một bên, dù sao mấy hôm nay nàng
cũng không đến mấy chỗ đó. Làm tiểu muội là vì thất thố trong "nhan
sắc" của đối phương, nhất thời không kháng cự được nên mới rơi vào
bẫy; làm nằm vùng, nàng căn bản không đồng ý, đối phương tự nghĩ
nàng đồng ý. Cho nên kết luận là, cái gì nàng cũng chưa đồng ý,
nàng không phải tiểu muội hội học sinh, càng không phải nằm vùng
của xã tin tức. Ánh nắng xinh đẹp, làn gió nhẹ nhàng, nàng thật
muốn hảo hảo hưởng thụ...
"Đích đích! Đích đích..." Di động trong túi váy vang lên. Hứa Thiên
Ái chậm rãi mở mắt, lắc đầu. Rốt cuộc là người nào nha, sao gọi đến
đúng lúc thế?"Này? Ai vậy?"
"Là ta!" Thanh âm trong veo mà lạnh lùng truyền
đến.
"Ngươi? Là ai vậy?" Hứa Thiên Ái nói. Người này đúng là không bình
thường, hỏi hắn là ai, hắn lại nói "là ta", giống như ai cũng phải
biết hắn vậy. Nàng cũng không phải "Thần lỗ tai", nghe thanh âm đã
phân biệt được đối phương là ai.
"Lập tức đến sân vận động." Thanh âm của đối phương giống như đang
đè nén vậy
"Ngươi bị thần kinh a, vô duyên vô cớ bảo ta đến sân vận động." Đâu
phải ăn no dư mỡ, không có việc tự nhiên đến đó làm gì? Huống chi
nàng là nhân vật ngu thể dục nhất, sân vận động từ trước đến nay
tương khắc với nàng, không cần đi thì tốt nhất là không đi, đó là
nguyên tắc của nàng .
"... Ngươi đừng để sự kiên nhẫn của ta đến cực hạn, làm ta tức
giận, ngươi nhất định chết rất khó coi." Thanh âm của đối phương
không rét mà run.
"Ngươi..." Thanh âm này hình như là ... "Ngươi đừng nói là Tư Hiên
Dật à!" Chỉ mong không phải, nếu không, nàng thật sự sẽ chết rất
khó coi.
"Ngươi, nói, đi?" Âm thanh âm lạnh lùng như đưa Hứa Thiên Ái vào
hầm băng, xem ra thật sự là Tư Hiên Dật.
"Ta... Ta..."
"Ta cái gì, ta cho ngươi trong vòng 10 phút xuất hiện trong tầm mắt
của ta ."
"Này, ta..." Hứa Thiên Ái còn chưa nói hết, Tư Hiên Dật đã tắt di
động
Hứa Thiên Ái ngơ ngác nhìn di động trong tay, xui xẻo, sao tên này
cứ như âm hồn chưa tiêu tan vậy a. Sân vận động không đi không
được.
Sân thể dục trong đại học G
Trong những tiếng động ồn ào, năm 2 và năm 3 đại học G đang bắt đầu
trận bóng rổ
"Oa, Dật, thật là đẹp trai!"
"Dật, ta yêu ngươi!"
"Hôm nay có thể nhìn thấy Dật thi đấu, thật sự là quá tuyệt
vời."
Bên trong sân thể dục, các nữ sinh hoàn toàn trở nên điên cuồng,
trong suy nghĩ của các nàng, xem Tư Hiên Dật biểu diễn cá nhân còn
quan trọng hơn hắn thi đấu bóng rổ nhiều
"Quá đẹp trai, mở màn mới 10 phút, Dật đã giành được 3
điểm!"
"A..., làm sao bây giờ? Ta thật muốn té xỉu."
"Dật, ta yêu ngươi!"
Tư Hiên Dật chạy trong sân, đối với chơi bóng rổ, hắn tuy không
thích, nhưng cũng không chán ghét, bất quá đã lỡ gia nhập vào đội
bóng rổ cũng nên hiến chút lực đi, dù sao hắn cũng luôn chán ghét
sự thất bại. Một động tác giả đã giải được phòng thủ của đối
phương, Tư Hiên Dật tiện tay ném bóng vào rổ, trúng mục
tiêu!
Tức thì, tràng tiếng thét chói tai vang lên lần thứ 2 trong sân vận
động
Thật ồn ào, Hứa Thiên Ái vừa vào sân vận động, bên tai đã có đủ
thanh âm, tiếng reo hò của nam, tiếng thét chói tai của nữ nhân,
tiếng còi của trọng tài, tiếng chạy của... Thật là quá ồn ào. Vận
động đối với nàng mà nói, từ trước đến nay là tương sinh tương
khắc, thành tích thể dục của nàng luôn là thấp nhất. "Người tại lằn
ranh" là chuyện thường xảy ra, mỗi học kì thể dục, giáo sư đều dùng
thế công nước mắt để đối phó với nàng
Cho nên, nàng thích an tĩnh, thích một mình làm việc. Tạp chí
truyện tranh phong trào thể dục thể thao nàng thích xem, nhưng vĩnh
viễn, nàng đều ghét đến sân vận động, xem một đám người so tài với
nhau
Nghe qua, hình như mọi người đều thích kêu tên "Dật", "Dật" đừng
nói là chỉ Tư Hiên Dật đi?
Theo ánh mắt của mọi người, Hứa Thiên Ái nhìn về phía sân bóng rổ.
Thật là cao. Người mặc áo số bảy kia nhảy thật là cao, trên sân
bóng rổ, hắn như chỉ tuỳ tiện chơi bóng vậy, không chút để ý, lại
có thể nhiều lần trúng mục tiêu. Làm cho người ta hoàn toàn bất
ngờ, nếu hắn lấy toàn lực ứng phó, không biết sẽ như thế nào, mà
hình như, bóng dáng hắn có chút giống Tư Hiên Dật
"Oa, Dật lại vào thêm một trái nha!" Cô gái bên cạnh Hứa Thiên Ái
thét lên.
"Xin hỏi, Dật có phải là hội trưởng hội học sinh Tư Thiên Dật
không?" Hứa Thiên Ái hỏi cô gái vừa thét chói tai ban
nãy
"Đúng rồi, đúng rồi!" Cô gái không kiên nhẫn đáp.
Thì ra thật là tên sắc lang có vấn đề thần kinh kia, không ngờ kĩ
thuật đánh bóng của hắn lại tốt như vậy, thật sự là... Quá... Quá
ngoài ý muốn.
"Đô!" Một tiếng còi vang lên, trận đấu kết thúc, 153 so với 42, năm
hai toàn thắng. Hứa Thiên Ái ngơ ngác nhìn sân bóng, chưa từng nghĩ
người bên cạnh nàng, hơn nữa là một người quen biết lại có thể vừa
đẹp trai vừa giỏi đến vậy, giống như nhìn thấy thần tiên vậy. Thật
sự là quá đẹp trai! Làm sao bây giờ? Bây giờ nàng lại có cảm giác
sùng bái với kẻ thù của nàng!
Một bàn tay duỗi đến sau nàng, vỗ nhẹ bờ vai nàng, "Ngươi là Hứa
Thiên Áii!"
"Ngươi " Hứa Thiên Ái nhìn nam nhân bóng dáng cao ngất, khóe mắt
mang theo một tia tà khí này, "A? A! Là ngươi, thì ra là ngươi, là
tên hôm trước thấy chết không cứu!" Hứa Thiên Ái kêu lên. Sau ngày
hôm đó, nàng mới biết được, thì ra trên thế giới này còn có tên cặn
bã như vậy .
"Chuyện ngày đó, ngươi còn nhớ rõ?" Lăng Tử Nhai có chút chột dạ
nói.
"Đương nhiên!" Làm sao có thể quên được
"Vậy — ta giải thích với ngươi một chút." Lăng Tử Nhai bất đắc dĩ
nói. Không còn cách nào, thà đắc tội tiểu nhân cũng không nên đắc
tội nữ nhân. Huống chi, nữ nhân này là món đồ chơi mới của A Dât,
càng không thể đắc tội
"Giải thích với ta, đừng nói là có âm mưu gì? Nhìn vẻ mặt ngươi
đúng là nam nhân theo tiêu chuẩn hư hỏng, khẳng định không có ý
tốt." Người này thật sự không thể tin.
"Ta là nam nhân hư hỏng?" Tha cho hắn đi, hắn là nam nhân tốt mới
đúng, vào được phòng bếp, ra được phòng khách, cũng vì gương mặt mà
nữ nhân nào gặp qua cũng nói hắn tà khí, tà khí không phải lỗi của
hắn! Là vấn đề gien.
Hứa Thiên Ái gật gật đầu nói: "Vì người ta thấy ngươi hư
hỏng!"
"..." Quá... Đả thương người, chẳng lẽ phải giống Dật mới gọi là
nam nhân tốt? Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất, "A Dật bảo ta mang
ngươi đến khu nghỉ ngơi ."
"Ngươi là hắn phái tới?" Quả nhiên, hắn là "chó săn" của Tư Hiên
Dật .
Lăng Tử Nhai gật đầu nói: "Đi thôi." Nói xong, đi trước
nàng
Không còn cách nào, ai bảo nàng không có dũng khí phản kháng Tư
Hiên Dật a. Hứa Thiên Ái chậm rãi xoay người, chậm rãi nâng chân
phải lên, chậm rãi... Khi Lăng Tử Nhai đi được mười bước, xoay
người, phát hiện Hứa Thiên Ái vẫn còn giậm chân tại
chỗ
"Nhanh lên đi thôi, theo ta được biết, A Dật không phải người kiên
nhẫn, nếu để hắn tức giận, nhất định về sau không có quả ngon ăn."
Lăng Tử Nhai đi đến bên cạnh Hứa Thiên Ái, hảo tâm nói.
Đích xác, mỗi lần nàng và hắn chạm mặt, đều có thể dùng từ "thê
thảm" để hình dung, nếu lần này làm hắn không kiên nhẫn nữa, vậy
nàng ...
Bên trong sân thể dục, nhiệt khí sôi trào, lại có 2 người không tư
chủ được mà rùng mình một cái .
Chậm! Tư Hiên Dật cầm khăn xoa xoa mái tóc ẩm ướt. Tử Nhai đi đã 10
phút, sao còn chưa mang Tiểu béo muội đến? Xem ra gần đây Tử Nhai
thật quá rảnh rỗi, về sao nên tìm việc gì đó để hắn lao động gân
cốt
"Hi! A Dật, hôm nay đánh bóng rất tốt" Đội trưởng đội bóng rổ vỗ vỗ
vai Tư Hiên Dật, "Xem ra trở về phải khổ luyện lại đội bóng rổ."
Thật khó có thể tưởng tượng, chỉ có 20 tuổi mà thôi, kỹ thuật lại
có thể cao như vậy. Nếu hắn toàn lực ứng phó mà nói, lấy thực lực
của hắn, tuyệt đối có thể vào đội NBA của Mĩ
"Chỉ là không có trở ngại thôi." Tư Hiên Dật miễn cưỡng đáp. Hắn
luôn không thích bị ra nhiều mồ hôi, vì vậy đối với vận động, trước
nay hắn đều chỉ ra 3 phần lưc. Bỗng dưng, ánh mắt hắn bị một bóng
dáng hấp dẫn lấy Tiểu béo muội cuối cùng cũng đến
đây.
"A Dật, đây là người ngươi muốn." Lăng Tử Nhai kéo Hứa Thiên Ái đến
trước mặt Tư Hiên Dật
Thật chướng mắt! Tư Hiên Dật nhìn chằm chằm đôi tay Lăng Tử Nhai
đang giữ chặt Hứa Thiên Ái, "Qua đây." Hắn chậm rãi đã mở
miệng.
"A...!" Hứa Thiên Ái nhẹ giọng lên tiếng, người dưới mái hiên,
không thể không cúi đầu. Nhìn đại gia hắn, có lẽ lúc này tâm tình
không tốt, nàng vẫn lại là thành thật một chút đi. Bước đến bên
cạnh Tư Hiên Dật, cúi đầu, Hứa Thiên Ái cảm giác như mình là tội
phạm đang chờ quan toà xử tội vậy
"Ta gọi ngươi qua đây, không kêu ngươi cúi đầu." Thanh âm trong veo
lạnh lùng lười biếng truyền đến từ đỉnh đầu Hứa Thiên
Ái
"A?!" ngẩng đầu, một khuôn mặt như thiên sứ ánh vào mi mắt Hứa
Thiên Ái, thật xinh đẹp a! Không ngừng tự nhắc mình nguời trước mắt
là kẻ thù, nhưng Hứa Thiên Ái vẫn không thể không tán thưởng "nam
sắc" đủ làm người ta phạm tội của hắn, dù sao thì xinh đẹp người ta
cũng thích nhìn, nàng đương nhiên cũng không ngoại lệ. Huống chi,
trong đầu nàng vẫn còn in nguyên dáng vẻ chơi bóng ban nãy của
hắn.
"Mặt ta làm ngươi cảm thấy hài lòng không?" Thanh âm trêu tức
truyền ra từ miệng "thiên sứ". Cây táo nhỏ nhìn mặt hắn mà ngẩn
người, nếu là nữ nhân khác, nhất định sẽ làm hắn thấy chán ghét,
nhưng cây táo nhỏ làm vậy, hắn lại thấy vui vẻ
Khẽ mở môi, thật là gợi cảm, làm cho người ta rất muốn vuốt ve, mà
lại sợ khinh nhờn thần thánh này, "Đương nhiên hài lòng." Lời nói
không tự chủ bay ra từ trong miệng, làm mọi người chung quanh đều
ngừng động tác lại. Mãi đến Tư Hiên Dật như không chịu nổi "hô hô"
cười to, Hứa Thiên Ái mới hồi phục tinh thần lại.
Nhìn người xung quanh đều nhìn nàng, mặt nàng ửng đỏ, thật mất mặt,
thật muốn tìm cái lỗ để chui xuống. Hơn nữa, người này càng cười
càng hăng say, càng làm nàng hiểu rõ sự ngu xuẩn của
mình
"Quả nhiên, ngươi không phụ kì vọng của ta với ngươi." Tư Hiên Dật
buồn cười nhìn Hứa Thiên Ái, đưa ngón trỏ ra gõ nhẹ cái mũi của
nàng, quả là tiểu tử thú vị
Trời! Nóng quá! Hứa Thiên Ái cảm giác như mặt mình sắp bị nấu chín
vậy. Mặt nóng quá, chóp mũi lại càng không được tự
nhiên
"Nữ sinh kia là ai vậy? Sao lại tựa gần Dật như
vậy!"
"Dật, đừng mà!"
"Này, cách Dật ra xa một chút!"
Sau khi trận bóng rổ kết thúc, những nữ sinh còn ở lại thấy thần
tượng của mình thân mật cùng một cô bé khác, nhao nhao kêu
lên.
"Dật là của mọi người!"
Thật đáng sợ, giống như bạo động vậy. Tiếng thét
chói tai vang khắp sân vận động, làm mặt Hứa Thiên Ái càng lúc càng
trầm xuống, tuy sắc đẹp đứng trước mặt, nhưng nàng không muốn trở
thành kẻ thù của toàn bộ nữ sinh, huống chi, người trước mắt này có
lẽ chỉ vui đùa với nàng. Xem ra, trốn đi vẫn hơn. Suy nghĩ như vậy,
nàng xoay người đi, nhưng tay trái đã bị bắt lấy, lảo đảo một cái,
sau đó rơi vào một bộ ngực dày rộng
"Wow! Đừng, Dật, Đừng mà!" Nữ sinh trên khán đài càng lúc càng la
lớn
"Này, ngươi làm sao? Đừng hãm hại ta. Mau buông tay ra!" Hứa Thiên
Ái thực sự hoảng sợ, tên sắc lang đầu óc có vấn đề này, sao lại ôm
nàng trước mặt bao người thế này, còn lấy tay nàng mà chà xát mặt
hắn? Thế này, cho dù nàng có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không
sạch
"Không phải muốn rời khỏi ta sao?" Tư Hiên Dật thâm tình nắm tay
Hứa Thiên Ái, nhẹ nhàng ma sát mặt mình, "Ta biết lần này là ta
không đúng, ta cam đoan với ngươi, sẽ không để ngươi bị thương tổn,
cho nên xin ngươi đừng rời khỏi ta nữa." Cúi đầu, hắn ấn lên lòng
bàn tay Hứa Thiên Ái một nụ hôn
"Dật học trưởng ..." Các nữ sinh trên khán đài nức nở kêu lên. Nếu
mình đươc ôm vào lòng Dật học trưởng, không biết tốt bao
nhiêu!!!
Không phải chứ, là Tư Hiên Dật không bình thường hay là thần kinh
của mình bị loạn lên, sao mọi chuyện đột nhiên trở thành như vậy?
Hứa Thiên Ái bắt đầu cảm giác mình giống như đóng hài kịch vậy,
trước mắt bao người, "Này, ngươi đang nói gì vậy! Ta khi nào thì
..."
"Đừng phủ định chuyện giữa chúng ta, đối với ngươi mà nói, có lẽ đó
không phải là hồi ức gì, nhưng với ta mà nói, đó là hồi ức mà ta
trân quý nhất." Tư Hiên Dật ôm chặt Hứa Thiên Ái, thống khổ nói,
nước mắt trong suốt chảy xuống khuôn mặt.
"Hu! Hu!" Nữ sinh trên khán đài rơi lệ không ngừng, mà những người
đang ngồi bên cạnh hai người như kim bị đóng đinh tại chỗ
.
Hứa Thiên Ái chằm chằm Tư Hiên Dật, thiệt hay giả? Hắn lại có thể
rơi lệ? Trong lòng biết rất rõ đó là một cạm bẫy, nhưng nhìn hắn
bịa chuyện như thế, nhưng khuôn mặt bất lực vô cùng, như thiên sứ
rơi xuống trần gian mong người khác che chở bảo vệ cho hắn. Trời ạ!
Bản năng làm mẹ của nàng bắt đầu trỗi dậy,
"Ngươi..."
"Đừng nói nữa, nếu ngươi đồng ý tha thứ cho ta, đừng cự tuyệt nụ
hôn của ta, được không?" Đầu chậm rãi đi xuống, hai khuôn mặt càng
lúc càng gần vào nhau
"Ngươi... Có phải đang đùa ta hay không?"
"Đương nhiên ." Tư Hiên Dật nhẹ giọng nói bên tai Hứa Thiên Ái, lập
tức hôn lên môi nàng...
Nụ hôn đầu tiên trân quý 19 năm, cứ như vậy bị đoạt
đi...
Nam chính xinh đẹp cao quý hệt thiên sứ, nhẹ nhàng ôm lấy mặt nữ
chính, ôn nhu nói bên tai nàng, sau đó cúi mặt xuống hôn nàng ...
Hình ảnh xinh đẹp biết bao nhiêu nếu như không có câu nói sau cùng
của nam chính chắc chắn sẽ rất hoàn mỹ. Nằm trên giường, Hứa Thiên
Ái lại lần nữa thương tiếc cho nụ hôn đầu tiên của mình, trong
tưởng tượng của nàng, người đó hẳn phải là người nàng yêu nhất,
phải là chuyện tốt đẹp nhất trong đời, bây giờ, lại bị trò đùa dai
của tên sắc lang kia đoạt mất, còn trở thành đối tượng quan sát của
toàn trường, a...! Nụ hôn đầu của nàng... Tình cảm của nàng... Ai
đó mau trả lại cho nàng! Nàng... Có phải gần đây hơi bị bi thảm
không.
Hứa Thiên Ái nằm trên giường, lăn qua lộn lại ngủ không được,
chuyện ở sân vận động hôm nay kích thích nàng quá mạnh, cảm giác
như đang nằm mơ, đang mơ một cơn ác mộng. Nàng không biết mình làm
sao mà về được lớp học. Các học sinh, thậm chí là giáo sư, ánh mắt
đều khác trước. Mà xã tin tức còn mở thêm một cái "party" cho nàng,
chúc mừng bước đầu tiên thành công, hại nàng càng thấy mệt. Khai
giảng mới hơn một tuần, nàng đã gây ra nhiều như vậy, cũng nhờ Tư
Hiên Dật ban tặng, nàng trở thành nhân vật nổi tiếng cả trường dù
chỉ mới học năm nhất. Sau này, không biết nên dùng thái độ gì để đi
học .. Không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với Tư Hiên Dật...
Con người quả nhiên không nên trầm mê trong sắc đẹp, "hồng nhan họa
thủy", danh ngôn này quả không sai tí nào, sau mấy ngàn năm tôi
luyện, càng tinh túy phi phàm hơn, do chính nàng thể nghiệm điều
này cho dù tên gây hoạ kia là nam nhân, nàng... vẫn phải chịu hại
...
Một đêm này, thật là dài đăng đẳng, đối với Hứa Thiên Ái mà nói, là
một đêm không ngủ...
Được người ta chú ý là chuyện tốt, nhưng bị coi như động vật, thật
sự là khó chấp nhận được. Sáng sớm hôm nay, Hứa Thiên Ái vừa bước
vào cổng trường, những ánh mắt kia quay chung quanh nàng, lời thì
thầm không ngừng lại. Nhất là bây giờ, các sinh viên đều nhìn về
phía nàng, khoa trương hơn, giáo sư không để ý thì thôi, cũng hệt
như sinh viên, đi qua đi lại nhìn nàng mãi. Nghĩ nàng là cái gì?
Người ngoài hành tinh sao?
"Khụ! Khụ!" Giáo sư tiếng Anh rốt cuộc không nhịn nổi nữa, cẩn thận
hỏi: "Hứa đồng học, nghe nói ngươi và hội trưởng yêu nhau?!" Câu
hỏi tuy kinh điển nhưng đều nói lên tiếng lòng của tất cả mọi người
có trong lớp .
Nghe đi! Đây là vấn đề mà giáo sư cần hỏi sinh viên hay sao? Đây
còn là giáo sư dạy ngoại ngữ nổi tiếng trong nước, từng phát biểu
vài lần trên tạp chí. Hứa Thiên Ái cảm giác mình giống như người
nguyên thuỷ đi lạc vào không gian thời gian vậy
"Cái kia... Giáo sư, này..." Điều này làm cho nàng không biết nên
trả lời thế nào, đây căn bản không phải vấn đề để hỏi khi đi
học!!!
"Ai là Hứa Thiên Ái?" Ngoài cửa truyền đến thanh âm ngăn lại câu
trả lời của Hứa Thiên Ái, cũng lập tức đánh tan không khí khẩn
trương trong phòng
"Là ta, xin hỏi ngươi là?" Wow! Mỹ nữ, cho dù cũng là nữ nhưng Hứa
Thiên Ái không thể không tán thưởng nữ sinh trước mắt này, trắng
làn da trắng nõn cùng đôi môi đỏ mọng thu hút ánh nhìn của người
khác, đôi chân thon dài lả lướt, toàn thân toát lên vẻ tự tin và
ngạo mạn, khác hẳn với những người khác . Thật sự là hâm mộ chết .
Nếu nàng cũng có khuôn mặt cùng dáng người này thì được
rồi.
"Ngươi..." Thanh âm của đối phương rõ ràng là không tin, "Làm sao
có thể?" Không thể nào, người được lòng hội trưởng lại là người như
vậy!
"Chính là ta, nếu ngươi không tin thì có thể hỏi mọi người, cả Lâm
giáo sư cũng được." Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên có người không
tin nàng tên Hứa Thiên Ái. Tên của nàng rất đáng tiền
sao?
"Ngươi là Hứa Thiên Ái, tốt lắm, ta muốn cho ngươi cái
này..."
Một bàn tay thình lình đánh vào khuôn mặt Hứa Thiên Ái, làm nàng
kinh hãi, cũng làm những sinh viên và cả Lâm giáo sư kinh ngạc. Bốn
phía thoáng chốc trở nên yên tĩnh, người người giống như không thể
cử động vậy
Đau quá! Hứa Thiên Ái bụm má, thật không thể tin được, nàng lại bị
tát trước mặt mọi người .
"Ta không biết ngươi dùng cách gì đến gần Hiên Dật, nhưng hy vọng
sau này ngươi cách hắn xa một chút, Hiên Dật chắc chắn sẽ không
thích loại nữ nhân như ngươi." Mỹ nữ nói xong, tự nhiên xoay người,
đi đến trước mặt Lâm giáo sư, cúi chào, áy náy nói : "giáo sư, ta
là Tống Kỳ Nghi, thật xấu hổ, đánh học sinh của ngài ngay trước mặt
ngài, xin ngài lượng thứ ."
"Được, ta biết rồi!" Lâm giáo sư đẩy kính mắt trên mũi sang một bên
nói. Nữ sinh bây giờ thật lớn gan, hoàn toàn khác so với thời đại
của bọn họ, hắn đừng nhúng tay đến thì hơn
"Vậy, ta đi trước." Cử chỉ tao nhã, khẩu khí ôn hoà, hoàn toàn
không giống như người vừa đánh nàng
Vì thế, sau khi Tống Kỳ Nghi rời khỏi, bạn cùng lớp vẫn bàn tán về
nàng ta, tự tin, tao nhã cùng dáng người, Phương Linh càng nói,
nước miếng càng tung bay, giáo sư lại chỉ trầm tư ở bục giảng. Bọn
họ hoàn toàn đã quên, nàng Hứa Thiên Ái, người bị hại đáng thương.
Vì sao không ai đến an ủi nàng! Mà, cũng là do Tư Hiên Dật ban
tặng, một ngày nào đó, nàng nhất định đòi lại cả vốn lẫn
lời
Hu... Nàng rất muốn khóc...
Ngày xã tin tức hãnh diện rốt cuộc cũng đến. Lăng
Hảo Hảo vừa tới trường học đã đến thẳng xã chụp ảnh, húc đầu tìm xã
chụp ảnh trưởng, "Này, nghe nói ngày hôm xã viên của các ngươi chụp
được ảnh Tư Hiên Dật và Hứa Thiên Ái kiss, ảnh
đâu?"
"Đúng là có ảnh chụp, nhưng là chuyện của chúng ta, hình như không
liên quan đến xã tin tức các ngươi đi?" Xã trưởng xã chụp ảnh hai
tay ôm ngực không khách khí nói
"Làm sao mà không liên quan đến xã tin tức chúng ta, vai nữ chính
trong đó là người của chúng ta, bây giờ ngươi đang xâm phạm vào
nhân quyền!" Lăng Hảo Hảo vỗ bàn giận dữ hét. Thật là lớn gan, dám
không đưa cho nàng ảnh chụp
"Nhân quyền?" Không nghiêm trọng đến vậy đi, "Nhân quyền gì mặc kệ,
ảnh chụp là của chúng ta, ta sẽ không cho các ngươi ." Xã trưởng xã
chụp ảnh kết luận nói. Chủ nghĩa đại nam nhân biểu lộ rõ
ràng
"Chết tiệt, có phải ngươi muốn chết hay không?" Lăng Hảo Hảo nghe
vậy xông lên phía trước, một cước đạp ghế, một tay chống nạnh, ngón
tay chụp lấy cái mũi của xã trưởng xã chụp ảnh, "Không cho? Có tin
ta lật tung cái xã chụp ảnh này của các ngươi không? Ngươi nghĩ đồ
dùng trong đây có đáng giá không a?! Đánh nát hết toàn bộ chắc chắn
rât đã nghiền." Không cho nàng ảnh chụp, bất quá thì không nể mặt
thôi
"Ngươi..." Đáng thương cho xã trưởng xã chụp ảnh, vừa rồi còn là
đại nam nhân uy phong lẫm liệt, trong nháy mắt đã biến thành con
sâu nhỏ bị người ta khi dễ, lo lắng nói, "Ngươi chớ làm loạn nha!"
Nghe nói người của xã tin tức không nên trêu chọc, xem ra những
chuyện truyền miệng cũng có vài phần chân thật. Bây giờ chính là ví
dụ tốt nhất
"Không muốn thì lấy ảnh ra a?" Miễn cưỡng đưa tay ra, Lăng Hảo Hảo
tuyên bố nếu không có ảnh, vậy sẽ đập nát cái xã chụp ảnh
này
"Nhưng ảnh chụp cho ngươi, ta làm sao mà ăn nói với xã viên a." Ài,
một bên là ảnh chụp ngàn năm khó gặp, một bên là một đống tiền, cái
nào cũng không nỡ, hắn... Thật sự đau quá!
"Làm sao mà không nói được, ngươi là xã trưởng nha. Hơn nữa, nếu
xảy a chuyện gì, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi" Nói thì nói như
thế, nhưng biểu tình của nàng giống hét như là "Đó là chuyện của
ngươi, liên quan gì đến ta?"
Cá và gấu từ xưa không thể lấy chung, không còn cách nào, đành phải
hy sinh ảnh chụp, dù sao những thiết bị đó hắn cũng phải vất vả rất
nhiều mới mua được, "Vậy ít nhất cũng phải cho xã chụp ảnh chút ưu
đãi chứ, ta không thể vô duyên vô cớ cho ngươi."
"Đương nhiên, xã chụp ảnh các ngươi sẽ không thiệt thòi, yên tâm,
ta sẽ ghi rõ là xã chụp ảnh cung cấp." Lăng Hảo Hảo vỗ vỗ vai xã
trưởng xã chụp ảnh, "Sớm như vậy thì tốt không?!"
Đau quá, xã trưởng xã chụp ảnh cố nén nước mắt, không biết xương
vai có bị gãy hay không. Không thể trách hắn quá yếu đuối, chỉ có
thể trách nữ nhân này quá cường hãn ...
Văn phòng Hội trưởng hội học sinh.
"Hiên dật, ngươi có biết chuyện hôm qua ta đánh Hứa Thiên Ai một
cái tát không?" Tống Kỳ Nghi dựa vào người Tư Hiên Dật, bàn tay nhẹ
nhàng vẽ vòng tròn trên ngực hăn
"Có nghe nói." Tư Hiên Dật một tay cầm báo cáo của trường, một tay
không kiên nhẫn đẩy cánh tay không yên phận của Tống Kỳ Nghi
ra
"Ngươi không trách ta sao? Dù sao... Ta đánh nàng..." Tống Kỳ Nghi
an phận kéo tay lại, chăm chú quan sát biểu tình của Tư Thiên Dật.
Dung mạo xuất chúng như nàng, dáng người nóng bỏng, lại la hòn ngọc
quý trên tay ông chủ của Tống thị, cho tới bây giờ không thiếu
người theo đuổi, nam nhân đối với nàng mà nói, là dễ như trở bàn
tay, nhưng từ khi gặp được Tư Hiên Dật rồi, lòng nàng không còn
quản được nữa. Nàng yêu nam nhân có dung mạo thánh khiết như thiên
sứ kia, càng yêu tính cách tự cao tự đại của hắn. Nàng tự tin mà
ngạo mạn, nhưng ở trước mặt của hắn, nàng vĩnh viễn cũng không thể
tự tin, ngạo mạn. Hắn làm nàng hiểu được tâm tình lo được lo mất,
có lẽ, cho tới bây giờ, nàng cũng chưa từng được qua, chỉ có mất đi
...
"Ngươi hy vọng ta nói như thế nào, nói là để ý, hay là không sao
cả?" Tư Hiên Dật vỗ vỗ đôi má của Tống Kỳ Nghi, nữ nhân, nghĩ chỉ
cần giở chút thủ đoạn là có thể làm nam nhân coi trọng mình nhất.
Thật là làm người khác thấy buồn cười, "Ta không muốn để ý đến
những chuyện nhàm chán này"
"Vậy... Ngươi không quan tâm sao?" Xem ra quả nhiên không sai, Hiên
Dật làm sao mà thích nữ nhân vừa béo vừa xấu kia, "Vậy, Hiên Dật,
tối nay ta muốn cùng ngươi. Ngươi... có thể làm chuyện kia với ta "
Quen biết với hắn đã hơn một năm, nàng đã nhiều lần ám chỉ muốn
cùng hắn lên giường, nhưng lần nào cũng không thể thành
công
Quả nhiên, "Không cần, ta nghĩ đêm nay ta không cần
ngươi."
"Thật vậy sao?" Mặc dù đã biết trước kết quả, nhưng khi nghe câu
trả lời từ miệng hắn ra, nàng mới thật sự hết hy vọng, "Chẳng lẽ ta
thật sự không được sao?" Cho dù có khúm núm bao nhiêu cũng không
thể được hắn yêu, thậm chí là đồng tình.
"Thời gian không còn sớm, ngươi cần trở về." Tư Hiên Dật giơ tay
kéo Tống Kỳ Nghi ra, "Ta không thích nữ nhân nói nhiều
."
"Vậy ... Ta đi đây." Kiễng chân, Tống Kỳ Nghi ôn nhu hôn lên mặt Tư
Hiên Dật, nàng thích hôn vào môi hắn hơn, nhưng nàng biết, môi hắn
là vùng cấm, chưa từng có người được phép đụng qua môi hắn, nàng
đương nhiên cũng thế. Mà ngoại lệ duy nhất chỉ có nữ nhân vừa béo
vừa xấu kia. Xoay người, ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại,
cũng che đi nước mắt trên mặt nàng
"Ài, lai có người không chịu hưởng mỹ nhân." Lăng Tử Nhai đẩy cửa
phòng ra, đi đến bên cạnh Tư Hiên Dật, khoa trương than thở nói,
"Ta thật không hiểu nổi ngươi, có thể kiên quyết từ chối như vậy,
nếu là ta đã sớm lên rồi"
"Chỉ là không có hứng thú thôi." Tư Hiên Dật nói chuyện bày ra cái
khăn lau đi vết hôn vừa nãy của Tống Kỳ Nghi
Nếu để cho Tống Kỳ Nghi thấy hành đông lúc này của A Dật, không
biết sẽ có cảm tưởng gì
"Đừng nói là ngươi có... vấn đề chứ?" Thật sự là nghi ngờ vô cùng,
nghe nói mấy năm nay hắn không hề lên giường với nữ nhân
nào
Tư Hiên Dật lạnh lùng liếc Lăng Tử Nhai một cái, "Ngươi nói
đi?"
"Ách, đương nhiên... Đương nhiên là không thành vấn đề. Đúng rồi,
chẳng lẽ ngươi thật sự không thèm để ý món đồ chơi của ngươi bị
Tống Kỳ Nghi tát một cái?" Theo hắn biết, nếu A Dật vẫn còn hứng
thú, nhất định sẽ không để người khác động đến món đồ chơi của
hắn
"Chẳng lẽ ngươi không biết, đôi khi xem những nữ nhân ngu xuẩn đấu
đá nhau rất thú vị sao?" Tư Hiên Dật bất đắc dĩ buông buông tay,
không sai, hắn thật muốn xem cuộc đấu đá này, muốn xem tiểu béo
muội sẽ có phản ứng gì
Lăng Tử Nhai nhìn thấy nụ cười khó hiểu bên miệng Tư Hiên Dật,
không khỏi rùng mình một cái, có đôi khi hắn thật sự cảm thấy A Dật
cực kỳ đáng sợ, không cho phép ai có thể đoán được suy nghĩ trong
lòng hắn. Đáng thương cho Hứa Thiên Ái và Tống Kỳ Nghi, xem ra sau
này, cuộc sống của các nàng không còn tốt nữa. May mắn, hắn không
phải kẻ thù của A Dật, càng may mắn hơn. ... hắn không phải món đồ
chơi của A Dật
Hứa Thiên Ái đánh giá những nữ nhân không có ý tốt
đứng chung quanh nàng, bắt đầu có kích thích muốn ngẩng đầu nhìn
mặt trời. Ba ngày, từ khi bị mỹ nữ Tống Kỳ Nghi kia đánh một cái
tát sau, nàng liên tục chịu công kích, không phải trong ngăn kéo
đầy rác cũng là sách giáo khoa bị quăng đến góc nào đó, nặng hơn
thì nhận một đống chồng thư đe doạ. Có nữ nhân chỉnh nàng, nàng
cũng không khó hiểu, dù sao tên hỗn đản đó cũng rất có năng lực,
nhưng là, trong số người chỉnh nàng cũng có nam nhân, điều này thật
sự làm cho nàng giật mình, tên kia nam nữ đều xơi hết? Mà tình hình
bây giờ hình như hơi giống trong truyện tranh nàng bị vây quanh.
Cảnh tượng như vậy mà nàng có thể gặp phải, thật sự là quá "May
mắn".
"Hứa Thiên Ái, chúng ta là tới cảnh cáo ngươi, đừng quấn Tư hội
trưởng nữa, nói cách khác, cẩn thận mặt ngươi bị biến dạng bây
giờ." Nữ sinh cầm đầu hung tợn trừng mắt nhìn Hứa Thiên Ái, hai tay
chống nạnh, ác thanh ác khí cảnh cáo.
Những nữ sinh khác cũng không ngừng phụ họạ : "Đúng vậy, thật là
không biết xấu hổ"
Hiểu lầm, hiểu lầm quá lớn! Khi nào thì nàng quấn tên hỗn đản đó
chứ
"Các ngươi cứ yên tâm, ta sẽ cách hắn xa một chút." Nói xong, Hứa
Thiên Ái lôi kéo Phương Linh đang ngẩn người bên cạnh
đi
Đơn giản như vậy đã đầu hàng? Nữ sinh cầm đầu nhất thời ngây ngẩn
cả người, đây ... Thật sự khác quá xa trong tưởng tượng của nàng,
nàng còn nghĩ nàng ta sẽ dùng nhiều lời kịch để nói với nàng
a
"Lão Đại! Lão Đại!" Nữ sinh bên cạnh kêu to, "Ngươi muốn thả các
nàng đi sao?"
"Đi?" Nữ sinh kêu Lão Đại định thần lại, đến trước mặt Hứa Thiên
Ái, "Có phải ngươi đang đùa với ta không? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ mắc
mưu sao?" Nghĩ nàng ngu ngốc sao, chỉ như vậy đã muốn nàng bỏ qua.
Tuy thành tích của nàng hơi kém một chút, một học kì đã có 3, 4 thi
lại
"Ta cần gì phải đùa giỡn với các ngươi a?" Nàng đâu phải chán sống,
"Ta đang nói rất đứng đắn..., thật sự, các ngươi tin ta, ta sẽ cách
hắn xa một chút, bất quá, cũng xin các ngươi cách xa ta một chút."
Tốt nhất là để hắn vĩnh viễn không gặp lại nàng nữa, từ khi gặp
phải hắn, nàng không còn gặp chuyện gì tốt nữa
"Quả nhiên, ngươi đang đùa với ta " nữ sinh lão Đại tay trái bắt
lấy vạt áo Hứa Thiên Ái, tay phải dùng quả đấm đấm lên má trái mà
Tư Thiên Dật đã kiss lên của Hứa Thiên Ái ...
Xin nhờ, nàng đùa nàng ta chỗ nào? Nàng đã có thành ý như vậy."Ta
thật sự không đùa ngươi, chỉ cần các ngươi kêu Tư Thiên Dật đừng
lại gần ta, ta sẽ cách hắn xa một chút ."
"Ngươi lại đùa giỡn với ta!" Quả đấm càng ngày càng
sát...
"Dừng tay!" Phương Linh cuối cùng cũng tỉnh táo lại, phát huy phong
phạm bạn bè, hai tay bắt lấy tay trái của Lão đại kia, "Nơi này là
trường học, ngươi không thể đánh người khác. Huống chi, Tiểu Ái
thật sự không có quấn Tư học trưởng!"
"Ai nói, Tống học tỷ rõ ràng nói với chúng ta là Hứa Thiên Ái quấn
Tư học trưởng, quấy nhiễu Tư học trưởng ." Một nữ sinh chen miệng
nói.
"Đúng vậy"
Tống học tỷ? "Là Tống Kỳ Nghi?"
"Không sai!" Nữ sinh lão thái lạnh lùng liếc xéo nàng, "Tóm lại,
hôm nay các ngươi phải bị dạy dỗ một chút. Này, các ngươi mau kéo
nữ nhân này ra cho ta ."
Hứa Thiên Ái thầm cân nhắc sự chênh lệch giữa hai người trong lòng,
Lão đại này cao hơn nàng gần 10 cm, còn từng luyện võ qua, xem ra
lần này nàng không bị đánh là không được."Được rồi, xem ra ngươi
thât sự không tin tưởng ta, giáo huấn ta cũng được, bất quá đừng
động đến bạn ta, nàng không liên quan đến chuyện này." Chuyện nên
tới thì sẽ tới, hy vọng đối phương thủ hạ lưu tình, đừng đánh nàng
quá khó coi. Đánh xong, nàng quyết định tự động nghỉ học, cho dù
ngôi trường này do nàng thiên tân vạn khổ thi vào, nàng cũng sẽ
nghỉ học, trong ngôi trường này, nàng rốt cuộc không chịu nổi nữa.
Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì thần kinh nàng cũng bị suy
nhược
"Chỗ ấy ngươi yên tâm, ta không phải người không nói lí." Xem ra
người này rất có khí chất, làm nàng bắt đầu có phần do dự, bây giờ
có rất ít người như thế tồn tại, làm nàng không nỡ đánh nàng
ta
"Được rồi, vậy ngươi đánh đi!" Hứa Thiên Ái tự giác nhắm mắt
lại.
"Ta thật sự phải đánh!" Nàng thật sự không nỡ xuống
tay.
"Đến đây đi!"
"Ta thật, thật sự muốn đánh!" Nàng thật sự thật sự không nỡ xuống
tay.
"Ngươi tới đi!"
2 phút sau, dưới sự ra lệnh của Lão đại, các nữ sinh khác đều đi
sạch sẽ, chỉ còn lại Hứa Thiên Ái và Phương Linh
"Tiểu Ái, thê nào, có phải đau lắm không?" Phương Linh chạm nhẹ vào
đôi má bị đánh của Hứa Thiên Ái
"Không sao, kỳ thật nàng xuống tay như vậy có thể gọi là nhẹ, còn
nữa, ta chỉ bị đánh có 1 cái thôi." Sau khi đối phương đánh một
quyền xong thì tuyên bố đã giáo huấn đủ, lý do là vì nàng cực kì có
nghĩa khí. Không biết đây là nguỵ biên cái gì, nhưng cũng không
tồi, chỉ đánh một quyền, nếu nhiều hơn nữa, không biết nàng có chịu
nổi không. Xem ra, cô gái tên lão Đại này cũng rất tốt
đi!
"Nhưng mặt của ngươi sưng rất nặng." Phương Linh vẫn không yên
lòng.
"Không có gì. Được rồi, ngươi đi học đi, tiện thể nói với giáo viên
ta xin nghỉ, ta xuống phòng y tế."
"Không bằng ta đưa ngươi đi!"
"Ai, ta chỉ bị đánh một cái, đâu phải không biết đi đường, không
cần." Nàng có thể dự đoán trước phụ thân mẫu thân thấy nàng bị đánh
như vậy sẽ kinh sợ đến mức nào, thật phiền quá!
"Vậy được rồi, ngươi cẩn thận một chút, sau khi tan học ta sẽ đến
thăm ngươi ."
"Biết rồi!"
Hứa Thiên Ái nhẹ nhàng đẩy cửa phòng y tế ra, "Có ai không?" Nhìn
chung quanh phòng y tế, "Xem ra chỗ này không có
ai."
Nếu bác sĩ không có, vậy chỉ có thể tự lực cánh sinh."Bông có rồi,
cồn iốt, cồn iốt ở đâu?" Hứa Thiên Ái tìm kiếm cồn iốt, "Chai này
không phải, chai này? Cũng không phải, ở đâu... Ở đâu
a?"
Một cánh tay đưa cái lọ có ghi bình "cồn iốt" đi đến trước mặt Hứa
Thiên Ái
"Wow, là cồn iốt, " Hứa Thiên Ái kinh hô, "Tạ " vừa ngẩng đầu, ánh
vào mắt là gương mặt của kẻ thù, "Quỷ a a, a! Không phải, không
phải! Sao lại là ngươi?" Hắn so với quỷ còn đáng ghét
hơn
"Mặt của ngươi?" Khuôn mặt sưng đỏ của Hứa Thiên Ái làm Tư Hiên Dật
có chút kinh ngạc, tuy sớm biết đây là kết quả do hắn tạo thành,
nhưng khi nhìn thấy mặt nàng, tim hắn lại đau đớn co rút lại. Mà
khi nghe nàng la "quỷ", hắn cũng không so đo khi nào thì hắn trở
nên hảo tâm vậy a?
"Mặt ta? A, a, không tồi, không tồi, không có việc gì, không có
việc gì, ngươi về trước đi " xin nhờ, đây còn không phải hắn tạo
thành? Nguyện vọng duy nhất của nàng bây giờ là cách xa hắn một
chút, không! Càng xa càng tốt!
Hắn nhìn nàng, mang theo một tia thương yêu nhẹ chạm vào đôi má
sưng đỏ của nàng, "Ta tới giúp ngươi bôi thuốc."
"A, a, a không cần, không cần " đại gia, cho con đường sống đi! Giả
mù sa mưa như vậy, mấy ngày nay nàng đã chịu đủ rồi
a
"Ngươi đang trách ta." Món đồ chơi này thật thú vị, miệng nói và
biểu tình hoàn toàn trái ngược, đúng là chưa có người nào dám nói
với hắn như vậy. Nhưng lúc này, hắn không hề tức giận, chẳng qua,
vì sao khi món đồ chơi tiến triển đến bước này, đúng như nguyện
vọng của hắn, lại làm cho hắn cảm thấy có chút đau lòng
a?
"Vốn là nên trách ngươi, nếu không phải ngươi, làm sao mà ta thảm
như vậy!" Cắn môi, rốt cuộc Hứa Thiên Ái cũng ngừng đúng lúc trước
khi câu này nói ra khỏi miệng, nói đùa! Nếu nói ra lời này, chắc
chắn đợi tới 7 ngày sau nàng còn chưa hoàn hồn a
"Đưa cồn iốt cho ta, ngoan ngoãn đừng nhúc nhích!" Một tay cầm lấy
mặt Hứa Thiên Ái, một tay cầm bông dính cồn iốt, hắn mềm nhẹ xoa
xoa khuôn mặt sưng đỏ của nàng
"Không, không cần, được chưa a?" Cái gì chứ, sao giống như nàng
đang nhận ân huệ của địch nhân vậy chứ?
"Không được! Ngậm miệng!" Tư Hiên Dật không kiên nhẫn gầm nhẹ, tâm
tình vốn không tốt, bây giờ lại càng phiền thêm, "Đừng kiểm tra
giới hạn kiên nhẫn của ta, hay là ngươi muốn ta chỉnh ngươi thêm
vài lần? Trên mặt lại chịu thêm vài cái đánh?"
Thiên sứ nổi giận, trong đôi mắt hoa đào, tức giận đã thay thế nhàn
hạ, Hứa Thiên Ái cho dù ngu ngốc cũng biết thức thời là cơ bản để
sống tốt, bây giờ có lẽ nên chịu uỷ khuất một chút ."Vậy... Được
rồi " Thật sự là uỷ khuất vạn phần
"Ngươi..." Đáp ứng ủy khuất như vậy, làm cho Tư Hiên Dật giận dễ
sợ, hắn đồng ý bôi thuốc cho nàng, đây là chuyện bao nhiêu nữ nhân
tha thiết ước mơ, sao nàng lại khác biệt như vậy?
"Wow, đau quá! Ngươi nhẹ một chút! Đau... Nhẹ một chút a... Sao
ngươi lại xuống tay nặng như vậy ..."
"Ta cao hứng!"
"Cao... Cao hứng?!" Cái này có thể nhịn, lại còn gì không thể nhịn?
Hứa Thiên Ái không thể nhịn được nữa, nàng cũng có quyền tức giận
nha! "Ta, ta biết ngươi cố ý chỉnh ta, còn, còn nói bôi thuốc cho
ta cái gì, kỳ thật là đang muốn làm ta đau hơn, đúng không!" Thật
sự đủ rồi! "Cho tới bây giờ, ta đều không muốn chọc giận ngươi, lần
nào cũng là ngươi gây phiền toái cho ta, ta tới cùng chọc giận
ngươi chỗ nào? Ta biết ta béo, ta xấu... Nhưng cũng không phải ta
muốn, rốt cuộc ngươi muốn thế nào a?"
"Nhưng không sao, ta đã quyết định nghỉ học, rời khỏi đây, để ngươi
không còn cơ hội chỉnh ta nữa ..."
"Cái gì! Ngươi muốn nghỉ học?" Tư Hiên Dật cả kinh, bông trong tay
rơi xuống mặt đất, hai tay gắt gao nắm lấy bả vai Hứa Thiên Ái,
"Ngươi có ý gì, ai đồng ý cho ngươi nghỉ học?" Đây là cảm giác gì,
vừa nghe thấy nàng muốn rời khỏi hắn, ngực hắn liền như không thở
nổi . Nàng là món đồ chơi của hắn, không có sự đồng ý của hắn, nàng
làm sao có thể tự tiện rời khỏi?
"Đau quá!" Đây cũng là trò chơi a, "Ngươi đừng nắm lấy vai ta, đau
lắm ." Nàng thân không cường, thể không tráng, làm sao mà chịu nổi
a! "Đúng! Không ai cho phép ta nghỉ học, nhưng cũng không ai không
cho phép ta không được nghỉ học nha, hơn nữa, ta nghỉ học ngươi
đừng làm trở ngại"
"Ta sẽ không để cho ngươi đuổi học! Không có sự chấp thuận của ta,
ai cũng không thể cho nguoi nghỉ học!" Từ từ bình phục lại cảm giác
kỳ lạ ban nãy, Tư Hiên Dật chậm rãi nói, "Bao gồm cả
ngươi!"
"Ngươi... Là đang hù dọa ta?" Hứa Thiên Ái chần chờ hỏi, điều này
không có khả năng đi, hắn chỉ là hội trưởng hội học sinh, ngay cả
chuyện nàng muốn nghỉ học hắn cũng muốn trông nom? "Đó là xã hội,
ngươi không có quyền ngăn cản ta nghỉ học." Đúng, đây là xã hội,
chuyện gì cũng cần nói "Lí", nàng không nên sợ hãi, nhưng không
hiểu sao trong lòng nàng vẫn sợ
"Ngươi nghĩ sao?" Thanh âm cực kì êm ái, lại giống như có một tia
uy hiếp bên trong
Hứa Thiên Ái bất an nhìn Tư Hiên Dật, thật, thật đáng sợ, đó là ánh
mắt gì a? Vì sao ác ma lại có chỗ dựa a? Thiên lý ở nơi nào
a?
"Vậy ngươi muốn thế nào?" Nàng nhất định phải bị hắn ăn đến sít sao
mới được sao?
"Mỗi ngày không có lớp phải đến học sinh, việc "tiểu muội" của
ngươi không thể không làm." Nàng là món đồ chơi của hắn, nhất định
phải bồi bên cạnh hắn. Tâm tình hắn bây giò hỏng bét, đều là do
nàng, vì thế từ nay về sau, nàng phụ trách làm cho hắn vui
vẻ
"Ta... Bây giờ ta đang bị thương, không thể xin nghĩ bệnh sao a?!"
Mà còn là do hắn tạo nên nha. Nàng vì hắn mà bị đánh, còn bắt nàng
đi làm "tiểu muội", quá độc ác đi! Hắn không thể đồng tình cho nàng
một chút sao? Một chút cũng được a! "Nếu không thì đợi ta tốt lên
mới lên hội học sinh được không?"
Hu! Thật là muốn khóc, cuộc sống sau này, nhất là trong những năm
nàng học đại học, đừng hòng thoát khỏi thế lực của hắn. Đau! Tuy đã
lau thuốc nhưng trên mặt vẫn còn chút nóng rát. Tay vỗ về đôi má
sưng đỏ, phiền não lại tới nữa, nếu để ba mẹ thấy cái tát này,
không biết giải thích làm sao a, cũng không thể ngu ngốc đến nỗi
nói là vấp ngã bên ngoà đi? Căn bản là đang lừa gạt bọn họ. Nhưng
nếu nói thật, chắc chắn sẽ cha mẹ nàng sẽ đến tận trường học làm
phiền. Phiền quá, nói thật cũng không được, nói không thật cũng
không được
"Ngươi đang suy nghĩ gì?" Tư Hiên Dật nhíu mày hỏi. Tiểu béo muội
này ngang nhiên trầm tư trước mặt hắn, xem hắn như không khí sao?
Vì sao hắn lại có chút mất mát? Tức giận vừa đè xuống cổ kia lại
thăng lên lần thứ 2, không ai xem nhẹ hắn đến trình độ này, điều
này làm cho hắn thấy khó chịu
"Nôn, chuyện như vậy, đảm bảo hội trưởng hội học sinh ngươi không
biết " chắc chắn hắn không hiểu nàng cần tốn bao nhiêu thời gian
sức lực để giải thích với ba mẹ, dù sao hắn cũng là nhân vật có
quyền nhất trưởng, tin chắc không ai dám đánh hắn. Đúng rồi! Hắn là
hội trưởng hội học sinh nha! Vậy có thể .