Cái gọi là mời cơm trưa chính là tất cả nhân viên theo sau ông
chủ đẹp trai đi đến nhà hàng, anh Vĩnh hôm nay đóng vai trò vừa là
"chủ trì" vừa là "chủ chi", thiện cảm của tôi dành cho anh lại theo
cấp số cộng mà tăng. Tôi xưa nay vốn thích con trai ga lăng, hào
phóng mà.
Mấy nhân viên nữ cửa hàng tôi lại một phen nhường nhường nhịn nhịn
ăn như mèo bệnh, e lệ liếc mắt đưa tình với sếp. Tôi là người mới
nên bao nhiêu chỗ tốt, chỗ thuận lợi bị bọn hồ ly giảo hoạt chiếm
hết, tôi ngồi chếch anh một hướng 37o, theo hướng thẳng mà chia cặp
tôi đối diện với cây cột cái to đùng của nhà hàng.
Thật đáng buồn thay!
Nhưng mà bỏ đi, tôi dù sao cũng là một người thông minh (!), biết
nhìn xa trông rộng. Vì để có sức trường kỳ kháng chiến tôi kệ họ
giỡ trò nịnh nọt, hùng hục ăn như trâu bò.
Sau một hồi ăn xong da bụng tôi căng như da trống, hơi bị có cảm
giác mất tích vòng 2. Tôi nhìn quanh không thấy anh Vĩnh, còn chưa
biết đã đi đâu thì tôi cảm giác từ trường ở đây rất mạnh à, gần năm
mươi con mắt nhìn tôi như thể xăm soi xem trên mặt tôi còn dính lại
thức ăn thừa không? Tôi vụng về đưa tay lên quệt ngang miệng, lập
tức nhận được một tràng cười đả kích.
Huhu tôi muốn khóc quá, hốc mắt bỗng đỏ hoe. Bất ngờ anh Vĩnh đột
ngột quay trở lại, mọi người lại một phen giả vờ giả vịt. Anh Vĩnh
nhìn tôi chợt hỏi: "Sao mắt đỏ vậy Hân, thức ăn cay quá
hả?"
Tôi nuốt cơn giận xuống, một mình tôi có thể chống lại một tổ chức
bự vậy sao? Gượng cười nói: "Dạ, cay quá. Em không thích ăn
cay".
Anh Vĩnh ra vẻ áy náy: "Lúc nãy anh quên hỏi".
Thấy chưa, tôi biết anh Vĩnh là người tốt mà.
Chính nhờ sự ưu ái rõ ràng của anh Vĩnh mà buổi chiều về cửa hàng
tất cả mọi người ai cũng căm ghét nhìn tôi. Tôi vì tình yêu vĩ đại
giả ngu giả điếc.
...
Tôi về đến nhà, mở cửa bước vào nghe một mùi thơm phức. Tôi đối với
thức ăn ngon đặc biệt nhạy cảm, nhanh chân chạy vào bếp nhìn thấy
Củ cải đang tay nấu tay xào, hình ảnh này tôi tưởng đến câu nói
"người chồng đảm đang xuống bếp", không hiểu sao trong lòng chợt có
cảm giác Củ cải thân thiết không sao diễn tả.
Tôi quay về phòng tắm xong đã thấy thức ăn được dọn ra, tôi hào
phóng tặng cho Củ cải một nụ cười tươi rói. Hắn thấy biểu hiện này
không không biết vì cái gì nghệch mặt ra.
Sau bửa ăn tôi vào bếp rửa chén. Công nhận Củ cải giỏi lắm, nấu đến
đâu dẹp đến đấy, nhà bếp gọn ơ. Chẳng bằng cái đứa như tôi bừa bộn,
Lúc này nhìn qua nhà bếp cứ ngỡ mới rồi người vào bếp là người vợ
hiền thục giỏi giang.
Sự đời lắm khi trái ngược thế đấy, Củ cải một thân hoàn hảo ưu
điểm, tôi cũng là một người hoàn hảo - huhu nhưng mà hoàn hảo
khuyết điểm.
...
Dù công việc bận rộn nhưng tôi vẫn cố gắng tiếp tục viết tiểu
thuyết, nó chính là đứa con đầu lòng của tôi a. Vì vậy tôi phải
rất, rất nhiệt tình chăm sóc nó.
Mãi đến mười một giờ tôi mới viết xong một chương, buồn ngủ ríu cả
mắt. Tôi phát hiện ra việc tôi đi làm sẽ làm mất đi một khoảng
không gian khác, không gian xem phim cùng Củ cải. Tôi cảm thấy hắn
có vẻ không vui, vì vậy bò lên giường, ngón tay khẽ chọc chọc vai
hắn.
Hắn mở mắt ra không nói một lời kéo tôi vào lòng sau đó nhắm mắt
tiếp tục ngủ, tôi hơi động đậy muốn thoát ra nhưng không hiệu quả.
Không lẽ hắn coi tôi là gối ôm. Nhưng tôi không dám quá kịch liệt
đẩy hắn ra, dù sao ngày mai hắn cũng đi làm và tôi cũng sợ mình gặp
lại giấc mộng hôm qua nữa. Tôi đối với anh em xưa nay vốn có nghĩa
khí.
Vậy là tôi lại một đêm ở trong lòng Củ cải ngủ. Thực ra không hiểu
sao tôi cảm giác khi ôm Củ cải ngủ thì giấc ngủ đến thật nhẹ nhàng
và yên bình.
...
Thời gian thấm thoát thoi đưa, tính đến nay tôi đã làm ở Quang Vĩnh
được một tháng.
Từ giây phút xác định xung quanh ta là địch, tôi áp dụng chiến lược
"dù có nhiều bạn bè thì bạn vẫn phải cố gắng, dù không có bạn bè
bạn vẫn có thể khẳng định chính mình". Câu nói này không phải của
ông cổ nhân nào cả mà là do tôi tự mình nghĩ ra.
Tôi điều chỉnh cổ áo, xong xuôi ngắm mình trong gương một lần, mới
bước lại bàn cầm túi xách chuẩn bị đi làm. Củ cải đứng ở cửa nhìn
tôi nói: "Để ông xã chở bà xã đi".
Kỳ thực chiếc Air Blade của Củ cải ít nhiều cũng đẹp hơn em future
của tôi, vì vậy tôi phớt lờ với em future thân thuộc nhảy lên xe Củ
cải. Không phải tôi "có mới nới cũ" mà là tôi có mới bỏ
cũ.
Củ cải đưa tôi đến trước cửa hàng thì dừng lại, trước khi đi còn
nói với tôi một câu đầy tính người: "Chiều ông xã đến
đón".
Tôi chào Củ cải rồi bước vào cửa hàng, thản nhiên đón nhận cái bĩu
môi hay liếc mắt của mọi người. Thói đời vậy đó "trâu buộc ghét
trâu ăn", bởi vì gần đây tôi và anh Vĩnh thỉnh thoảng tách lẻ đi ăn
cơm, làm bọn người kia chỉ âm thầm uống thuốc trợ tim nên họ sinh
hận.
Công việc bán buôn thì ngày rảnh, ngày bận. Lúc nhàn rỗi tôi cũng
tranh thủ lướt web kiểm tra xem có cái comment nào mới không? Tôi
là người hòa nhã, ai comment cho tôi tôi liền trả lời.
Bankhongbiettui giống như là rôbốt được cài sẳn chương trình, mỗi
ngày đều đặn gửi tôi một cái comment. Tôi đối với người này vô cùng
cảm kích, vì nhờ anh ta mà tôi cải thiện nhiều lỗi trong cách hành
văn của mình, cho đến hiện tại tác phẩm của tôi cũng gần bước đến
giai đoạn gọi là "chuẩn bị thu hoạch".
Đồng thời với thuận lợi của tác phẩm, cây tình yêu của tôi hiện tại
cũng đã sắp đơm hoa.
Dựa trên cơ sở mối quan hệ tốt đẹp gần đây, tôi phân tích xác xuất
thấy tôi và anh Vĩnh có khả năng sẽ tiến đến giai đoạn "yêu đương
nồng thắm", nghĩ đến điều này đôi lúc ngồi một mình tôi hay ngốc
nghếch cười.
Giờ làm việc trôi qua thật mau. Buổi chiều, Củ cải gọi điện thoại
nói là có việc đột xuất không đến đón tôi được, tôi vì không muốn
hắn áy náy trong lòng nên luôn miệng nói tự mình về. Dù sao cũng
không có gì to tát nha, cùn lắm tôi đi xe ôm hay taxi gì
đó.
Tôi vừa buông điện thoại xuống thì nó chợt reo lên có tin nhắn, tôi
mở ra coi hóa ra là của anh Vĩnh: "Tối nay Hân có rảnh không? Anh
mời em đi ăn cơm".
Tôi lòng nở rộ hoa mùa xuân, cầm điện thoại trên tay mà trong lòng
vô cùng vui sướng, haha cái cách nhắn tin này giống y trên truyền
hình đây mà, rõ ràng anh Vĩnh có ý cùng tôi hẹn hò. Tôi vội vàng
nhắn trả anh bằng hai chữ cực kỳ xúc tích: "Dạ, được".
Đừng nói là tôi rảnh, cho dù có hẹn tôi cũng hủy hẹn mà đến với
anh.
...
Chúng tôi bước vào nhà hàng quen thuộc, nơi này thỉnh thoảng anh
Vĩnh cùng tôi đến đây vì vậy khi bước vào tôi không có gì ngạc
nhiên.
Anh Vĩnh kéo ghế cho tôi ngồi sau đó mới ngồi xuống đối diện, con
trai galăng kiểu này cô gái nào mà không mê tít. Cho dù là đá cũng
sẽ mòn, sắt cũng sẽ gỉ sét a.
Tôi gọi mấy món ăn chủ yếu là hải sản như: Cua hấp nè, tôm rim nè,
còn có cháo hào nữa. Mấy món ăn này thật ngon lắm nha, tôi đã ăn
qua nhiều lần rồi, cực kỳ thấy ghiền.
Người phục vụ đi rồi, không khí yên tĩnh làm cho tôi có chút không
tự nhiên. Đại khái là cảm giác khi bạn ngồi cùng một người mà bản
thân mình vô cùng thích thì đừng nói là anh ta đang nhìn bạn, cho
dù anh ta đang nhìn bóng đèn bạn cũng thấy e thẹn nữa
là.
Một trong những cách chữa thẹn chính là nhìn chân mình, bởi vì chân
tôi thì tôi ngày nào mà chẳng nhìn khi đi giày, vì vậy tôi nhìn
chân người khác cho đỡ ngượng.
Ở trên lối đi ra cửa tôi đặc biệt để ý một cô gái mặc váy màu hồng
phấn. Vì sao tôi lại chỉ mỗi để ý cái chân người này, chính vì ở Cà
Mau mặc váy tỷ lệ phần trăm rất thấp.
Đôi chân cô ấy thon dài thẳng tắp không giống chân tôi bắp có hơi
tròn tròn, cô ta mang một đôi giày cao gót cao bằng đôi guốc cà
khoeo hồi đám cưới của tôi. Tôi tò mò quan sát xem gương mặt cô ta
có đẹp hơn tôi không, nhìn cô ấy xong tôi như bị điện giật. Tôi
không nghĩ có người xinh đẹp như vậy cùng mình ở cự ly
gần.
Bởi vì tôi luôn nghĩ là người đẹp cho dù là nam hay nữ là trời sinh
phải làm người mẫu hay ca sĩ. Nếu không nhất định là minh tinh gì
gì đó để hào quang chói lọi, ngàn người chiêm ngưỡng. Nếu không bạn
nghĩ xem một chậu hoa đẹp đem cất trong chổ kín cho dù là két sắt
chất lượng cao đi nữa thì phỏng có ích gì.
Bản thân tôi nhiều khi mê trai cũng có lúc mê gái. Ặc, ý là thấy
con gái đẹp tôi cũng thích ngắm chứ không phải gì gì kia kia đâu.
Tôi là người trong sáng đấy nhé.
Tuy nhiên lúc tôi chuyển trọng tâm sang người đàn ông bên cạnh, xem
con "cóc ghẻ" nào dám ăn thịt "thiên nga" thì tròng mắt tôi gần như
muốn rớt xuống, bởi người tôi nhìn thấy là người quen, không phải
cực kỳ quen - chính là Củ cải.
Củ cải không trông thấy tôi, cùng cô "thiên nga" xinh đẹp đang từng
bước rời khỏi nhà hàng. Bỗng dưng tôi nghe lòng mình nặng như đeo
đá, hô hấp cũng nặng nề đi. Có lẽ tôi đang mặc cảm sắc
đẹp.
Củ cải bước đến bên cạnh một chiếc xe hơi, vì trời tối nên qua ô
cửa kiếng tôi chỉ kịp thấy xe màu đen mà không biết hiệu gì? Có đắc
tiền không? Hắn galăng mở cửa xe còn nhe răng cười với "thiên nga"
nữa chứ, sau đó đi vòng qua bên cửa kia rồi chui luôn vào
xe.
Chiếc xe chuyển động, tôi không thấy gì nữa.
Trong lòng tôi nảy sinh cảm giác cực kỳ khó chịu, ngay cả anh chàng
đẹp trai trước mặt tôi cũng không hề giữ hình tượng mà nghiến răng
nghiến lợi.
Củ cải quá đáng, vậy mà hắn nói có việc đột xuất. Đột xuất chính là
đi ăn với người đẹp sao? Tôi và hắn thân nhau thế nào mà hắn có thể
ngang nhiên bỏ mặc.
Không chỉ vậy, hắn còn cùng người đẹp đi xe hơi a, trông thành thục
như vậy chắc là đi nhiều lần rồi. Huhu, đáng ghét tôi sống từng này
tuổi mà còn chưa có đi xe hơi như vậy lần nào đâu.
Anh Vĩnh hồi lâu bị tôi bỏ quên lúc này lên tiếng hỏi: "Em quen họ
sao?"
Tôi mờ mịt không biết trả lời làm sao? Nếu tôi nói quen anh có nghĩ
tôi "thấy sang bắt quàng làm họ", còn nếu không quen thì không
phải, tôi đang bị chọc tức đến sắp thổ huyết đây này.
Tôi trả lời anh bằng một câu hỏi khác: "Anh nói em có thể quen được
người giàu vậy sao?"
Ai ngờ anh Vĩnh thuộc típ người tự ti, anh cũng là một nhà giàu đấy
nhưng lại than, nói: "Kỳ thật chàng trai anh không biết nhưng cô
gái quả là giàu. Cha cô ấy là giám đốc ngân hàng, cô ta mới du học
bên Singapor về".
Tôi cũng tự ti luôn. Thì ra cô ta là "tiểu thư chính hiệu" a. Tự
dưng lúc này tôi có cảm giác buồn buồn, bao nhiêu thức ăn ngon được
dọn ra. Cái đứa tôi ăn mà không nghe cảm giác gì cả.
Tôi xuống xe vẫy tay với anh Vĩnh, sau đó mở khóa vào nhà. Củ cải
vẫn chưa về.
Tôi bắt đầu lẩm bẩm trên miệng giống như đọc kinh kim cang: "Cô ta
xinh đẹp, tôi không xinh đẹp. Cô ta xe hơi, xe tôi tổ truyền". Tôi
cứ như vậy cho đến khi tắt đền đi ngủ. Lần đầu tiên sau khi đám
cưới, tôi đi ngủ mà không có Củ cải bên cạnh.
Tôi như hoang mang, không biết có phải vì Củ cải đã có người yêu
còn tôi và anh Vĩnh còn chưa xác định quan hệ hay không? Nếu lúc
này ly hôn, tôi là bị bỏ rơi a.
Tôi lại nghe nói, con trai hầu hết trọng sắc khinh bạn. Nếu Củ cải
có người yêu rồi bỏ mặc tôi đến lúc tôi lạc đường ai sẽ đi tìm? Đến
lúc tôi khóc ai sẽ lau nước mắt? Đến lúc tôi vui tôi biết kể cho
ai?
Bởi vì hiện tại nhỏ Thy đang mang thai, chồng nó không cho nó sử
dụng điện thoại. Tôi không thể chạy đến than khóc hay kễ lễ với
thai phụ, trong lòng cực kỳ thấy lẩn quẩn không có đường
ra.
Nếu tôi thông minh như Củ cải thì hay biết mấy. Lại Củ cải, trong
mười chuyện của tôi thì có chín chuyện liên quan đến Củ cải. Đến
lúc này tôi mới nhận ra chúng tôi là bạn tốt đến mức
này.
Tôi mơ hồ đi vào giấc ngủ, đến khi tỉnh dậy thì trời đã mờ sáng. Củ
cải không biết đã về lúc nào, vẫn như mọi hôm ôm tôi
ngủ.
Tôi tức giận xô hắn ra. Hắn giật mình thức dậy, hơi dụi mắt nhìn
tôi với ánh mắt cả chùm dấu hỏi. Tôi hung hăng cảnh cáo: "Sau này
không được ôm bà xã ngủ, nhớ đó". Nói xong tôi bước xuống
giường.
Tôi phải làm vậy thôi, nếu không sau khi ly hôn tôi sẽ không thích
ứng được.
...
Tôi không nghĩ anh Vĩnh thật tốt bụng, sáng sớm lái xe đón tôi đi
làm.
Giây phút tôi mở cửa bước ra, Củ cải cũng đang trong tư thế dắt xe
thì nhìn thấy anh Vĩnh môi cười tươi. Tuy nhiên nụ cười nhanh chóng
cứng ngắt khi thấy chúng tôi.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me http://yeutruyen.wapsite.me/, chúc các bạn vui
vẻ ^^)
Tôi thấy vậy vội hỏi: "Anh tìm em có gì không?"
Anh Vĩnh đáp: "Anh thấy em không có xe nên đến đón em đi
làm".
Lòng tôi đang lạnh bỗng có suối ấm chảy qua, tôi quay sang củ cải
nói: "Củ cải, hôm nay không cần đưa tôi đi làm". Cách nói chuyện
giống như mệnh lệnh giống như phủ định quan hệ kết hôn.
Củ cải biểu tình đầy khó hiểu, khóe môi giật giật. Tôi cũng không
dám chần chờ sợ anh Vĩnh hiểu lầm tôi và hắn có gì, vội bước đến
nói với anh Vĩnh: "Đi thôi".
Anh Vĩnh là tài xế chuyên nghiệp nha, nghe tôi nói vậy liền khởi
động xe xuất phát. Xe của anh cũng là Air Blade nhưng màu trắng còn
của Củ cải màu đen. Hai cực khác nhau giống như bề ngoài anh Vĩnh
thư sinh, nho nhã còn Củ cải phong trần, điềm đạm.
Anh Vĩnh là người rất tế nhị cũng không hỏi tôi có chuyện gì, chẳng
mấy chốc chúng tôi đã đến cửa hàng.
Ngày hôm nay tôi làm việc thì ít, mà nghĩ lăng nhăng lích nhích thì
nhiều, chẳng mấy chốc mà ngày gần tàn. Tôi thở dài nhận ra với tốc
độ quay này của trái đất rất nhanh tôi sẽ mau già như bà ngoại,
haiz.
...
Anh Vĩnh đề nghị tối này đi chơi đâu đó, tôi vì trong lòng phiền
muộn nên quyết định nhận lời. Tôi lấy điện thoại nhắn cho Củ cải
một câu: "Tối nay tôi đi chơi cùng mọi người, không cần đến đón".
Kỳ thực tôi có thể nhắn là "đi chơi với anh Vĩnh", không hiểu sao
nhớ đến nét mặt buổi sáng của hắn tôi lại không dám nhắn
thế.
Ai ngờ anh Vĩnh thuộc phái hành động, ngay lập tức anh bảo tôi: "Đi
thôi". Tôi còn chưa tiêu hóa hết ý của anh đã thấy những cái đầu
người cách đó không xa quay lại nhìn tôi với ánh mắt: "Thề không
đội trời chung".
Tôi dũng cảm vượt qua cái không gian có nhiều mùi thuốc súng, sóng
vai cùng anh Vĩnh đi ra.
...
Anh Vĩnh lái xe hồi lâu, con đường càng lúc càng nhỏ hẹp, được
tráng bằng xi măng chứ không phải đường nhựa. Tôi thắc mắc hỏi: "Đi
đâu vậy?"
Anh đáp: "Ra Hòn ngắm mặt trời lặn".
Thì ra là đi Hòn Đá Bạc ngắm cảnh, chí ít tôi từng đi hai lượt vậy
mà không có chút ấn tượng. Còn nhớ lần trước đi cùng Củ cải, lượt
đi - trời tối, lượt về - hôn mê.
Là tôi đỗ thừa hoàn cảnh chứ cho dù trời sáng hay tối tôi đều chẳng
nhớ đường. Tôi đi với ai thì giống như giao cái mạng cho người đó,
thế thôi.
Cảnh hoàng hôn buồn mênh mang, nhìn những cánh chim lượn trên mặt
biển tôi thấy sao nghe hồn trống trải. Ông mặt trời màu vàng cam
đang dần dần lặn mất trong tầm mắt, tôi nảy sinh một cái ảo tưởng
cực kỳ ngốc: "Nó lặn xuống biển".
Gió thổi rất mạnh, tôi nghe hơi lạnh. Anh Vĩnh bên cạnh tôi từ lúc
nào cởi áo khoác choàng vào cho tôi, áo khoác anh thật ấm, trên đó
còn có mùi nam tính phảng phất từ người anh tỏa ra, tôi nhất thời
có chút ngây ngất.
Tôi thừa nhận, ngay lúc này tôi mong anh Vĩnh tỏ tình với
tôi.
Chợt anh Vĩnh đứng lên nói: "Chờ anh một chút". Anh đứng lên đi về
phía nhà hàng.
Ở trên hòn nhỏ này chỉ đơn giản mấy cái để ngắm, như là lăng cá
ông, rồi tượng đài anh hùng. Tôi chỉ nghe nói kỳ thực cũng chưa đi
coi xem nó tròn dẹt thế nào.
Nói chung rất ít cái để xem, chẳng qua là tôi thích cái không gian
ở đây, nó cho tôi cái cảm giác yên bình.
Lúc sau anh Vĩnh quay trở lại chìa tay đưa cho tôi một bó hoa hồng
to. Tôi sống từng tuổi này đây là lần đầu tiên hưởng vinh hạnh có
người tặng hoa.
Nắng chiều chỉ còn le lói, tôi nhìn thấy anh Vĩnh chăm chú nhìn
tôi, anh cách tôi rất gần, tôi nghe cả hơi thở của anh, giọng anh
êm dịu: "8-3 vui vẽ".
Tôi ngẩn người, tôi thực không quan tâm ngày nào là 8-3 hay 9-3. Kỳ
thực mấy ngày lễ trước nay tôi ít đi đâu chơi lắm, cùng lắm là đi
công viên chơi với Củ cải.
Nhiều lúc tôi có cảm giác mình sống trên cỏi đời thật nhàm chán,
cái gì cũng không biết. Có mấy cái nghe qua lại không nhớ được gì.
Ngẫm lại làm người ngốc ai bảo là may mắn, tôi chỉ thấy tôi toàn
bất hạnh.
Tôi xúc động nhìn anh, run giọng nói: "Cám... ơn anh"
Anh Vĩnh mỉm cười. Quả thật người đẹp có khác, khi không cười thì
nhìn thanh lịch, mỉm cười thì trông ôn nhu, còn tươi cười thì lộ ra
chiếc răng khểnh có duyên đến lạ. Nói tóm lại là dù nhìn anh ở góc
độ nào tôi cũng thấy đẹp.
Sau đó chuyện gì cũng không phát sinh, chúng tôi đi về.
Chắc có lẽ trong tình huống đó ai cũng nghĩ sẽ có một cái gì đó, ví
dụ như ôm, hôn chẳng hạn. Nhưng anh Vĩnh chỉ dùng ánh mắt tựa như
tràn đầy tình cảm nhìn tôi. Tôi hơi mơ hồ nhớ đến ánh mắt phức tạp
lúc sáng của Củ cải, chân phải bất giác lùi về một
bước.
Anh Vĩnh thấy hành động của tôi thì ngắn gọn nói: "Chúng ta về
thôi".
Sau này anh Vĩnh mới nói với tôi, thực ra lúc đó lời anh muốn nói
chính là: "Anh yêu em". Nếu câu này anh nói sớm có lẽ mọi việc đã
khác.
Quay lại hiện tại. Anh Vĩnh đưa tôi về nhà, trên đường đi không ai
nói với ai câu nào. Tôi vẫn mắc về hành động bột phát mới rồi của
mình, rõ ràng tôi thích anh Vĩnh a.
Tôi cởi áo khoác trả lại cho anh, sau đó mở cửa vào nhà. Anh Vĩnh
đợi tôi vào rồi mới cho xe chạy đi. Kỳ thật anh là một người đàn
ông lý tưởng.
Tôi thấy Củ cải đang ngồi trước máy vi tính trầm ngâm, dáng vẻ này
của hắn tôi chưa từng thấy trước đó. Thì ra hiểu biết của tôi về Củ
cải quả thực ít.
Tôi vẫn luôn nghĩ tôi và Củ cải chuyện gì cũng nói với nhau, xem ra
đây là cách nghĩ của người ngu ngốc mà thôi, thật ra người thông
minh chẳng ai đi đem gan ruột nói ra hết cả. Đó là lý do vì sao
người ngu dễ dàng bị chơi xấu, người thông minh luôn có cách đối
phó kẻ xấu.
Tôi đưa mắt nhìn sang bàn trang điểm, nhìn thấy trên đó có một bó
hoa hướng dương. Bó hoa vàng ánh, rực rỡ. Tôi vội đi đến đặt bó hoa
hồng xuống, tay nâng bó hoa hướng dương lê,n đôi mắt nhìn say
mê.
Bởi vì tôi vô cùng thích hoa hướng dương.
Củ cải bừng tỉnh nhìn tôi, tôi dùng đôi mắt ý cười hỏi: "Vì sao lại
mua hoa". Tôi không tin Củ cải là người lãng mạn có thể mua hoa
tặng tôi đâu.
Quả nhiên Củ cải bối rối nói: "Lúc nãy đi ngang gian hàng hoa, cô
bán hang năn nỉ quá nên mua ủng hộ".
Tôi"...", kỳ thực người này quá là thật thà đi. Cho dù có là như
vậy không lẽ bịa ra một lí do không được sao? Tôi hơi chùn lòng
xuống, gắng gượng nói: "Đẹp lắm".
Củ cải "Ừ" một tiếng sau đó đăm đăm nhìn đóa hoa hồng, bâng quơ
hỏi: "Bạn trai tặng sao?"
Tôi thật tình đáp: "Còn chưa phải, đang trong giai đoạn tìm
hiểu".
Củ cải: "Người lúc sáng phải không?"
Tôi đáp: "Uhm".
Tôi nói vậy rồi đi vào bếp tìm cái hai bình để cắm hoa, nhưng tiếc
thay không có bình tôi đành phải lấy ly thay thế.
Ai ngờ Củ cải không biết thần phách bị ai nhập, bổng dưng cướp lấy
bó hoa hướng dương trên tay tôi sau đó đem bỏ vào thùng rác, hành
động vô cùng dứt khoát.
Tôi thẩn thờ nhìn hắn ném xong bó hoa tiếp theo đi vào thư phòng,
cánh cửa đóng lại cái "rầm".
Tôi không hiểu vì sao Củ cải làm vậy nhưng vội bừng tỉnh chạy đến
thùng tác nhặt lại bó hoa. Tôi đem nó vào bếp tỉ mỉ rửa sạch, có
một số cánh bị dập thật tội nghiệp. Sau đó tôi bắt đầu cắm vào
bình.
Tôi thầm nhủ: "Củ cải, cho dù ông xã thà ném đi cũng không cho bà
xã, bà xã cũng mặt dày mà nhặt lại nó".
Tôi là kiểu người "giận thì giận mà thương thì thương", nhưng
thương nhiều thì hết giận.
Đáng lẽ tối qua tôi còn buồn lòng về cách ứng xử của Củ cải thì hôm
nay, lúc nhìn thấy hắn sáng sớm lăn xăn trong bếp, cơn giận lập tức
bốc hơi.
Hắn nhìn tôi cười lấy lòng, nụ cười còn sáng lạn hơn cả đêm rằm
trung thu. Tôi nhất thời bị nụ cười hớp hồn y như trúng tà nặng, cả
người đứng trơ ra đấy, không có nhúc nhích.
Củ cải sợ tôi đứng ở tư thế ấy một hồi sẽ thành Từ Hải, vì vậy vội
vàng tới bên cạnh lay tôi. Tôi rời khỏi giây phút thả hồn, nhìn
thấy gương mặt Củ cải cách mình không tới 10cm, trái tim bỗng đập
thình thịch, thình thịch.
Không xong, tim tôi bị sự cố rồi.
Củ cải thấy tôi điên điên khùng khùng, hết khờ người đến ánh mắt
hoảng loạn, vẻ mặt hắn làm như hiểu cái gì đó cũng giống như không
hiểu chút gì, khó hiểu nhìn tôi. Tôi làm sao biết a, tôi cũng tự
hỏi mình a...
...
Tối nay tôi có hẹn với Củ cải về nhà hắn ăn cơm. Đúng tám giờ hắn
đã có mặt trước cửa hàng, tôi đẩy cửa bước ra đi đến bên cạnh hắn,
sau đó leo lên xe.
Chúng tôi đến nhà hắn cũng gần 8h30. Lúc này tôi mới biết ba mẹ tôi
cũng tham gia họp mặt. Tôi hiểu chuyện bước đến bên cạnh mẹ thầm
thì hỏi: "Kinh doanh thua lỗ nên nhà ta hết gạo nên ba mẹ cũng đi
ăn nhờ a"
Mẹ tôi một lời không nói liền tay tặng tôi một cái cốc thị uy. Chắc
tôi lại đoán trúng rồi chứ gì?
Thật ra mẹ tôi chỉ mỗi có chiêu này thôi, nhưng bách phát bách
trúng nha, kỹ xảo đã tinh thuần không kém Cầu lão tiền bối phun hạt
táo trong truyện Thần Điêu Đại Hiệp, chỉ cần tay phải vươn ra lập
tức tiến thẳng trúng đầu tôi.
Kỳ thực nhiều lần tôi định tránh né mà không được, tuyệt kỷ này là
độc nhất vô nhị. Tôi hôm nay không có keo xịt tóc che chắn, bị gõ
đau điếng. Nhiều lúc thực nghi ngờ tôi bị ngốc như ngày nay phần
nhiều có phải do mẹ tôi cốc đầu mà ra không?
Mẹ của Củ cải nghề bếp cũng khá lắm, thật là người phụ nữ "giỏi
việc nước đảm việc nhà", chẳng bù với tôi "dở việc nước, hỏng việc
nhà". Càng nghĩ tôi càng tự ti.
Trên bàn ăn thức ăn phong phú, Củ cải không biết hỏng dây thần kinh
nào lấy thịt cua từng miếng từng miếng cho vào chén tôi, tôi kinh
hãi lấm lét nhìn phụ huynh, bắt gặp ánh mắt oán trách của mẹ tôi và
mẹ Củ cải dành cho hai vị được gọi là chồng họ, và chồng họ tức là
cha tôi và cha Củ cải oán trách nhìn hai đứa tôi. Tôi thật sự bị áp
lực nặng à.
Một lúc sau, buổi cơm căng thẳng cũng kết thúc, mọi người kéo nhau
ra phòng khách, mớ chén dĩa chắc là không đến lượt tôi ra tay rồi,
dù sao mẹ Củ cải cũng sợ phải đi ra chợ mua chén dĩa mới. Haha,
người hậu đậu như tôi được dịp thể hiện lười biếng.
Trong phòng khách, có nhiều loại trái cây bày ra dĩa như: Bom
(táo), lê và nhản. Tôi vốn thích nhản nên từ đầu đã lia lịa bốc bỏ
vào miệng. Lúc này chợt nghe mẹ Củ cải hỏi: "Hai đứa có tin vui gì
chưa?"
Tôi còn đang mờ mịt đã nghe Củ cải nói: "Tụi con mới cưới nhau chưa
bao lâu mà mẹ".
Mẹ tôi không tán thành: "Đã bốn năm tháng rồi, sao còn chưa có em
bé".
Tôi nghe tới đây mồm há hốc, hai mắt trợn trắng. Mấy người kia
tưởng tôi mắc nghẹn hột nhản, hết thảy chụm lại kịch liệt vỗ vào
lưng tôi. Tôi bị họ đánh đến muốn nội thương, nước mắt rơi ra đầm
đìa, khó khăn lắm tôi mới nặn ra mấy chữ:
"Hột...nhản...con...nhổ...ra...rồi...hự". Huhu họ còn đánh nữa chỉ
sợ ruột gan, tim phổi của tôi cũng chạy ra cổ họng hết
a.
Một tràng khụ khụ đồng loạt vang lên, tôi thật sự hận nha. Ông
trời, vì sao ông bắt con đầu thai hộ này, aaaaa?
...
Tôi và Củ cải về đến nhà đã mười giờ.
Tôi bỗng nhớ chuyện tối qua Củ cải nổi đóa. Ngày hôm nay vì chuyện
này tôi suy nghĩ rất nhiều, rốt cuộc hiểu được nguyên nhân - nhất
định là việc kinh doanh của Củ cải không thuận lợi. Người ta hay
nói áp lực nhiều quá sẽ khiến coi người cáu gắt.
Củ cải vừa ở phòng tắm bước ra, đi đến giường ngồi ở mép, hai tay
đang cầm khăn lau tóc. Tôi thấy thời cơ này thích hợp để hỏi, vì
khi tắm xong mà không ai lại không tỉnh táo.
Tôi đến ngồi gần lân la hỏi: "Củ cải, có phải dạo này việc kinh
doanh không thuận lợi không?"
Củ cải lắc đầu: "Không có".
Tôi không tin: "Đừng giấu bà xã, bà xã biết rồi".
Đến lượt hắn nghi ngờ hỏi tôi: " Bà xã sao biết?"
Tôi liền nói: "Tất nhiên là biết, nếu việc kinh doanh không có
chuyện sao hôm qua ông xã tự nhiên nổi giận. Bà xã nói đúng
không?"
Lập tức Củ cải dùng ánh mắt bất lực nhìn tôi, có lẽ là hết đường
cãi chối. Sau đó hắn đưa mắt nhìn bình hoa (chính xác là ly hoa)
thở dài.
Tôi nói tiếp: "Không thể nói bà xã nghe sao?"
Hắn không đậm không nhạt nói: "Chỉ là cạnh tranh nhiều quá
thôi".
Tôi đặt tay lên vai hắn cổ vũ: "Ông xã, kinh doanh chịu cạnh tranh
là chuyện thường. Nếu họ muốn tranh với mình thì mình bán nhiều măt
hàng hơn họ. Họ bán áo xanh - mình vừa bán áo xanh áo đỏ, họ bán
thêm áo đỏ - mình nhập thêm áo vàng. Nhất định khách hàng cần mới
mẽ sẽ tìm đến mình a".
Thật ra cái này là tôi theo kinh nghiệm bán hàng ở Quang Vĩnh mà
nói.
Củ cải còn đang phớt lờ giây phút ánh mắt rực sáng, có lẽ từ chân
lý ngộ ra điều gì đó, bất ngờ đứng dậy ôm chầm tôi sau đó quay mấy
vòng y như khiêu vũ miệng kêu lên: "Bà xã thông minh, bà xã giỏi
nhất a".
Tôi "...". Làm ơn khen một câu sát với thực tế được không? Tôi
thông minh khỉ khô gì. Nếu tôi được là gọi thông minh thế giới này
sắp trở về thời đại đồ đá a.
Củ cải ôm tôi một hồi mới đặt tôi xuống, dưới ánh đèn tôi thấy ánh
mắt Củ cải nhìn tôi có vẻ kỳ quái, tôi không phân tích được. Tôi
cũng hơi sợ hắn vì niềm vui bất ngờ bị sốc thành người ngu ngu như
tôi nên e dè gọi: "Ông xã, tỉnh nha".
Bất chợt hắn đôi mắt sâu xa nhìn cổ tôi rồi nhìn xuống bàn tay
trái, sau đó bực bội nói: "Bà xã, giảm cân đi". Nói xong leo lên
giường nằm.
Tôi: "...". Tên Củ cải đáng ghét, tôi có động chạm gì hắn sao? Dám
chê tôi mập, hắn không biết rằng điều đại tối kỵ là khi đứng trước
mặt phải nữ không được nói họ mập sao? Muốn tôi liều mạng với hắn
phải không?
Hắn thản nhiên tư thế như muốn ngủ, hai mắt nhắm hờ. Tôi nhớ lại
thái độ của hắn nên đến trước gương xem coi hắn thấy cái gì? Có gì
đâu a, da cổ tôi trắng mịn nha, chỉ có trên cổ có sợi dây chuyền,
cùng với chiếc nhẩn cưới được lồng qua thôi mà.
Cái này là lúc đến công ty anh Vĩnh làm tôi mới chuyển từ tay sang
cổ.
Không lẽ hắn cảm thấy cách đeo này kỳ quái sao?
...
Dạo này tôi phát hiện ra một chuyện vô cùng kỳ kỳ. Củ cải vốn
thường uống café chuyển sang uống đậu nành trước khi đi
ngủ.
Tôi thấy lạ lắm, nhiều lần theo sau dò la ý tứ nhưng hắn tuyệt
nhiên không có hé răng.
Bí mật dữ.
Tôi cũng không có thời gian quan tâm nhiều làm gì, vì truyện của
tôi đang đến thời kỳ quyết định, tôi đang phân vân không biết viết
tiếp làm sao?
Số là cố truyện nội dung thế này:
"Thùy Dương là một cô gái nhà nghèo, trong một lần đi làm về cô vì
vội băng qua đường nên không quan sát phía sau, không nghĩ một
chiếc xe phóng ẩu vượt tới. Cô hoảng hốt đi thụt lùi lại không nghĩ
một chiếc xe khác cũng chạy đến, người lái xe đó tránh đụng vào cô
không ngờ tính già hóa non lại thành công tông vào xe
tải.
Hậu quả anh ta một xương chân bị gãy vụn.
Về sau Thùy Dương xem báo biết được người bị tai nạn tên là Bảo
Lâm, cũng là ông chủ một tập đoàn thực phẩm có tiếng. Vì tàn phế mà
người yêu sắp cưới hủy hôn.
Khi cô biết còn một ngày nữa là đến ngày cưới, liền cắn môi đến gặp
anh ta nói cô muốn làm cô dâu, coi như đền cho anh ta".
Đám cưới nhanh chóng diễn ra, hai người hoàn toàn không xẹt ra tia
điện nào, lúc nào cũng với người kia khách sáo.
Trong một lần tình cờ Thùy Dương dự sinh nhật quen với một người
bạn mới tên Nhật Thanh, con người này lúc nào cũng vui vẽ cởi mở,
cả người tỏa ra một sức sống mãnh liệt, chẳng mấy chốc họ thành bạn
thân.
Bỗng một ngày trước khi Bảo Lâm ra nước ngoài điều trị anh ta nói
với Thùy Dương, anh ta yêu cô. Cô một phen bối rối cùng hỗn
loạn.
Đồng thời tối hôm đó Nhật Thanh cũng tỏ tình.
Thùy Dương đứng giữa sự lựa chọn, vô cùng mâu thuẩn.
Hai tháng sau Bảo Lâm về nước, cô vợ hủy hôn kia hối hận tìm đến bị
anh cự tuyệt. Nhưng lúc này anh phát hiện ra, Thùy Dương trong lòng
không chỉ có mình anh.
Mà Thùy Dương cũng nhận ra cô đối với Nhật Thanh dường như rung
động."
Thật ra tôi cũng thấy băn khoăn. Không biết nên cho Thùy Dương chọn
ai. Theo tôi thấy thì Thùy Dương chọn Nhật Thanh là đúng nhất, bởi
vì tôi luôn cho rằng hai người vừa gặp liền xẹt ra tia điện mới là
tình yêu.
Hơn nữa cái anh Bảo Lâm kia tính tình lạnh lùng, khô như ngói vậy,
nói chuyện tình yêu thì hơi kỳ kỳ sao ấy. Con trai phải hào hoa,
phong nhã thì nói chuyện tình yêu mới thêm lãng mạn
chứ.
Bởi vì Củ cải là quân sư của tôi, tôi bèn tìm hắn cho tôi chút sáng
kiến. Chứ mớ tối kiến của tôi thì không dám áp dụng.
Đấy đấy! Ai bảo người không thông minh sẽ không phải lo lắng nhiều
nên cuộc sống tươi đẹp hơn, cái này tôi phản đối. Tôi cho rằng dù
người không thông minh hay thông minh đều có cái khổ
hết.
Ví như đứng trước một vấn đề nan giải người thông minh thấy khổ sở
vì họ nhìn ra nhiều con đường mà biết trước con đường nào cũng
không dùng được. Còn người không thông minh thấy khổ sở vì họ chẳng
nhìn thấy con đường nào.
Củ cải nghe tôi trình bày xong sắc mặt xanh xám. Ánh mắt nhìn tôi
dường như có điều gì muốn nói lại không thể nói ra. Tôi nín thở
ngồi đợi không dám nhúc nhích, cứ như bản thân đang ngồi lên một
cái hộp mà trong hộp có chứa bom nguyên tử. Rất khủng
bố.
Hồi lâu, Củ cải mở miệng nói: "Kỳ thực ông xã thấy Thùy Dương nên
chọn Bảo Lâm vì dù sao họ cũng đã kết hôn, hơn nữa sống chung một
thời gian ít nhiều cũng có kỷ niệm. Cô ấy ly hôn đến với Nhật
Thanh, chàng trai kia có thật sự thông cảm sao?"
Tôi cau mày suy nghĩ, sau đó lắc đầu nói: "Lúc gả cho Bảo Lâm Thùy
Dương đâu có yêu, sau này có dao động biết đâu chỉ là thói quen,
như vậy cũng đâu đạt được hạnh phúc mỹ mãn. Nhật Thanh thì khác,
đẹp trai, tao nhã còn có tiếng sét ái tình, hai người họ mới xứng
đôi. Còn có, xã hội hiện đại tái hôn có tính là gì".
Củ cải nghe tôi nói bổng dưng đáy mắt hiện lên tia thất vọng cùng
bất lực. Không lẽ hắn thích nhân vật Bảo Lâm như vậy sao? Hắn chợt
đứng phắt dậy không nhìn tôi, lạnh nhạt nói: "Ngu
ngốc".
Nói rồi hắn bỏ qua phòng làm việc, lơ tôi luôn.
Huhu, Củ cải mắng tôi. Vì một câu truyện thôi mà mắng tôi. Tuy tôi
biết tôi ngốc nhưng hắn và tôi là bạn thân, ít nhiều cũng không coi
trọng khuyết điểm của tôi chứ.
Nhưng, nhưng mà hai từ "ngu ngốc" cùng với thái độ này làm tôi nhớ
đến câu chuyện sai lầm trước đây.