Thực ra cũng không có quy định gì nhiều, chủ yếu là chúng tôi
chia ranh giới địa bàn của Củ cải. Không nói cũng biết sẽ không có
công bằng, tất nhiên là tôi lấy phần nhiều rồi. Hắc
hắc.
Xong đâu đấy, Củ cải nhìn tôi nói: "Bí lùn, ngày mai chúng ta đi
đâu?"
Cái vấn đề này cũng đáng suy nghĩ đây. Bởi vì theo xã hội hiện đại
sau khi kết hôn sẽ có chuyến đi du lịch, gọi cho phô trương là
hưởng tuần trăng mật. Tôi một hồi suy nghĩ quyết định nói: "Ngày
mai đi xuống Hòn Đá Bạc ngắm mặt trời mọc đi".
Hòn Đá Bạc là một trong những địa danh du lịch khá nổi gần đây của
tỉnh Cà Mau, thuộc phạm vi huyện Trần Văn Thời, nghe nói trước đây
phải có xuồng máy mới ra được nhưng hiện tại đã xây cây cầu lớn rất
dễ dàng đi qua.
Tôi chỉ nghe chứ chưa từng được đi, ngoại trừ mấy ngõ ngách tại
thành phố Cà Mau này ra, thì chỉ có lần đi Cần Thơ thi đại học là
xa nhất, tuy nhiên lần đó có Củ cải đi cùng.
Tôi có một cái yếu điểm trí mạng nữa gọi là: "ngu đường". "Ngu
đường" nghĩa là sao? Chính là nếu lỡ bạn bắt cóc tôi quẹo qua vài
ngã ba ngã tư thôi mà lương tâm thức tỉnh thả tôi ra, tôi cũng
không biết đường về nhà. Gọi cho đúng nghĩa là không nhớ đường
đi.
Đồng thời nếu bạn nhét vào túi tôi tấm bản đồ tôi thực sự mong rằng
bạn cho tôi con dao cho xong, tôi sẽ tự vẫn a. Bởi vì khi nhìn vào
những đường chỉ chi chít trên bản đồ tôi không nhận biết mình nên
đi thế nào cho đúng. Ngay cả thành phố Cà Mau bé tẹo mà tôi là thổ
địa nơi đây hai mươi bốn năm đôi lúc vẫn đi lạc như
thường.
Vì vậy mỗi lần đều có Củ cải hoặc nhỏ Thy đi cùng tôi, tôi mới dám
đi xa đâu đó, tôi thừa nhận tôi cầm tinh con thỏ.
Cũng không thể trách tôi, tôi là bình bông trong tủ kính. Từ nhỏ đã
được thương yêu nên mọi người luôn lo tôi đi xa gặp chuyện. Phạm vi
ở huyện xã tôi chưa bao giờ đặt chân đến, nhà nội ngoại tôi đều
giáp ranh khu vực thành phố. Có đôi lúc tôi vẫn luôn cảm thấy mình
làm người thật thất bại, chỉ nghe truyền hình lãi nhãi nói Cà Mau
có tám huyện và một thành phố mà chưa từng biết tám huyện nó thực
sự là như thế nào đâu.
Củ cải nghe tôi nói liền gật đầu, thật sự Củ cải là đáng yêu nhất
trên đời.
Tôi vui sướng đi vào giấc ngủ, trong mơ tôi thấy mình và Củ cải đi
dạo gần bờ biển sau đó chúng tôi nướng cá ăn. Cá nướng vừa thơm vừa
ngon mắt. Tôi ngay lập tức thò tay bắt lấy con cá nướng to cầm lên
há miệng ra cắn một cái thật mạnh, con cá giẫy giẫy thoát ra khỏi
miệng tôi, kêu lên oai oái. Tôi đỗ mồ hôi lạnh từ trong mơ choàng
tỉnh, nhìn thấy Củ cải đang xoa cánh tay, dưới ánh đèn ngủ mờ mờ
tôi nhìn thấy trên cánh tay hiện rõ dấu răng.
Tôi hết hồn. Trong cái khó ló cái khôn, ngu ngơ cười với hắn sau đó
ngã người xuống nệm ngủ tiếp giống như người bị mộng du không hay
biết, bên tai còn nghe tiếng thở phì phò của Củ cải.
Tôi tỉnh dậy lần thứ hai trong đêm bởi tiếng chuông báo thức, vội
vàng ngồi thẳng lên, sau đó bò qua người Củ cải nhảy xuống giường.
Rất nhanh chọn một cái quần Jean màu xanh nhạt và một cái áo sơ mi
màu hồng, tiếp theo tiến vào nhà tắm.
Tôi hoàn thành toàn bộ khâu sinh hoạt cá nhân chỉ có hai mươi phút,
xong xuôi chạy đến giường lôi cái con sâu ngủ kia: "Củ cải, dậy
mau. Dậy đi ngắm mặt trời mọc".
Củ cải bị lôi kéo từ từ mở mắt, chậm rãi xuống giường. Tôi giống
như nô tỳ nhiệt tình hầu hạ hắn, đem quần áo vào đến nhà tắm sau đó
dịu dàng tặng hắn một cước bổ nhào.Haha. Hắn cũng hay ghê không bị
tôi đẩy ngã sấp úp mặt vào tường. Tôi tiện tay đóng dùm hắn cánh
cửa.
Lát sau Củ cải từ nhà tắm bước ra tóc tay gọn gàng, quần áo thẳng
thớm chỉ có đôi mắt còn có tơ máu. Hừ, hôm qua tôi cũng hắn ngủ một
lượt mà mắt tôi cũng đẹp chứ có lờ đờ cá chết như hắn
đâu.
Thời tiết sắp tết nên có hơi lạnh, chúng tôi hai đứa học thiên hạ
đi tìm cái gọi là lãng mạn trong truyền thuyết. Nói thật, tôi nghe
nói đi chơi xa là mừng mê đi, ra khỏi nhà mà miệng vẫn ngoác ra
cười.
Nhưng chỉ đi được một lúc tôi từ tâm trạng háo hức sang cả người co
rúm. Cho dù đã mặc áo lông rất ấm nhưng vẫn cảm thấy như đang đi
lạc trong Bắc Cực. Vì vậy, để bản thân có thể sinh tồn tôi đưa hai
tay ra phí trước thành tư thế ôm Củ cải, nhưng mục đích là làm ấm
người.
Quả thật kinh nghiệm tôi nào có sai, người của Củ cải rất ấm. Đáng
hận, trong khi tôi lạnh đến cắt da không thấy máu thì hắn thân
nhiệt ấm áp như vậy. Lạ lùng cơ thể hắn cũng hơi nóng lên, hình như
mới rồi tay lái còn hơi chao thì phải.
Tóm lại tôi là người hèn mọn nên khi đã ôm được lò sưởi thì sống
chết không buông, làm ngơ những câu yêu cầu của hắn:
"Bí lùn, bà xã đừng ôm chặt như vậy".
"Bí lùn, nóng chết ông xã rồi".
Tôi khinh thường. Trời lạnh thế này mà nóng chết sao? Coi tôi là
con ngốc à?
...
Chúng tôi đến Hòn đã là năm giờ rưỡi sáng, ông mặt trời sau một đêm
ngủ ngon cũng lười biếng ló mặt ra cho chúng tôi thưởng
thức.
Thật sự cảm giác của tôi lúc này chính là vô cùng hưng phấn, đứng
trước mặt biển bao la, trong buổi sớm mai chim hót líu lo, trên cây
vẫn còn đọng giọt sương. Tia nắng mặt trời dần dần ló dạng thật là
một quang cảnh làm cho con người ta cảm giác hưởng thụ
mà.
Nói ra thì tài văn lẻ tẻ của tôi không đủ nói lên cái vẻ đẹp vô vàn
trước mặt, tôi chỉ biết suýt xoa khen ngợi và ngây ngốc nhìn ông
mặt trời to như chiếc nón lá đang lóe ra những tia sáng soi rõ nhân
gian. Mặt biển phản chiếu những tia nắng ban mai ánh lên sáng rực.
Cảm giác này thật là tuyệt.
Một hồi lâu ước chừng gần một giờ đồng hồ, tôi vẫn giữ nguyên tư
thế. Bên cạnh nghe tiếng Củ cải nói: "Bí lùn, có sợ mõi cổ
không?"
Tôi giận dử quay đầu mạnh mẽ liếc hắn một cái, không may dây thần
kinh nào bị căng hay sao, tôi có cảm giác cái cổ mình đau điếng "á"
lên một tiếng. Sau đó khung cảnh trước mặt hổn độn, tôi đau quá
ngất đi.
Vậy là chuyến du lịch của chúng tôi chỉ trong một giờ đồng hồ ngắn
ngủi đã kết thúc bởi sự kiện tôi nhập viện điều trị.
Nghe Củ cải nói bác sĩ bảo do tôi trong tư thế đó quá lâu mà bất
ngờ cử động mạnh, cơ thể chưa kịp thích ứng, nên dây gì gì đó ở cổ
bị giãn ra, cơ bị co giật dẫn đến ngất. Tôi hận, nếu không phải tại
tên Củ cải kia lắm miệng tôi có thể tức giận mà quay đầu gấp vậy
không? Nếu không quay đầu gấp thì thử hỏi cái cổ tôi có bị thế này
không? Nếu không bị thế này tôi có bị nhập viện không?
Suy cho cùng lỗi là Củ cải, trăm ngàn cái sai nơi hắn mà
ra.
Tôi phải ở bệnh viện mấy ngày, Củ cải cũng ở đó mấy ngày chăm sóc,
bởi vì hắn trong lòng ăn năn nên rất nhiệt tình hầu hạ. Tôi được
hưởng đãi ngộ nên trong lòng khoan khoái, quên cả bản thân đang nằm
bệnh viện. Trong một lần hắn đang bóc vỏ trái cây dâng lên cho tôi,
tôi đắc ý nói: "Củ cải, hiện tại bà xã cảm thấy mình rất giống phi
tần thời trước a".
Hắn nghe tôi nói vậy thì nhìn tôi cười cười hỏi: "Vậy nói xem ông
xã giống ai?"
Tôi không cần nghĩ liền cười đáp: "Thái giám".
Củ cải: "..."
...
Chẳng mấy chốc đã đến tết. Dù đã sống cùng nhà một tháng nhưng mỗi
lần gọi ba mẹ của Củ cải bằng "ba" - "mẹ" tôi vẫn có chút không
thuận miệng. Không được như hắn gọi ba mẹ tôi thân thiết hơn cả ba
mẹ ruột. Hắn trông qua thật giống "gian thần bán nước cầu
vinh".
Tôi cùng mẹ Củ cải đi chợ tết, không khí ba mươi tết náo nhiệt. Vì
trong nhà có trồng mấy chậu mai nên chúng tôi không phải mua hoa
chỉ mua thức ăn đãi khách. Tôi đi một vòng siêu thị gặp cái gì cũng
muốn mua, mẹ Củ cải không hề cảm thấy hành động này bản chất là
tiêu tiền như nước, từ đầu đến cuối dáng vẻ người giàu đi chợ. Còn
tôi cũng tạm coi là người giàu đi, nhưng mà còn phải thêm đuôi hai
từ "mới nổi".
Đêm ba mươi tết cả nhà quây quần, một lúc sau tôi xin phép người
lớn đi xem đốt pháo bông. Vị trí đốt pháo ở công viên Hùng Vương
mới có mười một giờ ba mươi đã rất đông người.
Củ cải nắm chặt tay tôi vì sợ tôi bị lạc. Tình hình đông người nên
hổn loạn phức tạp, hành động này của Củ cải tôi cảm thấy thật đáng
khen nên biểu dương hắn bằng một cây kẹo mút.
Trước giờ tôi vẫn luôn ôm mộng tưởng "thà một phút huy hoàng rồi
chợt tắt", nên khi nhìn thấy pháo hoa bay lên trời, trong lòng tôi
rộn ràng vui sướng. Tôi rất thích giây phút pháo hoa vụt lên nổ
tung bắn ra những tia sáng, hình ảnh đó thật đẹp mắt, thật sinh
động.
Đêm giao thừa chúng tôi kết thúc bằng những giây phút thưởng thức
pháo hoa và cảnh chen lấn của dòng người khi buổi hội kết thúc. Đôi
khi ngẫm nghĩ dường như cảm thấy mình đang tự ngược đãi mình, nhưng
năm nào cũng vậy vừa kết thúc đêm hội tôi liền quyết tâm sang năm
không làm việc ngu ngốc này nữa nhưng chỉ mới buổi chiều ba mươi la
tôi chân tay ngứa ngáy muốn chạy đi xem.
Củ cải bảo tôi là người không có lập trường. Tôi thừa nhận phát
biểu này ...chính xác.
...
Mấy ngày tết thỉnh thoảng có khách đến thăm tôi cũng chạy về nhà,
sau đó trở về nhà Củ cải. Ba mẹ Củ cải xã giao rộng rãi nên khách
đến nhà như đi chợ. Tôi vào bếp rửa chén mõi cả tay.
Buổi tối mùng hai tôi và Củ cải trông nhà. Tôi một tay cầm khoai
tây chiên, tay kia cầm cốc nước ngọt mắt hướng về màn hình tivi.
Chương trình tivi đang trình chiếu những nhà kinh tế mới. Tôi chợt
nhìn thấy Củ cải trên tivi, nhất thời cảm thấy hoa mắt.
Tivi quay cảnh phóng viên đang phỏng vấn hắn về dự án phát triển
trại tôm giống chất lượng cao. Trên màn ảnh hắn không giống kẻ ngày
thường bị tôi lớn tiếng bắt nạt hay luôn dáng vẻ cười cợt. Lúc này
nhìn hắn phong thái trầm ổn của một người kinh doanh, khi hắn cười
nụ cười trông rất dày dạn và trầm tĩnh.
Tôi quay đầu nhìn lại con người thực tế ngoài đời. Ánh nhìn thể
hiện chút hâm mộ pha lẫn tức giận. Tôi hâm mộ hắn thành công đồng
thời giận hắn giấu diếm tôi, thì ra hắn không đi làm công như tôi
nghĩ mà mở luôn trại tôm giống. Vì sao hắn không cho tôi
biết?
Hắn như đọc được tín hiệu không an toàn nhưng vẫn đến gần bên tôi
nói: "Sao vậy? Giận à?"
Tôi đẩy hắn ra cong môi nói: "Tránh ra, không được tới
gần".
Hắn khẩn khoản: "Đừng giận ông xã được không? Kỳ thực trại tôm
giống này ông xã liên kết với người khác, so với làm công cũng
không khác nhau bao nhiêu mà".
Tôi nghe hắn giải thích mà mát lòng một chút, chí ít hắn không có
gạt tôi hoàn toàn, tôi gượng cười với hắn một cái, tiện tay ban cho
hắn một miếng khoai chiên.
Hắn được tôi cho ăn mà miệng nở nụ cười. Kỳ thật tôi thấy hắn thật
trẻ con.
Mấy ngày tết trôi qua nhanh, trong gia đình có sự kiện xảy ra: Do
công việc của Củ cải đường xá xa xôi nên ba mẹ chồng tôi quyết định
cho chúng tôi ở riêng, "vừa tiện cho nó đi làm vừa có không gian
riêng cho hai đứa". Tất nhiên câu này là ba chồng tôi
nói.
Vì vậy tôi từ giả mái nhà thứ hai cùng Củ cải dọn đến ngôi nhà
mới.
Ngôi nhà của chúng tôi thuê ở gần khu dân cư đông đúc. Tuy ồn ào
nhưng được cái đi chợ rất gần.
Tôi và Củ cải vẫn ngủ chung. Khụ khụ, mong mọi người đừng hiểu lầm
sự trong sáng của tôi, kỳ thật chuyện chăn gối chúng tôi vốn không
có gì ám muội, chẳng qua nhà có phòng khách và hai phòng riêng
chúng tôi ngủ một phòng, còn một phòng để làm việc.
Tôi thể hiện ý chí đi tìm việc làm nhưng cái thời buổi "ruồi nhiều
mật ít" mà tôi là một con ruồi bất tài nên khi vừa nộp hồ sơ nhanh
chóng bị loại ngay từ vòng đầu, còn không có cơ hội nhìn mặt người
phỏng vấn.
Qua một thời gian đợi việc buồn chán tôi nãy sinh ý tưởng "giật
gân": Viết tiểu thuyết.
Lúc còn đi học điểm môn văn của tôi rất khá, hầu hết giáo viên đều
nghĩ tôi nhất định thi vào báo chí hay một ngành nào đó thuộc khối
C. Đến khi giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy tôi nộp hồ sơ dự thi khối
A, nét mặt ông lộ vẻ kinh hoàng. Cái này thầy phản ứng không quá
đâu.
Thật sự khối A tôi chỉ có mạnh về môn vật lý, còn toán thì bạn đã
biết tôi kỳ thực ngu, còn hóa học thì thật là bất đắc dĩ mà đủ điểm
qua.
Còn nhớ năm tôi học mười hai, mấy cái công thức hóa học hữu cơ dài
ngoằn làm tôi choáng váng. Tôi không nhớ nỗi đâu là công thức của
glucozơ, đâu là tinh bột hay xenlulozơ. Vì vậy trong nhà tôi có
những ký hiệu hóa học trên nhiều vật dụng.
Ví dụ như cái bàn gỗ hay tất cả những gì đồ gỗ trong nhà tôi đều cố
định lên đó công thức của xenlolozơ, trên nắp hủ gạo tôi dán lên
công thức tinh bột, rồi ngay cả đường, rượu đều có...Vì vậy nhà tôi
bị những mảnh giấy linh tinh lốm đốm, trông qua cũng giống bùa trừ
tà của mấy đạo sĩ thời xưa.
Đối với khối C tôi chỉ mỗi có môn Văn là mặt mạnh. Kỳ thực có lúc
tôi cảm thấy mình rất giàu cảm xúc, dễ xúc động mạnh, đôi khi chỉ
một chuyện nhỏ mà nước mắt đã tuôn dòng như đê vở. Thông thường tôi
dễ mủi lòng trước cảnh ngộ không may người khác, tôi cảm thấy mình
có tư chất của một người lương thiện.
Thêm một cái nữa, con người tôi vốn không phải là người thực dụng,
thường thì tôi vẫn hay có những giấc mơ thuộc về màu hồng. Đôi lúc
tôi nghĩ một lúc nào đó trong đời mình gặp một vì công tử hào hoa
phong nhã, ngay lần đầu tiên gặp tôi, anh ta liền bị sét ái tình
đánh trúng, sau đó điên cuồng theo đuổi, quỳ dưới chân tôi van xin
tình yêu, tôi nhân từ ban cho anh ta chút nụ cười tươi
tắn.
Về cái khoản này tôi không có mơ viễn giông à, dù IQ thật sự làm
tôi có chút tự ti nhưng nói về ngoại hình tôi xưa nay vẫn không
nghĩ mình đến nỗi nào. Bởi vì vẫn có nhiều đứa bạn bảo với tôi:
"Nếu ngoại hình mày giảm xuống bù cho IQ thì hay biết mấy". Dù tôi
biết trong lời khen có ý chê nhưng vẫn thấy tự hào, ít ra tôi vẫn
có mặt mạnh nha.
Tuy nhiên còn về môn sử nhắc đến run mình a.
Trí nhớ những con số của tôi cực kỳ kém vì vậy những sự kiện bị tôi
làm rối tinh rối mù, ví như tôi nhớ nhầm ngày khởi nghĩa Nam kỳ
thành chiến dịch Điện Biên Phủ, ngày giải phóng miền Nam với cách
mạng tháng tám. Có lần giáo viên dạy sử khi chấm bài thi của tôi
nghe nói đã bị tăng huyết áp.
Làm giáo viên thật là có khả năng tuổi thọ ngắn a.
Địa Lý thì miễn không nói đi, bởi vì tôi không phải chỉ không biết
coi bản đồ ngay cả phương hướng Đông, Tây, Nam, Bắc cũng không
biết. Nếu thực sự có ngày mặt trời mọc ở hướng Tây e rằng tôi cũng
không phát giác ra. Khi đó kính nhờ báo chí đăng tin
vậy.
Tuy nhiên trước đây tôi cũng từng viết truyện nhưng là viết tự mình
đọc, và không tự tin nên không dám đăng lên. Hiện tại vì rảnh rỗi
thôi thì đốt thời gian vậy.
Buổi tối Củ cải về nhà tôi trình bày hắn nghe ý tưởng, không nghĩ
hắn hào phóng lên mạng mở cho tôi một trang web, coi như cổ vũ tinh
thần.
Sự nghiệp văn chương của tôi bắt đầu từ đó.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me http://yeutruyen.wapsite.me/ , chúc các bạn vui
vẻ ^^)
Nói chung tôi tuy là thuộc phái lý thuyết, có nghĩa là lý thuyết
thì điểm mười còn thực hành điểm một. Nhưng chuyện lần này tôi thật
sự quyết tâm lắm.
Vì vậy chẳng bao lâu tôi cho ra lò tác phẩm đầu tay tên là "Yêu ngỡ
là mơ".
Sau khi đăng được một nửa truyện, tôi hăng hái vào xem ý kiến bạn
đọc, xem xong mấy cái comment, tôi nước mắt như mưa gục đầu nức nở
khóc.
Hồi lâu Củ cải vào phòng nhìn thấy tôi trong tình trạng này vội
vàng hỏi: "Bà xã sao vậy?"
Tôi vốn đã ngừng khóc nghe Củ cải hỏi lại giống như bị chạm vào nỗi
đau, bước mắt lại chảy ra, tay chỉ vào màn hình. Củ cải chạm vào
con chuột màn hình nhấp nháy phát sáng, hiện lên những dòng conment
như sau:
Toctien: "Ôi cái này mà là tiểu thuyết sao? Tác giả này viết gì mà
loạn lên, đọc không hiểu gì hết".
Matnaithongay: "Truyện này đọc chán quá".
Yeumuaxuan: "Tác giả này viết cái gì đây?"
Bibobibo: "Cũng tàm tạm".
...
...
Củ cải không nói gì nhẫn ngồi xuống đọc hết những câu comment, tôi
lúc này nước mắt đã ngừng chảy chỉ có thỉnh thoảng không nén nược
nấc lên một tiếng "hức".
Củ cải đọc xong vẫn im lặng, tôi cảm thấy có lẽ quả thật truyện của
mình không ra gì yếu ớt nói: "Có phải rất tệ không?"
Củ cải lắc đầu: "Không phải, bà xã tiếp tục viết đi".
Tôi phân vân: "Nhưng có rất nhiều người chê".
Củ cải vuốt tóc tôi trìu mến nói: "Đọc tiểu thuyết cũng có nhiều tư
tưởng khác nhau cũng giống như mỗi tác giả đều có cách viết khác
nhau vậy, đừng bỏ cuộc vì những ý kiến đó. Biết đâu còn rất nhiều
người sẽ thưởng thức được phong cách của bà xã. Nếu lúc này bà xã
bỏ cuộc không phải làm những người đang ủng hộ bà xã thất vọng
sao?"
Nghe xong những câu triết lý của Củ cải tôi như ngộ ra được chân
lý, bất giác ôm chầm hắn nói: "Ông xã, ông xã đúng là số 1". Đây là
lần đầu tôi chỉ gọi hắn là ông xã mà không có đuôi củ
cải.
Củ cải nhất thời không thích ứng được cả người cứng đơ.
...
Dạo này trong số các comment tôi phát hiện ra một tài khoản tên là
"bankhongbiettui", người này rất là nhiệt tình giống như fan của
tôi vậy, đôi lúc sẽ đưa ra mấy vấn đề những sai xót trong truyên
của tôi. Rất tế nhị và nhẹ nhàng làm tôi cảm thấy đây chân chính là
người tốt.
Vì vậy tôi thường hay trả lời và trò truyện cùng người này, qua
phong cách viết hình như là con trai nhưng người này thật khó tính,
tôi mấy lần đề nghị kết bạn vẫn phớt lờ. Dám coi thường mỹ nữ
a.
Xem xong comment tâm trạng tôi cũng tốt hẳn, sau khi đăng xong
chương mới tôi lon ton vào bếp chuẩn bị cơm chiều chờ Củ cải về
ăn.
Nói về tay nghề bếp nút của tôi thì không cần nghi ngờ nha, ít
nhiều thừa hưởng gen di truyền từ thời bà ngoại là thợ nấu đám. Tôi
vẫn hiểu cái gọi là qua thời gian mọi thứ sẽ phai nhạt nhưng không
nghi chỉ mới có hai đời mà phai nhạt nhanh như vậy.
Thức ăn tôi nấu chỉ có Củ cải là ăn không ý kiến. Còn lại từ lúc
tôi còn ở nhà tôi hay nhà Củ cải tôi chỉ là chân chạy vặt hoặc phụ
bếp linh tinh cơ bản không có cơ hội động tới xoong
chảo.
Không phải hoàn toàn vì tôi nấu ăn không ngon lắm thôi đâu mà còn
tôi là "khắc tinh" của thủy tinh, sành, sứ. Hầu như có nó thì không
có tôi, có tôi thì nó bể nát. Vì vậy khi ra ở riêng vật dụng trong
nhà tôi đều được mẹ chồng tôi mua bằng chất liệu bêca hay inoc. Mấy
em này thân thể dẻo dai nên đã hai tháng nay vẫn chưa bị tôi vùi
dập lăn vào thùng rác.
Củ cải về nhà thấy trên bàn có nhiều món ăn như vậy thì lộ vẻ ngạc
nhiên hỏi: "Sao nấu nhiều món vậy bà xã?"
Tôi cười hìhì đáp: "Hôm nay bà xã tâm trạng vui nên ăn
nhiều"
Hắn hỏi: "Chuyện gì mà vui?"
Tôi: "Bởi vì truyện của bà xã đã có nhiều lượt vào xem, cũng không
còn những lời comment gay gắt như lúc trước". Thực ra lúc nhận
nhiều lời chê bai quá tôi đã đại tu sửa phần lớn nội dung nên hiện
tại đang viết theo một hướng khác.
Hắn nói: "Vậy tốt lắm, bà xã cứ tiếp tục cố gắng".
Tôi ăn xong cái bụng to như có bầu năm tháng, chậm rãi lê người ra
phòng khách bỏ mặt bãi chiến đầy ắp dầu mở cho Củ cải xử lý, thong
thả mở tivi xem.
Truyền hình dạo này chiếu mấy cái bộ phim Hàn Quốc, thực ra tôi
cũng thích phim Hàn lắm nhưng Củ cải không cho tôi coi, bởi vì lần
nào coi mấy cảnh thương tâm tôi cũng khóc chết đi sống lại y như
mình là nhân vật chính. Củ cải sợ tôi khóc nhiều thành mù mắt như
trong truyền thuyết nên mua mấy cái đĩa phim hành động và hài kịch
để sẳn ở nhà.
Vì lòng tốt này của hắn tôi cũng ngoan ngoãn nghe theo chuyển sở
thích sang Hồng Kông và Trung Quốc.
Bộ Phim bằng chứng thép của Hồng Kông đang hot hiện nay, thực ra bộ
này coi thật thích. Mấy cái máy móc công nghệ làm tôi mê mẫn. Đặc
biệt là tôi thích nhân vật chính Âu Dương Chấn Hoa tuy hắn không có
đẹp trai như mấy thần tượng khác của tôi nhưng tôi thích cái vẻ mặt
uyên bác của hắn. Người ta bảo thiếu cái gì thì cần cái đó, tôi là
thiếu IQ nha.
Không biết ngoài đời hắn có thông minh vậy không ta?
Củ cải sau khi hoàn thành nhiệm vụ ngồi xuống bên cạnh tôi cùng
xem. Sau một hồi điều tra phá án, trong vụ án mới xuất hiện nhân
vật cảnh sát Trương gì đó, luôn lười biếng làm madam Lương bị khiển
trách. Đến cảnh anh ta hối hận dắt madam Lương về nhà mình tôi nhìn
thấy con chó nhà anh ta rất dễ thương, đặc biệt mang tên "củ
cải".
Tôi nhìn con "củ cải" trong ti vi rồi nhìn ông xã củ cải kế bên
cười lên mấy tiếng, kết quả tôi bị Củ cải cốc một cái vào đầu, đau
đến thấy đom đóm, người này ra tay liền dùng chiêu sát thủ không
chút lưu tình.
Tôi giận, đứng lên bỏ về phòng, Củ cải hoảng hốt tắt tivi đuổi
theo, tôi vội vàng đóng cửa lại nhưng hình như bị vướng cái gì đó
nhìn kỹ ra là cái chân của Củ cải. Đây là lợi thế của chân dài
sao?
Leo lên giường tôi vẫn còn giận, trùm mền kín mít Củ cải mạnh mẽ
lôi ra, tôi kiên trì nắm lại. cứ như vậy y như trò chơi kéo co.
Nhưng qua một lúc, cái sức lực của tôi quá mõng manh cái mền bị đội
bạn toàn bộ lấy hết, tôi giận dữ trừng mắt một cái.
Bất ngờ trong phòng vụt tối, xòe năm ngón tay cũng không thấy. Chắc
lại mất điện. Tôi đang quờ quờ bước xuống giường tìm cái đèn cầy
đốt lên thì bỗng bị một cánh tay mạnh mẽ kéo tôi trở lại, ngã nhào
vào cái gì cứng rắn, lấy tay sờ nhân ra lồng ngực của một người -
Chính là Củ cải.
Bất thình lình, vòng tay Củ cải ôm tôi thật chặc, hơi thở dồn dập,
tim đập liên hồi.
Tôi nghĩ nghĩ trong đầu một lúc liền thông, la toáng lên: "Củ cải,
ông xã sợ ma phải không?"
Cánh tay đang ôm tôi sượng trân, không có ánh sáng nên tôi không
nhìn thấy nét mặt của hắn. Không nói gì tức là ngượng ngùng chứ gì,
tôi biết ngay mà. Tôi tự hâm mộ mình thông minh.
Tôiđã biết nên ở trong lòng Củ cải an ủi: "Củ cải đừng có sợ, ở
thành phố không có ma đâu".
Củ cải giống như đang cố nén cái gì đó, chắc là cảm xúc sợ hãi chậm
rãi nói hai chữ: "Tại sao?"
Tôi càng khẳng định lập luận mới rồi chính xác không chê vào đâu
được, hí hửng nói: "Ma nó sợ xe cộ chứ sao".
Hắn nghi ngờ: "Sao bà xã biết".
Tôi cật lực giải thích: "Ông xã không thấy ở thành thị chưa từng có
ai đi đêm gặp ma hay sao? Bởi vì thành thị có nhiều xe nha, ở dưới
quê không có xe nên thường nghe nói bị ma nhát".
Củ cải nín thin có vẻ tin tôi, nhưng vẫn chưa hết sợ hãi ôm tôi
không buông, tôi thở dài để mặc hắn. Dù sao hắn cũng nhiều lần giúp
tôi, lần này coi như tôi giúp ngược lại hắn.
Vậy là cả đêm tôi nằm trong lòng hắn ngủ. Tiết trời bắt đầu sang hè
tôi bị hắn ôm nóng bức đến chảy mồ hôi. Thật là một đêm khó
ngủ.
...
Bởi vì một đêm trằn trọc sáng nay tôi ngủ một giấc đến mười giờ,
nghe bao tử sôi sùng sục như cơm sôi mới luyến tiếc rời
giường.
Đang ăn sáng cái em điện thoại của tôi kêu lên inh ỏi, một số máy
lạ huơ, tôi cầm máy lên nghe: "Alô".
"Bí lùn phải không?" Bên kia một giọng ấm áp hồi hộp
hỏi.
Tôi giật nãy người một cái, cái giọng này rõ ràng không quen à
nghe, nhưng biết rõ tôi là Bí lùn, chẳng biết thần thánh phương
nào. Tôi nói: "Phải? Cho hỏi huynh đài là ai?" Tôi tự tiện dùng
cách nói kiếm hiệp cho nó có phần kịch tính.
Bên kia một tràng cười thích thú, giọng vui vẻ: "Anh là Vĩnh đây,
còn nhớ không? Lúc trước anh có đến nhà em mấy lần".
"Vĩnh", cái tên này nghe lạ lạ quen quen. Tôi nhớ ra rồi, anh ta
chính là con trai bác Quang. Người này là bạn bè với ba tôi, mấy
năm trước đến nhà có đem theo một con trai, người đó là...là...
hotboy nha.
Tôi nghĩ tới đó miệng đã ra lời, reo lên: "Có phải anh Vĩnh rất đẹp
trai con của bác Quang không?"
"Khụ khụ, là anh". Bên kia anh Vĩnh dường như bị sốc
đáp.
Tôi: "Sao anh biết số điện thoại em?"
Anh Vĩnh: "Có phải ba tháng trước em nộp hồ sơ xin tuyển vào vị trí
thu ngân ở Trung tâm mua sắm điện thoại Quang Vĩnh
không?"
Tôi : "Phải". Như nghĩ ra tôi vội hỏi: "Đó là của nhà anh?" Ôi
trời, trùng hợp làm sao?
Anh Vĩnh: "Uhm. Hôm qua anh xem lại hồ sơ nhìn lý lịch mới biết em
từng nộp hồ sơ, khi nào em rảnh thì đến nhận việc đi".
Khi nào rảnh? Hehe là bất cứ khi nào đó. Tôi trúng số rồi, tôi có
việc làm rồi. Tôi mừng thiếu đều nhảy dựng lên, vội đáp: "Mai em
lập tức đến".
Anh Vĩnh: "Vậy được, mai gặp".
Tôi: "Chào anh".
Quăng điện thoại tôi cả người rạo rực tưởng đến cảnh ngày mai đi
làm, trong lòng giống như đóa hoa hướng dương nở rộ.
...
Củ cải nghe tôi đi làm chỗ anh Vĩnh thì không hài lòng nói: "Bà xã
không đi làm ông xã cũng có tiền nuôi mà."
Cái gì đây? Đây không phải vấn đề tiền bạc mà là vấn đề mặt mũi a.
Tôi đâu thể mãi xài tiền của Củ cải, nếu sau này tôi và Củ cải ly
hôn tôi cũng phải tự lập chứ. Quan trọng là tôi đi làm có thể gặp
anh Vĩnh đẹp trai nha, người này tôi cứ nghĩ sẽ trở thành minh tinh
hay sao gì đó không nghĩ có ngày anh làm sếp của tôi, tôi hân hạnh
cùng anh ra vào chung một cánh cửa..
Tôi nhăn mặt nói: "Bã xã đi ra xã hội săn thú quý hiếm không phải
là đi làm kiếm tiền không đâu nha. Cái này là một công đôi
chuyện".
Hắn lạnh lùng nhìn tôi nói: "Tùy bà xã".
Nói xong bỏ vào nhà tắm, xả nước ào ào. Hừ, kệ đi, trời không chịu
đất thì đất cũng chẳng chịu trời. Tôi lại mơ tưởng đến lúc hít thở
cùng không khí với anh Vĩnh cả người đã lâng lâng, bỏ chuyện giận
nhau Củ cải qua một bên.
Tối đó lần đầu tiên tôi và Củ cải quay lưng mà ngủ, tuy tôi trong
lòng khó chịu nhưng chẳng bao lâu cũng miễn cưởng nhắm
mắt.
Tôi thấy Củ cải giận tôi bỏ nhà đi, tôi chạy theo nắm tay hắn nhưng
hắn vô tình vằng ra, còn mạnh tay đẩy tôi ngã dưới đất. Tôi nước
mắt lưng tròng, hắn ánh mắt lạnh lẻo sau đó ung dung đi
mất.
Tôi la lớn: "Củ cải, Củ cải", lúc này nghe bên cạnh có tiếng gọi
"Bí lùn, Bí lùn..." Tôi giật mình thoát khỏi cơn ác mộng, vừa định
thần, nhào vào lòng Củ cải khóc sướt mướt.
Củ cải dùng tay lau mồ hôi hai bên thái dương của tôi, thật dịu
dàng. Tôi tấm tức nói: "Củ cải không được làm mặt lạnh với bã xã.
Huhu"
Củ cải gật đầu lia lịa: "Được, được".
"Củ cải, không được bỏ mặt bã xã, càng không được ăn hiếp bà xã,
hichic". Tôi nước mắt nước mũi quệt vào áo hắn.
Có lẽ Củ cải lo mất giấc ngủ sảng khoái đáp ứng luôn: "Được
mà".
Tôi yên tâm. Ở trong lòng Củ cải một lúc thì ngủ. Tôi không biết vì
sao trong giấc mơ mình lại đau khổ khi bị Củ cải bỏ mặc, chỉ biết
dù là mơ nhưng dáng vẻ tôi rất thương tâm a.
...
Tôi bước vào Trung tâm mua sắm điện thoai Quang Vĩnh, nét mặt đắc ý
giống như khách mời quốc tế. Hắc hắc trong đời tôi đây là lần đầu
tiên tự tin giểu võ dương oai. Tôi coi vậy mà cũng thuộc hạng mặt
dầy không hề thấy ngượng vì vào làm việc "bằng cửa
sau".
Mấy nhân viên bán hàng đều nhìn tôi đầy bất ngờ khi thấy tôi một
đường đi thẳng vào phòng ông chủ. Hihi, cái này gọi là "ô dù hơn 5
năm năng lực".
Tôi gõ cửa phòng, nghe hai tiếng: "Vào đi", trong lòng hồi hộp nhẹ
đẩy cửa bước vào. Anh Vĩnh đang ngồi ở trên ghế xoay xoay nhìn tôi
cười tươi: "Đã lâu không gặp".
Tôi ngượng ngùng nhìn anh lắp bắp lặp lại: "Đã...đã lâu không
gặp".
Thực ra tôi không có bị tật nói lắp, có điều là tôi run quá. Thử
hỏi xem lần đầu diện kiến ông sếp bự ai mà không run, hơn nửa đây
lại là ông sếp siêu đẹp trai. Tôi e dè đưa mắt nhìn anh xong liền
cụp xuống, bởi vì sao vì tôi thấy anh cũng đang nhìn tôi
nha.
Chỉ có một cái ngắn ngủi liếc mắt tôi đã sơ sơ kết luận như sau:
Anh Vĩnh càng lớn càng đẹp trai. Nếu như không phải vì tôi giả vờ e
thẹn đã sấn tới kéo cằm anh lên dùng ánh mắt như đèn pha soi rõ đến
lỗ chân lông của anh luôn, sau đó trợn mắt hỏi: "Anh dùng kem dưỡng
hiệu nào?"
Đó chỉ là cái mơ tưởng thôi, mơ tưởng nghĩa là trong lòng mình đang
tái hiện cái cảnh đó, tôi nhập vai thật sát, nên trên môi nở ra nụ
cười ngớ ngẩn như bệnh nhân giai đoạn trói tay điều trị, nét mặt
ngu chưa từng thấy.
Anh Vĩnh định lực không đơn giản, nhìn tôi tỉnh bơ, còn đáp lại
bằng nụ cười nồng thắm, lộ ra chiếc răng khểnh thật đau tim a. Tôi
lúc này hạ quyết tâm phải thu phục bằng được anh trai đẹp
này.
Tôi vội vàng thu hồi cái dáng vẻ hám trai đại tỷ, khiêm tốn nói:
"Em đến đây nhận việc như hôm qua đã hứa". Hehe, tôi nói đã hứa
chính là anh đã hứa với tôi í, không phải tôi hứa với anh đâu. Công
nhận tôi lém lĩnh ghê, nghĩ ra một câu đỉnh như vậy.
Anh cất giọng ấm áp: "Uhm, em thật có tác phong nhanh nhẹn. Em đã
từng qua công việc kế toán rồi phải không?
Ách, đây là vấn đề tế nhị à, dù gì lịch sử công tác của tôi cũng
hơi bị vấn đề. Tôi cố gắng ép mình nhã ra cái giọng dịu dàng nhất:
"Dạ, em cũng có biết một ít".
Anh Vĩnh là người hiểu chuyện, nghe vậy nói: "Vậy thì tốt quá, em
cứ thoải mái làm việc, có gì không hiểu thì hỏi mọi người, nhân
viên ở đây rất nhiệt tình".
Tôi nghe nói thế mừng rơn. Gật đầu với anh.
Anh dẫn tôi ra quầy, vị trí thu ngân kiêm xuất hóa đơn còn trống,
cái ghế đó giống như đang vẫy tay với tôi.
Anh Vĩnh lên tiếng: "Đây là Hân, từ nay cô ấy chịu trách nhiệm thu
ngân, mọi người hãy giúp đỡ cô ấy làm tốt công việc".
Tôi cười tươi gật đầu với hơn chục người, cái cổ yếu ớt của tôi lại
một phen bị đày đọa".
Anh Vĩnh nói tiếp: "Để thể hiện chào đón nhân viên mới, hôm nay cơm
trưa tôi mời mọi người".
Tiếng vỗ tay vang lên cùng với ánh mắt sáng ngời của mọi người, tôi
ánh mắt mê trai một lần nữa hướng về anh Vĩnh.
Anh Vĩnh thản nhiên đón nhận tín hiệu của tôi, đều giọng nói: "Mọi
người làm việc đi". Nói xong anh cười với tôi một cái rồi quay về
phòng.
Tôi vẫn còn đang thần người vì nụ cười như ban mai của anh, chợt
nghe sau lưng một trận khí lạnh thổi tới. Tôi quay đầu lại nhìn
phát hiện tất cả nhân viên nữ đều nhìn tôi với ánh mắt mà theo như
tôi suy đoán chính là "hình viên đạn".
Thì ra ở đây tôi có nhiều tình địch lắm nha. Tôi bắt đầu lo lắng
cho kế hoạch thu phục trai đẹp sắp tới, đồng thời giận anh Vĩnh đã
lừa tôi, rõ ràng mấy người ở đây chỉ có thân thiện với mỗi mình
anh, vậy mà cách đây mấy phút tôi còn ảo tưởng những mối quan hệ
đồng nghiệp nữa cơ đấy.
Xem ra tôi phải mọt phen bầm dập mới có thể có được tình yêu, số
của tôi khổ thật.