Về đến nhà cậu chủ xuống xe đi vào trong nhà, Diêu Tiền Thụ lại mơ
màng.
Chỉ xin đổi vị trí làm việc sao lại khó khăn thế? Sao cậu chủ không
để cô ở bên cạnh. Rõ ràng cậu không ghét cô, xem đi... còn tặng quà
cho cô nữa này. Là gì nhỉ.
Mở ra xem...
Cô bóc lớp giấy gói rườm rà ra, một cái cây tiền tài bằng kim loại
lóe sáng ngỡ ngàng xuất hiện trước con mắt Diêu Tiền Thụ.
Thân cây được làm bằng bạc ròng tỏa ra ánh sáng, đế là hai con rồng
đang chầu, trên ngọn cây là con chim công đang trông chừng. Nhánh
cây nhỏ mảnh vươn dài ra bốn phía, trên cành đính vô số những đồng
tiền nhỏ.
Tự dưng cậu ấy lại tặng cô cây tiền tài...
Còn bảo cô xem lịch...
Mở di động ra, mắt cô lại trợn tròn.
Hóa ra hôm nay là ngày kỉ niệm ba tháng kết hôn của cô và cậu
chủ.
Cậu ăn mừng với cô, nhưng cô lại nói những điều ngốc nghếch với
cậu, cô muốn tiếp tục làm người hầu của cậu.
Cô không chuẩn bị quà cho ngày kỉ niệm kết hôn, đã thế thì
"Cốc cốc".
Tiếng gõ cửa phòng cậu chủ nhẹ nhàng vang lên. Một lúc lâu sau,
trong phòng mới vang lên tiếng trả lời trầm trầm của cậu chủ
"Đi đi".
Cậu không cần mở cửa cũng biết người đứng ngoài là ai. Chẳng thèm
giấu giọng điệu dỗi hờn.
"Cậu chủ... em có thể vào được không?".
"Đi đi". Cậu không cần cô phục vụ.
"Em có mặc áo người hầu đó".
"Không xem". Tới để nhấn mạnh rằng cô chỉ là người hầu của cậu
chắc? Hứ!
"Em có mang đồ ăn khuya đến này".
"Không ăn, đem đi". Dù sao cô cũng chưa từng chủ động tới phòng cậu
đòi hỏi chuyện ấy, chỉ có mình cậu nhiệt tình quấn lấy cô.
"Em còn mang cả khăn giấy tới.
"..."
"Vốn định tặng quà ngày kỉ niệm cho cậu, để cậu ăn cho no, thế này
thì thôi vậy..."
Cánh của bật mở, cô hầu đang định quay người đi thì bị túm vào,
cánh cửa phòng bị khóa chặt lại.
Hóa ra cậu chủ cũng để ý tới cô, để ý tới việc cô không chịu công
khai quan hệ của hai người, để ý tới việc cô không tới phòng riêng
của cậu, để ý tới việc ai quan tâm ai nhiều hơn, để ý việc ai tới
phòng ai nhiều lần hơn.
"Cậu chủ, thế ra cậu đang theo đuổi em à?". Vừa hẹn đi ăn, lại tặng
quà, còn chơi trò lãng mạn nữa, hình như chuyện này chỉ khi đàn ông
theo đuổi phụ nữ mới làm đúng không?
Cô hỏi ngu như thế khiến cậu bực bội nhìn cô kì thị. Không thì cô
nghĩ cậu đang bao nuôi người hầu chắc? Cậu theo đuổi lâu như thế,
vất vả như thế, giờ cô mói chịu nhận ra!
"Thế đã đuổi được chưa?". Cậu hứ một tiếng.
"Ừm, cũng sắp rồi, mạnh thêm chút đi". Cô vùi đầu vào vai cậu cười
gian.
...! Dám nói mấy câu nũng nịu kiểu này trên giường cậu, thế thì cậu
không chỉ mạnh thêm một chút thôi đâu!
Quả nhiên đàn ông không chịu nổi bất kì kích thích nào.
Sáng sớm, cô lặng lẽ lê cái xác mệt mỏi của mình xuống giường, lại
bị cánh tay phía sau túm lại ở mép giường.
Hai tay chống bên gối nhìn xuống cậu chủ. Mái tóc rối bù của cậu
xõa ra trên gối, dáng vẻ như không chịu bị bỏ lại một mình trên
chiếc giường lớn, muốn giữ cô ở bên suýt khiến cô xụi lơ trong nháy
mắt.
"Đừng đi. Ở lại với tôi".
Mới sáng sớm, đừng lấy thức ăn mặn ra quyến rũ cô chứ! Tổng quản
bảo mẫu sắp dậy rồi, cô phải nhanh chóng quay về căn phòng nhỏ bé
của mình một chút, làm ra vẻ một cô hầu nên làm.
Cậu chớp chóp hàng mi dài vẻ ấm ức, đôi môi mỏng mím lại thành một
đường cong ngây thơ, mơ to đôi mắt mơ màng, "Tại tôi còn chưa cố
gắng đủ sao?".
Tha cho cô đi! Thế còn bảo không cố gắng à? Người cô sắp gẫy ra
từng mảnh đây này! Cậu chủ!
Cố hết sức giãy ra khỏi vòng ôm của cậu chủ, chạy về phòng cho
người hầu, đến giờ thì đi làm với thân phận người hầu, nhưng cô
hiểu rõ rằng đêm qua, cậu chủ rất hài lòng khi cô chịu phối
hợp.
Chỉ là giữa hai người bọn họ còn phải tiếp tục lén lút như thế bao
lâu đây?
Nếu bị phát hiện, sẽ phải xa nhau sao? Kể cả thân phận lẫn địa vị,
cô đều cách xa cậu chủ tới cả vạn dặm, ngay cả cánh cửa của bản
thân mà cô cũng không vượt qua được, thì phải đối mặt với sự phản
đối của người khác làm sao đây?
Có lẽ nỗi lo của cô, cậu chủ không biết đúng không?
"Này, cô hầu kia, cô qua đây cho tôi".
Rối rắm trong lòng bị người ta cắt ngang, Diêu Tiền Thụ đang nằm
trong phòng nghỉ bị dựng dậy, ngẩng đầu lên nhìn đã thấy cô tiểu
thư nước hoa Vương Oánh kia.
Vừa nghĩ tới mối quan hệ của cô ta và cậu chủ, trong lòng cô không
khỏi cộm lên, đưa chân bước tới trước mặt cô ta.
"Có việc gì không ạ?"
"Đương nhiên là có việc rồi, không có thì tôi gọi cô làm gì? Giờ
phòng tiệc ở trên tầng hai đang thiếu người, cô đi giúp đi".
"Nhưng mà, tôi đang chờ tới ca làm của mình".
Cậu chủ hồ đồ
"Cậu chủ nhà cô gọi cô tới, cô cũng dám cãi à?".
Cô mím môi im lặng.
"Thay cái này vào". Vương Oánh nhét vào tay cô một bộ quần
áo.
"Đây là cái gì?".
"Nhìn mà không biết à? Áo người hầu".
"..."
"Không phải cô rất tự hào vì mình là người hầu à? Cũng hay là nữ
nhân viên phục vụ tiệc lần này đã thống nhất mặc đồ người hầu. Chắc
Cẩm Ngọc cũng hiểu thân phận này rất hợp với cô".
Vì cô nói với cậu chủ mình muốn tiếp tục làm người hầu nên mới
giận, cố ý gây sự làm nhục cô sao?
Còn ngây ra đó làm gì? Đi thay đi".
"...."
Thay bộ đồ người hầu, cô đẩy cánh của phòng tiệc ở trên tầng hai
ra.
Nhìn vẻ mặt thầm đắc ý của Vương Oánh, Diêu Tiền Thụ mới phát hiện
ra mình bị lừa.
Chỗ này làm gì có ai mặc đồng phục người hầu, ai cũng ăn mặc chỉnh
tề, sang trọng, chỉ có cô nhìn như con ngốc, mặc bộ đồng phục người
hầu bằng ren có nơ bướm to, lại đi giày da mũi tròn.
Tiếng thì thầm khe khẽ nổi lên, tất cả mọi người đều ngừng lại nhìn
cô bằng ánh mắt chiêm ngưỡng quái vật, lén che miệng cười thầm bộ
trang phục của cô.
Cậu chủ đang ngồi trên ghế chủ tiệc, thấy cô đột nhiên mặc đồ nguời
hầu xuất hiện liền đứng bật dậy.
Mặt cô đỏ bừng, nhưng không thể không nhận khay rượu đồng nghiệp
bưng tới, đi chung quanh hội trường để đưa rượu.
"Cẩm Ngọc, cô nữ nhân viên phục vụ của khách sạn nhà cậu cũng ấn
tượng quá, tôi thích kiểu phục vụ sáng tạo như thế, khiến người ta
đã gặp là không thể nào quên". Ông cụ đứng cạnh cậu chủ nhìn chăm
chú vào bộ trang phục người hầu cười thỏa mãn.
"Chú, chú nói gì thế. Đó là người hầu riêng của Cẩm Ngọc đó, thế
mới thấy lần này anh ấy quan tâm tới bữa tiệc này cỡ nào, còn đặc
biệt đem người hầu tới phục vụ nữa".Vương Oánh hờn dỗi lắc tay chú
mình.
"A? Đó là người hầu của Cẩm Ngọc hả?". Ông cụ cau mày, đột nhiên
giơ tay lên vẫy vẫy Diêu Tiền Thụ.
Gọi cô à? Là đang gọi cô à? Diêu Tiền Thụ nhìn xung quanh.
"Là cô đó, qua đây nào".
Cô khẽ cắn môi, cô không dám qua đó, lại càng không muốn qua đó, cô
không muốn thấy cậu chủ đứng bên cô ả họ Vương kia, không muốn chỉ
vì mình mặc đồng phục người hầu mà chẳng tìm ra nổi tư cách để
ghen.
Bước tới trước mặt ba người, cô cúi gằm mặt không chịu ngẩng
lên.
"Cô là người hầu của Cẩm Ngọc?". .
Cô gật đầu.
"Đáng yêu quá, tôi có thể mời cô nhảy một điệu được không?"
"Dạ", Cô vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt đang mỉm cười của
ông cụ và vẻ mặt nhăn nhó khó chịu của cậu chủ.
"Chú" Ngay cả Vương Oánh cũng không biết chú mình sao tự dưng lại
có hứng thú với cô hầu này.
Không để tâm cô cháu đang cản mình lại, ông cụ kéo Diêu Tiền Thụ
vào sàn nhảy.
Cảm giác cùng bề trên khiêu vũ thực sự là rất kì quặc, cô cúi gằm
mặt cố nhìn chân mình, chỉ sợ vô phép dẫm phải chân ông cụ.
"Ta và cha của Cẩm Ngọc là bạn thân lâu năm, phép tắc của nhà Cẩm
Ngọc chắc là cháu biết nhỉ? Cấm người hầu và chủ nhân yêu nhau".
Ông cụ vừa nhảy vừa nói chuyện, cô cứng người lại.
"Cháu... cháu biết".
Cháu chỉ biết không thể yêu nhau, nhưng có biết nếu yêu nhau sẽ như
thế nào không?".
... Tổng quản bảo mẫu chỉ nói không được phép yêu cậu chủ, nhưng
đúng là chưa từng nói nếu yêu cậu chủ sẽ có hậu quả gì.
"Mất tư cách thừa kế khách sạn Hoàng Tước, đuổi ra khỏi nhà, hai
bàn tay trắng, không thể làm một chàng công tủ giàu có nữa".
Cô chưa bao giờ biết những chuyện này, hóa ra cô và cậu chủ yêu
nhau, điều đáng sợ nhất không phải là tổng quản bảo mẫu biết, mà là
cậu chủ sẽ bị tước quyền thừa kế...
"Cho nên.. tốt nhất là cháu..". Ông cụ đang nói, bỗng nhiên ghé sát
vào tai cô.
Cái lão già đầu mà không biết xấu hổ này, động chân động tay với cô
ấy làm gì hải
"Đủ rồi!".
Giọng nói của cậu chủ tách cô và ông cụ đáng sợ kia ra, cậu kéo cô
ra sau lưng, còn mình thì chắn đằng trước.
"Cẩm Ngọc, cháu đối xử với bạn của cha cháu như thế có phải lỗ mãng
quá không? Cùng lắm chỉ là một cô hầu, nhảy một điệu cũng không
được à?".
"Cô ấy không phải là người hầu của cháu". Cậu quay lại nhìn cô,
giọng nói trầm vang không lớn lắm, nhưng khiến tất cả mọi người ớ
đây đều nghe thấy rõ ràng.
"Cô ấy là vợ cháu. Cháu không thích thấy cô ấy nhảy với người
khác".
Cô ngẩng đầu nhìn cậu chủ, đường cong trên mặt kia khiến cô thấy
ngực mình nóng lên, nhưng vừa nghĩ tới lời đe dọa lúc nãy, cô lập
tức xông lên giải thích.
"Cậu chủ! Đừng nói lung tung mà, em biến thành vợ của cậu từ khi
nào chứ, em chỉ là người hầu thôi!".
Cô không chịu thừa nhận mà cũng chẳng chịu thay đổi khiến cậu phải
nói toạc ra: "Cô ấy là vợ hợp pháp của cháu, tuy giờ cô ấy còn chưa
thừa nhận, nhưng cũng chẳng sao, cháu sẽ đợi, dù sao cũng chỉ đợi
thêm vài năm nữa thôi".
"...Cẩm Ngọc, cháu cũng to gan thật, không sợ bác nói với cha cháu
sao?".
"Tùy bác".
"Cẩm Ngọc, anh đừng nói lung tung vói chú, chú sẽ tưởng thật mất".
Vương Oánh nôn nóng nói xen vào, hình như vẫn chưa thể chấp nhận
việc người vợ bí ẩn của Cẩm Ngọc hay thu mình trong là cô hầu trước
mặt.
Nói lung tung à? Cậu chẳng nói chẳng rằng túm lấy cô gái sau lưng
mình, mở miệng cắn vào môi cô, lấy hành động chứng minh rốt cuộc
mình có nói lung tung hay không.
Ông cụ nheo mắt, "Cái thằng nhóc này, đừng tưởng mở mấy nhà hàng
bằng năng lực của mình thì có tư cách làm căng với cha cháu".
"Bác muốn thấy cháu làm căng vói cha cháu thế nào thì cứ đợi xem là
được rồi, xin lỗi vợ chồng cháu còn có chút chuyện, cháu xin phép
đi trước. Cậu chủ nói xong, đè đầu ai đó còn đang cảm động xuống
thấp, dắt cô đi ra khỏi phòng tiệc.
"Này này này! Cẩm Ngọc, coi như bác thua cháu rồi được không! Cháu
nói đi, thế cuối cùng phải làm sao cháu mới chịu bán cái cây tiền
tài đó cho bác!".
"Hả? Mua mình á?".
"Cái cây tiền tài quý hiếm từ thời Hán đó làm bằng bạc nguyên chất,
bán trên chợ đen giá phải hai trăm năm mươi vạn đô la Mỹ, cháu có
biết bác đã muốn có nó bao lâu rồi không? Chỉ chờ mua được nó về,
sao cháu không thèm để ý tới nỗi lòng của người già, tự ý vác nó đi
mất, còn tặng cho cô gái chẳng hiểu giá trị của đồ cổ thế
hả?".
Diêu Tiền Thụ còn đang dựa trong lòng cậu chủ ngẩn người ra.
Cái gì? Cái cây bằng bạc đó là đồ cổ từ thời Hán? Giá những hai
trăm năm mươi vạn đô la Mỹ? Cậu chủ mua thứ này làm quà kỉ niệm kết
hôn rồi tặng cho... cô?
Cậu thản nhiên tặng quà cho cô, đế cô nghĩ đó chỉ là thứ đồ trang
trí bình thường trùng với tên của mình. Sự ấm áp dâng lên trong
lòng, rõ ràng trong tim cô thấy rất ngọt ngào, nhưng cũng chẳng kìm
được mà trách cậu chơi trò lãng mạn quá phung phí như tất cả những
bà vợ. Sao phải tặng cô thứ này chứ, cô đúng là hoàn toàn không
hiểu chuyện sưu tập gì đó đâu nhé...
"Cô ấy không hiểu cũng được, hiểu cháu là được rồi".
Một câu nói lấp đầy trái tim cô, cô ép sát vào ngực cậu, an lòng để
cậu xử lý tình huống dở khóc dở cười trước mắt.
"Cẩm Ngọc, cháu là tổng giám đốc, cháu cứ bất cần tất cả, thất lễ
với khách hàng của mình thế à?". Ông cụ bị bật lại tới nghẹn họng,
sắc mặt cũng trầm xuống.
"Đúng thế" Nhưng cậu chủ coi như chẳng thấy, lia mắt tới góc phòng
tiệc, tuyên bố chắc nịch. "Cây tiền tài là của một mình
cháu!".
Vừa tuyên bố xong, cậu chủ túm lấy tay cái cây tiền tài đó lôi ra
khỏi phòng tiệc.
Cô đi đôi giày da đế bằng của người hầu vừa mơ màng đi theo sau,
vừa đưa mắt về phía Thư Thành Nhạc đang đứng ở góc phòng tiệc theo
hướng nhìn của cậu chủ.
Cô loạng choạng lách qua người anh.
Anh cau mày, ngón tay khẽ cử động, gần chạm vào áo cô, nhưng cuối
cùng cũng không thể quên địa vị phó tổng giám đốc của mình như cậu
chủ, đành chọn cách tới an ủi khuyên giải chú cháu nhà họ Vương
đang giận dữ.
Cánh cửa phòng tiệc đóng lại phía sau cô, dường như thứ gì đó đè
lên ngực cô cũng được thả xuống hết.
Tảng đá đang treo lơ lửng cũng hạ xuống được rồi.
Cậu chủ cố ý đúng không? Hình như là cố tình nói để phó tổng Thư
nghe. Phụt... cậu chủ cũng nghĩ nhiều thật, di chứng nặng quá! Phó
tổng Thư chẳng thèm chấp nhặt với cậu chủ đâu, dù có thiếu người
hầu, cũng chẳng rảnh rỗi tới mức giành giật một người hầu với cậu
chủ chứ? Phó tổng Thư cũng là người chín chắn, chững chạc, anh ấy
hiểu cái gì là lấy đại cục làm trọng, lấy sự nghiệp làm trọng, sẽ
chẳng hồ đồ như cậu chủ đâu.
Nhưng mà, cậu chủ hồ đồ như thế cũng đáng yêu quá đi!
"Cậu chủ... cậu sẽ bị ông chủ đuổi ra khỏi nhà phải không?".
Cậu không sợ bị đuổi ra khỏi nhà, chuyện bỏ trốn cũng chẳng phải
mới nghĩ một hai lần, nếu không phải trong nhà có cô gái thế này,
cô nghĩ cậu trở về làm cái gì chứ?
Cậu quay đầu lại nhìn cô, nhưng phát hiện ra trong mắt cô bắt đầu
lóe lên tia sáng chết tiệt của Đức Mẹ.
Cậu ghét Đức Mẹ, cô không được nói với cậu ấy mấy câu thánh thiện
bao dung vớ vẩn như, "Vì cậu, hai chúng ta đừng nên yêu nhau", hoặc
là, "Em không thể để cậu vì em mà mất tất cả", hay là, "Em không
xứng với cậu, em không thể trèo cao được".
Chớp chớp mắt, cô mím môi rồi nói: "Cậu chủ, cậu không cần lo, em
sẽ đi làm nuôi cậu!".
Không phải không muốn được bên nhau, cũng không phải mấy câu vớ vẩn
như ai không xứng với ai... cô nói với cậu, vì muốn được ở bên
nhau, cô cũng có thể cố gắng, có thể chủ động đến bên cậu. Không
cần cậu phải đơn độc cố gắng nữa, cô cũng có thể đáp lại...
"... Em muốn đi làm nuôi tôi à? .
"Vâng! Nếu cậu chủ bị đuổi ra khỏi nhà, em muốn đi làm kiếm tiền
nuôi cậu chủ".
Xì... nghĩ nhà hàng của cậu là đồ giả chắc? Bỏ thân phận công tử
nhà giàu, cậu cũng chẳng thê thảm tới mức để đàn bà con gái phải
nuôi mình.
Nhưng nghe cô nói thế, cậu lại thấy hài lòng, thỏa mãn, rất muốn
siết chặt cô vào lòng.
Và cậu cũng làm như thế thật.
"Việc đi làm nuôi đàn ông này em làm không nổi đâu". Nhưng việc
kiếm tiền nuôi vợ, cậu rất muốn làm.
"Để em thử xem đi! Cậu chủ!". Gác cằm lên vai cậu chủ, cái ôm siết
thật chặt khiến cô hơi khó thở.
"Em muốn coi tôi là trai bao của em như thế sao?".
"Hả!!!".
"Sao em không cười?".
"Hả? Cậu lại kể truyện cười nhạt nhẽo nữa hả?".
"..."
"....À... ha ha ha ha..."
"Trước khi tôi bị đuổi khỏi nhà, tôi muốn nghe em gọi..."- Đôi mắt
đen của cậu chủ lóe sáng.
"Gọi? Gọi cái gì...". Cậu chủ còn chưa nói hết, cô đã nghĩ lệch
đi.
"Gọi Cẩm Ngọc, nói em thích tôi".
"Ha ha ha ha ha ha!!! Ha ha ha ha ha!!!"
"Em cười cái gì! Giờ tôi có kể truyện cười đâu!".
"..." Thế mà không lừa được, ghét! Cậu chủ đề phòng dữ quá...
"Gọi đi".
Thấy không còn đường lui, cô đỏ mặt kiễng chân lên khẽ thì thầm vào
tai cậu.
Cậu chủ! Cậu đúng là rất mưu mô đê tiện lại hẹp hòi ưa tính toán
nhé!
Nhưng giờ cô sợ phải đối mặt với tổng quản bảo mẫu còn hơn cả phó
tổng Thư!
"Tổng quản bảo mẫu, con có chuyện muốn nói với ông".
"Tiểu Tiền? Có chuyện gì? Nói nhanh nói nhanh, cậu chủ vừa bảo ta
đặt nhà hàng, cậu ấy muốn hẹn người ta ăn tối".
"Chồng của con... không... bạn trai của con, không đúng... đối
tượng của con muốn hẹn ông ăn một bữa... ra mắt ông..."
"Ừm...hả? Cái gì cái gì cái gì! Cô có đối tượng rồi à! Có đối tượng
từ hồi nào thế? Cậu chủ có biết không? Cậu ấy có biết biết biết
không hả?". Ông trợn tròn mắt, chợt hạnh phúc lạ lùng.
"À... cậu chủ biết... biết rõ ấy"
"Thế cậu chủ đồng ý không? Đồng ý rồi hả?"
"Vâng... hình như cậu chủ rất đồng ý..." Sao lại bỏ phiếu chống cho
bản thân được cơ chứ?
"Nói thế thì, cậu chủ thích người cô mang về?!"
"Chắc là cậu ấy... rất thích".
"Quá tốt rồi! Tiểu Tiền, cuối cùng cô cũng hoàn thành nhiệm vụ của
mình, kiếm được anh chàng ở rể mỹ mãn cho cậu chủ rồi! Cô có nói
với cậu ta, con hai người sẽ là người của cậu chủ, hơn nữa còn phải
theo họ Diêu của cô không?".
"Để con cho cậu chủ cũng chẳng sao, nhưng họ Diêu thì..."
"Ừ ừ ừ, không sao không sao, cái này để ta nói vói cậu ấy cho, hẹn
khi nào? Ta đi gặp cậu ta!".
"Ông đồng ý rồi ạ?".
"Chỉ cần cậu chủ đồng ý, ta chẳng có ý kiến gì hết! Cô có thể gả đi
được thật tốt quá! Ha ha ha!".
"À... con cũng tự thấy tự hào".
Hôm sau.
Tại nhà hàng J của cậu chủ.
Các món đã được dọn lên đầy bàn, tổng quản bảo mẫu nghển cổ ngóng
anh chàng cô hầu nhỏ nhà mình đưa về.
"Này, Tiểu Tiền, rõ là khéo, nhà hàng hôm qua ta đặt cho cậu chủ
cũng là cái này đấy".
"A ha ha ha ha... đúng rõ rõ rõ rõ là khéo nhé...". @___@ Tổng quản
bảo mẫu, ông nhất định phải chịu được cú đả kích này đó...
"Nếu anh chàng kia được, chúng ta cứ dẫn cậu ta tói gặp cậu chủ
nhé?".
"... À... ừm... Vâng ạ...". TT___TT Nếu bọn họ có thể gặp mặt nhau
thì mới ghê đó!
Cửa phòng bị đẩy ra.
Cậu thanh niên trẻ đẹp nghiêng người đẩy cửa đi vào, mái tóc đen
hơi rối có trật tự, ăn mặc chỉn chu chững chạc lại không làm mất đi
vẻ trang trọng, đó là bộ âu phục chính thống màu trắng, bên ngực
cài đóa hoa lấp lánh đen tuyền, khiến cảm giác tuyệt mỹ hoa lệ tỏa
ra xung quanh.
Cậu còn lo đủ phần lễ nghĩa, cầm theo quà để tặng cho người lớn,
cậu chững chạc chín chắn, vừa vào phòng đã khiêm tốn đứng bên chiếc
bàn tròn. Từng cử chỉ đều biểu hiện đây là người rể tốt, giao con
gái mình cho cậu ta chẳng sai chút nào.
Nhưng mà...
"Cậu... cậu chủ!? Sao lại là cậu!? Cậu ở đây làm gì! Cậu cũng tới
xem mặt bạn trai Tiểu Tiền sao?".
Cậu chủ thản nhiên để quà gặp mặt lên bàn, đẩy về phía tổng quản
bảo mẫu.
"Tôi không tới xem mặt bạn trai của cô ấy, tôi là anh bạn trai
ấy".
= □ =
Tổng quản bảo mẫu đáng thương, cả người cứng đờ ra..! Cậu chủ này,
cậu đúng là không thèm xét tới khả năng chấp nhận của ông cụ rồi...
cái gì mà không nhảy cóc qua được thì cứ nói thẳng toẹt ra
hết!
Hàng ria của tổng quản bảo mẫu rung rung, rồi lại rung...
"Cô... hai người... hai người...".
"Tôi là bạn trai cô ấy dẫn về đấy, ông có đồng ý không?".
"Tôi... tôi... tôi....".
"Ông không đồng ý thì tôi dẫn cô ấy đi". Nếu không phải vì muốn cô
an lòng, không muốn cô phải lén lút vào phòng cậu, cậu cũng lười
chẳng thèm đi gặp người lớn bên nhà gái gì gì đó. Xì... người lớn
bên nhà gái đã từng làm bảo mẫu cho cậu...
"Hai người... không phải hai người tính chuyện muốn cưới nhau đấy
chứ?".
"..." Tổng quản bảo mẫu, ông lạc hậu quá, ngay cả Hắc Thủ Đáng còn
biết cậu chủ không những đã kết hôn với cô rồi, còn đòi ly hôn ầm
ĩ, giờ đang ớ trong giai đoạn phục hôn hàn gắn tình cảm...
"Tôi nói này.. .chắc đây không phải là nguyên nhân khiến khăn giấy
ở phòng hai người hết nhanh tới như vậy chứ? Hai người còn làm
chuyện xấu xa gì sau lưng tôi hả hả hả hả hả! Cậu chủ ơi, cậu chủ
thuần khiết trong sáng một tay tôi nuôi nấng ơi, sao cậu lại kém
cỏi thế, bị con nhóc kia dụ dỗ rồi! Sao có thể được chứ!".
Hai hàng nước mắt chảy ra như thác nước, cô xơi tái cậu chủ khiến
người ta căm hận thế sao?
"... Tổng quản bảo mẫu khóc to quá, đáng thương quá, cậu chủ, cậu
khuyên ông ấy đi...
"Không, để ông ấy khóc".
="= Tổng quản bảo mẫu đáng thương... con không giúp được ông
rồi.
"Tôi không đồng ý! Không đồng ý không đồng ý, sao tôi có thể đồng ý
được chứ! Hai người tuyệt đối không thể yêu nhau, ba quy định của
hầu nữ..."
"Bỏ rồi". Cậu chủ lạnh lùng nói.
"Hả? Cậu... cậu chủ, cậu nói cái gì?".
"Ba quy định chết tiệt đó tôi xóa bỏ rồi". Không ai được phép nhắc
lại quy định chết tiệt đó trước mặt cậu nữa!
"Sao lại thế được!:.
"Sao lại không thế được?".
"Vì... cậu chủ, cậu tuyệt đổi không thế yêu Tiểu Tiền được! Con
nhóc này còn phải kéo một thằng nhóc về ở rể theo quỵ định, nếu đẻ
con thì phải theo họ của nó, mới có thể tiếp tục phục vụ cậu
chủ...".
"Con theo họ cô ấy?". Cậu chủ chớp mắt bình tĩnh, "Được, tôi không
có ý kiến".
"Cậu.. cậu chủ! Ý của cậu là gì?".
"Con của tôi và cô ấy theo họ Diêu".
"Thế thế thế sao được chứ!!!". Ai bảo cậu ấy tự động đổi sang bộ
dạng con rể ngoan yêu vợ thương con ra mắt ông bố vợ ngang ngược
chứ! Giờ bọn họ đang nói chuyện người hầu không thể với tới cậu chủ
nhé!
"Hay là ông muốn tôi ở rể?".
"..."
"Tôi ở rể cũng không sao".
"...."
"Đồng ý rồi hả?"
"..."
"Ông ấy đồng ý rồi, chúng ta đi sinh con đi. Theo họ của em
nhé".
Túm lấy cô hầu nhỏ, không để tâm tới tổng quản bảo mẫu hồn vía đã
bay lên tận sao hỏa tạm thời chưa thể quay về được, cậu chủ quyết
định phải nhanh chóng bồi dưỡng thế thệ thứ hai mang họ vợ,
nhưng....nhưng mà...
>/////< Cậu chủ ơi là cậu chủ, cậu thực sự cứ tùy hứng mà
quyết định ở rể nhà em sao?
Cậu làm khó em như thế cũng hồ đồ quá phải không?
THE END.