Thư Thành Nhạc bấm nút bật cần gạt nước, gạt đi những giọt nước mưa nhỏ rơi trên của kính ô tô. Xe đã đi vào đường cao tốc, cô gái ngồi trên ghế lái phụ còn đang dựa vào cửa ngủ ngon lành.

Đêm qua làm kẻ trộm à? Đã nói với cô ta hôm nay phải đi công tác rồi còn không chịu nghỉ ngơi cho cẩn thận, vác cặp mắt sưng đỏ lên tới gặp anh, khiến người là phó tổng như anh biến thành lái xe cho cô ta, còn cô ta tiện thể đánh một giấc ngon lành trên xe, rốt cuộc là ai làm trợ lý cho ai hả?

Anh cười khẽ lắc đầu bất đắc dĩ, xe chạy nhanh về phía chi nhánh của khách sạn Hoàng Tước.

Dừng hẳn xe lại, anh đưa tay đẩy cô gái vẫn còn ngủ mơ màng, "Này! Ngủ đủ chưa? Tới rồi".

"Ưm... tới rồi à...". Cô dụi mắt, lắc đầu.

"Gì mà tới rồi, cô đã ngủ hơn hai tiếng rồi. Xuống xe đi".

"Vâng vâng". Cô cầm túi Do­rae­mon, ôm cổ xuống xe, đi vào đại sảnh khách sạn.

Thư Thành Nhạc đỗ xe xong cũng vào theo, mấy nhân viên tiếp tân vừa thấy phó tổng tới thị sát, vội vàng đưa anh tới trước bàn tiếp tân làm thủ tục check-in.

"Chào anh, phó tổng Thư". Cô gái ở bàn tiếp tân tươi cười nói. "Giám đốc đã dặn sắp xếp một căn phòng cho anh trước rồi. Là phòng ở trên tầng cao nhất có thể ngắm được cảnh đêm, anh thấy được không ạ?".

"Một phòng?".

"Vâng. Trước giờ đều là anh tới thị sát một mình, ở lại một đêm, lần này chúng tôi cũng dựa theo đó để sắp xếp...có gì không được ạ?".

"...Còn phòng nào nữa không?".

"A...Phó tổng Thư, anh cũng biết đấy, giờ đang vào mùa du lịch, nếu không biết anh tới mà sắp xếp trước, phòng cho anh cũng khó mà có nữa".

"Được rồi. Tôi biết rồi". Sớm biết câu hỏi này là thừa, giờ là thời điểm khách sạn bận rộn nhất. Anh quay đầu quét mắt qua Diêu Tiền Thụ còn ôm cổ gật gà gật gù đằng sau, anh đã tính toán sai chỗ nào mà đem theo một cô gái chẳng có tác dụng gì tới gây phiền phức chứ.

"Cô cứ ôm cổ làm gì?"

"Tôi...cổ của tôi...cứ...chắc vì ngoẹo cổ ngủ trên xe lâu nên giờ không quay lại được, phó tổng Thư..."

Lắc lắc chìa khóa trong tay, anh cau mày, "Một phòng, có chuyện gì à?".

"Hả? Cái gì? Một phòng?".

Anh gật đầu.

"Hai người chúng ta?".

Anh lại gật đầu

"Hai người chúng ta ở chung một phòng?". Sao được chứ! Giờ cô đã là gái có chồng rồi, sao tự nhiên ở chung phòng với người đàn ông khác được chứ!

"Có vấn đề gì cô có thể lắc đầu". Anh khoanh tay đợi cô nói.

"Nhưng mà...phó tổng Thư...". Chuyện này không phù hợp với luật hôn nhân!

"Không lắc đầu được hả? Được, thế thì tôi coi như cô đồng ý rồi. Một phòng, không thành vấn đề, check-in đi".

~~~>__<~~~ Phó tổng Thư, anh biết rõ cổ tôi tê dại mà còn nói vậy!

Thang máy kêu "ding" một tiếng rồi mở ra ở tầng cao nhất, Thư Thành Nhạc sải chân bước ra khỏi thang máy, theo sau đó là cô trợ lý cứ quang quác.

"Phó tổng Thư, chúng ta phải ở cùng với nhau thật à?".

"Lợi dụng lúc làm việc đi thuê phòng, chuyện này quá xấu xa rồi!".

"Không thì tôi có thể thuê khách sạn bên cạnh!".

"Cô muốn cống tiền cho người khác hả? Để công ty trả thêm phí cho cô à? Cậu chủ nhà cô sẽ hài lòng chắc?". Thư Thành Nhạc nói một câu mà dẹp hết mấy câu lảm nhảm của cô, nhưng cô không cam lòng, ôm lấy cái cổ tê dại, vẫn còn nuôi ý định tiếp tục tranh đấu.

Thư Thành Nhạc không định nghe cô lảm nhảm nữa, đẩy kính lên nói phủ đầu luôn, "Trừ khi cô có lý do đặc biệt để không ở chung phòng với tôi, ví dụ như: có chồng, chắc cô đã kết hôn rồi".

Phó tổng Thư, anh đoán cũng chuẩn quá rồi đó! Nhưng cô sẽ không thừa nhận đâu!

"Chuyện...chuyện này sao có thể chứ! Sao tôi lại là gái có chồng mất giá được hả! Tôi không có chồng con gì hết!".

"A, thế thì tốt. Hoan nghênh ở cùng phòng với tôi, vào đi".

Cửa phòng vừa mở ra, cái con vịt tới chết vẫn cứng miệng bị đẩy vào một căn phòng sang trọng.

Cửa phòng đóng lại, con vịt chết bắt đầu hoàn lại hồn, khoanh tay đứng trong phòng khách huýt sáo nhìn trần nhà giả vờ bình tĩnh, chỉ là không sao ngăn được mắt cứ liếc liếc về phía chiếc giường king size sang trọng ở phòng bên.

Thực sự là chỉ có một cái giường, vậy cô phải làm sao bậy giờ? Thế giới đầy những chuyện như trai đơn gái chiếc thuê phòng nhưng chỉ có một, cố ý ném người ta vào chuyện đê tiện, đẩy tới bờ vực phạm tội chứ. Chẳng lẽ cô là gái có chồng còn phải ngủ cùng giường với phó tổng Thư à? Tuy cái giường này đủ lớn, cô nằm ép sát ra ngoài thì cũng chẳng đụng tới phó tổng Thư, nhưng mà...nhưng mà...

Vẫn rất kì quặc!

"Cô cứ liếc cái giường đó, trông có vẻ rất muốn ngủ nhỉ, có muốn thử chút không?". Thư Thành Nhạc vừa nói vừa cởi áo khoác vứt bừa lên trên ghế so­fa rồi đưa tay lên cởi cà vạt.

"Phó tổng Thư! Tôi tuyệt đối không muốn thử! Thật đấy! Anh tin tôi đi!!!". Tại sao anh ta phải cởi quần áo! Tại sao tại sao anh ta phải cởi quần áo lúc nhắc tới giường? Anh ta quả nhiên là muốn giở luật ngầm với mình đúng không? Cô nên cảm thấy may mắn vì sức mê hoặc nữ tính của mình hay nên cảm thấy u sầu cho thân phận gái có chồng của mình đây?

Thấy cô vừa xua tay, vừa ráng sức lui ra đằng sau, bộ dạng ngốc nghếch quýnh quáng rồi lại giả vờ chẳng có chuyện gì, tính đùa dai của anh bỗng nhiên nổi lên, bước tới ép cô lùi tới trước bồn rửa tay trong toi­let, chống hai tay lên bệ bằng đá cẩm thạch xanh, cúi người về phía trước nhếch môi mỉm cười, "Có sao đâu? Dẫu sao cô cũng nói mình chưa kết hôn, lại chưa có bạn trai còn gì? Thế cui vẻ với tôi một chút, có gì mà không được? Làm gì có ai tố cáo cô là ngoại tình đâu nào".

Chính là sẽ có người tố cáo cô đó!

"Phó...phó tổng Thư, cậu chủ nhà tôi sẽ không đồng ý, cậu ấy không đồng ý, tôi không thể tự tiện này nọ kia khác với đàn ông được...".

"Chúng ta có thể bí mật, không nói cho cậu ta biết". Cái giọng trầm trầm dụ dỗ kèm theo hơi thở dồn dập.

"Tôi...". Vành tai của cô cũng nóng lên.

"Tôi không nói, cô cũng không nói, sao cậu ta biết được?".

"...".

"Chẳng ai ngốc nghếch khờ khạo như cô cả, vì cậu chủ mà ngay cả quyền lợi tìm bạn trai cũng bỏ qua à?".

"...". Cô thực sự rất ngốc sao? Nhưng cô rất để ý tới thái độ của cậu chủ mà!

"Hay là, cô muốn để cậu ta biết, để cậu ta để ý ghen tuông hả?".

"...Hả". Cô gạt phăng đi như bị nói trúng tim đen, "Không có! Tôi không nghĩ như thế nhé! Tôi chỉ nghĩ chuyện này không phù hợp với đạo đức nghề nghiệp của mình thôi! Tôi là người hầu được rèn luyện chuyên nghiệp! Mấy chuyện nam nữ gì đó, tôi chưa từng quan tâm! Cho dù anh có bán khỏa thân hở cả xương quai xanh ra quyến rũ tôi, cũng vô ích thôi!".

"Vẻ đẹp trai của tôi cũng vô ích hả? Tiếc thật". Anh nhún vai, liếc mắt sang cái bồn tắm lớn bên cạnh, "Vậy phiền cô tối nay ngủ ở đó".

Cậu chủ hồ đồ

"...Hả?!".

"Hả cái gì? Hay là, cô muốn ngủ cùng giường với người đẹp trai như tôi?".

"Tôi..."

"Bây giờ, không phải cô, mà là tôi chẳng có hứng thú gì cả". Hừm, ai muốn ngủ cùng giường với cô hầu trong đầu chỉ toàn cậu chủ chứ, xì, "Tối nay cô ngủ trong bồn tắm, tôi ngủ giường. Rõ chưa?".

TT_____TT Bẫy công sở gì đó cách xa vời vợi trí tưởng tượng của cô! Tự dưng lại ném cô vào trong bồn tắm để ngủ, ừm...chuyện này đúng thực sự là "bẫy" triệt để rồi, bẫy cô vào bồn tắm, nhưng sức quyến rũ nữ tính của cô cũng triệt để bị đả kích vỡ tan tành.

Phụ nữ chính là loại động vật mâu thuẫn như thế, người khác có ý với cô ta, cô ta cảm thấy giận dữ, người ta chẳng có ý gì với cô ta, cô ta lại bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Cô ngồi bên cái giường của mình đêm nay, nhìn phó tổng Thư chỉnh trang lại trang phục và tài liệu chuẩn bị họp.

Thấy anh hoàn toàn tự làm hết mọi chuyện, cô nghi ngờ giơ tay hỏi, "Phó tổng Thư, tôi phải làm gì?". Thân làm trợ lý tạm thời, cô hoàn toàn không biết phải làm những gì. Chắc không phải đứng cạnh phó tổng phục vụ bê trà rót nước chứ?

"Cô? Ngủ đi".

"Hả?". Anh cố ý đưa cô đi công tác là để ngủ à?

"Không thì sao? Cô vác cặp mắt đỏ quạch đi ra từ một phòng với tôi đi gặp quản lý à? Chi bằng cô cứ lên tòa tố cáo tôi quấy rối tình dục công sở luôn đi cho rồi".

"Hả?". Cặp mắt đỏ đỏ của cô xấu lắm, kinh lắm à?

"Cô đi ngủ đi, lúc nào ăn call cô".

Nói xong, phó tổng Thư sắp xếp tài liệu cẩn thận, mở cửa đi tới phòng họp, trong căn phòng sang trọng chỉ còn lại một cô ngốc có cặp mắt đầy tơ máu.

Được rồi. Tối qua đúng là cô không ngủ được, giờ cũng mệt thật, thế thì...cứ nhận ý tốt muốn săn sóc cô của phó tổng Thư, đi chợp mắt một lát trước đã.

Ừm... bồn tắm nhìn cũng sạch sẽ thật...hơn nữa còn rất to, rất cao cấp.

Lấy cái gối ôm trên ghế so­fa, cô nhảy vào trong bồn tắm, nheo mắt rút di động cậu chủ cho ra xem.

Ba mươi hai cuộc gọi nhỡ.

Di động rung tới mức sắp hết pin.

Cô không dám ngắt điện thoại của cậu chủ, nhưng, cô vẫn có quyền không nhận cuộc gọi chứ?

Hơn nữa giờ cô thực sự không muốn nghe thấy giọng cậu ấy...cô rất sợ từ đầu bên kia sẽ vang lên giọng phụ nữ, càng sợ nếu mình nhận điện thoại, câu đầu tiên cậu chủ nói sẽ là:

Chúng ta ly hôn đi.

Ngón cái đang lưỡng lự trên nút tắt máy, cuộc gọi thứ ba mươi ba đã tới.

Dòng chữ "Ông xã đang gọi" đặc biệt chướng mắt.

Cô không biết lúc đó cậu chủ nghĩ gì, cố ý sửa lại danh bạ điện thoại của cô, cô chỉ biết, giờ cô ghét phải thấy mấy từ này, ghét cảm giác trái tim bị chúng siết chặt đến khó thở.

Cô biết mình không có gan trốn tránh, cũng biết cuối cùng cũng chẳng tránh nổi, nhưng niềm vui có thể may mắn trốn được một ngày cứ quẩn quanh trong đầu cô.

Tim hẫng một nhịp, nặng nề ấn ngón tay lên nút tắt, hình tắt máy nhá lên trước mắt, cô nhét di động vào trong túi, nằm xuống, cô phải ngủ bù, chẳng muốn nghĩ gì nữa.

"Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau...".

Ném di động lên ghế lái phụ, chàng trai bực tức đấm lên tay lái một cái cho hả giận, cắn cắn móng tay, đột nhiên tiếng chuông di động vang lên, cậu mừng rỡ vớ lấy điện thoại, vui vẻ nhìn lên màn hình hiển thị, chỉ thấy một sổ máy xa lạ, không phải người cậu đang đợi...chuyện này khiến cái cau mày của cậu càng lúc càng sâu...

Vốn định ngắt máy luôn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại lo cô không có gọi bằng di động của mình, mượn máy của người khác.

Bấm nút nhận cuộc gọi.

"Cẩm Ngọc, anh đang ở đâu?".

"...".Giọng Vương Oanh khiến cậu càng sốt ruột, kéo lỏng cà vạt ra.

Cậu chủ hồ đồ

"Mấy chú trong ban giám đốc khách sạn tối qua cứ khen anh đẹp trai bình tĩnh phong độ mãi, còn hồi lúc nào rảnh thì cùng ăn cơm với nhau. Anh coi chúng ta...".

"Tôi không rảnh". Câu từ chối lạnh lùng bật ra khỏi miệng.

"Giờ anh đang bận à? Thế hẹn lần sau cũng không sao, nhưng hôm qua chú em cứ hỏi em chuyện của chúng ta, tuy thời gi­an chúng ta ở bên nhau mới chỉ một tháng ngắn ngủi, nhưng mà chú ấy vẫn hỏi em, sao chúng ta lại chia tay...".

"Tôi.Không.Rảnh". Nghe không hiểu à? Cậu không rảnh không chỉ đơn thuần là đi ăn, mà còn bao gồm cả chuyện hẹn hò, xã gi­ao, nói chuyện nữa!

"Cẩm Ngọc... rốt cuộc anh bất mãn với em điểm nào chứ? Hồi đó ở Anh, anh nói anh ghét những kẻ thấp kém thiếu hiếu biết, anh muốn hẹn hò với những cô gái trong xã hội thượng lưu, không có yêu cầu gì khác chỉ cần em là người ở xã hội thượng lưu thì có thể thử xem sao, không phải chúng ta rất xứng đôi sao? Nhưng mà... lúc nào anh cũng không quan tâm đến em! Cô ả kết hôn với anh rốt cuộc thượng lưu quý tộc tới cỡ nào chứ? Em không tin gia thế nhà em không bằng cô ta...Cẩm Ngọc...sao anh không nói gì thế? Rốt cuộc là anh đang bận gì?"

"Tìm vợ".

"A? Cái gì?".

"Tôi đang bận tìm vợ. Tôi.Không.Rảnh!". Cậu gằn giọng nhắc lại lần thứ ba cho cô ta nghe.

Bây giờ, bất kể là chuyện gì chỉ cần không liên quan tới tung tích của vợ mình, cậu đều chẳng có hứng chú, hoàn toàn không rảnh, hoàn toàn không muốn biết!

Nói xong, cậu ngắt di động ngay lập tức.

Trong lòng không yên, cậu lại mở di động bấm gọi dãy số "bà xã" lần nữa...

"Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau".

Di động của cô không phải mở cả ngày cho cậu sao? Cô không phải chờ cậu gọi tới từng giây từng phút, gọi lúc nào tới lúc đó sao? Không phải cô dù khó chịu cáu nhặng lên, nhưng chỉ cần cậu ra lệnh một tiếng, cô sẽ xoay vòng xung quanh cậu không mệt mỏi như con ong mật sao?

Nhưng giờ cô ấy đang ở đâu?

Lo lắng ùa vào ngực cậu từng chút, từng chút một, cậu cầm di động tìm số điện thoại của trợ lý đặc biệt, "A lô, giờ kiểm ưa ngay lập tức cho tôi tất cả lịch trình của Thư Thành Nhạc! Nhanh!".

"Lịch trình của phó tổng Thư đều do trợ lý của anh ấy giữ, nhưng cô trợ lý đó mấy hôm nay đang xin nghỉ việc. Có lẽ đang du lịch nước ngoài...".

"Tôi không quan tâm cô ta chui vào xó nào trên quả đất này, không quan tâm anh dùng thủ đoạn gì, tôi chỉ cần anh lôi cô ta ra, hỏi lịch trình của cái tên họ Thư kia! Nhanh lên!".

Cậu chủ hồ đồ

"Á...vâng vâng! Vâng!". Tổng giám đốc đúng là không muốn rồi xa phó tổng Thư một phút nào hết, khao khát được thấy anh ấy mãnh liệt đến thế à? Hồi đại hội thể thao lần trước còn công khai làm rõ là giữa hai người họ không có gi­an tình gì nữa chứ...

Ai mà tin được!?

Họp xong, Thư Thành Nhạc xoa xoa cái gáy mỏi nhừ, mở cửa phòng mình ra, tới chỗ tủ lạnh lấy chai nước khoáng ra uống mấy ngụm, đi vào phòng ngủ, nhưng phát hiện trên giường không một bóng người.

Anh nhíu mày.

Không phải bảo cô ta ngủ rồi à? Mắt đỏ như thế, còn có sức chạy lung tung?

Anh ra khỏi phòng, lấy di động trong túi áo khoác tính gọi điện cho cô, ánh mắt quét qua một cái gối ôm rơi trước cửa toi­let.

Anh hơi nhướn mày, chợt nghĩ tới gì đó.

Cô ấy... chắc không coi lời nói đùa của anh là thật, nhảy vào bồn tắm ngủ đấy chứ?

Anh vào toi­let, thấy một bóng người tội nghiệp cuộn mình nằm trong bồn tắm vừa lạnh vừa cứng, chỉ lấy mấy cái gối ôm chèn lung tung.

Anh đứng cạnh bồn tắm, nhìn cô đang ngủ say sưa mà dở khóc dở cười.

Không có ai trong phòng, cô ấy ngủ trên giường thì có sao? Cô gái này đúng là không biết nói đùa là gì, hài hước ra sao, lúc nào cũng lấy câu đùa giỡn của người khác là thật, rồi răm rắp nghe theo có tí phản kháng nào, cứ như bị ra lệnh, làm theo không có suy nghĩ còn làm đến mức cẩn thận như thế, đương nhiên như thế.

Rốt cuộc cô ấy có hiểu cái gì là chịu thiệt? Cái gì là bị lợi dụng không?

"Khờ quá".

Người thích nghe theo mệnh lệnh như thế, thảo nào cậu chủ nhà cô giữ lại, còn giữ rịt là đằng khác. Bảo không cho tìm bạn trai, cô ấy sẽ không đi tìm thật, nói không cho hai người bọn họ tìm hiểu, cô ấy thực sự tìm cách tránh xa anh.

Anh cúi người xuống ôm gọn cô đang nằm trong bồn tắm vào lòng.

Vừa chạm vào vòng ôm ấm áp mềm mại, cô nhích lại gần hơi ấm theo bản năng.

"Này, trưa rồi, có muốn ăn trưa không?". Anh ôm ngang người cô, ép cô vào lồng ngực mình, vừa ra khỏi phòng tắm, vừa nhẹ giọng hỏi.

Cô hãy còn mơ màng ngủ, chỉ cảm thấy còn ngủ chưa đủ, vừa lẩm bẩm vừa lắc lắc đầu trong lòng anh.

"Thế cô ngủ tiếp đi. Nhé?".

"Ừ...ngủ...".

"Lên ngủ trên giường, nhé?". Giọng anh bất giác mềm mại hẳn đi, cẩn thận hỏi.

"Ừm...được...". Bồn tắm cứng quá, cổ cô đau nhức quá.

"Ngoan, để tôi bế cô đi".

Anh nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường mềm mại, vừa chạm vào giường, cô đã thả lỏng cơ thể đang cuộn tròn của mình ra ngủ say sưa.

Lúc tỉnh dậy, trời đã xâm xẩm tối, Diêu Tiền Thụ ngồi dậy trên giường, cô không biết sao mình chạy lên giường được, là đang ngủ thấy khó chịu nên tự bò lên giường sao?

Dụi mắt, cô đảo mắt nhìn qua, mới ngáp được phân nửa cô đã sững lại.

Cảnh đêm tuyệt đẹp sau lớp cửa kính lớn với dãy đèn đường, đèn xe, ánh đèn mờ ảo hắt lên mặt Thư Thanh Nhạc, anh ngồi trên ghế so­fa đối diện giường, khoanh tay trước ngực, vắt chéo chân, hai mắt khép hờ, trên môi hãy còn ngậm điếu thuốc cháy còn phân nửa, đốm lửa lập lòe khiến cô thấy hơi nguy hiểm.

Cô nhẹ nhàng đi tới, đưa tay lấy điếu thuốc trên môi anh xuống.

Anh bị đánh thức, đôi mắt đen mở ra trong cảnh đêm mang theo vẻ quyến rũ.

Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí gượng gạo, đôi mắt đen của anh tình cờ rơi trên môi cô, chỉ cần hơi nghiêng người, anh có thể hôn được lên đôi môi ấy.

Nhưng, anh dừng lại, không rướn người về phía trước.

"Cô tỉnh rồi à?". Anh hỏi cô.

Cô gật đầu xấu hổ, "Chẳng biết sao tôi lại chạy lên giường...- tôi không cố ý chiếm giường của phó tổng đâu... tôi..."

"Tôi bế cô lên đó". Cô không cần để ý, là anh tự nguyện nhường giường cho cô ngủ.

"...". Anh bế cô lên giường ngủ à? Sao tự dưng lại đối xử tốt với cô thế, "Thế anh... ngồi ở đây chắc cũng lâu rồi nhỉ?".

"Tàm tạm. Cũng chừng... năm, sáu, bảy, tám tiếng gì đấy".

=_= |||| Năm, sáu, bảy, tám tiếng thì hơi lâu đấy, rốt cuộc là bao lâu chứ...

"Cô có đói không?".

"Ưm...". Nói tới đói... bụng cô đã kêu rột rột lên rồi.

Anh đứng dậy bật đèn, xua đi bầu không khí đột nhiên gượng gạo ban nãy.

Trong giây phút mở mắt ra, anh suýt chút nữa không tự chủ được mà hôn lên môi cô, nhưng anh cũng không muốn khi còn chưa xác định được mối quan hệ giữa cô và cậu chủ nhà cô, anh không muốn thả lỏng để cảm xúc của bản thân mất tự chủ, đi quá nhanh.

"Muốn ăn gì? Tôi gọi phục vụ phòng". Anh cầm điện choại chuẩn bị gọi món.

"Mì Ý, bít tết, cơm trộn, bánh mì nướng...".

"Cô đói thế cơ à?".

"Từ tối qua tôi đã không ăn gì rồi, gọi nhiều một chút, tôi xin anh xin anh đó, phó tổng Thư!".

Anh lắc đầu khẽ cười, gọi phục vụ phòng bắt đầu gọi món.

Xe thức ăn được đưa vào phòng, Diêu Tiền Thụ vội vàng nhào tới bàn ăn khiến Thư Thành Nhạc phải nghi ngờ lễ nghi dùng cơm của cô.

"Mấy khóa bồi dưỡng của tôi, cô quăng sạch vào thùng rác rồi hả? Đừng có dùng dao nĩa thìa loạn lên thế".

Nhìn cô lấy thìa ăn mì, cắt mì Ý thành từng đoạn nhỏ còn lấy nĩa xiên vào bánh mì, thân là phó tổng giám đốc rất chú ý tới lễ nghi dùng cơm châu Âu, anh phải cản lại.

Nhét thức ăn đầy miệng, cô lúng búng uống vội một hớp rượu vang đỏ cho trôi thức ăn rồi mới nói, "Có sao đâu nào! Mấy quy tắc đó là dành cho khách, tôi đâu phải khách!".

Cô đúng thật không coi mình là khách.

Cô uống ực một hớp rượu vang, "Đúng, ăn ngon miệng là được rồi, ăn còn bày ra lắm quy tắc làm gì?".

"Ừ, vui vẻ là tốt rồi, hẹn hò với bạn trai làm gì, cậu chủ còn đặt ra lắm quy tắc thế?". Ý là, nếu cô có thể chất vấn cậu chủ nhà cô cũng như chất vấn anh, anh sẽ rất mừng.

Nhắc tới cậu chủ, Diêu Tiền Thụ nhất thời thấy không muốn ăn nữa, ngay cả cái miệng đang nhồm nhoàm biến thành nho nhã, từ ăn to uống lớn trở thành ăn bé uống ngụm.

"Sao nào? Nhắc tới cậu chủ nhà cô, cô không có can đảm à?". Anh hừ một tiếng mỉa mai, kì thị kiểu người hèn nhát như cô.

Cô không để ý, thả dao thìa xuống, đột nhiên ngẩng đầu hỏi anh, "Phó tổng Thư, tôi còn nhớ trước đây anh từng nói với tôi, anh không thích phụ nữ hỏi anh mấy chuyện đáng ghét kiểu như đang ở đâu, đang làm gì, ở cùng ai, phải không?".

"Sao? Cô muốn hỏi tôi à?". Anh nhướn mày, có vẻ vô cùng hứng thú.

"...Tôi chi muốn biết, có phải tất cả đàn ông đều ghét bị hỏi như thế không?". Cảm giác giống như tù nhân bị quản ngục giám sát không có tự do, giống một gánh nặng phiền phức, không thả xuống được.

Anh thả dao nĩa xuống, cầm khăn ăn chấm nhẹ lên khóe môi, "Ai thì tôi không biết, nhưng tôi thì đúng là rất ghét".

"...". Những câu hỏi nhàm chán của phụ nữ khiến người ta thấy phiền phức, huống hồ cô còn chỉ là một người hầu mà thôi... may là cô không hỏi những câu làm cậu chủ ghét.

"Nhưng mà, cô có thể hỏi thử xem, giờ tôi đang tò mò, cô hỏi tôi có cám giác giống như thế không".

"Hả? Anh lại đùa cái gì thế, cụng ly cụng ly đi nào". Phó tổng Thư nói câu đó nghe hơi kì quặc, cô gượng gạo đánh trống lảng sang chuyện khác, nâng cốc lên đòi cụng ly.

Tiếng chạm ly vang lên, cô uống ực hết một ly rồi lại tự rót thêm ly nữa.

"Cô đừng uống nữa, nghe không?".

"Có sao đâu, còn hơn nửa chai nữa, đừng nên lãng phí mà!". Ngủ dậy uống rượu rồi có thể ngủ tiếp, chẳng cần biết chuyện gì, kế hoạch rất hoàn hảo.

"Cứ nốc rượu ừng ực trước mặt đàn ông là một kiểu ám chỉ rất rõ ràng đấy". Thư Thành Nhạc nhắc nhở.

"Ám chỉ cái gì?". Vừa hỏi cô vừa uống một ngụm.

Anh đứng dậy, thong thả tới cạnh cô, đáp, "Ám chỉ rằng anh ta có cơ hội tiến tới".

Cô nâng ly rượu lên, vẻ mặt mơ màng nửa tỉnh nửa say, ngây thơ mông lung nhìn anh.

"Cô còn muốn uống tiếp không?".

"Ùm...". Cô không hiểu ý của anh, nhưng cô vẫn muốn uống, nghiêng cái ly, cô lại nhấp thêm một ngụm, lấy hành động trả lời cho anh.

Anh nheo mắt chấp nhận sự khiêu khích của cô, cúi người nâng cằm cô lên, mạnh mẽ ép môi mình lên môi cô, chẳng để cho đối phương thời cơ phản ứng.

Rượu rất ngọt và môi ươn ướt.

"Còn uống không?".

Cô không dám trả lời, đờ đẫn ngồi im tại chỗ, đột nhiên thấy phó tổng Thư thật to lớn, thật gần, hai mắt cô mông lung, ngay cả sức lùi lại cũng không có.

"Giờ cô nói không uống nữa cũng không có tác dụng rồi". Anh vươn đầu lưõi xộc vào miệng con người chẳng chút phòng bị kia.

Cô không biết mình đang làm gì, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng như đang ở trong xoáy nước lớn, đây là cảm giác bị đùa bỡn khi say rượu trong truyền thuyết sao?

"Thấy sao?". Anh hỏi cô.

"..." . Cô lắc đầu.

"Có ghét không?".

Cô không biết, tiếp tục lắc đầu.

"Cô kết hôn với cậu ta rồi phải không?".

"...". Cô ngẩn người, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi lâu, gật đầu nửa lưỡng lự nửa chắc chắn. Cô đã kết hôn, cô và cậu chủ là đôi vợ chồng có giấy chứng nhận kết hôn hợp pháp.

Dù đã đoán được đáp án từ lâu, nhưng nỗi tức giận vẫn dâng lên trong lòng Thư Thành Nhạc, "Từ khi nào?".

"...Cậu chủ muốn thừa kế khách sạn, nên muốn tôi giúp...". Cô không biết tại sao phải thành thật như thế, nhưng cái lưỡi khi dính rượu vào rồi thì thành thật muốn chết, cứ hỏi là đáp không kìm được nổi.

"...Nên hai người là kết hôn giả". Phỏng đoán này khiến anh thả lỏng ra đôi chút.

Cô ngơ ngác gật đầu, cô với cậu chủ là kết hôn giả, gi­ao hẹn một năm sau sẽ ly hôn, gi­ao hẹn cậu chủ có người yêu rồi sẽ ly hôn nhưng giờ cô đang muốn vi phạm, cô không theo gi­ao hẹn, cô đang hờn dỗi chủ mình.

"Có muốn ly hôn với cậu ta không?".

Cặp mắt đờ đẫn của cô cuối cùng cũng tìm được tiêu cự, nhìn Thu Thành Nhạc, cảnh đêm phía sau khiến người ta phải lóa mắt, đề nghị của anh hình như cũng rất quyến rũ.

"Ly hôn... với cậu chủ?".

"Đúng. Ly hôn với cậu ta. Giờ cậu ta đã thuận lợi kế thừa khách sạn rồi, không cần cô phải tiếp tục kết hôn giả nữa. Cho nên, ly hôn với cậu ta đi".

Cảm giác cay cay xộc vào mũi, cậu chủ không còn cần cô nữa sao? Nhưng mà...

"... Tôi không biết phải chia tay ra sao...". Thứ cô không đẩy ra nổi không chỉ có tờ giấy hôn thú đó, mà còn những kí ức, cảm giác khi cô ở bên cậu chủ.

Rất nhiều, rất nhiều chuyện, một câu ly hôn có thể cắt đứt tất cả, trở lại quan hệ chủ tớ đơn thuần sao?

"Em không biết? Không sao, tôi dạy cho em".

Dạy? Chuyện ly hôn cũng có thể dạy được sao?

Căn phòng đột nhiên tối sầm lại, chẳng hiểu tại sao đèn trong phòng đột nhiên bị tắt, càng làm tôn lên vẻ huyễn hoặc mê người của cảnh đêm ngoài cửa sổ. Bàn tay của phó tổng Thư thân mật lướt qua sau cổ, đặt lên làn da lạnh lẽo của cô. Tay anh nóng rẫy, ngón tay nhẹ nhàng khẩy một cái, chiếc nhẫn kim cương lấp lánh đeo trước cổ cô rơi xuống, lăn trên mặt thảm.

Cô hạ mắt liếc nhìn chiếc nhẫn kim cương lóe sáng trong bóng tối, nhớ tới cảnh lúc cậu chủ cầu hôn lại có chút buồn bã.

"Những thứ em cần đều có rồi, lấy tôi đi".

Câu nói này khiến cô bị hạ gục nhanh chóng, chẳng cần suy nghĩ gì nữa, hãy kết thúc chuyện ly hôn như đã gi­ao hẹn trước đi.

Phó tổng Thư đang dạy cô ly hôn như thế nào, cô không thể phân tâm nghĩ tới chuyện khác.

Anh gỡ kính xuống, bỏ đi lóp kính ngăn cách, đôi mắt đen trong bóng đêm sáng rực, anh dẫn tay cô cởi cúc cổ áo sơ mi của mình.

Hơi thở nặng nề phả vào tai cô, trán cô tựa vào ngực anh.

Cô cảm giác cơ thể mình nhẹ hẫng, được nhẹ nhàng bế lên, đặt trên chiếc giường mềm mại, lún sâu vào trong lớp chăn nệm, trọng lượng của người đàn ông phủ lên trên người, hơi thở trở nên dồn dập.

Bóng đêm bị khóa lại ngoài cửa sổ, cô bị gi­am vào góc không thể trốn thoát.

Cô thực sự muốn học, học cách làm thế nào để nén lại phần tình cảm không nên có với cậu chủ, rồi khi cậu chủ nói với cô rằng muốn ly hôn, cô cũng có thể vui vẻ gật đầu, mỉm cười với cậu chủ bằng nụ cười chuyên nghiệp nhất của ngươi hầu nói: "Được! Không sao. Em lập tức ly hôn với cậu chủ, nhân thể chúc cậu hạnh phúc".

Cô muốn học.

Cô muốn học.
Mới rạng sáng, trước cửa chi nhánh khách sạn Hoàng Tước đột nhiên xuất hiện một chiếc xe thể thao màu bạc sành điệu, xe dừng lại, cửa mở ra, đôi giày da đen bóng dẫm mạnh lên tấm thảm dày khiến lớp bụi khẽ bay lên.

"Rầm" một tiếng, cửa xe bị chàng trai mỏi mệt vì đường xa đóng sầm lại.

Nhân viên phục vụ, tiếp tân bị khí thế của chàng trai dọa đến nỗi nhìn nhau ngơ ngác, hồi lâu cũng chẳng có người dám bước tới đón tiếp.

Không đợi có người đón tiếp, chàng trai đẩy cánh cửa xoay bằng kính đi vào bên trong.

"Thưa anh, xin hỏi anh đã đặt phòng trước chưa?".

Tiếp tân cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, vội vàng bước tới.

"Tránh ra". Cậu không thèm nhìn, rảo bước tới bàn tiếp tân, gõ lên chuông đặt trên bàn, sốt ruột hỏi, "Cái tên họ Thư kia lấy phòng số mấy?".

Cô gái tiếp tân đứng sau chiếc máy tính ngẩng đầu lên, hít mạnh một hơi vì chàng trai hung dữ trước mặt.

Bộ vest nhăn nhúm không chỉnh tề, cà vạt nới lỏng trước cổ, cúc cổ áo không cài, tay áo xắn lên, đôi mắt đen lạnh lẽo, chiếc cằm thon nhỏ hãy còn vệt râu xanh nhàn nhạt, chàng trai lạnh lùng đứng trước quầy tiếp tân, dường như còn có cả sự rốt ruột nóng nảy vì mất ngủ đêm qua, trông lôi thôi mệt mỏi nhưng lại thêm mấy phần khiêu gợi.

"Thưa anh... xin lỗi, nếu anh và khách là bạn, có thể tự gọi điện liên lạc với nhau được không? Quy định của khách sạn chúng tôi, không thể tự ý cho số phòng của khách được, đây là bí mật riêng tư...". Cô gái đứng ở quầy tiếp tân mỉm cười vẻ có lỗi, ánh mắt còn dán vào phần cổ phanh ra của cậu ngắm nghía.

Chàng trai nheo mắt lại, "Quy định của khách sạn?".

"Vâng... thực sự xin lỗi...".

"Không cần xin lỗi, từ giờ trở đi không có quy định này nữa, nói cho tôi biết, số phòng của Thư Thành Nhạc."

"Hả? Không... không còn?".

"Tôi là tổng giám đốc, tôi nói không còn là không còn! Giờ tôi phải biết số phòng của Thư Thành Nhạc, ngay."

"Tổng... tổng giám đốc!?".

Thái tử giá lâm à!?

Ánh sáng yếu ớt xuyên qua cửa sổ bằng kính vào trong phòng, trên chiếc giường lớn lộn xộn, đôi chân trần của cô gái thò ra dưới lớp chăn, gió từ điều hòa phả ra có hơi lạnh, chân lại rụt vào trong chăn.

Diêu Tiền Thụ cảm giác có luồng gió ấm áp cứ không ngừng thổi trên tóc, khiến cô cứ ngứa ngáy không nhịn nổi. Hé một mắt ra, trong tầm mắt của cô là gương mặt đang ngủ say được phóng đại của phó tổng Thư.

Cơn nhức đầu sau khi say rượu bị cơn hoảng hốt dập tắt, cô vội vàng ngồi bật dậy, cúi người nhìn cơ thể dưới lớp chăn của mình.

Mặc chiếc áo T shirt rộng thùng thình, còn dưới thì sao?

Cô sờ lên trên, mò xuống dưới...

Không có... chẳng có gì cả!

Quần áo của cô đâu? Cô đảo mắt tìm, chỉ thấy quần áo của mình bị quăng trên ghế so­fa, mà thứ đặt ở trên đống quần áo đó là bộ nội y của mình.

Cô... cô và phó tổng Thư... chẳng lẽ đêm qua hai người họ đã... làm chuyện có lỗi với cậu chủ rồi sao?

Trời ơi! Cô còn chưa ly hôn mà. Sao cô có thể uống cho say khướt rồi làm... chuyện đó với phó tổng Thư?

Một cánh tay choàng qua cổ cô, đôi môi dán lên phía sau cổ, giọng nói khàn khàn trầm thấp của phó tổng Thư từ phía sau vang lên.

"Chào buổi sáng. Tỉnh sớm thế? Ừm?"

Nơi được phó tổng Thư hôn truyền tới một cơn đau nhức tê dại, cô lúng túng tránh khỏi vòng ôm của anh, không muốn tiếp tục suy nghĩ lung tung chẳng có căn cứ, quay đầu lại muốn một đáp án rõ ràng dứt khoát cho xong.

"Phó tổng Thư, đêm qua có phải chúng ta...".

"Tôi có làm em thoải mái không?".

Quả nhiên bọn họ đã...

"Két - cạch".

Tiếng chìa khóa rớt xuống đất từ phía cửa phòng, cô nghe thấy tiếng người mở cửa... cô nghe thấy tiếng bước chân đi vào... cô thấy phó tổng Thư đang nhìn về phía hành lang, nheo mắt mím môi lại, vẻ mặt trầm xuống, nhưng cô lại không dám quay đầu lại...

Phía sau cô có người đúng không? Có phải có người đang trừng mắt nhìn cô, có phải đang nhìn bằng ánh mắt nửa nóng rực nửa tức giận, ánh mắt đó có phải chỉ hận không thể xẻ cô ra làm nghìn mảnh, bằm nát, rồi để năm ngựa xé xác.

"Đại thiếu gia này, cậu dậy cũng sớm thật đấy. Mới sáng ra đã xông vào phòng người khác rất dễ thấy mấy thứ không nên thấy đấy".

Thư Thành Nhạc nói ra những lời khiến người cô chợt lạnh đi như thể máu trong cơ thể bị rút hết, cô cố gắng chống lại ánh mắt lạnh thấu xương của cậu chủ.

Đôi môi bị cắn chặt tới mức trắng bệch, cậu nặng nề thở, cố gắng thở, dường như cả căn phòng này được tẩm thứ không khí khiến người ta không thể thở được.

Cô chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của cậu chủ, thứ đau đớn như bị tổn thương rất sâu, rất đau khổ ấy là ảo giác của cô chăng?

"Cô làm gì với hắn ta?".

Lâu sau, giọng nói khàn đục của cậu chủ mới yếu ớt vang lên.

Cô để mặc cho thứ âm thanh chua chát ấy quất lên người mình, như muốn để mình cũng phải chịu vết thương mà cậu đã phải gánh.

"Tôi hỏi loại người hầu như cô lén làm gì với hắn ta!".

Cậu tìm cô cả một ngày ròng, cũng từng nghĩ cô sẽ đùa giỡn sẽ hờn giận với cậu ra sao, nhưng chẳng thể ngờ được... Cứ ngỡ thân phận người hầu sẽ khiến cô không rời xa, cũng chẳng có khả năng phản bội cậu, chỉ cần cậu nhẫn nại một chút, từ từ bước tới, ám chỉ công khai dụ dỗ lừa gạt, cuối cùng sẽ khiến cô hiểu ra, nhưng sao cậu không biết, cô căn bản chẳng phải kẻ khờ khạo ngốc nghếch, cũng chẳng nhát gan,chỉ là cô chẳng muốn biết gì, cho nên mới có thể giả vờ chẳng có chuyện gì xảy ra.

Từ đầu tới cuối, chỉ có cậu nhiệt tình, đây chỉ là kết hôn giả mà thôi, cô không nhất thiết phải xứng đáng với cậu, tình cảm chẳng cần, mà thể xác lại càng không.

Cô nàng lúc nào cũng đều nghe lời cậu, để kệ cậu sắp xếp ra sao cũng chẳng dám phản ứng lại, ngoan ngoãn vâng lời sao có thể nhẫn tâm, thẳng tay đâm cậu được.

Cô ngồi im trên giường, ở bên người đàn ông khác, không giải thích mà cũng chẳng nhiều lời như ngầm thừa nhận tất cả những gì cậu nhìn thấy, nơi cổ của cô trống trơn, chiếc nhẫn kim cương cậu tặng cô đã gỡ xuống. Tóc mái rủ xuống che đi nét mặt của cô, cậu không nhìn thấy, mà cũng không muốn nhìn!

"Cậu chủ... chúng ta, ly hôn đi".

"... Cô nói cái gì?"

"Em muốn ly hôn với cậu chủ".

"... Cô dám nói chuyện ly hôn với tôi?". Trước mặt tên họ Thư này, cô vội vàng muốn phủi sạch quan hệ với cậu? Thảo nào cô cố chấp muốn kết hôn giả, thảo nào cô muốn hỏi cậu, lỡ có người thích thì phải làm sao đây? Cô đâu phải kẻ khờ, đâu phải kẻ ngốc nghếch. Căn bản là cô đã tính toán hết rồi, còn chừa cho mình đường lui, chỉ coi cậu là cậu chủ, hầu hạ xong thì muốn rời xa.

Cậu cười nhạt một tiếng, hạ mắt nhìn chiếc túi Do­rae­mon dưới chân mình, đó là cái túi lúc cậu còn ở Anh vô tình nhìn thấy, chính chiếc túi Do­rae­mon xấu đau đớn này đã khiến cậu phải dừng chân trong bể người đông đúc nơi đại lộ Lon­don đứng ngây ra nhìn tủ kính cả tiếng đồng hồ, nhớ lúc cô còn ở bên mình, lúc nào cũng rứt những thứ kì quặc trong túi ra cho cậu, cậu nhìn thứ được đặt trong tủ kính rồi khẽ nhếch khóe miệng lên. Dáng vẻ ngốc nghếch ấy hiện ra, cậu suy tính coi có nên mua không, mua rồi có phải có nghĩa cậu là đồ kém cỏi nhớ nhung cô ấy không. Cậu là cậu chủ, cậu là cậu chủ thân phận tôn quý sống trong nhung lụa của xã hội thượng lưu, sao rảnh hơi mà đi nhớ nhung một cô người hầu chẳng là gì với mình, thậm chí cô ấy còn chưa bao giờ chủ động gọi điện thoại cho cậu, sao cậu phải hạ mình nhớ đến cô cơ chứ.

Nghĩ đông nghĩ tây, trăn trở dằn vặt, cuối cùng cậu cũng mua về đặt nó trước mặt cô, nhưng cô không thích, cô vô cùng ghét nó, là cậu bắt ép cô phải đeo, vì cậu muốn nhìn thấy cảnh cô rút từ trong chiếc túi này ra những thứ chỉ vì cậu, lúc nào cũng nghĩ cho cậu, vì cậu muốn chứng minh chỉ cần cô đeo nó, thế giới của cô vĩnh viẽn chỉ có thế quay xung quanh mình.

Lúc này, nó đang nằm trên mặt đất nhìn cậu với vẻ châm chọc, như đang cười nhạo cậu ấu trĩ, cười nhạo cậu ngu ngốc, cậu co chân đá thật mạnh vào cái ý nghĩ nhớ nhung khốn kiếp ấy, "Ly hôn thì ly hôn! Cô nghĩ tôi sẽ luyến tiếc cái loại con gái vô sỉ bừa bãi tìm đàn ông qua đêm sau lưng tôi à? Cậu chủ tôi không có hứng bị cắm sừng!".

"Rầm".

Cửa phòng bị đóng sầm lại một cách giận dữ.

Tiếng sập cửa mạnh đến mức khiến chùm đèn thủy tinh phải lung lay cứ quay vòng khuếch đại trong đầu Diêu Tiền Thụ, cách dạy của phó tổng Thư quả nhiên có hiệu quả, cô đã học được cách nhanh nhất để ly hôn với cậu chủ, nhưng lại phải gánh vết thương khác còn lớn hơn, đau khổ hơn trước.

Cậu chủ nhất định sẽ hận cô, ghét cô tới cực điểm.

Là tại cô xấu xa, là cô tham lam yêu thầm cậu chủ, là tại cô càng lúc càng muốn nhiều hơn, là tại cô không dám thừa nhận mình đã phá vỡ quy định của người hầu, cuối cùng còn dùng cách vụng về nhất phản bội lại cậu chủ... giờ cậu ấy nhất định sẽ nghĩ cô là một đứa con gái xấu xa vô sỉ lại không biết tự trọng, nhất định sẽ không đối xử với cô như trước nữa.

Cô lẳng lặng xuống giường, ủ rũ cầm lấy quần áo vào toi­let máy móc thay vào, rồi đi nhặt lại cái túi Do­rae­mon bị cậu chủ đá văng, tính ra khỏi phòng.

"Làm sao? Em lợi dụng tôi xong, chẳng nói chẳng rằng mà đi như thế à?". Giọng nói của phó tổng Thư khiến cô mệt mỏi giương mắt lên.

Thư Thành Nhạc khoác áo ngủ, xuống giường bước tới trước mặt cô, cô cúi đầu không nhìn anh, mà anh cũng chẳng ép buộc, "Em hối hận rồi sao?".

Phải... cô đã hối hận rồi, ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy cậu chủ đi vào, ngay từ khoảnh khắc nghe tiếng cậu chủ hỏi, ngay từ khoảnh khắc cậu ấy không do dự nhấc chân đá túi Do­rae­mon của cô đi, ngay từ khoảnh khắc cậu đồng ý ly hôn với cô.

Bộ vest nhăn nhúm, đầu tóc rối bù, vệt râu xanh nhạt mệt mỏi của cậu chủ đều khiến tìm cô đau đớn khổ sở. Cô thầm nghĩ, có phải cậu ấy đã tìm mình rất lâu, có phải cậu ấy đã tìm mình cả đêm, có phải cậu ấy đã hoàn toàn thất vọng về mình rồi không.

Thứ lóe lên ngay cạnh chân giường khiến cô phải ngồi xuống, chiếc nhẫn kim cương lấp lóa nằm thảm thương trên mặt đất, cô cầm lấy nó nhưng không dám đeo vào, cẩn thận cho vào trong túi, cô sụt sịt nói với Thư Thành Nhạc: "Phó tổng Thư, tôi không biết phải nói sao với anh cả... giờ tôi khó chịu quá... tôi không muốn như thế... nhỡ cậu chủ không còn cần người hầu như tôi nữa thì phải làm sao đây?".

"Vậy thì đừng làm người hầu của cậu ta nữa. Đến bên tôi, làm người phụ nữ của tôi. Được không?". Anh kéo đầu cô tựa vào gần mình.

Trước mặt cậu chủ, lúc nào cô cũng ý thức rằng mình là người hầu, rồi sau đấy mới là một người phụ nữ... nếu làm phụ nữ, có phải cô sẽ thấy nhẹ nhàng hơn nhiều không?

"Tại sao cứ phải làm người hầu của kẻ khác? Không có cậu chủ, em cũng có thể sống được. Không có người ra lệnh cho em, không có người khó chịu với em, càng không có người ngăn cản em ở bên người khác, không tốt sao?".

Có tốt không? Cô chưa từng sống cuộc sống như thế, cô không biết... cô đã sống vì cậu chủ lâu quá rồi, đột nhiên phải sống vì mình, cô sẽ chóng mặt, sẽ đau khổ, sẽ khó chịu...

Cô muốn từ chối, lại bị phó tổng Thư ngắt lời, "Giờ em không cần trả lời tôi. Nếu cậu chủ của em thực sự không cần em thì tôi cần. Nếu em thích làm người hầu như thế, thì cứ làm cho tôi, tôi cần".

Nhà phó tổng Thư thiếu người hầu như thế à? Kiểu người không chuyên nghiệp như cô cũng có thể làm được sao?

Xe Thư Thành Nhạc dừng lại trước khu nhà cao cấp, Diêu Tiền Thụ tháo dây bảo hiểm xuống xe, cổ tay lại bị nắm lấy.

"Có cần tôi vào với em không?". Anh lo cậu chủ kia sẽ đối xử không tốt với cô...

"Không...không cần, tôi đi một mình được". Anh vào nhà, cô chỉ thấy càng xấu hổ hơn.

Anh gật đầu, thả lỏng tay ra, nhưng nghĩ tới chuyện gì đó lại nắm chặt tay cô, "Em sẽ ly hôn với cậu ta chứ?".

Giọng nói đầy chờ mong của phó tổng Thư khiến cô cau mày, rồi gật đầu. Cô làm chuyện có lỗi với cậu chủ như thế, sao còn có mặt mũi tiếp tục làm vợ cậu ấy, may là cậu chủ đã tiếp quản khách sạn thuận lợỉ rồi, may là cậu chủ không cần kết hôn giả nữa, may quá, cậu chủ đã không còn cần cô nữa rồi...

Thấy cô gật đầu, Thư Thành Nhạc mới bỏ tay ra, "Được. Tôi chờ em".

Chờ cô? Chờ cô làm người hầu à?

Nhưng cô là người hầu riêng của cậu chủ, cô chẳng khác gì Hắc Thủ Đảng, đều thuộc về cậu chủ, trừ khi cậu chủ tự nói rằng không cần cô, không thì cô sẽ chẳng đi đâu hết.

Vừa tra chìa vào ổ khóa, còn chưa kịp xoay thì cửa đã bị người trong phòng giật mạnh ra, giọng nói lo lắng của tổng quản bảo mẫu vang lên.

"Tiểu Tiền Tiểu Tiền Tiểu Tiền!! Cậu chủ đâu rồi đâu rồi đâu rồi?".

"Cậu chủ?". Cậu ấy còn chưa về nhà? Không muốn gặp cô sao?

"Từ hôm qua đã chẳng thấy bóng dáng cậu chủ đâu rồi!".

Cô đoán đúng rồi, vệt râu nhàn nhạt và bộ dạng mệt mỏi đó thực sự là vì tìm cô, cậu chủ tìm cô cả ngày trời, còn cô lại ngắt điện thoại của cậu chủ, còn tắt máy đi.

"Tiểu Tiền, cậu chủ không ở với cô sao? Hai người không phải nên về cùng nhau mới phải à? Cô nhanh gọi điện cho cậu chủ. Hỏi coi cậu ấy giờ đang ở đâu đi. Ngồi đó làm cái gì? Tiểu Tiền, đau bụng hả? Sao lại khóc tu tu lên thế?".

Không chỉ bụng đau, mà cả người cô đều đau đớn.

Cô là loại người hầu gì chứ, cô đã làm gì với chủ của mình thế này?

Không những không phục vụ tốt, còn khiến cậu ấy phải tìm mình cả đêm, rồi lại khiến cậu ấy khó chịu mà bỏ đi.

Lấy di động ra, cô run run bấm số di động gọi cậu chủ, tiếng tút tút vang lên vô tận bên tai, cuối cùng là tiếng trả lời lạnh lùng của tổng đài.

"Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau".

Nỗi đau đớn trong tim dần dần lan rộng ra, cô đã bị báo ứng rồi. Khi cô không chịu nhận điện thoại của cậu chủ, tâm trạng cậu ấy cũng như thế này sao?

Cô vốn đâu có tư cách để giận dữ, lúc đó sao lại buông xuôi, tại sao không nghe cậu chủ nói hết.

Cô không nản, cầm di động gọi tiếp, từ thông báo không liên lạc được đã chuyển thành tắt máy, cô chẳng biết gọi bao nhiêu cuộc, mãi tới khi di động của cậu chủ hết pin, cũng không gọi được nữa.

Hắc Thủ Đảng vẫy đuôi ngồi xuống, cọ cọ vào cô an ủi.

Cô củng thuận tay vuốt ve cái bờm của nó, lén hỏi, "Nếu tao rời xa cậu chủ, mày muốn đi với ai?".

"... Nhưng mà, tao có thể lén tới thăm mày mà".

Nếu cậu chủ không thích nhìn thấy cô, cô có thể xin dọn ra ngoài ở.

Di động trên ghế lái phụ rung lên, món quà sinh nhật cô tặng cũng rung lên trong tầm mắt cậu, tấm ảnh hai người cọ mũi bẹo má vô cùng gần gũi khiến cậu cảm thấy rất chướng mắt buồn bực, cậu cố sức giật cái móc treo di động vô cùng trẻ con mà tự tay mình đã móc vào, muốn ném nó ra ngoài của sổ quách đi cho rồi, nhưng gương mặt cô trên những tấm ánh nhỏ cứ lắc lư trước mặt, gần đến nỗi như nghe được tiếng cầu xin chống cự liên tục của cô bên tai.

"Cậu chủ, ảnh chụp lấy liền phải chụp thế này, cậu phải đứng đối diện với chỗ kia, đưa mặt qua đây".

"Cậu chủ, tư thế của cậu xấu quá, mặt tự nhiên chút đi".

"Cậu chủ, em không hôn Hắc Thủ Đảng mà".

Cánh tay vươn ra ngoài của sổ thu về, cậu siết chặt tay mình, mở cái hộp nhỏ trong xe ra, ném mạnh cái móc di động vào trong đó như ném đi một thứ rác rưởi.

"Cậu chủ, em tuyệt đối sẽ không vi phạm quy định của người hầu, sẽ không có mấy ý nghĩ không an phận với cậu!".

"Cậu chủ, chúng ta phải kết hôn giả bao lâu? Mà thích người khác thì phải làm sao bây giờ?".

"Cậu chủ... chúng ta ly hôn đi".

Nâng cửa kính lên, chuyển cần số, cậu thoáng liếc qua ghé lái phụ, dẫm lên chân ga.

Sao cậu không dám về nhà mà phải lái xe lang thang không mục đích, sao cậu phải trốn cô, sợ nhìn thấy cô? Sao cậu phải sợ phải ly hôn với cô?

Sao cậu phải sợ mất cô...

Ba rưỡi sáng, tiếng đóng cửa vang lên trong bóng đêm yên tĩnh.

Cảnh một người một chó cuộn mình ngủ trên ghế so­fa trong phòng khách khiến cậu dừng bước, cô đang ngủ, hãy còn mặc bộ đồ người hầu quen mắt.

Đang đợi cậu, đang đợi cậu chủ cả đêm không về nhà.

Đầu ngón tay của cậu gần như chạm vào làn môi cô, nhưng nhớ lại cảnh chướng tai gai mắt khiến tim mình đau đớn, cậu lại rụt tay về, quay người lên lầu.

Cậu ghét bộ đồ người hầu của cồ, ghét sự ngoan ngoãn nghe lời của cô, ghét cô phục vụ cậu như cậu chủ, ghét cô lúc nào cũng nói quan hệ chủ tớ đơn thuần, với cô, cậu không phải một người đàn ông, chỉ là cậu chủ mà thôi.

Vậy những ý nghĩ độc chiếm của một người đàn ông của cậu làm sao có thể nói cho cô hiểu đây?

Sáu rưỡi sáng, chuẩn bị bữa sáng.

Bảy giờ sáng morn­ing call, Diêu Tiền Thụ gõ cửa phòng cậu chủ đúng giờ.

Lát sau, cửa phòng mở, tổng quản bảo mẫu ôm một đống quần áo bẩn của cậu chủ từ trong phòng đi ra.

"Tiểu Tiền à, sao cô còn ở nhà, cậu chủ đã đi làm rồi".

"Cậu chủ? Đi rồi ạ?". Không muốn gặp cô, cho nên mới cố ý lảng tránh sao?

Cô ủ rũ quay người xuống nhà, lại bị tổng quản bảo mẫu gọi giật lại hỏi.

"Tiếu Tiền, cậu chủ nói, từ hôm nay cô không cần phải làm người hầu riêng cho cậu ấy nữa, sau này mọi người thay phiên nhau dọn phòng cậu chủ. Có phải dạo này cô làm chuyện gì khiến cậu ấy ghét không? Để cậu chủ thấy bực là đã vi phạm quy định của người hầu rồi. Cô ngoan ngoãn tự kiểm điểm đi, nhớ phải nhận lỗi với cậu chủ đấy nhé".

Có lẽ cậu chủ sẽ không cho cô cơ hội mà ngoan ngoãn xin lỗi nữa đâu. Vì cô đã làm chuyện không chỉ khiến cậu chủ không vui mà còn khiến cậu ấy ghét mình tới cực điểm.

Cậu ấy đã gạt cô ra khỏi vị trí người hầu, gạt cô ra khỏi vị trí mười mấy năm liền của cô rồi.

Diêu Tiền Thụ ảo não tới khách sạn làm việc, đám đồng nghiệp nhiều chuyện cũng chẳng vì cô ủ rũ mà bớt buôn dưa lê bán dưa chuột.

"Tôi nói cho các cô biết nhé, sáng sớm hôm nay tôi gặp tổng giám đốc, ôi trời ơi, chắc chắn anh ta cãi nhau với vợ rồi!".

"Hả? Sao cô biết?".

"Nhìn quần áo chứ sao! Bình thường kiểu phối cà vạt với vest nhìn một cái là biết ngay có bàn tay phụ nữ chọn cho, đẹp trai tới mức không thể chấp nhận được, hôm nay thì rõ là tùy tiện đơn điệu nhé, áo sơ mi không phẳng, màu sắc hoa văn cà vạt cũng dở tệ, như kiểu chọn bừa một cái ấy".

"Chuyện này phải hỏi Tiểu Thụ nha, Tiểu Thụ, cô đừng có ngơ ra thế đi! Rốt cuộc tổng giám đốc với vợ làm sao? Cãi nhau to lắm à? Cũng chẳng thèm giúp tổng giám đốc của chúng ta chọn quần áo nữa này".

"Ừm. Cãi nhau to lắm". Cô đáp qua loa, ánh mắt lại đờ ra.

"Thật à! To cỡ nào, cỡ nào hả!".

"A... tổng giám đốc với mấy ông giám đốc tới kia".

Đám nữ nhân viên phục vụ đang ríu rít bỗng nhiên im lặng xếp hai hàng, chỉ chờ mấy vị lãnh đạo cấp cao đi qua là tiếp tục làm bà tám.

Tiếng giày da nện lên nền gạch đơn điệu khiến Diêu Tiền Thụ đánh bạo nhìn lướt qua, quần áo của cậu chủ hôm nay tệ lắm à? Lấy nhầm quần áo sao? Cô còn có chút tác dụng với cậu chủ, phải không? Giày đen, quần Âu thẳng thớm, áo vest không cài hết, ánh mắt cô đang muốn tiếp tục hướng lên thì đồng nghiệp bên cạnh đã huých huých, khẽ thì thầm.

"Tiểu Thụ, mau nhìn tay tổng giám đốc kia!".

Tay cậu chủ?

"Không thấy nhẫn cưới của tổng giám đốc rồi!".

"...".

Ngón áp út trống trơn, chỉ còn lại một vết vòng nhẫn thật sâu, đó là vết hằn vì chiếc nhẫn hơi chật, mà chiếc nhẫn rẻ tiền ấy đã chẳng còn nữa.

"Chẳng phải là đồ đắt tiền gì cả, cậu chủ nhận là tốt rồi, không cần đeo...".

"Đeo cho tôi".

"Nhưng mà, nhẫn chật thế này sẽ không tháo ra được đâu".

"Thế thì đừng tháo ra".

Chẳng phải cô đã bảo cậu chủ không đeo cũng không sao? Không phải đã sớm biết có một ngày cũng sẽ phải tháo xuống? Thế tại sao thấy cậu chủ thực sự tháo chiếc nhẫn ấy xuống lại có cảm giác đau đớn thất vọng thế này?

Tại sao cứ phải nói dối, tại sao cứ luôn dối lừa, tại sao phải ép mình tin rằng, bản thân có thể vừa kết hôn giả với cậu chủ, vừa chẳng có ý gì với cậu ấy.

Rõ ràng cô không phải là người hầu chuyên nghiệp có thể dẹp hết tất cả những ý nghĩ khác với cậu chủ, rõ ràng là cô tham lam càng lúc càng muốn nhiều hơn, rõ ràng là cô không có cách nào chỉ coi cậu chủ là cậu chủ.

"Tiểu Thụ, đồ ngốc này, đi nào".

"Ừm...ừ".

Cô cúi đầu cứng còng bước theo hàng người, không nhìn nét mặt của cậu chủ.

Đoàn nhân viên cấp cao phía sau bỗng nhiên dừng lại ở hành lang, tổng giám đốc dừng bước hỏi trợ lý đặc biệt đứng sau mình, "Đã liên hệ với luật sư cho tôi rồi chứ?".

"Vâng, tổng giám đốc. Đã liên lạc theo sắp xếp của anh rồi".

Diêu Tiền Thụ ngồi trong căng tin cho nhân viên ăn cơm trưa.

Phía đối diện đột nhiên xuất hiện một bóng người, cô miễn cưỡng giương mắt lên, lúc nhận ra là phó tổng Thư, đôi mắt lại lúng túng cụp xuống.

"Sao không dám nhìn tôi?".

"...Chào phó tổng Thư".

"Em nói với tôi xem nào, em vẫn chưa giải thích chuyện đêm qua sao?"

"...".

"Hay hai người đã làm lành với nhau rồi? Cậu thiếu gia kia độ lượng tới mức coi như hôm qua không xảy ra chuyện gì à?".

Cô lắc đầu, sao có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, cậu chủ không chịu gặp cô, tránh cô, ghét cô, gạt cô ra khỏi bên cạnh mình, ngay cả nhẫn cũng bị cậu ấy tháo ra dễ dàng.

Phó tổng Thư vươn tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô từ phía đối diện.

"Có hơi gấp một chút, nhưng đột nhiên tôi rất muốn biết câu trả lời của em cho câu hỏi đêm qua".

Hôm qua? Trả lời? Nếu cậu chủ không cần cô, cô có muốn làm người hầu của phó tổng Thư hay không à?

"Nhưng mà, giờ tôi muốn đổi câu hỏi khác".

Cổ tay cô bị siết chặt.

"Nếu cậu chủ nhà em không cần em nữa, em có muốn ở bên tôi không?".

"...". Không phải làm người hầu, mà là ở bên nhau sao?

"Tôi ở đâu, đang làm gì, đang ở cùng với ai, em có muốn thử hỏi những câu này không?".

Những điều cô muốn hỏi, tới tận bây giờ cũng chưa dám nói ra khỏi miệng, không phải toàn là những câu đàn ông lộn ruột nhất hay sao? Mấy câu hỏi phó tổng Thư kị nhất hồi mới đi xem mắt lần đầu sao đột nhiên lại muốn cô hỏi? Chẳng lẽ vì...

"Phó tổng Thư... thực ra anh không cần chịu trách nhiệm với tôi đâu, là tự tôi uống say...".

"Chịu trách nhiệm? Ai muốn chịu trách nhiệm với em? Người uống say là em, đâu phải là tôi. Tôi biết mình đang làm gì". Sao cô ấy lại ngốc tới mức gán cái cụm từ chán ngắt như thế lên người anh chứ.

"Nhưng mà...".

"Xin lỗi, xin quấy rầy một chút". Một tiếng nói ôn hòa vang lên ngắt ngang câu chuyện của hai người, là trợ lý đặc biệt của cậu chủ.

"Tổng giám đốc bảo tôi tới gửi lời nhắn cho hai vị. Thứ nhất... xin phó tổng Thư bỏ tay cô Diêu đây ra được không? Tổng giám đốc nói anh ấy không thích có người chẳng biết phân biệt công tư ngay trước mắt mình, quan hệ nam nữ nhập nhằng, đặt bẫy cấp dưới gì đó...hai người như thế đúng là rất chướng mắt...".

Những câu chữ toàn vị chua cay bay ra từ miệng trợ lý đặc biệt, hiển nhiên cũng chẳng phải là thực tâm của anh ta.

Thư Thành Nhạc nhún vai cau mày, quay đầu nhìn cam­era được lắp ở trên cao, rồi lại nhìn bàn tay sỗ sàng của mình. Cô gái đôi diện hoảng hốt rút tay về, anh cũng đành lễ độ buông ra.

"Thứ hai, tổng giám đốc mời cô Diêu vào phòng làm việc của tổng giám đốc... bàn chút chuyện riêng".

...Tên nào vừa nói ghét người ta ở chỗ làm việc không phân biệt được việc công và việc tư?

Thang máy đi lên tầng cao nhất của khách sạn, đó là nơi Diêu Tiền Thụ chẳng bao giờ đặt chân tới.

Trợ lý đặc biệt đưa cô tới cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, rồi im lặng quay người đi ra ngoài.

Chiếc ghế dựa bằng da đặt trước cánh cửa sổ to vẫn xoay lưng về phía cô, cô biết cậu chủ ngồi ở đó, nhưng không dám lên tiếng.

Im lặng thật lâu, chiếc ghế da đột nhiên xoay lại, cậu chủ bắt chéo chân chăm chú nhìn cô, đưa khăn ướt cho cô, "Lau sạch đi. Tay ấy".

Ánh mắt cậu chủ rất đáng sợ, cô không dám trái lời, mà cứ lau đi lau lại tay mình.

Một tờ giấy được ném lên bàn trước mặt cô - đơn ly hôn.

"Tôi bảo luật sư viết đơn ly hôn rồi, cô có muốn thêm điều kiện gì vào không?".

"...".

Cô lắc đầu ý bảo tùy thôi. Thái độ tùy ý như thế khiến chân mày cậu chủ nhăn tít lại.

Cậu chủ hồ đồ

"Để thoát khỏi tôi, thế nào cũng được đúng không?". Cậu hừ lạnh, rút cây bút ném tới trước mặt cô, "Không có ý kiến gì thì kí đi".

Cô cầm cây bút kí tên mình, đột nhiên dừng bút lại, cô nhìn chăm chăm vào bàn tay trái trống trơn của cậu chủ, "Cậu chủ, em có một điều kiện... chiếc nhẫn đó, có thể trả lại cho em được không?".

"... Tôi ném rồi".

"...". Cậu ấy ném rồi. Cậu ấy đã tháo chiếc nhẫn ấy ném đi rồi... cô mím chặt môi, "Thế thì thôi".

Hít một hơi, cô kí tên mình ngay trước mặt cậu chủ. Cô hơi tức giận, không, cô rất tức... tại sao phải vứt nhẫn đi, cho dù chỉ là thứ rẻ tiền, dù nó căn bản chẳng đáng mấy đồng, dù cậu chủ nghĩ nó là thứ trói buộc đáng ghét, cậu ấy có thế trả lại cho cô, sao phải ném nó đi.

Cô cho tay vào túi, rút chiếc nhẫn kim cương vẫn chưa dám đeo lại lên cổ và chiếc thẻ ngân hàng đẩy tới trước mặt cậu chủ.

"Đây là cái gì?". Cậu chủ nheo mắt lại nguy hiểm.

"Là đồ trước đây cậu chủ đưa cho em, em không vứt đi, trả lại cho cậu".

"...Cô khùng lên trả lại cho tôi mấy thứ này là có ý gì hả? Muốn nhanh chóng phủi sạch tất cả mối quan hệ của tôi với cô à? Sợ gã họ Thư kia hiểu nhầm rằng bị tôi bao chắc?". Trả lại thẻ lương của cậu, thẻ ngân hàng mỗi ngày chỉ rút năm mươi tệ đưa cho cậu, cậu đeo nhẫn vào cho cô, cô luồn vào sợi dây chuyền bạc đeo ở cổ, cô trả lại tất cả những gì có liên quan tới cậu, cô trả lại tất cả những gì chứng minh rằng hai người là vợ chồng cho cậu.

Tờ đơn ly hôn được đẩy trở lại trước mặt, cô đã kí tên, bỏ hết những thứ có liên quan tới cậu đi, trả lại cho cậu, cậu biết cô đồng ý ly hôn với mình, nhưng có cần phải dứt khoát chẳng thèm lưu luyến lưỡng lự, thẳng tay mà rời bỏ mình như thế không?

"Cậu chủ...".

"Đừng gọi cậu chủ! Ai là cậu chủ của cô!". Cô người hầu chỉ biết nhìn cậu, chỉ biết vây quanh cậu không phải cô gái trước mặt này, cô sẽ không làm tổn thương cậu, không trả lại những thứ cậu tặng, lại càng không rời xa cậu để tới bên gã đàn ông khác.

"...Nếu nhìn thấy em là cậu thấy phiền phức khó chịu, em có thể dọn ra ngoài ở...".

"Cô còn muốn dọn ra ngoài à?". Ly hôn còn chưa đủ, cô còn muốn hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt cậu nữa hay sao?

Không khí yên lặng len lỏi giữa hai người, cậu đột nhiên đi qua bàn làm việc đưa tay nắm chặt lấy cằm cô đến đau nhức, nói gằn từng từ một.

"Cô đừng mơ được dọn ra ngoài, tôi không cho cô đi đấy. Cho dù có ly hôn, cô vẫn là người hầu của tôi, là đồ của tôi, cả đời cũng là của tôi!".

"Em biết, em giống Hắc Thủ Đảng, đều là đồ của cậu chủ, em sẽ không đi, cậu chủ".

"...". Ý của cậu không phải thế này, cậu muốn nói... cậu với cô...

...Cậu với cô...

"Em có thể đi được chưa?".

"...Cô với hắn ta... lúc nãy hắn ta nói gì với cô?".

"Phó tổng Thư?".

Nghe cô gọi tên của gã đàn ông đó, cậu lại càng bực mình hơn.

Cô đờ mặt ra suy nghĩ, máy móc trả lời câu hỏi của cậu chủ, "Anh ta hỏi em có muốn ở bên anh ta không".

"...".Vậy em sẽ ở bên hắn ta? Vậy em sẽ quan tâm tới hắn ta? Tôi có chỗ nào không tốt? Tôi đối xử với em có chỗ nào không bằng hắn ta?

Những lời yếu đuối cứ nghẹn lại trong cổ họng của cậu mãi không thốt lên được, thay vào đó là lời uy hiếp lạnh lẽo, "Tôi cảnh cáo cô, trước khi đơn ly hôn có hiệu lực, cô vẫn là vợ tôi như trước, tôi không cho phép cô ở bên hắn ta!".

"Vâng, cậu chủ. Em sẽ không ở bên phó tổng Thư. Trước khi cậu kí tên".

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
C- STAT truyen teen hay
Old school Swatch Watches