Một người một chó đi mất, cậu chủ giấu được người mới show ra bộ
dạng con nhà quyền quý, hai chân vắt lên nhau, liếc mắt nhìn Thư
Thành Nhạc đang im lặng, cố tình hỏi, "Đã từng xem mắt người hầu
của tôi rồi à?".
"Còn bị cậu chủ phá rối nữa". Thư Thành Nhạc đáp lại chẳng hề lép
vế.
"Cảm giác thế nào?".
"Rất hứng thú".
Cậu chủ nheo mắt, "Anh hứng thú với cô ta?".
"Không được sao? Phụ nữ nghe lời lại dễ bảo, tôi đương nhiên là có
hứng rồi. Nếu không bị cậu chủ phá rối, giờ này, có lẽ tôi đang xin
nghỉ tuần trăng mật cũng nên".
"Kiểu nghỉ này, tôi sẽ không phê duyệt!". Cậu đúng là càng nghĩ
càng thấy đúng! Giờ người có tư cách phê duyệt cho nghỉ tuần trăng
mật chính là cậu - ông chủ kiêm chủ nhân!
"Xin nghỉ tuần trăng mật không phê duyệt? Thế nghỉ sinh con thì
sao?".
"Nếu là anh xin nghỉ sinh con, tôi sẽ xét. Nhưng, muốn nghỉ sinh
con cũng phải biết rõ quy định của nhà tôi trước cái đã!". Cậu chủ
khoanh tay lại, hất cằm sai bảo tổng quản bảo mẫu, "Nói cho anh ta
biết".
Tổng quản bảo mẫu vừa nghe thấy có cơ hội, vô cùng vui sướng, "Cậu
chủ, cậu cũng thấy chuyện này có cơ lắm hả, cậu phải gật đầu đồng ý
nhé, tôi sẽ bàn bạc với Tiểu Thư về chuyện vui của cậu ấy và Tiểu
Tiền".
Chuyện có gì đó kì quặc, Thư Thành Nhạc nhíu mày, "Điều kiện
gì?".
"Ôi, chỉ là chút điều kiện nhỏ thôi, chỉ cần Tiểu Thư có hứng thú
với Tiểu Tiền nhà tôi, điều kiện gì cậu cũng sẽ đồng ý, có đúng
không?". Tổng quản bảo mẫu chớp mắt liên tục.
Nhưng tinh thần cảnh giác của Thư Thành Nhạc chưa bao giờ xuống
thấp, "Bác cứ nói đùa, mọi việc còn phải xét tình huống rồi mới
quyết định được".
"Quy định nhà chúng tôi cũng không nhiều đâu, thật đấy! Chính là
sau khi cậu kết hôn với Tiểu Tiền, phải cùng nhau phục vụ cậu chủ,
nghe theo sự sắp xếp của cậu chủ, cậu chủ gọi lúc nào là phải tới
lúc đó, cho nên, cậu không cần nhà, dù sao sau khi kết hôn cũng ở
chung với cậu chủ, còn nữa còn nữa, đẻ con ra cũng không cần cậu
nuôi, theo họ của Tiểu Tiền, dù sao cũng thuộc về cậu chủ
mà...".
"Thế có cần gọi luôn cậu ta là bố, gọi cháu là chú không?". Thư
Thành Nhạc cố gắng giữ gương mặt tươi cười sắp cứng đơ.
"Ấy... chuyện này không cần đâu, chức bố tạm thời có thể để cho cậu
làm...".
"...". Đứa con anh phải phí tinh lực thể lực mới có mà tạm thời cho
anh làm bố à? Chuyện này là tính toán của gã cậu chủ kia à?
"Tiểu Thư à, cậu thấy chuyện này... thế nào?".
Thế nào à? Chẳng ra làm sao cả, "Là một người đàn ông bình thường,
nếu cháu đồng ý... sẽ bị đưa tới bệnh viện tâm thần ngay lập tức
đúng không?".
"Không làm được hả?". Cậu chủ lạnh lùng hỏi.
"Thật sự không làm được". Thư Thành Nhạc thẳng thắn đáp. Đây đã
không còn là chuyện đội mũ xanh rồi, mà là mũ bảy sắc cầu vồng, đỏ
cam lục lam chàm tím!
"Đóng cửa, tiễn khách!".
Hình như đã chờ những lời này từ lâu, cậu chủ lập tức ra lệnh đuổi
khách.
"Không làm được, không có nghĩa không thể nói chuyện được chứ? Cậu
chủ, tôi còn chưa nói hết mà".
"Anh còn muốn nói gì hả?".
"Tôi chuộc thân cho cô ấy".
Hình như đã chuẩn bị từ trước, Thư Thành Nhạc đáp rất gọn, đổi lấy
cái nheo mắt nguy hiểm và tiếng hít sâu của cậu chủ.
"Anh nói lại lần nữa coi". Có gan thì nói!
"Tôi chuộc thân cho cô ấy, cậu ra điều kiện đi". Chỉ cần Tiểu Thụ
giành lại quyền tự do, mấy thứ quy định người hầu vớ vẩn sẽ không
cần phải theo nữa, đến lúc đó, anh muốn có hứng thú với cô ấy như
thế nào thì cứ hứng thú như thế!
"... Tổng quản bảo mẫu! Đóng cửa thả chó!".
Coi chỗ này của cậu là cái gì! Sân khấu kịch chắc?
Con chó số một châu Á đang hục mặt ăn thức ăn cho chó, cô người hầu
ngồi thừ ra bên cạnh, chống cằm nhìn nó ăn nhưng tâm tưởng đã bay
tới phòng khách từ lâu rồi.
Hiệu quả cách âm giữa các phòng tốt quá, cô hoàn toàn không biết
tình hình ở phòng khách ra sao, cậu chủ muốn xử lý cô như thế
nào.
Tính tình của cậu chủ căn bản là không biết khéo léo uyển chuyển,
cô rất lo cậu ấy mà mở miệng ra một cái, sổ toẹt quan hệ của bọn họ
ra trước mặt tổng quản bảo mẫu mất.
"Cậu chủ Hắc Thủ Đảng này, mày ăn nhanh lên chút đi!". Ăn xong rồi
lập tức quay lại phòng khách trình diện, tiện thể nghe trộm chút
chút!
Chú chó thời thượng không thèm để tâm tới lời giục của cô hầu, tiếp
tục ăn một cách trang nhã lịch sự.
"Ăn nhanh lên chút cái coi! Lần nào cũng ăn một loại thức ăn, mày
có cần ngâm lâu thế không hả?".
"Rốp rốp".
Lại cờn bơ cô? Vận khí đan điền, cô khó chịu vỗ lên đầu Hắc Thủ
Đảng, "Này này này, Lão Hắc, tao chịu đựng mày lâu lắm rồi đó! Bình
thường mày cũng đâu có ăn như thế, hôm nay làm sao thế hả? Thông
đồng với cậu chủ à? Giả vờ làm chó ngoan cái gì! Lôi thú tính của
mày ra đây, ăn miếng to vào!".
Chú chó kiêu ngạo bị người không phải là chủ nhân vỗ đầu, lập tức
khó chịu giương đôi mắt sắc bén lên nhìn cô trừng trừng.
Cô ta bắt nạt một con chó không thể mở miệng tố cáo với cậu
chủ.
Từ khi cậu chủ về nhà, cô ta càng lúc càng không coi mình như xưa
nữa, cũng càng lúc càng không coi mình là cậu chủ. Hừ. Phục vụ mình
ăn không có chút kiên nhẫn nào, còn dám vỗ lên cái đầu cao quý của
mình, úi dà úi dà! Còn dám nhận điện thoại lúc phục vụ mình ăn
kìa?
Nhận điện thoại... ố? Không phải di động cậu chủ đẹp trai cao quý
của mình tặng cho cô ta sao?
"A lô? Phó tổng Thư? Hả? Anh về à? Sao đã về rồi?".
"Không không không, không phải tôi giữ anh đâu, nhưng mà... anh đã
ăn cơm tối đâu?".
"Hả? Bị cậu chủ đuổi đi à... ôi chao... thực ra cậu chủ nhà tôi tốt
lắm, chỉ có lúc tính tình hơi khó chịu chút thôi, anh đừng để bụng
nhé".
"Phù... anh không trách cậu ấy là được rồi. Cái gì? Anh ghét tôi
nói đỡ cho cậu ấy á? Ừm... cậu ấy là cậu chủ của tôi mà, tôi không
nói đỡ cho cậu ấy, không lẽ lén nói xấu cậu ấy với anh
chắc?".
"Hả hả? Mắng cậu ấy một câu, trừ nợ một trăm tệ á?". Phó tổng Thư
ác quá nha! Tự dưng dùng biện pháp thiếu đạo đức này dụ dỗ cô, đảo
mắt kiểm tra xung quanh một vòng, cô vội vàng lủi vào góc phòng
ăn.
"Thực sự được trừ hả? Không đùa giỡn với tâm hồn thiếu nữ đó
nhé!".
Câu trả lời của đầu dây bên kia khiến cô hơi hơi hài lòng, cô nói
theo, "Cậu chủ ấy à, vừa nóng tính lại ngang như cua, khó hiểu, vui
giận bất thường, khó hầu hạ, thích soi mói, khảnh ăn, thích hành hạ
người... bao nhiêu tiền rồi?".
"Óa! Sắp một ngàn tệ rồi à! Phó tổng Thư, anh nói gì?". Câu cuối cô
chưa nghe rõ, phó tổng Thư vừa nói cái gì có chữ "chuộc" nhỉ?
Tiếng Thư Thành Nhạc bay ra khỏi di động, "Tôi nói... nếu cậu ta đã
xấu tính như thế, đừng dính dáng với cậu ta nữa, tôi chuộc thân cho
cô!".
"Cạch".
Di động trong tay Diêu Tiền Thụ bị quẳng xuống đất, tự động ngắt
máy. Cô bị dọa tới vãi cả linh hồn ra rồi, phó tổng Thư nói gì?
Chuộc... chuộc chuộc chuộc chuộc thân cho cô?
Ý là mua cô từ tay cậu chủ, sau đó là dắt về nhà, làm người hầu cho
phó tổng Thư sao?
Quả nhiên là cậu chủ muốn bán cô đi... còn định vứt gánh nặng là cô
cho phó tổng Thư!
Phó tổng Thư tố cáo với cậu chủ à? Để cậu chủ biết cô còn nợ phó
tổng Thư nhiều tiền, vô cùng thất vọng về cô, nghĩ cái đồ quỷ bộp
chộp này không kiếm được tiền còn là loại hàng hạ giá, cho nên muốn
bán cô trừ nợ sao?
Cậu chủ sẽ không đối xử với cô như thế chứ? Cô đã làm vợ của cậu
chủ rồi, tuy hai người bọn họ kết hôn giả không có quan hệ thể xác
và cơ sở tình cảm, tuy chỉ làm vợ cậu chủ một năm, nhưng cũng chưa
hề nghe nói chồng bán vợ cho người khác làm người hầu!?
Diêu Tiền Thụ cụp mắt trầm ngâm.
Cô có hữu dụng với cậu chủ không? Là cần thiết? Hay có thể tùy tiện
thay thế?
Muốn hỏi cậu chủ, nhưng cô không dám mở miệng, lại không có quyền
chất vấn cậu chủ.
Đúng! Cô có thể đi hỏi phó tổng Thư! Hỏi anh ta nói gì với cậu chủ!
Có phải muốn gán cô trừ nợ thật hay không, nếu là tiền sửa xe, cô
sẽ thắt lưng buộc bụng mà trả!
Hôm sau, Diêu Tiền Thụ vừa thay đồng phục làm việc vào phòng ăn,
đang đứng với đồng nghiệp thì quản lý nhà hàng vỗ tay bảo mọi người
tập hợp lại.
"Mọi người mọi người, thông báo đây, để nâng cao sức khỏe và tinh
thần đoàn kết, tổng giám đốc quyết định cuối tuần này tổ chức đại
hội thể thao nhân viên, mọi người hãy chuẩn bị, ai thích có thể ghi
tên tham gia!".
"Đại hội thể thao nhân viên? Quản lý, không bắt buộc tham gia đấy
chứ?".
"Không, có thể chọn tham gia hoặc không". Quản lý nói xong, phát
giấy đăng kí cho mọi người.
Diêu Tiền Thụ không theo kịp tư duy, chuyện tổ chức này kì lạ quá.
Cậu chủ chưa từng nói tới việc tổ chức đại hội thể thao này, hôm
nay trước khi đi làm cũng chỉ nhìn cô rất kì quặc thôi, chưa từng
nói cậu ấy muốn tổ chức đại hội gì đó mà?
Nhận tờ giấy đăng kí, cô chảy cả nước mắt, tờ giấy đăng kí khiến cô
buồn ơi là sầu:
Đội phó tổng VS Đội tổng giám đốc.
= □ =|||| Đây... đây là cái gì? Bản đăng kí tham gia đại hội thể
thao à? Vô lý! Có mà là phiếu bầu tranh cử mỹ nam thì có!
Cậu chủ với phó tổng Thư đang chơi trò gì thế? Lấy sắc đẹp PK độ
nổi tiếng ở khách sạn à?
Quản lý phát bản đăng kí xong kiên nhẫn giải thích, "Có hai đội để
mọi người chọn, à... ý của tổng giám đốc là, mọi người có thể chọn
ủng hộ cho đội mình thích. Không cần giữ lễ tiết, không cần nịnh
nọt, cũng không cần lo lắng cậu ấy là tổng giám đốc mà làm khó dễ
cho người đội kia".
Nói dối, nói dối, điêu trá lừa lọc thiếu nữ! Với độ hiểu biết của
cô về cậu chủ hẹp hòi, cái này căn bản là uy hiếp trắng trợn!
Nhất định cậu ấy sẽ thầm tính xem ai chống đối mình, sau đó mượn
dao giết người, một hòn đá trúng hai đích, làm một đôi giày nhỏ,
phát tới tận tay từng người ủng hộ phó tổng Thư!
"Bản đăng kí đã phát tới tay mọi người rồi, để kích thích ý chí
chiến đấu của mọi người, tổng giám đốc còn quyết định, đội xuất sắc
sẽ được một tháng tiền thưởng, còn đội thua ngược lại, sẽ bị trừ
một tháng tiền thưởng! Giờ mọi người có thể điền tên vào bản đăng
kí, ngày mai thống nhất nộp lên trên, giải tán!".
Mẹ ơi! Còn phiêu lưu tài chính nữa chứ! Cuộc bầu chọn trai đẹp này,
người còn nợ bên ngoài như cô không thể chơi tùy tiện được!
Suy nghĩ cẩn thận của Diêu Tiền Thụ không tài nào truyền cho đám
fan đồng nghiệp xung quanh nổi, hình như các cô nàng rất hứng thú
với bữa tiệc nam sắc thịnh soạn này.
"Cái này vui quá! Tôi phải tham gia!".
"Tôi cũng muốn đi, cuối tuần này không đi chơi nữa!".
"Tiểu Thụ Tiểu Thụ, cái này xịn quá, có chết cũng phải coi nha!
Tổng giám đốc lạnh lùng VS phó tổng tao nhã, cô nói coi hai người
bọn họ mà PK ai sẽ thắng, ai thắng nhỉ?".
"Ầy... chuyện này...". Hệ số nguy hiểm của trò chơi long tranh hổ
đấu này lớn quá, người thông minh tuyệt đối không nên chọn
nhầm!
"Phải đó phải đó, có khi còn có thể xẹt ra tia lửa kiểu khác ấy
chứ! Ấy! Tôi đột nhiên phát hiện nếu tổng giám đốc không phải người
có vợ, phó tổng không có bạn gái cũ, hai người họ xứng đôi với nhau
phết! Đúng không, Tiểu Thụ?".
"À... chuyện đó...". Này này này, những tin đồn này nghe của người
khác mới thấy hay ho, dính vào chồng mình không vui đâu! Nhất là
liên quan tới mối quan hệ trong sáng của chồng mình và đối tượng
xem mắt cũ...
Cô đang rối tinh rối mù thì bỗng nhiên một cô đồng nghiệp nào đó
giơ tay hỏi.
Cậu chủ hồ đồ
"Quản lý! Đại hội lần này là tổng giám đốc chủ động khiêu chiến,
hay là phó tổng khiêu chiến tổng giám đốc ạ?".
"Đúng rồi đúng rồi! Có phải tổng giám đốc với phó tổng có ân oán
riêng tư gì phỉa giải quyết không? Đừng lôi toàn bộ nhân viên vô
tội như chúng ta vào làm bia đỡ đạn chứ!". Bè cánh cấp trên ngầm
đấu đá, đáng thương nhất là đám nhân viên ở dưới, nhỡ hai người
dùng đại hội nhân viên để ngụy trang, thực chất là đấu đá cá nhân,
vì giành giật quyền quản lý khách sạn mà bày ra trò PK sống chết
thì những fan nhỏ bé theo đuổi nam sắc như các cô sẽ chết oan
mất!
"Quản lý này, chú nói thật được không? Rút cuộc tổng giám đốc với
phó tổng giám đốc đang tranh giành cái gì thế?". Không tới mức động
chân động tay, anh sống tôi chết như thế chứ?
"Ừm... chuyện này... chuyện này rất huyền diệu, rất huyền diệu...".
Không thể đoán ý của cấp trên được, dân tình cứ phó mặc cho trời,
an phận thủ thường là được rồi!
Vấn đề huyền diệu khiến Diêu Tiền Thụ trầm ngâm, đồng nghiệp bên
cạnh lại xúi cô liên hồi trận.
"Tiểu Thụ này, cô đừng có ngẩn ra nữa! Cô muốn vào đội nào? Chúng
ta vào cùng đội đi!".
"Ối, chúng ta ngay dưới quyền của phó tổng mà, lần trước Tiểu Thụ
cũng thừa nhận yêu thầm phó tổng rồi, đương nhiên là phải ủng hộ
phó tổng Thư chứ! Phải không?".
Cái trò chơi rất huyền diệu, tốn tiền, đầy âm mưu này chẳng vui tẹo
nào, cô tuyệt đối không thể chơi, có đánh chết cũng không
thể!
Hạ quyết tâm, cô kiên quyết nói:
"À... tôi... cuối tuần này tôi có hẹn... không thể tham gia. Đúng
là xui xẻo".
"Tiểu Thụ! Cô thiếu hòa đồng quá đó, hẹn hò gì mà còn hay hơn tổng
giám đốc đánh nhau với phó tổng!".
=_=|||| Hai người bọn họ là lưu manh đường phố ẩu đả với nhau à?...
Chỉ là việc thi đấu thể thao hơi bất thường thôi mà...
Quay người ra đi, Diêu Tiền Thụ còn chưa kịp mừng đã phải đi tìm
phó tổng Thư.
Vừa tính mở miệng hỏi chuyện buôn bán người của cậu chủ đã bị nụ
cười thân ái của phó tổng Thư chặn lại.
"Lần này cô muốn vào đội nào? Cậu chủ nhà cô, hay là... bên
tôi?".
"Ừm! Phó tổng Thư, thân là người hầu tận tâm, cuối tuần tôi bận
nhiều việc lắm, cho nên, tôi không tham gia đâu!".
"Bận nhiều việc, thế hả?". Anh tỉnh queo, nhướn nhướn mày, đột
nhiên chuyển sang chuyện khác, "Cô chủ nhà cô có thích đi chơi
không?".
"Hả?". Suy nghĩ của phó tổng Thư khó đoán quá! Giờ không phải lúc
tán nhảm chuyện cô có thích đi chơi hay không.
"Không phải cô đã nói cô chủ không thích ra ngoài à?".
Cô thích hay không thích ra ngoài thì có can gì đến anh ta!
"Không phải hôm qua lúc tôi tới chơi, vừa lúc cô ấy phải làm việc
mình không thích chứ? Ra ngoài đi chơi?".
"...". Tóm... tóm lại... là có ý gì?
Thấy cô còn chưa hiểu vấn đề, anh tốt bụng nói trắng ra, "Cậu chủ
nhà cô giả vờ kết hôn thôi, đúng không?".
"Sặc, khụ khụ khụ!!! Khụ khụ!! Khụ khụ khụ!". Phó tổng Thư nham
hiểm quá! Dám thừa cơ thăm dò cuộc sống riêng của cậu chủ!?
"Xem ra, tôi đoán đúng rồi". Không chờ cô mở miệng giải thích, Thư
Thành Nhạc đã rút ra kết luận, "Cô tâng bốc cô chủ nhà cô lên tận
mây xanh, vợ chồng họ vô cùng ân ái, nhưng... người đâu?".
"Ấy... ấy...".
"Căn bản là không tồn tại phải không?".
"Ai ai ai nói thế! Tồn chứ... vẫn miễn cưỡng tồn tại mà!". Đừng tự
ý bóp chết sự tồn tại của cô thế!
"Thế tôi gọi điện cho tổng quản nhà cô kiểm tra cô chủ kia rốt cuộc
là người như thế nào nhé". Thư Thành Nhạc nói xong bèn ấn số
gọi.
"Đừng, đừng gọi cho tổng quản bảo mẫu mà!". Cô nóng ruột nhào lên,
đè di động trong tay phó tổng Thư lại. Anh nhướn chân mày, cặp kính
trong suốt lóe sáng, nhìn cô rất nham hiểm.
"Không muốn tôi gọi điện cho tổng quản à?".
Lắc đầu lắc đầu, ra sức lắc đầu.
"Thế có nghe lời tôi không?".
Gật đầu gật đầu, liều mạng gật đầu.
"Tham gia đại hội cuối tuần...".
>3< Phù... còn tưởng là điều kiện trao đổi gì ghê gớm lắm
chứ, chuyện này không sao hết! Phí một ngày chủ nhật, chẳng thành
vấn đề.
"Còn nữa, cô phải vào đội của tôi!".
= □ =||||
Cái... cái này!?
Từ trước tới nay chưa từng nghe thấy điều kiện nào vô lý vô sỉ như
thế!
Người hầu của nhà đứng phất cờ cổ vũ cho đối thủ của mình?! Phó
tổng Thư, anh nghĩ cậu chủ nhà tôi là người tàng hình sao? Làm càn
quá! Anh có nghĩ tới tâm trạng yếu đuối nóng nảy của cậu ấy
chưa?
Vẻ mặt hóa đá của cô khiến phó tổng Thư rất hài lòng, hình như anh
còn ngại mình chưa đủ vô lý vô sỉ, khẽ đẩy mắt kính lên rồi nói
tiếp, "Tôi muốn làm càn, muốn nhìn thấy bộ dạng yếu đuối lại nóng
nảy của cậu chủ nhà cô đấy, không được à?".
@___@ Thế thì anh tiện thể còn được thấy bộ dạng của cô hầu nào đó
bị cậu chủ yếu đuối lại nóng nảy treo lên đánh đấy...
Bi kịch quá!
Hết giờ làm về nhà.
Trong lòng Diêu Tiền Thụ rối bời, cô có rất nhiều chuyện đại nghịch
bất đạo cần nói với cậu chủ.
Thế nên, cô quyết định hôm nay đưa cho cậu chủ tiền tiêu vặt cả
tuần, tổng cộng là ba trăm năm mươi tệ! Tiền mà, ai chả thích? Nhất
là cậu chủ đã lâu chưa được nhìn thấy nhiều tiền như thế. Có khi
cậu ấy đột nhiên sẽ vui mừng sung sướng, thế thì cô có thể thuận
lợi thông báo điều kiện của phó tổng Thư mà không lo tới chuyện bị
đánh cũng nên.
Sắp xếp kịch bản xong xuôi, nhưng cậu chủ không phối hợp. Cậu mở
cốp xe sau. Một đôi giày đế bằng và bộ đồ người hầu được nhét vào
tay Diêu Tiền Thụ.
"Cậu... cậu chủ? Làm gì thế?".
Cậu chủ ngạo mạn hất hất cằm, ra lệnh, "Đi thay đi".
=~= Không phải về nhà mới thay đồ của người hầu vào à? Hôm nay cậu
chủ vội gì chứ? Còn cố ý để quần áo của cô ở cốp sau nữa? Muốn nhìn
mình mặc trang phục người hầu thế sao? Không phải ngày nào ở nhà
cũng nhìn thấy à?
"Ngây ra đó làm gì? Không thay à?".
Mặc bộ đồ của người hầu là dấu hiệu cho thấy người này thuộc về
mình!
Còn ai dám để ý tới cô ấy nữa chứ?
"Vâng, cậu chủ". Cô hầu vâng lời, lạch bạch chạy đi thay quần
áo.
Cậu chủ dáng người cao ráo, chờ ở cạnh xe. Mãi tới khi thấy cô đi
giày da đế bằng, mũ đội đầu viền ren, đeo túi Doraemon, trên
người toàn là những thứ thuộc về mình, lúc này cậu chủ mới hừ một
tiếng hài lòng.
Thế này nhìn thuận mắt hơn. Không mặc bộ đồ này, cô sẽ không ý thức
được mình là người phụ nữ của cậu. Ngốc nghếch lại có cả đống sơ
hở, khiến cho người ta mơ tưởng!
Cậu phải thường xuyên nhắc nhở cô, cô thuộc sở hữu của cậu.
"Cậu chủ, cậu nhìn thế này được rồi chứ?".
"Ừ. Lên xe".
"Cậu chủ, chúng ta phải đi đâu?".
Cô nhoài người lên cửa kính lo lắng nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ
xe, chớp mắt đáng thương như con vật bị nhốt trong lồng.
Không phải về nhà sao? Nhưng cảnh vật bên đường hơi là lạ. Không lẽ
cậu chủ... định ra tay trước, đã bàn giá cả xong, đem cô tới thẳng
chỗ bán?
Cậu chủ kéo đầu cô ra khỏi cửa kính, ép vào ngực mình, vừa lái xe
vừa thỉnh thoảng đưa mắt nhìn cô, "Sân bóng rổ".
"Sân bóng rổ? Cậu chủ, chúng ta tới sân bóng rổ làm gì?".
Ánh mắt như chú cún con trung thành sợ bị vứt bỏ của cô khiến cổ
họng cậu chủ khẽ chuyển động, "Luyện tập".
Luyện tập? Bóng rổ? Cậu chủ còn sợ dáng người vai rộng eo nhỏ siêu
ngầu của mình chưa đủ xịn à?
Trên sân bóng rổ ngoài trời trước lúc hoàng hôn không nhiều người
lắm, nhưng bầu không khí không vì thế mà thiếu sức nóng.
Diêu Tiền Thụ đi theo sau cậu chủ, nhìn xuống sân từ trên khán đài,
sân bóng bị mấy anh chàng mặc đồ thể thao chiếm, chuyền bóng, ném
bóng, họ đều đang khởi động.
Một người trong đó ngẩng đầu nhìn lên khán đài, "Này! Tên Cẩm Ngọc
tới kìa!". Nói xong, cậu ta vẫy tay với cậu chủ, hét lớn, "Ê nhóc,
xuống đây mau! Để tôi coi cậu ra nước ngoài mấy năm có nhũn chân ra
không nào!".
Cậu chủ nghe thế, chẳng nói chẳng rằng nhẹ nhàng nhảy ra khỏi khán
đài, đi vào trong sân.
Trong nháy mắt, toàn bộ các kiểu chào hỏi bạn bè giữa đàn ông với
nhau thi nhau biểu diễn trước mắt cô hầu nhỏ.
Vỗ vai, đấm ngực, xoa đầu.
Cô hầu trên khán đài há hốc miệng ra nhìn, cậu chủ tôn quý ngạo mạn
nhà cô có thể chịu đựng được sự đối xử của người khác như thế sao?
Cậu chủ nghiêm túc chẳng tùy tiện nói cười nhà cô đang bị người ta
vò rối tóc, đấm ngực thùm thụp, vỗ vai điên cuồng à?
Đáng sợ quá!
Đây là tình nghĩa anh em trong truyền thuyết sao? Cậu chủ dưới sự
quản thúc nghiêm ngặt của tổng quản bảo mẫu mà lại có anh em? Nếu
để tổng quản bảo mẫu biết cậu chủ bị một đám con trai quây xung
quanh chà đạp nhúng chàm, chắc ông ấy tan nát mất?
Cô đang bận cảm thán u sầu bỗng phát hiện mấy vị anh em kia đang
nhìn chằm chằm vào mình, ngay cả cậu chủ cũng ngoắc tay với cô, ý
bảo cô nhanh lăn tới cạnh mình đi.
Cô hầu vâng lệnh, le te chạy xuống khán đài, lăn tới bên cạnh cậu
chủ.
"Cậu chủ, cậu có gì sao bảo ạ?". Cô cúi thấp người, đợi cậu chủ ra
lệnh.
Cậu chủ hơi khó chịu kéo cô tới bên cạnh mình, cau mày.
"Cẩm Ngọc, ai đấy?".
"Đúng rồi, giới thiệu đi".
"Nhanh giới thiệu cho anh em quen cái nào!".
Anh em ồn ào thúc giục cậu chủ.
Cậu chủ nhìn sâu vào cô, hít một hơi, đôi môi mỏng khẽ mở, "Cô ấy
là...".
"Tôi là người hầu của cậu chủ, là người hầu riêng của cậu ấy. Chào
các anh".
"...".
"...".
"...".
Sự im lặng tuyệt đối khiến mặt mày mấy chàng trai căng ra, họ cùng
đưa mắt nhìn ngón áp út của cậu chủ, sau đó phá ra cười.
"Ha ha ha ha ha!".
"Chết cười mất, quý công tử Cẩm Ngọc, lần này cậu mất mặt
quá!".
"Chậc chậc, công tử Cẩm Ngọc chỉ cần liếc mắt đã chinh phục được
con gái của chúng ta cũng có lúc thất bại".
"Ôi chao, mẹ tôi ơi, cô ấy nói gì, cô ấy là người - hầu - riêng của
cậu à, Cẩm Ngọc, cậu đúng là... kém tắm quá".
"Hả? Cậu... cậu chủ? Sao thế ạ? Em nói gì sai à?". Sao các cậu ấy
cười cậu thế?
Cô đảo mắt nhìn cậu chủ thắc mắc, nhưng phát hiện...
Sắc mặt cậu chủ thật đáng sợ, xanh đỏ trắng cứ lần lượt xẹt qua,
sau đó... hu hu, đang trừng mắt nhìn cô, đang tàn bạo nhìn cô, đang
bắn tia nhìn vô cùng giận dữ về phía cô...
"Ha ha... em gái ơi, cái mặt cá của cậu chủ nhà em chúng tôi chịu
đựng từ hồi cấp ba tới giờ, đi nước ngoài mấy năm cũng không thay
đổi, em không nấu gì tẩm bổ cho cậu ta à?".
"Thần kinh thô thì bổ cái gì, huống hồ còn có cô hầu còn ngốc hơn
cậu ta chứ... ha ha ha ha! Người hầu đó!".
= 皿 = +++ Ơ! Người hầu thì có gì mà cười hả? Anh em của cậu chủ
đang sỉ nhục nghề nghiệp hơn người của cô sao?
"Em gái này, em biết chúng tôi là gì của cậu ta không?".
"Không biết". > 皿 < Ai quan tâm chứ! Cho dù mấy người giỏi
tới mức có thể bóp nắn ngực của cậu chủ, nhưng cũng không thể sỉ
nhục nghề nghiệp của người khác! Cô có lòng tự trọng hơi bị to
ấy!
"Chúng tôi là bạn học cấp ba của cậu ta".
Cô tròn mắt. Bạn học cấp ba? Có cái gì mà giỏi, cô cũng có
nhé!
"Cậu chủ cao quý nhà cô cố ý đưa cô tới gặp bạn học cấp ba, còn
giới thiệu cho chúng tôi làm quen!".
Âm cuối dài giọng đầy ẩn ý khiến Diêu Tiền Thụ càng hoang mang hơn,
cậu chủ giới thiệu cô làm quen với bạn học cấp ba của mình? Có ý
nghĩa gì đặc biệt à? Cô hoang mang nhìn cậu chủ.
Chỉ thấy một chàng trai gác tay lên vai cậu chủ, cười đểu với cô,
khẽ giọng hỏi bên tai cậu ấy, "Cẩm Ngọc, là cô ấy à?".
Cậu chủ không đáp, chỉ ậm ừ.
"Còn nhớ hồi đó miệng lưỡi ghê gớm lắm, nói chắc như đinh đóng cột
luôn. Cái gì mà cô ta chỉ là người hầu của tôi mà thôi, lại còn mà
thôi nữa! Hừ! Giờ gặp báo ứng rồi hả? Người ta nói người ta chỉ là
người hầu của cậu mà thôi, chỉ thế mà thôi!". Nói xong, còn kéo tay
trái đang đeo nhẫn cưới của cậu chủ lên lắc lắc.
"...". Cậu chủ nghiêng đầu nhìn đi chỗ khác.
"So với ảnh chụp hồi bé giờ lớn cũng không tồi đâu". Từ thung lũng
biến thành đồi núi rồi.
Cậu chủ lườm, "Cậu, đang nhìn đi đâu đấy?".
Mọi người cười ầm ĩ khiến mặt cậu chủ đỏ bừng, vẻ giận dỗi trên mặt
cũng không kìm nén được nữa, cậu chủ bực bội xách cô ra ngoài sân
bóng, cởi áo khoác, nhét vào tay cô.
"Mặc vào".
"Hả?". Trang phục người hầu mặc chung với áo khoác của cậu chủ?
Phối hợp kiểu quái gì thế?
Nghi hoặc thì nghi hoặc, cô vẫn mặc áo khoác của cậu chủ vào. Mùi
của cậu chủ còn vương trên áo tỏa ra, không hề lẫn mùi của người
phụ nữ khác, thuần khiết trong sạch khiến cô rất vui, nhưng áo
khoác rộng thùng thình, tay áo dài lòng thòng, mặc vào khiến cô
biến thành tên lùn mã tử.
Nhưng cậu chủ còn chưa hài lòng, "Cài vào".
"Cậu... cậu chủ, còn phải cài ạ? Trời nóng lắm..."
"Bảo cô cài lại cơ mà! Ngực!".
~~~>__<~~~ Cài lại nào.
Thấy cô đã kín mít, cậu chủ hài lòng hừ khẽ, "Đứng ở đây chờ tôi".
Nói xong, cậu cởi cúc tay áo sơ mi, xắn tay áo lên, chuẩn bị vào
sân chơi bóng.
"Nhưng, cậu chủ... bọn họ, bạn học cấp ba của cậu... rốt cuộc bọn
họ có ý gì?". Chuyện kì quặc muốn hỏi còn một đống, còn nữa, bọn họ
xem ảnh của cô khí nào? Lại còn là ảnh trước khi dậy thì nữa?
"Không được hỏi!". Cậu ngoái đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo.
"... Vâng...". Không được hỏi? Thế đưa cô tới gặp bọn họ làm gì?!
Cậu chủ thật kì cục... =~=
Cậu chủ chơi bóng, người hầu cổ vũ, đây vốn là một đôi rất hòa hợp
rất xứng đôi.
Nhưng cô hầu chưa từng xem cậu chủ chơi bóng rổ như bay trên mây,
miệng há ra cũng quên ngậm vào, càng không nói tới chuyện cổ vũ,
hoàn toàn chỉ nhìn chăm chú vào cậu chủ bằng ánh mắt rất mê
muội.
Cô xoay người điệu nghệ, quả quyết giành bóng, lạnh lòng chuyền đi,
quan trọng nhất là:
Cậu chủ cởi áo ra rồi!
Áo sơ mi tơ tằm không co giãn lại vướng víu bị cậu chủ cởi ra, sợi
tóc ướt rượt mồ hôi khẽ động, cậu tiện tay ném áo ra ngoài
sân.
Nửa thân trên để trần khiến chỉ số gợi cảm của đàn ông tăng vọt lên
trong nháy mắt, xúc cảm dâng trào, máu huyết phun trào!
Vứt áo một cách thoải mái phóng khoáng, lắc đầu gạt mồ hôi như trẻ
con, vòm ngực cường tráng mướt mồ hôi, thắt lưng nhỏ rắn chắc tuyệt
vời...
Cô che mắt bịt mặt, thu lại ánh mắt đầy háo sắc, cô không thể buông
thả bản thân tiếp tục nhìn ngắm cậu chủ cởi trần nữa.
"Này".
Tiếng gọi có chút thở gấp của cậu chủ vang lên, đáng yêu tới mức
tim cô loạn cả lên, là cô chẳng chút xấu hổ mà tưởng tượng ra à?
Cậu chủ mà H thì có phát ra những âm thanh gợi cảm ngút ngàn thế
này không nhỉ?
"Gọi cô đấy! Quay cái gì?".
"Hả... hả?". Vừa ngẩng đầu lên, lồng ngực ướt át phập phồng đã đập
ngay vào mắt cô, một giọt mồ hôi chảy xuôi xuống ngực cậu chủ, suýt
nữa là rơi trên chóp mũi cô, một dòng máu nóng xông lên não cô
trong nháy mắt, nồng độ có thể sánh được với rượu mạnh.
"Cậu... cậu chủ, anh em của cậu thì sao? Họ phải đi rồi à?". Cô vội
vàng nói lảng sang chuyện khác, nhìn mấy người bạn học cấp ba với
cậu chủ chuẩn bị ra về.
"Này! Em gái, nếu cậu chủ nhà cô mà quấy rối gì đó, nhớ gọi điện
cầu cứu bọn tôi đó!".
"Cẩm Ngọc, có giỏi thì lần sau nhớ giới thiệu cho hoàn chỉnh, cậu
hơi được đấy! Đi nhé!".
Đám bạn học cấp ba ồn ã đi mất, cậu chủ hơi mất tự nhiên nhìn cô
hầu vẫn đang ù ù cạc cạc của mình.
"Đưa nước cho tôi".
Cậu chủ giơ tay ra, chỉ chai nước lọc bên cạnh cô.
"Vâng vâng!". Cô vội vàng đưa chai nước qua.
Cậu chủ vặn nắp chai, đổ ngay lên đầu.
"Cậu chủ! Cậu làm như thế sẽ ốm mất!". Cô kêu lên đầy quan
tâm.
Cậu chủ lắc lắc đầu vẻ chẳng để tâm, lườm cô, "Nãy giờ chơi bóng
thế nào? Đẹp trai không?".
"Ưm...".
"Hỏi thì nói đi!".
Tuy tư thế rất man, rất tuyệt vời, rất xịn, nhưng mà, "Cậu chủ,
chuyện này không hợp với quy định, ba điều luật của người hầu quy
định em không thể nghĩ cậu chủ đẹp trai...".
"Bốp".
Một đạp dẫm bẹp cái chai, cậu chủ nheo mắt uy hiếp, "Tôi ra lệnh
cho cô nói đẹp trai!".
=_=|||| Chuyện này cũng bị ra lệnh sao?
"... Cậu... cậu chủ rất đẹp trai". Cúi đầu bốn mươi lăm độ nhìn
đất.
"Cô đang nhìn đi đâu thế? Nhìn vào mắt tôi rồi nói".
Chuyện này độ khó cao lắm đó. Đừng ép cô mà.
Miễn cưỡng giương mắt lên, nhìn vào đôi mắt đen của cậu chủ, mặt cô
đỏ bừng lên.
"Cậu... cậu chủ... rất... rất rất... rất đẹp trai".
Đôi mắt mông lung, mặt mày ửng đỏ, tiếng tim đập thình thịch, cô
người hầu đáng yêu, thêm cảnh mặt trời lặn phụ vào. Chừng ấy yếu tố
đã khiến chàng trai nhăn mày, yết hầu chuyển động.
"Cậu chủ? Cậu sao thế?". Sao đột nhiên lại đờ người ra thế?
Xua xua tay trước mặt cậu chủ, lại đột nhiên bị cậu ấy nắm lấy kéo
xuống.
Cậu chủ áp sát lại gần, giọng ám muội, "Khó ngửi không?".
"Hả? Cái gì?".
"... Mùi mồ hôi".
Cậu chủ... cậu ấy đang để ý... mùi mồ hôi trên người?
Cậu ấy đang lo cô thấy mùi trên người mình khó ngửi ư? Vì lần trước
cô giận hờn trách cứ mùi nước hoa trên người cậu ấy sao?
Cô ra sức lắc đầu. Sao lại ghét chứ? Thậm chí cô còn nghĩ cậu chủ
đang ướt đẫm mồ hôi trước mặt mình thơm quá, ngầu quá, đáng yêu
quá, thật muốn đưa tay ôm lấy rồi ra sức cọ cọ lên ngực cậu
ấy.
Thôi rồi. Sao cô lại có suy nghĩ không chấp nhận được kiểu này chứ!
Cô chỉ là người hầu của cậu chủ, cô căn bản không có tư cách xét
nét cậu chủ, cậu chủ căn bản cũng không cần chú ý tới tâm trạng của
cô! Ba điều luật của người hầu, cô không thể có suy nghĩ không an
phận, cô phải bình tĩnh!
"Không khó ngửi?". Nhưng nghe giọng cậu chủ vang lên, cô lại nhũn
người.
Lắc đầu lắc đầu. Mùi của cậu chủ sao lại khó ngửi được?
"Không ghét?".
Lắc đầu lắc đầu. Cô thích muốn chết ấy!
"Tốt lắm".
"Hả?".
Cô còn chưa kịp phản ứng, mùi mồ hôi thấm vào tận xương tủy của đàn
ông đã trùm xuống, đôi môi ướt át áp lên khuôn mặt đỏ bừng của cô,
cắn cắn nhè nhẹ lên gò má. Đầu lưỡi bướng bỉnh lộ ra giữa đôi môi
của cậu chủ, xấu xa lấn lướt theo đường viền má, kiểu hôn còn khiêu
khích hơn cả hôn sâu như thế này khiến lông tơ trên người cô dựng
đứng lên, cái lưỡi trong khoang miệng trống rỗng suýt chút nữa mất
lý trí mà đáp lại khiêu khích trên má.
"Cậu... cậu chủ... em có chuyện muốn hỏi cậu".
"Hừ, không được nói. Tập trung vào".
Đôi môi trên mặt cô di chuyển, lần tìm, sắp lần tới bên môi cô rồi,
không thể tập trung được! Cô sắp bị đôi mắt mê hoặc của cậu chủ hút
vào, cô phải rút ra, rút ra rút ra nào!
"Cậu chủ, em với Hắc Thủ Đảng, ai quan trọng với cậu hơn?". Câu hỏi
rất vô duyên bay ra khỏi miệng.
"...". Câu hỏi quái gì thế?
"Không bằng được Hoắc Thú Đáng, em biết rồi, thế thế thế với tổng
quản bảo mẫu thì sao? Nếu em với tổng quản bảo mẫu cùng rơi xuống
sông, cậu chủ muốn cứu ai trước, cứu ai trước ạ?".
"..". Hỏi câu này còn dở hơi hơn câu kia!
"Nhưng mà, chắc cậu chủ sẽ không cứu ai đúng không? Ừm... có khi
cậu còn cởi giày rửa chân ở sông, rồi cứ thế mà đi".
"... Cô muốn uống nước rửa chân của tôi à?".
Cậu chủ mở miệng cắn miếng thịt núng nính bên má, càng lúc càng
chẳng hiểu được trong đầu cô nghĩ gì, càng không ngờ được cái câu
làm mình sôi tiết lên hãy còn ở phía sau.
"Cậu chủ, thế cậu bán em đi à?". Vì cô chỉ là kẻ PK với Hắc Thủ
Đảng mà cũng không bằng được, lúc nào cũng có thể bị thay
thế!
"...". Cậu nghiêng đầu nhìn cô gái mình ôm còn đang mặc áo khoác
của mình bằng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh, lát sau mới nói,
"Tôi bán vợ của mình làm gì?!".
"Thật, thật thế ạ? Cậu chủ không bán em ạ?". Chắc chắn là phó tổng
Thư giở mấy trò điêu trá xấu xa, ly gián mối quan hệ chủ tớ thuần
khiết của cô và cậu chủ! May là cô và cậu chủ vẫn còn trong mối
quan hệ kết hôn giả vững chắc, đây là tác dụng lớn nhất của cô với
cậu chủ, là một vị trí không thể thay thế! Cô vẫn còn giá trị lợi
dụng, không cần lo bị bán đi nữa rồi! Phù!
"Không muốn bị tôi bán à?". Sờ lên dấu răng hơi hồng mình vừa cắn,
cậu chủ khẽ hỏi.
"Đương nhiên rồi!".
"Muốn ở bên tôi đến thế à?".
"Vâng vâng, phục vụ cậu chủ là vinh dự lớn nhất của em mà!".
"Thế bản đăng kí đại hội cuối tuần này, cô điền tên ai?".
"Phó tổng Thư... Óa!".
"...".
Ánh mắt sắc bén của cậu chủ, hình như... đang mắng cô là đồ khốn,
bảo cô tự móc hai mắt ra, lấy cái chết đền tội.
"Cậu... cậu chủ! Cậu nghe em giải thích, em có lý do mà!".
"Cậu... cậu chủ, mặt cậu nguy hiểm quá đáng sợ quá, em có thể rời
mặt ra xa cậu một chút được không?".
"Cậu... cậu chủ! Đau quá đau quá! Nãy không phải đã sờ rồi sao? Sao
tự dưng lại bẹo mặt em!". Giãy giãy.
"Nói! Cô muốn chọc tôi!". Cậu chủ nổi giận.
"Ưm... không được đâu!".
"Cô dám từ chối tôi?".
"Không phải thế mà! Phó tổng Thư là cấp trên của em...".
"Cấp trên là cái quái gì! Giờ tôi là chồng cô!". Làm gì có bà vợ
nào vì cấp trên mà trở thành thù với chồng mình chứ?
"Đúng đó! Cậu chính là cậu chủ em kính yêu nhất, vĩ đại nhất, có
phong độ nhất mà!". > /// < Nước mắt cô chứa chan, tranh thủ
sự thương hại.
"Hứ!".
Cái bẹo má nhẹ bớt, hóa ra chuốc thuốc mê có kiệu quả à? Ngay cả
cậu chủ cũng không đỡ được hiệu quả thần kì của nó?
Diêu Tiền Thụ thông minh thừa thắng xông lên, "Nhưng mà trong công
việc khó tránh được có lúc thân bất do kỉ! Cậu chủ cũng không muốn
nhìn thấy em bị phó tổng Thư bắt nạt chứ?". Cô chọc chọc hai ngón
tay vào nhau, cố gắng làm ra vẻ đáng yêu.
"Hắn dám à!". Có cậu chủ ở đây, chuyện bắt nạt cô đâu tới phiên Thư
Thành Nhạc! Người hầu nhà mình, cậu sẽ tự bắt nạt!
"Nhưng mà, mấy chị em đồng nghiệp em toàn chọn phó tổng Thư hết,
nếu em mà không chọn theo, chắc chắn sau này đi làm sẽ bị gây khó
dễ mất...".
"Tất cả đều chọn hắn ta?". Cậu chủ nheo mắt.
"Ấy... cậu chủ, cậu đừng lấy việc công trả thù riêng mấy cô ấy
nhé... bọn em chỉ là vì yêu cầu công việc đơn thuần thôi, tuyệt đối
không có chuyện công tư lẫn lộn đâu".
Không có công tư lẫn lộn à? Cậu liếc nhìn cô, như đang tính toán độ
trung thành của cô.
"Hơn nữa, em với cậu chủ là người một nhà mà! Tuy em thân ở trại
Tào, nhưng lòng lại ở bên cậu chủ! Cho nên... lần này cứ để em xuôi
theo số đông đi, được không?".
"...". Cậu chủ lườm cô một cái, bực bội, suy xét, cuối cùng cúi
người, chỉ vào má mình.
"Hả?". Cô hầu nghiêng đầu ngớ ra.
Cậu chủ trừng mắt, "Đừng có giả ngu".
"Vâng...". Cô nhìn là hiểu, chỉ là không dám chắc chắn. > ///
<
Mím môi lại, chu miệng ra, cô gom đủ dũng khí rướn người hôn lên má
cậu chủ chụt một cái rồi vội vàng lùi lại, ổn định lại trái tim như
đang đánh trống trận của mình.
"Cậu chủ... cậu, thế này có tính là đồng ý không?". =3= Hôn thì đã
hôn rồi, cậu chủ đừng làm khó dễ cô nữa chứ?
"Hừ!".
"Thế em cứ coi là cậu đồng ý rồi nhé!".
"Thua thì cứ trừ tiền lương!".
"Hả?". Còn tưởng mình thông minh, hồn lìa khỏi xác là có thể chạy
thoát khỏi số phận bi trừ tiền lương chứ!
"Ngay cả tiền lương người hầu cũng trừ sạch!".
TT__TT Cậu chủ, em hôn xong rồi, cậu mới thừa cơ cháy nhà hôi của,
có thể đừng xấu tính như thế không?
Cậu chủ, tuy như thế là đại nghịch bất đạo... nhưng giờ phút này vì
số tiền lương ít ỏi của mình em muốn phó tổng Thư thủ tiêu quách
cậu đi.
Trời xanh không mây, gió hè phơi phới!
Đại hội thể thao hữu nghị giữa các nhân viên khách sạn Hoàng Tước
chính thức bắt đầu.
Phần lãnh đạo đọc diễn văn bị tổng giám đốc đẩy micro đi pass
luôn, micro chạy vào tay phó tổng Thư, phó tổng Thư cũng không từ
chối, đẩy kính lên, đằng hắng, nhã nhặn nói.
"Các vị, đầu tiên tôi xin làm sáng tỏ một chuyện với các chị em ở
khách sạn. Đó chính là...".
Anh quay đầu liếc nhìn cậu thái tử đang im lặng, lạnh lùng ngồi
ngoài, tiếp tục nói, "Giữa tôi và tổng giám đốc không tồn tại bất
cứ gian tình nào mà các chị em muốn".
Tiếng cười ồ đột nhiên vang lên.
"Các chị em có hứng thú có mơ tưởng tới couple chúng tôi, rất xin
lỗi đã để mọi người thất vọng. Chúng tôi PK lần này không phải vì
hai trái tim cùng hướng về nhau như các vị đoán, lại càng không
phải thủy hỏa bất dung như các vị giám đốc suy luận, chỉ
là...".
"Xử lý việc nhà". Ánh mắt thái tử sắc bén, lạnh lùng nói, kết thúc
luôn mấy lời dông dài của phó tổng Thư, phòng chuyện anh xì ra
nhiều tin hơn.
Thư Thành Nhạc cũng chẳng để ý, nhún vai nói tiếp, "Đúng. Xử lý
việc nhà, mọi người đừng chú ý hai người chúng tôi, cứ chơi cho
thoải mái. Hết".
Cuộc thi đấu đội tổng giám đốc VS đội phó tổng bắt đầu.
Người trong đội phó tổng buộc dải băng trắng đề "Theo phó tổng", tư
thế oai hùng sôi sục.
Người bên đội tổng giám đốc mặc áo phông trắng đề "Tổng giám đốc
oai phong", khí thế bừng bừng.
Giám đốc bộ phận ẩm thực được lên làm trọng tài, tuyên bố luật thi
đấu.
"Khụ, vòng thi thứ nhất, vật liệu thi đấu do bộ phận ẩm thực chúng
tôi cung cấp. Cho nên, quy định như sau...".
Loạt soạt mở tờ giấy lớn ra.
Fan và người của hai đội vội vàng đổ xô về phía trước.
"Luật thi đấu: Phó tổng và tổng giám đốc cùng rút một lá thăm,
trong lá thăm có một menu tuyệt hảo, đội nào ăn xong trong thời
gian ngắn nhất, rồi chạy đến đích là đội thắng. Đây là thi đấu
tiếp sức, số người tối đa là bốn".
=~= Luật thi đấu không khó mà cũng chẳng tồi lắm nhỉ! Chỉ là ăn no
xong chạy bộ thôi, chắc là không khó đâu nhỉ? Cái này không khó
lắm, cô muốn tham gia!
Giơ tay! Diêu Tiền Thụ trên đầu cột "Theo phó tổng" chủ động xin
xông pha.
"Cô muốn tham gia?". Thư Thành Nhạc nhìn cô từ trên xuống dưới vẻ
không tin tưởng, "Cô sẽ không bán độ cho cậu chủ nhà cô chứ hả?
Gián điệp!".
"Phó tổng Thư, con người tôi rất có đạo đức nghề nghiệp đấy nhé,
anh cũng thiếu tin tưởng vào nhân cách của tôi quá!".
"Tôi không tin thực lực của cô hơn. Chạy đấy, cô chạy được
không?".
"Không phải chạy bộ sao? Đây là môn bắt buộc với người hầu đấy! Từ
nhỏ tôi đã giúp cậu chủ chạy rồi!".
Thư Thành Nhạc mím môi, miễn cưỡng đồng ý, "Được rồi. Nếu thắng,
trừ nợ cho cô một nghìn tệ, nhưng nếu thua thì...nợ tôi thêm năm
nghìn tệ nữa!".
"Hả?". Sao trên thế giới này lại có cái kiểu hiệp ước bất bình đẳng
xấu xa như thế.
Đứng ở vạch xuất phát, Diêu Tiền Thụ là người chạy thứ tư.
Cậu chủ và phó tổng cùng đi tới thùng thăm, rút xong thì đưa cho
giám đốc bộ phận ẩm thực.
Cô đang tưởng tượng hôm nay có thể ăn mấy món ngon cao cấp, thì
chuyện đáng sợ đột nhiên xảy ra.
"Thực đơn đội tổng giám đốc rút được là: Hoa Khai Phú Quý Cát Tường
Hồng".
Ều, thực đơn này nghe ra rõ là ngon, rõ là tuyệt nha! Cậu chủ cũng
may thật!
"Nguyên vật liệu của thực đơn Hoa Khai Phú Quý Cát Tường Hồng này
gồm: súp lơ, hạt điều, đậu phụ khô, bánh quy linh, thịt gà, chuối,
rượu đỏ".
=_=||| Là ảo giác của cô à? Thực đơn này sao nghe là lạ...
Diêu Tiền Thụ liếm liếm môi, đã thấy một cái máy xay sinh tố được
mang ra, giám đốc bộ phận ẩm thực lập tức hùng hổ tuyên bố, "Cho
tất cả vào xay lẫn hết!".
Tiếng máy xay sinh tố chạy ầm ì, theo sau đó là tiếng nuốt nước
miếng "ừng ực" rất không hài lòng từ bốn phía.
Một loại chất lỏng sanh sánh nửa đỏ nửa vàng đáng sợ xuất hiện
trong máy xay sinh tố!
=o=||| Đây là thứ đội cậu chủ phải uống rồi chạy sao? Chân mày cậu
chủ đã nhăn tít lại, cổ họng cũng giật giật! Giám đốc bộ phận ẩm
thực không muốn sống tiếp hay sao? Ọe...
Nhưng lão giám đốc bộ phận ẩm thực không thèm quan tâm tới tình
cảnh của mình, rút ra một lá thăm khác, "Thực đơn của đội phó tổng
là...Sương Diệp Hồng Vu Nhị Nguyệt Hoa!".
Xong đời rồi! Nghe cái tên này... cô có cảm giác không ổn rồi!
Không lẽ... chẳng lẽ... lẽ nào...
"Nguyên vật liệu của món này là: bánh quẩy, lá cải thìa, củ cải đỏ,
canh cá tươi, rượu mạnh, bánh trung thu, bơ lạc! Người đâu, bỏ vào
xay đi!".
"Ọe ọe ọe!!".
Tiếng nôn ọe liên hồi vang lên xung quanh, Diêu Tiền Thụ lảo đà lảo
đảo vật ra đất.
Giám đốc bộ phận ẩm thực cái quái gì? Rốt cuộc ông ta có vị giác
không hả! Cậu chủ, tại sao cậu không nhìn rõ ông ta sớm đi... còn
để ông ta ở đây hại dân, đá ông ta về nhà dưỡng lão nhanh
lên!
Nhìn thấy đồng bào cầm gậy tiếp sức nén hận uống "Sương Nguyệt Hồng
Vu Nhị Nguyệt Hoa", rồi nhốn nháo chạy loạn lên trong sân, Diêu
Tiền Thụ đứng trên đường chạy nảy sinh ý đồ đào ngũ, "Phó tổng
Thư... tôi... tự dưng bụng tôi hơi khó chịu, có thể đi WC được
không?".
"Nhưng mà tôi gấp lắm rồi...". Hai chân xoắn qua xoắn lại.
"Phiền cô nhịn tới lúc thi đấu kết thúc được không?".
TT__TT Phó tổng Thư, thế thì sẽ thành tai nạn chết người mất!
"Cô đang sợ đấy à?". Thư Thành Nhạc cau mày.
"Tôi sợ tôi sợ tôi sợ đó! Anh coi chân tôi mềm nhũn ra rồi
này...".
"Không sao, mang cái này theo là không sao rồi". Phó tổng Thư hào
phóng đưa ra một thứ siêu lớn - túi nilon, nhẹ nhàng cười, "Cố gắng
lên nha. Tôi đến đích chờ cô chạy tới với tôi".
~~~>___<~~~ Thế này không phải ngầm nói với cô là, dù có ụa
ra thì cũng phải chạy hết chặng à? Hu... cậu chủ, em sai rồi, em
không nên từ bỏ cậu! Giờ em muốn vào đội cậu quá!
"Tổng giám đốc có lệnh, người nào trong đội của tổng giám đốc không
chạy hết chặng thì cơm trưa tháng này của người đó đổi hết thành
Hoa Khai Phú Quý Cát Tường Hồng!".
0__0 Cô vẫn quyết định bò lại ở cùng đội với phó tổng Thư thôi...
cậu chủ còn nguy hiểm hơn, dữ dội hơn!
Một cốc nước kinh dị mùi vị vô cùng xoắn vặn cảm xúc đưa tới bên
miệng Diêu Tiền Thụ. Cô sắp nhận gậy tiếp sức rồi.
Cô siết chặt túi nilon trong tay, bóp mũi nuốt ực xuống, cái vị đặc
sệt dính dấp cuộn lên khiến cô lờ mờ có cảm giác buồn nôn.
Hai chân khua khoắng vừa khóc vừa chạy đi, thế mà tốc độ nhanh tới
không thể ngờ được.
Tiếng cổ vũ "cố lên" xung quanh vang lên không dứt bên tai, Sương
Nguyệt Hồng Vu Nhị Nguyệt Hoa xông lên trong miệng, chân cũng sắp
muốn dừng lại... cầm túi nilon phó tổng Thư đưa cho vừa chạy vừa
nôn, nhịn được một chặp, cô đã thấy được ánh sáng của đích đến
rồi.
Đúng lúc này, cậu chủ đã từ chối tham gia kiểu thi đấu không tao
nhã này đột nhiên đi tới đích, nghiêng mắt quay đầu nhìn cô, khóe
miệng nhếch lên đầy mê mị.
Hơn mười năm chủ tớ không phải vô ích, cô lập tức hiểu ý của cậu
chủ...
"Cô dám thắng thử xem".
>o< Cậu chủ à, trước mắt quần chúng nhân dân, cậu kêu em bán
độ à? Em nôn suốt chặng đua rồi, cũng khổ cực lắm đó!
"Không phải cô nói lòng của cô ở bên tôi à? Chứng minh cho tôi xem.
Ngay bây giờ, ngay, luôn!".
=___= Giờ không phải lúc nói chuyện thành tâm cầu tình cảm chân
thật! Cậu chủ, cậu muốn em làm gì để chứng minh mảnh lòng son sắt
của mình với cậu đây?
"Giả chết".
= 0 = ||||
Tình thế đột nhiên xoay chuyển vô cùng nhanh, thành viên thứ tư
đang cầm gậy tiếp sức của đội phó tổng tay cầm túi nôn, ngã dập mặt
không bò dậy nổi. Tổng giám đốc lạm dụng quyền lực đạt được thắng
lợi áp đảo.
Sau vòng thi đấu thứ nhất, đám đội viên không ngắc ngoải thì cũng
nôn ọe, thương vong nghiêm trọng. Nhiệt tình với vòng thi đấu tiếp
theo cũng giảm đi.
Nội dung vòng thi đấu thứ hai là - chống đẩy?!
Chống đẩy? Thi xem ai chống đẩy được nhiều hơn à? Đã có bài học
trước, chuyện đương nhiên sẽ không đơn giản như thế!
Giám đốc bộ phận ẩm thực làm trọng tài cười hề hề một cái, "Mang
những người vừa nôn ra đây".
Diêu Tiền Thụ bị đồng nghiệp khênh lên tấm vải mềm, cô he hé mắt ra
một tí, chờ cơ hội hồi máu sống lại, bỗng giọng nói của giám đốc bộ
phận ẩm thực đáng chém ngàn dao lại vang lên.
"Tiếp theo, xin mời những người dự thi bắt đầu chống đẩy, điều kiện
là chống đẩy trên những người vừa nôn. Ai làm đủ một trăm lần trước
sẽ thắng!".
=___= Giơ ngón giữa lên cũng không thể biểu thị cảm xúc đang dâng
trào trong lòng cô! Giám đốc bộ phận ẩm thực, rốt cuộc trong đầu
của ông chứa mấy cái phương pháp hành hạ khốn nạn gì đấy hả!!
Cái kiểu chống đẩy xấu xa thế này có thể làm trên người con gái à?!
Có nghĩ tới nỗi u sầu e thẹn của cô không? Có nghĩ tới trái tim
nóng bỏng của hoàng hoa khuê nữ cô đây không!? Có nghĩ tới thân
phận là gái có chồng của cô không?
Tiếng bước chân đàn ông nặng nề tới gần, Diêu Tiền Thụ cứng đờ cả
người lại, giờ còn muốn giả chết nữa sao? Bị đàn ông chống đẩy một
trăm lần trên người, có khác gì bị cướp đi trinh tiết đâu?
Không chờ cô xoắn vặn tư tưởng xong, bóng đen đã phủ xuống, ngang
ngược ép lên người cô, tóc mai bị người đó lấy tay khẽ đẩy ra, hai
cánh tay đặt bên tai, luồng gió nóng bỏng mờ ám lướt lên má, cả
người cô nóng bừng lên, cũng không biết vì vận động kịch liệt, hay
vì rượu mạnh trong thứ nước kinh dị kia.
Người đàn ông hơi cúi đầu xuống, khoảng cách này gần tới mức có thể
thấy từng lỗ chân lông và cái mụn đầu đen nhỏ trên mũi cô, cô lúng
túng quay đầu đi, tránh bị người ta ép sát lại một cách suồng sã
như thế, lẩm bẩm, "Anh... anh đừng có áp lại gần nữa... muốn làm
thì làm nhanh cho xong đi!".
=~= Sao cô lại nói ra những câu nặng nề như thế chứ? Có người đàn
ông phải chống đẩy một trăm lần trên người cô, tự dưng cô lại bảo
người ta đừng chậm chạp, làm nhanh cho xong...
"Hu... tôi hối hận rồi... đừng làm mà. Anh... anh đừng có đè lên
tôi, để tôi ra đi mà, tôi không muốn bị anh...". Cậu chủ đã nói
rồi, cậu ấy không thích màu xanh, cô không thể để cậu chủ đội cái
mũ màu mình không thích được!
Nói xong, cô lắc người muốn chui ra khỏi người đàn ông kia.
"...Ai cho cô xoay tới xoay lui thế hả! Không được xoay!".
A? Giọng nói này...Diêu Tiền Thụ mở mắt ra.
"Cậu ... cậu chủ? Sao lại là cậu?".
"Không thì cô nghĩ là ai?". Cậu chủ lạnh lùng, đội trưởng đội cô à?
Hừ! Xin lỗi, hai đội đổi người chống đẩy cho nhau!
Vừa thấy là cậu chủ nhà mình, cô hầu nhất thời như trút được gánh
nặng, không sao rồi! Bị cậu chủ nhà mình đè lên thì có gì mà mất
mặt chứ, dù sao cô cũng bị đè nén hơn mười năm rồi, cũng chẳng kém
lần này, nhưng mà, "Cậu... cậu chủ... sao giọng cậu nghe là lạ
thế?".
"...". Trừng trừng trừng.
"Nghe đục quá khàn quá khó chịu quá. Cậu bị cảm sao?". Ngay cả trán
cũng đổ mồ hôi hột rồi kìa, thương quá.
"...". Tức tức tức.
"Để em sờ xem". Cô giơ tay muốn sờ lên cái trán phủ một lớp mồ hôi
mỏng của cậu chủ.
"Đừng đụng vào".
Âm thanh khàn khàn lại mềm mại của cậu chủ vang lên, âm điệu này cô
chưa từng nghe thấy, không lẽ... đây là khi đàn ông không được thỏa
mãn nhu cầu sau khi đã trưởng thành? >////<
Vì tư thế cơ thể cận kề lửa gần rơm của hai người bọn họ lúc này
sao? Ừm... cậu chủ, cậu e thẹn như thế, hại em cũng ngượng
rồi...
"Mọi người đừng nên đỏ mặt vội, chú ý! Tập trung tinh thần, đầu óc
phải thuần khiết, ai vào vị trí người nấy... bắt đầu!".
Trọng tài rất nghiêm túc tinh thần lên rất cao, sự thăng hoa vượt
qua cả giới tính, nhưng Diêu Tiền Thụ thực sự không thể quên cậu
chủ nhà mình là người đàn ông khỏe mạnh đã trưởng thành.
Cậu ấy thực sự có thể chuyên chú chống đẩy trên người cô được sao?
Thế thì không tốt với cơ thể đâu?
"Cậu chủ, không thì chúng ta...".
Hai chữ bỏ cuộc còn chưa nói ra, một giọt mồ hôi đã rơi xuống, đọng
trên mi mắt cô, cậu chủ cúi người nói bên tai cô lời thoại mà chỉ
đọc được trong mấy tiểu thuyết H nặng:
"Cô đã chuẩn bị xong chưa?".
"A?".
"Tôi phải cử động rồi".
>///////////////////////< Cậu chủ... cậu nhẹ một chút! Người
ta là lần đầu tiên đó!
Cậu chủ khó khăn lên xuống liên tục trên người cô hầu, tư thế chống
đẩy rất trang nhã đúng tiêu chuẩn, không thể soi mói, ít ra là
người ngoài nhìn vào thấy như thế, fan của tổng giám đốc bên cạnh
la hét không ngừng, tỏ vẻ kính nể người đàn ông ý chí kiên cường,
không nghĩ lung tung, không bị nửa người dưới tác động, tiện thể
ghen ghét thù hận cái con cá chết may mắn được nằm dưới người tổng
giám đốc.
Cô hầu hoàn toàn không biết hưởng thụ quá trình mê ly đó, cô chỉ
biết phân tích sự tình trên khía cạnh sinh lý, thế nên, cô lo lắm.
Cơ thể của cậu chủ có chuyện gì sao? Cậu ấy không thích không có
hứng thú với chuyện chống đẩy với con gái? Hả! Chuyện này có hại
với sức khỏe của cậu chủ lắm nhé! Thân là người hầu, cô phải thật
quan tâm chăm sóc cậu chủ mới được!
"Cậu chủ, cậu ngẩng đầu nhìn em này, đừng nên cúi đầu chống đẩy
mà...". Sáu mươi tám, sáu mươi chín...
"...".
"Cậu chủ, cậu chủ, là em không có mùi vị con gái, hoàn toàn không
giống con gái sao?". Bảy mươi chín, tám mươi...
"...".
"Cậu chủ, cậu có khó chịu chỗ nào không? Không thoải mái?".Tám mươi
sáu, tám mươi bảy...
"...".
"Cậu chủ, có phải cậu cũng nên có chút phản ứng của đàn ông không?
Chín mươi hai, chín mươi ba...". Lẽ nào cơ thể cậu chủ có chỗ nào
không ổn?
"...".
"Hả? Cậu chủ, sao đột nhiên cậu lại ngồi dậy không làm nữa, còn bảy
lần nữa là OK rồi mà?".
Không làm nổi nữa! Quay người, cậu chủ làm mặt nghiêm nghị bỏ
đi.
"Cậu chủ, cậu chủ! Cậu bỏ cuộc như thế là thua đó!". Cô quýnh lên,
túm lấy tay cậu chủ.
"Bỏ ra".
"Cậu chủ, cậu muốn đi đâu vậy!?". Sao cậu chủ cố tình quay đầu đi
không nhìn cô, tai còn đỏ lên một cách kì quái nữa chứ.
"...Toilet".
"Hả?".
Sự nhẫn nại của đàn ông là có mức độ, hoàng hoa khuê nữ không nên
khiêu khích trêu chọc hết lần này đến lần khác!
Phản ứng của đàn ông có rất nhiều loại, loại này hoàng hoa khuê nữ
không cần hiểu rõ đâu!
Vì cậu chủ bỏ thi đấu chống đẩy chạy thẳng vào toilet, cho nên kết
quả chung cuộc là 1:1.
Hai bên quay về đội mình ăn cơm trưa, Diêu Tiền Thụ bán độ rõ ràng
trong lượt thi đấu thứ nhất, bị phó tổng Thư ngoắc tay gọi riêng ra
một chỗ dạy dỗ dưới những ánh mắt thương cảm của đồng đội.
"Phó tổng Thư, giờ cơm trưa không nói chuyện công việc nhé!". Cô
hầu ôm hộp cơm vừa đi vừa gặm, lượt thi đấu đầu tiên khiến cô tiêu
hao bao nhiêu thể lực rồi, lượt thứ hai lại hao mất bao nhiêu thể
lực để tim đập nữa, cô phải bồi bổ lại mới được.
Thư Thành Nhạc lườm cô khinh thường, cái cô này biết tranh thủ phúc
lợi nhân viên trước mặt anh ta như thế, sao đối diện với cậu chủ
thích bóc lột sức lao động của mình thì cứ mềm nhũn ra như con chi
chi vậy.
"Cô thích cậu ta à?".
"Hả?". Diêu Tiền Thụ ngồi xổm trên đất bới cơm trong hộp ăn như
nông dân ngớ ra, mấy hạt cơm rớt ra khỏi miệng, cô lúng búng, "Tôi
thích ai?".
"Cậu chủ nhà cô. Có phải cô thích cậu ta đúng không?". Không thì
anh thực sự không tìm được lý do nào giải thích được người có đầu
óc có cá tính lại chịu bị người khác sai bảo như thế.
"Anh anh anh... anh đừng có nói lung tung nhé! Phó tổng Thư! Tôi là
người hầu chuyên nghiệp, sao có thể có chuyện thích chủ nhân không
chuyên nghiệp thế được! Anh không thể nghi ngờ đạo đức nghề nghiệp
người hầu của tôi đâu nhé, tôi tuyệt đối sẽ không thích chủ nhân
của mình! Tuyệt đối là không!".
"Thật à?". Anh nghi ngờ. Nam đè lên nữ thì có thể sẽ có phản ứng
sinh lý, nhưng nữ chịu bị nam đè xuống thì không đơn thuần là phản
ứng sinh lý.
"Đó là đương nhiên! Tôi và cậu chủ là quan hệ chủ tớ đơn thuần,
không có quan hệ nghiệp dư gì đó đâu". Để chứng minh đạo đức nghề
nghiệp của mình, cô bỏ hộp cơm ra vỗ ngực, "Cho dù cậu chủ có cởi
hết quần áo đứng trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không có tí phản ứng
nào!". Bình thản giống như khi cậu chủ chống đẩy trên người
cô!
Bảo đảm này khiến Thư Thành Nhạc cười cười hiểu biết, nhân cơ hội
hỏi luôn, "Nói tóm lại, cô không coi cậu ta là đàn ông, đúng không?
Chỉ coi cậu ta là đối tượng phục vụ?".
"...Ừm... anh không nên nói như thế, cũng có thể...".
"Vậy còn tôi?".
"Gì cơ?".
"Cô có coi tôi là đàn ông không?". Tốt xấu gì cũng là đối tượng đã
từng bàn chuyện cưới xin, cũng phải có ưu đãi đặc biệt chút chứ
nhỉ?
Câu hỏi của phó tổng Thư kì lạ quá, cô có coi anh ta là đàn ông hay
không thì đã làm sao nào? Có thể bảo anh ta lúc đi toilet thì đi
bên trái hay đi bên phải à?
"Cô đang phân vân à? Có phải cũng muốn tôi cởi quần áo ra, cho cô
nhìn xem có phản ứng không sao?".
>o< Không muốn không muốn không muốn! Gọi cô vào góc phòng,
còn cởi quần áo cho cô xem, chỉ để chứng minh anh ta có phải là đàn
ông không à? Chuyện này giống ông chủ quái dị cô gặp khi còn nhỏ
này.
Ghét nhất ông chủ quái dị!
"Tránh ra!".
Giọng nói lạnh lùng của cậu chủ ngăn cản công cuộc thử phản ứng
sinh lý nam nữ của hai kẻ phản bội - nhân viên và vợ của cậu.
Diêu Tiền Thụ quay đầu nhìn, chỉ thấy đôi mắt quyến rũ hãy còn dính
nước của cậu chủ đang nhìn cô trừng trừng, ngay cả tóc cũng ướt
sũng nhỏ giọt, hình như cậu chủ vừa dội nước lạnh.
Xong rồi! Mấy câu cô nói cậu chủ đều nghe thấy hết phải không? Cả
câu... cô không coi cậu ấy là đàn ông?!
Mẹ ôi, cậu chủ, em không cố ý ngược cậu, lại càng không dám hoài
nghi kết cấu sinh lý và tôn nghiêm đàn ông của cậu mà! Em chỉ
là...
Cô buông hộp cơm ra định giải thích, cậu chủ đã lạnh lùng đi lướt
qua cô, không thèm quay đầu lại.
Gây ra họa rồi... cậu chủ, cậu đừng tức giận mà, đừng bỏ rơi em
mà!
Dưới ánh nắng chói chang, hai chiếc xe đắt tiền dàn hàng ngang ngay
giữa đường.
Tiết mục góp vui trước đó tuyên bố chấm dứt, đây mới là màn thi đấu
quan trọng của tổng giám đốc PK phó tổng.
Tuy nói là đại hội thể thao nhân viên, nhưng tại sao tình hình lại
trở thành kiểu thi đấu đua xe đậm chất giang hồ giữa tổng giám đốc
và phó tổng thế này, đám nhân viên cũng tự thấy rất hoang
mang.
Chỉ thấy hai người đàn ông cởi áo vest ra, đi tới ô tô của
mình.
Ô tô của phó tổng Thư màu đen trang nhã lịch sự, xe thể thao màu
bạc của tổng giám đốc kiêu ngạo phóng khoáng, mui xe mở ra, khí thế
càng áp bức.
"Này, đại thiếu gia, mấy câu lúc nãy của cô ấy cậu nghe thấy
không?". Vào vạch xuất phát, Thư Thành Nhạc nghiêng đầu hỏi người
ngồi trong xe thể thao mui trần, giọng đầy vẻ khiêu khích.
Cậu chủ lườm Thư Thành Nhạc, im lặng không đáp.
"Coi cái mặt như bị người ta ngược đãi dã man của cậu, chắc là nghe
thấy. Cậu nói coi giờ cô ấy mong ai thắng hơn?".
"...Chuyện của cô ấy, tôi quyết định". Không tính tới nguyện vọng
của cô ta.
"Chưa chắc. Nếu tôi thắng, cô ấy sẽ không làm người hầu của cậu
nữa, chuyện cưới xin của cô ấy cậu cũng không thể quyết định được,
tôi muốn chơi bời theo đuổi thế nào, đại thiếu gia cậu cũng không
thể nhúng tay vào".
"Anh đừng quên anh họ gì". Họ Thua (*) mà cũng muốn thắng cậu à? Mơ
đi, "Cũng đừng quên, nếu anh thua sẽ không được phép để ý tới cô
ấy, không được quan tâm cô ấy, không được nói chuyện với cô ấy
nữa!".
(*) Trong tiếng Trung, chữ "thư" và chữ "thua" đọc giống nhau
"Hả? Đại thiếu gia, thỏa thuận lúc đó của chúng ta làm gì có mục
không được phép quan tâm nhỉ?". Thư Thành Nhạc giả vờ giật mình cau
mày, "Không được nói chuyện là sao?". Đe dọa đấy à? Mấy khoản bổ
sung này, anh không đồng ý.
"Nói ít thôi". Tay nắm lấy cần số, đèn đỏ phía trước bắt đầu chớp
nháy liên tục.
Đèn xanh bật lên trong nháy mắt, hai chiếc xe gần như nhả phanh
cùng một lúc, tranh nhau lao vọt lên phía trước.
"Tiểu Thụ Tiểu Thụ, cô có cược không? Tôi cược hai trăm tệ phó tổng
sẽ thắng nha!".
"Cái gì! Rõ ràng là xe của tổng giám đốc ngầu hơn!".
"Này! Giờ đang đua xe, không phải cưa gái! Ngầu thì có ích gì chứ!
Đúng là cái gối thêu hoa!".
"Tiểu Thụ, cô không lại gần đây à? Óa! Tổng giám đốc vừa đánh vòng
cua đẹp lắm! Siêu quá đi mất!".
Đứng giữa đám nhân viên chẳng hiểu ngọn nguồn này, Diêu Tiền Thụ
rất lo lắng, bọn họ lấy cấp trên ra cá độ, mà hai vị cấp trên kia
lại đem cô ra đánh cược.
Một người thì cười hí hửng nói muốn chuộc thân cho cô, kết quả là
đẩy cô đi uống thứ nước kinh dị đó.
Một người nói gì mà không bán vợ mình, nhưng sau lưng thì đồng ý
đem cô ra đánh cược!
Rốt cuộc là cô mong ai sẽ thắng đây? Nếu cậu chủ thắng, cô sẽ tiếp
tục là người hầu bị bóc lột, nhưng có lẽ vì đã đắc tội với cậu chủ
mà sẽ bị bắt nạt thảm hại hơn.
Nếu phó tổng Thư thắng, thế thì, cô thực sự phải bỏ cái nghề làm
người hầu hơn mười năm nay sao? Tuy công việc này không có tương
lai lắm, tốt nhất cũng chỉ leo tới chức tổng quản bảo mẫu, nhưng đã
thành thói quen, cô đúng là chưa từng nghĩ tới việc rời bỏ cậu
chủ.
Tiếng bánh xe cạ trên đường rít lên khi xe cua gấp khiến tim cô đập
thình thịch, hai chiếc xe màu đen và bạc áp sát vào nhau, tóe ra
tia lửa. Chiếc xe màu đen bình tĩnh chạy, chiếc xe màu bạc xảo
quyệt chạy bên cạnh, đẩy chiếc màu đen lên vỉa hè chẳng thèm để ý
tới an toàn.
Diêu Tiền Thụ há hốc mồm nhìn, cô cũng không biết kĩ thuật đua xe
của cậu chủ lại điệu nghệ như vậy, còn nhớ hồi trước khi đi du học,
cậu ấy vẫn là một công tử đi học bằng xe riêng của gia đình. Thao
tác và kĩ thuật thi đấu thành thạo như thế, không lẽ ở nước ngoài
cậu chủ cũng lấy con gái ra đua xe đánh cược?
Hai chiếc xe chạy song song với nhau, cân sức cân tài, anh đuổi tôi
theo, rượt đuổi ráo riết, lại thêm một vòng cua nữa, đã sắp tới
đích, cuối cùng chiếc xe nào sẽ vượt lên cán đích, giành vòng
nguyệt quế, nhận được vinh dự và những tràng pháo tay, chấm nét
cuối cùng để hoàn thành bức tranh thi đấu này đây?
>=< A a a! Đã là lúc nào rồi mà cô còn tâm trạng cosplay
người dẫn chương trình thể thao chứ!
Đúng lúc đó, từ chiếc xe thể thao mui trần đột nhiên bay ra một vật
thể mờ ám, xoay N vòng trong không trung, độ cong hoàn mỹ có hệ số
khó tới 3.6 đập thẳng lên tấm kính chắn gió của chiếc xe màu đen,
chiếc xe màu đen giật mình, vội đánh tay lái về bên trái để tránh,
chiếc xe màu bạc nắm lấy ngay cơ hội, chính là lúc này, lúc này!
Chiếc xe màu bạc vượt lên cán đích!!
Quần chúng theo dõi chẳng hiểu gì ngẩn người ra.
"Cái... cái lúc nãy là gì? Là tôi hoa mắt hả? Có phải tổng giám đốc
ném... gì đó sang phó tổng không?".
"Tổng giám đốc phạm quy có thể xử như bình thường không?".
Chiếc xe màu đen dừng lại cạnh đó, Thư Thành Nhạc bước xuống xe,
chân giẫm lên vật thể mờ ám - bình nước khoáng, cười u ám, cau mày
nhìn cậu đại thiếu gia đang đi ra khỏi chiếc xe thể thao mui
trần.
"Đại thiếu gia, cậu vi phạm quy định thế này đúng là làm người ta
phải chửi thề".
Cậu chủ quay đầu lại nhìn trọng tài, "Có quy định nào cấm ném chai
không?".
=_=||| Sao cậu có thể hỏi câu đê tiện như thế chứ... cái này không
phải vấn đề về quy định, mà là vấn đề về lương tâm đó... nhưng mà,
cuộc sống cả nhà từ già đến trẻ còn nằm trong tay tổng giám đốc đê
tiện kia, ông chẳng còn cách nào khác ngoài việc lắc đầu, lắc đầu
rồi lại lắc đầu tiếp.
"Rất tốt. Tôi thắng. Anh phải nhớ những gì anh đã nói".
Thư Thành Nhạc nhướn mày, cười nhẹ, "Đồng ý? Tôi đã đồng ý với đại
thiếu gia cái gì? Sao tôi không nhớ nhỉ?". Chẳng phải chỉ có một
mình cậu ta là kẻ mặt dày.
Cậu chủ nheo mắt.
Thư Thành Nhạc càng cười tươi hơn, "À, hình như tôi có nhớ mang
máng, tôi đồng ý với đại thiếu gia cậu, thua thì sẽ không chú ý cô
ấy, không được thích cô ấy nữa, được. Tôi đồng ý với cậu, giờ tôi
không thích cô ấy nữa, cũng không quan tâm tới cô ấy, tôi chỉ theo
đuổi cô ấy. Được chứ?".
"...".
"Theo đuổi quang minh chính đại, trong sáng vô tư, trai chưa vợ
theo đuổi gái chưa chồng".
"Anh dám!".
"Sao tôi không dám? Ông chủ không có quyền nhúng tay vào cuộc sống
tình cảm của nhân viên, dù cậu là cậu chủ của cô ấy thì cũng
thế!".
Cái đồ khốn nạn! Đá văng chai nước khoáng đi, cậu chủ nổi giận, "Ai
nói tôi không có quyền quản cô ta, cô ta là...".
"Tổng giám đốc! Phiền cậu qua đây một chút, có chút chuyện cần cậu
xác nhận lại!". Một bóng người chạy ào vào giữa hai người đàn ông
rất ngầu rất xịn đứng chung với nhau, kéo anh chàng đẹp trai lạnh
lùng ra rồi chạy biến đi mất.
Diêu Tiền Thụ không chú ý tới ánh mắt của đám quần chúng nhân viên,
kéo cậu chủ nhà mình ra một góc. Cô chống thắt lưng thở hổn hển, đã
thấy cậu chủ thờ ơ khoanh tay trước ngực, đứng dựa vào tường, im
lặng không nói gì chỉ giương mắt nhìn cô. Hình như đang bực bội vì
cô xông vào đúng thời khắc mấu chốt, ngăn cậu phanh phui ra thân
phận hoành tráng của mình.
=~= Ông xã của cô? Đối tượng kết hôn giả? Cái này thì có gì hay
đâu? Sao có thể tùy tiện để người khác biết được! Suýt nữa là lộ
rồi!
"Cậu chủ! Vừa nãy cậu muốn nói gì thế hả!". Chú ý, đây là câu hỏi
tu từ, nhưng cậu chủ lại tự nghe ra thành câu hỏi.
"Cô ấy là cô vợ ngốc nhà tôi".
"Hả? Ai?".
"Cô!".
@ 0 @ Rốt cuộc là cô ngốc cỡ nào chứ? Sao cậu chủ phải cố sức đệm
thêm chữ ngốc kia vào.
"Lúc nãy, em nói chuyện với phó tổng Thư... cậu chủ nghe... nghe...
nghe... nghe thấy ạ?".
"Đoạn không coi tôi là đàn ông hả?".
= =||| Xem ra là nghe thấy, còn nghe rõ ràng nữa.
=3= Nhưng cũng không thể trách cô, ai bảo cậu chủ không coi cô là
phụ nữ trước, bình tĩnh chống đẩy trên người cô, cho nên cô mới ăn
miếng trả miếng, kéo lại tôn nghiêm phụ nữ cho mình chứ.
"Cô qua đây". Cậu chủ ngoắc tay với cô.
"Cậu chủ?". Có gì sai bảo sao? Cô tò mò tới gần.
Một tay cậu ôm quanh thắt lưng cô, siết chặt, kéo cô sát vào người,
đôi môi cậu đột nhiên lại gần trong gang tấc, gần như chạm vào trán
cô, tim cô bắt đầu ngứa ngáy, tai cũng đỏ bừng bừng, đang tính giơ
tay lên kéo giãn khoảng cách gần tới không đúng quy định này ra,
bỗng nhiên cậu chủ cúi người xuống, đôi môi khép mở phát ra những
âm thanh trầm trầm mờ ám khẽ chạm lên cái tai đỏ bừng của cô.
"Cô có cảm giác không?".
"Không có không có! Em chẳng có cảm giác gì cả!". Mặt cô đỏ lựng
lên, tim đập thình thịch.
"Không có cảm giác à?". Cậu nhíu mày, điều chỉnh tư thế đứng, khẽ
đẩy người lên, để cơ thể càng ép sát vào cô, "Thế này thì sao? Cảm
thấy không?".
"Không có mà, em không có... hả... cậu chủ, cái đó cái
đó...".
>/////////////< Cậu chủ, cái cảm giác cậu nói không phải là
nói tới... cái cứng cứng cứ chọc vào em chứ?
"Cảm thấy rồi à?". Cậu vươn tay ra ôm lấy eo cô, trầm giọng
hỏi.
Cô đứng bất động, hoàn toàn không có ý định nhúc nhích nữa, rất sợ
cơ thể đàn ông của cậu chủ có chỗ nào không thoải mái.
Cậu chủ khẽ thở ra một cách khiêu gợi, thầm thì mê hoặc bên tai cô
"Thế đó là cái gì?".
Cả người cô nóng ran, ngơ ngác ngẩng đầu cắn môi, nhìn vào đôi mắt
đen sâu như hồ nước của cậu chủ.
Đó là cái gì? Đó là...
Cậu chủ có phản ứng với cô? Sao cậu chủ lại có phản ứng đàn ông với
cô?
Không đúng không đúng! Đó chỉ là phản ứng sinh lý đàn ông bình
thường thôi, đó chỉ là phản ứng của việc đàn ông có nhu cầu, đó chỉ
đơn thuần là tình dục, nhục dục, thú dục...
Cô đờ đẫn chẳng nói được câu nào, để mặc thứ đáng yêu đang phát
nhiệt ở bụng dưới kia trêu chọc mình, không ngừng nhắc nhở cô sự
tồn tại kiêu ngạo của nó. Tuy kêu gào khẩu hiệu, cậu chủ có nhu
cầu, người hầu sẽ tận sức phục vụ! Nhưng cũng có vài việc... người
hầu bất lực!
Làm sao bây giờ, dù phản ứng của cậu chủ đã biến thành quấy rối
tình dục nơi công sở nghiêm trọng, nhưng cô vẫn hơi hài lòng, ít ra
cậu chủ cũng coi cô là phụ nữ.
Gì mà coi với không coi cô là phụ nữ chứ, sao cô phải để ý mình có
hương vị phụ nữ trong mắt cậu chủ không, có giống con gái không? Cô
là người hầu đã được rèn luyện chuyên nghiệp, không nên để tâm tới
mấy chuyện có với không, cô phải lôi tinh thần chuyên nghiệp
ra!
"Cậu chủ, người cậu không có vấn đề, rất bình thường, rất đàn ông,
thật tốt quá, em đã kiểm tra, yên tâm rồi, cho nên... có thể tách
ra một chút được không ạ?".
Câu nói vô duyên không đúng thời điểm khiến cậu chủ cau mày lại,
bỗng nhiên hạ giọng hỏi cô, "Tôi là gì của cô?".
"...Cậu là... cậu... cậu chủ của em".
"Là người đàn ông!!".
TT___TT Cậu chủ, em biết cậu là đàn ông rồi, hơn nữa còn rất man,
rất mạnh mẽ. Nhưng mùi vị đàn ông của cậu có thể đừng thả rông ra
như thế được không? Cái thứ đáng yêu bướng bỉnh kia còn đang chào
hỏi em kia kìa... cậu như thế, em khó chống cự lắm..