Diêu Tiền Thụ ở ngoài cửa nghe tiếng con chuột bị vỡ nát, rụt cổ
lại, hôm ấy cô nằm trên giường trằn trọc mất ngủ cả đêm.
Cô càng không ngừng tự cảnh cáo mình không nên nghĩ nhiều, mệnh
lệnh của cậu chủ là kết hôn với cậu ấy chỉ là vì khách sạn, vì
quyền kinh doanh, thời gian cấp bách, cậu ấy không tìm được người
có thể giúp cho nên mới ra hạ sách này.
Từ lúc về nước tới giờ, cậu chủ chưa từng nói tình cảnh và chuyện
khó xử của mình với ai, cô hoàn toàn không biết cậu chủ muốn gì,
càng không tính tới chuyện có thể giúp được cậu ấy chuyện gì.
Hiếm khi cô có ích, cứ theo lẽ thường, cô phải nhảy vào vạc dầu vì
cậu chủ chứ không phải là mặt nhăn mày nhó như đứa con gái e thẹn,
thảo nào ngay cả anh Thư cũng bảo cô phục vụ chẳng khác gì dân
không chuyên.
Cậu chủ đã nói rồi, kết hôn và yêu cậu ấy là hai chuyện khác nhau,
không trái với quy định hầu nữ.
Cô không phải đã quyết chí, muốn làm cho cậu chủ nghĩ cô cũng là
một người hầu xuất sắc sao?
Vậy cô còn chần chừ gì chứ?
Miễn là không thích cậu chủ, kết hôn với cậu ấy thì có can hệ gì?
Cô sẽ khống chế được tình cảm của mình!
Cậu chủ chỉ cần một cái tên phụ nữ xuất hiện trong giấy đăng kí kết
hôn, mà cô có thể giúp được cậu chủ!
Chuyện chỉ đơn giản như thế thôi!
Đã hạ quyết tâm, kết hôn thì kết hôn đi! Chỉ cần sau này cậu chủ
phát cho cô bằng khen người hầu xuất sắc, cô đã thỏa mãn lắm
rồi!
Chẳng hiểu lấy dũng khí ở đâu ra, hôm sau, Diêu Tiền Thụ siết chặt
nắm tay, tính lấy yêu sách giấy khen ra để đồng ý yêu cầu kết hôn
của cậu chủ.
Nhưng tới tận trưa cũng chẳng thấy cậu chủ ra khỏi phòng, thấy mặt
trời sắp khuất bóng, dũng khí hào hùng cô tích cóp đủ cũng từ từ
tiêu hết.
Khi dũng khí bé nhỏ của cô bị chia năm xẻ bảy, cửa phòng cậu chủ
cuối cùng cũng mở ra.
Cô đứng ở chân cầu thang ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cậu chủ đang
nhìn mình, đôi mắt đen như có ý trách hỏi.
Cậu chủ mặc áo sơ mi cổ Đức màu đỏ đi kèm với gilê màu trắng, quần
tây màu trắng thẳng thớm, quần áo phụ kiện đầy đủ chỉn chu sang
trọng, tỏa ra thứ khí chất ưu việt, nhìn một cái là biết ngay sắp
phải ra ngoài gặp người nào đó quan trọng, nói chuyện gì đó quan
trọng.
Cậu ấy tìm được người khác có thể giải quyết vấn đề của mình rồi
sao?
Người đó hoàn toàn đồng ý, can đảm kết hôn với cậu chủ rồi
sao?
Cậu chủ... không... không cần cô giúp nữa sao?
Cô im lặng cúi đầu, lời tới miệng định nói cũng nuốt ngược vào
trong.
Chỉ thấy cậu chủ đi từng bước xuống lầu, lướt qua người cô, không
nói câu nào, thậm chí không để mắt tới cô.
Cô thở ra một hơi, không biết là nhẹ nhõm hay thất vọng nhiều
hơn.
Mím mím môi, cô định tiếp tục làm việc. Khuỷu tay đột nhiên bị
người ở phía sau nắm chặt, kéo mạnh một cái, cả người cô va vào
ngực cậu chủ.
"Cậu... cậu chủ?!". Không phải là không để ý tới cô, phải ra ngoài
sao? Sao tự nhiên lại...
Cậu không quay đầu lại nhìn cô, túm khuỷu tay cô kéo thẳng ra khỏi
cửa.
"Cậu chủ? Cậu muốn đưa em đi đâu?".
Cậu vẫn im lặng không nói lời nào, quay lưng về phía cô, kéo cô
thẳng tới ô tô, nhét cô vào, giúp cô cài dây an toàn, quay người
ngồi lên ghế lái, nhấn ga một cái, chiếc xe lao ra khỏi cổng.
Xe lao nhanh về hướng ngoại thành. Diêu Tiền Thụ nhìn phong cảnh
xung quanh, nuốt nước miếng vẻ bất an, quay đầu nhìn cậu chủ nghiêm
túc chăm chú lái xe, vẻ mặt thành khẩn khóc mếu:
"Cậu chủ cậu chủ, em biết mình đã chọc giận cậu, cậu đừng kéo em
tới chỗ núi rừng hoang vu thủ tiêu nha!".
"Cậu chủ hào hoa phong nhã, tương lai tươi đẹp, ngàn vạn lần không
nên vì phạt em mà càng lúc càng trượt dài trên con đường phạm pháp
đó!".
"...".
"Cậu chủ cậu chủ, em biết lỗi rồi! Em không cố ý cãi lời cậu chủ
đâu, dù cậu không cần em, muốn bán em đi, cũng bán cho người nào ở
gần một chút được chứ? Ừm... hay cậu tính bán em về nông thôn làm
vợ người ta?".
"...".
Cậu siết chặt tay lái, khẽ nheo mắt liếc nhìn cô, đôi môi nhếch lên
đột nhiên mở ra, "Tôi đồng ý với cô, một năm.".
"Hả?".
"Kết hôn giả. Kì hạn là một năm, sau một năm chúng ta ly hôn. Như
vậy được rồi chứ?".
"...".
"Cô còn gì không hài lòng không?".
"... Không... không ạ.".
Cô vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu không khí trong
không gian nhỏ hẹp đột nhiên trở nên có chút ngượng ngập. Cô muốn
nói gì đó để phá tan khoảnh khắc nặng nề này, nhưng miệng cứ mở ra
rồi ngậm lại, không có cách nào líu ra líu ríu như ban nãy
được.
"Cô còn yêu cầu gì thì nói đi. Tôi ghét cô cứ ấp a ấp úng.".
"... Vậy nhỡ may có người thích thì sao đây ạ? Cậu chủ?". Nhỡ may
nửa chừng cậu chủ yêu ai đó, cô phải làm sao?
Tiếng phanh "két" chói lói đập vào tai Diêu Tiền Thụ, người cô lao
về trước theo quán tính, suýt nữa bay ra ngoài.
Cậu chủ nhìn chằm chằm vào tay lái, lạnh lùng nói, "Giờ cô đang mặc
cả với tôi đấy à?".
"Không phải, cậu chủ, em...".
Không chờ cô nói xong, cậu lạnh lùng ngắt lời, "Hừ, vậy thì ly hôn
sớm là được rồi.".
"...".
"Nhưng", cậu u ám quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn cô, rầu
rĩ nói, "Cô không được phép có ai trước tôi! Có đi ngoại tình cũng
phải là tôi trước! Muốn ly hôn cũng phải là tôi nói trước! Cô nghe
rõ chưa?".
"...". Ai mà kiểm soát được chuyện tình yêu chứ, nhưng mà, "Vâng,
cậu nói thế nào thì cứ theo như thế đi.". Dù sao cô thích không có
nghĩa cậu chủ cũng thích, cậu chủ ngứa mắt, cô cũng chẳng có cách
nào lấy chồng. Cứ cho là cậu chủ thích, cũng không có nghĩa người
đàn ông kia có thể khoan dung việc cô có một cậu chủ và anh ta sớm
nắng chiều mưa phải cùng phục vụ cậu chủ với cô.
"Xuống xe.".
"Hả? Ở chỗ này sao? Cậu chủ, đây là cổng công viên trò chơi ở ngoại
ô, sau khi trời tối sẽ không còn ai nữa. Hay là, cậu định bỏ rơi em
như dự định ban đầu sao?".
Cậu nhìn cô coi thường, mở cửa xuống xe trước, cầm di động gọi một
cuộc gọi rồi vòng qua bên kia, mở cửa xe, lôi cô ra ngoài.
"Cậu chủ, ở đây đáng sợ lắm, cậu chưa từng nghe người ta kể chuyện
công viên trò chơi có chuyện quái dị sao? Nửa đêm tàu hỏa sẽ tự
chạy, còn búp bê vải ở trong cửa hàng sẽ tự nhảy múa, chúng ta đi
nhanh đi, ở đây ghê lắm.".
Cô vừa run rẩy dứt lời, một đoàn tàu lửa nhỏ dành cho khách tham
quan trong công viên chậm rãi tiến về phía họ, trên đó đầy ngập hoa
tươi...
Hoa hồng, bách hợp, hoa rum, hoa phăng, hoa thạch thảo, hoa bìm
bìm... hỗn độn, chẳng quan hệ gì tới thông điệp các loài hoa, chỉ
đơn giản là gom vào càng nhiều càng tốt.
"Bùm bùm bùm.".
Mấy tiếng nổ vang lên trên bầu trời, pháo hoa sang ngời nở bung
ngay giữa không trung, bừng lên rực rỡ tới mức cô không khép được
miệng vào.
"Tách.".
Tiếng mở hộp khe khẽ khiến Diêu Tiền Thụ quay đầu lại nhìn cậu chủ,
chỉ thấy một cái nhẫn kim cương sáng tới loá cả mắt đang nằm trong
tay cậu, chiếu sáng khuôn mặt không mấy tự nhiên của cậu.
Mấy thứ này, cô thấy rất quen... là đạo cụ cầu hôn cô nói với cậu
chủ:
"Ngỏ lời cầu hôn với phụ nữ, đầu tiên phải có nhẫn.".
"Mấy cara?".
"Càng lớn càng tốt nhỉ? Càng lớn thì xác suất thành công càng cao
nhé.".
"...".
"Tiếp đó là hoa tươi!".
"Mấy bông?".
"Chỉ cần là hoa không cắm trên bãi phân trâu thì càng nhiều càng
tốt! Càng nhiều thì tỷ lệ bị từ chối càng nhỏ nha!".
"...".
"Sau đó là pháo hoa!".
"... Mấy đợt?".
"Một đợt, một đợt là đủ rồi! Một đợt là có thể khiến tất cả phụ nữ
cam tâm tình nguyện dụi vào lòng cậu chủ rồi!".
Cậu chủ gỡ nhẫn ra, ném cái hộp cầu kì nhưng vô dụng ra phía sau,
"Những thứ cô muốn đều có rồi. Lấy tôi đi.".
Những thứ cô muốn đều có rồi, cảnh cầu hôn trọn vẹn nhất trong ảo
tưởng của cô, hoa tươi, pháo hoa, nhẫn kim cương, hóa ra mấy hôm
trước cậu chủ liên tục gọi điện thoại yêu cầu mấy đạo cụ cầu hôn ấy
không phải vì Nhược Nhược, mà là dành cho cô. Nhưng chìm đắm trong
màn cầu hôn hoàn hảo này nguy hiểm cỡ nào đây? Kết hôn và yêu là
hai chuyện khác nhau! Cô phải nhớ thật kỹ, cậu chủ làm như thế chỉ
là muốn kết hôn, muốn tiếp quản khách sạn, không quan tâm tới cái
khác.
Cô biết, cô rõ ràng, cô hiểu, nhưng...
"Còn chưa đủ.". Cô khống chế được đầu óc, nhưng không khống chế nổi
cái miệng.
Cái sự được đằng chân lân đằng đầu của cô khiến đôi mắt đen của cậu
chủ nheo lại.
"Còn điều cuối cùng... cậu chủ còn chưa làm.".
Chân mày cậu chủ khẽ cau lại rồi đột nhiên giãn ra, ánh mắt cậu chủ
cũng trở nên dịu dàng.
Cậu bước hai bước tới gần, im lặng ôm lấy đầu cô, cúi người tới gần
môi cô, nhưng còn không phẩy mấy milimet thì ngừng lại, không tiến
tới nữa.
"Còn thiếu cái gì? Tôi không biết.".
"...". Cô ngẩng đầu, gương mặt đỏ bừng.
"Cô không nói, tôi không biết cô muốn gì.".
"... Thì... pờ rô mít kít.". Pờ rô mít kít khi pháo hoa phóng lên
chỗ cao nhất, không phải cô đã nói cho cậu nghe đây là điều then
chốt nhất rồi sao?
Nhận được đáp án mong muốn, khóe miệng cậu chủ mơ hồ động đậy, ngay
sau đó, lưng cô bị siết chặt, trước mắt tối sầm, trên môi nóng ran,
trên mũi đều là hơi thở đàn ông của cậu chủ.
Thật may, cậu chủ cần cô. Thật may, cô còn có ích cho cậu chủ. Thật
may thật may, đối với cậu chủ mà nói, cô là người còn tiện dụng hơn
cô Nhược Nhược. Cô có thể hầu cậu chủ hôn, kết hôn với cậu ấy, giúp
cậu chủ thừa kế gia nghiệp.
Nụ hôn sâu mềm mại khiêu khích không chịu ngừng nghỉ này của cậu
chủ thật ra là đang khen thưởng cho người hầu rất hợp tiêu chuẩn,
rất xuất sắc rất... có ích phải không?
Cứ như thế, cậu chủ và nữ hầu nhỏ quyết định chính thức kết
hôn.
Nhưng cuộc hôn nhân bí mật này phải giấu giếm thế nào cũng thật sự
khiến người ta phải lo nghĩ.
Tránh né tổng quản bảo mẫu lúc nào cũng kè kè giám sát, hai người
chuồn êm tới chỗ công chứng làm đăng kí, lấy giấy đăng kí kết hôn
về, trên mục ghi chú chưa kết hôn đã hoàn toàn thay đổi.
Cô xem giấy đăng kí kết hôn của mình, nhưng chẳng có chút cảm giác
mình đã biến thành phụ nữ có chồng. Hóa ra kết hôn cùng lắm chỉ là
cầm về một tờ giấy mỏng mà thôi, chẳng có gì ghê gớm cả.
Nhưng thực ra lúc điền vào bảng, phải đổi từ mục chưa kết hôn đã
điền hai mươi năm nay thành mục đã kết hôn, có chút không quen. Còn
nữa, chỗ ghi tên chồng điền tên là Ái Tân Giác La Cẩm Ngọc, cảm
giác rất kỳ lạ nha.
Phụt... ha ha ha ha, tên của cậu chủ ở mục tên chồng của cô, ha ha
ha!
"Giấy đăng kí kết hôn buồn cười thế à?". Cậu chủ vừa lái xe vừa
liếc mắt lườm cô.
"Thì thực sự là rất buồn cười mà. Cậu xem cậu xem, chỗ này còn viết
là tự nguyện kết hôn, đặc biệt gửi tới giấy chứng nhận này, vậy có
phải nói là, không tự nguyện kết hôn phải gửi loại giấy chứng nhận
khác không nhỉ? Còn có người bị ép buộc đi kết hôn sao?".
Cô tiếp tục loay hoay chơi đùa thứ đồ chơi mới, đúng lúc này cậu
chủ đột nhiên mở miệng: "Muốn đi chụp ảnh không?".
"Hả? Chụp ảnh gì?". Chụp ảnh hồ sơ? Dán lên giấy chứng nhận
à?
"... Ảnh cưới.".
"Ảnh cưới?". Thứ phụ nữ ước ao nhất? Cậu chủ đã bắt đầu hiểu phụ
nữ! Còn biết được nhược điểm của phụ nữ! Tại sao cái nào cũng đều
đâm trúng chỗ yếu của cô chứ.
Trong cửa hiệu chụp ảnh cưới, thợ chụp đang điều chỉnh ống kính một
cách chuyên nghiệp, ông ngẩng đầu nhìn đôi vợ chồng trẻ trước
mặt.
Người chồng mặc áo đuôi tôm đẹp đẽ ôm khít vóc người cao gầy, đưa
tay kéo mớ ren phiền phức bên cổ áo, gương mặt cậu ta rất đẹp, ánh
mắt thản nhiên, vẻ mặt lạnh lùng, chiếc cằm nhọn nghếch lên, rõ là
ghét ống kính, ghét chụp ảnh, thợ chụp vô cùng khó hiểu, không
thích chụp sao cậu còn chạy tới đây vung tiền làm gì?
Còn đang tính đem ảnh của cậu ta đặt ở ngoài cửa hiệu làm ảnh mẫu
thu hút khách hàng chứ! Cười một cái phối hợp với ông một chút đi
mà.
Nói tới chuyện cười, thợ chụp ảnh thật sự thấy khó hiểu, liếc mắt
nhìn cô gái ngồi cạnh mỹ nam.
Váy cưới được xếp xòe rộng, ngồi cạnh chồng mình mà giống như đang
ăn trộm, lấm la lấm lét, lẩy bà lẩy bẩy, sợ hãi rụt rè.
Cậu chàng lạnh lùng mình không dám chọc vào, cứ phải nói cái cô yếu
đuối kia trước đã, "Cô ơi tôi nói này, cô có thể cười thoải mái
thêm chút được không?".
"Không phải cháu đang cười sao ạ?".
"Ý của tôi là, cô cứng quá, cô nghĩ coi gần đây có chuyện nào khiến
cô vui từ tận đáy lòng không?".
"Chuyện gần đây nhất khiến cháu vui từ tận đáy lòng à? Không...
không có.".
"Mới cưới đó! Cô xem, cô kết hôn với người chồng đẹp trai thế này,
không vui sao?".
"...".
"Cô xem chồng cô đẹp trai, tư thế oai hung rạng rỡ như thế, cô thế
này mà tự dưng lại có thể tóm được anh ta, đúng là không biết đã
tích được phúc đức gì nữa, cô không vui à?".
"...".
"Cô nghĩ nữa đi, chồng cô sau này sẽ yêu cô thế nào, thương cô thế
nào... này này này... sao mặt cô như sắp khóc thế? Được rồi, tôi
xin cô đấy, rốt cuộc cô muốn làm sao mới chịu cười tươi tắn tự
nhiên một chút.".
"Thế nào cũng được à?".
"Chỉ cần tôi có thể làm được, nhất định tôi sẽ giúp cô!".
"Được. Có thể phiền ông bảo cậu chủ nhà cháu đi ra hai phút được
chứ?".
"...".
"Cậu ấy cứ tỏa khí lạnh sau cháu, nhiệt độ âm mười mấy độ thì hoa
xuân của cháu khó mà nở được, cũng khó cười vui vẻ lắm.".
"Anh ơi, không thì chụp cho anh trước, chụp cho vợ anh sau, rồi
dùng photoshop ghép hai người lại với nhau được không?".
"...". Cặp mắt lạnh lùng đảo qua, đây là đề nghị tệ nhất mà đời này
cậu nghe thấy.
Cuối cùng ảnh cưới chụp ra vô cùng thê thảm, một trời một vực với ý
tưởng tuyệt hảo của thợ chụp ảnh...
Tấm thứ nhất cô vợ vốn nên ngồi trên ghế, trang nhã giơ tay phải
lên, anh chồng cúi người hôn lên mu bàn tay.
Nhưng trên ảnh chụp là cậu chủ cúi người xuống thấp, ánh mắt bắn ra
tia nhìn sát nhân, cô hầu nhỏ sợ tới mức trượt ngay từ ghế tới cạnh
chân cậu chủ, ôm lấy đùi cậu ta.
Tấm thứ hai anh chồng vắt chân ngồi trên ghế, cô vợ dựa vào một bên
đùi chồng nhìn vào ống kính cười hạnh phúc.
Nhưng trên ảnh chụp là cô hầu bé nhỏ không để ý tới sự trang nhã
thần thánh của áo cưới, ngồi xổm như con chó trung thành cạnh ghế
cậu chủ, cậu chủ còn hơi vui vẻ vỗ lên đầu cô.
Bức thứ ba, vòng đeo cổ cho chó xuất hiện, tấm thứ tư, cậu chủ cầm
dây dắt chó dắt cô hầu nhà mình, tấm thứ năm, cậu chủ lúng túng cúi
người chạm môi lên má cô hầu, tấm thứ sáu, cô hầu cười sặc cả nước
bọt, tấm thứ bảy, cậu chủ tức giận bẹo má cô lắc lấy lắc để, tấm
thứ tám, cô hầu khóc lóc xin tha, tấm thứ chín, cậu chủ trở chứng
không chụp, tấm thứ mười, cậu chủ xách cổ cô hầu kéo ra khỏi ống
kính...
Rất tốt... liên tục liền mạch.
Đĩa ảnh cưới hoàn toàn không có cảm giác vui sướng để trong phong
bì dán kín đưa tới tay đôi vợ chồng mới cưới, thợ chụp ảnh chỉ hy
vọng bọn họ nhanh chóng mang nó đi! Cái kiểu này chẳng có hiệu ứng
quảng cáo gì cả, thợ chụp ảnh thậm chí còn sợ ảnh này mà lọt ra
ngoài sẽ bôi nhọ cửa hiệu.
Nhưng mà...
Cùng ngày nhận ảnh chụp, cậu chủ bị ông thợ chụp ảnh bí mật gọi qua
một bên, Diêu Tiền Thụ vểnh tai lên, chỉ nghe thấy thợ chụp ảnh
cười ha ha quyến rũ với cậu chủ, "Anh bạn này, mấy cái khác cậu có
thể đem đi, tấm này có thể để lại cho chúng tôi làm ảnh mẫu được
chứ?".
"...".
Cậu chủ cầm tấm ảnh, nhìn chăm chú, lát sau hét lên, "Không
được!".
"Hả, cậu này. Có làm sao đâu! Cậu không nên quá đáng thế chứ. Tấm
ảnh này để cho tôi, coi như chụp miễn phí cho cậu, cậu thấy thế
nào?".
"Chẳng thế nào cả!".
"Cậu ơi, cậu coi tấm này thực sự có feel lắm, cậu nên để lại cho
chúng tôi...".
"Cút ngay!".
Nhét vào trong túi quần, cậu ép nhân viên hiệu ảnh phải xóa tấm
phim gốc của bức ảnh đi, mặt mày hầm hầm lên xe.
Cô hầu không hiểu hỏi, "Cậu chủ, cậu không sao chứ?".
"Im đi.".
"Mặt cậu đỏ quá.".
"... Bảo cô im đi mà!".
"Không lẽ... cậu bị bọn họ chụp ảnh khỏa thân rồi à?".
"...".
Trong hiệu ảnh cưới, lão thợ chụp ảnh nào đó nham hiểm cười phớ lớ,
"May là mình để lại một tấm, này này này, đem tấm này phóng to lên
làm áp phích, chúng ta treo cao lên, cái này đúng là tác phẩm để
đời của tôi!".
Nhân viên rửa ảnh nhận bức hình, "Ông chủ, cậu chàng kia giận gì
đấy? Cái này không phải khỏa thân à?".
"Há, cậu thì biết cái gì. Cái này còn kích thích hơn cả ảnh khỏa
thân, có lẽ cậu ta cả đời này chưa từng thấy mình lộ ra vẻ mặt này.
Cho nên thẹn qua hóa giận, không thuyết phục được, hầy! Đàn ông ấy
à, lúc nào cũng không thể chịu được việc bản thân lộ ra vẻ mặt hạnh
phúc lại say mê ủy mị thế này được đâu.".
"Thế à? Em cũng là đàn ông, sao em không nghĩ đàn ông chúng ta bí
ẩn thế nhỉ?".
Nhân viên rửa ảnh nghi hoặc nhìn tấm ảnh trong tay mình- cô gái mặc
áo cưới truyền thống của Trung Quốc, khăn cưới trùm kín đôi mắt và
gương mặt của cô, ngón tay thon dài của chàng trai dừng ở má cô
gái, như muốn nhấc tấm khăn lên, trong đôi mắt dịu dàng sâu thẳm
tràn ngập vẻ... hạnh phúc, say mê ủy mị!
Cậu chủ nhìn cô với ánh mắt thâm trầm, hít vào một hơi, đôi môi
mỏng khẽ mở: "Cô ấy là..."
"Tôi là người hầu của cậu chủ, là người hầu riêng của cậu ấy. Chào
các anh."
Sắc mặt cậu chủ thật đáng sợ, xanh đỏ trắng cứ xẹt qua lần lượt,
sau đó... hu hu, đang trừng mắt nhìn cô, đang lườm cô cháy mặt,
đang bắn tia mắt vô cùng giận dữ về phía cô...
"Cậu chủ, cậu khỏe thật đấy chứ? Hình như đang phát sốt này."
Ngồi trong xe cậu chủ, ánh mắt Diêu Tiền Thụ không thể rời khỏi
khuôn mặt đỏ rần của cậu.
Cậu bị nhìn chằm chằm tới cáu tiết, đưa tay bật điều hòa lên nấc
cao nhất.
Thấy cô còn đang nghiên cứu mổ xẻ mình, cậu chủ cau mày đẩy đầu cô
đang áp sát ra xa: "Đừng có qua đây."
"Nhưng em lo cho long thể của cậu, nếu cậu mà ốm, tổng quản bảo mẫu
sẽ trừ sạch mớ tiền lương ít xịt của em mất. Em cùng cậu tới bệnh
viện được không?"
Trong không gian kín, không thể tránh khỏi đôi mắt đáng ghét cứ
chớp nháy lia lịa, cậu chịu đủ rồi!
"Két".
Sau tiếng phanh gấp, cậu chủ nhắm mắt lạnh lùng ra lệnh, "Xuống
xe".
"Hả? Đây... ở đây à". Cô nhìn biển trạm xe bus bên ngoài cửa
sổ.
"Giờ tôi muốn tới khách sạn".
"Vâng vâng vâng! Em biết rồi".
Mục đích thật sự của việc kết hôn giữa cậu chủ và cô không phải là
việc này sao? Cậu chủ vội vàng muốn tới khách sạn thông báo mình đã
kết hôn, cô không thể đi cùng cậu chủ tới đó, nếu để anh Thư biết
người cậu chủ lấy là cô hầu này, anh ta nhất định sẽ nghi ngờ cậu
ấy.
Cô vội vàng đẩy cửa xuống xe.
"Cô...".
"Cậu chủ, cậu còn dặn dò gì không?"
"... Không được phép về nhà muộn hơn tôi".
"Vâng!". Diêu Tiền Thụ cười đáp.
Cậu khởi động xe, trong kính chiếu hậu là hình ảnh Diêu Tiền Thụ
đang nhón chân xem bảng xe bus.
Cậu mím môi, nhấn ga lao thẳng tới chiến trường của mình - khách
sạn Hoàng Tước.
Cửa phòng phó tổng giám đốc bị thư kí đang thở hổn hển đẩy ra,
tiếng giày cao gót lộp cộp khiến Thư Thành Nhạc đang chăm chú xem
tài liệu phải cau mày.
Nhìn cô thư kí mới vào làm chưa đầy một tháng có vẻ khổ sở, anh đặt
bút xuống cười khẽ, "Thư kí Tần, tốt nhất là cô báo cáo chuyện quan
trọng cho tôi, không thì tôi tính lấy đôi giày cao gót quyến rũ của
cô để lại làm kỉ niệm, tiện thể mời cô về nhà nghỉ khỏe luôn". Lúc
làm việc, phụ nữ lộ ra đặc điểm giới tính đúng là khiến người ta
khổ không chịu được.
"Xin... xin lỗi! Thưa phó tổng giám đốc. Nhưng... con trai của chủ
tịch, cậu ấy..."
Còn chưa nói hết câu, một bóng người mặc Âu phục chỉnh tề lách qua
người cô thư kí như chẳng có ai ở đó, ngạo nghễ đi tới trước bàn
làm việc của Thư Thành Nhạc.
Cậu đập quyển sổ chứng nhận kết hôn đỏ chót xuống trước mặt Thư
Thành Nhạc cái "rầm".
Thư Thành Nhạc không đứng dậy, vẫy tay cho thư kí đi ra, đẩy kính
lên rồi mới ngẩng đầu cười chào đón, "Cậu chủ hành động nhanh thật.
Xin hỏi chủ tịch có biết cậu chơi trò kết hôn chớp nhoáng
không?"
"Chỉ cần kết hôn là tốt rồi, còn lại đừng nói linh tinh".
"Tôi thấy rồi". Anh miễn cưỡng cầm quyển sổ chứng nhận kết hôn,
"Mùi vị mới kết hôn thế nào? Cô nhà là ai?".
"Không phải việc của anh".
"Chính xác không phải là việc của tôi". Thư Thành Nhạc đẩy quyển sổ
chứng nhận kết hôn tới trước mặt cậu, "Cái này tôi không cần xem,
điều kiện tốt như cậu chủ Cẩm Ngọc đây, muốn tìm bừa một cô gái căn
bản không làm khó được cậu, phải không?"
"...".
"Không cần trừng mắt nhìn tôi phòng bị thế, dù cậu có tìm một cô
gái giúp cậu kết hôn giả tôi cũng chẳng làm gì được, chủ tịch chỉ
bảo tôi để cậu kết hôn, còn chuyện cậu với cô gái đó là tình cứng
hơn vàng, hay là vàng dày hơn tình, tôi không quan tâm cũng chẳng
muốn quan tâm".
Anh mở ngăn kéo rút ra một tập danh thiếp dày, lật qua xem lướt rồi
rút ra một cái, đưa tới trước mặt cậu chủ.
"Cái gì thế?".
"Bạn tôi. Làm bên truyền thông." Thấy cậu không nhận, Thư Thành
Nhạc vươn tay nhét tấm danh thiếp vào túi quần Âu của cậu, "Không
cần trừng mắt với tôi. Cái này cũng là chủ tịch dặn dò. Sau khi kết
hôn cậu chủ và cô nhà phải trả lời phỏng vấn, thông báo cho mọi
người biết".
"..."
"Hy vọng lúc phỏng vấn hai vợ chồng cậu nhận ra được đối phương,
đừng để lộ tẩy khiến người ta cười chê. Hai người bị chê cười cũng
không sao, nhưng hình ảnh của khách sạn sẽ bị ảnh hưởng". Giọng
điệu Thư Thành Nhạc đầy mỉa mai, nói tiếp, "Cậu chủ này, kết hôn
nhanh thế không vui đâu, giờ đổi ý còn kịp".
"Rầm".
Đáp lại Thư Thành Nhạc là tiếng dập cửa vô cùng mạnh mẽ.
Thư Thành Nhạc nhướn lông mày, cười khinh miệt, "Muốn mình cống
hiến sức lực cho cậu chủ này, còn phải nhảy vào biển lửa vì cậu ta
sao? Hừ, xin miễn đi".
Đồng hồ đã chỉ quá tám rưỡi.
Thu lại ánh mắt lạnh lùng, cậu chủ Cẩm Ngọc ngồi ngay ngắn trên ghế
sofa, mặt mày hầm hầm, bấm bấm điều khiển ti vi.
"Kẹt".
Tiếng mở cửa khiến ánh mắt lạnh lùng của cậu bắn thẳng về phía
cửa.
Diêu Tiền Thụ vừa vào cửa đã đứng đơ ra đó, cậu chủ mặc áo cổ chữ V
khoét sâu màu xám, để lộ xương quai xanh tuyệt đẹp của mình, khoanh
tay vẻ lười biếng, tư thế khiêu gợi như thế đi kèm ánh mắt chẳng có
chút khiêu gợi nào khiến cô lạnh hết cả người.
"Cậu... cậu chủ, em đã về".
"...". Không đáp, trừng mắt nhìn cô.
"Em... hơi chậm một chút, tại tắc đường".
"Cô làm vợ thế à?". Về nhà muộn còn kiếm cớ.
"Khụ khụ khụ khụ!". Cô vừa nghe tới từ nhạy cảm, lập tức lớn tiếng
ho khan.
Cậu không hiểu, chỉ cảm thấy cô đang phản kháng mình, bỏ điều khiển
ra đứng dậy hừ nói, "Cô ho cái gì! Tôi đang hỏi cô, cô làm vợ kiểu
gì hả!".
"Khụ khụ khụ!!".
"Cậu chủ! Cậu nói gì với Tiểu Tiền thế? Có phải nó lại không nghe
lời khiến cậu tức giận không? Chờ tôi sửa xong bụi hoa ở vườn sau
sẽ vào chỉnh đốn nó!".
Tiếng tổng quản bảo mẫu từ vườn sau vọng lại nghe có hơi xa xăm một
chút. Cậu chủ nhếch mép, thế mới biết cái trò vừa rụt cổ, vừa lè
lưỡi của cô là có ý gì.
Cau mày, cậu túm cô kéo ngay lên lầu, mở cửa phòng lôi cô vợ của
mình đi vào, vung chân đá cửa.
"Tôi không thích vợ mình về nhà muộn hơn mình!". Cậu bất mãn ra
lệnh.
"... Còn em không thích chồng mình giữa đường bảo xuống xe tự về
nhà đi". Cô hạ giọng lẩm bẩm.
"Cô nói cái gì?".
"Không ạ, em nói sau này em không dám về nhà muộn nữa".
"... Hừ. Biết là được rồi".
"Thế em ra ngoài đây".
"Chờ một lát. Cái này cho cô".
Một chiếc di động gấp màu trắng ánh bạc được nhét vào trong tay
cô.
"Cậu... cậu chủ, đây là...". Đây là quà cưới à?
"Tiện cho việc liên lạc". Trời tối có không tìm được người cũng có
điện thoại mà gọi!
"... Vâng". Chỉ vì tiện việc sai bảo mới tặng di động cho cô
mà.
"Tôi cảnh cáo cô, không được phép đưa số di động cho người khác.
Cái này chỉ mình tôi biết thôi".
Cô mở di động ra, trong danh bạ đã có số di động cậu lưu sẵn vào,
chỉ có số của một mình cậu chủ, ngay cả vị trí của tổng quản bảo
mẫu cũng không có, "... Ừm, em biết rồi". Từ nay về sau, cô sẽ cố
gắng nhớ số điện thoại của người khác, tuyệt đối không lưu số người
ta vào trong di động.
Thật tốt quá! Cuối cùng cô lại có di động, không phải xa lánh xã
hội nữa rồi! Oa, chức năng của loại di động này đầy đủ thật. Cô chỉ
muốn bay về phòng mình mày mò nó, nhưng cậu chủ còn thao thao bất
tuyệt.
"Mấy ngày nữa, theo tôi đi dự phỏng vấn".
"Vâng vâng, được ạ". Ôi trời, màn hình di động này còn có thể xoay
tròn này, chụp ảnh tự sướng tiện lắm nha!
"Tới lúc đó không tránh được việc nói vài câu khách sáo".
"Thế ạ? Em biết rồi". Oa oa oa, độ phân giải cao quá, ảnh rõ nét
quá! Có thể chụp rõ đường cong thâm thúy của xương quai xanh cậu
chủ này.
"Những lời khách sáo đó, cô biết nói chứ?"
"Biết mà, biết mà!".
"Nói thử coi".
"...".
"Cốp".
"Cậu chủ, giờ cậu gõ đầu em, có thể tính là bạo lực gia đình
không?".
"Cốp cốp cốp".
"... Hu hu".
"Nhẫn tôi đưa cho cô đâu?". Cậu nheo mắt liếc qua ngón tay trống
không của cô.
Cô nghe thế lập tức đưa tay cởi cúc cổ áo ra.
"Cô làm gì đó?!". Cậu giật nảy mình trước hành động đột ngột của
cô.
"Cậu chủ, không phải cậu muốn xem nhẫn sao?". Cô mở cổ áo ra, một
sợi dây xuyên qua cái nhẫn kim cương bự chảng đeo trước cổ cô, phát
ra ánh sáng lấp lóa, "Em sợ bị người ta phát hiện, nên làm thành
dây chuyền giấu trong áo. Rất thông minh nhanh trí đúng
không?".
"... Phù". Cậu còn tưởng cô muốn... thực hiện nghĩa vụ gì đó, làm
chuyện sau khi kết hôn nên làm chứ.
"Cậu chủ, cậu thở phào nhẹ nhõm à? Em sẽ không ngốc đến mức đeo vào
đi rêu rao, để cho người ta phát hiện đâu! Cậu yên tâm đi".
Cậu liếc mắt sang chỗ khác đi, dời ánh mắt nóng rực ra khỏi cổ áo
của cô.
Cô bị cậu nhắc nhở, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, bèn vỗ đầu, quay
người tìm trong túi Doraemon của mình, "Suýt nữa quên. Cậu chủ,
cái này tặng cậu".
Cậu miễn cưỡng quay đầu lại, chỉ thấy một chiếc nhẫn bạc dành cho
nam lóe lên ánh sáng nhàn nhạt trong lòng bàn tay cô. Ánh mắt đột
nhiên bị hấp dẫn như bị hút sâu vào đó, không thể dứt ra được, lồng
ngực cũng nhấp nhô xao động lạ thường. Giọng nói ồn ào của cô không
ngừng vang lên bên tai.
"Em nghĩ có là kết hôn giả, cậu chủ cũng tặng nhẫn cho em, tốt xấu
gì em cũng nên trao đổi nhẫn với cậu chủ. Cho nên, em tiện đường
tới cửa hàng mua một cái nhẫn. Nhưng tiền trong thẻ của em không
nhiều lắm, cho nên chỉ mua được nhẫn bạc nguyên chất thôi, không
phải thứ gì quý giá, cậu chủ nhận là được rồi, không cần
đeo...".
"Đeo cho tôi".
"...".
Giọng nói khàn khàn của cậu khiến tim cô run lên, cô kinh ngạc
ngẩng đầu nhìn cậu.
Cậu chìa bàn tay thon dài tới trước mặt cô, ngón áp út hơi cong lên
như đang nhắc nhở cô đừng đeo nhầm chỗ.
Tay run run, cô cầm nhẫn nhưng không dám đeo vào.
"Đeo vào đi". Cậu giục cô.
Chiếc nhẫn bạc cho nam lồng vào ngón áp út bàn tay trái, từ móng
tay, đốt ngón tay, trượt xuống dưới, thít chặt lại.
"Hình như hơi nhỏ, em đem đi đổi cái khác".
Cô làm bộ muốn rút nhẫn ra, nhưng bị cậu nắm lại không cho
rút.
"Không nhỏ".
"Nhưng... sẽ chật lắm, không tháo ra được đâu".
"Thì không tháo ra".
"Không... khó chịu chứ ạ?". Đeo nhẫn chật như thế sẽ khó chịu đúng
không?
"Không đâu". Ánh mắt cậu nhẹ nhàng lướt qua chiếc nhẫn, "Vừa
lắm".
Khẽ ngước mắt lên, ánh mắt chạm phải đôi mắt đen lấp lánh của cô.
Trong nháy mắt, bầu không khí trở nên đặc quánh, nhiệt độ thoáng
chốc tăng cao, dây chuyền ở cổ áo cô lấp lánh, giống như nam châm
hút cậu lại gần, nhẹ nhàng ép cô lên cửa, vén lọn tóc mềm mại xõa
trên vai cô, ép chặt tay lên lưng cô, đôi môi chỉ cần hạ xuống thêm
chút nữa sẽ đụng vào cổ cô.
Hơi nóng mờ ám quẩn quanh trong căn phòng khiến người ta khó chịu,
ngay cả việc run rẩy cô cũng phải e dè. Hơi thở nóng rực gần trong
gang tấc, vấn vít trên hõm vai của cô, khoảng cách không phẩy mấy
milimét ngượng ngùng khiến cô không biết nên đẩy ra hay vui vẻ
tiếp nhận.
Cô đơ người tại chỗ, im thin thít chờ đôi môi hồng đang hé mở kia
của cậu chủ xử lý mình.
Sắp chạm vào rồi, gần thêm một chút nữa, hương vị đôi môi của cậu
chủ cô đã nếm nhiều lần, mềm mềm nóng nóng trơn trơn ướt
ướt...
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa bên ngoài khiến Diêu Tiền Thụ sợ gần mất mật.
"Cậu chủ! Cậu có đó không? Con bé Tiểu Tiền có ở trong phòng cậu
không? Tôi không tìm thấy nó! Không biết chạy đi đâu rồi!".
Tổng quản bảo mẫu!?
Hồn vía cô cũng sắp chạy đi đâu mất rồi!?
Cậu chủ cậu chủ, cứu cô, mau cứu cô đi mà! Nếu bị tổng quản bảo mẫu
thấy hai người bọn họ quấn quýt nhau liếm qua cắn lại, cô sẽ bị
đánh bay lên trần nhà, dính lên cái đèn thủy tinh mất!
Cậu nhướn mày, thong thả cân nhắc coi cứu cô có lợi không, ngón tay
như có như không gõ nhẹ lên má.
Nhận thấy cử chỉ này đầy tính ám chỉ, tư duy không trong sáng của
cô hầu nhỏ lan ra, cô lập tức kiễng chân lên, chu môi hôn mạnh vào
má cậu chủ, còn phát ra tiếng "chụt".
"Hôn rồi, luyện tập hôm nay xong rồi, cậu chủ mau cứu em
đi!".
"...".
"Cậu chủ, cậu đừng có đờ ra chứ. Sờ mặt thẹn thùng xấu hổ cái gì,
đợi lát nữa hẵng tính đi!".
"...".
Tổng quản bảo mẫu cau mày dán sát người lên cánh cửa, ông vô cùng
hận thù cái cửa khốn nạn có hiệu quả cách âm quá tốt này, khiến ông
không thể nghe rõ được nhất cử nhất động của cậu chủ.
Sau cánh cửa chắc chắn có động tĩnh kì quái gì đó!
Là cậu chủ gặp nguy hiểm gì sao? Không lẽ có đạo tặc háo sắc thoát
khỏi hệ thống an ninh cao cấp chạy vào khuê phòng của cậu chủ, ép
cậu chủ lên giường, muốn quấy rối cậu chủ?
"Cậu chủ! Tôi tới cứu cậu đây! Kẻ nào dám nhúng chàm thân thể thanh
khiết của cậu, tôi sẽ đánh kẻ đó thành thức ăn cho Hắc Thủ Đảng! A
a a a!".
Giơ cái chổi lên cao, tổng quản bảo mẫu định đạp cửa xông
vào.
"Két".
Cửa mở.
Cậu chủ bình tĩnh thò đầu ra, im lặng nhìn tổng quản bảo mẫu đang
giơ cái chổi hãy còn rớt bụi.
"Cậu chủ! Cậu không sao chứ? Cơ thể thuần khiết của cậu không sao
chứ?".
Cậu nhíu mày, "Ông nên đi tắm đi". Thân thể thuần khiết của cậu
chẳng sao cả, nhưng thân thể của tổng quản bảo mẫu thì có sao
đó.
"Ôi, tôi tắm là chuyện nhỏ, có phải trong phòng cậu chủ có cái gì
không?".
"Có cái gì?".
"Chính là tên trộm đáng sợ vô sỉ tơ tưởng tới cậu, thèm muốn vẻ đẹp
của cậu, tính toán nhúng chàm cậu đó!".
"Ờ. Vậy thì thực ra có đấy". Cậu lạnh lùng hừ một tiếng, lùi lại mở
cửa ra, ý bảo tổng quản bảo mẫu có thể vào giải quyết.
Vừa nghe cậu chủ nói có kẻ trộm, tổng quản bảo mẫu đã phấn khởi, "Ở
đâu! Cậu chủ, nó ở đâu, xem tôi quật nó một phát bay lên trần nhà
luôn!".
Cậu chủ lười nhác quay về ngồi trước bàn máy tính của mình, chỉ một
ngón tay về phía sau, hướng cậu chỉ là phòng tắm riêng ngay ở trong
phòng.
Tổng quản bảo mẫu đá văng cánh cửa phòng tắm, chỉ thấy bóng lưng
một người run rẩy cuộn mình bên cạnh bồn tắm lớn, "Điêu dân lớn mật
từ đâu tới, đừng hòng mơ tưởng tới sắc đẹp thiên tiên của cậu chủ
nhà ta!".
Ông giơ cao cán chổi, lao tới đập người kia như đập gián.
Cô quay người lại, mấy cái quần lót rơi xuống.
Ông nhặt lên, hét to, "Đồ vô sỉ! Quần lót quý báu của cậu chủ nhà
ta là thứ mày có thể tùy tiện trộm à! Xem hôm nay ta đánh mày ra bã
đi!".
"Hả? Tổng quản bảo mẫu, ông có cần ác độc tới vậy không? Đánh con
ra bã á?". Diêu Tiền Thụ bi phẫn quay đầu lại, trưng ra cái mặt
trung thành tận tâm.
Cán chổi suýt chút nữa đánh vào mặt tên trộm, tổng quản bảo mẫu vội
vàng thu lại binh khí, nghiêm mặt nói, "Diêu Giai Thị Tiền Thụ! Cô
làm gì trong phòng cậu chủ hả?".
"Con... con...". Cô ấp úng.
"Cô có ý đồ trộm quần lót của cậu chủ mà chưa thành đúng không? Bị
cậu chủ đánh ngất rồi nhốt vào WC đúng không?".
"Không phải mà!".
"Thế cô làm gì trong phòng cậu chủ?!".
"Con đang giúp cậu chủ giặt quần lót!". Lý do đến là hùng
hồn.
"... Cô, đang giặt quần lót giúp cậu chủ?".
"Vâ... vâng!". Cô dứt lời, nhặt lại quần lót trên mặt đất, lúc nãy
cô cuống cuồng tìm vũ khí trong phòng tắm, không ngờ quần lót để
thay lúc tắm của cậu chủ cô tiện tay chụp lấy lại có thể giải vây
cho cô, a ha ha ha ha! Cô đúng là thông minh quá, chỉ cần nói giặt
quần lót giúp cậu chủ, tổng quản bảo mẫu sẽ không nghi ngờ!
"Ờ... giặt quần lót à, thế cô giặt cho sạch nhé".
"Vâng ạ!".
Nhìn đi! Chỉ cần nói phục vụ cậu chủ, tổng quản bảo mẫu sẽ không
nói gì nữa.
"Chỗ nào cũng phải giặt sạch nhé. Cô biết không, giờ cậu chủ...
à... là người đàn ông trưởng thành rồi!". Tổng quản bảo mẫu vừa nói
vừa thả cái chổi trong tay ra, thỉnh thoảng lại len lén liếc nhìn
cái quần nhỏ bằng vải cotton trong tay Diêu Tiền Thụ.
"Tiểu Tiền này, cậu chủ thích màu gì?".
"Màu trắng màu đen đều có cả". Thực ra hoa văn ngựa vằn cũng rất
đáng yêu, không biết cậu chủ có thích không nhỉ. Lần sau khi đi
siêu thị với tổng quản bảo mẫu, tiện thể mua một cái cho cậu chủ về
mặc thử coi sao!
"Tiểu Tiền, cô đưa cái quần lót của cậu chủ qua đây chút, mở ra cho
tôi xem...".
"Hừm? Ông muốn xem cái gì?".
"Xem số đo của cậu chủ là bao nhiêu?".
"...". Cô im lặng giơ thứ trong tay lên.
Tổng quản bảo mẫu thở hắt ra, "Cậu chủ à, quả nhiên cậu đã biến
thành người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh rồi!".
"... Hai người cút ra ngoài hết cho tôi!". Cậu chủ không thể nhẫn
nại được nữa, giận dữ hét lên, ngay sau đó...
"Rầm".
Sau tiếng sập cửa, một già một trẻ ngồi ngoài cửa phòng cậu chủ
nhìn nhau.
"Kẹt".
Cửa đột nhiên lại bật mở, gương mặt đẹp trai giận dữ của cậu chủ
xuất hiện, một già một trẻ nằm sấp ngoài cửa đột nhiên lóe lên ánh
mắt hy vọng, cậu chủ khoan hồng độ lượng không giận bọn họ
sao?
Cậu chủ vung tay, giật lại quần lót vẫn còn được cô hầu riêng của
mình cầm trong tay.
"Rầm".
Cửa lại bị đóng sầm.
"Tiểu Tiền này, cậu chủ đang giận cái gì thế?".
"... Ai bảo ông xem số đo của cậu chủ". Tôn nghiêm và kiêu ngạo của
đàn ông biểu hiện trên số đo của chiếc quần lót thần bí, há lại để
cho người khác tùy tiện ngấp nghé nhìn trộm!
"Ta chỉ muốn chứng minh cậu chủ đã được ta nuôi lớn, trở thành một
người đàn ông khỏe mạnh dũng mãnh chất lượng cao thôi mà!".
"Chẳng trách lâu rồi cậu chủ không để chúng ta mua quần lót cho cậu
ấy. Đều tại lỗi của tổng quản bảo mẫu ông hết!". Hại hứng thú bé
nhỏ của cô bị cậu chủ tước đi sạch.
Cô liếc nhìn tổng quản bảo mẫu, còn khỏe mạnh dũng mãnh nữa chứ! Có
lẽ từ hồi cậu chủ dậy thì, ông ấy đã lén đo số đo quần lót của cậu
chủ không thèm kiêng nể rồi, thảo nào cậu chủ muốn chạy trốn tới
Anh tị nạn, "Ông giám sát hàng ngày như thế, cậu chủ dậy thì sẽ có
áp lực lắm đó!".
"Sao lại có áp lực chứ! Số đo của cậu chủ rõ ràng đã phát triển rất
tốt, rất xịn đó! Đây toàn là thành quả giám sát hàng ngày của ta
đấy!".
"...". Được rồi, cô không tài nào che giấu được sự thực là cậu chủ
trưởng thành rất tốt.
Tổng quản bảo mẫu cứ tập trung soi quần lót, chẳng ai ngăn
được.
Cậu chủ đáng thương, cậu tự cầu phúc cho mình đi, em cũng không
giúp được cậu rồi.