Rất nhanh chóng, Diêu Tiền Thụ nghĩ, không khéo nụ hôn đầu của Hắc
Thủ Đảng cũng kính dâng cho cậu chủ rồi. Nghĩ như thế, nỗi buồn vì
bị ác bá cướp mất nụ hôn đầu cũng đỡ hơn rất nhiều.
Tại sao lại nói vậy à?
Vì hành lý cậu chủ vô cùng bất công mang về hầu hết là quà cho Hắc
Thủ Đảng.
Xích chó hàng độc, đĩa đựng đồ ăn cho chó đắt tiền, ngay cả hộp
thức ăn cho chó cũng có kí hiệu sức khỏe "Organic" cao cấp.
Đều là người hầu, cô không tin Diêu Tiền Thụ cô trong lòng cậu chủ
lại thua cái con chó ngu ngốc đần độn ăn tạp như thế.
Thế nên, cô mặt dày mở miệng.
"Cậu chủ cậu chủ, còn em? Còn em còn em còn em?".
Cậu chủ vừa tắm xong, đang dùng khăn bông lau mái tóc mềm ướt một
cách gợi cảm, "Cô cái gì?".
"Quà đó! Tổng quản bảo mẫu có một cái đồng hồ quả quýt rồi, nhất
định em cũng phải có gì chứ?".
Cậu cầm lấy điều khiển, nhìn ti vi thản nhiên đáp, "Ừ".
"Có thật ạ? Cậu chủ! Cậu quả nhiên nhớ tới em! Em tận tụy vì cậu
đúng là không uổng công. Là cái gì cái gì thế? Hàng của Anh nhất
định là vô cùng cao cấp rồi".
"Tự mở xem đi". Cậu thuận tay đẩy ra một cái va ly da, tiếp tục xem
ti vi.
"Vâng vâng, em tự mở xem!".
"Cạch".
Va ly da mở ra, nước mắt Diêu Tiền Thụ chảy ào ào.
"Cậu... cậu chủ... đây là cái gì thế?".
"Quà". Hỏi ngớ ngẩn thế?
"Sao lại là cái này chứ?". So với quà của Hắc Thủ Đảng thì cái này
đã là gì chứ!
"Cô thích nó".
"Em đâu có thích túi Doraemon chứ!". Tặng cô thứ đồ người hầu nhất
định phải có này khác gì bảo cô làm thêm giờ trá hình chứ? Quá đáng
hơn là, cái câu "Phục vụ cậu chủ, sứ mệnh quang vinh mà thần thánh"
lại ngay ngắn in trên núi.
Mẹ ơi! Dòng chữ kia còn nạm thủy tinh, cứ lấp lóa nhức cả mắt,
trông quê một cục! Cậu chủ, mắt thẩm mỹ của cậu thật là chết
người?
"Vì tôi nói cô thích, cho nên cô phải thích".
"...".
Cô còn tưởng mình đã được giải phóng khỏi ách áp bức của cái túi to
kia rồi, thế này là muốn cô đeo lại sao? Gừ! Còn to hơn cái túi to
ngày trước của cô! Ám chỉ gì đây? Cậu chủ còn khó phục vụ hơn ngày
trước, lúc phục vụ cần nhiều đồ hơn sao?
"Vui". Cậu chủ hạ lệnh.
"... Vâng. Em rất vui, cảm ơn quà của cậu chủ". Kêu người ta làm
thêm giờ còn bức người ta thích, hu hu...
"Cười".
"Không phải em đang cười sao?".
"Còn khó coi hơn khóc".
"...".
Quan hệ của con chó thối kia với cậu chủ nhất định không hề đơn
giản! Khéo có khi ngay cả lần đầu tiên cũng dâng cho cậu chủ rồi
mới chiếm được sự thiên vị của cậu ấy! Hừ! Đồ Hắc Thủ Đảng xấu xa
hạ lưu! Cái đồ đi cửa sau khiến người ta khinh bỉ!
"Đeo túi lên đi".
"Không đeo được không ạ?". Đã được giải phóng năm năm rồi, giờ lại
phải vào thời kì nô lệ, rất khó để người ta chịu buông tự do
nha!
"...".
"Được rồi". Lại dùng ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn cô.
Tâm không cam tình không nguyện, Diêu Tiền Thụ đeo cái túi hàng độc
nhà quê to đùng nạm thủy tinh ấy lên lưng.
"Xoay người cho tôi xem".
"...". Con vịt xoay xoay.
Một lát sau, cậu chủ cười lạnh, "Hừ, quả nhiên là rất hợp".
Hợp ở chỗ nào chứ? Phì! Cậu chủ mắt lòi, cô vô cùng muốn đeo ba lô
du lịch xông ra ngoài đi bụi luôn cho rồi!
Thế nên, Diêu Tiền Thụ sau năm năm được tự do tự tại, lại phải đeo
trên lưng đồ nghề làm việc, lần thứ hai đội cái mũ người hầu vĩnh
viễn, trốn sau cái bóng của cậu chủ chuyên chế tà ác trồng nấm vẽ
vòng tròn.
"Diêu Giai Thị Tiền Thụ!".
"Vâng vâng, ông đừng nên to tiếng như thế, tổng quản bảo
mẫu".
"Thái độ làm việc của cô sao đấy hả! Cậu chủ đã tốt nghiệp về nhà
rồi, cô phải chuyên tâm phục vụ, không được phép tỏ ra lười nhác!
Cậu chủ đưa cho cô quà từ nước Anh rồi chứ gì! Cô có thể phục vụ
cậu chủ vừa thân thiện lại hấp dẫn như thế còn bất mãn gì
hả?".
Cô đâu dám bất mãn?
"Tiểu Tiền này, thực ra cậu chủ đối xử tốt với cô đó, cô coi, váy
áo hầu nữ mới cũng duyệt cho cô rồi, lại còn mua về cho cô cái túi
đáng yêu như thế".
"...".
Cô bỏ năm năm tuổi thanh xuân mới xin được bộ đồ hầu nữ mới, rốt
cuộc thì ai mới là người khó tính chứ?
"Từ nay trở đi, tiếp tục chăm sóc chu đáo cho cậu chủ nhé!". Ông
dứt lời, còn cố ý khom người lén lút nói thầm bên tai cô, "Cậu chủ
hài lòng, ta sẽ lén phát thêm tiền thưởng cho cô".
"Úi trời, ông thôi đi cho! Năm nào cũng nói như thế, nhưng mười mấy
năm qua, có lần nào ông thấy cậu chủ lộ vẻ hài lòng chưa?".
"A...".
"Cau mày nheo mắt bĩu môi, lúc nào cũng có vẻ vô cùng bất mãn với
xã hội này". Cứ như ngày nào cũng đau đớn như khi kì kinh nguyệt
tới, "Con còn lấy tiền thưởng sao, đừng bị cậu ấy trừ tiền lương
cũng cười thầm được rồi!".
"Hèm hèm hèm! Cậu chủ xuống nhà rồi, mọi người nghiêm, đứng thẳng,
mỉm cười, cúi người, chào!".
"Chúc cậu chủ một ngày tốt lành!!!".
Toàn thể người làm trong nhà cùng gập người chín mươi độ, nghênh
tiếp vị chủ nhân vừa ngáp vừa đi từ trên lầu xuống.
Cậu phất tay, ý bảo bọn họ đi hết đi, ai làm việc nấy. Diêu Tiền
Thụ nhân cơ hội này cũng muốn rút đi theo đoàn người.
"Cô đi đâu đấy? Qua đây phục vụ". Phía sau truyền tới mệnh lệnh
lạnh lùng của cậu chủ.
Bĩu môi, đảo mắt, xoay người lại, cô đã đeo lên mặt nụ cười giả lả
phát sáng tứ tung, vô cùng xán lạn.
"Vâng! Cậu chủ, xin hỏi đêm qua cậu ngủ có ngon không? Có mơ thấy
cái gì đẹp không?".
"Không ngon".
"Á... ha ha... ha ha...". Cô cười gượng hai tiếng, lập tức xoay
người tự đánh mình, sao lại không quản lý được cái miệng lúc nào
cũng nói lung tung thế chứ, nói chuyện với cậu chủ chính là đẩy bản
thân mình đâm đầu vào chỗ chết mà, "Sao, sao lại ngủ không ngon
chứ?".
"Mơ thấy cái cây tiền tài của nhà mình chìa ra ngoài tường, là cô
thì cô nghĩ có được không?". Cậu lạnh nhạt nhướn mày.
Tổng quản bảo mẫu vừa nghe thấy, lập tức nói xen vào, "Ai da! Giấc
mơ này đúng là điềm xấu, điềm rủi nha! Tiền sao lại chìa ra ngoài
tường cho người khác được lợi chứ?".
"Không sao". Cậu chủ khoát tay rộng lượng, "Nó còn dám chìa tiền ra
ngoài tường thì lấy rìu ra".
"Rìu?". Tổng quản bảo mẫu ngẩn người.
"Chặt nó". Khiến nó rụng ra một đống tiền, thổ ra một vũng máu
trong sân nhà mình.
"...". Cô hầu run rẩy.
Cậu chủ còn quá đáng, ác độc, bạo lực, lạnh lùng hơn so với năm năm
trước! Để giữ vận may của cô lại trong nhà, tự nhiên lại ra quyết
định chặt cô đi! Cô đã nói rồi mà, muốn cậu chủ hài lòng thì đó là
nhiệm vụ bất khả thi nhất trong lịch sử loài người!
Bữa sáng truyền thống nước Anh được người hầu dọn lên bàn trước mặt
cậu chủ.
Café thơm nức khiến người ta tỉnh táo, không dùng thêm sữa đặc cũng
không đắng quá...
Bánh mì lúa mạch xốp mềm mới ra lò thơm phưng phức, dùng kèm bơ
lạnh và mật ong, có ngọt cũng sẽ không ngọt quá...
"Bữa sáng của cậu chủ mà. Em với tổng quản bảo mẫu cả đêm lên mạng
tìm được đó, bảo là người Anh ai cũng thích ăn như thế, cậu chủ ở
Anh nhất định quen ăn như thế rồi, nên chúng em...".
"Đổi đi". Cậu hét.
"Hả? Cậu... cậu chủ? Đổi? Bữa sáng của cậu á?".
"Nấu mì, không cho hành".
"...". Nước Anh rốt cuộc là nơi thần bí cỡ nào, có thể nhào nặn vân
vê tính tình của cậu chủ méo mó tới cỡ ấy chứ?
"Nhìn cái gì. Đổi!".
"... Vâng".
Đúng là cậu chủ vĩ đại vô cùng truyền thống, không quên gốc rễ cội
nguồn, quả là khiến người ta phải kính trọng.
Kính trọng thì kính trọng, nhưng cũng không nên vĩ tới mức quá đại
như thế chứ? Không dưng lại ác độc ban thêm công việc cho người
hầu!
Diêu Tiền Thụ quay mông đi nấu bữa sáng cho con người yêu nước, cậu
chủ cầm báo uống café, liếc mắt nhìn quanh, ngắm nghía lại phòng
khách cũ của căn biệt thự đã khác xưa, ánh mắt dừng lại trước bức
chân dung khổ lớn treo trong phòng.
"Ai biến ảnh chân dung của tôi thành linh đường thế hả". Hoa này,
hương này, lại còn thêm đồ cúng, cái này là cái gì hả?
"Á...". Tổng quản bảo mẫu lén lút liếc mắt, "Là... Tiểu Tiền đó! Vì
con bé... con bé nhớ cậu chủ quá, cho nên... cho nên ngày nào cũng
bò tới trước chân dung cậu chủ nhìn cho đỡ nhớ".
"Cô ta nhớ tôi sao? Hừ". Khóe miệng nhếch lên một góc mà phải dùng
tới kính hiển vi mới có thể nhìn ra.
Vừa nghe thấy giọng điệu của cậu chủ không hề u ám lại có chút hài
lòng đắc ý, tổng quản bảo mẫu lập tức tới gần nói thêm, "Tôi cũng
rất nhớ cậu chủ mà! Hu hu! Nghĩ tới việc cậu chủ một thân một mình
ở nơi xa như thế, lại không có ai chăm sóc cậu, quần áo ai giúp cậu
giặt, chăn ai giúp cậu phơi, ăn gì ai giúp cậu làm, quần áo ai giúp
cậu mặc, bồn cầu ai giúp cậu cọ! Cái chỗ xa xôi toàn là người tóc
vàng đáng sợ bao nhiêu, nhỡ may có người xa lạ tiếp cận cậu thì thế
nào? Nhỡ may có kẻ dám tơ tưởng tới sắc đẹp của cậu mà ra tay thì
làm sao? Nhỡ may cậu đói bụng rồi nhặt đồ trên đất ăn
thì...".
"... Được rồi!". Tâm trạng đang tốt lại bị quét sạch banh. Cậu là
kẻ tàn tật không thể tự lo cuộc sống hàng ngày, hay là lão già
trúng gió liệt não đơ đơ đây?
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao lần này cậu chủ đột nhiên trở
về vậy?".
Cậu quay đầu tiếp tục đọc báo, hừ mũi nói như chuyện chẳng đáng gì,
"Xem mắt ai thì là người đó. Tôi chỉ muốn kết hôn sớm một
chút".
"Kết... kết kết kết, còn muốn kết hôn nữa? Cậu chủ đã muốn kết hôn
rồi sao?".
"Vớ vẩn. Không kết hôn, tôi đi xem mắt làm gì?".
"...".
Cậu chủ của ông đã muốn làm chuyện ấy rồi, cậu chủ của ông muốn phụ
nữ rồi, cậu chủ của ông muốn kết hôn rồi!!! Nhất định là cậu ấy ở
nước ngoài xem trộm phim khiêu dâm không nên xem rồi!
"Cái gì? Cậu chủ muốn đi xem mắt?".
Trong phòng bếp sực nức mùi thơm của mì, Diêu Tiền Thụ ngây người
kinh ngạc.
"Cậu ấy bắt con về mà bản thân lại muốn đi xem mắt à?". Thế chẳng
phải là cậu chủ "chỉ cho quan phóng hỏa, không cho bách tính đốt
đèn" sao?
"Đi đi đi, cô thì biết cái gì! Cậu chủ muốn đi xem mắt, nhất định
là có nỗi khổ tâm của cậu ấy!". Tổng quản bảo mẫu ra sức bảo vệ cậu
nhóc chính mình nuôi lớn, "Nhất định là như thế!".
"Cậu chủ thì có nỗi khổ tâm gì chứ? Chẳng lẽ Hắc Thủ Đảng thích con
chó cái nhà bên nên cậu ấy thất tình à?".
"Bốp".
Cô hầu gái lọt trúng vào tầm công kích bằng đáy nồi của đại nhân
tổng quản, đầu óc choáng váng.
Tổng quản bảo mẫu cầm hung khí trong tay, rơi vào thế giới tưởng
bở, "Lúc nãy cậu chủ nói phải xem mắt để kết hôn, ở đây nhất định
có uẩn khúc".
"Con chỉ cảm thấy thất khiếu của con đều nổ đom đóm hết".
"Có khi nào cậu chủ xảy ra chuyện không thể cho ai biết ở Anh
không? Ví dụ như cậu ấy bị đứa con gái xấu xa nào đó lừa dối đùa
bỡn? Vết thương vẫn còn đau, thế nên cảm thấy tình yêu vô cùng nguy
hiểm, vô cùng đáng sợ, cho nên muốn lập tức tìm đại một cô nào đó
kết hôn bừa đi, chấm dứt cuộc sống buông thả này?".
"Cậu chủ tùy tiện quá!".
"Không được nói lung tung, cậu chủ sao tùy tiện được! Cậu chủ trong
sạch thuần khiết như thế, từ nhỏ đã không có kinh nghiệm yêu đương.
Theo ta thấy, nhất định là cậu chủ bị đứa con gái nào đó lừa gạt cả
thể xác lẫn tinh thần, nên mới đau khổ về nước, tính bước vào nấm
mồ hôn nhân!".
"Thế không phải nên trách tổng quản bảo mẫu sao, từ nhỏ đã không
cho cậu chủ hẹn hò với con gái, lúc nào cũng cho ô tô đưa đón, tất
cả thư tình đều bị ông đốt hết, điện thoại bị ông chặn lại. Con gái
lân la tới gần cậu chủ không bị ông thả chó cắn, hất nước, đuổi
theo truy sát, đe dọa bằng roi da, thì cũng là dùng thủ đoạn độc ác
khiến người ta bốc hơi chẳng biết đến chỗ nào rồi".
"Này! Nhỏ giọng một chút, mấy chuyện thiếu đạo đức đó cô cũng có
tham gia đó!".
"Đó không phải mấu chốt vấn đề, mấu chốt là ông lại cho cậu chủ vào
học trong trường nam sinh quý tộc, ngay cả cơ hội để cậu ấy thấy
động vật cái cũng không có! Nếu cậu ấy bị phụ nữ lừa còn đỡ, chỉ sợ
là... bị đàn ông chơi bời rồi, mới muốn về nước xem mắt chơi bời
với phụ nữ, nếu thế thì ông khóc ròng rồi".
"Không... không phải thế chứ?".
"Thứ cậu chủ thích nhất là gì?".
"Hắc Thủ Đảng".
"Hắc Thủ Đảng là đực hay cái?".
"Đực".
"Nhìn xem!". Cô buông tay.
Tổng quản bảo mẫu cứng ngắc, siết tay lắc đầu không phục, nói,
"Không đâu! Cậu chủ có hứng thú với phụ nữ mà!".
"Cậu ấy có hứng thú thì ông thích à?".
"... Cũng không". Tổng quản bảo mẫu ỉu xìu ngồi xổm xuống khóc thút
thít.
"Con biết, con biết rồi! Tổng quản bảo mẫu". Cô ngồi xổm xuống cảm
động vỗ vỗ lên lưng tổng quản bảo mẫu, "Tâm trạng này của ông chính
là vì thấy cuối cùng con trai mình cũng lớn rồi, con biết mà! Thực
ra lúc con nhìn thấy cậu chủ đã nghĩ, trời đất ơi, con trai của mẹ,
đã lớn như thế rồi, phải bay đi thôi. Cậu ấy trở thành đàn ông, bắt
đầu có hứng thú với phụ nữ, man quá đi! Ngay cả xương quai xanh
cũng đẹp như thế...".
"Ai bảo tâm trạng của ta như cô!". Tổng quản bảo mẫu gạt tay cô hầu
nữ ra, làm bộ tổng quản nói thì thầm, "Nói chung, vì sự thuần khiết
và an toàn của cậu chủ, lần xem mắt này của cậu chủ, chúng ta phải
theo dõi cẩn thận!".
"Theo dõi?".
"Đúng! Không nhỡ may cậu chủ lại bị đứa con gái xấu xa nào đó lừa
thì biết làm sao?".
"Cũng đúng, cuộc sống giờ đáng sợ lắm. Xem mắt cũng là chuyện có hệ
số nguy hiểm rất cao, không cẩn thận là toi đời luôn".
"Cô cũng nghĩ như thế à?".
"Đúng mà! Đối tượng lần trước tổng quản bảo mẫu giới thiệu cho con
cũng rất đáng sợ đó!".
"Cô nói cái anh Thư Thành Nhạc kia ấy à?".
"Đúng! Anh ta vừa gặp mặt đã dẫn con đi thuê phòng rồi! May là cậu
chủ tới cứu con, không thì cái trong trắng bé nhỏ của con đã mất
rồi!".
"Trời đất, thế giới này đáng sợ thật, ngay cả cậu Thư kia nhìn
nghiêm chỉnh thế mà cũng là loại mặt người dạ thú, không được,
chúng ta nhất định bảo vệ cậu chủ không bị đám con gái ở buổi xem
mắt nhúng chàm!".
"Ông sẽ không bảo con lấy nước ớt với roi da ra đe dọa đối tượng
xem mắt đấy chứ?".
"Lúc cần thiết phải dựa vào cô rồi! Tiểu Tiền, về ta sẽ phát tiền
thưởng cho cô".
"Thật á? Có tiền thưởng?". Tinh thần làm việc của cô lại bật lên
rồi.
Cùng lúc đó, ngoài phòng khách vang lên tiếng gào thét của cậu chủ
đã không đợi nổi bữa mì ăn sáng nữa, "Không ăn nữa! Trừ sạch tiền
lương tháng này của cô ta cho tôi!".
"...".
Lấy tiền thưởng bù tiền lương, cuộc sống của cô chính là bi kịch
khó có thể lựa chọn.
Ngày xem mắt đầu tiên của cậu chủ.
Trong quán café ấm cúng nào đó, trên cái bàn nhỏ ấm cúng nào đó,
đặt cây nến có hình trái tim được đặt nhà sản xuất thiết kế đặc
biệt.
Cô gái mặt mày e thẹn, hai chân khép chặt, những ngón tay xoắn vào
nhau bất an, ánh mắt có chút chờ mong liếc về phía chàng trai ngồi
đối diện, dường như trong lòng rất kích động.
Thấy anh ta từ đầu tới cuối vẫn không chủ động nói chuyện, cô gái
mấp máy môi, quyết định mở lời trước.
"Xin hỏi bình thường anh thích gì?".
"Thích cái gì?". Chàng trai nhỏ giọng đáp, giọng điệu khó chịu
khiến cô gái ngồi đối diện rụt cổ lại.
"Là bình thường lúc rảnh rỗi anh thích làm gì?".
"Liên quan gì tới cô?".
"...". Cô gái sửng sốt, sắc mặt trắng nhợt, cười khan một tiếng,
"Vậy... vậy trong lòng anh đã có ai rồi sao?".
"Có liên quan tới cô à?".
"... Nghề của anh là...".
"Tôi ghét người ta cứ hỏi này hỏi nọ".
"... Vậy ít ra tên của anh là...". Cô chỉ mới thấy ảnh của anh ta
đã vô cùng sung sướng mà chạy tới đây, ít ra cũng để cô biết anh
chàng đẹp trai xấu tính này tên là gì chứ?
"Cô tò mò thật đấy".
Cô gái xấu hổ không kìm được tức giận, ôm mặt loẹt quẹt chạy
đi.
Chàng trai nhìn cô gái chạy ào đi, chả hiểu ra làm sao, càu nhàu đi
thanh toán.
Ở bàn bên cạnh, hai người một già một trẻ mặc quần áo như đặc công
dọa người nhìn nhau.
"Xem ra cậu chủ chắc không bị con gái bắt nạt đâu". Diêu Tiền Thụ
bỏ kính râm ra nói chắc nịch, "Sức chiến đấu chênh lệch nhau quá.
Miệng lưỡi cậu ấy chắc chắn là đã bôi thạch tín pha thêm hạc đỉnh
hồng!".
"Xì! Lại là một đứa con gái đểu cáng, tự dưng lại để cậu chủ phong
độ duy nhất của chúng ta thanh toán! Cái đồ lừa ăn gạt
uống!".
"Tổng quản bảo mẫu này...".
"Ta thì làm sao nào! Ta nói sai à?".
"Không có ạ...". Ui mẹ ơi, không lẽ để cậu chủ sống bám váy vợ là
đúng à? Có kinh nghiệm mấy lần đi xem mắt, bộ óc bình thường của cô
vẫn còn biết, theo lẽ thường đi xem mắt thì đàn ông phải đi thanh
toán!
Ăn cơm tối xong, cậu chủ ngồi trước ti vi gương mặt âu sầu, lơ đãng
chuyển kênh truyền hình.
Diêu Tiền Thụ dọn dẹp phòng, thu gọn đám quần áo cậu chủ vừa cởi
ra, quét sạch mớ lông rụng của Hắc Thủ Đảng, là thẳng quần áo ngày
mai phải mặc khi đi xem mắt của cậu chủ.
Xoay người một cái, đột nhiên cô va vào lồng ngực ấm áp của cậu
chủ.
Chỉ thấy cậu dồn cô vào giữa ngực mình và tủ quần áo, lúc tỉnh lại
đã thấy cậu chủ cúi người, khuôn mặt gần sát với mình.
Diêu Tiền Thụ cắn ngón tay, vểnh tai lên nghe động tĩnh bàn bên
cạnh.
"Anh Cẩm Ngọc, anh về nước khi nào đấy?".
"Mới về".
"Em tốt nghiệp đại học xong thì vội về nước, nhà phải bán một căn
hộ đi mới đủ cho em đi du học. Anh chắc vẫn có ý định học tiếp thạc
sĩ chứ?"
"Ừ".
"Anh Cẩm Ngọc, anh vẫn thế, kiệm lời quá".
"...".
"Wait, anh này, are you kidding me? Anh không đùa Nhược Nhược này
đấy chứ?".
"Đùa cái gì?".
"Xem mắt ấy. Unbelievable! Em không tin anh có điều kiện tốt như
thế mà phải đi xem mắt. Lúc còn ở nước ngoài, bao nhiêu cô gái
trong lớp chúng ta muốn ngã vào lòng anh chứ? Đúng rồi, anh có nhớ
cái cô người Nga kia không? Iliana, cái cô rất giống búp bê ấy, cô
ấy gửi thư tình cho anh, nói anh là người đàn ông có mùi vị người
Trung Quốc cổ ấy, nhưng anh còn không thèm xem, vứt đi như rác. Còn
con gái của nghị sĩ Thái Lan Ruusa...".
"Tôi vội kết hôn, cần một người vợ". Giọng nói lạnh như băng của
cậu chủ ngắt mạch chuyện cũ, nhưng giọng nữ lại vang lên lần
nữa.
"Hả? Đã nghĩ tới nhanh thế á? Mấy cậu chủ như anh không phải sau
khi về nước nên chơi bời mấy năm sao, bị true love tóm rồi
à?".
"...".
"Anh không tò mò sao Nhược Nhược em lại tới xem mắt à?".
Giọng nữ đột nhiên mềm mại khiến Diêu Tiền Thụ nhíu mày, lén thò
đầu ra nhìn trộm sang bên cạnh.
Xem ra hình như cậu chủ chẳng có phản ứng gì, thản nhiên uống café,
chẳng mảy may chú ý tới hành vi rút gan rút ruột ra phân trần của
người ta.
"Hồi đó em đi Anh là vì mẹ em phát hiện em lén qua lại với một cậu
con trai, lúc đó còn nhỏ puppy love ấy mà, lại nghĩ cậu ấy sao lại
hấp dẫn đến thế, muốn ở bên cạnh cậu ấy, kết quả sau khi mẹ phát
hiện thì nhất quyết tống em ra nước ngoài, dần dần cắt đứt liên
lạc. Lúc ở Anh, anh cũng biết em có bao nhiêu bạn trai rồi
chứ?".
"Không biết".
"Thật không?". Bị người ta làm lơ, cô ta cũng chẳng ngại gì, tự
cười cười, "Dù sao cũng chẳng có kết quả mà. Rốt cuộc là về nước
cũng chẳng ra sao, mẹ em tức lắm, nói bán một căn hộ để tống em ra
nước ngoài, cuối cùng chẳng tìm về nổi lấy một thằng rể tốt cho mẹ.
Thế nên lại bị ép đi xem mắt".
Bán đi một căn hộ để ra nước ngoài câu con rể rùa vàng, mẹ cô ấy
cũng khoa trương thật? Quá đáng thật, đem hạnh phúc của con gái ra
đánh cược? Đúng là cô gái đáng thương.
Diêu Tiền Thụ âm thầm lắc đầu, liếc mắt thấy cậu chủ máu lạnh vẫn
ngồi thản nhiên chẳng động đậy gì, vẻ mặt như đang nói, "Cho nên,
mấu chốt là?".
Lại cái thói quen xấu muốn lúc người hầu báo cáo phải lời ít ý
nhiều nữa rồi, đối với một cô gái đáng thương như thế, sao lại có
cái thái độ chuyện của cô chẳng liên quan gì tới tôi chứ?
"Anh à, chúng ta có thể trao đổi số điện thoại được không?".
"Làm gì?".
"Chúng ta đã xem mắt rồi, chẳng lẽ không nên liên lạc nhiều
hơn?".
"...".
Vẻ mặt lạnh như băng cuối cùng cũng hơi giản ra, cậu chủ lấy di
động ra, trao đổi số điện thoại với cô gái.
Diêu Tiền Thụ cau mày.
Cậu chủ cũng thật là hảo ngọt, vừa xong còn kiêu ngạo lạnh lùng là
thế mà vừa nghe một câu ngọt ngào thái độ đã thay đổi ngay.
Hừ!
Trao đổi số điện thoại xong, cô gái kia gập di động lại, phì
cười.
"Anh này, có một chuyện vẫn muốn hỏi anh".
"Gì?".
"Anh ghét Nhược Nhược à?".
"...".
"Vì anh vẫn cái kiểu rất khó gần, ở nước ngoài cũng rất hiếm khi
tham gia họp đồng hương, khó lắm mới nói chuyện được với anh, anh
cũng chẳng thèm phản ứng lại. Lúc đó em còn nghĩ, có phải đã chọc
giận anh, khiến anh ghét rồi không".
"... Cũng chẳng ghét".
"Thật à? Thế thì tốt quá, em... có thể gọi điện cho anh không? Vì
chúng ta đang xem mắt mà?".
Cậu cau mày, trầm tư suy nghĩ, cuối cùng nhả ra một chữ,
"Được".
"Vậy nếu lần sau gặp mà cảm giác cũng không tệ lắm, chúng ta... có
thể hẹn hò không?".
"...Ừ".
"Anh này, có tiếng gì đúng không? Anh có nghe thấy không? Sau em
như có tiếng gì ấy".
"Con chuột nghiến răng".
"Hả? Nhà hàng này có chuột à?".
'Hừ". Cậu đưa cốc café lên miệng, "Thỉnh thoảng thôi".
Thỉnh thoảng sẽ có con chuột ngốc phá bĩnh, chạy tới chạy lui, đã
quá ngốc lại còn thích tự cho mình là thông minh, cứ lởn vởn trước
mặt cậu.
Cái con ngốc thích phá bĩnh, chạy tới chạy lui, vô cũng ngu ngốc ấy
đang thực hiện kế hoạch thứ hai.
Tổng quản bảo mẫu đã trịnh trọng nói rằng, sau khi cậu chủ xem mắt
đối phương xong, phải điều tra đầy đủ gia thế của cô ta, càng chi
tiết càng tốt, ngay cả cô ta sinh ở bệnh viện nào cũng phải điều
tra ra. Vì tay nghề của bà đỡ sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới việc rốn
của cô ta có đẹp hay không.
Diêu Tiền Thụ tranh thủ khi cậu chủ đứng dậy thanh toán hóa đơn,
kéo thấp mũ lưỡi trai, đuổi theo cô gái về nhà một mình kia.
Cái cô tên Nhược Nhược kia tuyệt nhiên khác Diêu Tiền Thụ, cô ta có
thể đi đôi giày gót cao chót vót như đi trên đất bằng, không hề lảo
đảo.
Cô ta mua toàn hàng hiệu, cũng chẳng thèm thanh toán bằng tiền mặt,
cứ xòe thẻ ra.
Từ mỹ phẩm tới quần áo giày dép, từ tầng một tới tận tầng bốn, quần
áo trên người cứ qua một cửa hàng lại đổi một bộ mới.
Sau nửa tiếng đồng hồ, cô ta xách tới tám túi, vẫn hít thở ngon
lành, mà cô người hầu lẻn đi theo sau đã thở hổn hển sắp chết tới
nơi.
Mệt muốn chết, hôm nay cô mới phát hiện ra một chuyện còn mệt hơn
chuyện đi với Hắc Thủ Đảng, đó là việc đi theo đối tượng xem mắt
của cậu chủ.
Lại thêm nửa tiếng nữa, cô nàng Nhược Nhược cuối cùng cũng hơi tê
chân, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, rút di động ra gọi.
Hả? Cô ta vừa mới chia tay với cậu chủ, không đến mức quá nhớ nhung
mà gọi cậu ấy tới đây nhanh như thế chứ? Oài...
"A lô! Anh ở đâu? Hết giờ làm chưa? Đang ở với ai đấy?".
"Sao lại không quan tâm chứ? Giờ em hỏi mấy câu cũng không được
à?".
"Em mặc kệ, em mua nhiều đồ lắm, anh lái xe tới đón em đi".
"Em chờ ở đây tới khi nào anh đến mới thôi!".
"Hừ!".
"Cụp".
Tiếng cúp máy dứt khoát, hoàn toàn khác hẳn với sự dịu dàng lúc gặp
mặt cậu chủ, Diêu Tiền Thụ ngớ ra, âm thầm đồng cảm với người bị cô
ta cúp điện thoại.
Đáng thương quá trời. Có lẽ là người cùng số phận với mình. Giọng
điệu ban nãy của cô ta uy dũng hệt như mệnh lệnh của cậu chủ.
Cô đang lắc đầu đồng cảm thì hai bà cô bán hàng bên cạnh buôn
chuyện với nhau.
"Cô gái lúc nãy đúng là tiêu hoang, roẹt một cái gần một
vạn".
"Ấy này, dùng thẻ của người khác, đương nhiên là hoang rồi"
"Sao bà biết?".
"Xời, tên kí trên hóa đơn rõ ràng là tên của đàn ông mà".
"Không phải thẻ của cô ta à? Này, thế bà quét cho cô ta à? Nhỡ
không lấy được tiền thì làm sao?".
"Cái bà ngốc này, mật khẩu bấm cái là đúng ngay, chắc chắn là bạn
trai sao lại không lấy được tiền chứ. Bởi vì thẻ không đúng tên mà
không bán hàng cho cô ta mới là đồ ngốc!".
"Cũng đúng nhỉ, ha ha. A, rơi rồi! Ngại quá, à... cái vị không biết
là nam hay nữ kia ơi, có thể phiền ngài nhặt giúp tôi hóa đơn được
không".
Diêu Tiền Thụ nhìn trái nhìn phải, cuối cùng chỉ vào mình,
"Tôi?".
"Đúng đúng đúng, là ngài đấy ạ, có thể phiền ngài được không, ha
ha...".
"...". Cô đội mũ lưỡi trai đeo mũi giả có hơi xấu, nhưng không tới
mức không biết là nam hay nữ chứ, xì, đúng là mắt nhân viên bán
hàng tốt thật.
Ngồi xổm xuống, cô tâm không cam, tình không nguyện nhặt tờ hóa đơn
trên đất lên, đang muốn đưa cho nhân viên bán hàng, đột nhiên, cái
tên ghi trên cột kí tên thẻ khiến cô hoảng hốt...
"Cái gì?! Thư Thành Nhạc?!".
Cái tên ghi trên hóa đơn khiến Diêu Tiền Thụ vội vàng chạy ra chỗ
cửa chính trung tâm thương mại.
Cô Nhược Nhược kia đang đi tới một chiếc ô tô vô cùng quen
mắt.
Ô tô đợi ở nơi đỗ xe tạm thời trước cửa trung tâm thương mại, cửa
xe đóng chặt. Người đàn ông mặc bộ vest chỉn chu hai tay đút túi
quần, hờ hững đứng dựa bên cửa xe.
Khói thuốc nhẹ bay lên cặp kính viền bạc của anh, đôi môi ngậm điếu
thuốc khẽ mở. Cúc áo sơ mi được cài cẩn thận, ngay cả cúc cổ áo
cũng chẳng từ, miệng đang ngậm điếu thuốc khẽ nhếch lên. Anh chàng
này ngay cả tư thế hút thuốc cũng rất duyên dáng.
"Thành! Anh tới thật à".
Nhược Nhược vừa thấy anh ta, bèn lập tức xách túi to túi nhỏ đi
tới, "Em biết anh sẽ không bỏ mặc em mà, em vừa chọn cho anh một
cái cà vạt hợp lắm, màu hồng sọc chéo nhé, lát nữa lên xe cho anh
xem".
Nhược Nhược nói xong liền giơ tay định kéo cửa xe, nhưng một bàn
tay to lớn đã ngăn tay cô ta lại.
"Thành! Anh làm gì thế?".
"Anh gọi xe taxi cho em rồi". Người đàn ông chỉ một ngón tay ra
phía sau, một chiếc taxi đã dừng ngay ở bên cạnh.
"Ý của anh là gì?".
"Tiền xe anh đã trả rồi".
"Em muốn anh lái xe đưa em về! Right now!".
"Đừng có nói tiếng Anh với anh, xe ở đó, em muốn về nhà thì tự lên
xe đi".
"Thành! Anh đang giận em à? Vì em đi xem mắt người khác sao? Em đã
giải thích với anh rồi, đó là mẹ ép em đi, còn lúc trước em chia
tay với anh, cũng là vì mẹ em...".
"Em không cần giải thích với anh". Người đàn ông dứt khoát ngắt lời
cô, "Anh chỉ không hy vọng vị hôn thê của mình phát hiện trong xe
có mùi của người phụ nữ khác. Mùi nước hoa của em rất nồng, anh
không muốn gặp rắc rối vì mấy chuyện không đâu".
"Vị... vị hôn thê? Anh có vị hôn thê từ khi nào vậy?". Cô ngừng lại
một chút, đột nhiên bừng tỉnh, "Không lẽ trợ lý của anh nói anh đi
xem mắt là thật à?".
"Phải".
"Anh muốn trả thù em à? Em chia tay anh cũng vì anh cả ngày chỉ
biết làm việc, không gặp em, cũng không chiều em, không tình cảm
cũng chẳng lãng mạn, hệt như tảng băng, bạn trai của em chưa có ai
lạnh lùng như kiểu không thích em như anh! Nhưng em vẫn muốn được ở
bên anh mà, mẹ em giới thiệu bao nhiêu người nổi tiếng em cũng
chẳng động lòng, giờ em chia tay với anh cũng chỉ là kế hoãn binh,
làm thế cho mẹ em xem thôi...".
"Đó là chuyện của em".
Anh ta nói đơn giản, quay người định lên xe, "Anh không có tài đọc
suy nghĩ của phụ nữ, chỉ xin em đừng gây phiền phức cho anh, anh
muốn nhanh chóng kết hôn, không thể để cô ấy hiểu lầm".
"Cô ta là người như thế nào? Mới quen nhau được mấy ngày như thế,
không phải kết hôn với anh chỉ vì tham nhà cửa tiền bạc
chứ?".
"Vì nhà cửa tiền bạc thì có gì không tốt?". Anh cười lạnh, "Cô ấy
nói với anh, vì cậu chủ nhà cô ấy, sẽ đồng ý tất cả điều kiện của
anh. Anh thích con gái nói thẳng mục đích của mình ra như thế,
không nói một đằng làm một nẻo, miệng nam mô bụng bồ dao
găm".
Anh ta lấy chìa khóa đang tính mở cửa, nhưng phát hiện cửa xe bị
thứ gì đó chặn lại, cúi đầu nhìn thì thấy thứ gì đó đang cuộn tròn
trên đất chắn trước cửa xe của mình.
"Cô... sao lại là cô?!".
Cái thứ gì đó đang ngồi xổm vặn vẹo người, khổ sở nhúc nhích chân
muốn chạy đi.
Không nghe gì cả, cô chả nghe thấy cái gì hết! Một câu thích mà
thôi, tuy đời cô lần đầu tiên mới được tỏ tình, nhưng thân là hầu
gái luôn làm tròn bổn phận, cô sẽ không vì lời tỏ tình đầu tiên mà
sung sướng, quên hết trời đất. Cô vẫn còn đang làm nhiệm vụ, tuyệt
đối không thể bị bên địch mê hoặc dụ dỗ được! Ờ, cái này không phải
là tỏ tình, càng không có nghĩ anh Thư lưu tuyến tình cảm với
cô.
"Sao cô lại ở đây?". Thấy cô muốn chạy trốn, Thư Thành Nhạc dứt
khoát giật mũ cô xuống, xoay mặt cô lại đối diện với mình, "Cô theo
dõi tôi à?".
"Không có không có! Tôi... tôi đang theo dõi cô ấy...". Nói theo
dõi bạn gái cũ của Thư Thành Nhạc có lẽ sẽ có vẻ càng thâm hiểm vô
sỉ hơn, "Tôi đang làm nhiệm vụ cậu chủ giao cho mà, anh coi như
không thấy tôi là được rồi, ha ha...".
"Tôi vừa mới nói thích cô, giờ cô lại muốn tôi giả vờ không thấy
cô? Ép buộc quá phải không? Cô Diêu".
Ấy... giọng của anh ta hoàn toàn hoàn toàn không có cảm giác thích
cô một chút nào, ngược lại còn có mấy phần uy hiếp, dịch ra thì
là...
"Cái tổ hợp cẩu nam nữ các người đắc tội với tôi cách đây chưa lâu,
tự cô chạm vào nọc còn muốn tôi tha cho cô ư? Ép buộc người ta quá
đáng? Đồ con gái chết tiệt".
"Ực".
Cô nuốt nước miếng, đang muốn cười cười giải thích, nhưng phát hiện
cô Nhược Nhược kia đang vòng qua ô tô bước đến chỗ cô.
"Thành! Anh đang nói chuyện với ai thế?".
Thôi rồi! Theo dõi thất bại, bị bên địch phát hiện rồi!
"Cô ta là vị hôn thê của anh à?!", cái giọng cao tới quãng tám khó
tưởng của Nhược Nhược khiến cái cổ cô ta giật giật.
Giải thích với cô ấy, nói với cô ấy là không phải đi, tôi xin anh
đấy, anh Thư! Vì không khéo trong tương lai không xa chị Nhược
Nhược này sẽ kết hôn với cậu chủ nhà tôi, biến thành đại nhân phúc
tấn, bà chủ của gia đình đó. Đắc tội với cô ấy, quãng đời còn lại
của tôi sẽ phải sống dưới roi da đó! Cứu tôi đi, xây được bảy tầng
tháp đó.
Đôi mắt cô lóe lên ánh nhìn cầu xin, con người trong suốt, long
lanh mọng nước, nhưng chả lần nào được Thư Thành Nhạc để ý tới. Anh
ta đẩy kính, khóe miệng hiện ra một nụ cười xấu xa rõ là vẻ trả
thù, ngồi xuống vuốt vuốt mái tóc rối bời của cô vô cùng thân
thiết, "Trốn làm gì? Anh đã nói muốn ở bên em rồi, còn sợ anh chạy
à? Đồ ngốc này".
"Ầm ầm".
Cô có thể nghe thấy ngọn núi lửa to đùng của bà cô Nhược Nhược bùng
lên rất rõ ràng.
Anh Thư, anh cũng thâm độc quá rồi hả? Tới cả câu nói thấy máu
không tanh ngu ngốc này mà cũng nói ra miệng được sao? Cho dù cậu
chủ đúng là rất đê tiện vô sỉ không cho anh đạt được nguyện vọng,
Hắc Thủ Đảng là chó cậy thế chủ mà tè một bãi vào bánh xe của anh,
nhưng từ đầu tới cuối, cái đứa ngốc như cô là vô tội mà!
"Còn đứng ngây ra đấy làm gì chứ? Lên xe đi, anh đưa em về".
"Không... không cần, tôi đi xe bus đến, tôi cũng có thể đi xe bus
về... về nhà".
"Em nghĩ anh sẽ để cho người phụ nữ của mình đi xe bus về nhà
sao?".
"... Tôi... người phụ nữ của anh?". Ai? Cô sao? Oh No! Mấy câu này
giết người càng không thấy máu hơn!
Phải biết rằng, căn cứ theo quy định hầu nữ, cô là người của cậu
chủ, không được sự đồng ý của cậu chủ đã tùy tiện làm người phụ nữ
của kẻ khác sẽ bị treo lên đánh đòn!
"Không được, không được, anh Thư này, tôi tự về được rồi". Cô nói
xong quay người định chạy, nhưng tay đã bị người ta kéo giật lại,
mới quay đầu thì đã thấy cái tát của Nhược Nhược vung tới bắt
chuyện chẳng khách khí rồi.
Cô Nhược Nhược là người không dễ chọc giận! Sao tự dưng lại sử dụng
đại tuyệt chiêu cao cấp của tuyệt kĩ giang hồ - tay ngọc ngón
thon.
"Bốp".
Tiếng tát vang dội vang lên, Diêu Tiền Thụ nhắm tịt mắt lại nhưng
sao không thấy đau như dự kiến, ngẩng đầu lên thì phát hiện Thư
Thành Nhạc đã chắn trước cô từ bao giờ.
Kính của anh bị cái tát mạnh như trời giáng kia đánh văng đi, trên
mặt xuất hiện một vết đỏ ửng, đôi mắt tinh tế mở ra, hơi nheo lại
tràn ngập tín hiệu nguy hiểm.
"Thành... em cả giận mất khôn, không phải em cố ý...".
"Đi đi".
"Thành, em...".
"Đi".
"..."
Anh cúi người nhặt lại kính, thuận tay nhét vào trong túi trước
ngực, túm lấy Diêu Tiền Thụ còn đang sững sờ, nhét cô vào trong xe,
lên xe, nhấn ga, nghênh ngang lái xe đi.
Người đàn ông mới bị phụ nữ tát rất nguy hiểm, cái cách anh ta nhấn
ga đánh tay lái càng nguy hiểm hơn, mà nguy hiểm nhất chính là cái
đồng hồ tốc độ.
"Anh, anh, anh Thư, tâm trạng anh không tốt tôi hiểu, anh muốn đua
xe tôi cũng có thể liều mạng chơi cùng nhưng có thể xin anh đeo
kính vào được không?".
Người bị cận thị bỏ kính ra đua xe, cũng không thể đem mạng người
ta ra mà đùa giỡn được. Nhất là cái mạng này của cô thuộc về cậu
chủ, nếu chết hẳn thì miễn bàn, chỉ sợ còn nửa cái mạng, cô khó ăn
nói với cậu chủ lắm.
Đôi mắt hẹp liếc qua cô, hừ nhẹ một tiếng, không thèm quan tâm tới
lời nhắc nhở tốt bụng của cô, đồng hồ tốc độ lại nhảy lên ba con
số.
"Ở đâu?".
"Hả? Tôi á? Anh cứ tiện tay vứt tôi ở trạm xe bus nào đó là được
rồi".
"Tôi nhận thay cô một cái tát, cô nói tôi vứt cô ở trạm xe bus? Chê
cái tát tôi nhận quá nhẹ hả?".
Đó là anh tự làm tự chịu, muốn chơi tôi lại bị ông trời chơi lại
một bài, đáng đời!
Trong lòng thì nghĩ thế, nhưng mở mồm ra thì lại lảng sang chuyện
khác, "Cô gái kia là...".
"Bạn gái cũ". Anh ta trả lời không thèm lảng tránh.
"...Bạn gái cũ à".
"Mới chia tay".
"Sao lại chia tay... hả?". Có bạn gái đẹp như thế, sao lại đâm đầu
chạy đi xem mắt hầu gái chứ?
"Tôi ghét phiền phức. Cần một bạn nhảy cố định khi đi vũ hội, một
cái tên trong sổ đăng kí kết hôn, một món trang sức xinh đẹp được
chú ý. Nhưng, tôi không thích đập bình hoa làm đau chân
mình".
"Đập tới mức nghiêm trọng lắm đấy. Nào nào, xoa chút thôi sẽ không
đau đâu. Phù phù, phù phù, không đau rồi!".
Đã thành thói quen chăm sóc người khác, nghe thấy chữ "đau", cô
liền giơ tay lên xoa xoa lên má anh, xoa xoa bóp bóp một hồi lâu
mới bắt gặp ánh mắt thâm trầm không được cặp kính che chắn.
"Cô làm gì thế?", giọng anh khàn khàn, vì bàn tay lạnh lẽo của cô
động vào vết thương hơi nóng của anh.
"Xoa giúp anh. Đau đau bay hết đi!".
"... Tôi không phải cậu chủ của cô". Hứng thú của người đàn ông vỡ
tan tành.
"...A!!!", tiếng kêu ngơ ngẩn vang lên, "Anh không phải cậu chủ của
tôi! Không được cậu chủ cho phép, tôi không thể giúp người khác xoa
đâu!".
"...".
"Anh sẽ không nói với cậu ấy chứ, phải không?".
"...Có lẽ là không, ngôn ngữ của chó, tạm thời tôi không có hứng
học".
"Phù! Anh đúng là người tốt!".
"Khụ... khục khục". Anh cố nín cười, giả vờ đứng đắn hừm hừm, rồi
lại sầm mặt, cau mày, "Về bạn gái cũ của tôi, cô còn gì muốn biết
nữa không?".
"Ha ha... cô ấy đẹp thật đấy. A, nhưng mà, bình thường cô Nhược
Nhược cũng hung dữ như thế sao?".
"Ý cô là tát người ấy hả?".
Cô gật đầu vô cùng lo lắng.
Có phải ít lâu sau, cô sẽ thấy cảnh tượng đáng sợ là cậu chủ bị ăn
tát không? Tổng quản bảo mẫu sẽ đau tan nát cõi lòng đó!
"Phụ nữ mấy cô không phải đều như thế hết sao? Khó hiểu mà lại
ngang bướng, chỉ có lúc dùng thẻ tâm trạng mới tốt".
"Là dùng thẻ của đàn ông chứ". Cô sửa lại cho đúng, dùng thẻ của
mình chỉ thấy đau lòng.
Anh lắc đầu, "Là dùng thẻ của người đàn ông thích cô ta".
"Là dùng thẻ vô thời hạn mà số dư lại nhiều của người đàn ông thích
cô ấy".
Bổ sung rất ăn ý, chính xác của Diêu Tiền Thụ khiến anh trộm liếc
nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý, khóe miệng hơi nhếch lên, "Thật ra
cô là người rất dứt khoát nhanh lẹ, phải không? Muốn ám chỉ cái gì
hả...".
Ví như đòi lại thẻ đã đưa cho bạn gái cũ? Ví như đưa cho cô cái thẻ
vô thời hạn có số dư tài khoản lớn? Hay là mong anh thích cô?
"Cậu chủ đáng thương quá". Đã bị đánh, còn phải đưa tiền cho cô ta
tiêu? Cưới một cô vợ đúng là không dễ mà.
Bực tức dâng tới tận ngực, con bé kia có chăm chú lắng nghe anh nói
không hả? Thư Thành Nhạc trợn trắng mắt, "... Này! Giờ người bị phụ
nữ đá là tôi, không phải là cậu chủ nhà cô".
"Sắp rồi mà. Dù sao anh cũng chia tay rồi".
Câu lẩm bẩm của cô không lọt vào tai Thư Thành Nhạc, tốc độ xe
chẳng biết từ khi nào đã chuyển từ ba con số trở thành rùa, vốn
định nhanh chóng đưa cô về nhà để đi cũng được yên lòng, lại chẳng
ngờ ở cạnh cô không hề tẻ nhạt.
Đầu óc có vấn đề, phương pháp giảm đau kém tắm, nói về quan hệ nam
nữ có vẻ rất kinh nghiệm, dám theo dõi anh, nhưng lúc giẫm phải mìn
luôn lui lại nơi an toàn, làm ra vẻ sợ sệt hèn nhát. Sao anh lại
không biết trên thế giới còn tồn tại loại sinh vật kì quái như vậy
chứ?
"Hừm! Anh Thư này".
"Ừ!".
"Có thể phiền anh đeo kính vào được không?".
"Tại sao?". Giờ anh mới quay lại nhìn cô.
"Ánh mắt của anh Thư rất sắc, cảm giác bị người lấy ánh mắt cắt cắt
rất tệ đó".
"Thế nếu tôi nói tôi muốn hôn cô, đeo kính vào đâu có tiện
chứ?".
"Tôi có khiến anh ghét tới mức muốn đem tôi cho ngũ mã phanh thây,
lăng trì xử tử không?". Âm thầm giết cô bằng ánh mắt, đây là một
việc vừa thận trọng nhát gan lại hống hách tới cỡ nào chứ?
"Cô...". Cái sự ngu ngơ không hiểu chuyện tình cảm của cô khiến anh
phát cáu, kéo cô tới sát mặt mình, nhưng muốn dùng ngũ mã phanh
thây hay là hôn cho cô ngất đi còn phải tùy vào tâm trạng anh cái
đã.
"Ding ding ding".
Tiếng chuông tin nhắn ngăn động tác quá trớn của anh lại.
Cô vội vàng rút di động ra, bấm nút mở tin nhắn.
Cô ở ngay cạnh bên khiến lòng dạ anh chẳng yên, mắt hơi nheo lại,
nhìn thoáng qua tin nhắn của cô.
"Cậu chủ tôi nhớ cô rồi, cô có thể lăn về chưa?".
Khốn khiếp! Chó nhà cô ta còn có thể gửi tin nhắn à!?
Tuân theo tất cả sở thích của cậu chủ! Ưu tiên tất cả mệnh lệnh của
cậu chủ! Phục tùng tất cả mệnh lệnh của cậu chủ!
Ba quy tắc nhảy ra trong đầu Diêu Tiền Thụ, tất cả dây cót trên
người cô bắt đầu hoạt động tốc độ cao.
Cậu chủ nhớ cô = cậu chủ rất cần cô = cậu chủ không có cô sẽ
chết!
Cô không thể bỏ mặc cậu chủ, khiến cậu chủ ngọc nát hương tan, chết
khi hãy còn trai tráng!
Cô đột nhiên gấp di động lại, thừa lúc xe Thư Thành Nhạc đi chầm
chậm, mở cửa xe tính lủi xuống.
Thư Thành Nhạc không ngờ cô đột nhiên mở cửa xe, giậm mạnh lên
phanh khiến xe đột ngột dừng lại ven đường.
"Anh Thư! Hôn tôi, giết tôi cứ đợi tới lần sau đi! Xe của anh đi
chậm quá, tôi đi bắt tàu điện ngầm trước đây!".
"Này, này!".
Cô quay người đi nhanh như chớp, anh bị dây an toàn cản lại không
kịp phản ứng, hoàn toàn không có cách nào kéo cô lại.
Con chó kia quan trọng như thế sao? Cho dù nó có thể gửi tin nhắn
thì sao nào? Vì một con chó ăn bít tết biết gửi tin nhắn mà liều
mạng quá cỡ như thế sao? Con gái thật không thể hiểu nổi.
Diêu Tiền Thụ mồ hôi nhễ nhại chạy vào cửa nhà.
"Cậu chủ! Em đã về rồi! Cậu nhớ em phải không? Cậu nhớ em phải
không? Cậu nhớ em chết đi được phải không không không?".
Tiếng vọng lại vang vang, một lúc lâu sau mới có tiếng trả lời chậm
rì lạnh lùng của cậu chủ.
"Ừ. Cầm bát đi rửa đi".
"Phù phù!". Cậu... cậu chủ, cậu... gửi tin nhắn tràn ngập tình cảm
có cả icon, lẽ nào chỉ vì gọi về rửa bát sao?
Cô rơm rớm nước mắt nhìn cậu chủ đang nhàn hạ ngồi ở sofa, tay này
vuốt ve Hắc Thủ Đảng, tay kia cầm báo, hợp thành tổ hợp trai đẹp và
chó hoàn mỹ.
Thấy cô hóa đá ở cửa không tài nào nhúc nhích được, cậu nhướn mày
lên, "Nhìn gì?".
"Cậu chủ... cậu không phải vì không thấy em, cho nên rất nhớ, rất
lo âu, vừa tan nát cõi lòng vừa run rẩy nhắn tin cho em bảo nhớ em
sao...", giọng nói ấm ức từ từ nhỏ xuống...
Cậu nhướn mày lên phía sau tờ báo, thản nhiên trả lời, "Đúng là
muốn cô về rửa bát nhanh một chút".
Trách ông ấy giáo dục cô thành thứ vũ khí sống cứ nghe thấy hai chữ
cậu chủ là lại chập mạch điên khùng. Nghe thấy cậu chủ có yêu cầu
một cái là sẽ không dằn lòng được, rút từ trong túi Doraemon ra
cánh cửa thần kì đặt xuống đất, nhảy một bước bale nhẹ nhàng đáp
xuống cạnh cậu chủ.
Nhưng nếu cô làm như thế thật, thì có lẽ cậu chủ sẽ vung cái vỉ đập
ruồi để đón tiếp sự xuất hiện của cô, một nhát đập bẹp con ruồi đầu
to như cô xuống đất.
Trong lúc thời kì dậy thì của cậu chủ còn kéo dài vô tận, tính tình
cáu kỉnh như thế, chuyện cô Nhược Nhược là bạn gái cũ đối tượng xem
mắt của cô, không nên mồm năm miệng mười làm gì, ít nhất là trước
khi phát lương tháng này, cô sẽ kéo cái khóa mồm của mình
lại.
Ừm ừm, cứ làm như thế đi.
Cô ôm chồng bát chuẩn bị cho vào máy khử trùng, ngoảnh đầu lại mới
phát hiện cậu chủ đã đứng tựa vào cửa kính nhà bếp, uể oải nhìn
mình chẳng biết từ khi nào.
"Cậu... cậu chủ? Sao cậu có thể vào nhà bếp chứ? Chỗ này không phải
nơi cậu nên vào đâu".
Cậu nhìn thẳng vào cô, như dùng ánh mắt giải phẫu con ếch chỉ biết
rửa bát, nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên cất tiếng, "Cầu hôn. Phải làm
như thế nào?".
"Hả?".
"Tôi muốn cầu hôn với con gái, nên làm như thế nào?".
"Cậu đang hỏi em sao?".
"Cô là con gái à?".
Cô vội vàng cúi đầu nhìn chỗ nhô ra trước ngực mình, sau khi chắc
chắn được đáp án, mới nghiêm túc nhìn cậu chủ, gật mạnh đầu. Cô là
con gái, có bằng chứng hẳn hoi.
"Thôi đi, tôi hỏi bừa thôi".
"Cậu chủ, cái mặt 'thứ màn hình phẳng này là gì đây' của cậu đả
kích người ta lắm đó! Tốt xấu gì em cũng coi như có mà!".
Cậu nhướn mày lên, không nói gì.
Để chứng minh thân phận con gái đích thực của mình, cô bắt đầu vắt
óc, lôi hết tất cả các cách cầu hôn kinh điển trong đầu ra giúp cậu
chủ.
"Muốn cầu hôn, đầu tiên phải có nhẫn".
"Mấy cara?".
"Càng lớn càng tốt há? Càng lớn xác suất cầu hôn thành công càng
cao nha".
"...".
"Sau đó là hoa tươi!".
"Mấy bông?".
"Chỉ cần không phải là hoa cắm trên bãi phân trâu thì càng nhiều
càng tốt! Càng nhiều thì tỷ lệ bị từ chối càng nhỏ nha!".
"...".
"Tiếp đó là pháo hoa!".
"... Mấy đợt?".
"Một đợt, một đợt là đủ rồi! Một đợt là có thể khiến tất cả phụ nữ
cam tâm tình nguyện dụi người vào lòng cậu chủ rồi".
"...".
"Cuối cùng, cũng là then chốt nhất, khi pháo hoa bay lên chỗ cao
nhất thì hãy pờ rô mít kít (promise kiss)!".
"Kéo thẳng lưỡi ra rồi nói!".
"...Hôn cô ấy tới chết đi". Sao cô dùng tiếng Anh lại bị mắng, cô
Nhược Nhược cũng rất thích dùng mà, "Sau mấy chiêu đó, cô ấy nhất
định sẽ rã rời tê liệt, buông lỏng cảnh giác, mơ màng mông lung
giao kiếp sau cho cậu chủ đó!".
Thiết kế cảnh cầu hôn hoàn mỹ xong, cô quẹt quẹt mồ hôi trên trán,
òa! Công việc của người hầu cũng bận rộn quá phải không? Vừa rửa
bát chăm sóc thân thể của cậu chủ, vừa phải chịu trách nhiệm chỉ
đạo cậu chủ đi xem mắt, yêu đương, kết hôn. Có khi tương lai đẻ con
cũng phải tìm cô bàn luận, hỏi han học tập ấy chứ.
"Cậu chủ, cậu đã tiến tới mức muốn cầu hôn rồi sao?". Cầu hôn cái
cô Nhược Nhược bạn gái cũ của anh Thư á? Tốc độ nhanh như chớp giật
vậy! Mới gặp một lần, cậu ấy cơ bản còn chưa biết đó là người con
gái thế nào, đã tha thiết muốn cầu hôn với người ta. Cô quýnh cả
lên, quên mất phải kéo chặt cái khóa miệng mình.
Cậu chủ hồ đồ
"Cậu chủ, cô ấy là người tốt à? Cậu chắc chắn đã hiểu rõ cô ấy rồi
sao? Cô ấy có bắt nạt cậu không? Cô ấy chính là người thích dùng
thẻ của người khác, lại thích tát đàn ông! Cậu chủ, cậu chắc chắn
à, chính là cô ấy sao?".
Cậu quay đầu lại, chắc chắn đáp, "Đúng! Chính là cô ta".
"Tại sao? Với cậu, cô ấy tốt như thế thật sao?". Tốt hơn cô và tổng
quản bảo mẫu à? Nỗi bực dọc chẳng có tên cứ nổi lên trong bụng, cô
quên mất vị thế của bản thân, lẩm bẩm nói.
"Vì tiện".
"...".
Tiện?
Không lẽ cái cô Nhược Nhược còn tiện hơn tổ hợp hoàng kim cô và
tổng quản bảo mẫu?
Xốc cái túi Doraemon to hàng độc do cậu chủ mua tặng lên lưng.
Diêu Tiền Thụ không chịu thua, thề phải tiện hơn cái cô Nhược Nhược
kia gấp trăm lần.
"...Ừ". Giọng nói khàn khàn uể oải của người đang nằm bẹp trên
giường bay ra từ trong phòng.
"Cậu chủ, mặt trời đã đốt nóng mông rồi đó".
"...".
"Cậu chủ, cần em vào hầu cậu mặc quần áo không?".
"Đứng ở ngoài!".
Cô mếu máo, chẳng biết từ lúc nào cậu chủ đã không cho cô vào phòng
giúp mặc quần áo nữa, chê cô rề rà, hay là khiến cậu ấy khó chịu
chỗ nào rồi? Có phải cậu đã ghét cô vì thiếu tiện lợi từ lúc đó
không?
Hồi lâu sau, cửa phòng bị cậu chủ mở ra, cậu đã mặc được cái quần
ngủ vào nhưng vẫn đi chân trần, vừa lộn xộn cài nút áo sơ mi, vừa
khép mắt ngáp vò mớ tóc rối bù.
Thấy cô nhìn mình mỉm cười chói sáng một trăm phần trăm, cái miệng
đang ngáp cứng đờ ra, đá vào cái xe thức ăn cô đẩy tới.
"Đây là cái gì?".
"Room Services đó! Sao nào? Có thấy rất tiện không?".
"...".
"Để em đẩy vào, để em đẩy vào nha!".
Cậu chẳng thèm lên tiếng, nghiêng người mặc cho cô làm bừa, quay
người cầm cái cốc thủy tinh trên bàn uống nước.
Cô loay hoay vừa mới cắm xong bông hồng còn đẫm sương, quay lại đã
thấy ngay một hình ảnh quyến rũ, dòng nước lọc đang trượt xuống
theo yết hầu đang chuyển động của cậu chủ, lướt qua bộ ngực nơi cổ
áo mở rộng, cuối cùng chảy xuống phần bụng như ẩn như hiện dưới lớp
áo sơ mi.
"Cậu... cậu chủ... cậu ướt rồi. Giấy... giấy của cậu đây...". Sao
cô lại nói bằng cái giọng run rẩy mất mặt này chứ.
Cô không dám nhìn thẳng vào cậu chủ, ngượng ngùng ngoảnh mặt đi,
nâng giấy lên. Nhưng cậu chủ mãi không đưa tay lấy mà ngơ ngẩng
nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ thả cho phần bụng rắn chắc của mình lượn
lờ trước mặt đứa con gái háo sắc như cô, hiển nhiên hãy còn trong
trạng thái mông lung lúc mới ngủ dậy.
Muốn lừa muốn gạt thì nhân lúc này đi!
"Cậu chủ, em giúp cậu lau được không?".
"Hả? Ừ". Cậu đảo mắt nhìn cô, đờ đẫn đáp.
"Vậy em lau nha".
"Ừ...".
Bàn tay run run xoa lên phần bụng đàn ông rắn chắc, bao nhiêu đóa
hoa hướng dương nhỏ bé trong lòng Diêu Tiền Thụ nở bừng.
Ôi mẹ ơi, sờ được rồi! Cảm giác chạm vào da của cậu chủ tuyệt quá.
Ừm, thế là không tốt, thế là không tốt, không biết là ai đang Room
Services ai rồi, nhưng mà, đúng là sờ vào thích thật, giống như
lớp lụa bọc ngoài chocolate đen thơm thoang thoảng, không biết vị
có tuyệt như chocolate đen hay không.
Khóe miệng bất giác nhếch cao lên, cô di chuyển chậm rãi như bị
chocolate mê hoặc.
"Cô đưa đầu qua đây làm gì đó!?".
"Bốp".
Con rồng độc ác ngủ say đã tỉnh táo rồi, cô hầu nhỏ bé trong nháy
mắt bị đánh bay.
Mặt mày oan ức, cô vội vàng thanh minh, "Cậu... cậu chủ, cúc áo sơ
mi của cậu cài nhầm rồi. Em chỉ muốn giúp cậu cài lại thôi
mà".
Cậu chủ cúi đầu nhìn lướt qua cái áo sơ mi trên người mình, đúng là
trên dưới không đều nhau, cúc cài áo nhầm thật, "Qua đây".
"Lại muốn đánh em ạ?".
"... Cài cúc áo!".
"À à à! Em tới đây!".
Cô bật cao ba thước từ góc tường, đứng trước mặt cậu chủ, cúi đầu
cởi cúc áo cài lộn ra, tiếng hít thở đều đặn của cậu chủ vang lên
trên đầu, chuyển động lên xuống nhỏ nhất của ngực cũng không thoát
khỏi mắt cô.
Gần gũi như thế khiến mặt cô nóng dần lên. Cô hơi ngẩng đầu lén
nhìn cậu chủ, ai dè cũng vừa lúc cậu chủ buông đôi mắt đen nhìn
xuống.
Ánh mắt như hồ nước sâu thẳm như thế của cậu chủ cô chưa từng
thấy.
Chỉ qua một thoáng, khi cô còn muốn nghiên cứu, cậu chủ đã nhìn ra
ngoài cửa sổ như chẳng có chuyện gì.
"Cậu chủ cậu chủ, vừa nãy cậu nghĩ gì thế?".
"...".
"Có phải nghĩ em thực ra cũng không tồi đúng không? Rất tiện lợi,
rất hữu dụng đúng không?".
"... Chọn cà vạt cho tôi".
"Vâng! Đương nhiên rồi".
Cô mở hộp đựng cà vạt của cậu chủ, "Cậu chủ muốn màu gì?".
"Tùy".
"Cậu chủ muốn đi gặp ai?". Cô cầm lấy một cái cà vạt màu xám
bạc.
"Phụ nữ".
"...", cái cà vạt đẹp màu xám bạc bị cô lẳng lặng thả lại vào trong
hộp, chuyển sang lấy một cái cà vạt màu đen trang trọng cao nhã
thần thánh bất khả xâm phạm, "Vậy trong trường hợp nào?".
"Hẹn hò".
Hẹn hò phải không? Vậy thì cái này lại không hợp rồi!
"Cậu chủ, chọn được cà vạt rồi này, cậu coi thích không?".
"... Tôi ghét màu xanh lá".
Cà vạt màu xanh ếch bị vứt đi, cậu chủ cứ tiện tay thoải mái phanh
rộng cổ áo, để lộ đường nét xương quai xanh tinh tế, miếng ngọc đeo
nơi cổ càng làm tôn lên làn da mịn màng. Cậu thuận tay chỉnh lại mớ
tóc rối, cử động biếng nhác này không những không khiến cậu có vẻ
nhếch nhác, mà còn khiến người ta khó thở không sao hiểu
được.
Diêu Tiền Thụ không những mất chì còn mất luôn cả chài, nhìn bộ
dạng đẹp trai của cậu chủ mà giận dỗi khó nguôi, quay người vần vò
cắn cắn cái cà vạt màu xanh lá nhăn nhúm đang đeo ở cổ Hắc Thủ Đảng
vô tội, thầm nói trong lòng, "Mày đeo vào trông đẹp trai chả kém
cậu chủ!".
"Gâu gâu gâu gâu!".
"Suỵt suỵt, tổng quản bảo mẫu hôm nay không ở nhà, nhưng cô gái xấu
xa kia hung dữ lắm, mày phải theo tao đi bảo vệ an toàn của cậu
chủ, được không?".
Thế nên, một cô gái đeo cái túi to quái đản dắt theo một con Tàng
Ngao đeo cà vạt màu xanh lá xuất hiện trên đoạn đường náo nhiệt
phía ngoài quán café cao cấp. Cả hai lấp ló nấp sau cây giả, nhìn
chăm chú đôi trai xinh gái đẹp trong quán café qua cửa kính
lớn.
"Hắc Thủ Đảng, mày nói sao cậu chủ lại muốn kết hôn thế nhỉ? Như
mày tới thời kì động dục cũng không gấp gáp như thế mà".
"Cái cô Nhược Nhược kia là bạn gái cũ của anh Thư. Hôm qua cô ấy
còn có quan hệ mờ ám với anh Thư, hôm nay lại đi hẹn hò với cậu
chủ! Mày lấy độ nhạy của chó nói xem, cô ta có phải quá kì quặc
không? Cậu chủ không có kinh nghiệm yêu đương nhất định là bị cô ta
nắm trong tay đùa bỡn rồi, chúng ta phải ăn nói thế nào với tổng
quản bảo mẫu đây?".
"Hắc Thủ Đảng, mày nghĩ xem cái cô kia có tiện hơn tao với tổng
quản bảo mẫu không? Cô ta gọi cốc nước mà nghĩ tới hơn nửa tiếng
rồi, còn không biết giúp cậu chủ trải khăn tay ra, cũng không giúp
cậu chủ lau miệng, oa! Mày xem cô ta kìa, còn dám bắt cậu chủ ăn
kem cô ta gọi! Cô ta không biết cậu chủ ghét ăn đồ ngọt à?".
"Cậu chủ không được ăn, không được ăn, không được ăn kem cô ta đút
chứ! Oa! Không hổ là cậu chủ, đẩy tay cô ta ra rồi!".
"Hắc Thủ Đảng, mày xem cô ta, xem cô ta kìa, cô ta cố ý đổ cốc café
vào người cậu chủ kìa! Kìa! Cô ta lấy khăn tay lau người cậu chủ
kìa! Cái cô kia, dám chạm vào thân thể trong sáng thuần khiết của
cậu chủ, tôi với tổng quản bảo mẫu không tha cho cô đâu!".
"Ấy... cô ơi, cô có thể hạ nhỏ cái giọng quái đản của cô chút đi
được không?". Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng nói ân cần.
"Nhưng cái cô kia chạm vào thân thể của cậu chủ nhà tôi... hả?".
Cái giọng như bị ngàn con kiến cắn ngừng lại, cô quay đầu nhìn
người phục vụ nói chuyện với cô.
"Chào cô, vị khách kia mời cô vào". Nhân viên phục vụ mỉm cười dễ
mến.
"Vị, vị khách kia?".
"Có lẽ là vị khách có thân thể trong sáng thuần khiết bị chạm vào
ấy".
"...Cậu...cậu chủ?! Cậu ấy phát hiện ra tôi rồi à?".
"Người ở cả con đường này đều đứng lại chiêm ngưỡng cô đấy, không
bị phát hiện cũng khó!".
Diêu Tiền Thụ quay đầu lại, "Há!", chỉ thấy người qua đường nào
cũng nhìn chằm chằm vào cô và Hắc Thủ Đảng bằng ánh mắt chiêm
ngưỡng động vật quý hiếm.
Mấy người qua đường này sao lại làm bại lộ tung tích của cô
chứ!
Diêu Tiền Thụ cúi đầu đi tới trước mặt cậu chủ, đang tính nhận suy
nghĩ của mình không đúng, thái độ hèn mọn, hành vi lỗ mãng, nhưng
câu nói đầu tiên của cậu chủ lại là...
"Khăn tay".
"Dạ?".
Cô ngẩng đầu, nhìn cậu chủ đáng thương bị cô gái xấu xa đổ café vào
người, lại nhìn lướt qua Nhược Nhược cầm khăn tay nhưng rõ ràng là
bị cậu chủ lấy khuỷu ta chắn bên ngoài, không để cô ta tiến tới
cạnh mình.
Cô lập tức hiểu ý, nhất định cậu chủ không thích bị người khác dùng
khăn tay rẻ tiền chạm vào.
Cô không nói nhiều, nhanh nhẹn lôi cái túi Doraemon tri kỉ ra,
rút khăn tay dâng lên.
"Lười cái gì, qua lau giúp tôi".
"Cậu chủ, cậu bảo em ạ?".
"Không phải à?".
"Vâng vâng vâng!". Cậu chủ cho phép cô tới gần rồi, cô mừng rỡ cầm
khăn tay lau giúp cậu chủ, nhưng...
"Cậu chủ, hình như lau không được ạ".
Cậu chủ cau mày.
Cô lập tức mở túi, rút một chiếc áo sơ mi đen được là thẳng tắp,
một cái quần bò tụt màu xám ra trong nháy mắt như làm ảo thuật.
Bỗng nhiên lại nhớ ra cái gì, rón rén thì thầm vào tai cậu
chủ.
"Quần lót của cậu có ướt không?"
"...".
"Coi bộ ướt rồi. Không sao, có em ở đây rồi, may là em có mang theo
cho cậu, em biết quần lót của cậu chủ bình thường chẳng hiểu sao
cũng ướt mà, nhất định là cậu sẽ dùng tới nó nha! Cotton 100% đó,
rất thoải mái đó!".
Cô nói xong cúi đầu tìm quần lót, lại bị tiếng kêu hoảng hốt của
Nhược Nhược làm giật mình.
"Cô là... cô là cô gái hôm qua!".
"Tôi?".
"Muốn giả ngu trước mặt tôi à? Hôm qua Thành nói rồi, cô là vị hôn
thê của anh ấy".
Bên cạnh đột nhiên phóng tới một luồng ánh sáng lạnh, từ hướng của
cậu chủ.
"Cô Nhược... Nhược, cô hiểu lầm rồi, tôi với anh Thư...".
"Sao cô biết tên của tôi? Anh ấy nói cho cô à? Ngay cả chuyện của
tôi mà anh ấy cũng dám nói với cô, xem ra quan hệ của hai người
đúng là rất tốt nhỉ!".
"Tôi với anh Thư mới gặp nhau một lần thôi". Tên là cô nghe trộm
được mà...
"Ở đâu?". Không đợi cô giải thích hết, giọng nói lạnh lùng của cậu
chủ đột nhiên vọng tới.
"Ở một quán café". Giọng của cô nhỏ xuống.
"Làm gì?".
"Đi... xem mắt". Giọng vẫn thì thầm.
"Còn hôm qua?".
"Thì... không cẩn thận, ngẫu nhiên, vừa lúc, em cũng không biết
phải nói như thế nào...".
"Lời tôi nói cô coi như gió thoảng bên tai?".
"Cậu chủ, không có đâu! Em không dám...". Cô muốn giải thích, nhưng
đụng phải ánh mắt lạnh băng của cậu chủ, giọng lại nhỏ xuống.
"Tôi đã nói gì?".
"Không được cậu chủ cho phép, em không thể tự ý đi tìm đàn ông,
không thể lén đi xem mắt, người đàn ông em lấy phải được cậu chủ
đồng ý, người cậu chủ không thích, em không thể lén gặp
mặt...".
"Cho nên sao? Cô lén gặp tên đàn ông kia sau lưng tôi à?".
Cái giọng chua lét kia của đàn anh nghe ra đúng là kì lạ, Nhược
Nhược ngồi cạnh nghe thấy không chịu nổi nữa, hừ lạnh nói, "Anh
này, cô gái này rốt cuộc là ai? Cô ta vẫn lén lút theo dõi em
đấy".
"...".
"Không phải cũng là vị hôn thê của anh chứ? Nên nhớ hôm qua cô ta
được coi là vị hôn thê của người đàn ông khác đấy".
Cô bị ba chữ "vị hôn thê" làm cho chết đứng, lúng túng nhìn cậu
chủ, tính cầu cứu, nhưng thấy cậu lạnh lùng quay đi, lời nói đổ lên
người cô như băng đá...
"Cô ta chẳng là gì cả, chỉ là người hầu thôi".
Một người hầu không vâng lời, không tiện dụng cho lắm.
Đây không phải thân phận vốn có của cô sao? Tại sao nghe cậu chủ
nói thẳng với mình như thế, lại cảm thấy có chút đau lòng, có chút
bất lực chứ?