Đi khoảng chừng nửa tiếng, xe đi vào một ngôi nhà lớn trồng rất
nhiều hoa hồng đủ các loại, tiếc là chả có bông nào cả.
Xuống xe, Minh đưa Anh vào nhà. Vì đoạn từ cổng vào nhà trồng hoa
nên khá dài, Minh hỏi Anh:
-Lạnh không? – Minh hỏi vậy vì lúc đi cậu kéo cô nên cô vẫn chỉ mặc
một cái áo len cổ lọ, quần lửng màu xám và đi tất dài đến ngang
đùi. Và buồn cười hơn là cô đang xỏ một đôi xăng đan.
-Không!
-Sức khỏe cậu tốt thật!
-…
Đi vào nhà, trong nhà có một đứa con gái đang ngồi chễm chệ xem ti
vi, tay cầm điều khiển đổi hết kênh nọ đến kênh kia, miệng thì luôn
kêu ca:
-Haizzz, tết nhất chán thật, chả có cái gì, ngủ chả được ngủ, đêm
hôm lại đi đâu không biết…
-Nin!
Cô bé nghe tiếng gọi, giật mình quay sang, giơ tay che miệng ngáp
rồi đáp lại, giọng như còn ngái ngủ:
-Anh Bun? anh đi đâu về đấy? Mà..ai kia? -Cô bé nhìn Anh, thắc
mắc.
-Bạn anh. -Xong quay sang Anh- Đây là em gái mình, tên là Nhi,
nhưng hay gọi là Nin.- Quay sang Nin- Đây là Hoàng Anh, bạn cùng
lớp với anh.
Nin nhìn Anh mấy giây, xong lại ngáp. Nói với Minh:
-Mẹ vừa hỏi anh đó.
-Vậy hả? Cậu ngồi đây đợi mình tí nhé.- Nói rồi Minh đi vào trong
bếp.
-Chị ngồi đi chứ!
Anh nhìn cô bé, nhíu mày, ngồi xuống ghế.
-Chị rất đẹp.- Nin gật gù.- Anh trai tôi mê cũng phải, mà sao chị
không nói gì? Bộ khiếm khuyết hả?
-Buông thả!- Anh bật ra câu khó hiểu, rồi nhìn chằm chằm vào
Nin.
Nghe câu nói đó, Nin giật mình. Vừa vì ý nghĩa câu nói, vừa vì chất
giọng lành lạnh cộng với khuôn mặt có thể “Đóng băng mọi thứ” của
Anh. Lúc đó, Minh lên tiếng:
-Hai người đi vào đây ăn đi.
-Vâng. -Nin lập tức chạy đến chỗ Minh, thì thầm- Anh Bun kiếm đâu
ra cô gái đáng sợ này vậy?
-Bạn cùng lớp anh, lại ngồi cạnh anh!
-Anh có đồ vật nào bị đóng băng khi ở gần chị ta không?
-Làm gì có, chỉ được cái vớ vẩn.- Minh cốc đầu Nin.
Anh đi đằng sau hai người, cô có thể nghe thấy hết hai người nói
những gì nhưng cô chẳng để tâm đến. Bước vào phòng ăn, cô thấy một
người phụ nữ hiền dịu đang mỉm cười với mình. Cảm giác vô cùng
giống..mẹ cô.
-Chào cháu, cháu là bạn Bun hả?
-Vâng, cháu là Hoàng Anh. – Anh cúi người chào (cảnh này vô cùng
hiếm gặp.)
-À, cháu chính là Anh hả? Thằng Bun nó kể về cháu rất nhiều, nó bảo
cháu vô cùng cá tính. Ừm, – Mẹ Minh nhìn mặt Anh một lúc rồi cười
hiền- Cái vỏ bọc đó sẽ sớm bị bỏ đi thôi.
-…
-Thôi không nói nữa, mọi người ngồi đi.
Ngồi xuống quanh mâm cơm, Nin bảo Minh:
-Anh Bun lên gọi bố đi!
-Bố mới về, cứ cho bố ngủ, cả năm vất vả rồi. Được nghỉ mấy ngày
này, cho bố ngủ, mấy đứa cứ ăn đi.-Mẹ Minh nhẹ nhàng nhắc
nhở.
Vì đã ăn cơm tối, nên Anh không ăn được nhiều. Mẹ Minh thì lại nghĩ
rằng cô ngại, ra sức mời tiếp tục ăn nhưng cô chỉ lắc đầu và
nói:
-Xin lỗi, cháu no rồi.
Một lúc sau, mẹ Minh hỏi:
-Cháu ở trọ hả?
-Vâng.
-Có bất tiện gì không?
-Cháu quen rồi.
-Vậy chị có bao giờ lôi trai về nhà không?- Nin xen vào, giọng giểu
cợt.
-Ngoại trừ anh cô ở nhờ một lần.-Anh nhìn Nin , ánh mắt lạnh
băng.
-À, không có thì thôi, đừng nhìn tôi thế.
Mẹ Minh lên tiếng:
-À,lần đó bác biết rồi, thôi ăn đi.
Ăn xong, Anh giúp mẹ Minh rửa bát.Nin kéo tay Bun ra ngoài phòng
khách, hỏi:
-Sao anh lại quen chị ta? Nói chuyện với chị ta thật đáng sợ. Sau
này anh mà lấy chị ta thì…chắc em chết mất. Không, em phản đối…thà
em thấy anh với chị Vân Anh còn hơn.
-Em lằng nhằng quá- Minh gắt.- Đó là việc sau này, hơn nữa là việc
của anh, không liên quan đến em, em hơi nhiều lời hôm nay rồi
đó.
Trong khi đó ở trong bếp, mẹ Minh lên tiếng:
-Có chuyện gì mà chúng nó nói to thế nhỉ??
Chap 22: Khóc trong mưa…………..
-…
Thấy Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ rửa bát, mẹ Minh cười rồi
bảo:
-Cháu rất giống ta lúc trẻ!
-…
Anh không nhìn bà, cũng như tỏ vẻ không nghe nhưng bà biết cô đang
chú ý nghe nên bà tiếp tục:
-Hồi xưa ta cũng lạnh lùng như con vậy!
-…
-Quen bố Minh được một thời gian, ta đã thay đổi rất nhiều, sau này
lấy ông ấy thì ta cười hầu như suốt ngày..như ta bây giờ là kết quả
của 20 năm chung sống với ông ấy..
-…
-Ta mong con cũng được như ta, chứ nghĩ lại, nếu không có bố Minh
chắc ta vẫn như ngày xưa, chắc ta sẽ cô đơn cả đời mất.
-Cháu không nghĩ mình có thể làm được mong muốn của bác.-Anh cất
giọng, tiếng nói rất nhỏ nhưng vẫn có thể nhận ra sự bối rối nho
nhỏ.
Mẹ Minh nhìn Anh, rồi bà mỉm cười:
-Con rất thông minh!
-..
-Ta cũng chỉ muốn tốt cho con mà thôi.
-…
-Minh là một đứa tốt.
-…
-Nó có vẻ cũng có cảm tình với con.
-…
-Nhất định con sẽ nhận ra.
-Cháu rửa xong rồi,
cháu ra ngoài trước. – Xong cô bước luôn ra ngoài.
Mẹ Minh nhìn theo bóng cô khuất ở cửa, bà lắc đầu rồi cười:
-Đúng là… con gái như vậy bây giờ…thật hiếm.
Ra phòng khách.
-Anh thôi đi, em biết là như vậy không đúng lắm nhưng anh không cần
nói với em như vậy-Nin gào lên.
-Em đó, sao lại có cái ý nghĩ như thế, tính người ta vậy chứ có
phải là cố tình hay tỏ vẻ gì gì đó như em nói? Phải biết tôn trọng
người khác, tôn trọng người khác cũng chính là tôn trọng mình, hơn
nữa em….
-Minh.-Một giọng nói lạnh vang lên, Minh ngoảnh sang, thấy Anh đang
đứng ở cửa, hai tay khoanh trước ngực, đầu khẽ chạm vào tường đang
nhíu mày nhìn hai người.
-Sao? -Minh quay sang hỏi Anh.
-Tôi muốn về!
-Ừ, ra tớ đưa về.
-Hai người vừa nói về tôi phải không?-Anh nhìn Nin.
-Phải!-Nin nói xong tự dưng thấy rờn rợn, cô khẽ nuốt nước
bọt.
-Về chuyện gì?-Anh vẫn nhìn chằm chằm vào Nin, cái nhìn mà theo Nin
thấy thì nó như một cái cảnh cáo bằng ánh mắt.
-Không có gì đâu! -Minh lên tiếng, cười cười- Nin chỉ thắc mắc về
bề ngoài lạnh lùng của cậu thôi!
-Nói dối sẽ bị quỷ sứ đòi vặn răng?-Anh quay sang nhìn Minh.
-Ok!
Nhìn cậu ta xong Anh đi về phía cửa. Đi ra đến cửa không ngoảnh
lại, nói vọng vào:
-Hỏi mẹ cô nếu thắc mắc về vẻ lạnh lùng của tôi. -Xong đi thẳng ra
cửa.
-????????????????
TRÊN ĐƯỜNG VỀ.
-Câu đó nghĩa là gì?-Minh hỏi khi hai người vẫn đang ngồi trên xe
hơi.
-Không có gì.
-Đừng chối.
-Vậy làm theo những gì tôi bảo đi.
-Được để về mình hỏi.
Đến nhà cô.
-Bye, một tuần nữa gặp.
-Ờ…
Một tuần sau.
Ngày bắt đầu nhập học trở lại, Anh không đến trường.
Minh ngồi trong lớp mà ruột gan cồn cào, nếu cô nghỉ có lí do thì
cậu còn không lo, đằng này cô lại nghỉ không lí do. Năm tiết học
trôi qua, đối với người khác thì không thấy khó gì nhưng Minh thì
thấy nó dài như hàng thế kỉ. Vừa nghe tiếng trống báo hiệu hết tiết
học, cậu lập tức cùng Tâm phóng ra ngoài, hai người đi thẳng về
phía nhà trọ của cô. Cửa không khóa, vừa bước vào nhà, hai người đã
thấy bốc lên mùi rượu nồng nặc, nhìn xung quanh, Anh đang nằm trên
sô pha, tay cầm chai vô-đka chỉ còn nửa, chân thì một ở trên ghế,
một rơi xuống sàn. Làn da thường ngày trắng hồng mà giờ đây xanh
tái, mái tóc rối tung, quanh mắt có một vết thâm lớn, môi khô nẻ.
Cô đang ngủ nhưng có vẻ không yên vì cô nhăn mày liên tục. Thây
cảnh này, Tâm lập tức chạy đến, nâng đầu cô dậy, lay thật
mạnh:
-Anh, tỉnh dậy đi, sao thế này? Bình thường cậu đâu có uống rượu,
Anh, tỉnh lại xem nào!
Thấy Anh bị Tâm lắc đến độ chân tay cũng rung theo ,Minh bảo:
-Cậu đi lấy cho cậu chậu nước nóng đi.
-Ờ..Đúng..-Tâm chạy vào phòng tắm.
Minh ngồi xuống cạnh Anh, tay đặt lên trán cô. Cậu cảm thấy vô cùng
nóng và chắc chắn một điều rằng: cô đang sốt cao.
Chạy ra ngoài siêu thị gần đấy, cậu mua một ít gừng về, bảo Tâm nấu
nước gừng. Rồi cậu dọn dẹp cái phòng khách của cô một chút.
2 tiếng đồng hồ sau.
Cơn sốt đã giảm, Tâm có việc phải về, chỉ còn mình Minh ở lại. Đi
vào trong bếp kiếm cái gì ăn thì nhận ra trong tủ lạnh chỉ còn vài
thứ lằng nhằng. Cúi xuống lấy một gói mì ra, nấu xong bưng bát lên
phòng khách định ăn thì cậu thấy phòng khách không còn ai. Vội đặt
bát mì xuống bàn, lại nhìn ra ngoài trời và thấy trời đang mưa. Vội
vàng cầm lấy cái ô cậu chạy ra ngoài đường.
Anh tỉnh dậy thì thấy xung quanh không có ai, lại nghe tiếng lạch
cạch trong bếp và cái ba lô của Minh ở trên ghế, cô lập tức chạy ra
ngoài. Cô không muốn ai nhìn thấy mình thảm hại thế này. Một Hoàng
Anh cứng rắn lạnh lùng đã biến thành một con bé yếu đuối và phải
mượn rượu. Cô không muốn…………
Chạy ra khỏi công nhà trọ, Anh thấy đầu mình đang xoay mòng mòng,
cô ôm đầu, đứng dựa vào tường, bật khóc. Muốn không khóc nước mắt
nó vẫn cứ trào. Cô ngửa cổ lên nhìn trời, những giọt nước mưa tạt
thẳng vào mặt cô, đau rát. “Nếu muốn nước mắt ngừng rơi, hãy ngẩng
mặt lên nhìn trời, nước mắt sẽ không chảy ra ngoài nữa mà nó sẽ
chảy vào trong!” Câu nói này của ai nhỉ? Cô không nhớ. Nhưng cô
không thấy nước mắt ngừng mà chỉ thấy càng ngày nó càng tuôn nhiều
hơn, hòa lẫn với nước mưa. Nước mưa có vị đắng!
-Anh, cậu sao thế này? Anh, ?
“Ai thế nhỉ?”
Từ từ mở mắt, cô nhìn người đới diện bằng con mắt lờ đờ, không nhận
ra người đó là ai, không nhận ra tiếng nói đó là của ai.
-Cậu…khóc sao.? Anh? Hay…chỉ là nước mưa thôi?
-Cậu…Minh? -Anh mở to mắt để nhìn cái người trước mặt mình, vẫn
không nhận ra, nhưng giọng nói và người hay nói những câu an ủi cô
nhất luôn là…Minh!
-Phải, tớ đây.- Khẽ ngồi xuống với Anh, cậu cảm thấy cái lạnh buốt
đang chui vào cơ thể mình, cô không lạnh
sao?
-Cậu luôn ở bên tôi! Những lúc tôi buồn!- Khẽ nở nụ cười nhẹ, nước
mắt vẫn hòa với những giọt mưa. Khuôn mặt dù có khác đi nhưng Minh
vẫn cảm thấy, cô rất đẹp…
-Phải, tôi luôn ở bên cậu, giờ thì ta vào nhà thôi, cậu không lạnh
sao?
Anh lắc đầu.
Minh nhíu mày, nhìn cô vài giây, rồi cúi xuống, bế bổng cô lên, thì
thầm:
-Phải biết thương cơ thể mình chứ! Cậu không lạnh, nhưng tôi thì
lạnh đấy.
Anh không nói gì, cô quay đầu vào ngực Minh. Cảm giác an toàn, xâm
chiếm cả cơ thể cô. Đầu óc cô mị ra cho đến khi Minh thả cô xuống
trước cửa phòng tắm:
-Cậu vào tắm đi, cậu ướt nhiều hơn tớ, hơn nữa cậu là con gái, vào
tắm trước đi.-Minh nói nhẹ nhàng.
Anh không nói gì, cô bắt đầu hồi phục được ý thức. Khẽ mở cửa phòng
tắm ra và bước vào.
Minh đi ra phòng khách cởi bỏ bộ áo ướt sũng của mình. Lấy tạm tấm
chăn mỏng ở ghế cuốn quang người. Thật sự rất lạnh. Cửa tuy đã đóng
nhưng gió vẫn lùa vào làm cậu run bần bật.
-Xoạch…-Cậu nghe tiếng cửa phòng tắm bật mở. Đợi mấy phút vẫn không
có người đi ra, cậu bèn lên tiếng:
-Anh à, cậu tắm xong chưa?
-…Rồi..
-Vậy lên đây đi!
-…
-Nè?
-Rồi.- giọng Anh nghe bé tí.
Bước lên nhà với tấm khăn tắm cuốn quanh người, mái tóc dài ướt
nhẹp. Làn da trắng chỉ có khuôn mặt hơi nhợt nhạt. Cả người cô gần
như ướt sũng. Đẹp và vô cùng…quyến rũ. Trước cảnh đó..Minh á khẩu,
mãi sau mới lên tiếng, giọng lắp bắp, mặt đỏ bừng:
-Cậu…cậu…
-Quên lấy đồ để thay. -Anh ngắt lời Minh bằng một giọng khá bối
rối.
-À, ừ, mình quên mất.-Minh bật cười ngốc nghếch.
-Đi tắm đi.-Anh nhìn Minh, rồi đi vào phòng ngủ đóng sầm cửa lại.
Lúc đó Minh mới hoàn hồn đi về phòng tắm.
Nhưng số phận cậu không khác Anh là mấy, cậu cũng quên đồ để thay.
Cũng lại phải cuốn khăn tắm đi lên, thấy Anh đang ngồi ở sô pha,
trố mắt nhìn cậu. Mặt cậu lại đỏ lên.
-Xin lỗi, không có đồ để thay.
-…
Anh đi vào phòng tìm cái gì đó cho cậu mặc, nhưng đáng tiếc chả có
cái nào vừa. Bộ lần trước thì Minh đã mặc luôn về rồi còn đâu. Chả
lẽ lại để cậu ta quấn khăn mà đi lòng vòng trong nhà sao? Đi lòng
vòng? Còn phải ngủ nữa chứ. ngủ????????????
Hiện tại cô chỉ có một cái chăn dày cho mùa đông, giờ cắt ra cho
cậu ta nằm ở sô pha sao? Hay là..ngủ chung??? Đừng
đùa!!!!!!!!!!
-Có bộ nào không? -Minh thò đầu vào.
-Không!
-Vậy, mình muốn đi ngủ, ngủ ở đâu?
-Giường đó.-Anh chỉ.
-Vậy cậu.?
Anh quay sang nhìn Minh, vậy là cậu đã biết, cậu bèn nói:
-Yên tâm, mình ngủ không gác đâu.
Anh cắn chặt môi, cố không nghiến răng kèn kẹt, một lúc sau, cô lắc
đầu ngán ngẩm nói:
-Lấy 2 cái gối ôm để ở giữa.
-ừ…-Minh cười.
Rồi Minh nằm bên trái, Anh nằm bên phải, lúc đầu thì khó ngủ, lúc
sau thì đã ngủ được.
Tên Minh là một tên nói dối! Bằng chứng là cậu ta đá hết gối ôm
sang một bên, nằm ngoạy ngọ. Anh thì nằm chỉ có một tư thế, cậu ta
liên tục đổi. Tư thế cuối cùng là cậu ta ôm Anh, và xiết chặt đến
nỗi cô giật mình tỉnh ngủ. Khẽ gỡ ra, ngủ tiếp thì một lúc sau lại
thế, thôi đành kệ vậy. Cố gắng nhắm mắt mà ngủ,.
Chap 23: Hạnh phúc mong manh.
5h sáng.
Anh mở mắt tỉnh dậy. Và cô mở mắt tỉnh hẳn khi đập vào mắt cô là bộ
ngực trần của Minh. Vì đang tuổi lớn nên Minh cũng không có cơ sáu
múi như mấy anh Hàn Quốc, nhưng cậu khá to cao nên cũng…tạm.
Hai người đang nằm nghiêng, chính xác hơn là Minh đang vòng tay qua
người Anh và ôm cô. Một tay cậu đặt cho cô gối đầu, tay còn lại
vòng qua eo cô. Vì muốn thoát khỏi cảnh này nên Anh lấy tay mình
cầm lấy cái tay vẫn đang đặt trên eo cô và gỡ ra. Tay còn lại đặt
lên ngực cậu để đẩy cậu ra xa, nhưng hành động này lại khiến Minh
tỉnh dậy.
Nhìn vào bàn tay đang đặt ở ngực mình, Minh đột nhiên đỏ mặt, tim
đập mạnh. Anh vẫn đặt tay ở đó nên cô có thể cảm thấy rõ nhịp đập
của tim Minh. Thấy vậy cô rụt tay lại, bảo cậu:
-Tôi nhớ là cậu nói khi ngủ cậu không gác mà?
-À, tôi không chắc lắm!- Minh cười nhăn nhở.
Minh rút hết tay lại. Anh xoay người, nằm thẳng, mắt nhìn lên trần
nhà, không nói gì nữa. Mắt cô hơi sưng lên, môi vẫn hơi tái, thấy
vậy Minh dè dặt hỏi:
-Cậu…có chuyện gì xảy ra với cậu mấy hôm trước à?
-…- Anh không trả lời nhưng mắt tối xầm lại.
-Có thể..chia sẻ không?
-…
-Lại im lặng rồi?
-…
-Cậu không thích chia sẻ sao?
-…
-Cậu…
-Không có gì!
-Vậy sao cậu lại khóc? Tớ chưa từng thấy cậu khóc? Vì sao
vậy?
-…
Thấy Anh không trả lời, mặc dù rất muốn nghe câu trả lời của Anh
nhưng Minh lại thôi khi thấy cô không thích nói chuyện này. Đến lúc
cậu định lảng truyện thì lại nghe thấy cô nói:
-Cậu sẽ thế nào, khi những người mình yêu thương nhất đều bỏ
đi?
-Hả?
-Mẹ tôi đã bỏ
tôi đi từ khi tôi mới 13 tuổi. giờ đây, khi tôi 16 tuổi thì lại đến
lượt bố tôi!
-Cái gì?-Minh không tin nổi tai mình, bật người dậy.
-Phải, Bố tôi đã mất cách đây 4 hôm.
-Sao..sao lại?
-Bị ngộ độc thực phẩm do bà mẹ kế kéo đi ăn cá nóc.
-Vậy…
-Mất rồi, sau tang lễ thì tôi cũng quyết định lên đây sống luôn
không về nhà nữa.
-Cậu uống rượu là vì chuyện này?
-Lúc đó tôi hơi sốc, tôi buồn, chả biết làm gì, uống xem có hết
buồn không thôi-Anh nở nụ cười nhạt.
-Cậu…đừng cười như vậy được không?
-Vậy phải cười làm sao?
-Cười thật tươi lên đi.
-Không cười nổi.
Minh hơi nghiêng đầu nhìn Anh. cậu lại nằm xuống cạnh cô, nhìn chăm
chăm khuôn mặt nghiêng của cô. Lát sau khẽ gọi:
-Anh này!
Anh ngoảnh mặt lại. Vì hai người nằm quá gần nên đã xảy ra một tình
huống ngoài ý muốn. Một cái kiss nhẹ vào môi. Bây giờ Minh đã tin
câu “Có những chuyện thường xảy ra vào lúc ta không ngờ
nhất!”
Mất khoảng 3s im lặng, Anh từ từ lùi ra xa, cách xa mặt Minh ra để
tránh tai nạn đáng tiếc tiếp theo có thể xảy ra. Minh ngằm ú ớ
không nói được gì, mãi sau mặt đỏ bừng, miệng lắp bắp:
-Xin…xin lỗi!
-…
Anh không nói gì, đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ đi vào phòng tắm.
Minh cũng dậy mặc lại mấy bộ quần áo đã được sấy khô, rồi ra giúp
cô làm bữa sáng. Nhìn hai người thật sự như một cặp vợ chồng mới
cưới vậy!!!!!!!!!! Hạnh phúc đến rồi sẽ vụt qua, ra khỏi tầm với
của mỗi người….
***
Chủ nhật tuần đó, vì muốn làm Anh vui nên Minh đã đến kéo Anh đi
công viên chơi. Ban đầu Anh nhất quyết không đi, nhưng rồi Minh nói
mãi nói mãi, cô cũng đành đi. Thà đi cho cậu ta im miệng còn hơn
ngồi nghe cậu ta năn nỉ.
Vừa đến nơi, Minh rủ cô đi chơi bánh xe ngựa. Cô nhìn rồi
bảo:
-Cậu bao nhiêu tuổi?
-16.
-Tôi muốn chơi trò kia.-Anh chỉ vào chiếc tàu lượn.
-Hả?
-Tôi muốn xả stress. -Rồi cô đi thẳng về phía đó.
Kéo dây an toàn xuống, thấy mặt Anh vẫn bình thường, Minh
hỏi:
-Đã từng chơi?
-Không, lần đầu!
-Tớ cũng vậy…nhưng..tớ sợ độ cao.
-Không nói sớm. -Anh ngoảnh sang.
-Hì…hì. hơi ngại.
-Hối hận không kịp.- Cô vừa dứt lời thì xe chuyển bánh. Minh nhà ta
nhắm chặt mắt, tay túm chặt tay cô, miệng kêu “aaa”. Trong khi Anh
ngồi thư thái nhìn xung quanh, thỉnh thoảng lại nhìn xuống bàn tay
cậu đang nắm vào tay cô.
Vừa chạm chân xuống đất, Minh bước liêu xiêu vài bước, sắc mặt nhợt
nhạt, rồi ngồi phịch xuống cái ghế đá. Nhìn xung quanh không thấy
Anh đâu, cậu ngó ngang ngó dọc nhìn. Một lát sau, Anh xuất hiện với
hai ly hồng trà trên tay, hỏi:
-Ceylon?
-Gì..gì cơ?
-Trà ceylon?
-À, ừ..
Đỡ lấy cốc trà, Minh uống một ngụm. Vừa ấm bụng lại có mùi rất
thơm. Nhìn cốc trà của cô khang khác bèn hỏi:
-Còn cậu uống gì vậy?
-Trà bá tước.
-A, nhớ rồi, sở thích của cậu. -Nói xong, Minh hơi nhăn mặt, tay
đặt lên bụng. Thấy vậy Anh hỏi:
-Sao vậy?
-Ờ, hơi đau chút xíu.
-Chỗ nào.?
-Ờ, mấy tháng trước có mọc một vết đỏ đỏ nhìn như muỗi đốt, dạo gần
đây nó hay tấy với hơi đau đau.
Mắt Anh tối xầm lại, cô hỏi:
-Đi khám chưa?
-Chưa! – Minh hơi ngạc nhiên khi thấy thái độ của cô.
-Vậy, dậy đi mau, tôi đi với cậu. Hi vọng tôi đoán sai.
Nói rồi cô kéo tay Minh dậy, đi về phía cổng công viên, bắt xe về
phía bệnh viện.
Ngồi chờ ngoài phòng xét nghiệm, hai tay cô cứ đan vào nhau. Trong
lòng thấp thỏm nhưng không để lộ ra mặt. Nếu như, nếu như ý nghĩ
của cô đung thì nhất định cái “vết muỗi cắn” của Minh là một khối
u.
Bước ra khỏi phòng xét nghiệm, các bác sĩ cho biết, Minh đã ngất đi
vì vừa rồi thần kinh bị quá sức chịu đựng. Và kết quả xét nghiệm
cho thấy, Minh có một khối u ác tính ở bụng phía bên phải, đã sang
giai đoạn giữa.
Cầm tờ giấy xét nghiệm trong tay, Anh cắn chặt môi. Tại sao? Tại
sao mọi người xung quanh cô đều bị như vậy? Cô còn chưa hết một
tháng tang bố mà. Chỉ vì cô lạnh lùng nên cô không dễ khóc, cô chỉ
đứng lặng nhìn tờ giấy, lại nghe bác sĩ nói:
-Đây là một trường hợp hiếm gặp, chúng tôi không thể chữa được. Tôi
nghĩ, cô nên bảo người nhà đưa cậu ra nước ngoài làm phẫu thuật.
Nếu thành công, cậu sẽ lại khỏe mạnh như xưa, nếu không thành công
thì…
-Tôi biết rồi, tôi cũng biết tình hình của cậu ấy, tôi có thể vào
thăm không?
-Vâng, nhưng cô cứ để cậu ấy nghỉ.
-Tôi biết.
Bước vào phòng, thấy Minh đang nằm trên giường, mặt vẫn đang đeo
máy thở ô-xi. Máy đo nhịp tim vẫn kêu tít tít bên cạnh. Cô đến gần,
nhìn cậu một lúc, rồi đưa tay ra, gạt mấy sợi tóc trước chán cậu,
thì thầm:
-Cậu sẽ phải ra nước ngoài phẫu thuật, tôi sẽ đợi cậu quay
lại.
Nói xong, cô đi ra cửa lấy điện thoại, thông báo cho mẹ Minh.
.k e n h t r u y e n . p r o.
Chap 24: Không thể cảm hóa.
Mẹ và em gái Minh đã vào ngay sau khi cô
gọi được khoảng 15′. Nhìn hai người mặt mày tái nhợt, mắt cứ đảo đi
đảo lại hốt hoảng nhìn vào từng phòng, cô thấy như mình vừa làm sai
điều gì đó. Cô cúi gằm mặt, nhắm mắt lại. Tất cả mọi thứ đã sụp đổ
khi mẹ ra đi, khi cô tự có thể tạo một vỏ bọc hoàn hảo cho chính
mình thì bố lại ra đi. giờ đây có người đã cho cô hiểu thế là là
tình yêu, niềm thương cảm trong cuộc sống thì hiện giờ người ấy
đang trong tình trạng nguy kịch. Kiếp trước cô đã làm gì sai sao?
Tất cả mọi người đối xử tốt với cô đều như vậy, cô không còn dám
dựa vào ai, yêu thương ai nữa rồi, liệu cô có làm họ bị thương nữa
không???
-Anh, Minh nó thế nào rồi?
Anh giật mình mở mắt
-À, Minh ngủ rồi ạ!
-Thế à? Nó bị làm sao?-Mẹ Minh bám lấy tay áo cô, hỏi.
-Minh bị ung thư.
-Trời! -Mẹ Minh thốt lên.
-Đã sang giai đoạn giữa, chắc trước giờ cậu ấy không phát hiện ra,
tuy nhiên…đây là một trường hợp hiếm gặp, các bác sĩ nói…phải đưa
cậu ấy ra nước ngoài phẫu thuật.
-Phẫu thuật…?-Mẹ Minh hốt hoảng, ngã người về phía sau. Nhanh tay
đỡ lấy bà, Nin lên tiếng:
-Liệu có..rủi ro gì không?
-Tôi không chắc, -Rồi cô nhìn vào cánh cửa phòng bệnh của
Minh.
-Đi vào xem anh Bun tỉnh lại chưa, mẹ đi nào!- rồi Nin dìu bà vào
phòng.
Anh nhìn hai người bước vào phòng xong cô đi về phía cổng bệnh
viện, cô muốn mua cái gì đó cho cậu ăn.
Bước vào phòng với chiếc cặp lồng cháo, thấy Minh đã tỉnh dậy, đang
ngồi cười toe toét với Nin, lòng Anh hơi trùng xuống. Cô biết, cậu
chưa biết bệnh tình của mình, cậu nghĩ mình chỉ bị ngất do thần
kinh yếu chứ không phải vì bị ung thư..
Thấy Anh bước vào, Minh cười cười, nói:
-Cậu có gì cho tớ ăn à?
-..
Anh không trả lời, cô đi đến gần Minh, nhìn sắc mặt cậu vẫn tái
xanh, cô nhíu mày:
-Không cần gắng gượng, mệt cứ nghỉ!
-Ơ, tớ..- Minh giật mình, sao cô tinh vậy, đúng là cậu thấy trong
người mệt, chỉ muốn nằm ngủ nhưng lại sợ mẹ và Nin lo lắng, nên
phải cố gắng cười tươi. Hai người đó còn không nhận ra, sao cô lại
có thể nhận ra khi mới nhìn qua cậu vậy chứ.
-Ăn đi rồi nghỉ..
-Ờ..
Cố gắng ăn hết tô cháo để chứng tỏ mình khỏe mạnh, xong xuôi Minh
nằm xuống định ngủ tiếp. Mẹ và Nin đã ra ngoài mua nước, chỉ còn
hai người trong phòng. Anh dọn dẹp lại mấy cái bát, Minh ngồi nhìn
cô. Khuôn mặt cô lúc nào cũng vậy luôn lạnh băng không một biểu
cảm, cậu đã cố gắng thay đổi nó, nhưng có vẻ không được như mong
muốn. Mặc dù cậu đã nhận ra một vài sự thay đổi ở cô nhưng nó chưa
nhiều lắm. Cô vẫn ít nói, vẫn không thể hiện tình cảm của mình với
cậu. Điều đó làm cậu buồn. Cậu thích cô từ lần đầu tiên hai người
mới gặp. Cô lạnh lùng, cá tính, lại xinh đẹp, học giỏi. Bề ngoài
thì đúng là như vậy. Còn bên trong…là một cô gái có nhiều nỗi đau,
và chính những nỗi đau ấy đã cản trở cô với những người bạn cùng
trang lứa. Mải suy nghĩ, cậu không biết cô đã xong và đang nhìn cậu
từ lúc nào.
Anh nhìn Minh vài giây, rồi lấy một tờ khăn ăn, lau miệng cho Minh,
ăn xong không biết lau gì cả! Trước đây cô chưa từng làm việc này
thì phải, đây là lần đầu tiên, cô chăm sóc cho một người con
trai.
Minh giật mình rời khỏi suy nghĩ ngay tức thì. Cậu nhìn cô, xong
rồi cầm tờ giấy lau, nói:
-Tớ muốn ngủ một lát, cậu ra ngoài được không.
-Ờ…-Anh trả lời, lại nhìn Minh thêm mấy giây rồi bước ra
ngoài.
Anh vừa đi khỏi cánh cửa, Minh lập tức lấy tay che miệng, oằn người
ho. Cậu không biết mình bị làm sao nữa, sao mọi người không cho cậu
biết.? Cậu bị làm sao? rốt cuộc là thế nào?
***
Đêm đó, khi thấy mẹ ngủ say, Minh len lén ngồi dậy, lật cái túi
sách của mẹ cậu lên. Tập hồ sơ bệnh án của cậu. Bước ra ngoài hành
lang, dưới ánh sáng mù mờ của bóng điện, cậu mở cuốn sổ ra. Khối u
ác tính bên vùng bụng bên phải (Ori ko biết nhiều bệnh về ung thư).
Cậu suýt thì đánh rơi cuốn sổ, giờ thì cậu đã hiểu thái độ của mọi
người.
-Không ngủ hả?- Anh xuất hiện, cô vừa đi hỏi bác sĩ một số vấn đề
về.
-Cậu…Tớ..bị ung thư.
Anh nhìn cuốn sổ trên tay Minh, rồi nói:
-Sẽ khỏi, nếu cậu ra nước ngoài phẫu thuật.
-Nhưng trong này có thêm một dòng chú thích: ‘đây là trường hợp
hiếm gặp’.
-Vẫn có thể chữa.
-Phải, nhưng hi vọng không nhiều phải không?
Anh ngẩng lên nhìn Minh, dưới ánh sáng mờ mờ, khuôn mặt cậu lộ rõ
vẻ đau khổ, thất vọng. Cô bèn nói:
-Lạc quan giúp con người giảm 30% bệnh tật.
-Không đâu.- Minh lắc đầu, cười nhạt- mình không phải là người dễ
bị lừa đâu!
-Cậu nghĩ tôi lừa cậu?
-À, mình không có ý đó- Minh bối rối.
-…
Cả hai đều im lặng cho đến khi:
-Cậu sẽ phải đi phẫu thuật.
Minh lắc đầu.
-Cậu có phải là Trần Văn Minh tôi từng quen không? -Anh nhíu mày,
giọng
nói trở nên lạnh băng.
Minh hơi giật mình vì giọng nói của cô, cậu ngẩng lên nhìn mặt cô,
đôi mắt sáng ẩn sau cặp kính ấy đang giận dữ, tự nhiên cậu thấy
lòng vui vui. Cô đang giận dữ vì lo lắng cho cậu. Rồi cậu cười, kéo
cô vào lòng, ôm chặt rồi thì thầm:
-Tớ sẽ đi phẫu thuật, nếu có lâu thì cậu vẫn nhất định phải chờ tớ
trở về. Được chứ?
-…
Anh không trả lời, nhưng cô vẫn vòng tay qua ôm lấy cậu. Minh hơi
sững người, nhưng nhanh chóng mỉm cười rồi thì thầm:
-Cảm ơn, tớ nhất định sẽ trở về!
Cậu biết cô là một người luôn thích làm hơn là thích nói. Giá như
thời gian cứ dừng lại như thế này thì sẽ không có những bất hạnh,
đau khổ mà cũng ngọt ngào về sau.
***
Bệnh của Minh càng ngày càng nặng. Sau có hơn một tháng mà cơ thể
cậu đã hiện rõ bệnh. Người xanh xao, vàng vọt, mặt lúc nào cũng tái
và không có sự sống. Cơ thể như không có sức lực và thỉnh thoảng
lại nôn do tác dụng của thuốc. Nhìn cậu bây giờ, bác sĩ khuyên gia
đình nên đưa cậu ra nước ngoài sớm để chữa trị.
Sau khi tham khảo ý kiến của bác sĩ, nhà Minh quyết định 2 hôm nữa
sẽ đưa Minh sang Mĩ phẫu thuật. Rủi ro trong phẫu thuật khá lớn,
nhưng phải phẫu thuật, cơ thể Minh mới khỏe được. Trong khi mẹ về
thu xếp đồ đạc, Tâm và Anh đứng ngoài hành lang cửa phòng của Minh
nói chuyện. Tâm từ khi biết tin Minh bị bệnh rất chăm chỉ kéo Anh
đến thăm Minh. Cô rất thương Anh. Sau cái lần nghe về quá khứ của
Anh do Minh kể, cô đã thông cảm cho Anh nhiều. Sao mọi người tốt
đối với Anh đều ra đi như vậy? Hay vì Anh sinh ra là để là một bông
hoa đơn độc giữa cuộc đời đầy sóng gió này?
-Không biết có thể chữa khỏi không nhỉ?- Tâm hỏi.
-Còn tùy.
-Ưm, hi vọng cậu ấy có thể khỏe lại, sống tốt như ngày nào.
-Tôi cũng hi vọng vậy.
-Vậy…cậu có buồn không?
Anh nhắm mắt, tựa đầu vào tường, nói:
-Cũng không chắc.
-Thật là…băng giá.- Tâm buột miệng nói xong lập tức lấy tay bịt
miệng, liếc sang Anh. Cứ ngỡ Anh sẽ phản ứng lại, nhưng không, Anh
chẳng hề phản ứng gì, vẫn nhắm mắt, dựa vào tường, nói:
-Ừm, tôi vốn là một tảng băng không thể tan chảy. Dù dùng cái gì đi
nữa cũng vậy thôi….
Chap 25: “Nếu một tháng tôi không về, thì đừng chờ đợi tôi….”
2 ngày sau.
Đến tiễn Minh ở sân bay. Vì sắp đến tết nguyên đán nên không khí
xung quanh rất đông vui và náo nhiệt. Trời se se lạnh, cái lạnh
cuối đông đủ cho người ta cảm thấy thích thú, nhưng có một gia
đình, mặt ai nấy cũng buồn buồn. Mẹ Minh đi sang Mĩ với Minh, Nin ở
lại trông nom nhà cửa và chăm sóc bố. Minh bây giờ nhìn gầy hơn xưa
rất nhiều, cậu vẫn cao lớn như vậy nhưng người thì yếu ớt và có thể
ngã bất cứ lúc nào.
Vì là ngày nghỉ nên Anh và Tâm cùng với mấy bạn trong lớp đều ra
tiễn Minh. Ai cũng chúc Minh có thể thực hiện tốt cuộc phẫu thuật
này. Bệnh của Minh chưa đến mức nghiêm trọng quá nhưng lại khó
chữa, tối đa cậu sẽ phải ở đó đến một tháng.
Sau khi đi vòng một lượt các bạn trong lớp, nghe đủ những lời chúc
của các bạn, Minh dừng lại ở nhóm những người bạn thân. Quang vỗ
nhẹ vai Minh, nói:
-Cố gắng lên nhé, lạc quan lên, có rất nhiều người mong cậu trở
về!
-Cảm ơn, tiếc là tôi không được ở lại để tiếp tục ganh đua với
cậu!- Minh cũng dùng tay vỗ một phát yếu ớt lên vai Quang, cười đáp
lại.
-Chậc. Yếu quá rồi đấy!
-Thông cảm đi. -Tâm xen vào.- Mà vụ đó hình như Quang đã rút lui vô
điều kiện rồi mà, tính làm gì. Ha ha, Minh nhớ về đó, không về tớ
sang bóp cổ ông bác sĩ đã phẫu thuật cho cậu.
-Không được.- Minh cau mày- Như thế cậu sẽ mang tiếng sát hại người
khác, nhỡ phải đi bóc lịch thì sao? Khánh nó sẽ chuộc cậu ra
hả?
-Trời ơi! Ai bảo đây là người ung thư giai đoạn giữa hả trời,?-Tâm
chỉ chỉ vào Minh- Còn đùa được thế này, chắc không sao đâu
nhỉ?
-Chắc vậy, ha ha…-Minh bật cười.
Mọi người xung quanh đều cười. Ai cũng muốn giảm bớt không khí căng
thẳng, chỉ duy nhất có một người đứng ở đằng xa, nhìn mọi người mà
không hề lên tiếng.
Mãi sau, Tâm mới quay lại nhìn Anh rồi hỏi:
-Sao im lặng vậy?
Lúc này Minh mới quay lại nhìn Anh, gương mặt trông thật nhợt nhạt.
Nhìn thấy vậy, Anh đến gần Minh. Khi hai người đứng trước mặt nhau,
Anh tháo chiếc khăn mình đang quàng ở cổ ra, đeo vào cho Minh rồi
quấn cho mấy vòng quanh cổ. Lát sau cô mới nói:
-Giữ gìn sức khỏe, mau chóng trở về!
Đặt tay lên chiếc khăn, nó vẫn còn hơi ấm của cô. Minh mỉm cười
nói:
-Ừ, cậu yên tâm đi.
Lát sau, khi đã đi vào bên trong, Minh lại chạy ra. Tay vẫn đặt lên
chiếc khăn ca rô, nhìn thấy Anh vừa quay người đi, cậu lập tức nhào
đến, ôm cô thật chặt thì thầm:
-Nếu một tháng tôi không về, thì đừng chờ đợi tôi…..
Anh chưa kịp phản ứng gì thì cậu đã rụt
tay lại, đi vào bên trong để lại cô đứng ngơ ngác với một đám hỗn
độn trong lòng được bao lại bởi vẻ lạnh lùng bên ngoài.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me yeutruyen.wapsite.me,chúc các bạn vui vẻ)Những
ngày sau đó, Minh đi đến bệnh viện bên Mĩ. Bệnh của cậu chưa đến
mức nghiêm trọng nhưng lại hiếm gặp. Trong suốt một tháng cậu đã
được chuyển hết khu nọ đến khu kia, rốt cuộc cũng đã được chuyển
đến một nơi có thể chữa được bệnh cho cậu. Trong một tháng mà cậu
thực hiện đến bao lần chuyển viện, bao lần xét nghiệm. Cuối cùng
bệnh của cậu đã có thể chữa lại.
Sau gần một tháng chiến đấu với căn bệnh, cuối cùng thì nó cũng đã
được chữa lành tận gốc. Cứ ngỡ mình sẽ được trở về Việt Nam, Minh
vui vẻ đi chơi lần cuối cùng với mẹ tại một số nơi nổi tiếng của
đất Mĩ. Nhưng như người ta nói, chỉ giây trước bạn còn được cười
nói vui vẻ, giây sau có khi bạn đã không còn trên thế giới…. Một
chiếc xe tải lao đến khi Minh đang đi sang đường, chiếc xe vượt đèn
đỏ…..
***
Một tháng trôi qua tại Việt Nam.
Không hề có tin tức gì của Minh. Tâm thì suốt ngày đi ra đi vào,
thỉnh thoảng lại đến hỏi Anh:
-Sao không có tin tức gì từ cậu ta nhỉ? Đã một tháng rồi mà. Lẽ ra
phải có một cuộc điện thoại chứ? Mình biết gọi đường dài hơi đắt
nhưng có cần keo kiệt vậy không? Nè Anh, cậu không nghe mình nói gì
à? Nè…?
Tâm cau mày, giật giật áo Anh. Đã qua tết được mấy ngày rồi, Mấy
ngày tết ngày nào Anh cũng ở nhà. Lúc nào cô gọi điện rủ đi chơi
đều nhận được câu trả lời là đang ngủ. Ngủ hết tết sao trời? Hôm
trước tết, cô có đi với Anh đến lấy lương, Anh còn được một khoản
thưởng mà, không thể nói là thiếu tiền được, nhưng cũng không thể
nào mà ngủ suốt ngày chứ? Ngủ nhiều đâu có tốt, hơn nữa sẽ thành
heo mất.
Anh không nói gì với Tâm, cô vẫn chăm chú đọc cuốn sách mới mượn ở
thư viện. Một cuốn sách khoa học có ghi về một số căn bệnh hiểm
nghèo, ung thư, và một vài bệnh khó chữa. Suốt mấy ngày tết cô
không hề ra khỏi nhà, sáng nào cũng dậy chạy bộ một lúc rồi lại
chui vào chăn ôm lap top. Cô tìm mọi tư liệu về bệnh của Minh và
thấy rằng có thể chữa khỏi. Nhưng đã một tháng rồi, nếu chưa về
được thì ít nhất cũn phải gọi điện hay gửi một cái email về cho cô
yên tâm chứ???
*
Buổi tối hôm đó, đang ngồi làm bài tập cô nghe có tiếng gõ cửa. Mặc
dù không biết là ai nhưng trong đầu cô lại nghĩ đến một người. Mở
cửa…không phải là người cô mong đợi.
-Xin lỗi, chị là Hoàng Anh phải không ạ?- Một cậu bé chừng 14, 15
mặc bộ đồng phục của một tiệm bán hoa, tay ôm một bó hoa hồng
trắng, hỏi cô.
-Phải!
-Có người gửi hoa cho chị.
Đỡ lấy bó hoa, kí nhận theo yêu cầu của cậu bé, xong Anh ôm bó hoa
vào phòng. Ngắm xung quanh một lượt, mắt cô dừng lại ở một bức thư
được cài trong đó. Mở ra xem. Là thư của Minh.
“Tớ đã đặt hoa tại cửa hàng này từ hôm tớ đi ra nước ngoài. Nếu một
tháng sau tớ trở về thì ngay lập tức tớ sẽ hủy và đến chỗ cậu ngay,
còn nếu tớ không trở về thì lá thư này sẽ được chuyển đến cậu. Anh
à, nếu bức thư này có chuyển đến tay cậu thì cũng đừng quên tớ nhé.
Cậu hãy tìm cho mình một hạnh phúc riêng , nhưng đừng quên tớ…hãy
nhớ về tớ như một kỉ niệm thời học trò nhé. Tớ luôn hi vọng có thể
đi vào trong vỏ bọc của cậu nhưng hơi khó, dù gì thì tớ cũng muốn
nói rằng: “Tớ thích cậu nhiều lắm, Anh à!”
Your friends,
Minh.!!!oxoxo”
Cộng với lá thư là hai bức ảnh. Một bức là hai người đang đứng trên
bãi biển lần đi Hải Phòng. Nhìn góc độ chụp thì khá rõ nét và đẹp.
Bức còn lại là Anh, cô đang đứng trước biển, sóng biển đánh đến
ngang bọng chân, gió biển làm mái tóc dài tung bay, mặt thì có vẻ
gì đó u ám ẩn sau một vẻ ngoài lạnh băng hoàn hảo. Nhìn bức hình vô
cùng đẹp và có tính thẩm mĩ….
-Tóc…tách…
Hai mắt dần nhòe đi, nhìn vào lá thư và hai bức hình, không hiểu
sao nước mắt Anh lại chảy ra. Cô khóc. Phải, khóc vì một người con
trai…lần đầu tiên, cô khóc vì một người con trai (Không tính bố
nha!). Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, làm nhòe đi nét mực được
viết bằng bút máy của Minh. Từng giọt, từng giọt làm cho bức thư và
tấm ảnh ướt nhòe…
Hết nhìn bức ảnh, cô lại nhìn sang bó hoa, cầm nó lên, ôm chặt vào
lòng, nước mắt tuôn ra như mưa, cô từ từ nhắm mắt thì thầm: “Tôi
thích cậu rồi…Minh ngốc à! …Sao lại bỏ tôi vào lúc này chứ?….. Tôi
có thể yêu thương lại một lần nữa sao? …Cậu thật đáng ghét mà! …Tôi
ghét cậu…nhưng lại thích cậu rồi…… ”
Hòa lẫn với tiếng nói là những tiếng nấc ngắt quãng, cô khóc mãi và
tự nhủ rằng…đây là lần cuối cùng cô khóc cho người khác………..
Chap 26: Luật sư băng giá.
4 năm sau.
-Rầm!
-Tôi phản bác. Điều 239 luật dân sự quy định
về tài sản vô chủ, trong đó chỉ cần một cá nhân có ý đồ sở hữu khi
chiếm dụng, người đó có thể toàn quyền sở hữu chúng. Đó chỉ là
những thứ được xác nhận rằng thân chủ của tôi đã nhặt được chúng,
và qua xét nghiệm cũng cho rằng như vậy. Tôi yêu cầu bên nguyên cáo
rút lại những lời nói, cũng như những hành động quá phép vừa rồi.
Trên mọi chứng cớ đều cho thấy rằng, thân chủ tôi không hề giết
người!
-Nhưng tại sao, luật sư Hoàng? Tôi rất tiếc rằng trong cái túi mà
thân chủ của cô cầm có chiếc áo dính máu và con dao dính máu chồng
tôi, cô ta đã giết chồng tôi! – Vợ nạn nhân lên tiếng.
-Vậy tôi hỏi cô, khi cô biết cô đang cầm hung khí và chứng cớ trên
người, cô có dám vào khu mua sắm không? Có dám lượn lờ dạo phố để
bị nhận dạng chiếc túi không? Tôi nghĩ cô nên suy nghĩ lại lời mình
nói!
-Cô…
-Đủ rồi! – Quan tòa lên tiếng.- Lời nói của luật sư Hoàng có lí,
tôi nghĩ chúng ta phải suy xét lại. Hơn nữa kết quả xét nghiệm đã
thấy một dấu vân tay lạ trên con dao hung khí, chúng tôi đang tiến
hành kiểm tra.!
Nghe xong câu này, bà vợ nạn nhân tự nhiên mặt xám ngoét. Lúc đó,
thẩm phán chậm rãi nói, mắt nhìn vợ nạn nhân:
-Bà Kim, tôi hi vọng bà đầu thú, nhưng từ đầu đến giờ tôi chỉ nghe
bà chỉ trích bên bị cáo. Chúng tôi đã thấy dấu vân tay của một
người lạ và dấu vân tay của bà trên đó, hi vọng bà hợp tác để vụ án
có thể được giải quyết. Hiện tại, tạm giam bà Kim cho đến lúc bà ta
khai ra mọi chuyện, bên bị cáo được thả vì không có liên quan đến
vụ này. Kết thúc phiên tòa.
-Ào…- người nhà của bên bị cáo chạy đến ôm chầm lấy chị ta, mặt ai
cũng sung sướng như trút được gánh nợ. Ra đến ngoài hành lang, chị
ta chìa tay ra trước mặt luật sư Hoàng, nói:
-Đúng là tài không đợi tuổi, luật sư Hoàng tiếng đồn không sai,
đúng là tôi đã không nhờ nhầm người.
Luật sư Hoàng đưa tay ra, nắm lấy bàn tay đó, nói:
-Cảm ơn, nhưng tôi nghĩ lần sau chị không nên cầm đồ của người lạ
như vậy. Có thể lại rước họa vào thân lần nữa! -Khuôn mặt luật sư
Hoàng không hề có cảm xúc.
-Vâng, chào luật sư!
-Chào chị!
*
Xong việc, cô đi về công ti của mình. Cô đang làm việc tại một công
ti lớn, văn phòng của cô ở tầng 7 trong một tòa nhà lộng lẫy, cao
cấp. Vừa bước vào công ti, đã có bao nhiêu tiếng hỏi han:
-Sao rồi Anh? Vụ đó thế nào rồi? – Một chị khoảng 30 tuổi chạy đến
vỗ vai cô khi cô đang đứng mua nước tại máy tự động. Nghe thấy câu
đó, mấy chị xung quanh nói:
-Thôi đi, cậu hỏi có bằng thừa, vào tay ai chứ vào tay luật sư
Hoàng thì có mà..gạo xay ra cám, mới 20 tuổi mà đã hơn khối chị 30
tuổi… không chừng vài năm nữa có thể lấy được chức nữ hoàng của
giới luật sư cho mà xem.- Một chị xen vào.
-Đúng…đúng- Mấy chị xung quanh gật gù – Em còn quá trẻ mà đã là
thần tượng của cả giới luật sư rồi, ai cũng mong được như em mà chả
được đó!
Anh vừa lấy được lon nước, lập tức cầm lấy rồi quay người đi:
-Em lên văn phòng trước, thay vì tám chuyện, chẳng phải các chị có
hẹn lúc 2h sao? Gần 2h rồi.
-Ấy chết!- Mấy chị lập tức nhao nhao chạy tán loạn. Hôm nay có một
vụ kiện quan trọng, lại rất khó, công ti muốn tìm người có năng lực
để xử lí vụ này. Anh vừa kết thúc vụ trước nên có lẽ cô sẽ không
phải tham gia, nhưng vẫn phải đi họp. Trước khi đi, cô tranh thủ
qua văn phòng lấy một số tài liệu.
Trên đường lên văn phòng, ai gặp cô cũng mỉm cười, cúi chào một
cách kính trọng. Nói trắng ra thì ai cũng kiêng nể cô. Sau khi tốt
nghiệp cấp 3, cô đỗ thủ khoa tại một trường đại học luật danh
tiếng. Trong vòng 2 năm đã hoàn thành chương trình của 4 năm học.
Cô tốt nghiệp khi mới 20 tuổi. Vừa ra trường, cô xin vào công ti
làm việc. Ban đầu vì cô còn quá trẻ, họ không nhận cô, cô đành đi
thực tập tại một văn phòng luật sư tư nhân, xin làm thư kí. Sau một
tháng, vị luật sư đó đã giới thiệu cô với công ti và cô được nhận
sau khi chính thức đảm nhiệm một vụ kiện khó. Từ đó đến nay mới
được bốn tháng nhưng tiếng của cô rất nổi. Rất nhiều người đến tìm
cô xin tư vấn và họ luôn có một vẻ mặt thỏa mãn khi ra về. Mặc dù
lúc đầu nhìn khuôn mặt cô ai cũng có ác cảm nhưng không phải vì cô
xấu, trái lại, cô vô cùng đẹp. Mái tóc đen búi cao trang nhã. Khuôn
mặt trang điểm nhẹ nhưng cô biết cách làm cho đôi mắt mình trở nên
sắc sảo mặc dù bị ẩn sau lớp kính. Những bộ váy công sở luôn tôn
lên cái dáng cao, khuôn người cân đối, thon thả. Nói chung qui một
điều là, họ thấy cô rất đẹp nhưng cô không như người khác, chưa ai
thấy được nụ cười trên khuôn mặt cô. Lúc nào họ cũng chỉ thấy cô có
khuôn mặt lạnh băng, đủ lấn át tinh thần người khác. Dù không phải
ai cũng thích khuôn mặt này nhưng ai cũng
ngưỡng mộ “Ước gì mình được như cô ấy!” Vì cô vô cùng giỏi.
Bước vào văn phòng, với tay lấy tập tài liệu rồi ngồi luôn xuống
ghế. Đang xem tài liệu bất chợt Anh lại nhìn ra cửa sổ. 4 năm rồi.
Đã 4 năm trôi qua từ ngày đó. Giờ cô không còn buồn nữa, nhưng cô
không thể mở lòng cho bất cứ ai thêm lần nào nữa, cô càng ngày càng
trở nên lạnh lùng và khái niệm nụ cười hầu như không còn nữa. Cô
học ngày học đêm, giờ thì kết quả đây. Cô là luật sư trẻ nhất trong
các luật sư và cũng là một trong những người giỏi nhất. Có lẽ ông
trời đã sắp sẵn truyện cô chỉ có thể có tiền tài danh vọng mà không
có tình yêu thương.
Sau buổi họp của công ty cũng là lúc tan tầm, cô trở về nhà của
mình. Cô hiện sống tại một khu chung cư cao tầng không xa công ty
là mấy. Bước vào thang máy để lên nhà thì thấy có người trong đó,
là Tâm và Khánh. Nhìn thấy cô, Tâm lập tức lên tiếng:
-A, Anh!
-Chào.
-Cậu này, lâu rồi không gặp, hôm trước định đi thăm cậu mà gọi điện
đến không bắt máy, đến nhà thì không có nhà. May quá, hôm nay lại
gặp.
-Ting..-Cửa thang máy bật mở. Anh bước ra ngoài, theo sau là hai
người kia. Vừa đi cô vừa hỏi:
-Có việc gì không?
-À, là Khánh muốn thi đại học luật nên muốn đến nhờ cậu góp ý chút,
nên thi vào khoa nào đủ khả năng.
Lấy chìa khóa trong túi sách, mở cửa ra. Mời hai người vào nhà, lại
lấy hai cốc nước cam ra mời, xong đâu đấy cô ngồi xuống đối diện,
hỏi Khánh:
-Cậu muốn học luật?
-Phải!
-Học môn này vất vả lắm, hơn nữa cần thêm trí nhớ tốt.
-Tôi biết.
-Được, vậy cậu nghĩ mình có thể thi được khoảng bao nhiêu
điểm?
-Ừm, khoảng 23.
-Vậy thì tốt, cậu cứ về ôn thi cho tốt, mai tôi sẽ gửi cho cậu một
số trường mà tôi cảm thấy tốt và một số khoa cho cậu tiện chọn lựa
và đăng kí.
-Được rồi, cảm ơn.-Khánh cười.
-Không có gì.
Sau cuộc nói chuyện của hai người, Tâm đảo mắt một vòng quanh nhà
của Anh, nói:
-Cũng đẹp nhỉ? đầy đủ chứ?
-Ờ..
-Bây giờ lương cao rồi, không phải lo gì nhé, mai chắc là báo sẽ
đăng tin vụ kiện mới đó. Mà diện tích ngôi nhà này gấp đến 4,5 lần
cái nhà trọ ngày xưa nhỉ?
-Ờ..
-Thích nhỉ, đi làm có lương hẳn hoi rồi thì thích. Tớ vừa đi học
vừa tranh thủ đi làm, nhưng cái lương sinh viên thì chả đủ nuôi
miệng, bao giờ cho hết hai năm nữa nhỉ?
-Hai năm nữa sẽ hết! -Anh nhìn Tâm nói.
-Ừ,ai chả biết thế.-Tâm thở dài, lại quay sang Khánh, trêu:
-Nè, bao giờ cho cậu ra trường để làm đám cưới nhỉ?
-Thì hơn tháng nữa.-Khánh cười, trêu lại Tâm..
-Không tính, còn đại học thì sao?-Tâm trề môi.
-Ha ha,…4 năm nữa đi.
-Lâu quá đi.-Tâm nũng nịu.
-Muốn cưới vậy rồi sao?
-Muốn rồi.
-Vậy về cưới luôn.
-Cậu đã đủ tuổi đâu!- Tâm chớp mắt đáng yêu.
-Thì cưới chui!- Khánh cười.
-Vậy…
-Đây là nơi hai người bàn chuyện đó hả?- Một giọng nói lạnh nhạt
vang lên, cắt ngang lời nói của Tâm. Cả hai quay sang nhìn Anh. Nãy
giờ hai người như diễn viên thủ vai chính trong phim tình cảm trong
khi Anh là một khán giả chăm chú xem từ đầu đến cuối. Nhưng phải
thông cảm, sau 4 năm yêu nhau, tiến tới hôn nhân là bình thường,
chỉ có điều Khánh nhỏ hơn Tâm 2 tuổi nên chưa đủ tuổi kết hôn.
Chính vì vậy những cuộc nói chuyện như vậy vẫn thường diễn
ra.
-À, hì hì- Tâm cười.-Sorry cậu nha…
-Kết hôn vui vậy hả? – Anh lơ đãng hỏi lại.
-Rất vui, nó là sự gắn kết giữa hai người, vô cùng…-Như chợt nhớ
ra, Tâm lập tức im bặt, xong một lúc sau, đứng dậy kéo tay Khánh,
nói:
-Về trước nha.
-Ừm..
Ra tiễn hai người ở cửa, Anh quay vào tìm hiểu cho Khánh. Khoảng
hơn một tiếng sau, cô đi vào nhà tắm. Sau khi xóa đi lớp phấn trên
mặt, cô lại là cô. Khi trang điểm nhìn cô già dặn và sắc sảo hơn
nhiều. Lúc không trang điểm thì khuôn mặt cô trở về đúng với cái
tuổi 20 của cô.
Bước ra khỏi phòng tắm với một bộ đồ ở nhà. Vào bếp nấu vài món ăn
đơn giản. Sau khi ăn tối, cô mang lap top vào phòng ngủ. Ngồi vào
bàn làm việc, cô cần giải quyết một số vấn đề. Làm được một lúc,
thấy mỏi cổ, cô vô thức ngước lên và đập vào mắt cô là một cái
khung ảnh. Bức ảnh của Minh và cô tại bãi biển 4 năm trước, nhìn
thấy nó, cô lại vô thức ngó sang bên cạnh. Lọ hoa khô được cắm
trong chiếc bình sứ trắng này vốn là bó hoa hồng trắng ngày xưa.
Ban đầu cô tính đem vứt hết nhưng sau một hồi cô vẫn không nỡ vứt,
đành sấy khô nó và đến lúc chuyển nhà, cô cũng mang theo.Bản thân
cô linh tính về một cái gì đó mơ hồ nhưng không thể biết là cái
gì.
Lắc lắc đầu, cô cần tập trung làm việc, không suy nghĩ nữa, nhưng
một lúc sau, bàn tay lại đưa lên, vuốt nhẹ vào chiếc khung ảnh rồi
đến mấy bông hoa khô trong chiếc lọ sứ. Ánh mắt của cô vừa ảm đạm
lại mang một cái gì đó…lạ lùng.
Chap 27: Nam trở về!