Sáng nay tôi phải đi xe buýt,tên Phong kia bảo là có việc bận không
đến đón tôi.Hừ, bận chuyện gì chứ,chắc là phải đi cùng vị hôn phu
nên mới vậy.
Tôi uể oải lên xe buýt,kiếm một chiếc ghế ngồi xuống.Vì không còn
ghế trống ở trước ,đành ngồi phía sau vậy...dẫu sao cũng chỉ một
đoạn thôi mà.
Haiz..cái mùi xe này thật khiến người ta khó chịu,tôi cũng không
phải một hai lần đi xe nhưng lần nào cũng thấy mệt cả.Có lần còn
nôn ra cả xe,bị bác tài la cho một trận.Nghĩ lại còn thấy
ngượng.
Ngồi bên cạnh tôi còn có hai người nào đó,vì họ ăn mặc kín kẽ nên
tôi không nhìn thấy mặt.Đi xe sao mà phải bịt kín như đi giết người
thế chứ.Tên con trai thì đội mũ lưỡi trai chụp kín mặt,cón người
con gái mặc váy kia thì đội một chiếc mũ và hướng tầm nhìn ra ngoài
cửa sổ.Cô ấy ngồi kế tôi rồi mới đến tên con trai kia.
Xe cứ đi một chút là dừng lại đón khách,tôi đến chết ngạt vì cái
kiểu đi đứng này .Hơ,thấy lâng lâng rồi.
_Ê – hic,tôi muốn nôn và dùng tay ra hiệu cho người con gái kia
nhanh lấy cho tôi cái túi bóng,hic,tại tôi quên chuẩn bị trước.Tôi
bịt miệng..
Chết rồi,hình như cô ấy chẳng hiểu tôi nói gì cả
_Ọe..ọe...- nôn ra rồi..cuối cùng cũng nôn ra rồi nhưng mà..tình
cảnh này,chẳng phải là..
cô gái kia giãy nãy lên nhìn tôi trừng mắt..Hơ,vì tôi cận,lại vừa
như từ cõi thần tiên mang hồn về nên không nhìn rõ mặt cô ấy
lắm..Chỉ với tay nói xin lỗi rối rít.
Tên con trai kia đưa cho tôi một ít khăn giấy,rồi quay qua lo lắng
cho người bạn gái của mình.
_Cảm ơn – tôi lí rí.Dùng chiếc khăn lau sạch mặt mũi..định thần
nhìn hai người họ.
_Ơ Phong?- khi chiếc mũ lưỡi trai rơi khỏi đầu hắn,tôi mới nhận ra
người bên cạnh mình nãy giờ là hắn và cô gái kia,chắc hẳn là
Anna.Hắn ta ngừng công việc lau chùi lại,nhìn tôi..
_Cho dù không có tôi,thì cũng nên bảo bố mẹ đưa đi học chứ? – hắn
tức giận.
_ơ – tôi vẫn không hiểu mình bị la mắng vì cái gì..
_Nếu đã bị say xe – hắn nói nhưng bị cô gái kia cướp lời
..thì đừng nên đi xe buýt để rồi nôn lên người tôi thế này chứ
hả???
-à..- thì ra là ý đó,hắn tức giận vị tôi làm bẩn người vị hon phu
của hắn đó mà.
-Tôi xin lỗi nhưng cô biết tiếng Việt à..cô Anna? – tôi nhìn cô gái
xinh đẹp mĩ lệ đang tức giận,quả là thiên kim tiểu thư ..sang trọng
và quý phái.Nhưng lúc tức giận trông rất đáng yêu.
Cả hai người cùng nhìn tôi ,sao thế..tôi có gì lạ lắm à?
_Sao cô biết tên tôi?
_Ừm..vì cô rất nổi tiếng – tôi chép miệng,bịa ra một lời nói dối,dù
sao thì nó cũng đúng mà tôi càng không thể nói rằng vì quan tâm tên
Phong mà “điều tra” cô ấy được.( điều tra tức là đọc thông tin trên
báo ấy:)) )
_À..- như hiểu ra,cô ấy mới à lên một tiếng.
Chap 32
Nhìn bóng Anna khuất sau cánh cửa nhà vệ sinh nữ,tôi mới ngầng lên
để hỏi tên Phong.
_Cậu về lớp đi,nói chuyện sau- nhưng hắn đã kịp chặn họng
tôi.
_Ừ- đành vậy,tôi cũng không có quyền gì mà ở đây ngáng đường hai
người đó cả.
Tôi ngồi vào chỗ với tâm trạng không mấy vui vẻ.
Cái tên bàn trên lúc nào cũng nhìn tôi với ánh mắt kì lạ đó.có
chuyện gì với hắn thế nhỉ?
_Ê,có chuyện gì cậu cứ nói thẳng với tôi,sao lại nhìn tôi chằm chằm
vậy? – tôi bảo hắn.
Hắn lại quay người lên,hình như hắn có vấn đề về răng miệng hay sao
mà tôi chưa bao giờ thấy hắn nói một lời nào.Cứ như một tên tự kỉ
vậy.
Bút,thước,vở...đầy đủ,nhét vào cặp..về thôi.
Oái,không lẽ xe buýt nữa sao..không dám đâu.Giờ mà về bằng xe buýt
nữa không khéo người ta phải cáng tôi đi bệnh viện mất..Tội lỗi,vậy
là không được,ai lại làm phiền người khác thế.Đi bộ là an toàn
nhất,bố mẹ bây giờ có lẽ còn đang bận.
Tan học lâu rồi mà đám học sinh còn bu như kiến thế này..chuyện
lạ.
_anna..anna kìa..- tiếng một nữ sinh hét lên.
_Đúng vậy...là Anna..- đám đông này đúng là nên thành lập một “Nhí
nhố hội” được rồi.
Thấy người ta mà như kiểu thấy người ngoài hành tinh,xem như chuyện
lạ muôn đời mới có.
_Woa..cô ấy xinh quá..- tôi gật đầu..phải.
_Đúng vậy,rất dễ thương- gật thêm cái nữa..
_Sang trọng,quý phái...- gật thêm cái nữa.
_Nữ tính thật – vẫn là tôi nên gật cái nữa...,mặc dù họ không có
nói với tôi nhưng điều gì tôi cũng công nhận hết.Tất cả đều là
chuẩn xác.Chuẩn từng xentimet luôn ấy.Thế mà sao tôi lại có loại
cảm giác muốn bác bỏ,muốn gạt phăng mấy lời nói ấy.Chúng khiến tôi
khó chịu.
_Tất cả im lặng hết cho tôi – tiếng hét vừa vang lên,cả sân trường
nhốn nhốn nháo nháo như bầy ong vớ tổ lập tức nìn thin thít không
một tiếng động.Bom bùm nổ!!!
Chap 33
_Cái khỉ gì vậy chứ - tôi đang mong mình có đủ dũng khí để hét lên
như thế =)).Ồn áo quá sức,đón khách quý cũng không cần khách nguyên
chữ “hỉ” trên đầu vậy chứ.
Tôi lúc này như một hồn ma vất vưởng,chỉ thấy mình như người vô
hình không ai quan tâm đến.Tội nghiệp quá mà.
Nắng không có mũ,mưa chẳng có dù..lạnh,cảm cúm thì chưa bị...Lê lết
cái thân nặng trịch cố gắng về nhà,bụng thì cứ mọt chút là kêu la
inh ỏi.mệt,tức!!!
_Ê..Ngọc Lan.
ai gọi tui đấy có tui đây,muốn gặp tui thì đem mình tới đây,Ngọc
Lan này không có sức chạy tới chỗ ngươi đâu.
Ngôn đại ca,có chuyện gì đến tìm tôi thế nhỉ?
_Lan,em mệt à?
Gật gật – nói chẳng ra hơi nữa.Mệt đâu mà mệt,đói nên vậy thôi
,nhưng mà nói dối mệt vẫn hơn.
Ọc ọc...- a,cái bụng phản chủ này,mày bây giờ cũng muốn chống đối
ta nữa phải không?
_hờ hờ - tôi cố gắng nặn ra một nụ cười “ngây thơ con nai tơ” nhằm
che dấu sự xấu hổ.
_Đi ăn,lên xe đi.
_Ơ..không đâu.
_Không được bướng.
Anh Ngôn dắt chiếc Sh qua chỗ tôi,giúp tôi đội mũ bảo hiểm vào gọng
gàng chắc chắn mới phóng xe đến một quán đồ ăn nhanh.
_KFC của em này.
_Oa...cảm ơn...nhưng ,em không cần đâu – là con gái,phải lễ nghi rõ
ràng hơn nữa không có công không hưởng lộc.Món gà này tôi chẳng thể
trả nổi.
-Ăn đi,anh mời..bữa sau mời anh bữa kem là được – anh ấy cười đến
nỗi cả đôi mắt chỉ còn là một đường chỉ dài.
_Cảm ơn anh – tôi đón lấy từ tay anh Ngôn món gà rán tuyệt hảo
kia,tự mình thấy vui sướng trong lòng.
_Ăn đi chứ..
Hai chúng tôi ngồi ăn nhưng thực ra đều là tôi ăn anh ấy nhìn.Ngon
tuyệt,vừa giòn vừa béo,tan ngay trong miệng.Gà rán quả là có hương
vị.
Tôi cảm nhận lúc này anh Ngôn rất thân tình,như một người anh trai
mà tôi luôn mong muốn có được vậy.
Nếu anh Ngôn là anh trai tôi,ắt hẳn cuộc sống của tôi sẽ tuyệt vời
biết bao.Không những được anh trai quan tâm còn có thể được mấy bà
chị tăm tia anh mình săn sóc,so wonderful!!!.
anh ấy đưa tôi về trên con Sh nhanh nhạy của mình.Tôi ngồi sau
thoải mái duỗi người đón nắng.Bây giờ không ghét nắng lắm,còn thấy
vui nữa.
_Cảm ơn anh – tôi tạm biệt anh Ngôn ở đầu ngõ và tự mình cuốc bộ
thêm một đoạn.Gọi là để tiêu hóa tốt.
_Ơ..ai vậy.
Tôi thấy một người đứng dựa trước cổng nhà mình,một bóng dáng có
phần quen thuộc khi nghiêng người có phần lãng tử nhưng đơn độc
quá.Tâm trạng ấy lại trở lại nữa rồi.
Chap 34
_Cậu đi chơi,vui chứ? – giọng điệu này,có chút không quen,đang quan
tâm tôi đấy hử?
_vui – không hiểu sao lúc đó tôi lạnh lạnh lùng như vậy,tôi cũng
không hiểu bản thân mình muốn gì nữa.
Tôi mở cửa,định bước vào nhưng hắn bỗng nắm lấy tay tôi.
_Chuyện gì vậy? – tôi điềm tĩnh,chính tôi cũng ngạc nhiên khi mình
có thể làm vậy.
_Cậu và Vũ Ngôn..là một cặp? – lời nói thốt lên có chút khó
khăn.
Không nói gì ,tôi dùng tay mình gỡ tay hắn ra.Bước vào nhà.
Người ta nói,im lặng tức là thừa nhận.Nhưng tôi không thừa nhận.chỉ
là lúc đó tôi hơi ích kỉ,muốn trả thù hắn mà thôi.
Tôi vì ai mà ra nông nõi này,hắn lại suốt ngày vui vẻ cùng người
khác.Là bạn,chưa bao giờ vượt khỏi giới hạn đó,nhưng tôi cũng thấy
bị tổn thương.Tôi thấy mình giống như một cái gì đó đã bị hắn gói
lại,cất vào trong rương,chẳng còn quan tâm đến.Thấy đau lòng ghê
gớm.
_Tôi thấy Phong,hắn đi cùng Anna,cùng đống hành lí...Họ vẫy tay tạm
biệt tôi.
_Phong..đừng đi..đừng đi – tôi cố gắng hét thật to...cố gắng níu
giữ hắn lại.
Nhưng không..hắn lên sân bay ..đi rồi..còn nở nụ cười hạnh
phúc.
_Không..!!!!
_gì vậy Lan,làm gì mà hét um lên vậy hả?
thì ra là mơ,tôi đã mơ ...thật tồi tệ.Mồ hôi cũng rịn ra trên
trán.
_Khong có gì đâu mẹ ..- tôi vội đáp lời.
Bật xuống giường,chạy vào toa lét.
Tỉnh ngủ rồi,nằm mơ giữa ban ngày mà đáng sợ quá.
Chiều nay,hẹn hò.
Anh Ngôn đón tôi trước cổng,tôi đã xin phép bỗ mẹ rồi.Cũng muốn ra
ngoài thay đổi không khí,có chút gió cho nó mát lành.
Anh ấy dẫn tôi đến một cánh đồng nào đấy.không xa chỗ tôi ở là
mấy.Tôi thực thích nơi này.
Thả diều..hô hô,trò này vui à nha.Tôi nhanh chóng tiếp thu cách thả
diều,cho nó lượn cao lên trời.
dù cố gắng ,tôi vẫn không thả được như anh Ngôn.Hu hu,không chịu
đâu...Tôi dở dọng mếu máo đòi đổi diều,kể ra tôi cũng mặt dày đó
chứ.Thả không được thế là đi tranh của người ta..Hô hô,kệ thôi..tôi
thích,bữa nay hâm chút chút.
_Fly a kite..- Tôi hét to, diều bay lên trời đi,bay xa vào..thay
tao bay thật xa mày nhé.
Ha..vui quá.Thật giống với ngày xưa.Tôi bỗng nhớ ra hình ảnh của
mình,với anh bi.Đã tự bao giờ,tôi quên anh Bi đi để thay vào đó là
tên Phong đáng ghét kia.
Vì hắn mà buồn,vì hắn mà lo lắng...ôi.Tôi có lỗi với anh Bi
quá.
hai chúng tôi ngồi trên cỏ,nhìn về phía xa..
Cánh đồng mênh mông một màu xanh rờn.thật thoải mái biết bao.
_Ngọc Lan...
Chap 35
_Gì vậy Ngôn đại ca- tôi cười,quay sang nhìn anh.
Chớp nhoáng,một thứ gì đó mềm mại chạm vào trán tôi...
Tôi mở to hết cỡ đôi mắt như ốc bươu của mình,kinh ngạc ...
Một nụ hôn gió...
Định thần một lúc,tôi mới ngượng ngùng quay mặt ra chỗ
khác.Nhưng,lần này tim tôi không đập nhanh,không mạnh và không thấy
ngọt ngào ,thay vào đó là sự khó hiểu.
Hành động này là có í gì?
_Tại sao anh? – tôi ấp úng nhưng vẫn muốn hỏi cho rõ,bản thân tôi
thấy hành động này có chút đùa vui,và cũng không lấy làm thoài mái
về điều đó.Tôi chỉ xem Ngôn đại ca là anh trai của mình.Tuy là ngày
đầu có chút rung động,cảm mến nhưng cũng chỉ như con gái thấy trai
đẹp mà thôi =)).
Anh Ngôn cười,nhìn tôi – nhìn em lúc này,anh nhớ ra một người mà
anh quen lúc trước...- anh ấy bắt đầu kể chuyện của mình – ngày xưa
,anh với cô ấy cũng được xem là thanh mai trúc mã ,hai bọn anh rất
thân,thường chơi với nhau..ha ha,có lúc,anh nói với cô ấy,rằng lớn
lên,anh sẽ lấy cô ấy làm vợ,...tuổi thơ đó,rất vui- tôi nhận ra nét
hạnh phúc trên khuôn mặt anh lúc này,- nhưng do một số lí do,anh
phải rời xa và hai người mất liên lạc..anh rất nhớ cô ấy.
Và,cô ấy cũng rất đáng yêu,rất dễ thương nhưng cũng yếu đuối
nữa...là người mà anh muốn bảo vệ nhất – anh Ngôn kể về người nào
đó,có vẻ rất xa mà cũng rất gần,hình dung ra thì có vẻ cô ấy cũng
giống tôi đó chứ ,hô hô.Hưm,nhưng tôi quên mất việc chính rồi thì
phải...à,hay tại tôi giống cô ấy nên anh ấy mới kiss tôi như
thế?
_Đúng vậy,em giống cô ấy lắm – anh ấy nhìn thẳng một lần nữa.Kiên
định.
Thì ra là thế...
Tôi thở dài chán chường nhìn căn phòng của mình.Hôm nay nó không
nhiều nắng như mọi hôm,không chút nắng..ảm đạm,hiu hắt.
_Này thì ..này thì ..- tôi đma mạnh vào mặt chú gấu trên giường
mình,không biết đang tức cái gì chỉ muốn xả stress...
~ Lan,ngày kia Phong đi rồi ~ ...
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Chap END
Từng chữ từng chữ đập vào mắt tôi,chậm rãi..
Phong ..hắn sẽ rời xa tôi.
Đi học,tâm tình tôi giống như bỏ đâu đó thật xa,chẳng còn hứng
thú.
Ngay cả ngày cuối cùng,hắn cũng không đến trường.Không lẽ tôi với
hắn chẳng đáng một câu chào hay sao?Phải vậy rồi,đi du học thì còn
cần gì đến đây nữa chứ.
Bọn con gái lớp tôi vẫn không ngừng bàn tán,lại vụ đính hôn của tên
Phong.
Tôi chán nản ,mệt mỏi,hai tay ôm đầu,tê nhức.
Bụng cồn cào,giá như có một hợp cơm thì tốt quá.Quay sang
phải,trống rỗng..chiếc ghế trơ trọi của Phong đứng đó,như minh
chứng việc Phong sắp xa tôi.Tôi nghệt mặt ra,cũng không thấy khó
chịu với tên Nam bàn trên nữa.
Ngày hôm nay,Phong đi.Thực ra thì Ngân đã báo cáo chi tiết lịch
trình bay của hắn cho tôi rồi ,là trưa nay..12 giờ kém 15...
có cần thiết phải đi nhanh thế không? tôi lại gục đầu xuống
bàn.Trong lòng nôn nao khó chịu.Khoảng vài giờ nữa,Phong sẽ lên
chiếc máy bay đó..rời xa tôi..mãi mãi.
Buồn,khổ não..hay thất vọng? Chẳng phải một người bạn đi du học là
cơ hội để phát triển,tôi nên vui mừng cho hắn sao?
Tôi lại ngu dại nghĩ ngợi lung tung,tự phang vào đầu mình không
thương tiếc..Sắp rồi,bây giờ đã là 11 giờ.
_Cậu có việc gì ? – tôi chút nữa thì đâm sầm vào Nam 9 tên bàn
trên)
_Phong sắp đi rồi..- Nam nói,vẻ mặt đầy lo lắng.
_Ừm,tôi biết.
_Cậu dửng dưng như vậy sao? – tôi nhận thấy ánh mắt có tia lửa từ
Nam.
Hơ hơ,tôi có dửng dưng hay không thì liên quan gì đến cậu ta nhở?
Sao lại dột nhiên xông xáo đến hỏi tội tôi.Tôi đã đủ mệt lắm
rồi.
_Tôi không dửng dưng chỉ là..đang suy nghĩ – tôi lấy lời đáp
lại.
_Suy nghĩ gì chứ,chỉ còn chưa đầy 1 tiếng nữa,cậu ta sẽ lên máy bay
rồi – sao tôi còn thấy cậu ta nóng vội hơn mình thế nhỉ/
Trong lúc tôi ngô nghê không hiểu chuyện gì,tên Phong mở túi ra lấy
một thứ nào đó.
_Chiếc mặt nạ này,cậu còn nhớ chứ?
Ấn tượng mạnh mẽ !!! đập vào mắt tôi chính là chiếc mặt nạ quỷ gớm
ghiếc kia.
_Cậu..lẽ nào???- tôi mắt chữ O mồm chữ A,ngơ ngác.
_Phải ,chính là tôi ..là tôi đã bắt cóc cậu ..ngày hôm đó – ngữ khí
này,đúng vậy..là tên đó.
Tôi ném ngay ánh nhìn tức giận vào tên Nam,không ngờ kẻ gây ra rắc
rối cho tôi chính là cậu ta.
_Sao câu làm thế? – tôi cố gắng giữ hơi thở bình thường,tra cho ra
sự việc.
_Tôi..thích...Phong!!!..
A.ha ha ha...ha ha..- người ta thấy tôi ôm bụng cười nắc nẻ liền
nhìn tôi khinh bỉ,,ừm ừm..ha ha- tôi cố nín cười – cho dù nói dối
cũng nên nghĩ ra cái gì dễ tin một chút,cậu tưởng tôi là đồ ngốc
à?- tôi trợn mắt,nanh vuốt gì đều giơ ra hết.
_Không,tôi nói là sự thật
Nhận ra sự nghiêm túc của Nam,tôi mới thấy sự việc có vẻ rất nghiêm
trọng.
_Ừm,cho dù cậu có..ấy ấy..
_Gay..- Nam nói ra,vẻ mặt không được tốt.
_À..cho dù là thế thì sao cậu phải bắt cóc tôi,tôi thì có liên quan
gì tới Phong và cậu?
_Cậu đúng là ngu ngốc...- Nam cười nhếch môi,hàm ý châm
chọc..
_Tất cả mọi người đều biết Phong thích cậu..chỉ có cậu là không
nhận ra thôi.
ánh mắt trầm mặc của Nam trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết..tôi bắt
đầu run rẩy- nếu không phải cậu,Phong sẽ mãi là của tôi..
_Biến thái..quá sức biến thái – chưa bao giờ tôi nghĩ mình có thể
phun ra mấy lời này..cau mày,tôi giận giữ hét lên...
_Ừm..- Nam khoanh tay trước tôi,vẫn là vẻ lạnh đến thấu xương-
nhưng ít ra,tôi còn mạnh mẽ hơn cậu ..- lại cười.
_Tôi..thì sao?
_Cậu..hèn nhát,yếu đuối,ngu ngốc...
_Đủ rồi- lửa giận bùng bùng trong mắt- tôi như thế khi nào,khi nào
hả?
_Yêu mà không thừa nhận là hèn nhát,không biết đầu tranh vì tình
yêu là yếu đuối...còn ngu ngốc..là vì cậu sống trong hạnh phúc mà
không biết trân trọng,lại dễ dàng để người ta cướp mất..
_Tôi..tôi...- tôi thất thần,nhận ra...điều Nam nói,quả không
sai.
Cớ vì sao tôi lại tức giận khi thấy Phong bên cạnh Anna,vì sao lại
khó chịu khi thấy Phong chăm sóc cô ấy,vì sao lại suốt ngày nhớ đến
lúc vui vẻ bên tên Phong...Vì sao chứ?
Là vì một chữ yêu.Chỉ có thể là yêu mà thôi.Tôi quỳ rạp người
xuống,nước mắt không biết đã rơi ra tự lúc nào.
_Nhận ra rồi chứ? .vậy sao không mau đi làm những điều cần
làm.
Tôi ngước đôi mắt đã nhạt nhòa ,tèm lem nước mũi (bẩn quá) lên nhìn
Nam,hắn cúi người,đưa tay lên lau đi từng giọt nước mắt trên khuôn
mặt nhỏ bé của tôi- đi đi,đừng để phải hối hận.
_Tại sao lại giúp tôi? tôi hỏi trong màn nước mắt.
_Vì ít ra..tôi muốn Phong được ở lại bên người mình yêu,dù đó không
phải là tôi.
Trước kia là tôi ích kỉ,nhưng bây giờ..xem ra vị trí ở bên cạnh cậu
ấy,chỉ có duy nhất một người,người đó không ai khác là cậu.
_Được – tôi nắm chặt bàn tay mình,dúi xuống đất lấy sức đứng
dậy.
_Cảm ơn,tôi sẽ không yếu đuối hơn cậu đâu..
_Phải vậy chứ....
Tôi quay người,thấy một chiếc xe hơi sáng bóng đã đỗ ở đó .
_Lên xe đi,hãy tìm cậu ấy lại cho cậu..và cả tôi nữa...
Sân bay đông đúc...nhốn nháo người qua lại.Mặc dù đã được lên dây
cót từ trong xe,đã cố để không run rẩy,không hoảng loạn..nhưng sự
tình lúc này thật chẳng giống tôi mong muốn mà.
Tim gan đều lộn phép phéo trong ruột,tay chân run rẩy tến về phía
sảnh lớn.Tìm ở đâu bây giờ...chỉ còn chưa đầy một phút là máy bay
sẽ cất cánh.
Rốt cụ tôi có thể tìm thấy cậu ta không?
Tôi dhuwa bao giờ thấy sợ hãi như thế này.Sợ mất đi một thứ gì
đó...rất rất rất quan trọng.Tôi đang cố gắng để giữ nó lại,tôi muốn
lắm nhưng sao bây giờ lại trở nên “lực bất tòng tâm “ như thế
này.Đám đông kia,với tôi đáng sợ quá...
Tôi chạy từ chỗ này sang chỗ khác.không thấy,không thấy bất cứ một
bóng dáng quen thuộc nào..
Quay dọc quay ngang..Tôi điên mất thôi..Đầu óc choáng váng...xoay
mù mịt.Một chiếc máy bay vừa cất cánh....bay lên bầu trời.Tôi nhoài
người,ôm lấy đầu..rồi ngã bệt ra sàn.Phong..cậu ta đi thật
rồi.
Sao ông trời đối với tôi lại nhẫn tâm với tôi như thế chứ? Sao chỉ
cho tôi nhận thấy hạnh phúc khi nó đã quá mong manh..Sao lại đưa
người đó đi xa,xa thật xa khiến tôi không thể nhìn thấy anh...Sao
chưa cho tôi nói ra lòng mình một lần trước anh,không cho tôi phơi
bày tình yêu ,tình cảm của mình...Dù rằng tôi là một con bé ngốc
nhếch,hèn nhát,yếu đuối cũng đừng làm cho tôi đau như thế này
chứ.tôi nhận ra,hình bóng ấy đã quá quen thuộc rồi,bây giờ đã không
thể dứt ra..không thể nào quên dược.Đối với tôi,đã quá quan trọng
rồi..
Tôi khóc òa lên,..,có lẽ hôm nay là ngày tồi tệ nhất.
_Hu hu..
_Này ,đừng khóc nhè thế chứ?..cậu có phải là Ngọc Lan tôi quen
không đó? – tôi ngước nhìn.Lúc nãy cúi người khóc không nhận ra một
kẻ đang đứng trước mặt mình,không..là quỳ gối...
_Phong!!! – tôi ôm chầm lấy Phong,lẽ nào ..là tôi mơ?
Tôi áp người vào bộ ngực ấm áp của Phong,cảm thấy hơi thở đó là
thật,cũng thấy Phong dang cánh tay rộng ôm lấy tôi.Vững chãi,ấm
áp...
_Ha ha..không ngờ cậu đối với tôi có ngày cũng trở nên nhiệt tình
như vậy..- ngốc ạ - hắn buông tôi ra- lau nước mắt cho tôi- đừng
khóc nữa...
_Hu hu ..hu hu – tôi càng khóc to hơ,như mưa..dồn dập.
Tên Phong lại ôm tôi vào lòng...
_Đừng như vậy,anh hứa sẽ không đi đâu cả (sến quá,:)) )
Phong dịu dàng với tôi,tôi ngừng khóc...nhưng vẫn còn nấc
_Hức ..hức ...
_Em có chuyện muốn nói..- tôi vội càng.
_Nhưng..ở đây à?
Hô hô,tôi với Phong thành sao rồi kìa.Mọi ánh mắt đều đang đổ dồn
về phía hai đứa tôi.Dù đã quen như thế này ở trường nhưng ở sân bay
này...nhiều người quá mức.
_Được – hắn kéo tôi đứng dậy – chúng ta tìm chỗ khác nói
chuyện.
_không phải có chuyện muốn nói – ánh mắt nghi hoặc đó nhìn tôi
không chớp mắt..
_A,...em muốn hỏi là,vì sao anh chưa đi/- tôi cố che giấu khuôn mặt
đang đỏ rựng lên vì khóc và cả xấu hổ.
_Nói dối...
_Em...
Sự im lặng và chờ đợi của Phong..sự ngượng ngùng và ngại ngần của
tôi,không gian sân bay cũng trở nên im ắng hơn bao giờ hết.
_Em muốn nói..em ...thích anh – lời vừa nói ra,liền lập tức nhắm mắ
lại...Tôi không muốn nhìn thấy,nghe thấy,hay biết điều gì
nữa.
Chụt – bờ môi của tôi được phủ lên bởi một bờ mỗi khác..ấm áp,dịu
dàng...(thông cảm cho au,au còn ngây thơ,còn “chong xáng” nên đoạn
này không thể miêu tả kí được)
Tôi mở to đôi mắt,chỉ thấy kẻ trước mặt đang cười cợt như ngu
si,còn bản thân đã nóng lại thêm nóng...
_Anh...
_Cảm ơn,vì đã nói ra những lời này.anh đã đợi em...rất lâu.
Hóa ra vì để quên thứ gì đó rất quan trọng( có trời mới biết và au
biết),nên Phong mới quay lại để lấy.Lúc đi ra đã nhìn thấy một cô
bé khóc nhè,nhoài ngay giữa đại sảnh hu hu oa oa..thì liền nhận ra
chính là tôi...
Phong chưa một lần nói yêu tôi,nhưng tôi hiểu vì cậu ấy luôn dùng
những hành động thay cho lời nói.Tôi thích thế hơn.
Tôi và Phong đã trở thành một đôi nhưng không có nghĩa là cậu ấy
không đi Mỹ.Tôi chùng xuống khi nghe tin này nhưng rồi cũng dũng
cảm đón nhận.Cậu ấy chỉ xa tôi một thời gian,và khi trưởng thành
chúng tôi sẽ trở lại bên nhau.
Với Anna,cô ấy đã hiểu ra tình cmar của chúng tôi, cũng thành tâm
thành ý chúc phúc cho cả hai,còn tỏ ra rất ngưỡng mộ.Cô ấy đã hứa
sẽ đứng ra giải quyết mọi việc.Hai người chúng tôi cũng nghiễm
nhiên thành bạn tốt.
Với toàn trường,lại là cú sock vô cùng lớn..qua một thời gian ,mọi
huyện cũng sẽ tiêu tan..
_Với anh Ngôn..lại là một nụ cười bình thản,tôi hiểu,anh ấy cũng
yêu tôi (não giờ thông được nhiều rồi) ,nhưng chọn cách ra đi ,và
gửi lại tôi kí ức về anh Bi.Đúng vậy,anh ấy là anh Bi- người anh
trai tôi yêu quý nhất..
Ngày tôi tiền Phong lên máy bay,tôi không khóc...không buồn,mà chỉ
mỉm cười nhìn phong lên máy bay..thanh thản.
Phong sẽ trở về bên tôi,một ngày nào đó,khi cả hai đã trưởng
thành.Tình yêu của chúng tôi,dù xa cách nửa vòng trái đất nhưng tôi
tin sẽ không vì thế mà mất đi hương vị ngọt ngào và vẻ đẹp của
nó.
5 năm sau...
_Ngân,dậy dậy..có định đi học nữa không hả?
_Làm gì mà làm ầm lên thế,sáng sớm không cho người ta ngủ ngày gì
cả.
_Này thì ngủ...-cộp – tôi dùng em gối hình xương đập ngay vào mắt
con bạn thân chí cốt.
_Có dậy không thì bảo..
_A..anh Huy..chào anh ..
_Đâu ..anh Huy đâu – hô hô,tôi nhìn cái đầu tóc tổ quạ của con
bạn,đám tóc dài rối tung mù mịt,hô hô,thiếu nữ gì vậy chứ,mất hết
phong thái...
_Này..mày lừa tao- nó tức
_Không lừa thì mày có chịu dậy không,thưa tiểu cô nương,bây giờ là
mấy giờ rồi..hả...........ả.............ả...ả??
??? – choang choang..âm thanh kính vỡ...
bình thường thôi,tiếng hét của tôi khi nào chẳng thế,chấn động vậy
là còn nhẹ đó,không biết từ lúc nào đã luyện được tới trình độ siêu
cấp vậy rồi.
Phủi phủi tay,tôi xoay người
_Tự dọn dẹp đi.
Hô hô,cô sinh viên năm ba là tôi vui vui vẻ vẻ đón xe buýt đi
học,từ khi vào đại học tôi khỏe hắn không còn sợ xe buýt nữa,cũng
cho đây là một thói quen đi lại tốt.Rất tiết kiệm.À,là tôi dọn ra ở
riêng với Ngân,vì như vậy mới gần trường ĐH,mặc sức tung hoành
không lo sợ bố mẹ nữa.
tôi cao cao tại thượng bước lên xe buýt,vui vẻ yêu đời..
_Chào ...- tôi vẫy tay với anh chàng xinh đẹp mỹ nam trước mặt,là
Nam đây mà.Hắn bây giờ không ngờ lại thu hút người ta như vậy,trên
xe buýt không ngừng nữ sinh vây quanh hắn.
Hô hô,thù vị à nha..Hắn đâu phải gay ,là tự mình ngộ nhận mới
vậy,bây giờ thì là hot boy rồi,đi đâu cũng tíu ta tíu tít em theo
sau...nam tính đầy mình mà bảo là gay...Nghe nói cũng đã quen với
em nào đó học dưới tôi một khóa.
Ha..trường đại học của tôi đây rồi.
_A..tiền bôi,chị đến rồi à? – lại thêm một mỹ nam tử anh tuấn
nữa..haiz,mới sáng mà đã gặp toàn nam nhân đẹp mĩ miều thế này,quả
thực trong lòng thấy tủi hổ vô cùng.
_Chị ăn sáng chưa..
_Ăn rồi..
_Ăn gì? –mắt cậu nhóc vẫn sáng rực lên,hăng say hỏi.
_Mì..- đáp gỏn lọn,tôi chẳng nhìn cậu ta,tìm đường vào lớp.
_Ăn mì không tốt cho da..em dẫn chị đi ăn phở nhé..
_Không cần thiết – bực mình với tên Anh Nhã này rồi đó..
Nhã nhặn gì chứ..là phiền phức vô duyên thì có.
_Tôi nói cậu biết,lập tức đổi tên?
_Sao ạ.?
_Đổi thành Phiền Duyên đi,cái đồ vừa phiền vừa vô duyên..
_Tiền ...bối...
_Haiz..đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi,tôi chẳng phải mấy cô gái
trong sáng dễ thương mà đầu óc ngốc nghếch chuyên bị các cậu lừa
tình đâu..
_Tiền bối..- một tiếng thoát ra,hơi nặng nghìn cân.
_Về lớp...!!!- tiếng hét quả có công hiệu.Tên anh Nhã kia lập tức
cong đuôi ngoan ngoãn về lớp.Tên hậu bối đáng chết!!!
_Hê hê,lại làm em ấy chạy mất rồi,sao lúc nào với trai đẹp mà cậu
cũng giơ nanh giơ vuốt được thế hả/ - Ngân không hiểu sao đã đứng
trước mặt tôi..
_Đi..chúng ta vào lớp...
_Hoàng Hữu Phong..anh có khỏe không??? – tôi hét to.Giờ thì hiều vì
sao thanh âm của tôi lại mạnh như vậy rồi chứ,luôn được luyện tập
như vậy mà.Giữa cây cầu này,có hai người đang vừa ngắm sắc đem vừa
đem lời giãy bày quăng ra thế giới.Tôi và Ngân..Thực ra chỉ có tôi
mặc sức hét,còn Ngân thì chỉ đứng lặng yên nhìn tôi.Tồi nay nó và
anh Huy không có hẹn..
_Haizzz – sướng quá- tôi hoan hỉ đón lấy lanf gió tươi mát từ lòng
sông rộng lớn...
_Có tin tức gì của Phong không?- là Ngân..
tôi hụt hẫng...đã từ rất lâu rồi,tôi không nhận được tin gì
cả.
_Cậu cứ chờ đợi như thế này sao?
_Ừ..có gì không tốt- miễn cưỡng quá.
_Hừ...tên Phong chết tiệt đó,không biết chết dí ở đâu rồi,hỏi anh
Huy cũng không rõ..thật là chán chết.
_Thôi,tụi mình về đi..- hai đứa tôi lại sóng đôi nắm tay bước xuống
khỏi cây cầu.Cây cầu gửi bao nỗi nhớ nhung của tôi đến Phong,là nơi
giúp tôi giải toản tâm trạng suốt bao nhiêu năm qua,từ ngày Phong
đi,nó đã là bạn của tôi.
Một ngày mới,lại đến...
_Haizz..đầu cậu chứa cái gì trong vậy hả?- tôi bực tức với tên nhóc
anh nhã này lắm rồi.
_Chỉ có tiền bồi,tiền bối..và tiền bối mà thôi...
_Đúng là hết thuốc chữa..
Học học lại học,cách giết thời gian duy nhất..
Cuối cùng chuông cũng reng...
_Vù vù vù vù..- a ,có trực thăng,trực thăng kìa..
_Hô hô,sao lại có trực thăng ở đây chứ,hoa mắt à/
_Lan,ra xem mau...có trự cthanwg kìa.
_Làm gì mà vội,sao cậu quê thế đến trực thăng cũng thích thú như
vậy sao?
_nhanh lên..
_Alo a lô..toàn thế học sinh đại học X nghe đây,thiếu gia tập đoàn
P/L muốn đến tìm vị nữ chủ nhân tương lai của tập đoàn...
_Tập đoàn P/L???
_Là tập đoàn P/L đó...
_Cái tập đoàn tài chính đầu thế giới đó hả?
_Đúng vậy..đúng vậy ..tiếng xì cầm rộ lên...
_Trò gì vậy chứ...cũ mèm,lại tỏ tình kiểu này,nhàm thật ..- tôi
quay người định rời đi thì thấy Ngân vẫn giữ chặt cánh ta không
buông,gì mà hứng thú zữ.
_Cậu ở lại với tớ.
_Chiếc trực thăng nhanh chóng đậu lại trên sân cỏ duy nhất của
trường.Có một người cao to đi ra,bước từng bước chậm rãi về phía
chúng tôi.Vì có chút không kịp thích ứng,lại cận,tôi không nhìn ra
mặt người đó.
_Nguyễn Thị Ngọc Lan..anh đến để cầu hôn em...
Chàng trai anh tuần ấy,sau năm năm vẫn không thay đổi,chỉ thêm một
nét trưởng thành chững chạc,tự tin ngàn phần,đi đến trước mặt kẻ
đang hóa đá là tôi,đặt lên trán một nụ hôn nhẹ nhàng..mỉm cười xem
ra còn rực rỡ hơn ánh nắng..
_Anh về để cưới em..!!!
```````````````````THE END~~~~~~~~~~~~~~~~~
p/s: mong là kết thúc không quá cụt với các bạn,cảm ơn đã ủng hộ
mình trong thời gian qua.Cảm ơn rất nhiều.