FB
“_Mày có phải con gái không đấy?
_Tao là con gái chăm phần chăm mà,có muốn kiểm nghiệm không?
_Ôi thôi,lỡ mày không phải con gái ,tao làm sao mà....
_Hì hì,tao chả cần ai biết tao là con gái cả,mình tao,bố mẹ tao
biết là được rồi....ka ka”
Vậy mà,bây h....
“Váy hồng lúng liếng em bước đi trên con phố dài...em ,cô tiểu thư
đài các....”,một sự thay đổi đáng kinh ngạc,chỉ sau một đêm thế này
ư,hôm qua tôi còn thấy nhỏ bình thường mà...tác động nào đây? Có
phải là tình yêu sét đánh như mấy cuốn tiểu thuyết hay viết
không,tình yêu mà có thể thay đổi con người ta như trong “first
love”?(a little thing called love_Mario Maureur)
Oah!!!Tôi định làm kẻ chen ngang mà không được,muốn hỏi nhỏ ngân
cho ra lẽ thì iệng vừa thốt ra từ nào là cứng luôn từ ấy,hai người
chăm chú quá.
Dường như thấy được tôi là kẻ thất thế,tên Phong bên cạnh mỉm cười
một cách tai quái,thật đáng ghét!!!!
Sau một câu chuyện dài như đường đi của con sên vòng quanh thế
giới..(tất nhiên là trên tấm bản đồ rồi ):)),tôi mới được phép diện
kiến hai người đó...Trong khi tôi còn chưa hết kinh ngạc,còn há hốc
miệng thì nhỏ Ngân đã liến thoắng
_Lan,mày biết tao dốt toán phải không
_Ừ-tôi còn đang lo nhìn bộ dạng của nhỏ,còn không ngờ nhỏ đột nhiên
thẳng thắn thế.
_Tao cần một người dạy kèm?
_T..ao tao..hả?
_Không,tao muốn nhờ anh Huy giúp...
_Nhưng..nhưng còn...
_Mày sao thế,mày biết tao cần giúp đỡ thế nào mà...đi!!!-nhỏ nhìn
tôi,ánh mắt trìu xờ mến...
_Cóc..cóc dầm của tao..?-tôi phải nói cho nhanh không thì lại bị
cho leo cây mất
_À..tao đã “thu xếp” ổn thỏa,mày xem....-nhỏ hướng tôi quay
sang...
_Hả....???-tôi trợn tròn con mắt.
_Phong đi cùng với Lan nha?-anh Huy cười .
Đến lượt hắn_tên Phong đáng ghét con két đó trợn mắt.Nhưng cuối
cùng tôi vẫn phải đi với hắn vì nếu tôi không cho Ngân “cơ hội” này
tôi sẽ chẳng thể chết một cách tử tế được.:))
Nhìn bóng hai người kia đi xa dần ,tôi và hắn mới quay lại nhìn
nhau,đúng ra là tôi muốn xem biểu hiện của hắn thế nào,dẫu sao thì
bây h mà được ăn cóc dầm thì tuyệt cú mèo,chỉ nghĩ đến thôi tôi
cũng thấy chảy nước miếng rồi :)),đang nghĩ đến món ăn ưa thích
,lại bị hắn làm cho giật mình
_Này,chúng ta có thể không đi mà?!!
_Không ,tôi muốn ăn
_Tôi không thích,cô đi mà ăn một mình
_Có ai một mình vào quán cóc rồi lại một mình ăn như thế đâu?
_Thì cô làm người đầu tiên đi..
_Không,tôi không
_Tùy cô
_Anh đi với tôi...
Cuộc giằng co xảy ra giữa sân trường,tuy mọi người hầu như về
hết,nhưng vẫn có một số còn đang ở lại như chúng tôi,tất cả thấy
vậy,bèn đứng xem,cứ như hai đứa là vật thể lạ ấy.
Sau một hồi hết lay tay đến kéo vạt áo,hắn không chịu được trước
cái nhìn của mọi người đành pó tay.com trước tôi.
_Đi thôi
_Hé hé,đi !!
_Đằng này mà,đồ đầu đất..
_Ừm...hì hì,hả..?Ai cho gọi tôi là đầu đất hả?
_Tôi đấy ,thì sao nào,không thích thì đi đi
_Không đâu,he he
_Đầu đất!!!
_Có cậu đầu đất
_Cô nói gì...?
_À,không có gì..hì hì
Cảm nhận hương vị chua chua cay cay lại mặn mặn tan ngay trong
miệng ,thích thật.Đang say sưa thưởng thức món ngon lại bắt gặp đôi
mắt sắc lạnh của hắn,thật mất hứng
_Sao không ăn...?
_Sao tôi lại phải ăn?
_Tùy cậu..mum mum,ngon quá
ngon thế này mà..đúng là không biết thưởng thức,vậy chỉ thiệt cho
cậu thôi:))
_Ah,kem đi !!!
Đi qua một quán kem,thấy quá hấp dẫn tôi không chờ dịp khác,kéo
ngay tên mặt lạnh vào.
Không lạ gì khi tôi thì đang say sưa với ly kem “lạnh mát thơm
ngát” thì hắn ngồi im lặng với bộ dạng đáng ghét nhất quả đất,ngồi
kế tôi,mặc kệ hắn,tôi ăn kem “của tôi” ...he he,mà tôi cố tình gọi
hai phần ,một phần cho tôi và phần còn lại...cũng cho tôi nốt,thể
nào hắn cũng không ăn,tôi biết mà..hé hé
Kem thật ngọt ngào,vị kem dâu màu hồng pha chút sữa luôn tạo cảm
giác tươi mới,vị kem sô cô la có chút đắng hơn nhưng lại mang một
cảm giác ấm áp...người ta còn nói ,giống như t/y ấy.Bản thân tôi
thì chưa bao h yêu,chưa nếm trải cảm giác đó nhưng vẫn thích vị sô
cô la này...
_Về thôi!!!
Tôi liếm liếm môi(thói quen rồi:)) ),chà,ăn bao giờ cũng thích
nhất.
_Này,lau đi,xem mặt cậu...!!!
Hắn đưa cho tôi cái khăn giấy,không biết đâu ra,tôi nhận liền,kể ra
cũng galant đấy nhỉ.Tôi cười,hí hửng cầm lên lau miệng .
_Sạch rồi nhỉ,cảm ơn ...
Chưa nói hết câu,hắn đã giật cái khăn từ tay tôi.Đôi tay dài ấy đưa
khăn lên mặt tôi,khuôn mặt ghé sát tôi..ôi,nhìn những đường nét
trên khuôn mặt ấy..thật thanh tú.Sao bây giờ tôi mới nhận ra,cậu ta
cũng khá đẹp trai.Một sống mũi cao,màu da trắng hơn cả tôi,và một
đôi mắt biếc...Tay hắn,đang giúp tôi lau miệng :))
_Tôi không muốn người đi với tôi lại zơ záy như vậy...?
_Hả? Zơ...zơ záy?...-Thật hết biết,đang định khen hắn một câu,lại
bị dội ngay gáo nước lạnh
_Đi thôi!!!-kẻ đứng dậy trước là tôi.
_Có vẻ trời sẽ mưa..-tôi ngó trời.Tôi đang ngồi sau chiếc xe đạp
của hắn,sắp về đến nhà rồi nhỉ?
Gió thổi mỗi lúc một lớn,lá đường bay bay,bụi quá...Trời đổ mưa
rồi..hic, ướt hết mất thôi,về nhà có mà thành chuột lột...!!!
Đang đạp với tốc độ nhanh chóng,hắn dừng xe cái két,làm tôi suýt
ngã ,còn đâm đầu vào lưng hắn,bộ định ám sát gì tôi sao?
Không,hắn cởi chiếc áo khoác ngoài,đưa tôi
_Đội vào đi,ướt hết giờ
_Ớ..cảm ơn-tôi ngạc nhiên,đúng là trời mưa...
Hắn lại tiếp tục đạp,dù trời vẫn đang mưa.Tôi ngồi sau xe,lướt qua
từng hàng cây,từng con phố quen thuộc mà sao bỗng thấy tất cả đẹp
lạ lùng.Người ngồi trước tôi,có một cái lưng thật là to,và tôi
nghĩ,nó cũng chắc chắn nữa...:)).Không biết mồ hôi hay là mưa,mà áo
cậu ta đã ướt hết,tôi thấy áy náy.Trong chiếc mái che đặc biệt của
mình,tôi cảm giác có một cái gì đó...rất ấm áp như vị sô cô
la...
Lúc chiều,có lẽ tôi đã thấy một con người khác của hắn,chẳng giống
hắn thường ngày.Thực ra mà xét thì hắn cũng không đến nối không thể
nói chuyện ...
Chương Vi:Mơ mộng...
~Đừng nghĩ vớ vẩn,lúc chiều,tôi không có ý gì đâu~
Tin của ai đây..số lạ quá...chỉ có thể là hắn
~Đâu,tôi có nghĩ gì đâu,thế cậu nghĩ gì à :)) ~ Tin tôi đi một lúc
lâu mới có tin đến.
~ Không,lúc chiều tôi đưa cô cái áo là sợ cô khỏi cảm,anh tôi có
hỏi tội thì tôi làm sao nói~
~Anh cậu quan tâm tôi thế á~
~ ờ,vậy đó..,thôi,bye~
~bye~..-he he,tôi lại cười ,chọc hắn cũng vui lắm chứ.
Tôi lại lăn ra ngủ như mọi hôm ,sáng sớm dậy học cũng có sao
đâu.Hôm nay lười một bữa vậy (mọi hôm đều lười như vậy cả )
Reng reng reng~~
_Ai thay cái chuông báo thức của tôi đấy đấy?-Tôi bật dậy,mắt còn
lim dim chưa mở nổi,vẫn mơ màng...
Ờ quên,tôi vừa mới được cho cái đồng hồ mới chẹp chẹp
_Hả??Mắt tròn mắt dẹt nhìn cái đồng hồ,nếu tôi không khẩn trương
thì xáy ra chuyện lớn mất.
Vèo vèo vèo...vèo vèo vèo....cái gì cũng cố cho nhanh mà “lật đật í
à lật đật...,lắc lư ...không còn thời gian mà lắc lư đâu...”
Cái đồng hồ bề ngoài rõ sang vậy mà âm thanh bé tí ti con chi chi
.Đúng là không thể “trông mặt mà bắt hình dong” được.(có con chi
chi hả trời )
Tôi cảm tưởng lúc này mình như superman bừng bừng khí thế đến
trường với tốc độ khủng nhất có thể...
_Ối ối...-tôi đáp đất an toàn,vào trường là phải dắt xe mà,xém chút
nữa thì cái thân tôi rơi rớt ở cái khe cổng đang dần khép lại kia
rồi,nhờ khinh công ngàn năm tu luyện mới phi như bay vào đây
được.Trong khi tôi đứng thở hổn hển cho lại nhịp tim thì thấy tên
Phong lướt qua.Bộ mặt hắn lúc ấy thật khó coi,hình như sáng nay hắn
chưa ăn cơm hay sao ấy :)),hoặc tựa tựa mấy tên nghèo kiết xác
nhưng lại mất tiền?!!.lẹ lên tí nữa,chạy vào lớp thôi.
Tiết đầu,GD ,đã có điểm.Dù tài ăn nói của tôi hơi ngố ngố,cư xử
phải nói là ngốc ngốc nhưng văn chương sao chép cũng gọi là tạm
được.cũng không mặn mà gì cho cam nhưng nhận bài tập lên bảng mà
thuyết thì với tôi cũng chẳng khác nào nhai khoai lang là mấy.Tiết
thứ hai,Toán,bài tập không hề ít,may thay hôm trước mò mẫm giờ chỉ
còn hai ba bài,chẳng khó lắm.Loay hoay nháp nháp viết viết thì thấy
hắn vào
_Chào-tôi làm bộ mặt chào đón như chào tổng thống chào tên Phong,cố
giữ vẻ niềm nở.Lạnh chết đi được,hắn không phản ứng.Hôm qua mới có
chút cảm tình,hôm nay cứ gọi là “yêu dấu theo gió bay”(thích bài nì
ghê).Thôi,việc mình mình làm,ai thế nào mặc ai.
Động não chút đi nào,câu toán này hơi rắc rối một chút,tôi theo
thói quen,cắm bút,bứt tóc...
Có tin nhắn!!!.Tin nhắn của tên “phật bà la sát” biệt hiệu mới của
Phong lạnh lùng,hắn đang ngồi cạnh tôi mà,làm gì phải nhắn tin
chứ.
~thông minh chút đi,dùng phương pháp....~
Chậc chậc,hắn đang bày tôi làm toán à.Đã quân tử thì có nghĩa khí
chút đi,muốn bày thì ngẩng mặt lên nhìn tôi mà chỉ .Sao lại úp mặt
xuống bàn rồi nhắn nhắn cái gì chứ?Tôi tức,rep liền
~ Cảm ơn đã chỉ bảo nhưng mặt tôi ở đây,nhắn tin tốn tiền lắm~kèm
theo là một icon biểu cảm không thể biểu cảm hơn.
~ Tôi sợ người ta lại bảo cô ngốc,tôi gánh tội không nổi~
~ Bỏ cái lòng hảo tâm cùn cụt củn của cậu đi,tôi đây mà sợ à !!!~
Tôi định nhắn thế ,kèm theo cái mặt ngùn ngụt lửa bốc bốc cho hắn
hết hồn ra nhưng ....vẫn nghĩ hoàn cảnh không cho phép,tôi với hắn
còn phải “sống chung” dài dài,cần giữ hòa khí...Đôi co gì nhiều cho
mệt người ra.
~ Vậy thì thôi,tôi tự làm được rồi,dẫu sao cũng thank ~
~ Tùy cô ~
Ừ,tất nhiên phải thế,làm gì tôi,bộ muốn làm kẻ giấu mặt đứng sau
bày dạy chỉ bảo tôi làm cái này cái khác,điều khiển tôi như con
rối..ấy ấy..tôi nghĩ nhiều quá,tập trung tư tưởng thôi,làm bài,làm
bài đi.
_Ah- niềm hạnh phúc của người làm toán là khi tìm ra lời nói sau
bài toán..giải được rồi..a ha...
_Mình đúng là thiên tài-tôi lẩm bẩm.
~....~ tin nhắn của hắn chỉ là một icon biểu cảm rất chi là khó
hiểu,thật lãng phí tiền bạc,bộ hết lời để nói rồi sao,vậy thì thôi
còn bày đặt nhắn cái tin ngắn cụt lủn vầy làm gì cho mất
công.Chậc,bộ hắn giàu quá à..( =)) )
Tôi tưởng hắn chỉ tự kỷ đầu buổi hóa ra giữa buổi hay giữa giữa
buổi cũng chẳng chịu ngẩng mặt lên,mà ngoài tôi ra sao chẳng ai nói
gì cả nhỉ,thái độ học tập này là sao đây ?
~ Cậu đã không ghi bài hai tiết rồi đấy ~
~ Không thích ghi ,cô làm gì tôi ~
Ngang ngược quá,phách lối quá!! thật ngồi đây một lúc nữa chắc tôi
phải hỏi thăm bác sỹ tâm lý mất.Bộ hắn không biết cảm ơn khi người
ta quan tâm hỏi thăm ,không ai dạy hắn sao?Thật làm ơn mắc oán hết
thuốc chữa rồi.Thôi,điều hòa ,điều hòa,bình tĩnh nào,nhẫn nại
chút.Cố cười nào..
~ Có lòng thì chép giùm tôi coi ~
Tôi hét vào mặt hắn “Đừng mơ đi !!!” Đứng dậy đập bàn,bước ra khỏi
lớp sát khí đùng đùng ,dưới con mắt đầy ngưỡng mộ và thán phục của
mọi người, thử hỏi trước nay có ai dám thét ra lửa như tôi trước
cái tên mặt lúc nào cũng đăm đăm như dao găm của hắn chưa...tuy là
dạo này có đổi thay chun chút.. nhưng không tính!!!Tôi thấy ánh mắt
mọi người nhìn tôi ...đang long lanh...,ôi,tuyệt quá ...!!!
Ồi!!!...tôi ước điều tôi vừa nói là ...thật,vì tất cả chỉ là những
thứ được cấu thành từ cái não rất thích tưởng tượng của tôi mà
thôi.(:)) )
Tôi lắc lắc đầu,cho cái ý nghĩ vừa rồi rớt ra hẳn.
Tôi thấy hắn vẫn cố đẩy mấy cuốn vở của hắn qua cho tôi...thật bực
quá,đành vậy ,ai bảo khơi ra cho lắm chuyện vào,bây giờ có một cái
tay phải mà phải chép hai lần vở,tại tôi tốt tính quá mà...,thật
giống kẻ tự đào hố chôn mình....
Ghi ghi rồi lại chép chép,còn phải dán mắt vào cái bảng cho giống
vẻ học trò ngoan trong khi vẫn cố ngăn mấy cái ngáp buồn ngủ..Cuộc
đời sao toàn màu đen tăm tối thế này,học chẳng ra học,ngồi chơi
chẳng ra ngồi chơi,nhìn cái người ngồi bên mình,lại càng
chán...
Cuối tiết,tiết cuối,thời gian ơi trôi nhanh giùm đi..bụng tô đói
lắm rồi...
_Đây!!! –tôi chẳng thèm xếp đống vở cho gọn gàng-
tôi chép xong cho cậu rồi đó- Tôi mang ba lô,về!!!
Hắn chẳng thèm ngước mặt lên nhìn nữa,hay mặt hắn đã tàn tạ nhan
sắc nên không muốn cho ai thấy,không,lúc sáng còn không sao ,chỉ
hơi khó coi....Bệnh ,hay là bệnh ? tôi đi tùng bước mà trong lòng
không khỏi nghĩ ngợi ,có phải tại hôm qua tôi cho hắn dầm
mưa?.Không phải đâu...!? ,không phải thế chứ? không lẽ, hắn yếu xìu
vậy sao,mới đi mưa về gió chút chút đã bệnh rồi à?
Cha mẹ ta đã dạy,quyết không thể vô lương tâm thế được,quay lại
thôi...
Tôi thoáng thấy một chiếc ô tô mô đem từ trong sân chạy ra,nhìn rất
sang nhưng không rõ người trong xe là ai? Chạy cật lực về lớp,cũng
không biết có còn ở đó không?
_Ờ...-lớp vắng ngắt,còn ai đâu .Hừ,làm ta quay lại mất công,lo thừa
rồi.
Đã là mười một rưỡi rồi,trường cũng khá là vắng,có dịp sao không
lượn ít vòng nhỉ?Nghía thấy rừng cây sau trường là chỗ hấp dẫn,tôi
định vào xem...
_Ma..ma..?Không phải chứ...ma giữa ban ngày sao?
Ôi,cái chuyện kinh khủng nhất mà tôi từng tưởng tượng...một con ma
trường học...
Một ả ma nữ tóc dài xõa tận lưng,mắt gằn lên từng tia máu,trợn
ngược,với cái hàm răng dài....!!! Hic...không phải chứ?
Bóng ma áo trắng sau lụm cây dần lộ rõ...,tôi tim đập chân
rung...định quay người “ba mươi sáu kề chuồn là thượng sách” thì
nghe tiếng gọi:
_Này.....!này...
_Ma..ma biết nói chuyện sao ....?-chân bủn rủn đến nỗi muốn đi
nhưng không bước được.
Ma, ma đang tiến lại gần tôi ư?
Khi thấy có cánh tay đập lên vai,tôi cố vung chút sức lực cuối cùng
của bữa sáng ít ỏi còn sót lại,đưa tay vung vung đập đập như mấy
cảnh khoa chân múa tay trên phim truyền hình,mắt không mở mà nhắm
tịt..
Ma giữ tay tôi...
Chương VII: con ma...dễ thương!!!
Này,này,là tôi,cô bé..!!!dừng lại đi
Ơ,ma biết nói chuyện,lại nói với cái giọng hổn hển hệt con người,mà
cái giọng cũng hơi quen quen,cái giọng có chút hơi ấm ...
_Ớ..-tôi đã mở mắt.Trước mặt tôi tuy có cái dáng áo trắng tinh tinh
thật nhưng không phải ma,mà là người,anh kính cận bữa trước tôi
gặp,cười:
_Đừng bảo em tưởng anh là ma đó nha!!
Ngượng chín cả mặt,đúng là mình tự hù mình chết,thời đại này làm gì
có ma nữa chứ,tôi cũng cười,ngại quá.
Ha ha ha ha...+ một cái icon biểu cảm cười vật vã...và một nội dung
không thể khiến người ta bực mình hơn ~ ôi,tui vẫn biết mà,rằng bạn
tui luôn mang một đầu óc kinh điển của kinh điển,cái đầu luôn giỏi
tưởng tượng ~
~ ê,đừng có cười trên nỗi đau của người khác thế ~ + icon tức
giận.
~ mất mặt,thật mất mặt quá,tui không ngờ bạn của mình lại là người
như thế đấy ~
~ như thế thì đã sao,là con gái ai chả thế ~
~ chậc chậc,thế cô bảo bạn cô đây là nam nhi chắc ~ + icon
dỗi
~ ê,cái đó ,không tính nhá ~
~ vui thật,khó mà tưởng tượng hình ảnh cô bạn tui lúc ấy nhỉ,thú vị
quá,tui cũng muốn xem ~
~ thôi,đúng là hết thuốc chữa với bà,pp đê~
~ ừm,pp,mơ về ma đi nữa cưng :)) ~
Anh kính cận là mem khóa trên tôi,ấn tượng đầu rất tốt và bây giờ
cũng thế.
Hồi trưa,khi nghe tôi bảo rằng lầm anh là ma,anh đã cười rất vui,mà
một nụ cười làm tôi thấy vô cùng gần gũi,rất quen thuộc.
Khi ấy,chúng tôi ngồi dưới một tán xoài,dù trời nắng nhưng vẫn thấy
mát mẻ.Anh ấy rất cởi mở mà cũng vui tính nữa.
_Em tưởng anh là ma,hóa ra học ngoại ngữ mà cũng giỏi tưởng tượng
thật.
_Anh không giận em à? Em xin lỗi... “anh đẹp trai như vầy mà làm ma
quả là đáng tiếc,em nhìn kĩ,anh đẹp lắm luôn đó,rất có duyên”
_Sao phải giận,tại anh trưa rồi không chịu về,lại trốn sau tán cây
,còn làm em sợ..anh mới cần xin lỗi chứ
Thế là cả hai nhìn nhau cười,ngộ nghĩnh nhỉ?
_anh là Ngôn,vũ Ngôn,em gọi sao cũng được..
_em là...
_Ngọc Lan phải không?
_Sao anh biết?-tôi nhìn anh,ngạc nhiên
_Anh biết mà...hì hì-anh lại cười,nụ cười mà người ta thường
nói,như là tỏa nắng...
Không cần bận tâm nhiều như thế,chỉ cần biết cả hai chúng tôi đều
thấy rất vui,và bản thân mình tôi thấy dường như là đã biết anh từ
lâu lắm rồi.
Lại nói cái tính sợ ma,bản thân hồi bé tôi có như thế đâu ,cũng chỉ
tại anh Bi,thích hù tôi hoài.Nào là ma rất gớm,chuyên bắt và ăn
thịt con nít,rồi ma sẽ róc xương,lột da...nghe đã thấy ớn,làm tôi
ám ảnh tới giờ...
Không biết tên “Phong phá phách” đó có sao không nhỉ?
Haiz,thật là...sao lại phải lo cho tên đầu đất ngất lên ngất xuống
đó chứ...
Tèn ten ten...ngày hôm nay như mọi ngày.Tôi rút kinh nghiệm ,lấy
chuông điện thoại cho chắc ăn.Dậy thiệt thiệt là sớm,rồi làm bài
tập sửa soạn đầy đủ,tự tin lên lớp.
“Bước xuống phố sáng tinh mơ,dạo qua góc công viên,người người chào
bình mình đang tới nhìn cụ già tập dưỡng sinh,sao trong tâm ta thấy
bình yên một Hà Nội rất thân quen....” chậc chậc,hâm mộ anh bạn
Nguyễn Đức Cường quá xá,sao lại nghĩ ra được điều người ta đang
nghĩ thế này nhỉ ( =)) ),anh này mà gặp toi chắc hợp cạ lắm
đây....
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Mới sáng sớm mà mặt ai cũng ủ rũ,một mình tôi cười tươi rói thế này
sợ lại bị độc hóa nên không dám cười nữa.
_Ơ,anh Ngôn...
Anh Ngôn đang bước đi trước,quay lại nhìn tôi,ngạc nhiên
_Em gọi anh thế này nghe gần gũi nhỉ?
_Anh không thích à ? hay em gọi anh là cán bộ nha?
Anh biết tôi đùa,liền cười ,hai chúng tôi bước song song tiến về
lớp.Hóa ra lớp tôi cách lớp anh không là bao,nhưng tôi không mấy
khi để ý vì ít ra khỏi lớp,lớp anh chỉ cách lớp tôi một lớp nữa.Tức
là anh đi qua lớp tôi.
_Chào anh nha.
_Em vào lớp đi.
Òa,sáng nay không khí mới dễ chịu làm sao.
_Cậu quen anh ấy à?-cô bạn tên Uyên hỏi tôi với vẻ tò mò.
Không mấy khi được bắt chuyện ,tôi vui vẻ trả lời:
_Ừm,mình mới quen,bạn biết anh Ngôn?
_À,anh ấy rất nổi trong trường,là hot boy ,ai cũng biết mà.
_Chỉ những nai con còn lon ton mới không biết mà thôi- giọng nói
của cô bạn Trang vang lanh lảnh.Cô bạn chưa bao giờ tỏ ra thân
thiện với tôi ,bây giờ cũng lên tiếng rồi ,chưa biết tốt xấu thế
nào nhưng tôi cũng cảm ơn vì điều đó.
Tôi mỉm cười với Uyên,về đúng chỗ mình.
Đi học bao nhiêu lâu,cũng chỉ nói được vài từ với bạn bè,thật không
hiểu tại tôi không có khả năng giao tiếp hay là nhìn tôi tợn quá đi
nữa.Điều khiến cho người học sinh chán nhất là gì? Là không được
nói chuyện .Có câu “thà nhịn đói chứ không nhịn nói” ,châm ngôn
sống đây ,lẽ sống là đây.
Cúp học rồi,cái tên Phong ấy,từ đầu buổi đến cuối buổi không thấy
mặt mũi.
Chương VII :Biệt thự của thiếu gia..
Bây giờ là tiết bốn,giờ cô chủ nhiệm.
_À,lớp trưởng,hôm nay Phong ốm,em thay mặt lớp đi thăm bạn-cô nói
với vẻ mặt nghiêm túc.
Thật không trật khỏi dự đoán của tôi,ốm rồi.Mà sao nghe tin này tôi
lại thấy xót ruột.
_Thưa cô,cuối giờ em có cuộc họp,cô có thể sắp xếp cho bạn khác đi
được không ạ- cô bạn lớp trưởng lên tiếng,cắt ngang mớ cảm xúc hỗn
động của tôi.
_Thưa cô –tôi bỗng giơ cao tay – em có thể đi thay bạn ấy được
không ạ ?-đến tôi cũng thấy ngạc nhiên vì hành động bộc phát này.Cả
lớp ồ lên.Dễ hiểu thôi,như kiểu tôi đang trực tiếp bày tỏ tình cảm
của mình vậy.Mà họ thích hiểu thế nào thì mặc họ,tôi trong sáng,tôi
biết là được rồi (giọng điệu này quen quen )
Cô giáo vui vẻ nhận lời,dẫu sao “có méo mó hơn không”.Tôi không mấy
bận tâm chuyện cả lớp đưa chuyện này ra săm soi bàn tán nhưng mong
là tôi sẽ không trở thành bất cứ nhân vật tiểu thuyết nào là được
(???)
_Rõ ràng là thích nhau ra mặt rồi-cô bạn bàn trên thủ thỉ,tôi có
thể nghe thấy
Cô bạn kia gật đầu lia lịa ,hiểu í nhau thật.
Tôi chỉ nhìn họ,cười như vẫn thường cười cho dù mặt hơi méo ,chính
tôi cũng thấy ngại ngùng thay cho hai bà cô buôn chuyện,có nói cũng
xin nhỏ tiếng chút đi,buôn chuyện người ta mà blo bla thế sao
được....(đúng là lắm chuyện )
Để tìm được số nhà ghi trên địa chỉ,không hề dễ dàng chút nào.Người
lạ nên nhà cũng rõ lạ,nắm ở xó xỉnh nào không biết.
_À ,đây rồi!
Trước mặt tôi có lẽ không phải là nhà,mà là một ngôi biệt thự,một
ngôi biệt thự màu trắng sữa.Từ cổng tôi có thể nhìn rõ ,mọi thứ chỉ
có thể nói : lớn,đẹp,lộng lẫy!!!.Phải công nhận,nó i như một tòa
lâu đài nguy nga vậy.
Run run bàn tay,tôi cứ do dự,nên bấm chuông hay không,đã đến tận
đây,chẳng lẽ không vào.Vào thì nói gì,mà không vào thì lại thấy áy
náy.Ma xui quỷ khiến thế nào mà cuối cùng tôi cũng chạm lên cái
chuông của.
_Òa,đến cái chuông cũng hiện đại (hiện đại lắm thì hại điện
nhiều).
Kính coong.
_Cháu tìm ai thế?
Cứ như trên tv ấy nhỉ,có tiếng nói vọng ra từ ô vuông góc cạnh ngay
cửa.(sao nhâ vật của tôi quê vậy trời )
_Cháu là bạn Phong –tôi nuốt nước bọt – ngồi cùng bàn ạ...-tôi cảm
nhận được tim mình đang đập nhanh hơn bình thường –cháu đến thăm
cậu ấy.
_Vậy à..,cháu đợi một lát,để cô thưa với cậu chủ.
_Dạ cô....
Tôi ngó đi ngó lại mấy lần,ngôi nhà trông sang thật.Hóa ra tên
Phong ấy lại có phước phận làm thiếu gia cơ đấy.Đang loay hoay với
mớ đồ nặng trịch,tôi nghe tiếng của cô lúc nãy
_Cháu vào đi.
Tôi ngơ ngác,nhà thì kín cổng cao tường,cô không ra mở cổng,sao
cháu vào được.
À,trong phim thường thấy,nhà thế này,cửa dễ tự động lắm.Quả là xem
phim cũng có ích,tôi vừa bước tới cổng đã mở dang ra.Đúng là thời
đại số,giờ tôi mới biết tôi đã trở thành con người lạc hậu tự lúc
nào.(muộn lắm rồi)
Ha ha,tôi tưởng mình là cô bé lọ lem,đang bước đi trên con đường
dẫn đến lâu đài xinh đẹp,trên đường,lát gạch trắng trông rất sạch
sẽ,hai bên được trồng những loại hoa rực rỡ sắc màu...Òa...hơn cả
tưởng tượng..chỉ có điều trong lâu đài không có hoàng tử mà là tên
thiếu gia phá phách kia..
_chào cô.
Có một cô ra mở cổng giúp rôi,có lẽ là cô giúp việc tốt bụng khi
nãy,cô ấy mỉm cười ,nhưng nếp nhăn xô vào nhau,trông rất nhân
từ.
_Cháu ngồi đó nha,cô đi gọi thiếu gia.
_Oa...-tôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác,phải căng thật
to mắt lên mà nhìn.Có phải là tôi đang mơ không.Những chùm đèn trên
trần,sáng lấp lánh như ánh pha lê,từng chùm to,rất to được đính
khéo léo lên trần tựa như cả dải ngân hà treo lơ lửng dưới một màu
vàng ấm áp hết sức lãng mạn.Căn biệt thự vừa sang trọng vừa cổ
kính.Mọi vật dụng từ cái bàn ,bộ ghế salon đến tử kính,tường cũng
được trang trí hết sức độc đáo ,rõ ràng chủ nhà phải là người hết
sức tinh tế.
_Cậu Phong bảo mệt,cháu lên đó được không?
Đến cô giúp việc mà cũng lịch sự như vậy.Tôi cười cũng đáp
lại
_Dạ,phòng cậu ấy ở đâu ạ?
_Để cô dẫn cháu đi ,lối này.
Cô ấy dẫn tôi đi dọc hành lang,đến một căn phòng.
_cộc cộc cộc..
Tôi chỉ nghe thấy một tiếng nói vọng ra
_Vào đi...
_Cháu vào đi,cô phải đi làm việc đây
Tôi dạ,cúi đầu chào cô.Tôi cầm lấy tay nắm,đẩy cửa,bước vào.
Một cái bóng cao cao và gầy,dưới chùm sáng yếu ớt,tôi cảm nhận đó
là một vóc dáng buồn ,có vẻ rất cô đơn.Người con trai mình dựa vào
chiếc ghế bành,tay chống cằm ,cái vẻ trầm tư ấy,rất thu hút.Cậu ấy
vẫn nhắm mắt,để lộ hàng mi dài.Tôi đang làm gì đây ?
_Cậu đang ngắm tôi à?-cậu ta mở đôi mắt thăm thăm hun hút nhìn
tôi.
_Đâu,tôi nhìn cậu hồi nào đâu – tôi chống chế.
_Không phải ai cũng có thể nhìn tôi đâu ( sao chảnh vậy trời
???)
Hắn cười,điệu cười nhếch một chút.Trông rất lãng tử.
Tôi lấy lại trạng thái cân bằng
_Cô giáo bảo tôi đến thăm cậu ...
Hắn vẫn giữ nguyên bộ mặt
_Cậu đâu phải cán bộ lớp? Muốn nhìn thấy tôi thì cứ nói ra đi.Đâu
cần vòng vo làm gì .
Chậc chậc,ốm nhưng vẫn chảnh (ai nói ốm là không chảnh?? ).Đúng là
tự tin quá đáng.Mà sao mỗi một lời đều mang giọng tra khảo thế này
?
_Hừm hừm –tư thế cũ kiêu sa của tôi đâu,tôi đang cố lôi nó về -ờ
thì tại tôi mà cậu bị cảm....
_À....ra thế -hắn ngồi thẳng,không còn dựa vào ghế .
Cái vẻ dửng dưng ấy khiến tôi lúng túng,tôi chưa nói thêm được câu
nào thì hắn đã chêm vào
_Tôi có bảo là ốm vì cậu sao? –hắn nói vẻ bất cần.
_Ừ..thì
_Chẳng qua là hôm nay tôi không muốn đi học nên mới viện cớ nghỉ
học.
Đúng là chẳng thể nói lí lẽ với con người này ( cô mà có lí lẽ à
?)
Trong tâm mình thấy áy náy mới đến thăm,vậy mà hắn,bộ không làm
mình bẽ mặt thì chẳng ngủ ngon được hay sao ?
_Vậy thì tôi về đây – tôi cũng chẳng cần đôi co gì nhiều nữa.người
ta bảo đừng cố nói với những người cố tình không hiểu.(Ai nói ấy
nhỉ? )
-Khoan !!! – Hắn bỗng đứng dậy khỏi chỗ ngồi,tiến lại gần tôi,còn
cố tình ghé thật sát .
Bây giờ,tôi giống như một tên tội phạm đang đứng trước vành móng
ngựa. Cái khoảng cách này gần quá,khiến tôi khó thở,tôi cố điều hòa
nhịp thở cho đều,không thì sẽ đột quỵ mất.Có lẽ là do phải nhìn
khuôn mặt đáng ghét này ở cự ly gần như vậy.
Chap 8 (xin phép cho mình đổi qua chap cho dễ “hoạt động” )
Tôi cười gượng,hắn cũng cười.
_Đúng là tôi có hơi mệt....ọ ...ọ...-hắn ho mà chẳng giống
ho.
_Lát nữa cô Thu đi chợ,cô có thể ở đây đến khi cô ấy về được
không?
Tôi được dịp ,bèn cao giọng:
_Sao tôi lại phải ở đây..nhất là với cậu...?
_Sao...với tôi không được..hay cô sợ ,tôi làm gì cô...-từng câu
từng chữ của hắn nghe thật chói tai- vả lại đúng là cô đang ở
đây..với tôi mà...
_Ừm....-tôi bất giác thốt lên.
Hắn cười (rất thích cười nhỉ),ngạo mạn :
Cô đánh giá cao mình quá chăng ( cả hai đều giống nhau cả
thôi)...,tôi với cô...không thể-hắn làm ra vẻ ngạc nhiên -chỉ
là...tôi muốn có người nói chuyện..
Rất tốt,đối đáp rất chuẩn,miệng lưỡi này mà không làm luật sư thì
thật phí phạm nhân tài rồi.
Cho tôi một phút tưởng tượng ( cứ tự nhiên )
Bị cáo đứng trước vành móng ngựa,gương mặt tái mét
_Cô Nguyễn Thị Ngọc Lan ,cô còn gì để nói không –gương mặt tên luật
sư điển trai đang nhìn chằm chằm vào tôi,hắn,luật sư bên
nguyên,cười điệu cười xảo trá,gương mặt đó dần lộ rõ sau ánh sáng
lóa mắt,là tên Phong !!!
_Tôi...tôi ...tôi –tôi có vùng vẫy một cách yếu ớt ,tôi đang thấy
mình bị một đám người lôi đi,sắp bị thịt rồi,tôi sắp khóc –còn hắn
-..ha ha ha...tôi còn nghe thấy rất rõ tiếng cười đắc chí oang
oang(không phải vang vang hả? ).
Sặc máu,sặc máu!!!Đúng là lúc này tôi chỉ muốn nghiền cho nát cái
mặt hắn ra mà nấu cho heo ăn ( dã man tợn )
_Hừm,cậu nghĩ thế nào nếu tôi nói không ?-tôi đang cố căng hết da
mặt ra .
_Chính cậu nói cậu đã làm tôi ốm mà.
Tôi nhìn hắn ,sao cái điệu bộ này đáng ghét thế không biết.
_Ừ thì..tôi nói đấy (cố mà cãi chứ ),nhưng chính cậu đã phủ nhận
kia mà.
_Thật sự thì tôi ở nhà một mình rất buồn,muốn có người tâm
sự.
Giọng điệu này của hắn ,sắp làm tôi nổi da gà rồi.Hắn đặc biệt
giống tắc kè,vừa mới chanh chua chan chát cãi tôi nhan nhát bây giờ
lại chuyển tư thế người đáng thương là sao?
_Cậu chỉ cần ở lại một chút cũng được ...
Nhưng tôi nhìn vào mắt hắn,đúng là không giống tên lừa lọc.Đôi mắt
hắn rất buồn.
_Thôi được,tôi sẽ ở lại đến khi cô Thu về,được chưa?
Rõ là hắn đang cười,mà cố nhịn để không cười,âm mưu gì đây?Có phải
tôi bị vẻ tội nghiệp của hắn lừa rồi không?
_Vậy thì chơi game nhé.
_Ok – tôi hào hứng.Đằng nào chả nhận lời rồi,chơi gì cũng
được.
Bằng bằng chíu chíu.Tuy người ta nói con gái không nên chơi mấy trò
bạo lực thế này nhưng không ai nói là cấm cả.
May mắn là tôi cũng hay luyện trò này cùng nhỏ Ngân,vì nhỏ cứ rủ
tôi hoài nên cuối cùng cũng phải lâm trận,mà lâm trận rồi thấy nó
cũng không đến nỗi ,tuy nhìn bọn con trai đâm chém máu me thấy gớm
nhưng chơi mới biết cũng có những trò hay mà không hề máu me.
_Cậu nhường tôi đấy à ?
_Tôi không biết nhường ai bao giờ?
_Tôi tưởng cậu chỉ coi tôi là một đứa con gái yếu đuối?
Cả hai chúng tôi vẫn chăm chú vào màn hình.
_Hừ,cậu mà là con gái ấy à?
_Tôi không phải con gái thì chắc cậu là con gái ấy nhỉ?
_Là con gái nhưng không phải loại con gái yếu đuối,tôi không
nhường.
_Vậy thì tôi yên tâm rồi,hóa ra cậu cũng không cao tay là mấy..hì
hì
Hình như tôi thoáng thấy hắn cười,chỉ là nhanh quá,tôi không rõ
lắm.
_Chà....kết thúc rồi .Cả hai chúng tôi nhìn vào kết quả,không chênh
nhau là mấy nhưng là tôi thắng!!!
YEAH...YEAH !!!! tôi vui mừng vì chiến công lẫy lừng của mình.Lần
này có còn lên mặt nữa không,tôi nhìn hắn,muốn thấy bộ mặt thảm hại
lúc này,vậy mà hắn lại không những không ỉu xìu ,như con Ngân khi
bị chiến thua,mà ngược lại ,hắn cười rất thỏa mãn...khó hiểu
quá.(rõ ngốc )
Game cũng chơi xong rồi,mà sao chưa thấy cô Thu về nhỉ?
_Xem phim đi – hắn rũ rê.
_Phim gì?
_Phim ma....!!! –hắn cười gian xảo.
_Không...,tôi không xem đâu....-tôi lúng túng,hắn bắt được điểm yếu
của tôi rồi chăng?
_Sao..sợ à?
_Tôi..tôi mà sợ ma á?
_Không sợ sao lại không xem?-nhìn hắn.thật quỷ quyệt !!!
_Đi xem phim ma nào !!!
Hic,hắn đang kéo tôi đi,phim ma ư,bộ định dọa chết tôi à.Hắn
vừa
cho tôi niềm vui khải hoàn xong giờ định đưa tôi xuống địa ngục để
giày vò , đúng là tên nham hiểm.
Sau đó hắn liền dẫn tôi tới một căn phòng khác.
_ngồi đó,tôi đi một chút.
Căn phòng chỉ có một chút ánh sáng mập mờ,nhìn cũng đủ sợ
,tôi run người tiến lại chỗ bộ ghế salon,hình như phòng này dành
riêng cho xem phim thì phải.Trước mặt có một màn hình rất lớn,hai
bên chỉ thấy một quạt thông gió.
Hắn vừa quay lại,cầm chiếc điều khiển,đưa cho tôi ít bỏng
ngô.
_Trong này cũng có bỏng ngô nữa sao?
_Ừ.
_Giống rạp thật quá nhỉ?
_Ừ,xem đi.-Hắn không nhìn tôi,nhìn mỗi cái màn hình,tay cầm điều
khiển,không biết định cho tôi xem phim gì đây?hức,tôi sắp phải đối
mặt với cái tôi sợ nhất : bóng tôi và những con ma!!!
Cái màn hình tối bỗng nhiên lóe sáng,không có bất cứ một thứ gì rồi
đột nhiên bật đâu ra một con ma gớm ghiếc,ngay lúc đó tôi
cũng
bật người ra sau,sợ xanh mặt.Như hiểu ý tôi ,hắn ngồi xích
lại,bảo:
_Đừng sợ,tôi còn ngồi đây,sợ gì nào? – kèm theo là một nụ cười nửa
miệng đầy hắc ám.
Chính hắn dụ mình xem phim ma,rồi cũng chính hắn đang giễu cợt
mình,sao hôm nay mình xui xẻo thế.
Từ giâu phút tôi gặp hắn,tôi đã biết rằng ánh sáng của hắn sẽ
là...bóng tối của đời tôi,đồ đáng ghét,xui xẻo ,ma quỷ độc ác...Tôi
vừa rủa hắn vừa ôm cái gối mới vớ được,thu mình lại,đỡ sợ hơn.Đột
nhiên,hắn giật cái gối từ trong tay tôi,lại lên giọng:
_Bộ cô là con nít hay sao?-hắn dữ dằn..
Âm thanh rùng rợn nổi lên,những oan hồn biết đi,đang cào xé nhau rũ
lên những tiếng rất dễ sợ..tôi nhắm mắt mà cũng cảm nhận được cái
đáng sợ ấy,tôi cảm giác như có những linh hồn đang bay quanh
mình.Không biết tự lúc nào tôi đã ôm chặt lấy cánh tay của
hắn.
_Phim hết rồi kìa,sao không bỏ tay ra?
Tôi còn đang nhắm tịt mắt thì nghe tiếng của hắn.Lúc này tôi mới
dám mở ti hí,màn hình tv đã đen lại,ha ha,hết phim rồi.Như phản xạ
có điều kiện,tôi bỏ tay ra.
_Cô có xem phim không đấy?
_Tôi...-tôi ấp úng- tôi xem hết rồi đấy thôi
Hắn lại cười,điệu nửa miệng vẫn thường thấy:
_Tôi thì thấy cô chỉ ngồi ôm ghì lấy tay tôi thôi..
Tôi chưa kịp nghĩ lý do phản bác,hắn đã chặn họng tôi với cái điệu
bộ kinh kỉnh:
_Cô ghì chặt đến nỗi tay tôi tê cứng hết cả rồi nè.-hắn cúi sát mặt
tôi- bộ định lợi dụng tình thế hả?
Oái,trán tôi vừa nhăn lại.Hắn nghĩ hắn là ai cơ chứ,thiên kim tiểu
thư xinh đẹp là tôi đây mà phải thừa nước đục thả câu để được ôm
...một cánh tay của hắn ư? (cái này cũng là tự sướng )
Lí do thực sự là tôi sợ nên mới thế,nói thẳng với hắn hắn sẽ có cơ
để trêu chọc tôi,thế còn tức hơn.Thôi thì “một điều nhịn chín điều
lành”,tôi lập tức cười giả lả rồi đi ra khỏi phòng,mặc hắn đứng
đó,cho hắn ở một mình,thích cười thì cười thích nói thì nói,chả ai
ngăn cản ,sướng!!!
Tôi ngó xuống phòng khách,không thấy ai bèn nhẹ nhàng lẻn qua chỗ
bếp nhưng chỉ dám đứng từ ngoài nhìn,ui thơm quá,mùi thơm lay động
lòng người,ọc ọc...sao bụng mày lại sôi đúng lúc này hả?
Tôi thấy có một chú tuổi trung niên đang nấu ăn,bao nhiêu là
món,khói bốc lên ngùn ngụt.Chú ấy nhìn về hướng tôi,cười :
_Chào cô ,xin cô đợi một chút nữa,thức ăn sẽ được dọn lên.
_cháu..cháu ạ? – tôi ngạc nhiên,không tin là chú ấy đang nói chuyện
với mình.
_Vâng,mời cô ra phòng ăn ạ .
Chú ấy vẫn tiếp tục công việc của mình.À,cô Thu từ nơi nào đó tự
nhiên chạy ra,đẩy tôi đến một căn phòng
_Cô đã về vậy thì cháu xin phép- tôi lí nhí,sức đâu mà nói cho
to.Từ trưa tới giờ đâu đã ăn cơm.
_Không được,cô đã dọn ra rồi,cháu phải ăn đã chứ.
_Không,cháu phải về rồi.