Trong nhà.
_Mẹ….mẹ đến VN làm gì thế? Chẳng phải mẹ đang bận đóng phim ở
Hollywood sao?
_Phim đó hoàn thành trước dự kiến -Bà nhăn mặt, tỏ ý không vui,
tiếp- Mà mẹ đến thăm con không được sao, thắc mắc nhiều thế…hay con
không thích hả?
Shin ôm cổ bà, phụng phịu như con nít:
_Con đâu có…Mẹ toàn nghĩ xấu cho con.
Bà Lee mỉm cười.
_Thôi, đừng giận, mẹ xin lỗi….Thật ra, lần này đến VN, lí do chính
đó là mẹ muốn xem mặt con dâu tương lai….
Shin ngu ngờ tròn mắt:
_Ai cơ ạ….
-------------------------------------------
Lớp học hè tăng cường. Gìơ ra chơi. Nó kéo nhỏ Lam xuống căn-tin.
Hai đứa vừa gọi món rùi ngồi xuống bàn, chưa t8m dc cái jie thì
bỗng từ đám đông, có một anh chàng tiến lại chỗ hai đứa, chính xác
hơn là tiến lại chỗ con Lam.
Anh chàng này không quá đẹp zai như Thường Khánh và Mạnh Khoa nhưng
nhìn có vẻ hiền lành, mọt sách, khá kute với cặp mắt kính trước mũi
và có chiều cao hơi bị khủng….cỡ 1m88-90 jie đó.
_Bạn…bạn là Kiều Lam 11T4 ….phải không?- Anh chàng ấp úng, mặt hơi
đo đỏ khi nhìn nhỏ Lam, hỏi.
_Uhm…tui là Lam.Có jie không?- Con nhỏ nhoẻn cười.
_Mình…..mình là…Vĩnh Trường…11T2…Mình có thể làm quen với bạn được
không?
Ố ồ…nó vừa nghe đến đây là bik anh chàng sắp tỏ tình với con bạn 3
kiếp của mình [nó là kẻ dày dạn kinh nghiệm mà ^^]. Ở lại đây chứng
kiến không tiện, mắc công lại làm cho Vĩnh Trường mất tự nhiên, nên
nó kiếm cớ lỉnh đi. Nó khều nhỏ Lam:
_Bồ ở lại nhaz, mình khát quá, đi mua nước đây!- Nói rùi nó bấm nút
biến ngay lập tức, mắc công con Lam túm nó lại nữa….
_Ê…- Con Lam vội chụp tay nó nhưng hụt…Nó đã lũi vào dòng người
đông nghịt, hok thấy tăm hơi đâu nữa.
Tại một bàn ăn dãy bên kia.
_Thuỳ Anh!!!!!!
Đang cầm ly nước cam và tô bún lượn qua lượn lại kiếm bàn trống để
ngồi ăn thì có ai réo nó. Nó quay lại. Ra là Mạnh Khoa, anh chàng
đang đưa tay vẫy vẫy nó. Nó hí hửng chạy lại, tưởng phải ngồi ăn
một mình thì chán chết.
_Kiều Lam đâu mà cô để cô bơ vơ lạc lõng thế này? –Mạnh Khoa hỏi
trêu.
_Đang được tỏ tình nên bỏ bạn bỏ bè rùi –Nó đáp, rồi ngồi xuống,
cười, tiếp- Gĩơn đấy, tại có người đang tỏ tình với nó, ở lại thì
zu ziên lắm nên tui lỉnh đi.
_À…-Mạnh Khoa bật cười- Quên nữa, sắp đến SN cô thì
phải?
Nó trợn ngược:
_Sao anh biết?
_Bí mật!- Anh chàng đáp gọn.
Nó bĩu mội:
_Không nói thì thôi, chả cần- Rùi nó cầm ly nước cam lên
uống
Mạnh Khoa vẫn để nguyên nụ cười trên môi:
_Thích jie tôi tặng?
_Tặng quà SN mà lại hỏi….Thế thì còn jie thú vị…Chẳng có 1 chút
thành ý! - Nó vặn vẹo.
_Tại tôi sợ tặng phải đồ cô không thích- Anh chàng tỏ ra lung túng,
nhìn tếu kinh.
Nó phá lên cười:
_Thuj bỏ đi! Tui chỉ giỡn thôi mà! Cái jie tui cũng thích hết, miễn
là anh có lòng là dc rùi…Tui chả quan trọng chiện quà cáp
đâu.
Mạnh Khoa nhẹ nhõm hẳn.
_Thế mà tui cứ tưởng….
_Hehehe….Anh dễ dụ thật! Đúng là người cả tin!
Mạnh Khoa lừ mắt nhìn nó, rùi tiếp:
_À mà này, cô có biết chuyện…
Anh chàng chưa nó hết câu thì trời đất trước mặt bỗng nhiên tối sầm
lại, Mạnh Khoa cảm thấy chóng mặt dữ dội. Anh chàng nhăn mặt, đau
đau như búa bổ. Hình ảnh của nó trước mắt Mạnh Khoa mờ dần mờ dần.
Anh chàng ôm đầu nghiêng qua một bên.
Ly nước cam trên tay nó rơi xuống. Nó hốt hoảng:
_Anh có sao không?- rồi nó đứng bật dậy chạy lại qua bên chỗ anh
chàng ngồi.
Mạnh Khoa im lặng. Anh chàng đau lắm, trả lời không
được.
Nó đã hoảng giờ còn hoảng hơn:
_Nhanh lên, đứng dậy đi, tôi đưa anh lên y tế!- Vừa nói nó vừa dìu
Mạnh Khoa đứng dậy. Anh chàng đưa tay ra ngăn:
_Không…không sao- Tiếng Mạnh Khoa thở gấp gáp, nhưng anh chàng đã
càm thấy đỡ hơn lúc nãy rùi.
_Còn nói là không sao…Mặt anh trắng bệch rồi kìa…..-Nó tiếp tục xốc
anh chàng dậy.
_Không sao thật mà…-Mạnh Khoa nói, gắng nở nụ cười để trấn an nó-
Tui đỡ nhiều rồi, chỉ là cơn chóng mặt nhỏ thôi mà….
Nó kéo ghế ngồi bên cạnh anh chàng, không nói jie, chỉ đưa mắt lo
lắng quan sát. Cơn chóng mặt của Mạnh Khoa dần tan biến, để lại
trong người anh chàng một cảm giác khó chịu kì quặc. Thấy vẻ mặt
Mạnh Khoa đã hồng hào trở lại, nó lên tiếng:
_Thật là anh không sao đó chứ? Tui chưa bao h thấy anh bị thế này
cả!
_Cô đúng là khéo lo…dạo này chắc học bài nhiều nên đâm ra thế- Anh
chàng đáp
_Tui không tin- Nó bướng bỉnh- Ai mà chẳng biết, anh học giỏi bẩm
sinh, bài vở liếc qua thôi đã thuộc làu làu….Làm jie có chuyện đau
đầu vì học nhiều chứ!
Mạnh Khoa im lặng, không nói jie. Nó tiếp:
_Hai tiết cuối anh về nghỉ đi, tui nói Anh Quân [lớp trưởng] giùm
cho….
_Không cần đâu…
Nó ngắt lời, quắc mắc nhìn anh chàng:
_Cái jie mà không cần…Lỡ có sao thì mệt nữa!
Mạnh Khoa đành phì cười, pó tay trước sự cố chấp cứng đầu của
“princess bé bỏng”,dù sao cũng chỉ vì người ta lo lắng cho anh
chàng thuj mà…Thấy Mạnh Khoa không có dấu hiệu phản kháng, nó mới
mỉm cười:
_Về nhà nhớ đi khám đó!
Túm tắt chap trước: Sau khi thoát khỏi bọn du côn, trải qua nhiều
chuyện dở khóc dở cười trên đường đi [ex: ăn nhà hàng mà hok có
tiền trả, bị rửa chén, dọn đồ bù] cuối cùng 2 đứa cũng về được tới
căn biệt thự của Hy Vân. Về đến nơi, Lâm Danh lao ra ôm nó và con
Lam nói với nó rằng Mạnh Khoa đã dầm mưa cả đêm để đi tìm nó. Nó kể
với con Lam zụ nó với Thường Khánh…bất đắc dĩ “…”. Nhỏ Lam tiết lộ
cho nó lần nó ngủ gục trên vai và ôm Thường Khánh trên xe. Sau đó,
tại phòng của Thường Khánh và Mạnh Khoa, hoàng tử máu lạnh đã…bất
ngờ, nói “Cảm ơn” với Mạnh Khoa- ‘tình địch’ của mình.
Một ngày sau đó. Tức là khi nó đã đi “du ngoạn” Đà Lạt về đến
nhà.
Chiếc minibus chở nó dừng lại trước cổng ngôi biệt thự xinh xắn của
nó. Nó bước xuống, khệ nệ ôm theo vali và giỏ xách. Mạnh Khoa và
Lâm Danh – 2 ‘con ong’ chắc chắn sẽ xách độ jùm nó, đều đã ai về
nhà nấy hết rùi. Xe dừng trc” cửa nhà ng` nào trc” thì ng` í dc zìa
nhà trc” mà. Cả con Lam và Thường Khánh của đã pipi nó
trc”…
Đang chuyển cái vali xuống đất, nó mất thăng bằng, suýt đánh rơi
cái vali. Bất ngờ, từ trong nhà nó, Shin chạy ra, đỡ cái vali hộ
nó.
_Hậu đậu vẫn hoàn hậu đậu- Shin phán.
Nó cười hì hì rùi đáp:
_Nếu không hậu đậu thì đâu phải em!
Sau đó, Shin kéo cái vali của nó vào nhà. Nó chỉ việc xách cái túi
rất chi là gọn nhẹ, hehehe. Ông anh hai iu vấu đang ngồi trong
phòng khách. Ba nó chắc đang ở công ty mất rùi.Nó bước vào, hớn hở
la lớn:
_Anh hai, em về rùi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Ông anh nó quay đầu ra nhìn, càu nhàu:
_Có cần lớn họng zậy ko? Mà mày có mua quà cho tao không
đó?
_Tất nhiên là có rùi!- Nói rồi nó ôm cái vali lại chỗ bàn uống
nước.
Kéo dây kéo ra, nó bắt đầu moi ra cả đống linh tinh, chủ yếu là đồ
ăn – Đây nè!- Nó đưa cho anh nó một bọc dâu tây với chai nước cốt
hoa hồng, cười gian manh, nó tiếp- nhớ ăn dâu tây zới xài nước hoa
hồng…da mặt đẹp, mới quyến rũ dc con gái …Chứ để từ hồi anh Shin về
trường, 1 nửa fan của anh xé lẻ theo anh Shin, anh bận tâm nhiều
quá riết da mặt nhăn nheo hết trơn rùi….
Anh nó nóng máu, cốc iu lên đầu nó:
_Nói nhãm zì zậy con kia?
Nó và Shin phá lên cười, lúc nào nó cũng khoái chọc giận ông anh
nó. Xong, nó lôi tiếp hai chang rượu vang ra, đưa choc ho Shin,
tươi cười:
_Bà chủ tiệm nói 2 loại này ngon nhất Đà Lạt, em không biết chọn
loại nào nên lâý cả hai…
Shin bật cười:
_Cảm ơn nhóc nhiều nhaz!
Anh nó liền lên tiếng phân bì:
_Ê, con kia! Mày phân biệt đối xử zừa zừa thuj nhaz. Sao mày mua
vang cho nó, còn tao thì phải hứng…..đồ con gái thế này- Anh nó mếu
máo nói rùi đưa bịch dâu tây và chai nước hoa hồng ra trước
mặt
Nó nhịn cười, tỏ vẻ nghiêm túc:
_Qùa em gái tặng mà chê, vả lại em cũng muốn tốt cho anh
thuj…..Biết thế em không mua, anh không lấy thì trả lại đây!- Nó
đưa tay ra, mặt phụng phịu.
Anh nó đành xuống nước, gãi đầu gãi tai, nói:
_Thuj mà, tao xin lỗi, tao nhận là dc chứ jie.
Nó quay mặt, giấu đi nụ cười đắc chí. Shin cũng phải lấy tay bịt
miệng mình lại,
_À mà chuyện mày bị vu khống….thế là thế nào…Mày hok bị sốc sau vụ
đó đấy chứ?- Anh nó đột ngột lên tiếng.
Nó lắc đầu, cười:
_Hok sao! Em gái anh là ai chứ hả?...Mà thuj, em lên phòng nghỉ
đây…Đúng là chẳng có ở đâu bằng ở nhà….
Nói rùi nó kéo cái vali, ngúng nguẩy bước đi. Shin vội đứng dậy, đi
theo:
_Để anh xách vali lên lầu cho!
------------------------------------------------------------
Một người phụ nữ bước ra khỏi sân bay. Nhìn bà có vẻ rất sang
trọng, với cái áo khoác và cặp kính mát nhìn sơ qua cũng đủ biết
giá trị tính bằng dollar của chúng. Tay bà xách một cái túi mắc
tìên của Yves Saint Laurent , ngón áp út tay trái đeo một chiếc
nhẫn cưới có mặt là một viên kim cương to khủng lấp la lấp lánh,
tóc bà uốn lọn xoã dài ẩn hiện dưới vành nón rộng, gương mặt dù đã
có tuổi vẫn không thể làm phai mờ vẻ đẹp kiêu sa của một nữ hoàng
điện ảnh Hàn Quốc đẳng cấp TG. Đằng sau bà là hai vệ sĩ đứng nghiêm
chỉnh, tay xách vali. Đây chính là bà Lee, mẹ của Dương. Diễn viên
nổi tiếng có khác, tuy đã ngoài 40, và đã có 2 con, thế nhưng thân
hình của bà vẫn rất chuẩn.
[Bắt đầu đoạn nào có pà này nói là = tiếng Hàn hết nhá]
_Lâu ngày không trở lại đây….VN….- Bà tháo kiếng mát ra, mỉm cười
nhìn quanh.
Một vệ sĩ ghé vào tai bà, nói:
_Thưa phu nhân, một nguồn tin đã bik được lần đến VN bí mật này của
phu nhân…Tôi sợ ở đây có paparazzi, chúng ta nên đi thôi
ạ.
Bà khẽ gật đầu, đeo kiếng mát vào, kéo cái khăn len choàng cổ lên
che kín mặt rùi bước lên chiếc limousine sang trọng đang chờ sẵn
bên đường.
Tại biệt thự xinh xắn nho nhỏ của Shin.
“Kính koooong”. Shin đang nằm vắt chân lên ghế xem TV thì có tiếng
reng của chuông cửa. Anh chàng lật đật chạy ra, mở cửa.
Cánh cửa vừa bật mở, một gương mặt xinh đẹp quen thuộc với nụ cười
trên môi hiện ra:
_Chào con trai!
Khỏi nói anh chàng “tá hoả tam tinh” thế nào khi thấy mẹ mình. Trời
ạ, tuần trước mới gọi điện, mẹ có bảo là sẽ đến VN đâu….Sao
lại....Anh chàng kinh ngạc:
_Mẹ…..Sao mẹ đến mà không nói con? Để con ra sân bay
đón.
_Mẹ muốn dành bất ngờ cho con trai cưng của mẹ..Thôi, xích ra cho
mẹ vào coi ông tướng….
Trong nhà.
_Mẹ….mẹ đến VN làm gì thế? Chẳng phải mẹ đang bận đóng phim ở
Hollywood sao?
_Phim đó hoàn thành trước dự kiến -Bà nhăn mặt, tỏ ý không vui,
tiếp- Mà mẹ đến thăm con không được sao, thắc mắc nhiều thế…hay con
không thích hả?
Shin ôm cổ bà, phụng phịu như con nít:
_Con đâu có…Mẹ toàn nghĩ xấu cho con.
Bà Lee mỉm cười.
_Thôi, đừng giận, mẹ xin lỗi….Thật ra, lần này đến VN, lí do chính
đó là mẹ muốn xem mặt con dâu tương lai….
Shin ngu ngờ tròn mắt:
_Ai cơ ạ….
thấy bên 2T có nên tớ post cho các bạn đó
ủa tớ pót lộn sorry nghen
Tóm tắt chap trước:Nó và cả đám đã về nhà sau chuyến du ngoạn Đà
Lạt “để đời” ấy. Mẹ Shin cũng đã đáp xuống VN sau khi trờ về từ
trường quay Hollywood. Lần này, bà đến thăm VN với lí do “xem mặt
con dâu tương lai” và mọi chuyện được giấu rất kĩ, mất công
paparazzi biết thì toi! Con Lam được một anh chàng mọt sách khá
kute tên Vĩnh Trường tỏ tình.Trong một buổi nói chuyện zí nó, Mạnh
Khoa chợt chóng mặt zữ zội mà hok bik nguyên nhân. Một căn bệnh
được phát hiện […trong chap này.]
--------------------------------
Một buổi sáng chủ nhật bình thường như bao ngày chủ nhật
khác.
Như thường lệ, nó đang ngồi nghe nhạc trên phòng. Lúc nghe nhạc,
nhất là nhạc của Big Bang~,nó luôn đóng cửa và mở volum lớn hết
mức, nghe thế mới đã.
Bỗng có tiếng gọi của anh hai nó ngoài cửa.
_Thùy Anh!
Ông Quân này, chắc lại bắt nó đi mua gì cho ổng nữa đây…Nghĩ thế,
nó liền vặn volum to hơn, cố tình để tiếng nhạc của bài Follow Me
át đi tiếng ông anh nó.
_Thùy Anh! Tao không giỡn đâu nhá! Ra đây tao bảo!- Theo sau là
tiếng đập cửa rầm rầm.
Cười khúc khích, nó đáp:
_Em đang nghe nhạc nên không nghe được tiếng anh đâu!
Nó đang hí hửng vì chắc mẩm lần này anh nó sẽ phải bó gối
thì....tiếng bật cửa vang lên, anh nó hầm hầm bước zô.
_Tao mất kiên nhẫn rồi đó!
Đúng là chết dở.....Đầu óc kiểu gì mà lại quên khóa trong cửa cơ
chứ.....
Quay lại thấy bộ mặt đỏ gay giận dữ của ông anh, nó bèn mở miệng
cười cầu hòa:
_Hì hì, làm gì ghê zậy, lâu lâu giỡn zới anh chút!
Mặt lão Quân vẫn đằng đằng sát khí, lão đưa tay cốc đầu nó một cái
đau điếng, la:
_Cho mày chừa cái tật thích chọc giận người khác! Xuống dưới nhà ăn
sáng, mau!
_Ui za!!!!- Nó ôm cái đầu khốn khổ, mếu mào nhìn ông anh, hét- Anh
là đồ ác độc, vô lương tâm, anh sẽ bị thiên lôi, quỷ sứ dòm
ngó!!!!!!!!!!
Nói rùi nó bật chạy như bay ra khỏi phòng, vì biết thế nào lão Quân
cũng khùng lên sau khi nghe nó nói. Không ngoài dự đoán, lão nổi
điên, rượt theo nó:
_Đồ quỷ nhỏ! Dám trù ẻo tao nữa hả!? Tốt nhất là đừng có để tao bắt
được mày!!!!!
_Thách anh đó! –Nó quay lại bĩu môi chọc tức ông anh-
Hehehe
Ba đang ở dưới nhà, nó chạy xuống dưới, đố ông Quân dám làm gì nó
trước mặt ba.....hehe, có ngon thì thử đụng zô con gái cưng của ba
đi rùi sẽ biết cái cảnh!
Nó cười tinh quái.
Đúng như dự tính, ba nó đang ngồi ở bàn ăn, đợi hai anh em
nó.
Nó vừa chạy tới phòng ăn thì anh nó cũng vừa nhảy xuống từ cầu
thang....Lão Quân thét:
_Con bé kia! Đứng lại!!!!!!
Nó cắm đầu chạy tới chỗ “cứu tinh”. Ba nó đang tranh thủ đọc báo
trong lúc chờ anh nó lên kêu nó. Nó la lớn, mắt sáng
rực:
_Ba!!!!!!!!!!!!!!
Rồi nó chạy lại nấp sau lưng papa, ông Nghĩa lên tiếng:
_Gì vậy con?
_Anh hai bắt nạt con!- Nó phụng phịu như con nít.
Nhìn cảnh này, nó nhớ ngày xưa quá. Hồi còn nhỏ, mỗi lần hai anh em
nó “thương tàn lẫn nhau” như thế này, nó luôn vịn vào ba để giành
phần thắng....Cứ chọc tức lão xong rùi đến núp sau lưng ba.....thế
là êm chuyện….
Anh hai nó vừa chạy tới nơi, ba nó nhìn lão:
_Con làm gì em con zậy?
_Nó chọc tức con đó ba!
Ba nó quay đầu lại nhìn nó như đợi một câu giải thích. Nó bèn phân
bua:
_Đâu có đâu pa....Tại ảnh cú đầu con trước....
Lão Quân nóng mặt:
_Còn dám nói nữa hả? Là đứa nào gây chuyện trước?!
Nó phồng mang trợn mắt trêu ông anh, làm ổng càng tức nhưng hok làm
được jie. Thấy thế, ba nó mỉm cười đôn hậu, lên tiếng can
ngăn:
_Thôi được rồi! Hai anh em nhường nhau một tiếng cũng đâu có
sao...Hai đứa đi dọn cơm đi, cơm canh nguội hết rồi ăn không ngon
đâu!hen
( kenh truyen . pro chúc các bạn vui vẻ)
Thường Khánh đang hộ tống nó về nhà. Trên đường, nó đòi anh chàng
tạt vào một tiệm kem.
Từ tiệm kem, cầm trên tay cây kem Chocolate Lamintons với hai trái
cherry trên đỉnh, nó tung tăng bước ra. Hai đứa tiếp tục bước đều
bên nhau. Nó hồn nhiên lụm trái cherry bỏ vào miệng. Thấy Thường
Khánh bước đi mà mặt lạnh hơn tiền, nó lụm trái còn lại, đưa cho
anh chàng:
_Ăn hok?
_Tôi ghét trái cây màu đỏ.- Anh chàng hững hờ đáp gọn.
Nó bĩu môi:
_Không ăn thì tui ăn! Làm giá!
Tự nhiên thấy chán cái cảnh hoàng tử băng giá này quá. Lâu rồi nó
không được thấy Thường Khánh cười. Một ý nghĩ “điên rồ” hiện lên.
Nó khều anh chàng.
Thường Khánh quay qua. Bất thình lình, nó ịnh nguyên cây kem lên
mũi mình [hắc hắc]. Một thoáng sững sờ, nhưng Thường Khánh nhanh
nhẹn phục hồi nguyên trạng- lạnh lùng.
_Cô thích làm mấy cái trò con nít đó lắm à? Mau kiếm cái jie lau
đi, trông khiếp chết được!
Hic, nó vừa hy sinh cây kem iêu quý để được thấy người ta
cười.....Zậy mà, công cốc lại còn bị bảo là khiếp. Nó tức đến nỗi
muốn xé hắn ra.
Nhưng trớ trêu thay, phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí :....Về đến
trước cổng nhà nó. Đang đùng đùng giáng từng “bước ngọc”
thì......nó đạp trúng một cái zỏ chuối ai ăn rùi vứt bậy xuống
đường. [Con gái gì mà chả biết ý tứ....]
Nó trượt chân lên cái vỏ chuối đáng nguyền rủa ấy và tiếp đất một
cái “Rầm!” Ê hết bàn tọa.
Đau phát khóc lên được, xuýt xoa xong, nó cầm cái vỏ chuối lên, tức
tối liệng một cái vèo. Cái vỏ bay ra xa.
_Đáng ghét! Đang bực mà ông trời cũng không tha!!!!!!!- Nó hét
lên.
Thấy điệu bộ của nó, Thường Khánh không giấu nổi nụ cười. Anh chàng
đưa tay ra trước mặt nó.
_Đứng lên nào. Đừng la ầm lên thế, người ta cười cho
đấy!
Nó định gân cổ cãi lại, nhưng vừa ngước mặt lên, nó đụng ngay nụ
cười tỏa nắng của hắn. Phải công nhận khi cười, hắn đẹp trai hơn
ngàn lần bình thường. Nụ cười ấy còn toả sáng và ấm áp hơn cả các
tia nắng Mặt Trời nữa.....
Nó đưa tay cho hắn kéo lên trong vô thức. Tự nhiên mọi bực dọc nãy
giờ tan biến hết. Nó định thần lại, hí hửng như trẻ con, huých vai
hắn:
_Cuối cùng anh cũng cười rồi nhé! Thỉnh thoảng anh cũng nên cười
như thế, zậy sẽ đẹp trai hơn đó!
Thường Khánh không nói gì, nó đâu biết anh chàng đang “e thẹn” vì
câu nói của nó. Nó tiếp tục hồn nhiên:
_Thôi tui zô nhà đây, cảm ơn về buổi đi chơi nhá!
Nói rùi nó vẫy tay chào hắn và nhí nha nhí nhảnh chạy vào nhà.
Chợt, trong lòng Thường Khánh dâng lên một xúc cảm lạ
kì.
----------------------------------------
Trên chiếc limousin màu trắng quý phái và sang trọng đang chở nữ
hoàng điện ảnh Hàn Quốc Lee Son Jin.
Bà nhìn chiếc đồng hồ nạm ngọc đang đeo ở tay rồi lấy di động từ
trong giỏ xách ra, gọi cho Shin.
_Con đang ở đâu vậy?
<Đang ở trường ạ!>- Shin đáp.
_Con quên là mẹ đã dặn con gì sao?
Shin ngơ ngác:
<Dạ jie ạ?>
Bà Lee lắc đầu thở dài:
_Cái thằng bé này, dặn trước quên sau! Con về liền đi nhé! Hôm nay
ta đi ăn tối với bạn mẹ tại Grace mà.
Shin vỗ trán mình cái chát:
<Thế mà con quên mất….Nhưng>-Anh chàn ngập ngừng-< Sao hôm
trước mẹ bảo là đi ăn bình thường, bây giờ có bạn mẹ nữa là sao? Mẹ
đâu có quen ai ở VN ngoài gia đình Dì Tư?>
_Con có tật hỏi nhiều từ khi nào vậy hả? Đến đó ngay đi, mẹ đang
trên đường, sắp đến nơi rồi…..Lúc đó mà không thấy con là con tiêu
với mẹ!
<Dạ>- Shin đành gật đầu ngoan ngoãn
--------------------------------------
Grace- một nhà hàng danh tiếng.
Dù thời tiết ở Việt Nam rất nực nội, oi bức, thế nhưng, để trốn
paparazzi, bà Lee phải kéo khăn quàng cổ trùm kín mặt, đeo cặp
kiếng mặt to xụ, cho đến khi vào tới phòng V.I.P.
Thật ra, bà Lee và ông Nghĩa hẹn hai bên ăn tối lúc 6h. Nhưng sợ
thông tin mật này lọt đến tai bọn nhà báo, bà phải đến trước giờ
hẹn gần cả tiếng.
Bước chân vào phòng đã thấy con trai cưng ngồi chờ sẵn, bà mỉm
cười:
_Đến rồi sao?! Tưởng con lại giở thói trễ nãi như mọi
hôm
_Con đâu muốn bị “tiêu” với mẹ- Shin nhe răng cười,
đáp.
Hai mẹ con ngồi một lát, Shin lại bắt chuyện:
_Sao mẹ qua VN mà không cho Eun Ji đi theo? Hôm qua con mới gọi
điện về cho nó, con nhỏ có vẻ mệt mỏi lắm.
Eun Ji chính là em gái Shin.
_Mẹ đã bảo là tiện đường từ Hollywood bay về nên ghé qua đây thăm
con...Vả lại, con bé Eun Ji vừa học vừa đóng phim, thời gian nghỉ
ngơi còn không có thì lấy đâu ra thời gian đi đó đi
đây!
Shin khịt mũi:
_Thì mẹ đừng bắt nó đóng phim nữa, để nó tập trung học, con thấy em
gái con suy nhược lắm rồi.
Bà Lee liền châu mày:
_Danh tiếng thì phải gây dựng từ bây giờ, sau này sự nghiệp mới
vững bền được. Mẹ làm vậy cũng chỉ muốn tốt cho nó....Cậu cả đừng
có mà lên giọng với mẹ- Bà nhéo iêu Shin một cái.
Shin xoa xoa mặt mình:
_Con đâu dám, nhưng nhìn cái thời khóa biểu của nó là con đã choáng
rồi, con trai như con chưa chắc chịu nỗi, huống chi nó.
Kể ra Shin cũng may. Thời anh chàng còn ở Hàn Quốc, mẹ thì bận lưu
diễn suốt, ba thì tối tăm mặt mũi với tập đoàn, chẳng ai trông
chừng Shin, nên anh chàng muốn lộng hành thế nào cũng được. Zậy mới
có chuyện Shin là đại ca của trường suốt mấy năm cấp III. Đến thời
Eun Ji, mẹ đã rãnh rỗi hơn nên luôn để tâm và quản giáo con bé rất
nghiêm khắc, từ chuyện học đến chuyện ăn chuyện uống, rồi còn sắp
xếp cho con bé cả đống hợp đồng quáng cáo, đóng phim…..
_Con đừng lo chuyện con bò trắng răng đó nữa…..Mẹ đã dặn bà quản
gia chú ý chăm sóc tẩm bổ cho nó rồi…Không đổ bệnh được đâu mà
sợ…
Shin đành gật đầu cho qua chuyện, rồi nói:
_Mẹ ở đây nhé, con đi “giải quyết” một chút!
Bà Lee gật, dặn thêm:
_Nhanh lên! Bạn mẹ sắp tới rồi đó.
……………………
Từ toilet trở ra. Vừa đặt chân bước vào phòng thì Shin nhận ra,
người đang ngồi đôí diện với bà Lee- mẹ mình, hiện đã đeo kiếng mát
vào- chính là thằng bạn chí cốt của anh chàng- lão
Quân.
Shin ngạc nhiên nhìn sang thì thấy nó- trong bộ trang phục lộng lẫy
với gương mặt xinh đẹp rạng ngời và bác Nghĩa- tức ba nó. Gia đình
nó cũng vừa tới, mới chào hỏi người đàn bà quý phái mà nó không
biết là ai rồi ngồi xuống gì thì Shin bước zô.
Anh chàng tròn mắt, cuối đầu chào ông Nghĩa, nháy mắt chào lão Quân
và cười tươi nhìn nó. Nó và lão hai cũng trong trạng thái giống
Shin- mắt chữ A mồm chứ O. Chỉ có ba nó là cười cười đầy ẩn ý.
Xong, Shin ngồi xuống ghế. Một đống dấu chấm hỏi quay mòng mòng
quanh đầu anh chàng. Shin quay sang hỏi nhỏ mẹ:
_Bác trai là…bạn mẹ sao?
Bà Lee nháy mắt:
_Gọi là sui gia tương lai thì đúng hơn.
Shin đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, nhưng chưa kịp hỏi
thì cánh cửa phòng bật mở, Dì Tư của Shin bước vào. Dì ấy ghé vào
tai bà Lee thì thầm gì đó, bà Lee gật đầu.
Khỏi cần bàn cãi Shin cũng biết, Dì Tư đến đây trong vai trò Thông
Dịch Viên là cái chắc. Dì ấy ngồi xuống, tươi cười nhìn nó và lão
Quân
_Giới thiệu với 2 cháu, đây là mẹ của Shin!
Lúc này, bà Lee mới từ từ tháo kiếng mát ra. Người đầu tiên hoảng
hốt trợn ngược lên, chính là nó. Qúa bất ngờ, nó reo như
hét:
_Đại minh tinh Lee Son Jin!!!!!!!!!!!!
Trời ơi, không thể tin nổi. Nãy giờ nó đang ngồi kế bên nữ hoàng
điện ảnh Hàn Quốc sao? Chóang thật. Nó mê xem phim của bà từ khi 15
tuổi. Gặp được bà, đến trong mơ nó còn không dám mơ đến, huống chi
là ngoài đời. Vậy mà, bây giờ, đùng một cái, bà ấy là mẹ Shin….Nó
đang hí hửng, định lát nữa ăn xong sẽ xin chữ kí của bà. Nó đâu
biết rằng, lát nữa đây, nó đứng còn hok vững, huống chi là lon ta
lon ton xin chữ kí.
Lão Quân cũng kinh ngạc không kém gì nó. Lão quay sang
Shin:
_Sao cậu không nói chuyện này từ trước?
Shin gãi đầu:
_Thì tớ đã nói mẹ tớ cũng là diễn viên còn gì!
_Nhưng cậu không nói mẹ cậu là đại minh tinh Lee Son
Jin.
Thấy mọi người có vẻ kích động, dù không hiểu mọi người nói gì
nhưng nghe thấy tên mình được nhắc đi nhắc lại, bà Lee mỉm cười,
đặt ngón trỏ lên môi, nói bằng tiếng Hàn một câu gì đó. Dì Tư của
Shin liền “phiên dịch” lại:
_Chị ấy nhắc mọi người nên im lặng, vì đây là một nhà hàng nổi
tiếng, có thể bọn phóng viên đang rình rập xung quanh,
nên….
Sau đó, dì tư quay sang nói với bà Lee gì đó rồi lại nhìn mọi
người, mỉm cười:
_Chị Son Jin không thông thạo tiếng Việt, nên hôm nay tôi sẽ là
người thay thế chị ấy trình bày một việc quan trọng.
Ánh mắt của ông Nghĩa thóang ánh lên niềm vui. Dì tư hướng mắt sang
anh nó:
_Theo dì biết thì thằng Shin nhà dì là bạn thân của cháu phải không
Quân?
Anh nó gật đầu:
_Dạ…
Dì tư nhìn sang nó:
_Cháu và Shin cũng quen nhau từ trước rồi chứ?
_Dạ- Nó ngây ngô gật, rồi giải thích thêm- Cháu quen anh í trước
khi cháu biết anh ấy là bạn của anh hai nữa ạ!
_Vậy thì quá tốt rồi!
Thấy lạ, Shin chõ họng zô:
_Tốt jie cơ ạ?
Dì tư không trả lời Shin, chỉ nhẹ nhàng nói với ba nó:
_Thằng Shin nhà tôi cũng hay qua nhà anh chơi chứ ạ?
_Tất nhiên rồi! Thằng con nhà tôi là bạn thân của cháu Shin mà, cả
con bé Thùy Anh cũng thân với cháu Shin nữa
Dì tư tươi cười nhìn mọi người:
_Hôm nay chị Son Jin đến đây, mục đích chính là xem xem tình cảm
của hai đứa nhỏ -tức thằng Shin và cháu Thùy Anh- tiến triển đến
đâu rồi. Và như tôi thấy, thì bọn nhỏ đã rất gắn bó với nhau. Vậy
là chị tôi có thể yên tâm bay về Hàn Quốc, sắp xếp ngày làm lễ đính
hôn cho hai đứa được rồi.
Sét đánh ngang tai, anh nó, nó và Shin đờ người ra. Có nghe lộn
không đây trời? Nó và Shin sắp….đính hôn sao? Hai đứa chưa kịp phản
ứng sau màn tuyên bố “gây sốc” ấy thì đột nhiên, dì tư nắm tay nó
và tay Shin đặt lên nhau:
_Hai đứa cũng chuẩn bị đi là vừa!
Ông Nghĩa nảy giờ im lặng không nói gì, nhưng ánh mắt ông luôn ánh
lên vẻ hài lòng. Nó đâu biết rằng, ba nó và bà Lee đã cùng nhau sắp
xếp chuyện này từ lâu…
Rồi hầu bàn dọn đồ ăn ra, mọi người bắt đầu ăn tối. Nó đang sốc,
nên không ăn được gì cả, bị ba nó nhắc nhở mấy lần nhưng….nó vẫn cứ
như đang nồi trên mây. Ăn xong, dì Tư cười, nói:
_Xin phép mọi người Chị Son Jin sắp phải bay về Hàn nên phải về nhà
xếp đồ đạc….Nên mong mọi người thứ lỗi….Chúng tôi phải vê
trước!
Ba nó đứng dậy, gật đầu, hạ giọng:
_Vâng….Cô và chị yên tâm, chuyện hai đứa nhỏ để tôi lo.
Dì tư và bà Lee kéo túi xách đứng lên, bà Lee ghé vào lỗ tai của
Shin, nói:
_Con dâu của mẹ xinh quá!
Theo phép tắc, nó, Shin và anh nó phải đứng lên theo ba nó, tiễn Dì
tư và bà Lee ra cửa. Bà Lee nói với nó gì đó, dì tư liền dịch
lại:
_Chị ấy bảo cuối tháng này, chị ấy sẽ cho người rước Shin và cháu
qua Hàn để chuẩn bị cho lễ đính hôn, và, chị ấy gọi cháu là...con
dâu!
Shin trố mắt nhìn mẹ mình. Nó thì bàng hoànng đứng không vững. Mọi
chuyện xảy ra quá nhanh, nó chưa định thần lại được.
Sau khi dì tư và mẹ Shin ra về, nó ngồi thụp xuống ghế....hoang
mang.
Shin nhìn nó đầy tội lỗi, cho dù anh chàng không có lỗi.....Shin
thầm trách mẹ, rằng anh chàng đã bảo mình có thể tự lo liệu chuyện
tình cảm riêng, rằng không cần bà can thiệp....nhưng sao mẹ vẫn
nhúng tay vào.....
---------------------------------
LỚP HỌC HÈ TĂNG CƯỜNG.
Nó bước vào lớp với bản mặt không thể nào buồn hơn. Phát khóc lên
được ấy chứ. Nó biết phải làm sao? Làm thế nào để đối diện với
Thường Khánh và kể cho anh chàng nghe chuyện này đây. Nó không đủ
can đảm.
Cả buổi học, nó cố tỏ ra bình thường, vui vẻ, thỉnh thoảng vẩn cãi
nhau vì mấy chuyện zớ zẩn zới Thường Khánh. Anh chàng cũng đang
zui, nên chả để ý lắm. Nhưng….thái độ vui vẻ thái quá của nó không
qua khỏi cặp mắt Nhị Lan Thần của Mạnh Khoa. Anh chàng cũng đang
giả vờ bình thường để giấu đi bệnh tình của mình, thế nên anh chàng
hiểu tâm trạng và sắc thái hiện giờ của nó.
Ra chơi.
Nó đang hí hoáy chép nốt mấy đề lí trên bảng thì Mạnh Khoa đi ngang
qua bàn nó, đặt một tờ giấy nhỏ được gấp làm 4 trước mặt nó. Nó
ngẩng lên, anh chàng nháy mắt mỉm cười rồi khuất dạng đằng sau mấy
lớp áo trắng trong lớp.
Nó giở tờ giấy ra, vỏn vẹn mấy chữ : “Gặp nhau ở sân sau nhé!
“
Đặt chân xuống bãi cỏ sân sau, nó ngó quanh và nhận ra Mạnh Khoa
đang đứng dựa lưng vào một cái cây. Mặt anh chàng phảng phất một
nỗi buồn. Nó chạy tới.
_Mạnh Khoa! –Nó cất tiếng.
Anh chàng quay lại:
_Đến rồi à?
_Có chuyện gì hả?- Nó cố cười.
Mạnh Khoa đáp:
_Tui phải hỏi cô câu đó mới đúng! Cô làm sao vậy ?Cả ngày này tui
thấy cô khác khác.
_Đâu có sao...-Nó gượng gạo.
Mạnh Khoa nhìn thẳng vào mắt nó:
_Đừng nói dối.....Đến Thường Khánh cũng chẳng hiểu cô bằng tui nữa
là...Có gì thì nói đi, tui luôn sẵn sàng lắn nghe cô
mà...
Tự nhiên khi nhìn vào ánh mắt chân thành của Mạnh Khoa, bao nhiêu
cảm xúc lẫn lộn rối bời từ hôm qua đến giờ bỗng chực trào ra hết.
Đúng là nó chẳng thể giấu Mạnh Khoa cái gì.....
_Tui....ba tui và...-Gịong nó lạc dần- Ba tui và mẹ anh Shin...đã
quyết định làm lễ đính hôn cho hai đứa rồi.
Mạnh Khoa sững sờ:
_Cái gì?
Không kìm nỗi mình dc nữa, nó òa khóc.
_Anh Shin có đồng ý không?- Mạnh Khoa hỏi
_Anh ấy…-Nó trả lời trong tiếng nấc- Anh ấy cũng bất ngờ giống
tui…vẫn….chưa nói gì về chuyện này…
Mạnh Khoa đặt tay lên trán, thở hắt ra.
_Sao lại có chuyện này được chứ?
Nước mắt nó vẫn tuôn như suối. Từ ngày nó và Thường Khánh công khai
“iêu” nhau, nó đã linh cảm rằng chuyện tình của hai đứa sẽ gặp rất
nhiều chông gai….Tuy zậy, nó vẫn luôn vững tin, rằng sức mạnh của
true love sẽ dẫn dắt hai đứa thoát khỏi những bế tắc đó….Nhưng,
không ngờ lại có quá nhiều rắc rối nảy sinh…Hy Vân, rồi Lâm Danh,
bây giờ lại đến má của Shin và ba nó, chưa kể cả ba Thường Khánh
cũng không cho phép….Càng nghĩ nó càng khóc dữ dội hơn.
Mạnh Khoa bắt đầu lúng túng. Không biết nên làm gì, anh chàng bèn
…ôm đầu nó, để nó gục lên vai mình, dỗ dành:
_Thôi không sao đâu! Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Tui không tin rằng
một nha đầu bướng bỉnh như cô và một tên tiểu tử lì lợm như hắn,
lại hok thể thoát khỏi zụ này….Vả lại, anh Shin cũng là người tốt,
anh ấy chắc chắn hok đồng ý sự sắp đặt đó.
Nó vẫn nức nở không dứt. Mạnh Khoa tiếp tục ỉ ôi
_Làm ơn đi….Đừng khóc nữa. Đây là cái áo đẹp nhất tui có đó, cô mà
làm bẩn nó thì…cô phải đền cho tui 20 cây kem đấy nhá
Nó bật cười trong làn nước mắt, đấm vào ngực Mạnh Khoa:
_Lớn già đầu còn đòi ăn kem!
Mạnh Khoa thở phào:
_Chịu cười rồi đấy à….Kem đâu chỉ dành cho con nít, sao tui hok ăn
được! Mà nè, cô còn cái tật ngủ sau khi khóc không đó…
_Dạo này cố kiềm chế bớt rùi…-Nó nhe răng.
_Zậy thì được!
_À mà….Zụ tui kêu anh đi khám…Đến đâu rồi?- Nó quệt nước
mắt.
_À…- Mạnh Khoa trả lời mà không nhìn thẳng vào nó- Bác sĩ bảo thần
kinh hơi bị suy nhược thôi, không sao....
Vốn tính tình hời hợt, nó tin lời Mạnh Khoa ngay:
_Tốt rùi, tui cứ sợ anh bị bệnh gì...
Vừa lúc đó, trống đánh báo giờ ra chơi kết thúc. Hai đứa zội kéo
nhau zề lớp, nó không quên dặn thêm với ánh mắt đe dọa:
_Chuyện tui kể zới anh, tuyệt đối không được để Thường Khánh biết
đó. Nếu không, anh chết zới tui!
_Biết rồi!- Mạnh Khoa cười.
_Hứa đi!- Nó nằng nặc
_Uh, hứa!- Mạnh Khoa đành chiều ý nó.
Tóm tắt chap trước: Giữa lúc tình cảm giữa nó và Thường Khánh đang
phát triển tốt đẹp, thì sóng gió một lần nữa ập tới. Mẹ Shin đến VN
và thong báo rằng cuối tháng sẽ đưa nó qua HQ chuẩn bị đính hôn với
Shin. Nó và Shin ngơ ngác. Không ai ngờ mẹ Shin và ba nó đã lên kế
hoạch này từ lâu. Nó suy sụp, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười và làm ra
vẻ không có jie trước mặt Thường Khánh.
Như thường lệ, người mà nó tin tưởng và tâm sự chuyện này không ai
khác chính là nhỏ Lam và Mạnh Khoa. Tuy luôn tỏ ra mạnh mẽ để làm
‘chỗ dựa tinh thần’ cho nó, nhưng thật ra, chính Mạnh Khoa cũng
đang phải một mình đối mặt với căn bệnh có thể làm anh bị mù. Anh
chàng không nói chuyện này với ai vì sợ mn lo lắng cho
mình.
Chiều. Đi học zìa, nó dắt xe zô nhà thì Shin zắt con SH từ nhà nó
đi ra. Anh chàng nhìn nó như muốn nói jie đó, nhưng lại thôi, chỉ
cười, chào nó rồi đi. Ra là con Nouvo của lão Quân mới dắt ra đến
cổng trường thì đạp máy hok nổ, nên lão phải gửi zào tiệm rùi kiu
Shin chờ zìa zùm.
………………………
Tối hôm đó. Học bài xong, không có chuyện gì làm, nó bèn online để
giết thời gian. Vào chơi game cũng đỡ chán….Nó mở yahoo lên, để chế
độ ẩn [thói wen của nó], thì thấy có tin nhắn của Shin. Mới gởi tức
thì. Nhìn xuống, Avatar của anh chàng đang sáng đèn: Shin
online.
Nó mở tin nhắn ra đọc “Thùy Anh..Anh xin lỗi”- Chỉ có một dòng duy
nhất.
Phân vân một lát, rồi nó “Buzz” Shin
<Fablulus_Girl: 2222222222222>
<Devil: Hết hồn, e đọc mess rùi ak?>
<Fabulus_Girl: rùi, mà sr là sao, a âu có lỗi>
<Devil: sao hok, nếu a hok thix e thì mẹ a đã 0 làm
êk’>
Nó hok nói jie.
<Devil: Em sao zậy? ngủ òy ak?>
<Fabulus: chưa...em âu fải gà, hok zô chuồng sớm ếk
âu>
<Devil: >
<Fablulus: Mà a mắc kừi thịt, hùi chìu mới gặp e ở nhà, sao 0
nói lun, bi h lại gửi mess cho tốn kông zị?>
<Devil: hì hì, tại a thấy ngại ngại sao ák>
<Fabulus_Girl: Diễn ziên như a mà cũng biết ngại
àh>
<Devil: Diễn ziên thì kũng là người chứ có phải thần thánh jie
âu mà hok bik ngại>
<Fabulus_Girl: hehe>
<Devil: Thuj, anh phải out, đi ngủ sớm ngày mai còn chở bạn gái
đi ăn sáng>
<Fabulus_Girl: e dị ứng với tình trăng hoa của a ghia
ák>
<Devil: Hok trăng hoa thì đâu phải a……
Mà một lần nữa, sr e nhá, anh thật sự hok ngờ mẹ a lại làm như
zậy,
nhưng e yên tâm ik, a hok để e đánh mất h/p cả đời mik` bên một
thèng zô tích sự lại đào hoa như a âu >
Nó chưa kịp nói jie thì
<Devil: ppppppppp>
Devil is now offline. Hix, làm jie mà Shin phải tự sỉ vả mình như
thế, đào hoa thì có nhưng zô tích sự thì hok hề, Shin tốt nghiệp
đại học SKĐA, lại đang học kinh tế và luôn là học viên xuất sắc
nhất nhì lớp chứ chả chơi !
------------------------------------
Trường nó. Ra zìa.
Nó thong dong đạp xe ngon trớn trên con đường thêng thang đầy là
vàng. Cảnh vật rất thơ mộng. Đang thả hồn theo gió thì Thường Khánh
với con ngựa ô [nó gọi chiếc martin đen của anh chàng thế T.T] xuất
hiện, anh chàng thắng cái két làm vỡ tan giấc mộng, chặn ngang
đường đi của nó.
_Đi ăn zới tui!- Mời ăn mà làm như ra lệnh
_Hok!- Nó phùng mang trợn mắt đáp, rùi toan đạp tiếp, lách qua cái
con ngựa ô đáng ghét thì Thường Khánh tiếp tục lia xe qua chắn
đường nó.
_Hok đi thì tui hok cho cô zìa!
Nó nổi cáu:
_Anh điên à?
_Uh- Hắn đáp.
Pó tay zới tên này thật rùi~! Nó cô len qua con ngựa ô nhưng Thường
Khánh một mực chặn ngang nó. Thế là nó phải đi zới anh
chàng~
------------------------------------
Ăn xong, Thường Khánh đưa nó zìa tới tận cổng. Ngoài cái zụ chặn
đầu xe của nó, hôm nay Thường Khánh bỗng dễ thương đáng
ngờ.
Nó zui lắm, coi như cũng được an ủi phần nào, cho dù sau này hai
đứa có hok dc ở bên nhau đi chăng nữa....Nghĩ đến đó, nó bất giác
lắc đầu nguầy nguậy, chùi ui, nó vừa nghĩ jie zậy, mọi chuyện vẫn
chưa tới nỗi nào, sao nó có thể tự trù ẻo mình như thế....hix, lạ
thật....
_Tới nhà rùi, tui zô nhà đây- Nó cười, vẫy tay chào Thường
Khánh.
Anh chàng gật đầu. Ánh mắt anh chàng ánh lên sự hạnh phúc. Mỗi khi
nhìn thấy nụ cười hoa hướng dương ấy, lòng Thường Khánh lại cảm
thấy ấm áp....anh chàng lại thầm hứa rằng, dù bất cứ chuyện gì xảy
ra, anh chàng vẫn sẽ luôn bảo vệ nó, mãi mãi ở bên nó, mãi mãi giữ
cho nụ cười của nó luôn tươi tắn như thế, mãi
mãi.......
Ba nó đứng trong nhà nhìn ra và đã thấy hết mọi chuyện. Khi nhìn
vào ánh mắt hai đứa, ông hiểu rằng bọn nhỏ hok thick nhau đơn thuần
theo kiểu “tình học trò” nữa, mà tụi nó đã quá yêu nhau mất
rồi.
Ông lắc đầu thở dài. Tuy rất thương con, cái gì cũng chiều nó được
nhưng riêng chuyện này thì ông không thể.
Mối thù zới ông Duy- ba Thường Khánh, có chết ông cũng không quên.
Đúng! Ba Thường Khánh đã cướp của ông quá nhiều thứ. Ông không thể
để con gái của ông ở bên con trai của ông Duy, ông không thể để con
trai ông Duy hạnh phúc, vì ông ấy đã hạnh phúc nhiều rồi, nên con
trai ông ấy phải trả giá thay cho ba nó...Dù biết làm như thế, ông
cũng sẽ chính tay cướp đoạt luôn hạnh phúc của con gái mình...Nhưng
chỉ trong một thời gian nhất định thôi! Vì.....ông biết Shin là một
thằng bé tốt, nó sẽ biết cách làm con gái ông hạnh phúc trở lại và
quên đi Thường Khánh....Ông tin chắc như thế!
Thế nên.......Ông sẽ làm bất cứ chuyện gì, để tách hai đứa ra khỏi
nhau.....
Thường Khánh về tới cổng nhà. Anh chàng có vẻ rất zui. Đây là một
trong số rất ít lần Thường Khánh tỏ ra hí hửng như thế. Khỏi nói lí
do nhỉ, các bạn cũng biết vì sao rồi mà.
Vừa vào đến nhà, anh chàng đã khựng lại khi nhận ra sự có mặt của
Hy Vân trong phòng khách, cô nàng đang ngồi đối diện với ông Duy
trên chiếc sofa sang trọng.
Thường Khách bước vào, cúi đầu chào ông Duy:
_Thưa ba!
Rồi cô tình lãng đi như không để tâm đến sự xuất hiện của Hy Vân.
Ông Duy cau mày:
_Con làm gì vậy hả? Không thấy Hy Vân đang ngồi đó sao, đến phép
lịch sự tối thiểu mà con cũng không biết à?
Miễn cưỡng, Thường Khánh đứng lại, quay đầu nhìn Hy
Vân:
_Chào!
Nói rồi anh chàng toan bước lên cầu thang, nhưng ông Duy đã kịp cản
lại:
_Ngồi xuống đây! Ba có chuyện cần nói!
Thường Khánh đành bước lại, ngồi xuốnh chiếc sofa còn lại. Ông Duy
liền nói:
_Không phải ở đây! Qua đó ngồi zới Hy Vân!- Ông chỉ tay vào chiếc
sofa dài mà Hy Vân đang ngồi.
Ngồi ở đâu mà chả là ngồi. Như một con rô-bốt, Thường Khánh bước
qua chỗ Hy Vân, ngồi xuống, cô nàng đưa ánh mắt gian xảo nhìn
Thường Khánh, anh chàng hững hờ quay đi. Hy Vân cười thầm “Anh
không còn cứng đầu được lâu nữa đâu, baby à….”
Vừa lúc đó, bà Yến- mẹ Thường Khánh từ trên lầu đi xuống. Trông bà
có vẻ mệt mỏi. Thường Khánh và Hy Vân đứng dậy. Thường Khánh gật
đầu chào “Mẹ…”. Hy Vân đon đả:
_Bác gái…bác không khỏe ạ?
_Không! Bác chỉ hơi nhức đầu thôi….Hai đứa ngồi xúông đi!- Nói rồi
bà bước đến ngồi vào chiếc sofa cạnh ông Duy.
_Sẵn đang có mẹ con ở đây! Ba nói luôn…-Ông Duy chậm rãi - Hôm qua
ba có nói chuyện với ông Luân, ba và ông ấy đả quyết định hai đứa
nên đính hôn ngay trong hè này. Cuối tháng là hợp nhất, thế nên hai
đứa chuẩn bị tinh thần đi là vừa!- Nói rồi ông đưa tách trà lên,
nhấp một ngụm…
Hy Vân biết trước là ông Duy sẽ nói chuyện này, vì ngày hôm qua,
chính cô nàng đã gọi cho ba mình- tức ông Luân- để đốc thúc lễ đính
hôn của mình và Thường Khánh. Cô ả giả vờ bất ngờ, vui mừng
nói:
_Thật thế ạ?~ Cháu cảm ơn bác! Thế mà ba cháu chẳng nói gì với
cháu, chắc đây là món quà bất ngờ ông ấy dành cho cháu….[Cáo già
quá ik]
Bà Yến mỉm cười nhân hậu:
_Hè này cũng tốt…Hôm nào để mẹ đưa hai đứa đi chọn lễ phục, còn
thiệp mời và đặt nhà hàng nữa, để mẹ phụ với hai đứa.
Hy Vân cúi đầu lễ phép:
_Cháu cảm ơn bác!
_Đừng gọi là bác nữa –Bà Yến siết tay Hy Vân, nói- Con tập gọi là
mẹ dần cho quen!
_Bà ấy nói đúng đấy!- Ông Duy đặt tách trà xuống bàn.
Hy Vân mừng húm. Nếu không có ai ở đây thì cô ả có thể nhảy cẫng
lên được ấy chớ. Nhưng có mặt ba mẹ chồng tương lai, Hy Vân phải
giữ ý giữ tứ, dù gì cô nàng cũng là một đại tiểu thư mà, dẫu có hơi
giả tạo.
_Con cảm ơn ba mẹ!
Thường Khánh nãy giờ ngồi im như một tên câm, liền đứng bật
dậy:
_Không bao giờ con đính hôn với cô ta.
Ông Duy nổi nóng, gắt lớn:
_Con ăn nói kiểu gì vậy hả?
_Con không yêu con rắn độc này! Con không bao giờ yêu được thứ con
gái giả dối và hiểm độc như cô ta!- Thường Khánh cũng gắt
lên.
_Mày nói gì?- Ông Duy gằn từng chữ, mặt đỏ gay, cơn giận đã lên đến
đỉnh đầu.
Thường Khánh chả thèm để tâm đến thái độ bừng bừng lửa của ba. Anh
chàng cứng rắn đáp:
_Con không yêu Hy Vân! Con chỉ yêu Thùy Anh, chỉ yêu một mình cô ấy
thôi!
“BỐP!”. Một cái tát thật mạnh từ ông Duy giáng xuống mặt Thường
Khánh. Bà Yến và Hy Vân bật dậy. Bà Yến ôm chồng lại:
_Đừng mà ông!
Ông Duy đẩy vợ ra, chỉ tay vào mặt bà, thét:
_Bà im đi! Tất cả cũng tại bà cưng chiều nó quá, thế nên nó mới
chẳng coi ai ra gì như ngày hôm nay.
Thường Khánh dù vừa bị tát, nhưng thái độ của anh chàng vẫn lạnh
như băng, chả tỏ ra tức hay đau gì cả.
_Tất cả những gì cần nói con đã nói rồi! Xin phép, con lên lầu
đây!- Nói rồi anh chàng quay đi.
_Mày đứng lại cho tao!- Ông Duy nạt lớn.
Như không nghe thấy gì, Thường Khánh tiếp tục bước về phía cầu
thang, bỏ lại đằng sau người mà anh chàng vẫn hay gọi là “ba”, với
cơn đau tim đang tái phát và sắc mặt xám dần vì giận
dữ.
Bất thình lình, ông Duy cầm cái lọ hoa thủy tinh đặt trên bàn lên
rồi ném xuống đất. Vỡ tan tành, mấy bông hoa còn tươi văng *** khắp
nơi. Ông ngồi thụp xuống
_Thằng bất hiếu!
( kênh truyện chấm prồ)
1. Hôm nay là ngày nó phải đi phụ ở Violet.Res. Nó đang muốn gặp
con Lam lắm lắm. Bạn thân cần nhau nhất là vào lúc hoạn nạn hay
buồn bã mà!
Thay đồng phục đi làm, nó bước xuống nhà. Ba nó đang ngồi trên
salon:
_Con đi đâu đấy?
Nó nhoẻn cười, chỉ zô chữ Violet.Res. in trên cái nón đang cầm ở
tay:
_Con đi phụ việc cho nhà hàng của mẹ nhỏ Lam!
_Ở nhà đi!- Ông ngắn gọn.
Nó ngây ngô:
_Sao zậy ba?
_Ba đã nói với con bé Lam là con bắt đầu nghỉ việc ở nhà hàng từ
hôm nay...Con không cần đi làm nữa...
Nó nghe như sét đánh ngang tai:
_Nhưng tại sao ạ?
Ông Nghĩa không trả lời câu hỏi của nó, chỉ nghiêm
giọng:
_Từ hôm nay trở đi, đi đâu, đi với ai, con cũng đều phải báo cho
ba, ba sẽ cho vệ sĩ đi theo. Ba cũng đã thuê người giúp việc rồi,
muốn mua gì cứ bảo chị ấy đi mua...Con tuyệt đối không được phép ra
khỏi nhà khi chưa có sự cho phép của ba.
_Ba...ba làm vậy là sao?
_Không sao trăng gì cả. Và trong lớp, con hok được tỏ ra thân thiết
với bất cứ ai, nhất là thằng bé đó! [có tên đàng hoàng mà cứ bị gọi
là “thằng bé đó” mới đau!]
_Ba....
_Còn nữa, phải ngoan ngoãn tuân theo sự sắp đặt của ba, không được
cãi lời...Nghe rõ rồi chứ? Còn bây giờ thì lên phòng đi!- Ba nó nói
như ra lệnh.
Vụ đính hôn chưa đủ làm nó nhức đầu hay sao mà ba nó còn tống cho
nó thêm zụ này....Nó điên mất thôi! Lê bước lên lầu mà lòng nó quặn
lại...tại sao ba nó nhất quyết không chấp nhận Thường Khánh
chứ?!!!
Lên phòng, nó mới chợt nhớ là hồi nãy mình hok có bỏ chiếc iPhone
bé bỏng vào túi. Nó chồm tới cái tủ đầu giường nhưng....hok thấy
cái di động của nó đâu. Nó hoảng hồn, xới tung cả căn phòng lên,
vẫn không thấy.
_Ba ơi ba!- Nó chạy xuống nhà, tiếng chân nện thình thịch trên cầu
thang.
Ba nó xoay người lại:
_Có chuyện gì à?
_Ba có thấy cái iPhone của con đâu không?- Nó thở hỗn
hễn
_À...ba quên mất! Còn một điều nữa, từ nay con không được sử dụng
di động, muốn liên lạc với ai thì nói với ba, nếu ba cho phép thì
con mới được gọi, và mọi cuộc gọi của con đều được ba theo dõi bỡi
một thiết bị tự động, vả lại ba cũng cho người cắt mạng rồi, con
không liên lạc bằng đường đó được đâu!
_Ba! Ba nhẫn tâm tước mất tự do của con như zậy sao?- Nó la lớn đầy
bất bình
Ba nó không trả lời.
_Để ngăn cách con và Thường Khánh, ba đã làm tất cả những việc này
ư?
_Con đừng suy nghĩ nhiều...Cuối tháng này con sẽ trở thành cô dâu
của thằng Dương, tất nhiên là con không được nghĩ đến bất cứ ai
ngoài nó rồi!
_Ba!- Nó hét lên- Ba thừa biết là con không yêu anh Shin
mà!
_Vợ chồng sống với nhau dần dần cũng hạnh phúc, cũng yêu nhau
thôi!- Ba nó tiếp tục hạ giọng
_Không!Không bao giờ ba à - Nó lắc đầu- Con chỉ yêu Thường Khánh,
chỉ yêu một mình Thường Khánh thôi!- Nó khẳng định chắc
nịch.
_Con....-Ông Nghĩa bật đứng dậy, trừng mắt nhìn nó. Nhưng ông cố
ghìm cơn giận vào lòng, điềm tĩnh ngồi lại xuống salon- Tùy con,
nhưng một khi ba đã không cho phép, thì con và nó sẽ không bao giờ
tới với nhau được đâu!
Nó cố gắng mạnh mẽ để không khóc, rồi chạy lên lầu.
---------------------------
Thế nhưng vừa lên tới phòng là nó đã oà lên tức tửơi.
Tiếng xe máy chạy vào.Dưới nhà, Shin và anh nó đi học về. Biết nó
đang buồn, Shin xin phép ba nó lên phòng nó.
Trước cửa phòng.
_Thùy Anh! Em có ở trong đó không?- Chất giọng ấm áp của Shin vọng
lên đằng sau cánh cửa. Nhưng nó đang khóc, không kìm lại được, thế
nên nó hok trả lời.
Shin nghe tiếng “hức hức” vọng ra từ trong phòng thì đủ
hiểu~
Anh chàng đẩy của bước zô.
_Thùy Anh...-Hiện Shin đang đứng trước mặt nó.
Ghét ghê! Thêm một tên con trai nữa được chứng kiến nó khóc. Nó rất
ghét mình yếu đuối. Trứơc kia nó luôn tỏ ra cứng rắn, nhưng từ khi
gặp tên Thường Khánh chết bầm đó, bao nhiêu rắc rối xảy ra, nó
không thể giấu được bản chất bên trong của mình
nữa.....
_Anh đi đi!- Nó nói trong tiếng nấc.
_Nếu em nín anh sẽ đi!- Shin ngồi xuống.
Nó nhìn anh chàng bằng đôi mắt ngấn nước đỏ hoe, hét
lên:
_Đi đi! Em không cần anh quan tâm! Em ghét anh! Em hận anh!- Nó
cũng chả hiểu sao mình có thể thốt lên những câu tàn nhẫn như vậy.
Nó biết rằng Shin không có lỗi trong chuyện này.
Shin bối rối:
_Anh xin lỗi….Tất cả chỉ vì anh….
_Anh đừng nói nữa….Em không có ý trách anh đâu...Em chỉ...- Nó ngắt
lời Shin nhưng không nói được hết câu thì tiếp tục
khóc.
_Anh….-Shin ngập ngừng
Vừa lúc đó, anh hai nó bước vào phòng, lão nhẹ nhàng tiến lại phía
nó và Shin.
_Nè…- Lão Quân ngồi xuống cạnh Shin, rồi đưa mắt nhìn nó- Nín đi,
mày định khóc đến lúc nào nữa đây….
Một khoảng lặng, chỉ còn tiếng khóc nghẹn ngào của nó khẽ khàng
vang lên trong không khí. Shin lén trút tiếng thở dài, cúi đầu nhìn
xuống. Lão Quân thì tiếp tục an ủi nó :
_Mày khóc cũng chẳng giải quyết được gì đâu…..Đừng khóc nữa, sẽ có
cách mà…
Nó ngẩng mặt lên nhìn ông anh mình…Lão Quân mỉm cười, ân cần tém
mấy lọn tóc phất phơ trước mặt nó qua một bên, rồi áp tay lên má
nó:
_Mọi chuyện sẽ đâu vào đấy mà nhóc!
Bất ngờ, nó lao người đến ôm chầm lấy lão Quân, thổn
thức:
_Anh hai ơi! Tại sao ba lại làm zậy? Tại sao ba lại quyết ngăn cản
tụi em? Tại sao vậy anh???
Nó úp bộ mặt nhòe nhoẹt nước mắt của mình vào ngực lão Quân và tiếp
tục khóc. Lão Quân xoa đầu nó, dịu dàng:
_Ba là người cố chấp, em biết mà...Đừng khóc nữa, anh sẽ cố thuyết
phục ba....Nín đi, con bé ngốc nghếch này…
Shin lặng lẽ ngồi phía sau lão Quân, ngậm ngùi nhìn nó. Tính tình
Shin vốn ích kỷ từ nhỏ, nhưng đột nhiên hôm nay, nhìn thấy nó như
thế này, cái bản tính chỉ biết lo cho mình kia biến đâu mất tiêu.
Lúc đó, Shin chi còn biết rằng, anh chàng không thể vì hạnh phúc
riêng, mà để mẹ mình tàn nhẫn chia cắt nó và Thường Khánh. Dù hình
như, Shin iêu nó thật….nhưng có thế đi chăng nữa, thì anh chàng
cũng sẽ cạnh tranh công bằng, chứ hok bao h dùng cái cách nhơ nhớp
này để có được nó…
Bất giác, Shin mỉm cười.
Tóm tắt chap trước:Dù đã khẳng định là chỉ yêu mỗi nhau mà thôi,
nhưng Thường Khánh và Thùy Anh vẫn không nhận được sữ đồng ý từ gia
đình, ngược lại, mọi chuyện còn rối bời hơn, khi ba nó quyết định
áp đặt lệnh cấm vận điện thoại, internet,... đối với nó. Nó mất tự
do hoàn toàn. Chưa hết, cứ mỗi lần ra khỏi nhà là có vệ sĩ đi theo
giám sát hành động của nó. Vào lớp, nó chỉ dám nhìn chứ không dám
nói chuyện với hắn....Trong khi đó, tình hình Thường Khánh cũng
không khá hơn hi ông Duy đã quyết định tổ chức lễ đính hôn cho anh
chàng và Hy Vân hè này. Về phần Shin, anh chàng luôn tự trách mình
vì nghĩ rằng mình chính là nguyên nhân làm nó đau. Thế là, Shin âm
thầm vạch ra một kế hoạch....
-----------------------
Chiều thứ bảy.
Ba Thường Khánh bay sang Đài có chút chuyện, chỉ còn mình mẹ anh
chàng ở nhà cùng mấy người giúp việc.
Hôm nay anh chàng vừa cãi nhau với nó, cũng chỉ mấy chiện lặt vặt ,
kiểu như là
<<<_Nè, cây viết của tui mà
_Xin lỗi, cầm nhầm *Trả lại chỗ cũ*
_Nhầm jie mà khôn thế!
_Tui nhầm thật chứ bộ, không tin thì thôi, đàn ông con trai gì mà
xét nét so đo y như đàn bà con gái(!!!)
_Này….vừa nói jie thế hả????>>> Bắt đầu điệp
khúc.
Thế nhưng...cãi nhau thế mà vui….
Tuy cả hai đứa đều giấu tit cái chuyện bị cấm đóan kia đi và cố tỏ
ra bình thường, nhưng dường như, cả hai đều đã nhận ra sự khác lạ
trong cách cư xử của nhau.
Thường Khánh đang đọc sách trong phòng thì có người mở
cửa.
_Thường Khánh!...Mẹ vào nhé -Bà Yến, mẹ anh chàng nói rồi đẩy cửa
vào.
Ngày xưa, bà Yến là một tiểu thư của một tập đòan đá quý. Bà mang
một vẻ đẹp dịu dàng, sắc sảo, có chút jie đó khắc khổ, dù từ nhỏ
tới lớn bà luôn là “lá ngọc cành vàng”, và đôi mắt đen láy thì luôn
phảng phát một nỗi buồn khó tả. Bà vốn là người đàn bà sống khép
kín, ít xuất hiện trước đám đông hay các buổi họp báo, chỉ lặng lẽ
làm một cái bóng sau lưng chồng, không một chút đòi hỏi , thở than,
dù cho ba Thường Khánh luôn đối xử lạnh lùng ….
_Mẹ….
Bà Yến tươi cười, trên tay là một cốc nước cam. Bà đặt cốc nước lên
bàn, nói:
_Mẹ pha cho con đó, uống cho hết, mẹ thấy dạo này con ốm đi nhiều
rồi!
_Dạ….
Rồi bà nhìn Thường Khánh, đứa con duy nhất của mình- một cái nhìn
khó hiểu và tội lỗi. Xong, bà bước ra khỏi phòng
Thường khánh cũng biết rằng mẹ mình có gì đó không ổn, nhưng anh
chàng không lấy làm lạ, vì trước giờ, bà luôn có những hành động lạ
lùng như thế.
Nhà Mạnh Khoa.
Anh chàng đang làm bài tập trên phòng riêng. Điện thoại chợt reo.
Tất cả các điện thoại nhà Mạnh Khoa đều chung một đường dây, cái
dưới nhà reo thì cái trên phòng anh chàng cũng reo. Nghĩ không phải
việc của mình, Mạnh Khoa hok bắt máy.
Một lát sau, có tiếng người giúp việc dưới nhà gọi lớn.
_Cậu chủ ơi! Có điện thoại từ BV gọi đấy ạ!
Mạnh Khoa giật thót, trả lời:
_Tôi biết rồi
Rồi Mạnh Khoa bắt máy lên. Anh chàng đâu biết rằng, mẹ anh chàng
đang ngồi xem báo phòng bên, nghe thấy có điện thoại từ BV gọi cho
con trai mình, bà cũng âm thầm nhấc máy….
_Alo^, bác sĩ Lương ạ?- Mạnh Khoa lẽ phép.
<Tôi đây, tôi gọi điện định báo cậu một tin mừng nhưng di động
cậu gọi không được nên phải gọi máy nhà>
_Cháu làm phiền bác sĩ quá….
<Không sao…Chuyện là thế này, BV lớn bên Hàn Quốc vừa gửi thông
báo về cho chúng tôi, vừa có người hiến giác mạc đấy…Cậu tính thế
nào?>
Mạnh Khoa mừng rỡ:
_Thật ạ bác sĩ. Nếu được như vậy bác sĩ cứ đăng kí cho cháu, cháu
sẽ tìm cách sắp xếp để bay qua đó!
<Nếu vậy thì tôi sẽ đăng kí giúp cậu! Nhớ nhanh nhanh đó, giác
mạc bên đó cũng hiếm lắm. Thứ tư tuần này nếu cậu rảnh thì đến BV
làm thủ tục cho hòan chỉnh nhé!>
_Dạ vâng ạ. Cảm ơn bác sĩ. Cháu sẽ đến ạ.
<Ừ> Píp.
Gác máy lên. Nhịp tim Mạnh Khoa vẫn còn đập nhanh. Không có tính từ
nào đủ chuẩn để diễn tả hạnh phúc của anh chàng lúc này. Mấy hôm
nay, Mạnh Khoa luôn sống trong khắc khoải với cái suy nghĩ mình sẽ
trở thành một thằng mù. Cho đến ngày hôm nay…
Anh chàng ngả người lên giường, môi nở một nụ cười….Chuyện tàu xe
qua đó thì anh chàng có thể viện cớ với ba mẹ được. Tiền cũng hok
thiếu….Có lẽ mọi việc sẽ trót lọt….Nếu phẫu thuật thành công mà ba
mẹ Mạnh Khoa vẫn chưa biết gì về chuyện này thì….anh chàng định
bụng là sẽ giấu nhẹm nó đến cuối đời…Đang suy nghĩ vẩn vơ
thì….
_Tại sao con lại giấu mẹ?- Cánh cửa phòng Mạnh Khoa mở toang và mẹ
anh chàng cũng đang đứng đó từ lúc nào…
Anh chàng chưa kịp phản ứng thì bà Lan- mẹ Mạnh Khoa đã bước đến
bên giường anh chàng, tức giận:
_Chuyện lớn thế này mà con không chịu nói…Lỡ có chuyện gì thì ba mẹ
biết làm sao??? Con định khi người ta không có giác mạc để hiến cho
con, rồi con mù, mới nói cho ba mẹ biết hay sao?????
Mạnh Khoa cúi đầu:
_Con xin lỗi..Con sợ ba mẹ lo nên
_Con….lớn rồi mà còn dại lắm!- Bà Lan dí tay vào đầu Mạnh Khoa- Con
là đứa con duy nhất của ba mẹ, con có chuyện gì thì làm sao ba mẹ
sống nỗi…- Vừa nói, nước mắt bà vừa trào ra.
Mạnh Khoa ôm lấy mẹ:
_Con biết lỗi con rồi. Mẹ đừng khóc.
Bà Lan vuốt tóc anh chàng, mỉm cười trong làn nước mắt:
_Ơn trời, cũng còn may….Không bao giờ được giấu ba mẹ chuyện lớn
như thế này nữa nghe chưa~
------------------------------------
Một ngày âm u.
Thường Khánh vừa về tới nhà, chưa kịp tháo giày. Một người giúp
việc hớt hải chạy ra.
_Cậu chủ ơi! Có chuyện rồi. Bà chủ lên cơn đau tim, phải nhập viện
rồi ạ!
Mặt Thường Khánh chuyển sắc:
_Chị nói cái gì? Mẹ tôi…..-Mất vài giây để láy lại bình tĩnh,
Thường khánh tiếp- Bà đang ở BV nào?
_Dr.Paolo ạ!
Đưa cặp cho người giúp việc mang lên phòng rồi Thường Khánh chạy
như bay ra garage lấy xe, vọt đến BV.
Bệnh viên tư Dr.Paolo, một bệnh viện nổi tiếng.
Phòng cấp cứu. Một cấp dưới của ba Thường khánh và một người giúp
việc đang đứng chờ ngoài cửa. Anh chàng chạy đến, vừa nói vừa
thở:
_Mẹ tôi….mẹ tôi sao rồi?
_Dạ…đang cấp cứu, chưa có kết quả ạ- Người giúp việc trả
lời.
Thường Khánh đấm tay vào tường rồi qụy xuống băng ghế trước cửa
phòng cấp cứu, anh chàng đưa tay lên vuốt mặt “Mẹ…Không thể có
chuyện gì xảy ra với mẹ được….”
9h đêm.
Thường Khánh vẫn ngồi đó như một bức tượng làm bằng đá, ánh mắt sắc
lạnh, nhìn chằm chằm xuống sàn BV. Anh cấp dưới của ông Duy và chị
giúp việc thay nhau đi mua đồ cho anh chàng rồi bảo ăn bảo uống thế
nào Thường Khánh cũng chỉ lắc đầu “Tôi chưa đói”
Ông Duy cũng hết thuốc chữa…vợ đang cấp cứu trong BV, mà không vào
thăm lấy được 5 phút, cả một cuộc điện thoại hỏi thăm cũng không.
Dù cho có bận bịu như thế nào thì như thế cũng thật quá đáng, Vợ
chồng sống với nhau cả mấy chục năm, không có tình thì cũng còn
nghĩa….Vậy mà đằng này…..
Chợt, cánh cửa phòng cấp cứu bật mở. Một vị bác sĩ trong trang phục
xanh quen thuộc bước ra.
Thường Khánh lao đến ổng, nôn nóng hỏi dồn:
_Bác sĩ, mẹ tôi có làm sao không? Không có chuyện gì với bà ấy
chứ?
Ông bác sĩ tháo cái khẩu trang ra, tươi cười:
_Bệnh đau tim của mẹ cậu tái phát, may mà bà ấy được đưa vào BV
sớm, nếu không thì…-Ông bác sĩ chợt im lặng rồi tiếp -Dù sao, bây
giờ bà ấy cũng qua cơn nguy kịch rồi, nhưng mọi người phải đảm bào
rằng đừng bao giờ để bệnh nhân bị xúc động quá, hậu quả sẽ khó
lường lắm đấy!
_Cảm ơn bác sĩ….
_Trách nhiệm của chúng tôi mà- Ông bác sĩ cười, tiếp- BV sẽ theo
dõi bà ấy qua đêm, nếu đến ngày mai, không có dấu hiệu gì khả nghi
thì người nhà có thể vào thăm bệnh nhân….Còn bây giờ, cậu đi theo
tôi làm thủ tục.
_Dạ…
Thường Khánh gật đầu với ông bác sĩ rồi quay ra nói với người giúp
việc của nhà và anh chàng cấp dưới:
_Hai người về được rồi…Tôi sẽ ở đây với mẹ tôi…
_Nhưng cậu chủ….- Chị giúp việc có vẻ khó xử.
_Cứ nói với ba tôi như vậy. Chị về đi, đừng lo cho tôi.
_Dạ....-Chị người làm xếp re.
Thật ra trong cái gia đình không giống một gia đình này, mẹ là
người duy nhất mà Thường Khánh yêu thương. Chỉ có điều, anh chàng
luôn lạnh lùng và không biết thể hiện tình cảm đó như thế
nào.
1. Một buổi sáng đẹp trời. Tại ngôi biệt thự nhỏ xinh của gia đình
nó.
Lão Quân sau khi chuẩn bị bữa sáng, hiện đang ngồi đọc báo trên bộ
salon. Vừa nhấp một ngụm 7up, lão vừa lật sang trang 2, một cái tít
to đùng đập vào mắt lão “Nữ Hòang Điện Ảnh Lee Son Jin sắp trở
thành mẹ chồng”. Lão hai mém phun hết hụm nước. Lão vội dán mắt vào
đọc từng chữ trên trang báo.
“Gần đây, tin đồn về việc Lee Son Jin chuẩn bị có con dâu đã được
lan truyền với tốc độ chóng mặt trên một số mặt báo điện tử và các
trang web tại Hàn Quốc. Và để xác minh chuyện này, ngày hôm qua, tờ
KoreaToday đã có một cuộc phỏng vấn nhanh với nữ hoàng điện ảnh Hàn
Quốc Lee Son Jin”....”Nữ hoàng đã trả lời rất thẳng thắn rằng con
trai bà đang yêu một người con gái Việt Nam”....”Và thật bất ngờ,
cô gái đó lại chính là con gái cưng của Chủ tịch Tập đoàn địa ốc
SunWEST- một tập đòan khá danh tiếng và có thế lực trên thương
trường TG”....
Vừa lúc đó, nó bước từ trên lầu xuống. Mới ngủ dậy nên mặt còn ngái
ngủ thấy rõ.
_Anh hai, ba đâu?- Nó gãi đầu.
Lão Quân vội nhét tờ báo sau lưng, không thể để nó thấy, nó sẽ sốc
mất.
_À...Ba đi làm sớm rồi....
Thấy ông anh hai đang giấu giấu giếm giếm cái gì đó sau lưng, nó
buột miệng:
_Cái gì sau lưng anh zậy?
_Đâu có gì!- Lão Quân chối.
_Rõ ràng là có!...-Nó khăng khăng- Nếu không thì sao bản mặt anh
lại lấm la lấm lét như ăn trộm thế kia?
_Mắt mày bị jie zậy? Mặt tao vẫn bình thường mà....-Lão hai kiên
quyết gạt phăng.
Nó chống nạnh một bên, cười ranh ma:
_Nhẹ nhàng không chịu, muốn dùng vũ lực phải hok? Rượu mời hok uống
mà đòi uống rượu phạt.....
Nói rồi nó lao vào....cái lưng anh nó, cố giật lấy giật để cái vật
từ trên tay anh nó mà nó vẫn chưa biết là cái jie. Nhưng sức anh nó
cũng trâu lắm, lão quyết “kháng cự” cho tới cùng, không để nó có cơ
hồi chạm vào tờ báo.
Thấy tình hình không ổn, nó bèn giở chiêu khác. Đột nhiên, nó dừng
lại sau một hồi tranh tài quyết liệt và nhìn ra cổng, reo lớn, mặt
hớn hở:
_Chị Tuyết! Sao lâu quá chị hok tới chơi?
Lão Quân nghe đến tên “Tuyết” là y rằng, lão nhổm người lên, ngó ra
ngoài, giọng phấn khích:
_Tuyết, em đến sao không.....
Nó thừa cơ hội anh nó không để ý, liền nhảy bổ zô vồ lấy cái vật mà
anh nó quyết “ém” cho bằng được. Ra là một tờ báo.
Lão Quân vừa kịp định thần sau khi bị con em tinh quái đánh
bại.
_Mày.....
Nó xoay tờ báo lại cho đúng chiều, khịt mũi:
_Để xem, có tin tức jie động trời mà anh lại....
Nó nín bặt bất thình lình. Vì mắt nó vừa lia qua dòng chữ tiêu đề
bài báo quái ác ấy. Trạng thái của nó bây giờ giống hệt anh nó hồi
nãy.
Mất thêm vài giây để mắt nó lướt qua mấy ý chính của tờ báo. Rồi nó
ngồi sụp xuống ghế, tờ báo rơi xuống.
Sốc. Nó sốc đến mức chẳng nói được gì. Tai nó ù đi, đầu ong ong.
Vậy là mẹ Shin đã chính thức thừa nhận nó cùng vị trí “con dâu” với
giới truyền thông. Mà nhân vật chính là nó thì chả biết gì cho tới
khi đọc tờ báo này. Còn ba nó thì chắc chắn đã biết chuyện này từ
trước.
Đầu óc trống rỗng. Không hiểu được....tại sao mẹ Shin lại làm như
vậy? Tại sao ba nó lại nhẫn tâm đến thế?
Nghe thấy tiếng lạo Quân gọi nó nhưng nó chả màng đáp lại....nó hok
muốn làm jie bây giờ cả.
---------------------
Bệnh viên, nơi mẹ Thường Khánh đang nằm.
Hôm nay là ngày nghỉ, rốt cuộc thì một doanh nhân tài ba, một Chủ
tịch Hội Đồng Quản Trị bận bịu cũng trích ra được một ít thời gia
từ quỹ thời gian vàng ngọc của mình để đến thăm vợ.
Căn phòng bà Yến đang nằm dưỡng bệnh là một phòng cao cấp của BV
với đầy đủ tiện nghi như ở khách sạn.
Trong phòng,bà Yến đang nằm trên giường, mặt trắng bệch, môi khô
rang, ánh mắt luôn nhìn về phía xa xăm. Tay trái bà được truyền
nuớc biển.
Thường Khánh đang ngồi túc trực cạnh mẹ.
Ông Duy ngồi phía cuối giường. Dửng dưng.
_Thường Khánh...- Bà Yến bỗng cất giọng yếu ớt, với lấy tay anh
chàng.
Anh chàng vội nắm lấy bàn tay lạnh giá của mẹ. Bà Yến cười, nụ cười
khô khan, tiếp:
_Mấy hôm nằm dưỡng bệnh ở đây, mẹ đã suy nghĩ về bệnh tình của
mình....-Ngừng một lát, khóe mắt bà bắt đầu cay cay- Mẹ biết mình
không còn được sống bao lâu nữa...
( kenh truyen . pro chúc các bạn vui vẻ)
_Mẹ...-Thường Khánh lên tiếng, định ngăn lời nói của
bà.
_Để cho mẹ nói hết...-Bà Yến ngắt lời anh chàng- Mẹ biết...ai mắc
bệnh này mà bị tái phát thì đều khó sống nổi....Nhưng mẹ không muốn
ra đi như thế này...mẹ còn quá nhiều điều chưa thực hiện
được.....Nhất là chuyện của con....-Bà siết chặt lấy tay Thường
Khánh, tiếp- Trước khi chết, mẹ muốn được tận mắt chứng kiến lễ
thành hôn của con và Hy Vân...có được không?
Thường Khánh nghe như sét đánh ngang tai.
Trời ạ, phải làm sao đây? Thường Khánh không hề yêu Hy Vân, nhưng
từ lâu bà Yến đã thầm xem Hy Vân là con dâu rồi...Bây giờ, bệnh
tình của mẹ anh chàng như thế này, nếu anh chàng quyết tâm không
đồng ý hôn ước đó, chăng khác nào....anh chàng đang tâm để mẹ mình
chết mà không nhắm mắt.
Đầu óc Thường Khánh đang rối bời vì không biết tính làm sao thì bà
Yến tiếp tục lập lại câu hỏi:
_Có được không con?
Là con, Thường Khánh không thể bất hiếu cãi lời mẹ vào lúc này. Bất
đắc dĩ, anh chàng gật đầu, mỉm cười nhưng trong lòng buốt
nhói:
_Dạ được, con sẽ kết hôn với Hy Vân...Mẹ yên tâm...
_Cảm ơn con-Bà Yến cười mãn nguyện, rồi tiếp- Thật ra, hồi còn
khỏe, mẹ và một người bạn có đi coi ngày cho con rồi...Ngày 2 tháng
sau là hợp nhất cho hai đứa đính hôn đó...Con bảo nó rồi hai đưa
chuẩn bị đi...
Phía sau, ông Duy cũng đang khấp khởi mừng thầm. Điều khiển Thường
Khánh được lần này, thì chắc chắn sẽ còn có được những lần sau.
“Rốt cuộc”- Ông nghĩ thầm “Điểm yếu của thằng bé ương bướng này
chính là mẹ nó...”
------------------------------
Mấy hôm nay. Nó như một con câm, không nói không rằng. Một con bé
vốn năng động, hoạt bát như nó, vậy mà bây giờ, mặt lúc nào cũng
như cái bánh bao, hết ăn rồi ngủ, hết nằm rồi lại đi ra vườn... Cứ
luẩn quẩn wanh nhà thế cho đến hết ngày....
Ba nó tuy xót con lắm, nhưng vì chuyện “đại sự”, ông đành tạm thời
hy sinh hạnh phúc của nó.
Kể từ hôm nó bị cấm vận nào là điện thoại, rồi internet,....Cứ lần
nào ra khỏi nhà, đi mua đồ hay đi học thêm, nó cũng được đưa bằng
xe hơi, có vệ sĩ theo sau. Riết rồi nó chẳng muốn đi đâu. Vì đi
đâu, người ta cũng hiếu kì đổ con mắt nhìn theo nó, với hai ông vệ
sĩ lù lù đi sau. Hòan toàn mất tự do. Vào lớp, cứ nói chuyện với
mấy thằng con trai là 2 ông vệ sĩ lại nhìn nó chặm chặp, khó chịu
lắm cơ. Nhưng nó chả làm gì được. Chỗ học thêm mà nó học chung với
Thường Khánh, ba nó cũng đã cho nó nghỉ và đăng kí chỗ học khác.
Nói chung là cách li toàn tập với anh chàng.
Suýt nữa là ba nó mướn gia sư về nhà kèm riêng rồi, nó năn nỉ dữ
lắm mới được đi học thêm như bình thường.
Nếu không học lớp hè tăng cường, thì chắc cả tháng nay nó cũng
không được gặp Thường Khánh....
Một buổi tối. Nó ngồi một mình trên sân thượng. Trời đêm nay nhiều
sao quá. Lâu rồi nó không lên đây ngắm sao...
Gío thổi nhè nhẹ, mơn trớn da thịt nó. Nó khẽ rùng mình. Lòng nó
đang rối bời vì không biết tính sao....Hôm nay là ngày 17 rồi, cuối
tháng này, nó phải bay qua Hàn để chuẩn bị đính hôn với Shin. Chết
mất!
Mà không biết giờ này hắn đang làm gì nữa....Nó đâu biết rằng, hắn
cũng đang vướng phải một đống chuyện rối nùi như mới bòng bong,
không có lối thoát...
_Thùy Anh....-Gịong ba nó phía sau lưng
Nó giật mình quay lại.
_Ba...
Ông Nghĩa bước lại, ngồi xuống bên cạnh nó, lên tiếng:
_Cả tuần rồi, con không nói một lời nào, ba lo lắm....
Nó cười chua chát:
_Con không sao đâu ba, con sẽ cố gắng mạnh khỏe cho đến khi lễ đính
hôn diễn ra. Con không để ba thất vọng về con đâu....
Ông Nghĩa nhìn nó, đôi mắt đượm buồn:
_Ba xin lỗi...Nhưng vì hạnh phúc lâu dài của con, ba đành phải làm
như thế....
_Hạnh phúc của con ư?- Nó ngắt lời ba mình- Nếu vậy thì, thật là lạ
vì con không hề cảm thấy hạnh phúc.
Nó ráng cầm nước mắt khi nói đến đó.
_Đó là bây giờ thôi...-Gịong ba nó lại vang lên, đều đều- Sau này,
khi con quen rồi, mọi chuyện sẽ khác....
Nó cố cười, nụ cười không đúng nghĩa:
_Con cũng hy vọng là vậy, vì dù jie bây giờ, con cũng không còn
đường thoát. Chỉ là....- Nó ngước lên nhìn bầu trời đầy sao- Chỉ
là, con cảm thấy có lỗi vì đã không thể mãi mãi ở bên tên ngốc ấy
như đã hứa...
_Con đang nói về thằng bé Thường Khánh đó sao?- Ba nó chợt hỏi- Nó
không xứng đáng để con nhắc đến như thế nữa đâu....
Nó nhìn ba nó khó hiểu.
_Chờ ba một chút!- Ba nó nói rồi đi nhanh vào nhà.
Một lát sau, ba nó trở lại với một tấm thiệp màu vàng nâu trên
tay.
_Thằng nhóc đó sẽ đính hôn với con gái chủ tịch tập đoàn T.O.P vào
ngày 2 tháng tới. Con chưa biết sao?
Nói rồi ba nó đưa tấm thiếp cho nó. Nó nhìn ba nó trân trân, nó vừa
nghe lầm chăng....Không lẽ nào, Thường Khánh lại khuất phục nhanh
đến thế?
Không thể nào....Hắn còn ương ngạnh và kiên trì hơn cả nó, hắn
không đời nào quỵ ngã dễ dàng như vậy....
Nó run run mở tấm thiếp. Dòng chữ dát kim tuyến màu vàng đậm đập
vào mắt nó. “Âu Thường Khánh~đính hôn cùng~Giang Hy
Vân”
Nó cắn môi. Một tay vịn chặt vào thành ban công. Tuy rất sốc, nhưng
nó không còn nước mắt để khóc nữa rồi....
Cả đêm hôm đó, nó không ngủ được. Suốt đêm, nó giương mắt nhìn lên
trần nhà. Chuyện giữa hai đứa kết thúc thật rồi sao????? Nó không
muốn tin...Quãng thời gian hai đứa từng có. Quãng đường hai đứa
từng đi. Bao nhiêu thăng trầm sóng gió xảy ra, hai đứa vẫn nắm tay
nhau...Vậy mà, đùng một cái....Tất cả vụt tan. Như một giấc
mơ.
Bấy lâu nay, nó có thể dũng cảm đấu tranh như vậy, là vì có hắn
tiếp sức, Tuy đã bị dồn đến bước đường cùng. Nó vẫn chưa thấy thật
sự tuyệt vọng, vì nó biết, bên cạnh nó vẫn còn có hắn....Vậy
mà.....
Mắt nó long lanh....
Bất chợt, những kỉ niệm ngày xưa ùa về. Lần đầu hai đứa gặp nhau.
Những lần hai đứa đi chơi với nhau, những câu chuyện dở khóc dở
cười....Tất cả hiện lên trong tâm trí nó...
Nó nhắm mắt như để xua đuổi những kí ức đó, nó không muốn mình mãi
chìm đắm trong chuyện này nữa...Nó biết rằng, mọi chuyện đã kết
thúc thật rồi....Ngày Thường Khánh đính hôn với Hy Vân có lẽ cũng
là ngày nó trở thành vị hôn thê chính thức của Shin....Mọi chuyện
đã thật sự kết thúc.......
Một giọt nước mắt lăn dài trên má nó...Nóng hổi.
Violet Res.
Nhỏ Lam đang phụ mấy anh chị nhân viên dọn dẹp bàn ghế sau khi
khách đã về hết. Từ hồi nó nghỉ làm đến giờ, việc càng chồng thêm
việc. Lại không có ai dể nói chuyện => hơi bị buồn.
Con nhỏ vừa ngơi tay thì chuông điện thoại reo. Nó bắt máy mà không
nhìn xem ai gọi:
_Alo^
<Tui gặp bạn một chút được không? Kiều Lam?>
_A...Mạnh Khoa hả?
<Ừ...Tui có cái này muốn nhờ bạn>
_Được thôi.
<Vậy chiều nay mình gặp nhau ở Kisstherain nha!>
_Okie- Con nhỏ nhí nhắng đáp.
<Vậy thôi, chiều nay gặp lại>
Con nhỏ vừa cúp máy, vừa tiếp tục bắt tay vào công việc thì điện
thoại lại đổ chuông. Lần này là số điện thoại bàn nhà con bạn thân
nhất của nhỏ- là nó chứ ai.
_Alo^
<Tui nè...Ngày mai bồ đến sân bay tiễn tui nhé, tui có chuyện
muốn nói với bồ>
Nhỏ Lam trợn tròn, vội hỏi lại:
_Cái jie? Sân bay? Bồ đang nói gì vậy?
<Chuyện dài dòng lắm, sáng mai bồ đến Tân Sơn Nhất, tui đợi bồ ở
cổng>- Nó hạ giọng-<Ba tui đang đứng đây, nói chuyện không
tịên, ngày mai tui sẽ giải thích. Nhớ đến đó>
_Ừ...-Nhỏ Lam vội đáp, mà trong lòng chẳng hiểu mô tê
chi.
<Ừa, zậy thuj, pp bồ>
_....
Cái jie vậy trời. Nhỏ Lam nhét điện thoại vào túi. Mấy hôm nay đi
học, nó chẳng nói chẳng rằng, chẳng kể chuyện gì. Đùng một cái.
Ngày mai gặp nhau ở sân bay. Bó tay thật!
Ban đầu, nhỏ Lam hơi giận nó, vì bạn bè mà nó lại giấu nhỏ chuyện
thế này. Nhưng nhớ lại mấy tên vệ sĩ hay kè kè theo nó, con Lam lờ
mờ hiểu ra...