Nó vốn tốt bụng, lại tin Trâm là người tốt, nên toét miệng cười,
nó nhận lời ngay:
_Uh! Trong ví mình ấy, bạn cứ tự nhiên!
Vả lại trong ví nó ,ngoài vỏn vẹn mấy thứ :cái điện thoại, khăn
giấy, thỏi son nhỏ ,thì cũng không còn gì wan trọng, nên chẳng sao!
Nó đâu biết mình đạng tự đúc tay zô càng cho cua kẹp!
Trâm tươi cười:
_Bạn tốt wa’!
Nó chưa kịp trả lời thì sau lưng nó lại có tiếng con gái reo lên
như Huyền Trâm ré ban nãy:
_Thùy Anh! Nghe tên bồ lâu rùi, bây giờ mới được gặp!
Nó xoay người lại theo quán tính, trước mặt nó là một cô bạn, tuy
hok xinh như Huyền Trâm nhưng bạn í làn da nâu bóng rất hiện đại
[hok bẩm sinh thì là đi nhuộm]…..và ăn mặc rất sành
điệu….
Nó chưa kịp nói gì thì cô bạn kia nhoẻn cười, tiếp
_Định lát nữa đến làm wen bồ, hok ngờ lại gặp pồ trong…WC. Hihi.
Mình là Ngọc Anh, trùng tên zới bồ đó nha…. hay chúng ta là chị em
thất lạc nhỉ!
Nó đoán đây là một cô bạn rất xởi lởi trong ăn nói và rất zui tính
nữa.
_Chắc zậy đó, để mình zề hỏi lại ba mình xem!- Nó cũng đùa lại, vốn
hòa đồng mà.
_À mà Thùy Anh này, nghe nói bạn là ấy ấy của Thường Khánh phải
không? Hai người xứng đôi lắm đó nhaz!- Ngọc Anh tiếp tục huyên
thuyên.
Nó cười cười, hjx, nó lun có cảm giác rất là lạ mỗi khi có ai nhắc
đến tên máu đóng băng ấy:
_Uh…..Cảm ơn bạn!
_Chắc bồ mệt lắm khi ong ruồi bâu quanh Thường Khánh nhỉ? Lúc ấy bồ
có ghen hok?
Nó có cảm giác như đang bị ‘phỏng vấn’ zậy.
_Ghen gì chứ, thật ra thì mình cũng thấy bình thường!
_Ừ nhỉ, máu lạnh như Thường Khánh thì bồ hok lo là đúng rồi, dễ gì
bị “bắt cóc” dễ dàng chứ- Ngọc Anh đùa
Nó cười. Hai đứa đứng nói chuyện zui zẻ cho đến khi Huyền Trâm từ
sau lưng vòng lên trước mặt nó, đưa lại cái ví cho nó , nói
vui:
_Chắc hum nào mình cũng phải đang bảng “tuyển anh hai” rồi đòi ổng
tặng quà quá! À mà cảm ơn zụ tin nhắn nha, yên tâm đi, mình nhắn
xong là xóa hết, để mất công lại gây phiền phức cho Thùy
Anh!
Nó nói “Không có gì” và hơi bị thắc mắc sao Huyền Trâm nhắn nhanh
thế, lúc nói chuyện zới Ngọc Anh, nó chỉ nghe vài ba tiếng tít tít
phát ra từ di động của nó…Còn Ngọc Anh thì nói...như chưa bao h
được nói...cứ như là hok cho nó way đi way lại, mà phải nhìn thẳng
vào Ngọc Anh để nói chuyện zậy.
Rồi Trâm way sang Ngọc Anh, đưa cái túi xách của mình cho cô
bạn:
_Pà giữ dùm tui, tui đi toilet cái!- Nhỏ quay lại Thùy Anh- Hai
người nói chuyện vui vẻ nhé, chờ mình ra rồi chúng ta ra sảnh lun,
sắp đến giờ khai tiệc rồi!
Nó vừa định xin kíu, đi trước nhưng nghe Huyền Trâm dặn thế, vì nể
cô bạn nên nó đứng đó nói chuyện với Ngọc Anh lun, dù gì nócũng hok
cần ra đó sớm, vả lại nói chuyện với Ngọc Anh rất vui, cô bạn này
rất biết cách đùa, làm người nói chuyện với mình cảm thấy thoải
mái.
Nhưng được một lúc thì Ngọc Anh “rút lui “ trước:
_À, mình vừa nhớ ra mình có chuyện bận nên phải đi trước, bồ cầm
cái túi này giúp pà Trâm nhá!
Nó vui vẻ đồng ý và đưa tay đón cái túi của Huyền Trâm mà Ngọc Anh
đưa
Sau đó, Ngọc Anh chào nó và bước ra sảnh, hòa vào đám người đông
nghịt đang nhảy nhót nhộn cả lên, vung tay loạn xạ ngoài
kia…..
Lát sau, Huyền Trâm đi ra, nó trả lại cái túi cho cô bạn, nói Ngọc
Anh đã đi tr”, rồi hai đứa cùng nhau bước ra sảnh, nó rủ cô bạn gia
nhập vào hội 8 của tụi nó nhưng Huyền Trâm khéo léo từ chối, nói là
đã hẹn zới tụi bạn để bàn chuyện thiết kế gì gì đó…
Lúc đi, Huyền Trâm còn quay lại “ban” cho nó một cái nháy mắt rất
khó hiểu:
_À, bạn cố giữ Thường Khánh nhaz, hình như càng ngày càng khó giữ
rồi đấy!
Xong, cô bạn mới chịu đi hẳn.
Nó có cảm giác rất chi là “bất an” từ ban nãy, nó cũng cảm thấy hơi
lạ là tại sao Ngọc Anh và Huyền Trâm là bạn nhưng khi Ngọc Anh đến
bắt chuyện với nó thì cô nàng lại đứng sau lưng nó, khiến nó bắt
buộc xoay người lại mới nói chuyện được, sao Ngọc Anh hok đứng kế
Huyền Trâm , đối diện nó, để ba đứa cùng nói chuyện, và tại sao khi
nó và Ngọc Anh nói chuyện, Huyền Trâm lại im thin thít, dù nói zới
nó là nhắn tin nhưng nó chỉ nghe tít tít vài ba cái rồi thôi, một
lúc lâu sau Huyền Trâm mới vòng ra trước trả ví và DĐ cho nó……Nó
hok hề biết rằng Huyền Trâm đã làm-gì-đó sau lưng nó trong suốt
thời gian nó tiếp chuyện zới Ngọc Anh.
Nhưng một con bé có lối suy nghĩ đơn giản và lun tin người vô điều
kiện như nó thì tất nhiên chắng để ý gì nhìu đến mấy chuyện này,
thế là nó đã gạt phăng những dấu chấm hỏi ấy của mình khi tiếp tục
hòa vào những câu chuyện của hội bạn…..
Nó vừa đứng nói chuyện được một chút thì tiếng nhạc nhảy ngưng hẳn,
thay vào đó là tiếng nhạc chào được ban nhạc sống trên sân khấu nổi
lên.
Sân khấu hok lớn lắm, cũng chỉ xinh xinh đề vừa đủ với diện tích
của đại sảnh và gần 50 đứa có mặt (bao gồm cả lũ bạn ĐL của Hy
Vân).
Và đêm party thứ I bắt đầu! show truyền hình thực tế, à quên, show
thực tế như hok truyền hình “Những kiểu sống hoang phí” bắt
đầu!
Tiếng nhạc lại nổi lên, hết sức chộn rộn và vui tai, toàn mấy bài
hits của K-pop, những bài hát gắn nhãn “hàng nhập từ Mỹ”, nhạc êm
dịu cũng có, rock điên cuồng cũng có.
Nó được mời nhảy quá chời, nhưng đều từ chối, dù biết thế là hơi
mất lịch sự, nhưng người cần mời nó lại hok mời, người nó hok cần
mời thì lại mời! Hjx, mà đúng rồi, zới cái zụ [ghen] hồi chiều thì
“người ta” mặt mũi đâu mà mời nó chớ, mà hok có cái zụ đó, với tính
cách lạnh băng kia, hok mời cũng phải.
Nhưng hình như ánh mắt của nó đang dán vào cái đám đang nhảy trước
mặt hok chỉ đơn giản là vì xem tụi nó nhảy mà là đang tìm kiếm một
ai đó……
Nó ngồi đấy, lâu lâu lại thò tay bốc thức ăn nhanh để trên mấy cái
khay trên bàn, nhìn tụi ban nhảy rần trời ngoài kia, con Lam cũng
sung sức lắm, lâu lâu ra nói chiện zới nó và ăn để nạp năng lượng
rồi lại zô “hỗn chiến” tiếp.
Chợt Manh Khoa từ trong đám đông bước ra, kéo ghế ngồi kế bên
nó:
_Sao cô ngồi đây một mình? Chờ cái tên cố chấp đó hả?
_Xì! Ai thèm!- Nó đáp- Còn anh? Nhìn có vẻ mệt zữ….
_Uh thì nhảy nãy giờ mà!
Mạnh Khoa được gắn mác “hot boy mới” của đêm nay, hết em này đến em
khác đến lân la làm wen rồi mời nhảy, tụi nó mà biết Mạnh Khoa
thick nó chắc phải tức trào máu họng (kaka) vì cả hai hot boy sáng
giá là Mạnh Khoa và Thường Khánh đều liu xiu vì nó (thế mới
đau!)
Mạnh Khoa mới cầm ly vang trên bàn, chưa kịp uống cho đỡ khát thì ở
đâu lại một em xynh tươi khác tiến lại trước mặt:.
_Mạnh Khoa, mình làm quen với bạn được không?
Anh chàng lịch sự mỉm cười:
_Tất nhiên rồi!
_Mình là Mai Giang, bạn khiêu vũ với mình một bài nhé!- Cô bé kia
vào thẵng vấn đề chính.- Mình rất thích nhạc khiêu vũ.
Mạnh Khoa đặt ly vang xuống bàn, lại nở một nụ cười thân thiện,
thật khó hình dung nổi một con người suốt ngày chỉ biết cười một
cách lịch sự và dễ thương như thế! Đúng là một baby boy đáng
mến!
_Được thôi- Anh chàng nói zới cô bé kia và quay wa nhỏ- Tôi đi một
lát, sẽ quay lại sau, tôi hok cam lòng nhìn cô ngồi một mình thế
này đâu- Hắn nháy mắt, cười (lại cười)
Thế là cô bé kia hok ngần ngại kéo tay Mạnh Khoa hòa vào đám đông
đang từng cặp “đung đưa” theo từng giai điệu nhẹ nhàng của bản nhạc
khiêu vũ rất chi là trữ tình!
Còn nó thì lại ngồi một mình, ăn rồi xem người ta khiêu vũ….Sao hôm
nay nó chẳng có hứng nhảy nhót tí nào
Bỗng có một giọng nói rất wen thuộc vang lên sau lưng nó, giọng nói
thấy ghét nhất mà nó từng nghe:
_Ăn vừa thôi, cô chán làm heo đến nỗi muốn tự biến mình thành voi
à?
Nó way ngoắt lại. Vừa mừng vừa tức khi chạm mặt cái tên Thường
Khánh đáng chết giẫm ngàn lần đó. Nó đâu biết rằng, tuy là người
vẫn còn trong trạng thái “lạnh lùng xen lẫn biến nhiệt” nhưng từ
hồi chìu tới giờ, trong Thường Khánh lun có một cảm giác rất lạ,
cảm giác của một kẻ “tội đồ” vì đã đối xử hok phải với nó…..Đều tại
chữ [ghen] mà ra.
_Uh, tui muốn thành voi đấy! Có sao hok?- Nó hét lên đáp lại, may
mà tiếng nhạc xập xình ngoài kia đã át đi tiếng la của nó nên nó
hok bị nhìu người “mắt tròn mắt dẹt” nhìn đắm đuối như mấy lần
khác.
_Zậy thì mặc kệ cô!
Dù người ta rất muốn xin lỗi nhưng…đầu nghĩ một đằng, chân tay làm
một nẻo. Nói xong câu đó Thường Khánh phũ phàng quay
đi!
Nó tức càng thêm tức, tức muốn xì khói lỗ tai, hok ngờ tên ấy lại
có thề ‘vô lương tâm’ như thế! Nó hét theo:
_Ê, khoan đã!
Thường Khánh quay lại:
_Chuyện gì nữa đây?
Thật ra nó cũng chẳng hiểu mình kêu tên ấy để làm gì, nó gãi gãi
đầu, giọng ỉu xìu:
_À không có gì, thôi anh đi đi, nói chuyện zới anh thì càng lên
tăng sông thôi!- Nó xua xua tay rồi thất thểu way mặt lại, hok quên
bốc cái bánh bỏ zô miệng.
Thường Khánh phì cười rồi bước lại, kéo ghế ngồi xuống cạnh nó. Nó
trợn tròn:
_Ngồi đây làm jie?
Thường Khánh làm giọng kiêu:
_Sợ cô cô đơn wa’ rồi nghĩ quẩn thôi!
Nó “Hừ” một phát rồi way mặt sang hướng khác, hok thèm đả động gì
đến hắn nữa.
Thật ra nếu nó ráng mở rộng cái đầu để suy nghĩ, thì câu nói ấy sẽ
có nghĩa là “Tôi hok yên tâm để cô ngồi một mình đâu”, hic, nhưng
còn lâu con bé ngang bướng như nó mới chịu hiểu…..Mà cũng lạ thật,
ngày mới xuất hiện, Thường Khánh tuy rất lạnh lùng với bọn con gái
trong lớp, cũng kiêu lắm, nhưng mức độ lạnh lùng của Thường Khánh
chỉ thấp cỡ 5/10 thôi, hắn hok giao du nhìu với mấy đứa cùng lớp
nhưng lại lun chọc tức nó, và chắc chắn là lúc đó, anh chàng không
“nghĩ một đàng làm một nẻo” giống bây giờ…..
Nó có quyền năng làm thay đổi một con người băng đá ư? Hay là vì
con người đó đã tìm được true love của mình…..
Nhưng chỉ từ khi Hy Vân chuyển trường theo Thường Khánh, mức độ
lạnh lùng của anh chàng liền vọt lên 10/10, đó là đối với mấy đứa
khác, còn zới nó, vẫn kiêu, vẫn chọc tức, đôi khi lạnh lùng, đôi
khi lại lúng túng, thêm cái chứng “suy nghĩ thế này, hành động thế
khác”, chỉ độc quyền mỗi nó thôi!
Chuyện này hum trước con Lam cũng đề cập khi hai đứa đang phụ việc
trong Violet Res. rồi…………
Phải nói Thường Khánh y hệt người “đa nhân cách”, nhưng hắn hok bị
bệnh tâm thần, nên hok gọi là “đa nhân cách” được ^^. Mà từ hồi nó
trở thành “hoa đã có chủ”, số lượng thư tỏ tình của mấy tên con
trai trong trường gửi cho nó giảm hắn. Thế cũng tốt, ít ra nó cũng
biết ơn hắn vì điều đó!
Nó đang miên man nghĩ ngợi thì bỗng nghe một tiếng nói lí nhí phát
ra từ người đang ngồi bên cạnh đó, tức cái tên” động vật biến
nhiệt” kia..
Hình như là “Xin lỗi”
Nó tròn mắt nhìn tên ấy. Xin lỗi chuyện gì đây, chuyện hồi chìu vì
đã đối xử hơi bị “tàn nhẫn” zới nó ak? Hắn hok nhìn nó ( hoặc là
hok DÁM nhìn)
Nhưng nghĩ lại, nó cho rằng mình nghe nhầm, vì nhỏ quá, nó hok tập
trung nên cũng chẳng nghe rõ, zới lại một tên mặt lạnh hơn tiền như
hắn, biết nói xin lỗi thì chắc nó cũng nguyện cạp đất thay cơm vì
hok tin vào tai mình woa’...... À mà wen^ ngày xưa Thường Khánh
cũng từng “Xin lỗi” nó rồi, nhưng ngày ấy là hắn có lỗi thật, còn
chiện này, nó hok tin một thằng con trai như hắn lại tự nhận
lỗi.
Nó đâu biết rằng, người ta đã lấy hết dũng khí để cố nói sorry zới
nó, một anh chàng lạnh lùng, nói xin lỗi đâu phải chuyện dễ, thế mà
nói lại bảo là “chắc nghe nhầm”, nhẫn tâm, nhẫn tâm!
Nhưng túm lại là nếu muốn biết rõ thì phải hỏi lại hắn, nó khều anh
chàng:
_Nói gì nói lại nghe koi!
Thường Khánh nhìn sang nó rồi lại đưa mắt nhìn đi chỗ
khác.
_Tui hok có thói wen nói rồi phải nói lại, hok nghe thì chịu đi, đồ
tai thối!- Hắn đành nói thế…chẳng lẽ bây giờ lại nói “Xin lỗi” dõng
dạc một lần nữa ak, ng` ta là băng đá mà , sao có thế nói thế
chứ!
_Anh đúng là…..hok chọc tức tôi thì hok chịu nổi phãi hok…- Nó định
tuôn một tràng phản pháo vì hắn dám gọi nó là “đồ tai thối” thì hắn
cắt ngang:
_Tôi đi đây, ở đó từ từ ăn đi nhá, pig !
Nói rồi Thường Khánh bỏ đi một nước, tinh ý là hiểu ngay, anh chàng
chỉ kiếm cớ lỉnh đi thôi, ngồi một lát nữa mất công lại bị nó “ém
góc” rồi buột miệng khai ra hai chữ đó thì quê chik!^^
Nó đang lừ mắt nhìn hắn bước đi- với cái dáng hống hách pha lẫn
lạnh lùng của một đại công tử nhà tiền tỷ thì trên sân khấu mini
bỗng có tiếng nói khá lớn.
Nó nhìn lên, ra là Huyền Trâm.
Sao trông mặt cô bạn ‘dễ thương’ của nó có vẻ tức giận quá nhỉ.,
hình như có việc gì nghiêm trọng lắm thì phải.
Trâm vừa ra đến giữa sân khấu thì tiếng nhạc cũng dứt lun, rất đột
ngột và bất ngờ. Các cặp đang khiêu vũ cũng dừng lại theo tiếng
nhạc, ngơ ngác nhìn lên sân khấu, xem chuyện gì xảy ra mà lại tắt
nhạc khi chưa hết bài.
_Các bạn!- Trâm (ra vẻ) cố giữ bình tĩnh để hok bị cho là thiếu lễ
độ trước gần 50 mạng đang ngây ngô nhìn lên- Xin lỗi vì đã làm cho
các bạn mất hứng, nhưng tôi có chuyện thực sự…không nói không
được!
Nó linh cảm đây là một chuyện rất đỗi không hay…
Trâm nói tiếp- với vẻ mặt đầy vẻ giận zữ:
_Tôi vừa bị trộm đồ!- Mọi người ở dưới kể cả nó đều tỏ vẻ kinh
ngạc- Nếu là một thứ xoàng xỉnh không wan trọng thì chắc chắn tôi
sẽ không dám lên đây . Nhưng thứ đó rất quan trọng đối với tôi, về
giá trị tiền bạc lẫn giá trị tình cảm…..-Trâm ngừng lại lấy
hơi-
Tôi vừa bị trộm một sợi dây chuyền được ghép từ rất nhìu viên ruby
, những viên ruby ấy được đẽo ra từ một khối ruby hơn 34 carat, có
mặt là một viên kim cương 4 carat,
chắc các bạn cũng biết giá trị của sợi dây ấy không hề nhỏ. Nó lại
là món quà sinh nhật từ một người bạn tôi sẽ chẳng bao giờ gặp
lại…..
Phía dưới nổi lên tiếng xì xào. Đúng là Huyền Trâm có một người bạn
đã mất khá lâu vì chứng bệnh ung thư não. Nó nghe đám ớ dưới to nhỏ
như thế.
Tỏ vẻ đồng cảm, nó đang định lát nữa đến nói chuyện để chia sẻ với
Trâm sau khi cô bạn bước xuống sân khấu… thì bỗng nhiên….nó thấy
Huyền Trâm hình như vừa nhìn nó, nó không lầm đâu, nhưng ánh mắt
Huyền Trâm lạ lắm, rất lạ, nếu không muốn nói là lộ rõ vẻ độc địa
và xảo trá, giống hệt ánh mắt Hy Vân, chưa hết, Huyền Trâm còn cười
với nó, nhưng hok phải là nụ cười thân thiện như lúc hai đứa nói
chuyện ban nãy mà là một nụ cười nhếch mép, rất khó
hiểu.
Dù gì thì nụ cười ấy cũng như đang báo cho nó một chuyện chẳng lành
sắp xảy ra…..
Nó đang bắt đầu cảm thấy “bấn loạn” thì giọng nói của Huyền Trâm
lại “cay đắng”vang lên:
_Tôi thật lòng không muốn…nhưng có vẻ, người bị xếp vào diện tình
nghi cao nhất lúc này, là….Tôi rất tiếc, bởi vì cô ấy là bạn tôi,
một người bạn mới wen thôi….
Ánh mắt của Huyền Trâm lại một lần nửa quét qua nó, lần này là chắc
chắn nó không nhìn lầm….Nó chưa hết bàng hoàng thì trên sân khấu
vang lên:
_Thùy Anh! Bạn nói thật đi, có phải bạn đã lấy cắp sợi dây đó của
tôi không?- Huyền Trâm ngừng lại như để dò xem thái độ của mọi
người, rồi tiếp –Bạn đã lấy sợi dây đó của tôi, phải không?
( kenh truyen . pro chúc các bạn vui vẻ)
Mọi ánh mắt đổ dồn về nó, tiếng xôn xao bắt đầu lớn hơn. Nó giật
mình hốt hoảng, hok hiểu mô tê chi hết…Tai nó ù đi....Trời ơi,
không lẽ Huyền Trâm, người bạn nó vừa wen, người nó từng cho là
thân thiện và dễ thương từ lần đầu gặp mặt…lại đang tâm nói rằng nó
lấy đồ của mình như zậy sao…Nó không ngờ….Tại sao? Nó đáng bị đối
xử, đáng bị vu oan như thế lắm ư?
Nó có làm gì sai đâu mà nhiều người lại ghét nó như
thế?
Nó cố lấy lại bình tĩnh, dù gì nó không làm , thì tại sao phải
sợ…Nó lấy lại vẻ mặt bình thường rồi ngước lên, dũng cảm đối mặt
với tất cả những ánh mắt sói mói đang hướng về phía nó, chờ đợi một
sự giải thích…Nhỏ Lam, Mạnh Khoa, Thường Khánh,…và mấy đứa pạn đã
xuất hiện bên nó từ lúc nào.
_Thùy Anh? Bạn nói gì đi…Nếu bạn không giải thích rõ ràng thì chắc
đúng là bạn đã lấy….- Huyền Trâm nói, giọng thách thức.....Nhưng
chưa được hết câu thì nhỏ Lam la lớn cắt ngang:
_Nói có sách mách có chứng! Dựa vào cái gì mà bạn dám bảo Thùy Anh
lấy cái vòng ruby gì gì đó của bạn, hả? Chứng cớ đâu?
Huyền Trâm hok chịu thua, bây giờ cô ta đã lộ rõ “đuôi cáo” của
mình, cô ả nói ngay:
_Dựa vào cái gì, chứng cớ nào thì chắc Thùy Anh biết rõ...Vả lại,
đây không phải việc của bạn, nếu không muốn tự gắn cho mình cái mác
“lo chuyện bao đồng” thì bạn nên nín liền đi....
Nhó Lam điên tiết, định dội đạn lại...thì nó cản:
_Thôi! Chuyện của mình, mình giải quyết được!-Nói thế thôi chứ nó
biết nếu đã rắp tăm hại nó, thì Huyền Trâm sẽ hok từ bất cứ thủ
đoạn gì để đưa nó vào lưới, chắc chắn cô ả đã chuẩn bị mọi thứ, nó
lờ mờ đoán ra Huyền Trâm –ngoài danh nghĩa bạn bè- thì còn dính
dáng gì đó với Hy Vân trong chuyện này....
_Thùy Anh, bạn có cần biện hộ gì trước khi tôi làm sáng tỏ mọi việc
ở đây và tuyên bố với mọi người...bạn chính là người đã trộm dây
ruby của tôi không?- Huyền Trâm nói, để lộ nụ cười đắc
thắng
_Tôi không lấy, chỉ có thế thôi!- Nó đáp
_Vậy thì mới bạn lên đây...Tôi không tin mình sai!- Huyền Trâm liền
lên giọng.
Nó còn chần chừ không biết có nên hay không...vì chắc chắn cái lưới
nhện giăng sẵn đang chờ nó trên đó. Nhưng không lên thì Huyền Trâm
lại bảo nó đã thừa nhận sự thực ác nghiệt kia. Cùng lúc đó, mấy đứa
pạn của Hy Vân vốn ganh ghét với nó bắt đầu vặn volume lớn hơn, như
để chọc tức và sỉ nhục nó:
_Có lấy thì mới không dám lên!
_Đúng rồi! Cháy nhà mới lòi mặt chuột!
_Thì ra nó đã giả bộ ngây thơ từ đầu, đã giàu còn hám tiền, chỉ có
cái loại đó mới quyết tâm đeo Thường Khánh như đĩa đói thế
thôi...
_...
Và tất cả đồng loạt ban cho nó một cái nhìn khinh khỉnh, đầy vẻ
nhạo báng.
Thật ra nó đã wen zới chuyện ganh ghét thế này , đỉnh điểm là từ
khi nó wen Thường Khánh.
Trong nó, có 2 “con người”, một rất yếu đuối, còn một kia thì ngược
lại, rất mạnh mẽ. Và may mắn làm sao, nó đã mạnh mẽ ngay lúc
này!
Bỏ ngoài tai mấy lời nhục mạ kia, nó “hiên ngang” bước lên sân khấu
trước những ánh mắt dò hỏi của mọi người:
_Tôi đã lên đây như bạn yêu cầu, bạn nói tiếp đi! – Nó
nói
_Đúng là dũng cảm, rất tiếc là dũng cảm hok đúng lúc rồi – Huyền
Trâm mỉm cười – Cho tôi mượn cái ví của bạn.
Lời đề nghị của Huyền Trâm làm nó sực nhớ ........ hình ảnh cô ả
lúc tình cờ gặp nó ở WC, rồi mượn ví nó, Ngọc Anh xuất hiên, nó
đứng nói chuyện trong khi Huyền Trâm làm-gì-đó sau lưng nó,…và một
chuỗi sự kiện linh tinh phía sau…Tất cả hiện lên, rồi mờ dần.....Nó
mông lung hiểu ra.....
Huyền Trâm lại tiếp tục “khủng bố tinh thần” nó:
_Sao zậy? Sợ bị vạch mặt nên hok dám đưa ak?
Nó hok nói gì
Huyền Trâm típ:
_ Tôi hok chờ được đâu! Đưa đây!- Tiếng “Đưa đây” vang lên cũng là
lúc Huyền Trâm đưa tay giật lấy cái ví trên tay nó- một số người
bên dưới –toàn là bạn nó- tỏ ra bất bình vì hành động bị xếp vào
hàng “lỗ mãng” ấy.
Huyền Trâm cười lớn, vẻ khinh khỉnh khi vừa mở ví nó, rồi từ từ rút
từ trong ví ra một sợi dây đeo cổ bằng ruby và kim cương đúng như
cô ả miêu tả ban nãy.
Đám đông bên dưới ồ lên thảng thốt, riêng Thườnmg Khánh thì thái độ
vẫn tĩnh hơn mặt nước, Mạnh Khoa châu mày khó hiểu, nhỏ Lam và đám
bạn biết nó hok thể nào là người như thế nhưng cũng rất ngạc nhiên
vì chẳng hiểu sự tình như thế lào....Nó thì đóan ra sự thể từ lúc
mới lên đây, nên cũng chẳng lấy gì làm bất ngờ cho lắm, nó chỉ tức,
vì cái thói tin người quá đáng của mình đã phản bội lại chính mình,
tức vì mình đã bị người mà chính mình từng gọi là “bạn” cho mình ăn
một cú quá đau....
_Sao? Còn gì để nói nữa không? –Huyền Trâm đứa cao sợi ruby lên
trước đám đông rồi đưa sang trước mặt nó, dõng dạc tuyên bố- Ban
nãy, tôi gặp Thùy Anh trước cửa nhà vệ sinh, vì cái túi xách kỉnh
kỉnh, không tiện đem vào, tôi mượn Ngọc Anh- bạn tôi- giữ giùm,
Thùy Anh cũng có ở đó nên Ngọc Anh không thể lấy sợi dây của tôi
được, khi biết mình mất, tôi hỏi Ngọc Anh thì cô ấy nói có chuyện
bận, phải đi, nên mượn Thùy Anh cầm giùm một lát.....Tin rằng Thùy
Anh là người tốt nên sau khi trả túi, tôi không kiểm tra, nhưng lúc
tiệc bắt đầu được một lúc, tôi định lấy ra đeo thì thấy đồ đạc
trong túi rất lộn xộn, sợi ruby cũng.....Không ngờ cô ta đã lục túi
tôi mà còn dám lấy luôn sợi dây ấy. Các bạn! Hy vọng các bạn sau
này đừng như tôi, để bộ mặt ngây thơ của loại người như cô ta đánh
lừa...
Nó định nói ra chuyện lúc nãy để tự “minh oan” cho mình, nhưng chợt
nghĩ bây giờ mình nói, ngoài đám bạn ra, có ai tin không, nó chỉ
thân với vài đứa, còn nguyên một đám lớn trong khối và tụi ở Đà Lạt
nữa-nó hok wen, mà đa số lại rất ganh ghét với nó...Nói ra rồi biết
đâu lại bị dôi đạn...Thế nên nó chỉ biết lắc đầu một cách ghê
tởm..
Không ngờ bộ mặt thật của Huyền Trâm lại dày đến thế, hok ngờ cô ta
lại trắng trợn đến thế....
_Chuyện này điên thật! –Mạnh Khoa ruột gan sôi như lửa
đốt.
Anh chàng thấy cảnh nó bị “hạ nhục” trên kia thì rất chi là nóng
lòng lên giải vây cho nó, thủ đoạn này của Huyền Trâm thật ra là cũ
rích rồi, chỉ cần có chỉ số IQ cao một chút là đoán ra ngay (Mạnh
Khoa nghĩ thế), vả lại anh chàng hiểu Thùy Anh là con người hồn
nhiên và cả tin nên bị dính cái mánh này là chuyện khó
tránh....
Nhưng dường như người wan trọng nhất ở cái đám “cần lo” thì lại
không lo lắng tí nào. Hắn vẫn tỏ vẻ bình thường, vẫn lạnh toát,
không biết trong lòng ra sao chứ cái bản mặt thì......
_Này! You thừa bik chuyện gì đang xảy ra trên kia mà. Thông minh
như u thì tìm ra lời giải thích hợp lí là việc chẳng khó gì, sao u
không___- Mạnh Khoa way sang Thường Khánh, hơi cáu.
_Rắc rối là của cô ta, tại sao tôi phải nhúng tay vô!- Thường Khánh
ngắt lời Mạnh Khoa. (để tớ giải thích cho, ý TK là hok mún Thùy Anh
cứ phải dựa dẫm vào người khác)
_Thùy Anh là bạn gái của u đấy!- Mạnh Khoa siết chặt bàn tay lại,
ít khi nào anh chàng tỏ vẻ tức giận như thế, củng chỉ vì nó- U thật
là............
Anh chàng bỏ lửng câu nói và định lao lên sân khấu, có làm sáng tỏ
được chuyện này hay không thì ít ra, Mạnh Khoa sẽ bảo vệ nó.
Nhưng Thường Khánh đã kịp vịn vai Mạnh Khoa lại:
_Cậu muốn đồ ngốc đó suốt đời phải bám vào người khác
sao?
Thường Khánh và Mạnh Khoa, ai cũng cảm nắng nó, nhưng Mạnh Khoa thì
iu theo cách khác, Thường Khánh lại theo một cách khác.
Một người thì muốn nó phải biết “tự lực cánh sinh”, ngày còn nhỏ nó
cũng đã từng bị hất ra đường với anh hai và sống những ngày cơ cực,
nhưng lúc đó có khổ mấy thì nó vẫn còn anh hai bao bọc và che chở,
vả lại lúc đó nó còn bé, biết gì mấy!....nên tính tự lập của nó lúc
đó vẫn còn lẹt đẹt ở dưới, rồi được ba nó nhận nuôi, được chìu
chuộng đã wen, nên cái chữ “tự lập” càng xa vời hơn....Nếu chỉ biết
sống dựa dẫm như thế thì lỡ một lúc nào đó, nó chỉ còn lại một mình
trên cõi đời này, thì làm sao nó chống chọi nổi....
Còn một người thì lun ra sức bảo vệ nó trong mọi hoàn cảnh, dù có
sóng gió gì xảy ra thì người đó vẫn sẵn sàng chở che cho nó, bất
chấp tất cả....bất chấp lun việc...trái tim của nó hok bao h thuộc
về mình...(anh ấy thật cao cả!!!!!!!!!!!)
Nhưng....Tuy wan niệm khác nhau...Nhưng cả hai đều iu nó bằng cả
trái tim và mạng sống......Đó mới là điều wan trọng
nhất.....
Mạnh Khoa chưa kịp phản ứng sau lời nói ấy của Thường Khánh thì
phía gần sân khấu, ai đó la lên:
_Khoan đã!
Sau khi tiếng la vang lên, một bóng người chạy vụt lên sân
khấu...
Là Lâm Danh......Anh chàng chạy lại đứng kế bên nó.
_Không sao đâu Thùy Anh!- Lâm Danh nhẹ nhàng trấn an nó rồi quay
sáng phía Huyền Trậm, nói thầm, chỉ đủ để nhỏ Trâm nghe- Tôi biết
tỏng ai bày ra vụ này rồi! Cô đừng hòng chối!
Huyền Trâm thoáng giật mình , rồi lấy lại bình tĩnh
ngay.
Lâm Danh giật sợi ruby trên tay Huyền Trâm, đứa cao nó cho mọi
người phía dưới nhìn, nói:
_Những ai biết thân thế của Thùy Anh, chắc cũng hiểu rắng, gia đình
cô ấy thừa sức mua cả trăm sợi này...Việc gì cô ấy phải lấy cắp
nó!
Huyền Trâm cãi:
_Nhưng sợi ruby này được làm từ viên ruby 34 carat đấy, viên ruby
lớn nhất tính tới năm 2006 chỉ có 38,12 carat thôi, chưa kể mặt kim
cương 4 carat nữa...- Trâm nhếch mép cười, nhìn nó bằng đôi mắt rắn
rít chẳng thua gì Hy Vân, tiếp- Cô ta là con nuôi, được cho ăn tử
tể đến lớn là may lắm rồi, mua một sợi dây này cho cô ta à, đừng
đùa!
Máu “sung” trong người nó nổi lên, đụng đến ai chứ dám nhắc đến ba
nó bằng cái giọng ấy thì...chắc là hok muốn sống nữa
rồi:
_Wê! Cô nói cái gì zậy hả? Ba tôi tuy chỉ là ba nuôi nhưng ông ấy
thương tôi như con ruột , cô không biết thì đừng có mà ăn nói lung
tung đấy nház! Lần nữa thì tôi không tha cho cô đâu!
Thường Khánh, Mạnh Khoa, nhỏ Lam và đám bạn bật cười....vì cái mặt
đang câng câng nhưng dễ thương của nhỏ, còn Huyền Trâm thì đâm ra
lung túng, ai đoán trước được nhân vật đang bị “công kích” như nhỏ
lại có thể lớn tiếng như thế.
Lâm Danh cũng phì cười, rồi lại tiếp tục vai trò “luật sư bào chữa”
của mình:
_Vả lại, các bạn đã wen thân với Thùy Anh chắc cũng biết, Thùy Anh
hok phải là người bất lịch sự đến nỗi lục túi rồi ăn cắp của người
khác.
Đám bạn bên dưới gật gù, xì xào đồng ý.
Tình thể có vể bất lợi, Huyền Trâm “bạo biện” ngay:
_Chuyện này khó nói trước lắm! Lòng người khó lường mà...Ai biết
được cô ấy thực sự là người thế nào chứ....
_Cô không biết nhưng bọn tôi thì biết –Lâm Danh nói- Nhưng nếu cô
cứ cố chấp không nhận rằng mình đã vu khống cho người khác thì tôi
đành ép cô khai ra, tôi hiểu rõ chiêu này của cô
mà.....
Nói xong, Lâm Danh quay sang nó
_Ban nãy bạn có đi đâu mà đi một mình không?
Nó thành thật trả lời:
_Có, tui đi nghe điện thoại ở ....WC, tui gặp cô ấy (tức Huyền
Trâm) ở đó...- Rồi nó kể lại mọi chuyện, thật ngắn gọn cho Lâm Danh
nghe
Nghe xong anh chàng nháy mắt rồi nói lớn cho mọi người phía dưới
cùng nghe:
_Ban nãy có người gọi điện cho Thùy Anh....Cô ấy đi nghe điện
thoại...Mọi chuyện xảy ra ở đó...Cô ấy gặp Huyền Trâm...-Lâm Danh
trình bày tất cà, cứ như một luật sư thứ thiệt, anh chàng nhắc lun
cái zụ hok bik Huyền Trâm làm jie sau lưng nó.....
Hok ngờ Huyền Trâm hok bối rối mà còn tỏ vẻ khiêu
khích:
_Đừng bịa chuyện, cái jie mà nghe điện thoại rồi bị vu oan chứ, nực
cười!
_Chỉ cần kiểm tra điện thoại Thùy Anh là biết ngay!- Lâm Danh
đáp
Anh chàng mượn di động của nó, mở nhật kí cuộc gọi, để chứng minh
rằng có số điện thoại lạ gọi vào máy nó...nhưng Hic, hok còn một
dấu tích gì nữa...Số mới gần đây nhất mà trong đó ghi, là cuộc gọi
của papa nó.
Hok nghi ngờ gì nữa, lúc Huyền Trâm mượn máy nó để nhắn tin, thật
ra là để xóa hết dấu vết cuộc gọi kia.....
_Sao? Có gì trong đó hok?- Huyền Trâm cười phá lên như muốn mỉa
nó.
_Nhưng đúng là có người gọi cho Thùy Anh thật mà!- Lại là giọng nhỏ
Lam vang lên trong đám đông- Có mọi người làm chứng, lúc đó Thùy
Anh bảo là đi nghe điện thoại, tui còn nghe cả tiếng chuông
nữa!
Huyền Trâm giật thót, vì biết mình đã để lộ sơ hở, nhưng vẫn hok
chịu thua:
_Cứ cho là có người gọi đi! Nhưng căn cứ vào đâu mà anh nói nó liên
wan đến tôi?
_Zậy thì căn cứ vào đâu mà cô nói Thùy Anh lấy dây ruby của cô? Ai
tận mắt thấy và làm chứng chuyện này? Cô nói là tôi bịa chuyện,
được thôi, vậy thì tại sao tôi hok thể nói là cô bịa chuyện để vu
oan cho người khác?- Lâm Danh nhún vai, nhướn mày mỉm
cười
Huyền Trâm cứng họng, chả ú ớ được gì nữa.
Lâm Danh mới quay xuống phía dưới, trình bay một lần nữa chuyện đó,
sao cho thật có lí, rồi gút lại:
_Có thể có một số người không muốn tin nhưng không ai thấy Thùy Anh
làm chuyện “ăn cắp”, ai dám nói Huyền Trâm không bỏ dây ruby vào
túi Thùy Anh thừa lúc giả vờ mượn nó, không mượn di động nhắn tin
để xóa hết chi tiết về số điện thoại ấy? Nếu không thì cuộc điện
thoại đó bị tha đi đâu mất? Và sau khi tổng kết tất cả những chuyện
này, tôi đảm bảo với mọi người rắng : THÙY ANH TRONG
SẠCH!
Bên dưới, trừ một vài đứa mà sự ganh tỵ với nó đã thấm vào máu, còn
lại ai cũng tỏ vẻ tán thành. Không cần nói thì người ta cũng đoán
được rằng Huyền Trâm đặt chuyện, sắp xếp mọi thứ để vu khống cho
nó....
Dù chuyện này là âm mưu của Hy Vân nhưng Huyền Trâm tuyệt nhiên
không hé thêm nửa lời....... không bạo biện ,hok thừa nhận nhưng
nếu Lâm Danh hay ai đó ép nói ra sự thật, chắc hẳn cô ả sẽ nhận
toàn bộ chuyện này là do mình gây ra.....không nhắc gì đến Hy
Vân....
_Xuống thôi!- Lâm Danh quay sang nó
Nó gật đầu. Rồi rất nhanh, hai người bước xuống khỏi sân khấu, để
lại Huyền Trâm đứng đó, với những con mắt ái ngại có, mà “căm phẫn”
cũng có.
_Đi dạo nhé!- Lâm Danh đề nghị trong khi hai đứa vừa bước
xuống.
Nó gật đầu, chẳng lẽ lại từ chối người vừa giải oan, ‘cứu danh dự’
mình...
Tiếng nhạc êm dịu lại được nổi lên.
Bên ngoài ngôi biệt thự.
Nói là đi dạo nhưng nó và Lâm Danh chỉ đi vòng vòng trong khuôn
viên villa và chỗ nào...có ánh sáng thôi. Nó lên tiếng
trước:
_Cảm ơn.....
Lâm Danh cười, gãi gãi đầu:
_Hok có chi!
Chẳng biết thần Eros đùa giỡn kiểu gì...mà tên con trai nào lởn vởn
gần nó cũng bị mũi tên của Eros cắm phập vào tim....
( kênh truyện chấm prồ)
âm Danh- một chàng trai thuộc loại hàng hiếm trong giới đào hoa,
bởi zì ít ai có thành tích girl dính lưới nhìu như Lâm Danh- không
giàu có, nhưng đẹp trai, học giỏi. Từ trước đến nay, khi anh chàng
đã nghía em nào, thì nhìu nhất là 3 tháng, em ấy sẽ phải quỵ ngã
dưới chân Lâm Danh ngay. Cua xong rồi bỏ, không biết bao nhiu girl
đã muốn ‘thắt cổ lìa đời’ vì cái “quy luật” tự đặt ra của Lâm Danh.
Đúng zậy! Lâm Danh chưa bao giờ thật lòng với ai! (Cái zụ này có zẻ
giống Shin)
Thế rồi nó “zinh hạnh” được lọt vào tầm mắt của Lâm Danh....Nó nổi
tiếng hok bít iu, nên Lâm Danh lấy chuyện đó ra để càng quyết tâm
“lật đổ” nó hơn. Lúc bắt đầu thả lưới, Lâm Danh chỉ nghĩ đơn giản,
cua được nó, bộ sưu tập của mình sẽ có giá hơn. Thế thôi! Nhưng
định mệnh đã đảo lộn tất cả.
Nó không gục, và sẽ không bao h gục trước Lâm Danh, mà ngược lại,
Lâm Danh đã gục dưới chân nó- thực sự....Có lẽ là...kể từ khi anh
chàng nhìn thấy nụ cười thiên thần của nó trong căn phòng hoa
Violet mà anh chàng đã cất công chuẩn bị.
Phải, Lâm Danh iu nó, thực sự iu nó.....Nhưng khi đã nhúng tay vào
việc gì, Lâm Danh sẽ không bao h rút tay mình ra, đơn giản là vì,
Lâm Danh iu nó...nhưng với một nô lệ của sự chiếm hữu, iu không,
chưa đủ, mà phải là có, có được nó.....
Hai đứa đang bước đi trong im lặng thì chuông điện thoại của Lâm
Danh vang lên Chorus của Takin’ Back My Love.
“I give it all up, but i’m taking back my love,
I’m taking back my love,
Im taking back my love,
I’ve giving you too much,
But i’m taking back my love,
Im taking back my love, my love,my love,my love,my
love”
Xin lỗi, tôi đi nghe máy một lát, Lâm Danh nói- sau khi nhìn xem ai
gọi.
Nó cười, xoa xoa bàn tay phải lên cánh tay trái:
_Uh! Nhưng nhanh nhanh nha, đứng đây một mình, cứ rợn rợn sao
í!
Lâm Danh phì cười:
_Tuân lệnh!
Biết nó sợ ma nên Lâm Danh không nỡ chạy ra xa để nghe máy mà chỉ
đứng khuất sau một gốc cây khá gần để nghe, người gọi là Hy Vân,
nên Lâm Danh nói chuyện rất nhỏ, sợ nó nghe được.
_Cô còn dám gọi nữa ak?!? – Tuy rất tức, nhưng Lâm Danh không dám
hét lớn, chỉ la nho nhỏ vào điện thoại.
<Bớt nóng...Tôi chỉ giỡn một chút thôi mà...Phim hay thật
đấy!>Giọng bình thường, pha chút chọc tức
_Dù gì cũng xong rồi, nên tôi không nói nữa, nhưng cô gái đó là
ai,?- Lâm Danh cố nuốt cục lửa zô lòng.
<Là một người có thể hy sinh danh dự, làm mọi thứ vì
tôi.....>- Nghe có vẻ bí ẩn lắm lắm. Nhưng Lâm Danh chẳng màng
hỏi, chỉ nói:
_Còn cô nữa? Chẳng phải đó là sợi dây chuyền cô đeo lúc nói chuyện
với tôi trên ban công sao?
<Phải....Chưa ai ngoài anh và mấy đứa bạn thân thấy đâu, mà tụi
bạn thân thì biết kế hoạch này rồi, dù gì cũng phải đeo nó lần cuối
trước khi chia tay chứ...Sợi dây đó sẽ thuộc về Huyền Trâm khi công
việc của cô ấy kết thúc, coi như tiền thù lao....>
Ra là, cái zụ tụi bạn Hy Vân nói khích nó “ Cháy nhà mới lòi mặt
chuột....” là để khích nó thôi, mọi chuyện đều nằm trong kế
hoạch....
_Chuyện này không có lần sau đâu đấy! Lỡ lúc đó tôi không giải
thích được việc đó thì Thùy Anh làm sao đây? Nhục cả đời đấy!- Lâm
Danh vẫn vùn vụt lửa tức.
Hy Vân cười giọng khó lường:
<Okie! Anh khéo lo thật, anh thông minh thế, mà không có anh thì
còn Thường Khánh, cả tên Mạnh Khoa nữa, không ai bỏ rơi cô gái bé
bỏng của anh đâu...Vả lại anh phải cảm ơn tôi mới đúng, chuyện này
chỉ có lợi chứ không có hại, nhờ nó mà anh mời Thùy Anh đi dạo dễ
hơn. Tin tôi đi, nó sẽ giúp ích cho kế hoạch
này.....>
_Thôi được rồi, tôi tin cô, tôi đang đi với Thùy Anh, cúp máy đây!-
Lâm Danh nói.
<Cố kéo dài thời gian nhé!> [Pip]
Hy Vân dập máy.
Thường Khánh kéo ghế ngồi xuống cái pàn không người gần
đó.
Nhỏ Lam cũng chẳng còn tâm trạng để nhảy, con nhỏ tiến lại phía
Thường Khánh.
_Sao anh còn ngồi đây?
_Không ngồi đây thì đi đâu? –Hắn hờ hững trả lời.
_Kiếm Thùy Anh! Tuy cậu ấy rất mạnh mẽ và bướng bỉnh, nhưng đây hok
phải chuyện nhỏ đâu!- Con Lam đáp.
_Chẳng phải cô ấy có người an ủi rồi sao? Tôi ra đó để trở thành
người thừa ah?- Vẫn lạnh lùng
Nhỏ Lam bắt đầu bốc hỏa:
_Anh.....
Chợt phía sau, một bàn tay nhẹ nhàng kéo nhỏ Lam xích qua một bên.
Là Mạnh Khoa:
_Cô không cần nói nhiều với hắn, Mỹ Dung muốn gặp cô có chuyện đó,
để Thường Khánh lại cho tôi....
_Uh... Mà anh phải ép tên điên đó đi kiếm Thùy Anh cho bằng được
đấy nhaz! Tui đi đấy!
Nhỏ Lam nói rồi chạy biến ra chỗ con Dung.
Thường Khánh quay sang phía khác, bình thản như hok có Mạnh Khoa ở
đây.
_Đi ra ngoài và kiếm cô ấy đi!- Mạnh Khoa nói ngắn gọn.
Lúc này hoàng tử máu lạnh mới nhìn lên.
_Cậu đang ra lệnh cho tôi đấy à?
_You.... ra ngoài và kiếm cô ấy đi!- Mạnh Khoa lập lại.
_Nếu tôi nói không thì sao? Chẳng phải cô ấy đã có người an ủi
ngoài đó rồi ak?
Mạnh Khoa mỉm cười:
_You đang ghen phải không?
Thường Khánh quay đi, không nói gì, chắc sợ Mạnh Khoa đọc được chữ
“YES” chình ình trong mắt.
_Anh rãnh thì cứ ra đó! Đừng ở đây lảm nhảm nữa! Rác tai lắm!- Hắn
đuổi thẳng thừng.
Nhưng tất nhiên Mạnh Khoa đâu phải là người bị kích một cái là rút
êm.:
_Người cô ấy cần là U...Tôi ra đó, chẳng có nghĩa lí gì, cô ấy chỉ
coi tôi như một người bạn thôi.
_Bạn bè an ủi nhau....- Thường Khánh lại buông cái giọng vô cảm của
mình, nhất quyết hok chịu “khuất phục” Mạnh Khoa, nhưng chưa nói
hết câu thì Mạnh Khoa cắt ngang:
_Đi Đi! Nếu u hok muốn người khác nhìn u như nhìn một thằng
HÈN!
Từ nhỏ tới h, Thường Khánh ghét nhất là bị ai gọi mình bằng từ
‘hèn’,hoặc đại loại như zậy, nhưng lần này, anh chàng cố ghim cơn
tức zào người, bởi vì tỏ ra giận dữ, đồng nghĩa với “mình đã thua”
, mà chịu thua có nghĩa là tự thừa nhận...”mình đang
ghen”
_Tôi không quan tâm! –Thường Khánh đáp.
_Được thôi, khi đã mất cô ấy thì đừng có hối hận đấy! Đi dạo với
Lâm Danh, một anh chàng đẹp trai và thick cô ấy chả thua gì u, lại
còn là “ân nhân” nữa, có chuyện gì xảy ra thì đừng trách tôi không
páo trước.- Mạnh Khoa nói vu vơ.
Thật ra thì ban nãy khi thấy nó bước ra ngoài với Lâm Danh thì hình
như....hắn thấy mình...hơi bị ghen rồi, cảm giác rất chi là nóng
lòng, chỉ muốn chạy ra kéo nó lại thôi. Hắn bik Lâm Danh là con
người khá nguy hiểm, để nó đi với tên ấy thì chả hay tẹo
nào....Thường Khánh như đang ngồi trên đống lửa, Mạnh Khoa lại còn
tống thêm vài cục than đạt tiêu chuẩn súp-pờ (super) Iso9001 zô cái
lò lửa ấy, bảo sao Thường Khánh hok sôi người chớ.
Đúng...Thường Khánh rất sợ mất nó.
_Anh muốn nói gì thì cứ tự nhiên! Tôi không rãnh ở đây để nghe anh
nói nhãm đâu!
Nói rồi Thường Khánh đứng phắt dậy, quay lưng đi mất.
Biết Mạnh Khoa đang nhìn mình nên Thường Khánh chả dám đi nhanh, cứ
từ từ, ra vẻ bất cần. Nhưng cái điệu bộ ấy làm sao qua mặt được
Mạnh Khoa (Lấy vải thưa mà che mắt thánh)....Thường Khánh đang đi
kiếm nó....Chắc chắn là như zậy!
-------------------------
Nó và Lâm Danh vẫn bước bên nhau, ở đây lắp nhìu đèn, nên hok tối
thuj như cái đoạn ban nãy
Nó đưa mắt nhìn wanh “Woa.....Khuôn viên biệt thự rộng thật đấy,
lại nằm ở vị trí tốt như zậy, chắc tốn cả bộn tiền mới mua được cái
mảnh đất nghìn vàng nỳ woa’”- Nó nghĩ thầm....
_À Thùy Anh này.....
Nó chợt giật mình vì tiếng gọi nho nhỏ của Lâm Danh bên
cạnh.
_Huh?- Nó đáp
_Thật ra tôi có chuyện muốn nói với bạn....
(Nó nhướn mày thay cho hai chữ “Chuyện gì?”)
_Tôi...-Lâm Danh ngập ngừng- Tôi...biết bạn...chưa bao giờ thích
tôi...
Anh chàng nhìn nó, tiếp:
_Nhưng, tệ một điều, tôi rất thích bạn.
Nó ngỡ ngàng vì phút ‘tự sự” này của Lâm Danh, hok bik hắn nói
thiệt hay có mưu đồ gì đây, lạ thật, nó vốn cả tin, nhưng với Lâm
Danh, không hiểu sao, cả với tin cũng chả nổi.......
Lâm Danh tiếp tục nhẹ nhàng nói:
_Không biết có bao giờ bạn thấy phiền vì sự có mặt của tôi trong
cuộc đời bạn chưa....- Nhìn xa xăm, Lâm Danh thoáng cười buồn- Nếu
có, thì xin chúc mừng bạn....
Nó lung túng hỏi:
_Anh...Anh nói zậy là sao?
_Tức là tôi sẽ không còn ở bên cạnh để suốt ngày làm phiền bạn
nữa.....-Không đợi nó hỏi tiếp, Lâm Danh nói lun- Tôi sẽ đi du học,
nửa vòng trái đất, có muốn làm phiền bạn cũng khó....
Anh chàng cúi mặt, để lộ cái sự bùn của mình hòa lẫn vào không
khí.....Bỗng nó thấy anh chàng tội tội làm sao í, ai đời, cua nó cả
gần năm trời, cho đi bao nhiu công sức và hy vọng, và thứ nhận lại
từ nó, chỉ là sự thờ ơ, hờ hững, vô tâm.... Nó ác? Không hẳn là
zậy, là bởi vì nó lun có một linh cảm rằng Lâm Danh là con người
không an toàn, con người sẽ làm mọi thứ để có được nó.....Nó sợ con
người như thế....Nhưng tự dưng, khi Lâm Danh bộc lộ tất cả những
điều ban nãy zới nó, mọi cảm giác sợ sệt kia, đều rủ nhau bay đi
đâu hết, chỉ để lại sự đồng cảm...trong lòng nó......
_Có lẽ đây sẽ là lần cuối tôi đi dạo và nói chuyện với bạn.....Về
tới TP, tôi sẽ đáp chuyến bay đầu tiên để bay sang Mỹ, mọi thứ đã
chuẩn bị hết rồi, chỉ đợi tôi thôi-Lâm Danh cố tỏ ra vui vẻ để nó
không thấy ngột ngạt- Thôi, chúng ta đừng nói mấy chuyện không vui
đó nữa.....Thùy Anh này, bạn thích ăn món gì nhỉ?
Lâm Danh cố tình lái qua chuyện khác, nó hok wan tâm, chỉ chăm chú
nhìn vẻ mặt vui vẻ giả tạo, cố che lấp ánh mắt buồn bã kia, nó
chẳng còn tâm trạng để nói về chuyện ăn uống nữa.....
_Sao chứ? Chỉ còn 1 năm nữa thôi.....Anh không ở VN được
sao?....
_Bạn sao zậy!- Lâm Danh làm ra vẻ “trái đất vẫn bình yên”, hỏi nó-
Sao tự dưng lại như thế kia? Tôi đã nói là bỏ chuyện đó đi
mà.....
_Tôi...làm anh buồn lắm hả....?- Nó không chú ý đến câu nói của Lâm
Danh, chỉ lặng lẽ hỏi tiếp
Đến nước này thì anh chàng chẳng còn giả vớ được nữa.
_Buồn vì người mình thích....chuyện nhỏ ấy mà....không đáng nhắc
đến nữa đâu....
Nó phải ráng lắm để không rớt nước mắt. Một con bé mạnh mẽ, đã bị
sự đồng cảm đối với một tên con trai mà mình chưa bao giờ mảy may
để ý...đánh gục. Đặt tay lên vai Lâm Danh, nó nói:
_Nếu tôi có thể làm chuyện gì để anh được vui, dù chỉ một lần cuối,
tôi sẽ làm....
-------------------------
Trên tầng thượng, một ví trí khá tốt để quan sát mọi ngóc ngách
khuôn viên, và rất tốt để quan sát chỗ nó + Lâm Danh đang đứng. Hy
Vân mỉm cười đắc ý:
_Cá đã cắn câu rồi, bây giờ chỉ cần người câu giật dây thôi........
(Hy Vân không nghe câu nói của nó nhưng nhìn cử chỉ và ánh mắt để
đoán ra)
Ra là mọi thứ, mọi câu nói buồn chảy nước, cảm động [vật^^] của Lâm
Danh nãy h chỉ toàn là sắp đặt...........
.................Và đâu đó trong vườn cây này, hoàng tử lạnh lùng
đang đi tìm nó “Đồ đầu đất, cô đang ở
đâu?”..........................
----------------------------
Trở lại câu chuyện của nó.
_Bạn nói thật chứ?- Trong mắt Lâm Danh, những tia hạnh phúc nhỏ xíu
vụt wa vụt lại.
Nó mỉm cười hiền lành, gật đầu:
_Uh.....
_Zậy thì....-Lâm Danh đưa bàn tay mình lên, ngừng lại một lúc, rồi
nói- Tôi...có thể...ôm bạn được không?
Nó- con bé lon ton lăng tăng trong mọi tình huống- chợt giật mình,
rụt rè nhấc bàn tay mình ra khỏi vai Lâm Danh, rồi tỏ ra lóng ngóng
cực kì.
Nhưng hình như ánh mắt nó bắt đầu biều lộ sự đồng ý. Cũng đúng
thôi! Chỉ là một cái ôm, bạn bè chia tay làm như thế là chuyện
thường, vả lại, đối với một tên con zai đã từng bị nó thẳng thừng
công khai “lờ đi”...Đền bù thiệt hại như thế là chuyện nhỏ
mà...
Lâm Danh tiến lại gần nó, thật chậm rãi, ánh mắt vẫn ướt át, như là
rất đau đớn í, thực ra anh chàng đang cố giấu nụ cười của kẻ chiến
thắng.
Rồi đến khi hok thể gần hơn được nữa, Lâm Danh nhẹ nhàng đưa tay
lên rồi từ từ siết chặt nó.
Thật khó tưởng tượng nếu có người nhìn thấy cảnh này....Nhưng dẹp
tất cả qua một bên......Nó mỉm cười, bởi vì có lẽ đây sẽ là việc
cuối cùng nó có thể làm để lấp đi cái khoảng trống “tội lỗi” mà nó
đã thổi phồng lên trong trái tim Lâm Danh.
Chợt, nó cũng đưa tay lên, nhẹ ôm Lâm Danh, như 2 người bạn sắp
phải chia xa
--------------------
Qủa không ngoài dự đoán và toan tính của Hy Vân, Thường Khánh – sau
một hồi long nhong trong cái vườn cây khá quang đãng này để tìm nó,
thì cũng tìm được, mà đau ở chỗ, hắn tìm được nó lúc nó đang “tình
thương mến thương” ôm Lâm Danh.
Khỏi phải nói Thường Khánh sốc đến cỡ nào.
Lạnh Lùng, Ích Kỷ, Kiêu Ngạo và hơi bị Sĩ Diện là những điều làm
nên Thường Khánh của ngày hôm nay.
Hy Vân đúng là rất hiểu Thường Khánh, cô ả biết lợi dụng cái tính
cách ấy của Thường Khánh để giăng bẫy.
Hy Vân đoán trước được, nó bị như zậy, một anh chàng lun hy sinh
hạnh phúc của mình để tìm kiếm hạnh phúc cho cô gái mình iu, tức
Mạnh Khoa, tất nhiên là sẽ thúc Thường Khánh đi tìm nó. Mà Thường
Khánh thì bị ‘dọa’ hay khích một cái là “đánh động”
ngay.
Và cô ả biết, người như Thường Khánh, khi thấy “cô gái của mình” ôm
tên khác,lại là tên đang có tình ý với cô ta, thì bảo sao mà không
phát điên cho nổi.
Tất nhiên, một tên máu lạnh “phát điên” theo kiểu đâu giống người
thường, là người thường thì đa số phải hét toáng lên và 3 mặt một
lời, làm cho ra lẽ rồi, còn Thường Khánh, anh chàng chỉ lặng lẽ bỏ
đi, ánh mắt băng giá ngày nào, bây giờ đang trào lửa. Một con người
bao năm nay, lun thu mình lại trước những quan tâm, sự nồng nàn từ
người khác, đã biết thế nào là iu một người, nhưng giờ đây....Cả
thế giới như bỗng chốc sụp đổ...Mọi thứ chỉ còn là một múi hỗ độn
linh tinh...Thường Khánh cứ bước, bước mãi, hắn hok bik mình đang
đi đâu, không biết bao giờ sẽ dừng lại [có lẽ là khi cảm thấy mỏi
chân ], chỉ biết bước, hok [dám] nhìn lại phía sau, như trốn tránh
một thực tại phũ phàng
Mạnh Khoa bị hết em này đến em khác quấn quít mời nhảy, cả tối đó
chỉ có nhảy và nhảy. Biết mình sắp đuối, lợi dụng sơ hở của mấy
‘ẻm’ khi vừa nhảy xong, anh chàng không nói không rằng, rón rén
trốn ra ngoài .
_Ngoài này thích thật! Chả bức bối như trong kia!- Mạnh Khoa dang
hai tay ra đón gió, mỉm cười thích thú để gió phả vào
mặt.
Lúc này, anh chàng đang đứng trên một ngọn đồi cỏ phía trước biệt
thự, gọi là đồi cho “sang” chứ thực ra nó chỉ là một ụ đất được cỏ
bao phủ, cao hơn mặt đất khoảng 2 mét .
_Giờ này chắc 2 người đó đang đi với nhau rồi.
Ánh mắt Mạnh Khoa đượm buồn, thoáng quá như cơn gió thôi, nỗi buồn
chả bao h lưu lại được lâu trong lòng Mạnh Khoa cả.....Chỉ cần nó
hạnh phúc....
Anh chàng mỉm cười:
_Phải!Chỉ cần cô hạnh phúc!
Nói rồi anh chàng thả người xuống bãi cỏ, để gió mơn trớn da thịt,
bỗng phía dưới đồi, 2 cái bong nho nhỏ lù lù xuất hiện.
Mạnh Khoa bật hẳn zậy, và nhận ra rằng, 1 trong 2 là nó. Nhưng cái
tên đang thong dong bên nó lúc này không phải là Thường Khánh, mà
là Lâm Danh.
Hic, con bé vô tư kia vẫn chưa biết Thường Khánh đang bốc hỏa vì
nó.
Mạnh Khoa nghĩ thầm “Nếu Thùy Anh ở đây, zậy cái tên cố chấp ấy
biến đâu mất?”
Trực giác báo cho anh chàng biết là có chuyện không hay. Mạnh Khoa
nhảy xuống ụ đất, tiến lại phía nó và Lâm Danh.
_Chào!- Anh chàng nghiêng đầu để lộ nụ cười làm tá em chết ngất của
mình, rồi way sang Lâm Danh, anh chàng lịch sự nói- Cho tớ mượn
Thùy Anh một lát nhá!
Lâm Danh mỉm cười:
_Tất nhiên! Hai người cứ nói chuyện, tôi vào trong đây!
Đợi Lâm Danh đi khỏi. Mạnh Khoa nắm khuyủ tay nó kéo ra một góc
khuất.
_Chuyện ban nãy...cô có sao không?
_Đỡ nhiều rối!-Nó ngắn gọn.
_Hắn đâu?Chẳng phải hắn đi kiếm cô sao?- Mạnh Khoa hỏi
tiếp.
_Hắn nào?- Nó ngơ ngác- Ý anh là Thường Khánh hả, hắn đi kiếm tui
sao, tui đâu có thấy!- Nó tỉnh bơ trả lời
_Zậy chắc phải có chuyện gì xảy ra....Mà không phải cả tối cô đi
với hắn đấy chứ?- Mạnh Khoa hất mặt về phía đại sánh, tức ám chỉ
Lâm Danh.
Nó gật đầu...Ngập ngừng....Nó định kể với Mạnh Khoa chuyện ban
nãy...Nhưng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu....
Như đọc được suy nghĩ của nó, Lâm Danh ân cần hỏi:
_Cô muốn nói gì với tôi à?
Câu hỏi ấy như “mở lòng” cho nó, ban đầu là ngập ngừng, ấp
úng,...sau đó, nó cứ thế mà tuôn ra mọi chuyện.
Nghe xong, Mạnh Khoa nghĩ một lát, rồi púng tay cái
póc:
_Có lẽ hắn đã xuất hiện ngay “giây phút lịch sử” ấy, hiểu lầm, và
“Boom”- Mạnh Khoa bung hai tay trước mặt nó như dọa con nít- trái
bom của sự ích kỷ và ghen tuông đã nổ tung!
Nó ngồi phịch xuống đất, làu bàu:
_Anh nói cái gì thế!?!
_Sao còn ngồi thừ ra đó....Đi kiếm hắn đi- Mạnh Khoa dịu dàng nói
khẽ với nó.
_Tại sao tui phải đi kiếm, hắn chưa tìm hiểu gì cả đã vội dở chứng
và đùng đùng bỏ đi..Ai sai?!- Nó nói bướng, nhưng thực ra đang lo
cho tên đáng chết kia lắm lắm.....
_Cô đang cố giấu ai zậy hả?- Mạnh Khoa phì cười- Đi thôi!- Mạnh
Khoa kéo tay nó lên- Cô đi bên đó-Anh chàng chỉ về hướng phải- tôi
kiếm bên này. Nhanh lên đó! Hai người đúng là...
Mạnh Khoa định đi thì nó nắm tay áo anh chàng, kéo lại:
_Khoan!
_Gì nữa?- Anh chàng ngoảnh lại...
Nó e dè nói:
_Tui...tui sợ ma...
Mạnh Khoa nhìn nó trân trối một hồi rồi bỗng bật cười khùng
khục.
_Cô đùa ai zậy! Đai đen Karate mà sợ ma sao? Mà cô yên tâm đi, ma
mà lỡ trông thấy cô thì cũng vắt giò lên cổ, chạy mất dép
thôi!
_Nè! Tui nói thiệt chứ bộ!- Nó đánh Mạnh Khoa cái “chat”- Còn ở đó
mà chọc!
Ôm cái tay đau đớn của mình, Mạnh Khoa nhăn nhó:
_Uj za! Tui giỡn thoy mà, thì bởi cô sợ mà tui mới để cô đi kiếm
hắn ở chỗ sáng đó! Vả lại đi chung thì bao h mới kiếm thấy hắn,
biết đâu hắn thấy, lại ghen lung tung rồi đi biệt lun thì biết!
Chừng nào thấy hắn thì nhớ alo^ đó!
Dăn xong ,Mạnh Khoa vụt biến vào bóng tối.
Không hiểu sao, Mạnh Khoa lại dành hết tâm sức để giúp cho “tình
địch” như thế? Con người cao cả như zậy, trên đời còn mấy
ai?.....Không đòi hỏi, không điều kiện, à mà có đấy chứ, điều kiện
“chỉ cần nó hạnh phúc”. Nhưng như thế không có nghĩa là làm mọi
việc một cách mù quáng đâu nhaz.
Mạnh Khoa vẫn lun đợi nó. Nếu tên kia hok làm nó hạnh phúc, hoặc
một ngày nào đó, nó hok còn tình cảm với Thường Khánh, thì Mạnh
Khoa sẽ “đoạt” lại nó, sẽ là người trực tiếp tạo ra hạnh phúc cho
nó, chứ hok phải người “đứng đằng sau tìm kiếm hạnh phúc cho em”
nữa.....
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me yeutruyen.wapsite.me,chúc các bạn vui vẻ)
“Cái đồ trẻ con này!”- Mạnh Khoa vừa bước, vừa đảo mắt tìm kếm
trong bóng tối.
Và ánh mắt anh chàng bỗng chạm phải một tên, đang ngồi trên hòn đá
khá to, tay cầm một chai Heneiken hay gì đó, anh chàng hok thấy
rõ.
Và cái điệu tức tối, giận dữ, pha lẫn một chút đau đớn mà chỉ có ai
“tinh mắt” mới phát hiện đã cho Mạnh Khoa biết, đó là Thường
Khánh.
Mạnh Khoa bước lại trước mặt, Thường Khánh đưa mắt liếc nhìn một
cái rồi tiếp tục đưa chai bia lên tu ừng ực, chảy cả xuống áo, xem
như Mạnh Khoa là “người không khí”.
_Cô ấy đang đi kiếm U đấy!- Mạnh Khoa lên tiếng.
_Thì sao?- Thường Khánh đáp, rồi tiếp tục nốc bia cho đến khi chai
bia cạn, anh chàng mới vứt nó sang một bên đường (á, tay này góp
phần làm ô nhiễm môi trường trầm trọng hơn đây maz`)
_Chuyện đó không như U nghĩ đâu- Tiếng nói ấm áp của Mạnh Khoa lại
vang lên.
_Tôi chỉ tin vào nhưng gì mình thấy.- Đáp gọn lỏn.
Mạnh Khoa vẫn kiên nhẫn:
_Tin hay không tùy u...Nhưng nếu thật sự iu cô ấy, u phải là người
hiểu cô ấy nhất!
Anh chàng ngừng lại như để xem phản ứng của tên kia. Không có biểu
hiện gì. Mạnh Khoa nói tiếp:
_ U không nghĩ rằng mình vô lí quá ư? U không tìm hiểu, đã vội kết
tội cô ấy, U iu cô ấy kiểu gì zậy hả? Công khai tuyên chiến với gia
đình và dư luận, để bảo vệ tình iu của mình.Vậy mà chỉ vì một
chuyện nhỏ nhặt không biết đầu đuôi, u đã cho rằng cô ấy phản bội
mình. Một người ích kỷ và không nghĩ cho người khác như u, thì
không có tư cách gì để yêu cô ấy cả!
Mạnh Khoa “hùng hồn”, từng câu từng chữ như nhát búa đập vào tim
Thường Khánh.
_Suy nghĩ lại đi....Hãy chứng minh cho mọi người thấy, tình cảm của
u dành cho cô ấy, không gì có thể đánh bại...Hãy chứng minh rắng,
tôi đã không nhìn lầm người!.
Mạnh Khoa mỉm cười đầy hàm ý, quay lưng, đi được một đoạn, như chợt
nhớ ra gì đó, anh chàng dừng chân, không quay mặt lại mà chỉ
nói:
_À mà này! Nếu u không làm cô ấy hạnh phúc, thì tôi sẽ “cướp”cô ấy
đi đó. Vì vậy, nhớ đừng làm cô ấy buồn thêm nữa. Dẹp cái thói ngông
cuồng của mình qua một bên đi!
Nói xong Mạnh Khoa tiếp tục thả bước...Sau lưng, Thường Khánh lặng
lẽ nhìn theo, có lẽ hắn đang đặt một dấu chấm hỏi to đùng trong
lòng “Mạnh Khoa là kiểu người gì...Sao lại có thể hy sinh mọi thứ
cho một điều không thuộc về mình?”....
Mạnh Khoa rút điện thoại ra, định gọi cho nó, để thông báo đã “hoàn
thành xuất sắc nhiệm vụ” và bảo nó trở vè “khu căn cứ”. Nhưng lại
thôi và đút di động trở lại vào túi “Có lẽ hắn biết mình phải làm
jie mà....Không xía vào chuyện của họ nữa!”- Anh chàng nghĩ
thầm.
Ngước lên bầu trời không một vì sao, chắc sắp mưa.... bước một mình
trong đêm tối, anh chàng đấm ngực, tự đùa với mình:
_Ba mẹ ơi! Sao ba mẹ lại sinh ra một thằng con “cao thượng” như thế
này cơ chứ!
Những người bên cạnh Mạnh Khoa thật là may mắn. Người được Mạnh
Khoa iu, lại càng may mắn gấp bội....Nó rất may mắn!
“Tôi sẽ tiếp tục iu em...Và sẽ vẫn mãi chờ em”.....Câu nói Mạnh
Khoa đã nói với nó khi vứt chiếc chìa khóa của cái hộp gỗ xuống
sông ...giờ đây...một lần nữa...câu nói ấy...được người con trai
ấy....tự lập lại với trái tim mình......
Nó chạy men theo vệ đường, ngôi biệt thự của Hy Vân từ đây nhìn lại
chỉ là một chấm nhỏ. Vì Thường Khánh, nó đã chạy xa đến cỡ đấy
rùi.
Có vẻ nó đã thấm mệt, bằng chứng là những giọt mồ hôi đang trực rớt
xuống “Đồ ngốc xít...Anh đang ở đâu? Sao anh có thể hành động nông
nổi như thế?....”- Nó dừng lại, gập người thở, tức tối nghĩ thầm
“Đáng ghét! Tôi mà tìm được anh thì...”
Đứng thẳng dậy, chân nó tiếp tục thoăn thoắt , từ vệ đường mà nó đã
chạy trên trên thảm cỏ ươn ướt sương đêm từ lúc nào...Đêm xuống
rồi, hắn ở đâu chứ, hắn có biết nó lo cho hắn đến cỡ nào không, đồ
thiếu gia hống hách....
Nó la lên trong đầu “Đừng chơi trò trốn tìm với tui nữa, tui thua
anh rồi, ra đây đi mà....” Bước chân nó chậm dần rồi dừng hẳn lại,
mồ hôi nhễ nhại trên gương mặt xinh xắn của nó. Thôi rồi! Nó chả
còn sức để mà chạy trong đêm thế này nữa...“Đồ ngốc...Đừng đùa dai
zậy chứ.......” Mệt mỏi, nó dựa lưng vào một gốc cây.
Chớp......Sấm đánh một cái “đoàng”.... Trời âm u, gió thét
gào....Sắp mưa rồi.....
Nó như sắp khóc theo ông Trời....
Nó vốn sợ ma, sợ bóng tôi..thế mà vì hắn, nó đã “từ bỏ” cái ánh
sáng ngọt ngào của ánh đèn ngoài kia để chạy vào bãi đất “tróc vẩy
trầy da” này (tức là nơi có cỏ, nơi toàn đất), một nơi tối tăm chỉ
nghe tiếng gió rít, dế kêu, để tìm hắn...Chỉ vì nó nghĩ, người như
hắn, sẽ không dễ dàng ló đầu ra chỗ sáng cho người ta tìm
thấy....
Một giọt...Mưa rơi trên vai nó...Hai giọt....Nước mắt nó rơi theo
mưa...Mưa...Nước mắt....Tất cả hòa vào nhau....Khi nó gần như là
ngã quỵ xuống thảm cỏ mát rượi sương đêm, thì bỗng có tiếng nói
trầm đục phát lên từ phía sau:
_Đang kiếm tôi à?
Phản ứng nhanh hơn bình thường...Nó quay lại phía tiếng kêu...Là
hắn, cái tên “chán sống” đã làm tổn hao gần hết “công lực” của nó.
Khi chạm mắt hắn, “một nửa linh hồn” của nó chỉ muốn chạy
lại.....thụi vài đấm vào cái tên tàn nhẫn, quá đáng ấy.....Nhưng
sâu thẳm bên trong, có gì đó như xúi nó chạy lại phía hắn, ôm lấy
hắn, hỏi han và quan tâm hắn một cách đúng nghĩa.
Nó way đi, quệt mấy giọt nước mắt còn sót, nó sợ hắn phát hiện nó
khóc vì hắn , và cũng để ngăn chặn, vì không chừng 1 trong hai khả
năng (ôm hoặc đánh ^^[đai đen karate đấy nhá]) xảy ra thì có mà
chết dở. Nó nói cứng:
_Ai tìm anh! Đừng tưởng bở!
Rồi nó cố bước thật nhanh, về phía nào nó cũng hok biết nữa, nó chỉ
biết đi, cho khuất mắt tên ấy. Nó hok nhận ra rằng mình đang tiến
sâu vào bãi thông tối thuj.
Không biết Thường Khánh đã thấy đôi mắt đỏ hoe của nó
chưa.......Bỗng nhiên anh chàng chạy lại phía nó, nắm tay nó kéo
lại.
Kèm theo cái nắm tay ấy không phải là ánh mắt lạnh băng ngày nào mà
là ánh mắt rất ấm áp. Hoàng tử lạnh lùng đâu rồi?....Không thèm chú
ý đến điều đó, có lẽ vì đang rất tức, nó vội giật tay
ra
_Anh làm gì zậy hả?
Nó lườm anh chàng rồi tiếp tục bước. Mưa ngày càng nặng hạt. Thường
Khánh không chịu thua, tiếp tục chạy lên kéo nó lại:
_Cô đang tức giận với tôi đấy à?
_Anh hỏi thế là ý gì? Tui chưa thấy ai vô lý như anh! Anh nghĩ mình
luôn đúng ư? Anh xem tui là gì zậy hả? Anh biến đi cho tui nhờ!- Nó
tuôn một hơi, mà nước mắt cũng trào ra theo, hòa lẫn với nước mưa
trên mặt nó.... rồi như hok biết nói gì nữa (hoặc tức đến nỗi nói
không ra), nó chỉ trừng mắt nhìn Thường Khánh.
Nó đúng là “trán zồ ngang bướng”, ít ra cũng phải nhận vài lỗi về
mình cho mát tai người ta.... Nó thừa hiểu người như hắn mà thấy nó
“hug” người khác, thì không tức mới gọi là kỳ quái, nhưng với tính
cách của một tiểu thư cộng thêm cái chất ngang tàn từ khi mới chào
đời, nó hok chấp nhận hắn hành xử thiếu lí lẽ như thế!
Zới lại...là con zai thì cũng phải nhường con gái, vả lại, nó ngây
thơ hok bik chuyện này.... nhưng thông minh như Thường Khánh thì
phải chịu hiểu là nó đã bị “đưa vào tròng” chứ.
_Đừng khóc!- Hắn tinh mắt thật- Cô đúng là bướng bỉnh mà....- Hắn
định nói thêm gì đó, nhưng có vẻ nói lúc này không hợp hoàn cảnh
nên hắn lại nuốt câu nói vào trong....
Bây giờ chỉ còn bốn mắt nhìn nhau, chả ai nhúc nhích trong khi mưa
cứ trút xuống một cách vô tội vạ, khiến hai đứa bắt đầu “tiến hóa
ngược” thành hai con...chuột lột.
Thắng thua chưa ngã ngủ trong cuộc thi “Ai chớp mắt trước” thì hắn
bỗng lên tiếng :
_Xin lỗi...
Ố là la! 2 lần xin lỗi trong cùng một buổi tối, mà lại là lời xin
lỗi từ một chàng trai lạnh đến nỗi “băng mà còn phải xấu hổ” [vì
hok lạnh bằng]...chứng tỏ rằng...Thường Khánh rất iu
nó.
Nó, ban đầu là ngạc nhiên, rồi khi nhìn vào ánh mắt rất thật và tội
tội của hắn, mọi tức tối, giận zữ đều chắp cánh bay đi mất, hạnh
phúc cập bến..... sau khi lấy lại cái hồn đang lơ lửng vì câu xin
lỗi ngọt ngào ấy...nó mỉm cười, thoạt đầu là nụ cười hạnh phúc,
chưa được lâu thì nụ cười ấy biến đi, thay vào đó là một nụ cười và
vẻ mặt “gian sặc mùi”
_Anh tưởng xin lỗi là xong hả?
Vừa dứt câu, nó “nhẫn tâm” nện một cú trời giáng bằng gót giày của
mình vào chân Thường Khánh, phá lên cười tinh ranh và chạy
đi.
Thường Khánh chưa kịp mừng vì biết nó đã “xí xóa” mọi chuyện thì đã
phải “Oái” lên đầy đau đớn.
Anh chàng nhảy dựng , ôm bàn chân tội nghiệp của mình rồi xù lông
nhím, la lên:
_Tôi mà bắt được cô thì...
Nói rồi Thường Khánh đuổi theo nó, dường như chẳng ai wan tâm đến 3
chữ “trời đang mưa” nữa, hai đứa chỉ biết đùa với nhau, mặc cho mưa
như xối nước vào người. Nó hết khóc từ lúc nào, mưa đã dội hết
những dấu tích của nước mắt trên mặt nó. May mà bệnh cũ hok tái
phát, nó hok lịm đi sau khi “nhè” nữa [chưa chắc à nha ]....Nếu hok
thì Thường Khánh sẽ lãnh đủ đây...
Hắn bắt được nó sau một hồi rượt nhau y như phim hành
động.
_Tóm được cô rồi nház!
Thường Khánh reo lên như con nít, và nắm tay nó giật mạnh làm nó
quay phắt lại, và hai cái mặt suýt chạm nhau...Tự dưng...nhìn vào
mắt đối phương, hai đứa như bị thôi miên...dần dần nó và hắn áp sát
gương mặt đẫm nước vào nhau hơn....4 mắt từ từ nhắm lại
và....
Chớp lóe một góc trời, như phủ lên hai đứa làm cả hai giật mình và
sực tỉnh (Oách! Thiên Lôi chơi kiểu gì zậy, cách 1 mili nữa thôi
mà....). Mặt và hai vành tai của 2 đứa rủ nhau đỏ dần....Nó hok
biết làm gì ngoài way đi, chân tay như thừa thãi....
Và mất một lúc sau, cả hai mới nhận ra mình đã tiến sâu vào rừng
thông.
_Chúng ta đang ở trong rừng thông đấy, làm sao đây?- Thường Khánh
hỏi, vừa là để chữa ngượng, vừa đánh trống lãng.
_Sao tui bik- Nó đáp mà hai má vẫn bật đèn đõ mãi.
Mưa vẫn không ngớt, cộng với sự trợ giúp của màn đêm đang bao phủ,
không gian ngày càng khó nhìn hơn, ở khoảng cách gần thì còn rõ,
nhưng phía xa xa thì chỉ thấy một màu trắng xóa. Việc đi đứng càng
khó khăn hơn đối với 4 con mắt chưa làm wen được với bong tối. Thậm
chí, cả hai còn hok biết khoảng cách giữa mình và ngôi biệt thự của
Hy Vân là bao xa nữa.....
Chả lẽ ở đây dầm mưa cho tới khi Thần Mưa “bị zợ gọi zìa ăn cơm”
sao? Ở giữa rừng cây thì kiếm đâu ra chỗ trú mưa, khi cây nào cây
nấy đều bị suy dinh dưỡng, ốm nhách cả lũ.......Đành phải đi tiếp
thôi, tới đâu thì tới, dù gì diện tích rừng thông này cũng hok lớn
đến nỗi làm tụi nó bị lạc đâu....
_Đi thôi! Chắc chắn là sẽ thoát khỏi đây!- Thường Khánh xoay wa,
nói với sau một hồi suy tính.
Và...chài ơi! Nó ban nãy và nó bây giờ....khác nhau một trời một
vực. Ban nãy còn tươi tĩnh, phá phách đạp chân giẫm tay người ta
búa lua xua đủ trò. Zậy mà lúc này đây, trông nó cứ như là người đã
3 ngày chưa ngủ zậy.... Mưa làm nó càng thê thảm, rũ rượi hơn. Biết
ngay là căn bệnh “nan y” khóc=>ngủ đâu dễ dàng buông tha cho nó
như zậy, vấn đề chỉ là ngủ sớm hay muộn thôi...
_Cô sao zậy?- Thường Khánh hỏi- Nãy giờ thì không sao..Lúc kiu đi
thì lại....
Nó giãy nãy phân bua mà hai mắt sắp sụp đến nơi:
_Ai biết... Đâu phải tại tui.....Nếu nhớ không lầm thì hình như có
lần tui khóc xong mà đâu có ngủ đâu.....
_Cô hay nhỉ....- Hắn trở về với vẻ lạnh băng.
Nó chả còn đủ độ “tỉnh táo” để trả lời...Nó sắp gục rồi. Hehe, chả
ai cưỡng lại nổi khi “nàng tiên ngủ” đến mời gọi cả, với nó thì còn
đặc biệt hơn, đúng là một căn bệnh “quái dị”.
_Leo lên đi! Cô mà khuỵ xuống thì tôi hok đỡ cô lên nổi
đâu!
Thường Khánh chống một gối xuống đất, gác 1 tay lên gối con lại,
đưa tấm lưng thon dài ướt đẫm nước mưa về phía nó.
Hắn "tình nguyện" cõng nó sao? Nó đơ như trái bơ, chẳng biết làm
sao, trong lòng dấn lên một cảm giác là lạ.
_Nhanh lên đi! Cô lúc nào cũng chậm chạp! À mà đưa ví đây, tôi cầm
cho, cô cầm thì thế nào cũng rơi mất cho xem!
Nó không còn cách nào khác, đành đua ví cho hắn rồi ngoan ngoãn và
dè dặt leo lên lưng hắn.
_Xong chưa! Tôi đứng lên đấy! Bám chắc vào!- Thường Khánh nói rồi
đứng lên và bắt đầu bước đi.
Lưng hắn mềm thật, cứ như là được xả bằng Comfort , hehe...Dù trời
vẫn đang mưa...Nhưng được ngự trên lưng hắn, nó chẳng thấy lạnh tí
nào, cảm giác hạnh phúc ùa đến, mang theo đầy ắp... Ấm
áp........Bình yên.......Thật là dễ chịu...Cứ như thế, nó chìm vào
trong giấc ngủ an lành.....trên bờ vai của hắn....với nụ cười thiên
thần trên môi....
Trời vẫn mưa...Mưa vẫn ngả nghiêng theo từng cơn gió....Và gió thì
vẫn rít wa từng tán lá....Trong cơn mưa ấy, trong cánh rừng thông
ấy...Hắn cõng nó.....Một tên đẹp trai, sự lạnh lùng của mọi khi
được thay bằng gương mặt ấm áp hết sức có thể,....cõng nó, một con
bé với nét mặt xinh đến mức tuyệt diệu, với chiếc váy đỏ nhưng
không “choé”.....Tinh khôi...Trông cả hai cứ như là thiên sứ mưa
ấy...Mà hình như cả hai đều đang cười thì phải, nụ cười phớt wa,
nhẹ nhàng... Như toả ra một ánh sáng kì diệu.... đẹp lung
linh....