7h tối, tại nhà nó.
_Thùy Anh!!!!-Tiếng anh hai nó vang lên sau cánh cửa
gỗ.
Nó đang đọc dở cuốn manga, lật đật chạy ra mở cửa:
_Gì zậy anh hai?
_Có thằng nào kiếm mày ngoài cổng kìa!
Nó vỗ vai ông anh,cười cười:
_Gĩơn hoài! thôi để em đọc truyện!
Nó toan đóng cửa thì anh nó ngăn lại:
_Tao rảnh wá ha, bạn mày đứng trước cửa thiệt kìa, không tin thì ra
ngòai đó koi..
Nó nhìn anh hai, ngờ vực rồi chạy lại kéo rèm cửa sổ ra, người đang
đứng dưới đó là
Thường Khánh. Nó lầm bầm "Sao hok chịu gọi ĐT, đúng là...". Anh hai
nó tiến lại:
_Sao mày wan toàn hot boy thế, nhìn mày zậy mà còn đào hoa hơn anh
mày nữa!
Nó giãy nãy:
_là bạn thôi mà!!!!!!
_THIỆT hok?
_Thiệt!!!!!!
_Thiệt hả?
_Thiệt mà! Không tin thì thôi!!!-Nó hét toáng lên rồi chạy như bay
xuống lầu.
.........
_Anh làm gì ở đây thế?-Nó hỏi, giọng cằn nhằn.
Thường Khánh nhìn nó một hồi lâu khiến nó khó chịu,
wát:
_Gì mà nhìn mãi thế?!?
_Đi ăn, tui đói bụng wá!-Thường Khánh lên tiếng, thái độ không
giống như thường ngày.
Nó lại dở thói bướng bỉnh vốn có ra:
_Mắc mớ gì tui phải đi!
_Mới chưa đầy hai tuần, định quịt hả?
"Lại cái vụ ô sin, wên mất"-Nó nghĩ thầm.
_Thôi được rồi, dù gì tui cũng chưa ăn cơm....Thường KHánh nghe tới
đó thì liền lôi nó đi
_Zậy thì đi thôi...
Ra tới đầu ngõ, đang đi thì....
_Uả, Thùy Anh?
Nó và Thường Khánh đồng loạt ngẩng mặt lên:
_Mạnh Khoa??????-Hai đứa đồng thanh. Mạnh KHoa nhìn Thường Khánh,
cười:
_Suy nghĩ lại rồi hả?
Thường KHánh không nói gì, Mạnh Khoa bèn nhìn nó, tiếp:
_Định vào rủ cô đi chơi nhưng có Hoàng Tử rước rồi thì thôi zậy,
hai người đi vui vẻ nghen!
Nói rồi, Mạnh Khoa nhìn Thường Khánh bằng đôi mắt khó hiểu, khi đi
phớt wa Khánh, Khoa còn đặt tay lên vai anh chàng, mỉm
cười:
_Cạnh tranh công bằng mà....
Khoa vừa đi được vài bước thì nó way lại, nói lớn:
_Đợi đã! (Mạnh Khoa dừng lại, way nhìn nó) Hay là mình đi chung
đi!
Cả hai hoàng tử đều tròn mắt nhìn nó:
_ĐI CHUNG?????????
Nó vô tư:
_ừ, chẳng phải càng đông càng vui sao?
Mạnh Khoa tiến lại:
_Cô không sợ tôi làm kỳ đà cản mũi hai người hẹn hò ak?
Nó cười hồn nhiên:
_Hẹn hò gì? Đi ăn thôi mà, phải không "đồ vô duyên"?-Nó way lại
nhìn Thường Khánh, lúc
này sự giận zữ đang thể hiện wa ánh mắt.
_Thì uh...-Thường Khánh ậm ự trong họng.
_Thấy chưa? Đi thôi!- Nó kéo Mạnh Khoa đi, hai người đi đằng
trước,zui zẻ, nói cười, tía lia
biết bao nhiêu là chuyện,không để ý rằng có một cục lửa đang lầm
lũi bước đằng sau. "Cái
con cua này, bao giờ em mới chịu hiểu cho tôi đây....?"
* * *
_Nhiều chỗ bán trang phục Halloween thật!-Nó nhìn hai bên đường mọc
đầy các shop bán
đồ cho Halloween mà lòng háo hức.
Mạnh KHoa đồng tình:
_Ừ, ở Hà Nội đón Halloween cũng lớn lắm...
Nó way wa Thường Khánh:
_Còn trường cũ của anh thì sao?
Đáp lại nó chỉ là gương mặt hình sự ,lạnh băng và sự im lặng của
Thường Khánh. nó vội
hỏi:
_Này Này, có nghe tôi nói gì không?
Nó lấy tay huơ huơ trước mặt Thường KHÁNH, không hiệu wả, Nó bèn
đấm lên lưng anh
chàng, hét:
_Anh làm gì zậy? Hồn lìa khỏi xác rồi kìa!!!!!!
Thường Khánh giật mình:
_Gì cơ? Hồn gì?. Nó thở dài ngán nẩgm:
_Anh đi zới tụi tui mà hồn thì cứ để đâu đâu! Chán anh
wá.
Thường KHánh im lặng. Mạnh Khoa cười cười, khó hiểu. Nhỏ ngu
người:
_Các anh làm gì mà như hai tên tâm thần thế hả?- Hai tên con trai
chưa kịp phản ứng gì
thì nó chợt reo lên -A!!!!!!Bánh bao!!!!!Đói bụng
wá!!!!!!
Mạnh Khoa và Thường Khánh đồng thanh:
_Để tui đi mua!
Thường Khánh và Mạnh KHoa nhìn nhau chòng chọc, Mạnh KHoa thì bình
thường nhưng
Thường KHánh thì có vẻ muốn ăn tươi nuốt sống người ta. Thấy có dấu
hiệu không tốt, nó
vội chửa lửa:
_Hai anh đi luôn đi, mỗi người mua cho tui 2 cái! -rồi nó đẩy hai
anh chàng đi. Một mình
nó đứng lại, thầm nghĩ "Haizzzzzzz.....Biết bao giờ chuyện này mới
kết thúc hả trời????"Nó
thở dài way lại thì đụng phải một người đang đứng nghe điện thoại,
dáng vóc có vẻ sành
điệu đúng nghĩa dân chơi.Nó rối rít:
_xin...xin lỗi!- Nó ngước lên và há hốc trước gương mặt wá chuẩn
của anh chàng vừa bị nó đụng phải...."Người Việt Nam đây ư? Nhìn
giống Hàn Quốc thấy mồ? Nhưng mà dù là người
nào thì cũng công nhận tên này đẹp trai ra phết!!!!"
_Xin lỗi là xong ak?- Tiếng nòi của anh chàng cất lên cắt đứt dòng
sy nghĩ của nó." Câu nói
thiếu lịch sự hok hợp zới bề ngoài thanh lịch chút nào"-Nó
nghĩ
_Chứ anh muốn gì? -Nó nói, 3 gai không chịu được
_Đền!
_Đền thế nào?-Nó nhằn
_Tạm thời chưa nghĩ ra!
_....
_Đưa điện thoại cô đây, đừng nói là hok có ak nha!
Nó trợn trắng:
_Gì cơ? Đền = cái iPone của tôi ak, anh nghĩ sao zậy?
Tên đó đưa tay lên trán:
_Khùng zới cô luôn! Đưa ĐT, tui ghi số, khi nào nghĩ ra tui sẽ gọi
cho cô.
_Aaaaa....-nó gật gù.
_Nhanh lên!- Ten đó thúc
_À thì số tui là 0909727545-Nó nói.
Tên đó vừa ghi xong số ĐT nó thì đằng sau vang lên một giọng nói ồm
ồm = tiếng Hàn, có
nghĩa là:
_Xe đã chuẩn bị sẵn sàng, mời cậu chủ về nhà!
Hắn way lại, đáp = tiếng Hàn:
_Ừ, cho xe tới đi!- rỒI hắn way wa nó , nháy mắt(= Tiếng Việt) -Tối
nay tui sẽ gọi cho cô.-
Nói rồi hắn leo lên xe, chiếc limo đen phóng đi giữa dòng xe cộ tấp
nập.Nó sững sờ "Người
Hàn ư...."Vừa lúc đó, Mạnh Khoa cầm bịch bánh bao chạy lại. Thường
KHánh đi sau. Mạnh
KHoa hỏi:
_Vừa nói chuyện với ai thế?
Nó lắc đầu:
_Một người đẹp trai....
Mạnh Khoa và Thường KHánh đau đau tim"ĐẸP TRAI?????????"
11h30. Bóng tối đã bao trùm lên mọi cảnh vật. Phòng nó hắt ra ánh
sáng leo lét của ngọn đèn ngủ. Trong phòng, nó đắp chăn ngang
người, gương mặt xinh xắn ánh lên một nét đẹp thanh thoát, nó hít
vào thở ra đều đặn. Bỗng bé dế iPhone rung lên bần bật, bản Pabo
Sarang nổi lên đánh thức nó. Nó vội quờ quạng trên đầu giường, bắt
máy, giọng ngái ngủ:
_Alo^.....
_Tôi đây, mới giờ này đã ngủ rồi ak?
Nó bừng tỉnh, dụi dụi mắt:
_Anh là cái người tôi đụng phải hồi nãy á hả?
_Chứ ai!?!
_Gìơ này gọi tôi làm gì?
_e^, định trốn ak, cô còn nợ tôi đấy nhá!
Nó gãi đầu nhăn mặt, sao nó tòan mắc nợ mấy tên con trai thôi
nhỉ????.cất giọng uể oải,
nó nói:
_Zậy bây giờ anh muốn gì?
_Ngày mai đưa tôi đi thăm thành phố nhá, tôi vừa về VN, chưa đi đâu
chới cả.....
Nó mừng húm. Tưởng gì to tát lắm. Dù sao ngày mai cũng là chủ nhật,
nghỉ cả ngày mà.
Nó liền gật đầu:
_OK, nhưng mọi chi phí anh lo đấy nhá, tôi chỉ là hướng zẫn ziên
thôi, anh phải bao ăn cho
tôi nữa đấy- Nó đặt điều kiện.
_Chuyện nhỏ!
_Zậy thôi! Tui đi ngủ đây, đang ngủ ngon...-Nó định cúp máy thì tân
con trai ngăn lẹi:
_Cô không hỏi tên tôi ak?
_Việc gì phải hỏi, mà thôi cũng được,thế anh tên gì?
_Triệu Chấn Dương, nhớ đấy! Mà cô gọi tôi là Shin cũng
được
Nó vặn lại:
_Shin ak? Anh có đẹp trai bằng Lee Shin không mà dám tự gọi mình là
Shin zậy hở?
Gịong hơi bực bực, Shin bảo:
_Tên thật của tôi đấy! Ai rảnh mà lấy tên nhân zật truyện tranh hay
truyền hình làm biệt
danh?
Nó cười:
_Ờ tôi giỡn thôi mà....Zậy mai 7h gặp anh ở chỗ hồi nãy
nhá!
_Chỗ hồi nãy cô đụng phải tôi á hả?
_uh...Mà sao anh thích nhắc lại chuyện cũ thế, dẹp anh đi! -Nói rồi
nó cúp máy, còn kịp
nghe giọng cười nham nhở của Shin vang lên ở đầu dây bên
kia....
Nhìn vào số điện thoai Shin, nó thầm nghĩ "Số cũng đẹp gúm!" rồi nó
để iPhone lên bàn,
kéo chăn trùm kín người...tiếp tục sự nghiệp lớn lao...
------------------------------------
6h nó đã dậy, đánh răng rửa mặt, tắm rửa, thay đồ và ba cái chuyện
lặt vặt khác lấy mất
50' của nó, làm zậy là cấp tốc lắm rồi, thường thì nó tắm hết cả
nửa tiếng lận, chỉ khi có
việc gấp nó mới chịu tắm nhanh thôi, hik.
Nó rón rén bước xuống nhà, cố gắng di chuyển thật nhẹ nhàng để ba
nó ngủ tầng dưới
không bị đánh thức, bởi thường thì nó đi như...sumô zậy(hic). Xuống
tời lầu một, nó không
cần rón rén như ăn trộm nữa, vì lầu 1 là phòng dành cho khách, mà
hiện nay nhà nó
chẳng có khách nào...Nhưng vừa xuống dưới nhà, nó đã thấy ba nó
đứng trong phòng
tranh ảnh chung của gia đình, trước tấm ảnh ông chụp chung zới mẹ
nuôi ngày bà còn
sống, nó thốt lên ngạc nhiên:
_Pa, pa không ngủ được ạ?, sao ba zậy sớm thế?
Ba nó ngoảnh mặt ra, bên cạnh gương mặt rắn rỏi phúc hậu, đôi mắt
từng trải, uy nghi
của ông toát lên nỗi buồn thăm thẳm, ướt ướt, chẳng lẽ ông vừa
khóc....
Pa nó lên tiếng:
_Uh pa không ngủ được , con định đâu ak?
Nãy giờ đang miên man nghĩ ngợi, tiếng nói của pa làm nó choàng
tỉnh, vội gật đầu:
_Dạ, con đi chơi zới bạn, lát nữa nếu không về được con sẽ gọi điện
cho pa!
Pa nó hiền từ gật đầu:
_Con đi đi.
Nó chào pa rồi bước ra khỏi nhà, trong lòng vẫn còn thắc mắc "Chẳng
lẽ pa vừa khóc thật
sao?...."
Trước wán cafe Huyền Ngân, 7 giờ 5.
_Ê....- Nó chạy tới, thở hồng hộc. Shin way mặt lại. Nó vù tới, mém
lao đầu vào cái cây
trước mặt. Shin đỡ tay nó, nói:
_Gì mà chạy như ma đuổi thế...
Nó không còn sức cãi lại...Chỉ biết gập người lại thở. Đợi mặt nó
hết đỏ gay như hồi vừa
chạy tới, Shin mới chỉ vào chiếc limo đậu trước mặt hai
đứa.
_Đi bằng cái này nà, cô lên đi.
Nó ngoan ngoãn bước lên, miệng lẩm bẩm, đủ để Shin nghe
thấy:
_Đi bằng xế hộp thì làm sao ngắm cảnh!
Shin phì cười:
_Cô nhắm mình lết bộ nổi không mà còn lắm chuyện.
Nó không nói gì. Shin ngồi lên xe, cạnh nó rồi đóng cửa xe lại. Nó
bắt chuệyn trước:
_Anh là Hàn Quốc chính hiệu hả, sao nói tiếng Việt giỏi
thế?
_Mẹ tôi là người Hàn, còn pa tôi là người Việt, pa tôi ngày xưa là
du học sinh VN wa Hàn
du học rồi gặp và iu mẹ tôi, rồi cưới mẹ tôi & làm việc ở Hàn
luôn không về....Tôi là kết wả
tuần trăng mật của hai người ở Hà Lan!
Nó hỏi tiếp:
_Thế anh về VN làm gì, kiếm vợ ak?-Nó cười ma mãnh
Shin nhìn xéo nó, nói:
_Ở bên đó wậy wá, bị chuyển về đây để học tiếp ĐH.
_ĐH?- Nó kinh ngạc- Zậy...zậy tui phải gọi anh = anh
hả?
Shin thích thú nhìn thẳng vào nó:
_Cô nhỏ hơn tôi ak? Học lớp mấy?
_11
_11? Hèn chi mặt non choẹt, tưởng như búng ra được cả sữa ấy- Shin
nhạo nó.
Nó tức giận púng cái *** vào vành tai Shin:
_Púng ra sữa ak? Anh tưởng lớn tuổi hơn tôi là hay lắm sao,
xí!!!!!!
Nói rồi nó way đi chỗ khác, mặc cho Shin ôm lấy cái tai đáng thương
kêu oai oái.
Ngồi trong xe, đang thả hồn vào dòng người tấp nập trên phố thì
bỗng ĐT nó rung lên
trong túi, lại số lạ. Nó vội bắt máy:
_Alo^?
_Là Danh đây....Thùy Anh có rảnh hok, đi ăn sáng với Danh
nhé....
Hơi bị ngạc nhiên, nhưng nó kịp trấn tĩnh lại, nói:
_À, hôm nay tôi bận, hok đi được rồi, để hôm khác nhá!
Thóang im lặng. Rồi một một giọng buồn buồn vang lên:
_Uh, zậy để bữa khác...thôi Danh cúp máy đây.
Nó khẽ "ừ" và sau đó là những tiếng "tít tít tít"
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me yeutruyen.wapsite.me,chúc các bạn vui vẻ)
Nhét điện thoại vào túi, nó chợt phát hiện Shin đang nhìn mình, nó
nói:
_Làm gì mà nhìn em, chưa thấy người ta nghe ĐT bao giờ
ak?
Shin bật cười:
_Chịu xưng em rồi ak, mà ai zừa gọi điện cho em zậy?
Nó lại nói ngang:
_Em không có tính vô lễ với người lớn tuổi hơn mới gọi anh = anh
đấy nhá, đừng tưởng bở!-
Nó ngừng lại một lát rồi tiếp- Còn người vừa gọi đệin cho em là ai
sao em phải báo zới
anh?
_Cho anh biết không được ak?
Nó nói cộc lốc:
_Bạn.
_Bạn trai?
_Không, bạn bình thường- Tự dưng máu chảnh trong người nổi lên, nó
tiếp- Mà anh thắc
mắc thế cũng phải, đẹp như em không ai theo đuổi thì hơi lạ chứ
gì?
Shin bĩu môi:
_Thôi đi, cho em xem cái này.- Nói rồi Shin móc di động ra, mở hộp
tin, đưa cho nó. Nó
sững người, há hốc kinh ngạc trước wá chời tin nhắn iu thương, nồng
nàn, ngưỡng mộ,...
gởi cho Shin bởi wá chời số điện thoại khác nhau. Nó lắp bắp
hỏi:
_Gì thế này?
Shin giật lại ĐT, nói:
_Của Fan đấy!
_Fan?- Nó ngả ngửa
_Uh, anh là SV học viện sân khấu điện ảnh, từng tham gia nhiều phim
rồi, nhưng là vai
phụ thôi, còn non mà....
Nó không tin vào tai mình, Shin thấy ghét đang ngồi trước mặt nó là
diễn viên Hàn Quốc ư.
Nó nhắm mắt lại, lắc đầu nguầy nguậy rồi way wa chỗ
khác.
Hôm đó, 3 giờ chiều nó mới zìa tới nhà. Cả buỗi ,nó và Shin rong
ruổi khắp nơi trên chiếc
limo đen tuyền. Hết bến Nhà Rồng rồi wa viện Bảo tàng, hết viện Bảo
Tàng thì đi Sở
thú,.....Trưa, hai đứa ghé zào một nhà hàng cao cấp, nó được ăn một
bữa no nê, thịnh
soan hết chỗ chê,...Nó để ý một điều....Shin vung tiền như vung lá,
mua cái gì đều khuyến
mãi thêm câu:
_Không cần thối tiền thừa!
Nó chả ưa mấy lọai công tử như Shin, vì nó biết thế nào là đói mà
không có cái ăn, thế
nào là áo rách mà không có cái gì để mặc....Nó đã trãi wa ~ điều đó
suốt những năm
tháng tuổi thơ cho đến khi cô nhi viện nhận hai anh em nó zề....Có
lẽ do sống trong nhung
lụa từ nhỏ, Shin đã không nghĩ được rằng, ngoài những đại thiếu gia
như anh thì trên đời
còn rất nhiều cuộc sống bất hạnh khác ,có thể những đồng tiền thừa
khi Shin mua một thứ
vô bổ gì đó lại là cả một gia tài đối với họ....
* * *
Sáng hôm sau, 11T4. Nó bước zào lớp, chưa kịp ngồi thì Thường Khánh
từ đâu bay lại
chụp cổ tay nó, vẻ mặt lạnh lùng của anh chàng thoáng tức
giận:
_Hôm wa hình như cô đi với chàng nào ngoài đường ak?
Nó giằng tay ra:
_Zô duyên! Tôi đi với ai kệ tôi, anh có phải má tôi đâu mà hỏi cung
tôi khiếp thế?
Chợt nhận ra mình hơi bị vô lý, Thường Khánh liền hạ
giọng:
_Xin lỗi....
Nó ngồi xuống:
_Không sao đâu, mà làm sao anh biết?
_Thì thấy mới biết! Mà người đó là ai zậy?
Nó chun mũi, một ý tưởng lóe lên, nó nói:
_Bạn trai tôi đấy!
_Bạn trai?
_Ừ.
Ánh mắt anh chàng thoáng lộ vẻ bối rối làm nó phải phì cười:
_Đùa anh đấy! À mà chuyện hôm anh nói zới tôi "...." là thật hay
giỡn thế....
Mặt nóng bừng, Thường KHánh vội đánh trống lãng:
_Chuyện đó....À mà cô làm bài tập sinh học chưa, tui bí rồi chỉ tui
nhé!
Nó định wát "Lái giỏi nhỉ????" nhưng thấy ngại nên thôi. Vừa lúc
đó, Hy Vân từ ngoài cửa
lớp bước đến bàn nó, cười nham hiểm:
_Càng ngày càng tiến triển nhỉ?- Cô ả liếc nó cười cười làm nó chợt
rùng mình rồi cô ả nói
với Thường khánh- Bác trai bảo tối nay em wa nhà ăn cơm chung đấy,
chiều nay bác về
VN...
Thường Khánh không nói gì, Hy Vân tiếp:
_tối anh wa rước em nhé, bác trai bảo thế!
_...- Vẫn nín như hến
_Không có chuyện gì thì em zề lớp đây.
---------- Bài viết đã được nhập tự động bởi hệ thống
----------
Hy Vân nhìn sang nó bằng vẻ mặt khinh khỉnh pha chút ghen tức,
nói:
_Hạnh phúc nhỉ? Ráng giữ nhé, chẳng còn nhiều thời gian vui vẻ thế
đâu....
Cô ả phá lên cười một cách khó hiểu rồi bước về lớp. Nó không để ý
đến câu nói đó, chỉ
bảo với Thường Khánh:
_Chậc! Anh vô tình wá, để vị hôn phu độc thoại thế mà coi được
ak?
_Hôn phu hôn phu, cô không nói cũng chẳng ai bảo cô câm
đâu!!!!!!!!-Thường Khánh tức
tối wát lên. Nó im bặt. Nói nữa mắc công nghe chửi....
-------------------------------------
Tan trường.....
_Thùy Anh!!!!!!!!!!!!!!!!!- Nó và con Lam vừa đang mải tám chuyện
vừa dắt xe ra cổng thì
cách xa ở phía sau vang lên tiếng gọi của Lâm Danh. Nó way lại, anh
chàng vừa chay đến.
_May wá, bạn chưa về....
_Có chuyện gì?
_Bây giờ bạn rảnh rồi chứ?!? Đi ăn với tui nhá!- Anh chàng nhìn nó
với đôi mắt khẩn khoản.
Hôm nay nhà pà cô dạy thêm có đám, pả cho nghỉ. Nó gật đầu đồng
ý:
_Được!
Mặt Lâm Danh chẳng mấy chốc lại tươi roi rói. Anh chàng cười tươi
hơn hoa:
_Hay wá, zậy chúng ta đi thôi!
Nó way wa nhỏ Lam:
_Bồ về đi! Mình đi ăn với bạn này....
_Uh, đi chơi zui nghen!- Nhỏ Lam nhỏen miệng cười với nó rồi dắt xe
đi.
Nó way lại phía Lâm Danh:
_Chúng ta đi đâu?
_Cứ chạy theo Danh đi.
Nói rồi Lâm Danh leo lên xe, đạp đi. Nó đạp theo sau. Khoảng 15'
sau, Lâm Danh dừng xe
lại trước một wán nước trong một ngõ hẹp, không gian nới đây rất là
yên tĩnh, chỉ tòan cây
là, chim chóc, có một hòn non bộ bên phải nhìn vào, nước tuôn trắng
xóa như một cái thác
thu nhỏ. Một nhân viên chạy ra dắt xe vào giúp hai đứa. Nó và anh
chàng bước vào wán,
Lâm Danh đi trước, nó theo sau. Đến bàn tiếp tân, Lâm Danh đứng lại
nói gì đó với chị wản
lý. Chị wản lý đưa một chiếc chìa khóa cho anh chàng. Anh chàng way
wa nó:
_Đi thôi!
Dù rất tò mò nhưng nó không hỏi. Đến một cái room có chữ V.I.P to
đùng ngoài cửa, Lâm
Danh nhẹ nhàng mở khóa, rồi way sang lấy tay bịt mắt nó lại, nói
thầm:
_Chuẩn bị ngạc nhiên nhé......
Nó chưa kịp hỏi thêm gì thì Lâm Danh mở cửa và kéo nó vào phòng,
rút tay mình khỏi đôi
mắt nó. Sững sờ.....Bàng hoàng....Kinh ngạc....Trong một căn phòng
rộng lớn, cơ man bao
nhiêu là hoa violet. Một màu tím huyền ảo bao trùm không gian wanh
nó. Cả cái bàn uống nước cũng zậy, dưới lớp kiếng mỏng là những đóa
hoa violet mang một màu tím mộng
mơ....rồi đến mấy cái ghế cũng được bao phủ bới một màu tím của
violet. Nó hỏi, không
chớp mắt, ú ớ:
_Sao...sao anh biết tôi thích violet?
Lâm Danh nháy mắt:
_Không wan trọng, wan trọng là bạn thấy đẹp hok đã?
Nó gật gật như rô bốt:
_Đẹp...đẹp lắm....
Lâm Danh cười, ánh mắt biểu lộ sự sung sướng:
_Không đẹp sao được, cả ngày trời đó.
Nó king ngạc tập hai:
_Anh tự tay làm hết sao?
_Chứ có ai giúp nữa...
Nó không hỏi thêm nhưng nó biết chắc chắn là phải tốn nhiều công
sức, thời gian và tiền
bạc lắm, tất cả chỉ vì nó thôi sao? Mà đúng thiệt. Căn phòng violet
này là ý tưởng của riêng
Lâm Danh, không liên wan gì đến Hy Vân cả, lúc bắt tay thực hiện
thì cũng có mình Lâm
Danh làm, chỉ vì anh chàng muốn làm nó cảm động....
_Ngồi đi! -Tiếng nói của Lâm Danh đánh thức nó (đang chìm đắm trong
căn phòng
violet).Nó ngồi xuống như đã được lập trình sẵn. Anh chàng lại nhẹ
nhàng lên tiếng:
_Thùy Anh uống gì?
_À...Cocktail- Nó cười thân mật. Lần đầu tiên Lâm Danh được chiêm
ngưỡng nụ cười thiên
thần của nó dành cho mình, khỏi nói anh chàng hạnh phúc cỡ
nào....
Buổi hẹn hôm đó kết thúc êm đẹp...Nó vui, còn Lâm Danh thì hạnh
phúc....Anh chàng theo
nó về tận nhà (để yên tâm rằng không có chuyện gì xảy ra với nó
trên đoạn đường về)
---------- Bài viết đã được nhập tự động bởi hệ thống
----------
Nhà Thường Khánh......
Thường Khánh về đến nhà, vừa bước vào ngôi nhà khổng lồ nhưng ko có
hơi ấm gia đình,
ngước lên thì đã thấy ba mẹ đứng trước mặt mình. Thường Khánh nhìn
đi chỗ khác, không
như những đứa con có ba mẹ đi xa bao năm trở về, ánh mắt anh chàng
không biểu lộ chút vui mừng.....
_Ba...má...- Nói lấy lệ
Vẻ mặt nghiêm nghị của ba Thường Khánh vẫn thế sau 9 năm không gặp,
cứ như Thường
Khánh không phải là con của ông ta zậy, từ nhỏ, ông ta đã không tỏ
ra một chút gì gọi là
thương yêu đối với anh chàng.....
Chỉ có bà Yến - má Thường Khánh thì lao đến ôm chầm lấy anh chàng
và nói trong màn
nước mắt:
_Con trai của má, má có lỗi với con.....- Hai bàn tay mềm mại của
bà Yến ôm sát đầu và
mặt Thường Khánh, vuốt ve, nước mắt vẫn tuôn như mưa- 9 năm...9 năm
rồi má mới
được ôm con như thế này, má xin lỗi con, xin lỗi vì má đã không làm
tròn trách nhiệm của
một người mẹ....
Bà Yến không kìm nỗi lòng mình, khóc như muốn ngất đi, bà ấy phải
vịn chặt vào tay
Thường Khánh, trong trường hợp như thế này, đứa con nào mà không
xúc động cho nỗi
nhưng mặt Thường Khánh vẫn cứ đớ đờ ra, lạnh lùng, không một
ki-lô-gam cảm xúc nào
dù người đàn bà đang đứng trước mặt anh là má ruột của
mình.
Bà wản gia vội dìu lấy má Thường Khánh, anh chàng kéo cái túi lên
vai:
_Con lên lầu đây.....
( kênh truyện chấm prồ)
_Con đứng lại cho ba!- Ba của Thường Khánh gắt lên ra lệnh khi anh
chàng toan bước lên
cầu thang. Thường Khánh chựng lại.- Nghe ba nói đây, đi lên lầu tắm
rửa, lát nữa ra
garage lấy xe đi đón Hy Vân!
Chẳng hứng thú gì nhưng Thường Khánh không muốn cãi lại, xưa nay
anh chàng vốn như zậy mà - vâng lời như một con ro-bot được lập
trình sẵn, càng ngày Thường Khánh càng giống một khúc cây trong
ngôi nhà của mình.....Anh chàng chần chừ mất mấy giây như đang suy
nghĩ điều gì đó rồi bước đi trước ánh mắt như giám sát của ba
mình.
Tối.....
Ánh đèn đường hắt lên ô cửa kính chiếc Mercedes.
_Anh chẳng vui vẻ gì khi đi với em nhỉ?- Hy Vân lên tiếng phá tan
không khí im lặng ngột
ngạt trong xe.
_....
Cô ả bật cười:
_Anh đừng như thế chứ! Nói gì đi!
_Cô im lặng không được ak?- Gịong lạnh lùng
_Anh.....- Hy Vân dừng lại một chút như đang cố ghìm sự tức giận
vào lòng- Tại sao anh
không chấp nhận em, em đã làm tất cả rồi mà!!!!!
Thường Khánh cười cười khó hiểu:
_Đừng cố gắng nữa, tôi và cô không bao giờ thuộc về nhau đc
đâu....
Vừa nói đến đó thì xe đã đỗ trước hai cánh cổng to đùng nhà Thường
Khánh. Hy Vân mở
cửa xe, cười nham hiểm, nói thầm "Để xem....anh sẽ là của em....".
Hai người đi vào, cánh
cổng tự động mở ra. Ngoài vườn, má Thường Khánh và bà quản gia đang
loay hoay chuẩn
bị một bữa ăn thịnh oạn ngoài trời. Thoáng thấy ba má Thường Khánh,
Hy Vân đưa tay
vòng wa cánh tay Thường Khánh, tất nhiên là super kul boy nhà ta
vội kéo tay ra rồi nhưng
Hy Vân níu lại, nói nhỏ:
_Ra vẻ thân mật một chút cho ba anh vui không được ak?
_Không bao giờ có chuyện này đâu!
_Không vì ba anh thì vì con bé Thùy Anh zậy!
_Cái gì?....- Thường Khánh tỏ vẻ tức giận nhìn Hy vân nhưng cô nàng
đã kéo anh ra trước
mặt "song thân", Hy Vân tươi cười, tay vẫn khư khư wấn wanh tay
Thường Khánh:
_Cháu chào hai bác, hai bác đi đường có mệt không ak?
Bà Yến vui vẻ:
_Cảm ơn cháu, hai bác không mệt lắm đâu...
Bà liếc nhìn chồng mình, ánh mắt ông ý tỏ vẻ hài lòng khi thấy con
trai mình thân thiết
với "dâu con tương lai".
_Uhm...Ba con dạo này vẫn khỏe chứ?
_Zạ...Cảm ơn bác đã wan tâm...Ba con hiện đang ở Đài Loan...ông vẫn
khỏe ạ...
_Uh...cho ta gửi lời thăm ba con.
_Dạ....
Bà Yến nhìn đồng hồ rồi nói với mọi người:
_7h rưỡi rồi, thôi ta ăn đi...chắc hai đứa nó cũng đói rồi- Bà hiền
từ nhìn Thường Khánh và
đứa con gái mà hai ông bà đã chọn làm con dâu nay mai. Ba Thường
Khánh chọn Hy Vân
làm con dâu không chỉ vì ông và ba Hy Vân là bạn thân mà còn vì lúc
công ty của ông
tưởng chừng phải phá sản (lúc chưa sinh Hy Vân và Thường Khánh) thì
chính ông Luân- ba
Hy Vân đã dùng tài chính để vực công ty của ông bạn thân zậy, nhờ
ông Luân mà 3
Thường Khánh và gia đình anh chàng mới có ngày hôm nay...Thế nên
theo ông, cho 2 đứa
trẻ kết hôn với nhau không chỉ vì tình mà còn vì ân nghĩa nữa.....
Bà Yến thì sao cũng
được, chỉ cần chồng mình gật thì pà sẽ gật theo....
Gắp miếng thức ăn vào chén, ba Thường Khánh cất tiếng:
_Đợi hai đứa tốt nghiệp cấp III thì ba sẽ cho hai đứa đính
hôn!
Thường Khánh mém sặc nhưng không phản ứng lại. Hy Vân vui vẻ ra
mặt, vội hỏi lại:
_Thật hả bác?
_Uh
_Con cảm ơn bác!
Bất ngờ, Thường Khánh đứng bật dậy, vẻ mặt không vui,
nói:
_Con ăn xong rồi, con lên nhà trước.
Không đợi ai lên tiếng, Thường Khánh kéo ghế way đi. Ba anh thoáng
cau mày nhìn theo
con trai, vẻ không hài lòng. Bữa tối tiếp tục.
Đang lang thang làm mấy trò bói toán vớ vẩn trên mạng thì nick
yahoo của Thường Khánh
sáng lên, nó vội click chuột vào.
Chat room...
_E^, hok di dau^ choy ak? -Nó hỏi
_Di dau^?
_Hoi? the^' thoy^ mà....Anh lam` bt Toan' chua, khó we', tui bo'
tay...
_Chang(? con` tam^ trang. lam` bai`.
_Sao thia'?
_Co^ nhieu^` chjen^. the^'
_Tui wan tam^ moi' hoi?, chan' anh we'
Không ai nói ai gì nữa. Tiếng đánh máy thôi vang lên trong hai căn
phòng...Không thấy
Thường Khánh lên tiếng, nó đành bắt chuyện trước:
_E^, dang pun` gi` ak?
_Pun` gi` , suy nghi~ lung tung!!!!!!!!!- Gịong bực bội
_Thoy^ thi` thoy^, không wan tam^ toi' anh nua~, tui di ngu?
day^
_Eeeeee, khoan
_J`?
3 phút chờ đợi, nó bắt đầu mất kiên nhẫn:
_Noi' gi` noi' dai. di!!!!!!!!!!!!!!!
1'30 giây sau:
_Thoy^, di ngu? di, ngu? ngon nha
_Axxxxxxx....choc. tuc' tui do ha?, thoy^ out day^.
<Fabulus_Girl is now offline>
Nói là làm, nó tắt computer rồi phóng cái vèo lên nệm, nhanh chóng
chìm vào giấc ngủ mà
không biết rằng tại một căn phòng rộng hơn phòng nó ở một cái biệt
thự to hơn biệt thự
nhà nó , có một người đang nghĩ, đang nhớ về nó......
---------- Bài viết đã được nhập tự động bởi hệ thống
----------
Sáng hôm sau, lớp 11T4
_Thùy Anh!!
Nó vừa bước vào lớp thì đã nghe tiếng Mạnh Khoa réo. Anh chàng chạy
lại chỗ nó, ánh mắt
rạng ngời niềm vui, từ đầu năm đến giờ, trừ cái ngày Mạnh Khoa tỏ
tình với nó ra thì nó
chưa bao giờ thấy anh chàng vui như zậy.
_Khiếp!!!!!!!!!!Làm gì mà hôm nay "phởn" thế?- Nó cất giọng châm
chọc.
Mạnh Khoa phớt lờ câu nói của nó, cười :
_Cô bjk hôm nay là ngày gì hok?
Nó ngơ ngác, cố lục tung trí nhớ lên xem hôm nay là ngày gì rồi lại
lắc đầu ngây ngô:
_Hok....ngày gì?
_Sinh nhật tui đấy!!!!!
_À.........- Nó gật gật- Ra thế....mà anh nói với tui làm
gì?????
Nụ cười tắt lịm trên môi, Mạnh Khoa cốc đầu nó:
_Ngốc ơi là ngốc...Cô không hiểu tui muốn nói gì ak?
Nó wát lên, một phần vì tức anh chàng cứ nói vòng vo, một phần thì
tức vì bị cốc đầu:
_Anh hay nhỉ? Anh không nói thì sao tui biết được. Đúng
là.......
_Hạ hỏa, nóng wá nổi mụn đấy hahahahahaha...........
Nó đấm lên lưng Mạnh Khoa, thét lên:
_Kệ tui!!!!!!!
Mạnh Khoa thôi cười, nói:
_vào vấn đề chính! Chiều nay cô đi SN tui nhá
_Chiều nay?
_Uh
_Nhưng chiều nay tôi phải ra Violet Res phụ việc.....-Nó nhăn
nhó
Im lặng. Mạnh Khoa châu mày lại như đang suy nghĩ rồi nói như
reo:
_Aaaaaaaaaaaaaa biết rồi. Chiều nay tui ra Violet Res làm sinh nhật
lun. Nhà hàng đó là
của mẹ Kiều Lam phải hok?
-Hả?- Nó trợn ngược- Zậy ra tui zà nhỏ Lam phải làm hầu bàn cho anh
ak?
Mạnh Khoa phá lên cười:
_Ngốc vẫn hoàn ngốc...Tui ra đó làm Sn thì cô và Kiều Lam được ăn
tiệc, lại hok phải phụ
việc, chẳng lẽ mẹ bạn ấy không cho hai người nghỉ một bữa để ăn
Sinh Nhật sao?
Nó gật gù....
_Ờ ha....Nhưng mà.....
_Lại nhưng....Chiều nay 5h là phải có mặt, lôi
thôi!!!!!!!!
Nói rồi Mạnh Khoa bỏ đi một nườc, vừa lúc đó nhỏ Lam bước vào. Nó
chạy lại túm tay con
pạn:
_Chiều nay nhà hàng mẹ bồ có khách đặc biệt á nha!
_Ai?- Nhỏ Lam tò mò
_Mạnh Khoa
_Mạnh Khoa? Bạn ý đến nhà hàng mẹ mình làm gì?
_Để ăn, thế mà cũng hỏi- Nó buông tay con bạn ra
_Ai chẳng biết là ăn nhưng mà là dịp gì cơ?
_Sinh nhật hắn, được chưa chị hai?
_À- Đến lượt nhỏ Lam gật gù rồi cô nàng bất ngờ chộp lấy tay nó,
reo- A...Zậy là chiều nay
hok phải làm phụ mami rồi!!!!!!!!!!
Nó cười:
_Uh, mới ngày công đầu mà đã được cho không....
--------------------------------------------------------------
Nó về đến nhà, lên phòng, wăng cái túi xách lên giường rồi phi
người lên theo. Nó ôm lấy
con gấu to màu kem, nghĩ thầm "Chả biết nên tặng hắn cái gì bây
giờ....Bất ngờ wé, chẳng có thời gian chuẩn bị gì
cả....."
_Tặng gì bây giờ??????????????Nó chộp lấy cái gối úp lên mặt, suy
nghĩ, một ý tưởng lóe
lên- Hay là..........
--------------------------------------------------------------
Tại Violet Res....
Mạnh Khoa từ chiếc Sport Car màu trắng bước ra. Áo sơmi màu trắng,
khoác thêm một
chiếc ghi-lê tím đậm cùng chiếc cà-vạt phá cách lên, Quần jeans
đen, dây nịch trắng, giày
thể thao hiệu Converse, theo sau là hai vệ sĩ đeo kiếng đen, tướng
tá hộ pháp. Ba người
tiến vào nhà hàng, làm ai ai cũng phải ngoái nhìn, mấy nữ sinh đang
ăn trong wán cứ gọi
là ngã lăn ra chồng chất lên nhau.
Mấy người nam nhìn ngưỡng mộ. Cả cái nhà hàng đổ dồn con mắt vào
anh Khoa nhà ta.
Vừa lúc đó, nhỏ Lam trong bộ váy hồng chấm lên mấy wả dâu tây chạy
ra.
_Mạnh Khoa, bạn tới rồi hả?
_Uh...Tui ngồi ở đâu bây giờ?- Anh chàng lơ đãng đưa mắt nhìn
wanh.
Nhỏ Lam chỉ tay về một chiếc bàn trong góc khuất, được trang trí
đẹp mắt:
_Kia kìa, bàn đặt riêng cho pạn đó, công tui chuẩn bị từ trưa đó
nghen!
_Uh, cảm ơn- Mạnh Khoa cười rồi ngoắc hai vệ sĩ đi lại cái pàn đó.
Anh chàng ngồi xuống,
ra hiệu cho hai vệ sĩ cùng ngồi nhưng 1/2 cúi đầu:
_Không dám, thiếu gia cứ để mặc bọn tôi....
Nói rồi hai người đứng lui về phía sau.
5' sau, nó trong bộ đầm trắng xúng xính đẩy cửa vào. Tay xách một
chiếc túi nho nhỏ, tiến
lại phía Mạnh Khoa (lúc này vẫn chưa phát hiện ra). Nó cười thầm,
rồi chạy lại trước mặt
anh chàng:
_Teng Teng, tui đến rồi đây!
Nãy giờ đang nhìn ra ngoài cửa sổ đợi nó, giờ bị nó làm giật cả
mình, anh chàng vội way
wa nhìn, hơi choáng trước vẻ đẹp ngây thơ thánh thiện của nó trong
bộ đầm trắng muốt
điểm xuyến vài cái bông tuyết lấp lánh
_Xinh wá.....- Anh chàng mỉm cười đầy ngụ ý sau khi đã hết
choáng.
_Cái gì, tui có nghe lầm hok đây?
_....
Hai người nhìn nhau, không nói gì. Chợt nó phẩy tay, way đi chỗ
khác:
_Chắc nghe lầm......- Nó ngồi xuống cái ghế đối diện.
_Không lầm đâu? -Mạnh Khoa bật cười
_Gì cơ?
Nhìn thẳng vào mắt nó, Khoa cười:
_Cô không nghe lầm đâu....Cô xinh lắm......
Nó ngượng chín người, vội way đi chỗ khác để giấu khuôn mặt đang
ửng lên của mình, lắp
bắp:
_Để ....để tui đi kêu nhỏ Lam...
Nó chạy vụt đi vào nhà trong...Mạnh Khoa nhìn theo, đôi mắt ánh lên
,mỉm cười.
SN chỉ có 3 đứa nhưng đồ ăn thì ê hề tới cả chục món, mà toàn đồ
hạng sang. Cả buổi nó
hok dám nhìn chính diện Mạnh Khoa, chỉ lâu lâu liếc sang, có cảm
giác Mạnh Khoa ngồi
ngắm nó cả buổi zậy. Nhà hàng được trang trí bằng một màu tím +
trắng rất bắt mắt và
lãng mạn, thế nân cũng chẳng lạ khi khách đang ăn trong nhà hàng đa
số là couple, nhưng
ai cũng phải nhìn sang bàn tụi nó với đôi mắt ngưỡng mộ và ganh
tỵ.....
Cuối buổi là tiết mục mở wà. Khi mở wà nhỏ Lam ra ai nấy đều phá
lên cười, nhỏ Lam hok
bjk tặng gì nên mua cho Mạnh Khoa 3 cái áo thun (hàng hiệu đàng
hoàng).
Tới lượt nó, nó cười tinh wái đưa cho Mạnh Khoa cái túi nhỏ xinh
xinh, một hộp wà được
bọc kĩ càng, thắt nơ hồng, bên trong là một cái hộp gỗ có khắc chữ
" made by my hand" rất dễ xương.
Mạnh Khoa loay hoay tìm chỗ mở hộp. Thì ra đây là một hộp gỗ đã
được khóa, mà chẳng
thấy chìa khóa đâu. Anh chàng vội hỏi:
_Không có chìa khóa làm sao mà mở?
Nó cười tinh nghịch:
_Không có thì phải tìm...
_Ở đâu?
_Không nói!
_Chơi kì à nghen...Tặng wà mà làm zậy là sao?
_Khi phải xuất hiện thì nó sẽ xuất hiện....-Nó nháy mắt bí
ẩn
Nhỏ Lam chen ngang:
_Hai người định chơi "đố em" đó hả? Làm gì mà bí mật dữ zậy?- cô
nàng way wa nó- Bồ
nói ra luôn đi....
_Đã nói là bí mật thì làm sao bật mí đc kia chứ....
Khoa ngồi trầm ngâm một hồi lâu rồi nói, giọng điệu wả
wuyết:
_Tôi sẽ tự mình tìm ra điều bí mật này!!
_Tốt! Mà nè, hok có chơi lấy cưa cưa ngang đâu ak nghen, zậy là
phạm luật đó.
Trúng tim đen, Mạnh Khoa ỉu xìu:
_Sao cô đọc được ý nghĩ của tui zậy?
_Nhìn anh gian gian là tui biết ***, thôi tui zề đây, mai gặp
lại....
Nó đưa tay ra hiệu tạm biệt rồi way lưng đi ra khỏi nhà hàng, Mạnh
Khoa hỏi theo:
_Có cần wá giang hok?
_Hok, anh tui rước!!!!!!!!!!!
---------- Bài viết đã được nhập tự động bởi hệ thống
----------
Hôm đó nó đến trường sớm hơn mọi ngày, vì hôm nay tổ nó làm trực
nhật. Người đầu tiên nó gặp trong lớp là Thường Khánh, có bao giờ
Thường Khánh zô sớm thế đâu (mọi ngày làm trực nhật, việc của anh
chàng bị mấy đứa "mê zai" trong tổ giành hết). Lạ, nhưng nó hok
hỏi, chỉ "Chào!" khi đi ngang wa anh chàng. Bất ngờ (những hành
động của anh chàng nỳ chẳng có việc nào là "có ngờ" cả), Thường
khánh nắm tay nó kéo lại. Nó giật tay ra:
_Này, lai sử dụng chiêu cũ hả?
Thường Khánh cười, nhưng không thể giấu vẻ bối rối, đặt hai tay lên
vai nó:
_Tui ghét phải nói lại nhưng hok nói thì hok được nên tui mới
nói...
Nó gắt:
_Dông dài wá, chuyện gì?
_Tôi yêu cô, làm bạn gái của tôi nhé!
Nó choáng. Nó tưởng lần trước Thường Khánh chỉ đùa chơi, đứa nào
đứa nấy cũng wên
rồi, ai dè chuyện này là chuyện thật 100%. May mà wen như thế này
rồi, nó kịp thời trấn
tĩnh:
_Làm bạn gái?
_Uh....(Hok bạn gái thì chẳng lẽ làm bạn trai ak)
_.....
_.....
(Bốn mắt nhìn nhau hok nói nên lời). 5' sau. Nó lên tiếng
trước:
_Cho tui thời gian suy nghĩ nhá!
_Nhiêu thì đủ?
Nó ngẫm một lúc rồi nói:
_Uhm...Một tuần.
( kenh truyen . pro chúc các bạn vui vẻ)
_Cũng được. -Nói rồi Thường Khánh bỏ xuống canteen. Lần nào tỏ tình
cũng phũ phàng
thế. Nhưng có mấy người biết sau mỗi lần bỏ đi mà hok nói lời nào
của một anh chàng nhà
giàu vô cảm như Thường Khánh, là để định thần lại khi mình vừa làm
một chuyện từ trước
đến giờ mình hok bao giờ nghĩ tới. Dù có chuẩn bị rất kĩ càng nhưng
cũng hok wen được,
hik!!
Trong cái tuần đó, nó đã phải suy nghĩ rất nhiều. Tất nhiên là hok
thể thiếu những đợt tấn công tiếp tục của Lâm Danh. Nó chẳng màng,
giờ này nó cũng hok hỉu nỗi trái tim mình nữa...Mạnh Khoa thì vẫn
thế với nó, không dồn dập săn đón như Lâm Danh nhưng cũng hok "lúc
đậm lúc nhạt" như Thường Khánh, chỉ bình thường, chờ đợi sự đồng ý
của nó...( còn cái chuyện về chiếc hộp gỗ thì bị anh chàng và nhỏ
Lam nhắc đi nhắc lại như cơm bữa). Ngày ấy đã cận kề mà nó vẫn chưa
tìm ra câu trả lời thật lòng mình....
Một buổi tối sao đầy trời...Nó kéo anh hai nó ra ban công ngồi ngắm
sao, lão Quân cũng ngạc nhiên lắm nhưng chìu đứa em gái, lão đành
làm theo ý nó. Khi 3 đứa đã an tọa ở ban công (kể cả con gấu bông
của nó mới là 3) ,nó giật giật tay áo anh nó:
_Anh hai này, ngày xưa mình cũng hay ngắm sao thế này
nhỉ?
_Uh....thì ngày xưa hôm nào mình chẳng được như thế này, ngủ ngòai
trời mà lị....
Hai anh em phá lên cười.
_Bây giờ em lại thích trở về tuổi thơ, lúc đó hai anh em mình ban
ngày lo kiếm sống, ban
đêm lại được nói chuyện với nhau, bây giờ cả hai lớn hết rồi, anh
thì bận tồi mặt, còn em
thì cũng phải đi học thêm tùm lum....-Nó ngưng một lát rồi tiếp-
Với lại làm con nít thì hok
phải suy nghĩ nhiều việc như bây giờ...- Nó lén trút ra một hơi thở
dài.
Thấy lạ, anh nó vội hỏi:
_Mày nói zậy là sao?
Nó định chối nhưng biết chẳng chạy đường nào được, vả lại nó chỉ có
mỗi lão Quân là anh
anh hai, nên nó kể liên tù tì một hơi....Nghe xong, anh nó chỉ
nói:
_Cái đó thì mày phải tự quyết định thôi, nghe theo con tim nhóc
ạ.....Thật sự thì em có iu
thằng bé đó không?
Nó bối rối:
_Em hok bjk nữa, lúc hok gặp thì thấy nhớ.....Khi gặp hắn thì tụi
em như nước với
lửa....Nhưng khi thấy hằn gặp chuyện hok hay thì rất lo....Em hok
xác định được....
Anh hai nó nhún vai:
_Có kết wả rồi đấy, mày đã tự trả lời câu hỏi mày đặt ra, đi nói
với thằng pé đó đi....
Nó không đáp lại, chỉ biết ngước nhìn bầu trời đầy sao, hình như nó
thấy hình bóng của
hắn len lỏi trong các ngôi sao đó thì phải!.....
-----------------------------------
Chủ nhật...Nó tranh thủ thời gian chạy vào Violet Res phụ
việc.
_Đến rồi hả con?- Bà Mẫn, mẹ nhỏ Lam tươi cười khi thấy nó chạy
đến- Hôm nay đông
khách lắm, có con thì may wá!
_Dzạ, con chào bác!- Nó cúi đầu chào lại rồi bắt tay vào làm việc.
Nhỏ Lam ngủ chưa zậy
(nướng gì kinh thế) nên nó làm một mình. Nhờ ngoại hình xinh đẹp và
cách ăn nói lễ phép,
dễ thương mà nó được mấy anh chị làm công trong wán rất cưng....mà
nhhờ nó, nhà hàng
ngày càng đông khách thì phải (chảnh wóa).
_Thùy Anh, bàn số 5, nhanh nghen em!- Chị Hòa kêu nó.
_Dạ!!!!- Nó ôm cái mâm nhựa chạy lại bàn số 5 và thật bất ngờ, vị
khách đang ngồi trước
mặt nó là Shin!!!!!!!!(Trái đất này nhỏ bé thật) Đang ngồi chung
với một người bạn, mải
nói chuyện nên Shin chưa nhận ra sự hiện diện của nó.
_Qúy khách dùng gì ak?- Vẫn cái giọng nói như với bao khách hàng
khác. Bởi vì dù gì hai
đứa cũng trở thành người xa lạ, hết nợ nần gì nhau rồi, số điện
thoại của Shin nó cũng đã
xóa....
_Là em ak?...- Shin ngước lên và rất thích thú khi "cô hầu bàn" lại
là cô bé ngang ngược
ngày trước.
Nó cười:
_Không em thì là ma ak? Hai anh dùng gì?
Sau khi nó ghi món và chạy vào trong wầy. Anh bạn của Shin way sang
hỏi anh chàng:
_Cậu wen cô ta ak? Xinh wóa, cô ta là ai thế?
Shin cười cười, giọng điệu khó hiểu:
_Một cô bé ngang ngược và thú vị....
Khi nó đem thức ăn ra, Shin nói: