pacman, rainbows, and roller s





Trái Tim Pha Lê

Nguồn: Zing Forum

Tác giả : benibaranokimi


Ngoài trời tiếng mưa ồn ào. Đất trời đang bước vào cuối mùa hạ. Ở ngoài Hà Nội đang là mùa có nhiều mưa nhất trong năm. Phải một mùa nóng thì rất nóng nhưng khi trời đổ một cơn mưa khủng khiếp kéo dài thì cái nóng kia chẳng còn là gì cả. Thay vào đó là hơi lạnh buốt giá vào cuối đông. Ông Phạm, không chính xác là đại tá Phạm (trong văn học cấm viết chính xác tên của nhân vật có thật nên mình chỉ viết họ thôi) đang ngồi trong phòng làm việc của mình. Chợt bài hát nhạc của cô con gái cài vào máy ông vang lên nhưng sao ông có cảm giác nó hòa mình vào cơn mưa sẽ tạo nên điều gì đó kỳ lạ. Chợt tiếng gõ cửa vang lên. Khoác lên người chiếc áo dài tay quen thuộc thường mặc vào mùa đông của công an Hà Nội. Ông sẽ không thể nào biết được cô bé này là ai có vận mệnh gì để thay đổi tất cả những gì diễn ra quanh ông. Có rất nhiều bí mật mà ông không biết. mở cửa một cô gái ướt sũng nước trên tay bế một đứa trẻ mặt đã tái nhợt đi vì lạnh:
-Chú ơi!! Chú làm ơn cứu cháu với!!
-Cháu vào đi!! Rốt cuộc là có chuyện gì cháu cứ từ từ nói!! - Ông Phạm từ tốn.
-Không!! Không kịp đâu chú!! Chú làm ơn cứu con cháu đi. Còn cháu chú không cần phải lo. Cháu xin chú!! Chú không biết được đâu!!
-Rồi cháu đưa đứa bé ta xem!!
Đứa bé trong tay ông đang sốt nóng vô cùng. Ông vội vàng cho đứa bé uống thuốc hạ sốt và thay đồ cho nó. Nhiệt độ đứa bé hạ ông quay lại chỗ cô gái kia ngồi:
-Rốt cuộc là có chuyện gì vậy cháu??
Cô gái vừa khóc vừa nói:
-Chú!! Cháu cảm ơn chú vì đã quan tâm tới cháu!! Nhưng chú không nên biết quá nhiều!! Cháu sinh ra con cháu trong một tình cảnh đặc biệt. Cháu không thể đưa nó đi theo con đường cháu đã đi. Cháu sẽ cho chú biết một điều quan trọng. Một nhóm tội phạm quốc tế đặc biệt chúng không thể bắt được bằng những trinh sát là người bình thường cũng không thể áp dụng công nghệ hiện đại trong việc truy bắt chúng chú ạ!!
-Cháu nói sao cơ?? làm gì có truyện như thế!!
-Có đấy chú ạ!! Cháu để lại cho chú cách để bắt chúng có điều cách này lại rất cần con gái cháu. Nó bị chúng truy đuổi là vì thế!! Nếu nó nằm trong tay bọn chúng thì sẽ nguy hiểm vô cùng chú ạ!! Đó là tổ chức Darklight
-Vậy cháu!!
-Cháu phải chạy trốn nếu không chúng tìm ra cháu mất. Cảm ơn chú hãy thay cháu chăm sóc con bé. Nó sinh 14/2 tên cô bé là Thủy Lam.
Cô gái vừa nói vừa biến mất làm ông Phạm sửng sốt. Có một tổ chức tội phạm như thế thật sao?? Vậy nếu đúng như cô gái nói thì rốt cuộc đứa trẻ này là sao?? nó có vấn đề gì?? Là mắt xích nào trong chuỗi sự kiện này. tổ chức này hiện không hề có mặt trong danh sách tội phạm thế giới ông chưa từng nghe thấy bao giờ. Phải chăng chỉ có cô bé này mới là nguyên căn làm sáng tỏ mọi chuyện. Đại tá Phạm vào phòng bế cô bé lên.
10 năm trôi qua, đại tá Phạm bước vào điều tra hàng loạt vụ án lớn nhỏ. Nhưng không hề có vụ nào liên qua tới tổ chức nào tên là Darklight cả. Tại sao nhỉ?? Những gì ông đọc qua những dòng thư cô gái để lại, ông chỉ biết được. Cũng như cô những thành viên của Darklight ai cũng có khả năng đặc biệt cả. Bọn chúng đoán trước trước tương lai, nhìn thấu mọi việc. Những đứa trẻ được Darklight tuyển chọn được dạy dỗ đặc biệt để sau này phục vụ cho chúng. Và cách để tụi nhỏ sử dụng được năng lực của mình là cho chúng học những bí quyết của những nhà sư Tây Tạng. Và Thủy Lam là một trong số những đứa trẻ được chọn. Hơn hết nó là đứa không cần tập luyện cũng có được năng lực như mong muốn rồi. Ông Phạm nhớ lại những gì mình đã đọc, ông bóp trán, thật sự truyện này phải xử lý sao cho đúng đây?? Tiếng gõ cửa của vị thượng úy làm ông quay lại thực tại.
-Vào đi!!
-Anh còn lo lắng truyện gì à??
-Ừ tôi chỉ chợt nhớ lại một truyện thôi!!
-Anh đã nghe danh "má già" Phương Mai và tổ chức "long hầu" chưa??
-Tôi cũng vừa mới biết đây thôi!! Có vài việc hình như đứng sau cô ta còn có cái gì đó lớn hơn nữa nhưng chúng ta không có bằng chứng.
-Vậy là sao??
-Dạ có lẽ đúng như cách đây 10 năm như cô gái tới gặp Đại tá nói.. - Anh Dũng ngập ngừng.
Nghe tới đây, ông Phạm ngừng đọc tài liệu, ngẩng lên nhìn anh ta. Ánh mắt ông thúc giục anh ta nói tiếp, gương mặt chờ đợi:
-Có lẽ là có tổ chức đó thật!!! Nhưng trên đất Mỹ, Canada cùng nhiều nước khác họ lại không hề biết truyện này. Nhưng có 2 bức thư lạ gửi tới cho con gái đại tá. Cô bé đã tới tận đây.
-Sao?? Cho con bé vào, chúng ta có thể lần ra những bí mật lớn từ đây!!!
10 năm qua ông đã nhìn Thủy Lam lớn lên. Thủy Lam là một cô bé xinh đẹp nhưng ít nói. Nó thể hiện bằng hành đông nhiều hơn lời nói. Ông tin nhiều truyện khá mơ hồ là thật vì con bé này, Thủy Lam có năng lực đặc biệt. Ông đã cho con bé ở riêng và dặn nó không được sử dụng năng lực để gây chú ý vì có thể gặp nguy hiểm. Con bé hiểu hình như là nó biết trước truyện này.
Cánh cử mở ra một cô bé rất đẹp xuất hiện trước mắt của ông Phạm và thượng tá Dũng. Cô bé có bước đi dứt khoát nhẹ nhàng như một sĩ quan quân đội vậy. Cô bé có đôi mắt nâu sáng đẹp lấp lánh, gương mặt đẹp tròn trĩnh phúc hậu. Mái tóc đen nhánh tết 2 bên thành 2 bím tóc nặng, cái mũi cao và thanh. Cô be khẽ mỉm cười cúi chào vị thượng tá, và cha mình. Ông Phạm cho qua, nó làm vậy được rồi. Nó vốn ít nói và gần như chẳng nói bao giờ chỉ có việc quan trọng nó mới mở miệng mà thôi.
-Ba!! - Con bé ngập ngừng.
-Sao vậy con?? lại đây nào!!
Nó lại gần đặt 2 phong thư lên bàn và laptop của nó cho ông xem. Cả ông và vị thượng tá đều cố gắng theo mọi việc con bé làm. Thật sự kinh ngạc khi con bé đưa ra thông tin của tập đoàn long hầu. Nhưng bằng chứng phạm tội của chúng lại nằm trên đất Mỹ thật khó để tìm ra bằng chứng của chúng. Rồi con bé nói:
-Con biết cha đang điều tra vụ này nên cung cấp thông tin này cho cha. Nhưng...
-Sao con gái??
-ba hứa với con một việc đi!!
-Ừ!!
-Hãy để con lo vụ Darklight, vì muốn xử lý chúng không thể dùng cách thông thường như tìm bằng chứng để bắt giữ đâu!! Vì có tìm cũng không thấy!!
-Con nói gì cơ??
-Hãy để con tự giải quyết vụ này!! Nếu Việt Nam giải quyết thì cũng không đủ khả năng giải quyết tận gốc đâu.
-Nhưng con...
-Ba đừng xem thường con!! thay vào đó, con sẽ cung cấp cho ba những bí mật của những chuyên án khác nữa khi cha cần!!
-Thôi được!! Miễn là con không phạm pháp!!
-Con hứa với cha là sẽ không phạm pháp dù ở bất cứ đâu!!
-Ta thực sự không muốn con vào những truyện này!!
-Ba!! Con đã gặp và quyết định vào học viện rồi. Con tranh thủ thời gian còn có thể ở bên ba để giúp ba. Con biết sẽ không thể đền ơn ba sau này!! Ba hãy để con làm đi. Đọc 2 bức thư trên bàn ông quyết định tôn trọng quyết định của con gái mình.
Bước khỏi tòa nhà của Interpol quốc tế tại Hà Nội nó lặng lẽ bước đi trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, nó sẽ đền đáp cha nuôi nó trước khi vào học viện Magic Star. Nhắm mắt hít thở bầu không khí trong lành của Hà Nội sau cơn mưa. Trong mắt người ta lúc này nó là một cô gái đẹp một cách giản dị nhưng nó sẽ lột xác nhanh thôi Với quyết định của chính nó. Lên chiếc xe đạp về nhà một cách lặng lẽ nhưng trong đầu nó đã nóng lên hàng loạt thông tin và hàng trăm công việc phải làm. liệu giờ này đường phố Hà Nội còn yên tĩnh nhưng nó diễn ra được bao lâu, khi kế hoạch của nó diễn ra.



Tới trường, lại một vụ xôn xao nữa làm nó để ý. Nó cận có đeo kính nhưng khi mổ mắt rồi thì thị lực nó trở lại như cũ nhưng nó vẫn có thói quen đeo kính. Ở nhà, thường chủ yếu nó mang kính áp tròng, tới trường là cái kính không độ cũ. Nó vốn không để ý lắm tới mấy vụ này. Nói vậy thôi, cái gì nó cũng biết hết, chỉ là nó không nói ra thôi. Chiếc mini màu trắng bạc dừng trước cổng trường, vô nhà xe cất xe mà với nó mọi người đang bàn tán ầm ĩ chỉ nó là không thích. Nó lướt qua đi vào lớp, ở trường, nó thuộc hàng không đẹp, chỉ cắm dầu học ít nói, nên ít ai để ý tới nhan sắc của nó cả. Bước vào lớp ngồi ở bàn mình, nó lấy truyện ra đọc, nhưng những gì xảy ra ở xung quanh nó biết hết. Chợt có người tiến lại gần nó, nó ngước lên nhìn đó là thằng nhóc mới nhập học. Nó biết truyện này rồi nhưng chẳng nói gì hết. Thằng đó nổi tiếng là trùm một băng đảng du côn khá lớn ở thành phố Hà Nội này. Tốt nhất là tránh đụng truyện. Nó thở dài biết thằng nhóc định nói gì với mình rồi, thở dài, nó lẳng lặng dọn sách vở xuống bàn cuối ngồi, lơ tên nhóc toàn tập. Tên nhóc đó phải nói thế nào nhỉ? cậu ta vô cùng đẹp trai, đôi mắt đen tuyền lấp lánh, mái tóc đen được vuốt keo ép xuống, thái độ vô cùng lạnh nhạt, bất cần, không thèm để ý bất cứ ai. Nếu không có cái tiền sử kia thì chắc là không ai tin tên nhóc này là một thằng du côn. Thấy nó lẳng lặng lơ mình toàn tập xuống bàn cuối, thì cậu ta vô cùng ngạc nhiên, trên dời này chẳng có đứa con gái nào chê cậu ta cả. Nhà giàu, thuộc hàng con trai cá tính, từ nãy tới giờ chỉ nó là lơ cậu.
-Nè!! Con nhóc kia!! - Đang đi xuống bàn cuối ngồi thì nó dừng lại khi nghe hắn gọi.
-Có gì vậy?? Chẳng phải cậu thích ngồi đó sao?? - Nó cười mỉm khinh người ra mặt rồi mới quay lại, ánh mắt lạnh tanh nhìn hắn. Điều duy nhất hắn cảm thấy chính là luồng khí kỳ lạ đang tỏa ra từ nó. Đứng trước cả lớp lúc này không là đứa con gái hay lơ chúng nó nữa. Thay vào đó là một cảm giác bề trên, lạnh lùng bất cần mọi thứ, không thèm chấp. Thành cảm nhận rõ ràng cái cảm giác này tỏa ra từ nó. Phải Phan Trí Thành bằng tuổi nó. Cậu ngạc nhiên, nó gan tới vậy sao, nó có biết nó đang lam gì không?? Hay nó sợ quán quẫn trí rồi.
-Cô gan thật đó! Cô có biết mình đang nói chuyện với ai không??
Nó bật cười nhẹ, một nụ cười lạnh và bí ẩn. Chợt có một cảm giác thoáng qua với Thành. Dường như đã gặp ở đâu rồi. Nó lạnh tanh trả lời:
-Biết để làm gì?? Tôi không thích quan tâm truyện người khác!! Tôi không muốn rắc rối nên tránh xa cậu ra rồi đó!! Cậu đừng gây với tôi, tôi không thích!! Và còn nữa cậu muốn tự hào về mình với ai thì cứ việc nhé!! Đừng là tôi, là tôi thì có nói cũng vô ích!!
Thành tức khí, ném thẳng cái cặp vào mặt nó. Nó ngửa người ra sau né cái cặp, có điều không may, dây buộc tóc của nó vướng vào quai cặp, nên bị kéo tuột ra. Cái ghế nhựa ở chân nó, nó bật một cái bay lên đá thẳng về phía Thành. Nó có võ từ nhỏ, cha nó là cảnh sát mà. Thành né rồi lao tới đánh nó. Nhưng nó không vừa, nó bật lại. Thành đánh nó chiêu nào nó đều đỡ và né thành công. Và điều duy nhất anh chàng này nghĩ là nó vốn không vừa, các bạn trong lớp trố mắt ra nhìn nó và thành đánh nhau. Cái đứa con gái bình lặng trong lớp đây ư?? Cái đứa không thích dính vào những truyện rắc rối, lơ mọi người toàn tập đây ư??
Khi đánh Thành tưởng nó cận thật nên giật kính nó ra. Cậu đáp xuống đất an toàn, quay lại, nó còn đang hơi đau do ma sát kính gây ra cho vùng da quanh mắt. Thành lại gàn định đánh nó, nhưng nó nhanh hơn đã cảm lại đón tấn công ấy. Nó ngáng chân làm Thành bật ngửa ra phía sau, cậu lộn một vòng rồi đưa đôi mắt tức giận lên nhìn nó. Nó ung dung tháo 2 cái bím tóc ra. Chợt Thành đờ người ra, khuôn mặt và mái tóc đó, cậu đã từng nhìn thấy ở đâu đó. Bức tranh treo trên tường ở một căn phòng nào đó, cô bé gái hiện ra trong những giấc mơ của cậu với vẻ kiêu kỳ, lạnh nhạt, rồi nụ cười mỉm đầy bí ẩn. Có điều trong giấc mơ cậu gặp thì nó cười nhiều hơn. Có một luồng điện chạy qua não cậu, nó bắt đầu cảm thấy lạ. Nó lại gàn hỏi nhẹ:
-Không sao chứ?? - Cậu ngẩng lên nhìn nó, một khuôn mặt lo lắng.
-Khỏi!! tôi không sao!! - cậu bước ra khỏi lớp rồi nói. - Cô bảo tôi ngồi cạnh cậu!! Cậu không cần xuống bàn dưới đâu!!
Nó chẳng nói gì lẳng lặng vuốt lại mái tóc. Giờ cả lớp mới để ý, nó đúng là một mỹ nhân, lơ toàn tập nó chẳng nói chẳng rằng ngồi trong bàn đọc sách. Nó chẳng muốn để ý bất cứ thứ gì hết. Trên sân thượng, Thành thở dốc, cậu đã chạy lên đây. Trong đầu cậu là hình ảnh nó vuốt tóc thả ra, cậu từng mơ thấy cô bạn đó, cô bạn ngồi cạnh cậu. Một cảm giác thật lạ lùng, nhưng cô bạn ấy rốt cuộc là sao?? Sao cậu mơ thấy nó. Có một cái gì đó rất bí ẩn từ nó. Rút di động trong túi ra, sau vài tiếng chuông đổ:
-Alo!! Cậu chủ ạ??
-Tìm hiểu danh tính cô bạn ngòi cạnh cho tôi. - Rồi cậu cúp máy. 30 phút sau:
"Mãi mong người trở về tìm lại phút giây đôi ta hẹn thề..."
-Alo!!
-Cậu chủ!! Cô gái đó là con gái của đại tá Phạm, là chánh văn phòng Interpol quốc tế của Việt Nam. Hơn nữa tôi không rõ nhiều thông tin về cô bé này, dường như VPI có ý định bảo vệ con bé nên thông tin có được vô cùng sơ sài có vậy thôi ạ!!
-Tôi biết rồi!!
Cậu cúp máy vào lớp. Con gái của Chánh văn phòng VPI (Interpol quốc tế) của Việt Nam. Rõ ràng như vậy thảo nào nó có phong cách lạ. Ngồi trong lớp cùng một bàn mà cả 2 đứa lơ nhau toàn tập. Nó thì không thích nói chuyện, còn cậu thì muốn nói cũng chẳng biết nói gì. Về học hành thì nó giỏi hầu hết các môn, tuy nhiên môn tệ nhất của nó là hát và vẽ. Có thể nói nó giỏi dùng nhạc cụ chứ hát thì đó lại là điều mà nó sợ nhất. Nó không hiểu sao nó không hát được cứ mở miệng ra là như vịt kêu ấy. Nó ghét nhất bọ môn này. Nhưng các cô thầy không biết làm sao nữa, cứ tiết này thì đừng gọi nó hoặc lơ nó đi cho em chuyện. Còn hơn nghe tiếng hát của nó. haizz... ông trời cho nó thông minh nhưng cái giọng hát của nó thì sao nó lại không hát nổi. Không phải nó không thể hát mà nó không thể hát nổi. Kết quả giờ nhạc hôm ấy, không hiểu sao Thành không thấy nó ngồi trong lớp. Hình như hôm nay thi hát thì phải nhưng sao nó bỏ chạy vậy. Thành vô cùng thắc mắc, một học sinh chăm chỉ nổi tiếng ngoan hiền, sao lại bỏ giờ học. Dường như cả lớp hiểu lý do quay lại nhìn cậu, muốn nói gì đó mà cuối cùng quyết định là thôi không nói nữa.
Thành lẳng lặng ra khỏi lớp, cậu lên sân thượng thì đã thấy nó đứng ở đó từ lúc nào rồi. Cảm nhận cậu đang tới gần nó buông lời vô cùng lạnh nhạt:
-Cậu đang thắc mắc là tại sao tôi không học giời nhạc phải không??
-... (im lặng)... - Nó nói đúng cậu không hiểu vì sao và muốn biết.
-Cậu không nên thắc mắc nhiều về tôi. Nhưng nếu cậu còn tiếp tục ở trong tập đoàn tội phạm đó thì đừng trách tôi.
-Cậu nói gì cơ??
-Tôi nói cậu tiếp tục làm việc cho cái tập đoàn tội phạm đó nữa thì đừng trách tôi ác!! - Nó quay lại đưa ánh mắt lạnh tanh nhìn Thành.


Hi hi!!! thứ lỗi cho tác giả nhé!! khác với một số tác giả khác, mình không có ý định tiếp lộ những bí mật quan trọng. Mình có vài lời thui đó là phương châm của mình khi viết truyện: những gì do thời gian khóa lại hãy để thời gian mở ra bởi chiếc chìa khóa thời gian là không thể nắm bắt. Hãy theo dõi những phần tiếp để biết bí mật nhé!!
Gợi ý chút xíu nè!! học vieenj Magic Star và Darklight có một mối quan hệ mật thiết nhưng lạ lùng. Bạn có thể không hiểu rõ nhưng tất cả là tham vọng và độc ác. Một sự lạm dụng mà người ta không thể chấp nhận được mà bạn có thể cảm thấy từ Darklight, sự đối đầu đầy căng thẳng giữa 2 thế lực lớn thể hiện qua sự đối đầu giữa những tội phạm tổ chức quốc tế và cảnh sát interpol Việt nam và sự trớ trêu của một cuộc tình trong quá khứ với tội danh "hồng nhan họa thủy" gắn với Thủy Lam và sự biến đổi của thời gian để cô trở thành một trong 3 người nắm giữ vận mệnh của con người!!



TẶNG QUÀ GỬI LỜI CẢM ƠN


Len159 - Cấp 4 [ được Cảm Ơn lần trong 559 Bài Viết ] Thời Gian: Thứ 5, 13/12/2012, 11:14:14 | Bài Thứ 4
-Mình không hiểu cậu đang nói gì nhưng nếu không có bất cứ bằng chứng nào về chuyện cậu nói thì thôi đi!! Bye!! - Thành thản nhiên trả lời rồi rời đi. Cậu còn không thèm chú ý tới bất kì điều gì xung quanh nữa.
thành thực sự bất ngờ với những điều nó nói. Không sai, không dễ gì mà chúng ta có thể giàu có một cách dễ dàng được, gia đình cậu đúng là như vậy một tổ chức còn hơn cả một tập đoàn mafia lớn có ai có thể biết rằng kẻ thao túng thế giới chúng ta chỉ có vài người đâu. Gia tộc cậu nắm trong tay những bí mật không thể nói ra từ những bí mật rồi sự kiện đáng sợ khổng lồ trên toàn thế giới. Có ai biết được những sự thật rồi bí mật đứng đằng sau chúng. Nếu không nắm rõ sự vận động của thế giới thì đó là một điều bí mật không thể tìm ra và gia đình cậu nắm giữ điều đó. Thậm chí rằng họ đang đứng sau tất cả những gì xấu xa đó. nó quay lại cậu đã biến khỏi tầm mắt nó. Khẽ nhếch mép cười, nó lại quay ra nhìn về phía xa trên thành phố. Dường như đường chân trời của thành phố đang ở trên những tòa nhà. Nó không hề lo lắng vì nó chắc chắn rằng Thành sẽ không nói bất kì điều gì ra khi chưa rõ sự việc. Thay đổi vận mệnh một con người, nó dường như là một sự liều lĩnh vô cùng. Vô thức, nó nắm chặt tay vào tấm lưới sắt bao quanh sân thượng. Phải hậu quả nó đã lường trước rồi, nó run rảy khi biết mình sẽ phải chịu hậu quả như thế nào?? nhưng có thật là nó sẽ phải chịu điều khổ sở đó?? Có một sự thật mà nó không biết, điều mà nó không lường và nghĩ trước được. Điều đó nằm trong bí mật của Tây - Đông huyền bí. Nó sẽ không phải chịu bất cứ hậu quả nào cả. Run rẩy nhưng nhẹ nhõm, sợ mà vui, có ai hiểu nổi nó lúc này.
Tan trường về nhà, nó chưa về vọi thay vào đó là lượn quanh những con phố nổi tiếng của Hà Nội. Dừng xe trước bờ hồ Gươm, nơi có rùa vàng nổi tiếng, nó ngắm nhìn được cả khung cảnh của phố phường Hà nội lẫn khung cảnh bình yên của thiên nhiên giữa lòng thành phố trong đền Ngọc Sơn. Nhiều khi, tín ngưỡng là thực sự không thực tế cho lắm nhưng nó lại là thứ cần để cân bằng và bình ổn tâm tư con người ta. Bước vào đền Ngọc Sơn thắp nén nhang trầm. Với nó không phải để mang ý nghĩa lớn như bình ổn tinh thần hay tôn giáo. Mà để tưởng nhớ một nền văn minh đã biến mất và cái nôi lớn của nó nằm ở trung tâm phật giáo lớn của thế giới Tây Tạng. Nơi đây cất giấu toàn bộ những điều bí mật của những nên văn minh trong quá khứ.
Nó biết có người đang đi theo và điều tra nó, với nó trả là gì cả. Bước chân vào văn phòng Interpol Việt Nam là những cái đuôi tự động biến mất liền. Khỏi nói nó cắt mấy cái đuôi đó dễ dàng trước khi về tới nhà. Về nhà là nó thả cặp lên giường nằm. Nói thật, nó cũng chẳng cần phải học, với lương của cha nó thì ông thừa sức đầu tư cho nó học riêng và quả thực nó luôn học riêng một mình lại là đứa con gái có trí thông minh thiên phú về tài tìm tội phạm, nhiều phán đoán của cha nó trước đây đều bắt đầu từ nó cả. Nói chung nó cố ý nói ra nhưng thực tế cha nó lại không tin là nó nghĩ được như thế nên luôn nghĩ là nó vô tình.
Chiếc vi tính bật lên và tiếng gõ bàn phím lách cách trong căn phòng ngủ vắng lặng, tối om. Trên màn hình sáng ánh đèn, là một hình ảnh vô cùng kì lạ đó là vị trí của những trùm tội phạm quốc tế mà Interpol quốc tế đang truy đuổi. Mỉm cười đầy bí ẩn, toàn bộ những thông tin về tội phạm quốc tế này là do nó tự khui ra nhưng làm thế nào chỉ có mình nó biết mà thôi. Vụ án vừa được cha nó tìm ra đó là loạt thông tin bất ngờ dò ra từ hồ sơ vụ án PMU18 sau nó là một đường dây tội phạm lớn xuyên quốc gia về cá độ bống đá. Hay nói chính xác là đây là một đường dây cá độ bóng đá quốc tế có liên quan tới trùm của một tỏ chức tội phạm người Canada gốc Việt. Kẻ đứng đầu đừng dây này, là Tiến Dũng trước đây từng buôn bán ma túy bên Canada rồi về Việt Nam, hắn giải nghệ không buôn ma túy nữa. Thay vào đó là thành lập đường dây cá độ bóng đá xuyên quốc gia. Và cái tên bị bắt trong vụ PMU18 chỉ là một trong những tên đàn em làm ăn chui tổ chức của hắn thôi. Sau lưng hắn là "má già" trùm một tổ chức mafia quốc tế chuyên buôn bán ma túy xuyên quốc gia. Việt Nam là điểm ghé của chúng cuối cùng. Đây là nơi chúng rửa những khoản tiền đen buôn bán ma túy của chúng thành tiền trắng (tiền làm ăn trong sạch). Nói chính xác là một tổ chức tội phạm kinh tế vô cùng lớn. Đứng đầu là Phương Mai. Thật khó có thể tin một người phụ nữ Việt Nam lại kinh khủng tới mức này. Gửi thông tin cho cha xong thì tin nhắn cha nó lại gửi tới trao đổi thêm:
Đại tá: Con gửi rõ thêm được không??
Phù Dung: Về phần nào ạ, cha??
Đại tá: Chúng ta chưa tìm ra tên Dũng!!
Phù Dung: đã từng là trùm ma túy thì vô cùng giàu có cha ạ!!
Đại tá: vậy con bảo ta bắt đầu từ đâu?? Ta thực sự không muốn con nhúng tay vào vụ này!!
Phù Dung: Cha đang thử con!! Tất cả thông tin của con cung cấp trong 1 tháng qua chưa đủ sức tin tưởng của ba về con sao??
Đại tá: không phải vậy??
Phù Dung: ba à!! ba tìm trong các đại gia người Canada đã nhập cảnh vào Việt Nam. Chú ý những đại gia cỡ bự lại chỉ o ăn chơi tiêu tiền như nước ở những sòng bạc là ổn cha ạ!! Hắn là một kẻ lập ra đường dây này chắc chắn cũng thuộc hàng những con bạc lớn. Không cần biết kẻ đó có phải là người Việt hay không!!
Đại tá: tại sao??
Phù Dung: Vì người nước ngoài ở Đông Á cũng có thể mua được giấy tờ của người Canada gốc Việt tại Canada nên có thể giả dạng được!! Chú ý những tên có bề ngoài không giống doanh nhân và có nhiều nghi vấn trong lời nói ngoài cuộc sống!! Thôi con buồn ngủ quá!! Con out đây ba!!
Đại tá: ừ! chúc con ngủ ngon!! Cẩn thận nhé con gái!!
Phù Dung: Vâng!! Ba yên tâm!!
Màn hình vi tính tắt phụt. Nó bước lại gần cửa kính nhìn lên bầu trời sao. Nó còn yên ổn được bao lâu đây??

Phải nó đã cung cấp những thông tin này cho cha mình gần một tháng nay rồi. Những thông tin còn lại thì nó gửi cho những người bạn mới quen trên mạng là benibara và sakura. Nó nói sẽ gửi thông tin cho cha theo cách khác an toàn và kín đáo hơn. Nó gửi thông tin trong hệ thống bảo mật tạo virut của benibara và họ sẽ thay nó chuyển thông tin này tới ba nó. Phải nó đoán trước được sự việc, nắm được đường đi của hàng chục tổ chức tội phạm trên thế giới. Những trùm tội phạm lớn mà bước chân tới Việt Nam chắc chắn không qua nổi mắt nó. Không nói không rằng chỉ hỏi mới mở miệng nói, nó là như thế.
Cứ như vậy 3 tháng thấm toát trôi qua. Mùa đông tới, đêm giáng sinh buốt lạnh. Bước ra ngoài đường đi chơi cũng thấy phố phường thật đông đúc. Đi giữa đường phố đêm giáng sinh hơi ấm người tỏa ra tren đường phố làm cho đêm giáng sinh đỡ lạnh đi. Chợt vù, vù những luồng gió lạnh thổi qua, lướt qua nó là một băng nhóm đang đua xe, phía sau cảnh sát giao thông đang đuổi theo. Khẽ liếc một cái nó mỉm cười, trường hợp này có chết cũng không bắt được trừ phi cảnh sát mai phục ở tất cả các hẻm mà bọn quái xế có thể rẽ vào còn bằng không thì chịu không bắt nổi. Nó chắc hôm nay sẽ không bắt nổi đám quái xế này. Bay lên nóc một tòa nhà lớn, nó liếc nhìn xung quanh khi chắc chắn xung quanh không có ai, nó đưa bàn tay phải ra phía trước, bàn tay phát ra một chùm sáng màu vàng nhạt nhẹ không mạnh đủ để người khác không quan sát kĩ sẽ không thấy. từ trên bàn tay ấy một chùm những sợi chỉ vàng hiện ra, đúng như dự đoán nó cảm nhận được từ sợ chỉ, bọn quái xế mỗi người rẽ một ngả phân tán ra, quả nhiên cảnh sát không bắt nổi chúng. Nó luôn biết trước mọi truyện mà nhưng chính mình thì nó lại không thể biết được. Bởi tự xem cho chính mình là một điều cấm kị.
Nó bay xuống một hẻm vắng để tránh việc mình bị người khác nhìn thấy có khả năng kỳ lạ. Bàn tay phải của nó sáng lên để đảm bảo cho bản thân mình sự an toàn nó kiểm tra tất cả những sợi chỉ liên qua tới con người. Chợt một ngón tay của nó rung rung, sợi chỉ này kéo thẳng vào sâu trong hẻm. Trong hẻm không chỉ có một mà rất nhiều người, nó nhận ra họ đều có phép thuật. Đeo chiếc kính phản quang vào mắt, nó nhẹ nhàng bước sâu vô trong hẻm nhỏ. Nép mình gàn với góc tường, quan sát kĩ có thể thấy một nhóm người đang làm gì đó vơi một người.
-Đại..... ca..... tha.... cho em!!! - Một tiếng nói thều thào vang lên.
-Tha ư?? ha ha ha!! Tiếc cho mày không thể về nhà được vào đêm giáng sinh này!! - Tên cầm đầu hơn nó chừng 3, 4 tuổi lên tiếng. Rồi hắn gằn từng tiếng. - Mày nhầm rồi đó!!
Nó nhíu mày quan sát bàn tay của nó sáng lên. Sợi dây cho nó biết người này tên là Trần Minh Hoàng là anh trai của Thành. Nhưng có gì đó không phải, người này phải nói là anh trai nuôi của Thành thì đúng hơn. Xét kĩ các mối quan hệ thì Thành là em trai nuôi của cậu ta. Cậu ta là con ruột còn Thành với họ chỉ là con nuôi thôi. Cho nên những bí mật gia tộc tuy Thành có biết nhưng Hoàng mới là người nắm giữ. Thành cũng đứng gần đó, nhưng trong mắt cậu ta thì không có ý định tham gia hay ngăn cản. Tên bị đánh nắm lấy cổ chân cậu ta kêu rên:
-Cậu Thành... làm ơn... tôi xin cậu!! tôi còn... bạn gái cô ấy là người thân duy nhất... tôi không thể bỏ cô ấy đi lúc này.... làm ơn...!! - Hắn thều thào.
-Anh nghĩ sao?? - Thành hất mặt hỏi Hoàng.
-Chả sao hết!! Chỉ có hắn là có khả năng tiếp lộ bí mật của chúng ta thôi!!
-Chỉ là có khả năng thôi mà!! - Thành nói. Hoàng nghe xong lập tức quắc mắt lên nhìn cậu.
-Cậu yếu lòng từ bao giờ vậy?? Cậu còn nhớ câu giết nhầm còn hơn bỏ sót không?? Vì nó hơn cậu 1, 2 tuổi nên anh mới ở đây giải quyết giúp cậu đó.
-Còn mày có biết đây là cái gì không??
-Chiếc vòng của bạn gái tôi!! Anh đã làm gì cô ấy!!
-Còn phải hỏi?? tao muốn gì là có nấy. Cô ta đã là người của tao rồi nên nhờ tao trả lại mày cái này đó!! Cô ta không thèm mày nữa đâu.
Nó thực sự không đành lòng, cô gái đó không phải là người sẽ bên anh ta trọn đời đâu. Nó muốn nói nhưng nếu nói ra nó sẽ gặp nguy hiểm làm sao đây.
-Vậy bye!! bye nhé tên ngốc!!
một chùm sét phóng thẳng về phía con người đáng thương kia. Không đây chưa phải là kết cục cuối cùng của anh ta. Cậu trai bị tấn công kia nhắm mắt lại nhưng rồi mở ra khi không cảm nhận được đau đớn. Lúc đó dường như Thành cũng định ra tay, nó cảm nhận được điều này nhưng không nói. Chùm sáng hòng tập trung lại trên bàn tay cô gái tràn ra tạo một lồng kính màu đỏ rực. Hoàng như bị hẫng chợt dừng tay. lồng kính dần biến mất, Thành giật mình nhận ra cô bạn cùng lớp và thầm nghĩ chẳng lẽ cô ấy cũng giống như mình. Còn Hoàng lúc này mới nhìn rõ, đứng trước mặt Hoàng là một cô bé gái tầm 10 tuổi, chiếc kính phản quang che gần hết khuôn mặt làm Hoàng không nhận hết vẻ đẹp của nó. Cô gái đứng trước mặt anh em nhà nó với một khuôn mặt lạnh tanh đầy thách thức, nổi bật trong đêm giáng sinh hôm nay với bộ váy được viền lông trắng và chiếc áo lông trắng khoác ngoài, mái tóc xõa dài buông thả đầy vẻ rực rỡ. Hoàng như thấy được cô gái đó ở đâu rồi, ở đâu nhỉ?? lấy lại bình tĩnh Hoàng cất tiếng hỏi:
-Cô bé muốn chết à??
-Đúng đó thì sao?? - Một giọng nói ngang ngạnh lạnh tanh như dội một gáo nước lên đầu Hoàng. Từ trước tới nay không ai dám mở mồm ra nói với cậu ta câu đó.
-Cô nhóc có tỉnh táo không đó?? Nếu không thì anh tha cho đó mau đi chỗ khác chơi đi!! Đây la không phải chỗ nhóc hành thiện tích đức đâu!!
-Ha ha ha!! - Nó bật cười - Ánh miệng mồm thì nói vậy nhưng thật sự thì vẫn thuộc dạng anh hùng không qua nổi ải mỹ nhân!! tôi đưa anh ta đi đây. Hãy lo tỉnh sớm đi kẻo có ngày mấy người muốn tỉnh cũng không kịp nữa.
-Con bé này!! - Hoàng gầm lên lao vào đánh nó bằng võ nhưng chẳng là gì với nó hết.
Hoàng thật sự bất ngờ với thân thủ của nó. Bất ngò tay Hoàng lóe lên một tia chớp đánh thẳng về phía nó. Nó nhanh chóng né và một chùm sáng hồng tạo thành một quả cầu bao quanh nó bảo vệ nó khỏi tia sét. Xòe bàn tay ra, một cùm lửa sáng rực bùng lên trên tay nó tạo thành một cầu lửa, ném quả cầu lửa ra, nó nhanh chóng hấp thụ tia sét mạnh lên và tạo một âm thanh khá là ấn tượng. Các nhà dân xung quanh lao xao vì âm thanh lạ. Nó cười mỉm rồi nói:
-Tôi đem anh chàng này đi nhé!! Đã động tới nước này thì nếu không đi nhanh không kịp đâu!! Bye!! Chúng ta có duyên đó nên sẽ còn gặp lại!! - Nói rồi nó biến mất cùng anh chàng kia. Chợt người dân đổ ra đường xem, bao vây tất cả tụi nó lo lắng khi bị giải về phường nhưng, sau khi lập biên bản thì tụi nó mới té ngửa ra rằng. khi biến mất, nhỏ đề lại pháo bông và tụi nó bị công an quy vào tội đốt pháo trái phép. Cái gì chứ có nằm mơ chúng nó cũng không nghĩ tới. Thành thì càng không ngờ, cô bạn của cậu thú vị thật.


Tối ấy tại biệt thự nhà họ Phan (chú ý không phải họ của nhà thủ tướng Phan Văn Khải đâu nhé!!), Thành và Hoàng về phòng, ném phịch đồ lên giường rồi nằm ngửa ra Thành suy nghĩ. Anh trai mình vô cùng háo sắc, ngốc ơi là ngốc xuất hiện để rước họa vào thân làm gì không biết nữa chứ?? Căn phòng của cậu được trang trí khá là kì lạ, cả căn phòng như một căn phòng của một phù thủy phương tây. Đồ đạc trong phòng đều là đồ cổ, trên tường là những bức tranh lạ lùng, chưa hết có một chỗ làm người ta cảm thấy bí hiểm chính là cánh cửa bí mật trong phòng. Nó là một lối đi bí mật dẫn sâu xuống dưới và có cái gì thì không ai biết. Hoàng thì lại khác, khi nhìn thấy nó, chợt cậu có cảm giác lạ, nhưng là sao nhỉ?? Sự lạnh lùng vô tình đó chợt làm cậu hơi thất vọng, gạt suy nghĩ đó sang một bên và tự nhủ nó mới chỉ 10 tuổi thôi mà. Hoàng là một playboy chính hiệu, nhưng cậu chợt không hiểu tại sao tối nay cô bạn này làm cho mình chẳng có chút thỏa mãn nào hết. Về phòng sau khi lẻn ra ngoài vào nửa đêm thì bây giờ là 2h sáng. Dựa mình vào một khung sắt nhìn lên bầu trời đầy sao kia rồi cúi xuống chợt Hoàng hiểu rằng mình không muốn tiếp tục như thế này nữa. Cậu chỉ là con riêng của mẹ cậu với một người đàn ông khác chứ không phải cha cậu hiện tại, so ra với Thành là con nuôi thì cậu còn bị ghét. Cả gia đình nể sợ cậu đơn giản vì cậu vô cùng tàn nhẫn mà thôi. Gửi cậu bạn mà mình cứu một tấm vé máy bay vào miền nam do cô bạn mới quen gửi cho đồng thời, nó còn đích thân viết thư gửi benibara chuyện này. Máy bay vừa cất cánh nó về nhà lên giường chìm vào giấc ngủ êm đềm. Nhưng giấc mơ hôm nay thật không êm đềm chút nào. Cả 3 con người, 3 ý thức khác nhau nhưng đêm nay lại cùng bước vào một giấc mơ.
Quá khứ (chữ màu hồng)
Có ai biết được nữ thần Venus sinh ra như thế nào không?? Chắc là ai cũng biết, nàng sinh ra từ sự kết hợp giữa những giọt máu của thần bầu trời Khronos và những đám bọt biển trắng ngần của biển khơi, từ đó đã sinh ra nữ thần Venus xinh đẹp tuyệt trần, nữ thần sắc đẹp và tình yêu. Nhưng có những đạo lý nhân gian không mấy ai hiểu được dó là ai cũng có lúc phải biến mất. Venus biến mất như những đám bọt biển biến mất, nhưng bọt biển này biến mất nhưng những đám bọt biển mới lại được sinh ra, cũng như những đám bọt biển kia, nàng cũng có quyền được tái sinh. Nơi nàng đáp xuống lại lại à phương đông huyền bí.
-Này cô gái cô được chọn vào cung để hầu hạ đó!! - Một người phụ nữ xinh đẹp là người dạy cô cầm, kỳ, thi, họa nói - Cô hãy tươi tỉnh lên. Hoàng thượng chỉ chưa gọi cô lên thôi chứ cô xinh đẹp vậy sao người có thể bỏ qua!!
-Bỏ đi!! bây giờ thì sao cũng được!! cứ việc thoải mái tiến cống ta cho ai cũng ổn tất!! ta không quan tâm!! ta sẽ rời xa cái hậu cung này bằng mọi giá!! ta không muốn chết già ở đây!!
-Thật vậy sao?? - giọng một người con trai vang lên, cậu ta mặc một bộ quần áo của hoàng gia tây phương cổ, người này có khuôn mặt vô cùng giống Thành. Nó ngước nhìn lên cậu trai.
-Đúng!! mà ngươi là ai??
-Tam hoàng thái tử của hoàng cung!!
-Vậy thần thật thất lễ nên không biết thái tử tới!!
-Không sao anh trai ta cho phép ta vào đây!! Hơn nữa mọi chuyện cũng không đơn giản anh ta bảo trừ phi tần của anh thì bất cứ cô gái nào trong hậu cung ta cũng có quyền chọn một người và đem đi. Ta rất vừa mắt nàng nên muốn đem nàng đi được chứ??
-không thành vấn đề!! miễn sao cho tôi ra khỏi đây!! Tôi không muốn chết già ở đây đâu!
-Khí ngữ hay lắm, ta sẽ mang nàng đi nhưng có gì nàng tuyệt đối không được hối hận đó!!! Chuẩn bị đi!! Mà tên nàng là gì nhỉ??
-Hồng Ngọc!! thưa Tam hoang thái tử!!
Thái tử cười sảng khoái rồi bước đi. Nó - Hồng Ngọc đưa ánh mắt thắc mắc nhìn theo.
Theo như, lời kể của bà cô ban đầu nói thì trong hoàng cung sinh ra có 4 vị hoàng tử, 2 vị hoàng tử có mẫu thân thân phận tháp kém nên không thể kế vị. Chỉ có 2 vị đủ khả năng thừa kế. Nhưng đại thái tử tâm tính bất ổn nên không có khả năng sinh con, chỉ có tam hoàng thái tử là đủ khả năng thừa kế. Hồng Ngọc không nói một cậu lẳng lặng lên kiệu ra khỏi hoàng cung. Bước chân xuống đất nàng cảm thấy thật thú vị, đã lâu không có cảm giác này. Cung điện của thái tử nằm trên một mỏm đá đối diện ra biển, nó lại gần hít thở không khí. Thành cũng không nghĩ tới chuyện nàng ở đây, ra đón. Chợt bất động, cô gái đứng đó một sắc áo trắng tươi mát, khuôn mặt tươi sáng tựa như tranh, nụ cười của nàng rực rỡ. Thật sự tới tiệc rượu nàng chẳng thèm chú ý tới hắn mà còn mải chú ý những thứ khác.
-Nàng cảm thấy thế nào??
-Rất vui!! - Nàng nói không chú ý tới việc hắn đưa nàng ly rượu. Nàng tửu lượng kém uống vào liền say. Hắn dìu nàng về phòng riêng. Gió đông thổi vào phòng nàng chợt cảm thấy toàn thân mát lạnh, một bàn tay ấm áp của ai đó đang vuốt ve nàng. Nàng lơ mơ tỉnh dây thấy hắn một cảm giác không ổn tràn tới. Nàng cố gắng xuống giường nhưng bị kéo lại và do say mà nàng không thể tự chủ được. Nàng đã đón nhận nụ hôn của hắn. Với nàng thực sự là một chuyện không tưởng, tay chân nàng luống cuống không biết làm gì thì hắn đã đè nàng xuống hôn lên người và vuốt ve cơ thể nàng. Nàng run lên vì bị kích thích, nhưng kèm theo là một sự hoảng hốt. không thể chống lại được.
-Ta đưa nàng từ hoàng cung về để nàng làm vợ ta!! Chính nàng tự ưng thuận mà!!
-Không xin thái tử buông ta ra.. A... không dừng mà...!!
Thời gian trôi qua, nàng tỉnh lại, mồ hôi toát ra làm nàng tỉnh rượu, rèm màn khép hờ, gió khẽ thổi qua lay động. Nàng tỉnh dậy vẫn còn nằm trong tay của Tam hoàng thái tử, nàng không buồn nghĩ cả đời nàng không hề có ý định dâng mình cho đấng quân vương. Vào cung vì bất đắc dĩ, bây giờ lại biến thành vợ của người sắp làm vua. Nàng không muốn vết xe đổ lúc trước lặp lại, không biết thế nào ông trời cho nàng đầu thai lại cho nàng biết được rằng kiếp trước nàng mắc tội danh "hồng nhan họa thủy" là sự tranh giành của anh em trong triều đình tới đổ vỡ cả quốc gia. Nàng chết rồi đầu thai và giờ tuyệt đối không muốn mắc phải như những lần trước nữa. Giọt nước mắt trong suốt rơi ra, thái tử khẽ tỉnh dậy thấy điều đó nhưng chẳng còn biết làm sao cho ổn nữa. Nhưng chàng không muốn như năm xưa để rồi mất nàng mãi mãi mãi. Họ từng yêu nhau. Lúc đó tên nàng là Jessica vì trân trọng mà chàng chưa một lần chạm vào tóc nàng. Anh trai tham lam chiếm đoạt nàng đã giết chàng. Jessica biết liền trả thù cho chàng, nàng dùng nhan sắc mê hoặc tất cả mọi người để họ tự tàn sát lẫn nhau rồi chấm dứt nó bằng việc biến mất khi nàng bằng tuổi chàng lúc chết đi. Số phận chuyển động một lần nữa để họ gặp lại nhau. Nếu tiếp tục nàng sẽ gánh tiếp tội danh "hồng nhan họa thủy" xưa kia.
Thái tử tỉnh, chàng vuốt nhẹ mái tóc của nàng, khuôn mặt cùng làn da nơi cô vai và ngực nàng. Hồng Ngọc khẽ nhắm mắt mặc kệ. Thái tử kéo nàng vào lòng, hôn lên bờ môi mềm mại đầy quyến rũ. Nàng nhắm mắt lại rồi chìm vào giấc ngủ, một cảm giác an toàn tới với nàng khi ở bên thái tử.
Reng... Reng....
tiếng chuông báo thức từ chiếc đồng hồ bên cạnh vang lên. Nó uể oải bước xuống giường. Quên ngay lập tức cái giấc mơ kia. Mơ với mộng nhớ làm gì cho mệt xác!! với nó là vậy đó, nhưng với ai đó thì quả thật là đau lòng bởi người yêu mà chẳng thèm nhớ tới nhau.

Nó bước vào lớp, Thành đã ngồi đó từ lúc nào. tên này bình thường tới rất muộn vậy mà sao hôm nay tới sớm vậy nè?? Không khỏi thắc mắc tuy nhiên điều người ta thấy trên mặt nó là cái biểu cảm lạnh tanh như mọi khi. Thôi lơ đi cho đẹp trời, tối hôm qua chắc đã phát hiện ra mình rồi, đảm bảo tên đó hận mình lắm cho hắn tội danh đốt pháo mà. Haizzz... kiểu này thì nàng làm ơn mắc oán rồi, nàng này nhà ta tốt không phải lúc. Nó ngồi vào chỗ ngồi chẳng nói chẳng rằng như mọi khi, ai trong lớp cũng nể sợ nó cả, sau vụ đánh lộn với Thành thì mọi người không ai dám động vào nó rồi. Thành nhìn thấy nó liền khẽ nói:
-Lát nữa ra chơi lên sân thượng tôi có chuyện muốn nói!!
Nó không nói gì hết, giờ ra chơi, nó bước lên sân thượng. Khẽ cười nhẹ nó chẳng sợ cậu ta, cậu ta biết rỗ mà. Thành đã đứng đó từ khi nào
-Vậy là cậu cũng lên nhỉ??
-Cậu gọi tôi lên có chuyện gì?? Chắc không phải vì vụ tối qua vì tôi mà các cậu bị công an túm cổ chưa hết lại bị phạt vì đốt pháo trái phép đó chứ??
Nói tới đây Thành nhìn nó bằng khuôn mặt lạnh tanh nhưng sát khí từ khuôn mặt thì không ngừng bay ra, cậu giận tới biến sắc rồi. Nó biết, chọc vậy thôi không nên chọc quá. Nó cười khẽ rồi quay lại nghiêm túc nhìn vào cái khuôn mặt đó:
-Nè không đùa đâu đó!! Nói thật cho cậu biết này tôi vốn không thích chút nào nhưng hãy ngẫm lại xem đi!! nếu không phải tiếng pháo thì các cậu kiếm ra tiếng gì giống tiếng động đó chứ???
-Thì cậu cũng đừng kéo chúng tôi vo như vậy chứ!! Báo hại!!
-Ai bảo các cậu nhận!! cái đám pháo đó không có vân tay các cậu thì các cậu lo gì chứ!!!
-Cậu!! Cậu giỏi lắm!! - Thành vừa nói, vừa cố nuốt giận vào cổ họng. - Thôi không nói chuyện này nữa!! Cạu đừng có xuất hiện trước mặt anh trai tôi!!
-Tại sao??
-Tên đó thuộc dạng già không bỏ nhỏ không tha đó!!
-Chà về cái đó thì cậu khỏi lo!! Tôi sẽ chấm dứt hộ cậu!!
-Cậu biết cái gì mà nói!!
Thành tức giận quay lại nhìn nó. Nó chẳng quan tâm, vì với nó duyên trần của nó đã hết rồi nên nó sẽ không yêu nữa. Nó đã tự động cắt đứt đường tình duyên của mình. Nhưng điều đó thực sự có chấm dứt khi tình duyên ngàn năm của nó chưa chấm dứt. Vận mệnh của nó đã chuyển động để lần nữa nó tìm lại yêu thương. Nó chẳng nói nhiều khuôn mặt không chút lo lắng cũng chẳng thể hiện bất cứ điều gì hết. Nó đưa tay nắm lấy tấm lưới sắt, nhưng Thành có cảm giác rằng nó đang run. Rồi ngẩng lên nó đưa ánh mắt kiên quyết nhìn Thành:
-Tôi sẽ thay đổi vận mệnh cậu ta cho cậu!! Nhưng cậu phải giúp tôi!!
-Ý cậu là tổ chức nhà tôi!! Nhưng sao cậu biết??
-Tôi biết từ lâu rồi!! Thậm chí tôi có thù với nó!!! - Nó quay ra ngoài nhìn về phía xa cười lạnh tanh. Một cảm giác thật đáng sợ.
-Mình không hiểu??
-Vậy đừng hỏi!!
-Có một điều mình muốn nhờ!!
-Gì??
-Giúp tụi mình thoát khỏi tổ chức!!!
Nó đưa dôi mắt nhẹ nhìn qua rồi lại quay đi:
-Khó đó!! Nhưng...
-Có gì vậy??
-...Có lẽ gia đình cậu sẽ mất vào hôm nay!!
-Sao cơ???
-Hãy về thu dọn mọi thứ đi!!
-Từ sau khi cha mẹ cậu mất xong thì nơi đó không an toàn nữa đâu!! Mau lên!!
Có một sự thật mà ít người biết. Gần đây gia đình cậu đang bị tổ chức đe dọa, cách đây không lâu ba mẹ cậu có dặn dò một cách lạ lùng vì vấn đề bị truy vấn và nghi ngờ. Nó lại là người biết cái lý do đó. Cười nhẹ rồi quay đi. Nó nghĩ: Ngốc lắm gia đình cậu là gia đình mọt điệp viên của học viện cài vô tổ chức chứ có phải bình thường của tổ chức đâu bị nghi là phải tôi. Thành vội vàng chạy đi, cũng là lúc nó biến mất. Nó sẽ phải lo cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra, học viện ra lệnh cho nó giúp 2 người con của gia đình họ thoát khỏi tổ chức an toàn.

Vội vàng cùng Hoàng về nhà thu dọn mọi thứ vào trong chiếc túi giống của mèo ú Hoàng Và Thành nhanh chóng rời đi. Nhưng không kịp bọn tay sai của tổ chức đã nhanh hơn tới chặn trước cả 2 người. Những khẩu súng giơ lên nhận rõ nguy hiểm bọn 2 người đứng sát dựa lưng vào nhau. Những tràng súng vang lên chát chúa nhưng chả hề hấn gì 2 người cả, từ tay của Hoàng phát ra cả một chùm cảnh giới lớn bao lấy 2 người. Súng hết đạn bọn chúng tấn công cả 2 bằng năng lực, lửa cả 2 người không chống kịp thì một chùm sáng hồng lao tới làm quả cầu lửa nổ tung. "Bốp" âm thanh vang lên hàng loạt lũ áo đen ngã xuống từ 4 phía. Rồi chớp một cái giật mình cả 2 đã thấy mình ở gần cửa. Lúc này cả 2 mới định thần nhìn lại những cùm lửa thu lại. Thành mở to hết mắt nhìn cô bạn của mình.
-Thủy Lam!!
-Đi nhanh muốn chết à??
Nó lôi cả 2 nhanh chóng biến khỏi căn nhà. Đưa cả 2 về nhà nó thật sự không còn cách nào khác nữa vì họ không có chỗ ở. Cả 2 thở mệt nhọc vì chạy ngồi tại phòng khách nhà nó. Nó bưng ra một khay đồ uống, đặt xuống trước mặt cả 2 người họ.
-Nè!! Cả 2 uống đi!!
Thành và Hoàng ngồi trước mặt nó. Thật sự ngạc nhiên, nó thay đồ mà đồ ở nhà của nó trông có vẻ khá dễ chịu. Váy hồng áo thun trắng trông vô cùng dễ yêu, mái tóc đen óng xõa dài và không đeo kính. Nó làm Thành rất ngạc nhiên còn Hoàng thì vì đây là lần đầu quan sát kĩ nó. Nó uống nước với một khuôn mặt lạnh nhạt và gần như không để ý bất kỳ ai. Nhìn ra vườn nó lơ đãng hỏi:
-Các cậu không sao chứ??
-ừ!! nhưng sao cậu cưu chúng tôi!!
-Lệnh của học viện!! Các cậu là một trong những người nắm giữ những vị trí lớn trong học viện nên học viện ra lệnh cho mình cứu các cậu bằng mọi giá. - Nó vừa nói vừa uống nước cam vừa đi lại phía cửa sổ nhìn ra vườn. Khuôn mặt không chút biểu cảm phải nói là lạnh lùng.
-Học viện là sao?? đừng nói là học viện Magic Star đó!!
Nó quay lại nhìn cả 2 rồi lại quay đi tiếp tục nói:
-Các cậu có giữ chiếc túi ba mẹ cậu đưa cho không??
-Có!!
-Vậy mở ra xem đi, trong đó có một xấp tài liệu đọc đi rồi các cậu sẽ hiểu nguyên do!!
Nói xong nó bỏ đi lên gác và không quên để lại một câu:
-Mình đi chuẩn bị phòng cho các cậu hiện tại không có nơi để đi đâu các cậu cứ ở tạm đây đi!!
Thành và Hoàng nhìn theo đầy thắc mắc nhưng chẳng làm gì được. Đọc xấp tài liệu trong tay mà lòng cả 2 cứ như cháy cả lên. Đó là sự thật về tổ chức Darklight. nhưng điều khiến cả 2 không ngờ được chính là ba mẹ họ là người của học viện cài vào Darklight. Đọc xong rồi thì ngồi thừ ra suy nghĩ thật không thể tưởng tượng được. Nó bước xuống tới trước mặt cả 2, rồi nó cất tiếng hỏi:
-Các cậu còn gì chưa hiểu không??
Cả Hoàng và Thành giật mình té xỉu. Nó xuống từ lúc nào mà cả 2 lại không hề cảm nhận được, nó bí ẩn thật đó là điều duy nhất mà cả 2 người này nghĩ được.
-Mình muốn giúp cậu!! - Thành và Hoàng đồng thanh nói.
-Cảm ơn nhưng đề nghị Thành cậu tập sử dụng cho thành thạo năng lực đi!! Còn Hoàng thì mau chấm dứt mấy cái quan hệ xã hội đen đi. Mình rút học bạ cho cả 2 rồi, tụi mình sẽ không phải đi học nữa. tuy nhiên chúng ta sẽ có nhiều việc phải làm đấy. Đó là đuổi đẩy những tổ chức chỉ có con người hoạt động của Darklight ra khỏi Việt Nam hoặc tiêu diệt chúng mà không dính tới chúng ta. Truyện này không đơn giản như các cậu nghĩ đâu. Mình sẽ bảo từng người sau.
-Nhưng sao lại chỉ ở Việt Nam?? - Hoàng thắc mắc. - Anh không hiểu (Hoàng 12 tuổi), Darklight không chỉ có ở một nước mà!!
-Đúng vậy!! - Nó quay ra cửu sổ rồi nói tiếp. - Học viện cũng chỉ hạ lệnh này tại những khu vực như vùng núi Tây Tạng, khu vực tồn tại của nền văn minh Maya cổ... Nói chung là những nơi có sự giao lưu lớn giữa các nền văn hóa và có những bí mật lớn của nhân loại.
-Tại sao?? - Thành.
-Việt Nam là một trong những nước gần trung tâm Đông Nam Á là nơi giao củng nhiều nền văn hóa, đây cũng là nơi hội tụ của khá nhiều thần linh sẽ đầu thai. Nói chính xác châu á là nơi hội tụ của những văn hóa tâm linh còn Việt nam là nơi tiếp nhận và dung hòa nó.
-Hả?? - Cả 2 trố hết cả mắt ra không tin vào tai mình nữa. Nó quay lại nhìn thấy vậy thì mỉm cười thích thú, ở một mình thì cũng buồn, có thêm mấy tên thú vị này thì cũng không tới nỗi buồn nhỉ!! thôi cũng được cứ úp úp mở mở vậy mới vui chứ!!
-Thôi nói sau!! Hôm nào tiện sẽ nói!! Nói bây giờ mỏi miệng lại có người chẳng hiểu gì hết!!
Trời ạ!! nàng này đúng là làm cho người ta cụt cả hứng. Cái đầu của cả 2 anh chàng nhà ta giận tới bốc hỏa rồi mà không biết làm gì cho đúng. Nó đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn 2 người:
-Còn không mau lên phòng sắp đồ đạc, đây là nhà tôi đó!! (Câu này có ý không biết điều là tôi cho ra đường đây!! haizz... tội nghiệp 2 chàng nhà ta). Hơn nữa tôi không phải hầu của mấy cậu!! Nhà không có người làm đâu chia việc mà làm nhé!! Bye!!
Nó nói xong quay ngoắt đi để mặc 2 tên ngồi cứng đờ trên ghế. Và 2 đại công tử nhà ta chưa từng phải mó tay vào bất cứ truyện gì nhỏ như truyện nhà nay đã phải làm rồi.
Sẽ có gì xảy ra nhỉ chap sau nha!!!

bước ên hòng thì quả là căn nhà này đây chỉ là một căn phòng bình thường thôi. Tuy nhien do có con gái ở nen từ bao giờ mùi hương con gái đã tồn tại ở đây rồi. Khẽ thở dài, Thành lấy đồ tong túi ra sắp xếp. Phòng cậu cũng do cậu tự sắp không phải lo. Nghĩ tới chuyện này là nhớ ra Hoàng. À tên đó thì, lười vô cùng. Bước sang phòng của Hoàng quả nhiên anh chàng chẳng làm gì hết thay vào đó là ngủ tên giường.
-Anh dậy sắp đồ đi chứ!!
-Tại sao?? Cứ kệ anh đi!!
-nhưng...
-Anh bảo kệ anh!! - Hoàng hét lên. Cùng lúc vừa hét xong thì ngoài cửa một giọng nữ lạnh tanh vọng vào:
-Không làm xong thì mấy người nhịn ăn đi nhé!! - Nói xong nó lướt qua cửa phòng không một tiếng dộng cứ như là ma vậy.
Cả 2 rùng mình toát mồ hôi. Nấu ăn thì cả 2 đứa cực tệ, nhưng giờ thì nên làm sao đây?? tiền không có, ra ngoài cũng nguy hiểm, nhà thì... Ôi!! Thế là Hoàng nhà ta ngậm ngùi dọn và sắp đồ trong phòng với sự giúp đỡ của Thành. Nó thì về phòng mà ôm bụng cười, tất nhiên không thể để 2 chàng nhà ta nghe được. Chợt chiếc vi tính trên bàn báo hiệu có thông tin mới. Lại gần đọc gõ những hàng chữ thì nó được biết chưa ai tìm ra kẻ có cái tên Tien Dung mà cảnh sát interpol Mỹ truy đuổi cả. Tuy nhiên interpol Việt nam đang lật lại một vụ án có người tên Ngô Tiến Dũng, hắn ta đã giết người ngay trong trại giam và lĩnh án tử hình. Tuy nhiên, vào năm 1988 hắn đã không cánh mà bay khỏi Hải Phòng nơi cư trú của hắn. Bây giờ hắn ở đâu và tên Tien Dung hay Dung Tien mà cảnh sát Interpol đang truy tìm kia có liên quan gì tới nhau không??
Bước xuống nhà với vẻ hài lòng vì 2 chàng nhà ta đã tự làm xong mọi việc. Ôi trời cao đất dày ơi!! Sao lại để 2 công tử nhà ta bị hàng hạ thế này cơ chứ. Cả 2 nhìn nó thản nhiên, đã 7h tối đói lắm rồi không lẽ nàng cho tụi này nhịn. Nó chẳng thèm để ý tới mấy tên đó một chút nào, thay vào đó là nó vào bếp. Không nói không rằng nấu ăn. Và 2 anh chàng ở ngoài nuốt nước miếng khi ngửi thấy mùi xào nấu từ trong bếp bay ra. Nó cười nhẹ rồi nói vọng ra phòng khách:
-Có đĩa nhạc mới đó!! Các cậu mở ra mà nghe đợi chút đi!! Chỉ 30 phút là có thôi!
Thành không noi gì mở đầu đĩa ra nghe. Cậu đã biết ta nghề của nó qua giờ công nghệ trên lớp rồi. Hoàng thì im lặng theo dõi em trai, có vẻ như nó biết khá rõ về Thủy Lam. Đang định hỏi nhưng lại thôi, tong mắt Thành cha mẹ vô cùng quan trọng nhưng Hoàng thì không hình như cả 2 cũng chẳng còn nước mắt nữa rồi, thay vào đó là thù hận cùng cay đắng mà họ cứ thế nuốt vào tim. Nó bước ra khi bài hát cuối vừa hết. Chợt ngoài trời đổ mưa lớn, nó đứng đó không xa khép cánh cửa lại. Nhưng chợt có một cái gì đó thoáng qua. Một cô gái lại gần chiếc cửa sổ đóng lại. Tại sao?? họ đã thấy nó ở đâu rồi ư?? Nó quay vào phòng ăn lướt qua nó không để ý tới 2 đôi mắt đang nhìn nó một cách kì lạ. Nó thở nhẹ rồi buông một câu chẳng thèm quay đầu lại mà thay vào đó là lạnh tanh:
-Các cậu ngồi dó nhìn cái gì?? muốn nhịn thì cứ ngồi đó đi!!
Hai tên nghe xong lập tức tối sầm mặt lại, tức không nói nổi cậu nào. Chết tiệt mà cậu có bảo câu nào đâu mà biết cậu nấu ăn xong rồi chứ. Cả 2 đi vào phòng ăn với cái mặt như muốn đánh ai đó, tuy nhiên nhìn những đĩa thức ăn trên bàn thì lập tức quên ngay và chỉ muốn ăn thôi. Nó cười thầm và nghĩ, được ăn ngon thì cũng cần trả một cái giá đó. Bộ mặt gian manh đó nó để trong đầu chứ không thể hiện ra ngoài. nhìn bề ngoài thì nó lạnh tanh nhẹ nhàng xới cơm cho 2 tên kia. Kết quả là 2 chàng cắm đầu ăn mà không để ý ai đó đã có một kế hoạch hoàn hảo cho sự nhàn rỗi của 2 tên kia. Ăn xong, nó lạnh tanh nói:
-Mình đã nấu cơm và dọn cơm rồi!! Hai cậu dọn bàn và rửa bát đi!!
-Cái gì??
-Đây là nhà tôi đó!! - Nó liếc mắt một cái sắc lẹm. - Ở đây không có người làm đâu!! Chia việc ra mà làm, tớ nói rồi thì phải!! Hơn nữa nếu rửa không sạch thì mai biết mặt nhau.
Xong nó bỏ lên phòng trong khi đó 2 tên kia đang chết đứng luôn. Nó về phòng trèo lên giường ôm bụng cười ha hả. Rồi nó lại gần chiếc máy tính. tít ...tít...
benibara: Cậu khỏe chứ?? bọn tội phạm thế nào rồi??
Waterblue: Mình ổn!! Bọn chúng hiện đang núp bóng tại Hải Phòng!! Có lẽ mình cần tới Hải Phòng một chuyến!!
benibara: Cẩn thận đó!! Tên này không nguy hiểm nhưng tên Cường tay vận chuyển ma túy du côn mới đáng sợ.
waterbue: Mình biết!! Cậu định khi nào ra tay!! May là có cậu trấn áp trong đó.
benibara: Ừ!! trong này tình hình thông thoáng hơn ngoài cậu, nạn tham nhũng nhiều nên nhiều lúc không tin được!! Cậu tính thế nào chứ, khi nào vào học viện, mà cậu tìm ra Thanh Long thần chưa??
waterblue: Có lẽ là ròi nhưng mình muốn xử gọn đám này!! Hơn nữa, mình phải sang Mỹ và Đức một chuyến sẽ bận đây!! Cũng may là mình được học từ bé rồi!!
benibara: Vậy cẩn thận nha!! Mình đã tìm được người thứ 3 trong bộ ba chúng mình rồi.
waterblue: mà cậu ở đâu vậy??
benibara: Mình ở trong học viện!! Cách đây mấy hôm bên ngoài có truyện liên quan tới Mafia quốc tế nên mình được phái ra ngoài xử lý. Giờ thì ổn rồi!!
...
Tạm biệt benibara xong nó thở dài nhẹ nhõm thì tình hình 2 khu vực lớn đã ổn định chỉ còn một vùng nữa chưa đi vào hoạt động. Và tất cả giờ là quyết định của nó để ổn định vùng kinh tế trọng điểm phía bắc.

Nó bước xuống phong khách chờ 2 ông công tử bị nó hành hạ lên nhà. Nó đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, những lúc đó là nó đang suy nghĩ. CÓ thể nói Thủy Lam vô cùng đãng trí với mọi truyện xung quanh nhưng mọt khi tập trung vào một việc thì nó luôn là người giỏi nhất. Nhìn thấy nó như vậy Thành biết là đã có chuyện. Gọi khéo để Hoàng chú ý, cả 2 bước ra.Thành liền hỏi:
-Có chuyện gì mà cậu suy nghĩ đăm chiêu vậy?? - Nó giật mình quay lại nhìn cả 2 thở ra một cái rồi nói:
-Có chuyện!!
-là gì vậy?? - Hoàng
Nó lặng lẽ đưa cả 2 lên phòng mình. Mở cửa bước vào, điều đầu tiên mà 2 người để ý là mùi thơm vô cùng dịu dàng tỏa ra từ căn phòng. một căn phòng đầy nữ tính, với gam màu chủ đạo là màu hồng sữa, sàn lát gạch men vân gỗ màu nâu, rèm cửa màu trắng vô vùng nữ tinh. Kế bên cửa ban công là cử sổ nơi đặt một bộ vi tính màu hồng vô cùng dễ thương, Phía đối diện là chiếc giường nổi bật với gam màu nâu bóng và chăn nệm màu hồng trên đầu giường có vài chú gấu nhiều màu sắc. Đúng là con gái có khác đó là nhận xét của Thành và Hoàng. Bật máy tính nó kết nối nhanh thông tin an ninh trong và ngoài nước hệ thống bảo vệ định hình bảo vệ thông tin khởi động. Vài thao tác nhỏ trên màn hình vi tính là toàn bộ thông tin về những tổ chức đang bị truy nã. Hiện nay có tới hàng chục vụ chưa được hoàn thành và họ đang phải làm nhiều vụ cùng một lúc. Toàn bộ thông tin làm cho cả 2 người cùng choáng. Hoàng nhíu mày hỏi nó:
-Em lấy đâu ra những thông tin này??
-Em là con gái Chánh văn VPI Việt nam!! - Nó thản nhiên nói.
-Vậy sao còn cứu chúng tôi!! - Hoàng.
-Vì 2 người vô tội!! hơn nữa bọn chúng đang truy đuổi 2 người gắt gao đấy. Còn ở đây thì còn an toàn. - nó nói thản nhiên. - Hơn nữa em biết 2 người không hề thích ở trong đó!!
Hoàng gần như giật mình nhưng tong lòng chợt thấy nhẹ nhõm vì cô bé không hề có ý bắt tội họ. Thành không hỏi vì cũng như nó, Thành biết rõ chuyện này nhất. Nó chắm chú điều khiển màn hình tới một trang đầy ma quái hình ảnh trong đó làm cả 2 cũng chú ý. Nó không quan tâm họ có nhìn hay không thay vào đó nó cất tiếng hỏi:
-Các cậu có biết cái này nói về cái gì không??
Nhíu mày suy nghĩ một lúc cả 2 cùng nói:
-Giống như đang làm phép vậy!! - Rồi cả 2 cùng quay lại nhìn nhau.
-không đúng!! - Chợt Hoàng nói - Đây là con gì trông như kí sinh trùng, nhưng những cái này chẳng phải vô cùng giống một con người bị bắt mật hồn sao??
-Đâu?? - Thành vội vàng chen vào - Nhưng cái này là cái gì?? giống như đang điều khiển con người ấy!!
Nó quan sát rồi trả lời:
-Các cậu tinh thật!! Đây là thông tin về khả năng của trùng hút hồn người!! Vì trong chúng ta ai cũng có nguyên linh chống lại ma tính nên những con trùng này không tấn công chúng ta. Chúng chỉ tấn công một số đối tượng mà thôi.
-Sao??
-Các cậu đã nghe tên tập đoàn Titirino và Taranrino chưa??
-Họ có liên quan gì sao??
-Gần như vậy!! những con kí sinh trùng này tấn công cả vào những người vô cùng khôn ngoan nữa. Để đối phó với những trường hợp có liên quan như vậy tới những thế lực ngầm 2 tập đoàn này thành lập để trấn áp họ và từ từ đẩy trùng hút hồn ra khỏi họ.
-Em nói sao cơ vậy đây là trùng hút hồn??
-Đúng vậy!! - Về phía xã hội đen đặc biệt là vấn đề trong kinh tế thì do 2 tập đoàn em vừa nói xử lý!! Vì chúng ngầm âm thầm và chưa lộ ra ngoài và hơn nữa có thể cải tạo được. Nhưng những vụ đã rùm beng lên như thế này do em xử lý với tư cách là cố vấn cho VPI.
-Làm thế nào mà cậu làm nổi??
Bật hệ thống sưởi lên. Nó gõ tay nhẹ lên bàn phím, mỉm cười quay lại nói:
-Cậu nghĩ sao??
-Mình sao biết được?? - Thành cười với nó.
Nhưng chợt có cái gì đó khá kỳ quái trong nụ cười này. Hoàng không hề nói ra. Thở ra một cái, cậu trả có cảm giác gì với Lam cả nhưng cậu có cảm giác như 2 người họ có cùng một vận mệnh. Suy nghĩ một lúc Hoàng chợt hỏi:
-Nhưng hình như em muốn gọi chúng tôi len đây không chỉ để nói chuyện này!!
-Đúng vậy!! trùng hút hồn còn điều khiển được cả con người khi cúng nắm được một phần linh hồn của người đó trong tay. Chưa hết đâu em sẽ nói sau.
-Bây giờ chúng ta sẽ chuẩn bị đi Hải Phòng!! - Nó nói như không nói.
-Hả??
-Đây có thể là nơi lần ra đầu mối của cả tội tội phạm kinh tế lẫn ma túy.. ở đây!! Em đặt 3 vé rồi! chúng ta sẽ bay tới Hải Phòng.
-Ok!! - Cả 2 nói vô cùng thoải mái.
Lại chuyện gì nữa đây giữa những con trùng lẫn những kẻ ngu ngốc

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
C- STAT truyen teen hay