Từ khi đi công tác về, không biết sao hắn lại ít nói hơn trước,
trầm ngâm hơn trước. Cô nghĩ như thế cũng tốt, đối đối với cô giờ
không là gì để bận tâm nữa vì hôm nay cô và Trực thụ về nhà, nghĩ
đến đó cô lại thấy vui sướng. Công việc hôm nay Lôi tổng kêu làm
tất cả điều hoàn thành xong, giờ cô chỉ ngồi nhìn đồng hồi và đợi
tan ca thôi.
Đang ngồi hút sáo, thì cánh cửa trong phòng bật ra, bước vào là một
cô gái rất xinh đẹp, thân hình quyến rũ và bốc lửa như một người
mẫu. Trên người cô gái mặc nhìn là biết hàng hiệu mắc tiền và trang
sức cứ lấp lánh. Cô vội đứng lên chào:
“ Xin lỗi tiểu thư có việc gì không”
Cô gái nhìn cô không trả lời, ánh mắt cô nhìn thôi thần cứ như soi
mói. Một lúc sau cô gái nói:
“ Cô là thư ký mới của Lôi Vũ”
Cô gật đầu, cô gái bước lại gần nhìn cô rồi nói “ Tôi đến gặp
Vũ”
“ Lôi tổng đang họp, xin tiểu thư đợi một chút” dù cô thấy hành
động của vị tiểu thư này làm cô cảm thấy khó chịu nhưng cô vẫn nhàn
nhã trả lời. Sau đó cô thông báo cho Lôi Vũ biết, nghe thấy có
người tìm hắn liền kết thúc nhanh cuộc họp rồi trở về phòng. Vừa
bước chân vào cô gái liền bước nhanh đến ôm lấy chặt cổ hắn, hôn
hắn.
Vũ! Bất ngờ không” cô gái vẫn không buông mà lại càng tiếp tục màng
tình yêu ngọt ngào. Lôi Vũ nhẹ nhàng gở tay cô gái
“Thiên Kiều, ở đây là công ty” dù được Lôi Vũ nhắc nhỡ nhưng cô vẫn
cứ ôm, hôn Lôi Vũ rồi liếc nhìn Thôi thần. Cô lúc này không biết
làm thế nào, vội nhìn hướng khác, mắt hường về phía đồng hồ lúc này
đã điểm 5h. Cô hí hửng lấy túi xách tay bước ra khỏi phòng, nếu mà
còn ở đó chứng kiến màng ân ân ái ái của hai người chắc cô chết
quá.
Cô đang đợi Trực Thụ, hôm nay cô và anh về thăm nhà. Một chút sau
có một chiếc xe quen thuộc chạy đến rồi dừng trước cô. Hé mở ra
khuôn mặt mỉm cười.
“ Em đợi anh lâu không? Do tắt đường nên anh đến chậm” Trực Thụ mở
cửa rồi nói với cô.
Cô lắc đầu, mỉm cười với anh rồi leo tuột lên xe “ Em mới vừa
ra”
Khi chiếc xe đã mát hút trong dòng người thì có một ánh mắt băng
lãnh đang nhìn họ, kế bên là một mỹ nữ yêu kiều, mỹ nữ đó lắc tay
người lái “ Đi thôi Vũ, em đói lắm rồi” thấy anh không có phản ứng
cô tiếp tục lắc mạnh “ Anh đợi ai à”
Hắn không trả lời mỹ nữ đó mà cho xe chạy, trong mắt mỹ nữ đó hiện
lên một tia lãnh ý. Trực giác cô cho biết, Lôi Vũ đang nhìn cô gái
lên xe lúc nãy mà cô ta chính là Thôi thư ký, tay cô bóp chặt như
muốn bóp chết cái gì đó.
" Thôi Thần đi làm có gì vui không con?" ông Thôi ngồi đối diện ở
ghế sopha nhìn cô cười nói.
cô mỉm cười nhìn ông yêu thương " Không có gì đâu ba, ở đó mọi
người điều tốt với con"
" Không làm được thì nghĩ, đừng gượng ép mình" cô quay sang thì
thấy mẹ Thôi đem đĩa trái cây đặt lên bàn rồi nói tiếp " Trực Thụ
cũng phải chăm lo cho Thôi Thần đó"
Trực Thụ ngồi kế bên thôi nhìn xoa xoa đầu cô nói " Yên tâm đi má,
con sẽ chăm sóc Thôi Thần mà"
" Em có phải con nít đâu"
" Ha ha ha....Thôi Thần dỗi rồi kìa.."
Tất cả mọi người lại cười, tiếng cười giòn tan trong ngôi nhà ấm
cúng và yên bình lâu lâu lại vang lên. Trong giấc ngủ mơ màng, cô
ước mong sẽ bảo vệ được hạnh phúc này mãi mãi, bất giác cô mỉm
cười.
Ngày nghĩ nhanh chóng kết thúc, cô ể oải đến công ty làm như
thường, nhưng có một bất ngờ đối với cô là cái cô Thiên Kiều tiểu
thư hình như ngày nào cũng đến công ty, rồi bám chặt lấy Lôi Vũ mà
hắn cũng không nói gì. Lúc đầu cô thấy ngại nhưng sau rồi quen dần
với hình ảnh đó.
Làm một thư ký ngoài giờ hành chính ra nếu không có gì thì về nhà,
họa may lắm mới làm thêm ngoài giờ là cùng ăn cơm với đối tác nhưng
công việc đó cũng làm tôi thấy thoải mái vì ngoài được ăn còn có
thêm tiền tăng giờ mà thái độ của tôi đối với Lôi vũ vẫn thế, không
có gì thay đổi vẫn là một chủ - tớ và hắn cũng vậy. Hôm nay cô có
nhiệm vụ cùng Lôi tổng gặp đối tác kinh doanh, đối tác này rất quan
trọng vì vụ làm ăn này ảnh hưởng rất lớn đến công ty. Trước kia có
cùng gặp gỡ nhưng do còn vướng mắc nhiều trong bản hợp đồng nên lần
này cô chuẩn bị rất thận trọng để tránh sai sót.
" Xong chưa! đến giờ hẹn rồi" Lôi Vũ hỏi cô.
" Dạ xong rồi ạh" cô ba tay bốn chân bỏ tài liệu vào túi rồi bước
nhanh ra cửa, bộ dáng hấp tấp của cô trông thật buồn cười. Bước đến
cửa mà không thấy lôi vũ có động thái bước đi, cô cũng không dám "
qua mặt" ông chủ, cô đứng lại nhìn vào hắn. Lôi vũ bước đến cô cô,
cô lùi lại phía sau, thấy hành động đó hắn nhướng mày.
" Cô định đi gặp với đối tác với cái bộ dáng đó sao"
" Bộ dáng đó sao??? không lẽ cô rất nhếch nhác sao? chưa kịp suy
nghĩ thì thấy bàn tay to của lôi vũ vuốt lại mái tóc cô. cô thấy có
cái gì lạ trong cơ thể mình, xúc động ư? cô mỉm cười chấn an mình.
cô lùi lại " Để tôi "
Thấy hành động từ chối của cô, hắn bỏ tay xuống nhếch mép cười "
Không còn nhiều thời gian nữa được rồi"
sau cái màn giúp đỡ của "sếp " cô và hắn không nói gì từ lúc lên xe
đến chổ đối tác. Lôi Vũ cũng quả là có phong cánh chọn nơi mời
khách. Nơi hẹn là một nhà hàng của Nhật với trang trí rất gọn gàng,
lịch sự.
Tập đoàn An Dương cũng là một tập đoàn lớn kinh doanh bất động sản
lớn, ngoài bất động sản công ty An Dương còn hoạt động nhiều lĩnh
vực khác. Do mở rộng thị trường nên An Dương xây thêm nhiêu chi
nhánh khác nên muốn mua một số thiết bị cho công ty. đây là một hợp
đồng làm béo bở mà bất kỳ công ty nào cũng muốn có nên G1 không thể
bỏ qua được.
Bước vào phòng đã thấy Dương tổng và thư ký nguyễn đã trước. Lôi vũ
bước đến nở nụ cười và chìa tay " Để ông đợi lâu"
" Tại tôi đến sớm mà" sau đó ông nhìn sang Thôi Thần "Thôi thư ký
vẫn xinh đẹp như trước"
Cô nhìn ông mỉn cười chào, ông Dương là giám đốc công ty An Dương,
nay đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng vẫn còn rất phong độ, điều tôi
không thích ông ta là ánh nhìn của ông khi nhìn vào tôi, làm tôi
cảm thấy khó chịu, đi bên ông còn có thư ký Nguyễn một gã với cặp
kính dầy cộm, hắn y như chủ vậy, luôn nhìn người đối diện bằng cặp
mắt soi mói khác thường.
Trước khi đợi phục vụ, tôi đưa tài liệu về bản hợp đồng cho đối tác
để cùng bàn luận về các khoản mục lúc trước chưa thống nhất nhưng
Dương tổng gập lại bản hợp đồng nhìn cô " Chậm đã thôi thư ký, thời
gian còn dài"
Ông nhìn tôi cười sáng lạn " Từ lần gặp ở công ty tôi đã không thể
nào quên thôi thư ký" ông đưa tay đón lấy ly rượu từ thư ký nguyễn
" Tôi có thể mời thôi thư ký 1 ly?”
Tôi biết uống rựu nhưng chỉ chút ít , tôi không muốn trước một buổi
ký hợp đồng quan trọng mà xảy sơ xuất gì. Cô ra sức từ chối " Cám
ơn Dương tổng, thật sự tôi không biết uống rượu"
Ông cười không hờn giận vẫn tiếp tục nói " Người không biết không
có lỗi, Thôi thư ký không biết thì có thể tập" ông tiếp tục đưa ly
mời.
Tôi lén nhìn về phía Lôi Vũ anh ta cũng không có biểu hiện nào,
không lẽ anh ta trơ mắt nhìn nhân viên mình ở thế khó xử. Hừ, nực
cười! một người bất chấp thủ đoạn như anh ta thì sao có thể từ bất
kỳ thủ đoạn nào để có lợi cho mình nhất.
Cười khẩy, thôi thần đưa tay đón lấy ly rượu " Tôi không từ chối
thành ý dương Tổng"
Sau khi uống xong, ông ra mặt hài lòng. Lúc này thư ký Nguyễn tiếp
lời " Dương tổng thật sự rất ganh tỵ với Lôi tổng lắm"
Lôi Vũ nhếch đặt ly rượu xuống nhìn sang thư ký Nguyễn hỏi " Vì
sao"
" Lôi tổng tuổi trẻ vậy mà nắm được tài sản lớn trong tay, khí thế
hào hoa lại rất nhiều nữ nhân hâm một, còn có một thư ký xinh như
hoa lúc nào cũng bên người"
Nói xong thư ký Nguyễn nhìn về Lôi Vũ tiếp " nếu có Dương tổng có
được một bông hoa như vậy còn gì bằng"
Lôi Vũ nghe xong cười nhẹ " Chỉ cần Dương tổng hài lòng, điều gì
tôi cũng đáp ứng"
Nghe xong lời nói như mở đường Dương tồng bắt đầu tiến đến bên Thôi
Thần " Hôm nay đẹp trời, tôi có thể mời thôi thư ký tâm sự một
đêm?”
Chưa kịp định thần thì Dương tổng nắm lấy tay cô, xoa xoa. Cô vội
giựt tay trở về nhìn Lôi Vũ. Lôi vũ đứng lên nói " Tôi có việc xin
phép ra ngoài chút, có gì dương tổng cứ bàn bạc với thư ký của
tôi"
" Hảo hảo, anh cứ lo việc mình đi"
Tôi vội đứng lên bước theo sao nhưng lại bị thư ký Nguyễn đứng chặn
đường " Thôi thư ký đi đâu, công việc chưa bàn xong mà"
Cô không biết ứng phó trước trường hợp này sao khi mà đại sắc lang
trước mắt như muốn ăn sống nuốt tươi cô. Cô ra sức tránh né những
hành động " vô sỉ" của hắn.
" Xin phép tôi ra về " cô bước nhanh ra cửa
" Cô về thì hợp đồng này không thành, cô phải chịu trách nhiệm tổn
thất cho công ty, cô chịu nổi không"? hắn nhìn cô châm chọc
nói
" Tôi không cần biết" cô bước tiếp ra ngoài cửa.
Gã thư ký vẫn tiếp tục đưa người chắn trước cửa " Cô không biết
hành động của Lôi Vũ bỏ ra ngoài là gì sao? hay cô thật ngốc nghếch
không hiểu"
Trước mắt như có một tầng sương mỏng, thì ra hắn có thể vì tiền tài
mà bất chấp tất cả. hắn bỏ rơi cô giữa bầy lang, nước mắt cưa kịp
rơi thì thấy một bàn tay xa lạ ôm lấy eo cô. Cô gạt tay cố thoát
nhưng không được, bàn tay dân đãng rơi từ từ xuống đưới, da đầu cô
căng lên. Cô biết mình phải mau chóng thoát khỏi nơi đây. Cô cảm
thấy đầu óc một trận choáng váng, nguy rồi cô chợp nhớ đến ly rượi,
rồi cô như chợt hiểu tất cả điều có âm mưu từ trước chỉ trực chờ cô
sa chân vào. Trong lúc miên man cô thấy nụ cười nanh ác của lão ta.
Cô ngã xuống và tiếng vãi bị người ta xé rách tung, nước mắt cô
trào ra. Cô đang lúc trong tuyệt vọng thì cửa phòng bật mở.
" Hợp đồng không cần bàn nữa, chấm dứt từ đây" Lôi Vũ bước vào kéo
Thôi Thần ôm vào người. anh lấy áo khoát khoát lên người cô rồi
bước nhanh ra cửa, bỏ lại sự ngỡ ngàng và tức giận của Dương Thành
Cơ.
Chương 6:
Bước nhanh ra xe, anh kéo tay Thôi Thần vào xe, cô vẫn còn mê dại "
Xin đừng”
Dưới anh đèn đường, anh lặng lẽ quan sát cô Nhìn thấy khuôn mặt xin
tươi ửng đỏ, trên cổ có những vết hồng. Anh tức giận “ chết tiệt”
tay đập mạnh vào volang nhưng anh hề có cảm giác. Anh giang tay hất
những lọn tóc mai đang che phủ mặt cô sang một bên “ Anh xin lỗi”
anh nhấn ga cho xe chạy. Anh quyết định đưa cô về nhà, nghe có
tiếng gọi thì thầm anh quay sang nhìn cô “ Em nói gì Thôi
Thần”
“ Trực Thụ cứu em” cô đưa tay sờ soạng nắm lấy tay anh “ Trục Thụ
cứu em”
Cái tên đó làm anh nỗi giận, anh nhíu mày giận dữ quay xe lại. Từ
lúc nào cô đã gọi tên người đàn ông khác, từ lúc nào cô đã lãng
quên anh, anh không cho phép điều đó.
Sáng sớm hôm sau cô thức dậy, cô nhớ chuyện tối qua liền cô vội
nhìn cô, trên người cô vẫn mặc quần áo cô thở phào! Khoan nhưng đây
không phải quần áo cô, trên người cô đang khoát một chiềc áo sơ
mình. Cô bật dậy xem nơi đây là đâu. Không lẽ… cô bắt đầu hoảng
sợ.
“ Cô đi đâu”
Nghe giọng nói cô quay sang thấy Lôi Vũ ăn mặc chỉnh tề tiến đến
gần cô. Cô nhìn anh như cần một lời giải thích. Anh không nói gì
nhìn về một phía. Theo hướng mắt anh, cô nhìn về chiếc giường
trắng, nơi đó có một vết máu khô.
“ Bốp” tiếng bạt tay lên vang, nước mắt cô bắt đầu rơi “ Tên khốn,
sao anh có thể làm vậy với tôi”
Bao nhiêu bực tức cô điều trút lên người anh, dùng đôi tay đánh lên
người anh. Anh vẫn đứng đó cho cô trút giận, cô khóc thật to. Một
vòng tay lớn ôm lấy cô, khuôn mặt cô áp vào khuôn ngực rộng lớn,
nơi mà trươc kia cô từng hạnh phúc dựa vào. Cô đẩy anh ra nhưng
không được anh càng ôm chặt cô hơn. Giọng nói Lôi Vũ như thì
thào
" Em cứ trút giận hết đi Thanh Thanh"?
Từ sau ngày anh vạch trần thân phận cô đã 3 ngày cô không đến công
ty làm, anh hỏi thì phòng nhân sự báo cô xin phép nghỉ ốm. Anh biết
cô đang lãnh tránh anh. Anh lấy điếu thuốc rít một hơi, những lọn
khói bồng bềnh bay trong gió. Sao anh lại quá nóng vội, sao anh lại
như thế. Tối hôm đó thấy cô tóc tai rối bời, bên khóe mắt còn động
nước mắt. Tình cảnh trước mắt làm anh đau lòng, anh thật không muốn
bỏ rơi cô, anh chỉ muốn cô cầu cứu anh. Vậy mà cô thà chống cự chứ
quyết không một lời van xin anh. Anh giật mình sao anh còn quan tâm
cô vì lòng thù hận ngày xưa hay vì anh còn yêu cô, rồi cô gọi tên
người đàn ông khác. Từ lâu anh đã cố bỏ hình ảnh đó trong đầu,
tưởng đã quên thế mà khi gặp lại thân ảnh nhỏ nhắn đó, thấy giọng
cười ấm áp ấy nhưng những điều đó không dành cho anh nữa. mà dành
cho người đàn ông điểm trai thường đưa đón cô ấy là ai còn đối với
anh cô lại chỉ dành khuôn mặt lạnh lùng.
Nhìn lại vào kết quả điều tra người đàn ông đó là Thôi Trực Thụ,
một kẻ có tài trong ngành xây dựng, đang thành lập một công ty xây
dựng dù nhỏ nhưng rất có uy tính. Anh nắm chặt tay một tia lóe lên
trong mắt " Tôi không cho phép ai đối với tôi như thế"
Từ đếm hôm ấy, cô như người mất hồn lên xe Lôi Vũ trở về, thì ra
hắn đã biết tất cả. cô cười cho sự ngây dại của mình, cứ tưởng
thoát khỏi không ngờ càng lún sâu vào trò chơi của hắn. Cô mệt mỏi
thở dài, nằm trên dường mà bất lực không biết phải làm sao, đang
trong vòng suy nghĩ bỗng tiếng chuông reo vang, cô lê bước chân
xuống giường bước ra mở cửa vừa nói
" Trực Thụ anh đến thăm sao không gọi em biết "
" Trực Thụ là anh hay người tình" giọng nói âm lãnh có chút giận dữ
vang lên.
Cô hoảng sợ ngước nhìn lên, cô vội đóng cửa lại nhưng quá chậm. Lôi
Vũ chận tay cô lại rồi đầy cửa vào đảo mắt nhìn khắp xung
quanh.
" Khách đến nhà dù sao cũng mời nước chứ" anh tự tiện bước đến ghế
sopha ngồi. Nhà cô đảo mắt là thấy hết, trước cái ghế sopha là cái
ti vi, cách bức vách là nhà bếp và cái phòng ngủ chưa đóng, có thể
biết chủ nhân vừa thức dậy .Quan sát căn phòng dù tiện nghi không
đầy đủ nhưng trong phòng bày biện rất gọn gàng, đẹp mắt, ấm cúng,
anh nhíu mày, Thôi Trực Thụ kia thường đến đây sao? cùng Thanh
Thanh ở một nơi thế này.
Cô đứng chống tay ở cửa không nhúc nhích nhìn anh, lạnh nhạt
nói
" Anh đến đây làm gì?"
" Sếp quan tâm cấp dưới không được sao, nghe phòng nhân sự nói em
bệnh" anh nhàn nhạt nói.
" Tôi không sao" cô mở cửa có ý định đuổi anh về " Từ nay về sao
tôi không làm cấp dưới anh nữa "
Anh không nhúc nhích, vẫn ngồi im nhìn cô. cô thở dài về sự chậm
tiêu của anh " Là tôi sẽ viết đơn xin từ chức, anh hiểu rồi chứ.
Mời anh về cho"
Anh đứng lên, bước gần đến cô, nhìn vào mắt cô, anh nhếch mép cười
sau đó thật nhanh dùng tay đầy cửa đóng lại. Ép cô vào bức tường
phía sau, làm cô không lùi được. Cô cuối mặt xuống lãnh tránh ánh
mắt anh, anh nâng cằm cô buột cô ngước nhìn anh, nhìn thẳng vào mắt
anh.
" Cô vì sao trốn tranh tôi"?
Cô ngước nhìn anh, khuôn mặt anh vẫn không gì thay đổi, vẫn như
trước kia anh tuấn, kiên nghị làm cô yêu say đắm. Khuôn mặt đó cười
khi bỏ rơi cô ở giáo đường và giờ đây khuôn mặt đó hỏi vì sao cô
trốn tránh anh, cô phì cười " Tôi không trốn tránh anh, giữa chúng
ta không còn gì để nói. Anh đã trả được thù thì xin đừng dày vò tôi
nữa"
" Chưa! như thế chưa đủ" anh âm lãnh nói " Trước kia tôi nghĩ đã đủ
nhưng từ khi thấy cô tôi lại thấy hình như tôi quá dễ dãi" sau đó
Lôi Vũ ôm lấy cô, đầy cô xuống giường, mạnh bạo hôn cổ cô. cô vùng
vẫy " Anh muốn gì, anh hãy để tôi yên"
Cô bắt đầu khóc, cô không muốn chuyện như thế. Cô muốn điều quan
trọng dành cho người quan trọng trong ngày quan trọng, cô không
muốn nó vẩn đực bởi sự thù hận. cô khóc, nước mắt cô chảy
dài.
Thấy ngực có gì ẩm ướt, anh ngước mắt nhìn người trước mặt môi tái
nhợt, mắt nhắm nghiền. Anh thấy hối hận, anh sao mất bình tình thế
này, ngày càng anh càng không thể kiểm soát bản thân của
mình.
Anh bước khỏi người cô, đi rửa mặt. Quay trở về phòng thấy cô vẫn
nằm im. Cô còn giận anh sao? anh lay cô dậy, thấy không phản ứng,
anh đưa tay sờ trán.
" Nóng quá! Thanh Thanh em sao rồi"
Khi cô mở mắt thì trời cũng đã tối, cô ngước mắt nhìn. Quan cảnh
trong phòng thật khác, cô bước xuống kiểm tra thì . giọng nói quen
thuộc ngồi ở góc phòng từ bao giờ vang lên có phần vui mừng " Em đã
tỉnh"
" Sao tôi ở đây" cô nhìn lôi vũ hỏi.
" Em sốt, tôi đưa em đi chữa bệnh" anh thật tất trách, cô bệnh nặng
thế mà không phát hiện, lại còn dùng hành động khiếm nhã thế với
cô, vậy nên anh ngồi ở đây chờ cô tỉnh
" Đây là đâu" cô không nhìn lôi vũ mà tiếp tục quan sát hỏi
" Nhà tôi "
.........
" Em định đi đâu"
"Về nhà"
"Em còn yếu hãy ở đây" anh giữ cô lại
" Đây không phải nhà tôi" cô lạnh nhạt nói.
Anh cười sau đó nắm tay cô đến trước ban công, bật đèn, trong phòng
sáng chưng có thể quan sát mọi thứ rõ ràng. Cô không nói nên lời "
Em cứ ở đây Thanh Thanh, đây là nhà em, em thấy nó giống với nhà
trước của mình không? khi về đây anh bày biện như lúc trước"
Căn phòng màu hồng mà cô rất thích, bàn trang điểm màu hồng nốt. Cô
bước lại gần quan sát nơi này y như nhà trước cô từng sinh sống
phía trước có cái ban công, có hoa hồng trồng đầy trước cồng và
trong gió có mùi hoa thoang thoảng. Cô quay sang nhìn Lôi Vũ " Anh
đang giở trò gì, dù nó có giống thế nào thì giả cũng vẫn là giả.
Cũng giống như tình cảm, sự đối trá luôn làm người ta ghê
tởm"
Cô trừng mắt anh, như nói với anh tất cả những gì anh gây cho cô,
làm sao cô quên được.
" Thanh Thanh." Cô cắt lời anh "Thanh thanh đã chết rồi, chính anh
giết cô ta, anh nhớ không?"
" Em hận tôi?"
Cô chợt dừng lại, cô tự hỏi cô có hận anh? ừ cô hận anh nhưng không
biết sao tim cô lại đau thế này
" Tôi.. hận anh"
Lôi Vũ nhìn cô bật cười "Tốt em sẽ còn hận tôi nữa khi thấy cái
này"
Anh đưa cô một hồ sơ rồi tiếp " Khu đất này sẽ vào quy hoạch của
công ty nhưng hộ này thật cứng đầu" nhìn cô tái nhợt anh nói tiếp "
Nhưng không có việc gì khó dễ cho tôi, một vụ cháy chẵn hạn hay đại
loại một cái gì đó"
" Anh còn định phá hoại cuộc đời tôi đến thế nào" Cô giận dữ hết
lớn.
" Tôi đang hứng thứ với các công ty thiết kế xây dựng lắm, nghe nói
có một công ty đang rất cần vốn đầu tư. Nếu tôi.." anh nhìn cô và
dùng hành động bóp chặt tay nói " Cô nghĩ sao lời đề nghị ở
đây"